Bài viết: 181 

Chương 10: Thảm Án Mã Gia Trang (kết)
Khúc Nhiễm thu dọn xác người chôn cất tử tế, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ở lại nha môn giúp hắn một taÁnh mặt trời từ từ chiếu xuống những tia nắng đầu tiên báo hiệu một ngày mới. Ngồi trong đình viện nhìn ra sân, thấy Khúc Nhiễm đang đốt vàng mã cho Trần huyện lệnh cùng Mã Yến, Ngụy Vô Tiện rót một chén trà đưa đến cho Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh, lại im lặng không nói tiếng nào.
Lam Vong Cơ nhìn hắn hỏi: "Đang nghĩ gì?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nhìn y chốc lát rồi mỉm cười, trong mắt là khoảng không mơ hồ, lại uống một ngụm trà chậm rãi ngẩng mặt lên.
".. Ta đang nghĩ rốt cuộc duyên phận của chúng ta phải sâu bao nhiêu mới có thể gặp lại."
Một người nơi âm cảnh hồn phách trôi dạt vô định, tâm tư trống rỗng không vướng bận, một người nơi dương gian âm thầm mà chờ đợi người trở về. Mỗi khi đêm đen tĩnh mịch lại nghĩ tới ái nhân mà ôm đàn vấn linh. Nếu là hắn, với tính cách thích náo nhiệt thì liệu có thể nhẫn nại mà chờ đợi, hay sẽ quyết một kiếm kết liễu cùng y xuống Hoàng Tuyền. Mà nếu như vậy Nguỵ Vô Tiện hắn chắc chắn khi bước lên Nại Hà kiều cầm lấy Mạnh Bà than chắc sẽ mỉm cười rồi ném đi, vì hắn không muốn quên những gì thuộc về người kia.
Cõi đời này còn có chuyện hạnh phúc gì có thể sánh bằng cùng ái nhân kề cận, nhân thế ranh đua cuối cùng cát bụi lại trở về cát bụi mà thôi.
Ngụy Vô Tiện dừng một chút, quan sát Khúc Nhiễm vừa đốt tiền giấy vừa thúc thích khóc, hắn thở dài dường như nhớ đến gì đó quay sang nói với Lam Vong Cơ.
"Chúng ta đốt chút tiền giấy cho Mạc Huyền Vũ đi? Cũng nên cảm tạ hắn, vừa vặn cũng sắp đến tết Trung Nguyên."
Lam Vong Cơ im lặng không nói gì, Nguỵ Vô Tiện kéo kéo tay y hỏi: "Làm sao vậy?"
Lam Vong Cơ có chút bận tâm, hồi lâu mới mở miệng:
"Cũng tốt, nhưng.. Khi đốt phải viết kèm bát tự, vạn nhất.."
Câu sau chưa nói, thế nhưng Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái liền ngầm hiểu. Y lo lắng hắn có thể xảy ra vấn đề gì hay không, dù sao hiện tại thân xác hắn đang dùng chính là của Mạc Huyền Vũ, nếu Mạc Huyền Vũ đã bị hồn phi phách tán hay may mắn đầu thai chuyển kiếp thì tốt, còn vạn nhất lỡ như hồn phách vẫn còn trôi giạt, khi nghe được người cầu nguyện tên mình liệu có trở về hay không?
Ngụy Vô Tiện hiểu ý liền ngồi nhích lại gần vỗ cỗ vai y.
"Không có chuyện gì đâu, đã qua bao nhiêu năm rồi mà, chắc đã đi đầu thai từ lâu."
Lam Vong Cơ không nói nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Duyên phận giữa y và hắn nếu một khi ly biệt thêm lần nữa chắc chắn y không thể sống tiếp mà chờ đợi, vì một lần đau đớn là đủ lắm rồi.
Hắn chính là bảo bối trong lòng y, từ thời điểm lần đầu gặp gỡ, sau đó là động tâm. Giống như hắn đã định sẵn là của y, bất cứ ai hay bất cứ thứ gì cũng không thể động vào hay cướp đi, chỉ cần nhìn thấy hắn cười dù buồn bực thế nào cũng như cơn gió mát thổi qua mà tan biến.
Nếu hắn một lần nữa biến mất, cho dù Hoàng Tuyền lộ y cũng sẽ đi đến cùng, dù biết phía trước là cửa tử cũng sẽ không quay đầu lại, không muốn rơi lệ chỉ muốn nắm lấy tay hắn sinh tử một đời.
Bên kia khúc tiên sinh sau khi đốt xong tiền giấy không biết đã đi đâu mất. Ngụy Vô Tiện đứng dậy đi đến chậu đựng tro vàng mã đã cháy hết, bên cạnh còn một ít vàng mã tiền giấy chưa đốt, hắn ngồi xổm trên mặt đất, cầm lên một ít tiền giấy, hắn nhìn xung quanh không thấy bút lông dùng đề danh tự. Ngụy Vô Tiện tuỳ ý cắn đầu ngón tay mình ghi lên tiền giấy ba chữ Mạc Huyền Vũ rồi thả vào chậu đốt.
Lam Vong Cơ ngồi trong đình viện ngẩn người nhìn, y có dự cảm không tốt liền nhanh chân bước đến định ngăn lại nhưng không kịp. Ngụy Vô Tiện quay người nhìn y mỉm cười. Trong giây lát một luồng gió lốc nhỏ đột nhiên xuất hiện cuốn hết đống tiền giấy đang đốt bay đi. Vụn giấy cùng tàn tro không biết bị gió cuốn đi đâu, trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Ngụy Vô Tiện đứng lên cảm giác không tệ, quay nhìn Lam Vong Cơ nói: "Chắc là đã nhận được rồi."
Nói xong hắn đột nhiên choáng váng mềm oặt mà ngã xuống. Lam Vong Cơ bị dọa giật mình, kinh hãi vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn, gọi.
"Ngụy Anh Ngụy Anh.."
Y áp bàn tay mình lên ngực thăm dò hơi thở của hắn, không thấy hô hấp. Lam Vong Cơ ngây người ngay tại chỗ, đôi con ngươi bất giác đỏ lên, y cố sức bình tĩnh vỗ vỗ mặt Ngụy Vô Tiện, vuốt vuốt má hắn gọi.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh.. Ngươi tĩnh lại.."
Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở mắt, đôi con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy nhìn Lam Vong Cơ. Hắn nắm lấy tay y, ngơ ngác hỏi:
"Ngươi, ngươi là ai? Đây là đâu?"
Sau đó lại đẩy tay Lam Vong Cơ ra quay lưng lại với y, Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt đứng bất động chết lặng mà nhìn hắn.
Đây là tạo hóa trêu người sao? Chẳng lẽ y và hắn chỉ thiếu nhau một chút duyên phận, một chút đó đến đây là kết thúc sao?
Lam Vong Cơ bị xúc động mãnh liệt như ngọn lửa thiêu đốt tâm trí, trong vô thức có nước từ hốc mắt nhẹ lăn xuống gò má. Y đứng nhìn người trước mặt gần trong gang tấc lại phảng phất như hoa trong gương, trăng trong nước. Y không tin, đây chỉ là ảo giác, Nguỵ Anh của y sao có thể biến mất như thế?
Nhưng khi y định thần nhìn lại, người đang đưa lưng về phía y hai vai rung rung, rõ ràng chính là đang cố nín cười!
Y nhất thời giận đỏ mặt kéo tay hắn qua trừng mắt nhìn.
Ngụy Vô Tiện "Hahaha" cười ra tiếng, sau đó nét cười trên môi cứng lại, hắn đưa tay lên sờ má Lam Vong Cơ, thấy có nước, hắn luống cuống.
"Là khóc sao?"
Hắn ấp úng, nâng hai tay xoa xoa mặt rồi ôm lấy y.
"Lam.. Lam Trạm, ta.. Ta xin lỗi, là ta định đùa ngươi một chút, lại làm người đau lòng như vậy.. Ta.."
Lam Vong Cơ tức giận kéo áo hắn ra cắn vào cổ một ngụm thật mạnh. Ngụy Vô Tiện đau đến rung người, nhưng hắn không dám động cứ đứng yên cắn răng chịu đau. Lam Vong Cơ cắn người xong giống như được phát tiếc, y buông hắn ra thở hổn hển, lại nhìn thấy dấu răng mình vừa để lại trên cổ hắn rỉ máu, y cả kinh vội vàng lấy khăn tay trong ngực ra lau vết máu cho hắn.
"Ngươi.. Có đau không?"
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y xích lại gần hơn, chóp mũi đυ. Ng vào nhau nhẹ cười.
"Không đau, là ta không tốt phải chịu phạt."
Lam Vong Cơ nghiêng mặt qua, cứng ngắc nói khẽ vào tai hắn:
"Về nhà liền phạt."
Ngụy Vô Tiện nhìn vào mắt y như muốn nói, không phải vừa mới cắn rồi sao, về nhà còn phải chịu phạt nữa a.
Hắn nuốt xuống nước bọt suýt bị nghẹn, thấp giọng nói:
"Được được."
Nguỵ Vô Tiện thầm nắm trong lòng đúng là tự làm tự chịu a, lần này chắc chắn ba ngày không xuống được giường.
Trên đường trở về quán trọ Lam Vong Cơ vẫn im thinh thích không hề muốn nói chuyện, Ngụy Vô Tiện không nhanh không chậm đi theo phía sau. Hôm nay là một ngày đầy nắng, vạn dặm không mây, ánh mặt trời chói trang hun người ta đến có chút hoa mắt. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy phía trước có lão phụ bán ô, hắn vội vàng kéo tay Lam Vong Cơ lại nói.
"Lam Trạm Lam Trạm, ngươi đừng đi nhanh thế, đứng đây đợi ta."
Nói xong liền chạy đến chỗ lão phụ bán ô, Lam Vong Cơ không biết hắn muốn làm gì cũng nhắc chân bước theo sau.
Không xa không gần nhưng những gì Nguỵ Vô Tiện nói y đều nghe thấy.
"Đại nương, bán cho ta một cái ô." Ngụy Vô Tiện nói.
Lão phụ tươi cười cầm lấy ô đưa cho hắn, Nguỵ Vô Tiện hỏi.
"Bao nhiêu tiền vậy?"
"Lang quân ngài trong thật thuận mắt a, lấy ngươi nửa văng tiền thôi."
"Đa tạ, nhìn đại nương thật phúc hậu nha."
Lão bản đứng bên cạnh 'sách' một cái.
"Ôi trời, ngươi thật là dẻo miệng, thê tử ở nhà chắc chắn ăn giấm đỏ mắt đi."
Ông nhìn thoáng qua vết cắn trên cổ hắn liền cười.
"Ngươi là mới ra ngoài làm chuyện xấu a?"
Nguỵ Vô Tiện nhìn theo hướng mắt lão bản, đưa tay lên cổ sờ sờ ngượng ngùng cười.
"Không phải đâu, đây là nương tử nhà ta vì buồn bực mà làm."
"Ôi.. Tự nhiên sao lại cắn ngươi, ta chắc chắn nương tử nhà ngươi có hài tử rồi."
"Sao lão biết?" Nguỵ Vô Tiện cười cợt hỏi.
Lão bản đắc ý như người giàu kinh nghiệm mà trả lời hắn.
"Ta nói ngươi a, người mang thai tính khí đều thất thường, thê tử ta năm đó cũng vậy, hở một chút là oán giận rồi cắn ta, thật khó hầu hạ.. Ngươi hãy chiều nàng hơn, đừng chọc nàng giận coi chừng động thai khí."
Nguỵ Vô Tiện cố nhịn cười quay sang thấy Lam Vong Cơ đang đen mặt liếc hắn một cái quay lưng bỏ đi, hắn trả tiền xong liền chạy theo.
"Nương tử, nương tử, nàng đi chậm chút, ta che nắng cho nàng, đừng đi nhanh sẽ động thai khí."
"Ngươi.."
Lam Vong Cơ nắm tay rung lên, dứt khoát kéo tay hắn bế cả người lên. Ngụy Vô Tiện giãy dụa nhỏ giọng.
"Ngươi, người trên đường đang nhìn a, ngươi bỏ ta xuống."
"Như vậy sẽ biết ai là nương tử."
"A.. Được được, ta là nương tử, ngươi mau bỏ ta xuống."
"Không bỏ."
Thế là một đường bế người về quán trọ, cả đám tiểu bối cứ tưởng Nguỵ tiền bối bị thương nên Hàm Quang Quân mới bế người, đi theo gọi hắn hỏi hang thì thấy đầu Ngụy Vô Tiện cứ rút vào trong ngực Lam Vong Cơ một chút cũng không ló ra, chỉ có cánh tay xua xua, giọng lí nhí.
"Không sao, ta không sao."
Hoa đào tuy rực rỡ, nhưng mỹ nhân còn đẹp hơn hoa.
Lam Vong Cơ ôm người ném lên giường, lưng Nguỵ Vô Tiện bị đυ. Ng mạnh hắn 'A' lên một tiếng. Lam Vong Cơ kéo hắn dậy xoa xoa lưng.
"Đau?"
"Đau chết được, ngươi sao mạnh tay với ta?"
Lam Vong Cơ nhích xát lại cọ cọ hôn lên má hắn, rồi lại thân mật dụi dụi vào người. Ngụy Vô Tiện nhìn y đang tỏ ra áy náy với mình nhịn không được cười rộ lên, vươn tay giữ mặt Lam Vong Cơ, hôn lên môi hắn một cái, tay không tự chủ mà vuốt ve sườn mặt y.
Lam Vong Cơ nhếch miệng cười, nâng cằm hắn lên, đảo khách thành chủ, môi lưỡi quấn quýt.
Hôn đến mức khó kìm lòng nổi, Lam Vong Cơ một tay ôm eo tay kia kéo lấy rèm phủ xuống, đè người trên giường làm một vài chuyện xấu hổ.
Thế là ngày hôm sau Nguỵ tiền bối không thể một mình ngự kiếm liền có người đứng phía sau ôm eo tủm tỉm cười.
Lam Vong Cơ nhìn hắn hỏi: "Đang nghĩ gì?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nhìn y chốc lát rồi mỉm cười, trong mắt là khoảng không mơ hồ, lại uống một ngụm trà chậm rãi ngẩng mặt lên.
".. Ta đang nghĩ rốt cuộc duyên phận của chúng ta phải sâu bao nhiêu mới có thể gặp lại."
Một người nơi âm cảnh hồn phách trôi dạt vô định, tâm tư trống rỗng không vướng bận, một người nơi dương gian âm thầm mà chờ đợi người trở về. Mỗi khi đêm đen tĩnh mịch lại nghĩ tới ái nhân mà ôm đàn vấn linh. Nếu là hắn, với tính cách thích náo nhiệt thì liệu có thể nhẫn nại mà chờ đợi, hay sẽ quyết một kiếm kết liễu cùng y xuống Hoàng Tuyền. Mà nếu như vậy Nguỵ Vô Tiện hắn chắc chắn khi bước lên Nại Hà kiều cầm lấy Mạnh Bà than chắc sẽ mỉm cười rồi ném đi, vì hắn không muốn quên những gì thuộc về người kia.
Cõi đời này còn có chuyện hạnh phúc gì có thể sánh bằng cùng ái nhân kề cận, nhân thế ranh đua cuối cùng cát bụi lại trở về cát bụi mà thôi.
Ngụy Vô Tiện dừng một chút, quan sát Khúc Nhiễm vừa đốt tiền giấy vừa thúc thích khóc, hắn thở dài dường như nhớ đến gì đó quay sang nói với Lam Vong Cơ.
"Chúng ta đốt chút tiền giấy cho Mạc Huyền Vũ đi? Cũng nên cảm tạ hắn, vừa vặn cũng sắp đến tết Trung Nguyên."
Lam Vong Cơ im lặng không nói gì, Nguỵ Vô Tiện kéo kéo tay y hỏi: "Làm sao vậy?"
Lam Vong Cơ có chút bận tâm, hồi lâu mới mở miệng:
"Cũng tốt, nhưng.. Khi đốt phải viết kèm bát tự, vạn nhất.."
Câu sau chưa nói, thế nhưng Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái liền ngầm hiểu. Y lo lắng hắn có thể xảy ra vấn đề gì hay không, dù sao hiện tại thân xác hắn đang dùng chính là của Mạc Huyền Vũ, nếu Mạc Huyền Vũ đã bị hồn phi phách tán hay may mắn đầu thai chuyển kiếp thì tốt, còn vạn nhất lỡ như hồn phách vẫn còn trôi giạt, khi nghe được người cầu nguyện tên mình liệu có trở về hay không?
Ngụy Vô Tiện hiểu ý liền ngồi nhích lại gần vỗ cỗ vai y.
"Không có chuyện gì đâu, đã qua bao nhiêu năm rồi mà, chắc đã đi đầu thai từ lâu."
Lam Vong Cơ không nói nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Duyên phận giữa y và hắn nếu một khi ly biệt thêm lần nữa chắc chắn y không thể sống tiếp mà chờ đợi, vì một lần đau đớn là đủ lắm rồi.
Hắn chính là bảo bối trong lòng y, từ thời điểm lần đầu gặp gỡ, sau đó là động tâm. Giống như hắn đã định sẵn là của y, bất cứ ai hay bất cứ thứ gì cũng không thể động vào hay cướp đi, chỉ cần nhìn thấy hắn cười dù buồn bực thế nào cũng như cơn gió mát thổi qua mà tan biến.
Nếu hắn một lần nữa biến mất, cho dù Hoàng Tuyền lộ y cũng sẽ đi đến cùng, dù biết phía trước là cửa tử cũng sẽ không quay đầu lại, không muốn rơi lệ chỉ muốn nắm lấy tay hắn sinh tử một đời.
Bên kia khúc tiên sinh sau khi đốt xong tiền giấy không biết đã đi đâu mất. Ngụy Vô Tiện đứng dậy đi đến chậu đựng tro vàng mã đã cháy hết, bên cạnh còn một ít vàng mã tiền giấy chưa đốt, hắn ngồi xổm trên mặt đất, cầm lên một ít tiền giấy, hắn nhìn xung quanh không thấy bút lông dùng đề danh tự. Ngụy Vô Tiện tuỳ ý cắn đầu ngón tay mình ghi lên tiền giấy ba chữ Mạc Huyền Vũ rồi thả vào chậu đốt.
Lam Vong Cơ ngồi trong đình viện ngẩn người nhìn, y có dự cảm không tốt liền nhanh chân bước đến định ngăn lại nhưng không kịp. Ngụy Vô Tiện quay người nhìn y mỉm cười. Trong giây lát một luồng gió lốc nhỏ đột nhiên xuất hiện cuốn hết đống tiền giấy đang đốt bay đi. Vụn giấy cùng tàn tro không biết bị gió cuốn đi đâu, trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Ngụy Vô Tiện đứng lên cảm giác không tệ, quay nhìn Lam Vong Cơ nói: "Chắc là đã nhận được rồi."
Nói xong hắn đột nhiên choáng váng mềm oặt mà ngã xuống. Lam Vong Cơ bị dọa giật mình, kinh hãi vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn, gọi.
"Ngụy Anh Ngụy Anh.."
Y áp bàn tay mình lên ngực thăm dò hơi thở của hắn, không thấy hô hấp. Lam Vong Cơ ngây người ngay tại chỗ, đôi con ngươi bất giác đỏ lên, y cố sức bình tĩnh vỗ vỗ mặt Ngụy Vô Tiện, vuốt vuốt má hắn gọi.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh.. Ngươi tĩnh lại.."
Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở mắt, đôi con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy nhìn Lam Vong Cơ. Hắn nắm lấy tay y, ngơ ngác hỏi:
"Ngươi, ngươi là ai? Đây là đâu?"
Sau đó lại đẩy tay Lam Vong Cơ ra quay lưng lại với y, Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt đứng bất động chết lặng mà nhìn hắn.
Đây là tạo hóa trêu người sao? Chẳng lẽ y và hắn chỉ thiếu nhau một chút duyên phận, một chút đó đến đây là kết thúc sao?
Lam Vong Cơ bị xúc động mãnh liệt như ngọn lửa thiêu đốt tâm trí, trong vô thức có nước từ hốc mắt nhẹ lăn xuống gò má. Y đứng nhìn người trước mặt gần trong gang tấc lại phảng phất như hoa trong gương, trăng trong nước. Y không tin, đây chỉ là ảo giác, Nguỵ Anh của y sao có thể biến mất như thế?
Nhưng khi y định thần nhìn lại, người đang đưa lưng về phía y hai vai rung rung, rõ ràng chính là đang cố nín cười!
Y nhất thời giận đỏ mặt kéo tay hắn qua trừng mắt nhìn.
Ngụy Vô Tiện "Hahaha" cười ra tiếng, sau đó nét cười trên môi cứng lại, hắn đưa tay lên sờ má Lam Vong Cơ, thấy có nước, hắn luống cuống.
"Là khóc sao?"
Hắn ấp úng, nâng hai tay xoa xoa mặt rồi ôm lấy y.
"Lam.. Lam Trạm, ta.. Ta xin lỗi, là ta định đùa ngươi một chút, lại làm người đau lòng như vậy.. Ta.."
Lam Vong Cơ tức giận kéo áo hắn ra cắn vào cổ một ngụm thật mạnh. Ngụy Vô Tiện đau đến rung người, nhưng hắn không dám động cứ đứng yên cắn răng chịu đau. Lam Vong Cơ cắn người xong giống như được phát tiếc, y buông hắn ra thở hổn hển, lại nhìn thấy dấu răng mình vừa để lại trên cổ hắn rỉ máu, y cả kinh vội vàng lấy khăn tay trong ngực ra lau vết máu cho hắn.
"Ngươi.. Có đau không?"
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y xích lại gần hơn, chóp mũi đυ. Ng vào nhau nhẹ cười.
"Không đau, là ta không tốt phải chịu phạt."
Lam Vong Cơ nghiêng mặt qua, cứng ngắc nói khẽ vào tai hắn:
"Về nhà liền phạt."
Ngụy Vô Tiện nhìn vào mắt y như muốn nói, không phải vừa mới cắn rồi sao, về nhà còn phải chịu phạt nữa a.
Hắn nuốt xuống nước bọt suýt bị nghẹn, thấp giọng nói:
"Được được."
Nguỵ Vô Tiện thầm nắm trong lòng đúng là tự làm tự chịu a, lần này chắc chắn ba ngày không xuống được giường.
Trên đường trở về quán trọ Lam Vong Cơ vẫn im thinh thích không hề muốn nói chuyện, Ngụy Vô Tiện không nhanh không chậm đi theo phía sau. Hôm nay là một ngày đầy nắng, vạn dặm không mây, ánh mặt trời chói trang hun người ta đến có chút hoa mắt. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy phía trước có lão phụ bán ô, hắn vội vàng kéo tay Lam Vong Cơ lại nói.
"Lam Trạm Lam Trạm, ngươi đừng đi nhanh thế, đứng đây đợi ta."
Nói xong liền chạy đến chỗ lão phụ bán ô, Lam Vong Cơ không biết hắn muốn làm gì cũng nhắc chân bước theo sau.
Không xa không gần nhưng những gì Nguỵ Vô Tiện nói y đều nghe thấy.
"Đại nương, bán cho ta một cái ô." Ngụy Vô Tiện nói.
Lão phụ tươi cười cầm lấy ô đưa cho hắn, Nguỵ Vô Tiện hỏi.
"Bao nhiêu tiền vậy?"
"Lang quân ngài trong thật thuận mắt a, lấy ngươi nửa văng tiền thôi."
"Đa tạ, nhìn đại nương thật phúc hậu nha."
Lão bản đứng bên cạnh 'sách' một cái.
"Ôi trời, ngươi thật là dẻo miệng, thê tử ở nhà chắc chắn ăn giấm đỏ mắt đi."
Ông nhìn thoáng qua vết cắn trên cổ hắn liền cười.
"Ngươi là mới ra ngoài làm chuyện xấu a?"
Nguỵ Vô Tiện nhìn theo hướng mắt lão bản, đưa tay lên cổ sờ sờ ngượng ngùng cười.
"Không phải đâu, đây là nương tử nhà ta vì buồn bực mà làm."
"Ôi.. Tự nhiên sao lại cắn ngươi, ta chắc chắn nương tử nhà ngươi có hài tử rồi."
"Sao lão biết?" Nguỵ Vô Tiện cười cợt hỏi.
Lão bản đắc ý như người giàu kinh nghiệm mà trả lời hắn.
"Ta nói ngươi a, người mang thai tính khí đều thất thường, thê tử ta năm đó cũng vậy, hở một chút là oán giận rồi cắn ta, thật khó hầu hạ.. Ngươi hãy chiều nàng hơn, đừng chọc nàng giận coi chừng động thai khí."
Nguỵ Vô Tiện cố nhịn cười quay sang thấy Lam Vong Cơ đang đen mặt liếc hắn một cái quay lưng bỏ đi, hắn trả tiền xong liền chạy theo.
"Nương tử, nương tử, nàng đi chậm chút, ta che nắng cho nàng, đừng đi nhanh sẽ động thai khí."
"Ngươi.."
Lam Vong Cơ nắm tay rung lên, dứt khoát kéo tay hắn bế cả người lên. Ngụy Vô Tiện giãy dụa nhỏ giọng.
"Ngươi, người trên đường đang nhìn a, ngươi bỏ ta xuống."
"Như vậy sẽ biết ai là nương tử."
"A.. Được được, ta là nương tử, ngươi mau bỏ ta xuống."
"Không bỏ."
Thế là một đường bế người về quán trọ, cả đám tiểu bối cứ tưởng Nguỵ tiền bối bị thương nên Hàm Quang Quân mới bế người, đi theo gọi hắn hỏi hang thì thấy đầu Ngụy Vô Tiện cứ rút vào trong ngực Lam Vong Cơ một chút cũng không ló ra, chỉ có cánh tay xua xua, giọng lí nhí.
"Không sao, ta không sao."
Hoa đào tuy rực rỡ, nhưng mỹ nhân còn đẹp hơn hoa.
Lam Vong Cơ ôm người ném lên giường, lưng Nguỵ Vô Tiện bị đυ. Ng mạnh hắn 'A' lên một tiếng. Lam Vong Cơ kéo hắn dậy xoa xoa lưng.
"Đau?"
"Đau chết được, ngươi sao mạnh tay với ta?"
Lam Vong Cơ nhích xát lại cọ cọ hôn lên má hắn, rồi lại thân mật dụi dụi vào người. Ngụy Vô Tiện nhìn y đang tỏ ra áy náy với mình nhịn không được cười rộ lên, vươn tay giữ mặt Lam Vong Cơ, hôn lên môi hắn một cái, tay không tự chủ mà vuốt ve sườn mặt y.
Lam Vong Cơ nhếch miệng cười, nâng cằm hắn lên, đảo khách thành chủ, môi lưỡi quấn quýt.
Hôn đến mức khó kìm lòng nổi, Lam Vong Cơ một tay ôm eo tay kia kéo lấy rèm phủ xuống, đè người trên giường làm một vài chuyện xấu hổ.
Thế là ngày hôm sau Nguỵ tiền bối không thể một mình ngự kiếm liền có người đứng phía sau ôm eo tủm tỉm cười.