Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1171: Một ván định thắng thua (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giá trị vũ lực của Địch Quân Thịnh thậm chí còn ở phía trên hắn!

    Sao có thể?

    Hắn là hậu nhân của Ẩn Đao Huyền Môn dùng võ học để nổi danh, sao có thể sẽ bại bởi một người thế gia bình thường?

    Mục Như Hải trực tiếp từ vị trí của mình đứng lên.

    Tình huống trước mắt đối với hắn thực bất lợi.

    "Dượng đây là muốn đi đâu?" Anna không biết khi nào đi tới bên cạnh Mục Như Hải.

    "Ta chỉ là ngồi lâu rồi có chút mệt, đi ra ngoài trong chốc lát."

    "A, như vậy sao, vậy dượng liền đi nhiều một chút, rốt cuộc tuổi lớn eo dễ đau, không nên ngồi lâu."

    Mục Như Hải lạnh lùng mà nhìn Anna, sau đó không tình nguyện mà lại ngồi trở về.

    Liền như vậy không lâu sau, Địch Quân Thịnh đã hoàn toàn mà chiếm thế thượng phong.

    "A Thịnh đánh thật đẹp! Không hổ là cháu trai của ta!" Địch lão gia tử xem đến kích động, nhịn không được đứng dậy hô.

    Địch lão gia tử một thân vừa ra, Giản Vũ Tiệp cũng ngồi không yên, sau đó kêu, "Em rể đánh thật đẹp!"

    Theo sát đó người của hai nhà Địch Giản bên này đều cùng nhau hoan hô sôi trào lên, sôi nổi vì Địch Quân Thịnh hò hét trợ uy.

    "Thiếu chủ thật là soái!"

    "Thiếu chủ đánh đổ hắn!"

    "Thiếu chủ uy vũ!"

    Tiếng la của mọi người Trung Nghĩa Minh đều nhịp, lảnh lót cao vút, vang vọng toàn bộ sân bóng rổ.

    A Dũng đã không còn đánh được, sau khi ăn một chân cuối cùng của Địch Quân Thịnh, ngã trên mặt đất, rất khó lại bò dậy.

    Lão giả béo của Trung Nghĩa Minh đi lên tính giờ, vượt qua mười giây, A Dũng không có cách nào từ trên mặt đất đứng lên, liền phán định hắn thua.

    "Mười, chín, tám.."

    A Dũng ở thời khắc cuối cùng, vẫn không thể đứng lên, không chỉ là bởi vì thân thể đau đớn, cũng là vì sức lực hao hết.

    Hắn không có sức lực dư thừa để lại chống đỡ cơ thể hắn đứng lên.

    Mặc dù miễn cưỡng muốn đứng lên, hắn cũng không có khả năng chiến thắng trước Địch Quân Thịnh mặt mày thần thái sáng láng.

    Lão giả béo cao giọng tuyên bố, trận đánh cuộc này bên thắng lợi là Địch Quân Thịnh.

    Trong sân bóng rổ, mọi người của Trung Nghĩa Minh cao giọng hoan hô.

    Vẫn luôn cho rằng thiếu chủ của bọn họ là một con ma ốm, cho rằng anh sắp không được rồi, đều cảm thấy vì tương lai của Trung Nghĩa Minh bọn họ mà lo lắng.

    Một trận quyết đấu hôm nay này, chẳng những bài trừ lời đồn phía trước nói Địch Quân Thịnh sẽ chết hoặc có khả năng đã chết, còn hướng bọn họ thể hiện được thiếu chủ của bọn họ vô cùng cường đại, làm cho sự tin tưởng của bọn họ tăng lên gấp bội.

    Hiện tại ai còn dám nói thiếu chủ bọn họ ốm yếu thử xem! Bọn họ sẽ cho bọn hắn xem thiếu chủ của mình rốt cuộc mạnh như thế nào!

    Cả khuôn mặt Mục Như Hải đều âm trầm.

    Kết quả cùng hắn mong muốn vừa vặn tương phản.

    Mà đây là sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên xuất hiện một dự đoán sai lầm lớn như vậy.

    "Nhìn dáng vẻ dượng tốt của tôi phải đi ngồi tù rồi." Anna mỉm cười châm chọc Mục Như Hải.

    Mánh khóe của hắn ta có lợi ích gì, khi mà cuối cùng vẫn không dùng được?

    Anna lại nói, "Đương nhiên, dượng cũng có thể lựa chọn nuốt lời, nói vậy, dượng không chỉ bị trục xuất khỏi gia tộc, tất cả tài sản trên danh nghĩa của dượng cũng không còn."

    Trước khi tỷ thí bắt đầu, Địch Quân Thịnh cùng Mục Như Hải đều ký vào một phần hợp đồng ràng buộc đem toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình chuyển nhượng cho đối phương.

    Hai tờ hợp đồng đã được cất vào trong tủ sắt trước khi bắt đầu tỷ thí.

    Chìa khóa tủ sắt từ gia tộc Goodman nắm giữ, mật mã tủ sắt từ Trung Nghĩa Minh tới thiết trí.

    Bên nào thắng lợi là có thể lấy đi chìa khóa cùng mật mã, hủy diệt phần hợp đồng kia của mình, lại cầm phần hợp đồng của đối phương để nhận được quyền lợi.

    Hiện tại thắng bại đã phân, Địch Quân Thịnh thắng.

    Để lại cho Mục Như Hải lựa chọn là, hoặc là dựa theo ước định thẳng thắn đi tự thú chân tướng năm đó Địch Bá Sâm bị giết, hoặc là phần hợp đồng chuyển nhượng kia sẽ có hiệu lực.

    Đồng thời trừng phạt hắn ta vi phạm quy định, gia tộc Goodman cũng sẽ không lưu tình chút nào mà đem hắn vứt bỏ.
     
    LieuDuong likes this.
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1172: Vì dã tâm của mình mà trả giá đại giới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Như Hải hung tợn mà nhìn Anna.

    Lửa giận trong mắt giống như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

    Lúc này Anna như ý nguyện, cô rốt cuộc có lý do quang minh chính đại đuổi hắn ra khỏi gia tộc Goodman.

    Địch Quân Thịnh chậm bước đi tới trước mặt Mục Như Hải, "Cái ngươi thiếu ta, giống nhau đều sẽ phải trả ra tới."

    Hai năm trước, bởi vì Giản Nhất Lăng xảy ra chuyện, Địch Quân Thịnh không có cơ hội cùng Mục Như Hải thảo bút nợ này.

    Hôm nay hai năm sau, anh muốn cùng Mục Như Hải thanh toán cho hết.

    "Địch Quân Thịnh, ngươi làm như thế nào được? Thân thể của ngươi không thể thừa nhận đến như vậy!"

    Mục Như Hải đến bây giờ còn không muốn tin tưởng, Địch Quân Thịnh có thể làm được tình trạng này.

    Tình huống bệnh của Địch Quân Thịnh như thế nào Mục Như Hải rất rõ ràng.

    Địch Quân Thịnh hoàn toàn di truyền bệnh tim của mẹ anh, tuy rằng có thể tập võ, có thể vận động.

    Nhưng hạn mức cao nhất khẳng định so với người bình thường phải thấp hơn, không có khả năng tùy tiện đột phá.

    "Ngươi đoán." Địch Quân Thịnh tà mị mà cười, một bộ dạng tức chết người không đền mạng.

    Mục Như Hải muốn biết? Hỏi Diêm Vương đi thôi!

    Anna châm chọc Mục Như Hải, "Còn rảnh tò mò thân thể người khác bình phục như thế nào, hiện tại dượng nên ngẫm lại chính mình, là muốn chuẩn bị giao ra tài sản của mình, hay là đi tự thú đây?"

    Mục Như Hải nhìn về phía bốn phía, người của gia tộc Goodman, người Địch gia, người Giản gia, còn có lãnh đạo Trung Nghĩa Minh của Địch gia, đều như hổ rình mồi mà nhìn hắn.

    Mục Như Hải biết chuyện hôm nay là sẽ không tốt.

    Một bước đi nhầm, thua hết cả bàn cờ!

    Mục Như Hải hôm nay không phải bại bởi người khác, là bại bởi chính mình!

    Nếu không phải chính mình có dã tâm quá lớn, muốn có được đồ vật của Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, thì sẽ không có cuộc đánh cuộc ngày hôm nay, thì sẽ không có kết quả này.

    ###

    Xử lý xong chuyện của Mục Như Hải rồi, người hai nhà Địch Giản nhìn hai người Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng như nhìn bảo bối.

    Hai tiểu tổ tông đều tung tăng nhảy nhót mà trở lại.

    Địch lão gia tử chỉ là nhìn liền muốn khóc.

    Trời biết mấy năm nay ông ấy đã sống như thế nào, nhà bọn họ đã trải qua như thế nào.

    Lúc ông còn trẻ đã trải qua nhiều mưa mưa gió gió như vậy, cũng đều không có đả kích mạnh như chuyện của hai đứa nhỏ này.

    "Bệnh của con đã có thể khống chế." Địch Quân Thịnh đem tin tức tốt này chia sẻ cho mọi người biết.

    Hôm trước đã lần đầu tiên tiêm vào loại thuốc mới mà Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Mạch nghiên cứu chế tạo ra.

    Trước khi tiêm vào Giản Nhất Lăng nói với Địch Quân Thịnh, bởi vì căn bệnh của anh là độc nhất vô nhị, cho nên không có cách nào tiến hành thực nghiệm lâm sàng.

    Địch Quân Thịnh không chút nào để ý, bởi vì anh tin tưởng cô, anh cũng nguyện ý đem tánh mạng của mình giao vào tay cô.

    Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng vì sao hôm nay Địch Quân Thịnh có thể không hề cố kỵ mà cùng người của Mục Như Hải giao thủ.

    Trái tim đã không có gánh nặng, thực lực của anh ấy chân chính được phóng thích.

    "Đây là có ý gì?" Địch lão gia tử có chút ngốc.

    Ý là đã khỏi bệnh sao?

    Ý là sẽ không phát bệnh nữa sao?

    Ý là có thể sống lâu trăm tuổi sao?

    Địch Quân Thịnh giải thích, "Nhất Lăng đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc có thể ức chế vấn đề trái tim của con, chỉ cần định kỳ tiêm vào, con liền có thể cùng người bình thường giống nhau, sẽ không có bất luận cái nguy hiểm gì."

    "Đây, đây là sự thật phải không?" Địch lão gia tử vui mừng mà không biết nên nói cái gì, "Thật sự chỉ cần định kỳ tiêm thuốc vào là được sao?"

    "Vâng, đã thành công."

    "Cám ơn trời đất, cám ơn trời đất a! Nhất Lăng thật là ngôi sao may mắn của Địch gia chúng ta a!"

    Có Giản Nhất Lăng, không chỉ có Địch Quân Thịnh có thể tung tăng nhảy nhót, các chuyện liên quan khác cũng có thể cùng nhau được giải quyết.
     
    LieuDuong likes this.
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1173: Vui mừng đoàn tụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân cũng vui vẻ không thôi, bé ngoan nhà bọn họ là sinh mạng của Địch Quân Thịnh, vậy Địch Quân Thịnh lại làm sao không phải là sinh mạng của bé ngoan nhà bọn họ đây?

    Địch Quân Thịnh tốt, chính là bé ngoan của bọn họ tốt.

    Người một nhà vây quanh hai người lải nhải cả buổi.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng giống như gấu trúc trong vườn bách thú.

    Đặc biệt là Giản Nhất Lăng, bị một đám mấy người anh trai vây quanh, quan sát từ đầu tới chân.

    "Tiểu Lăng, thân thể của em có nơi nào không thoải mái không?" Giản Duẫn Náo lại đánh giá Giản Nhất Lăng từ trên xuống dưới một lần nữa, xác định thương thế trên người cô đã tốt đến không sai biệt lắm.

    "Tiểu Lăng, hiện tại có cái yêu cầu gì cần các anh làm không? Anh hiện tại rất mạnh, có chuyện gì cứ việc giao cho anh đi làm!" Giản Vũ Mân một bộ dáng muốn làm đại sự.

    "Tiểu Lăng, anh rất nhớ em." Giản Vũ Tiệp hồng con mắt hít hít cái mũi.

    Mấy người anh trai vây quanh Giản Nhất Lăng, sôi nổi kể ra sự quan tâm của mình.

    Ngay cả Giản Duẫn Náo từ trước đến nay không biết nên nói chuyện với Giản Nhất Lăng như thế nào hôm nay cũng nói rất nhiều lời.

    Hai năm này, cậu đã nhớ mong em gái nhiều như vậy.

    Cậu cảm thấy thật may mắn khi em ấy còn sống.

    Cũng may mắn chân tướngc chuyện năm đó cuối cùng cũng biết rõ ràng.

    Bằng không cậu thật sự không biết nếu em gái mà bởi vậy mà bị cậu hại chết, lúc sau cậu cùng người nhà như thế nào có thể thừa nhận nỗi đau khổ này đây.

    "Tiểu Lăng, để mẹ nhìn con thật kỹ xem."

    Ôn Noãn cẩn thận đoan trang nhìn Giản Nhất Lăng, cuối cùng lại đem cô chậm rãi ôm tiến vào trong lòng ngực.

    Niềm vui khi mất mà tìm lại được, là không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

    Giản Thư Hình cũng hai mắt đẫm lệ mà nhìn con gái nhỏ của mình.

    Thật sự không biết trong hai năm qua con gái đã trải qua chuyện gì.

    Hai năm, ông thật sự thiếu chút nữa cho rằng mình vĩnh viễn đã mất đi đứa con gái này.

    Giản Duẫn Thừa tuy rằng trầm mặc, nhưng mà ánh mắt anh thuyết minh tâm tình giờ khắc này của mình là vui mừng đến kích động.

    Giản Nhất Lăng được mọi người quan tâm, ngực có dòng nước ấm áp chảy qua.

    Trải qua hai năm, cô không có cảm thấy vất vả, chỉ là một người lại cảm thấy cô đơn.

    Sẽ tưởng niệm người ở nơi này, sẽ tưởng niệm A Thịnh, sẽ tưởng niệm ông bà nội, sẽ tưởng niệm mọi người trong nhà.

    Cảm giác được bọn họ quan tâm.. thực tốt.

    "Mẹ.."

    Địch Quân Thịnh bị đám người đẩy ra bên ngoài.

    Ở bên ngoài đám người nhìn Giản Nhất Lăng cùng mọi người trong nhà cô, khóe miệng Địch Quân Thịnh không khỏi cong lên.

    Mấy người vây quanh Giản Nhất Lăng hỏi han đại khái khoảng một giờ đồng hồ mới hoàn toàn ngừng nghỉ.

    Giản Nhất Lăng đem chuyện có thể nói đều nói, có thể trả lời đều trả lời, mới từ giữa đám người thoát thân.

    "Cô cô, cô cô.."

    Lúc này, một tiểu gia hỏa dùng giòng nói mềm mại như bông kêu lên.

    Bạn nhỏ Đơn Giản lên máy bay một chút thì ngủ rồi, ngủ đến trời đất u ám.

    Thẳng đến lúc này mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đây liền ở giữa đám người thấy được người cô xinh đẹp đã nhìn thấy ở trong ảnh chụp kia.

    Vì thế một bên gân cổ lên kêu, một bên nghiêng ngả lảo đảo lung lay mà chạy tới Giản Nhất Lăng.

    "Tiểu tổ tông con chậm một chút, con tự té ngã không có việc gì, đừng đụng phải Nhất Lăng bảo bối của mẹ."

    La Tú Ân ở phía sau kêu lên.

    Giản Nhất Lăng cúi đầu, nhìn thấy một cậu bé ôm hai chân mình, một đôi mắt ngập nước chớp chớp mà nhìn cô.

    "Cô, ôm một cái!"

    Tiểu gia hỏa vươn tay muốn Giản Nhất Lăng ôm một cái.

    Giản Nhất Lăng ngồi xổm xuống, đem tiểu gia hỏa ôm lên.

    Tiểu gia hỏa lập tức dâng lên đôi môi nhỏ đầy thịt của mình, ở trên má Giản Nhất Lăng nặng nề mà "Bẹp" một cái.

    "Cô, xinh đẹp!" Bạn nhỏ Đơn Giản ôm Giản Nhất Lăng, cái miệng nhỏ cười lớn.
     
    LieuDuong and Bùi huyền like this.
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1174: Vui mừng đoàn tụ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Tú Ân đi về phía Giản Nhất Lăng giới thiệu tên nhóc con của mình, "Nhất Lăng bảo bối, tên tiểu tử thúi này là con trai của chị, đặt tên Đơn Giản, nhũ danh là Chỉ Cần, một tuổi rưỡi, là một đứa nhóc quỷ tinh linh."

    "Cô! Xinh đẹp!" Bạn nhỏ Đơn Giản lại ở bên má còn lại của Giản Nhất Lăng nặng nề cho một nụ hôn, còn đem nước miếng của mình lưu ở mặt trên, dẫn tới trên má Giản Nhất Lăng ngập nước.

    La Tú Ân thật muốn đánh vào mông nhỏ của cậu nhóc Đơn Giản, "Con cái tên tiểu tử thúi này một vừa hai phải thôi, thơm một cái là được rồi, như thế nào mà thơm thành nghiện luôn rồi, còn đem nước miếng của con bôi đầy mặt của Nhất Lăng bảo bối, con thật là đứa nhóc lôi thôi, dượng tương lai của con còn không có thơm qua như vậy đâu, tiện nghi đều bị con chiếm rồi!"

    "Cô! Xinh đẹp!" Bạn nhỏ Đơn Giản nghe không hiểu mẹ mình lải nhải cái gì, lặp lại lời nói khích lệ Giản Nhất Lăng.

    Giản lão phu nhân tức giận mà nói, "Đứa nhỏ này a, một chút đều không giống ba nó, biết cách dỗ dành con gái như vậy, cũng không biết là học với ai!"

    Giản Vũ Mân vô tội nằm không cũng trúng đạn, "Bà nội, như thế nào lại thành công kích lên người con vậy?"

    "Như thế nào? Ta nói không phải là sự thật sao? Con xem con đi, nếu không phải Tú Ân đối với con khăng khăng một mực, con nơi nào có cơ hội cưới được lão bà chứ?"

    "Bà nội, bà đừng quên, trong tám anh em chỉ có duy nhất một mình con là đã kết hôn, lại còn sinh cho bà đứa cháu cố, nếu mà con không biết dỗ dành con gái, vậy bảy người còn lại tính như thế nào?"

    Giản Vũ Mân phản bác đến đúng lý hợp tình.

    Nói anh không biết dỗ dành con gái sao? Nói giỡn đi!

    Mọi việc không thể chỉ xem một mặt, cần phải so sánh!

    Giản Duẫn Thừa, Giản Duẫn Mạch, Giản Duẫn Náo, Giản Vũ Tiệp cùng Giản Dật Hành, một tập thể nằm không cũng trúng đạn.

    Đang êm đẹp, như thế nào lại nhắc đến việc tìm đối tượng cho bọn họ chứ?

    Giản lão phu nhân nhân cơ hội này quở trách mấy người một phen, "Mấy đứa các con còn không nhanh chóng đi tìm đứa cháu dâu về đây cho ta? Em gái các con đều phải gả chồng, các con còn muốn chạy ở phía sau con bé phải không? Thật là.. Bên ngoài không cưới được trở về, nhưng thật ra lại đưa một người duy nhất trong nhà ra đi."

    Lời này của Giản lão phu nhân không phải là nhắc lần đầu tiên, chỉ là vì mấy năm nay Giản Nhất Lăng mất tích, Giản lão phu nhân không nhớ để nhắc tới việc này.

    Hiện giờ bé ngoan của bà đã được tìm trở về, bà lại bắt đầu nhắc mãi đến chuyện này.

    Mấy người anh em trai Giản gia nhanh chóng dời đi đề tài này.

    "Khanh khách!" Bạn nhỏ Đơn Giản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nằm ở trong lòng ngực của cô nhỏ mình vui vẻ.

    ###

    Anna cùng George ngồi ở trong phòng thương lượng.

    Đối với thắng bại của trận đánh cuộc hôm nay, trong lòng Anna tồn tại nghi hoặc.

    Cái người bệnh Địch thiếu gia này, không phải là cũng quá cường đi.

    George trưởng lão đã điều tra qua, "Người bên người Mục Như Hải kia, vừa mới rồi ta đã cho người đi tìm hiểu, là hậu nhân của gia tộc lánh đời Ẩn Đao Huyền Môn, Ẩn Đao Huyền Môn là gia tộc có giá trị vũ lực tối cao nhất trong các gia tộc lánh đời, cho nên trước khi đánh cuộc bắt đầu Mục Như Hải có tâm lý nắm chắc tất thắng, chỉ là hắn không nghĩ tới kỹ năng của Địch Quân Thịnh lại cao thêm một bậc."

    Cho nên không phải Mục Như Hải ngu xuẩn, là hắn đụng tới đối thủ quá cường.

    "Người của Ẩn Đao Huyền Môn, như thế nào sẽ cam nguyện vì Mục Như Hải sở dụng chứ?" Anna có chút ngoài ý muốn.

    Mày hơi hơi nhăn lại, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

    Gia tộc lánh đời tuy rằng không hiện sơn không lộ thủy, hiếm khi xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người, nhưng trình độ xác thật là lợi hại khiến cho vô số gia tộc khiếp đảm.

    Cho dù bọn họ là gia tộc đỉnh cấp hào môn đã có lịch sử lâu đời như vậy, cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện trêu chọc những con người thâm tàng bất lộ trong các gia tộc lánh đời đó.
     
    LieuDuong likes this.
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1175: Cùng lão Tôn cáo biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trưởng lão George giải thích, "Ẩn Đao Huyền Môn ở trong đông đảo các gia tộc lánh đời là tương đối đặc thù, bọn họ không xuất thế cũng không làm kinh doanh, sinh hoạt như người thường, không có quyền cũng không có tiền tài, chỉ có một thân tuyệt kỹ từ tổ tiên bọn họ truyền xuống tới."

    Cái người tên A Dũng kia nguyện ý trợ giúp Mục Như Hải cũng là chuyện dễ dàng lý giải, dù cho là người có lợi hại đến mấy, cũng sẽ có thời điểm gặp phải khó khăn, chuyện dưới bầu trời này, cũng không phải chỉ bằng một thân giá trị vũ lực là có thể giải quyết được.

    Nhưng mà Địch Quân Thịnh một tháng ở tại đây, bên trong biến hóa liền tương đối khó có thể lý giải.

    Dưới bầu trời này, người có thể cùng Ẩn Đao Huyền Môn cái gia tộc lánh đời này có một trận chiến chi lực thật sự quá ít.

    Anna hỏi George, "Sẽ cùng gia tộc Tạ thị có quan hệ sao?"

    Trưởng lão George cũng không thể lập tức đưa ra phán đoán, "Chuyện của gia tộc Tạ thị ta biết đến cũng không nhiều lắm, nhưng mà khả năng tính không lớn, bởi vì gia tộc Tạ thị cũng không tinh thông võ học."

    "Vậy trưởng lão George còn biết có công phu nhà ai có thể thắng Ẩn Đao Huyền Môn không?" Anna vẫn là tò mò đến tột cùng vì sao Địch Quân Thịnh lại lợi hại như thế.

    Trưởng lão George suy tư một lát, "Nhưng thật ra hơn ba mươi năm trước, trên mảnh đất phương đông này, đã từng có một nam nhân với tạo nghệ võ học đăng phong tạo cực ngang trời xuất thế, quét ngang ngay lúc đó tất cả các hào môn thế gia, từng lấy sức của một người làm cho các đại gia tộc sợ hãi, lúc ấy gia tộc Goodman chúng ta phái tới phương đông này một vị trưởng lão, ông ấy đối với việc này có ấn tượng rất khắc sâu, tại gia tộc rất nhiều lần trong các hội nghị quan trọng đều nhắc đến người này."

    Sau đó trưởng lão George lại bổ sung, "Nhưng mà người nọ đã biến mất hơn ba mươi năm, lúc ông ấy biến mất, Địch Quân Thịnh còn chưa có sinh ra."

    Cho nên giữa hai bên cũng không quá khả năng có quan hệ gì.

    Anna nói với George, "Theo tình hình này, Địch gia ngày sau rất có tiền đồ, nên suy xét để làm minh hữu."

    George nói, "Ánh mắt của con xưa nay thực không tồi, gia chủ đã đem thị trường phương đông toàn quyền giao cho con quản lý, con muốn xây dựng phương châm gì thì xây dựng phương châm đó."

    ###

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng phải rời khỏi thôn Kim Thủy để trở lại kinh thành.

    Trước khi đi, Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng đi đến căn nhà tranh tìm Tôn lão nhân để cáo biệt, đồng thời cảm ơn ông ấy trong khoảng thời gian này đã dạy dỗ cho họ.

    Tôn lão nhân từ trong nhà tranh ra tới, nhìn đến hai người không những không có vui mừng, ngược lại mắng to, "Lại lăn tới nơi này làm cái gì? Ai cho các ngươi tới? Lăn!"

    Nói xong lão Tôn lại muốn lấy cái chổi.

    Mặc kệ lúc trước ở chung có bao nhiêu tốt, chỉ cần tới nơi này, lão Tôn tất nhiên muốn phát giận.

    Lão Tôn sau khi mắng vài câu, nhìn thấy Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, trong lòng lại hiện lên một tia không được tự nhiên.

    "Ta, cũng không có ý gì khác, chính là nơi này, không an toàn."

    Rất khó đến, lão Tôn giải thích một câu.

    Sau đó lão Tôn cùng Địch Quân Thịnh và Giản Nhất Lăng đi một đoạn đường, chờ rời xa khỏi thác nước ba người mới dừng lại bước chân.

    Lão Tôn vươn một bàn tay, vỗ vỗ bả vai Địch Quân Thịnh, "Tiểu tử, về sau không được cùng người khác nói ngươi là đồ đệ của ta, ta không có đồ đệ, sẽ không thu đồ đệ, ta chỉ là cùng nha đầu này làm một bút giao dịch, có biết không?"

    Làm đồ đệ của ông cũng không phải là cái chuyện tốt gì.

    Lão Tôn lại cảm khái, "Vốn dĩ cho dù không có ta, thân thể của ngươi sau khi hoàn toàn bình phục, có thể đạt tới độ cao cũng là không thể hạn lượng, ta làm bất quá là giúp ngươi tăng tốc mà thôi."

    Lão Tôn không phải đang nói lời khách sáo, mà là ông thật sự nghĩ như vậy.

    Lúc trước hạn chế giới hạn bản thân của Địch Quân Thịnh chính là thân thể của anh.

    Hiện tại thân thể đã hoàn toàn bình phục, giới hạn nguyên bản của anh cũng đã bị đánh vỡ.
     
    LieuDuong likes this.
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1176: Cùng lão Tôn cáo biệt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão Tôn lại nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, "Nha đầu, tạo nghệ y học của người ở trên ta, nếu có cơ hội, ta còn muốn lãnh giáo ngươi."

    Về mặt y học, lão Tôn cũng không có bội phục quá bao nhiêu người, Giản Nhất Lăng là trong đó số đó.

    "Tùy thời hoan nghênh." Giản Nhất Lăng nói.

    Nói xong Giản Nhất Lăng đem lễ vật mà mình đã chuẩn bị tốt trước đó đưa cho lão Tôn.

    "Làm gì? Tặng cho lão nhân ta lễ vật chia tay sao? Mấy đứa con gái, chính là nhiều chuyện!"

    Lão Tôn ngoài miệng ghét bỏ, nhưng đôi tay đã tiếp nhận hộp lễ vật của Giản Nhất Lăng.

    "Tự chăm sóc mình cho tốt, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi ngủ." Giản Nhất Lăng thực không biết nói chuyện quan tâm người khác, đây đã là toàn bộ câu dặn dò mà cô có thể nghĩ ra.

    "Ngươi cái đứa nhóc ngốc này học cái gì không học, học người khác cái dong dài! Lão nhân ta vẫn tương đối thích ngươi cái mặt xụ nghiêm trang kia hơn." Lão Tôn với khuôn mặt đầy ghét bỏ.

    Ông kiên quyết không thừa nhận khi nghe được tiểu nha đầu quan tâm chính mình trong lòng còn rất thoải mái.

    "Hai người các ngươi, nhớ kỹ, về sau có người hỏi tới ai dạy công phu cho các ngươi, không được nói là ta dạy, cũng không được kể lại tất cả những chuyện đã phát sinh ở chỗ này, không được cùng người khác nhắc đến ta, có biết không?"

    Thời điểm nói lời này ngữ khí lão Tôn phá lệ nghiêm túc.

    "Ân."

    "Đã biết."

    Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh một câu đáp ứng.

    Địch Quân Thịnh nói với lão Tôn, "Tuy rằng không có danh nghĩa thầy trò, nhưng mà ở trong lòng tôi, ông là sư phụ của tôi, cho nên chúng tôi mỗi năm đều sẽ đến đây xem ông."

    "Ai muốn các ngươi tới xem ta?" Lão Tôn ghét bỏ nói, "Ta một người sinh hoạt không biết có bao nhiêu tự tại, gần một tháng này bởi vì hai người không biết cố gắng các ngươi, hại ta tóc đều bạc hết không ít!"

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng đều đã bị mắng một tháng, lại như thế nào sẽ không biết tính tình của ông.

    Bọn họ đã quyết định mỗi năm đều sẽ lại đây vấn an lão Tôn, lão nhân nói cái gì đều mặc kệ.

    "Chúng tôi đi rồi, ông bảo trọng." Địch Quân Thịnh nói với lão Tôn.

    "Đã biết đã biết, về sau đừng tới xem ta, ta một chút đều không nghĩ lại nhìn thấy hai người các ngươi." Lão Tôn không kiên nhẫn mà bắt đầu đuổi người.

    Ông một đống tuổi, nhưng không thích cùng người khác dong dong dài dài như vậy.

    Lão Tôn quay đầu liền đi, một cái liếc mắt cũng đều không nghĩ lại nhìn nhiều thêm hai người kia.

    Chờ đến khi quay người đi, lão Tôn nhìn hộp lễ vật trong tay, trên mặt lộ ra một tia không tha.

    Ai, ông lại phải tiếp tục một người.

    Một người, một phòng, một cây chổi.

    Cũng không còn ai cùng ông nói chuyện thảo luận.

    ###

    Đêm nay là đêm cuối cùng Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng ở thôn Kim Thủy.

    Buổi tối khi Địch Quân Thịnh về phòng, nhìn đến trên giường nằm một lớn một nhỏ hai chỉ tiểu khả ái.

    Đứa nhỏ kia chỉ mặc mỗi tã giấy, bởi vì là mùa hè, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, cánh tay cùng chân như củ sen lộ ra bên ngoài.

    Đứa nhỏ nằm ở trong lòng cái người lớn kia, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy thỏa mãn.

    Cho dù đã ngủ rồi, một cái móng vuốt nhỏ vẫn còn bắt lấy quần áo trước ngực Giản Nhất Lăng, thật giống như sợ có người ở thời điểm cậu bé ngủ đi cướp đi người cô xinh đẹp của mình.

    Cái người lớn kia cũng đang ngủ ngon lành, hơn phân nửa là mệt mỏi vì chơi chung với đứa nhỏ.

    Đứa nhỏ nhà Giản Vũ Mân thực thích Giản Nhất Lăng, từ lúc bắt đầu gặp mặt liền dính Giản Nhất Lăng, ngay cả ăn cơm ngủ đều phải cùng Giản Nhất Lăng ở bên nhau.

    Mặc kệ ba mẹ cậu bé nói cái gì, cậu bé vẫn muốn dính lên người cô xinh đẹp của mình.

    Địch Quân Thịnh ngồi ở mép giường, an tĩnh mà nhìn hai người trong chốc lát.
     
    LieuDuong likes this.
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1177: Trở lại kinh thành (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khuôn mặt lúc ngủ của hai người đều thực an tường đáng yêu, bất tri bất giác Địch Quân Thịnh đã nhìn một hồi lâu.

    Thấy thời gian đã khuya, Địch Quân Thịnh ôm Đơn Giản lên, chuẩn bị đưa về cho Giản Vũ Mân cùng La Tú Ân.

    Mới vừa ôm lên tay, vừa mới còn ngủ thật sự say giấc, tiểu gia hỏa đột nhiên mở mắt.

    Cũng không khóc, mà chỉ nhìn Địch Quân Thịnh.

    Một lát sau, mông tiểu gia hỏa uốn éo, trở mình, trực tiếp dán lên ngực Giản Nhất Lăng.

    Chỉ lấy một cái mông nhỏ đối diện với Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh cười một chút, sau đó ở một bên khác của Giản Nhất Lăng nằm xuống.

    Sau khi nằm xuống Địch Quân Thịnh mở ra di động.

    Cái di động này trong suốt hai năm qua anh không có mở ra tới.

    Mấy năm nay vì không cho anh biết tin tức bên ngoài, ông nội cùng chú hai đã thu đi di động của anh.

    Sau khi mở ra, bên trong tất cả đều là các tin nhắn chưa đọc.

    Anh cần chậm rãi quen thuộc lại với những việc đã từng, đem gánh nặng thuộc về anh một lần nữa gánh vác tới.

    Bởi vì sợ quấy rầy Giản Nhất Lăng ngủ, anh chọn dùng điện thoại cảm ứng để thao tác, như vậy sẽ không phát ra âm thanh gõ bàn phím.

    Lúc nửa đêm, Giản Nhất Lăng nghiêng thân mình, thấy được di động Địch Quân Thịnh còn sáng đèn, nhìn thấy anh đang xem các tin nhắn công việc.

    Anh thực nghiêm túc, cũng thực nỗ lực.

    Anh nỗ lực có rất lớn một bộ phận là vì cô đi?

    Giản Nhất Lăng không có lên tiếng quấy rầy Địch Quân Thịnh, đem Đơn Giản trong lòng ngực ôm chặt chút, sau đó nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.

    ###

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng rời đi thôn Kim Thủy đã ở hơn một tháng này.

    Còn mang theo Kim Cẩm cùng Trương Vân.

    Vốn dĩ hai người đều không muốn cùng Giản Nhất Lăng đi kinh thành, nhưng mà Giản Nhất Lăng giúp Trương Vân cùng Kim Cẩm giới thiệu cho các cô công việc mà các cô tha thiết ước mơ.

    Vì thế hai người đều đi theo Giản Nhất Lăng bước lên máy bay hướng về kinh thành.

    Lúc này ở kinh thành, cùng thời điểm hai năm trước Giản Nhất Lăng rời đi có biến hóa rất lớn.

    Trong nhà lớn Tần gia, anh em Tần gia đang ăn cơm, mà trên bàn cơm còn có một người thứ ba, là một người mà Tần Du Phàm không muốn nhìn thấy.

    Mạc Thi Vận.

    Nữ nhân vốn dĩ không nên được quan tâm này, lại vào một năm rưỡi trước được anh trai của cô Tần Xuyên đón từ một trấn nhỏ ở biên thuỳ trở về.

    Không chỉ cho cô ta ở lại trong nhà, cho cô ta tất cả mọi thứ, thậm chí còn công khai thân phận cô ta là bạn gái anh.

    Tần Du Phàm hoàn toàn không thể lý giải, những chuyện lúc trước Mạc Thi Vận đã làm, Tần Xuyên không phải không biết.

    Không có đạo lý Tần Xuyên còn sẽ bị nữ nhân này mê hoặc.

    Cũng mặc kệ cô khuyên nhủ như thế nào, Tần Xuyên vẫn kiên trì muốn cùng nữ nhân này ở bên nhau, giống như là trúng cổ vậy.

    Trên bàn cơm, ba người trầm mặc không nói chuyện, không khí tương đối lạnh lẽo.

    Trước khi Mạc Thi Vận tới, Tần Du Phàm còn sẽ cùng Tần Xuyên nói hai câu, từ sau khi Mạc Thi Vận xuất hiện, hai anh em giao lưu liền lại giống như quay về thời điểm lúc trước.

    Tần Xuyên trầm mặc mà ăn xong bữa sáng.

    Mạc Thi Vận vội vàng đứng dậy giúp anh lấy túi xách, đưa anh ra cửa, tựa như một người vợ hiền vậy.

    Tần Du Phàm mắt lạnh nhìn hết thảy cảnh này.

    Chờ đến khi Tần Xuyên đi rồi, Tần Du Phàm nói với Mạc Thi Vận, "Tiểu Lăng còn sống, cô ấy lập tức liền trở lại, cô không cần lại đánh cái chủ ý gì!"

    Mạc Thi Vận hơi rũ đầu, ôn nhu trả lời, "Du Phàm, tôi đã biết sai rồi, tôi sẽ không lại làm những việc ngu ngốc đó, Giản Nhất Lăng là Giản Nhất Lăng, tôi là tôi, tôi không cần phải đi ghen ghét những đồ vật mà cô ấy có được, hiện tại anh của cô đối với tôi thực tốt, tôi thực thỏa mãn."

    "Như vậy tốt nhất!" Tần Du Phàm lạnh lùng mà nhìn Mạc Thi Vận liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời đi.

    Tần Du Phàm từ trên tay người giúp việc trong nhà tiếp nhận đồ vật, ra cửa hướng đi sân bay.

    Hôm nay Giản Nhất Lăng trở về, cô muốn đi sân bay đón cô ấy.
     
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1178: Trở lại kinh thành (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin tức Giản Nhất Lăng trở lại kinh thành ở trên mạng được bàn luận nhiệt liệt.

    Người trên máy bay gặp nạn, cách hai năm sau lần thứ hai xuất hiện, thực sự làm cho người ta kinh ngạc.

    Dân mạng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng đa số đều là chúc phúc.

    [Giản Nhất Lăng vậy mà còn sống trở lại! Trời ạ, đây thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi? ]

    [Lăng Thần, Lăng Thần của tôi, cư nhiên thật sự còn sống!]

    [Cầu phúc? Cầu phúc? Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.]

    Trên mạng có người làm nghiên cứu cùng phỏng đoán, nói có thể là cái gì hố đen xuyên qua linh tinh.

    [Tôi đoán chiếc máy bay này ở trên Thái Bình Dương gặp phải hố đen xuyên qua, hai năm sau mới trở về.]

    [Tôi cũng cảm thấy là như vậy, hai năm trước lúc bọn họ tìm không thấy hài cốt cũng như máy bay tôi cũng nghĩ như vậy, hiện tại xem ra khả năng tôi đoán trúng là rất lớn!]

    Nhưng cũng có người đưa ra nghi ngờ:

    [Nhưng nếu là hố đen, máy bay ở nơi nào? Vì cái gì không có nói đến máy bay, còn có những người khác trên máy bay đâu rồi? Bọn họ đi nơi nào? ]

    [Vì cái gì truyền thông không đưa tin đã tìm được máy bay cùng những người khác, rốt cuộc còn che giấu cái gì? ]

    [A a a, thật là muốn biết chuyện gì đã xảy ra quá đi, hy vọng có đơn vị truyền thông có thể phỏng vấn Giản Nhất Lăng một chút, giải đáp một chút nghi hoặc cho mọi người chúng ta.]

    Này đó đều chỉ là suy đoán, bản thân Giản Nhất Lăng cũng không có đứng ra làm sáng tỏ.

    Mọi người chỉ biết cô đã sống và trở về.

    ###

    Ngày thứ hai sau khi Giản Nhất Lăng trở về, liền xuất hiện ở phân viện của bệnh viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành.

    Trải qua hai năm thời gian, phân viện bệnh viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành đã rất có tiếng.

    Cùng tổng viện bất đồng, phân viện tương đối đại chúng hóa, về hình thức cũng càng tiếp cận với một số bệnh viện tư nhân bình thường.

    Trừ bỏ phí dụng so với các bệnh viện khác đắt hơn một chút, kỹ thuật tốt hơn một chút, cùng bệnh viện bình thường có hình thức hoạt động là giống nhau.

    Cũng bởi vì vậy, phân viện khi có nhu cầu tuyển dụng cùng tổng viện cũng hoàn toàn bất đồng.

    Trong hai năm này, dưới sự quản lý của các thành viên nòng cốt khác của Lạc Hải Sâm, phần lớn bác sĩ đều muốn được vào phân viện này.

    Hiện tại Trương Vân cũng có được cơ hội này, có thể trở thành một thành viên của phân viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành.

    Chờ tới kinh thành rồi, đi đến cửa bệnh viện Lạc Hải Sâm, Trương Vân vẫn đều thấy ngốc.

    Cô ấy thật sự không nghĩ tới, cô ấy cùng Kim Cẩm cứu một người, kết quả bởi nhờ như vậy mà thực hiện được mục tiêu đời người của mình -- trở thành một thành viên của phân viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành.

    Làm thành viên của tổng viện Lạc Hải Sâm, Trương Vân không phải không có nghĩ tới, mà nghe nói ở nơi đó chỉ có những nhân tài đứng đầu mới có thể tiến vào.

    "Giản tiểu thư, tôi thật sự có thể tới nơi này làm việc sao?" Trương Vân lại một lần nữa hướng đến Giản Nhất Lăng xác nhận chuyện này.

    Giản Nhất Lăng gật đầu một cái.

    "Nhưng mà yêu cầu bắt đầu từ vị trí thực tập."

    "Tôi hiểu rõ, tôi hiểu rõ."

    Trương Vân liên tục gật đầu.

    Mặc kệ là từ vị trí thực tập bắt đầu hay là từ cái vị trí gì làm lên, có thể tiến vào cũng đã thực thỏa mãn.

    Sau đó hai người liền vào bệnh viện, Trương Vân đi đến bộ phận chuyên môn của cô chào hỏi.

    Giản Nhất Lăng đi gặp viện trưởng tọa trấn của phân viện ở kinh thành.

    "Uy, người này chính là Giản Nhất Lăng phải không? Cái người ở tổng bộ kia?"

    "Đúng vậy đúng vậy, chính là người đã mất tích hai năm trước kia."

    "Cô ấy như thế nào lại tới phân viện của chúng ta? Do hai năm không xuất hiện, bị tổng bộ giáng cấp sao?"

    "Không biết a, hai năm không thấy, cũng không biết tình huống hiện tại của cô ấy như thế nào."

    "Không phải nói bác sĩ đệ nhất ngoại khoa giải phẫu của bệnh viện Lạc Hải Sâm chúng ta đã thay đổi rồi sao?"

    "Tôi cũng muốn biết cô ấy cùng với bác sĩ Phí ai lợi hại hơn một chút."

    "Tôi cảm thấy là bác sĩ Phí, năm đó trừ bỏ tin tức cô ấy gia nhập bệnh viện Lạc Hải Sâm náo loạn thật sự lớn, liền không nghe nói qua cô ấy có cái thành công gì ngưu bức."
     
    Senhthankinh7 likes this.
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1179: Ai là đệ nhất ngoại khoa Lạc Hải Sâm (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đầu tiên Giản Nhất Lăng tới phân viện, đã chịu sự chú ý của trên dưới bệnh viện.

    Đơn giản vì cô ấy là nhân vật đã mất tích hai năm trước đây.

    Trừ cái này ra, còn có chính là danh hào đệ nhất ngoại khoa này.

    Bởi vì mấy năm nay Giản Nhất Lăng không ở, phân viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành xuất hiện một vị bác sĩ ngoại khoa giải phẫu thập phần lợi hại, tên là Phí Khanh.

    Phí Khanh trong thời gian hai năm này, hoàn thành mấy cuộc phẫu thuật mà trong mắt nhiều người là không có khả năng hoàn thành, lấy chuyện này đạt được sự nhất trí tán thành của giới y học, trở thành bác sĩ ngoại khoa giải phẫu số một số hai đỉnh cấp trong ngoài nước.

    Nhưng nhắc tới Phí Khanh, mọi người đều nghĩ đến người hai năm trước đồng dạng đến từ bệnh viện Lạc Hải Sâm, đồng dạng tạo thành thanh danh khi còn rất trẻ là Giản Nhất Lăng.

    Bởi vì hai người đều nhận chức ở bệnh viện Lạc Hải Sâm, hai người đều là thiên tài ngoại khoa giải phẫu.

    Chỉ là Giản Nhất Lăng người đã mất tích, mọi người không thể nào đối với hai người này so sánh.

    Trên đời này khó chiến thắng nhất chính là chết người, bởi vì người đã chết, liền không có cách nào bị đánh bại.

    Không có cách nào bị đánh bại, liền sẽ được định nghĩa là thần thoại.

    Một bộ phận người cho rằng Giản Nhất Lăng lợi hại hơn một chút, lý do rất đơn giản, Giản Nhất Lăng là thành viên ở tổng viện bệnh viện Lạc Hải Sâm, mà Phí Khanh là ở phân viện Lạc Hải Sâm tại kinh thành, ai cũng đều biết giữa phân viện cùng tổng viện tồn tại chênh lệch rõ ràng.

    Mặt khác một bộ phận người lại cho rằng Phí Khanh lợi hại hơn một chút, lý do có ba điểm:

    Thứ nhất, Phí Khanh có đủ nhiều cuộc giải phẫu thành công có thể được mọi người biết rõ, càng làm cho mọi người tin phục.

    Thứ hai, thời điểm đó phân viện bệnh viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành còn không có bắt đầu chính thức tuyển dụng, cho dù Lạc Hải Sâm muốn đưa Giản Nhất Lăng làm thành viên ở phân viện cũng làm không được.

    Thứ ba, Giản Nhất Lăng còn có một công việc là tuyển thủ thể thao điện tử, ở trong trò chơi dành thời gian rất nhiều, vì thế khó tránh khỏi đối với nghiên cứu công việc chuyên môn sẽ không đủ thời gian.

    Lúc này, nhân vật trung tâm của đề tài Phí Khanh đang ở trong văn phòng của mình.

    Cô ấy là chủ nhiệm ngoại khoa của phân viện bệnh viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành.

    "Phí Khanh, cô có nghe nói không? Giản Nhất Lăng tới phân viện!"

    "Ân." Phí Khanh nhàn nhạt trả lời một tiếng, bộ dáng không phải thực để ý.

    Phí Khanh diện mạo thanh tú điềm mỹ, thập phần dễ coi, là một mỹ nhân không hơn không kém.

    Giờ phút này ăn mặc quần áo bác sĩ, ngồi ở vị trí của mình, cả người thoạt nhìn thành thục ổn trọng, đoan trang hào phóng.

    Đồng nghiệp ở phòng cách vách bên cạnh đang cùng cô ấy nói về chuyện Giản Nhất Lăng trở về.

    "Cô không biết, cả buổi sáng hôm nay mọi người đều nghị luận điên rồi, mọi người đều tò mò tổng bộ đưa cô ấy đến phân viện là tính toán sắp xếp cho cô ấy cái vị trí gì."

    Vị trí chủ nhiệm ngoại khoa của phân viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành cũng chỉ có một cái, hiện tại là Phí Khanh.

    Giản Nhất Lăng tới lúc sau phải làm sao bây giờ? Phí Khanh muốn đem vị trí này nhường ra cho Giản Nhất Lăng sao?

    Nhưng nếu không phải, vậy thân phận của Giản Nhất Lăng cũng rất xấu hổ, là thành viên tổng bộ, lại bị điều tới phân bộ công tác, còn muốn làm cấp dưới của Phí Khanh, không phải biến tướng mà bị tổng bộ xử lý giáng cấp sao?

    "Đây không phải chuyện yêu cầu tôi quan tâm, sắp xếp công tác xem ý tứ của cấp trên." Ngữ khí Phí Khanh nhàn nhạt mà trả lời một câu.

    Nhìn thấy Phí Khanh bộ dáng không phải thực để ý, đồng nghiệp cũng liền an tâm rồi, "Cô không thèm để ý cũng tốt, tôi chỉ sợ trong chốc lát sau khi Giản Nhất Lăng đi gặp viện trưởng phân viện chúng ta trở về liền nói muốn thay thế vị trí của cô, làm toàn bộ nỗ lực của cô mấy năm nay đều uổng phí. Nhưng mà cô yên tâm, ở trong cảm nhận của chúng tôi, cô vĩnh viễn là đệ nhất ở khoa ngoại của chúng ta, những ca phẫu thuật lúc trước đó của cô đều có thể nói là thần thoại, không người có thể so."
     
    Senhthankinh7 likes this.
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1180: Ai là đệ nhất ngoại khoa Lạc Hải Sâm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phí Khanh nhàn nhạt mà cười một chút, chưa nói cái gì.

    Chờ đến sau khi đồng nghiệp đi ra ngoài, ánh mắt Phí Khanh mới trầm xuống dưới.

    Mở ra trang web tìm tòi tư liệu liên quan đến Giản Nhất Lăng.

    Cô ấy hai năm trước nhận lời mời đến làm bác sĩ ở phân viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành đã nghe nói qua Giản Nhất Lăng cái tên này.

    Mà bình luận có quan hệ nhiều nhất chính là nói cô là bác sĩ trẻ tuổi nhất được gia nhập tổng viện Lạc Hải Sâm, hơn nữa vẫn là từ trước đến nay là người duy nhất được tổng viện Lạc Hải Sâm đối với bên ngoài công khai là bác sĩ ngoại khoa.

    Nhìn đến có người trên mạng so sánh cô ấy cùng với Giản Nhất Lăng, Phí Khanh không khỏi mà cười nhạo một tiếng.

    Giản Nhất Lăng so với cô ấy càng có thiên phú ngoại khoa giải phẫu sao? Phí Khanh không có cách nào tán đồng.

    Giản Nhất Lăng rõ ràng phần lớn là được lăng xê.

    Tin tức ở trên mạng có quan hệ với Giản Nhất Lăng, chỉ có tin tức cô cùng các đại lão trong giới y học tham dự đại hội y học, dư lại tất cả các tin tức đều là ở giới giải trí, tin tức tình ái, tai tiếng, bôi đen.

    Đây là bộ dáng mà một bác sĩ ngoại khoa giải phẫu nên có sao? Người thực sự có thực lực chẳng lẽ không nên cho mọi người biết mình đã hoàn thành bao nhiêu ca giải phẫu nhiều ít khó khăn, hoặc là mình đã cứu bao nhiêu người sao?

    Mà những tin tức liên quan đến Giản Nhất Lăng ở trên hot search, còn không phải là thủ đoạn quen dùng nhất của minh tinh hiện tại sao?

    Tác phẩm tốt không thấy được, mỗi ngày nhìn thấy leo lên hot search, giống như là một người nghệ sĩ, so với minh tinh còn muốn giống minh tinh hơn.

    Cho nên nói Giản Nhất Lăng là một bác sĩ xuất sắc ngoại khoa giải phẫu, chi bằng nói cô thực hiểu biết cách đóng gói chính mình, hiểu được marketing cho chính mình.

    Vừa lấy tên tuổi là người chơi thể thao điện tử, vừa là bác sĩ ngoại khoa giải phẫu.

    Mỗi một cái phương diện nhân thiết nở hoa vì cô hút vô số phấn.

    Phí Khanh khinh thường cùng một người như vậy so sánh, các đồng nghiệp cùng người bên ngoài muốn nghĩ như thế nào bọn họ đều không sao cả.

    ###

    Giản Nhất Lăng sau khi từ văn phòng viện trưởng phân viện ra tới, liền tới khoa ngoại.

    Cô vừa vào cửa, toàn bộ người trong khoa ngoại đều nhìn về phía cô.

    Đối với cô đều là các ánh mắt các loại tò mò tìm tòi nghiên cứu.

    Người cao không đến một mét sáu, da thịt tuyết trắng mềm mại, ngũ quan tinh xảo giống như búp bê Tây Dương trong tủ kính.

    Mặc áo blouse trắng, cõng ba lô màu đen, tóc đơn giản mà cột thành một cái đuôi ngựa rủ xuống ở sau đầu, sạch sẽ lưu loát.

    Người này mất tích mấy năm nay rốt cuộc đi nơi nào?

    Hiện tại trở về phân viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành là muốn làm cái gì?

    Giản Nhất Lăng đi đến vị trí trong một góc, ngồi xuống, buông xuống ba lô của mình, đem laptop lấy ra tới, đặt lên bàn.

    Sau đó mở ra máy tính liền bắt đầu làm việc.

    Giản Nhất Lăng không có đi chú ý ánh mắt của những người khác nhìn cô, lực chú ý đều ở trong công việc của mình.

    Cô hiện tại còn cần theo dõi các hạng mục số liệu thân thể của Địch Quân Thịnh, hơn nữa dùng hết khả năng mà làm thực nghiệm, hoàn thiện số liệu.

    Cô cũng không thỏa mãn với tình huống hiện tại, cô cần thiết bảo đảm trăm phần trăm anh vẫn có thể luôn tung tăng nhảy nhót như vậy.

    Phân viện cũng có một cái Weibo chính thức, một số ít các bác sĩ còn vì giao lưu với nhau mà tạo nhóm nói chuyện.

    Trong đó có một nhóm loại trừ các vị lãnh đạo, là nhóm chat của các nhân viên bình thường của phân viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành.

    Hiện tại mấy người trong nhóm chat đang thảo luận Giản Nhất Lăng.

    [Giản Nhất Lăng thật sự thật xinh đẹp! Người thật so với ảnh chụp càng đẹp hơn!]

    [Xác thật thật xinh đẹp, cả người cùng làn da cũng thật tốt quá đi? Quả thực hâm mộ thực ghen tị.]

    [So giá trị nhan sắc của cô ấy, tôi càng thêm tò mò mấy năm nay cô ấy đi nơi nào, có ai giống tôi không? ]
     
    Senhthankinh7 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...