Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1141: Phép khích tướng (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Đình nói, "Địch thiếu gia, kỹ thuật mát xa của tôi rất tốt, anh họ của Giản Nhất Lăng là Ôn Ngôn nằm liệt lâu như vậy, cơ bắp đều héo rút thành như vậy, đều nhờ tôi mà có thể đi lại nhanh như vậy, không tin cậu kêu Ôn Ngôn tới kêu anh ta cho cậu xem chân của anh ta, trừ bỏ chính anh ta tích cực rèn luyện, mát xa cũng tạo nên tác dụng không nhỏ."

    Đây chính là lời nói thật, chân Ôn Ngôn có thể hồi phục nhanh đến như vậy, công của Lưu Đình không hề nhỏ.

    Lưu Đình nói Giản Nhất Lăng làm chứng cho anh ta, "Nhất Lăng, em nói có phải hay không?"

    Trước kia anh ta đều kêu Giản Nhất Lăng là "Viện trưởng", hôm nay đột nhiên sửa lại xưng hô.

    Một tiếng "Nhất Lăng" có vẻ mạc danh mà thân mật.

    "Ân." Giản Nhất Lăng xác nhận kỹ thuật của Lưu Đình.

    Giản Nhất Lăng không có chú ý tới Lưu Đình đối với mình thay đổi xưng hô.

    "Nhất Lăng vẫn là hiểu biết anh." Lưu Đình quay đầu, thâm tình mà liếc mắt nhìn Giản Nhất Lăng một cái, "Lại nói tiếp lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, chính là bởi vì một khối thi thể, chúng ta cùng nhau nghiệm thi, giám định toàn bộ cơ thể, chỉ có hai chúng ta là có thể chịu đựng tình trạng thê thảm của cổ thi thể kia."

    Lưu Đình là quái nhân, Giản Nhất Lăng cũng vậy.

    Lưu Đình khó có thể mà gặp được một người giống mình như vậy.

    Anh ta cùng người khác nói về thi thể cùng khí quan, hơn phân nửa sẽ bị mắng, nhưng mà cùng Giản Nhất Lăng nói thì sẽ không, cô sẽ nghiêm trang mà trả lời những tri thức về khí quan với anh.

    Nói tới đây, khóe miệng Lưu Đình lại hơi hơi cong lên.

    Địch Quân Thịnh nhìn thấy rõ ràng, nghe được rõ ràng.

    Lưu Đình lại nói, "Nhất Lăng, hai năm em không xuất hiện, anh liền ít đi một người có thể cùng anh đàm luận mấy thứ này, cái loại cảm giác này, thật sự thực không xong."

    Lời này của Lưu Đình là phát ra từ nội tâm, cảm tình chân thật mà nói.

    Mấy năm nay Giản Nhất Lăng không ở, anh ta thật sự rất khổ sở rất nhớ cô.

    Địch Quân Thịnh có một loại cảm giác bị mắc xương cá ở họng.

    Lưu Đình dùng ánh mắt như vậy nhìn Giản Nhất Lăng làm anh cũng đã chịu không nổi, càng đừng nói để anh ta cùng Giản Nhất Lăng đi xem phim điện ảnh, hẹn hò, cùng nhau.. dắt tay, ôm..

    Mặt Địch Quân Thịnh càng muốn đen.

    Anh phát hiện mặc kệ mình có bao nhiêu chán ghét bộ dạng hiện tại của mình, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến vì mình từ bỏ mà đổi lấy làm cho nam nhân khác ở bên cạnh Giản Nhất Lăng, anh liền một khắc đều chịu đựng không được.

    Địch Quân Thịnh trầm giọng nói, "Tôi tương đối có thói quen để Nhất Lăng giúp tôi làm mát xa."

    Lưu Đình phản đối, "Nhất Lăng cùng cậu rốt cuộc nam nữ có khác biệt, các người lại không có kết hôn, em ấy mát xa toàn thân cho cậu không có thuận tiện. Tôi là nam nhân, hơn nữa tay tôi so với Nhất Lăng lớn hơn, cậu hoàn toàn có thể tin tưởng kỹ thuật của tôi."

    Địch Quân Thịnh cười nhạt một tiếng, "Chúng tôi buổi tối đều là cùng ngủ trên một cái giường, chúng tôi tuy rằng không có kết hôn, nhưng hôn ước còn đó, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn."

    Ánh mắt Lưu Đình dừng ở trên thân thể Địch Quân Thịnh, câu môi cười, trong nụ cười mang theo một chút trào phúng cùng khinh miệt.

    Anh ta tựa hồ đang trào phúng thân thể hiện giờ của Địch Quân Thịnh, tựa hồ muốn nói, anh hiện tại cái dạng này còn muốn cùng Giản Nhất Lăng kết hôn sao, quả thực là đang chọc cười.

    Giản Nhất Lăng ngồi ở vị trí nhìn không tới ánh mắt của Lưu Đình, Địch Quân Thịnh lại nhìn đến rõ ràng.

    Sau đó Lưu Đình quay đầu liếc mắt nhìn Giản Nhất Lăng một cái, đem nụ cười vừa rồi thu lại, "Nếu Địch thiếu gia không cần anh, vậy anh về trên xe trước làm việc, Nhất Lăng em nếu có cái yêu cầu gì, tùy thời đến trên xe tìm anh, anh 24 giờ đợi mệnh."

    "Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu, "Cảm ơn anh."

    "Không cần khách khí, ngày mai anh lại mang cho em điểm tâm ngọt khác lại đây." Lưu Đình nói.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1142: Phép khích tướng (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó Lưu Đình rời khỏi phòng.

    Mới vừa đi ra khỏi phòng, Lưu Đình liền lập tức há mồm thở dốc.

    "Mẹ nó, nghẹn chết ta, lão tử không đứng đắn hơn phân nửa đời người, đột nhiên làm lão tử đứng đắn một phen, thật mẹ nó không có quen."

    Sau đó vô cùng ghét bỏ mà cởi ra áo khoác tây trang của mình.

    Loại quần áo vướng chân vướng tay này, thật sự không thích mặc, vẫn là quần áo hưu nhàn thêm áo blouse trắng thoải mái lại thuận tiện.

    Ôn Ngôn nhìn thấy Lưu Đình đứng ở cửa cởi áo khoác tây trang, nghi hoặc mà nhìn anh ta, "Cậu mặc tây trang làm gì?"

    Ôn Ngôn vẫn là lần đầu nhìn thấy Lưu Đình mặc tây trang, quen biết hai năm, anh ta không phải mặc áo blouse trắng chính là mặc quần áo vận động, chính anh ta nói qua bất kể loại quần áo gì mà hạn chế anh ta tung tăng nhảy nhót đối với anh ta mà nói đều chính là gông xiềng.

    "Còn có thể làm gì? Cùng em gái cậu tỏ tình đó!" Lưu Đình tức giận mà nói.

    Anh ta dễ dàng sao, từ chỗ anh Mạch ca nhận một công việc tùy lúc đều có thể bị trả thù.

    Quay đầu lại anh phải nói chuyện với anh Mạch, cần phải phụ trách bảo hộ sự an toàn của anh ta.

    "Cậu đang nói bậy bạ gì đó?" Ôn Ngôn đem mặt trầm xuống.

    Lưu Đình cười hề hề mà đi đến bên người Ôn Ngôn, lôi kéo Ôn Ngôn đi xa một ít sau, khẽ meo meo mà nói, "Anh Mạch yêu cầu."

    "Anh Duẫn Mạch? Vì cái gì?" Ôn Ngôn không hiểu.

    "Cậu cái đứa ngu ngốc này, đương nhiên là vì kích thích Địch thiếu gia nằm liệt trên giường, cậu cho rằng mỗi người đều giống cậu tích cực như vậy phục hồi như vậy sao?"

    Ôn Ngôn nghe minh bạch.

    "Các người làm như vậy, cậu ta sẽ mắc mưu sao? Chỉ số thông minh của cậu ta nhưng không thấp."

    "Chỉ số thông minh cậu ta không thấp, nhưng mà là nam nhân, ở thời điểm nào đó chỉ số thông minh dễ dàng offline, ví dụ như hiện tại, chính trạng huống của thân thể cậu ta không tốt, sau đó lại có một người giống tôi tài hoa cùng mỹ mạo như vậy tồn tại, chỉ số thông minh cùng EQ cùng với anh tuấn mỹ thiếu niên xuất hiện, làm cậu ta cảm giác được nguy cơ, cậu ta liền sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Nói nữa em gái Nhất Lăng vốn dĩ liền rất nhận người thích, nhiều nam nhân thích em ấy quá bình thường. Mà tôi cũng không có trực tiếp nói thích em gái cậu, mà là biểu đạt một nửa, giấu một nửa, rõ ràng có thể làm cậu ta liếc mắt một cái liền nhìn ra tới, cố tình lại không nói rõ, cậu ta cảm thấy đây là chính là cậu ta phân tích kết luận ra tới, càng thêm tin tưởng không nghi ngờ."

    Lưu Đình phân tích một hồi, đạo lý rõ ràng.

    "Cậu ngày thường không phải đều cùng thi thể giao tiếp sao? Nơi nào có được những tri thức cùng kinh nghiệm đó?" Ôn Ngôn cau mày, hồ nghi mà nhìn Lưu Đình.

    "Phim truyền hình a! Cậu cho rằng phim ngôn tình tôi chỉ coi cho vui sao?"

    "Tôi cho rằng cậu xem phim ngôn tình chỉ là để chê bai."

    Mỗi lần Lưu Đình xem phim ngôn tình đều là một bên xem một bên chê bai, chê từ đầu đến cuối.

    "Chê bai chỉ là một bộ phận, học tập mới là tinh túy, tiểu Ngôn tử, cậu cần phải học nhiều lắm đấy! Nói nữa tiểu Ngôn tử, hôm nay cậu đi được bao nhiêu bước rồi? Cẳng chân có tốt hơn chút nào không? Khi nào có thể cùng anh đi đá cầu?"

    Ôn Ngôn trắng mắt liếc nhìn Lưu Đình một cái, lười đến cùng anh ta cãi nhau.

    ###

    Trong phòng, Giản Nhất Lăng đem lời nói cuối cùng của Địch Quân Thịnh xem như thật sự.

    Lần thứ hai bò lên trên giường, bắt đầu cởi quần áo Địch Quân Thịnh, chuẩn bị làm mát xa cho anh.

    "Đừng cởi." Địch Quân Thịnh lần thứ hai kêu Giản Nhất Lăng ngừng.

    Khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng nghi hoặc mà nhìn anh.

    "Cách quần áo là được." Địch Quân Thịnh nói.

    Cho dù thân thể biến thành cái dạng này, bản năng khát vọng đối với cô ấy lại một chút đều không có ít đi.

    Địch Quân Thịnh không muốn như vậy, ít nhất ở thời điểm thân thể của mình có dáng vẻ này là không muốn.

    Nhưng mà tựa như ngày đó cô mát xa cho anh, mặc kệ anh có cỡ nào khống chế chính mình, cũng không có cách nào ngăn cản được bản năng thân thể.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1143: Lão quái nhân (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên không thể để cô cởi quần áo của anh.

    Cách quần áo mà nói, nhiều ít vẫn sẽ tốt hơn.

    Giản Nhất Lăng đáp ứng rồi, không có cởi quần áo của Địch Quân Thịnh.

    Cách quần áo, tay nhỏ nhẹ nhàng mà nắn cơ bắp trên đùi trên cánh tay của Địch Quân Thịnh.

    Lực đạo không nhẹ không nặng vừa vặn tốt, thực thoải mái.

    Khuôn mặt Địch Quân Thịnh nguyên bản tái nhợt dần dần mơ hồ có một ít màu hồng.

    Anh vẫn là xem nhẹ lực ảnh hưởng của Giản Nhất Lăng đối với anh, chẳng sợ là cách quần áo..

    Một tiếng kêu rên rất nhỏ phát ra từ cổ họng của Địch Quân Thịnh.

    "Làm anh đau sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Không sai biệt lắm, đừng động."

    Địch Quân Thịnh trầm giọng nói, tiếng nói phá lệ khàn khàn.

    "Đau một chút anh cố gắng chịu đựng, cơ bắp của anh trường kỳ không vận động, yêu cầu chậm rãi khôi phục, mát xa thích hợp chính là trải chăn cho anh lúc về sau khi rèn luyện hồi phục." Giản Nhất Lăng nói.

    Đau, là có thể chịu đựng.

    Nhưng mà..

    "Thịnh gia, Lăng Thần!"

    Vu Hi lỗ mãng mà vọt vào phòng.

    Sau đó ngây ngốc ở tại chỗ.

    Hình ảnh trước mắt là hình ảnh mà anh ấy như thế nào cũng đều không có nghĩ đến.

    Sau một giây đồng hồ ngốc lăng, Vu Hi vội vàng nói, "Thực xin lỗi thực xin lỗi!"

    Sau đó chạy nhanh giống như bay đi ra ngoài, thời điểm ra cửa còn giúp hai người khóa kỹ cửa lại.

    Vu Hi ở cửa vỗ chính ngực mình, một bộ dạng như kinh hồn chưa định.

    Thịnh gia cùng Lăng Thần, cũng quá kích thích đi?

    Ban ngày ban mặt như thế này, cũng không khóa cửa..

    Huống chi thân thể Thịnh gia vẫn là như vậy..

    Quả nhiên cách nói tiểu biệt thắng tân hôn là có đạo lý, hai năm không gặp, mặc kệ là tâm linh hay là thân thể, đều phá lệ mà tưởng niệm đối phương.

    Không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên ở trên phương diện này lại chủ động như vậy.. Thật là trăm triệu không nghĩ tới..

    Vu Hi đang nghĩ ngợi, nhìn thấy Kim Cẩm cầm đồ vật đang muốn vào phòng.

    Vu Hi vội vàng ngăn cô ấy lại.

    "Làm sao vậy?" Kim Cẩm tò mò hỏi.

    "Thịnh gia ngủ rồi, em.. tạm thời không cần đi quấy rầy bọn họ."

    "Ngủ rồi? Hiện tại?" Kim Cẩm có chút nghi hoặc.

    "Đúng vậy, hiện tại thân thể cậu ấy còn yếu, tùy lúc đều muốn ngủ." Vì hạnh phúc của Thịnh gia cùng Lăng Thần, anh ấy chỉ có thể nói dối.

    Kim Cẩm tin.

    "Đúng rồi, Kim tiểu thư, phụ cận nhà em có phong cảnh gì đặc biệt không tồi không? Lăng Thần chúng ta muốn đưa Thịnh gia đi dạo xung quanh, anh nghĩ chọn cho hai vợ chồng bọn họ một chỗ phong cảnh tốt một chút."

    Thôn Kim Thủy thuộc về mảnh đất đồi núi, bốn phía núi vây quanh, hoàn cảnh tự nhiên rất là không tồi.

    "Phong cảnh ở sau núi thật ra không tồi, có thác nước, nhưng mà bên kia có một lão quái nhân ở, ông ấy không thích người khác tới gần, tính cách tương đối khó đối phó, các anh đi qua nếu gặp được ông ấy có khả năng sẽ bị ông ấy la mắng một trận."

    "Lão quái nhân sao?" Vu Hi có chút tò mò, rốt cuộc là quái lạ như thế nào.

    "Ân. Vóc dáng gầy gầy, không cao, hơi hơi có chút còng lưng, bình thường không cùng người trong thôn lui tới, ở tại trong núi, trồng thảo dược. Nhưng mà ông ấy không xấu, tuy rằng ngày thường rất khó ở chung, nhưng nếu ai bị rắn cắn, đi đến nơi đó cầu xin ông ấy một bộ thảo dược, ông ấy tuy rằng sẽ nói hai câu, nhưng khẳng định sẽ cho, hơn nữa thảo dược của ông ấy dùng được rất tốt, đã cứu mạng không ít người."

    "Như vậy sao, không phải người xấu là được." Chỉ cần không uy hiếp đến an toàn sinh mệnh của Thịnh gia cùng Lăng Thần, kỳ quái một chút cũng không phải vấn đề lớn.

    ###

    Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh đi ra ngoài dạo quanh.

    Giản Nhất Lăng đã có thể đi rồi, Địch Quân Thịnh còn ngồi ở trên xe lăn.

    Vu Hi cùng vệ sĩ đi theo phía sau bọn họ, không dám rời xa.

    Vu Hi nói sau núi có thác nước, phong cảnh thực tốt.

    Cho nên Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh liền đi về phía sau núi.

    Xe lăn của Địch Quân Thịnh chạy bằng điện, có công năng leo dốc, cho dù đi đường núi có chút nhấp nhô, cũng không có vấn đề gì.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1144: Lão quái nhân (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng râm ở ven đường dày đặc, ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi xuống loang lổ đầy đất.

    Tiếng côn trùng tiếng chim kêu vang, nơi xa truyền đến tiếng nước suối róc rách nhắc nhở bọn họ khoảng cách đến thác nước không còn xa.

    Trải qua một đoạn đường nhỏ uốn lượn, thác nước Kim Cẩm nói đã xuất hiện ở trước mặt mấy người.

    Tiếng thác nước róc rách vang lên, càng đến gần càng tràn ngập hơi nước.

    Con đường nhỏ ngoắt nghéo, phong cảnh như họa.

    Cách dưới chân thác nước không xa có một căn nhà tranh nhỏ.

    Căn nhà dùng đất đỏ rơm rạ tạo thành, đây là vật liệu kiến trước ở nông thôn thế kỷ trước, hiện tại nhà ở đều được xây bằng bê tông cốt thép, cho dù là ở nông thôn cũng rất ít thấy loại đất đỏ này.

    Đây đại khái chính là nơi ở của lão quái nhân mà Kim Cẩm nói đến kia.

    Giản Nhất Lăng thấy được ở phía trước căn nhà tranh đất đỏ có một mảnh sân, trong sân trồng rất nhiều thực vật.

    Nhưng đây không phải là rau dưa củ quả bình thường, mà là thảo dược.

    Thời điểm đi ngang qua sân trước, Giản Nhất Lăng nhìn thấy những loại thảo dược kia bộ dạng cũng không được tốt lắm.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng ở phía dưới thác nước thưởng thức phong cảnh, lão quái nhân trong phòng đi ra.

    Đầu tóc hoa râm, thoạt nhìn ước chừng khoảng sáu bảy chục tuổi.

    Dáng người thon gầy, vóc người không cao, phía sau lưng hơi hơi có cong một ít.

    "Các người làm cái gì? Đây là địa bàn của lão nhân ta, cút cút cút, nhanh nhanh nhanh mà cút đi!"

    Ông lão vừa ra tới liền mắng chửi người.

    Vu Hi nghe thấy lời này liền cảm thấy tức giận, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình cùng ông lão giải thích, "Lão tiên sinh, chúng tôi ở chỗ này an tĩnh mà xem thác nước trong chốc lát, không ồn ào, một lát liền đi."

    "Không được, hiện tại phải cút cho ta! Có bao xa lăn bao xa! Các ngươi ở chỗ này đứng quá chướng mắt!" Ông lão căn bản không muốn cùng Vu Hi thương lượng.

    "Lão tiên sinh, ông nói chuyện không thể như vậy, căn nhà dưới thác nước này là của ông, nhưng thác nước này không phải của ông, như thế nào ông có thể ngay cả xem cũng không cho chúng tôi xem chứ? Chúng tôi cũng không có gây ồn ào đến ông không phải sao?"

    "Thì như thế nào? Ta chính là không cho các ngươi nhìn, ta liền nói thác nước này là của ta, ta một người! Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi lại không nhanh chóng mà từ nơi này cút đi, ta liền lấy cây chổi đuổi các ngươi đi!"

    Nói xong ông lão từ trong viện cầm lấy một cây chổi do chính ông làm, hùng hùng hổ hổ mà muốn đuổi người.

    Vu Hi nói, "Lão tiên sinh, chúng tôi nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sẽ sợ ông hay sao? Tôi không nghĩ cùng ông động thủ, miễn cho nói là chúng tôi khi dễ ông lão ông đây!"

    Vẻ mặt ông lão khinh thường, "Các ngươi người nhiều sao? Ta xem những người mà ngươi mang tới này, đều chỉ là uổng có giàn hoa, luyện không được một thân cơ bắp, muốn đánh thật lên tới, có khi còn không bằng cái chổi trong tay lão nhân ta đâu!"

    Vu Hi thật là phục cho ông lão không biết xấu hổ này, uổng có giàn hoa sao?

    Vệ sĩ mà anh ấy mang theo phía sau đều là người đứng đầu mà Địch nhị gia tỉ mỉ huấn luyện ra.

    Cánh tay của người ta so với cái bắp đùi của lão quái nhân này còn to hơn đấy!

    Vu Hi bất đắc dĩ, "Ông.. ông tại sao lại không nghe khuyên bảo chứ, nếu thật đem ông đả thương, chịu khổ chính là ông đó!"

    Lão quái nhân đã cầm lấy cái chổi, bắt đầu đánh người, "Cút! Hết thảy cút cho ta! Có bao xa lăn bao xa."

    Ông lão đảo chổi qua đảo chổi lại mà hướng trên người nhóm vệ sĩ mà đánh.

    Nhóm vệ sĩ ngay từ đầu chỉ là né tránh, nhưng ông lão cư nhiên mỗi một chút đều có thể tinh chuẩn mà đánh tới cẳng chân bọn họ.

    Nhóm vệ sĩ bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn cùng ông lão động thủ.

    Nhóm vệ sĩ đồng thời động thủ, nhưng ông lão lại linh hoạt giống như con khỉ, trái tránh phải trốn, nhóm vệ sĩ không thể đụng tới người ông được một chút nào.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng nhìn thấy như vậy, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1145: Lão quái nhân (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái lão quái nhân này thoạt nhìn đang chạy lung tung, nhưng trên thực tế mỗi một động tác đều cực kỳ tinh chuẩn, linh hoạt nhanh nhẹn, mượn sức đánh sức, những người được xưng là vệ sĩ đứng đầu thế giới đó của Địch Quân Thịnh ở trước mặt ông ấy giống như một đám gà con, tùy ý cho ông ấy đùa nghịch.

    Vu Hi ngay từ đầu còn tưởng rằng là mấy người vệ sĩ không nghiêm túc, rốt cuộc đối phương chỉ là một ông lão.

    Nhưng chờ đến khi một nhóm vệ sĩ thở hổn hển như trâu, Vu Hi mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

    Không phải nhóm vệ sĩ không có tận lực, mà bản lĩnh của ông lão ở phía trên nhóm vệ sĩ.

    Chỉ chốc lát sau, cái chổi của ông lão đã đem một nhóm vệ sĩ thoạt nhìn cao lớn uy mãnh đều đánh ngã ở trên mặt đất.

    Ông lão giơ cái chổi mắng, "Còn không nhanh chóng cút, không cút chờ ăn phân sao?"

    Địch Quân Thịnh đối với Giản Nhất Lăng nói, "Chúng ta đi thôi."

    Giản Nhất Lăng gật gật đầu.

    Sau đó đẩy xe lăn của Địch Quân Thịnh chuẩn bị trở về, thời điểm đi ngang qua phía trước nhà lão quái nhân, Giản Nhất Lăng nói với ông lão một câu, "Bạch thuật thích hợp gieo trồng ở bờ cát có độ mặn pha kiềm, ông dùng đất trồng không đúng."

    Nói xong Giản Nhất Lăng tiếp tục đi về phía trước.

    "Ngươi từ từ." Ông lão gọi Giản Nhất Lăng lại, "Ngươi vừa mới nói bạch thuật phải gieo trồng ở bờ cát có độ mặn pha kiềm đúng không? Ngươi biết cách trồng thảo dược sao?"

    "Biết một ít." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Vu Hi lôi kéo Giản Nhất Lăng nói, "Lăng Thần, chúng ta đừng quan tâm ông lão này, tính tình ông ấy quá xấu rồi."

    Ông lão tiếp tục hỏi Giản Nhất Lăng, "Vậy ngươi nói cho ta thất diệp nhất chi hoa nên trồng ở nơi nào?"

    Giản Nhất Lăng nhìn thoáng qua thất diệp nhất chi hoa hơi thở thoi thóp mà ông lão trồng, trả lời, "Ưa nóng, ưa ướt, ưa bóng mát, không chịu được lạnh, không chịu được khô hạn, tránh sương giá cùng ánh mặt trời. Nên trồng ở nơi có đất ẩm, nhiều mùn như dưới tán cây rừng và dọc các bờ khe suối."

    Ông lão đem thất diệp nhất chi hoa trồng trực tiếp ở dưới ánh nắng, tự nhiên sẽ sinh trưởng không tốt.

    Ông lão nheo nheo mắt, sửa lại thái độ táo bạo phía trước, nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu nha đầu ngươi vậy mà biết cách trồng thảo dược."

    Vu Hi vội nói, "Lăng Thần của chúng ta biết rất nhiều thứ."

    Ông lão cười nhạt một tiếng, "Nể tình ngươi nói cho ta biết những cái này, ta cũng khuyên các ngươi một câu, cái địa phương này đừng tới, đối với các ngươi không có chỗ tốt."

    Ông ấy đuổi bọn họ đi, là vì tốt cho bọn họ.

    Bằng không xảy ra chuyện gì, bọn họ ngay cả khóc đều không có nơi để khóc.

    "Ông đây là muốn nói nơi này có rắn hay là có lão hổ phải không?" Vu Hi nghe không hiểu lắm ý tứ của ông lão.

    Như thế nào mà không thể ở lại, bọn họ không thể ở lại, chẳng lẽ ông lão này chính ông là có thể ở lại? Chuyện này không phải rất khôi hài sao?

    "Được." Giản Nhất Lăng không hỏi nhiều, trực tiếp đáp ứng rồi.

    Giản Nhất Lăng xoay người muốn đi, ông lão lại có một chút luyến tiếc hỏi, "Tiểu nha đầu, ngươi còn biết cái khác gì, nếu không lấy tờ giấy viết xuống cho ta đi?"

    Vu Hi buồn bực, "Lão tiên sinh, vừa mới rồi là ông đuổi chúng ta đi, như thế nào lúc này đổi lại ông muốn lôi kéo Lăng Thần của chúng ta không cho đi nữa rồi?"

    "Làm sao chứ? Lão nhân ta vui!" Ông lão hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng, "Ta nói cho ngươi biết tiểu nha đầu, ta cũng sẽ không lấy không tư liệu của ngươi, người ngồi trên xe lăn phía trước kia, ta có thể giúp ngươi trị thương cho hắn."

    Vu Hi không tin lời ông lão nói, ông ấy ngay cả bệnh của Thịnh gia bọn họ là gì cũng không biết, liền dám mở miệng nói muốn trị cho cậu ấy, quả thực chính là nói hươu nói vượn.

    Không đợi Giản Nhất Lăng đưa ra đáp án, ông lão liền lập tức đi về hướng Địch Quân Thịnh.

    Nhóm vệ sĩ tiến lên ngăn cản, nhưng ông lão nhân hai ba động tác đã lược đổ bọn họ.

    So vừa rồi lấy chổi đánh còn muốn mau hơn.

    Cho nên vừa rồi lão nhân gia vẫn còn giữ lại!
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1146: Lão quái nhân (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sao có thể?

    Giá trị vũ lực của ông lão này, không phải là có chút quá cao đi?

    Trong ấn tượng, anh họ của Giản Nhất Lăng là Giản Dật Hành cũng đều không có khoa trương đến mức như vậy.

    Trên mặt Vu Hi không khỏi lộ ra sự khiếp sợ.

    Tại thôn nhỏ trên núi hẻo lánh như vậy, bọn họ vậy mà gặp được tuyệt đỉnh cao thủ sao?

    Vệ sĩ ngăn không được ông lão, ông ấy đi tới trước mặt Địch Quân Thịnh, duỗi tay bắt mạch cho Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh không có phản kháng, mà để cho ông lão bắt mạch cho mình.

    Ông lão nghiêm túc mà bắt mạch cho Địch Quân Thịnh, chỉ chốc lát sau đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    "Ngươi như thế nào sẽ có mạch tượng kỳ quái như vậy?"

    Có thể nhìn ra mạch tượng kỳ quái của Địch Quân Thịnh, chứng minh ông lão này thật là có bản lĩnh.

    Ông lão cau mày, nghiêm túc mà suy tư.

    Mạch tượng như vậy ông ấy thực sự là lần đầu tiên thấy.

    Muốn nói mạch tượng của anh không tốt, nhưng lại cứng cáp hữu lực, nhưng muốn nói mạch tượng của anh khỏe mạnh, lại cùng người bình thường hoàn toàn không giống nhau.

    Sau một lúc lâu, ông lão hỏi, "Các ngươi hiện tại ở gần đây sao? Các ngươi nói cho ta địa chỉ, ta đi tìm các ngươi, cái địa phương này các ngươi không thể ở lâu."

    Vu Hi nhỏ giọng nói với Giản Nhất Lăng, "Lăng Thần, không thể không để tâm phòng người, ông lão này cổ quái.."

    Giản Nhất Lăng cũng biết ông lão cổ quái.

    Nhưng mà lấy giá trị vũ lực kinh người của ông lão vừa mới bày ra, hôm nay ong ấy thật muốn đối với bọn họ làm cái gì, mấy người vệ sĩ đều ngăn không được, ông ấy không cần thiết làm điều thừa.

    Giản Nhất Lăng hiện tại đã có một phương pháp có thể cứu Địch Quân Thịnh, nhưng rốt cuộc còn không có hoàn toàn xác định, nếu có thể có nhiều hơn một loại phương pháp, chính là nhiều thêm một phần hy vọng, cô nguyện ý nếm thử.

    "Chúng tôi ở thôn Kim Thủy trong nhà một cô gái tên là Kim Cẩm." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Kim Cẩm đúng không, nha đầu kia ta biết, được rồi, các ngươi trở về đi, trễ chút ta đi qua tìm các ngươi."

    Ông lão ngay từ đầu chỉ nghĩ muốn trên người Giản Nhất Lăng đổi kinh nghiệm gieo trồng thảo dược của cô, nhưng mà hiện tại ông lại đối với tình huống thân thể của Địch Quân Thịnh sinh ra lòng hiếu kỳ thật lớn.

    Nói xong ông lão lại bắt đầu đuổi người, nói cái gì cũng không cho Giản Nhất Lăng bọn họ ở lâu trước sân nhà ông.

    Thật là ông lão cổ quái.

    Cũng không biết ở trước cái sân của ông ấy có cái bảo bối gì, tại sao lại không thích người khác tới gần.

    Sau khi trở lại trong nhà Kim Cẩm, Giản Nhất Lăng hỏi Kim Cẩm một ít chuyện về lão quái nhân.

    "Lúc trước cô chưa thấy qua ông ấy sao?" Kim Cẩm hỏi lại.

    "Tôi? Vì sao lại hỏi như vậy?"

    "Bởi vì cô chính là từ bên kia lăn xuống, nơi tôi nhặt được cô chính là ở phía dưới thác nước kia, tôi cho rằng ít nhất lúc trước cô đã đi qua nơi đó, hẳn là đã gặp qua ông ấy." Kim Cẩm trả lời.

    Giản Nhất Lăng từ cái chỗ đó lăn xuống tới sao?

    Một bên thác nước xác thật là một triền núi chênh vênh, hơn nữa phía trên bị che kín đầy bụi gai.

    Lúc vừa rồi ở bên cạnh thác nước đợi Giản Nhất Lăng có thấy, nhưng mà không nghĩ tới đám bụi gai kia chính là thứ làm cho mình bị thương.

    "Chưa thấy qua." Giản Nhất Lăng lắc lắc đầu.

    "Chúng tôi đều gọi ông ấy là Tôn gia gia, nhưng tên gọi của ông ấy là gì, tôi cũng không biết. Ông ấy từ nhỏ đã sống ở trong thôn Kim Thủy, sống cùng ông nội của ông ấy trong căn nhà tranh kia, sau đó ông nội của ông ấy đi rồi, nhà tranh cũng chỉ dư lại một người là ông ấy. Nghe những người lớn tuổi trong thôn nói, có một đoạn thời gian ông ấy đã rời thôn đi, ở bên ngoài khoảng mười năm, sau khi trở về liền không có đi ra ngoài qua."

    Kim Cẩm biết đến cũng chỉ có nhiều như vậy, cô cũng rất ít cùng vị lão nhân cổ quái này tiếp xúc, đại đa số cũng đều là nghe những người khác trong thôn nói lại.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1147: Thịnh gia lột xác (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào buổi chiều, ông lão Tôn thật sự đi tới nhà của Kim Cẩm.

    Còn mang đến một đống thảo dược.

    Thời điểm ông lão Tôn một lần nữa bắt mạch cho Địch Quân Thịnh, Giản Duẫn Mạch Lưu Đình bọn họ cũng ở bên cạnh vây xem.

    Ông lão Tôn cũng khó mà gặp phải căn bệnh làm cho mình bó tay không biện pháp.

    Ông lão Tôn vì chuyện này đã bực bội một buổi trưa.

    Vừa rồi ông ấy vì cùng nha đầu trao đổi phương pháp gieo trồng thảo dược, thuận miệng liền nói chính mình có thể trị cho người bệnh này.

    Ông ấy lúc đó nghĩ là một việc thật rất đơn giản, chỉ cần cho cậu ta một phương thuốc, dùng để đổi kinh nghiệm gieo trồng thảo dược của tiểu nha đầu, chính là một cái giao dịch rất đơn giản.

    Không nghĩ tới sự tình lại phức tạp hơn so với ông ấy tưởng tượng.

    Nhưng lời đã nói ra, ông ấy không thể cứ như vậy bỏ qua.

    Ông ấy tuy tính tình không tốt, nhưng duy độc nhất có sĩ diện, chính mình nói ra, tuyệt đối không nuốt lời.

    Tôn lão đầu ông tuy rằng đã thoái ẩn giang hồ rất nhiều năm, nhưng năm đó cũng là nhân vật có uy tín danh dự, như thế nào có thể nói không giữ lời chứ?

    Ông lão Tôn nói, "Nha đầu, ta nghĩ, ta trị không hết được bệnh của hắn, nhưng mà ta có thể dạy hắn một ít công phu, công phu này tuy rằng không thể chữa bệnh, nhưng lại có thể cường thân, cường khí huyết, cường gân cốt, ở một trình độ nhất định có thể bảo hộ tâm mạch của hắn, hạ thấp khả năng phát bệnh của hắn."

    Đây là biện pháp mà ông lão Tôn đã cân nhắc một buổi trưa, tuy không cách này không phải thật tốt, lại có thể tạo được tác dụng phụ trợ không tồi, cũng không tính là ông đã nói mạnh miệng.

    Ông lão nói muốn chữa bệnh cho Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng còn không quá yên tâm.

    Nhưng ông lão nói muốn dạy Địch Quân Thịnh công phu, bản lĩnh phương diện này của ông lão thì mọi người lại rõ như ban ngày.

    Ông lão Tôn nói, "Ngươi nếu đồng ý, chúng ta làm một bút giao dịch, ngươi dạy ta cách trồng thảo dược, ta dạy người nam nhân này một ít công phu."

    Giản Duẫn Mạch trực tiếp hỏi, "Lão tiên sinh vì sao khẳng khái như thế? Nguyện ý đem bản lĩnh của chính mình truyền thụ cho một người chỉ mới gặp mặt có một hai lần?"

    Ông lão Tôn hừ mũi, "Vì cùng nha đầu này trao đổi kinh nghiệm trồng thảo dược, không thể sao?"

    Trong lòng suy nghĩ chính là, lần này thiệt thòi lớn, thân truyền một bộ công phu, chỉ đổi lấy kinh nghiệm trồng mấy cái thảo dược của tiểu nha đầu.

    Mẹ nó, lần sau kiên quyết không dễ dàng nói ra như vậy.

    Giản Duẫn Mạch nói, "Có thể, chúng tôi còn có thể vì ông cung cấp kỹ thuật gieo trồng thảo dược càng tiên tiến hơn, chỉ cần ông thật sự có thể trợ giúp em rể tôi khôi phục lại thân thể."

    "Càng có kỹ thuật tiên tiến để gieo trồng thảo dược sao?" Ông lão Tôn hồ nghi mà nhìn Giản Duẫn Mạch.

    "Chúng tôi có một hệ thống kỹ thuật cùng thiết bị hoàn thiện để gieo trồng thảo dược, bao gồm công năng tự động tưới nước, công năng tự động bón phân, còn có căn cứ đặc điểm của từng loại thực vật, có thiết bị theo dõi cũng điều tiết thổ nhưỡng và độ pH, mấy thứ này đều có thể cho ông." Giản Duẫn Mạch giải thích.

    Nghe tới hình như là một hệ thống thiết bị rất hữu dụng.

    Ông lão Tôn nghĩ thầm, nghe nói như vậy, giống như ông cũng không phải là thiệt thòi cho lắm.

    "Lão nhân ta nói chuyện luôn luôn giữ lời, nếu nói, vậy nhất định là thật sự, nhất định có thể làm được. Các ngươi liền chuẩn bị tốt cái thiết bị gieo trồng mà ngươi nói kia đi!" Ông lão Tôn nói.

    Giản Duẫn Mạch quay đầu nhìn về phía Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh, chờ đợi hai người bọn họ trả lời.

    Việc này đồng ý hay không đồng ý, còn phải xem ý tứ của Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng.

    Địch Quân Thịnh nhàn nhạt mà trả lời, "Không cần, không cần thiết."

    Chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc, việc này cùng với anh ấy trước kia cũng không có gì khác nhau, thời điểm xảy ra chuyện vẫn sẽ xảy ra chuyện.

    "Phải làm." Giản Nhất Lăng lại đưa ra đáp án hoàn toàn bất đồng, "Phương án em chuẩn bị trị liệu, yêu cầu anh cần có một cái thân thể cường tráng, cùng cần một thân thể đủ cường tráng để có năng lực thừa nhận."
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1148: Thịnh gia lột xác (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Quân Thịnh đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Giản Nhất Lăng.

    Phương án trị liệu?

    Cái gì phương án trị liệu.

    Giản Duẫn Mạch giúp Giản Nhất Lăng giải thích, "Em ấy vì cậu nghiên cứu ra một phương án trị liệu có thể chữa khỏi cho cậu, nhưng mà để thực hiện phương án này cần chuẩn bị điều kiện nhất định, nếu vị lão tiên sinh này thật sự có thể làm được như theo lời ông ấy nói như vậy, có lẽ phương án này có thể thực thi. Em ấy không có nói cho cậu biết trước, là không nghĩ chỉ cho cậu chỉ vui mừng một lúc."

    Nghe xong Giản Duẫn Mạch nói, tầm mắt Địch Quân Thịnh lần thứ hai dừng ở trên người Giản Nhất Lăng.

    Ánh mắt sáng quắc, như là muốn đem khuôn mặt nhỏ này của cô khắc sâu vào đôi mắt của anh.

    Giản Nhất Lăng nhỏ giọng hỏi Địch Quân Thịnh, "Em thật sự tìm được phương pháp, lần này có thể chữa bệnh, được không? Em sẽ nỗ lực."

    Trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, ngữ khí nhỏ nhẹ, đều là cầu xin.

    Ngóng nhìn đôi mắt này của Giản Nhất Lăng, nặng nề một tiếng "Được" từ trong chỗ sâu yết hầu Địch Quân Thịnh phát ra.

    Đương nhiên là tốt, nào còn có thể không tốt.

    Địch Quân Thịnh chưa bao giờ sợ trị liệu, anh chỉ là sợ trị không hết, chỉ là thói quen không có hy vọng, cho nên cái gọi là trị liệu với anh trở nên có thể có hoặc có thể không.

    Nhưng mà chỉ có chính anh mới rõ ràng, sau khi gặp được cô, ở sâu trong nội tâm của anh có bao nhiêu khát vọng có thể chữa khỏi, có thể sống cùng cô, có thể giống một người bình thường đi bảo hộ cô.

    "Thật vậy chăng?" Mắt Giản Nhất Lăng sáng rực lên một chút.

    Anh ấy thật sự không hề bị tinh thần sa sút, thật sự nguyện ý phối hợp trị liệu sao?

    "Đồ ngốc, anh khi nào không muốn."

    "Anh gần đây, đều không muốn.. để ý em.." Giọng nói Giản Nhất Lăng nhỏ nhỏ lên án.

    "Anh không phải, không muốn.."

    Đó là anh ngại chính mình không đủ.

    Nếu có thể tốt lên, ai nguyện ý đem cô đẩy ra bên ngoài.

    Đẩy thật, anh nơi nào bỏ được.

    Chỉ cần nhìn thấy người nam nhân khác đối xử tốt với cô ấy, anh cũng đã chịu không nổi.

    Nói đến cùng anh chính là đang lừa mình dối người.

    "Khụ khụ." Giản Duẫn Mạch ho khan hai tiếng, nhắc nhở Địch Quân Thịnh một chút, anh ấy còn đang ở nơi này.

    Vu Hi ở bên cạnh nghe được đều ngạc nhiên.

    Thật vậy chăng thật vậy chăng, Lăng Thần mất tích hai năm sau khi trở về vậy mà đã tìm được phương pháp chữa khỏi bệnh của Thịnh gia sao?

    "Ta nói, các ngươi buồn nôn đủ rồi chưa? Buồn nôn đủ rồi chúng ta có thể bắt đầu được không? Lão đầu nhi ta thời gian thực quý giá!"

    Ông lão Tôn không kiên nhẫn.

    "Hiện tại liền bắt đầu sao?" Giản Duẫn Mạch hỏi.

    "Vô nghĩa, chuyện có thể làm hôm nay vì cái gì phải chờ tới ngày mai? Ngươi là ngại mệnh hắn dài hay là chê lão nhân ta mệnh dài hả? Hai chúng ta thoạt nhìn mệnh đều không quá dài đâu? Nếu không dài, ngươi còn lãng phí nó làm gì?"

    Ông lão Tôn một trương miệng không buông tha người.

    Tính tình cổ quái thật sự không phải nói không.

    "Các ngươi thoạt nhìn người còn rất nhiều, nhanh nhanh, đi lấy một cái thau tắm lớn tới đây, sau đó chuẩn bị dược liệu cho ta, trước ta muốn cho hắn tắm thuốc." Tôn lão đầu bắt đầu chỉ huy mọi người làm việc.

    Chính hắn thì ở trong phòng ngồi xuống, móc ra một tẩu thuốc, đốt chút thuốc lá, bắt đầu nhàn nhã mà hút.

    "Không được hút thuốc ở trong phòng." Giản Nhất Lăng ngăn lại ông lão Tôn.

    "Làm gì? Là ngươi không thể ngửi hay là tên ma ốm này không thể ngửi?" Ông lão Tôn hoàn toàn không đem chính mình như khách nhân, "Lão đầu nhi ta muốn ở nơi nào hút, thì ở nơi đó hút, ngại mùi không dễ ngửi thì đi ra ngoài!"

    Giản Nhất Lăng đẩy Địch Quân Thịnh ra tới ngoài cửa.

    Chờ lão Tôn hút thuốc xong, Giản Duẫn Mạch đã cho người tìm một thùng gỗ lớn cùng với nước ấm.

    Lão Tôn đối với thứ này thật là vừa lòng, "Có thể ha, có hiệu suất."

    Sau đó lão Tôn lại chỉ huy Giản Nhất Lăng, "Tiểu nha đầu, đem quần áo nam nhân của ngươi lột xuống cho ta, sau đó ném vào thùng nước ấm."
     
    LieuDuongSenhthankinh7 thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1149: Thịnh gia lột xác (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Để Vu Hi tới, em ra bên ngoài chờ anh." Địch Quân Thịnh không muốn để cho Giản Nhất Lăng vất vả, nói nữa cô cũng ôm không nổi anh.

    "Thịnh gia, tôi cũng ôm không nổi cậu.." Vu Hi yếu ớt mà trả lời.

    Cởi quần áo có thể, nhưng mà việc đem người ôm vào trong thau tắm, Vu Hi làm không được.

    Lão Tôn không kiên nhẫn, trực tiếp tiến lên, một tay nắm quần áo của Địch Quân Thịnh, kéo lên trên, trực tiếp đem người ném vào bên trong thau tắm.

    Chỉ ba giây đồng hồ, Địch Quân Thịnh liền từ trên xe lăn di chuyển vào bên trong thau tắm.

    Nước bắn "Xôn xao" một phòng.

    "Một đám dong dong dài dài, chuyện có bao lớn đâu." Lão Tôn ghét bỏ nói.

    Quần áo không cởi vậy thì mang theo quần áo tắm thuốc, tổn thất một bộ quần áo mà thôi.

    Ném một người vào thùng mà thôi, yêu cầu bao lớn sức lực chứ?

    Vu Hi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

    Bội phục bội phục, giá trị vũ lực của lão nhân này thật sự khủng bố!

    Không biết Giản Dật Hành ở chỗ này, nếu cùng lão đầu nhi đánh một trận ai có thể thắng ta.

    "Được rồi được rồi, đều đi ra ngoài đi, công phu của lão đầu nhi ta không tùy tiện dạy cho người ngoài."

    Tôn lão đầu nhi lại bắt đầu đuổi người.

    Nói không tùy tiện dạy cho người khác, kết quả còn không phải bởi vì một câu của mình, phải dạy cho Địch Quân Thịnh sao?

    Đây đại khái chính là câu nói trong truyền thuyết "Ta không phải người tùy tiện, ta tùy tiện lên không phải người".

    Giản Nhất Lăng từ trong phòng bị đuổi ra người.

    Đứng ở ngoài cửa, Vu Hi nhỏ giọng hỏi Giản Nhất Lăng, "Lăng Thần, ông lão này đáng tin cậy không?"

    Ông lão kia cổ cổ quái quái, tính tình kỳ lạ không nói, lời nói việc làm cũng không quá dựa theo lẽ thường.

    Giản Nhất Lăng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phía sau, "Tin tưởng ông ấy một lần."

    Vu Hi nghĩ nghĩ, cũng đúng, cũng đánh không lại cái lão quái nhân kia, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ông ấy.

    Giản Nhất Lăng đi đến chiếc xe mà Giản Duẫn Mạch, Lưu Đình bọn họ đang làm nghiên cứu.

    Vu Hi lấy ra cái ghế, ngồi ở cửa phòng.

    Không biết ở bên trong ông lão kia rốt cuộc làm gì Thịnh gia bọn họ.

    Thân thể Thịnh gia thật sự có thể tốt lên sao?

    Vu Hi nhàm chán nghĩ, lại nói tiếp Thịnh gia trước kia khi thân thể không tốt cũng đã thực có thể đánh, nếu thân thể tốt lên hơn, hẳn là sẽ so với trước kia còn lợi hại hơn đi?

    Vu Hi ở cửa cầm di động, chơi một giờ bản thu gọn của [Trùng tộc xâm lấn] .

    Bản thu gọn là phiên bản đơn giản dùng cho máy tính bảng, độ khó của trò chơi hạ thấp không ít, ưu điểm là có thể tùy thời tùy chỗ đều chơi được.

    Một giờ sau, cửa mở, lão Tôn ngậm điếu thuốc lá ra tới, trên mặt treo ý cười.

    Vu Hi nhìn thấy có chút ngốc, ông lão đây là cười cái gì?

    "Nhìn không ra tới, cái cậu này trừ bỏ là con ma ốm, vẫn còn là một hạt giống luyện võ tốt."

    Lão Tôn cảm khái.

    Ông ấy đã sống hơn phân nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên gặp được một hạt giống tốt như vậy.

    Nếu không phải là con ma ốm, nói không chừng ông ấy đã động tâm mà thu nhận làm đồ đệ.

    Chỉ tiếc, cái thân thể này không được, dạy một chút công phu cường thân điều tức thì còn được.

    Lại nhiều nữa, dạy cũng là uổng phí.

    Trừ phi tiểu nha đầu kia thật sự có biện pháp trị tận gốc căn bệnh này của cậu ta.

    Vu Hi đi vào trong phòng, nhìn thấy Địch Quân Thịnh còn ngâm ở bên trong thùng gỗ.

    Lão Tôn này, chỉ lo đem người ném vào bên trong thùng, cũng mặc kệ không đem người kéo ra tới.

    "Thịnh gia, cậu không sao chứ?" Vu Hi vội hỏi.

    "Không có việc gì."

    "Tôi đi tìm người đem cậu nâng ra." Vu Hi chính mình không có cách nào một người đem Địch Quân Thịnh từ bên trong thùng gỗ đưa ra tới.

    "Cậu đỡ tôi một tay." Địch Quân Thịnh nói với Vu Hi.

    "Đỡ?" Vu Hi dừng một chút, "Thịnh gia cậu có sức lực sao?"

    "Thử xem."

    "Được." Vu Hi đi bước lên trước, đỡ Địch Quân Thịnh.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1150: Thịnh gia lột xác (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Quân Thịnh một tay đỡ bên cạnh thùng gỗ, một tay đỡ Vu Hi, đôi tay sử dụng lực.

    "Rầm!"

    Người từ trong nước đứng lên.

    Vu Hi nhìn đến ngây người, "Thịnh gia, cậu.. cậu có thể tự mình đứng lên! Thân thể của cậu.."

    Đây cũng quá thần kỳ đi?

    Thân thể Thịnh gia thật sự khôi phục không ít.

    Cái lão đầu nhi kia thật sự có chút bản lĩnh!

    Địch Quân Thịnh còn muốn tự mình từ bên trong thau tắm bước ra tới.

    "Thịnh gia, cậu chậm một chút, chậm một chút." Vu Hi khẩn trương mà bắt lấy cánh tay Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh biểu hiện có chút quá sức, nhưng mà vẫn là tự mình ra tới.

    Vu Hi thả lỏng một hơi lớn, đồng thời vui sướng vô cùng, "Tôi hiện tại đi nói cho Lăng Thần tin tức tốt này, em ấy biết nhất định sẽ thật vui vẻ!"

    "Trước đừng đi." Địch Quân Thịnh gọi lại Vu Hi, "Chờ cho cô ấy một bất ngờ."

    "Đúng ha." Vu Hi phản ứng lại đây.

    "Tôi có chút đói bụng, cậu đi tìm một ít thức ăn lại đây."

    Còn không đến giờ cơm, Địch Quân Thịnh đã cảm thấy trong bụng rỗng tuếch, rất muốn ăn no nê.

    Một giờ, giống như những món đã ăn lúc giữa trưa đều tiêu hao hết.

    "Được! Tôi lập tức đi!"

    Buổi tối, Giản Nhất Lăng cũng không biết thân thể Địch Quân Thịnh đã khôi phục một ít, cô ấy như cũ bò lên trên giường anh, nằm xuống dựa vào anh.

    Một đôi cánh tay nhẹ nhàng mà khoanh lại eo thon của anh.

    Đầu liền dán ở trên vai Địch Quân Thịnh.

    Dựa vào anh, nghe hơi thở của anh, cô có thể thực an tâm mà nhắm lại đôi mắt của mình.

    Hai năm qua, cô hiếm khi có thể an tâm mà đi vào giấc ngủ như vậy.

    Bỗng nhiên, người bên cạnh xoay người một cái, ngược lại đem cô nhập vào lãnh địa của mình.

    Giản Nhất Lăng mở choàng mắt.

    Nương theo anh trăng ngoài cửa sổ chiếu tiến vào, Giản Nhất Lăng thấy được gương mặt góc cạnh rõ ràng gần trong gang tấc kia.

    "Anh.. có thể chuyển động sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Ân." Âm thanh trầm thấp từ trong cổ họng phát ra, hơi thở ấm áp dừng ở trên mặt Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng theo bản năng rụt lại thân thể.

    "Công phu của lão đầu nhi rất hữu dụng." Địch Quân Thịnh cúi đầu, ở bên tai Giản Nhất Lăng nói nhỏ.

    "Ngứa.."

    Nhiệt khí đánh vào lỗ tai, ngứa.

    "Rõ ràng thời điểm anh không thể động, cái gì cũng đều đối với anh làm, hiện tại mới biết thẹn thùng, có phải là có chút chậm hay không?"

    "Em không thẹn thùng." Giản Nhất Lăng phản bác, vì chứng minh chính mình không thẹn thùng, nhanh chóng duỗi thân thể, "Nhưng mà hiện tại anh cũng không thể làm, hiện tại còn không có hoàn toàn khỏe."

    "Anh cũng chưa nói hiện tại sẽ đối với em làm cái gì." Địch Quân Thịnh cười một chút.

    Bên trong đầu cô ấy đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?

    Như thế nào suốt ngày chỉ đều nghĩ đến chuyện muốn sinh bảo bảo vậy?

    Đây là lần đầu sau hai năm này, nhìn thấy anh lộ ra nụ cười sang sảng như vậy.

    Ở dưới ánh trăng, có vẻ phá lệ đẹp.

    Giản Nhất Lăng nhìn thấy trong lòng vui mừng, thậm chí có một loại xúc động muốn ôm anh ấy vào lòng hôn lên hai cái.

    Cái ý niệm này vừa ra tới, thân thể liền thuận theo ý tưởng mà đi làm.

    Hai tay ôm vòng lấy eo Địch Quân Thịnh, ngẩng đầu lên, hôn anh.

    Tuy rằng trúc trắc vụng về, nhưng cũng đủ liêu nhân.

    Một lát sau, Địch Quân Thịnh chủ động tách hai người ra.

    "Được rồi. Lưu trữ lại về sau thu thập em."

    "Làm gì thu thập em.."

    "Không phải cái ý kia." "Thu thập" này không phải "Thu thập" bình thường.

    "Anh không đau khổ sao?" Giản Nhất Lăng lại một lần xác nhận với Địch Quân Thịnh.

    "Có thể tốt lên, anh còn đau khổ cái gì." Thỏ con rốt cuộc hiểu hay không hiểu, anh vì cái gì không để ý tới cô.

    Giản Nhất Lăng lộ ra nụ cười, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh vội vàng xoay người nằm trở về.

    Cô lại cứ nhìn anh như vậy, có khả năng anh phải vượt qua khả năng có thể thừa nhận lượng vận động của thân thể hiện tại mà làm chuyện kia.
     
    LieuDuongSenhthankinh7 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...