10. Giáng Sinh Xa Anh Giáng sinh về sao anh chẳng kề bên Bao yêu nhớ in trên miền kỷ niệm Sương rớt nhẹ trên lối mòn tìm kiếm Hương tình xưa giờ cách biệt nơi nào. Noel về mang nỗi nhớ năm nao Lời ước hẹn anh trao còn thắm đỏ Trời trở gió đem mưa về qua ngõ Để em buồn gửi yêu nhớ đến anh. Ai kéo nghiêng cho nỗi nhớ tròng trành Làm se sắt mối tình xa vời vợi Sợi thương nhớ ai luồn qua khung cửi Chuông nhà thờ trao gửi mối tơ duyên. Lệ lại rơi trên đôi mắt đen huyền Làm nhạt sắc phai môi hường má thắm Bao yêu nhớ mang nỗi buồn sâu thẳm Nơi giáo đường tuyết trắng phủ màn đêm... Tuyết Vân
11. Những Mùa Giáng Sinh Không cần tuyết trắng mới biết là mùa đông không cần những cây thông mới biết chúng ta vẫn khát khao nhận những món quà trong cuộc sống không cần những tiếng chuông vang lên mới biết trái tim kia vẫn còn đập không cần tháng 12 trở về mới biết mình đã từng đánh mất những mùa Giáng Sinh... Sẽ có con đường nào đó mang chúng ta trở về trong kí ức theo một cách riêng khi bàn tay mình cần nắm đã chối từ trong rét lạnh mỉm cười cho một lần mình đau đến mức không thể khóc hay khóc cho một lần mình cười mà trái tim chẳng thể dang tay vì kiệt sức cũng có khác gì nhau? Là yêu thương đó đã phủ nhận chúng ta ngay từ lúc bắt đầu những cố gắng đánh đổi niềm vui bằng nhiều ngày cay đắng chấp nhận một lần vì tin rằng cả triệu lần sau sẽ bình thường đơn giản nhưng không ai trong đời quen với số phận mình sống mà bị định đoạt trước để rồi cần vùng vẫy thoát đi... Để rồi nghe một tiếng chuông nhà thờ cũng thấy mình lòng đầy hoài nghi để rồi những ấm áp của Giáng Sinh chỉ được nghe kể trong tưởng tượng để rồi biết rằng hạnh phúc không bao giờ đến từ những lời cầu nguyện để rồi tự mình cứu lấy mình mà vẫn không thể được để rồi muốn từ chối sống một lần... Có những câu nói cần được nói ra để trừng phạt bản thân những giấc mơ thấy mình đi mãi thậm chí tự van xin đừng bao giờ dừng lại đừng suy nghĩ về quãng đời mình đã cùng buồn vui! Cũng chỉ là quà, là giá rét, là cây thông... và những gương mặt người nhưng mỗi mùa Giáng Sinh đã khiến cho chúng ta luôn tự hỏi điều ấm áp nhất là khi trái tim bình yên và không còn yếu đuối hay khi mình đi cạnh một con người mà biết rằng chỉ muốn nói - Không còn gì để đáng ước mơ! Đã không còn gì để nghĩ cho nhau như những ngày xưa không còn gì để thấy mình tiếc nuối không còn gì để gượng cười hay đau nhói không còn gì để phải nói một lời xin lỗi cho một lần yêu... Khi một người biết cách đứng trong mùa Giáng Sinh là yêu thương vẫn còn đâu đó để len vào... Nguyễn Phong Việt Lời người sưu tập: Nguyễn Phong Việt sinh năm 1980 tại Tuy Hòa, Phú Yên. Ông là cựu học sinh chuyên ban trường chuyên Nguyễn Huệ, tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ – Tin học Thành phố Hồ Chí Minh. Từ năm 1998 ông là thành viên Hội bút Vòm Me Xanh của Báo Mực tím với bút danh Me Quê. Ông cũng từng ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ. Hiện ông đang là phóng viên mảng Văn hóa – Nghệ thuật báo Mực tím. Nhà thơ Nguyễn Phong Việt hiện đang sinh sống cùng gia đình tại thành phố Hồ Chí Minh
12. Đêm Nô En Ngẩn ngơ tìm bóng người xưa Noel đêm ấy như vừa mới đây Nhớ nhung năm tháng hao gầy Đêm khuya phố lạnh vơi đầy giọt thương Mình ta hun hút con đường Chuông nhà thờ đổ màn sương tỏ mờ Lối về nghiêng cả câu thơ Trăng khuya ướt lạnh bơ vơ nỗi buồn... Đỗ Minh Tâm
13. Sài Gòn Đêm Đông Sài Gòn Đêm Đông Những dòng sông vẫn lặng lờ chảy... Gánh cháo khuya nghi ngút khói Tiếng Mẹ rao lanh lảnh Ướt đẫm sương đêm... Những bàn tay chai sần Những gương mặt đen nắng Ngồi bệt Co ro quanh bếp cháo nóng Nhìn nhau cười Cùng nhai Cùng cầm muỗng gõ nhịp Cùng khe khẽ hát: - Em ơi, Mùa Xuân! Sài Gòn Đêm Đông Những cô gái váy ngắn Những chàng trai xăm trổ Chở nhau lượn lờ khắp phố Lạc vào bụi khói đám đông vô cảm Ồn ào Ngột ngạt Ùn tắc Từng chiếc bánh xe cố nhích dần Nhích dần Kiên khổ lăn từng vòng về phía trước Điểm hẹn vẫn còn xa Xa quá xa... Quán trà sữa Mùa Xuân. Sài Gòn Đêm Đông Gió lạnh len lén trườn về qua xóm nhỏ Những manh chiếu không nhà run lẩy bẩy Tiếng ho người già khúc khắc Vang vọng điệp khúc cô đơn buồn... Dưới ánh đèn đường vàng vàng Nhòe nhoẹt Có bước chân đoàn người thiện nguyện Từng chiếc áo ấm nghĩa tình Từng gói quà Từng ngọn nến nhỏ lung linh thắp sáng Có tiếng ai cười Có lời trao nhau long lanh nước mắt... Sài Gòn Đêm Đông Bài hát Thánh ca vỗ cánh bay ra từ gác chuông nhà thờ Những ông già Noel mặt non choẹt Tay vịn râu Cưỡi xe hối hả đi tặng quà Những đứa bé chìm vào giấc ngủ ngoan Trong tiếng chuông leng keng Trên chiếc xe bám đầy tuyết trắng xóa Được kéo bởi bầy tuần lộc. Gần sáng Mẹ về Mỉm cười trong tiếng reo đàn con nhỏ Quang gánh đã rỗng không Vai áo gầy sờn vai Lại trĩu nặng những ước mơ... Ngoài kia Những dòng sông vẫn lặng lờ chảy Nắng đang ấm dần Trời vào Xuân. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời người sưu tập: ảnh Thanh Trắc Nguyễn Văn và các nhà văn, nhà thơ trong Hội Nhà Văn Tp. HCM.
14. Quà Tặng Giáng Sinh Hôm nay ngày chúa Giáng Sinh Chúa vui cũng muốn chúng mình thương nhau Chúa ban cho một phép màu Các con thử nghĩ tặng nhau điều gì? Quà là thứ để cho đi Không cảm thông cũng nhiều khi chuốc phiền Con xin phép hỏi đầu tiên Quà con định tặng có phiền không đây? Con mang hương sắc của cây Tặng thay lời chúc tháng ngày bình yên Không dùng hiện vật mắc tiền Sợ tình có giá, mất thiêng liêng mà Tình người vốn đẹp như hoa Tươi xanh như lá, bao la biển trời Là thứ vô giá nhất đời Con kết vương miện tặng người yêu thương Là tặng cả một thiên đường Bình an, hạnh phúc, cửu trường cho nhau! Chúa cười con biết trước sau Quà con ý nghĩa tặng nhau... tuyệt vời! Lê Lan
15. Đêm Giáng Sinh Ngày này năm ngoái em ơi Chúng mình dạo dưới đêm trời Noel Ngại ngùng bối rối môi em Thẹn thùng ánh mắt sáng đèn lung linh Đêm nay! Cũng đêm Giáng Sinh Anh bồng súng gác một mình đảo xa Hải đăng sáng rực Trường Sa Sóng rền hòa khúc Thánh ca Giáo đường Bên biển đảo bên em thương Sóng chênh chao vẹn đôi đường tuổi xanh Muôn vì sao sáng long lanh Sao cùng anh cũng thức canh biển trời Chắc giờ! Em hòa dòng người Trong đêm se lạnh đến nơi Thánh đường Lòng bâng khuâng nhớ người thương Máy anh rung... đổ hồi chuông nhạc chờ! A lô! Anh vội a lô! Giọng em ấm tựa vần thơ trữ tình Chúc nhau mùa tết Giáng sinh... Hẹn ngày về phép chúng mình gặp nhau Ước gì Ô thước bắc cầu Để em được ngả mái đầu vai anh. Trần Thanh Hải Lời người sưu tập: Nhà thơ Trần Thanh Hải có bút danh là Thanh Hải, Nam Hải, quê quán ở xã Nam Hải, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình. Hiện ông sinh sống tại phường Lái Thiêu, thành phố Thuận An, tỉnh Bình Dương và là Hội viên chuyên ngành Văn học Hội VHNT tỉnh Bình Dương.Nhà thơ Trần Thanh Hải có bút danh là Thanh Hải, Nam Hải, quê quán ở xã Nam Hải, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình. Hiện ông sinh sống tại phường Lái Thiêu, thành phố Thuận An, tỉnh Bình Dương và là Hội viên chuyên ngành Văn học Hội VHNT tỉnh Bình Dương.
16. Noel Cầu Chúa Cạnh nàng dưới tháp chuông ngân Con quỳ xin chúa cho gần mãi nhau Hoa thơm rực rỡ muôn màu Người ca kinh thánh tôi cầu có em Ghen tuông với những ánh đèn Giận bầy sương muộn mon men bên nàng Giáng sinh đi lễ mơ hoang Người về tôi vẫn lang thang giáo đường Chúa ơi con dính tơ vương Ngài ban con với người thương nên tình Khổ rồi sau buổi giáng sinh Ngẩn ngơ chẳng biết hồn mình đi đâu. Vương Xuân Ánh
17. Mùa Noel Một Thuở Em có về mùa Noel một thuở áo trắng nghịch đùa làn gió cứ mộng mơ em có về tìm lại câu thơ ai bỏ sót trong cánh thiệp mừng năm cũ Nghe xôn xao tiếng nhạc mùa lan nhẹ có nốt trầm rớt lại đâu đây một nốt trầm đậu giữa lòng tay mười năm trôi nhanh hỏi em còn giữ kỷ niệm xanh rêu tự bao giờ Tôi lại về mùa Noel một thuở áo trắng ngày xưa lặng lẽ xa rồi tôi lại về mới biết câu thơ mồ côi từ buổi ngập ngừng phượng đỏ Tiếng nhạc mùa rộn ràng từng lối nhỏ lối của mười năm lối của guốc cũ biết đâu tìm chỉ có cây thông chập chờn xanh đỏ ai mắc lạnh lùng cho xước gió miên man Em có về mùa Noel một thuở thay lại màu son giữa ban chiều Cũng như câu thơ rớt cả một thời dang dở chợt thấy mình là con chiên bơ vơ lòng nhẩm khẽ một tràng kinh Tôi lại về tìm hương lạnh buổi đầu tiên tìm hương lạnh mùa Noel thuở ấy. Phan Duy Lời người sưu tập: Phan Duy là một cây bút trẻ nhiều triển vọng của đồng bằng sông Cửu Long, thơ Phan Duy mang nhiều sắc thái riêng, độc đáo và trăn trở
18. Hoài Niệm Giáng Sinh Những con đường huyễn hoặc trắng tinh khôi Ta dỗ mình lạc vào đông mộng mị Ngôi nhà gỗ giấu bao điều ấm áp Quả chuông tròn giăng mắc dưới thông xanh Ta giữ riêng mình lấp lánh khúc đông ca Thuở bên người đêm Giáng sinh nồng ấm Tay trong tay giữa phố phường buốt lạnh Ngỡ trong tim thiên sứ đã quay về Thôi dỗ mình lạc vào giấc miên du Đông rất thật, đêm trở mình khe khẽ Chuông giáo đường vọng âm xa lặng lẽ Nhớ riêng ai.... Khúc hát thánh ca buồn... Tịnh Bình