Chương 10: Hai bến nước Bấm để xem Bỏ con để bà ngoại nuôi để đi bước nữa khiến Lam Vô cùng áy áy mỗi lần về thăm thằng bé cứ bám lấy mẹ khóc mãi, nhìn thấy cảnh đó ai cũng phải đau lòng, nhưng biết làm sao được mẹ ck cô ko cho phép cô mang nó theo, lòng cô nặng trĩu, suy nghĩ nhiều quá Lam bị stress nặng, tâm tính bắt đầu thay đổi, hay quyên hay nhớ và gần đây còn hay cáu gắt với cu Ben nữa, Công ty Tuấn dạo này làm ăn đi xuống nên Tuấn bận bịu to toan công việc ít quan tâm đến vợ con vì anh phải đi suốt, Lam ở nhà trông con, lại thêm mẹ ck khó tính, cô làm gì bà cũng ko vừa ý, cả ngày bà chỉ rình mò xem cô có sơ hở gì ko là chửi bới móc cô thậm tệ Trước mặt Tuấn thì bà luôn tỏ vẻ quan tâm Lam và yêu thương cháu nhưng sau lưng thì bà ghét cô như bát nước đổ đi, Lam càng ngày càng gầy vì suy nghĩ nhiều, có lúc cô thấy mình đầu óc ko đc tỉnh táo nữa Cô kho thịt nhưng lại quên luôn đến nỗi cháy khét lẹt, cũng may chưa cháy nhà, đầu óc cô bắt đầu nhớ nhớ quyên quyên, càng được đà để mẹ ck cô chửi cô nhiều hơn, Lam bị trầm cảm nặng, cu Ben khóc cô dỗ mãi ko được, trong đầu cô loé lên ý nghĩ xấu xa, cô vớ con dao gọt hoa quả trên bàn tiến lại gần thăng bé.. Cu Ben vẫn nằm đó khóc ầm ĩ, Lam dơ con dao lên, - Này con kia, mày đang làm gì đấy? Tiếng mẹ ck Lam Mẹ ck Lam thấy vậy vô cùng sợ hãi chạy vào bế cu Ben lên - Mày bị điên à? Mày định giết con mày sao? Lam chợt tỉnh vứt vội con dao xuống đất - Con.. con đang làm gì, thế này, ? - Mày điên thật rồi! Mẹ ck Lam bế cu Ben xuống nhà vội vàng gọi điện cho Tuấn.. và bế cu Ben chạy ra hành xóm bù lu bù loa lên - Mọi người ra mà xem Lam nó định giết con nó đấy, trời đất ơi hổ giữ còn ko ăn thịt con mà sao nó nỡ, Mấy bà hàng xóm chạy ra - Trời ơi, thế thằng bé có sao ko, ? - Khổ thân thế.. sao con mẹ nó ác thế, * * * Lam đóng chặt cửa lại cô ngồi thu lu khóc một mình, cô tự trách bản thân mình, sao lại làm vậy với con của mình, cũng may mẹ ck cô lên kịp néu ko thì ko biết chuyện gì đã sảy ra nữa, ? Lam tát thật mạnh vào mặt mình bôm bốp.. Một lát sau Tuấn về Mẹ ck cô bế thằng bé ở ngoài cổng Tuấn vội chạy lại - Thằng Ben có sao ko mẹ? Mẹ ck: May mà mẹ lên kịp nhé, nếu ko chắc thằng bé chết r! - Tại sao lại có chuyện đó đc chứ? Mẹ có nhìn lầm ko? - Nhìn lầm cái gì, thằng bé khóc nó ko dỗ được nên định cầm dao đâm thằng bé đấy! Tuấn bế cu Ben đi lên gõ cửa - Lam, mở cửa ra! Lam người run bần bật k giám ra mở Tuấn quát : Mở cửa mau! Lam đứng dậy ra mở cửa Tuấn vào nhìn thấy bộ dạng thất thần của Lam anh hạ giọng - Những gì mẹ nói có đúng ko Lam Lam sợ hãi nước mắt rơi ko ngừng Tuấn gằn giọng - Đúng.. không? - Dạ.. em ko biết, tại sao e lại.. Tuấn lao vào tát tôi mấy cái liền - Cô làm mẹ kiểu gì vậy hả? Nó là con của cô mà, Lam chỉ biết ngồi khóc, run lên vì sợ Tuấn : Thôi tắm giặt rồi nghỉ ngơi đi, mệt thì nói ra chứ đừng để trong lòng! Tuấn đi xuống nc với mẹ Mẹ: Con thấy mẹ nói đúng ko? Mẹ nói con còn ko tin! Tuấn: Mai mẹ đưa vợ con đi khám đi, con thấy nó lạ lắm! Mẹ: Sao phải khám mẹ thấy nó hoàn toàn khoẻ mạnh mà, Tuấn: Nó bệnh rồi, nếu bình thường đã ko hành động dại dột như vậy! Con dạo này công việc nhiều quá, mai mẹ nhớ đưa nó đi khám hộ con! Mẹ Tuấn hậm hực lắm nhưng k giám nói Tuấn: Mẹ chăm cháu hộ con, chứ giờ vk con vậy con k yên tâm! Mẹ: Hứ, sao lại là mẹ, ? Tuấn đi lên gác k nói gì thêm Mẹ ck Lam vừa bế cu Ben vừa lầm bầm - Bảo lấy con Ngọc Anh thì k lấy đi rước cái của nợ này về, giờ mới thấy khổ mà! * * * Tuấn đi công tác và ở nhà mẹ ck Lam đổ hết bực tức lên đầu cô Cu Ben ngủ với dì giúp việc Mẹ ck cô chỉ cho cô gặp thằng bé mỗi khi nó đòi bú mẹ Lam khóc lóc van xin bà mãi nhưng bà nhất quyết ko đồng ý.. với lí do "Cho mày bế con để mày giết con mày à" Mỗi lần Lam cho con bú là dì Liên phải đứng canh ở đó Lam cũng tự nhận biết được rằng đầu óc cô dạo này có vấn đề thật nên cô bảo với bà đi khám thì bà nói cô hãy gọi mẹ đẻ cô đưa đi Nhưng Lam ko muốn gọi Giờ mẹ cô mà biết chắc bà sẽ lo lắm, bà khổ vì cô nhiều lắm rồi nên cô quyết định ko đi khám nữa Ngoài lúc cho con bú ra Lam nhốt mình trong phòng ko tiếp xúc với ai cả, nên bệnh của cô ngày càng nặng thêm, Buổi tối ko được ôm con ngủ khiến cô ko ngủ nổi, cứ nằm trằn trọc và cô phải nhờ đến thuốc ngủ thường xuyên hơn, Sáng nay tỉnh dậy cô thấy tinh thần rất sảng khoái, nhìn đồng hồ là 9h, cô dậy muộn quá, đã quá giờ cho Ben bú mẹ mà ko thấy dì Liên Bế lên.. Lam đi xuống tìm thăng bé Lam đứng sững lại, là Ngọc Anh, cô ta đang ngồi ở phòng khách, cô ta mặc váy bầu, và bụng khá to.. Mẹ ck bế cu Ben đang nc rôm rả với Ngọc Anh nhìn thấy Lam bà dừng lại mặt xị xuống rồi nguýt một cái rõ dài - Hứ, ra đây cho con bú miếng đi! Lam đi lại gần Mẹ ck ngó nghiêng vẻ nghi ngờ - Mày tỉnh táo ko đấy? Lam: Dạ con rất tỉnh táo mà mẹ! Mẹ: Cho nó bú nhanh rồi trả cháu cho tao, bây giờ là tao hãi mày lắm rồi! Lam ngồi xuống cho con bú Ngọc Anh ngơ ngác - Sao thế bác? - Nó bị thần kinh rồi con ạ, đến con mình mà nó còn định giết đấy, (chỉ tay vào Lam) - Thật thế á? Cháu ko tin đâu! - Con ko tin thì cứ hỏi thằng Tuấn thì rõ, nhà này đúng là vô phúc! Mẹ ck Lam xoa vào bụng Ngọc Anh - Thế bà mới ko yên tâm để cháu vàng cháu bạc của bà ở đây được! Lam ngạc nhiên quay lại - Mẹ vừa nói cái gì cơ? - Ngọc Anh đang mang thai con của thăng Tuấn, cô làm gì mà trợn mắt lên thế? Lam: Ko thể nào, rõ ràng là 2 người chấm rứt rồi cơ mà! Ngọc Anh: Đúng là đã chấm rứt nhưng khi biết tôi có thai thì tôi và anh Tuấn đã quay lại với nhau rồi! Lam: Đồ khốn nạn.. tại sao cô lại trơ trẽn đến như vậy hả? Ngọc Anh đứng dậy xoa xoa cái bụng - Thì ai bảo trước khi quay lại với cô anh Tuấn lại ngủ với tôi chứ? Trách ai bây giờ? Mẹ Ck Lam nắm tay Ngọc Anh - Bao giờ con sinh con rồi mẹ bảo thằng Tuấn đón 2 mẹ con con về đây nha.. chứ giờ nhà có con thần kinh kia mẹ ko yên tâm! Từng lời mẹ ck Lam nói như đâm sâu vào tim Lam, Cô vừa khóc vừa cười như người điên dại, Dì Liên thấy vậy vội vàng giằng lấy cu Ben từ tay Lam và bế đi ra ngoài Ánh mắt Lam đỏ lên và cô lại mất kiểm soát Mẹ ck cô bảo Ngọc Anh về - Về đi con. , nhanh lên ko nó lại lên cơn rồi! Ngọc Anh vội vã ra về mẹ ck cô cũng chạy sang hàng xóm luôn ko giám ở nhà, Một mình Lam ngồi giữa nhà, hết khóc rồi cười, múa hát, tóc tai rũ rượi, Lam lấy bông hoa lan cắm ở lọ ra cài lên tai mình và chạy tung tăng ở sân Mẹ ck Lam gọi cho Tuấn Tuấn vội vàng bỏ công việc để về luôn.. về tới nhà thấy Lam đang chạy tung tăng ở sân, mặt mũi lấm lem tóc tai bù xù, Tuấn sốc quá, - Lam.. em bị làm sao thế? Lam chạy lại cầm bông hoa chỉ chỉ vào mặt Tuấn - Anh đi làm về rồi à, ra đây chơi với em đi! Lam lôi tay Tuấn, Tuấn ko tin vào mắt mình nữa, Gạt tay Lam ra anh chạy thẳng lên gác lấy điện thoại ra gọi - Trợ lí Kim mau tìm bác sĩ giỏi nhất cho tôi! Mẹ Tuấn về hốt hoảng - Tuấn ơi? Giờ phải làm sao? Sao tự nhiên nó lại hóa điên như vậy hả con? - Con ko biết, con đang tìm bác sĩ giỏi đây! Mẹ ck Bĩu môi - Đấy! Ngày trước mẹ nói thì con ko có nghe, cứ cố tình lấy nó, giờ nó điên luôn rồi, ai sẽ lo cho thằng Ben đây! Tuấn gắt - Mẹ thôi đi! Con sẽ chữa khỏi bệnh cho cô ấy! Nếu ở đây ko chữa đc thì con sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị! - Con cũng lắm tiền quá ha, công ty thì đang gặp khó khăn, còn lo đi nước ngoài, nó bị bẩm sinh rồi chữa mới chạy cái gì? Lam chạy ra ngơ ngác - Con em đâu, con em đâu, ? Tuấn dỗ dành Lam - Em ngoan lên gác nghỉ đi, con đi chơi một xíu rồi con về! Nào đi thôi Tuấn đưa Lam lên gác rồi đi xuống - Giờ con phải đi giảu quyết công việc gấp, mẹ bảo dì Liên nấu cháo rồi mang lên cho Lam nhé! Sáng mai con về sớm, rồi sáng mai bác sĩ sẽ đến khám cho Lam nữa! Mẹ ck lườm nguýt Nấu xong cháo Dì Liên bê lên Lam đang ngủ Tỉnh dậy Lam thấy mình lại bình thường - Ui đầu con đau quá! - Cô Lam ăn cháo đi cho nóng! Lam quay ra nhìn dì Liên - Cu Ben đâu hả dì? Cho con bế nó một tí! Dì Liên thấy Lam tỉnh thì mừng rỡ - May quá cô tỉnh rồi, lúc chiều cô làm tôi sợ quá! - Lúc chièu con làm sao? Lam ngơ ngác Dì Liên ái ngại - Cô nhìn cô trong gương đi rồi cô sẽ hiểu Lam đứng dậy đi lại trước gương - Trời ơi? Lam há hốc mồm kinh ngạc Vẫn nguyên mớ tóc bù xù và thêm bông hoa lan cài trên tai, Lam bo đầu cố gắng nhớ lại - Mình bị cái quái gì vậy trời? Dì Liên vội vã đi ra ngoài Lam ngồi bo đầu cố nhớ lại nhưng ko tài nào nhớ đc, Nhớ cu Ben quá cô đứng dậy chải tóc rồi buộc gọn gàng lại và đi xuống dưới nhà Gõ cửa phòng mẹ ck - Mẹ ơi cho con bế cu Ben tí ạ? Con nhớ cháu quá! - Cút đi đồ thần kinh! Tiếng mẹ ck ở trong Lam : Sao mẹ lại nói con vậy ạ? Cho con gặp cháu đi mẹ! Mẹ ck ra mở cửa - Mày tỉnh táo thật chưa? Tôi gật đầu lia lịa - Con hoàn toàn bình thường mà! Mẹ ck tỏ vẻ tử tế - Lúc chiều mày cứ bị sao ý, nên tao gửi nó về bên bà ngoại rồi, cho nó ở chơi với anh Bin nó mấy hôm! Lam: Sao mẹ ko nói gì với con ạ! - Thì mày bị bệnh thế! Tao ko muốn mày bệnh thêm nên đưa nó về bên đó! Nếu mày muốn thì có thể về bên đó chơi mấy hôm đấy! Tự nhiên đầu óc Lam lại mất kiểm soát.. cô run lật bật mồm lắp bắp, ú ớ ko nói đc câu gì Mẹ ck thấy vậy đóng chặt cửa lại Lam chạy ra ngoài cổng dì Liên vừa đi vứt rác về - Cô Lam. Cô đi đâu vậy? Lam ko trả lời đẩy cửa rồi chạy một mạch ra đường, Đi Liên đuổi theo ko kịp liền chạy về gọi cửa phòng mẹ ck Lam - Bà ơi, cô Lam chạy đi đâu ý! Tôi đuổi theo nhưbg ko kịp! Me ck giả vờ ngái ngủ - Thế à, tôi có biết gì đâu, tôi đang dỗ cho thằng Ben ngủ trong phòng nên ko biết! - Thế giờ phải làm sao bây giờ ạ? - Để tôi gọi cho thằng Tuấn, dì chạy sang hàng xóm nhờ người đi tìm hộ đi! .. Lam cứ chạy một mạch đến lúc ngã khụy xuống, đầu óc quay cuồng cô ko biết đâu là đường về nhà mình nữa, ah đèn đường làm cô hoa mắt, .. Sau khi nghe tin con gái bỏ chạy ra đường tìm ko thấy mẹ Lam vô cùng hoảng hốt gọi cho Công và Hà dậy để đi tìm Lam thì Hà vẻ mặt thản nhiên - Ối dào, chắc lại gây ra tội gì nên bỏ đi chứ gì? Mẹ làm gì mà cứ cuống hết cả lên thế? Mẹ Lam gọi Thảo dậy trông cu Bin rồi một mình đi tìm Lam Bà vừa đi vừa khóc "Sao con tôi nó lại khổ thế này? .. Tuấn báo công an và cuộc tìm kiếm vẫn chưa có kết quả, Lam mất tích đã 2 ngày rồi Trong lúc mọi người vẫn đang tìm kiếm thì Tuấn nhân được tin có một cô gái nhảy cầu tự tử ở PN Tuấn lập tức đến đó nhưng họ vẫn chưa tìm thấy xác chỉ tìm được đôi dép và cái lắc chân bằng vàng mà Tuấn mua tặng Lam lúc trước, Mẹ Lam thì ngất lên ngất xuống, sao cuộc đời con gái bà lại khổ đến thế, bà tự trách bản thân bà ko chắm sóc được cho con để đến nông nỗi này, Tuấn cầm cái lắc chân của Lam về nhưng Tuấn tin chắc rằng Lam chưa chết, anh vẫn tiếp tục cho người tìm kiếm Lam.. * * *, 3 năm sau Công Ty của Tuấn làm ăn phát đạt và mở thêm Công ty con nữa, Cu Ben đã đi lớp 3 tuổi và trộm vía rất ngoan và nghe lời bố Sau 3 năm tìm kiếm Lam ko thấy và Tuấn đã tin là Lam đã chết và lập bát hương thờ Lam Giữ đúng lời hứa sau 3 năm mới cưới Ngọc Anh con trai của Tuấn và Ngọc Anh cũng sắp 3 tuổi rồi nên Mẹ Tuấn cứ năm lần bẩy lượt giục Tuấn phải cưới ngay ko để Ngọc Anh chịu thiệt thòi suốt 3 năm rồi Tuấn đang ngồi làm việc ở văn phòng Trợ lí Kim: Mai anh cưới rồi mà giờ còn chưa về nghỉ ạ? - Anh kiểm tra nốt bản hợp đồng này rồi về! - Dạ, sắp cứoi vợ mà thấy anh cứ buồn buồn sao ý? Tuấn cười nhạt ko trả lời anh nhớ tới Lam, Ở nhà Tuấn Mẹ T: Thằng Tuấn giờ vẫn chưa về! Mai cưới rồi mà hôm nay ko chịu về sớm nữa Ngọc Anh ngồi ăn hoa quả - Anh ấy lúc nào cũng tham việc ý, chả quan tâm vợ con gì cả! - Mai kia về con phải nhắc nhở nó nghe ko? Ngọc Anh tự tin - Tất nhiên rồi, lấy con về rồi phải khác chứ mẹ nhỉ? Mẹ Tuân ; Mẹ mệt mẹ đi ngủ trước đây con ngồi chơi đợi thàng Tuấn nhé! Mẹ Tuấn vào phòng ngủ Cu Ben và Pi (con trai Ngọc Anh) đang ngồi chơi ô tô xếp hình Pi giằng lấy đồ chơi của Ben nên Ben khóc Ngọc Anh đi ra thấy vậy liền cầm cái ô tô đập vào đầu Ben - Đây ô tô của Mày đây, Pi ko thèm lấy ô tô của nó mai mẹ mua cái mới cho! Ben bị đập vào đầu đau lại càng khóc to hơn Ngọc Anh tức quát - Câm mồm! Ben vẫn khóc Ngọc Anh tát Ben 2 cái đỏ cả mông khiên thằng bé càng khóc to - Im ngay, mày giống hệt con mẹ mày nhìn đã muốn đạp rồi! Đúng lúc ô tô của Tuấn vừa về tới Ngọc Anh vội vàng bế cu Ben lên rồi giỗ nựng - Ben của mẹ ngoan nào, mẹ thương, em Pi hư quá tranh đồ chơi của anh chứ! Mẹ thương! Tuấn bước vào thấy Ngọc Anh đang bế Ben trên tay - Con sao thế em? Ngọc Anh cười hiền từ - Khổ ghê em Pi cứ đòi cái ô tô của anh Ben nên anh khóc ạ, bảo em Pi mai ko đc anh ạ! Tuấn xoa đầu Ben - Thôi con trai của bố ngoan nào, mai bố mua ô tô mới cho 2 anh em nhé! * * * Tuấn có vẻ hài lòng với một cô vợ xinh đẹp khéo mồm lại rất thương con của anh, công việc thì thuận lợi, gia đình ấm êm, Nhìn ảnh Lam Tuấn vẫn thấy day rứt trong lòng, anh tự hứa sau đám cưới với Ngọc Anh thì Tuấn sẽ quan tâm đến gia đình hơn yêu thương vợ và các con hơn..
Chương 11: Hai Bến Nước Bấm để xem Tại khách sạn tiệc cưới đã xong xuôi hết.. nhà trai nhà gái đông đủ cả, Ngọc Anh mặc váy cưới lộng lẫy kiêu sa, nhưng chú dể vẫn chưa tới.. Mẹ Tuấn vào hỏi Ngọc Anh - Thăng Tuấn chưa tới hả con? - Chưa mẹ ạ! Lam cái gì mà giờ còn chưa thèm tới! Mẹ Tuấn lo lắng - Để mẹ gọi cho nó xem, Gọi mấy cuộc mà Tuấn k bắt máy, mẹ Tuấn đứng ngồi ko yên, Gần đến giờ mà vẫn chưa thấy tăm hơi Tuấn đâu.. gọi điện thì k được nên ai cũng lo lắng ko yên, Ngọc Anh tức lắm cô ngồi lì trong phòng miệng lẩm bẩm chửi "Chó má, định trốn ko cưới hả.." Tại cầu PN nơi Tìm thấy dép và lắc chân của Lam.. Tuấn ngồi lặng yên nhìn xuống dòng nước đang chảy Tuấn móc túi áo lấy ra cái lắc chân của Lam ra ngắm một lần nữa, rồi thả xuống dòng nước như buông bỏ đi một kí ức, - Anh về đây! Tuấn đứng dậy ra xe ô tô cầm điện thoại lên mấy chục cuộc gọi nhỡ của Ngọc Anh và mẹ, Tuấn vội vã trở về cho kịp giờ tiến hành tiệc cưới Tuấn về đến gần khách sạn qua ngã tư đèn đỏ anh dừng lại, lúc đó một chiếc siêu xe màu đỏ đi tới bên cạnh, vốn chiếc siêu xe đó Tuấn thích từ rất lâu rồi nhưng giá của nó hơn 16 tỷ nên anh k mua được anh nhìn nó thích thú, Cô Gái lái chiếc xe đó hạ cửa kính xuống nhìn Tuấn Tuấn sửng sốt dụi mắt lia lịa - Lam! Lam ơi? Cô gái đó ngạc nhiên - Lam nào ạ! Anh nhầm người rồi! Tuấn lắc đầu - Đúng là Lam mà, e k nhận ra anh sao? Đèn xanh hiện ra cô gái đó phóng xe đi luôn trước vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Tuấn Tuấn vội vã đuổi theo chiếc siêu xe đó, và quyên béng luôn tiệc cưới đang chờ anh ở khách sạn Cô gái đó thấy Tuấn đuổi theo lại càng đi nhanh hơn nữa, Cô chạy ra khỏi thành phố cũng khá xa rồi nhìn qua gương chiếu hậu vẫn thấy Tuấn đuổi theo cô lẩm bẩm - Tên chết tiệt này, sao mà dai như đỉa thế, mình phải dừng lại cho hắn một trận mới đc! Cô đi chậm lại rồi dừng lại chờ Tuấn Tuấn vội vàng xuống xe rồi chạy lại - Lam.. đúng là Lam rồi, Cô đẩy Tuấn ra rồi và tát Tuấn mấy cái, giở thêm chiêu võ ra khiến Tuấn ngã lăn lóc dưới đất, - Anh có ý đồ gì hả? Tôi đã nói là nhầm người rồi cơ mà! Tuấn lồm ngồm bò dậy cố gắng giải thích - Lam, . Anh là Tuấn đây, là ck của e đây, e k nhận ra anh sao? Tuấn lao vào ôm Cô thì bị cô tát thêm cho mấy cái nữa - Tỉnh lại đi, tôi là Yoon Na,' Tuấn nhìn kĩ cô một lần nữa - Ko thể nào.. ko lẽ e ko phải là Lam! - Đúng vậy, tôi k phải là người anh cần tìm đâu, mau về đi! Yoon lấy thẻ căn cước ra đưa cho Tuấn xem Tuấn nhìn Yoon - Sao lại giống nhau đến thế! Xin lỗi cô! Yoon mỉm cười - Ko sao, tôi đã từng bị bắt cóc tống tiền rồi nên thấy có người lạ theo nên tôi rất sợ, tôi đánh anh có đau k? Tuấn chảy nước mắt khiến Yoon xúc động - Chắc anh yêu vợ anh lắm hả, thôi đừng buồn nữa mau về nhà đi! Yoon đưa Tuấn cái danh thiếp - Hãy gọi cho tôi khi anh về tới nhà! Tuấn vào trong xe ngồi khóc Một lúc lâu sau Tuấn mới nhớ tới tiệc cưới anh vội vàng cầm điện thoại lên thì điện thoại đã hết pin, cũng khá muộn rồi, Tuấn vội vã quay về Quá giờ làm lễ.. gọi cho Tuấn ko được Ngọc anh và họ nhà gái tức giận bỏ về chỉ còn nhà trai ở lại Tuấn chạy vào Mẹ T quát - Trời đất ơi, con đi đâu vậy, hôm nay là nhày cưới của con mà, con muốn mẹ tức chết phải ko? - Ngọc Anh đâu hả mẹ? - Nó và ông bà thông gia bỏ về rồi, con ơi là con con bị làm sao vậy trời, Tuấn tìm đến nhà Ngọc Anh Vừa bước vào Tuấn bị Ngọc Anh chửi xối xả - Anh mau cút về đi, từ giờ anh đừng mong gặp lại thằng Pi, đồ khốn nạn, - Anh xin lỗi.. anh có việc đột xuất mà, em đưng giận anh có đc k? - Việc gì? Anh đi với con nào mà tắt máy đến tận bây giờ, tôi đúng là sai lầm khi tin anh! - Anh xin lỗi mình sẽ cử hành hôn lễ vào một ngày khác.. anh hứa sẽ bù đắp cho e và con thật xứng đáng! Ngọc Anh giận giữ - Anh mau cút đi, tôi và thằng Pi ko cần nữa, từ giờ nó ko có một người bố như anh! Mẹ Ngọc Anh cũng ko kém bà ra chửi Tuấn một trận tơi bời rồi đuổi Tuấn về ko cho gặp cu Pi Tuấn ra về mà lòng nặng trĩu, Mẹ Tuấn chờ Tuấn về để hỏi tình hình bên thông gia sau khi thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tuấn bà đã hiểu - Con đã biết mình sai chưa? Giờ phải làm sao đây? - Con biết con sai rồi, mẹ nghỉ đi sáng mai đi cùng con sang nhà họ xin lỗi xem sao, may ra họ đồng ý! Ben thấy bố về chạy ra đòi bố bế Tuấn bế con lên gác - Hôm nay Ben ngủ với con mẹ nhé! Sau khi dỗ Ben ngủ xong Tuấn chợt nhớ tới cái danh thiếp của Yoon Na Tuấn gọi cho trợ lí Kim và bảo Kim điều tra về Yoon Na Đúng như lời Yoon nói cô ko phải là Lam cô ấy là con gái của một tỉ phú người hàn quốc mẹ cô ấy là người việt Nam nên cô ấy và mẹ thường xuyên về việt nam chơi, Tuấn thật vọng lắm, vậy là hy vọng của anh đã bị dập tắt hoàn toàn Tuấn và mẹ sang nhà Ngọc Anh xin lỗi cuối cùng họ cũng đồng ý và sẽ chọn ngày cưới khác.. Ngọc Anh lại càng được dịp bắt bẻ Tuấn và bắt Tuấn phải làm mọi thứ cho cô, Tại nhà Lam Giờ cu Bin chuẩn bị vào lớp 1 mẹ Lam mua quần áo mới cặp sách mới mọi thứ chẩn bị đủ hết để Bin đi học Sáng sớm mẹ Lam dậy chuẩn bị bữa sáng và gọi Bin dậy ăn sáng để đi học Mẹ L: Bin con chào 2 bác đi con! Bin: Con chào 2 bác con đi học! Công: Ừ Bin đi học ngoan nhé! Hà bĩu môi: Học thì ráng học cho tốt vào, ko lại uổng tiền của tôi! Haxx khổ thật cái gì cũng đến tay con này! Thử hỏi cái nhà này ko có tôi thì sẽ ra sao đây! Công : Em cứ nói khó khăn thế, nó là con của e gái anh mà, Hà nghiến răng: Vâng tôi khó khăn, giờ cửa hàng thì bán chậm. Mà một tháng tiền ăn tiền điện tiền học tiền chi tiêu, anh biết mất bao nhiêu tiền ko hả? Mẹ tôi vội đưa cu Bin đi để tránh cuộc cãi nhau của Công và Hà Bin còn nhỏ quá nên chưa hiểu được nhưng câu đay nghiến của bác Hà hàng ngày vẫn dành cho nó nhưng nó biết bác ko hề yêu thương nó nên nó rất sợ bác Hà ở nhà những lúc bác Hà ở nhà nó ko giám ra ngoài chỉ ngồi im trong phòng bà vì mỗi lần chạy ra ngoài chơi là nó lại bị bác Hà quát mắng mặc dù nó ko hề nghịch gì cả, 3 năm rồi nó xa mẹ nó nhớ mẹ, mắt nó lúc nào cũng buồn, Chiều nay bà đón nó về và mua cho nó cái bánh bao, nó mừng rối rít, vừa về đến cổng nó tung tăng nhảy chân sáo, Ko may nó đâm cái rầm vào bác Hà thế là nó ngã bổ chẩng ra đằng sau cái bánh bao rơi xuống đất - Mày bị mù à? Chạy thì cũng mở mắt ra mà chạy chứ! Bin khóc thút thít, nó định nhặt cái bánh bao thì bác Hà dẫm chân lên cái bánh bao bẹp nát - Ăn linh tinh tí lại ko ăn đc cơm, vào nhà cất cặp rồi đi tắm nhanh lên, người hôi như cú ý! Mẹ Lam đóng cửa rồi vội vàng rắt xe vào - Có chuyện gì thế con? Hà vội bỏ chân ra khỏi cái bánh bao - Nó chạy lao vào người con, mắt với cả mũi! Hà cầm cái bánh bao vừa bị cô dẫm nát lên đưa cho Bin - Đây bánh của con đây, mau ăn đi! Đứa trẻ con nó đâu biết gì nó vội vàng ạ bác Hà rồi cầm cái bánh bao ăn ngon lành - Từ từ thôi kẻo nghẹn! Hà giả vờ nhân nghĩa MẹLam đưa cu Bin vào nhà Hà đứng ngoài gườm gườm - Một lũ ăn bám! * * * Tại một biệt thự sang trọng Yoon đang ngồi ăn hoa quả bên Nam lái xe tới hỏi ng hầu - Cô Yoon đâu rồi? - Dạ, cô trên lầu ạ, cô đang đợi cậu đó ạ! Nam lên lầu thấy Yoon đang ngồi đó anh vội vàng đi tới ôm lấy eo cô - Chào tiểu thư Yoon! Yoon quay người lại - Sao anh tới muộn thế, em chờ anh lâu lắm rồi đấy! - Anh xin lỗi, mình đi thôi em Nam đưa Yoon đi ăn qua con phố xe dừng đèn đỏ cô nhìn ra ngoài cửa, - Sao ở đây nhìn quen thế nhỉ? Cứ như mình từng sống ở đây vậy! Nam : Em đang nghĩ gì vậy? Yoon: Nam ơi? E thấy ở đây nhìn quen lắm, có khi nào trước lúc tai nạn e từng đi qua chỗ này ko? Nam nhìn vào con phố nơi có con đường dẫn vào nhà Lam cười, - Thì đúng vậy mà, lúc trước anh và em uống cafe ở trong khu ấy mà! Yoon mắt sáng long lanh - Vậy giờ mình qua đó uống cafe đi anh! Nam lưỡng lự - Có nhiều quán ngon lắm đâu cần phải tới đó chứ! - Ko e muốn uống ở quán đó! Thấy Yoon quả quyết nên Nam đành phải đồng ý .. Đúng là ý trời Ngân đang ngồi uống cafe ở đó nhìn thấy Nam và yoon Ngân liền chạy tới ôm lấy Yoon - Lam, lam, mày vẫn còn sống à? Trời đất ơi, Yoon vội vàng đẩy Ngân ra - Ơ cái chị này, bỏ tôi ra! Nam nhìn thấy Ngân thì luống cuống Ngân nắm lấy tay Yoon - Lam à tao là Ngân đây, mày đi đâu mấy năm thế? Sao đến tận bây giờ mới về hả? Yoon ngơ ngác - Lam nào, tôi đâu có biết Lam nào đâu! Chị nhận nhầm rồi tôi là Yoon Na! Ngân quay sang tóm lấy Nam - Ông về nước lúc nào thế? Lại còn đổi số điện thoại nữa chứ? Tại sao Lam nó ko nhận ra tôi vậy? Nam bình tĩnh giải thích - Ko nhận ra là đúng vì cô ấy đâu phải là Lam cô ấy là Yoon Na con gái của tỉ phú Chan mà! Ngân lôi Nam ra ngoài nói nhỏ - Lúc trước Lam bị bệnh có phải Lam bị mất trí nhớ rồi ko? Tôi tin chắc đây chính là Lam, ông mau nói đi! Nam vẫn một mực khẳng định - Tôi chưa gặp Lam từ ngày Lam lấy Tuấn.. còn cô ấy ko phải là Lam! Ngân ko tin nhưng Nam một mực khẳng định nên Ngân ko thể làm gì đc, Ngân ra về nhưng trong long ko yên Ngân sẽ tìm hiểu rõ chuyện này, Nam quay vào Yoon: Lạ thật, từ hôm về việt nam có 2 người nhận nhầm e là cô Lam gì đó r anh ạ! Nam : 2 người ư? Ai nữa? - Một người đàn ông tên Tuấn! Nam sững lại khi nghe đến Tuấn - Vậy à? Chắc nhìn em giống với cô gái tên Lam đó thôi! Yoon thắc mắc - Thế anh quyen chị vừa nãy à? Thấy chị ấy quen anh mà! - À lúc trước ở việt nam anh có biết Ngân, chứ ko thân! - Dạ! - Thôi mình uống đi rồi còn về! Yoon nghĩ trong bụng "Lạ thật, Nam đang giấu mình chuyện gì, và Lam là ai tại sao mình mới về có 1 tuần mà có 2 người nhận mình là cô Lam đó vậy? Sau khi đưa Yoon về Nam gọi cho mẹ của Yoon - Bác hãy gọi Yoon về hàn quốc đi ạ, để Yoon ở việt nam ko ổn đâu ạ, hôm nay Yoon đã gặp lại ngươi quen ở đây rồi cháu sợ mọi chuyện sẽ bại lộ đó bác! Mẹ Yoon lo lắng - Được rồi bác sẽ kêu Yoon về hàn quốc ngay, cháu đừng lo! * * * Sau khi mẹ gọi về Yoon đã đồng ý 2 ngày nữa sẽ về hàn quốc nên cô muốn đi dạo và mua ít đồ vì khi về hàn quốc rồi thì mẹ cô sẽ ko cho cô về việt nam chơi nữa, .. Mẹ lam ốm nên hôm nay Hà đi đón cu Bin Hà đứng ngoài cổng chờ Bin Bin chạy ra - Con chào Bác, thế bà ngoại đâu ko đi đón con a? Hà đập cái mũ bảo hiểm vào đầu Bin - Đội vào nhanh, bà ngoại mày ốm đc chưa? Tao đi đón thì mày chết à? Bin bị đập đau liền mếu máo - Mày còn khóc à? Đội mũ vào cho tao, k tao đập chết bây giờ! Thấy Hà quát tháo cháu người đứng bên cạnh nói - Chị làm gì mà quát tháo nó ghê thế! Nó bé thế nó biết cái gì? Hà quay sang quát luôn - Việc nhà mày à? Tao quát cháu tao chứ tao quát mày à? Rảnh mồm! Người ta thấy vậy cũng xúm vào bàn tán xì xào Hà quát Bin - Lên xe! Bin vội ngồi lên xe Hà chở về Hà chửi Bin cả dọc đường về Hà đi qua shop quần áo dừng lại - Đi vào đây tao xem mấy cái váy đã, Vào shop Bin thấy lạ mắt cũng vạch vạch ra xem nó nhìn cái váy cười hồn nhiên Hà thấy vậy liền quát - Thằng kia mày đừng có động vào bẩn váy tao ko có tiền đền đâu! Ngồi im một chỗ cho tao! Vốn tính trẻ con Bin ngồi im được vài phút rồi lại vạch vạch váy ra xem Hà tức quá đi lại tát cho Bin một cái bốp đỏ cả mặt - Tao bảo mày ngồi im mà! Điếc hả cái thằng trời đánh này, Bin khóc um lên - Mày thích khóc ko? Hà giơ tay lên định tát Bin cái nữa thì bị một bàn tay ngăn lại một giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên - Sao chị lại đánh thằng bé vậy, nó nhỏ đâu biết cái gì! Hà điên máu quay người lại nhìn thấy Yoon Na Hà vô cùng sợ hãi mồm lắp bắp - Lam, lam, Yoon tròn xoe mắt nhìn Hà trong bụng lẩm bẩm" sao ai cũng bảo mình là cô Lam đó nhỉ.. hay là mình thử nhận mình là Lam xem sao," Yoon cười tươi - Đúng rồi tôi là Lam đây! Hà mặt tái mét bỏ chạy một mạch quyên luôn cả cháu Cu Bin thì mếu máo - Bác Hà ơi, Bác hà ơi? Yoon Na đứng nhìn Bin, bỗng tim cô đau nhói, một cảm giác khó tả, cảm giác đó là gì cô vẫn ko thể hình dung ra đc, - Bác cháu chạy đi mất tiêu rồi! Nhà cháu ở đâu cô đưa cháu về nhé! Bin cười típ mắt - Dạ.. cũng sắp tới nhà con rồi ạ! Yoon Na rắt Bin ra xe ô tô - Mời chàng trai lên xe nào! Chúng ta về nhà thôi! Hà phóng xe về nhà mặt vẫn tái mét Mẹ Lam: Thằng Bin đâu sao con về một mình vậy? Hà vẫn run lật bật - Con, vừa thấy.. con Lam, nó, nó, Mẹ Lam chạy lại - Con Lam.. con nhìn thấy con Lam ư? Thấy ở đâu? Mau đưa mẹ đến đó, Lúc đó ô tô của Yoon cũng vừa cổng Bin: Tới nhà con rồi ạ! Yoon mở cửa bước xuống nhìn ngôi nhà,