Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 151: Đường Nhan có thai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Mạc Nhiên trở về nhà, phát hiện không thấy Đường Nhan, liền hỏi người giúp việc.

    "Nhị thiếu, hôm nay Nhị thiếu phu nhân đến phòng của Tam thiếu phu nhân, sau đó mang theo một đống đồ rời đi, chúng tôi cũng không biết Nhị thiếu phu nhân đi đâu, cậu đi hỏi Tam thiếu phu nhân đi!"

    "Ừm." Mạc Nhiên gật đầu, sau đó đi tới chỗ của Phạm Tình, "Tình, chị dâu hai của em đâu?"

    Phạm Tình lấy thỏa thuận ly hôn mà Đường Nhan nhờ cô ta, giao cho Mạc Nhiên.

    "Anh hai, chị dâu hai nhờ em đưa cho anh."

    "Chị dâu hai của em còn nói gì không?"

    "Hạnh phúc của anh là mặt trời trong thế giới của em."

    Mạc Nhiên cầm tờ thỏa thuận ly hôn trở về phòng, anh ta ném tờ thỏa thuận ly hôn lên tủ đầu giường, ngã xuống giường.

    Thật mỉa mai khi nói đây là giường tân hôn của anh ta và Đường Nhan. Nhưng anh ta chưa bao giờ nằm trên đó cùng với Đường Nhan.

    Trước đây mỗi đêm Đường Nhan đều ở trên chiếc giường tân hôn này đợi anh ta, nhưng buổi tối anh ta không hề về nhà, đêm qua anh ta đưa Đường Nhan về, nhưng Đường Nhan không ngủ cùng anh ta, tối hôm qua sau khi Đường Nhan cùng anh ta về nhà, trời đã khuya, trước tiên Đường Nhan tắm thật lâu, sau đó lại mở cửa sổ, hút thuốc đến sáng.

    Phải, cho tới bây giờ Đường Nhan không có thói quen hút thuốc, nhưng hôm nay đã hút rất nhiều.

    Mạc Nhiên nằm trên giường tân hôn, trong đầu anh ta tràn ngập suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình với Đường Nhan, sớm biết như thế, tại sao ngay từ đầu lại làm như vậy?

    Mạc Nhiên bất tri bất giác ngủ thiếp đi, anh ta có một giấc mơ dài, trong giấc mơ, anh ta và Đường Nhan có quan hệ rất tốt, nhưng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tên Tần Mục Chu, mang Đường Nhan đi, anh ta rất tức giận.

    Đột nhiên, Mạc Nhiên tỉnh lại, anh ta từ trong mộng tỉnh lại, trong lòng tức giận, đột nhiên phát hiện khi anh ta nằm mơ thấy Đường Nhan bị Tần Mục Chu cướp đi, anh ta liền tức giận tỉnh lại, điều này chứng tỏ anh ta thật ra vẫn còn quan tâm Đường Nhan.

    Hoặc nếu anh ta không đủ yêu Đường Nhan, nhưng đàn ông đều có tính chiếm hữu, nếu Đường Nhan đã là vợ của anh ta, anh ta tuyệt đối không thể cho phép Đường Nhan ở bên người đàn ông khác.

    Đường Nhan đã đề nghị ly hôn với anh ta, vậy nếu Đường Nhan thực sự ly hôn với anh ta, có phải Đường Nhan sẽ kết hôn với Tần Mục Chu không?

    Thật ra, tối hôm qua Mạc Nhiên đã nghi ngờ chuyện này, mặc dù đêm qua anh ta nhìn thấy Tần Mục Chu và Đường Nhan đi cùng nhau, anh ta cũng không chắc Tần Mục Chu có thích Đường Nhan hay không.

    Nhưng anh ta vẫn có chút nghi hoặc, bởi vì trong mắt Tần Mục Chu đối với Đường Nhan tràn đầy bảo vệ.

    Vì vậy, đêm qua anh ta đã lợi dụng rượu trước mặt Tần Mục Chu làm những chuyện quá đáng với Đường Nhan, thực ra Mạc Nhiên chỉ muốn xua tan tình cảm của Tần Mục Chu dành cho Đường Nhan.

    Mặc dù hành động của anh ta khá cực đoan, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ta thực sự ghen tị.

    Tâm trí Mạc Nhiên giờ chỉ toàn là những lời mà Phạm Tình vừa nói: "Hạnh phúc của anh là mặt trời trong thế giới của em."

    Đường Nhan hận anh ta đến mức nào? Tại sao lại để lại một câu nói như vậy và một đơn ly hôn rồi rời đi? Hiện tại Mạc Nhiên thực sự hối hận, tối hôm qua anh ta thật sự sai rồi, anh ta quá bá đạo.

    Hơn nữa, rõ ràng là anh ta có gian tình với người phụ nữ khác trước, sau khi Đường Nhan phát hiện ra chuyện đó mới xảy ra. Nếu không phải anh ta và Tình nhi không xảy ra chuyện như vậy, có phải Đường Nhan sẽ không rời đi không?

    Đêm qua Tình Nhi còn đánh Đường Nhan nhiều như vậy, cô ta thật sự không thể chấp nhận được, cô ta là tiểu tam, cô ta còn đánh vợ anh ta trước của anh ta, vậy vợ anh ta có tâm trạng như thế nào?

    Mạc Nhiên biết bây giờ Đường Nhan nhất định rất buồn, vì vậy cô đã để lại đơn ly hôn, muốn ly hôn với anh ta.

    Mạc Nhiên không thể nằm trên giường tân hôn được nữa, anh ta muốn tìm Đường Nhan.

    Theo như Mạc Nhiên biết, hiện tại mẹ của Đường Nhan đang ở trong tù, bây giờ Đường Nhan là người không còn ai nương tượng. Vì vậy, Đường Nhan không có nơi ở khác, có lẽ cô đã trở về nhà họ Đường.

    Vì vậy, Mạc Nhiên đứng dậy, mặc quần áo, lái xe đến Đường gia.

    "Đường Nhan, em muốn ly hôn với anh sao?" Mạc Nhiên cầm tờ ly hôn trong tay, "Anh nghe con em dâu ba nói em để nó lại."

    "Đúng vậy." Đường Nhan gật đầu, "Chúng ta ly hôn đi, sau này thậm chí bạn bè cũng không làm nữa."

    Lời này của Đường Nhan thật sự rất tuyệt tình, Mạc Nhiên vốn đã chuẩn bị ngàn ngôn vạn ngữ, nhưng lúc này đối mặt Đường Nhan kiên quyết, anh ta thế nhưng một câu cũng không nói ra được.

    Cuối cùng, Mạc Nhiên đã xé bỏ đơn ly hôn, nói với Đường Nhan, anh ta sẽ không ly hôn với cô.

    Mạc Nhiên trở về nhà, ngày mai anh ta có cuộc họp quan trọng, tối nay không thể thức khuya, anh ta cần ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lấy trạng thái tốt đi họp.

    Thế nhưng anh ta phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường tân hôn của anh ta và Đường Nhan, trằn trọc mãi, bất luận như thế nào cũng không ngủ được.

    Thời gian trôi qua trong nháy mắt, Tết Nguyên đán sắp đến, lúc này Mạc Nhiên vẫn chưa đồng ý ly hôn với Đường Nhan. Mà Đường Nhan lúc này cũng ngoài ý muốn phát hiện, cô phát hiện mình đã có thai.

    Từ khi Đường Nhan trở về Đường gia, cô ta chưa từng phát sinh quan hệ với Mạc Nhiên, đương nhiên, cô và Tần Mục Chu cũng không đi đến bước kia.

    Bởi vì, sau chuyện xảy ra ở KTV đêm đó, Đường Nhan và Tần Mục Chu cũng không biết nên đối mặt với nhau như thế nào. Vì vậy, trong khoảng thời gian này Đường Nhan không gặp Tần Mục Chu, cô cũng không biết trong khoảng thời gian này Tần Mục Chu đang làm gì.

    Trải qua khoảng thời gian bình tĩnh này, Đường Nhan cũng dần dần tiếp nhận hiện thực, cô biết Mạc Nhiên không yêu mình, cô thật sự hạ quyết tâm ly hôn với Mạc Nhiên.

    Dù sao, sống với người không yêu mình thực sự là một loại tra tấn.

    Kỳ thật, cô không biết, Mạc Nhiên phát hiện anh ta tựa hồ đã yêu cô, trong khoảng thời gian này, Mạc Nhiên cũng không có đi gặp Tình Nhi nữa.

    Dù sao, Tình nhi đã đánh vợ ta trước mặt anh ta, mặc dù lúc đó Mạc Nhiên đang tức giận rượu lên não, không cảm thấy có gì không ổn.

    Nhưng bây giờ Mạc Nhiên đã nhận ra những gì Tình Nhi làm thực sự không đúng, mặc kệ nói thế nào, Tình Nhi cũng là tiểu tam, cô ta trước mặt chính thất, không những không xấu hổ, mà còn động thủ đánh chính thất, điều đó thực sự quá đáng.

    Mạc Nhiên không đồng ý ly hôn, nhưng anh ta lại xem nhẹ tâm tư thật sự của Đường Nhan, anh ta muốn một lần nữa theo đuổi Đường Nhan, nhưng trong lòng Đường Nhan có ngàn vạn điều không muốn.

    Đường Nhan thực sự quyết tâm ly hôn, cô đã đệ đơn kiện lên tòa án, cô muốn ly hôn.

    Ngay khi Mạc Nhiên không biết làm thế nào để Đường Nhan hồi tâm chuyển ý, thì Đường Nhan phát hiện cô có một đứa con, hơn nữa đứa bé đã được hai tháng.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 152: Núi Hoài Hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Nhan thực sự rối rắm, bởi vì cô không biết đứa nhỏ này là của ai. Dù sao, đêm đó không chỉ có Mạc Nhiên, mà còn có vệ sĩ của Mạc Nhiên.

    Sau khi Đường Nhan ra khỏi bệnh viện, cô đổi sang bệnh viện khác để làm kiểm tra, xác nhận lại.

    Kết quả Đường Nhan thật sự có thai hai tháng, hoàn toàn đúng, không thể nghi ngờ.

    Ngay tại lúc Đường Nhan hết đường xoay xở, Tần Mục Chu gửi tin nhắn cho Đường Nhan: "Đường Nhan, chúng ta ra ngoài chơi đi, lần này chúng ta đi núi Hoài Hận đi, nghe nói tuyết rơi dày sau ngọn núi rất đẹp."

    "Núi này tên thật đặc biệt, Hoài Hận, ngọn núi này có thù oán với ai sao?"

    "Nghe nói ngọn núi này là nơi có một vị phi tần tự sát trước đây, cho nên mới lấy cái tên thê mĩ như vậy. Ngọn núi này ở thành phố B, cách nơi này cũng không xa, chúng ta đi cùng nhau đi, coi như là đi giải sầu, vừa lúc, anh cũng có rất nhiều điều muốn nói với em."

    Đường Nhan biết có một số chuyện nên trực tiếp nói rõ, vì vậy cô cùng Tần Mục Chu đến thành phố B, đi núi Hoài Hận.

    "Anh đã tìm kiếm trên Internet nửa ngày mới biết được thời tiết này chụp ảnh ở núi Hoài Hận là thích hợp nhất. Những người trên mạng thực sự không nói dối. Cảnh tuyết ở đây thực sự rất đẹp! Hơn nữa, anh thấy trên Weibo của Ngôn Bác Vũ nói anh ta cũng muốn đến, nhưng tiếc là anh ta không có thời gian. Nhân tiện, Đường Nhan, em tạo dáng đi, anh chụp cho em một bức ảnh."

    Nghe Tần Mục Chu nói như vậy, Đường Nhan không động, mà là hỏi: "Anh biết Ngôn Bác Vũ sao?"

    "Đúng vậy." Tần Mục Chu gật đầu, "Anh và Ngôn Bác Vũ có quan hệ khá tốt, tuy không thể nói là bạn tốt, nhưng cũng không tính là xa lạ, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm. Lúc trước tập đoàn Ngôn thị bị người hãm hại, là anh đã nói với Ngôn Bác Vũ rằng đối tác đó rất gian trá, cho nên bọn anh coi như có chút giao tình!"

    "Nếu anh biết Ngôn Bác Vũ, vậy anh biết trước đây em và Ngôn Bác Vũ chuẩn bị kết hôn sao?"

    "Anh biết." Ánh mắt Tần Mục Chu ảm đạm, "Chuyện của em, anh đều biết."

    "Đều?" Đường Nhan sửng sốt một chút, "Anh nói cho em biết, anh còn biết chuyện gì về em?"

    "Anh biết chuyện em bị phát sóng trực tiếp, thậm chí anh cũng xem nó, anh nhìn thấy hai người đàn ông kia, anh còn biết vì sao em bị đuổi học, cả chuyện em đi nước ngoài du học bị đuổi học, anh cũng có nghe nói. Anh biết em không chỉ suýt kết hôn với Ngôn Bác Vũ, mà cả chuyện em suýt đính hôn với Mạc Cửu. Còn cả chuyện em trốn thuế, anh cũng biết, đương nhiên, chuyện mẹ em vào tù, anh cũng biết."

    "Anh đã biết những chuyện này, vì sao còn thích em?"

    "Anh.."

    "Anh cái gì? Em sai sao? Anh không thích em sao?"

    "Anh thích em." Ánh mắt Tần Mục Chu cực kỳ thâm thúy.

    "Anh thừa nhận rồi. Em hỏi anh, anh biết em có nhiều nước bẩn như vậy, vì sao còn thích em?"

    "Thích một người không cần lý do. Anh chính là thích em, mặc kệ em có làm sai điều gì, anh thích em chính là thích em. Mặc dù trước đây em bị phát sóng trực tiếp, nhưng sau khi em ở bên anh, em không đi vào vết xe đổ là đủ rồi. Trước kia xảy ra chuyện gì? Anh sẽ không để ý. Còn chuyện em bị đuổi học hai trường trong và ngoài nước và trốn thuế, cho dù trước đây em có làm sai, nhưng không phải ai cũng là thánh nhân, vì lợi ích của mình mà làm vài chuyện sai trái là chuyện có thể tha thứ. Còn có chuyện mà em ngồi tù, đừng nói là mẹ em ngồi tù, cho dù là chính em ngồi tù, anh cũng có thể chờ sau khi em ra tù theo đuổi em. Việc đính hôn và kết hôn càng không cần nói. Chuyện em bị phát sóng trực tiếp thậm chí anh cũng có thể chấp nhận. Làm sao có thể không chấp nhận chuyện giữa em và Ngôn Bác Vũ, Mạc Tửu và Mạc Nhiên? Anh cảm thấy những chuyện này không đáng để anh phải để ý, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của anh là đủ rồi."

    "Nhưng bây giờ em chưa ly hôn! Hơn nữa, đêm đó ở KTV, anh nhìn em bị người khác làm nhục như vậy, trong lòng anh không có bóng ma sao?"

    "Chuyện xảy ra trước khi em trở thành bạn gái anh, anh sẽ không để tâm, nếu em trở thành bạn gái anh, anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa."

    "Có thật không?"

    "Đương nhiên là thật." Tần Mục Chu chỉ vào ngọn núi tuyết nói: "Em xem tuyết phủ dày đặc ngọn núi, nếu không phải trước đây anh từng thấy qua mấy ngày nắng, anh nói cho em biết, ở đây mặt trời rực rỡ, hoa tươi phủ đầy núi. Em nghĩ anh lừa em sao? Nhưng, đúng là trước đây ở đây mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hoa tươi phủ đầy núi, chỉ là trong khung cảnh tuyết rơi này, mặt trời đã từng tỏa sáng rực rỡ, hoa tươi phủ đầy núi bị che đi mà thôi, mà em, ngày xưa cũng là mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hoa tươi phủ đầy núi, vì vậy em phải tin tưởng chính mình sau này sẽ có một cuộc sống mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hoa tươi phủ đầy núi."

    "Phì!" Đường Nhan không nhịn được bật cười, "Anh chỉ biết thành ngữ mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hoa tươi phủ đầy núi sao? Anh cứ lặp đi lặp lại hai thành ngữ này làm gì?"

    "À.. anh chỉ có ý vậy thôi. Nhân tiện, hai câu này không phải là thành ngữ sao?"

    "Phải!"

    "Mặc kệ có phải hay không, dù sao em cười là tốt rồi. Thế nào? Em có đồng ý làm bạn gái anh không?"

    "Thực xin lỗi." Đường Nhan nén nụ cười vừa rồi, "Em không thể đồng ý với anh."

    "Tại sao?"

    "Bởi vì em có thai."

    "Của Mạc Nhiên?"

    "Em cũng không biết."

    "Hả?" Tần Mục Chu sửng sốt, "Chẳng lẽ là người trong KTV ngày đó?"

    Đường Nhan vẻ mặt phức tạp nhìn Tần Mục Chu, nói: "Sau khi em và Mạc Nhiên kết hôn, anh ta chưa từng chạm vào em, lần duy nhất là ngày đó ở trong KTV, trừ lần đó ra, em không làm gì có thể có thai. Cho nên, bây giờ em cũng không biết đứa nhỏ này là của ai, nếu là con của Mạc Nhiên thì không sao, cùng lắm thì không ly hôn, sinh đứa nhỏ ra. Nhưng nếu đứa nhỏ này là con của một trong những người vệ sĩ, em phải làm sao bây giờ? Người nhà họ Mạc nhất định sẽ không nhận con của người khác."

    "Nhưng là lỗi của Mạc Nhiên, tại sao Mạc gia không nhận?"

    "Bọn họ nhất định sẽ không nhận, cho dù là lỗi của Mạc Nhiên, bọn họ cũng sẽ không nhận. Em nói cho anh biết chuyện này, sau khi xảy ra chuyện ở KTV ngày hôm đó, Mạc Nhiên đưa em trở về. Chúng em vừa mới trở về nhà, mẹ chồng em, cũng chính là mẹ của Mạc Nhiên, bà ấy nhìn thấy bộ dạng của em, hơn nữa lúc đó Mạc Nhiên sắc mặt lạnh lùng, bà ấy cho rằng là em làm chuyện có lỗi với con trai bà ấy, nên con trai bà ấy mới có bộ mặt lạnh lùng. Sau đó.."
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 153: Khi nào kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rồi sao?"

    "Sau đó, bà ấy không nói hai lời, liền đánh em một trận."

    "Mạc gia còn có người như vậy, vậy em ở Mạc gia nhất định phải chịu không ít ủy khuất đúng không?"

    "Đương nhiên, ai!" Đường Nhan thở dài, "Em ở nhà một chút địa vị cũng không có."

    Nghe Đường Nhan nói như vậy, Tần Mục Chu đau lòng nói: "Vậy em bỏ đứa nhỏ đi, ly hôn với Mạc Nhiên, dù sao hiện tại em cũng không biết đứa nhỏ rốt cuộc là của ai, hơn nữa cho dù đứa nhỏ là của Mạc Nhiên, anh cũng không hy vọng em lại ở bên Mạc Nhiên chịu khổ nữa."

    "Nhưng đó là cốt nhục của em! Mặc dù em không biết cha nó là ai, nhưng nó vẫn là con của em! Em là mẹ của nó! Mặc kệ nói thế nào, đó cũng là một sinh mạng bé nhỏ! Sao có thể nói bỏ liền bỏ?"

    Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Tần Mục Chu, Đường Nhan, hai người có con sao?"

    Người nói chuyện là Tôn Đặc Mộng, cô nàng vừa mới tới đây, không nghe rõ nửa câu đầu Đường Nhan nói, chỉ nghe nói Đường Nhan không phá đứa nhỏ.

    "Đặc Mộng, sao cậu lại tới đây?" Đường Nhan kinh ngạc hỏi.

    "Tôi không nên tới sao? Tôi tới đây là sai sao? Tôi có làm phiền hai người không?" Tôn Đặc Mộng lạnh lùng nhìn Đường Nhan, "Cậu biết tôi thích Tần Mục Chu, lúc trước anh ấy nói chia tay với tôi, tôi cũng không thể quên anh ấy. Tôi nhìn thấy bài đăng mới trên Weibo của anh ấy, nói hôm nay anh ấy sẽ đến núi Hoài Hận để chụp ảnh, tôi liền vội vã từ thành phố A đến tìm anh ấy, muốn cầu xin anh ấy tiếp tục yêu tôi. Kết quả, tôi vừa tới đây liền nhìn thấy hai người các người, hơn nữa, hai người cư nhiên còn có con? Hai người khi nào kết hôn?"

    "Đặc Mộng, cậu nghe tớ giải thích." Đường Nhan tuyệt vọng nắm lấy cánh tay của Tôn Đặc Mộng.

    Tôn Đặc Mộng vung cánh tay, hất tay Đường Nhan ra, nói với Đường Nhan: "Cô không cần đạo đức giả nữa, tôi đối với cô không tốt sao? Tôi tự hỏi chính mình có làm gì có lỗi với cô, vì sao cô lại cướp bạn trai của tôi?"

    "Đường Nhan không có cướp bạn trai của cô." Tần Mục Chu nói, "Đầu tiên, tôi đối với cô không có hứng thú, là cô nhất định muốn tôi làm bạn trai cô, mà tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng coi cô là bạn gái tôi, cho nên, ở đây không có chuyện Đường Nhan cướp bạn trai của cô. Hơn nữa, tôi và Đường Nhan đã quen nhau từ lâu, tại buổi xem mắt hôm đó, tôi đã nhận ra Đường Nhan, lúc đó tôi rất có hứng thú với Đường Nhan. Chỉ là Đường Nhan không muốn cô xấu hổ, cho nên mới giả vờ không quen tôi."

    "Anh nói dối!" hai mắt Tôn Đặc Mộng đỏ lên, "Tần Mục Chu, anh lừa em đúng không? Là Đường Nhan câu dẫn anh đúng không?"

    Tần Mục Chu trực tiếp lấy điện thoại trong túi ra, mở lịch sử trò chuyện giữa anh và Đường Nhan.

    "Cô xem đi." Tần Mục Chu chỉ vào điện thoại nói, "Đây là thời gian tôi và Đường Nhan kết bạn WeChat, lúc đó chúng ta còn chưa xem mắt, vì vậy tôi và Đường Nhan đã quen biết, tôi quen cô ấy còn sớm hơn quen cô."

    Đối mặt chứng cứ như vậy, Tôn Đặc Mộng không còn gì để nói, chỉ thấp giọng nói: "Tần Mục Chu, vậy anh vẫn sẽ ở bên cạnh em sao?"

    "Không, bây giờ người tôi thích là Đường Nhan."

    "Vậy khi nào anh kết hôn? Khi nào có con?"

    "Chuyện này không cần cô quản." lời này của Tần Mục Chu rất lạnh lùng.

    Cuối cùng, Tôn Đặc Mộng buồn bã rời đi, Đường Nhan hỏi: "Vì sao vừa rồi anh không nói cho cô ấy biết sự thật?"

    "Nói thật cái gì? Em nói chuyện đứa nhỏ sao? Anh không thể nói cho cô ấy biết đứa nhỏ trong bụng em không phải của anh, bởi vì nếu cô ấy biết đứa con của em là của Mạc Nhiên, thậm chí là vệ sĩ của Mạc Nhiên, vậy thì, cô ấy nhất định sẽ đau lòng hơn. Cô ấy biết em mang thai con của người khác, mà anh vẫn chọn em, không chọn cô ấy, đó là thất bại của chính cô ấy. Anh sợ cô ấy nghĩ không thông, cũng sợ cô ấy hận em."

    "Cô ấy không yếu ớt như vậy, nhưng thật ra không đến nỗi nghĩ không thông, nhưng em đoán cô ấy chắc chắn sẽ hận em, bây giờ cô ấy đã hận em."

    "Được rồi, hôm nay là một ngày tốt, chúng ta không nói những chuyện không vui nữa. Em xem bầu trời xanh thế nào? Tuyết trắng thế nào?"

    "Ừm." Đường Nhan gật đầu, "Thật sự rất đẹp, thật ra em không phải là người quá coi trọng tình bạn, nhưng Tôn Đặc Mộng đối với em rất tốt, cho nên em thật sự không muốn làm tổn thương cô ấy."

    "Em không làm tổn thương cô ấy, anh cũng không làm tổn thương cô ấy, chỉ là anh thật sự không thích cô ấy, anh thích em. Đạo lý đơn giản như vậy, em là người thông minh, anh tin em có thể suy nghĩ cẩn thận đạo lý này."

    "Nhưng em cảm thấy có lỗi với Tôn Đặc Mộng."

    "Nếu phải nói em có lỗi, thì lỗi là do em quá quyến rũ, khiến anh vô thức yêu em, nhưng em thật sự không có lỗi, chỉ là em quá quyến rũ mà thôi."

    "Đáng ghét, anh học được cái miệng lưỡi trơn tru như vậy từ khi nào vậy?"

    "Anh không có miệng lưỡi trơn tru, anh đang nói sự thật, anh cũng không nói dối. Anh thực sự thấy em rất quyến rũ, khiến anh yêu em đến mức không thể thoát ra được."

    "Đáng ghét, anh đột nhiên nói chuyện như vậy, tôi thật sự có chút không quen!" Đường Nhan kiều diễm nói, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bởi vì cô lại nghĩ đến đứa con trong bụng.

    Trước đây, Đường Nhan đặc biệt hy vọng Mạc Nhiên có thể chạm vào cô thêm vài lần, để cô có thể sinh con. Cô vốn tưởng rằng như vậy sẽ có thể trói buộc được Mạc Nhiên, nhưng từ khi bọn họ kết hôn, Mạc Nhiên chưa từng chạm vào cô.

    Bây giờ, cuối cùng cô cũng có một đứa con, nhưng thứ cô nhận được không phải là hạnh phúc, mà là đau khổ. Bởi vì cô không biết cha của đứa nhỏ rốt cuộc có phải là Mạc Nhiên hay không, mặc dù kỳ thật là Mạc Nhiên làm sai, nhưng cô cảm thấy nếu Mạc Nhiên phát hiện ra chuyện này, với tính cách của Mạc Nhiên, tuyệt đối sẽ không giữ đứa nhỏ này.

    Cuối cùng Đường Nhan cũng lật bài với Mạc Nhiên, cô hẹn Mạc Nhiên ra ngoài ăn tối.

    Mạc Nhiên tưởng Đường Nhan đã nghĩ thông, cho nên anh ta đặc biệt ăn mặc một phen, bình thường anh ta ăn mặc rất tùy ý, bây giờ thấy gì đẹp liền ướm thử lên người, cất công như vậy, chính là muốn bản thân trông đẹp trai hơn mà thôi.

    Mạc Nhiên hưng phấn đi tới, nhưng sau khi anh ta vừa tới nơi, Đường Nhan đã trực tiếp nói: "Em có thai, chỉ có thể là tối hôm đó ở KTV, em không biết là của anh hay của một trong những vệ sĩ đó."

    "Cho nên? Bây giờ em định làm sao?"
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 154: Đứa nhỏ không phải của Mạc Nhiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ý anh là gì?"

    "Đứa nhỏ này em định làm sao?"

    "Chuyện này phải hỏi anh." Đường Nhan nói, "Nếu đứa bé này là của vệ sĩ thì sao?"

    Mạc Nhiên trầm mặc, bây giờ anh ta thực sự hối hận. Bởi vì, bây giờ anh ta đã nhận ra anh ta thực sự thích Đường Nhan, anh ta không muốn ly hôn với Đường Nhan.

    Nếu đêm đó anh ta không mời nhiều vệ sĩ đến KTV như vậy, hoặc nếu tối đó sau khi anh ta phát tiết xong không để vệ sĩ luân phiên làm một lần, thì ít nhất anh ta cũng có thể biết đứa bé này là của anh ta. Nếu như vậy, Đường Nhan sẽ vì đứa nhỏ mà có thể không ly hôn với anh ta, nhưng anh ta đã làm sai, đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai, ai cũng không thể nói chắc được.

    Suy nghĩ nửa ngày, Mạc Nhiên nói: "Đi bệnh viện đi, anh nghe nói ở bệnh viện có thể dùng nước ối để xét nghiệm quan hệ cha con, chúng ta đi xem đứa bé là của ai."

    Mạc Nhiên lái xe, Đường Nhan ngồi ở phụ lái, dọc đường hai người không nói gì, Mạc Nhiên sợ ngượng ngùng nên mở radio trên xe.

    "Vượt núi xanh, xuôi dòng nước biếc. Bệnh viện nước biếc khiến việc mang thai ngoài ý muốn không còn đáng sợ."

    Mạc Nhiên vừa mở radio liền nghe thấy quảng cáo, lén liếc nhìn Đường Nhan, phát hiện Đường Nhan đang ngượng ngùng gãi gãi cằm.

    Mạc Nhiên trực tiếp đổi kênh, phát hiện đài này cũng quảng cáo phương diện đó.

    Cho nên, con người mà, chỉ cần quay lưng lại, ở đâu cũng sẽ cảm thấy không vui.

    Mạc Nhiên trực tiếp tắt radio, hiện tại anh ta chỉ mong có thể nhanh chóng đến bệnh viện để đỡ ngượng ngùng trên đường.

    Nhưng mà sau khi đến bệnh viện, lại phát sinh chuyện ngượng ngùng hơn, đứa nhỏ này thật không phải của Mạc Nhiên.

    Xét nghiệm được thực hiện bằng cách rút nước ối, lúc đó Mạc Nhiên đã cầu nguyện đứa nhỏ là của mình, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không phải bạn cố gắng cầu nguyện thì có thể khiến trời nhìn thấy, hơn nữa phù hộ cho bạn.

    "Làm sao bây giờ?" Đêm mười hai âm lịch ở thành phố A rất lạnh, may mà Đường Nhan và Mạc Nhiên đều ăn rất dày, Đường Nhan trong gió lạnh mới hỏi câu này.

    Mạc Nhiên không trực tiếp đối mặt vấn đề này, mà là chuyển đề tài nói: "Đường Nhan, em biết vấn đề lớn nhất giữa hai chúng ta là gì không? Vấn đề lớn nhất giữa chúng ta là không để cho đối phương nhìn nội tâm của mình, không phải anh không có tình cảm với em, thật ra anh rất thích em."

    "Anh thôi đi, người anh thích là Tiểu Vũ, Tình nhi, còn có Đại Lực ở công ty anh."

    "Đại Lực?" Mạc Nhiên mỉm cười, "Đừng nói tới Đại Lý, mặc dù cô ấy rất đẹp, nhưng anh thực sự chưa bao giờ thích cô ấy, anh không thích một người phụ nữ giả vờ thanh cao."

    "Còn những người khác thì sao? Bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, anh thật sự đều thích họ?"

    "Cũng không thể nói là thích, chỉ có thể nói là thích bọn họ ở trên giường, kỳ thật, anh phát hiện, mặc dù anh ở đâu cũng phong lưu, nhưng anh chỉ có tình cảm vợ chồng thật sự với em. Trong tâm trí anh, vợ của anh chỉ có một, đó là em, kiếp này không muốn đổi.

    " Mạc Nhiên, anh biết không? Đôi khi anh rất giỏi dụ dỗ phụ nữ, nhưng anh cảm thấy việc cùng tôi tán gẫu về những vấn đề xã hội này có ích lợi gì không? Bên ngoài anh có bao nhiêu phụ nữ? Em biết, với tư cách là người thừa kế của Mạc gia, anh có thực lực như vậy, nhưng anh không thể làm như vậy! Cho nên, em cảm thấy nên tách ra, anh xem như là thương xót, thả tự do cho em, đã đến lúc em phải theo đuổi cuộc sống mới của mình. "

    " Em muốn theo đuổi cuộc sống mới nào? Em muốn ở bên cạnh Tần Mục Chu sao? Em nghĩ hai người hợp sao? Em nghĩ người nhà họ Tần đều là kẻ ngốc sao? Dù sao Tần Mục Chu cũng chưa từng kết hôn, thậm chí ngay cả bạn gái tin đồn cũng không có. Còn em? Em nước ngoài làm ra bao nhiêu chuyện xấu? Em đính hôn và kết hôn thất bại, hiện tại còn là vợ anh. Nếu sau khi em ly hôn anh ở bên cạnh anh ta, vậy em chính là tái hôn! Hơn nữa, bây giờ em có con, nếu em không ly hôn với anh, ít nhất chúng ta vẫn có thể nói rằng đứa nhỏ là của hai chúng ta, như vậy ít nhất em vẫn có thể đối phó với những tin đồn bên ngoài! "

    " Mạc Nhiên, anh có ý gì? Anh muốn nhận đứa nhỏ này sao? "

    " Ừm. "Mạc Nhiên gật đầu, khó khăn nói:" Cứ coi đứa nhỏ này là của anh đi, anh không cần em tha thứ cho anh, phần thưởng là anh phải cùng anh trải qua quãng đời còn lại. Đường Nhan, anh thật sự biết mình sai rồi, từ khi em rời khỏi nhà họ Mạc, anh chưa từng tìm những người phụ nữ khác, em trở về đi, cùng anh sống thật tốt, chúng ta sinh đứa bé này ra, để nó họ Mạc. "

    Lời này của Mạc Nhiên thực sự khiến Đường Nhan cảm động, nhưng bây giờ Đường Nhan lại chua xót hơn, nếu Mạc Nhiên sớm nhận ra điều này thì tốt biết mấy?

    " Ai.. "Đường Nhan thở dài một tiếng, sau đó nói:" Đã muộn rồi. "

    Lúc này, điện thoại của Đường Nhan vang lên, là tin nhắn của Tần Mục Chu:" Thân ái, em có ở nhà không? Anh nói với em, nếu em không muốn phá đứa bé thì đừng phá, sinh ra, anh nuôi, để nó họ Tần. "

    Có lẽ, đây chính là nhân sinh vô thường, Mạc Nhiên muốn nhận ra đứa nhỏ này, Tần Mục Chu cũng muốn nhận.

    Cứ như vậy, Đường Nhan không biết bây giờ phải làm gì mới tốt.

    Tần Mục Chu lại gửi một tin nhắn:" Đường Nhan, anh nói thật. Mặc dù nhà anh không thể nhận đứa nhỏ này, nhưng anh có thể nhận. Hơn nữa, bây giờ anh đã trưởng thành, sự lựa chọn của anh, nhà của anh sẽ không phản đối. Anh vừa mới đấu khẩu với họ. Anh nói anh không thích phụ nữ như Tôn Đặc Mộng, anh thích em, bố mẹ anh nói mời em đến nhà, ngày mai em nhớ đến! Em biết biệt thự nhà họ Tần ở đâu không? Nếu không biết anh sẽ gửi địa điểm cho em. "

    Đường Nhan không trả lời tin nhắn, nhưng cô nhìn thấy Tần Mục Chu gửi địa chỉ, hơn nữa còn gửi một câu:" Anh thấy em đang xem, cho nên anh biết em ở đây, Đường Nhan, anh thực sự rất thích em. Ngày mai em nhất định phải đến, anh ở nhà chờ em. Nếu em không muốn đến một mình, anh sẽ đến Đường gia đón em. "

    " Em phải làm sao bây giờ? "Đường Nhan gửi tin nhắn này.

    " Cái gì làm sao bây giờ? Đường Nhan, em sao vậy? "

    " Anh đang nhắn tin với Tần Mục Chu? "Mạc Nhiên ghen tuông, giật điện thoại lại," Em là vợ anh! Em có thể đừng nói chuyện với Tần Mục Chu nữa được không? Tại sao anh ta cứ nhòm ngó em? Xem ra anh ta rất thích em rồi, nhưng em là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em và Tần Mục Chu có quan hệ gì!"
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 155: Đường Nhan phá thai

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 156: Tôn gia đến Tần gia làm khách

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu không có tật xấu đâu!" Tần Mục Chu tức giận nói: "Được, cậu ở nhà chờ tôi, bây giờ tôi lái xe đến đón cậu."

    "Tôi không ở nhà, tôi đang ở phòng làm việc," Đại Lật Tử nói, "Tôi gửi địa điểm cho cậu, cậu đến đây đón tôi."

    "Tôi biết phòng vẽ của cậu ở đâu."

    "Không phải là phòng vẽ đó nữa, tôi mua một phòng khác làm phòng vẽ, mới mua, cậu chưa từng tới đây, tôi gửi định vị cho cậu, nếu không cậu sẽ không tìm được."

    "Cậu thật giỏi a, mua nhiều phòng vẽ như vậy? Được rồi, cậu gửi địa điểm cho tôi, cúp máy!"

    "Ừm!"

    Sau khi đến quán bar, uống vài ly rượu, Tần Mục Chu dưới sự thuyết phục của Đại Lật Tử cảm thấy tốt hơn nhiều.

    Nhưng ngày hôm sau sau khi khi tỉnh táo, Tần Mục Chu lại buồn.

    Tần Mục Chu vì không làm mình buồn bực, ngã xuống giường ngủ tiếp, sáng sớm hôm sau Tần Mục Chu bị cha mẹ đánh thức.

    "Ba, mẹ, sáng sớm hai người đánh thức con làm gì?"

    "Vừa rồi chú Tôn của con gọi điện đến, nói bọn họ sắp tới, con dậy tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay quần áo đi gặp chú Tôn của con."

    "Chú Tôn? Chú Tôn nào?"

    "Tiểu tử ngốc, còn có thể là chú Tôn nào? Là bố vợ tương lai của con!"

    "..."

    Tần Mục Chu sửng sốt, "Tôn Đặc Mộng cũng tới sao?"

    "Đúng!"

    "Mẹ, mẹ có thể ngăn bọn họ tới không?"

    "Tiểu tử ngốc, con đang nói gì vậy? Bố vợ con cố ý đẩy chuyện công ty sang một bên, chính là vì dẫn Tôn Đặc Mộng đến bàn chuyện hôn sự của các con."

    "Mẹ, con đã nói rõ từ trước, chú Tôn cũng không phải bố vợ của con, Tôn Đặc Mộng không thể làm vợ của con, con cũng không thích cô ấy!"

    "Không được phép nói như vậy, con phải biết ở thành phố A có bao nhiêu người theo đuổi Tôn Đặc Mộng, tại sao con không thích cô ấy? Cô ấy không phải tốt hơn Đường Nhan nhiều sao?"

    "Không, mẹ, mẹ không hiểu. Đường Nhan tốt hơn Tôn Đặc Mộng rất nhiều. Tôn Đặc Mộng không có văn hóa, hơn nữa nhìn cô ấy cũng không ưa nhìn cho lắm."

    "Con thôi đi, Tôn Đặc Mộng không đẹp chỗ nào?"

    "Con không thích người mặt tròn. Hơn nữa, mặc dù nhiều người khen cô ấy xinh đẹp nhưng cô ấy không hợp với gu thẩm mỹ của con. Các người đều nói cô ấy giống một ngôi sao, nhưng con không thích vẻ ngoài đó. Nói cách khác, loại hình đó đối với con không đẹp chút nào, con thật sự không thích."

    "Mẹ mặc kệ, con mau đi tắm đi! Mùi rượu ngày hôm qua còn chưa tẩy!"

    "Ồ, con hiểu rồi." Tần Mục Chu bất đắc dĩ đi vào phòng tắm.

    Sau khi tắm xong, Tần Mục Chu thay một bộ quần áo bình thường, anh không mặc vest hay giày da, bởi vì anh cảm thấy Tôn Đặc Mộng không đáng để anh ăn mặc.

    Một lúc sau, có vài người bước vào, nhà họ Tần vội vàng tiến lên niềm nở chào hỏi.

    Tần Mục Chu giương mắt, những người này không ai khác chính là Tôn Đặc Mộng và cha mẹ cô ta. Tôn Đặc Mộng vừa nhìn thấy Tần Mục Chu, liền nhanh chóng chạy tới, đứng bên cạnh Tần Mục Chu, chào hỏi Tần Mục Chu.

    "Tần Mục Chu, gần đây anh bận gì sao? Em nhắn WeChat cho anh, sao anh không trả lời?"

    "Dạo này tôi không bận việc gì cả!"

    "Không bận thì làm sao?"

    "Tôi cùng Đường Nhan đi leo núi chụp ảnh." Câu nói của Tần Mục Chu khiến Tôn Đặc Mộng biến sắc.

    Nhưng Tôn Đặc Mộng vẫn kiên trì hỏi: "Vậy tại sao anh không trả lời WeChat của em?"

    "Tôi bận chơi với Đường Nhan, không có thời gian trả lời WeChat của cô."

    Nghe Tần Mục Chu nói như vậy, mẹ Tần Mục Chu vội vàng chọc chọc con trai, ra hiệu anh đừng nói lung tung nữa.

    Cha của Tôn Đặc Mộng, Tôn Viên Thanh ở bên cạnh nghe thấy câu này, cũng nhận thấy có điều không ổn. Lúc trước Tôn Đặc Mộng nói cô ấy đã gặp Tần Mục Chu và Đường Nhan trên núi Hoài Hận.

    Vì vậy, Tôn Viên Thanh biết người Tần Mục Chu thích là Đường Nhan, và anh cũng không thích con gái mình.

    Nhưng ông không chịu nổi Tôn Đặc Mộng đòi sống đòi chết muốn gả cho, nếu không phải Tần Mục Chu sẽ không kết hôn. Vì vậy, hôm nay Tôn Viên Thanh đã đưa vợ mình là Chu Công Diêm đến đây để tranh thủ con gái mình.

    Kết quả, Tần Mục Chu thế nhưng vô lễ như vậy, sau khi Tôn Viên Thanh nghe xong lời này quả thực muốn xông tới tát Tần Mục Chu hai cái.

    Nhưng dù sao đây cũng là nhà họ Tần, họ đến đây làm khách. Hơn nữa, ông cũng hy vọng Tần Mục Chu đột nhiên tỉnh ngộ, đồng ý kết giao với con gái mình.

    Cho nên, ông khẳng định sẽ không ra tay đánh Tần Mục Chu, nhưng ông vẫn cảm thấy lời nói vừa rồi của Tần Mục Chu quá khó nghe. Vì vậy, khi ăn cơm ông cố ý ngồi đối diện với Tần Mục Chu, ra tay với Tần Mục Chu.

    "Thanh niên yêu nhau nhất định phải lưỡng tình tương duyệt, Tiểu Tần, con nói đúng không?"

    Lời này của Tôn Viên Thanh rõ ràng là làm khó Tần Mục Chu, mà Tần Mục Chu thật sự dám trả lời, anh thẳng thắn nói: "Đúng vậy, chính là như vậy, cho nên, nếu một trong hai người không thích đối phương, với tư cách là cha mẹ, không nên lúc nào cũng nghĩ cách tác hợp. Dù sao tôi cũng sẽ không ở bên người mình không thích. Tục ngữ có câu, xem đồ mà ăn, tùy người mà ở, hai người không hợp thì không thể cưỡng cầu sánh đôi cùng nhau, nếu không, kết thúc sẽ không tốt."

    "Tôn tổng, thực xin lỗi, Mục Chu nhà tôi bị mẹ chiều hư, anh đừng để bụng, đi, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi." Tần Công Ngọc, cha của Tần Mục Chu, vội vàng xin lỗi.

    "Đúng vậy. Đúng vậy, trẻ con không hiểu chuyện, huống chi người lớn chúng tôi cũng không thể so đo với trẻ con." mẹ Tần Mục Chu, Ti Song Hồng cũng ở một bên vội vàng nói lời tốt đẹp.

    Mặc dù bây giờ rất xấu hổ, nhưng Tôn Viên Thanh để con gái của mình có thể thuận lợi ở bên Tần Mục Chu, ông tiếp tục nói với Tần Mục Chu: "Tiểu Tần, người trẻ tuổi nêm biết mình muốn làm gì. Con hiểu chứ?"

    "Tôi hiểu." Tần Mục Chu gật đầu, "Tôi nên ở bên người phụ nữ tôi thích. Mặc dù bây giờ cô ấy không đồng ý làm bạn gái tôi, nhưng tôi nên kiên trì theo đuổi cô ấy, bởi vì tôi thích cô ấy."

    Nghe Tần Mục Chu nói như vậy, Tôn Viên Thanh muốn ném đũa đi, ông cảm thấy bữa ăn này ăn không vô nữa. Nếu không phải vì Tôn Đặc Mộng thật sự không muốn gả cho Tần Mục Chu, ông cũng sẽ không tới đây chịu tức giận.

    Hơn nữa, ông ấy còn có một dự án lớn trong tay, con trai của đối tác Phương gia cũng rất thích Tôn Đặc Mộng. Nhưng lần cạnh tranh đấu thầu đất này cũng là Phương gia tốn rất nhiều công sức mới giành được, Phương gia cũng có ý để hai đứa nhỏ ở bên nhau.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 157: Chuyện cười hài hước nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Tôn Đặc Mộng không chịu nổi, coi thường con trai của đối tác, cũng chỉ xem trọng Tần Mục Chu. Vì vậy, Tôn Viên Thanh đành phải cùng vợ và con gái đến thăm, có thể nói, ông sợ thói quen một khóc hai nháo của Tôn Đặc Mộng, nếu không thì ông tôi đã không đến!

    Chu Công Diêm nhìn tôi chồng mình đang tức giận, vì vậy đã lén chọc chồng, ý bảo ông đừng nói nữa.

    Sau đó, Chu Công Diêm nói với Ti Song Hồng: "Song Hồng, chúng tôi đã lâu không gặp."

    "Đúng vậy, chúng tôi đã nhiều năm không gặp, đến, hai tôi uống một chén!"

    Sau khi uống xong, Chu Công Diêm lại tiếp tục nói: "Tôi cũng xem như nhìn Mục Chu lớn lên, nói như thế nào tôi coi như là, sao có thể coi tôi là một nửa người mẹ của Mục Chu?"

    "Nhìn cậu nói lời này, cái gì là một nửa người mẹ? Cậu chính là mẹ nó, đứa nhỏ nhà tôi không giỏi nói chuyện, vừa rồi đắc tội Tôn tổng nhà các cậu, tôi là mẹ thay nó nhận lỗi."

    "Song Hồng, sao cậu lại nói như thế, cậu xem lại lời này, chúng tôi có bao nhiêu năm giao tình, hơn nữa nói không chừng còn có thể trở thành thông gia!" lúc Chu Công Diêm nói đến đây, còn cố liếc mắt nhìn Tần Mục Chu, nhưng Tần Mục Chu trên mặt không có biểu tình gì, chỉ lo lột cua.

    "Song Hồng, kỳ thật Viên Thanh nhà tôi đôi khi sẽ không nói, nhưng ông ấy điều vì con gái của chúng tôi. Chúng tôi chỉ có một đứa con gái quý giá, không thể để con bé chịu ủy khuất, cho nên, cậu cùng Tần tổng cũng lượng thứ một chút!"

    "Được rồi, giao tình này của chúng tôi đừng nói như vậy nữa, chúng tôi là người một nhà, đừng xa lạ như vậy."

    Chu Công Diêm nghe Ti Song Hồng nói, "Người một nhà", bà liền hiểu, Ti Song Hồng cũng đồng ý chuyện của Tần Mục Chu và Tôn Đặc Mộng.

    Vì vậy, Chu Công Diêm lại nhìn về phía Tần Công Ngọc, hỏi: "Tần tổng, chuyện này ông cảm thấy như thế nào?"

    "Tôi ủng hộ vô điều kiện!"

    Nghe Tần Công Ngọc nói như vậy, Tần Mục Chu trợn mắt xem thường. Anh ấy không để trong lòng, bởi vì dù sao anh ấy cũng sẽ không cưới Tôn Đặc Mộng, họ bận rộn cũng vô ích.

    "Vậy được, chuyện này liền tính như vậy", Chu Công Diêm trực tiếp quyết định, "Đặc Mộng, thời gian này con không cần về nhà, con ở lại Tần gia đi!"

    Chu Công Diêm quay mặt lại hỏi Ti Song Hồng: "Song Hồng, tôi muốn đứa nhỏ ở nhà cậu một hai tháng, trong nhà cậu còn phòng không?"

    "Yên tâm, nhà tôi có nhiều phòng trống, như sắp đến năm mới rồi!"

    "Không sao, tối 30 con bé về nhà là được."

    Tuy rằng chuyện này cho tới bây giờ vẫn chưa bàn bạc, nhưng Tần Mục Chu rõ ràng là không muốn tiếp nhận Tôn Đặc Mộng. Tuy nhiên, ý tưởng thoát khỏi Tôn Đặc Mộng của Tần Mục Chu là vô ích, Tôn Đặc Mộng trực tiếp sống ở Tần gia, hơn nữa sẽ ở phòng bên cạnh Tần Mục Chu.

    Tôn Đặc Mộng xem như đã giành chiến thắng trong trận chiến đầu tiên, nhưng cô ấy biết mình chỉ vào ở là không được, vì vậy cô ấy vẫn phải thực hiện bước tiếp theo.

    Nhưng bước tiếp theo là gì? Tôn Đặc Mộng thực sự không nghĩ ra.

    Ngay khi Tôn Đặc Mộng đang nghiên cứu cách tiếp tục theo đuổi Tần Mục Chu, Tần Mục Chu đã có một động thái lớn, anh tôi trực tiếp đến sống trong nhà của Đại Lật Tử.

    Đại Lật Tử cũng là một phú nhị đại, phòng trong nhà anh tôi đủ lớn và đủ nhiều. Đại Lật Tử hiện không sống cùng cha mẹ mà sống một mình trong biệt thự, vì vậy lúc trước anh tôi rất hoan nghênh Tần Mục Chu đến sống cùng mình.

    Nhưng Đại Lật Tử không biết tại sao Tần Mục Chu đột nhiên chuyển đến đây, vì vậy buổi tối hai người họ đã gọi đồ ăn mang về. Khi đang uống rượu trong biệt thự, Đại Lật Tử hỏi: "Sao cậu đột nhiên lại đến chỗ tôi?"

    Tần Mục Chu cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Những gì tôi chuẩn bị nói, có thể cậu sẽ cảm thấy kinh ngạc. Đầu tiên, tôi thật sự không thích Tôn Đặc Mộng, chuyển của tôi và Tôn Đặc Mộng, cậu cũng biết đúng không?"

    "Ừm." Đại Lật Tử gật đầu, "Tôi biết, nhưng cha mẹ cậu không phải không nên cho cậu và Tôn Đặc Mộng ở cùng nhau sao?"

    "Trước hết nghe tôi nói, hiện tại Tôn Đặc Mộng ở nhà tôi, sẽ ở bên cạnh phòng tôi, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể đến chỗ cậu. Cậu biết đấy, người tôi thích là Đường Nhan."

    "A, thì ra là chuyện này? Này cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên!"

    "Lời nói tiếp, cậu sẽ kinh hãi, Đường Nhan mang thai."

    "Đứa trẻ đó là của ai? Của cậu sao?"

    "Đương nhiên không phải của tôi, tôi chỉ nắm tay cô ấy mà thôi, thậm chí còn chưa hôn bao giờ!"

    "Được rồi, đứa trẻ này là của ai? Của Mạc Nhiên?"

    "Hôm đó Mạc Nhiên lấy điện thoại di động của Đường Nhan để nói chuyện với tôi, anh ta nói Đường Nhan đang mang thai đứa con của anh ta, sau đó, anh ta cũng chặn WeChat của tôi. Sau đó tôi bận việc nên cũng không nghĩ nhiều. Sau đó, khi tôi giải quyết xong, Đường Nhan không biết phải nghĩ gì. Đem tôi khỏi danh sách đen, nói đứa trẻ không phải của Mạc Nhiên."

    "..."

    Đại Lật Tử sửng sốt một lúc, "Anh em, lần này tôi thực sự bị sốc rồi, đứa trẻ không phải của cậu, cũng không phải của Mạc Nhiên, còn có thể là của ai? Chẳng lẽ Đường Nhan lại phạm phải bệnh cũ, ra ngoài quay cuồng với hai người đàn ông, còn bị truyền hình trực tiếp? Không.. cậu chờ một chút.. cái này.. này không phải là buổi tối đó ở.. ở KTV chứ?"

    "Sao cậu lại nói lắp? Chính là đêm đó ở KTV!"

    "Trời ơi! Anh em, tôi hoàn toàn bị sốc rồi, ý Mạc Nhiên là gì?"

    "Mạc Nhiên muốn Đường Nhan giữ lại đứa bé, anh ta nói anh ta nuôi. Nhưng Đường Nhan đã phá thai, hơn nữa giữa chừng còn xảy ra tai nạn, sau này Đường Nhan rất khó có con."

    "Tôi thực sự bị sốc rồi, vậy.. vậy cậu tính làm sao bây giờ?"

    "Được rồi, cậu đừng nói lắp nữa, bình tĩnh đi." Tần Mục Chu nói, "Tôi muốn ở cùng Đường Nhan, tôi muốn tuyên bố với cả thế giới Đường Nhan là là người phụ nữ của tôi, nhưng hiện tại tình huống không cho phép, bởi vì, Mạc Nhiên không biết có chuyện gì, dường như anh ta đột nhiên phát hiện mình không thể rời xa Đường Nhan, hiện tại anh ta đối xử với Đường Nhan rất tốt, cũng không ra ngoài tìm phụ nữ khác, cũng không đánh mắng Đường Nhan, hơn nữa, mỗi ngày anh ta đều về nhà đúng giờ, bất kể đi giao du ở đâu, anh ta đều mang theo Đường Nhan, sau khi Đường Nhan bỏ đứa trẻ liền ở cữ, có bảo mẫu chăm sóc cô ấy là đủ rồi. Nhưng anh ta thực sự đã gác lại công việc của mình, chuyên tâm ở nhà chăm sóc Đường Nhan."

    "Điều này có thật không?"

    "Thật sự, tôi nghe các nhân viên trong công ty của anh ta nói."

    "Mạc Nhiên đã trở thành một người đàn ông tốt? Ha ha!" Đại Lật Tử cười, "Đây thực sự là chuyện cười hài hước nhất mà tôi được nghe trong năm nay!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2022
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 158: Trợ lý Lý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng vậy. "Tần Mục Chu gật đầu nói:" Tôi cũng cảm thấy thật buồn cười, cậu nói, tại sao một người như Mạc Nhiên lại đột nhiên trở nên như vậy? Bây giờ Mạc Nhiên thực sự trông giống như một người đàn ông ấm áp! "

    " Đúng rồi, Tôn Đặc Mộng bên kia cậu tính làm sao? Liền để như vậy sao? "

    " Ừ, tôi định ở lại nhà cậu, Tết cũng không định về nhà. "

    " Cậu thật tàn nhẫn! "Đại Lật Tử từ tận đáy lòng nói.

    " Không liên quan gì đến việc tàn nhẫn. Cậu nói, ngoại trừ trốn tránh, ngay cả năm mới cũng không về nhà, tôi còn lựa chọn nào khác không? Tôi cũng không thể về nhà đánh Tôn Đặc Mộng, sau đó ném cô ấy ra ngoài, phải không? Đúng rồi, cậu nói trên đời này làm sao lại có một cô gái như vậy? Không phải con gái rất dè dặt sao? Sao còn có kiểu con gái theo đuổi đàn ông thế này? Tôi thực sự được mở rộng tầm mắt, cô ấy chẳng lẽ không có sĩ diện sao? Hai ngày trước cô ấy chuyển đến nhà tôi, sáng nay tôi thấy cô ấy làm một bàn lớn toàn món ngon, hình như lấy lòng bố mẹ tôi. "

    " Theo tôi thấy, cô ấy không muốn lấy lòng cha mẹ cậu, cô ấy chính là muốn lấy lòng cậu. "Đại Lật Tử nói," Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thấy một cô gái nào có tư tưởng cởi mở như vậy. Cậu nói, tại sao cô ấy không thích người khác? "

    " Tôi không biết, có lẽ đây cũng là lý do tôi thích Đường Nhan. Tôi thích Đường Nhan, cha mẹ tôi muốn tôi thích người khác, muốn tôi thích Tôn Đặc Mộng, nhưng tôi lại không thể thích được! Tôi đoán Tôn Đặc Mộng cũng đối với tôi như vậy! "

    " Có thể, ai.. "

    " Cậu thở dài cái gì? "

    " Trợ lý Lý sắp về rồi, sáng mai xuống máy bay, bây giờ tôi cũng giống như cậu. "

    " Cô ấy biết cậu cũng về nước sao? "

    " Không biết. Nếu cô ấy biết tôi về nước, có lẽ cô ấy đã đuổi tới, cậu nói, tại sao cô ấy lại thích tôi như vậy? "

    " Không phải trước đó cô ấy nói thích tài năng của cậu sao? "Tần Mục Chu nói:" Hai chúng ta đây là cái mệnh gì? Tại sao có thể bị cô gái thích mình buộc phải trốn đi khắp nơi? "

    " Ai nói không phải đâu? Tôi thật sự không thích trợ lý Lý, nhưng cô ấy chỉ thích tôi. "

    Trợ lý Lý thực ra không phải là trợ lý, cô ấy là sinh viên đại học của Đại Lật Tử, chỉ kém Đại Lật Tử một tuổi. Lúc đó, cô ấy đặc biệt sùng bái bức tranh do Đại Lật Tử vẽ, cho nên luôn đi theo Đại Lật Tử, giúp Đại Lật Tử mang dụng cụ vẽ tranh, vì vậy mọi người gọi đùa cô ấy là" Trợ lý Lý ".

    Bởi vì gọi trong một thời gian dài, mọi người đã quen gọi cô ấy như vậy, thậm chí quên mất tên gốc của cô ấy.

    " Đại Lật Tử, nếu không được, cậu liền ở cùng trợ lý Lý đi, dù sao cô ấy cũng theo đuổi cậu rất nhiều năm rồi. "

    " Nào có rất nhiều năm? Hiện tại tôi là nghiên cứu sinh còn chưa tốt nghiệp! Cô ấy là học muội ở đại học, đến nay mới vài năm? Hơn nữa, Tôn Đặc Mộng còn đang theo đuổi cậu, cậu không phải cũng không chấp nhận Tôn Đặc Mộng sao? "

    " Tôi thật sự không thích phụ nữ không có học vấn. "Tần Mục Chu ăn ngay nói thật," Trong tay cô ấy có một bằng tốt nghiệp nước ngoài, nhưng đó là một trường đại học chỉ cần có tiền là được, hiện tại cô ấy thậm chí còn không biết Hoàng Vũ Đế tên là Lưu Triệt! "

    " Này cũng quá là không có học vấn đi? "

    " Đúng vậy, cho nên tôi không thích cô ấy là chuyện bình thường. Dù sao thì tôi cũng phải tìm một người phụ nữ có học vấn chứ? Mặc dù Đường Nhan bị đuổi khỏi trường đại học, nhưng bằng tốt nghiệp không có nghĩa là học vấn. Lúc trước Đường Nhan đã dựa vào chính mình thi vào một trong những trường hàng đầu ở trong nước, vì vậy Đường Nhan có trình độ học vấn cao hơn cô ấy rất nhiều. "

    " Theo lý luận của cậu, tôi không thích Trợ lý Lý có thể tha thứ. "

    " Tại sao? Cô ấy có khuyết điểm gì? "

    " Cô ấy rất thấp, tôi chỉ thích những cô gái cao. "

    " Quả thật cô ấy không cao. Tôi còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô ấy đang cầm giúp cậu hộp tranh, đi theo sau cậu. Cô ấy đeo một cặp kính, nhìn rất dịu dàng, trên người mặc áo sơ mi xanh trắng, nhưng lại phối với một chiếc quần dài màu đỏ, cô ấy mặc quần áo cũng rất giỏi, vẻ mặt của cô ấy có vẻ rất thích thú, có vẻ như cô ấy xem chuyện trở thành người hầu của cậu là một loại hưởng thụ. "

    " Đúng vậy. "Đại Lật Tử gật đầu," Từ khi cô ấy là sinh viên năm nhất, gặp tôi khi cô ấy là sinh viên năm hai, cô ấy luôn nói tôi là người quan trọng nhất đối với cô ấy, đường nhiên, điều kiện tiên quyết là ngoài gia đình cô ấy, lần đầu tiên khi cô ấy nói điều này, rất thẹn thùng, thoạt nhìn cực lì ngốc, nói thật, lúc ấy tôi thực sự có chút mềm lòng, muốn ở bên cô ấy, nhưng cô ấy thực sự không phải là mẫu người tôi thích, nhưng mặc dù tôi không đồng ý ở bên cô ấy, đến tận bây giờ nhưng tôi vẫn nhớ những gì cô ấy nói.

    "Trợ lý Lý nhìn qua là một cô gái ngốc, nhưng cô ấy thực sự rất đáng yêu, cô ấy tâm địa đơn thuấn, đối nhân không tệ, ở thương trường người lừa ta gạt, tôi thật sự chưa từng gặp qua một cô gái như cô ấy. Đúng rồi, hiện tại cô ấy đang làm gì? Cô ấy hẳn là không tiến vào thương trường đi?"

    "Cô ấy không tiến vào, thời gian cô ấy ở nước ngoài làm người phục vụ ở quán ăn."

    "Phải không? Cô ấy ra nước ngoài du học, không dùng thời gian rảnh rỗi đi thực tập ở một nơi tử tế, mà trở thành bồi bàn nhà hàng?"

    "Đúng vậy, lúc trước tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói gia đình không có quan hệ gì, cũng không có tiền nên khi cô ấy đi du học chỉ có thể làm việc ở nhà hàng để kiếm tiền sinh hoạt. Tôi muốn giới thiệu cho cô ấy một công ty tốt để trải nghiệm nhưng cô ấy nói không cần, bởi vì cô ấy có học bổng toàn phần, vì vậy cô ấy cảm thấy mình có thể tự giải quyết những khó khăn trong cuộc sống."

    "Không nói, cô ấy cũng thật lợi hại!" Tần Mục Chu thực tâm nói, "Tôi nhớ khi cậu du học ở nước ngoài, cậu còn không nhận được học bổng toàn phần!"

    "Ừ." Đại Lật Tử gật đầu, "Từ góc độ này, tôi thực sự không bằng trợ lý Lý. Đương nhiên, chúng tôi không học cùng một nước, cũng không học cùng trường. Trường cô ấy không có chuyên ngành của tôi, nói cách khác, nếu tôi học trường của họ, tôi chắc chắn sẽ nhận được học bổng toàn phần!"

    "Được rồi, thôi ngay đi, cậu đừng khoác lác nữa, nhân tiện, nhìn bên ngoài trời cũng không còn trong xanh nữa, là do cậu khoác lác lên trời đấy."

    "Cậu có ngốc không? Hiện tại buổi tối, trời vốn chính là màu đen!"

    "Ồ, đúng rồi, ha ha!" Tần Mục Chu cười nói: "Là tôi uống nhiều quá, còn không biết mấy giờ, đúng rồi, bài thơ kia nói cái gì? Kim tịch thị hà tịch?"

    "Không phải, là bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên, niên, không phải tịch."
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 159

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ồ, là như vậy, lâu lắm không học, ngay cả những bài thơ năm đó còn quên."

    "Vậy gần đây cậu học gì?" Đại Lật Tử hỏi.

    "Bây giờ tôi thường đọc một số sách về quản lý kinh doanh." Tần Mục Chu nói, "Dù sao công ty cũng là của nhà tôi, tôi phải quản lý nó, không thể để trợ lý của tôi làm mọi việc đúng không?"

    Hai người liền như vậy ăn, uống, trò chuyện, nhưng trong lòng có một cảm giác đặc biệt.

    Lễ mừng năm mới Tần Mục Chu thật sự không về nhà, lúc người nhà gọi điện thoại cho anh, anh nói mình có việc nên tạm thời không về.

    Tần Mục Chu đã trải qua năm nay với Đại Lật Tử, để đi cùng Tần Mục Chu, sau khi Đại Lật Tử về nhà chúc Tết gia đình vào sáng ngày đầu tiên liền quay lại uống rượu với Tần Mục Chu.

    Ban đầu Tôn Đặc Mộng dự định về nhà vào dịp Tết Nguyên đán, nhưng sau khi cô chuyển đến Tần gia vài ngày, Tần Mục Chu liền rời đi.

    Tôn Đặc Mộng cho rằng Tết Nguyên đán Tần Mục Chu sẽ về nhà, vì vậy cô ấy không về Tôn gia đón năm mới, ở lại Tần gia đón năm mới.

    Kết quả, điều mà Tôn Đặc Mộng không ngờ tới là Tần Mục Chu thậm chí còn không về nhà trong dịp Tết Nguyên đán.

    Tần Công Ngọc và Ti Song Hồng thấy con trai họ thậm chí ngay cả Tết cũng không về nhà, đem mọi chuyện làm đến mức này, bọn họ coi như đã nhìn ra, con trai họ thực sự không thích Tôn Đặc Mộng.

    Nếu là như vậy, bọn họ cũng sẽ không ép Tần Mục Chu cùng Tôn Đặc Mộng ở bên nhau, chủ yếu là bọn họ cưỡng ép cũng vô dụng, Tần Mục Chu quyết tâm không muốn cùng Tôn Đặc Mộng kết giao.

    Mà Tôn Đặc Mộng cũng quả thật là nóng nảy, cô ngay cả Tết cũng không về nhà, kết quả, Tần Mục Chu Tết cũng không về nhà. Vì vậy, Tôn Đặc Mộng nóng nảy, cơn tức giận bùng lên ngay lập tức.

    Tôn Đặc Mộng vội vàng tìm đến Mạc gia, cô muốn báo thù cho mình.

    Báo thù gì? Đương nhiên là để báo thù Đường Nhan vì đã cướp mất trái tim của Tần Mục Chu, Đường Nhan thực sự không ngờ Tôn Đặc Mộng sẽ đến đây làm loạn.

    Tôn Đặc Mộng vừa bước vào, Đường Nhan đã nghi ngờ hỏi: "Đặc Mộng, cậu đến đây làm gì?"

    "Đường Nhan, cô nói cái gì vậy?" Vạn Hàn Anh trừng mắt nhìn Đường Nhan, "Tháng đầu tiên là tháng năm mới, Tôn tiểu thư đến nhà chúng ta chúc tết. Tôn tiểu thư, mời ngồi. Chúng tôi đang ăn tối, cô đến không thông báo trước cho chúng tôi một tiếng, nếu cô báo trước, tôi bảo người hầu làm nhiều thức ăn cô thích ăn."

    Nhưng Tôn Đặc Mộng hoàn toàn không đáp lại Vạn Hàn Anh, mà nói với Đường Nhan: "Đường Nhan, tôi hỏi cô, cô và Mạc Nhiên tốt không?"

    "Tất nhiên là tốt rồi. Tôi không biết tại sao cô lại hỏi như vậy."

    "Cô tốt là được, nhưng tôi một chút cũng không tốt! Cô đã cùng Mạc Nhiên ở một chỗ sống tốt như vậy, vậy cô có thể hay không đừng cướp bạn trai của tôi được không?"

    "Tôn tiểu thư, có phải cô cùng bạn bè đi chúc tết, uống hơi nhiều?" Mạc Nhiên nhanh chóng đứng dậy, "Nếu cô thực sự uống nhiều rồi thì về nhà đi, đừng đến Mạc gia làm loạn, bây giờ tôi gọi cho trợ lý của tôi, nói hắn đến đây đưa cô về."

    "Khoan đã!" Vạn Hàn Anh đột nhiên nói: "Đừng nóng vội đuổi Tôn tiểu thư đi, tôi rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, Tôn tiểu thư, nếu cô có gì ủy khuất, cô có thể nói với mọi người, dì nhất định làm rõ sai trái."

    "Dì, con làm quen với Tần Mục Chu, sau này, Tần Mục Chu là bạn trai của con, cha mẹ hai bên đã gặp mặt, cho nên, con thậm chí có thể nói Tần Mục Chu là vị hôn phu của con. Nhưng, Đường Nhan là bạn tốt của con, cô ấy thế nhưng cùng Tần Mục Chu ở bên nhau, lại còn mang thai đứa con của Tần Mục Chu."

    "Tôn Đặc Mộng! Cô đừng nói bừa!" Mạc Nhiên quát, "Đứa nhỏ là của tôi!"

    "Anh thôi đi, nếu đứa nhỏ thật sự là con của anh như anh nói, vậy vì sao anh muốn Đường Nhan phá thai? Hơn nữa, anh xem lại bộ dạng của mình đi, anh có tức giận không? Anh càng lo lắng càng chứng tỏ anh chột dạ!"

    "Tôi không chột dạ, cô năm mới chạy đến nhà tôi, lấy những thứ không tồn tại gài bẫy vợ tôi, tôi lo lắng cũng là chuyện bình thường?"

    "Nhưng Đường Nhan bỏ đứa bé trong bụng là sự thật! Đứa bé này là của Tần Mục Chu, nếu không phải của anh ấy, sao anh không giữ lại? Anh không có lý do gì mà giết con mình đúng không?"

    "Đứa bé đó thực sự là của tôi, tôi chỉ không muốn có có con sớm như vậy, tôi thừa nhận giết con mình là sai, nhưng hình như không phải việc của cô đúng không?" Mạc Nhiên vẫn đang tranh cãi với Tôn Đặc Mộng.

    "Mạc Nhiên, Đường Nhan là người như thế nào, trong lòng anh biết rõ đi? Lúc trước cô ta cùng hai người đàn ông phát sóng trực tiếp chẳng lẽ anh đã quên rồi sao? Anh đã quên cũng không không sao, trong điện thoại của tôi còn có video lúc đó! Muốn tôi lấy ra cho anh xem không?"

    "Cho dù trước đây Đường Nhan là loại người như vậy, nhưng bây giờ cô ấy đã kết hôn với tôi, hiện tại cô ấy chỉ trung thủy với tôi, nếu cô là bạn tốt của Đường Nhan, tại sao bây giờ cô lại đến nói xấu cô ấy?"

    "Bởi vì cô ta cướp bạn trai của tôi! Tần Mục Chu hiện tại đang tránh mặt tôi, Tết Nguyên đán cũng không về nhà!"

    "Đó là chuyện của cô và Tần Mục Chu, cô tới Mạc gia giương oai làm gì?" Mạc Nhiên thực sự tức giận, "Đi thong thả! Không tiễn!"

    "Đợi đã!" Lại là Vạn Hàn Anh, "Nào có chuyện năm mới đuổi khách? Huống hồ chúng ta đều biết cha mẹ của Tôn tiểu thư, làm ăn cũng ít nhiều có chút lui tới, sao có thể đối xử với Tôn tiểu thư như vậy? Tôn tiểu thư, cô đến đây ngồi, tiếp tục nói với dì đã xảy ra chuyện gì."

    Sau đó, Tôn Đặc Mộng nói nhiều, sau đó mới rời đi.

    Sau khi Tôn Đặc Mộng rời đi, Vạn Hàn Anh chế nhạo nói: "Đây là con gái của Tôn Viên Thanh và Chu Công Diêm dạy dỗ? Thực xấu hổ!"

    Sau đó, Vạn Hàn Anh suy nghĩ một lúc và nói: "Đường Nhan, trước đây cô đã từng phá thai, chuyện này cả nhà chúng ta đều biết, bởi vì sau khi cô từ bệnh viện trở về, các ngươi đã nói cần chăm sóc dựa theo tiêu chuẩn ở cữ, vậy, tôi hỏi cô, đó là con của ai?"

    Đối mặt với câu hỏi của Vạn Hàn Anh, Đường Nhan không còn mặt mũi nào để trả lời, Mạc Nhiên vội vàng nói: "Mẹ, đứa trẻ đó là của con."

    "Con không cần lừa mẹ!" Vạn Hàm Anh đập bàn, "Mau nói sự thật!"

    Cuối cùng Mạc Nhiên vẫn không nói ra sự thật, nhưng Vạn Hàn Anh đã tìm được trợ lý của Mạc Nhiên, người này đã không thể chống lại áp lực, kể về việc Mạc Nhiên và Đường Nhan lấy nước ối để xét nghiệm quan hệ cha con.

    Sau khi Vạn Hàn Anh biết chuyện này, về nhà xem qua đồ của Mạc Nhiên, lúc đó Mạc Nhiên và Đường Nhan không có ở nhà, hai người ra ngoài xem phim Tết.
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng mười hai 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...