27. Người Lái Đò Một đời người, một dòng sông Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ Muốn qua sông phải lụy đò Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa Tháng năm dầu dãi nắng mưa Con đò trí thức thầy đưa bao người Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương Con đò mộc, mái đầu sương Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày Khúc sông ấy vẫn còn đây Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông. Thảo Nguyên Lời người sưu tập: Bài thơ Người Lái Đò là một bài thơ hay nhiều xúc động. Bài thơ là tấm lòng biết ơn sâu sắc của tác giả đối với những người lái đò, với những thầy cô giáo đang đứng trên bục giảng. Rất đáng phê phán là nhiều trang web đã sưu tầm bài thơ này lên trang web của họ nhưng lại không buồn nhớ tên tác giả... Thảo Nguyên là bút danh của cô giáo Hồ Thị Thảo khi dành cho thơ. Sinh năm 1974, cử nhân ngữ văn (ĐHSP Huế), Thảo Nguyên hiện là Phó hiệu trưởng trường Tiểu học Trần Quốc Toản, thị trấn Phong Điền, Thừa Thiên Huế.
28. Nhớ Cô Giáo Trường Làng Cũ Bao năm lên phố, xa làng Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê Nhớ bài tập đọc a ê Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em. Vở ngày thơ ấu lần xem Tình cô như mẹ biết đem sánh gì. Tờ i nguệch ngoạc bút chì Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề Thương trường cũ, nhớ làng quê Mơ sao được một ngày về thăm Cô! Nguyễn Văn Thiên
29. Về Trường Cũ Trường cũ ta về mây trắng bay Nhớ em, ngõ trúc lá rơi đầy Áo trắng không còn trong sương trắng Trắng chiều thu lạnh, trắng heo may. Lớp học nhìn ra những cánh đồng Những mùa xanh mướt lúa đơm bông Tìm đâu bụi phấn ngày xưa ấy Một thuở chia xa thắm phượng hồng? Vẫn bóng thầy xưa dưới mái trường Vẫn lời trầm ấm lắm yêu thương Vẫn lời thơ nở trên trang sách Những nụ hoa đời, gió ngát hương. Tóc cô giờ bạc màu sương xám Lãng đãng mây chiều vạt nắng rơi Một lần thổn thức ta thầm gọi Gió vọng sân trường tiếng: Mẹ ơi!... 1995 (Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời người sưu tập: Chân dung Thanh Trắc Nguyễn Văn, họa sĩ Lê Phú vẽ tặng
30. Cảm Ơn Thầy Cô Em yêu bục giảng của thầy Yêu luôn trang giấy với đầy chữ sai Tuổi thơ chẳng biết mảy may Nhờ thầy dạy dỗ mà nay nên người Chính tả khi được điểm mười Cô khen cô thưởng cho đôi bút chì Bây giờ cô đang làm gì? Khi em khôn lớn cô thì già nua Cuộc đời đưa đẩy đẩy đưa Trường xưa lối cũ em chưa lần về Chiều đông sương lạnh tứ bề Hai mươi, mười một tết nghề giáo viên Chúc cho cô trẻ như tiên Chúc thầy sức khỏe triền miên không già Và xin chúc cho cả nhà Đứng trên bục giảng thiệt là vui tươi. Hạnh Kim Lời người sưu tập: Hạnh Kim là một tác giả thường tự đăng thơ lên Facebook. Thơ của bà thường trong sáng, giản dị, nhẹ nhàng và dễ hiểu.
31. Kính Thầy Cô Ngày cuối thu nhớ về trường cũ Lệ tuôn lòng, ấp ủ gặp nhau Ấu thơ ấp úng đôi câu Nhờ cô giáo dạy, cái đầu thông minh Sân trường cũ in hình năm tháng Cây bàng già thi thoảng lá rơi Bằng lăng tím biếc lòng người Nhờ thầy cô dạy nên đời hôm nay Bữa tái hợp lòng đầy quyến luyến Tình thầy trò đã nguyện không phai Nhờ thầy cô đã thành tài Lòng trân trọng nghĩa tương lai sáng ngời Xin kính chúc thầy cô mạnh khỏe Dắt dìu bao lớp trẻ đi lên Sự nghiệp giáo dục vững bền Cháu con muôn thuở đáp đền non sông. Phạm Quang Thu
32. Mừng Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11 Tia nắng hồng gõ cửa Dậy đi nào bé ơi! Mặt trời hừng hực lửa Ngày Nhà giáo đến rồi! Nhanh chân bé thức dậy Xếp chăn gối, chải răng Hít thở thật khoan khoái Nghe niềm vui lâng lâng Ngồi vào bàn ăn sáng Mẹ nhìn bé yêu thương Vuốt tóc bé, mẹ dặn: Ăn nhanh rồi đến trường! Sân trường thật rực rỡ Trang hoàng đầy cờ hoa Tung tăng đàn sáo nhỏ Tay mân mê gói quà Bé khoanh tay lễ phép Mừng cô giáo kính yêu Tự tay làm chiếc thiệp Mong cô sức khỏe nhiều! Cô giáo như xúc động Nở nụ cười thật tươi Thương học trò bé bỏng Chăm học chẳng biếng lười Vẳng bên tai khúc hát Công ơn các thầy cô Như đại dương bát ngát Chẳng biết đâu bến bờ! Đỗ Mỹ Loan Lời người sưu tập: Tác giả Đỗ Mỹ Loan có thơ đăng nhiều ở Tạp chí Văn nghệ Bình Dương, Báo Bình Dương và nhiều tờ báo khác ở TP.HCM... Từ năm 2012 đến 2016, bà đã xuất bản 11 tập thơ: Bóng mây, Mây tím, Khúc tương tư, Vần thơ tri kỷ, Nốt lặng trong đêm, Chải tóc chờ thu, Bình Dương tình yêu và nỗi nhớ, Vần thơ khắc khoải, Nồng nàn giọt đắng, Lắng đọng hồn thơ và tập mới nhất là Hoàng hôn gọi nắng (cuối năm 2016, ra mắt vào quý I-2017)...
33. Cô Giáo Dạy Văn Dạy Kiều từ thuở tóc xanh Đến hoa râm vẫn trong lành giọng cô. Tiếng kêu đứt ruột liễu bồ Mỗi lần giảng nước mắt khô lại duềnh Kiều xưa ân trả nghĩa đền Học trò cô lẽ nào quên ơn người? Dưỡng cành héo được hoa tươi Lọc đau khổ lấy nụ cười sáng trong Học văn đâu chỉ thuộc lòng Những lới cô giảng thấm trong máu rồi. Của tiền nước chảy mây trôi Chữ nhân chữ nghĩa lắng bồi phù sa... Hiến chương em đến thăm nhà Ấm lòng - cô vẫn ngân nga lẫy Kiều! Nguyễn Ngọc Hưng Lời người sưu tập: Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng sinh năm 1960 tại xã Hành Thịnh, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi. Thuở nhỏ ông phải sống với người mẹ đơn thân tần tảo nuôi ông ăn học. Năm 1979, ông thi đỗ vào Trường ĐH Sư phạm Quy Nhơn, khoa Ngữ văn. Năm 1983, ông tốt nghiệp thủ khoa, được Ban giám hiệu trường PTTH Nghĩa Hành, Quảng Ngãi nhận vào và phân công làm chủ nhiệm lớp 11C, thì căn bệnh liệt ác nghiệt bất ngờ xảy ra khiến ông phải bỏ việc. Khi mẹ mất, nhóm bạn thân thiết của ông đành đưa ông về ở chung với gia đình vợ chồng người bạn học cùng quê, trong một căn phòng tập thể chật hẹp của trung tâm y tế xã, để tiện bề chăm sóc. Không thể đi lại được, nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng nằm trên giường, cố gắng kẹp bút trong những ngón tay co quắp để làm thơ. Sau hơn hai chục năm viết trên giường bệnh, ông đã cho ra đời gần chục tập thơ và giành được nhiều giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam, Báo Thiếu niên Tiền phong, tạp chí Tài hoa trẻ... và được tặng thưởng huy chương Vì sự nghiệp Văn học Nghệ thuật, giải thưởng quốc tế về thơ của người tàn tật. Năm 1993, nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng được kết nạp vào Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Quảng Ngãi. Hiện ông đang sống tại thị trấn Chợ Chùa, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi.
34. Nghĩ Về Thầy... Nghĩ về thầy, em không nghĩ được nhiều đâu! Em chỉ nhớ một đôi mắt sáng Giờ giảng văn và giọng thầy sang sảng Để học trò bất chợt cũng ngẩn ngơ! Nhớ về thầy, em chẳng nhớ được nhiều đâu! Bởi ngày đó, em - cô học trò bé nhỏ Mắt cứ hay ngóng ra ngoài cửa sổ Nhìn phượng rơi, rơi đỏ cả sân trường... Nhớ về thầy, em cứ thấy rưng rưng Như hôm nào thầy đọc bài thơ cổ Em biết yêu những trang thơ xưa từ đó Lặng thầm ươm những thoáng mộng mơ... Nghĩ về thầy, em nhớ những ngày xưa Em áo trắng, hồn trong như lá cỏ Những giờ văn, và tấm lòng thầy rộng mở Rót hương thơm, mật thắm của đời... Nghĩ về thầy, em chẳng nghĩ được nhiều đâu! Cuốn vở xưa, mực tím đã phai màu Chỉ dòng chữ trong tim còn ghi khắc Em biết mình, năm tháng vẫn ơn sâu! Từ Nguyễn Lời người sưu tập: Nhà thơ Từ Nguyễn tên thật là Nguyễn Thị Nguyệt, sinh ngày 11-3 ở Huế, hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm: - Như một nỗi đời riêng (thơ, NXB Thuận Hoá, 2009) - Nhặt lá mùa xưa (thơ, NXB Thuận Hoá, 2011) - Lối yêu thương (thơ, NXB Thuận Hoá, 2013)
35. Có Một Chiều Tháng Năm "Thầy còn nhớ con không?" Tôi giật mình nhận ra người đàn ông áo quần nhếch nhác Người đàn ông gầy gò ngồi sau tủ thuốc ven đường. "Thầy còn nhớ con không?" Câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng. Hoa phượng tháng năm rơi đầy vỉa hè Rụng xuống trên vai người thầy học cũ. "Không... xin lỗi... ông lầm... tôi chưa từng dạy học Xin thối lại ông tiền thuốc... cám ơn..." Cuộc sống cho ta nhiều quên, nhớ, vui, buồn Thầy học cũ mười năm không lầm được Thầy học cũ ngồi kia dấu mình sau tủ thuốc Giấu mình trong hoa phượng rụng buồn tênh. Còn biết nói gì hơn Đứa học trò tâm sự Người thầy cũ lại chối từ kỷ niệm Chối từ những bài giảng dạy con người đứng thẳng Biết yêu anh em – đất nước – xóm giềng Đứa học trò vào đời với trăm nghìn giông bão Bài học ngày xưa vẫn nhớ mãi không quên. Và hôm nay... Bên hè phố im lìm Vành nón sụp che mắt nhìn mỏi mệt Câu phủ nhận phải vì manh áo rách Trước đứa học trò quần áo bảnh bao? Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào Những đứa trẻ tan trường đuổi nhau trên phố Mười năm nữa đứa nào trong số đó Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay? Đỗ Trung Quân Lời người sưu tập: Đỗ Trung Quân sinh ngày 19-1-1955 tại Thành phố Hồ Chí Minh. Ông được mẹ là bà Đỗ Thị Hảo nuôi lớn đến năm 15 tuổi thì mẹ mất. Ông tiếp tục mưu sinh và sau khi tốt nghiệp Tú tài, ông vào học tại Viện Đại học Vạn Hạnh, là Hội viên hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1997. Đỗ Trung Quân tham gia Thanh niên xung phong Thành phố Hồ Chí Minh từ năm 1976 đến năm 1980, sau đó về công tác tại báo Tuổi trẻ. Ngoài sáng tác văn học, Đỗ Trung Quân còn trình bày bìa sách, minh hoạ sách báo. Nhiều bài thơ của ông được phổ nhạc và được nhiều người yêu thích như Hương tràm, Quê hương, Phượng hồng.