Chương 1090: Khoe giàu (3)
Tựa hồ đối với với "Bạn gái" mình tặng nhiều món quà như vậy cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng mà anh ta rốt cuộc vẫn là diễn viên lão làng, đối với biểu tình của mình quản lý rất tốt, vẫn chưa biểu lộ ra cái gì ở trước mặt người xem.
Địch Quân Thịnh câu khóe môi, trong ánh mắt hiện lên một tia mỉa mai.
Lucy thật sự giàu có như vậy sao? Theo như Địch Quân Thịnh biết, cô ta còn không có nhiều tiền như vậy, rốt cuộc ở trong gia tộc Goodman, địa vị của cô ta cũng không cao.
Cô ta sở dĩ sẽ bỏ được hạ vốn gốc như vậy, vừa tới đã tặng nhiều món quà quý trọng như vậy, hơn phân nửa là có quan hệ với "việc làm ăn" mà cô ta muốn làm cùng Giản Nhất Lăng kia.
Ôn Triết nhìn món quà mình nhận được trong chốc lát, sau đó xoay người chạy vào trong phòng của mình.
Chỉ chốc lát sau, cầm món quà đáp lễ ra đưa cho Hứa Duệ cùng Lucy.
"Hứa tiên sinh, Lucy tiểu thư, cảm ơn về những món quà tặng chúng tôi, đây là quà đáp lễ."
Ôn Triết cầm hai viên kim cương cực lớn đưa cho Hứa Duệ cùng Lucy.
Một người một viên.
Một viên đến khoảng mười cara.
Các dân mạng nháy mắt bị một đợt thao tác này làm cho kinh ngạc.
[Là tôi không xứng, thế giới thổ hào, thật là đáng sợ.]
[Vừa ra tay chính là món quà trên trăm vạn, thế giới này đã trở nên đáng sợ như vậy sao? ]
[Bạn nhỏ Ôn Triết hóa ra cũng là một tiểu thổ hào nha! Một viên kim cương mười cara, phẩm cấp tốt cũng đến hai ba trăm vạn nha! Như vậy so ra, mấy cái đồng hồ sáu chữ số kia căn bản cũng không tính là cái gì.]
[Chương trình phát sóng trực tiếp này nhìn quá kích thích, một buổi gặp mặt chính là mục tiêu cả đời của tôi, cuộc sống này còn có thể trải qua như thế nào? ]
Khóe miệng Ôn Triết mở ra, lộ ra hai chiếc răng nanh, cười đến vẻ mặt xán lạn.
Biểu tình hồn nhiên trong đó còn lộ ra vài phần nghịch ngợm.
Không biết tiểu quỷ này là cố ý khoe giàu hay là cử chỉ vô tâm.
Hứa Duệ cũng không nghĩ tới, mình hôm nay đến đây sẽ nhận được lễ vật như vậy.
Anh ta lúc nổi tiếng nhất, một cái quảng cáo nhận được thù lao khoảng ngàn vạn cũng là có, nhưng mà mấy năm nay tài nguyên của anh ta hữu hạn, đại diện quảng cáo cũng nhận được nhiều.
Cho dù có, một cái quảng cáo cũng chỉ trên dưới mấy chục vạn.
Bằng không anh ta cũng sẽ không vì nhân khí mà tới tham gia cái tiết mục này.
Mà viên kim cương anh ta đang cầm trong tay có giá trị là hai ba trăm vạn.
Đây là cái dạng hành động ngang tàng gì?
Hứa Duệ nói, "Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ, viên kim cương này quý giá như vậy, em vẫn là dò hỏi ý kiến người nhà của em một chút đi?"
"Không sao cả, mấy món này là đồ của tôi, đó là tài sản tư nhân của tôi."
Lời này của Ôn Triết làm vô số bạn nhỏ có tiền mừng tuổi bị gia trưởng giữ lại muốn chảy xuống những giọt nước mắt ghen tị.
Nhìn xem người ta kìa, đứa trẻ không đến mười tuổi, cũng đã có thể tự do chi tiêu nhiều tài sản như vậy.
Nhìn lại bọn họ đã đi vào xã hội, mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm, nhưng chi tiêu tài sản còn không vượt qua năm con số.
Người so với người, muốn đào mồ luôn.
Lucy duỗi tay sờ sờ đầu Ôn Triết, "Cảm ơn em tiểu Triết."
"Dì à, dì không cần khách khí, lễ thượng vãng lai mà thôi, nhà chúng ta chính là dạy dỗ như vậy." Ôn Triết cười đáp lại. "Nói nữa mấy món này cũng không phải quá quý trọng."
Sau đó Ôn Triết lại giải thích, "Cái này không phải kim cương thiên nhiên, là kim cương nhân tạo, là tôi khi ở trong phòng thí nghiệm làm thực nghiệm tạo ra, tôi làm được rất nhiều."
Nói xong Ôn Triết lấy ra một cái túi bằng nhung tơ, mở ra, bên trong tất cả đều là kim cương lớn nhỏ dạng này.
"Đều là nhân tạo, chính là dùng phương pháp cao áp cao nhiệt lên than để hợp thành, độ khó của kỹ thuật không quá lớn, thao tác cũng rất đơn giản." Ôn Triết giải thích.
Nói cách khác, những viên kim cương này của Ôn Triết có chi phí rất thấp, thấp đến mức có thể xem nhẹ.
Ôn Triết như cũ vẻ mặt hồn nhiên vô tội.
Nhưng mà anh ta rốt cuộc vẫn là diễn viên lão làng, đối với biểu tình của mình quản lý rất tốt, vẫn chưa biểu lộ ra cái gì ở trước mặt người xem.
Địch Quân Thịnh câu khóe môi, trong ánh mắt hiện lên một tia mỉa mai.
Lucy thật sự giàu có như vậy sao? Theo như Địch Quân Thịnh biết, cô ta còn không có nhiều tiền như vậy, rốt cuộc ở trong gia tộc Goodman, địa vị của cô ta cũng không cao.
Cô ta sở dĩ sẽ bỏ được hạ vốn gốc như vậy, vừa tới đã tặng nhiều món quà quý trọng như vậy, hơn phân nửa là có quan hệ với "việc làm ăn" mà cô ta muốn làm cùng Giản Nhất Lăng kia.
Ôn Triết nhìn món quà mình nhận được trong chốc lát, sau đó xoay người chạy vào trong phòng của mình.
Chỉ chốc lát sau, cầm món quà đáp lễ ra đưa cho Hứa Duệ cùng Lucy.
"Hứa tiên sinh, Lucy tiểu thư, cảm ơn về những món quà tặng chúng tôi, đây là quà đáp lễ."
Ôn Triết cầm hai viên kim cương cực lớn đưa cho Hứa Duệ cùng Lucy.
Một người một viên.
Một viên đến khoảng mười cara.
Các dân mạng nháy mắt bị một đợt thao tác này làm cho kinh ngạc.
[Là tôi không xứng, thế giới thổ hào, thật là đáng sợ.]
[Vừa ra tay chính là món quà trên trăm vạn, thế giới này đã trở nên đáng sợ như vậy sao? ]
[Bạn nhỏ Ôn Triết hóa ra cũng là một tiểu thổ hào nha! Một viên kim cương mười cara, phẩm cấp tốt cũng đến hai ba trăm vạn nha! Như vậy so ra, mấy cái đồng hồ sáu chữ số kia căn bản cũng không tính là cái gì.]
[Chương trình phát sóng trực tiếp này nhìn quá kích thích, một buổi gặp mặt chính là mục tiêu cả đời của tôi, cuộc sống này còn có thể trải qua như thế nào? ]
Khóe miệng Ôn Triết mở ra, lộ ra hai chiếc răng nanh, cười đến vẻ mặt xán lạn.
Biểu tình hồn nhiên trong đó còn lộ ra vài phần nghịch ngợm.
Không biết tiểu quỷ này là cố ý khoe giàu hay là cử chỉ vô tâm.
Hứa Duệ cũng không nghĩ tới, mình hôm nay đến đây sẽ nhận được lễ vật như vậy.
Anh ta lúc nổi tiếng nhất, một cái quảng cáo nhận được thù lao khoảng ngàn vạn cũng là có, nhưng mà mấy năm nay tài nguyên của anh ta hữu hạn, đại diện quảng cáo cũng nhận được nhiều.
Cho dù có, một cái quảng cáo cũng chỉ trên dưới mấy chục vạn.
Bằng không anh ta cũng sẽ không vì nhân khí mà tới tham gia cái tiết mục này.
Mà viên kim cương anh ta đang cầm trong tay có giá trị là hai ba trăm vạn.
Đây là cái dạng hành động ngang tàng gì?
Hứa Duệ nói, "Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ, viên kim cương này quý giá như vậy, em vẫn là dò hỏi ý kiến người nhà của em một chút đi?"
"Không sao cả, mấy món này là đồ của tôi, đó là tài sản tư nhân của tôi."
Lời này của Ôn Triết làm vô số bạn nhỏ có tiền mừng tuổi bị gia trưởng giữ lại muốn chảy xuống những giọt nước mắt ghen tị.
Nhìn xem người ta kìa, đứa trẻ không đến mười tuổi, cũng đã có thể tự do chi tiêu nhiều tài sản như vậy.
Nhìn lại bọn họ đã đi vào xã hội, mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm, nhưng chi tiêu tài sản còn không vượt qua năm con số.
Người so với người, muốn đào mồ luôn.
Lucy duỗi tay sờ sờ đầu Ôn Triết, "Cảm ơn em tiểu Triết."
"Dì à, dì không cần khách khí, lễ thượng vãng lai mà thôi, nhà chúng ta chính là dạy dỗ như vậy." Ôn Triết cười đáp lại. "Nói nữa mấy món này cũng không phải quá quý trọng."
Sau đó Ôn Triết lại giải thích, "Cái này không phải kim cương thiên nhiên, là kim cương nhân tạo, là tôi khi ở trong phòng thí nghiệm làm thực nghiệm tạo ra, tôi làm được rất nhiều."
Nói xong Ôn Triết lấy ra một cái túi bằng nhung tơ, mở ra, bên trong tất cả đều là kim cương lớn nhỏ dạng này.
"Đều là nhân tạo, chính là dùng phương pháp cao áp cao nhiệt lên than để hợp thành, độ khó của kỹ thuật không quá lớn, thao tác cũng rất đơn giản." Ôn Triết giải thích.
Nói cách khác, những viên kim cương này của Ôn Triết có chi phí rất thấp, thấp đến mức có thể xem nhẹ.
Ôn Triết như cũ vẻ mặt hồn nhiên vô tội.