Chương 140
[BOOK]Dương Duyệt hỏi nhân viên để mượn một cái máy chiếu di động, mười bốn người hùng hổ đi về phía phòng tập luyện lớn, kết nối với internet, chiếu lên bức tường trắng, sau đó ngồi xuống xem 'Thiếu Hoa Ca'.
Khi bộ phim chiếu lên, thần kinh căng thẳng ban đầu của các thí sinh cũng dịu xuống, họ thảo luận hết người ngày đến người khác.
"Mẹ kiếp, cố vấn thật sự soái!"
"Vị tướng quân này là Phiền Biên Đồng đúng không?"
"Đây là cô giáo Khương, thị nữ phía sau, võ công số một, còn giỏi hơn cả tướng quân!"
Dương Duyệt nhiệt tình giới thiệu, đặc biệt là nói với Phương Hoằng, người nói rằng chưa từng xem qua bộ phim nào, kéo anh chàng kêu oai oái.
"Cô giáo Khương tuy đẹp nhưng cô ấy không phải kiểu bình hoa, vai nào cũng có thể diễn được, 'Hạc' đã xem qua chưa? Ở trong phim đó cô ấy đóng vai một người đàn ông trung niên." Vào lúc này Dương Duyệt càng nói càng hăng, cậu xem ra còn hào hứng hơn so với lúc đầu gia nhập đội của Giản Đồng Hạnh, cậu nóng lòng muốn cho các thí sinh ở đây biết Khương Diệp có biết bao lợi hại.
"Cô ấy là Khương Diệp sao?" Lam Hà Ninh cũng chưa xem phim nào của Khương Diệp.
"Đúng, Khương Khương của chúng tôi và cố vấn nhìn rất xứng đôi nhỉ." Dương Duyệt quay đầu nhìn mọi người nhiệt tình nói "gia nhập couple Kính Nghiệp của chúng tôi đi, đảm bảo không lỗ."
"Tôi thích Lương Đoạn." Lâm Trí ngồi ở phía sau nói.
"Đều chẳng phải là cố vấn và cô giáo Khương sao?" Dương Duyệt đập couple thì đường nào cũng có thể nhét vào miệng.
"Trong chương trình tống nghệ là giả, cố vấn chẳng phải có bạn gái rồi sao, cặp Lương Đoạn trong phim là thật." Lâm Trí kiên quyết nói.
Lam Hà Ninh nhìn tới nhìn lui giữa Dương Duyệt và Lâm Trí, cậu thực sự không ngờ rằng Lâm Trí cũng sẽ truy tinh, rõ ràng ở trường học được các giáo viên khen ngợi vì tính ổn trọng của mình.
Ngược lại bản thân cậu ta đối với những người ngoài giới ca sĩ không có hứng thú.
"Cậu gặp Khương Diệp chưa?" Lam Hà Ninh ánh mắt dừng trên bộ phim, nhưng thực ra đang hỏi Lâm Trí.
Lâm Trí quay đầu nhìn cậu ta: "Không có, Khương Khương vẫn luôn đóng phim, cũng không xuất hiện tham gia hoạt động gì. Đợi sau này tôi nổi tiếng có thể sẽ có cơ hội gặp mặt."
"Các nhân vật trong phim khác với những người trong cuộc sống đời thực, cậu không sợ bị lật xe sao?" Lam Hà Ninh nói thêm "cậu chắc cũng biết trong vòng hỗn loạn như thế nào."
Lam Hà Ninh luôn nghĩ rằng Lâm Triết lý trí hơn so với cậu ta.
"Chỉ là đập couple thôi, truy tinh, nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Lâm Trí ngồi dựa vào tường, duỗi chân ra "hơn nữa gia nhập Khương Khương của chúng tôi cũng không lỗ gì, cô ấy xuất thân A Đại, còn là một nhân vật cấp thần, xuất sắc!"
Truy tinh chính là thế này, có một người chợt lọt vào mắt xanh của bạn, chỗ nào cũng là ưu điểm hết.
"Nghe nói cô giáo Khương và cố vấn là bạn tốt, đợi đến khi tôi giành được chức vô định của Star Show tôi nhất định sẽ nhờ cố vấn xin chữ ký cô giáo Khương giúp tôi." Dương Duyệt ngồi ở phía trên cùng quay đầu nói với tất cả mọi người "cho mấy người ghen tị chết."
"Lăn đi, quán quân là của tôi." Lâm Trí lần đầu tiên thể hiện dã tâm trước mặt các thí sinh "đến lúc đó còn phải tìm cố vấn hỏi cách thức liên lạc của Khương Khương của chúng ta."
Có tiếng la ó từ bên cạnh phát ra.
"Lâm Trí cậu đây là làm sao vậy, dự định cũng đã tính toán xong rồi sao?"
Dù sao cũng là một nhóm nam sinh trẻ tuổi, vừa mới bắt đầu liền ầm ĩ náo nhiệt lên, toàn bộ phòng huấn luyện cả đêm không có ngớt tiếng nói, bàn luận.
"Cố vấn ở trong phim quá khùng rồi, bởi vì chuyện này mà cùng với đại tướng quân không chết không dừng lại."
"Này, Lâm Trí, Đoạn Vịnh Sương thích Lương Thiền sao?" Có một người hỏi.
"Nhất định là thích." Dương Duyệt xen vào "Ánh mắt khi yêu một người là không thể che giấu, bọn họ thích nhau."
"Nếu có cô gái nào như cô giáo Khương thích tôi, thì cả đời này của tôi cũng đáng."
"Dương Duyệt, những chuyện như thế này mơ thì có thể được, chính ở trong giới giải trí này cậu xem có mấy người xinh đẹp như Khương Diệp chứ." Người bên cạnh cười nói "Cậu vẫn nên làm gà vương của cậu đi."
Hóa ra đội Champion được hai đội còn lại ví là chuồng gà, vì buổi tối bọn họ nhảy quá ồn và Dương Duyệt chính là gà vương trong số đó.
Dương Duyệt bị mọi người chế nhạo, không cam tâm ngồi trở lại, vỗ vỗ vai Phương Hoằng đang nghiêm túc xem phim bên cạnh: "Có hay không, cô giáo Khương diễn trong 'Bốn mùa' càng lợi hại hơn."
Phương Hoằng thật thà gật đầu: "Hay, cố vấn đóng phim cũng rất lợi hại."
Người xuất sắc thì làm việc gì cũng xuất sắc, những người này cũng là đối tượng khiến cậu hâm mộ, nhưng chỉ có thể chạm vào họ nhờ một trận thi đấu tuyển tú.
"Hầy, tôi không quan tâm, nếu tôi không lấy được quán quân, cậu lấy được thì nhớ giúp tôi xin chữ ký nhé." Dương Duyệt thấp giọng nói với Phương Hoằng.
"Tôi sao?" Phương Hoằng phất phất tay "Trình độ của tôi không có cao như thế."
Cậu không mong bản thân có thể lấy được chức vô địch, nếu có thể tiến vào top ba là tốt rồi.
Phần thưởng cho top ba của Star Show rất hậu hĩnh, vị trí thứ nhất còn có thể chọn công ty để ký hợp đồng, còn có album, ngoài ra còn có một triệu tệ tiền thưởng, vị trí thứ hai và thứ ba có phần thưởng là năm trăm nghìn tệ, nhưng vị trí thứ hai có thể chọn đi theo một vị cố vấn thời gian là nửa năm.
Phương Hoằng ban đầu đến đây là vì tiền thưởng, sau khi thử giọng thành công, mỗi buổi huấn luyện và phát sóng trực tiếp đều được trả tiền. Lúc đầu cậu chỉ là muốn bản thân thử xem sao, không ngờ có thể đi đến bây giờ.
"Khiêm tốn." Dương Duyệt tiếp tục thấp giọng nói "Cậu thực sự hát rất lợi hại, tiến bộ nhanh đến mức cố vấn của tôi cũng phải khoe khoang."
Phương Hoằng bị cậu ta giữ chặt cánh tay, chỉ có thể cúi đầu: "Là cố vấn dạy giỏi."
Phương Hoằng chiến đấu mạnh mẽ hơn những người khác, cậu hiện tại muốn tiếp tục ở lại, ở lại có tiền, cậu cần tiền.
"Bộ phim tiếp theo sẽ xem 'Thanh quả'."
"Xem 'Bốn mùa' đi, tôi muốn xem cái này, muốn xem xem cô giáo Khương làm sao có thể diễn một vai nam được."
Đợi đến khi bộ phim được chiếu lên, một nhóm người đều tìm kiếm: "Cô giáo Khương ở đâu?"
"Cái này? Đây không phải nam sao?"
Những người này lập tức lọt hố, họ xem tất cả các bộ phim của Khương Diệp trong một đêm, về ký túc xá nghỉ ngơi lúc sáu giờ sáng, khi buổi huấn luyện bắt đầu lúc chín giờ sáng, ba cố vấn đều thấy tất cả các thí sinh đều bơ phờ, ngáp dài ngáp ngắn, mọi người đều ngáp.
"Mấy người đi ăn trộm sao?" Giản Đồng Hạnh đi vòng qua những người này "một hai người thì thôi đi, mười bốn người các bạn tối qua làm cái gì vậy?"
"Nghe nói tối qua có người hỏi nhân viên công tác mượn máy chiếu, các bạn sau khi tập luyện xong thì làm cái gì thế? Không phải là xem video huấn luyện đấy chứ."
Tăng Vân chỉ vào một người: "Hà Ninh, cậu nói đi tôi qua mấy người làm cái gì vậy?"
"Xem phim." Lam Hà Ninh hai mắt thâm đen, cậu tập luyện vốn dĩ dã mệt rồi, tối qua gần như thức cả đêm, ai cũng không nhịn được.
"Sắp thi đấu đến nơi rồi còn thức đêm xem phim sao?" Giản Đồng Hạnh cảm thấy kỳ quái, cũng không phải thức đêm xem bóng đá, nhóm người này còn là cú đêm theo nhóm nữa sao "Xem phim gì mà hay thế? Giới thiệu cho tôi xem với nào."
"'Thiếu Hoa Ca' trong phim cô giáo Khương và cố vấn Chung diễn chung với nhau, đặc biệt đập.. hay!" Dương Duyệt lúc đầu còn uể oải, nhưng khi nghe có người muốn xem, liền lập tức phấn khích.
Giản Đồng Hạnh cũng là fan của Chung Trì Tân, đương nhiên biết bộ phim này, cũng đã xem qua.
Cô chuyển ánh mắt về phía Chung Trì Tân đang đứng ở bên cạnh, thấy anh không khác ngày thường là mấy, vẻ mặt vô cảm nhìn các thí sinh, nhẹ giọng nói: "Tập luyện thôi."
Trên mặt Chung Trì Tân không có bất kỳ dao đông cảm xúc nào nhưng thực ra tâm trạng của anh đang rất tốt, nhóm học viên này xem phim của A Diệp, còn đánh giá rất cao nữa.
Đánh giá cao năng lực là một chuyện, mười bốn người này lãng phí cả một đêm, hôm hay tỷ lệ sai sót cũng tăng lên rất nhiều, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tâm tình của các huấn luyện viên sa sút rõ rệt.
Giản Đồng Hạnh đã mắng Dương Duyệt nhiều lần, cuối cùng đến thương lượng với Chung Trì Tân, để bọn họ nghỉ ngơi buổi chiều nay.
Chung Trì Tân giơ tay nhìn đồng hồ: "Buổi chiều mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi tối bảy giờ đến chín giờ tập trung lại phòng huấn luyện."
Mọi người reo hò rồi chuồn đi rất nhanh.
Ba người cố vấn cũng thu dọn đồ đạc và rời đi.
"Trì Tân, liên hoan phim Kim Tiêu năm nay cậu có tham gia không?" Giản Đồng Hạnh vội vàng chạy đến hỏi Chung Trì Tân, cô hôm nay nhận được thư mời biểu diễn trên sân khấu năm nay.
Chung Trì Tân vừa mới gửi tin nhắn cho Khương Diệp xong, quay đầu nhìn cô nói: "Đi."
Năm nay Khương Diệp có khả năng giành được giải, anh không chỉ nhận lời tham dự với tư cách khách mời tại liên hoan phim mà còn trở thành người trao giải.
"Vậy chúng ta có thể làm cộng sự được không?" Giản Đồng Hạnh đang nói đến việc đi thảm đỏ "Tôi vẫn chưa tìm được bạn nam."
"Không được." Chung Trì Tân từ chối rất thẳng thắn.
"Vậy thôi, tôi đi tìm người khác." Giản Đồng Hạnh lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, bao nhiêu năm đi thảm đỏ, Chung Trì Tân đều đi một mình, hiện tại còn có bạn gái nữa thì càng không có khả năng.
Cô chỉ là đang thử mà thôi, gần đây bạn đồng hành nam quá hot, hẹn được rồi đều bị bay đi Giản Đồng Hạnh không muốn đi một mình mới đến hỏi thử, có lẽ có thể hẹn được Chung Trì Tân.
Suy cho cùng trong thời gian ghi hình này, Chung Trì Tân cũng không quá lạnh lùng như trong lời đồn.
* * *
Khương Diệp lái xe đến trước một tiếng, ngồi ở trong xe đợi Chung Trì Tân, trong thời gian đó Hùng Úc có gọi điện đến, hào hứng nói: "Chị hôm nay gặp được người quen, anh ta nói em năm nay rất có khả năng giành được giải thưởng."
"Giải thưởng Kim Tiêu đã bắt đầu bình chọn rồi, làm sao cũng phải đạt được giải người mới xuất sắc nhất." Qua điện thoại Khương Diệp cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Hùng Úc "mà chị nghe nói 'Bốn mùa' đã lọt vào vòng bình chọn rồi, cái này đối với em là chuyện tốt."
"Chị Úc, gần đây có kịch bản gì mới không?" Khương Diệp đối với giải thưởng hứng thú không cao, cô xem đi xem lại kịch bản trong tay, đều không hay lắm, hy vọng có được vai diễn thú vị và thử thách hơn.
Hùng Úc: "..."
Nghệ sĩ quá mê công việc cũng không phải chuyện tốt gì.
"Nhiều nhất hai tuần nữa, phỏng chừng sẽ càng có nhiều kịch bản chủ đạo hơn." Hùng Úc có lòng tin này, giải thưởng Kim Tiêu giá trị nhất ngoại trừ các giải ảnh đế ảnh hậu ra thì giải người mới xuất sắc nhất chắc chắn thu hút sự chú ý của tất cả những người trong ngành.
Lúc trước Tô Khinh Y chỉ đoạt giải hậu trường, còn không hoàn toàn thuộc về danh mục của Kim Kê, hoàn toàn chỉ là dính vào cái tên Kim Tiêu mà thôi. Trong thời gian đó dư luận công khai áp đảo, phim truyền hình mà Tô Khinh Y diễn còn có Tô Khinh Y nổi tiếng sau khi đạt giải hậu trường.
Hùng Úc quyết định một khi Khương Diệp có thể giành được giải thưởng, lập tức thổi phồng nó ở trên mạng, hiện tại không nói tư bản thì thế nào, phải khiến cư dân mạng nghĩ rằng Khương Diệp hiện tại đang hồng, là tuyến một.
Như vậy, sau khi công bố chuyện của Khương Diệp và Chung Trì Tân cũng sẽ công bị công kích là nam mạnh nữ yếu.
"Em hiện tại ở thành phố D với Chung Trì Tân thì chú ý một chút, đừng để người khác chụp được." Hùng Úc dặn dò.
"Em biết, em có hóa trang rồi mới xuất hiện."
"..."
Hùng Úc nghĩ tới tay nghề trang điểm của Khương Diệp thì thật sự không nói nên lời.
"Đúng rồi, danh sách những người tham gia liên hoan phim Kim Tiêu sẽ được công bố vào ngày mai." Hùng Úc ở đầu bên kia điện thoại nói đùa "Chị nghe nói hình như năm nay người trao giải là Chung Trì Tân, có lẽ hai người sẽ đứng trên cùng một sân khấu, một người trao giải, một người nhận giả."
Trong khi họ đang nói chuyện điện thoại thì Chung Trì Tân từ phòng huấn luyện đi ra, gõ gõ vào cửa kính ô tô.
Khương Diệp mở cửa để anh vào.
"A Diệp, sao em đến sớm vậy?" Các thí sinh hôm nay về sớm nghỉ ngơi, anh hôm nay ra ngoài sớm, không ngờ vừa mới gửi tin nhắn cho Khương Diệp xong, đi ra khỏi cửa thì gặp được cô.
"Cậu ấy ở cạnh em sao? Vậy chị cúp đây." Hùng Úc cũng không nói nữa.
Khương Diệp cất điện thoại, quay đầu nhìn Chung Trì Tân: "Chị Úc nói năm nay anh sẽ là người trao giải liên hoan phim Kim Tiêu?"
"Ừm, vẫn chưa có quyết định là giải thưởng gì." Chung Trì Tân từ tháng một đã bắt đầu chào hỏi với liên hoan phim Kim Tiêu, cố ý hay vô ý tiết lộ mình có thể làm người trao giải, nhưng tiếc là hiện tại vẫn chưa xác định anh sẽ trao giải gì.
"Ngày diễn ra liên hoan phim đó có thể nghỉ phép không?" Khương Diệp hỏi.
Ngày diễn ra liên hoan phim là thời gian cho đợt huấn luyện vòng tứ kết tiếp theo.
"Anh đã nói với tổ tiết mục rồi, hai ngày đó chỉ có Tăng Vân ở đó, đạo diễn sẽ mời hai vị cố vấn khách mời đến."
Hiện tại có nhiều chương trình như vậy, lịch trình và hoạt động dày đặc của các diễn viên và người nổi tiếng là chuyện bình thường, thông thường họ sẽ bàn bạc với tổ tiết mục và xin nghỉ phép.
Chung Trì Tân dùng điện thoại di động mở bản đồ, tìm nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất thành phố D, nhấp vào điều hướng chỉ dẫn, quay đầu nhìn Khương Diệp: "A Diệp, lâu lắm rồi chúng ta không đi ăn lẩu, anh đã đặt phòng bao rồi."
Anh không thể có lỗi với cái tên weibo của mình được, lúc đầu nói là muốn cùng người mình yêu cùng đi ăn lẩu khắp cả nước.
"Được." Khương Diệp đều có thể, cô không vấn đề gì.
Sau khi đặt phòng bao, lại là buổi trưa, người trong nhà hàng lẩu cũng không quá nhiều, Chung Trì Tân đội mũ và kính râm bị Khương Diệp dắt vào.
Đây là lần đầu tiên hai người đi ăn lẩu sau khi xác định mối quan hệ, sau khi Khương Diệp ngồi xuống, đẩy thực đơn cho Chung Trì Tân và bảo anh gọi món.
Cô ngồi bên cạnh rót hai ly nước, đưa cho Chung Trì Tân một ly, vừa cầm lên định uống thì đột nhiên điện thoại vang lên, là số lạ.
"Xin chào." Khương Diệp nghe máy.
"Khương Diệp?"
"Xin hỏi ngài là?" Khương Diệp không có lập tức thừa nhận, cô không biết đối phương là fan hay là người nào đó.
"Tôi là Trương Đông."
Khi Khương Diệp nghe thấy câu này, cô giữ không chặt ly nước, làm nó đổ xuống bàn, toàn bộ nước đổ lên đùi cô.
Chung Trì Tân ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, lập tức kéo Khương Diệp ra khỏi bàn, đồng thời để thẳng chiếc cốc còn đang bị đổ ở bàn lên.
"Là đạo diễn Trương Đông sao?" Khương Diệp cầm điện thoại có chút không vững, bộ phim đầu tiên mà cô xem là vào năm học cấp hai cô trốn hai tiết học đi ra quán nét xem phim, đạo diễn là Trương Đông.
"Đúng, chỗ tôi có một bộ phim, nếu cô có thời gian thì đến thử vai." Trương Đông nói thẳng "kịch bản khi cô đến, tôi sẽ đưa cô xem."
Chung Trì Tân lấy bảy tám chiếc khăn giấy trên bàn, lau sạch nước trên bàn sau đó kéo Khương Diệp qua để cô ngồi xống.
Khương Diệp để kệ Chung Trì Tân kéo mình, có chút choáng vàng: "Tìm tôi đến thử vai sao?" Phản ứng đầu tiên của cô chính là đoàn phim của đạo diễn Trương Đông thiếu vai phụ.
"Đúng, tôi đã quan sát cô rất lâu rồi, thứ bảy chủ nhật tuần này cô có thời gian không? Tới thử xem có hợp với cô không." Lời nói của Trương Đông ý trong ý ngoài đều sảng khoái "nếu hợp thì nhận."
Khi hình ảnh nữ đạo sĩ của Khương Diệp xuất hiện đầu tiên, Trương Đồng chắc là người duy nhất nói thay cho cô, tất nhiên Trương Đông khi đó không biết Khương Diệp, hoàn toàn là từ góc dộ diễn xuất của diễn viên mà cảm nhận nói.
"Chủ nhật có được không ạ?" Khương Diệp đã hơi bình tĩnh lại được, cúi đầu nắm lấy bàn tay đang giúp cô lau nước của Chung Trì Tân "Chiều chủ nhật tôi có thể đến."
Buổi phát sóng trực tiếp hôm thứ bảy, Khương Diệp muốn ở cùng với Chung Trì Tân.
"Được, hai giờ chiều chủ nhật, tại khách sạn lớn nhất bên cạnh đài truyền hình Hải Thành, phòng 1208." Trương Đông đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Diệp vẫn có cảm giác không chân thực, sau khi không ngừng quay phim liên tục, bây giờ cuối cùng tên cô cũng đã xuất hiện trong vòng, thậm chí có thể nhận cuộc gọi từ đạo diễn Trương Đông.
Chung Trì Tân ở bên cạnh vẫn yên lặng đợi Khương Diệp cho đến khi cô cúp điện thoại mới hỏi: "A Diệp, là có kịch bản mới sao?"
"Đạo diễn Trương Đông mời em thử vai, nhưng vẫn không biết kịch bản là gì." Khương Diệp hiếm khi thể hiện cảm xúc thực sự, khuôn mặt cô thậm chí vẫn còn một chút sững sờ khó tin. Bộ phim do Trương Đông đạo diễn có thể nói là dẫn dắt cô đi đến con đường diễn xuất này là nguyên nhân gốc rễ của con đường diễn xuất của cô.
Chung Trì Tân nhẹ nhàng cười, nắm tay Khương Diệp đặt lên mặt: "A Diệp, về sau em sẽ càng đi càng lên cao, nhất định."
Mọi thứ đều không giống.
Khương Diệp nhìn Chung Trì Tân, sự u ám mơ hồ trong lòng cô hoàn toàn tiêu tan, cô bây giờ đã có người mình thích, cô còn có thể nhận được cuộc gọi từ đạo diễn mà cô hâm mộ nhất khi còn là thiếu nữ.
Những điều trong quá khứ cuối cùng đã trở thành hồi ức.
* * *
"Chủ nhật anh sẽ cùng em đi đến đó." Chung Trì Tân không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gần gũi với Khương Diệp.
"Em có thể sẽ trở về cùng anh được." Khương Diệp có chút do dự nói, Chung Trì Tân không chỉ phải huấn luyện các thí sinh, mà còn phải bay tới bay lui.
Chung Trì Tân tiếp tục cầm khăn giấy ép vào quần Khương Diệp để thấm nước "Anh có thể tự mình quay lại."
"Được." Khương Diệp cũng nghĩ rằng nếu thử vai thành công người đầu tiên muốn chia sẻ sẽ là Chung Trì Tân.
Khi hai người rời khỏi phòng bao, lúc họ xuống lầu thì có một cô gái đi đến tiếp đón họ, mới đi được vài bước Khương Diệp nhạy cảm chú ý đến tiếng bước chân trên bậc thang gỗ phía sau, sau đó là tiếng xoay người vội vã đi xuống cầu thang.
"Anh lái xe đi trước, đi đến ngã tư phía trước thì đợi em." Khương Diệp vội vàng đưa chìa khóa cho Chung Trì Tân, sau đó buông tay anh ra.
Chung Trì Tân không hỏi tại sao, lập tức cúi đấu sải bước đi về xe của họ.
Quả nhiên cô gái ở trên lầu xoay người từ từ đi xuống, đang định đuổi theo sau lưng Chung Trì Tân nhưng chỉ kịp ngửi khói xe mà thôi.
Cô gái giậm chân, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khương Diệp đang chuẩn bị rời đi, nhìn từ trên xuống dưới, từ mặt cho đến tay rồi đến chân: "Chị là chị 9-J sao?"
"Không phải." Khương Diệp đổi giọng, là giọng nữ nhưng có rơi vào trong đám người cũng không phân biệt được, cô không tiếp tục nói chuyện với nữ sinh này nữa, bước ra ngoài.
"Vừa rồi em thấy chị và ca ca nắm tay nhau. Chị chính là chị ấy, chị bảo ca ca đăng nhiều ảnh lên nhé!" Cô gái đó hét lên ở phía sau khiến những người đi xung quanh đều nhìn về phía đó. Cô gái rất muốn quay một vòng, mặc dù không gặp được ca ca nhưng lại gặp chị 9-J.
Khương Diệp bước nhanh về phía ngã tư phía trước, như thể không nghe thấy tiếng hét ở sau lưng.
Cô gái cuối cùng cũng nghĩ đến việc lấy điện thoại ra chụp ảnh, nhưng chỉ có thời gian để chụp lại một bóng lưng.
Cô ấy cũng quên mất bữa tiệc ở trên lầu, bắt đầu đứng ở trước nhà hàng lẩu đăng bài.
Một con thỏ ăn thịt: [aaaaaaaaaaaaaaa! Vừa nãy tôi mới gặp ca ca và chị 9-J! Chị 9-J cực kỳ khí chất a! Nhưng, khuôn mặt có chút bình thường, nhưng cảm thấy kiểu rất lợi hại ý. Hình ảnh. Jpg]
[ Mẹ kiếp! Có người lại gặp 9-J này? ]
[ Bạn có chắc không? ]
Một con thỏ ăn thịt: [ Tôi và ca ca một người đi lên cầu thang một người đi xuống, chỉ kịp nhìn nửa khuôn mặt mà thôi, ca ca đeo khẩu trang không kỹ, tôi đi gần hết cầu thang mới phát hiện ra, ca ca đã đi mất rồi, chỉ còn lại chị 9-J thôi, chiều cao hoàn toàn phù hợp.]
[ Cái ảnh từ phía sau này là chị 9-J sao? Mẹ kiếp, mắt cá chân gầy và trắng thế.]
[ Gặp quỷ à, tôi lúc kích vào xem còn tưởng là Khương Diệp, dáng hai người gần như là giống nhau.]
[ Hahaha, Khương Khương chưa bao giờ kinh doanh, Sinh Khương cũng đều sắp thành phù thủy hết rồi.]
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Khương: Fan Sinh Khương cái gì? Giả đó![/BOOK]
[BOOK]Dương Duyệt hỏi nhân viên để mượn một cái máy chiếu di động, mười bốn người hùng hổ đi về phía phòng tập luyện lớn, kết nối với internet, chiếu lên bức tường trắng, sau đó ngồi xuống xem 'Thiếu Hoa Ca'.
Khi bộ phim chiếu lên, thần kinh căng thẳng ban đầu của các thí sinh cũng dịu xuống, họ thảo luận hết người ngày đến người khác.
"Mẹ kiếp, cố vấn thật sự soái!"
"Vị tướng quân này là Phiền Biên Đồng đúng không?"
"Đây là cô giáo Khương, thị nữ phía sau, võ công số một, còn giỏi hơn cả tướng quân!"
Dương Duyệt nhiệt tình giới thiệu, đặc biệt là nói với Phương Hoằng, người nói rằng chưa từng xem qua bộ phim nào, kéo anh chàng kêu oai oái.
"Cô giáo Khương tuy đẹp nhưng cô ấy không phải kiểu bình hoa, vai nào cũng có thể diễn được, 'Hạc' đã xem qua chưa? Ở trong phim đó cô ấy đóng vai một người đàn ông trung niên." Vào lúc này Dương Duyệt càng nói càng hăng, cậu xem ra còn hào hứng hơn so với lúc đầu gia nhập đội của Giản Đồng Hạnh, cậu nóng lòng muốn cho các thí sinh ở đây biết Khương Diệp có biết bao lợi hại.
"Cô ấy là Khương Diệp sao?" Lam Hà Ninh cũng chưa xem phim nào của Khương Diệp.
"Đúng, Khương Khương của chúng tôi và cố vấn nhìn rất xứng đôi nhỉ." Dương Duyệt quay đầu nhìn mọi người nhiệt tình nói "gia nhập couple Kính Nghiệp của chúng tôi đi, đảm bảo không lỗ."
"Tôi thích Lương Đoạn." Lâm Trí ngồi ở phía sau nói.
"Đều chẳng phải là cố vấn và cô giáo Khương sao?" Dương Duyệt đập couple thì đường nào cũng có thể nhét vào miệng.
"Trong chương trình tống nghệ là giả, cố vấn chẳng phải có bạn gái rồi sao, cặp Lương Đoạn trong phim là thật." Lâm Trí kiên quyết nói.
Lam Hà Ninh nhìn tới nhìn lui giữa Dương Duyệt và Lâm Trí, cậu thực sự không ngờ rằng Lâm Trí cũng sẽ truy tinh, rõ ràng ở trường học được các giáo viên khen ngợi vì tính ổn trọng của mình.
Ngược lại bản thân cậu ta đối với những người ngoài giới ca sĩ không có hứng thú.
"Cậu gặp Khương Diệp chưa?" Lam Hà Ninh ánh mắt dừng trên bộ phim, nhưng thực ra đang hỏi Lâm Trí.
Lâm Trí quay đầu nhìn cậu ta: "Không có, Khương Khương vẫn luôn đóng phim, cũng không xuất hiện tham gia hoạt động gì. Đợi sau này tôi nổi tiếng có thể sẽ có cơ hội gặp mặt."
"Các nhân vật trong phim khác với những người trong cuộc sống đời thực, cậu không sợ bị lật xe sao?" Lam Hà Ninh nói thêm "cậu chắc cũng biết trong vòng hỗn loạn như thế nào."
Lam Hà Ninh luôn nghĩ rằng Lâm Triết lý trí hơn so với cậu ta.
"Chỉ là đập couple thôi, truy tinh, nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Lâm Trí ngồi dựa vào tường, duỗi chân ra "hơn nữa gia nhập Khương Khương của chúng tôi cũng không lỗ gì, cô ấy xuất thân A Đại, còn là một nhân vật cấp thần, xuất sắc!"
Truy tinh chính là thế này, có một người chợt lọt vào mắt xanh của bạn, chỗ nào cũng là ưu điểm hết.
"Nghe nói cô giáo Khương và cố vấn là bạn tốt, đợi đến khi tôi giành được chức vô định của Star Show tôi nhất định sẽ nhờ cố vấn xin chữ ký cô giáo Khương giúp tôi." Dương Duyệt ngồi ở phía trên cùng quay đầu nói với tất cả mọi người "cho mấy người ghen tị chết."
"Lăn đi, quán quân là của tôi." Lâm Trí lần đầu tiên thể hiện dã tâm trước mặt các thí sinh "đến lúc đó còn phải tìm cố vấn hỏi cách thức liên lạc của Khương Khương của chúng ta."
Có tiếng la ó từ bên cạnh phát ra.
"Lâm Trí cậu đây là làm sao vậy, dự định cũng đã tính toán xong rồi sao?"
Dù sao cũng là một nhóm nam sinh trẻ tuổi, vừa mới bắt đầu liền ầm ĩ náo nhiệt lên, toàn bộ phòng huấn luyện cả đêm không có ngớt tiếng nói, bàn luận.
"Cố vấn ở trong phim quá khùng rồi, bởi vì chuyện này mà cùng với đại tướng quân không chết không dừng lại."
"Này, Lâm Trí, Đoạn Vịnh Sương thích Lương Thiền sao?" Có một người hỏi.
"Nhất định là thích." Dương Duyệt xen vào "Ánh mắt khi yêu một người là không thể che giấu, bọn họ thích nhau."
"Nếu có cô gái nào như cô giáo Khương thích tôi, thì cả đời này của tôi cũng đáng."
"Dương Duyệt, những chuyện như thế này mơ thì có thể được, chính ở trong giới giải trí này cậu xem có mấy người xinh đẹp như Khương Diệp chứ." Người bên cạnh cười nói "Cậu vẫn nên làm gà vương của cậu đi."
Hóa ra đội Champion được hai đội còn lại ví là chuồng gà, vì buổi tối bọn họ nhảy quá ồn và Dương Duyệt chính là gà vương trong số đó.
Dương Duyệt bị mọi người chế nhạo, không cam tâm ngồi trở lại, vỗ vỗ vai Phương Hoằng đang nghiêm túc xem phim bên cạnh: "Có hay không, cô giáo Khương diễn trong 'Bốn mùa' càng lợi hại hơn."
Phương Hoằng thật thà gật đầu: "Hay, cố vấn đóng phim cũng rất lợi hại."
Người xuất sắc thì làm việc gì cũng xuất sắc, những người này cũng là đối tượng khiến cậu hâm mộ, nhưng chỉ có thể chạm vào họ nhờ một trận thi đấu tuyển tú.
"Hầy, tôi không quan tâm, nếu tôi không lấy được quán quân, cậu lấy được thì nhớ giúp tôi xin chữ ký nhé." Dương Duyệt thấp giọng nói với Phương Hoằng.
"Tôi sao?" Phương Hoằng phất phất tay "Trình độ của tôi không có cao như thế."
Cậu không mong bản thân có thể lấy được chức vô địch, nếu có thể tiến vào top ba là tốt rồi.
Phần thưởng cho top ba của Star Show rất hậu hĩnh, vị trí thứ nhất còn có thể chọn công ty để ký hợp đồng, còn có album, ngoài ra còn có một triệu tệ tiền thưởng, vị trí thứ hai và thứ ba có phần thưởng là năm trăm nghìn tệ, nhưng vị trí thứ hai có thể chọn đi theo một vị cố vấn thời gian là nửa năm.
Phương Hoằng ban đầu đến đây là vì tiền thưởng, sau khi thử giọng thành công, mỗi buổi huấn luyện và phát sóng trực tiếp đều được trả tiền. Lúc đầu cậu chỉ là muốn bản thân thử xem sao, không ngờ có thể đi đến bây giờ.
"Khiêm tốn." Dương Duyệt tiếp tục thấp giọng nói "Cậu thực sự hát rất lợi hại, tiến bộ nhanh đến mức cố vấn của tôi cũng phải khoe khoang."
Phương Hoằng bị cậu ta giữ chặt cánh tay, chỉ có thể cúi đầu: "Là cố vấn dạy giỏi."
Phương Hoằng chiến đấu mạnh mẽ hơn những người khác, cậu hiện tại muốn tiếp tục ở lại, ở lại có tiền, cậu cần tiền.
"Bộ phim tiếp theo sẽ xem 'Thanh quả'."
"Xem 'Bốn mùa' đi, tôi muốn xem cái này, muốn xem xem cô giáo Khương làm sao có thể diễn một vai nam được."
Đợi đến khi bộ phim được chiếu lên, một nhóm người đều tìm kiếm: "Cô giáo Khương ở đâu?"
"Cái này? Đây không phải nam sao?"
Những người này lập tức lọt hố, họ xem tất cả các bộ phim của Khương Diệp trong một đêm, về ký túc xá nghỉ ngơi lúc sáu giờ sáng, khi buổi huấn luyện bắt đầu lúc chín giờ sáng, ba cố vấn đều thấy tất cả các thí sinh đều bơ phờ, ngáp dài ngáp ngắn, mọi người đều ngáp.
"Mấy người đi ăn trộm sao?" Giản Đồng Hạnh đi vòng qua những người này "một hai người thì thôi đi, mười bốn người các bạn tối qua làm cái gì vậy?"
"Nghe nói tối qua có người hỏi nhân viên công tác mượn máy chiếu, các bạn sau khi tập luyện xong thì làm cái gì thế? Không phải là xem video huấn luyện đấy chứ."
Tăng Vân chỉ vào một người: "Hà Ninh, cậu nói đi tôi qua mấy người làm cái gì vậy?"
"Xem phim." Lam Hà Ninh hai mắt thâm đen, cậu tập luyện vốn dĩ dã mệt rồi, tối qua gần như thức cả đêm, ai cũng không nhịn được.
"Sắp thi đấu đến nơi rồi còn thức đêm xem phim sao?" Giản Đồng Hạnh cảm thấy kỳ quái, cũng không phải thức đêm xem bóng đá, nhóm người này còn là cú đêm theo nhóm nữa sao "Xem phim gì mà hay thế? Giới thiệu cho tôi xem với nào."
"'Thiếu Hoa Ca' trong phim cô giáo Khương và cố vấn Chung diễn chung với nhau, đặc biệt đập.. hay!" Dương Duyệt lúc đầu còn uể oải, nhưng khi nghe có người muốn xem, liền lập tức phấn khích.
Giản Đồng Hạnh cũng là fan của Chung Trì Tân, đương nhiên biết bộ phim này, cũng đã xem qua.
Cô chuyển ánh mắt về phía Chung Trì Tân đang đứng ở bên cạnh, thấy anh không khác ngày thường là mấy, vẻ mặt vô cảm nhìn các thí sinh, nhẹ giọng nói: "Tập luyện thôi."
Trên mặt Chung Trì Tân không có bất kỳ dao đông cảm xúc nào nhưng thực ra tâm trạng của anh đang rất tốt, nhóm học viên này xem phim của A Diệp, còn đánh giá rất cao nữa.
Đánh giá cao năng lực là một chuyện, mười bốn người này lãng phí cả một đêm, hôm hay tỷ lệ sai sót cũng tăng lên rất nhiều, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tâm tình của các huấn luyện viên sa sút rõ rệt.
Giản Đồng Hạnh đã mắng Dương Duyệt nhiều lần, cuối cùng đến thương lượng với Chung Trì Tân, để bọn họ nghỉ ngơi buổi chiều nay.
Chung Trì Tân giơ tay nhìn đồng hồ: "Buổi chiều mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi tối bảy giờ đến chín giờ tập trung lại phòng huấn luyện."
Mọi người reo hò rồi chuồn đi rất nhanh.
Ba người cố vấn cũng thu dọn đồ đạc và rời đi.
"Trì Tân, liên hoan phim Kim Tiêu năm nay cậu có tham gia không?" Giản Đồng Hạnh vội vàng chạy đến hỏi Chung Trì Tân, cô hôm nay nhận được thư mời biểu diễn trên sân khấu năm nay.
Chung Trì Tân vừa mới gửi tin nhắn cho Khương Diệp xong, quay đầu nhìn cô nói: "Đi."
Năm nay Khương Diệp có khả năng giành được giải, anh không chỉ nhận lời tham dự với tư cách khách mời tại liên hoan phim mà còn trở thành người trao giải.
"Vậy chúng ta có thể làm cộng sự được không?" Giản Đồng Hạnh đang nói đến việc đi thảm đỏ "Tôi vẫn chưa tìm được bạn nam."
"Không được." Chung Trì Tân từ chối rất thẳng thắn.
"Vậy thôi, tôi đi tìm người khác." Giản Đồng Hạnh lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, bao nhiêu năm đi thảm đỏ, Chung Trì Tân đều đi một mình, hiện tại còn có bạn gái nữa thì càng không có khả năng.
Cô chỉ là đang thử mà thôi, gần đây bạn đồng hành nam quá hot, hẹn được rồi đều bị bay đi Giản Đồng Hạnh không muốn đi một mình mới đến hỏi thử, có lẽ có thể hẹn được Chung Trì Tân.
Suy cho cùng trong thời gian ghi hình này, Chung Trì Tân cũng không quá lạnh lùng như trong lời đồn.
* * *
Khương Diệp lái xe đến trước một tiếng, ngồi ở trong xe đợi Chung Trì Tân, trong thời gian đó Hùng Úc có gọi điện đến, hào hứng nói: "Chị hôm nay gặp được người quen, anh ta nói em năm nay rất có khả năng giành được giải thưởng."
"Giải thưởng Kim Tiêu đã bắt đầu bình chọn rồi, làm sao cũng phải đạt được giải người mới xuất sắc nhất." Qua điện thoại Khương Diệp cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Hùng Úc "mà chị nghe nói 'Bốn mùa' đã lọt vào vòng bình chọn rồi, cái này đối với em là chuyện tốt."
"Chị Úc, gần đây có kịch bản gì mới không?" Khương Diệp đối với giải thưởng hứng thú không cao, cô xem đi xem lại kịch bản trong tay, đều không hay lắm, hy vọng có được vai diễn thú vị và thử thách hơn.
Hùng Úc: "..."
Nghệ sĩ quá mê công việc cũng không phải chuyện tốt gì.
"Nhiều nhất hai tuần nữa, phỏng chừng sẽ càng có nhiều kịch bản chủ đạo hơn." Hùng Úc có lòng tin này, giải thưởng Kim Tiêu giá trị nhất ngoại trừ các giải ảnh đế ảnh hậu ra thì giải người mới xuất sắc nhất chắc chắn thu hút sự chú ý của tất cả những người trong ngành.
Lúc trước Tô Khinh Y chỉ đoạt giải hậu trường, còn không hoàn toàn thuộc về danh mục của Kim Kê, hoàn toàn chỉ là dính vào cái tên Kim Tiêu mà thôi. Trong thời gian đó dư luận công khai áp đảo, phim truyền hình mà Tô Khinh Y diễn còn có Tô Khinh Y nổi tiếng sau khi đạt giải hậu trường.
Hùng Úc quyết định một khi Khương Diệp có thể giành được giải thưởng, lập tức thổi phồng nó ở trên mạng, hiện tại không nói tư bản thì thế nào, phải khiến cư dân mạng nghĩ rằng Khương Diệp hiện tại đang hồng, là tuyến một.
Như vậy, sau khi công bố chuyện của Khương Diệp và Chung Trì Tân cũng sẽ công bị công kích là nam mạnh nữ yếu.
"Em hiện tại ở thành phố D với Chung Trì Tân thì chú ý một chút, đừng để người khác chụp được." Hùng Úc dặn dò.
"Em biết, em có hóa trang rồi mới xuất hiện."
"..."
Hùng Úc nghĩ tới tay nghề trang điểm của Khương Diệp thì thật sự không nói nên lời.
"Đúng rồi, danh sách những người tham gia liên hoan phim Kim Tiêu sẽ được công bố vào ngày mai." Hùng Úc ở đầu bên kia điện thoại nói đùa "Chị nghe nói hình như năm nay người trao giải là Chung Trì Tân, có lẽ hai người sẽ đứng trên cùng một sân khấu, một người trao giải, một người nhận giả."
Trong khi họ đang nói chuyện điện thoại thì Chung Trì Tân từ phòng huấn luyện đi ra, gõ gõ vào cửa kính ô tô.
Khương Diệp mở cửa để anh vào.
"A Diệp, sao em đến sớm vậy?" Các thí sinh hôm nay về sớm nghỉ ngơi, anh hôm nay ra ngoài sớm, không ngờ vừa mới gửi tin nhắn cho Khương Diệp xong, đi ra khỏi cửa thì gặp được cô.
"Cậu ấy ở cạnh em sao? Vậy chị cúp đây." Hùng Úc cũng không nói nữa.
Khương Diệp cất điện thoại, quay đầu nhìn Chung Trì Tân: "Chị Úc nói năm nay anh sẽ là người trao giải liên hoan phim Kim Tiêu?"
"Ừm, vẫn chưa có quyết định là giải thưởng gì." Chung Trì Tân từ tháng một đã bắt đầu chào hỏi với liên hoan phim Kim Tiêu, cố ý hay vô ý tiết lộ mình có thể làm người trao giải, nhưng tiếc là hiện tại vẫn chưa xác định anh sẽ trao giải gì.
"Ngày diễn ra liên hoan phim đó có thể nghỉ phép không?" Khương Diệp hỏi.
Ngày diễn ra liên hoan phim là thời gian cho đợt huấn luyện vòng tứ kết tiếp theo.
"Anh đã nói với tổ tiết mục rồi, hai ngày đó chỉ có Tăng Vân ở đó, đạo diễn sẽ mời hai vị cố vấn khách mời đến."
Hiện tại có nhiều chương trình như vậy, lịch trình và hoạt động dày đặc của các diễn viên và người nổi tiếng là chuyện bình thường, thông thường họ sẽ bàn bạc với tổ tiết mục và xin nghỉ phép.
Chung Trì Tân dùng điện thoại di động mở bản đồ, tìm nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất thành phố D, nhấp vào điều hướng chỉ dẫn, quay đầu nhìn Khương Diệp: "A Diệp, lâu lắm rồi chúng ta không đi ăn lẩu, anh đã đặt phòng bao rồi."
Anh không thể có lỗi với cái tên weibo của mình được, lúc đầu nói là muốn cùng người mình yêu cùng đi ăn lẩu khắp cả nước.
"Được." Khương Diệp đều có thể, cô không vấn đề gì.
Sau khi đặt phòng bao, lại là buổi trưa, người trong nhà hàng lẩu cũng không quá nhiều, Chung Trì Tân đội mũ và kính râm bị Khương Diệp dắt vào.
Đây là lần đầu tiên hai người đi ăn lẩu sau khi xác định mối quan hệ, sau khi Khương Diệp ngồi xuống, đẩy thực đơn cho Chung Trì Tân và bảo anh gọi món.
Cô ngồi bên cạnh rót hai ly nước, đưa cho Chung Trì Tân một ly, vừa cầm lên định uống thì đột nhiên điện thoại vang lên, là số lạ.
"Xin chào." Khương Diệp nghe máy.
"Khương Diệp?"
"Xin hỏi ngài là?" Khương Diệp không có lập tức thừa nhận, cô không biết đối phương là fan hay là người nào đó.
"Tôi là Trương Đông."
Khi Khương Diệp nghe thấy câu này, cô giữ không chặt ly nước, làm nó đổ xuống bàn, toàn bộ nước đổ lên đùi cô.
Chung Trì Tân ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, lập tức kéo Khương Diệp ra khỏi bàn, đồng thời để thẳng chiếc cốc còn đang bị đổ ở bàn lên.
"Là đạo diễn Trương Đông sao?" Khương Diệp cầm điện thoại có chút không vững, bộ phim đầu tiên mà cô xem là vào năm học cấp hai cô trốn hai tiết học đi ra quán nét xem phim, đạo diễn là Trương Đông.
"Đúng, chỗ tôi có một bộ phim, nếu cô có thời gian thì đến thử vai." Trương Đông nói thẳng "kịch bản khi cô đến, tôi sẽ đưa cô xem."
Chung Trì Tân lấy bảy tám chiếc khăn giấy trên bàn, lau sạch nước trên bàn sau đó kéo Khương Diệp qua để cô ngồi xống.
Khương Diệp để kệ Chung Trì Tân kéo mình, có chút choáng vàng: "Tìm tôi đến thử vai sao?" Phản ứng đầu tiên của cô chính là đoàn phim của đạo diễn Trương Đông thiếu vai phụ.
"Đúng, tôi đã quan sát cô rất lâu rồi, thứ bảy chủ nhật tuần này cô có thời gian không? Tới thử xem có hợp với cô không." Lời nói của Trương Đông ý trong ý ngoài đều sảng khoái "nếu hợp thì nhận."
Khi hình ảnh nữ đạo sĩ của Khương Diệp xuất hiện đầu tiên, Trương Đồng chắc là người duy nhất nói thay cho cô, tất nhiên Trương Đông khi đó không biết Khương Diệp, hoàn toàn là từ góc dộ diễn xuất của diễn viên mà cảm nhận nói.
"Chủ nhật có được không ạ?" Khương Diệp đã hơi bình tĩnh lại được, cúi đầu nắm lấy bàn tay đang giúp cô lau nước của Chung Trì Tân "Chiều chủ nhật tôi có thể đến."
Buổi phát sóng trực tiếp hôm thứ bảy, Khương Diệp muốn ở cùng với Chung Trì Tân.
"Được, hai giờ chiều chủ nhật, tại khách sạn lớn nhất bên cạnh đài truyền hình Hải Thành, phòng 1208." Trương Đông đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Diệp vẫn có cảm giác không chân thực, sau khi không ngừng quay phim liên tục, bây giờ cuối cùng tên cô cũng đã xuất hiện trong vòng, thậm chí có thể nhận cuộc gọi từ đạo diễn Trương Đông.
Chung Trì Tân ở bên cạnh vẫn yên lặng đợi Khương Diệp cho đến khi cô cúp điện thoại mới hỏi: "A Diệp, là có kịch bản mới sao?"
"Đạo diễn Trương Đông mời em thử vai, nhưng vẫn không biết kịch bản là gì." Khương Diệp hiếm khi thể hiện cảm xúc thực sự, khuôn mặt cô thậm chí vẫn còn một chút sững sờ khó tin. Bộ phim do Trương Đông đạo diễn có thể nói là dẫn dắt cô đi đến con đường diễn xuất này là nguyên nhân gốc rễ của con đường diễn xuất của cô.
Chung Trì Tân nhẹ nhàng cười, nắm tay Khương Diệp đặt lên mặt: "A Diệp, về sau em sẽ càng đi càng lên cao, nhất định."
Mọi thứ đều không giống.
Khương Diệp nhìn Chung Trì Tân, sự u ám mơ hồ trong lòng cô hoàn toàn tiêu tan, cô bây giờ đã có người mình thích, cô còn có thể nhận được cuộc gọi từ đạo diễn mà cô hâm mộ nhất khi còn là thiếu nữ.
Những điều trong quá khứ cuối cùng đã trở thành hồi ức.
* * *
"Chủ nhật anh sẽ cùng em đi đến đó." Chung Trì Tân không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gần gũi với Khương Diệp.
"Em có thể sẽ trở về cùng anh được." Khương Diệp có chút do dự nói, Chung Trì Tân không chỉ phải huấn luyện các thí sinh, mà còn phải bay tới bay lui.
Chung Trì Tân tiếp tục cầm khăn giấy ép vào quần Khương Diệp để thấm nước "Anh có thể tự mình quay lại."
"Được." Khương Diệp cũng nghĩ rằng nếu thử vai thành công người đầu tiên muốn chia sẻ sẽ là Chung Trì Tân.
Khi hai người rời khỏi phòng bao, lúc họ xuống lầu thì có một cô gái đi đến tiếp đón họ, mới đi được vài bước Khương Diệp nhạy cảm chú ý đến tiếng bước chân trên bậc thang gỗ phía sau, sau đó là tiếng xoay người vội vã đi xuống cầu thang.
"Anh lái xe đi trước, đi đến ngã tư phía trước thì đợi em." Khương Diệp vội vàng đưa chìa khóa cho Chung Trì Tân, sau đó buông tay anh ra.
Chung Trì Tân không hỏi tại sao, lập tức cúi đấu sải bước đi về xe của họ.
Quả nhiên cô gái ở trên lầu xoay người từ từ đi xuống, đang định đuổi theo sau lưng Chung Trì Tân nhưng chỉ kịp ngửi khói xe mà thôi.
Cô gái giậm chân, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khương Diệp đang chuẩn bị rời đi, nhìn từ trên xuống dưới, từ mặt cho đến tay rồi đến chân: "Chị là chị 9-J sao?"
"Không phải." Khương Diệp đổi giọng, là giọng nữ nhưng có rơi vào trong đám người cũng không phân biệt được, cô không tiếp tục nói chuyện với nữ sinh này nữa, bước ra ngoài.
"Vừa rồi em thấy chị và ca ca nắm tay nhau. Chị chính là chị ấy, chị bảo ca ca đăng nhiều ảnh lên nhé!" Cô gái đó hét lên ở phía sau khiến những người đi xung quanh đều nhìn về phía đó. Cô gái rất muốn quay một vòng, mặc dù không gặp được ca ca nhưng lại gặp chị 9-J.
Khương Diệp bước nhanh về phía ngã tư phía trước, như thể không nghe thấy tiếng hét ở sau lưng.
Cô gái cuối cùng cũng nghĩ đến việc lấy điện thoại ra chụp ảnh, nhưng chỉ có thời gian để chụp lại một bóng lưng.
Cô ấy cũng quên mất bữa tiệc ở trên lầu, bắt đầu đứng ở trước nhà hàng lẩu đăng bài.
Một con thỏ ăn thịt: [aaaaaaaaaaaaaaa! Vừa nãy tôi mới gặp ca ca và chị 9-J! Chị 9-J cực kỳ khí chất a! Nhưng, khuôn mặt có chút bình thường, nhưng cảm thấy kiểu rất lợi hại ý. Hình ảnh. Jpg]
[ Mẹ kiếp! Có người lại gặp 9-J này? ]
[ Bạn có chắc không? ]
Một con thỏ ăn thịt: [ Tôi và ca ca một người đi lên cầu thang một người đi xuống, chỉ kịp nhìn nửa khuôn mặt mà thôi, ca ca đeo khẩu trang không kỹ, tôi đi gần hết cầu thang mới phát hiện ra, ca ca đã đi mất rồi, chỉ còn lại chị 9-J thôi, chiều cao hoàn toàn phù hợp.]
[ Cái ảnh từ phía sau này là chị 9-J sao? Mẹ kiếp, mắt cá chân gầy và trắng thế.]
[ Gặp quỷ à, tôi lúc kích vào xem còn tưởng là Khương Diệp, dáng hai người gần như là giống nhau.]
[ Hahaha, Khương Khương chưa bao giờ kinh doanh, Sinh Khương cũng đều sắp thành phù thủy hết rồi.]
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Khương: Fan Sinh Khương cái gì? Giả đó![/BOOK]