Chương 1161: Nhờ lão tiên sinh dạy cho em gái tôi Bấm để xem "Tiểu tử thúi hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta là ai liên quan ngươi đánh rắm sao?" Lão Tôn trực tiếp dỗi trở về. Cho dù "đồ đệ" dạy nhiều ngày như vậy, lão Tôn như cũ không có tính tình tốt. Mọi người trong sân, lão Tôn đại khái cũng chỉ có thời điểm đối mặt với Giản Nhất Lăng tính tình mới tốt một chút. Bởi vì Giản Nhất Lăng không chỉ hiểu thảo dược, sẽ dạy ông ấy chính xác phương thức gieo trồng, hơn nữa cô còn có rất nhiều ý nghĩ mới lạ, đều làm ông ấy cảm thấy hứng thú. Lão Tôn tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng ông ấy thực là thích có người cùng ông ấy nói chuyện. Ông ấy một người sống ở thác nước bên kia kỳ thật rất cô đơn, có đôi khi cả ngày cũng sẽ không nói lên một câu, ngẫu nhiên nói chuyện cũng là cùng người trong thôn nói. Nhưng lão Tôn ghét bỏ người trong thôn không kiến thức, theo chân bọn họ cũng không tán chuyện được bao nhiêu. Lão Tônn đều không nhớ rõ chính mình rốt cuộc đã bao nhiêu không gặp được người có thể đuổi kịp tư tưởng của ông ấy. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến lão Tôn hiện tại không biết mệt mà tới dạy công phu cho Địch Quân Thịnh. Đám vãn bối này, hợp tâm ý ông ấy. Còn có thể giúp ông ấy giải buồn. "Không được hung dữ với A Thịnh." Giản Nhất Lăng chậm chạp nói, một đôi mắt to trừng lão Tôn. Trời sinh giọng nói mềm mại, lại dùng ngữ khí thực nghiêm túc. "Ai da tiểu nha đầu người nha, còn không có kết hôn đâu đã bảo hộ được như vậy, ngươi cẩn thận bị ăn đến gắt gao!" "Không sợ." Khuôn mặt nhỏ Giản Nhất Lăng tràn đầy chắc chắn. "Chờ tới lúc ngươi sợ thì đã không kịp!" Lão Tôn không có ác ý gì, chính là thích ngoài miệng cùng người khác cãi nhau. Đặc biệt từ trước không có người cùng ông ấy ồn ào, hiện tại bắt được người cùng mình nói, nên càng thích nói qua lại hai ba câu. Giản Duẫn Mạch có việc muốn nhờ vả lão Tôn, "Lão tiên sinh, tôi có một việc muốn nhờ ông, không biết có thể cùng nói chuyện với ông một chút hay không?" Lão Tôn nhìn thoáng qua Giản Duẫn Mạch, cùng anh tới một góc trong sân nhà Kim Cẩm. "Lão tiên sinh, tôi muốn cầu ngài dạy cho em gái tôi một ít công phu phòng thân." Giản Duẫn Mạch nói ra thỉnh cầu của mình. Em gái cái gì cũng đều lợi hại, nhưng chính là thân thể quá kém, không có bản lĩnh phòng thân, anh luôn lo lắng cô sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Tuy rằng anh cùng Phong Úy làm cho Giản Nhất Lăng không ít trang bị phòng thân, nhưng cảm thấy còn chưa đủ, nếu có thể có thêm công phu phòng thân thì càng tốt. Vị lão tiên sinh này công phu tạo nghệ đã vượt qua nhận thức của người bình thường bọn họ, nếu ông ấy nguyện ý dạy, có lẽ em gái có thể học được một ít. "Đừng nghĩ, đầu óc tiểu nha đầu nhà ngươi thì tốt, còn thân thể lại là quá không được, học võ là nói đến thiên phú nói đến gân cốt, nếu nói vị hôn phu của con bé gân cốt là một trăm phân, con bé nhiều nhất chỉ có 3 phân." "Khác biệt.. nhiều như vậy sao?" Giản Duẫn Mạch hỏi, "Người bình thường đại khái mấy phần?" "Có, người bình thường, khoảng mười phần đi." Lão Tôn nói. Giản Nhất Lăng xác thật kém, nhưng mà Địch Quân Thịnh cũng thật sự mạnh. Nói xong lão Tôn híp mắt mà nói với Giản Duẫn Mạch, "Nói đến chỗ này, sinh hoạt của hai người sau khi kết hôn, hắc hắc hắc.." Lão đầu nhi cũng có tuổi trẻ, cũng từng có thời điểm phong lưu, đối với chuyện giữa nam nữ, còn rất có kinh nghiệm. Mặt Giản Duẫn Mạch lập tức liền đen, "Xin lão tiên sinh không cần đổi đề tài." "Thiết, ngươi làm anh trai không phải đã đồng ý chuyện hôn sự của hai vợ chồng kia sao? Như thế nào còn không cho ta nói a? Hai vợ chồng buổi tối đều ngủ trên một cái giường, nói không chừng có một số việc đã xảy ra rồi." Lão Tôn đây là cái hay không nói, nói cái dở. "Đừng nói nữa!" Mặt Giản Duẫn Mạch đều đen một mảnh.
Chương 1162: Nhờ lão tiên sinh dạy cho em gái tôi (2) Bấm để xem Lão Tôn hắc hắc cười, "Được rồi được rồi, đừng khó chịu, chuyện sớm muộn gì cũng muốn phát sinh, nữ lớn không thể lưu, lưu tới lưu đi lưu thành thù! Sớm muộn gì cũng sẽ sinh cho người một đứa cháu trai." Lão Tôn này nơi nào là đang khuyên người, rõ ràng là đang làm cho giận thêm. "Cám ơn lão tiên sinh, tôi có việc bận đi về trước." Giản Duẫn Mạch xoay người muốn đi. "Ai từ từ." Lão Tôn gọi lại Giản Duẫn Mạch, "Tuy rằng thân thể em gái người thật sự rất kém cỏi, nhưng ta cũng không phải hoàn toàn không thể dạy, nhìn thấy con bé thông minh lanh lợi khiến ta thích như vậy, ta còn là có thể dạy cho con bé một ít, nhưng mà có thể học được mấy thành phải xem tạo hóa của chính con bé." "Thật sự?" "Ngươi nói này không phải vô nghĩa sao, ta cùng ngươi nói giỡn làm gì?" "Cám ơn tiền bối!" Giản Duẫn Mạch vội vàng nói lời cảm ơn, trên khuôn mặt ôn nhuận tràn đầy vui mừng. "Ngươi cái tên tiểu tử này cũng đừng khẩn trương như vậy, em gái người nhìn dịu dàng, nhưng mà ta cảm giác lực ý chí của con bé rất mạnh, là một đứa trẻ thật kiên cường." Giản Duẫn Mạch lắc lắc đầu, biểu tình có chút chua xót, "Nào có cái gì kiên cường, người nếu có thể nhẹ nhàng tồn tại, ai sẽ đi học kiên cường đâu?" Thông qua trong khoảng thời gian ở chung này, lão Tôn đối với tính cách của Giản Nhất Lăng cũng đã có một ít hiểu biết. Em gái của anh, vốn dĩ hẳn là vô ưu vô lự, hoạt bát rộng rãi. Em ấy đã từng không kiên cường, té trầy miếng da đều phải rớt nước mắt. Người chỉ có ở thời điểm không có cách nào mềm yếu, mới có thể kiên cường. Nước mắt là rớt để người quý trọng mình xem, đã không có người quý trọng mình, nước mắt cũng liền sẽ không chảy xuôi. Lão Tôn nhìn Giản Duẫn Mạch, cười một chút, "Tiểu tử, không tồi, là người biết yêu thương, em gái ngươi vẫn rất có phúc khí." Giản Duẫn Mạch cười khổ một chút, "Nhưng tôi chung quy không có bảo vệ tốt em ấy." Biểu tình của Giản Duẫn Mạch chua xót cùng hối hận. Có một số việc, tuy rằng đã qua đi, nhưng Giản Duẫn Mạch như cũ cảm thấy hối hận, hối hận ở thời điểm em ấy thống khổ nhất không có ở bên người em ấy, không có bảo vệ tốt cho em ấy. Lão Tôn cùng Giản Duẫn Mạch thương lượng xong trở về tìm Giản Nhất Lăng. "Tiểu nha đầu tới cùng lão nhân ta học công phu." Lão Tôn trực tiếp nói với Giản Nhất Lăng. Cũng không hỏi Giản Nhất Lăng có muốn học không, dù sao ông muốn dạy, tiểu nha đầu này chính là không muốn học cũng phải học. "Ông làm cái gì?" Địch Quân Thịnh híp mắt hỏi lão Tôn. "Có sao nữa? Sợ tiểu tử ngươi về sau khi dễ tiểu nha đầu, dạy tiểu nha đầu mấy chiêu, về sau ngươi nếu làm sai chuyện khiến cho ngươi quỳ bàn phím quỳ sầu riêng." "Tôn lão tiên sinh ông vậy mà còn biết quỳ bàn phím quỳ sầu riêng ha ha ha.." Vu Hi ở bên cạnh vỗ đùi cười vui vẻ không ngừng. Tôn lão nhân trắng mắt liếc nhìn Vu Hi một cái, "Ta như thế nào không biết? Ngươi cho rằng lão nhân ta là dã nhân sống ở trong núi sao? Thời điểm lão nhân ta phong lưu phóng khoáng, tiểu tử ngươi cũng không biết đang đái dầm ở cái góc xó xỉnh nào đâu!" Vu Hi tức khắc cười không nổi. "Tiểu tử thúi, tiểu nha đầu, cùng ta tới." Tôn lão nhân kêu Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng cùng đi với ông. Ba người vào khu vườn của Kim Cẩm. Trong vườn Kim Cẩm gieo trồng đủ loại thực vật. Cây bắp cao cao chặn tầm mắt mọi người. Nếu không tiến sát vào xem, sẽ không biết ba người này ở trong ruộng bắp làm cái gì. Mục Như Hải phái người tới giám thị Địch Quân Thịnh bọn họ tuyệt đối không thể nghĩ đến, lão Tôn vẫn luôn ở trong khu vườn của Kim Cẩm dạy bọn họ đỉnh cấp công phu. Lão Tôn nói trước, "Tiểu nha đầu, học công phu thật không dễ dàng, ngươi sẽ rất mệt mỏi, xương cốt toàn thân trên dưới đau nhức đều không hề nhẹ." "Ân!" Giản Nhất Lăng gật đầu, chuẩn bị tốt tâm lý.
Chương 1163: Nắm chắc chiến thắng (1) Bấm để xem Mục Như Hải ở trấn bên cạnh trong một biệt thự kiểu Trung Quốc. Biết trưởng lão gia tộc Goodman sẽ tới, Mục Như Hải sắp xếp người đi tiếp đón. Người thứ nhất đến chính là Anna. Tóc vàng mắt xanh minh diễm động lòng người, cô ta đi đến nơi nào cũng đều thực hút ánh mắt. Đình viện kiểu Trung Quốc, Mục Như Hải nhàn nhã mà ngồi ở trên bàn đá trong đình viện phẩm trà Xuân Long Tỉnh. "Dượng lại đang muốn chơi cái gì vậy?" Anna vừa thấy Mục Như Hải cũng không khách khí, hỏi thẳng vào vấn đề, muốn biết mục đích của Mục Như Hải. Anna đối Mục Như Hải không có ấn tượng gì tốt, nam nhân này có dã tâm quá nặng, tâm cơ quá nặng, cô ta thậm chí hoài nghi cô của cô ta chết cùng người nam nhân này có chút quan hệ, nề hà tìm không thấy chứng cứ. "Ta giúp gia tộc tìm được Giản Nhất Lăng rồi, ngươi chẳng lẽ không nên cao hứng sao?" Mục Như Hải hỏi lại Anna. Giản Nhất Lăng mất tích suốt hai năm, trừ bỏ hai nhà Địch Giản sốt ruột, gia tộc Goodman cũng thực phát sầu, bởi vì cùng Giản Nhất Lăng biến mất còn có la bàn gia tộc Goodman. "Hiềm nghi giết người của dượng còn chưa có rửa sạch đâu, dượng cùng Giản Nhất Lăng Địch Quân Thịnh có thù oán, dượng sẽ có lòng tốt đi tìm cô ấy sao?" "Các ngươi đơn giản là ngại với la bàn gia tộc trên tay Giản Nhất Lăng, quy củ là chết, người là sống. Chỉ cần la bàn tới trên tay chúng ta, chúng ta mới có thể tìm được bảo tàng trong truyền thuyết không phải sao?" "Ai dà, tính kế đến không tồi." Anna cười nhạo một tiếng, "Mặc kệ dượng muốn làm cái gì, tôi sẽ không nhúng tay, nhưng chỉ cần dượng làm ra chuyện không hợp quy củ, tôi liền gia pháp xử trí dượng. Cô của tôi tuy rằng đã chết, nhưng năm đó dượng ở rể nhà của chúng tôi, cho nên dượng vĩnh viễn sẽ chịu chế ước gia pháp của nhà chúng tôi." "Ngươi vẫn là trước sau đều ngạo mạn như một." "Như thế nào, lời nói thật không dễ nghe đúng không?" Anna chọc thủng Mục Như Hải, "Người dượng chân chính thích, chưa bao giờ là cô của tôi, mà là cái người tên là Bạch Huân kia, nhưng mà dượng lại bại bởi Địch Bá Sâm, trừ bỏ các người tốt nghiệp cùng một trường đại học, trừ bỏ học tập cùng hai người bọn họ giống nhau đều ưu dị, dượng có điểm nào so ra kém Địch Bá Sâm. Dượng không cam lòng, cho nên dượng hoa ngôn xảo ngữ mà lừa cô của tôi, ở rể gia tộc Goodman chúng tôi, do đó đạt được quyền thế địa vị, lên kế hoạch giết Địch Bá Sâm chết." Mục Như Hải xuất thân từ một gia đình khá giả bình thường, điều kiện trong nhà không tính là kém, nhưng mà so với Địch Bá Sâm, chính là khác nhau một trời một vực. Thời đại học hắn ta đã hâm mộ cái gì đều không cần buồn Địch Bá Sâm. Mà sự ghen ghét của hắn ta bùng nổ là khi Địch Bá Sâm cùng Bạch Huân kết hôn. Nhìn nữ nhân mà hắn ta thích gả cho người khác, nội tâm hắn ta điên cuồng. Nhưng hắn ta vô lực thay đổi, bởi vì mặc kệ là ở phương diện nào, hắn ta cũng không có cách nào cùng Địch Bá Sâm so. Vì thế hắn ta ấp ủ ra tới một kế hoạch báo thù. Ông trời cũng cho hắn ta cơ hội như vậy, làm hắn ta lúc ấy quen biết đại tiểu thư của gia tộc Goodman, cũng chính là cô của Anna. Cô của Anna không màng sự phản đối của gia tộc, cùng Mục Như Hải kết hôn, lúc này mới làm cho Mục Như Hải có được quyền thế cùng địa vị cho tới hiện tại, mới làm cho hắn ta có được bối cảnh cùng năng lực để lên kế hoạch đối phó Địch Bá Sâm. Nụ cười trên mặt Mục Như Hải rốt cuộc xuất hiện một tia nứt nẻ. Anna lại như cũ cười tươi đẹp, "Dượng cũng không cần quá lo lắng, rốt cuộc chuyện này đều chỉ là suy đoán của tôi, tôi không có chứng cứ, tôi nếu là có chứng cứ, cho dù không đem dượng đưa vào ngục giam, cũng sẽ làm dượng lăn ra khỏi gia tộc Goodman của chúng tôi." Mục Như Hải cười nhạo một tiếng, "Sức tưởng tượng của ngươi rất phong phú, nếu không làm người thừa kế của gia tộc Goodman chúng ta, đi làm một tiểu thuyết gia cũng dư dả."
Chương 1164: Nắm chắc chiến thắng (2) Bấm để xem "Tôi đây hẳn cũng là cái thuộc trường phái thực tế." Anna đáp lại. Mục Như Hải cười đến tà khí, "Như vậy ngươi cảm thấy trận đánh cuộc này của ta cùng Địch Quân Thịnh, ai sẽ thắng đây?" "Chuyện ai sẽ thắng đâu có liên quan gì tới tôi chứ? Dượng thắng, la bàn tuy rằng tới trên tay dượng, nhưng dượng cũng không phải là người hợp pháp được gia tộc tán thành sở hữu la bàn, gia tộc vẫn sẽ không thừa nhận thân phận của dượng." "Phải không?" Cho dù không thừa nhận thì thế nào, hắn ta chỉ cần có thể lấy được la bàn, có thể tìm được bảo tàng, hắn còn cần gia tộc Goodman tới tán thành hắn ta làm cái gì? Hắn ta có thể có chính mình quyền thế, hoàn toàn không cần lại đi xem sắc mặt của gia tộc Goodman. "Xem ra cậu chuẩn bị thực đầy đủ, đối với việc thắng được Địch Quân Thịnh rất có sự tin tưởng." Anna cười nhạo. Mục Như Hải người này không làm mua bán lỗ vốn, hắn ta dám đánh cược cùng Địch Quân Thịnh như vậy, Anna có thể kết luận hắn ta đã có sự chuẩn bị rất tốt. "Chuẩn bị tự nhiên là có." "Nhưng mà theo tôi được biết, Địch gia của cải thâm hậu, Trung Nghĩa Minh cao thủ cũng không ít, một người anh họ của Giản Nhất Lăng lại là cao thủ số một số hai ở trong nước, đến nay chưa một lần thất bại." Anna đối với người bên cạnh Giản Nhất Lăng vẫn là có hiểu biết nhất định. "Anna, ngươi đối với chuyện trong nước vẫn có hiểu biết quá ít, cái người nam nhân kêu Giản Dật Hành kia có giá trị vũ lực kinh người, thậm chí được truyền thông đề cao là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp có một không hai, nhưng mà ngươi không biết ở trong nước, cao thủ chân chính lợi hại sẽ không xuất hiện ở trước mặt truyền thông, càng thêm sẽ không đi tham gia cái loại công khai thi đấu này." "Tôi không phải người của nước dượng, nói với dượng chuyện này đó không rõ ràng lắm, nhưng mà thoạt nhìn tựa hồ như dượng đã tìm được cao thủ đứng đầu rồi, lúc này mới làm dượng có tự tin như vậy." Mục Như Hải cười đến thần bí, "Về điểm này, ngươi chờ đến ngày tỷ thí sẽ biết." Anna không có đoán sai, Mục Như Hải xác thật tìm được một vị cao thủ đỉnh cấp làm cho hắn ta có nắm chắc chiến thắng. Đây chính là vì sao hắn không sợ Địch Quân Thịnh tìm bất luận cái cao thủ nào tới cùng hắn tỷ thí. Mặc kệ là cao thủ của Trung Nghĩa Minh, hay là cái người kêu là Giản Dật Hành kia, đều không phải là đối thủ của người mà hắn tìm tới này. Càng đừng nói nếu như là Địch Quân Thịnh tự mình lên đài so đấu. "A? Chẳng lẽ là dượng đem người nam nhân oai phong một cõi ba mươi năm trước tìm được rồi?" Anna hỏi. "Xem ra chuyện ngươi hiểu biết còn không quá ít." Mục Như Hải đánh giá. Anna nói đến cái người oai phong một cõi ba mươi năm trước Mục Như Hải cũng biết. Chẳng qua người này đã biến mất ba mươi năm, không có người biết hắn đi nơi nào. Đi theo hắn là A Dũng tuy rằng không phải người nam nhân ba mươi năm trước kia, lại là người mạnh nhất của Ẩn Đao môn, gia tộc lánh đời có giá trị vũ lực mạnh nhất hiện nay. "Bỏ đi, tùy ý dượng, phòng ở đâu? Tôi muốn đi nghỉ ngơi, ngồi một ngày trên máy bay, tôi rất mệt." Anna đứng dậy, lập tức đi vào phòng. Chờ cho đến thân ảnh Anna biến mất không thấy, đôi mắt Mục Như Hải trở nên lạnh lùng. "Mục tiên sinh.." A Dũng cảm giác được sát khí của Mục Như Hải, đại khái cảm thấy được Mục Như Hải có ý tưởng muốn diệt trừ Anna. "Nữ nhân Anna này, sớm muộn gì ta cũng sẽ làm nó cười không nổi." Mục Như Hải sớm muộn gì cũng sẽ diệt trừ Anna nữ nhân chướng mắt này. Chỉ là hiện tại còn không phải là thời điểm. Hắn còn cần càng nhiều lực lượng tới trợ giúp hắn. Tuy rằng hiện tại sau lưng hắn đã có trợ lực khác duy trì, nhưng muốn trực tiếp lay động Anna cái người mà gia chủ tín nhiệm nhất này, vẫn có khó khăn nhất định.
Chương 1165: Có bao nhiêu phần thắng Bấm để xem "Nếu ngươi gặp gỡ nam nhân ba mươi năm trước kia, ngươi có bao nhiêu phần thắng?" Mục Như Hải hỏi A Dũng. Bị Anna nhắc tới như vậy, hắn cũng xác thật nhớ tới có một tai họa ngầm như vậy. Hắn không cho phép kế hoạch của hắn có một chút sơ xuất, hắn cần thiết muốn đem la bàn bắt được vào tay. "Không biết, nhưng là ba tôi đã từng thua ở trên tay đối phương." Khuôn mặt A Dũng lạnh lùng, không có biểu tình mà trình bày một sự thật. Võ học của A Dũng là truyền thừa gia tộc, võ công tạo nghệ hắn đến từ ba hắn. Nếu ba hắn đều chưa từng đánh bại nam nhân kia, xác suất A Dũng đánh bại hắn cũng không cao. Mục Như Hải nhíu mày một chút. "Nhưng mà ba tôi nói qua, người nọ hẳn là đã không còn ở nhân thế." A Dũng lại bổ sung. "Ngươi xác định sao?" "Nghe nói hắn đã chết." "Đã chết? Chết như thế nào?" "Nghe nói năm đó hắn bách chiến bách thắng, lại không có đối thủ, nhưng lại không có bảo vệ tốt nữ nhân của mình, dẫn tới người đó bị kẻ thù của hắn hại chết. Hắn vì thế hối hận không thôi, sau đó say rượu lái xe, tạo thành tai nạn xe cộ." Nghe đến đó, Mục Như Hải thoáng yên tâm một ít. Hơn nữa một nguời ba mươi năm đều không có xuất hiện, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà lại đột nhiên xuất hiện. Cho dù xuất hiện, Địch Quân Thịnh cũng không có thể thấy được đối phương. Cho nên Địch Quân Thịnh hoặc là lựa chọn chính mình xuất chiến cùng A Dũng, hoặc là cũng chỉ có thể mời Giản Dật Hành tới hỗ trợ. Các tư liệu ghi hình về Giản Dật Hành tham gia thi đấu trong năm rồi, A Dũng đều xem qua, xác định chính mình có thể chiến thắng hắn, hắn cũng không thể đủ để trở thành uy hiếp. "Đã biết, hãy chuẩn bị cho tốt, lần này nếu thắng, phí dụng cùng với việc phẫu thuật cho mẹ ngươi ta đều sẽ giúp ngươi an bài tốt." "Được." ### Vu Hi ngồi ở trong viện đến buồn bã, tuy rằng có lão Tôn, nhưng trong lòng Vu Hi vẫn cảm thấy không ổn. Hai ngày này tóc cũng không biết bị anh ấy nắm rớt nhiều ít. Kim Cẩm nhìn anh ấy than ngắn thở dài, đi tới khuyên anh, "Anh cũng đừng quá lo lắng, Thịnh gia thoạt nhìn rất có nắm chắc, hẳn là sẽ không có cái vấn đề gì." "Tiểu Cẩm, em nói lão Tôn này có lai lịch gì, vì sao giá trị vũ lực lại cao như vậy? Em nói nếu là kiểm tra giá trị vũ lực của ông ấy, có thể bùng bổ hay không?" "Tôi cũng không biết, trước kia tôi cũng không biết hóa ra giá trị vũ lực của ông ấy cao như vậy, tôi đã thấy ông ấy lấy chổi đánh người, nhưng tôi cho rằng kia chỉ là hung dữ một chút mà thôi." Kim Cẩm cũng là gần nhất mới biết được lão quái nhân trong thôn bọn họ là cao thủ thâm tàng bất lộ. Vu Hi buồn bực, "Một cao thủ cấp bậc tuyệt đỉnh loại này, không có việc gì sao lại ở trong núi làm cái gì?" Dựa theo kiến thức của Vu Hi, cao thủ giống như vậy, đi ra ngoài đừng nói là phục vụ cho những tập đoàn tài chính lớn hay đại hào môn đều có thể nhận được khoản tiền lời cùng với địa vị cực cao, hay là chính mình tự lập môn hộ, cũng có thể làm nên chuyện. "Ai có chí nấy đi." Kim Cẩm nói, "Có lẽ ông ấy thích cuộc sống trong núi." Vu Hi lại thở dài một tiếng, "Tôi hiện tại càng hy vọng lão nhân này bản lĩnh lại lớn một chút, tôi không muốn Thịnh gia thua đánh cuộc này." Chỉ là nghĩ đến sắc mặt kia của Mục Như Hải, Vu Hi liền cảm thấy ghê tởm, nếu Mục Như Hải thắng, gã ta còn không biết sẽ vui sướng thành cái bộ dáng gì đâu! "Anh hiện tại lo lắng cũng vô dụng, vẫn là nghĩ thoáng một chút, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng." Kim Cẩm nói lời an ủi. "Em thật lạc quan." Vu Hi đánh giá, anh ấy biết Kim Cẩm mấy năm nay trải qua chuyện gì, một nữ hài tử, cha mẹ cùng mất, còn có một người anh trai như vậy, cô ấy một người ở đây, gặp được phiền toái cũng không oán trời trách đất, chỉ có thể lạc quan ứng đối.
Chương 1166: Mát xa (1) Bấm để xem Kim Cẩm cười hì hì trả lời, "Không nghĩ ra chút gì thì thôi bỏ đi, đem chính mình buồn rầu đến chết cũng nghĩ không ra." "Em nói đúng, đem chính mình buồn rầu muốn chết cũng nghĩ không ra." Vu Hi nghĩ thoáng ra một chút, "Bỏ đi, việc này vẫn để cho chính Thịnh gia cùng Lăng Thần tự mình sầu đi!" Kim Cẩm hỏi Vu Hi, "Nếu cái người họ Mục kia thật sự tìm được người của gia tộc lánh đời trong truyền thuyết hỗ trợ, thì sẽ thế nào?" Vu Hi nói, "Sẽ thực phiền toái, gia tộc lánh đời có thực lực sâu không lường được, ví dụ như dùng võ học xưng danh, ở thời cận đại đã từng có gia tộc từng phát triển nồng đậm rực rỡ là Ẩn Đao Huyền Môn, tuy rằng mấy năm gần đây không có nghe nói qua tin tức gì về bọn họ, nhưng ở thời chiến loạn, bọn họ đã từng là gia tộc sinh động nhất, lập ra rất nhiều chiến công hiển hách." Kim Cẩm nói, "Vậy anh cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, đã nguyện ý thoái ẩn như vậy, không tham dự phân tranh gia tộc, hơn phân nửa cũng sẽ không dễ dàng bị cuốn vào việc riêng của cái người họ Mục kia." "Em nói như vậy cũng có đạo lý." Vu Hi được Kim Cẩm an ủi. Kim Cẩm cười một chút, sau đó pha cho Vu Hi một ly rượu Cocktail có độ cồn thấp, đặt ở trước mặt anh ấy, "Uống chút rượu thả lỏng một chút tâm tình đi." Một ly có nước ép dứa, nước bưởi, nước nho, tản ra vị trái cây thanh ngọt. "Em pha sao?" Vu Hi kinh ngạc nhìn Kim Cẩm. "Ân, trước kia thời điểm đi học có đi làm thêm người pha chế." Vì kiếm sinh hoạt phí, Kim Cẩm đã làm rất nhiều công việc làm thêm. "Em thật là biết nhiều thứ." Những cô gái mà Vu Hi biết hơn phân nửa từ nhỏ đều sống cuộc sống không cần vì chính mình lo lắng sinh hoạt phí, lần đầu tiên gặp được một cô gái giống Kim Cẩm như vậy, đã mới lạ lại đáng kính nể. Kim Cẩm cười nói, "Cái gì có khả năng không thể làm, cho anh một chút thời gian, cho anh một chút áp lực, anh cũng có thể làm được." Nói xong Kim Cẩm xoay người quay trở về khu vườn mà cô gieo trồng. Mấy ngày nay Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng bọn họ tồn tại cũng không có ảnh hưởng đến việc Kim Cẩm tiếp tục làm việc nhà nông, tiếp tục trồng rau trồng trái cây. ### Giản Nhất Lăng đi theo lão Tôn học một ngày công phu, cả người đều mệt đến nằm liệt. Lao động trí óc Giản Nhất Lăng đã tập mãi thành thói quen. Lao động chân tay Giản Nhất Lăng cũng không có thiếu làm, rốt cuộc là một bác sĩ ngoại khoa giải phẫu cũng cần có thể lực tốt. Nhưng mà lượng huấn luyện cùng với lão Tôn vẫn có chênh lệch rất lớn. Trong quá trình tập luyện rất nhiều lần Địch Quân Thịnh đều muốn kêu ngừng. Thật sự nhìn không được Giản Nhất Lăng chịu cực khổ như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Biết được chịu cực khổ trong nhất thời, là vì tốt cho sau này. Sau khi kết thúc huấn luyện, Giản Nhất Lăng tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo chất thun rộng thùng thình thoải mái, trực tiếp lên giường không muốn động đậy. "Đứng lên vận động." Địch Quân Thịnh nói, "Bằng không ngày mai em càng khó chịu." Vận động cơ bắp sinh ra a-xít lac-tic bị tích tụ lại sẽ làm cho cả người càng đau nhức vào ngày hôm sau. "Không thể động." Giản Nhất Lăng lẩm bẩm một tiếng. Địch Quân Thịnh vẫn là lần đầu thấy thỏ con vô lại như vậy. Trong xương cốt Giản Nhất Lăng vẫn cất giấu một chút tính làm nũng, chỉ là từ trước đến giờ không cơ hội thể hiện. Lúc này mệt nằm sấp xuống, liền thật sự không muốn động. Đặc biệt là ở trước mặt Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng không muốn khó xử chính mình. Địch Quân Thịnh đem Giản Nhất Lăng trong trạng thái như một bãi bùn lầy vớt lên, xoa bóp vai cho cô, xoa bóp cánh tay, xoa bóp cẳng chân. Cô không muốn lại động, vậy anh chỉ có thể tới giúp cô mát xa, nhiều ít có thể làm cho cô ngày mai sẽ dễ chịu một chút, bằng không ngày mai cả đi đường cô cũng đều đi không được. Giản Nhất Lăng mềm mại mà dựa vào Địch Quân Thịnh, cảm giác bàn tay có lực của anh nắn trên cơ bắp của cô, cảm giác anh nhẹ nhàng đụng vào. Giản Nhất Lăng tự nhiên mà tiến gần đến Địch Quân Thịnh, giống chỉ một con mèo nhỏ được vút ve thoải mái.
Chương 1167: Mát xa (2) Bấm để xem Địch Quân Thịnh cười, trên mặt toàn là ý sủng nịch, "Thoải mái không?" "Ân.." Giản Nhất Lăng mơ mơ màng màng mà trả lời một tiếng. Tiếng nói vốn như tiếng mèo con kêu, lúc này nghe tới càng mềm mại càng kiều diễm, Địch Quân Thịnh nghe được xương cột sống phía sau lưng một trận tê dại. Nhưng mà Giản Nhất Lăng đang nằm sấp trên giường như rùa đen cũng không có ý thức được thanh âm của mình có cái vấn đề gì, càng thêm không có ý thức được Địch Quân Thịnh mát xa làm cơ bắp thả lỏng cho cô nghe được thanh âm của mình có cái ảnh hưởng gì. "Em mặc quần áo này là của ai?" Địch Quân Thịnh mát xa cho Giản Nhất Lăng xong, chú ý tới Giản Nhất Lăng mặc quần áo là của nam nhân, không phải của chính mình. "Anh hai." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng trả lời, nói chuyện không có sức lực gì, sức lực hôm nay đã dùng xong hết rồi. "Em mặc quần áo của anh ta làm gì?" "Thoải mái." Sau khi huấn luyện một ngày cả người Giản Nhất Lăng đều không có sức lực, lúc này chỉ nghĩ mặc một bộ đồ rộng rãi thoải mái dễ chịu. Áo thun của Giản Duẫn Mạch vừa vặn thích hợp. "Anh cũng có áo thun như vậy." Địch Quân Thịnh nói. "Ân." Anh ấy có áo thun như vậy không hiếm lạ, anh ấy gần nhất đều mặc áo thun. "Lần sau mặc của anh." "Không giống nhau sao?" "Gia thơm hơn một chút." "Hả?" Có nam nhân nào nói chính mình thơm không? A Thịnh thối không biết xấu hổ. Bất quá hiện tại mệt mỏi quá, không vạch trần anh ấy. Giản Nhất Lăng ở dưới sự thoải mái do được Địch Quân Thịnh mát xa mà mơ mơ màng màng ngủ. Địch Quân Thịnh lúc xoa bóp cho Giản Nhất Lăng liền phát hiện Giản Nhất Lăng đã ngủ rồi. "Em hiện tại đối với anh đều không có tâm đề phòng như vậy sao?" Địch Quân Thịnh ngữ khí rất là bất đắc dĩ. Địch Quân Thịnh nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ trắng nõn của Giản Nhất Lăng mà anh yêu thích, "Đồ ngốc." Sau đó Địch Quân Thịnh đắp chăn cho Giản Nhất Lăng, lúc này mới thấy được trên bàn tay của cô có vết sẹo. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua những vết sẹo cũ đó. Nhíu mày, mấy năm nay, cô ấy rốt cuộc trải qua như thế nào, ngay cả chính đôi bàn tay mà cô ấy quý trọng nhất, đều biến thành cái dạng này. Địch Quân Thịnh nhẹ nhàng đem tay cô mà bỏ vào lòng bàn tay mình, sau đó thật cẩn thận mà nằm xuống bên cạnh cô. ### Người của gia tộc Goodman còn có người của Giản gia Địch gia lục tục đều đến cái thành thị nhỏ ở phía Tây Nam này, Thụy Nam Trấn. Nơi tỷ thí là do An Dương tìm, chọn ở một sân bóng rổ trên danh nghĩa là của hiệp hội bọn họ. Hôm nay người tới cũng không ít, người của gia tộc Goodman, người của Giản gia Địch gia, hơn nữa còn có người của Trung Nghĩa Minh, tính cả vệ sĩ mà mọi người mang theo đến, cũng có hơn một trăm người. Hơn nữa những người này đều xem như là nhân vật có uy tín danh dự. Bọn họ tụ tập ở chỗ này, để làm chứng cho trận đánh cuộc của Mục Như Hải cùng với Địch Quân Thịnh. Thời điểm Địch lão gia tử nhìn thấy Địch Quân Thịnh xuất hiện, nước mắt trực tiếp rớt ra bên ngoài. Mặc kệ ông ấy ở trước mặt người khác là sự tồn tại oai vệ to lớn cỡ nào, ở trước mặt cháu trai của ông, ông cũng chỉ là một ông lão hy vọng thân thể của đứa cháu mình khỏe mạnh. Nhưng mà chỉ hơn nửa tháng không thấy, cháu trai của ông đã một người nằm ở trên giường bệnh hơi thở thoi thóp, biến thành một người có nét mặt tỏa sáng thần thanh khí sảng như vậy. Làm ông ấy vì quá vui mừng mà khóc lên? Ngồi bên cạnh ông ấy là Giản gia lão gia tử cũng không tốt hơn là mấy, bé ngoan nhà mình mất tích suốt hai năm, hiện giờ rốt cuộc tìm được rồi, trong lòng ông ấy, cũng không biết là vui mừng đến dường nào. Hai lão nhân gia đã trải qua hơn nửa đời người ở trên thương trường oai phong một cõi uy danh truyền xa, lúc này đều không có hình tượng mà rớt nước mắt. Liền trong nhà người ổn trọng nhất là lão gia tử đều như vậy, thì càng đừng nói đến những người nữ giới trong nhà Giản gia.
Chương 1168: Một ván định thắng thua (1) Bấm để xem Người bên này của gia tộc Goodman cũng đến không ít, Giản Nhất Lăng kỳ thật chỉ mời trưởng lão George cùng Anna lại đây, nhưng các thành viên khác cũng tới không ít, nguyên nhân chủ yếu vẫn là la bàn. Bọn họ hy vọng lấy được la bàn từ tay Giản Nhất Lăng, lại không hy vọng la bàn rơi vào trong tay Mục Như Hải. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Mục Như Hải xuất hiện ở trong sân bóng rổ, mặt hắn mang theo nụ cười, thoạt nhìn tâm tình thực không tồi. Theo như hiểu biết của mọi người đối với Mục Như Hải, khi hắn ta cười như vậy, hơn phân nửa là có sự tin tưởng rất lớn. Cũng đúng, người nam nhân này từ trước đến nay cũng không làm việc gì lỗ vốn. Mục Như Hải lập tức đi tới trước mặt Địch Quân Thịnh, "A Thịnh nghĩ kỹ rồi muốn phái ai lên sân khấu chưa?" "Gia tự mình bồi ngươi chơi." Địch Quân Thịnh trả lời. Mục Như Hải cười, "A Thịnh vẫn là tùy hứng làm bậy như vậy sao? Đây chính là đánh cuộc toàn bộ gia tài của con, không có số tiền này, con tính toán về sau dùng cái gì tới dưỡng cô vợ nhỏ của con đây?" "Vợ của gia thực biết kiếm tiền, cùng lắm thì gia về sau làm một tên tiểu bạch kiểm, để vợ gia dưỡng." Mục Như Hải cười nhạo một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Địch lão gia tử ngồi trên thính phòng, "Chào bác Địch." "Ngươi cái tên súc sinh, đừng gọi ta là bác, ta nghe thấy liền ghê tởm, cơm ăn đêm qua đều muốn nhổ ra!" Địch lão gia tử thấy Mục Như Hải đã muốn đem hắn xé rách. Nếu không phải hai năm trước cháu dâu bảo bối của ông xảy ra chuyện, cả nhà bọn họ đều không rảnh quan tâm đến hắn, hắn còn có thể tìm được cơ hội thoát tội sao? Tưởng bở đi! "Bác Địch, A Thịnh hiện tại chính là muốn đem toàn bộ tài sản của nó cùng ta đánh cuộc, bác sẽ không sợ nó đem toàn bộ gia sản của Địch gia đều thua trong tay ta sao? Về sau Địch gia các ngươi chính là muốn về tay ta." Vẻ mặt Địch lão gia tử khinh thường, "Vậy cũng phải xem ngươi có khả năng làm chuyện này hay không! Chờ thắng cháu trai ta, lại đến cùng ta nói những lời này!" Mục Như Hải tiếp tục khiêu khích, "Địch bá phụ đừng nói như vậy, bác tuổi cũng đã lớn, có một số việc trước tiên chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tốt hơn một chút." "Đừng nói lời vô nghĩa quá nhiều." Giản Nhất Lăng ghét bỏ cũng thúc giục, "Có thể bắt đầu rồi." Vì thế dưới sự chủ trì của lão giả béo của Trung Nghĩa Minh, Địch Quân Thịnh cùng Mục Như Hải trước lập ra chứng từ, từ gia tộc Goodman cùng Trung Nghĩa Minh cùng nhau chứng kiến. Sau khi tất cả các thủ tục đã được chuẩn bị thỏa đáng, tỷ thí bắt đầu. Mục Như Hải cho A Dũng bên người mình xuất chiến, còn bản thân mình ngồi ở ghế bên cạnh nghỉ chân vui vẻ thoải mái mà xem kịch vui. Địch Quân Thịnh tự mình ra trận, anh ở trên má Giản Nhất Lăng rơi xuống một nụ hôn, "Chờ gia kết thúc." Sau đó xoay người đi vào trung tâm sân bóng rổ. Trên mặt người nam nhân kêu A Dũng không có một tia biểu tình, như là một người máy không có tình cảm. Hai người đứng mặt đối mặt, chỉ chờ trọng tài ra hiệu lệnh, liền sẽ động thủ. Tỷ thí tới điểm tức ngưng, chỉ so giá trị vũ lực quyền cước, không thể sử dụng bất kỳ loại vũ khí gì. Tỷ thí lập tức liền phải bắt đầu rồi, người của hai nhà Địch Giản đều vô cùng khẩn trương. Cho dù là hai năm trước, Địch Quân Thịnh muốn cùng người khác đánh nhau, Địch lão gia tử đều hãi hùng khiếp vía. Càng đừng nói hiện tại, Địch Quân Thịnh bị bệnh hai năm, tình huống thân thể kém như vậy, rốt cuộc khôi phục được mấy phần người hai nhà Địch Giản hiện tại cũng đều không biết. "Hay là để Dật Hành lên đi, nó thật là quá ngoan cố." Giản lão phu nhân lo lắng sốt ruột. Việc này lúc bọn họ ở trên đường tới cũng đã nói với Địch Quân Thịnh, muốn để cho Giản Dật Hành thay thế anh lên đài, nhưng mà bị Địch Quân Thịnh từ chối. Bà còn hỏi qua ý kiến của Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng nói cô ủng hộ quyết định của Địch Quân Thịnh. Mặc kệ gia trưởng hai nhà nói như thế nào, hai vợ chồng đều không thay đổi chủ ý.
Chương 1169: Một ván định thắng thua (2) Bấm để xem "Lão thái bà bà yên tâm đi, nếu bé ngoan cùng A Thịnh đều đã quyết định như vậy, khẳng định là bọn họ có đạo lý." Địch lão gia tử khuyên nhủ. "Biết thì biết vậy, nhưng tim của tôi vẫn bị treo lên, tôi cũng không có cách nào." Đạo lý lão phu nhân hiểu, cho nên bà cũng không có tiếp tục khuyên can, tôn trọng quyết định của hai đứa nhỏ, bởi vì bà biết hai đứa nhỏ đều không phải là người không biết suy nghĩ. Đây là Giản lão phu nhân muốn không lo lắng cũng không được, Địch Quân Thịnh lỡ có chuyện gì xảy ra, Giản Nhất Lăng phải làm cái gì bây giờ? Hai đứa trẻ này hiện tại đã trói lại một khối. Người của gia tộc Goodman bên này có chút nghi hoặc. "Vì sao chính Địch Quân Thịnh lại lên? Cậu ta không phải là tên ma ốm sao?" "Không phải chứ, không nói cậu ta trải qua mấy năm nay, không phải nói trước kia thân thể vẫn luôn không tốt sao?" "Xác thật là thân thể không tốt, tôi có tin tức đáng tin cậy, Địch gia thiếu gia mấy năm nay đều không có rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt." "Vậy thì thật kỳ quái, ông xem bộ dạng hiện tại của cậu ta, chẳng những không có bệnh gì, ngược lại còn muốn đích thân lên sàn, đây cũng quá kỳ quái đi?" "Hoặc là Địch gia thiếu gia luẩn quẩn trong lòng, hoặc là chính cậu ta có cái biện pháp thủ thắng gì đó mà chúng ta nghĩ không ra." Anna híp mắt nhìn, cô ta cũng có nghi hoặc giống như người bên cạnh, cô ta cũng không biết cái người bệnh tật Địch gia thiếu gia này vì cái gì sẽ lựa chọn chính mình lên sàn đấu. Xem tình huống của Địch gia cùng Giản gia bên kia, tựa hồ cũng tán thành anh ta làm như vậy. Chẳng lẽ nói, Địch Quân Thịnh trong ba năm này bị Địch gia cất giấu, không phải bệnh nặng không ra, mà là đang trộm chữa bệnh? Nhưng cho dù là đang trộm chữa bệnh, anh ta cũng đã hết bệnh rồi, Mục Như Hải dám khiêu khích như vậy, chuẩn bị nhất định là đầy đủ, cao thủ mà ông ta chuẩn bị, tuyệt đối không phải giống người thường. Địch Quân Thịnh đối đầu với cái người kêu là A Dũng này, phần thắng phỏng chừng cũng không cao lắm. Xem ra cô ta phải chuẩn bị trước để đối phó với Mục Như Hải, không thể để la bàn rơi vào tay tên hỗn đản kia. Lão giả béo của tuyên bố tỷ thí bắt đầu. Khuôn mặt A Dũng không có biểu tình gì, một khuôn mặt lạnh lùng, đứng lên ngồi xuống, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Địch Quân Thịnh từ ghế ngồi đứng dậy, khuôn mặt mang theo nụ cười, thoạt nhìn nhẹ nhàng tự tại. A Dũng ra tay trước, hắn nện bước vững vàng mà đi tới trước mặt Địch Quân Thịnh, nắm tay hữu lực mà chém ra. Thân thể Địch Quân Thịnh né sang một bên, linh hoạt mà tránh thoát. A Dũng cả kinh. Anh ấy thế nhưng tránh thoát? Tốc độ ra quyền của hắn nhanh bao nhiêu chính hắn rất rõ ràng. Có rất ít người có thể đủ linh hoạt như vậy mà tránh thoát nắm tay của hắn. Giờ khắc này, A Dũng cảm thấy không đúng. Người nam nhân trước mắt này, thực lực cũng không giống Mục Như Hải lúc nói trước với hắn bình thường như vậy. A Dũng ngay sau đó lại ra liền hai chiêu, nhưng như cũ không thể đánh tới Địch Quân Thịnh. Địch Quân Thịnh né tránh với tốc độ thực mau, thật giống như trước đó nhìn thấu được chiêu thức của hắn vậy, có thể trước tiên đưa ra dự đoán. A Dũng từ lúc bắt đầu tin tưởng mười phần, dần dần mà cảm giác có nguy cơ. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Người nam nhân này vì cái gì có thể dự đoán được chiêu thức mà hắn đánh ra, giống như thực tinh thông chiêu số của hắn vậy. Không có khả năng, Ẩn Đao Huyền Môn của bọn họ đã lánh đời thật lâu, trên đời này đã hiếm khi có người cùng bọn họ giao thủ, không có khả năng có người biết rõ ràng chiêu số của bọn họ như vậy. Khán giả ngồi xem trận tỷ thí này ở hiện trường cũng đều thực kinh ngạc, sôi nổi lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Đây là chuyện gì xảy ra? Thân thể Địch gia thiếu gia khi nào trở nên tốt như vậy? Hơn nữa chiêu thức võ công thế nhưng cũng lợi hại đến như vậy? Người của Trung Nghĩa Minh biết được tình huống mấy năm nay của Địch Quân Thịnh. Anh ấy bệnh đến nỗi xuống giường còn không được, tùy thời đều khả năng đi đời nhà ma.
Chương 1170: Một ván định thắng thua (3) Bấm để xem Thịnh gia khi nào lại lợi hại như vậy? Cho dù là hai năm trước đây khi thể lực còn khỏe mạnh, Thịnh gia cũng không có thân pháp linh hoạt như vậy, có thể nhanh nhẹn né tránh như vậy. Đối thủ của anh ấy hôm nay chính là một người ra quyền cực nhanh, chiêu thức tàn nhẫn là cao thủ ra quyền cước! Nếu như nói, Thịnh gia có thể khôi phục đến trạng thái trước khi không bị bệnh của năm đó cũng đã thực không tồi, như thế nào hiện tại còn lợi hại hơn so với trước kia? Tiến triển trong sân là mọi người bất ngờ. Cho dù là người của Địch gia cùng Giản gia, bọn họ cũng đều thật hoài nghi lo lắng khi xem trận tỷ thí này. Ai có ngờ được đến biểu hiện của Địch Quân Thịnh hoàn toàn ra ngoài dự đoán của bọn họ. "Dật Hành, cậu có thể nhìn ra tới chiêu thức của cậu ta là gì không?" Giản Vũ Mân vội vàng hỏi Giản Dật Hành, người tương đối hiểu biết về phương diện này. Đôi mắt Giản Dật Hành thẳng lăng lăng mà nhìn cuộc tỷ thí trong sân, đôi mắt nháy cũng đều không nháy, biểu tình thập phần chuyên chú. Anh ấy là võ si, bởi vì nhiều năm không có gặp được đối thủ, mới không hề tham gia các loại thi đấu. Hiện tại anh ấy nhìn thấy được một trận quyết đấu với trình độ cực cao, hai người trong sân đều có được độ nhanh nhẹn cùng lực độ cực cao, vũ lực giá trị cao tương đương. Anh ấy trước kia cùng Địch Quân Thịnh đã giao thủ qua, biết được trình độ của Địch Quân Thịnh ở nơi nào. Trước kia giá trị vũ lực của Địch Quân Thịnh không thấp, nhưng mà hiện tại rõ ràng cậu ấy đã lợi hại hơn so với trước kia. Đây là chuyện gì đã xảy ra? Địch Quân Thịnh bị bệnh hai năm không có khả năng là giả. Hơn nửa tháng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. "Dật Hành?" Thấy Giản Dật Hành không nói lời nào, Giản Vũ Mân lại kêu anh ấy một lần nữa. "Chiêu thức nhìn không ra tới, nhưng mà trình độ hiện tại của Địch Quân Thịnh rất cao, so thời điểm trước kia còn muốn lợi hại hơn, không biết cậu ấy gần đây có cái kỳ ngộ gì." Giản Dật Hành hiện tại rất tò mò, rốt cuộc trong thời gian hơn nửa tháng này ở trên người Địch Quân Thịnh đã xảy ra chuyện gì không thể tưởng tượng được. Mục Như Hải cũng lộ ra biểu cảm rõ ràng là giật mình. A Dũng đang làm cái gì vậy? Lấy bản lĩnh của cậu ta để đánh với Địch Quân Thịnh lại phải dùng nhiều chiêu như vậy sao? Càng tiếp tục xem tỷ thí, nụ cười trên mặt Mục Như Hải dần dần biến mất, thay thế chính là sự phẫn nộ cùng lo lắng. Một phen giao chiến, A Dũng đã dùng hết toàn lực, trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi, thậm chí có chút thở hổn hển. Nhưng đến lúc này hắn cũng không có thương tổn được Địch Quân Thịnh mảy may. Trái lại Địch Quân Thịnh, trên mặt anh ngậm cười, phong khinh vân đạm, như đang đi tản bộ trong sân nhà vậy. Nơi nào là người bệnh, có thể nói nhiều người ở đây như vậy, không có thân thể của một người nào có thể tốt hơn anh. A Dũng cảm giác được áp lực trước nay chưa bao giờ gặp được. Hắn vốn tưởng rằng đây chỉ là một cuộc tỷ thí không chút nào tốn sức, hắn vẫn chưa để ở trong lòng, chỉ chờ tỷ thí kết thúc, Mục tiên sinh dựa theo ước định giúp cứu trị cho mẹ của hắn. Nếu thua trận tỷ thí, mẹ của hắn có khả năng sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện, kết quả này là kết quả hắn không muốn đối mặt. Làm sao bây giờ? A Dũng có chút luống cuống. Thần sắc khẩn trương của hắn bị Địch Quân Thịnh bắt giữ tới. Đây là cơ hội mà Địch Quân Thịnh chờ đợi đã lâu. Hiện tại đến phiên anh ra tay. Ở trong khoảnh khắc A Dũng hoảng hốt, Địch Quân Thịnh tại chỗ bắn lên, một cú đá, ở giữa đầu A Dũng. Một chân này, nếu đá vào người thường, giờ phút này hơn phân nửa đã ngã xuống đất không dậy nổi. Mặc dù là A Dũng người như vậy, cũng cảm giác được trong nháy mắt đầu váng mắt hoa. Không đợi hắn điều chỉnh tốt chính mình, một đợt công kích lại nối gót tới một đợt. A Dũng đổi thế công thành thế thủ, mệt mỏi phòng bị. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Cái người Địch Quân Thịnh này rốt cuộc là người nào?