Editor: Cá
Dù cho Nhan Ký Vân đang bị nhốt trong xác mèo, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cậu thao tác với hệ thống, không cần ngón tay hay giọng nói, cậu chỉ cần điều khiển nó trong não là được.
Bởi vậy mới thấy, trò chơi mà cậu đang chơi chắc chắn không phải là sản phẩm của thế giới bọn cậu, nếu không cũng sẽ không có chuyện không thể phản kháng, không thể thoát ra.
Căn cứ vào manh mối đã biết hiện tại, cậu biết mục tiêu của mình là một cậu bé tên Lý Mục Dương.
Thời gian trò chơi giới hạn trong 24 giờ, cậu vào trò chơi lúc khoảng 8 giờ tối, vậy giờ này tối mai trò chơi sẽ kết thúc.
Dựa theo tên phó bản trò chơi "Đi học về", có nghĩa là đêm nay cậu phải ở lại nơi này, Lý Mục Dương ngày mai mới đi học.
Theo quy định của trường tiểu học, lớp học bắt đầu lúc 8: 20 sáng và kết thúc lúc 4: 30 chiều.
Nếu như cậu đoán không lầm, chỉ cần trước 8 giờ tối mai bảo toàn được giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương là có thể hoàn thành phó bản trò chơi.
Vì phó bản trò chơi đưa cậu tới trước (thời điểm tan học), nên không chỉ phải hộ tống Lý Mục Dương về nhà, có thể sẽ có một vài sự cố phát sinh trong khoảng thời gian này.
Hiện tại đã tới giờ đi ngủ của Lý Mục Dương, Nhan Ký Vân được cậu bé bế vào phòng ngủ, cậu lặng lẽ nhìn đứa trẻ ngủ say dưới tấm chăn, khuôn mặt sưng đỏ không hề được bôi thuốc.
Nhan Ký Vân có thể đối mặt với sự sống và cái chết, nhưng cậu không thể chịu đựng được cảnh mẹ ruột ra tay ác độc với con mình, cảnh đánh đập quá tàn nhẫn, khiến cậu mỗi phút mỗi giây đều muốn gọi điện báo cảnh sát.
Cậu ở trong phòng ngủ của Lý Mục Dương, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, Nhan Ký Vân lặng lẽ lẻn ra phòng khách khi mà cặp vợ chồng bạo lực và máu lạnh kia tắt TV đi ngủ, cậu lục tung khắp nhà để tìm hộp thuốc, không một chút khó khăn, cậu đã tìm được một tuýp thuốc mỡ làm tan máu bầm.
Nhan Ký Vân ngậm thuốc mỡ trong miệng nhảy lên giường, ném thuốc đến bên gối của Lý Mục Dương, thấy đứa trẻ không phản ứng, liền dùng chân trước giẫm lên vai cậu nhóc.
Lý Mục Dương tất nhiên không có ngủ, nhóc chỉ là chịu đựng đau đớn trên mặt, hơn nữa nhóc cũng biết hành động của mèo đen.
Nhóc nhìn thấy thuốc mỡ mà Nhan Ký Vân ngậm tới, trong mắt hiện lên kinh ngạc: "Đây, là đưa cho tui sao?"
Mèo đen lạnh nhạt nằm bên cạnh gối thằng nhỏ, đôi mắt xanh nhạt của cậu dường như đang tỏa sáng trong căn phòng mờ tối.
Lý Mục Dương mở tuýp thuốc mỡ bôi một chút lên mặt mình, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại ngậm miệng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Nhan Ký Vân, nhóc vô cùng thỏa mãn và chìm vào giấc ngủ.
Nhân vật chính của phó bản có thể ngủ yên, nhưng Nhan Ký Vân vẫn chưa quên đây là một trò chơi, và theo lời nhắc nhở của hệ thống, đây là một trò chơi cực kỳ nguy hiểm, cậu không thể thả lỏng một giây phút nào, luôn phải duy trì tư thế cảnh giác cao độ. Nhịp thở của Lý Mục Dương dần nhẹ nhàng, Nhan Ký Vân nhảy lên giá sách nằm sấp xuống, vểnh tai tên lắng nghe âm thanh xung quanh, để có thể ứng phó được với tất cả các tình huống.
Cùng lúc đó, ba người chơi cùng vào phó bản này với Nhan Ký Vân đang ngồi xổm bên dưới khu chung cư, cố gắng tránh né mấy nhân viên an ninh đi tuần đêm của khu chung cư.
Thiếu niên mặc áo hoodie có chút sốt ruột: "Chẳng lẽ chúng ta phải chờ tới tận sáng mai Lý Mục Dương dậy đi học sao?"
Cô gái tóc ngắn: "Không phải trò chơi đã nhắc nhở phải hộ tống Lý Mục Dương từ trường về nhà an toàn sao? Tất nhiên là phải chờ tới khi nó đi học rồi."
Nam tóc đỏ bình tĩnh đặt vấn đề: "Giả sử nó chết trước khi đi học thì sao?"
Cô gái liếc nhìn bảng thông tin phó bản: "Lý Mục Dương vẫn còn 90% giá trị sinh mệnh mà."
Thanh niên áo hoodie hưng phấn nói: "Nó làm bài tập thôi cũng đã hao mất 10%, ai biết đêm nay giá trị sinh mệnh của nó có giảm xuống nữa hay không? Chúng ta nhất định phải bảo vệ nó."
Cô gái tóc ngắn: "Miễn là nó không chết sau khi chúng ta hộ tống nó về nhà là được mà."
Thanh niên áo hoodie và nam tóc đỏ cảm thấy điều này cũng có vẻ hợp lý.
Ngay khi họ đang nói chuyện, một chiếc quạt nhỏ rơi xuống bãi cỏ chỗ họ ngồi xổm.
Ba người sợ tới mức lùi sát vào bờ tường bên cạnh.
Người đàn ông tóc đỏ vẫn chưa hết sợ hãi, vỗ ngực: "Mẹ kiếp, thằng nào vô đạo đức ném đồ từ trên xuống vậy, lùi thêm 5 cm nữa là trúng phải tao rồi có biết không!"
Thanh niên áo hoodie ngước lên nhìn, thấy phòng ngủ chính ở phòng 6002 vẫn còn bật đèn sáng choang, rồi tiếng phụ nữa chửi bới vang lên.
Anh ta nói: "Hẳn là ba mẹ của Lý Mục Dương cãi nhau."
Người đàn ông tóc đỏ: "Theo lẽ thường, ba mẹ cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến con cái, chúng ta giả làm nhân viên địa ốc, đi lên xem xét tình hình được không?"
Cô gái tóc ngắn: "Nhưng giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương vẫn ổn định mà."
Khi họ nói chuyện, trên tầng lại truyền đến tiếng leng keng lớn, một cái chảo sắt bay xuống, tiếp theo là một cuộn giấy vệ sinh, rồi đến một cái gối.
Cô gái tóc ngắn cảm thán: "Người phụ nữ này cũng thật là mạnh mẽ."
Mà lúc này, phòng phát sóng trực tiếp [Muốn làm một con người] đang chìm trong biển vui sướng.
Theo diễn biến của cốt truyện, mẹ của Lý Mục Dương vì phát hiện chồng mình đang mập mờ với một nữ đồng nghiệp, đã cãi vã một hồi, ba Lý chạy vào phòng đóng cửa chơi game, mẹ Lý thấy không thể làm gì ba Lý để phát tiết cơn giận, liền vào phòng nắm đầu con trai dậy đánh tơi bời, mọi sự tức giận sẽ trút hết lên đầu Lý Mục Dương, nếu người chơi không kịp ra tay cứu, giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương sẽ giảm xuống chỉ còn 70%.
Trên cơ bản, ở gian đoạn đầu tất cả người chơi đều chỉ lấy thân phận khác đến cứu Lý Mục Dương sau khi giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm xuống 70%, có người chơi sẽ mang cậu bé đi với tư cách là thành viên của Hội Liên hiệp Bảo vệ Phụ nữ, cũng có người lấy thân phận là chủ sở hữu bất động sản và ngồi xổm trước cửa cả đêm, nếu mẹ Lý vẫn tiếp tục đánh con, họ sẽ phá cửa xông vào bảo vệ nhân vật chính một cách nhanh nhất.
Nhưng lần này những người chơi khác lại không nhân được cảnh báo giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm xuống 70%.
Hóa ra vừa nãy khi mà vợ chồng nhà họ Lý bắt đầu cãi vã đập phá đồ đạc, Nhan Ký Vân vẫn luôn ngồi xổm trên giá sách cũng đã động đậy, cậu nhảy lên giường của Lý Mục Dương và đánh thức cậu nhóc dậy, ra hiệu cho nhóc trốn dưới gầm giường. Lý Mục Dương mới đầu còn có chút mơ hồ, cho đến khi thấy Nhan Ký Vân ra ra vào vào gầm giường những hai lần, Lý Mục Dương mới hiểu ý cậu, cùng cậu chui xuống gầm giường.
Theo suy đoán của Nhan Ký Vân, sau khi người phụ nữ không làm gì được chồng mình, không thể phát tiết cơn giận, chắc chắn cô sẽ gây rắc rối cho Lý Mục Dương, những kẻ hèn nhát và nhu nhược chỉ biết bắt nạt những người yếu hơn họ.
Quả nhiên, người phụ nữ đằng đằng phẫn nộ xông vào phòng Lý Mục Dương, nữ nhân này kỳ thật còn trẻ, tuổi chừng ba mươi, giữ gìn bản thân rất tốt, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại tức giận vặn vẹo, trở nên xấu xí, giận chó đánh mèo là biểu hiện rõ nhất của sự hèn nhát.