Chương 1141: Phép khích tướng (3)
Lưu Đình nói, "Địch thiếu gia, kỹ thuật mát xa của tôi rất tốt, anh họ của Giản Nhất Lăng là Ôn Ngôn nằm liệt lâu như vậy, cơ bắp đều héo rút thành như vậy, đều nhờ tôi mà có thể đi lại nhanh như vậy, không tin cậu kêu Ôn Ngôn tới kêu anh ta cho cậu xem chân của anh ta, trừ bỏ chính anh ta tích cực rèn luyện, mát xa cũng tạo nên tác dụng không nhỏ."
Đây chính là lời nói thật, chân Ôn Ngôn có thể hồi phục nhanh đến như vậy, công của Lưu Đình không hề nhỏ.
Lưu Đình nói Giản Nhất Lăng làm chứng cho anh ta, "Nhất Lăng, em nói có phải hay không?"
Trước kia anh ta đều kêu Giản Nhất Lăng là "Viện trưởng", hôm nay đột nhiên sửa lại xưng hô.
Một tiếng "Nhất Lăng" có vẻ mạc danh mà thân mật.
"Ân." Giản Nhất Lăng xác nhận kỹ thuật của Lưu Đình.
Giản Nhất Lăng không có chú ý tới Lưu Đình đối với mình thay đổi xưng hô.
"Nhất Lăng vẫn là hiểu biết anh." Lưu Đình quay đầu, thâm tình mà liếc mắt nhìn Giản Nhất Lăng một cái, "Lại nói tiếp lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, chính là bởi vì một khối thi thể, chúng ta cùng nhau nghiệm thi, giám định toàn bộ cơ thể, chỉ có hai chúng ta là có thể chịu đựng tình trạng thê thảm của cổ thi thể kia."
Lưu Đình là quái nhân, Giản Nhất Lăng cũng vậy.
Lưu Đình khó có thể mà gặp được một người giống mình như vậy.
Anh ta cùng người khác nói về thi thể cùng khí quan, hơn phân nửa sẽ bị mắng, nhưng mà cùng Giản Nhất Lăng nói thì sẽ không, cô sẽ nghiêm trang mà trả lời những tri thức về khí quan với anh.
Nói tới đây, khóe miệng Lưu Đình lại hơi hơi cong lên.
Địch Quân Thịnh nhìn thấy rõ ràng, nghe được rõ ràng.
Lưu Đình lại nói, "Nhất Lăng, hai năm em không xuất hiện, anh liền ít đi một người có thể cùng anh đàm luận mấy thứ này, cái loại cảm giác này, thật sự thực không xong."
Lời này của Lưu Đình là phát ra từ nội tâm, cảm tình chân thật mà nói.
Mấy năm nay Giản Nhất Lăng không ở, anh ta thật sự rất khổ sở rất nhớ cô.
Địch Quân Thịnh có một loại cảm giác bị mắc xương cá ở họng.
Lưu Đình dùng ánh mắt như vậy nhìn Giản Nhất Lăng làm anh cũng đã chịu không nổi, càng đừng nói để anh ta cùng Giản Nhất Lăng đi xem phim điện ảnh, hẹn hò, cùng nhau.. dắt tay, ôm..
Mặt Địch Quân Thịnh càng muốn đen.
Anh phát hiện mặc kệ mình có bao nhiêu chán ghét bộ dạng hiện tại của mình, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến vì mình từ bỏ mà đổi lấy làm cho nam nhân khác ở bên cạnh Giản Nhất Lăng, anh liền một khắc đều chịu đựng không được.
Địch Quân Thịnh trầm giọng nói, "Tôi tương đối có thói quen để Nhất Lăng giúp tôi làm mát xa."
Lưu Đình phản đối, "Nhất Lăng cùng cậu rốt cuộc nam nữ có khác biệt, các người lại không có kết hôn, em ấy mát xa toàn thân cho cậu không có thuận tiện. Tôi là nam nhân, hơn nữa tay tôi so với Nhất Lăng lớn hơn, cậu hoàn toàn có thể tin tưởng kỹ thuật của tôi."
Địch Quân Thịnh cười nhạt một tiếng, "Chúng tôi buổi tối đều là cùng ngủ trên một cái giường, chúng tôi tuy rằng không có kết hôn, nhưng hôn ước còn đó, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn."
Ánh mắt Lưu Đình dừng ở trên thân thể Địch Quân Thịnh, câu môi cười, trong nụ cười mang theo một chút trào phúng cùng khinh miệt.
Anh ta tựa hồ đang trào phúng thân thể hiện giờ của Địch Quân Thịnh, tựa hồ muốn nói, anh hiện tại cái dạng này còn muốn cùng Giản Nhất Lăng kết hôn sao, quả thực là đang chọc cười.
Giản Nhất Lăng ngồi ở vị trí nhìn không tới ánh mắt của Lưu Đình, Địch Quân Thịnh lại nhìn đến rõ ràng.
Sau đó Lưu Đình quay đầu liếc mắt nhìn Giản Nhất Lăng một cái, đem nụ cười vừa rồi thu lại, "Nếu Địch thiếu gia không cần anh, vậy anh về trên xe trước làm việc, Nhất Lăng em nếu có cái yêu cầu gì, tùy thời đến trên xe tìm anh, anh 24 giờ đợi mệnh."
"Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu, "Cảm ơn anh."
"Không cần khách khí, ngày mai anh lại mang cho em điểm tâm ngọt khác lại đây." Lưu Đình nói.
Đây chính là lời nói thật, chân Ôn Ngôn có thể hồi phục nhanh đến như vậy, công của Lưu Đình không hề nhỏ.
Lưu Đình nói Giản Nhất Lăng làm chứng cho anh ta, "Nhất Lăng, em nói có phải hay không?"
Trước kia anh ta đều kêu Giản Nhất Lăng là "Viện trưởng", hôm nay đột nhiên sửa lại xưng hô.
Một tiếng "Nhất Lăng" có vẻ mạc danh mà thân mật.
"Ân." Giản Nhất Lăng xác nhận kỹ thuật của Lưu Đình.
Giản Nhất Lăng không có chú ý tới Lưu Đình đối với mình thay đổi xưng hô.
"Nhất Lăng vẫn là hiểu biết anh." Lưu Đình quay đầu, thâm tình mà liếc mắt nhìn Giản Nhất Lăng một cái, "Lại nói tiếp lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, chính là bởi vì một khối thi thể, chúng ta cùng nhau nghiệm thi, giám định toàn bộ cơ thể, chỉ có hai chúng ta là có thể chịu đựng tình trạng thê thảm của cổ thi thể kia."
Lưu Đình là quái nhân, Giản Nhất Lăng cũng vậy.
Lưu Đình khó có thể mà gặp được một người giống mình như vậy.
Anh ta cùng người khác nói về thi thể cùng khí quan, hơn phân nửa sẽ bị mắng, nhưng mà cùng Giản Nhất Lăng nói thì sẽ không, cô sẽ nghiêm trang mà trả lời những tri thức về khí quan với anh.
Nói tới đây, khóe miệng Lưu Đình lại hơi hơi cong lên.
Địch Quân Thịnh nhìn thấy rõ ràng, nghe được rõ ràng.
Lưu Đình lại nói, "Nhất Lăng, hai năm em không xuất hiện, anh liền ít đi một người có thể cùng anh đàm luận mấy thứ này, cái loại cảm giác này, thật sự thực không xong."
Lời này của Lưu Đình là phát ra từ nội tâm, cảm tình chân thật mà nói.
Mấy năm nay Giản Nhất Lăng không ở, anh ta thật sự rất khổ sở rất nhớ cô.
Địch Quân Thịnh có một loại cảm giác bị mắc xương cá ở họng.
Lưu Đình dùng ánh mắt như vậy nhìn Giản Nhất Lăng làm anh cũng đã chịu không nổi, càng đừng nói để anh ta cùng Giản Nhất Lăng đi xem phim điện ảnh, hẹn hò, cùng nhau.. dắt tay, ôm..
Mặt Địch Quân Thịnh càng muốn đen.
Anh phát hiện mặc kệ mình có bao nhiêu chán ghét bộ dạng hiện tại của mình, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến vì mình từ bỏ mà đổi lấy làm cho nam nhân khác ở bên cạnh Giản Nhất Lăng, anh liền một khắc đều chịu đựng không được.
Địch Quân Thịnh trầm giọng nói, "Tôi tương đối có thói quen để Nhất Lăng giúp tôi làm mát xa."
Lưu Đình phản đối, "Nhất Lăng cùng cậu rốt cuộc nam nữ có khác biệt, các người lại không có kết hôn, em ấy mát xa toàn thân cho cậu không có thuận tiện. Tôi là nam nhân, hơn nữa tay tôi so với Nhất Lăng lớn hơn, cậu hoàn toàn có thể tin tưởng kỹ thuật của tôi."
Địch Quân Thịnh cười nhạt một tiếng, "Chúng tôi buổi tối đều là cùng ngủ trên một cái giường, chúng tôi tuy rằng không có kết hôn, nhưng hôn ước còn đó, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn."
Ánh mắt Lưu Đình dừng ở trên thân thể Địch Quân Thịnh, câu môi cười, trong nụ cười mang theo một chút trào phúng cùng khinh miệt.
Anh ta tựa hồ đang trào phúng thân thể hiện giờ của Địch Quân Thịnh, tựa hồ muốn nói, anh hiện tại cái dạng này còn muốn cùng Giản Nhất Lăng kết hôn sao, quả thực là đang chọc cười.
Giản Nhất Lăng ngồi ở vị trí nhìn không tới ánh mắt của Lưu Đình, Địch Quân Thịnh lại nhìn đến rõ ràng.
Sau đó Lưu Đình quay đầu liếc mắt nhìn Giản Nhất Lăng một cái, đem nụ cười vừa rồi thu lại, "Nếu Địch thiếu gia không cần anh, vậy anh về trên xe trước làm việc, Nhất Lăng em nếu có cái yêu cầu gì, tùy thời đến trên xe tìm anh, anh 24 giờ đợi mệnh."
"Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu, "Cảm ơn anh."
"Không cần khách khí, ngày mai anh lại mang cho em điểm tâm ngọt khác lại đây." Lưu Đình nói.