Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Nghiên Di, Nov 3, 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 121: Chị Tôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Hoàng!" Một người phụ nữ từ bên ngoài bước vào.

    "Chị Tôn, chị đến rồi? Anh Hoàng nhà em đi ra ngoài rồi. Chị xem chị cần cái gì, em giới thiệu cho chị."

    Nghe Cát Ứng Vị gọi người này là "Chị Tôn", Đường Tống lập tức nhận ra người phụ nữ này chính là người phụ nữ họ Tôn mà Cát Ứng Vị vừa nhắc tới.

    Chị Tôn rất ưa nhìn, mặc dù Tiểu Cát gọi là chị nhưng thật ra không già, thoạt nhìn giống như ở tuổi đôi mươi, nhưng khí chất trên người lại là của một phụ nữ ngoài ba mươi.

    "Chào chị Tôn!" Đường Tống cũng vội vàng chào chị Tôn.

    "Vị này là?"

    "Chị Tôn, đây là nhân viên mới của tiệm chúng tôi, tên là Đường Tống."

    "Ồ, ra là vậy, Tiểu Cát, xem ra địa vị trong tiệm của cậu có lẽ không giữ được, Tiểu Đường này trông đẹp trai hơn cậu!"

    "Chính là, anh Đường của tôi ngọc thụ lâm phong, làm sao tôi có thể so sánh?"

    "Được rồi, hai người giới thiệu cho tôi một chiếc túi cổ, tôi muốn phối quần áo mới."

    "Chị, chị đang nói bộ quần áo mới đang mặc trên người sao? Thật là đẹp. Chị mặc thế này đi ra ngoài, còn không khiến mấy người đàn ông mê đắm mê đuối sao?"

    "Chỉ có cậu là miệng ngọt." Chị Tôn mỉm cười, liếc mắt nhìn Cát Ứng Vị, "Chị đây luôn đến đây tìm cậu, thậm chí quà sinh nhật cho bạn bè còn mua ở đây, cho nên cậu nhất định phải tìm một chiếc túi thật đẹp, nếu không tôi bắt cậu hỏi tội."

    "Chị, chị yên tâm đi, chị mua ở tiệm em nhiều đồ như vậy, em có thể bán chiếc túi khó coi của chị sao? Hơn nữa, khẩu vị của chị cũng không thấp, túi tốt hay không, chị liếc mắt một cái liền nhìn ra, sao tôi có thể lừa được chị? Chị, chị nhìn bên này xem, đây là chiếc túi được lấy ra từ lô hàng mà anh Hoàng mới mua hôm trước. Lúc đó anh Hoàng còn nói vài ngày nữa chị sẽ đến, sau đó anh ấy nói em không bán những chiếc túi tốt nhất, đợi chị đến mua! Bây giờ chị đang ở đây, chị xem chiếc túi này, nó rất hợp với trang phục của chị"

    "Thật không? Tiểu Hoàng nhà cậu còn biết giữ lại túi cho tôi?"

    "Đương nhiên là thật rồi, chị, chị không biết, anh Hoàng thường nhắc đến chị, anh ấy nói chị xinh đẹp, lại có khí chất. Nếu chị sống ở thời cổ đại, chị nhất định sẽ là phi tử đẹp nhất trong cung."

    "Miệng cậu thật ngọt, cậu lấy chiếc túi giả cổ đó xuống cho tôi xem."

    "Chị Tôn, đây không phải là giả cổ, đây là một chiếc túi cổ, niên đại rất cũ. Thời đó không có đồ nhái. Chiếc túi này chỉ là hơi giống giả cổ thôi."

    "Được, lấy cái này đi, bao nhiêu tiền?"

    "Chị, chị đưa em một nghìn tệ là được."

    Nghe Cát Ứng Vị nói như vậy, Đường Tống vô cùng sửng sốt, chỉ là một chiếc túi như vậy, lại là của người khác đã dùng qua, tính theo thời gian thì người sử dụng chiếc túi này đã qua đời từ lâu. Cũng nói là, mặc kể chiếc túi này như thế nào, đều là túi người chết đã sử dụng, kết quả, cư nhiên có thể bán với giá một nghìn tệ.

    Mà chuyện tiếp theo xảy ra càng khiến Đường Tống trợn mắt há mồm, chị Tôn lấy trong túi ra một nghìn tệ tiền mặt, đưa cho Cát Ứng Vị, nói: "Ừm, giá này còn có lương tâm hơn, được rồi, cậu đếm đi."

    "Không đếm, chị, chị luôn tới, tôi còn có thể không tin chị sao?"

    "Được rồi, chị đi đây!"

    "Chị, đi thong thả!"

    Cát Ứng Vị chào chị Tôn, Đường Tống đi đến trước mặt hỏi: "Chị vừa rồi bao nhiêu tuổi rồi?"

    "Hơn ba mươi tuổi, cũng trạc tuổi anh!"

    "Thực không ngờ một phụ nữ hơn ba mươi tuổi cư nhiên trông giống như một cô gái nhỏ tuổi đôi mươi."

    "Đương nhiên, phụ nữ ngày nay đều điều dưỡng, đúng rồi, cậu còn chưa thấy chị Cao."

    "Chị Cao?"

    "Thật ra thì phải gọi là dì Cao. Cô ấy ngoài năm mươi tuổi, trông còn trẻ hơn chị Tôn. Nếu không phải vì cô ấy nói, tôi sẽ không tin trên đời này có người phụ nữ tốt điều dưỡng như vậy. Tôi cảm thấy cô ấy không chỉ điều dưỡng, mà còn phẫu thuật thẩm mỹ hay sao đó, nếu không, một người phụ nữ tuổi ngũ tuần không thể nào lại trẻ trung như vậy."

    "Chỉ có thể nói là y học quá phát triển, nhưng tôi thấy chị Tôn giống như không phải phẫu thuật? Có lẽ cô ấy điều dưỡng tốt?"

    "Ừm." Cát Ứng Vị gật đầu, "Chị Tôn sống không tệ. Cậu xem cô ấy mua đồ không bao giờ mặc cả. Người có tiền như chị ấy, khẳng định điều dưỡng rất tốt. Hơn nữa, khuôn mặt của cô ấy trông rất tự nhiên, một chút cũng không giống như đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, có lẽ cô ấy trời sinh đã có nhan sắc và được bảo dưỡng tốt, nói cách khác, nếu tôi có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy thì đúng là tuyệt vời!"

    "Cậu thích chị Tôn?"

    "Tôi chỉ tưởng tượng một chút mà thôi. Một người phụ nữ ưu tú như chị Tôn sẽ không thích một người như tôi, nhưng thật ra cậu vẫn có hy vọng. Dù sao thì cậu cũng là nhị gia nhà họ Đường, gia thế cậu tốt như vậy, cưới cô ấy chắc cũng không khó?"

    "Thôi đi, cậu quên tôi từng ngồi tù sao? Tôi vừa mới được thả ra, trên người đã có vết nhơ. Hơn nữa tôi vừa mới gặp chị Tôn một lần, có lẽ cô ấy cũng không nhớ tôi là ai."

    "Đi đi, chúng ta tiếp tục xem những thứ trong cửa hàng, đoán xem đây là cái gì?"

    Đường Tống nhìn kim trâm mà Ứng Vị đang cầm, nhìn nhìn, nói: "Đây có phải là bộ diêu (*) không?"

    (*) Bộ diêu: Một loại trâm thời xưa có đính chuỗi ngọc, khi đi sẽ lay động theo từng bước chân.

    "Bộ diêu gì? Này gọi là cây trâm, kim trâm."

    "Cái này làm bằng vàng sao?"

    "Đúng vậy." Cát Ứng Vị gật đầu, "Kỹ thuật luyện kim thời cổ đại không hiện đại như bây giờ, nên độ tinh khiết của vàng thời cổ đại không cao, vì vậy tất cả đồ trang sức bằng vàng thời cổ đại thực ra không quá mềm, cây trâm này chính là như vậy, đủ cứng. Tôi nhớ hình như tôi đã từng xem nó trong phim truyền hình, kim trâm này chỉ có nhà giàu mới đeo, bởi vì thời xưa loại vàng này rất thuần khiết, gọi là vàng ròng. Vàng đắt đến mức nào? Tiền được dùng làm tiền từ thời cổ đại, vì vậy kim trâm này chắc hẳn đã được đeo bởi tiểu thư của một gia đình lớn, thậm chí có thể là phi tần trong cung hoặc công chúa mang, bởi vì, cậu nhìn kỹ hoa văn phía trên, trên đó còn có khắc một con phượng hoàng, cho nên rất có thể từ trong cung đi ra."

    "Bộ phim cậu xem là gì? Không phải tôi vừa được thả sao? Tôi muốn xem nhiều chương trình truyền hình và phim hơn trong những năm qua. Tôi thực sự muốn bù đắp những gì tôi đã bỏ lỡ trong mười lăm năm qua."
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 122: Hoa quả khó mua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi cũng quên nó tên gì, nhưng tôi có thể giới thiệu cho cậu một vài bộ phim tài liệu, so với phim truyền hình còn có thể học một số kiến thức lịch sử, điều này sẽ giúp cậu bán đồ cổ."

    "Được, thêm WeChat của tôi, cậu gửi cho tôi tên phim. Nhân tiện, chiếc kim trâm này có phải rất đắt không?"

    "Đương nhiên, nếu cậu có thể bán chiếc kim trâm này, chỉ trích phần trăm thôi cậu sẽ kiếm được mười vạn tệ. Thế nào? Cậu muốn bán chiếc kim trâm này?"

    "Ai, không phải tôi chỉ tùy tiện hỏi sao? Tuy nhiên, nếu thật sự có thể bán được, làm sao tôi có thể quên cậu? Nếu thật sự bán được, tôi sẽ cho cậu một nửa."

    "Một nửa nhiều lắm, nếu cậu thật sự có thể bán cái kim trâm này, hoa hồng mười vạn tệ, cậu cho tôi hai vạn là đủ rồi. Tôi không có khách hàng nhiều tiền như vậy, cậu là nhị gia nhà họ Đường, xung quanh cậu có rất nhiều người giàu có, nếu có ai mua thì cậu dẫn đến cửa hàng, tôi giúp cậu, dù sao cũng không thể lấy không của cậu hai vạn tệ có phải không?"

    "Được, tôi sẽ nhanh chóng tìm khách hàng, sau đó đưa khách hàng đến cửa hàng, lúc cậu giúp tôi thuyết phục khách hàng mua nó, đến lúc đó hai chúng ta sẽ kiếm được một số tiền."

    "Thực không nghĩ tới. Tôi làm việc ở cửa hàng này cảm thấy làm một mình rất tốt. Bây giờ cậu đến đây, tôi phát hiện kỳ thật có người làm cùng tốt hơn."

    "Chủ yếu là do hai chúng ta hợp nhau. Nếu có người không thích, cậu nói cậu không tức giận sao?"

    "Đúng vậy." Cát Ứng Vị gật đầu, "Trước đây có một người đàn ông ở quê, cũng không ai giới thiệu, chính anh ta tự mình đến xin làm, sau đó, tôi thấy anh ta không thuận mắt, vẫn thấy cậu thuận mắt hơn."

    "Ồ? Tại sao cậu không thích người đó?"

    "Người đó trông giống như một tên trộm, lười biếng, hơn nữa anh ta luôn nói xấu tôi với người khác."

    "Người khác?"

    "Còn ai ở trong cửa hàng này nữa? Tất nhiên người tôi nói đến là anh Hoàng! Lúc đó, anh ta nói với anh Hoàng tôi rất ngu ngốc, nói công việc của tôi không thuận lợi. Tuy nhiên, anh Hoàng là người thân của tôi, hơn nữa còn có giao tình, cho nên chắc chắn anh Hoàng tin tưởng tôi, sau này anh Hoàng biết tôi không ưa người đó nên đã thẳng tay đuổi việc hắn ta."

    "Nói như thế, anh Hoàng đối với cậu thật tốt."

    "Đương nhiên. Tôi cũng rất trung thành với anh Hoàng, tôi đột nhiên nghĩ tới, cậu có thể về xem" Hoan nhạc tụng ". Tôi đặc biệt thích bộ phim truyền hình đó."

    "Được, trở về tôi sẽ xem." Đường Tống nói, "Một nhân viên kỳ cựu như cậu suốt ngày làm việc trong cửa hàng, không phải kỹ năng tiêu thụ của cậu rất mạnh sao?"

    "Cái gì mạnh? Chỉ là không đến nỗi bị người khác coi là kẻ ngốc là được, dù sao, cậu cũng có thể trở thành một người bán hàng tiêu thụ."

    "Được, vậy chúng ta tiếp tục nghiên cứu những thứ này!"

    Lại nói, trong WeChat của Mạc Uất Sở có rất nhiều nhân viên, trong đó có một người tên là Phiền Thắng Vũ, cô ấy là một doanh nghiệp vi mô, cũng là một đại mĩ nữ.

    Vị mỹ nữ ngày không giống những mỹ nữ khác dựa vào mặt để kiếm cơm, cô ấy là thông quan các loại thủ đoạn có được WeChat của những người giàu có như Mạc Uất Sở, sau đó bắt đầu kinh doanh, giới thiệu một số sản phẩm cao cấp cho những người này, chỉ để làm một sự khác biệt mà thôi.

    Hôm nay, khi Mạc Uất Sở đang lướt Wechat, đột nhiên nhìn thấy bài của Phiền Thắng Vũ.

    Mạc Uất Sở nghi hoặc gửi tin nhắn cho Phiền Thắng Vũ: "Đại mĩ nữ, tôi vừa nhìn thấy một loại trái cây trong vòng bạn bè của cô, tôi chưa từng nghe qua, đó là một loại trái cây sao?"

    "Mạc tổng, xin chào, đó là băng ngưng quả."

    "Cái tên này thật lạ, tại sao lại giống với tên của loại quả xuất hiện trong tiểu thuyết huyền huyễn vậy? Ăn cái này rồi thì sẽ không trở thành tiên chứ?"

    "Mạc tổng, anh nói đùa rồi, băng ngưng quả này là một loại trái cây nhân tạo, bởi vì rất đẹp nên mới đặt tên như vậy, sự tình là như vậy, anh xem có muốn mua một ít không?"

    "A? Nhân tạo? Sẽ không có tác dụng phụ chứ?"

    "Làm sao có thể? Cơm chúng ta ăn bây giờ cũng không phải là nhân tạo sao? Ăn băng ngưng quả cũng giống như ăn cơm, yên tâm đi, đây là kỹ thuật mới, đã thử nghiệm, hơn nữa hiện tại có nhiều người mua, bây giờ con trai đều thích mua cái này tặng cho bạn gái."

    Nhìn thấy tin nhắn này của Phiền Thắng Vũ, Mạc Uất Sở nghĩ ngay đến Đường Âm, anh cảm thấy cô thật dễ thương, thích những thứ xinh xắn, nếu đem những trái cây xinh xắn như vậy tặng cho cô, chắc chắn cô sẽ rất vui.

    Chủ yếu là loại quả này rất đẹp, là loại yêu thích của các cô gái, mặc dù không biết có ngon không, nhưng nhìn qua rất đẹp.

    Vì vậy, Mạc Uất Sở như một đứa trẻ khăng khăng đặt hàng. Sau đó vui vẻ mong chờ nhận được hàng, tất cả những gì anh nghĩ đến là biểu hiện của Đường Âm sau khi nhìn thấy trái cây này.

    Vì Mạc Uất Sở thêm tiền nên Phiền Thắng Vũ đã gửi chuyển phát nhanh cho anh, nên vào sáng hôm sau anh đã nhận được hộp băng ngưng quả.

    "Xin chào? Hôm nay em có lớp học không?" Mạc Uất Sở gọi điện cho Đường Âm.

    "Hôm nay học buổi chiều, có chuyện gì sao?"

    "Được, anh rất nhanh sẽ tới cổng trường em, em chờ anh ở cổng."

    "Bây giờ?"

    "Đúng vậy, bây giờ."

    "Sao hôm nay em cảm thấy anh rất kì lạ? Được rồi, em sẽ đợi cậu ở cổng trường."

    Khi Đường Âm nhìn thấy Mạc Uất Sở ôm một chiếc thùng xuất hiện ở cổng trường, cô đã biết tại sao hôm nay Mạc Uất Sở lại như vậy.

    Bởi vì, Mạc Uất Sở lại mua được thứ gì đó, nhưng, rốt cuộc cái gì có thể khiến vị tổng tài cao lãnh Mạc Uất Sở đột nhiên thay đổi lớn vậy?

    "Tiểu Âm, đây là quà anh tặng em." Mạc Uất Sở cười sáng lạn nói, "Khẳng định chưa từng thấy."

    "A? Đây là cái gì? Đây đều là hoa quả sao? Sao trông kỳ lạ như thế?"

    "Đúng vậy." Mạc Uất Sở vui vẻ gật đầu, "Thứ này là giống mới được nuôi nhân tạo, bên ngoài không thể mua được, tên là băng ngưng quả, tên rất hay, người bán băng ngưng quả nói với anh con gái các em đều rất thích những thứ đẹp, tên cũng rất hay, em có thích không?"

    "Nhìn là thích rồi. Đây là phiên bản thật của tiên quả, giống như chỉ có tiên nữ trên trời mới có thể ăn trái cây đẹp như vậy? Thật sự là quá thần tiên, thứ này hẳn là đắt tiền nhỉ?"

    "Không đắt." Mạc Uất Sở trả lời ngắn gọn.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 123: Trái cây có độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng giả vờ với em là không đắt, quả này chắc đắt lắm đúng không? Nó đẹp như thế, tên cũng hay, hơn nữa còn là nhân tạo, bên ngoài không dễ mua, khẳng định rất đắt. Lại nói, quả này quả thật rất đẹp, nếu không phải anh nói với em đây là nhân tạo, em còn hoài nghi có phải bây giờ em đang ở trên trời hay không?"

    "Ăn ngon không? Hả? Ăn ngon không?" Mạc Uất Sở sửng sốt, "Cái này anh không biết, bởi vì anh còn chưa ăn."

    "Anh vừa mua về liền tặng cho em? Anh cũng mình ăn một cái đi!" Đường Âm có chút cảm động nói, "Buổi sáng em không có lớp, anh đi ăn sáng với em, chúng ta đi tìm một cửa hàng ăn sáng, ngồi xuống từ từ ăn, anh xem có được không?"

    "Được, vừa lúc Phiền Thắng Vũ nói với anh ở thành phố A có một nhà hàng ăn sáng rất lớn mới mở. Mặc dù là nhà hàng ăn sáng, nhưng phong cách rất tốt, trang trí cũng đẹp, không tệ hơn khách sạn, chúng ta đến đó được không?"

    "Được, nhưng Phiền Thắng Vũ là ai?"

    "Phiền Thắng Vũ là người bán trái cây." Mạc Uất Sở giải thích với Đường Âm, "Cô ấy là một cô gái, nhưng em không cần ghen, cô ấy bán một số mặt hàng xa xỉ tên tuổi lớn và những thứ kỳ lạ trên mạng, anh thực sự không nghĩ đến cô ấy thế nhưng có thể lấy được một loại trái cây kỳ lạ như vậy. Ngoài đời thực sự có một loại trái cây đẹp như tiên quả trong phim tiên hiệp, em nói trái cây này thực sự có thể ăn sao?"

    "Lên xe trước rồi nói."

    Sau khi cả hai lên xe, Mạc Uất Sở vừa lái xe vừa nói: "Anh cũng hỏi Phiền Thắng Vũ, anh nói loại trái cây nhân tạo này sau khi ăn có tác dụng phụ nào không? Bởi vì trên đời này thứ càng mĩ lại lại càng dễ có độc, mà loại quả này thực sự rất đẹp, nhưng Phiền Thắng Vũ nói những thứ đẹp đẽ khác là là tự trưởng thành, nên có độc cũng không có gì lạ, nhưng loại quả này không tự mọc được, loại trái cây này ban đầu không tồn tại. Sau này được người sử dụng phương pháp khoa học trồng, nên có vẻ như thứ này chắc chắn không có độc, dù sao người tạo ra thứ này cũng không phải kẻ ngốc. Hơn nữa, Phiền Thắng Vũ cũng nói bây giờ những cô gái rất thích những thứ này. Tất nhiên, cô ấy đang nói về những cô gái có cuộc sống tốt, những cô gái là người bình thường thực sự thậm chí còn chưa từng nghe về loại quả này."

    Sau khi đến cửa hàng ăn sáng, hai người gọi một ít đồ ăn sáng, Mạc Uất Sở lấy ra hai quả, nói với nhân viên bán hàng: "Phiền anh giúp tôi rửa quả này."

    Người bán hàng cầm lấy trái cây, nhìn với ánh mắt khó hiểu, cô ta thực sự không hiểu đây rốt cuộc là quả gì. Mạc Uất Sở nói đây là trái cây, nhưng cái này nhìn thật kỳ quái, tuy rằng ngoài mặt không nói gì, đi rửa hai trái cây, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy kỳ quái.

    Vì vậy, khi Mạc Uất Sở và Đường Âm ăn trái cây, cô ấy đứng một bên nhìn, đương nhiên, cô ấy không nhìn về phía này một cách rõ ràng, cô ấy chỉ là lén lút quan sát mà thôi.

    Cô ấy đã ở thành phố này rất lâu, mặc dù cô ấy vẫn đang làm nhân viên cửa hàng, cũng chưa tìm được công việc tốt. Nhưng cô ta cảm thấy cô ta đã nhìn thấy nhiều thứ, nhưng cô ta thực sự chưa nghe nói về loại trái cây kỳ lạ như vậy.

    Mạc Uất Sở phát hiện nhân viên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào họ, vì vậy Mạc Uất Sở vẫy tay ra hiệu cho nhân viên đi qua.

    "Xin chào, tiên sinh, anh cần gì sao?"

    "Tôi mới phát hiện cô vẫn luôn nhìn chúng tôi chằm chằm, là cảm thấy trái này kì lạ sao?" Mạc Uất Sở nói rồi đặt một Băng ngưng quả ngưng quả vào tay nhân viên, "Đây không phải là rất thần kỳ, thật ra chỉ là một giống mới phát triển mà thôi, nhân tạo đương nhiên sẽ không giống với thứ do chính mình trồng, cái này gọi là băng ngưng quả, cái này tôi cho cô, cô rửa sạch rồi ăn đi!"

    "Băng ngưng quả? Một cái tên hay, tôi cảm ơn ngài."

    Theo lý mà nói, nhân viên sẽ không nhận đồ của khách, nhưng loại quả này rất kì lạ nên cô liền nhận.

    Nhân viên chụp ảnh băng ngưng quả đăng lên Weibo, sau đó cũng không ăn mà bỏ vào túi. Bây giờ cô ta không nỡ ăn trái cây này.

    Cô ta ở trên mạng tìm kiếm băng ngưng quả, có rất ít thông tin liên quan, chỉ có một số thông tin liên hệ bán băng ngưng quả. Cô ta dựa theo thông tin liên hệ trên mạng, phát hiện giá băng ngưng quả này đắt hơn giá trái cây nhập khẩu.

    Sau đó, Đường Âm đã phân phát trái cây cho Tiền A Yến và Trịnh Thủy Thủy, Mạc Uất Sở cũng mua một chiếc hộp cho nhà họ Mạc và những nhân viên có quan hệ tốt trong công ty.

    Sau đó, một chuyện bi thảm đã xảy ra.

    Hôm nay, Đường Âm và Trầm Tựu nói chuyện phiếm về băng ngưng quả, hơn nữa còn gửi một bức ảnh cho Trầm Tựu.

    Sau khi Trầm Tựu nhìn thấy bức ảnh này, gửi một tin nhắn thoại, giọng điệu rất ngưng trọng: "Cậu chụp thêm một vài bức ảnh cho tôi."

    "Sao vậy?" Đường Âm hỏi.

    "Cậu trước đừng hỏi, nhanh chóng chụp thêm một vài bức ảnh, phải rõ một chút."

    Đường Âm làm theo, sau đó Trầm Tựu hỏi: "Cậu ăn bao nhiêu? Chia cho bao nhiêu người?"

    Mặc dù trước đây Đường Âm chưa từng nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nghe Trầm Tựu nói như vậy, Đường Âm liền nhận ra, trái cây này có thể có vấn đề.

    "Rốt cuộc là thế nào?"

    "Tôi có thể khẳng định chắc chắn, băng nhưng quả này tuyệt đối không đơn giản như người bán nói. Băng ngưng quả này không phải là giống mới trồng ở trong nước. Băng ngưng quả này là một loại quả dại ở nước ngoài về, bây giờ loại quả này đã phát tán, thu hút nhiều sự chú ý. Mà loại quả này lại có độc, không thể ăn cũng không được ăn. Hiện nay một số người đã hái quả này về nhuộm màu cho đẹp. Sau đó lấy đủ loại tên đẹp, trong đó băng ngưng quả là tên phổ biến nhất. Sau đó, họ bán những loại trái cây này vào trong nước để lừa bạn trai mua cho bạn gái của họ ăn, Đường Âm, nếu cậu thấy mình có dấu hiệu nghiêm trọng thì mau đến bệnh viện, không biết khi nào độc sẽ phát tác."

    "Độc phát như thế nào?"

    "Sẽ chết."

    "Ôi? Sẽ không chứ?"

    "Đúng là có người chết vì ăn món này. Tôi có một người bạn cùng lớp ở nước ngoài vừa ăn một cái đã chết".

    "Chuyện này.. đáng sợ như vậy sao?" Đường Âm có chút sợ hãi.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 124 Trịnh Ca Tích trúng độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu nghĩ sao? Đừng coi thường loại quả này, người chết vì quả này không phải ít. Tuy nhiên, những người bán hàng đã vận chuyển loại quả này từ nước ngoài về trong nước và bán với số lượng lớn. Tôi tin nó đã bị xử lý, màu sắc đã thay đổi, hơn nữa tỷ lệ tử vong cũng không cao nên đây là lý do tại sao những người bán vô lương tâm lại dám bán loại quả này. Vì vậy, cậu không cần sợ, trừ khi cậu là người đặc biệt xui xẻo, nằm trong tỷ lệ tử vong 1 trên 10.000 kia."

    "Trầm Tựu, cậu đừng dọa tôi, cậu biết tôi chỉ là một dã nha đầu lớn lên ở nông thôn mà thôi. Cậu đừng dọa tôi! Tôi chưa từng trải qua chuyện đau đầu như vậy, nếu bởi vì tôi chia trái cây mà dẫn đến chết người, tôi biết nói gì?"

    "Tôi đã nói tỷ lệ tử vong không cao, cho nên, đại tiểu thư thân ái của tôi, cô không cần lo lắng, cùng lắm thì về sau không ăn là được."

    "Cậu muốn chết? Tôi là Nhị tiểu thư, cậu gọi ai thân ái?"

    "Được rồi, đây không phải trong điểm, cậu mau nói với những người cậu đã cho trái cây, nếu họ chưa ăn thì nói họ đừng ăn!"

    "Ừm, bây giờ tôi sẽ gọi ngay."

    Đường Âm nói xong, định gọi cho Mạc Uất Sở, nhưng đúng lúc này, Mạc Uất Sở đã gửi cho cô một bức ảnh.

    Đường Âm mở ra xem và thấy đó là hình Mạc Uất Sở chụp trong Weibo, đây là do người có tên Phiền Thắng Vũ đăng lên: Đã phát hiện Băng ngưng quả có vấn đề, việc bán hàng sẽ dừng lại ngay bây giờ, nếu bạn đã mua rồi thì đừng ăn, có thiệt hại gì tôi sẽ bồi thường.

    Đường Âm nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Vừa rồi Trầm Tựu đã nói chuyện này với em. Quả này quả thật có vấn đề, nhất thiết không được ăn nữa. Nếu thật sự ăn vào sẽ chết người, rất phiền phức."

    Tiếp theo, Đường Âm và Mạc Uất Sở gọi những người mình đã đưa băng ngưng quả, có người đã ăn sạch, có người còn cầm trên tay, còn có người chưa ăn xong, bọn họ đều vội vã ném đi.

    Tuy nhiên, Trịnh Thủy Thủy bên kia đang ăn, bởi vì Mạc Uất Sở tặng cho Đường Âm một hộp lớn băng ngưng quả, mà Đường Âm cho Trịnh Thủy Thủy cũng không ít, vì vậy Trịnh Thủy Thủy đem những trái cây này mang về nhà.

    Trịnh Thủy Thủy nói với người nhà không nên ăn nữa, nhưng người nhà cô không nỡ bỏ những trái cây này, ăn phần còn lại.

    Độc tính của thứ này không đặc biệt lớn, phản ứng của mọi người sau khi ăn không giống nhau. Có người không có phản ứng gì, nhưng em trai của Trịnh Thủy Thủy đã trúng độc.

    Em trai của Trịnh Thủy Thủy đã ăn hơn mười trái băng ngưng quả, bây giờ cậu ấy đã xuất hiện dấu hiệu đau đầu, Trịnh Thủy Thủy vừa nhận được điện thoại của Đường Âm, sau đó nhận ra em trai mình đau đầu không phải là đau đầu bình thường.

    Vì vậy, Trịnh Thủy Thủy đưa em trai của mình đến bệnh viện, Trịnh Thủy Thủy không có tiền trả viện phí, Đường Âm đang tổ chức cuộc họp với ban giám đốc công ty Hương Chi Hữu thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Trịnh Thủy Thủy.

    Đường Âm không nói hai lời, thông báo ngừng cuộc họp, sau đó xách túi vội vàng chạy tới bệnh viện.

    "Thế nào? Thủy Thủy."

    "Bây giờ em trai tớ đã xuất hiện triệu chứng đau đầu, hơn nữa bác sĩ nói thằng bé đã hôn mê rồi. Tiểu Âm, thằng bé là đàn ông duy nhất trong nhà tớ! Nếu nó chết, tôi phải làm sao giải thích cho cả nhà?"

    "Thủy Thủy, nghe tớ nói, bây giờ chúng ta không thể hoảng, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách. Tớ vừa trả viện phí cho em trai cậu, các bác sĩ ở bệnh viện này nhất định có thể cứu em trai cậu."

    Trịnh Thủy Thủy vừa nói vừa khóc, "Loại trái cây này là trái cây dại từ nước ngoài, các bác sĩ trong nước chưa từng gặp chất độc này! Nghiệp vụ bọn họ không tốt, khiến em trai tớ chết thì làm sao bây giờ?"

    "Cậu yên tâm, Trịnh Ca Tích không đến nỗi yếu ớt như vậy. Hiện tại chúng ta không thể tự hù dọa mình, đi một bước xem một bước! Hơn nữa trước đây không phải cậu ấy sốt cao sao? Cuối cùng cũng không phải đã khỏi bệnh sao?"

    Trịnh Ca Tích là tên em trai của Trịnh Thủy Thủy, tên của Trịnh Thủy Thủy đặt tên rất tùy tiện, mà tên em trai của cô được cha mẹ cô mua trong tiệm đặt tên chuyên nghiệp.

    "Nhưng sốt cao dù sao vẫn là triệu chứng thông thường. Trúng độc không phải là chuyện nhỏ!"

    "Được rồi, cậu đừng ở đây lo lắng. Không phải vừa rồi bác sĩ nói em trai cậu nên ăn nhiều thức ăn lỏng và uống nhiều nước sao? Bệnh viện này không xa tiệm Bối Lí. Tớ đưa cậu đến khách sạn ăn trước một chút. Sau đó đem một chút thức ăn lỏng và nước ấm về, để em trai cậu ăn, nhìn xem có thể bài trừ chất độc hay không."

    Khi cả hai đến khách sạn, Trịnh Thủy Thủy không ngừng nói về em trai cô.

    Đường Âm một mực khuyên Trịnh Thủy Thủy đừng quá lo lắng, thật ra lúc này Đường Âm cũng rất tự trách, bởi vì băng ngưng quả kia là cô đã đưa cho Trịnh Thủy Thủy.

    Sau khi ăn xong, Mạc Uất Sở vội vàng chạy tới, Đường Âm sững sờ khi nhìn thấy Mạc Uất Sở, hỏi: "Không phải anh bàn bạc hợp tác với Yến tổng sao?"

    "Băng ngưng quả là anh mua, anh thực sự có thể ngồi yên sao? Anh vừa mới thanh toán hóa đơn, còn yêu cầu nhà bếp làm một số thức ăn lỏng và nước càng sớm càng tốt. Chúng ta lấy đồ ăn và thức uống trở lại bệnh viện, hy vọng Trịnh Ca Tích có thể thoát độc, nếu không, tội của anh lớn hơn."

    "Không phải tội của anh lớn, là tội hai chúng ta lớn." Đường Âm tự trách nói, "Đều là do em không tốt, vì sao em phải cho Thủy Thủy nhiều hoa quả như vậy?"

    "Tiểu Âm, còn có anh rể, chuyện này không thể trách hai người, chủ yếu là do em trai tớ quá tham ăn. Tớ đã nói với cậu ấy trái cây có độc, nhưng cậu ấy vẫn ăn nhiều như vậy. Hơn nữa, thằng bé rất bảo vệ thức ăn, đều không không để lại một vài trái cho tớ và bố mẹ, thằng bé tự mình ăn, khi lấy được trái cây liền ăn. Cho dù trái cây bình thường, ăn một hơn nhiều như vậy cũng không tốt, cho nên, chuyện này của thằng bé thật là gieo gió gặt bão."

    "Này? Cậu mau nhìn xem, đây là một đoạn tin tức vừa gửi trên điện thoại của tớ." Đường Âm vừa cầm điện thoại vừa nói, "Băng ngưng quả này đã bị lộ ra ngoài rồi."

    Trịnh Thủy Thủy vội vàng cầm lấy điện thoại của Đường Âm, sau đó sợ hãi.

    "Xong rồi!" Trịnh Thủy Thủy sợ hãi nói, "Trước mắt nước ta đã chết năm người, chính là vì băng ngưng quả này".

    "Ai!" Mạc Uất Sở thở dài, "Anh thực sự không nên mua loại trái cây này, sao mọi chuyện lại loạn thành như vậy? Anh ăn không vô nữa, các em còn ăn không?"
     
    Last edited by a moderator: Oct 26, 2022
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 125: Đuổi y tá đi

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited by a moderator: Oct 26, 2022
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 126: Đóng gói đồ ăn dẫn đến lộ diện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có gì không rõ? Vì hiệu quả công việc cao nên chúng tôi rất dễ thay đổi công việc. Công ty bảo hiểm muốn giữ chân những nhân tài bán hàng như chúng tôi không dễ, mục đích của việc tổ chức tiệc là gắn kết tình cảm, thu phục lòng người, để chúng tôi ở lại công ty! Chẳng lẽ vì điều này mà anh nghi ngờ tôi?"

    "Không phải vì em đi ăn nhiều mà nghi ngờ em, em còn mua nhiều thứ mà trước đây em không nỡ mua! Còn nữa, anh hỏi em, nếu là tiệc công ty, tại sao lần nào em cũng đóng gói đồ ăn mang về? Em coi trọng mặt mũi như vậy, lần nào em cũng đóng gói mang về sao? Hơn nữa, người khác sẽ không lấy của em sao? Tại sao lần nào em cũng gói thức ăn mang về?"

    "Sao anh dám hỏi câu này? Sở dĩ lần nào em cũng gói đồ ăn thừa về là vì đồng nghiệp của tôi đều nói chồng tôi kém hơn chồng họ! Biết cuộc sống của tôi không khấm khá, nhà tôi thiếu ăn!"

    "Cô ở trước mặt đồng nghiệp cô nói tôi không tốt sao? Cô là người coi trọng mặt mũi, cô có thể nói như thế sao? Miệng cô có thể tin được sao?"

    "Tôi có cần phải nói như vậy không? Cuộc sống của tôi thế nào, người sáng suốt liếc mắt một cái liền có thể nhìn rõ. Cuộc sống cay đắng hay ngọt ngào, anh không cần phải nghi ngờ, bởi vì điều này không thể nghi ngờ!"

    "Theo lời cô nói, bọn họ đều biết cô nghèo, cô còn mua nhiều thứ đắt tiền như vậy sao?"

    "Những thứ tôi mua cũng không đắt, những gì tôi mua đều là hàng giả!" Lưu Oánh nói dối Chu Quỳnh, "Anh chính là chưa từng thấy qua hàng thật, cho nên anh đều nghĩ tôi mua đồ thật, hơn nữa, cho dù tôi mua hàng thật, chúng cũng không đắt. Tôi hỏi anh, chiếc túi ba trăm tệ có đắt không? Nhưng ba trăm tệ này, tôi đều mua hàng giả!"

    Lưu Oánh nói dối. Mặc dù những thứ mà Quách Tân Viên mua cho cô tôi không quá đắt nhưng cũng không hề rẻ.

    Mặc dù một số thứ rẻ tiền, nhưng chiếc túi giá ba trăm tệ này là hàng thật, anh tôi không đến nỗi mua đồ giả cho người phụ nữ anh tôi thích.

    "Tôi hỏi cô, một cái túi ba trăm tệ không đắt sao? Trước đây cô không phải như thế này! Tôi nhớ trước đây tôi đưa cô đi mua một cái túi có hình đầu rắn lục, họ nói với cô là ba mươi chín tệ, sau đó cô trả mặc cả, sau đó lấy với giá ba mươi tệ. Trước kia cô không tốt sao? Tại sao bây giờ cô lại mua một chiếc túi đắt tiền như vậy?"

    "Tôi vừa mới nói, chiếc túi ba trăm tệ tôi mua cũng là hàng giả! Tuy hàng thật có giá ba trăm tệ nhưng hàng giả chỉ bán vài chục tệ!"

    "Vài chục tệ không phải là tiền sao? Chúng tôi sống ở thành phố A không dễ dàng, dù cô mua một chiếc túi vài chục tệ, nhưng gần đây cô đã mua bao nhiêu chiếc túi? Chuyện này đối với những gia đình bình thường như chúng tôi mà nói thực sự là rất nhiều tiền. Bây giờ cô nghĩ tiền không quan trọng sao?"

    "Anh nghĩ chút tiền này rất quan trọng sao? Có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được một người phụ nữ thích túi xách và quần áo đến mức nào. Người phụ nữ nào chẳng có vài chiếc túi hàng chục nghìn tệ? Mà trước kia anh đã mua cho tôi cái gì? Cái túi đắt nhất chỉ có sáu mươi tệ! Ngoài ra còn có mỹ phẩm, anh để tôi sử dụng sản phẩm của Hương Chi Hữu, nhưng là sản phẩm rẻ nhất của Hương Chi Hữu, còn phải được mua trong thời gian đặc biệt. Tôi muốn dùng bộ Phong Hệ Liệt, anh có biết không? Anh không biết! Anh chỉ biết Đường Âm là bà chủ của Hương Chi Hữu, anh cảm thấy chỉ những người phụ nữ như Đường Âm mới có thể sử dụng sản phẩm của Phong Hệ Liệt, anh cảm thấy phàm những thứ cần phải bỏ tiền ra mua, nhất định phải mua loại rẻ nhất!"

    "Ý của tôi cũng không có sai. Ngày trước cô nói với tôi Đường Âm đăng lên Weibo cái mặt nạ cô ấy dùng trong bộ Phong Hệ Liệt, hiệu quả rất tốt. Tôi nói với cô, bởi vì Phong Hệ Liệt cùng dòng với Hương Chi Hữu, mà cô ấy rất thích Hương Chi Hữu nên rất ưng ý. Tôi hỏi cô, cho dù tôi thực sự mua mặt nạ Phong Hệ Liệt cho cô, một chiếc mặt nạ có giá hàng chục tệ, cô nỡ dùng không?"

    "Anh không muốn mua một chiếc mặt nạ có giá hàng chục tệ? Hôm qua Đường Âm đã đăng một Weibo khác, Hương Chi Hữu đã hợp tác với một thương hiệu lớn của nước ngoài để phát triển một loại mặt nạ đắt tiền hơn. Một chiếc mặt nạ phải hơn hai trăm tệ, gần ba trăm đô la! Anh nói, khi nào anh mới có thể mua một chiếc mặt nạ đắt tiền như vậy cho tôi?"

    "Cô so với Đường Âm cái gì? Cô có thể so với Đường Âm được sao? Cô ấy là vị hôn thê của Mạc Uất Sở, Mạc Uất Sở là ai? Anh ấy là đại thiếu gia của nhà họ Mạc! Còn Đường Âm là nhị tiểu thư nhà họ Đường. Cô có thể so sánh mình với một người như vậy sao? Cậu không nghĩ cô thực sự rất ngu ngốc sao?"

    "Người ngu không phải tôi, mà là anh!" Lưu Oánh hét lên, "Đường Âm đúng là nhị tiểu thư nhà họ Đường, nhưng cô tôi từ nhỏ cũng lớn lên ở thôn của chúng tôi, hơn nữa, cô tôi chưa từng trải đời, một người quê mùa như cô tôi có thể ở bên Mạc Uất Sở, vậy tại sao tôi không thể ở bên một người ưu tú như Mạc Uất Sở? Anh phải biết rằng, những tiểu thư nhà giàu ở thành phố A này không phải xuất thân như Đường Âm, còn có nhiều người xuất thân kém hơn tôi, cũng gả cho sếp lớn!"

    "Cô từng thấy những người kém hơn cô có thể gả cho sếp lớn sao?"

    "Rất nhiều!"

    "Cô có đồng nghiệp nào sao? Nhân tiện, cái người Tiểu Ý có quan hệ đặc biệt tốt với cô đâu? Tôi nhớ hình như cô ấy đã kết hôn với một người bình thường phải không? Chồng cô ấy cũng làm việc cho người khác?"

    "Hừ! Anh còn dám nói chuyện này? Ngay cả đồng nghiệp của tôi tên là Tiểu Ý, cô ấy lấy chồng không tốt xấu gì cô ấy cũng không lo ăn uống! Mặc dù chồng cô ấy là con nhà bình thường, công việc cũng không phải là đặc biệt tốt, nhưng ít ra chồng cô ấy đủ tiền mua nhà, tuy vay mượn nhưng áp lực trả nợ thực sự không lớn, cách đây ít lâu chồng cô ấy đã mua cho cô một chiếc ô tô chạy bằng năng lượng, điện nguyên chất, mặc dù phạm vi chạy không nhiều nhưng chạy trong thành phố chắc chắn là đủ. Bây giờ mỗi ngày Tiểu Ý đều lái xe đi làm, khi tan sở, cô ấy luôn hỏi tôi có cần đi nhờ không."

    "Như vậy không tốt sao? Cô đi với cô ấy sao!"

    "Tốt cái gì? Căn bản là không thuận đường? Hơn nữa, mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy lái chiếc xe đó, tôi cảm thấy rất buồn, bởi vì chiếc xe đang nhắc nhở tôi cuộc sống của tôi không được như cô ấy, nhắc nhở chồng tôi kém hơn chồng cô ấy!"

    "Thì ra trong suy nghĩ của cô, tôi là như vậy. Chồng người tôi mua xe cho cô ấy, cô liền cảm thấy chồng cô ấy tốt hơn tôi." Chu Quỳnh tức giận nói, đồng thời, anh còn có chút mê mang, không biết mình có phải là một người đàn ông tốt không.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 127: Vợ của Quách Tân Viên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc sau, Chu Quỳnh hỏi: "Tôi hỏi cô, nếu có người đàn ông tốt hơn chồng của Tiểu Ý, giống một người đàn ông như Mạc Uất Sở, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nói thích cô, cô vẫn còn thích tôi sao? Cô sẽ rời xa tôi?"

    Mặc dù những gì Chu Quỳnh hỏi chỉ là vô nghĩa, nhưng Lưu Oánh cũng không muốn nghĩ quá nhiều, vì vậy cô sững sờ một lúc, sau đó nói: "Không phải ai cũng may mắn giống như Đường Âm."

    "Thì ra cô cũng biết không phải ai cũng may mắn như Đường Âm? Nếu biết như vậy, tại sao anh vẫn cảm thấy ủy khuất?"

    "Mặc dù tôi không may mắn như Đường Âm, nhưng tôi cũng không kém hơn những người phụ nữ khác, ? Cho dù tôi không tìm được người đàn ông tốt như Mạc Uất Sở, tôi cũng có thể tìm được người ưu tú hơn anh."

    "Lời này của cô thật là buồn cười! Mặc dù cô ưa nhìn nhưng, nhưng ngoại trừ vẻ ngoài, cô còn có ứu điểm nào sao? Cô không học thức, không có gia cảnh tốt, cô nói chuyện liền biết là không có văn hóa, cô chính là một người thô tục, cô có tư cách gì mà mơ mộng xuân thu?"

    "Nhưng tôi đẹp!" Lưu Oánh vặn lại, "Điều quan trọng nhất đối với một người phụ nữ không phải là đẹp sao? Tôi có ưu thế này, tôi có thể làm tốt, mặc dù tôi không thể như Đường Âm, ở bên một người đàn ông tốt như Mạc Uất Sở, nhưng nếu tôi muốn tìm một người tốt hơn anh, vẫn rất dễ dàng!"

    "Vậy có bao giờ cô nghĩ qua, bây giờ cô đã là vợ tôi không? Hơn nữa, một khi cô đã tự cho mình siêu phàm, vậy lúc đó vì sao cô lại gả cho tôi? Vì sao cô không đi tìm một người đàn ông tốt hơn để kết hôn? Tôi nhớ lúc đó nhiều chàng trai cả mười tám thôn đều theo đuổi cô, khi đó vì sao cô lại gả cho tôi?"

    "Hừ! Anh đừng nhắc tới chuyện này, tôi lúc đó thật sự là ngu ngốc, không nhìn ra anh đúng là đồ vô dụng! Nếu lúc đó tôi nhìn ra anh không có bản lĩnh như bây giờ, tôi sẽ gả cho anh sao?"

    Nghe Lưu Oánh nói vậy, Chu Quỳnh thực sự cảm thấy trái tim lạnh lẽo, đã lâu rồi Lưu Oánh không nói điều gì ấm lòng, mặc dù bây giờ Chu Quỳnh không biết chuyện gì đã xảy ra với Lưu Oánh, nhưng bây giờ anh tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.

    Ngay khi Chu Quỳnh và Lưu Oánh đang tranh cãi, một chiếc ô tô dừng trước căn nhà thuê của họ.

    Một người phụ nữ bước xuống xe, nhìn người phụ nữ này không đẹp bằng Lưu Oánh, nhưng khí chất đó vẫn khiến Chu Quỳnh và Lưu Oánh chú ý.

    Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, dù sao ngay khi Lưu Oánh nhìn thấy người phụ nữ này, trong lòng đã dâng lên một cảm giác khó tả.

    Tóm lại, cô tôi cảm thấy người phụ nữ này không phải là người tốt.

    Sự thật đã chứng minh, Lưu Oánh đã đoán đúng.

    Người phụ nữ đầu tiên là đánh giá căn nhà đổ nát mà họ thuê, lộ ra vẻ khinh thường, sau đó cao ngạo hỏi: "Cô là Lưu Oánh?"

    "Là tôi, xin hỏi cô là ai?"

    "Tên tôi là Vạn Tạ, Tạ trong hương tạ lệ."

    "Xin lỗi, tôi biết cô sao?"

    "Tất nhiên là cô không biết tôi, nhưng khẳng định cô biết chồng tôi."

    Nghe Vạn Tạ nói như thế, Lưu Oánh đã mơ hồ đoán được người kia là ai. Tuy nhiên, cô tôi vẫn giả vờ như không biết, thận trọng hỏi: "Xin hỏi hồng cô là ai?"

    "Được rồi, đừng giả vờ nữa, chồng tôi là Quách Tân Viên, là tình nhân của cô."

    Vạn Tạ đã nói đã nói đến này, cho dù não Chu Quỳnh không sáng, anh tôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

    Vạn Tạ nhìn thấy biểu hiện của Chu Quỳnh, bước tới nói với Chu Quỳnh, "Cậu là Chu Quỳnh? Con rùa sống đó?"

    "Cô nói ai là con rùa sống?" Mặc dù rất tức giận, nhưng Chu Quỳnh vẫn phải cứng rắn lên tiếng, "Tôi không cho phép cô ở đây nói nhảm, bôi nhọ vợ tôi!"

    "Ha ha.." Vạn Tạ mỉm cười, "Con rùa sống anh chẳng lẽ không biết chuyện này chứ? Để tôi nói cho anh biết, chồng tôi là Quách Tân Viên, cùng vợ anh là Lưu Oánh có một chân!"

    "Tại sao cô lại nói như vậy?" Chu Quỳnh hỏi.

    "Tại sao? Nếu hôm nay tôi có thể tìm được đến đây, liền chứng tỏ tôi đã điều tra từ trước. Nếu không, làm sao tôi có thể nhận ra cô tôi là Lưu Oánh? Tôi có một bức ảnh." Vạn Tạ đang nói, lấy ảnh ra, "Cậu xem xem, người đàn ông trong bức ảnh này là chồng tôi, người phụ nữ này không phải là vợ của cậu sao? Ngoài ra, tên là Lưu Oánh, điều này đã đúng rồi, nhân tiện, cậu đừng chỉ nhìn vào bức ảnh không có gì đặc biệt này, tôi còn có những bức ảnh khác ở đây, tôi đảm bảo sau khi cậu xem xong sẽ rất tức giận."

    Vạn Tạ nói, lấy ra những bức ảnh còn nhức mắt hơn, những bức ảnh này chụp rất tốt, sau khi Lưu Oánh thấy được liền không biết làm sao Vạn Tạ có thể chụp được.

    Tất cả những bức ảnh này đều được chụp trong khách sạn và ô tô, những bức ảnh này tương đương với việc giữa Lưu Oánh và Quách Tân Viên có vấn đề.

    Chu Quỳnh vốn dĩ vẫn giữ tâm lý "việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài", không muốn ở trước mặt Vạn Tạ, muốn giữ thể diện cho bản thân, không chịu thừa nhận vợ mình đã làm ra chuyện thương phong bại tục, nhưng bây giờ anh tôi thực sự không thể chịu đựng được.

    "Ba!" Chu Quỳnh đánh vào mặt Lưu Oánh một cái thật lớn.

    Lưu Oánh bị đánh cho choáng váng, vừa định thần lại thì đã nghe thấy Chu Quỳnh nói: "Sao cô có thể như vậy? Lúc trước khi ở quê, Đường Âm đã nhắc nhở tôi, nói cô không tiết kiệm, nói cô ở bên ngoài có người đàn ông khác, khi ấy tôi còn tưởng cô tôi đang cố gắng khiêu khích mối quan hệ giữa hai chúng tôi, nhưng bây giờ hóa ra cô thực sự ở bên ngoài có người khác."

    "Chồng à, anh phải tin em, em chỉ là nhất thời hồ đồ, mới ở cùng Quách tiên sinh, lúc trước khi ở quê, em thật sự chưa bao giờ phản bội anh!"

    "Thật sao?" Vạn Tạ lại lấy ra một xấp ảnh, "Đây là ảnh của cô và những người khác khi còn ở quê, đừng hỏi tôi làm sao có được, dù sao lúc đó thật sự có người chụp những bức ảnh này, gần đây tôi điều tra cô, sau đó có người đưa cho tôi tất cả những bức ảnh này, cũng nói là, thì ra ở quê cô đã phản bội Chu tiên sinh rồi. Ngoài ra, tôi đã sao lưu những bức ảnh này, một trong số đó đã giao cho chồng rồi, nên bây giờ chồng tôi cũng biết cô không phải là người phụ nữ tốt, bình thường cô ở bên cạnh chồng tôi giả vờ bị tình yêu gài bẫy, cho nên mới ở bên anh ấy. Giờ thì anh ấy đã biết rồi, cô vốn không phải là người phụ nữ tốt, cô ở bên anh ấy chỉ vì tiền, vì vậy cô không cần phải tiếp tục giả vờ nữa."
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 128: Lưu Oánh quỳ lạy Vạn Tạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô Vạn, tôi biết cô không thể nói như vậy. Cô có từng nghĩ tới, tôi thực sự thích anh Quách?"

    "Ha ha.." Vạn Tạ cười khinh thường, "Người như cô tôi đã nhìn thấy nhiều rồi. Bề ngoài các cô chỉ giả bộ đáng thương mà thôi, kỳ thật chỉ là một yêu quái máu lạnh muốn lừa tiền mà thôi, các cô không thể trả giá cho tình nhân của mình, nếu có người đàn ông nào điên đến mức bỏ vợ con để cặp kè với một người phụ nữ như cô, sau này họ sẽ phát hiện ra mình đã đặt cược sai."

    "Cô Vạn, tôi hy vọng cô không cần nói như vậy. Tôi hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội nữa để tôi và anh Quách gặp mặt, làm rõ chuyện này."

    "Cô cư nhiên còn muốn nói chuyện với chồng tôi? Cô muốn nói rõ với anh tôi điều gì? Chuyện này vẫn chưa rõ ràng sao? Tôi đã biết chuyện này, anh tôi quỳ xuống xin tôi, hứa sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Bây giờ, đối với khoản bảo hiểm mà anh ấy đã mua từ công ty bảo hiểm của cô, anh ấy đã gọi đến trụ sở chính của công ty bảo hiểm và yêu cầu đổi người quản lý."

    "Chuyện giữa tôi và anh ấy liên quan gì đến bảo hiểm? Vì sao phải khiến tôi ngay cả tiền trích bảo hiểm cũng không nhận được?"

    "Cô đã lấy rồi, sau này phần thưởng sẽ được trao cho người khác. Bây giờ tôi không có biện pháp tốt hơn. Tôi chỉ có thể khiến hai người không liên lạc lại với nhau. Nói cách khác, tôi sợ hai người của cô sẽ tiếp tục phát triển. Cô phải biết rằng vợ chồng tôi đã có một đứa con, nên dù chỉ vì đứa trẻ, tôi cũng phải giữ cái nhà này!"

    "Sao cô có thể như vậy?"

    "Được rồi!" Chu Quỳnh ở bên cạnh cắt ngang sự quấy rối của Lưu Oánh, "Vạn tiểu thư thật ra đã rất tốt bụng, cô ấy không trực tiếp đến công ty cô, điều này chứng tỏ cô ấy vẫn muốn cho cô một đường lui, người tôi trượng nghĩa, cho dù cô không cảm động, thể nào còn có mặt mũi ở đây mắng Vạn tiểu thư?"

    "Vạn tiểu thư gì? Gọi cô Vạn!"

    "Cô thôi đi. Người lớn tuổi được gọi là cô. Cô xem Vạn tiểu thư người tôi còn trẻ thế nào?" Chu Quỳnh nịnh nọt nói.

    "Chu tiên sinh thật giỏi nói chuyện." Vạn Tạ rất thích lời khen của Chu Quỳnh, "Lời giải thích của Chu tiên sinh vừa rồi rất có lý, tôi quả thực rất trượng nghĩa, cho nên, cô này, cô xem, bây giờ có phải cô nên cho tôi một lời giải thích?"

    "Không phải, cô có ý gì?" Lưu Oánh lập tức tức giận, cô mắng Vạn Tạ, "Cô cũng quá lỗ mãng đi? Vừa rồi chồng tôi nói người lớn tuổi được gọi là cô, vậy bây giờ cô gọi tôi là cô là có ý gì?"

    "Yo! Cái này còn cần hỏi sao?" Vạn Tạ khinh thường nói, "Cô nhìn lớn tuổi hơn tôi, cho nên tôi gọi cô là cô Lưu thì có vấn đề gì?"

    "Tôi lớn hơn cô? Ha ha.. tôi nhỏ tuổi hơn cô, cám ơn."

    "Cô thôi đi, tôi điều dưỡng tốt như thế, nhìn lại cô đi, chưa tới ba mươi tuổi nhưng nhìn như bốn mươi tuổi. Cô không nghĩ là mình rất già sao?"

    "Nếu tôi thực sự lớn tuổi hơn cô, tại sao Quách tiên sinh lại thích tôi?"

    "Đàn ông mà, chính là như vậy, dù có món đồ chơi trăm vạn, nhưng nếu anh tôi chưa chơi đồ chơi hàng rong chục tệ, thì anh tôi vẫn sẽ chơi."

    "Ý cô tôi là đồ chơi hàng rong?"

    "Bằng không?" Vạn Tạ nhướng mày, "Có lẽ cô không thể tiếp nhận những gì tôi nói, nhưng sự thật chính là như vậy, cô cũng đừng quá tự tin vào chính mình! Mà này, nếu bây giờ cô thành thật xin lỗi tôi, tôi có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu cô tiếp tục chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách tôi đến gặp quản lý của cô để phàn nàn, nhân tiện, theo tôi được biết, công ty của cô rất chú ý hình tượng của mình, không cho phép nhân viên có bất kỳ vết nhơ nào trong đời tư, nếu tôi đến gặp quản lý của cô để phàn nàn, tôi đoán công việc của cô sẽ không còn nữa, phải không?"

    "Vậy cô không sợ tôi tới công ty cô kiện cô sao?"

    "Tôi là nạn nhân, tôi lại không có nhược điểm gì trong tay cô, hơn nữa, cô đừng quên, tôi không có việc làm! Chồng tôi có thể kiếm tiền, tại sao tôi phải khổ như cô, năn nỉ người khác mua bảo hiểm rồi kiếm tiền hoa hồng? Hiện tại tôi còn không có việc làm, cô cứ tùy tiện bịa ra tin đồn cho tôi, tôi còn thật sự không sợ cô!"

    Nghe Vạn Tạ nói như vậy, Lưu Oánh thực sự không còn lựa chọn, nói với Vạn Tạ: "Được rồi, tôi xin lỗi, Vạn tiểu thư, xin cô hãy tha thứ cho tôi!"

    "Cô xin lỗi như thế sao?"

    "Cô muốn tôi thế nào?" Lưu Oánh hỏi.

    Vạn Tạ không nói gì, nhưng liếc nhìn đùi của Lưu Oánh một cái, Lưu Oánh trong nháy mắt liền hiểu được, Vạn Tạ muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi.

    Bây giờ đã không phải thời cổ đại nữa, không có quá nhiều dịp bắt buộc phải quỳ gối, vì vậy, đối với người hiện đại mà nói, quỳ gối thực sự là một việc khó làm, suy cho cùng là quá vũ nhục người.

    "Tôi có lựa chọn khác không?"

    "Cô nói xem?"

    Lưu Oánh nghiến răng, quỳ xuống nói: "Tôi sai rồi, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi, Vạn tiểu thư!"

    "Dập đầu!" Vạn Tạ cao giọng nói.

    Lưu Oánh ủy khuất rơi nước mắt, nhưng cô ta nghĩ cũng không nghĩ, nặng nề dập đầu, sau đó muốn đứng dậy.

    "Ai bảo cô đứng dậy?" Vạn Tạ nói xong, đi tới trước mặt Lưu Oánh.

    Vạn Tạ đưa tay cầm lấy cằm Lưu Oánh, nhìn kỹ bộ dáng của Lưu Oánh, Lưu Oánh hỏi: "Cô nhìn cái gì?"

    Vạn Tạ không trả lời lời Lưu Oánh, mà trực tiếp tát Lưu Oánh hàng chục cái, thẳng đến khi máu chảy ra từ khóe miệng Lưu Oánh, Vạn Tạ mới thu tay lại.

    Sau khi Vạn Tạ rời đi, Chu Quỳnh cũng đánh Lưu Oánh một trận.

    Sau đó, Chu Quỳnh nói với Lưu Oánh, "Tại sao cô phản bội tôi?"

    "Bởi vì anh ấy giúp tôi mua rất nhiều thứ."

    "Ai trả tiền?"

    "Tất nhiên là anh ấy trả tiền."

    "Vậy làm sao có thể nói là giúp cô mua? Phải là hắn ta mua tặng cô."

    "Cũng có thể nói là anh ấy giúp tôi mua." Lưu Oánh giải thích, "Bởi vì có rất nhiều mặt hàng đã hết hàng ở quầy, anh ấy mua cho tôi phiên bản ở nước ngoài."

    "Cô xem những từ cô sử dụng, quầy, phiên bản nước ngoài, những từ này nghe có vẻ như rất cao cấp, là những thứ tôi không thể mua được."

    Chu Quỳnh đang nói, cầm một lọ nước hoa trên bàn lên, hỏi: "Nước hoa này là hắn ta tặng cô sao?"

    "Ừm." Lưu Oánh gật đầu, "Trừ lọ nước hoa hai mươi tệ anh mua cho tôi, số nước hoa còn lại đều là anh ấy tặng. Chai anh đang cầm là phiên bản ở nước ngoài, quầy trong nước không thể mua được, đây là lần trước tôi nói với anh tôi đi công tác, anh ấy đã cho tôi."
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 129: Mạc Uất Sở nghi ngờ sự trong sạch của Đường Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật ra lần đó cô không phải đi công tác gì cả, mà là cùng hắn ta đi ra ngoài chơi sao?"

    "Anh nghĩ sao? Công ty bảo hiểm cần đi công tác sao?"

    "Không phải cô nói đi công tác với chủ tịch của công ty sao? Còn có một chị nữa, là quán quân doanh số của bộ phận cô. Lúc đó không phải cô nói như thế sao? Kết quả, bây giờ cô ở đây nói cho tôi biết, tất cả đều là lừa tôi sao? Lưu Oánh, cô đúng là một kẻ dối trá!"

    "Đúng vậy, tôi quả nhiên là người phụ nữ dối trá, nhưng anh cũng không phải đồ tốt."

    "Cô có ý gì?"

    "Anh đừng tưởng tôi không biết, lúc còn ở nông thôn anh đã có ý tứ với Tiểu Âm, bị tôi tình cờ nhìn thấy còn ít sao? Hơn nữa, tôi biết thực ra anh động tay động chân với cô ta thường xuyên hơn nhiều so với những gì tôi thấy. Bây giờ tôi còn nghi ngờ có phải anh và Đường Âm đã đến bước kia rồi hay không?"

    "Cô đoán mò cái gì? Tôi và Đường Âm chỉ là nắm tay, thật sự không có chuyện gì nữa!"

    "Anh không cần giải thích vội vàng như vậy, tôi nhớ trước đây anh từng mua cho Đường Âm một cục xà phòng, xà phòng đắt như vậy, sao tôi chưa từng thấy anh mua cho tôi? Cũng may bị cô giật lấy, còn mắng Đường Âm một trận, còn dúi đầu cô ta vào nước xà phòng, liên tục đè cô ta xuống, khiến cô ta đau đớn, nếu không giọng điệu bây giờ của tôi sẽ không tốt được."

    "Thực ra, loại xà phòng đó cũng không quá đắt, chỉ mười lăm tệ mà thôi. Bình thường tôi tiết kiệm tiền nên một ít tiền, cho nên một chút tiền đó đối với tôi mà nói thật sự không tính là gì."

    "Cái đó ở nông thôn! Một cục xà phòng mười lăm tệ, còn không đắt sao? Hơn nữa, tôi nhờ anh mua xà phòng, anh mua cho tôi loại ba tệ, anh nói tôi dùng cái đó là được, tại sao anh lại sẵn sàng mua xà phòng cho cô ta? Hơn nữa, tôi đoán anh mua cho tô ta một miếng xà phòng, cô ta sẽ ngủ với anh, đúng chứ?"

    "Chuyện này thật sự không có." Chu Quỳnh giơ ba ngón tay lên, "Chuyện này tôi có thể thề với trời, tôi và Đường Âm thật sự không có việc gì."

    Mặc dù Chu Quỳnh nhiều lần cam đoan mình và Đường Âm không có quan hệ gì, nhưng Lưu Oánh vẫn không tin.

    Vì vậy, Lưu Oánh đã làm một việc đặc biệt khó chịu, cô ta trực tiếp thành lập một nhóm WeChat, chỉ có bốn người trong nhóm: Lưu Oánh, Chu Quỳnh, Đường Âm và Mạc Uất Sở.

    "Đều ở đây sao?" Lưu Oánh gửi một tin nhắn.

    Hôm nay là thứ tư, Chu Quỳnh và Lưu Oánh đều đang đi làm, vì vậy Chu Quỳnh không thể ngăn Lưu Oánh nói bậy trong nhóm.

    Đường Âm nhìn thấy tin nhắn, cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô vẫn trả lời, "Tôi ở đây."

    "Mạc tổng đâu? Mạc tổng cũng ở đó sao?"

    "Ừ, cô nói đi." Mạc Uất Sở gửi một tin nhắn.

    "Cô lập nhóm này để làm gì?" Chu Quỳnh hỏi.

    Lưu Oánh không để ý đến Chu Quỳnh, mà hỏi: "Đường Âm, tôi hỏi cô, cô và anh họ có một chân không?"

    "Chị dâu, chị nói cái gì? Đó là anh họ em."

    "Anh họ chỉ là xưng hô mà thôi, cô và dì của Chu Quỳnh miễn cưỡng có thể được coi là mẹ nuôi và con gái nuôi. Cô và Chu Quỳnh hoàn toàn không phải là anh em họ."

    "Quả thực là thật, hai chúng tôi không phải anh em họ thật sự. Nhưng ít nhất anh ấy cũng là anh họ trên danh nghĩa của tôi, tôi làm sao có thể có quan hệ gì với anh ấy? Hơn nữa, anh họ tôi không phải đã kết hôn với chị sao?"

    "Đường Âm, cô ít ở đây hư tình giả ý với tôi, tôi nhớ lúc ở nông thôn, Chu Quỳnh đã bảo vệ cô vài lần, hơn nữa còn mua cho cô cục xà bông giá mười lăm tệ, anh ta còn không nỡ mua cho tôi cái đắt như vậy, cô có tư cách gì nhận khối xà phòng đó?"

    "Cái xà phòng đó sau này không phải là bị dì Chu mang đi rồi sao? Hơn nữa mười lăm tệ cũng không đắt!"

    "Ở nông thôn, một miếng xà phòng mười lăm tệ còn không đắt sao? Tôi nhớ nhãn hiệu xà phòng được đại ngôn bởi một người nổi tiếng tên là cái gì Yến, xem như cũng không phải đồ tệ."

    "Đó là bởi vì sinh nhật của tôi sắp đến, anh họ mua xà phòng cho tôi làm quà sinh nhật! Mặc dù anh họ không phải là anh họ ruột, nhưng anh ấy tặng tôi một khối xà phòng thì làm sao?"

    "Cô thôi đi! Cô và Chu Quỳnh có chuyện. Cô sống ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy, dì đối xử với cô như thế nào. Nếu không phải Chu Quỳnh một mực bảo vệ cô, cô có thể sống đến bây giờ sao? Cô nói, nếu cô và anh ta không có quan hệ gì, tại sao anh ta lại bảo vệ cô? Tại sao anh ta phải mua xà phòng cho cô?"

    Nhìn thấy Lưu Oánh gửi nhiều tin nhắn như vậy cho Đường Âm, Chu Quỳnh không thể nhìn được nữa.

    Mặc dù Chu Quỳnh không quá thích Đường Âm, nhưng anh ta lại càng ghét Lưu Oánh hơn.

    Vì vậy, Chu Quỳnh đã gửi một tin nhắn: "Được rồi, Lưu Oánh, cô đừng làm khó Tiểu Âm nữa, cô ấy không có lỗi, là trước đây tôi có mưu đồ không tốt với cô ấy nên mới giả tình giả ý chăm sóc cô ấy, thực ra, tôi chỉ muốn ngủ với cô ấy, nhưng tôi không bao giờ thành công."

    "Anh cư nhiên vì cô ta mà tự nhận tội? Cô ta tính là cái gì? Cô ta không phải chỉ là một bình hoa thôi sao? Đẹp thì có gì giỏi?"

    "Không phải cô nói phụ đẹp là tiền vốn sao? Không phải cô dựa vào vẻ đẹp của mình, cùng cái gì Quách tiên sinh ở một chỗ sao?"

    Chủ đề trong nhóm thay đổi ngay lập tức, biến thành Chu Quỳnh và Lưu Oánh cãi nhau.

    Đường Âm và Mạc Uất Sở không nói chuyện, chỉ nhìn hai người họ cãi nhau.

    Cuối cùng, Đường Âm và Mạc Uất Sở hiểu ra, Lưu Oánh ngại Chu Quỳnh không có tiền, lại cảm thấy mình ưa nhìn, nên đã giao du với một khách hàng, khách hàng đó họ Quách.

    Sau đó, hai người họ đã hiểu được.

    Chỉ là, khiến Đường Âm không nghĩ tới chính là bởi vì Lưu Oánh nói như thế, hiện tại Mạc Uất Sở nghi ngờ cô. Mặc dù anh không thực sự nghe thấy hoặc nhìn thấy những gì đã xảy ra giữa Đường Âm và Chu Quỳnh, nhưng anh nghe Chu Quỳnh đã chiếm không ít tiện nghi của cô

    Vì vậy, Mạc Uất Sở ghen tị, cũng nghi kỵ.

    Trong tình huống này, anh công tử nhà giàu này chắc chắn không thể nuốt trôi được.

    Vì vậy, Mạc Uất Sở đi tìm Đường Âm, buổi chiều Đường Âm không có lớp học, liền bị Mạc Uất Sở cưỡng chế đón đi, Mạc Uất Sở đưa Đường Âm trở về nhà.

    Nói là nhà, nhưng thật ra là nhà riêng của Mạc Uất Sở, Mạc Uất Sở đem Đường Âm đặt lên giường rồi làm chuyện xấu.

    Mặc dù lúc bình thường Mạc Uất Sở rất nghe lời Đường Âm, nhưng bây giờ bởi vì nghi ngờ và ghen tuông, anh không có cách nào đối xử với cô như ngày thường.

    Mạc Uất Sở hỏi Đường Âm, cuối cùng, khi nhìn vết máu trên khăn trải giường, lúc này anh mới ý thức suy đoán của mình thật đáng xấu hổ.

    Nhưng chuyện đã làm, Mạc Uất Sở không có biện pháp xoay chuyển, tự trách cũng vô ích.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...