Ngôn Tình [Edit] Dọa Chết Người - Linh Lạc Thành Nê

Discussion in 'Truyện Drop' started by Banhbao2333, Oct 4, 2022.

  1. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG1 - Chương 10: Đàn ông phải có trách nhiệm (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này thời gian hiển thị trên bộ đếm thời gian đã là 9 phút 25 giây, Đàm Tô không vội vàng ấn nút, cô cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ một số vấn đề trước đây chưa từng nghĩ tới.

    Câu hỏi đầu tiên, liệu Na có thể biết cô đã thành công trong việc có được những mảnh vỡ của tầng nào không?

    Đây là một vấn đề rất quan trọng. Nếu câu trả lời là có, như vậy chỉ cần là một người bình thường, đều biết Đàm Tô cuối cùng muốn đi tầng 5, như vậy cô ấy nhất định sẽ ở tầng 5 chờ Đàm Tô. Nhưng nếu cô ấy không biết.. Đó chính là một chuyện tốt lớn đối với Đàm Tô -- không tồn tại cục diện cờ chết, cô còn có thể thắng.

    Câu hỏi thứ hai, Na có biết chính xác mỗi lần cô ở tầng nào không?

    Câu trả lời cho câu hỏi này, Đàm Tô có xu hướng là có. Bằng không, mấy lần trước cô cũng sẽ không bị đuổi theo chật vật như vậy. Ví dụ như lần cô dùng mảnh vỡ đầu tiên trên tầng 5, Na căn bản là đuổi theo sát sau cô. Cho nên, có thể biết cô ở tầng nào, hẳn là năng lực của Na. Vì vậy năm tầng này mới được gọi là "Nhà nhỏ của Na".

    Câu hỏi thứ ba, Na đang ở đâu lúc này?

    Nếu Na vẫn còn ở tầng 2 và bị mẹ cô ấy giữ lại không cho cô ấy đi, thì đó là một điều tốt. Nhưng nếu Na đang chờ cô trên tầng 5 như Đàm Tô đã đoán, thì đó là một điều xấu không thể tồi tệ hơn. Có lẽ.. Cô có thể xác nhận điều đó.

    Lúc này, thời gian trên bộ đếm thời gian đã gần 10 phút, mà nút dẫn lên tầng 2 đã dùng, Đàm Tô suy tư một chút liền chọn tầng 3, giữa tầng 1 và tầng 3 còn lại. Thứ nhất, cô cũng không muốn bởi vì ở tầng 4 hơn 10 phút mà bị hệ thống cưỡng ép đưa ra, ngẫu nhiên đến tầng 5 mà Na có thể mai phục; Thứ hai, nút chuyển đổi thời gian và không gian từ tầng 1 đến tầng 5 đã bị cô sử dụng ngay từ đầu, và cô ở tầng một ít nhất 3 phút, nếu trong khoảng thời gian đó cô có ý tưởng mới, cũng có thể tiết kiệm thời gian -- ở tầng 3 các nút dẫn lên tầng 2 và tầng 5 đều chưa được sử dụng.

    Sau khi lên tầng 3, Đàm Tô chờ 10 giây, không thấy Na xuất hiện, cô thật sự thất vọng hơn là vui mừng.

    Nếu Na xuất hiện, cô sẽ bị đụng chạm mà tiêu hao mảnh vỡ thứ tư, sau đó ngẫu nhiên truyền tống đến một tầng nhất định. Kết quả tốt nhất là cô được truyền ngẫu nhiên lên tầng 5, nhưng cho dù là tình huống tồi tệ nhất, cô được truyền tống lên tầng 1, nút dẫn lên tầng 5 đã dùng, cô cũng có thể đi vòng quanh tầng 5, sau đó đi tầng 5 – tầng còn lại bên ngoài tầng 1 đều có nút dẫn lên tầng 5. Vì vậy, mặc dù cô phải lãng phí 6 phút thời gian vì mỗi tầng phải ở lại ít nhất 3 phút, trước khi thời gian đóng băng 8 phút của năng lực Na hết, cô chỉ có 2 phút để tìm kiếm mảnh vỡ cuối cùng, cũng tốt hơn so với tình huống của cờ chết, ít nhất là còn một đường sống. Huống chi, xác suất tình huống tồi tệ nhất bất quá chỉ là một phần tư mà thôi.

    Suy nghĩ nhiều vô ích, Đàm Tô nhìn chằm chằm vào bộ đếm thời gian, lặng lẽ chờ đợi thời gian trôi qua, đồng thời cũng để lại một tia kỳ vọng Na sẽ đến.

    Nếu không, sau 3 phút, cô phải chọn một cái từ tầng 2 và tầng 5.

    Đi lên tầng 5 nguy hiểm, Đàm Tô đã suy nghĩ kỹ lưỡng, vừa rồi thời gian gấp gáp, cô không kịp suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nghĩ lại, đi lên tầng hai, giống như đi lầu năm, cũng có nguy hiểm cực lớn.

    Nếu Na vẫn còn ở tầng 2, khi cô đi, hai tình huống sẽ xảy ra: Một là Na ngay lập tức chạm vào cô, mảnh vỡ có hiệu lực, cô được đưa ngẫu nhiên đến tầng khác, và khả năng của Na là quá sớm để đóng băng, có thể ngay lập tức đuổi theo, cô chết; Tình huống thứ hai, Na có thể cố kỵ mẹ ở đó mà không ra tay với cô, nhưng khả năng này tương đối nhỏ, tốt nhất cô không nên ôm hy vọng.

    Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Đàm Tô cảm thấy đi tầng 2 quá nguy hiểm, nguy hiểm thậm chí còn lớn hơn đi tầng 5. Vì không thể tính đến một số yếu tố chủ quan, cô cho rằng xác suất Na xuất hiện trên tầng 2 và tầng 5 là như nhau.

    Nếu Na ở tầng 2, thì nếu cô đi, cô phải đặt hy vọng vào xác suất mẹ Na có thể ngăn chặn Na, khả năng cô chết là rất lớn. Nhưng nếu Na ở tầng 5, và cô cũng lên tầng 5..

    Tính toán, thời gian cô ở tầng 4 là 10 phút, giả sử Na ở tầng 2 sau 8 phút đóng băng thì đi lên tầng 5 ôm cây chờ thỏ, nếu mục đích là chờ ở tầng 5, như vậy vì thời gian đóng băng của cô ấy, tự nhiên là đi càng sớm càng tốt. Vì vậy, bây giờ thời gian Na ở tầng năm là 2 phút – Đàm Tô nhìn vào bộ đếm thời gian, trên đó cho thấy thời gian đã trôi qua 30 giây, cô dừng lại, sắp xếp ý nghĩa của chính mình - là 2 phút 30 giây. Nhưng điều này không quan trọng, bởi vì cô phải ở trên tầng 3 đủ 3 phút, vì vậy nếu cô đến tầng 5 trong 3 phút, thời gian đóng băng của Na đã trôi qua 5 phút. Điều này có nghĩa là, bởi vì mảnh vỡ nên khi Na chạm vào mà cô không chết và được đưa ngẫu nhiên đến một tầng nào đó, vừa vặn có thể là 3 phút sau khi Na đóng băng hết đuổi theo-- đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Na đuổi theo.

    Cả hai lựa chọn đều rất nguy hiểm, cô cho rằng vẫn nên lên lầu 5 khả năng sống lớn hơn một chút -- cô cho rằng thật vất vả mới gặp được Na, mẹ Na nhất định sẽ tìm mọi cách nói chuyện với Na một lát.

    Đàm Tô cũng không thích đem hy vọng đặt ở trên người người khác, nhưng giờ phút này cô không có phương pháp nào khác, đành phải như thế.

    Khi bộ đếm thời gian đến 3 phút, Đàm Tô nhấn nút lên tầng 5.

    Xuất hiện trước mắt Đàm Tô là một đứa bé nhỏ bé, ngâm mình trong nước toàn thân trắng bệch.

    Đàm Tô kinh hãi lui về phía sau một bước, vài giây sau cô ý thức được cô vẫn còn ở tầng 5, cũng không vì tác dụng của mảnh vỡ mà bị truyền tống ngẫu nhiên đi.

    Nói cách khác, Na không chờ cô ở tầng này.

    Đàm Tô thầm than vận khí của mình đủ tốt, chỉ sợ Na đang bị mẹ cô ấy quấn lấy, đảo mắt liền phát hiện chung quanh có chút quen mắt.

    Đây dường như là một phòng thí nghiệm sinh học với các chai và lọ chứa mẫu vật ở khắp mọi nơi. Vừa rồi dọa Đàm Tô, chính là một lọ mẫu vật trẻ con năm tháng tuổi. Mà làm Đàm Tô giật mình chính là, nơi này tựa hồ chính là phòng thí nghiệm sinh vật mà cô đã nhìn thấy trước đó – nơi Na bị luân gian.

    Đàm Tô giật mình.

    Hóa ra, Na không chờ cô ở tầng 5, không phải tất cả đều là yếu tố may mắn. Lầu 5 chỉ sợ chính là ký ức đáng sợ của Na, cho dù trở thành nữ quỷ, Na nhất định cũng tránh đoạn ký ức kia, không cần thiết tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

    Đàm Tô nhớ tới lúc đó cô đang ở tầng 4, nhìn thấy Na từ tầng 5 vượt qua một thân oán khí nồng đậm, chỉ sợ chính là bởi vì ngay từ đầu Na theo cô lên tầng năm, sau đó không thể không ở đây đủ tám phút, ở lại nơi cô bị nhục thống khổ khiến cô đạt tới cực hạn chịu đựng.

    Đàm Tô thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền nghe thấy bên ngoài một cái giá cách vách truyền đến một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

    Cô vội vàng nhìn qua giữa các kệ, một cảnh tàn bạo đang diễn ra trước mắt cô.

    Na giống như học sinh đang bị ba người đàn ông lớn đè lên mặt đất để thực hiện hành vi tàn bạo, trong khi Đông đã chụp không ít ảnh theo yêu cầu của ba người đàn ông đó. Từ đầu đến cuối, Đông cũng không dám nhìn hai mắt Na, mà Na, vẫn nhìn chằm chằm Đông, phảng phất đang cầu khẩn hắn có thể liếc mắt nhìn mình một cái.

    Cảnh tượng này giống hệt với cảnh hệ thống đưa cho cô xem sau khi một trong những nhiệm vụ chính của Đàm Tô thất bại. Đàm Tô trầm mặc đợi đến cuối cùng, sau khi bóng dáng năm người phai nhạt biến mất, cô liền chuẩn bị điều tra bốn phía, xem có manh mối gì.

    Nhưng mà đang lúc Đàm Tô chuyển tầm mắt ra, mấy bóng người bên kia giá lại từ nhạt biến đậm, ba người đàn ông ngăn cản một cô gái, lôi lôi kéo kéo.

    Đây là.. Lặp lại?

    Đàm Tô lúc này rốt cục hiểu được Na ở tầng năm 8 phút mà thôi, sao oán khí lại lớn như vậy. Thì ra là bởi vì ở chỗ này, trận tàn bạo này sẽ không ngừng diễn ra, trong 8 phút dài đó, Na không thể không thấy lại sự tàn bạo này hết lần này đến lần khác, cũng khó trách lệ khí của cô ấy lớn như vậy. Với 8 phút tra tấn này, để đi lên tầng 5 một lần nữa có thể là một điều vô cùng khó khăn đối với Na.

    Tuy nói Đàm Tô cũng rất đồng tình với Na, nhưng chuyện này đối với cô mà nói là chuyện tốt, ý thức được điểm này, ngược lại cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

    Đàm Tô nhìn kỹ mọi thứ trước mắt, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

    Tuy nói nhìn thấy sự tàn bạo như vậy diễn ra trước mắt, trong lòng Đàm Tô cũng tràn đầy phẫn nộ, nhưng mà đây chỉ là ký ức, đã sớm phát sinh qua, cô căn bản vô lực thay đổi. Cô có thể làm, chẳng qua là mau chóng tìm ra vị trí mảnh vụn tầng này mà thôi.

    Lúc đầu, Đông không có ở đó, và ba người bạn của hắn đã gặp Na trong phòng thí nghiệm sinh học và ngăn cô lại. Ba người này uống chút rượu, rượu làm mất đi lý trí, từ lúc bắt đầu giằng co, dần dần biến thành bạo lực chân chính. Khi ba người đè Na xuống đất, Đông đến, mà hắn căn bản không đi ngăn cản bọn họ, thậm chí còn giả vờ không biết Na, hơn nữa dựa theo yêu cầu của ba người chụp ảnh -- chụp người yêu của mình đang nằm dưới đất, ba người bạn của hắn căn bản không biết Na là bạn gái của Đông.

    Hình ảnh được định hình ở đoạn Na gắt gao nhìn chằm chằm vào phía Đông. Cô ấy không mở miệng, ánh mắt bi thương cùng tuyệt vọng kia lại đem tiếng hò hét trong lòng cô bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

    Tất cả mọi người đều ảm đạm xuống, không bao lâu sau, hết thảy lại lặp lại.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đàm Tô rất rõ ràng cứ tiếp tục như vậy không được.

    Cô lại nhìn về phía cảnh tượng trước mắt, trong đầu lại nhớ lại hình ảnh mà hệ thống đã cho cô xem khi nhiệm vụ chính đầu tiên thất bại. Cô luôn cảm thấy có chỗ nào dường như không đúng.. Chờ đã, cô biết rồi!

    Đàm Tô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào máy ảnh trong tay Đông, phát hiện đó là một chiếc máy ảnh chụp lấy liền. Nếu như cô nhớ không lầm, lúc trước hệ thống cho cô xem cảnh tượng này, trong tay Đông là một chiếc SLR!

    Đây có phải là một gợi ý?

    Đàm Tô chợt nhớ tới lúc ở tầng 4, lúc Đông chụp ảnh Na, cũng dùng máy ảnh chụp lấy liền. Theo lý thuyết, nhiệm vụ chính đầu tiên, hình ảnh hệ thống đưa ra hẳn là chuyện chân chính đã xảy ra, mà trong Nhà nhỏ của Na, lại có biến hóa rất nhỏ, điều này không thể không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.

    Đàm Tô từ phía sau giá đi ra, bước nhanh tới trước mặt Đông đang cầm máy ảnh.

    Không ai liếc mắt nhìn Đàm Tô, giống như cô hoàn toàn không tồn tại. Đàm Tô thử đưa tay ra phía Đông lắc lắc, nhưng động tác của cô hiển nhiên không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cậu ta. Đối với cậu ta, cô giống như không khí.

    Đàm Tô suy nghĩ một chút, đưa tay chạm Đông, ai ngờ tay lại xuyên qua thân thể hắn. Cô ngẩn ra, lập tức xoay người đi tới ba người kia cùng Na bên kia lần lượt thử, nhưng vẫn như cũ không chạm được.

    Bọn họ chẳng qua chỉ là một hồi ảo ảnh, hoặc là nói, bọn họ cùng cô không cùng thời gian không gian, cho nên, cô căn bản là không chạm tới bọn họ.

    Đàm Tô chưa từ bỏ ý định, cô nhớ tới cái máy ảnh kia, liền trở về phía Đông chạm vào máy ảnh trong tay hắn. Chỉ có điều, tay cô vẫn đi qua máy ảnh.

    Đàm Tô trầm mặc, tầm mắt xoay quanh người Đông và trên máy ảnh.

    Cô nghĩ rằng chìa khóa của các mảnh vỡ của tầng này phải liên quan đến máy ảnh, nhưng chính xác thì nó là gì? Không giống như ở tầng 1, cô vẫn có thể chạm vào, máy ảnh này cô thậm chí không thể chạm vào. Nhưng kết quả như vậy có nghĩa là chìa khóa không phải là máy ảnh, nhưng trong một số ý nghĩa mà máy ảnh đại diện?

    Ý nghĩa của máy ảnh.. Máy ảnh được sử dụng để chụp ảnh, đóng tất cả những gì đáng nhớ thành một bức ảnh, làm cho khoảnh khắc đó vĩnh cửu. Trong thực tế, Đông sử dụng SLR, hình ảnh sau khi chụp trực tiếp tồn tại trong thẻ SD; Mà ở chỗ này, máy ảnh chụp được ngay tại chỗ sẽ có ảnh chụp ra.. Vấn đề là ảnh chụp!

    Đàm Tô vội vàng đưa tay về phía Đông chạm vào ảnh từ trong máy ảnh, nhưng đáng tiếc, cô vẫn không thể chạm vào bức ảnh kia.

    Vấn đề không ở chỗ ảnh chụp?

    Hay là, ngay cả máy ảnh cũng không phải là chìa khóa? Chìa khóa thực sự là một số chi tiết hoặc vấn đề mà cô bỏ qua?

    Không, hiện tại cô không thấy bất kỳ manh mối đáng ngờ nào khác, hoặc nên tiếp tục xem xét khả năng máy ảnh. Nhưng cô lại không chạm tới ảnh chụp, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì? Cô nhớ khi cô ở tầng 4, cô có thể chạm vào bức ảnh rơi ra trước mặt cô.

    Chờ đã, bức ảnh đó!

    Đàm Tô nhớ tới lần đầu tiên bởi vì Na đến mà bị ép rời khỏi tầng 4, đem ảnh chụp có hình ảnh xinh đẹp của Na gấp lại giấu ở trong túi quần áo, sau đó không dùng nữa -- như vậy nó hẳn là vẫn còn!

    Cô vội vàng cúi đầu, từ trong túi lấy ra tấm ảnh cẩn thận gấp lại, chậm rãi mở ra.

    Trong ảnh, Na xinh đẹp đang rũ mắt dưới gốc cây, nụ cười xinh đẹp thánh thiện như một nàng tiên.

    Cơ hồ cùng lúc đó, một trận khí tức âm lãnh từ sau lưng Đàm Tô truyền đến.

    Cô chợt ý thức được không ổn, cúi người lảo đảo về phía trước một bước, ảnh chụp trong tay cũng nhất thời không cầm vững rơi xuống đất.

    Khi cô xoay người, cô nhìn thấy nữ quỷ Na sắc mặt cứng ngắc, âm lãnh nhìn cô, khóe môi chảy máu tựa hồ đang gợi lên một chút khát máu. (Banhbao2333: Tới rồi tới rồi)
     
    Natasha311 and 3scuaca like this.
    Last edited by a moderator: Oct 10, 2022
  2. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG1 - Chương 11: Đàn ông phải có trách nhiệm (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàm Tô cả kinh.

    Nhưng mà khác với lúc trước, Na cũng không lập tức công kích tới, cô ấy giống như là cố kỵ cái gì đó, đứng tại chỗ, tầm mắt vẫn dừng trên người Đàm Tô, không có liếc mắt nhìn chuyện phát sinh bên cạnh một cái.

    Đàm Tô khẩn trương nắm chặt nắm tay.

    Na quả nhiên có chút kiêng kỵ tầng năm, cho nên giờ phút này biểu hiện mới có thể cổ quái như vậy. Đương nhiên, Na đến trễ như vậy, chỉ sợ vẫn là do mẹ Na ngăn cản, có lẽ, trong lòng Na có bài xích với tầng năm, cũng làm cho cô ấy cố ý ở tầng hai lâu hơn một chút. Chỉ là kéo dài một thời gian là được, lại không thể kéo dài quá lâu, mặc kệ hệ thống dùng phương thức nào ảnh hưởng đến Na, Na quyết định sẽ không trơ mắt nhìn cô hoàn thành nhiệm vụ như vậy.

    Tuy nhiên, Đàm Tô cho rằng trước mắt mà nói, cô vẫn sẽ ổn thôi. Bất cứ khi nào Na chạm vào cô, cô sẽ rời khỏi tầng 5 dưới sự bảo vệ của mảnh vỡ thứ tư, trong khi Na ở lại đây và chịu đựng tám phút tra tấn.

    Cho nên, Đàm Tô còn có thể có ít nhất 8 phút thời gian sống sót. Nhưng sau đó, mọi thứ thực sự hoàn toàn không thể kiểm soát được.

    Ngay khi Đàm Tô không biết nên làm thế nào cho phải, tầm mắt Na bỗng nhiên dịch chuyển sang một bên.

    Đàm Tô nghi hoặc, cũng theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua.

    Sau đó, Đàm Tô nhìn thấy một màn khiến cô giật mình lại mơ hồ chờ mong.

    Đàm Tô vốn cách Đông không xa, mà ảnh chụp vừa rồi cô bị Na dọa đến thất thủ đánh rơi, vừa vặn rơi xuống phía trước phía Đông. Đông vốn không để ý đến tất cả động tác của Đàm Tô, lại bỗng nhiên nhìn thấy tấm ảnh trên mặt đất, anh nghi hoặc nhặt lên, đặt trước mắt quan sát. Khi nhìn rõ nụ cười đáng yêu, tươi sáng của cô gái trong ảnh, anh giống như bị sét đánh trúng, kinh ngạc nhìn bức ảnh kia, trên mặt tràn đầy vẻ giãy dụa. Hắn có lẽ là nhớ tới thời gian tốt đẹp trong quá khứ của hai người, có lẽ là nhớ tới lời hứa của mình với Na.. Tất cả những điều đó, tất cả đều đánh thức một tia dũng khí còn sót lại trong lòng hắn.

    Chỉ thấy Đông bỗng nhiên đem bức ảnh có khuôn mặt tươi cười của Na nắm chặt, bỏ lại máy ảnh xông lên, thừa dịp ba người không hề phòng bị đẩy bọn họ ra, kéo Na chạy ra bên ngoài.

    Toàn bộ khung cảnh tầng 5 thay đổi theo sự chạy trốn của hai người.

    Đông kéo Na chạy thẳng về phía trước, mà phía sau đuổi theo ba người không rõ nguyên nhân. Bọn họ không rõ, Đông vừa rồi còn phối hợp với bọn họ, vì sao đột nhiên muốn cướp đi cô gái kia.

    Rất nhanh, hai người liền bỏ rơi ba người kia, tìm một phòng học trốn đi.

    Đông ôm chặt Na, nói với giọng đầy hối hận và đau đớn: "Anh xin lỗi! Xin lỗi!"

    Hắn một mực nói xin lỗi, thanh âm nhẹ nhàng nghẹn ngào, ngoại trừ từ xin lỗi, hắn cái gì cũng không nói ra miệng.

    Na trong ngực hắn quần áo lộn xộn, thân thể cứng ngắc. Nước mắt đầy mặt, ánh mắt trống rỗng, cổ họng đã khàn khàn vì tiếng gào thét vừa rồi, giờ phút này nóng rát đau đớn. Đông miệng nói xin lỗi, làm cho nước mắt của Na trong nháy mắt càng thêm mãnh liệt. Cô yêu anh như vậy, cho dù vừa rồi anh phản bội cô, cô cũng chỉ tuyệt vọng. Nhưng bây giờ, anh đã cứu cô, cô cảm thấy hy vọng của cuộc sống đã trở lại.

    Khi cô đơn độc một mình, cô đơn làm bạn, chỉ có anh đến với cô, vào thế giới của cô. Anh là tất cả mọi thứ của cô, là trọng tâm của cuộc sống, là hy vọng duy nhất của cuộc sống.

    Cô ấy yêu anh ấy và yêu anh ấy sâu sắc.

    Na bị chôn vùi sâu trong vòng tay Đông, cắn răng khóc nức nở, nước mắt thấm ướt quần áo của Đông.

    Ngay cả khi anh ta phản bội cô ấy, cô ấy vẫn yêu anh ta sâu sắc.

    Hai người ôm nhau, co lại thành một đoàn trong bóng tối.

    Đàm Tô thấy buồn bã.

    Trong thực tế, kết thúc HE như vậy đã không xảy ra, chỉ có trong không gian không thực tế này, những điều trong quá khứ có thể thay đổi.

    Đàm Tô quay lại tầm mắt, bỗng nhiên kinh ngạc nhìn thấy Na trong bộ dáng nữ quỷ đáng sợ, lại khôi phục dung mạo ban đầu, kinh ngạc nhìn hai người ở cùng một chỗ kia.

    Một lúc lâu sau, một giọt nước mắt đọng dưới góc mắt của cô ấy.

    Giọt nước mắt tròn vo kia theo gò má cô ấy nhỏ xuống, nhưng không có rơi trên mặt đất, mà là hóa thành một mảnh sáng, bay đến trên mu bàn tay Đàm Tô.

    Đây là.. Mảnh vỡ cuối cùng của "Sự lượng thứ của Na"! Nó không phải ở tầng 5, mà ở trong nước mắt của nữ quỷ Na?

    Đàm Tô mừng rỡ nhìn cái vòng tròn màu xám tro kia biến thành một thể hoàn chỉnh, ngay sau đó liền nghe được hệ thống nhắc nhở.

    [ Xin chúc mừng bạn đã đạt được "sự lượng thứ của Na" trong chế độ trốn thoát, ba nhiệm vụ chính đã thành công, bạn đã ngẫu nhiên nhận được mảnh vỡ [cửa] 1 mảnh. ]

    Đàm Tô chỉ cảm thấy hoa mắt, cô đã từ trong Nhà nhỏ của Na đi ra, trở về phòng ngủ của mẹ Na.

    Cô vẫn quỳ xuống bên giường, trong khi Na vẫn ở đối diện cô.

    Chẳng qua, giờ phút này Na cũng không phải treo ngược, mà cô ấy đứng ở bên giường, trong tay cầm một tấm ảnh, kinh ngạc nhìn tấm ảnh kia, dưới góc mắt là nước mắt trong suốt.

    Đàm Tô không làm phiền cô ấy.

    Hồi lâu, Na mới ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Tô.

    Khuôn mặt của cô ấy là bộ dạng xinh đẹp thanh thuần ban đầu, biểu tình trên mặt ngọt ngào mà bi thương.

    "Cám ơn cô, để cho tôi nhìn thấy một màn tôi hy vọng nhất khi còn sống." Tôi muốn đi tìm Đông, tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ. "Cô ấy nói, sau một thời gian dài im lặng, hốc mắt cô ấy hơi đỏ lên," Xin hãy giúp tôi nói với mẹ tôi.. Tôi yêu bà ấy, tôi xin lỗi. "

    Na nói xong câu đó, liền biến mất trong không khí.

    Sau một khắc, mẹ Na bưng khay đẩy cửa ra, nhìn thấy Đàm Tô đang ở bên giường với tư thế kỳ quái, bà ngẩn người mới nói:" Tô, cám ơn ngày hôm qua cháu đã ở bên bác một ngày, vất vả rồi, lại đây ăn điểm tâm đi. "

    Đàm Tô đứng lên, nhìn gương mặt tiều tụy như cũ của mẹ Na, cô nhẹ giọng nói:" Vừa rồi.. Cháy thấy Na rồi. "

    Khay trong tay mẹ Na mạnh mẽ rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn thanh thúy vang vọng khắp gian phòng.

    Bà kinh ngạc nhìn Đàm Tô, trong mắt có một tia chờ mong không dám tin cùng một tia run rẩy.

    Đàm Tô nói:" Na bảo cháu chuyển lời tới bác, bạn ấy yêu bác, cùng.. Xin lỗi. "

    Mẹ Na ngây dại, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy, đôi mắt sưng đỏ chớp động cảm xúc phức tạp, rốt cục, giống như tất cả áp lực, tất cả cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt đều dâng lên, rốt cục bà không thể khống chế được bản thân, ôm hai tay ngồi xổm xuống, lớn tiếng khóc rống lên.

    Đàm Tô đi qua, ngồi xổm bên cạnh mẹ Na, nhẹ nhàng ôm bả vai bà, im lặng an ủi bà. Tại thời điểm này, không có bất kỳ từ nào, có thể xoa dịu nỗi đau của mẹ Na mất đi con gái của mình.

    Mẹ Na khóc một hồi lâu mới chậm rãi dừng lại, bà miễn cưỡng mỉm cười với Đàm Tô, đứng dậy đi nhà vệ sinh rửa mặt.

    Lúc này, Đàm Tô rốt cục rảnh rỗi nhìn về phía đồng hồ đeo tay trái của mình, chiếc đồng hồ này, nhân vật trong thế giới đều không nhìn thấy.

    Thông tin trên đồng hồ đã được cập nhật.

    Điểm hiện tại: 800.

    Mảnh vỡ [cửa]: Màu đỏ (2 miếng).

    Bùa hộ mệnh: Không.

    Giờ phút này, cột mảnh vụn của cánh cửa đang lóe lên ánh sáng màu xanh lá cây, Đàm Tô thử đưa tay chạm vào bốn chữ kia, liền nghe thấy tiếng hệ thống vang lên. (Banhbao2333: Các bạn độc giả ủng hộ truyện của mình trên website dembuon nha~~~~)

    [ Bạn đã dựa theo yêu cầu nhiệm vụ chính thu thập hoàn toàn mảnh vỡ của 2 cánh cửa, có lập tức lắp ráp thành cửa hoàn chỉnh rời khỏi thế giới lần này hay không? ]

    Đàm Tô tâm thần khẽ động.

    Chẳng lẽ, hoàn thành nhiệm vụ chính -- tức là thu thập đủ 2 mảnh vỡ [cửa] -- sau đó, cô còn có thể ở lại thế giới này? Điều này có thể xảy ra. Chỉ có điều, cho dù có thể, cô sẽ không lưu lại. Bởi vì nguy cơ nhiệm vụ tức thời quá lớn, một khi thất bại, ngay cả điểm số của nhiệm vụ chính cũng sẽ bị trừ sạch, cô không cần phải mạo hiểm làm như vậy. Trước mắt cô đã lấy được 300 điểm tích lũy nhiệm vụ tức thời, cộng thêm 500 điểm tích lũy của nhiệm vụ chính, lần này, cô tổng cộng lấy được 800 điểm. Mặc dù không biết thứ hạng tổng thể như thế nào, nhưng cô phỏng chừng sẽ không quá kém.

    " Có, lập tức ghép thành cửa hoàn chỉnh rời đi. "Đàm Tô nói.

    [ Người chơi sử dụng mảnh vỡ của cửa màu đỏ (2 miếng) để ghép thành cửa hoàn chỉnh. ]

    Ngay trước mặt Đàm Tô xuất hiện một cánh cửa phát sáng, cô hơi chần chờ, bước vào.

    Giờ phút này cảm giác tương đối kỳ quái, Đàm Tô cảm giác mình giống như đang tiến vào trong nước biển ấm áp trơn trượt. Trước mắt rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, lại một chút cũng không cảm thấy hắc ám, ngược lại mắt cảm thụ được màu ấm áp.

    Trước mắt dần dần có ánh sáng, một ít bóng người xuất hiện trước mắt Đàm Tô.

    Nữ quỷ Na đi tìm Đông, từng bước dọa hắn, cuối cùng đưa hắn vào bệnh viện tâm thần. Ở đó, Đông là của một mình Na, hai người mãi mãi sống" hạnh phúc "với nhau.

    Rõ ràng hẳn là hình ảnh kinh khủng u ám, lại bởi vì hiệu ứng của màu ấm mà có vẻ thoải mái duy mỹ, cuối cùng khóe miệng Na mỉm cười nguyện vọng được đền đáp, càng làm cho người ta không cách nào dời tầm mắt.

    Đây là kết cục của thế giới đó, và Đàm Tô rất hạnh phúc, Na đã có những gì cô ấy muốn.

    Sau khi hình ảnh trước mắt đều biến mất, Đàm Tô rốt cục thấy rõ địa điểm mình đang ở.

    Đây là một không gian màu trắng ấm áp, không nhìn thấy điểm cuối, mặc dù không có màu sắc khác, nhưng màu trắng như vậy sẽ không làm cho cô cảm thấy chói mắt.

    [ Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ chính của thế giới, ngài đã thành công thu được một phù hộ thân. ]

    Đàm Tô nhớ tới lúc trò chơi này vừa mới bắt đầu, hệ thống đã nói hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến có xác suất nhất định đạt được phù hộ thân, nói cách khác, lần này vận khí của cô đủ tốt, cư nhiên ngay từ đầu đã rút trúng.

    Cô cúi đầu nhìn về phía cổ tay trái của mình, tin tức trên đó đã được cập nhật, còn thêm một hạng mục nữa.

    Điểm hiện tại: 1300.

    Xếp hạng hiện tại: 7 (tổng cộng 31).

    Mảnh vỡ của cánh cửa: Không.

    Bùa hộ mệnh: 1.

    Từ những thông tin này, Đàm Tô nhìn thấy một số vấn đề.

    Cô nhớ rõ người trong rạp chiếu phim có khoảng gần năm mươi người, nhưng dựa theo thông tin hệ thống hiện tại đưa ra:" 7 (tổng 31) ", có khoảng hai mươi người vì điểm tích lũy là âm đã bị" xử lý ", không tiến vào bảng xếp hạng người chơi.

    Tâm tình Đàm Tô nhất thời có chút nặng nề. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra với những người đó? Thật sự giống như cô đã từng nghĩ, bị hệ thống" giết "sao? Nếu như nói phần thưởng cao nhất của trò chơi này mới chỉ là trở lại thế giới thực, như vậy những người có điểm tích lũy là âm bị" xử lý"tuyệt đối sẽ không phải là đem bọn họ ném trở lại thế giới thực.

    Đàm Tô không nghĩ nữa, bởi vì suy nghĩ nhiều vô ích, cô vốn cũng rất có thể sẽ trở thành một trong những người đó.

    Bây giờ, cô đứng thứ 7 trong bảng xếp hạng tổng cộng 31 người. Từ thành tích này có thể thấy được, người hoàn thành nhiệm vụ chính ở vòng đầu tiên có lẽ không nhiều lắm. Đáng tiếc là cô không có biện pháp nhìn thấy điểm tích lũy cùng tên của người khác, bằng không cũng có một mục tiêu rõ ràng tiến lên phía trước.

    Và về vấn đề mảnh vỡ của cánh cửa, cô có rất nhiều ý tưởng không chắc chắn. Bởi vì cô chỉ chiếm được mảnh vỡ cánh cửa vừa vặn đủ ghép thành cửa hoàn chỉnh, cho nên cũng không rõ ràng lắm, mảnh vụn cửa sau khi rời khỏi thế giới kia sẽ bị xóa? Hay chỉ loại bỏ số lượng đã sử dụng?

    Ngoài ra về vấn đề màu sắc của mảnh vỡ của cánh cửa, cô vẫn không có manh mối. Những vấn đề này, chỉ có thể từ từ mò mẫm trong nhiệm vụ tiếp theo.

    Lúc này, trước mặt Đàm Tô lại một lần nữa xuất hiện một cánh cửa phát ra bạch quang. Đồng thời, âm thanh của hệ thống vang lên.

    [ Thế giới thứ hai mở ra, mời người chơi tiến vào. ]

    Đàm Tô hơi mím môi, nhấc chân đi vào.

    * * *

    10/10/2022 hoàn thành xong TG1

    Banhbao2333: Mời các bạn tiếp tục đến với thế giới tiếp theo~~~~~. Đang thất nghiệp nhưng vẫn ráng edit cho các bạn đọc nè.. Nói chứ thế giới sau sẽ thêm nhiều tình tiết hài hước nè hí hí
     
    Natasha311 and 3scuaca like this.
  3. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG2 - Chương 12: Mang theo bạn trai (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [ Chào mừng bạn đến với thế giới thứ hai. Nhiệm vụ chính của thế giới thứ hai là: Cùng với người chơi Tiêu Duệ điều tra sự thật đằng sau vụ giết người "Bạn trai/ bạn gái điện thoại di động", cứu họ, và nhận được 3 mảnh vỡ [cửa], ghép thành cổng cửa hoàn chỉnh rời khỏi thế giới này. Điểm thưởng nhiệm vụ chính là 800 điểm. ]

    Nghe được nội dung nhiệm vụ chính, điểm chú ý đầu tiên của Đàm Tô là "Người chơi Tiêu Duệ".

    Trước đó cô từng nghĩ tới khả năng mỗi người chơi đều chơi một máy, dù sao thế giới trước cô cũng không gặp phải bất kỳ người chơi nào. Bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ cũng là ưu đãi cho người mới, cho cô một khoảng thời gian để thích ứng, đủ để đối mặt với sự cạnh tranh thảm khốc sắp tới.

    Mà thế giới thứ hai bắt đầu, cô sẽ tiếp xúc với những người chơi khác nhau. Chỉ là không nghĩ tới chính là, nhiệm vụ chính của thế giới này lại là hợp tác với một người chơi khác.

    Còn người kia thì sao? Nhiệm vụ chính mà hắn tiếp nhận, có phải cũng giống như cô không? Hơn nữa, trong thế giới này còn có người chơi nào khác không?

    Trước mắt ngay cả người chơi Tiêu Duệ kia cũng chưa gặp mặt, Đàm Tô tự nhiên không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ nhiều.

    Nghĩ đến nhiệm vụ chính lần này, cuối cùng cô cũng hiểu được, lúc trước hệ thống gọi là ưu đãi tân thủ đúng là ưu đãi. Lần trước chỉ cần 2 mảnh [cửa], bây giờ lại muốn 3 mảnh. Tuy nói chỉ có thêm một mảnh, nhưng từ độ khó mà nói hiển nhiên là tăng lên không ít -- lần trước rõ ràng là vận khí của cô tốt, hai mảnh vỡ là cùng màu sắc. Nhưng lần này, cô không tin rằng cô có thể liên tục nhận được ba mảnh vỡ cùng màu. Ngoài ra, còn có một bộ phận phụ giúp điều tra rõ chân tướng và cứu người, toàn bộ điểm tích lũy của nhiệm vụ mới 800 điểm, Đàm Tô đều cảm thấy thấp.

    Bất quá nghĩ đến nhiệm vụ thất bại sẽ trừ đi điểm tích lũy tương đương, cô lại cảm thấy 800 điểm quả thật không sai biệt lắm.

    Ánh sáng trắng trước mắt dần dần tản đi, trước mắt Đàm Tô một mảnh hắc ám, một hồi lâu hai mắt cô mới thích ứng với ánh sáng lờ mờ trước mắt.

    Nơi này tựa hồ là một trường học, giờ phút này cô đang đứng trong hành lang vừa dài vừa tối, mà bên cạnh cô là một phòng học, từ cửa sổ gần hành lang có thể nhìn thấy một mảnh đen tối bên trong, chỉ có ánh trăng nông bên ngoài chiếu vào, làm cho bóng dáng bên trong lờ mờ, phảng phất như có cái gì đó giấu trong bóng tối của bàn ghế, đặc biệt dọa người.

    Trường học là một trong những nơi thường xuyên xảy ra những câu chuyện ma nhất.

    Tâm Đàm Tô lập tức thắt chặt. Từ tên của trò chơi, cùng với phong cách thế giới thứ nhất, cô cảm thấy ước chừng có thể hiểu rõ thế giới thứ hai cô đi sau này là như thế nào. Hiện tại cô đang ở trong một trường học, lại là buổi tối, rất có thể cùng các sự kiện quỷ dị khác đến tiếp xúc thân mật.

    Đàm Tô cẩn thận nhìn xung quanh một phen, không thấy bất kỳ điều gì khác thường, liền cất bước đi về phía trước, thử rời khỏi ngôi trường quỷ dị này trước.

    Nhưng mà cô vừa mới đi ra hai bước, một tiếng chuông bén nhọn bỗng dưng vang lên, cả người cô cả người nổi đầy da gà. Ngay sau đó, cô phát hiện ra rằng chuông phát ra từ cô và dừng lại ngay sau khi cô đứng yên.

    Thẳng đến giờ phút này, Đàm Tô mới noi theo ánh trăng phát hiện trang phục trên người cô đã thay đổi, không còn là một thân váy trắng ban đầu, mà là một thân váy ngắn đồng phục học sinh.

    Cô nhất thời có chút không khỏe.

    Nếu trẻ hơn mười tuổi, mặc như vậy cô có lẽ rất hạnh phúc, sau tất cả, đồng phục trường trung học cơ sở của Trung Quốc thực sự làm cho mọi người không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng mà, hiện tại cô đều đã tốt nghiệp đại học làm việc một năm, lại ăn mặc như vậy, bị người ta nhìn thấy tuyệt đối sẽ trở thành lịch sử đen tối đi theo cô cả đời.

    Lo lắng tình huống trước mắt không rõ ràng, Đàm Tô đành phải tận lực xem nhẹ bộ quần áo tương đối xấu hổ đối với cô, lục lọi lấy điện thoại di động trong túi.

    Đây là một chiếc điện thoại di động bật khá cũ, vỏ điện thoại sạch sẽ, không giống như các cô gái trung học bình thường được bao phủ bởi những trang trí đầy màu xanh lá cây. Cô mở nắp ra và chỉ thấy màn hình sáng lên với một đoạn tiếng Trung Quốc.

    "Cô tên là Đàm Tô, là một người Trung Quốc, bởi vì nguyên nhân công tác của cha cô mà cùng nhau đến Nhật Bản, hiện giờ là học sinh trung học năm hai. Hôm nay, cô vì một chút chuyện nhỏ mà cãi nhau với cha mẹ, tính cách cô độc, cô không có bạn bè, liền trốn ở trường không chịu về nhà."

    Sau khi Đàm Tô xem xong đoạn này, màn hình điện thoại di động tối sầm lại, cô ấn lại nhưng không thể bấm sáng. Cô cố gắng nhấn nút tắt máy, điện thoại di động bật. Xem ra vừa rồi điện thoại di động vẫn là trạng thái tắt máy, hệ thống thông qua màn hình điện thoại nói cho cô biết thông tin, liền khôi phục điện thoại như cũ.

    Từ những thông tin trên, thân phận hiện tại của cô sử dụng tên chính là tên của cô, có thể thấy được thân phận này hẳn là hệ thống thay cô bịa đặt. Như vậy, ngoại hình hiện tại của cô có phải cũng có thay đổi nhất định hay không? Nếu không thực sự không phù hợp với thiết lập năm thứ hai của trường trung học.

    Đàm Tô bỏ điện thoại di động trở lại trong túi, đang muốn lục lọi xem trong túi có vật gì nữa hay không, chỉ nghe cách đó không xa vang lên tiếng bước chân rõ ràng, cùng lúc đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống tới.

    [ Nhiệm vụ tức thời một: Trong vòng nửa giờ thoát khỏi sự tìm kiếm của bảo vệ khuôn viên trường, điểm nhiệm vụ này là 100 điểm. ]

    Đàm Tô quay đầu bỏ chạy.

    Hiển nhiên, vừa rồi bị tiếng chuông của cô mà dẫn đến sự chú ý cửa bảo vệ trường học. Tiếng bước chân ở góc đường kia, nhất định là đến từ bảo vệ khuôn viên trường. Cô biết mình tuyệt đối không thể bị bắt, bằng không ngay từ đầu thất bại bị trừ nhiều điểm như vậy, cô sẽ không cam lòng.

    Đàm Tô vừa chạy đến cuối hành lang nhảy lên cầu thang, một ánh đèn pin liền bật tới, khó khăn lắm mới không chiếu được bóng dáng của cô.

    "Ai ở đó? Tôi đã thấy ngươi! Mau ra ngoài!" Bảo vệ khuôn viên trường hét lên cách đó hơn mười mét.

    Ông ấy nói tiếng Nhật, Đàm Tô đại khái có thể nghe hiểu, nhưng hệ thống vẫn chu đáo chuyển đổi lời nói của ông thành ngôn ngữ quen thuộc nhất của cô.

    Đàm Tô áp sát góc tường không nhúc nhích, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

    Cô biết rất rõ, bảo vệ khuôn viên trường này đang phô trương thanh thế. Nếu ông thật sự nhìn thấy cô như lời ông nói, liền trực tiếp tới, sao còn có thể lên tiếng nhắc nhở cô?

    Bảo vệ trường học đúng là đang hù dọa người khác, ông cầm đèn pin chậm rãi đi về phía trước, đồng thời cách một đoạn thời gian liền hô một chút, ý đồ đem người trốn ở chỗ tối hù dọa ra -- nếu thật sự có người trốn ở trong bóng tối mà nói. Tiếng chuông kia, ông vừa rồi nghe cũng không rõ.

    Cầu thang bên cạnh Đàm Tô vừa vặn là đi xuống dưới, cô nín thở, nhấc chân bắt đầu đi xuống.

    Ngay khi cô đi xuống hai bậc thang, điện thoại di động của cô bỗng nhiên điên cuồng vang lên, tiếng chuông trong trẻo giống như ma âm, sợ tới mức Đàm Tô liền vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cũng không thèm nhìn mà ấn xuống, vừa tăng nhanh cước bộ điên cuồng chạy xuống phía dưới.

    Nghe thấy tiếng chuông phía cô, tiếng bước chân của bảo vệ đang đến gần cô hơn!

    Vài giây sau khi Đàm Tô bấm chuông điện thoại di động, điện thoại di động của cô lại một lần nữa ngừng vang lên. Đàm Tô không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa chạy vừa tắt điện thoại di động, miễn cho nó làm bại lộ hành tung của mình. Bị phân tâm, dưới chân bước hụt làm cô trực tiếp từ bậc thang còn có ba bốn bậc lăn xuống, nửa ngày không lấy lại được tinh thần.

    Tiếng bước chân của bảo vệ trường càng lúc càng gần, Đàm Tô giãy dụa đứng lên, vừa đi về phía trước một bước, trên đầu gối liền là một trận đau đớn thấu tâm. Vừa mới từ trên cầu thang lăn xuống, tuy rằng không bị bong gân chân, đầu gối của cô lại bị trầy ra một lớp da, tơ máu màu đỏ đang chậm rãi chảy ra.

    Đàm Tô không quan tâm nhiều như vậy.

    Bóng dáng bảo vệ khuôn viên trường đã xuất hiện ở phía trên cầu thang, nếu cô không nhanh rời khỏi nơi này sẽ bị phát hiện. Chuyện chưa đánh đã chết, cô làm sao có thể dễ dàng để cho nó phát sinh?

    Cô nén đau tiếp tục chạy xuống dưới lầu, ai ngờ vừa chạy hai bước, phía sau bỗng nhiên vươn ra một đôi tay, một tay che miệng cô, một tay ôm eo cô, kéo cô vào phòng vệ sinh vốn đang ở cuối hành lang.

    Trong nháy mắt, đầu óc Đàm Tô trống rỗng, chỉ cho rằng mình xâm nhập vào lãnh địa quỷ quái gì đó, bị coi là mục tiêu mà bắt được.

    Nhưng bình tĩnh lại một chút sau đó, cô hiểu được, thân thể phía sau mang theo nhiệt độ, hẳn là con người.

    Đó hẳn là một người đàn ông, cao hơn cô một chút, đang che miệng cô không cho cô hét lên -- nếu là quỷ, không cần phải làm loại chuyện này. Quỷ chắc chắn không sợ bị bảo vệ khuôn viên trường phát hiện.

    Vậy người đàn ông đằng sau cô là ai?

    Buổi tối lặng lẽ xuất hiện ở trường học, nghĩ như thế nào cũng không bình thường, nhưng cô lại có thể cảm giác được, người này đối với mình không có ác ý -- ít nhất trước mắt mà nói là như vậy.

    Chẳng lẽ nói.. Hắn chính là người chơi Tiêu Duệ?

    Đàm Tô không có bất kỳ ý tứ giãy dụa nào, yên lặng ở trong bóng đêm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Bất kể là cô, hay là người phía sau cô, hô hấp của hai người đều rất bình tĩnh.

    Bảo vệ khuôn viên trường không nhìn thấy cảnh Đàm Tô bị người kéo vào phòng vệ sinh, chỉ cho rằng cô tiếp tục chạy xuống phía dưới, liền đinh đinh nhanh chân đuổi theo.

    Chờ tiếng bước chân của bảo vệ trường đi xa, người gần như ôm Đàm Tô rốt cục cũng buông cô ra.

    Đàm Tô xoay người, lui ra phía sau một bước cùng người nọ mặt đối mặt.

    Dưới ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, Đàm Tô thấy rõ bộ dáng của người này.

    Anh thực sự là một người đàn ông, cao hơn cô khoảng nửa đầu, mặc đồng phục học sinh Nhật Bản cùng phong cách với cô. Khuôn mặt của anh ta khá thanh tú, đeo một cặp kính, thoạt nhìn có vẻ lịch sự.

    Tầm mắt cô bất giác di chuyển xuống, quả nhiên nhìn thấy trên cổ tay trái của anh có một chiếc "đồng hồ" giống hệt cô.

    Hắn chính là người chơi Tiêu Duệ.

    Đàm Tô nhìn người trước mắt, hơi nhíu mày, hắn nhìn qua tựa hồ có chút quen mắt.

    Chờ đã, cô nhớ ra, người đàn ông này chính là người đàn ông kỳ quái ngồi bên trái rạp chiếu phim, đi xem phim còn mang theo laptop nói những câu nói quái dị! Không biết có phải là do sự điều chỉnh của hệ thống hay không, hiện tại thoạt nhìn hắn trẻ hơn nhiều, chẳng qua lúc ấy hắn cho cô ấn tượng quá sâu, cho dù dung mạo có thay đổi chút xíu vì trẻ đi, cũng không cản trở cô nhận ra hắn.

    Lúc Đàm Tô suy đoán, người đàn ông trước mắt cũng đánh giá cô, một lát sau mở miệng: "Đàm Tô?"

    Đàm Tô mặt mày khẽ nhúc nhích.

    Anh ta biết tên cô.. Nói cách khác, nhiệm vụ chính của anh cũng giống như cô, hệ thống cũng cho anh biết tên cô.

    "Tiêu Duệ?" Đàm Tô đồng dạng nói.

    Tiêu Duệ hiển nhiên trước đó đã nghĩ tới khả năng Đàm Tô biết tên của hắn, nghe được lời nói của cô cũng không giật mình, nhìn cô bình thản nói: "Xem ra nhiệm vụ chính của chúng ta cũng giống nhau."

    Nói xong hắn nhìn ra ngoài, chắc chắn nói: "Nhiệm vụ tức thời của cô?"

    Đàm Tô không ngờ hắn có thể đoán được nhanh như vậy, lập tức có chút đề phòng nhìn hắn. Tuy nói nhiệm vụ chính yêu cầu hai người bọn họ cùng nhau tra rõ chân tướng, nhưng người chơi nói đến cùng vẫn là quan hệ cạnh tranh, khó bảo đảm hắn sẽ không đoán được nội dung nhiệm vụ tức thời của cô, cố ý để cô bại lộ dưới mí mắt bảo vệ trường học, đá cô ra khỏi thế giới lần này.

    Nhưng.. Nhiệm vụ chính là hai người cùng nhau tra rõ chân tướng, nếu có một bên bởi vì nhiệm vụ tức thời bị buộc phải rời khỏi thế giới thứ hai này, vậy nhiệm vụ chính sẽ như thế nào?

    Đàm Tô đang tự hỏi hệ thống sẽ xử trí tình huống như thế nào, Tiêu Duệ đối diện nhanh chóng nói: "Hiện tại tôi và cô trên cùng một chiếc thuyền, bất kỳ một người nào bởi vì nhiệm vụ tức thời thất bại rời đi, đều sẽ dẫn đến một người khác bởi vì yêu cầu nhiệm vụ chính" cùng người chơi khác hành động ", điều kiện này không thể đạt được mà không thể tiếp tục nhiệm vụ chính. Cứ như vậy, điểm trừ bắt buộc của nhiệm vụ chính nhất định phải do nhiệm vụ tức thời lấp đầy. Làm như vậy nguy hiểm bao nhiêu, không cần tôi nói nhiều chứ?"

    Đàm Tô nhìn hắn, chậm rãi gật đầu nói: "Anh nói không sai." Người chơi tên Tiêu Duệ này suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng lòng người hiểm ác, cô không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn.

    "Xem ra cô không dễ dàng tin tưởng người khác." Tiêu Duệ nhún nhún vai, giơ tay trái lên, hướng mặt ngoài bàn tay trên cổ tay trái hướng về phía cô, "Nhìn thấy cái này, tin tưởng cô sẽ càng hiểu rõ thành ý của tôi."

    Đàm Tô nghe vậy nhìn qua, lại kinh ngạc phát hiện, cô không nhìn thấy bất kỳ thông tin nào trên chiếc đồng hồ kia.

    Nhưng Tiêu Duệ lại hiểu lầm hàm nghĩa kinh ngạc của cô, cũng không thèm để ý nói: "Hiểu chưa? Tôi sẽ không mạo hiểm để điểm bị âm. Nhiệm vụ chính này, tôi phải hoàn thành."

    Đàm Tô không đáp lại lời nói của Tiêu Duệ, ngược lại giơ cổ tay mình lên cho hắn xem.

    Tiêu Duệ nhìn theo ý tứ của Đàm Tô, khi hắn phát hiện không nhìn thấy bất kỳ thông tin nào trên đồng hồ Đàm Tô, hắn hơi sững sờ, lập tức bừng tỉnh nói: "Xem ra hệ thống này rất chú trọng bảo vệ quyền riêng tư của người chơi a."

    "Cho nên thì sao? Anh muốn cho tôi xem.." Đàm Tô buông tay xuống, kỳ thật từ lời nói của Tiêu Duệ, cô cũng nghe ra một ít manh mối.

    "Điểm tích lũy của tôi bây giờ chỉ có 300 điểm." Tiêu Duệ nói thẳng

    * * *

    Banhbao2333: Chương sau các bạn độc giả của tui đăng nhập và like để được đọc nha, ủng hộ cho tui với hihi, cảm ơn nhìu nè~~~~.
     
    Last edited: Oct 12, 2022
  4. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG2 - Chương 13: Mang theo bạn trai (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Anh19022001, nntm1, Anxuan and 19 others like this.
  5. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG2 - Chương 14: Mang theo bạn trai (3)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Anh19022001, nntm1, Anxuan and 20 others like this.
  6. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG2 - Chương 15: Mang theo bạn trai (4)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Anh19022001, nntm1, Anxuan and 19 others like this.
  7. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG2 - Chương 16: Mang theo bạn trai (5)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Anh19022001, nntm1, Anxuan and 18 others like this.
  8. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG2 - Chương 17: Mang theo bạn trai (6)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Anh19022001, nntm1, Anxuan and 17 others like this.
  9. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG2 - Chương 18: Mang theo bạn trai (7)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Anh19022001, nntm1, Anxuan and 18 others like this.
  10. Banhbao2333

    Messages:
    0
    TG2 - Chương 19: Mang theo bạn trai (8)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Anh19022001, nntm1, Anxuan and 18 others like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...