Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1151: Bao cát luyện tập được gửi đến cửa (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão Tôn mỗi ngày đúng giờ đến nhà Kim Cẩm, đúng giờ truyền thụ công phu cho Địch Quân Thịnh.

    Ngay từ đầu lão Tôn không tình nguyện, nhưng sau khi phát giác ra thiên phú của Địch Quân Thịnh, có vẻ còn rất vui vẻ.

    Hơn nữa Giản Duẫn Mạch cũng dựa theo ước định, không vận các thiết bị cho ông ấy đến đây.

    Vốn đang muốn giúp lão Tôn trang bị tốt, ông lại từ chối, chỉ hỏi Giản Duẫn Mạch bọn họ phương pháp trang bị, sau đó tự mình khiêng trang bị trở về, nói cái gì cũng không cho những người khác tới gần căn nhà tranh của ông.

    Tốc độ khôi phục tình trạng thân thể của Địch Quân Thịnh lấy mắt thường có thể thấy được.

    Vết sẹo trên người Giản Nhất Lăng cũng nhạt dần dần.

    Tâm tình của Vu Hi, An Dương, Giản Duẫn Mạch, Lưu Đình cùng Ôn Ngôn cùng mọi người ở chỗ này cũng tốt theo.

    Đương nhiên còn có một cái rõ ràng biến hóa chính là thức ăn.

    Giản Nhất Lăng làm đồ ăn, thời điểm vừa mới bắt đầu còn tương đối nhạt nhẽo, canh bằng nước luộc rau, chủ yếu là vì chiếu cố cho dạ dày yếu ớt của Địch Quân Thịnh.

    Mà hiện tại, món nào cũng có thịt, sơn trân hải vị, cái gì cần có đều có.

    Thậm chí một mâm cơm mà làm đến mười mấy hai mươi mấy món đồ ăn, đây nếu là ngày thường, nào có đãi ngộ tốt như vậy?

    Thực hiển nhiên mọi người đây là được lây dính theo Địch Quân Thịnh.

    Giản Nhất Lăng quyết tâm muốn đem Địch Quân Thịnh dưỡng béo, đã biến đổi nhiều phương pháp mà làm các loại mỹ thực.

    Kết quả thể trọng của Địch Quân Thịnh là hồi phục trở về, những người khác cũng nặng lên không ít.

    ###

    Mấy người Kim Phong Bưu ca ở sau một cây đại thụ cách nhà Kim Cẩm không xa lén lút bồi hồi đã lâu.

    "Kim Phong, em gái mày hiện tại chính là sẽ thăng chức rất nhanh nha! Một đám người có thân phận quá là cứng cáp đi." Bưu ca đột nhiên chụp bả vai Kim Phong mà nói.

    Kim Phong cười xấu hổ, "Đúng, đúng vậy.."

    "Vậy tiền tiểu tử mày thiếu tao khi nào trả?"

    Bưu ca dùng ánh mắt uy hiếp dừng ở trên người Kim Phong, như là đang tìm kiếm trên người hắn có chỗ nào đáng giá không.

    "Bưu ca, đừng, đừng!" Kim Phong vội vàng xin tha, "Bưu ca, anh xem em gái tôi hiện tại quen biết với Dương ca bọn họ, không có gì bất ngờ xảy ra, tiền đồ của nó là không thể hạn lượng, tôi dù sao cũng là anh ruột của nó, chút tiền ấy vẫn là có biện pháp lấy được."

    "Vậy mày làm chút gì đi, mày mà cứ đứng đây nhìn không, cũng nhìn không ra được tới cái gì."

    "Vậy.. vậy Bưu ca, điện thoại di động anh lấy từ em gái tôi, nếu được, cho tôi cầm đi trả lại cho lại cho nó đi?" Kim Phong thật cẩn thận mà dò hỏi.

    "Mày có ý gì? Di động cho mày, mày đi tạo ân tình sao?"

    Bưu ca một bộ dạng muốn đánh người.

    "Bưu ca, di động này cầm đi cũng không tốt lắm, vạn nhất Kim Cẩm kia tố cáo anh với Dương ca, nói anh cướp di động của nó.." Một tên đàn em của Bưu ca khuyên nhủ.

    Bưu ca nghe vậy cũng cảm thấy sợ xảy ra chuyện.

    Dương ca mà muốn lộng chết hắn, còn không phải là chuyện trong một giây sao?

    "Được rồi, di động trả cho mày, mày nhanh mà cầm đi đi, mày tới phải nói rõ ràng, di động là tao chủ động đưa cho mày trả trở về, còn muốn giúp tôi nói lời xin lỗi với em gái mày, biết không?"

    Còn may cái điện thoại di động này của Kim Cẩm còn chưa có đi bán ở cửa hàng second-hand -- ngày đó bị người của Dương ca đánh cho một trận, mấy người nằm mấy ngày, cho nên chưa kịp bán.

    Bằng không lúc này muốn trả cũng đều trả không được.

    "Biết biết, Bưu ca anh yên tâm, tôi khẳng định làm tốt."

    Kim Phong cầm di động, vội vàng chạy tới cửa nhà Kim Cẩm.

    Muốn đi vào trong sân, nhưng bị vệ sĩ ngăn cản.

    Kim Phong liền ở ngoài sân kêu Kim Cẩm.

    Đang ở phòng bếp làm trợ thủ cho Giản Nhất Lăng, Kim Cẩm nghe được thanh âm thì đi ra.

    "Anh lại muốn làm gì?" Lúc này Kim Cẩm không sợ Kim Phong, chung quanh nhiều vệ sĩ của Giản Nhất Lăng như vậy, cô ấy có tự tin mười phần.

    "Em gái à, em hiểu lầm rồi, anh là tới trả điện thoại di động lại cho em." Kim Phong giơ cái điện thoại di động của Kim Cẩm lên, cười nịnh nọt.
     
    LieuDuong likes this.
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1152: Bao cát luyện tập được gửi đến cửa (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kim tiểu thư, đây là điện thoại di động của cô sao?" Vệ sĩ ở cửa hỏi Kim Cẩm.

    "Đúng vậy." Kim Cẩm trả lời.

    Vì thế vệ sĩ tiếp nhận điện thoại, lấy khăn tay lau, sau đó mới đưa tới trước mặt Kim Cẩm.

    Kim Cẩm không cùng tiền không qua khỏi, vốn dĩ chính là đồ vật của cô ấy, không có đạo lý không thu về.

    Kim Cẩm cầm di động muốn đi vào, Kim Phong vội vàng gọi cô ấy lại, "Em gái, em cho anh vào nhà ngồi đi?"

    Kim Cẩm hít sâu một hơi, cái người anh trai này của cô da mặt đại khái so với tường thành còn muốn dày hơn ba mét đi?

    Vừa vặn lúc này, lão Tôn từ trong phòng ra tới.

    "Cái kia, cái người đứng ở cửa kia, cho hắn tiến vào, nơi này có chút việc, cần hắn hỗ trợ."

    Lão Tôn vừa mở miệng, mấy người vệ sĩ lập tức cho đi vào.

    Kim Phong thấy thế, vui mừng khôn xiết, vui tươi hớn hở mà chạy tiến vào.

    "Lão Tôn, ông cũng ở chỗ này ha?"

    Kim Phong là dân ở thôn Kim Thủy, cũng biết lão Tôn, một ông lão tính tình cổ quái sống một mình.

    Lão Tôn duỗi tay, ở trên người Kim Phong nhéo nhéo, cảm thấy vừa lòng gật gật đầu, "Còn được, rất rắn chắc."

    Kim Phong không học vấn không nghề nghiệp, thường xuyên cùng người khác đánh nhau, lúc thiếu tiền của người khác thường xuyên chạy trốn, dẫn tới hắn cái khác không được, nhưng cơ bắp trên người vẫn là rất rắn chắc.

    "Lão Tôn ông làm gì vậy?" Kim Phong không rõ ý tứ của ông ấy.

    Lão Tôn không có trả lời vấn đề của Kim Phong, mà xoay người nói với Địch Quân Thịnh ở trong phòng, "Bao cát đã tìm cho ngươi rồi đó, luyện tập đi."

    Bao cát?

    Cái ngoạn ý nhi gì vậy?

    Kim Phong không hiểu ra sao.

    Địch Quân Thịnh đi ra.

    Bất quá chỉ có thời gian hơn nửa tháng mà thôi, mà anh đã đi đường không khác gì người bình thường.

    Thuốc tắm cùng công phu mà lão Tôn truyền thụ, hơn nữa có phương pháp trị liệu của Giản Nhất Lăng bên kia, ba mặt cùng một chỗ, đối với thân thể của anh sinh ra ảnh hưởng thật lớn.

    Địch Quân Thịnh câu môi cười, ánh mắt tà khí lại nghiền ngẫm.

    Đây là Địch Quân Thịnh mà Vu Hi bọn họ quen thuộc.

    Kim Phong còn ở đang ở ngoài tình huống.

    Bỗng nhiên người nam nhân tà mị trước mắt nhấc chân, đá vào ngực hắn ta một cái.

    Kim Phong bị đá quăng cả người về phía sau, lăn một vòng trên mặt đất, đánh vào mặt tường phía sau.

    Kim Phong cảm giác xương sườn nơi ngực mình đều bị chặt đứt, đau đến làm hắn ngã nằm trên mặt đất bò đều bò không dậy nổi.

    Người này, sức của đôi bàn chân, chuyện gì đã xảy ra?

    Như thế nào một cú đá mà đau như vậy?

    Kim Phong đánh nhau từ nhỏ tới lớn, vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống bị một người đá một chân mà đứng dậy không nổi.

    Vu Hi thấy một màn như vậy, kích động mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

    "Thịnh gia làm thật xinh đẹp!"

    Vỗ tay vì vui mừng cho thân thể của Địch Quân Thịnh hồi phục, cũng vỗ tay vì Kim Phong.

    Mấy ngày nay Vu Hi nghe nói không ít chuyện về Kim Phong, biết người này trên huyết thống là anh trai của Kim Cẩm, nhưng chưa bao giờ làm một chuyện nào cho đáng một người anh trai.

    Lão Tôn còn tính vừa lòng, "Không tồi không tồi, lực chân này có thể coi như là lực chân siêu giáp đẳng."

    Kim Phong sau một lúc lâu mới có thể từ dưới đất bò dậy, mê mang mà nhìn hết thảy trước mắt.

    Lúc này, Địch Quân Thịnh lại đi tới trước mặt hắn.

    Thần sắc Kim Phong hoảng loạn, "Các ngươi muốn làm gì? Làm sao mà tự nhiên đánh người như vậy?"

    Địch Quân Thịnh căn bản không có phản ứng lại hắn, hắn vội vàng lại hướng Kim Cẩm cách đó không xa cầu cứu, "Em gái, em gái, em khuyên nhủ mấy những người này đi, bọn họ làm gì lại đánh anh vậy?"

    Kim Cẩm không những mặc kệ, còn vui vẻ mà đứng xem.

    Cô ấy sớm đã muốn đánh Kim Phong một trận, chỉ tiếc năng lực của mình không đủ.

    Nửa tháng trước, ở trong bệnh viện trên trấn, lúc Kim Phong muốn mang Giản Nhất Lăng đi, đá cô ấy cùng bác sĩ Trương không chút lưu tình.

    Hiện tại trông cậy vào cô ấy giúp hắn ta nói chuyện sao? Hắn ta không phải là đang nằm mơ đi!
     
    LieuDuong likes this.
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1153: Tiểu nha đầu, có muốn nam nhân của ngươi lại học cái khác không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kim Phong cầu cứu không có tạo được tác dụng, chờ đợi hắn chính là nắm tay rắn chắc của Địch Quân Thịnh.

    Kim Phong muốn chạy trốn, nhưng mà tốc độ của hắn hoàn toàn theo không kịp tốc độ đã bình phục của Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh đi đến trước mặt hắn, nắm tay hướng tới hắn mà đánh.

    Một quyền này, vững chắc mà đánh vào trên bụng nhỏ của Kim Phong.

    Cả khuôn mặt Kim Phong đều bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.

    Thân thể trong nháy mắt chịu lực đánh bị hất ra phía sau, nặng nề mà ngã trên mặt đất, sau đó ngất đi.

    Kim Phong đại khái ở một khắc trước khi mất đi ý thức mới biết được, chính mình bị kêu tới, chỉ là vì cho người ta thí nghiệm lực đạo quyền cước.

    "Không tồi không tồi, lực đạo trên tay cũng không tồi." Lão Tôn vừa lòng gật gật đầu.

    Không thể không nói người này xác thật là một hạt giống tốt.

    Vấn đề trái tim còn không có khang phục, chỉ là khôi phục trạng thái thân thể vốn có, cũng đã tốt đến như vậy rồi.

    Ông ấy hiện tại đều có chút chờ mong, bộ dạng của cậu ta sau khi tiểu nha đầu trị liệu hoàn toàn.

    Lão Tôn biết tiểu nha đầu là một bác sĩ lợi hại, lại còn đã nghĩ ra được phương pháp trị liệu cho Địch Quân Thịnh, lòng hiếu kỳ cũng bị câu lên.

    Bệnh ông trị liệu không được, những người khác lại có thể trị liệu được, chuyện này mà không hiểu rõ ràng buổi tối ông đều ngủ không được!

    Cho nên mấy ngày nay, lão Tôn mỗi buổi chiều đều lại đây, trừ bỏ dạy công phu cho Địch Quân Thịnh, chính là đi xem Giản Nhất Lăng bọn họ làm nghiên cứu.

    Càng xem, ông ấy đối với Giản Nhất Lăng càng cảm thấy hứng thú.

    Những người này thật sự không chỉ là biết trồng thảo dược trồng thực vật mà thôi.

    Lão Tôn ngửa đầu, vẻ mặt kiêu ngạo mà hỏi Giản Nhất Lăng, "Tiểu nha đầu, thấy không, lão nhân ta không có lừa ngươi đi?"

    "Ân!" Giản Nhất Lăng gật đầu, thực cảm ơn lão tiên sinh đã mang đến trợ giúp cho Địch Quân Thịnh.

    "Ta nói này tiểu nha đầu, ngươi có muốn cho nam nhân của ngươi lại học cái khác không?" Lão Tôn hỏi Giản Nhất Lăng, tựa hồ đang tính toán cái gì.

    "Ông dạy sao?" Giản Nhất Lăng trực tiếp dò hỏi.

    "Cái này sao, muốn ta dạy cũng có thể." Lão Tôn làm như đang suy tư, một bộ dạng cao thâm khó đoán, "Nhưng ta chưa bao giờ dạy không cho người khác, ngươi dù sao cũng phải lấy thứ gì tới đổi với ta, nếu ngươi tương đối có thành ý, lão nhân ta đây cũng không phải không thể suy xét lại dạy hắn một chút cái khác, công phu của lão nhân ta chính là rất nhiều."

    Giản Duẫn Mạch giúp Giản Nhất Lăng trả lời, "Trên tay em gái tôi có rất nhiều loại thuốc chưa ra đời, Lạc Hải Sâm chúng ta còn có rất nhiều thiết bị chữa bệnh mà bên ngoài không có, thậm chí còn có lai giống được nhiều chủng loại thực vật kiểu mới."

    Lão Tôn càng nghe càng hưng phấn, nhưng thực mau lại thu hồi ánh mắt chờ mong của mình.

    "Ngươi nói những cái đó, ta còn tính có chút hứng thú, ngươi đem mấy cái đó đều cho ta xem một lần, ta liền cố mà làm dạy cho cậu ta một chút công phu đơn giản."

    "Đồng ý." Giản Nhất Lăng một câu đáp ứng.

    "Tiểu nha đầu, ta nói trước, ta muốn mấy thứ này, ngươi lấy lại đây cho ta xem, ta sẽ không rời đi thôn Kim Thủy này."

    "Không thành vấn đề." Giản Nhất Lăng đáp ứng.

    "Ngươi nói chuyện có được tính không? Những người này không có ý kiến sao?" Lão Tôn chỉ chỉ Giản Duẫn Mạch Lưu Đình còn có đoàn người Lý Trác Gia.

    "Được tính."

    "Vậy thì được, định như vậy đi."

    Nói xong lão Tôn quay đầu nhìn về phía Địch Quân Thịnh, "Tiểu tử, phúc khí của ngươi không tồi, tìm được một cô vợ giúp đỡ ngươi nhiều như vậy."

    Địch Quân Thịnh câu môi cười, trên mặt toàn là sự đắc ý, "Ông ghen tị không được."

    "A, còn khoe khoang." Lão Tôn khinh thường mà liếc mắt nhìn Địch Quân Thịnh một cái.

    Tuyệt đối không thừa nhận, kỳ thật chính mình vẫn là thập phần thưởng thức thiên phú cùng tiềm lực của cậu ta.
     
    LieuDuong likes this.
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1154: Lúc này đây, nhìn xem ai so với ai càng cao hơn một bậc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Kim Phong tỉnh lại, vết thương trên người đã trải qua xử lý.

    Nhưng mà cảm giác đau đớn một chút đều không ít đi.

    Hắn đang muốn ngồi lên, lại nhìn thấy trước mắt có một nam nhân xa lạ đang mỉm cười nhìn hắn.

    Nam nhân này thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, dáng người cao gầy cân xứng, khuôn mặt đoan chính thành thục.

    Chỉ là người nam nhân này tươi cười có chút tà nịnh quỷ dị.

    "Ngươi là ai?" Kim Phong đánh giá nam nhân, không biết vì cái gì, nụ cười của người nam nhân này làm cho phía sau lưng hắn lạnh cả người.

    "Ta họ Mục, từ hôm nay trở đi, sẽ là ông chủ của ngươi." Nam nhân không hỏi ý nguyện của Kim Phong, trực tiếp tuyên bố.

    "Ông chủ cái gì? Cũng không đi ra hỏi thăm Kim Phong ta là ai? Đừng há mồm liền nói là ông chủ của ta."

    Kim Phong từ lúc bắt đầu ra lăn lộn tới nay, đều không có đứng đắn đi làm công, chỉ có lão đại, chưa bao giờ có ông chủ.

    "Phải không?" Nam nhân cười đến tà mị, ngoắc ngón tay, mấy người da đen thân cao 1m9 trở lên xuất hiện ở phía sau Kim Phong.

    Một trái một phải nhìn Kim Phong.

    Tạo áp lực cùng uy hiếp cực lớn cho Kim Phong.

    Kim Phong chính là tên lưu manh, cùng người thường đánh nhau chút còn được, gặp phải loại cấp bậc này, chỉ có nhận thua.

    "Mục, Mục tiên sinh, có chuyện gì thì nói được rồi."

    "Kim Phong đúng không, từ hôm nay trở đi, ngươi liền thay giám thị hai người ở trong nhà em gái kia của ngươi."

    "Ông nói chính là hai người nào?"

    Hiện tại nhà của Kim Cẩm bên kia ở mấy người.

    "Người hôm nay đánh ngươi, còn có tiểu nha đầu ở bên người hắn. Ngươi chỉ cần mỗi ngày cùng ta báo cáo bọn họ làm việc và nghỉ ngơi, thì có thể từ ta nơi này lấy đi thù lao. Bao gồm khoản nợ ngươi thiếu, ta đều sẽ giúp ngươi trả hết."

    "Chỉ cần báo cáo chuyện mà hai người bọn họ làm mỗi ngày cho ông là được sao? Vậy nếu bọn họ ở trong phòng không ra thì sao?"

    "Không ra thì báo cáo là bọn họ ở trong phòng cả một ngày, hiểu không? Nếu ngươi có biện pháp thám thính được chuyện mà bọn họ làm ở trong phòng, báo cáo càng đủ kỹ càng tỉ mỉ, ta sẽ cho ngươi thêm khen thưởng. Một cái tin tức hữu dụng một vạn tệ."

    "Ông nói chính là sự thật sao?"

    Còn có loại chuyện tốt này sao?

    Nam nhân đem một chồng tiền mặt thật dày ném đến trước mặt Kim Phong, "Ngươi cảm thấy ta có phải là loại người nhàn rỗi cùng ngươi nói giỡn không?"

    Kim Phong vội vàng nhặt tiền trên mặt đất lên, ôm trong tay như bảo bối.

    Độ dày này, ít nhiều cũng có ba năm vạn!

    "Ông chủ, ông định đoạt, từ hôm nay trở đi ông chính là ông chủ của tôi!"

    Kim Phong kích động không thôi.

    Có sữa chính là mẹ, đưa tiền chính là cha.

    "Nếu bị người khác bắt được biết nên nói như thế nào không?"

    "Biết biết, liền nói tôi muốn tìm em gái, tôi muốn tiền." Kim Phong vẫn có chút thông minh, biết nam nhân tìm mình giám thị chính là không nghĩ bại lộ.

    "Vậy đi làm việc đi."

    "Được được được." Kim Phong ôm tiền nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đi ra ngoài.

    Trong phòng, nam nhân trung niên tà mị cười.

    Kim Phong chẳng qua chỉ là tên côn đồ, dùng Kim Phong đi giám thị Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng có một chỗ tốt đó là sẽ không bị người phát hiện.

    Đến nỗi hắn có thể thám thính được bao nhiêu tin tức, liền xem chính bản lĩnh của hắn.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng sẽ không biết, hắn cũng đã tới nơi này.

    Trên tay nam nhân nắm một tấm ảnh chụp, là ảnh chụp Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng thời điểm năm đó tham gia show thực tế.

    Nhìn hai người trên ảnh chụp, nam nhân cười càng đậm.

    Bọn họ lại gặp mặt.

    Nam nhân đốt một điếu thuốc, lấy tàn thuốc chọc lên khuôn mặt Giản Nhất Lăng trên ảnh chụp, đem chân dung Giản Nhất Lăng thiêu hủy.

    Giản Nhất Lăng, lúc này đây, nhìn xem ai so với ai càng cao hơn một bậc.
     
    LieuDuong likes this.
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1155: Gia đã sớm muốn làm như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày kế tiếp, Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng đều bận rộn.

    Địch Quân Thịnh đi theo lão Tôn học tập, Giản Nhất Lăng thì vội vàng giúp Địch Quân Thịnh chữa bệnh.

    Tinh thần cùng diện mạo của Địch Quân Thịnh lúc mới vừa gặp lại cho đến nay đã có biến hóa long trời lở đất, không chỉ có thân thể chắc nịch, khí sắc tốt lên, cơ bắp trên người chậm rãi đã trở lại, còn đặc biệt có tinh thần.

    6 giờ sáng thức dậy đi theo lão Tôn luyện tập, đến buổi tối còn phải bị Giản Nhất Lăng Giản Duẫn Mạch bọn họ nghiên cứu, nhưng một chút cũng đều không thấy mệt.

    Buổi tối Giản Nhất Lăng đều mệt đến nỗi dính đầu vào gối liền ngủ, anh thì lại thần thái sáng láng.

    Tinh thần tốt quá, cũng liền không thành thật như vậy.

    Giản Nhất Lăng nằm ở bên người anh, trong chốc lát anh sờ sờ tay cô, trong chốc lát anh sờ sờ mặt cô.

    Còn một hai phải đem người ôm vào trong ngực.

    Rõ ràng trước kia đều sẽ cùng Giản Nhất Lăng bảo trì một ít khoảng cách.

    Cho dù là hai năm trước, anh cũng sẽ không động tay động chân như vậy.

    Giản Nhất Lăng buồn ngủ quá mức, mơ hồ lẩm bẩm, "Anh trước kia đều không như vậy."

    Địch Quân Thịnh câu môi cười, ở bên tai Giản Nhất Lăng, cơ hồ muốn cắn vào tai nhẹ giọng nói, "Gia đã sớm muốn làm như vậy."

    Trước kia cùng hiện tại có khác biệt lớn nhất, đó là bệnh có thể chữa khỏi.

    Cố kỵ trước đây hiện không tồn tại.

    "Không ồn nữa, ngủ, mệt." Đôi mắt Giản Nhất Lăng không mở nổi, một nửa ý thức đã đi vào giấc ngủ.

    Chỉ có thời điểm ở bên người Địch Quân Thịnh, cô mới dỡ bỏ phòng bị như vậy, cho phép chính mình ý thức mơ hồ.

    "Nghỉ ngơi cho tốt." Địch Quân Thịnh ở trên trán trắng nõn trơn bóng Giản Nhất Lăng hạ xuống một nụ hôn, "Vật nhỏ, chờ gia hoàn toàn khỏi bệnh, thì sẽ không cho em thoải mái như vậy nữa."

    Câu nói phía sau kia Giản Nhất Lăng không nghe thấy được.

    Địch Quân Thịnh ôm lấy Giản Nhất Lăng, khóe miệng ngậm cười, đi vào giấc ngủ theo.

    ###

    Đợi nửa tháng, người của Giản gia đã chờ không được.

    Người của Giản gia vốn dĩ sớm nên tới.

    Nhưng Địch lão gia tử cùng Địch nhị gia khuyên những người khác của Giản gia.

    Đương nhiên Địch lão gia tử cùng Địch nhị gia cũng không chỉ có là khuyên người của Giản gia đừng đi, chính bọn họ cũng nhịn xuống không có đi theo tới.

    Vì chính là tạo điều kiện cho Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng ở chung.

    Nếu người hai nhà bọn họ đều đi qua, vậy hai vợ chồng lại phải vội vàng theo chân bọn họ mấy lão đông tây ôn chuyện, sẽ không có thời gian ở chung.

    Trước mắt việc quan trọng nhất vẫn là làm hai vợ chồng trước ở chung, chữa trị vết thương lòng mà hai năm thời gian xa cách tạo ra.

    Hiện tại từ thôn Kim Thủy truyền lại tin tức, nói thân thể Địch Quân Thịnh không chỉ có khôi phục tới trạng thái của hai năm trước, vấn đề trái tim cũng có thể được giải quyết.

    Mà tình huống của Giản Nhất Lăng cũng cơ bản đã tốt.

    Còn nói hai vợ chồng hiện tại cảm tình thực tốt.

    Chuyện này làm hai nhà Địch Giản đều ngồi không yên.

    "Cô cô! Muốn cô cô!"

    Bạn nhỏ Đơn Giản nghe được người trong nhà đang nói về cô cô xinh đẹp của mình, biết muốn đi tìm cô cô xinh đẹp, kích động mà múa may đôi tay nhỏ thịt đô đô của mình, một câu đều nhắc đến "Cô cô".

    La Tú Ân cùng con trai của cô ấy nôn nóng giống nhau, "Không được, lão nương chờ không được, hiện tại liền phải đi đến cái thôn nhỏ ở Tây Nam kia tìm đại bảo bối của ta!"

    Tính tình táo bạo này của La Tú Ân, có thể nhẫn nhịn nửa tháng còn đều là nhờ công lao của Giản Vũ Mân.

    Không có Giản Vũ Mân khuyên, tới bao nhiêu người cản cô ấy đều bị cô ấy làm cho nằm sấp xuống.

    Nói xong La Tú Ân ôm con trai muốn đi ra cửa.

    Giản Vũ Mân cũng nhịn không nổi, theo sát vợ con nện bước.

    Giản lão phu nhân vỗ đùi, "Muốn đi cùng đi!"

    Giản lão gia tử bất đắc dĩ mà thở dài, "Các người một đám đều làm gì cái gì vậy, không phải nói, Tiểu Lăng cùng A Thịnh qua một thời gian liền trở về kinh thành, các người ở chỗ này chờ bọn họ trở về không tốt sao?"
     
    LieuDuong likes this.
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1156: Chính là một ông lão bình thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không được." Giản lão phu nhân một chút mặt mũi cũng đều không cho Giản lão gia tử.

    Giản lão gia tử xụ mặt nói, "Bọn nhỏ còn chưa tính, lão thái bà bà thân thể lại không phải thực tốt, không chịu được lăn lộn."

    "Ông cái lão nhân này, bé ngoan của tôi đã trở về rồi mà ông không cho lão thái bà tôi đi xem, ông yên tâm cái gì? Không thấy được bé ngoan tôi ngủ không được, cơm ăn không ngon, thân thể liền càng không tốt." Khuông mặt Giản lão phu nhân đều là không vui.

    Bà ấy đã có suốt hai năm không có nhìn thấy bé ngoan của bà.

    Càng muốn gặp trong lòng càng chua xót.

    Đó là bé ngoan của bà, bà chỉ có một cháu gái bảo bối như vậy, còn bị lạc mất, một lần lạc mất chính là hai năm.

    Hai năm không gặp, cũng không biết bé ngoan là mập hay ốm là tròn hay dẹp!

    Nói là làm cho hai vợ chồng bọn họ trước tiên giải quyết vấn đề sức khỏe, bọn họ mới lại đi xem náo nhiệt.

    Nhưng hiện tại đã giải quyết, dựa vào cái gì không cho bà đi xem chứ!

    Bị Giản lão phu nhân nói như vậy, lão gia tử cái mũi cũng lên men.

    Giản lão gia tử thở dài một hơi, "Được rồi được rồi, thứ bảy này chúng ta cùng đi, thuê máy bay đi, được rồi chứ?"

    "Được!" Giản lão phu nhân một câu đáp ứng, "Lão nhân, nói tốt, không được đổi ý nha!"

    Giản lão gia tử nói, "Yên tâm đi, không hối hận, để Duẫn Thừa bọn họ trước xử lý tốt công việc, thứ bảy dành ra thời gian đi."

    Giản lão phu nhân vui vẻ mà bế lên cháu cố của mình, "Tiểu Chỉ Cần, chúng ta lập tức liền sẽ được nhìn thấy cô của con nha!"

    "Cô cô! Xinh đẹp! Muốn!" Tiểu gia hỏa múa may nắm tay nhỏ đầy thịt, vẻ mặt hưng phấn.

    "Đúng đúng đúng, cô cô xinh đẹp." Giản lão phu nhân bị tiểu gia hỏa chọc cười.

    Lão phu nhân bên này náo nhiệt, Giản lão gia tử lại có lo lắng khác, ông ấy kêu Giản Duẫn Thừa vào thư phòng với ông.

    "Duẫn Thừa, tên họ Mục kia hiện tại có tin tức gì không?"

    Hai năm trước, Giản Nhất Lăng đột nhiên mất tích làm hai nhà Địch Giản luống cuống tay chân, mà vụ kiện tụng tên họ Mục kia cũng bởi vậy không thể bận tâm đến.

    Họ Mục mời được đoàn luật sư tốt nhất tới biện hộ cho mình, còn tìm người chịu tội thay, chủ động đem tất cả tội danh đều ôm lấy, cuối cùng ở trên tòa án bởi vì chứng cứ không đủ mà hắn được phán vô tội.

    Giản lão gia tử lo lắng tên họ Mục này nếu biết đã tìm được Giản Nhất Lăng rồi, sẽ tìm đến báo thù Giản Nhất Lăng chuyện hai năm trước.

    Cho nên hai nhà Địch Giản sở dĩ không có động tác lớn, đối với phụ nữ trong nhà nói chính là muốn cho hai vợ chồng có một đoạn thời gian ở chung, nguyên nhân căn bản là không nghĩ bị tên họ Mục kia biết được hành tung của Giản Nhất Lăng.

    "Tạm thời không có." Giản Duẫn Thừa đang dùng toàn lực truy tìm tung tích của người này.

    Nhưng mà thế lực sau lưng người này thật sự quá mức khổng lồ.

    "Cái kẻ điên Mục Như Hải này, thật không biết hắn ta còn sẽ làm ra chuyện phát rồ gì nữa!" Giản lão gia tử mắng nói.

    Đôi mắt Giản Duẫn Thừa thâm thúy, trong mắt cất giấu thật sâu lo lắng.

    ###

    Kim Phong mỗi ngày đều đúng hạn báo cáo cho Mục Như Hải tình hình của Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng.

    Trừ bỏ bọn họ cùng lão Tôn đi lại tương đối gần, Kim Phong tìm hiểu không được các tin tức khác.

    "Cái ông lão này là người nào?" Mục Như Hải hỏi Kim Phong.

    "Chính là một lão quang côn, ở phía sau núi." Kim Phong khinh thường mà nói.

    Trong ấn tượng của Kim Phong, lão Tôn trừ bỏ tính tình kém bị người trong thôn mắng ra, thì không có bất luận chỗ nào đặc biệt.

    "Chỉ là như vậy?"

    "Đúng vậy, tôi từ nhỏ lớn lên ở thôn Kim Thủy, tôi khẳng định, ông ấy chính là một ông lão tính tình thực xấu."

    "Vậy được." Nếu chỉ là một ông lão bình thường, vậy không cần tốn tâm tư chú ý đến ông ta.
     
    LieuDuong likes this.
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1157: Cùng ngươi là không thể so

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Như Hải tiếp tục hỏi Kim Phong, "Không có chuyện gì khác sao?"

    "Không.. Đã không có."

    Kim Phong cũng muốn lại quan sát thêm được chút chuyện gì, nhưng vấn đề là hai người kia cả ngày đều ở trong nhà Kim Cẩm, chỗ nào cũng không đi, ngẫu nhiên có thể thấy, cũng là hai người bọn họ đi ngang qua sân, từ trong phòng đi đến bên trong xe.

    Khóe miệng Mục Như Hải ngậm cười, "Nha đầu này hai năm trước đem ta chơi đến xoay quanh, hiện tại xem cô ta còn có thể chơi ra cái điểm đa dạng gì."

    Kim Phong dù là ngốc cũng biết người nam nhân trung niên trước mặt này cùng với tiểu nha đầu bị hủy dung ở trong nhà em gái hắn ta có xích mích.

    "Ông chủ, tôi đây vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm bọn họ sao?"

    "Không cần, đêm nay ta sẽ đi gặp mặt bọn họ."

    "Cậu nói có phải hay không, A Dũng." Phía sau Mục Như Hải, đi theo nam nhân trẻ tuổi trầm mặc.

    So với những tên vệ sĩ da đen kia, nam nhân trẻ tuổi này có dáng người cũng không tính là cường tráng, trên mặt hắn có một cái vết sẹo rõ ràng, từ phía trên mắt trái hắn kéo dài đến phía dưới bên phải khóe miệng, đem khuôn mặt nguyên bản thanh tú tuấn dật của hắn hủy đến triệt triệt để để.

    Nam nhân mặc một bộ đồ đen, trên tay quấn băng vải màu trắng, không biết có phải phía trên cũng có vết thương hay không.

    "Một người nằm liệt ở trên giường hai năm, hẳn là không cần tôi ra tay."

    Nam nhân bị Mục Như Hải gọi là A Dũng, mặt không có biểu tình gì mà trả lời.

    "Lúc trước khi hắn không có bị bệnh, bản lĩnh vẫn thực không tồi, đương nhiên ta biết cùng cậu vẫn không thể so."

    Cái người tên A Dũng này có thân phận vô cùng đặc thù, từ nhỏ đã lăn lộn ở trước mũi đao.

    Là cao thủ đỉnh cấp ẩn nấp ở đô thị hiện đại, có giá trị vũ lực mà không phải người bình thường có thể so.

    Hắn mạnh bao nhiêu, ngay cả Mục Như Hải cũng đều không có biện pháp tính ra.

    Đối phó Địch Quân Thịnh loại người chỉ luyện chơi chơi này, A Dũng cho dù chỉ dùng một bàn tay cũng cảm thấy đủ rồi.

    "Nếu Mục tiên sinh hy vọng tôi cùng hắn chiến một trận thì nói, tôi đi là được." Khuôn mặt A Dũng không có biểu tình, nhưng mà đối với Mục Như Hải nói gì nghe nấy.

    Kim Phong ở bên cạnh nhìn, trong lòng đã có chút sợ hãi, lại có chút chờ mong.

    Tuy rằng không biết vị Mục tiên sinh này rốt cuộc có cái địa vị gì, nhưng ông ta đã có thể cho hắn tiền, lại có thể giúp hắn báo thù, đẹp cả đôi đàng, hắn không có gì mà không hài lòng.

    ###

    Trong sân nhà Kim Cẩm, Vu Hi cho người lâm thời dựng một cái lều trại, dưới lều trại để một bàn tiệc lớn, mọi người ngồi ở trên bàn lớn cùng ăn cơm chiều.

    Vu Hi nước miếng tràn lan mà nhìn thịt cá trước mặt Địch Quân Thịnh.

    Phần ăn chuyên chúc tình yêu thực sự mê người.

    Ếch đồng chiên xù, phật thủ kim cuốn, thăn bò ngũ sắc, đậu rồng nướng xiên, đài sen đậu hủ.

    Mỗi một món ăn thoạt nhìn sắc hương vị đều đầy đủ.

    "Lăng Thần, nhiều đồ ăn như vậy, Thịnh gia một người ăn hết sao?" Vu Hi ba ba mà nhìn.

    "A Thịnh hiện tại mỗi ngày năng lượng tiêu hao lớn." Giản Nhất Lăng giải thích.

    Vu Hi lại nhìn về phía Địch Quân Thịnh, vẻ mặt tươi cười, cảnh xuân đầy mặt, mặt mày toàn là sự đắc ý.

    Trong lòng Vu Hi không hiểu sao mà buồn bực.

    Hai người này lúc bệnh, anh giống như bảo mẫu chạy trước chạy sau.

    Hiện tại thân thể hai người đều tốt, không cảm kích anh ấy không nói, trái lại còn cho anh ấy ăn cẩu lương, anh đây là tạo cái nghiệt gì a!

    "Vu Hi, vợ gia làm cho gia những món đó, cậu không cần phải suy nghĩ, có thời gian suy nghĩ, vậy chính mình đi tìm một người vợ có thể nấu cơm cho cậu đi."

    Vu Hi cảm giác được ác ý thật sâu đến từ Thịnh gia.

    Được rồi.

    Không ăn thì không ăn.

    Anh lại không phải không được ăn, Kim tiểu thư người ta làm cơm chiều cũng ăn rất ngon!

    Mãn Hán toàn tịch ăn nhiều sẽ ngán! Vẫn là ăn đồ ăn ngày thường vẫn tương đối ngon miệng!

    Vu Hi buồn bực mà cúi đầu lùa cơm.
     
    LieuDuong likes this.
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1158: Đánh cuộc mạng sống (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy người đang lúc ăn đến vui vẻ, thì có mấy vị khách không mời mà đến, họ xuất hiện ở cửa nhà Kim Cẩm.

    Giản Nhất Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy người nam nhân mà cô căm hận đang đứng trước cửa nhà.

    Mục Như Hải, người bị tình nghi giết hại ba của A Thịnh!

    Tây trang giày da, nghiễm nhiên một bộ dạng của nhân sĩ thành công trên thương trường, công khai mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ!

    Giản Nhất Lăng buông đũa xuống, bàn tay không tự giác mà nắm chặt thành nắm đấm.

    Mục Như Hải, hắn không có bị nhốt lại sao?

    Lúc ấy hắn không phải đã bị đội trưởng Nguyễn bắt lại sao?

    Hắn còn ở bên ngoài, đã nói lên hắn đã tẩy thoát tội danh, không có bị trừng phạt.

    Giản Nhất Lăng không biết mấy năm nay cô không có ở đây, bên này đã xảy ra chuyện gì.

    Có chút lo lắng, ngẩng đầu nhìn về Địch Quân Thịnh bên cạnh.

    "A Thịnh, đã lâu không gặp, có nhớ chú không? Chú Mục chính là rất nhớ con." Mục Như Hải từng bước một mà đi tới chỗ Địch Quân Thịnh.

    "Ông như thế nào không biết xấu hổ mà xuất hiện ở chỗ này?" Vu Hi đột nhiên đứng lên.

    Hung thủ giết người! Như thế nào còn dám xuất hiện ở trước mặt Thịnh gia!

    Giản Duẫn Mạch đứng dậy đi tới bên cạnh Giản Nhất Lăng, tựa hồ cảm giác được nam nhân này tùy thời đều có khả năng xúc phạm tới Giản Nhất Lăng.

    Hai năm trước, Giản Nhất Lăng trước khi mất tích thiếu chút nữa liền đem người này đưa vào ngục giam.

    Mục Như Hải cười cười, nhìn về phía Địch Quân Thịnh, "A Thịnh thoạt nhìn khí sắc không tồi, cô vợ nhỏ tìm được rồi, thân thể cũng tốt lên, tật xấu si tình này của con, nhưng thật ra rất giống ba con."

    Mục Như Hải không chỉ có xuất hiện ở trước mặt Địch Quân Thịnh, còn cố ý nhắc đến Địch Bá Sâm.

    Mục Như Hải cười khanh khách mà nhìn Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng.

    Hắn cười làm cho mọi người đang ăn cơm trong sân đều cảm giác không thoải mái.

    Địch Quân Thịnh cười nhạo một tiếng, biểu tình bình thản, ngữ khí không chút để ý, "Vì cái gì lại chọn thời điểm người khác đang ăn cơm mà đến? Không biết lúc người đang ăn cơm mà nhìn thấy con gián đều sẽ cảm thấy ghê tởm sao?"

    "A Thịnh lời nói như vậy, sẽ làm ta thương tâm, rốt cuộc trước kia con đều kêu ta là chú Mục."

    "Đúng không? Gia trước kia mắt mù như vậy sao? Tội lỗi."

    Địch Quân Thịnh một tay chống đầu, mỉm cười, dùng một loại ánh mắt lười biếng nhìn trước kẻ thù giết cha này.

    "A Thịnh không hổ là A Thịnh, so với người bình thường thật là bình tĩnh hơn không ít." Mục Như Hải tán dương, "Ta hôm nay tới tìm con, là muốn cùng con đánh cuộc một ván."

    "Đánh cuộc?" Địch Quân Thịnh nhướng mày.

    "Đánh cuộc toàn bộ tài sản của con, còn có.." Ánh mắt Mục Như Hải chuyển tới trên người Giản Nhất Lăng, "La bàn gia tộc Goodman ở trên tay cô vợ nhỏ của con."

    Hai năm đi qua, khát vọng của Mục Như Hải đối với la bàn gia tộc một chút cũng không có giảm.

    La bàn gia tộc mang ý nghĩa về địa vị, tài phú cùng quyền lực của gia tộc, Mục Như Hải hiển nhiên không nghĩ bỏ lỡ mấy thứ này.

    Cái la bàn kia, không biết bị Giản Nhất Lăng cất giấu đến địa phương nào, cô mất tích mấy năm nay, một chút manh mối Mục Như Hải cũng đều không có tìm được.

    "Nếu người thua thì sao?"

    "Ta thua, ta liền nói cho con toàn bộ chân tướng về cái chết của ba con, sau đó đi tự thú. Như con cũng biết đến như vậy, cô vợ nhỏ của con có thể tìm được, bất quá cũng chỉ là một vụ án khác, vụ án của ba con các con không có một chút manh mối, cho dù có một ngày ta bị bắt, cái chết của ba con cũng sẽ không có được chân tướng rõ ràng, mà trên thế giới này, người biết cái đáp án này cũng chỉ dư lại một mình ta."

    Thời điểm Địch Bá Sâm chết, Địch Quân Thịnh tuổi còn nhỏ, ký ức của anh ngày đó cũng không hoàn chỉnh, chỉ là ở trong mơ hồ nhớ rõ bị ba của mình ôm vào trong ngực, anh nghe được có người đang cãi nhau.

    Sau đó ba anh đã chết, anh một người ở trong cái phòng kia, cùng thi thể của ba mình vượt qua một đoạn thời gian thật dài.
     
    LieuDuong likes this.
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1159: Đánh cuộc mạng sống (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Như Hải biết, Địch Bá Sâm chết vẫn luôn là một cái gai ở trong lòng Địch Quân Thịnh mà không có cách nào rút ra được.

    "Đánh cuộc cái gì?" Địch Quân Thịnh híp mắt.

    "Dựa theo quy củ của Trung Nghĩa Minh các con, thế nào?" Mục Như Hải cười nói.

    Chuyện Trung Nghĩa Minh vẫn là năm đó khi Mục Như Hải cùng ba mẹ Địch Quân Thịnh là bạn bè, từ ba mẹ Địch Quân Thịnh nơi đó biết đến.

    Quy củ của Trung Nghĩa Minh, mặc kệ là bài bạc hay là đánh cuộc mạng sống, đều dùng giá trị võ lực tới để xét thắng thua.

    Được làm vua thua làm giặc.

    Một ván định thắng thua.

    Vu Hi vội vàng khuyên can Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia không cần, người này thật sự giảo hoạt, hắn chủ động nói ra muốn luận võ, khẳng định đã sớm có chuẩn bị!"

    Không có vô duyên vô cớ, mà tìm tới Thịnh gia để đánh cuộc này.

    Tám phần là có quỷ.

    Trên khuôn mặt ôn nhuận của Giản Duẫn Mạch xuất hiện một tia lo lắng.

    Anh ấy sợ Địch Quân Thịnh biết rõ đây là cái bẫy rập vẫn còn hướng bên trong này nhảy.

    Lưu Đình không biết rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện nên không phát biểu quan điểm của mình.

    Ý cười trên mặt Mục Như Hải rất sâu, hắn ta đang đánh cuộc, đánh cuộc Địch Quân Thịnh rốt cuộc có bao nhiêu mong muốn được biết về cái chết của ba mình năm đó.

    Hắn ta biết rõ, mặc kệ Địch Quân Thịnh giả bộ không thèm để ý cỡ nào, trong lòng anh khẳng định là muốn hung thủ giết hại ba mình năm đó nợ máu trả bằng máu.

    "Đánh cuộc." Địch Quân Thịnh trả lời.

    "Thịnh gia?" Vu Hi khẩn trương lên.

    Thịnh gia như thế nào liền thật sự đáp ứng rồi?

    Tên họ Mục này rõ ràng không phải có ý tốt!

    Mục Như Hải lộ ra nụ cười vừa lòng.

    Hắn ta đánh cuộc chính xác, Địch Quân Thịnh là muốn biết đến.

    Giản Nhất Lăng cầm lấy bàn tay Địch Quân Thịnh đang đặt ở phía dưới cái bàn.

    Địch Quân Thịnh trở tay nắm lại tay cô.

    Giản Nhất Lăng không có khuyên can anh, bởi vì nếu là cô, cô cũng sẽ muốn biết cái đáp án này.

    Dừng một chút, Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên nói với Mục Như Hải, "Tôi sẽ mời các trưởng lão gia tộc Goodman cùng thành viên trung tâm của Trung Nghĩa Minh tới làm nhân chứng."

    Mục Như Hải rất có hứng thú mà nhìn Giản Nhất Lăng, "Ngươi đây là sợ ta không tuân thủ chữ tín sao?"

    "Ngươi có chữ tín đáng nói sao?" Địch Quân Thịnh hỏi lại.

    "A, được a, vậy mời bọn họ đến đây đi, dù sao đám lão già đó ta không mời được, con có biện pháp mời, con liền đi mời đi, ta chờ." Mục Như Hải nói, "Vừa vặn ta cũng sợ A Thịnh con không tuân thủ chữ tín."

    "Ông có thể đi rồi, người tới tôi sẽ thông báo cho ông." Giản Nhất Lăng xụ mặt, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy địch ý.

    "Được." Mục Như Hải làm cái thủ thế, sau đó cùng thủ hạ rời khỏi sân nhà.

    Mục đích của hắn đã đạt được.

    Mục Như Hải nghênh ngang mà tới, nghênh ngang mà đi.

    Vô cùng đáng giận.

    "Thịnh gia, cậu thật sự muốn cùng cái tên vương bát đản này đánh cuộc sao? Tên vương bát đản này không chừng đang âm mưu cái ý đồ xấu gì đó!" Vẻ mặt Vu Hi nôn nóng.

    Đôi mắt Địch Quân Thịnh thâm thúy.

    Giản Nhất Lăng nắm tay Địch Quân Thịnh, "Không có việc gì, liền tính anh thua, cũng không có quan hệ."

    Thần sắc Giản Duẫn Mạch đồng dạng lo lắng, giọng nói nhẹ nhàng, "Anh đi gọi cho Dật Hành, kêu cậu ấy tới đây hỗ trợ."

    "Chuyện gì vậy, như thế nào một đám đều banh cái mặt, chết cha chết mẹ sao?"

    Lão Tôn đúng hạn đến nhà Kim Cẩm tìm Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đám người trong sân biểu tình nghiêm túc.

    Vu Hi vội vàng cùng lão Tôn nói, "Lão tiên sinh, vừa mới kẻ thù giết cha Thịnh gia tới tìm Thịnh gia, hai người muốn đánh cuộc mạng sống!"

    "Đánh cuộc mạng sống? Loại phương pháp chơi lão nhân ta đã thật ra không có gặp, không nghĩ tới bây giờ còn có người có huyết khí như vậy." Lão Tôn vui tươi hớn hở mà đánh giá.

    "Lão tiên sinh, đây không phải chuyện đùa đâu, tên xấu xa kia đã nghẹn muốn hỏng rồi!" Đầu Vu Hi đang nôn nóng, lão Tôn lại còn có tâm tình nói giỡn.
     
    LieuDuong likes this.
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1160: Lão tiên sinh rốt cuộc là người nào?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đánh cuộc cái gì?" Tôn lão nhân hỏi.

    "Luận võ."

    "Luận võ?" Lão Tôn nghe xong càng thêm vui vẻ, "Vậy ngươi lo lắng cái con khỉ gì? Lá gan của người nhỏ giống hạt dưa sao."

    "Lão tiên sinh, tôi biết ông lợi hại, nhưng mà Thịnh gia bệnh nặng vừa vặn khỏi không bao lâu, chuyện trái tim còn không có hoàn toàn giải quyết đâu.."

    Vu Hi lo lắng là rất có căn cứ.

    "Ngươi biết ta lợi hại đúng không? Còn biết ta gần đây đang dạy công phu cho Thịnh gia nhà ngươi đúng không?"

    "Đúng vậy."

    "Vậy ngươi lo lắng cái gì? Ngươi là đang hoài nghi năng lực của ta, hay là hoài nghi năng lực học tập của tiểu tử này, hay là đều hoài nghỉ cả hai chúng ta?"

    "Ai?" Vu Hi sửng sốt một chút.

    Giống như có một chút đạo lý a..

    Bản lĩnh của lão Tôn anh ấy không cần hoài nghi, cho dù Giản Dật Hành tới cũng không phải là đối thủ của ông ấy, năng lực học tập của Thịnh gia cũng không thể nghi ngờ, nếu không phải lúc trước thân thể không tốt, giá trị vũ lực của Thịnh gia còn có thể lại cao không ít.

    "Nói như vậy, trận đánh cuộc này chúng ta là có phần thắng?" Vu Hi hỏi.

    "Nếu bị thua lão nhân ta theo họ của người có được không?" Lão Tôn trực tiếp liền đem lời nói tàn nhẫn thả ra, "Đối phương nhiều nhất là tìm cao thủ từ gia tộc lánh đời tới, lão nhân ta liền còn không có sợ qua loại người này!"

    "Lão tiên sinh biết chuyện của gia tộc lánh đời sao?" Địch Quân Thịnh tò mò mà nhìn lão Tôn.

    Ông lão này nếu thật sự chỉ là một ông lão bình thường ở thôn Kim Thủy, như thế nào sẽ biết đến chuyện của gia tộc lánh đời.

    "Làm sao vậy? Lão đầu nhi ta sống đến tuổi này, ăn qua muối còn nhiều hơn so với ngươi ăn cơm, biết được nhiều hơn so ngươi nhiều có cái gì vấn đề sao?"

    Lão Tôn hừ hừ nói, một bộ dáng đương nhiên.

    "Vậy ngài ăn cũng quá mặn đi." Lưu Đình nhỏ giọng nói thầm.

    Giản Nhất Lăng nghe đến đó sửng sốt một chút.

    Mấy năm nay, cô đã tìm đọc nguyên tác, đem nội dung phần sau xem hết.

    Nội dung phần sau, cô cùng Địch Quân Thịnh đều đã chết, chủ yếu nói về quá trình trưởng thành của Tần Xuyên.

    Sau khi Địch Quân Thịnh chết, đối thủ lớn nhất của Tần Xuyên là Địch nhị gia.

    Đề cập đến thế lực sau lưng tập đoàn Thiên Hưng của Địch nhị gia chính là gia tộc lánh đời.

    Trong giả thiết của nguyên tác, gia tộc lánh đời là lực lượng thần bí tồn tại trong xã hội hiện đại.

    Bọn họ không giống gia tộc hào môn như Địch gia Tần gia cao điệu mọi người đều biết.

    Bọn họ thông thường ẩn nấp ở giữa phố phường, hoặc người mang tuyệt kỹ, hoặc thân phụ trọng trách, còn có người có được tài phú phú khả địch quốc.

    Những gia tộc này thông thường không hiện sơn không lộ thủy, không tùy tiện cùng người ngoài kết giao.

    Địch nhị gia không biết thông qua cái thủ đoạn gì, cùng gia tộc lánh đời có liên hệ tương đối chặt chẽ, chỉ là ngoại giới vẫn luôn không biết.

    Địch nhị gia làm việc bảo mật xưa nay làm được rất tốt, cho nên người bên ngoài vẫn luôn cũng không biết.

    Tần Xuyên lần đầu tiên cùng Địch nhị gia so chiêu, liền ăn ngậm bồ hòn, mắt thấy hạng mục đã tới tay còn bị Địch nhị gia đoạt đi, thậm chí các hạng mục đã có của công ty cũng liên tiếp xảy ra vấn đề.

    Nhưng sau đó Tần Xuyên lại được một gia tộc lánh đời khác trợ giúp, bắt đầu có lực lượng phản kích, hơn nữa dưới sự trợ giúp của Mạc Thi Vận, thành công mà phản kích Địch nhị gia.

    Hôm nay là lần đầu tiên trên thực tế Giản Nhất Lăng nghe được người khác nhắc tới gia tộc lánh đời, mặc kệ là cô lúc trước hay là hai năm trước đây cô đều chưa từng có cơ hội tiếp xúc đến gia tộc lánh đời thần bí mà lại cường đại.

    "Lão tiên sinh rốt cuộc là người nào?" Địch Quân Thịnh dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại một lần mà đánh giá lão Tôn.

    Tuy rằng đã sớm cảm thấy lão giả không phải người bình thường.

    Nhưng hôm nay ông ấy nhắc tới gia tộc lánh đời, hơn nữa ngữ khí còn có chút khinh thường, làm lòng hiếu kỳ đối với ông ấy tăng thêm một bước tiến.
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...