Chương 5.2: Xuân Đào Bấm để xem Một đoạn thời gian rất dài ở kiếp trước, nàng nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Lương Vương cùng Lý Mậu muốn liên thủ với Lưu Hoán Chương, đem Bạch gia đã không còn nam nhi đổi tận giết tuyệt, về sau nàng mới hiểu. Lương Vương bọn họ muốn chính là Bạch gia quân, nhưng Bạch gia không giống với các nhà võ tướng khác chỉ cho phép nam tử tập võ học tập binh pháp, người người đều biết Trấn Quốc Công phủ từ đích trưởng nữ Bạch Khanh vị này lên bất luận nam nữ đều phải học tập binh pháp, kỹ năng cưỡi ngựa, thương pháp, kiếm pháp. Cho dù là bọn hắn chém chết hết nam tử Bạch gia, chỉ cần Bạch gia còn có một người tồn tại người kia lại không phải bao cỏ phế vật, Bạch gia quân trung thành dũng cảm liền không có khả năng nghe người thứ hai hiệu lệnh. Chớ nói chi là Trấn Quốc Công phủ Đại tiểu thư Bạch Khanh, Nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú, Tam tiểu thư Bạch Cẩm Đông, các nàng đều đã từng cùng tổ phụ khởi thân khoác chiến giáp đi lên chiến trường, cùng tất cả Bạch gia quân đẫm máu đoàn kết mà chiến đấu. Bạch Khanh nhắm mắt lại, nắm chặt quyển sách trong tay. Đời trước nàng mỗi lần nhớ tới huyết cừu* của Bạch gia, lòng nàng đều giống như bị lửa thiêu, hận không thể đem bọn người Lưu Hoán Chương, Lý Mậu lột da róc xương, lại bị Lương Vương hư tình giả ý trói buộc, vì hắn làm trâu làm ngựa *huyết cừu (血仇) : Mối thù máu Nỗi đau thấu tim gan giống như bị hủy diệt khi đó, nàng đều có thể ẩn nhẫn lại. Bây giờ ông trời đáng thương nàng để nàng có thể lần nữa trở về, mặc dù không rõ ràng có thể hay không sửa đổi vận mệnh của tổ phụ phụ thân bọ hắn, nhưng kết cục của Bạch gia lại có thể sửa. Nàng không thể bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, nhiều năm như vậy đều có thể nhẫn, bây giờ tổ mẫu, mẫu thân toàn bộ Bạch gia nữ quyến đều còn ở đây, nàng có cái gì phải sợ. Từ từ sẽ đến, không vội Sự tình đến từng cái xử lý từng cái. Nàng nhất định sẽ tự tay đem những cái gian nịnh tiểu nhân đã từng hãm hại Trấn Quốc Công phủ, từ trên địa vị trên cao kéo xuống. Trời còn chưa sáng, Trấn Quốc công phủ, nơi bị sương mù tuyết trắng bao phủ, đã lượn lờ khói bếp. Cửa chính Trấn Quốc Công phủ treo đèn đỏ lụa đỏ, cửa phủ mở rộng. Tiền viện quản gia đã thu xếp vô cùng náo nhiệt, vú già gia phó ngay ngắn trật tự ra ra vào vào tại cửa hông. Trong hậu viện, Thanh Trúc các của Nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú đã náo nhiệt lên, ma ma nha hoàn bận rộn, còn lại các viện vẫn là hoàn toàn yên tĩnh. Trong nội viện Thanh Huy các, hai bà tử xuyên áo bông màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, vừa dùng xô đựng than củi cho thêm than vào lò than khắc hình địa long, liền thấy ánh đèn sáng lên từ nhà chính của Bạch Khanh. Giờ Thìn* *Giờ Thìn (hay giờ Rồng) bắt đầu từ 7 giờ sáng và kết thúc lúc 9 giờ sáng. Bạch Khanh dùng xong bữa sáng, choàng kiện áo khoác gió lông cực kỳ dày dặn, cầm theo lò sưởi tay xuôi theo hành lang hướng khuê các của Bạch Cẩm Tú đi đến, Xuân Đào Xuân Nghiên cùng một nhóm nha hoàn đi theo sau lưng Bạch Khanh cẩn thận hầu hạ. Lúc Bạch Khanh đến của khuê các của Bạch Cẩm Tú, Bạch Cẩm Tú đã thay xong cát phục đang chuẩn bị trang điểm, nghe được ở gian ngoài bọn nha hoàn đồng thanh kêu "Đại tiểu thư". Bạch Cẩm Tú đẩy tay ma ma đang dặm phấn thơm cho nàng ra, kéo váy đứng dậy ra đón, ánh mắt vừa mừng vừa sợ. "Trưởng tỷ, tuyết lớn như thế, sao người lại tới đây? Cũng không sợ bị lạnh!" Trong phòng Bạch Cẩm Tú có hai chậu than sưởi đang cháy, rất ấm áp, thảm màu đỏ Ngũ Phúc, long nhãn và đậu phộng khắp phòng, bức trướng đỏ vui, vui mừng cực kỳ. Bạch Khanh đưa lò sưởi tay cho Xuân Đào, cởi áo khoác ngoài, nắm chặt tay Bạch Cẩm Tú hướng nội thất đi tới, ấn nàng ngồi trên ghế con trước gương trang điểm: "Trưởng tỷ tới đưa tiễn muội, Xuân Đào đem đồ vật lấy tới đây" Ngoài cửa Xuân Đào từ trong tay nha hoàn tiếp nhận hộp gấm thật dài tiến đến, thi lễ đối với Bạch Cẩm Tú, mở ra hộp gấm.
Chương 6.1: Đón dâu Bấm để xem Bạch Cẩm Tú nhìn thấy vỏ liếm toàn thân màu trắng, bảo kiếm điêu khắc đồ đằng Bạch gia quân, đột ngột đứng dậy bước nhanh đến trước hộp gấm, cẩn thận từng li từng tí đem bảo kiếm lấy ra siết chặt trong tay, tim đập gia tốc: "Thanh Phong kiếm?" Đây chính là cây kiếm bảo vật gia truyền của Bạch gia. Lúc trước trưởng tỷ ra chiến trường sau khi bị thụ thương trở về lại mất đi hôn nhân với Trung Dũng Hầu phủ, tổ phụ lo lắng trưởng tỷ chui đầu vào ngõ cụt cả đời này không gả, lại sợ đến lúc đó cô không chịu đựng được trưởng tỷ, mới cố ý đem thanh kiếm bảo vật gia truyền truyền cho trưởng tỷ. Bạch Khanh đem tóc mai của Bạch Cẩm Tú vén lại sau tai, ôn nhu thì thầm: "Trùn Dũng Hầu phủ Hầu phu nhân là mẹ kế của Thế tử, ở chung khó tránh khỏi có va chạm, muội nhớ kỹ không cần thỏa hiệp tất cả mọi chuyện mà ủy khuất chính mình, sau lưng muội là Trấn Quốc Công phủ. Ở kiếp trước, Bạch Cẩm Tú chết ở ngày thành thân không thể gả vào Trung Dũng Hầu phủ, về sau Trung Dũng Hầu Thế tử Tần Lãng cưới đích nữ tính tình mềm mại của Lại bộ Thượng thư, bị mẹ chồng, cô mẫu và tẩu tử gây khó dễ không đến ba mươi liền bệnh qua đời. Nghe Bạch Khanh nói lời tri kỉ, nguyên bản Bạch Cẩm Tú bởi vì phải gả tới hoàn cảnh xa lạ mà lo sợ bất an, trong lòng được an ủi mà rơi nước mắt. Bạch Khanh rút khăn tay lau nước mắt cho Bạch Cẩm Tú, lại bị Bạch Cẩm Tú cầm tay, nàng bước một bước hướng tới gần Bạch Khanh, thấp giọng chân thành nói:" Lương Vương điện hạ có tình cảm thắm thiết đối với trưởng tỷ, ngài ấy chắc chắn thương yêu che chở trưởng tỷ, trưởng tỷ tuyệt đối không nên bỏ qua một mối nhân duyên tốt! " Bạch Khanh nghĩ đến đời trước Bạch Cẩm Tú trước khi chết yêu cầu Lương Vương đời này bảo vệ nàng (BK) thật tốt đừng phụ nàng, trăm nghìn cảm xúc xông lên đầu, đỏ mắt:" Nhanh đi trang điểm đi! " Giờ Tỵ*, cổng đại trạch truyền đến tiếng pháo nổ. (*Giờ Tỵ bắt đầu từ 9 giờ sáng và kết thúc vào 11 giờ sáng. Giờ Tỵ chính rơi vào lúc 10 giờ) Bạch Khanh ngẩng đầu đưa mắt nhìn bên ngoài tấm bình phong, ngón tay ma sát chén trà. " Ôi, bây giờ phải làm sao đây, Nhị tiểu thư còn chưa có hoàn tất trang điểm! " " Trung Dũng Hầu phủ công tử cũng quá gấp gáp rồi, làm sao mà còn sớm hơn so với thời gian đón dâu đã định nửa canh giờ*? " (*1 canh giờ được chia thành 2 tiếng, nửa canh giờ là 1 tiếng) " A! Tôi không tìm thấy khuyên tai " " Khăn trùm đầu đâu rồi? Tôi cũng không tìm thấy khăn trùm đầu! " Trong khuê phòng, nhóm nha hoàn ma ma loạn thành một đoàn, xô đẩy khắp nơi tìm đồ. Quả nhiên giống với kiếp trước, Trung Dũng Hầu phủ đón dâu sớm nửa canh giờ, nguyên bản mấy trưởng bối được an bài mấy cái họ hàng ngăn cửa đại khái giờ đang ở chỗ hẻo lánh nào đó đánh bạc. Bất quá không quan trọng, Bạch Khanh đã an bài Tứ muội muội Bạch Cẩm Trĩ bày xong bàn cờ đang chờ tại cửa chính, hôm nay Trấn Quốc Công phủ bọn họ tuyệt không thể như kiếp trước không có người ngăn cửa để Bạch Cẩm Tú mất mạng khi đi ra ngoài sớm một canh giờ. Lúc này, trước Trấn Quốc Công phủ tân lang Trung Dũng Hầu phủ Thế tử Tần Lãng xuống ngựa, thiếu niên chưa trưởng thành tuấn lãng anh tư bất phàm, ước chừng là vì có việc vui trên mặt tràn đầy vui mừng hớn hở. Trấn Quốc Công phủ gả nữ nhi, hôn lễ của Trung Dũng Hầu phủ, chính là trong những năm gần đây đại hỷ sự được cả Đại đô thành chú mục, các công tử nổi danh trong Đại đô thành đều đi theo Tần Lãng tới đón dâu và tham gia náo nhiệt. " Mười bảy vị công tử của Trấn Quốc Công phủ đều đi chiến trường Nam Cương, Tần Nhị Lang của chúng ta lần này cưới vợ nhưng là dễ dàng! "Đích tôn nhỏ tuổi nhất của Hữu tướng Lữ phủ Lữ Nguyên Bằng kêu ầm lên. Bởi vì tổ phụ của Bạch Khanh là Trấn Quốc Công cùng tổ mẫu là Đại trưởng công chúa còn tại thế, Đại trưởng công chúa lại không ở phủ công chúa mà ở trong Trấn Quốc Công phủ, vì lòng hiếu thảo Bạch gia chưa từng phân gia phân phủ, lúc này cháu trai của Bạch gia mới có mười bảy công tử. Bình thường Lữ Nguyên Bằng cùng Bạch gia Thập thất công tử có quan hệ thân cận, nói đùa cũng không kiêng kị, hét lên:" Các vị! Các vị đều nói Trấn Quốc Công Bạch gia quân thần dũng vô địch, ra vào doanh trại địch như vào chốn không người, chúng ta hôm nay đến Trấn Quốc Công phủ đón dâu, cũng có thể lĩnh hội một chút vào chốn không người là tư vị gì các vị xông lên! Đoạt tân nương tử đi!" Người bên ngoài Trấn Quốc Công phủ cười thành một đoàn, lại theo Lữ Nguyên Bằng dẫn đầu xông vào.
Chương 6.2: Đón dâu Bấm để xem Ai ngờ, người còn chưa kịp xông đi vào, liền gặp nha hoàn cùng người hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh như binh lính của Trấn Quốc Công phủ ngăn cản của chính, trận thế này ngược lại khiến các vị công tử giật nảy mình. "Trấn Quốc Công phủ này là định phái nha hoàn đến cản chúng ta sao?" Lữ Nguyên Bằng nhìn thấy trận thế này sững sờ mở miệng. Trong chốc lát, Trấn Quốc Công phủ Tứ tiểu thư một thân trang phục cưỡi ngựa anh tư ào ào trong tay roi ngựa từ sau lưng một đám nha hoàn đi ra, hai tay phía sau hiển thị rõ sự xinh xắn cùng ngông nghênh. "Người Trấn Quốc Công nghe lệnh!" Bạch Cẩm Trĩ giơ lên trường tiên trong tay. "Nghe theo mệnh lệnh của Tứ tiểu thư!" Nha hoàn Trấn Quốc Công phủ cùng kêu lên trả lời, ngăn nắp trật tự tựa như một quân đội, ngược lại là chấn nhiếp một đám công tử bảnh bao tới đón dâu. "Trưởng tỷ có lệnh, người mạnh mẽ xông vào Trấn Quốc Công phủ không cần thủ hạ lưu tình, chớ có người khinh Trấn Quốc Công phủ ta không có nam nhi!" Bạch Cẩm Trĩ vung roi, dọa lùi một đám con nhà quyền quý đón dâu muốn xông về phía trước, tiếng trường tiên xé gió mạc danh làm cho người ta nổi lên lòng tôn kính. Trấn Quốc Công phủ, quả nhiên là trụ cột của đất nước, liền nữ nhi gia cũng là một hậu thế anh hùng dũng mãnh. Trung Dũng Hầu Thế tử Tần Lãng tiến lên, đối với Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ thở dài hành lễ: "Tứ tiểu thư hiểu lầm, Trấn Quốc Công chính là trụ cột đất nước, chúng ta tại Đại đô thành ca múa mừng cảnh thái bình, đều là huyết nhục nam nhi Trấn Quốc Công phủ, chúng ta coi như là hỗn trướng, cũng không dám khinh khi Trấn Quốc Công phủ không có nam nhi! Mong rằng Tứ tiểu thư giơ tay đánh khẽ, cho chúng ta đi vào!" "Vậy thì tốt!" Bạch Cẩm Trĩ vẫn bộ dáng kiêu căng khoa trương như vậy, nàng thu hồi roi, "Người đâu đem bàn cờ khiêng ra đây!" Trấn Quốc Công phủ gia phó cẩn thận từng li từng tí khiêng ra một bàn cờ cùng ghế con đặt tại cửa. Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ mới nói: "Trưởng tỷ ta nói, Bạch gia ta là nhà thế hệ võ tướng, bàn cờ như chiến trường đội ngũ đón dâu của Tần thế tử có thể phá vỡ ván cờ, mới có tư cách vào nghênh tiếp cưới Nhị tỷ tỷ ta!" Ngoài cửa Bạch Cẩm Trĩ cường thế ngăn cửa, trong khuê các Bạch Khanh cúi người thay Bạch Cẩm Tú mang khuyên tai, nói: "Muội yên tâm liền coi như tổ phụ cùng Nhị thúc không ở, chúng ta Trấn Quốc Công phủ cũng không để Trung Dũng Hầu phủ nghĩ Bạch gia chúng ta không nam nhi, xem nhẹ ngươi!" "Trưởng tỷ! Trưởng tỷ!" Bạch Cẩm Trĩ vội vã xông tới, thở hổn hển đặt một quân cờ trắng trên bàn cờ, thuận tay quạt gió, "Trưởng tỷ, Tần Lãng xuất chiêu đi như thế này, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, có phải là phá?" Tính thời gian còn chưa qua thời gian Lương Vương gặp truyện, Bạch Khanh đưa chén trà cầm trong tay cho Bạch Cẩm Trĩ, dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, mới đứng trước bàn cờ nhìn qua vị trí mà Tần Lãng đặt quân cờ trắng. Bạch Cẩm Trĩ uống ừng ực hết cốc nước trà, rướn cổ lên ghé vào bên người Bạch Khanh, muốn nhìn vị trí mà Bạch Khanh muốn đặt quân cờ. Tần Lãng đem quân trắng đặt ở vị trí này, chẳng những tránh đi được rất nhiều cạm bẫy trên bàn cờ, cũng không phải là liều lĩnh xông vào một cách mù quáng, chẳng những có thể ổn định lợi thế cho quân trắng, mà còn có thể giúp cho cục diện chung của quân trắng, thoạt nhìn trong toàn bộ ván cờ, kế tiếp mặc kệ quân đen di chuyển đi bất kể nơi nào đều có thể bổ cứu, cũng không sợ không thể khắc phục tình trạng thất bại. Suy tư một lát, Bạch Khanh dùng tay trái vén lên ống tay áo, cúi người nhặt lên một quân cờ đen từ bên trong hộp cờ, đặt xuống. Bạch Cẩm Trĩ nhìn thấy vị trí Bạch Khanh đặt cờ, lại quay đầu vọt tới trước của phủ Trấn Quốc Công, dựa theo vị trí Bạch Khanh đã đặt mà đặt xuống bàn cờ một quân đen. Bên ngoài tất cả đều là tiếng kinh hô, theo vị trí quân đen rơi xuống tình thế đã đại biến, quân đen khí thế mạnh mẽ như muốn nuốt chửng núi sông, trong nháy mắt liền muốn một nửa giang sơn của quân trắng. "Tuyệt vời!" Lữ Nguyên Bằng kinh hô, "Quân đen này như là binh lính kỳ dị từ trên trời rơi xuống, quá gian trá! Trong nháy mắt, khuynh hướng giết chóc liền đảo ngược, thật khiếp sợ kinh người! Xin hỏi người nào trong Trấn Quốc Công phủ cầm cờ đen?" "Trưởng tỷ của ta" Bạch Cẩm Trĩ bộ dáng dương dương đắc ý. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhớ tới Trấn Quốc Công phủ vị kia Đại tiểu thư, người duy nhất lấy danh tự giống với nam tử trong phủ cùng là chữ "Khanh". Tần Lãng nghe thấy là Bạch Khanh cầm cờ đen, lại xuất thần.
Chương 7.1: Ngày sau có hi vọng Bấm để xem Gia phó Trung Dũng Hầu phủ phi ngựa từ trong đám người chen đến bên người quản sự đón dâu, thì thầm: "Quản sự, đội ngũ đón dâu của chúng ta thay đổi tuyến đường, một nén hương trước* Lương Vương điện hạ tại phố Trường An bị ám sát, Kinh Triệu doãn phủ đã phong tỏa phố Trường An để điều tra làm rõ, đội ngũ đón dâu sợ là phải vòng một vòng lớn mới về được đến phủ!" *Một tuần hương (nhang) chỉ đơn vị thời gian để cháy hết một nén hương (khoảng 40 – 60 phút) Quản sự đón dâu trong lòng cả kinh, may mắn đích trưởng nữ Trấn Quốc Công phủ sắp xếp một ván cờ để chặn cửa, nếu không dựa theo bọn họ hắn đến sớm nửa canh giờ, sợ là trên đường trở về sẽ đụng phải chuyện Lương Vương gặp ám sát. Đương nhiên, Trấn Quốc Công phủ cũng đã nhận được tin tức này, quản sự hai nhà vừa gặp mặt thương lượng, mẫu thân của Bạch Khanh là Đổng thị được báo cho biết lập tức dặn dò đại nha hoàn Thính Trúc bên người nói với Bạch Khanh cho đội ngũ đón dâu đi qua, miễn cho chậm trễ giờ lành. "Đại tiểu thư, phu nhân bên kia để cho nô tỳ tới thông báo với người một tiếng, quản sự của Trung Dũng Hầu phủ nói rằng đội ngũ đón dâu của họ trở về cần đi đường vòng, thời gian ngăn cửa không còn nhiều lắm, lại trì hoãn nữa sợ sẽ chậm trễ giờ lành!" Ngay khi vừa nghe được là phải đi đường vòng, trái tim treo lơ lửng của Bạch Khanh liền hạ xuống. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, để cho nha hoàn ra ngoài truyền lời cho Bạch Cẩm Trĩ: "Đi nói cho Tứ tiểu thư, nói là Trấn Quốc Công phủ thấy được thành ý xin được lấy Nhị tiểu thư chúng ta của Thế tử Trung Dũng Hầu phủ, hy vọng hắn ngưỡng mộ Nhị tiểu thư nhà chúng ta, chớ có để Nhị tiểu thư nhà chúng ta thương tâm! Ván cờ này giữ lại chờ thời điểm lại mắt, lại đánh tiếp." Bạch Cẩm Tú nhìn trưởng tỷ nhà mình, đôi mắt đỏ hoe rối bời. Tiếng pháo vang lên, Tần Lãng cùng đông đảo con cháu nhà quyền quý chen chúc vọt vào bên trong Trấn Quốc Công phủ. Bạch Khanh nói rồi ôm lấy áo lông chồn đứng ở dưới hiên, nhìn Tần Lãng tiến vào ôm ngỗng, thi lễ đi vào đại sảnh, lại cúi đầu bái ngỗng, kính trà sau đó vui mừng hớn hở nắm tay tân nương tử đi ra chính sảnh, hướng ngoài cửa Trấn Quốc Công phủ đi. Khóe môi nàng nhàn nhạt câu lên, đối với Xuân Đào ở sau lưng nói: "Đi thôi!" Toàn bộ Trấn Quốc Công phủ đều là tiếng hò hét ầm ĩ tràn đầy hỉ khí, Tần Lãng một mặt ý cười tay cầm hỉ cầu đối với tân khách chúc mừng hắn đáp lễ, dư quang nhìn thấy thân ảnh tinh tế thoáng qua chỗ ngã rẽ hành lang, bước chân hắn dùng lại sửng sốt giây lát. Nguyên bản hắn muốn cưới chính là Bạch Khanh, đã từng khi Bạch Khanh nói muốn theo Trấn Quốc Công xuất chinh, hắn cũng đi tiễn nàng. Hắn vẫn nhớ kỹ khi đó, hắn chưa từng thấy mặt mày này của Bạch Khanh, đẹp đến ngỡ ngàng như bước ra từ trong tranh vẽ, một thân chiến bào áo giáp tay cầm bội kiếm bên hông cỡ nào anh tư. Hắn đã từng cho là mình sao mà may mắn, thế mà có thể cưới cô nương như thế này làm vợ. Tuổi trẻ khó nhịn trong lòng rung động, tại trước khi đại quân xuất chinh đem ngọc bội gia truyền tặng cho Bạch Khanh, cúi đầu cầu nguyện: 'Cầu mong nàng bình an trở về, đừng quên người chờ nàng trở về, đợi lúc nàng trở lại, vì nàng chấp nhạn lễ' Mình dùng dấu (') cho lời nghĩ thầm còn dấu (" ") cho lời nói trực tiếp nhé! Cho mọi người dễ phân biệt. Bây giờ hắn mang ngỗng vào cửa, nhưng cầu hôn lại không phải nàng. Đến cùng, là hắn phụ bạc nàng. " Chúc mừng Thế tử! " Thanh âm chúc mừng của người bên ngoài truyền đến, Tần Lãng hoàn hồn đối với người kia đáp lễ, mang theo tân nương bước ra cánh cửa Trấn Quốc Công phủ. Nghe được tiếng pháo nổ Bạch Cẩm Tú lên kiệu hoa, bước chân Bạch Khanh dừng lại, hướng cửa chính Trấn Quốc Công phủ nhìn lại. " Đại tiểu thư! "Nha hoàn vẩy nước quét nhà của Thanh Huy viện chạy chậm đến trước mặt Bạch Khanh, phúc thân hành lễ nói:" Lư Bình hộ viện tới Thanh Huy viện chúng ta, nói có việc muốn bẩm báo Đại tiểu thư. " Bạch Khanh gật đầu, từ trong tay Xuân Đào tiếp nhận lò sưởi tay:" Về đi!" Ở kiếp trước vào cuối năm Tuyên gia thứ mười năm, Bạch gia Nhị tiểu thư tại ngày xuất giá vì cứu Lương Vương mà chết thảm dưới đao thích khách, sau đó chiến báo truyền đến trăm năm trâm anh thế gia binh sĩ Trấn Quốc Công phủ toàn bộ chiến tử sa trường. Tổ mẫu Bạch Khanh là Đại trưởng công chúa đương triều, sau khi nghe được tin tức này cực kỳ bi thương mà sinh bệnh, không lâu sau đó cũng đi theo buông tay mà đi. Tuyên gia, ngày 16 tháng 2, mẫu thân Đổng thị của Bạch Khanh sớm nhận được tin tức, Tả thừa tướng Lý Mậu liên hợp Lương Vương muốn trộn lẫn Trấn quốc đợi Bạch Uy Đình cấu kết Nam Yến gây nên thảm bại mấy vạn tướng sĩ táng thân Nam Cương, chứng cứ không quá hai tháng liền sẽ về Đại đô thành. Mẫu thân Đổng thị của Bạch Khanh quyết định thật nhanh, để người hầu trung thành mang theo Bạch Khanh cùng Bạch Cẩm Đồng xuất quan kiểm chứng, tự mình dặn dò trung bộc (người hầu, đầy tớ trung thành) nếu như Đại đô thành có biến liền để trung bộc mang Bạch Khanh cùng Bạch Cẩm Đồng xem như nữ nhi mà nuôi dưỡng, từ đây ẩn danh bảo vệ mạng sống quan trọng. Lại để cho ám vệ Bạch gia chia làm hai hộ tống Ngũ phu nhân Tề thị sắp lâm bồn cùng Bạch gia Ngũ tiểu thư còn là hài tử vị thành niên ra khỏi kinh thành tị nạn. Tháng ba năm CHuyên gia thứ mười sáu, Trấn Quốc Công Bạch Uy Đình đã chết phó tướng Lưu Hoán Chương váo kinh, làm chứng Trấn Quốc Công Bạch Uy Đình phản quốc. Lưu Hoán Chương nói rằng hắn dốc hết sức lực mới đem phản quốc Bạch thị nhất tộc giết sạch, chỉ là hắn cũng thân chịu trọng thương được một nông phu cứu, sau khi khỏi bệnh liền trở về để vạch trần Trấn Quốc Công. Ngày đó cấm quân vay quanh Trấn Quốc Công phủ, từ thư phòng Trấn Quốc Công kê biên tài sản ra thư trao đổi giữa Trấn Quốc Công cùng Nam Yến quận vương, chứng cứ vô cùng xác thực.