36. Có Một Nghề Như Thế "Có một nghề bụi phấn bám đầy tay Người ta bảo đó là nghề trong sạch nhất Có một nghề không trồng cây vào đất Mà mang lại cho Đời đầy trái ngọt hoa tươi"! Có một nghề rèn luyện cả đời người Để mang lại sự tốt tươi cho thiên hạ Có một nghề thật đớn đau nghiệt ngã Để mang tặng cho Đời những Tài tử Giai nhân Lặn lội cả đời nhả kén tơ ươm Cho loài Người được khoác lụa vàng óng ả! Có một nghề vượt bao khó khăn cao cả Để rèn luyện cho Đời những nguồn lực vô biên Có một nghề luôn đào tạo những "Tài, Hiền" Cho đất nước được bình yên thịnh vượng! Có một nghề luôn tạo niềm vui sướng Cho bao người đạt sự nghiệp thăng hoa Có một nghề từ sáng đến chiều tà Dạy dỗ học trò miệt mài không ngơi nghỉ Có một nghề ngay từ trong suy nghĩ Nhận trách nhiệm với Đời, Làm Thầy của cả những bâc Vĩ nhân! Có một nghề cũng có lúc quên thân Mang con chữ gieo vần nơi heo hút Có một nghề bỏ tiền lương mua giấy bút Dạy các em thơ xứ Mèo Vạc vùng cao Xua nắng Hè Thu, cõng gió Đông vào Thổi mát rượi những ngày Hè oi bức! Có một nghề cứ mỗi khi thức giấc Đã nghĩ nặng tình về thế hệ mai sau. Nguyên khí Quốc Gia sẽ lắng đọng về đâu? Khi Hiền Tài không được nuôi trồng chăm bón! Ôi Trời Đất giao cho ngành ta trọng trách lớn Nghiệp mênh mang mà chức sắc lại cỏn con! Ta luôn ước mơ cho Đất nước được vuông tròn Thoát địch họa và tai ương rình dập Phải gắng xây một lâu đài vững chắc Cho Tổ Quốc được yên vui, Đất nước được thái bình. Cho Quê hương trong đó có mình Được hưởng trọn quang vinh ấm no hạnh phúc! Nghề Nhà Giáo được vinh danh tiến bước Cùng mọi nghề xây mực thước cho đời Cho Thiên hạ mãi mãi xanh tươi Cho cuộc sống được đổi đời oanh liệt Cho thế gian ai ai cũng nhận biết Nghề Giáo là Thầy giúp đất nước được thăng hoa! Đinh Văn Nhã Lời người sưu tập: Nhà thơ PGS-TS Đinh Văn Nhã sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Quỳnh Lộc nghèo khó, là một trong những học sinh khóa đầu tiên của trường THPT Quỳnh Lưu 2- Nghệ An.Hiện tại ông là Viện trưởng Viện Khoa học Công nghệ và đào tạo OMEGA, Phó tổng thư kí hội Tự động hóa Việt Nam...từng nhận nhiều giải thưởng cao quý như: Giải thưởng Hồ Chí Minh về KHCN năm 2005, Huy chương Vàng của tổ chức Sở hữu Trí tuệ Thế giới năm 2005, là nhà NCKH xuất sắc của Đông Nam Á... Tuy thường xuyên bận rộn, nhưng nhà thơ Đinh Văn Nhã vẫn thường dành riêng cho mình những khoảng lặng bình yên để viết những vần thơ mang nặng tình đời, tình người.
37. Cô Giáo Của Con Mỗi khi vào lớp Cô cười thật tươi Say sưa giảng bài Giọng cô ấm áp. Bạn nào hay nghịch Cô chẳng thích đâu Bạn nào chăm ngoan Cô yêu lắm đấy!... Cần như hạt muối Đẹp như hoa rừng Cô giáo của con Ai mà chẳng quý. Hà Quang Lời người sưu tập: Bài thơ Cô Giáo Của Con là bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Hà Quang, có nội dung rất dễ thương khi nói về cô giáo ở một ngôi trường tiểu học. Bài thơ được rất nhiều báo tường ở các trường mầm non và tiểu học sử dụng trong những dịp lễ ngày 20 tháng 11.
38. Tặng Cô Bao Đóa Hoa Hồng Tặng cô bao đóa hoa hồng Tặng cô với cả hương nồng sắc xuân Tháng ngày dạy dỗ ân cần Cho bao thế hệ góp phân dựng xây Tiếng cô tưởng nhớ mới đây Xây bao hạnh phúc tràn đầy yêu thương... Nguyễn Thị Xoa
39. Lời Của Thầy Rồi các em một ngày sẽ lớn Sẽ bay xa đến tận cùng trời Có bao giờ nhớ lại các em ơi! Mái trường xưa một thời đã sống. Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao Thủa học về cái nắng xôn xao Lòng thơm nguyên như mùi mực mới. Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới Thầy trò mình sẽ có lúc chia xa Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha Muốn gửi các em đôi điều nhắn nhủ. Một lời khuyên biết thế nào cho đủ Các em mang theo trong mỗi bước hành trình Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: Sống cho xứng với lương tâm, phẩm giá!... Rồi các em mỗi người đi mỗi ngả Chim tung trời bay bổng cánh thanh niên Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới, khắp ba miền Ở nơi đây có thầy luôn thương nhớ. Tạ Nghi Lễ Lời người sưu tập: Tạ Nghi Lễ (1951-2008) là nhà văn, nhà viết kịch, nhà thơ, quê ở Gio Linh (Quảng Trị). Ông tốt nghiệp trung học năm 1970, theo học đại học Luật khoa và Văn khoa tại Huế (1970-1972), từ năm 1973 đến năm 1975 học trường Quốc gia hành chính Sài Gòn, từ 1975 đến 1996 sống tại Trảng Bom, Đồng Nai, từ năm 1997 đến năm 2008 sống tại TP.HCM. Ngoài viết văn, làm thơ, Tạ Nghi Lễ còn tham gia đóng phim với gần khá nhiều vai diễn. Bộ phim đầu tiên anh tham gia là Người đẹp Tây Đô (vai linh mục Hiếu - năm 1997) của đạo diễn Lê Cung Bắc. Tạ Nghi Lễ là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1997.
40. Khi Thầy Về Nghỉ Hưu Cây phượng già treo mùa hạ trên cao Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp: "Các con ráng... năm nay hè cuối cấp..." Chút nghẹn ngào... bụi phấn vỡ lao xao. Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào Con nao nức bước vào trường trung học Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao. Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau? Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi? Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau? Lá Me Lời của người sưu tập: Nhà thơ Lá Me tên thật là Trịnh Thị Cẩm, quê ở thành phố Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang. Bà đã đeo đuổi và gắn vó với công việc sáng tác thơ văn hơn 30 năm. Thơ của Lá Me thể hiện tâm trạng và cảm xúc trong trẻo, phảng phất nỗi buồn sâu lắng trước bao biến đổi của cuộc đời.
41. Thầy Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu... Ngân Hoàng
42. Thầy Và Chuyến Đò Xưa Lặng xuôi năm tháng êm trôi Con đò kể chuyện một thời rất xưa Rằng người chèo chống đón đưa Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều Bay lên tựa những cánh diều Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên Rời xa bến nước quên tên Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười Giọt sương rơi mặn bên đời Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông Mắt thầy mòn mỏi xa trông Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian... Một mùa thu như bao mùa thu trước Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa... Thời gian qua, mùa thu nay có khác Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu Nghĩa thầy cô một đời không trả hết Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu. Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa Chúng con đi, biết khi nào về lại Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ... Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên. Nguyễn Quốc Đạt
43. Con Với Thầy Con với thầy Người dưng nước lã Con với thầy Khác nhau thế hệ Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình Mười mấy ngàn ngày không gặp lại Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình Vẫn theo tôi những lời động viên Mỗi khi tôi lầm lỡ Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở Mỗi khi tôi tìm được vinh quang... Qua buồn vui, qua những thăng trầm Câu trả lời sáng lên lấp lánh Với tôi thầy ký thác Thầy gửi tôi khát vọng người cha Đường vẫn dài và xa Thầy giáo cũ đón tôi từng bước! Từng bước một tôi bước Với kỷ niệm thầy tôi... Phạm Minh Dũng Lời người sưu tập: Nhà thơ Phạm Minh Dũng có nhà ở địa chỉ: 181 đường 13, Phường Phước Bình, Quận 9 , Tp. HCM. Phạm Minh Dũng thường có thơ đăng rải rác trên báo Văn Nghệ Quân Đội, trang web văn học Hội nhà văn Hải Phòng. Thơ ông trong sáng, có rất nhiều bài viết ở thể thơ lục bát
44. Xin Lỗi Các Em Tôi đâu phải người làm nông Cày xong đánh giấc say nồng một hơi Chuông reo tan buổi dạy rồi Còn nghe day dứt nỗi đời chưa yên. Trách mình đứng trước các em Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy! Rụng dần theo bụi phấn bay Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh Dẫu là lời giảng của mình Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang Dẫu là tiết học vừa tan Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi! Hiểu giùm tôi các em ơi Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ Cảnh đời chộn rộn bán mua Áo cơm nào dễ chi đùa với ai. Vờ quên cuộc sống bên ngoài Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen Dở hay, yêu ghét, trắng đen Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu Ai còn dằn vặt đêm sâu Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên Thật lòng tạ lỗi các em Hiểu ra khi đã lớn lên mai này! Trần Ngọc Hưởng Lời người sưu tập: Nhà thơ Trần Ngọc Hưởng tên thật là Trần Văn Sáu, sinh ngày 16.3.1951, quê quán ở Tân Thới - Gò Công. Ông tốt nghiệp Cử nhân Văn học Trường Đại học Sư phạm TP.HCM và giảng dạy tại Trường Cao đẳng Sư phạm Long An từ năm 1983. Nhà thơ Trần Ngọc Hưởng là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.