Chương 20: Lựa chọn cô ấy. Bấm để xem Nhìn thấy Dương Tử Nghi không còn trong này, anh nhẹ nhàng nói với Lã Chữ Minh để ý cô, sau đó nhẹ nhàng tạo ra sơ hở. - Bích Hoạt, anh muốn về phòng nghỉ ngơi. - Em đưa anh về. Lâm Dật nhẹ nhàng đi phía trước, Trương Bích Hoạt hoạt biết anh đã bắt đầu ngấm thuốc liền nhanh chóng tiến đến phía anh, dùng hai tay mình ôm sát lấy tay anh, không ngại dùng bờ ngực chạm đến cơ thể anh. Nhưng cô lại không biết rằng, Lâm Dật anh vốn là người giỏi chịu đựng kiềm chế. Cái bẫy trong phòng đã được anh sắp đặt sẵn, toàn bộ bốn phía đều là camera siêu nét, bất kì ai một khi bước vào căn phòng này đều bị anh soi đến mức độ rõ từng chân tơ kẽ tóc. Sau khi hai người bước vào phòng, Trương Bích Hoạt cũng tranh thủ từng phút một, cô ta nhẹ nhàng động chạm từng lần lên ngực, vai Lâm Dật, điều này khiến anh quả thực không hề vui vẻ là mấy, nhưng anh vẫn phải để con cá cắn câu. Anh nhẹ nhàng đụng chạm vào bờ vai cô. Hôn lên tai cô sau đó thì thầm: - Anh đi tắm. Thực chất ra Lâm Dật đang muốn dùng nước lạnh để giảm bớt cơn nóng ran trong người. Anh vốn dĩ đã là người đàn ông mạnh mẽ, huống hồ lần này lại còn bị hạ dược, bởi vậy với anh mà nó cơ thể hiện tại như ngàn con kiến bò trong thân, bứt rứt khó chịu quá khó tả. Và hiện tại anh cũng muốn tránh xa người phụ nữ kia, anh cảm thấy thật ghê tởm. Trước đây anh từng thấy có lỗi, thậm chí cũng từng nghĩ đến việc cho cô ta một danh phận, nhưng càng ngày những hành động của cô ta càng lên lộ liễu, coi anh như kẻ ngu kẻ ngốc, lại muốn lợi dụng điều đó để làm ra việc gây tổn hại đến anh và tổ chức, điều đó anh không chấp nhận được. Trương Bích Hoạt thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, liền liên tục chạy đến bàn làm việc trong phòng của Lâm Dật nhanh chóng tìm kiếm, nhưng tất cả những điều cô ta muốn tìm kiếm thật quá khó khăn, cuối cùng cô ta tìm thấy được một ngăn kéo khóa, mà chiếc chìa khóa lại thật trùng hợp đang cắm ngay ổ. Không đợi suy nghĩ nhiều cô ta liền mở ngăn kéo đó ra, cầm trên tay chiếc UBS nhỏ bé nhanh chóng đút vào chiếc ví cầm tay nhỏ. Cô ta vốn là người thân thuộc nên chắc chắc sẽ không bị ai để ý. Nhưng lấy được thì đã sao, cô vẫn còn muốn người đàn ông kia nữa. Cô ta nhẹ nhàng đến cạnh cánh cửa nhà tắm, liên tục gõ tay vào cửa: - Lâm Dật, anh có cần em giúp gì không? - Không cần. - Anh thực sự không cần sao? - A Hoạt, em đến nói với Lã Chữ Minh mang đến cho anh một bộ quần áo để thay. Mà lời nói đó của Lâm Dật vốn dĩ là để cô ta bước chân khỏi phòng, căn phòng này, không dành cho cô ta, chỉ cần cô ta bước chân ra, toàn bộ quá trình cô ta ăn trộm sẽ được anh dùng làm bằng chứng để khai trừ. Còn có, cho dù anh có bị hạ dược, anh cũng kiên quyết không chạm vào người phụ nữ đó. Trương Bích Hoạt nghĩ thầm, chỉ là lấy một bộ quần áo, sau khi lấy xong cô nhất định sẽ cùng anh mây mưa một trận, nhưng chính bản thân cô không ngờ, từ khi cô bước vào, hàng loạt vệ sĩ tinh nhuệ đã bao vây kín bốn phía căn phòng, mà khi cô vừa bước hết chân ra nói với Lã Chữ Minh lấy giúp Lâm Dật một bộ quần áo cũng là lúc họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào gáy cô. Trương Bích Hoạt đến lúc này mới biết được, bản thân mình mới là con mồi được Lâm Dật nhắm trúng, cô nhanh chóng quay lại nhìn vào căn phòng. Lâm Dật đã một thân áo tắm nhìn cô ta với nụ cười nửa miệng, Trương Bích Hoạt bắt đầu lên tiếng, bắt đầu kể chuyện về những chuyện đã sảy ra, nhưng đều bị Lâm Dật bỏ mặc, anh phẩy tay ra hiệu cho những người phía sau, họ nhanh chóng giải quyết sự việc tránh để ảnh hưởng đến những khách khứa đang ở dưứi bữa tiệc. Lúc này Lã Chữ Minh bước vào căn phòng của Lâm Dật, cảm nhận được từng cơn run lên của cơ thể anh, Lã Chữ Minh lúc này mới biết rằng Lâm Dật bị hạ thuốc. Người phụ nữ kia vì mục đích của mình không ngần ngại hại dược trên người anh để tìm ra một con đường sống cho mình, nhưng hiện tại, anh chỉ có thể chử thầm trong lòng người phụ nữ độc ác kia. - Lâm Tổng, anh không sao chứ? - Dương Tử Nghi đâu? - Cô chủ Dương đang ở phía hồ bơi, cậu chủ không lẽ anh.. Lời chưa nói dứt thân ảnh trước mắt anh đã không còn thấy đâu nữa. Lâm Dật vốn là người được rèn luyện, việc trèo tường vượt rào không hề làm khó anh, thân ảnh anh biến mất sau khuôn cửa lan can phòng ngủ khiến Lã Chữ Minh không thể nói gì hơn, nhưng anh biết nếu cậu chủ đã quyết định như thế sẽ không thể rõ ràng. Bất chợt nhớ ra điều gì đó, khiến Lã Chữ Minh chỉ có thể đập tay vào trán, sau đó bước thật nhanh ra khỏi cửa phòng, điều động một đám vệ sỹ cảm tử nghiêm nghị đứng gác trước cửa phòng của Lâm Dật. Sau đó cũng nghiêm nghị thực hiện công việc của mình. Lâm Dật tìm thấy Dương Tử Nghi ở phía hồ bơi, anh nhìn thấy cô thì cổ họng càng thêm khô cứng, anh cố gắng kìm lòng bởi vì anh cũng lo sợ, sợ cô lại rơi vào cơn hoảng loạn giống như đêm hôm đó. Anh thực sự không muốn làm tổn thương cô, muốn cô và anh bên nhau là hoàn toàn tự nguyện. - Tử Nghi. - Ờm, chú Lâm, xin lỗi.. - Em sợ tôi sao? - Không có, chuyện là.. à, chú mặc áo tắm ra đây là muốn bơi giờ này sao? Mọi người đang ở trong tiệc.. ừm.. ờ.. Lâm Dật lúc này mới thấy Dương Tử Nghi thoáng luống cuống muốn dời khỏi nơi này, anh nhớ lại cô mới lúc nãy vừa nói muốn tìm trai trẻ sẽ tốt hơn là lấy anh, bởi anh và chú Hứa quá già rồi. Anh bỗng nhiên không chấp nhận được điều đó, bởi anh vốn nghĩ sau đêm đó cô là người của anh, mặc sức cho cô vùng vẫy, anh liền dùng tay ôm lấy bản thân cô vào lòng. Anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện cô dời đi hay yêu người khác. Cô kể từ giờ phút đó phải là của anh. Quả nhiên đối với hành động cua anh Dương Tử Nghi bắt đầu hoảng loạn. Nhưn Lâm Dật đến giờ phút này, chỉ khi vừa chạm tay đến cô thôi, tâm trạng anh và những tế bào trong anh đã không kìm nén được nữa rồi. Lâm Dật mạnh mẽ ôm lấy Dương Tử Nghi, áp khuôn mặt mình xuống sát phía mặt cô, nhanh chóng hôn lên môi cô để thỏa mãn lòng mình, anh không kìm nén thêm được phút giây nào nữa, hận rằng nơi này không có một chiếc giường trực tiếp đè cô xuống. Sau nụ hôn trong sự vùng vẫy yếu ớt của Dương Tử Nghi cuối cùng Lâm Dật cũng phải tự mình dừng lại, mạnh mẽ giữ lấy hai cánh tay cô, ôm cô vào lòng dùng thân anh nhanh nhẹ của mình đưa lại cô về căn phòng cũ. Lần này anh nhất định cùng cô trải qua tất cả. Anh cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm với cơ, thậm chí là sẵn sàng đón nhận mọi điều mà cô mong muốn, là tất cả kể cả sự trừng phạt đến từ phía cô. Nhưng trước khi làm điều đấy, hiện tại anh phải cùng qua trải qua đêm nay đã. Lâm Dật kể từ lúc bước vào căn phòng hoàn toàn không dời khỏi Dương Tử Nghi bàn tay anh không ngừng di chuyển, ôm cô, hôn cô, lưỡi anh nhẹ nhàng cậy hai hàm ra cô ra tham cuốn chặt đùa giỡn với chiếc lưỡi của cô gái nhỏ thậm chí không muốn một phút một dây nào có thể ngừng lại. Nhưng anh lại hận chính bộ váy mà mình tặng cô, sao lại có thể khó cởi ta đến vây chứ. Nếu đã khó vậy không cần cởi ra nữa, anh trực tiếp vén từng tầng của chiếc váy đó lên, dùng một bàn tay điêu luyện cởi chiếc quần nhỏ trong lớp váy bồn bềnh kia. Anh không hề để ý đến sự phản kháng của Dương Tử Nghi bởi kể từ nụ hôn ban đầu với cô, anh xác định đã không thể dừng lại rồi.
Chương 21: Tiếng súng. Bấm để xem Dương Tử Nghi không cách nào hô hấp nổi, cô càng cố gắng vùng vẫy, bàn tay không nhừng đập lên ngực anh, thậm chí không tiếc dùng thêm một chút sức lực cào lên tục lên cổ, lên ngực anh để có thể thấy anh ra khỏi cơ thể mình. Lâm Dật miễn cưỡng ngẩng lên nhìn lên khuôn mặt nhỏ của cô, cho cô một chút không khí để thở, nhưng khi nhìn lên khuôn mặt dời xuống bờ môi mọng lên vì bị anh hôn đến sưng đỏ, anh lại càng thêm gấp gáp. Lâm Dật với những câu nói lấp lửng, kèm theo hơi thở nặng nề của cơn kích tình đang trong cơn khó chịu dâng trào, anh quả thật không thể kiềm chế được sau mỗi lần ôm cô động chạm, tay anh luận động khắp nơi nhưng càng không khiến anh vơi đi sự khó chịu trong lòng. - Tử Nghi, anh không chịu được nữa, giúp anh. - Đừng, chú Lâm, buông.. Lâm Dật chơi vơi nghe được sự từ chối của cô gái nhỏ, anh lại càng không chấp nhận, cô vì sao lúc trước theo anh đến vậy, hiện tại lại có thể từ chối anh sao? - Xin em.. Đôi bàn tay Lâm Dật vẫn liên tục di chuyển nơi phần mềm mại phía trên thân cô gái, nhưng anh không hề để ý được rằng cô gái dưới thân anh đã bắt đầu rơi xuống những giọt nước mắt. Lâm Dật điên cuồng không hề muốn nghe thấy cô gái nhỏ liên tục cầu xin anh: - Chú Lâm, xin đừng, xin đừng động vào cháu, không cần như vậy. - Tử Nghi, một chút thôi sẽ thoải mái, thả lỏng ra được không? - Đừng mà, cầu xin chú.. Lâm Dật đến hiện tại không chấp nhận nổi nữa, đám quần áo váy vóc kia của cô cũng chẳng đủ kiên nhẫn để có thời gian nghiêm túc cởi ra nữa, đối với sự vùng vẫy của Dương Tử Nghi anh cũng không có thời gian để cởi chính chiếc áo choàng tắm của mình, tất cả chỉ có thể vội vàng vén sang một bên bắt đầu cuộc truy hoan đầy hoang dại. - Đừng mà, chú Lâm.. cháu đau, thực sự đau. Anh cứ như vậy hung hăng đem vật dưới thân mình đi vào trong cô, càng lúc càng nhanh, cơn kích tình của thuốc càng khiến anh thêm bùng nổ. Anh tiếp tục luận động, lại càng ôm chặt cô vào lòng, thử qua đủ các loại tư thế, đủ mọi nơi, từ giường ngủ, đến bàn làm việc, sàn nhà rồi cả sô pha. Không hề dừng lại cho đến khi tác dụng của thuốc không còn là lý do nữa, mà chỉ còn là cơn hoan lạc của hai người. Phía bên ngoài bữa tiệc, thời gian trôi thật nhanh khiến cho mọi người cũng tản dần ra dời khỏi, chỉ có lúc này Thư Phàm đến chỗ Dương Thành Nghị hỏi về Dương Tử Nghi, anh mới chợt nhận ra con bé không hề xuất hiện ở nơi này thật lâu rồi. Lục Triển Vũ cùng Lâm Tiểu Lan cùng hai gia đình chính thức kết giao mong muốn một hôn lễ thật gần, bởi căn bản bốn nhà họ đã có nhà họ Dương thuận lợi cho con trai lấy vợ, vợ thằng bé đó không phải môn đăng hộ đối nhưng cũng đủ khiến gia tộc mở mặt vì một nàng dâu vừa giỏi vừa ngoan hiền. Nhưng lần này lấy được cô con gái nhà họ Lâm, không khác nào nhà ông vớ được cục minh châu cực quý, Lục Triển Vũ cũng không bài xích chuyện này, hai nhà Lâm Lục chính thức kết thông gia đợi đến ngày tổ chức lễ cưới. Đến khi bước ra khỏi cửa liền thấy người nhà họ Dương hấp tấp chạy đến. Dương Thành Nghị nhìn về phía Lâm Tiểu Lan hỏi: - Tiểu Lan, từ lúc bắt đầu bữa tiệc đến giờ, Tử Nghi có ở cạnh em. Lâm Tiểu Lan chợt nhớ ra điều gì đó, Dương Tử Nghi từ khi trải qua kỳ thi trung học đã rất kỳ lạ, mọi lần cô luôn là tâm điểm của mọi bữa tiệc, chỉ là ngày hôm nay cậu ấy nói với cô rằng không thích ồn ào, còn nói sẽ lấy bánh ngọt ra ngoài vườn hoa ngồi, còn không quên căn dặn Lâm Tiểu Lan xong việc đến tìm cô ấy. Mà khi nghe được câu hỏi của Dương Thành Nghị cô cũng loáng thoáng có dự liệu xấu trong lòng. Lâm Tiểu Lan không kịp trả lời liền nhanh chóng chạy ra phía vườn ngoài khuôn viên, khay đựng bánh còn vương vãi trên nền đất, đôi giày cao gót của cô trên mặt đất mỗi chỗ một chiếc, những chiếc bánh cũng bị rơi thật lung tung, nhìn trên cửa sổ tầng hai, cánh cửa đấy hoàn toàn không đóng, rèm cửa mỏng nhẹ vẫn được gió thổi bay phấp phơi trên bầu trời, Lâm Tiểu Lan không nói gì chỉ bất ngờ đưa tay lên che miệng mà khuôn mặt lại hiện rõ lên vẻ mặt lo sợ, miệng cô chỉ kịp thốt lên một tiếng thật nhỏ nhưng đủ để khiến những người bên cạnh nghe được: - Chú ba. Nhưng sau đó khi mọi người nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đứng quay lưng về phía lan can, tiếng người đàn ông trần ấm hét lên thật lớn: - Dương Tử Nghi. Lâm Tiểu Lan nhìn thấy điều này chỉ có thể nhanh chóng chạy quay lại phòng khách, thật nhanh chạy lên cầu tháng tiến về phía căn phòng đó, trước mắt cô là cả dàn vệ sỹ đứng thành hàng nghiêm nghị. Thấy cô chủ chạy đến tiếp theo là những người khác Lã Chữ Minh liền đứng dạy cúi chào mọi người. - Lã Chữ Minh ý cậu là sao? - Cậu Dương, quả thực tôi chỉ làm theo mệnh lệnh. - Cậu có biết em gái tôi đang ở trong đó không? - Tôi biết. - Vậy cậu có biết Lâm Dật đối với con bé là loại gì không? - Thật xin lỗi cậu Dương, cho dù hôm nay dùng tính mạng này của tôi và những huynh đệ khác, tôi cũng nhất định phải ngăn cảm mọi người, tôi tin tưởng sau đêm nay chủ nhân của tôi nhất định cho cô chủ Dương công đạo. - Công đạo cái gì chứ? Dương Thành Nghị không còn bình tĩnh được nữa, đánh một đấm thật mạnh vào khuôn mặt Lã Chữ Minh nhưng anh vẫn đứng yên chịu đánh. - Cậu chủ Dương, ngày hôm nay tôi cùng huynh đệ ở đây chỉ ngăn cản mọi người vào phòng, tuyệt đối không đánh lại. Lúc này ba người đàn ông cuối cùng cũng phải hành động, ba người nhào lại đánh những người vệ sỹ tinh anh kia, nhưng bọn họ cũng đề phòng quả nhiên là người được rèn luyện, thậm chí Thư Phàm và Lâm Tiểu Lan muốn nhân hỗn loạn lẻn vào cứu Dương Tử Nghi cũng bị họ ngăn lại. Trận chiến càng ngày càng mệt mỏi, những người vệ sĩ kia cho dù khuôn mặt bị đánh bê bết máu, người bị đấm đá đau đến thấu xương cũng nhất định tạo thành thành trì vững trãi chống lại sự phẫn nộ của ba người kia. Đoàng.. Cho đến khi tiếng sung vang lên trong không trung, lúc này Dương Thành Nghị đã xác định được sự việc đã không còn đơn giản, Tử Nghi của anh, con bé nhất định sẽ không chịu nổi. Bùm. Bùm - Tử Nghi. Cùng theo tiếng hét của Lâm Dật là những tiếng động của mặt nước. Mọi người lại nhanh chóng chạy quay trở lại phía hồ bơi. Chỉ thấy Lâm Dật hét một tiếng thật lớn: - Chuẩn bị xe. Điều này khiến cho mọi người có mặt ở đây đều hoang mang, nhận thấy thân hình Lâm Dật ôm Dương Tử Nghi trong lòng ngồi thật nhanh vào chiếc xe thể thao đi phóng thật nhanh ra khỏi Lâm viện, họ chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo trong sự hoang mang hoảng loạn vô cùng.
Chương 22: Hồi ức của tiếng súng. Bấm để xem Lâm Dật đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chiếc áo khoác tắm màu lam nhung đã ướt sũng, nhưng cũng không thể thay đổi tâm trạng của anh lúc này. Mà khi này những người còn lại cũng kịp đến nơi, chỉ còn thấy người đàn ông kia bất lực đi tới đi lui trước cửa căn phòng đó, thi thoảng lại đấm tay thật mạnh vào bờ tưởng, trên mu bàn tay vẫn là những vết thương đang rỉ máu. Anh ấy thực sự đã ân hận bởi hành động của mình. Cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, một người y sỹ chạy thật nhanh qua phía mọi người xong lại chạy quay lại: - Bác sỹ Hứa, thật may anh ở đây, bác sỹ Trần báo tôi gọi điện tìm anh đến vào phòng phẫu thuật lập tức, bệnh nhân thuộc nhóm máu AB RH âm tính, nên tôi sẽ liên hệ đến hội nhóm máu hiến từ thiện nhanh nhất, còn nữa, bệnh nhân đang có dấu hiệu suy tim và lượng hồng cầu giảm, cần thực hiện càng nhanh càng tốt. Người nhà bệnh nhân có đến dây không ạ? - Có. - Lập tức đi xét nghiệm máu xem ai trùng nhóm máu, để truyền máu trực tiếp ạ. - Lấy của tôi trước, tôi cùng nhóm máu. - Lâm Dật lúc này ở phía bên cạnh mới lên tiếng. - Y lá La, đưa cho cậu ấy một bộ quần áo bệnh nhân rồi đưa vào phòng truyền máu trực tiếp, Dương Thành Nghị cậu lập tức đi thử máu xem có cùng nhóm máu với Tử Nghi không. Minh Thành cậu cũng đi luôn đi xem có cùng thì càng tốt. Tiểu Lan và Thư Phàm lập tức liên hệ với những hội nhóm máu hiếm tìm người giúp đỡ. Mình sẽ lập tức vào phòng phẫu thuật. Lục Triển Vũ nhanh chóng phân phó mọi người sau khi nghe được lời nữ y tá nói lúc nãy, anh hoảng loạn nhưng thứ anh cần lúc này là kéo Dương Tử Nghi lại từ tay tử thần. Lâm Dật nằm truyền máu cạnh Dương Tử Nghi không ngừng nhớ lại những điều vừa mới sảy ra. Anh cùng cô lăn lộn, anh nhớ lại từng lời nài nỉ van xin của cô nhưng anh không kiềm lòng nổi. Lần đầu tiên sau khi anh phóng tích thật nhiều vào sâu trong thân thể cô vốn dĩ khi đó tác dụng của thuốc đã hết, chỉ còn lại những cơn kích thích tột cùng của anh khi ôm cô gái bên cạnh vào lòng. Một lần, thêm một lần rồi lại một lần nữa, anh xoay chuyển cô từ nơi này đến nơi khác. Đến khi hai người lăn lộn trên chiếc sô pha, anh lại một lần nữa gầm lên âm thanh của con thú mạnh mẽ săn mồi, cũng là lúc bàn tay Dương Tử Nghi chạm được vào một thứ vô cùng lạnh lẽo. Sau lần trước cô đã hiểu đây là thứ gì, cô không ngờ bên cạnh người anh lại có súng. Lúc này Dương Tử Nghi dứt khoát cầm chiếc súng lên đặt lòng súng vào cổ Lâm Dật, yêu cầu anh tránh ra cô ra. Lâm Dật lúc này mới cả kinh, nhìn sang phía bên cạnh phát hiện bộ quần áo của mình khi nãy vội vào nhà tắm mà đặt luôn nơi này. Anh bất ngờ bởi hành động của cô nhưng hơn hết anh càng lo sợ cô làm hại bản thân mình. Anh vốn dĩ nghĩ sau ngày hôm nay cô sẽ chấp nhận ở bên cạnh anh, anh đồng ý bảo vệ cô, chăm sóc cô hết quãng đời còn lại. Bởi vậy khi anh biết được Trương Bích Hoạt hạ dược với chính mình xong thì anh đã không ngừng nhìn thấy những hình ảnh của cô trong đầu mình. Anh muốn gieo giống nòi của bản thân mình vào trong cô, nên thật nhanh chóng đi tìm cô, nhưng đến khi cô chĩa súng vào người mình anh đột nhiên cảm thấy lo sợ. Anh không sợ cô dùng súng bắn anh, điều anh sợ đó chính là sức giật của loại súng này quá lớn, bàn tay cô mỏng manh như vậy làm sao chịu được. Anh biết nếu như cô không lên đạn anh nhất định sẽ lựa chọn thời cơ để cướp lại khẩu súng từ bàn tay cô. Nhưng cô lại chĩa súng về phía anh, đứng dậy mỗi bước lại lùi về phía sau. Cho đến khi cả thân thể cô chạm vào lan can lầu hai ấy. Anh mới nhẹ nhàng nói với cô: - Tử Nghi, em đừng như vậy, đưa súng cho anh được không? - Chú sợ chết sao? - Anh không sợ chết, anh sợ làm em tổn thương, loại súng đó, sẽ làm em bị thương mất. - Bị thương sao? Có đau không? Có đau bằng nỗi đau trong lòng tôi không? Chú không hiểu được được. - Tử Nghi, vậy nếu em đau như vậy, anh sẽ đền bù nỗi đau cho em được không, lại gần đây, đừng lùi lại phía sau nữa. - Phải, tôi yêu chú như vậy, sao lại làm chú đau được cơ chứ! Dương Tử Nghi không còn chĩa súng về phía trước nữa. Cô vừa mỉm cười, nhưng nước mắt cô lại lăn dài trên hai khuôn má. Nhìn cô mỏng manh đứng lên lan can, nhưng bản thân cô lại tự mình thấy mình giống như một con búp bê rách nát. Vì sao anh chưa bao giờ quan tâm đến cô, anh rốt cuộc đối với cô là loại tình cảm nào cô chưa thể hiểu được, nhưng anh chưa bao giờ vì cô suy nghĩ, chưa bao giờ biết được cô yêu như nào, thậm chí có lẽ bản thân anh ngoài biết cô yêu anh thì không hề biết những điều khác. - Dương Tử Nghi. Lúc này Lâm Dật đã gằn lên từng tiếng, anh thực sự lo sợ, anh có thể chấp nhận để cô bắn anh, trăm nghìn viên đạn găm vào anh cũng không thành vấn đề nhưng khi anh chính mắt nhìn thấy cô tự găm súng vào ngực mình bóp cò rồi nở cụ cười sau đó rơi tự do xuống hồ bơi khi đó. Cũng là lúc trái tim anh ngừng đập cùng cô. Anh vội vàng lao xuống hồ bơi không hề suy nghĩ, ôm được cô lên đến bờ anh cũng chỉ có thể giữ chặt vết thương sau đó nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Trong khi anh vẫn đang nghĩ đến sự thống khổ của mình thì bên cạnh xuất hiện thêm một người đàn ông nữa. Dương Thành Nghị cùng nhóm máu với Dương Tử Nghi nhanh chóng được đưa vào căn phòng đó. Sau gần sáu tiếng đồng hồ cuối cùng ánh đèn cấp cứu cũng tắt, Thư Phàm cùng Lâm Tiểu Lan cuối cùng cũng có thể đứng dậy. Thư Phàm trong lòng đau đớn hơn ai hết, bởi hai người cô lo lắng nhất đều ở trong căn phòng kia. Một đêm qua với cô không thể nói là nhẹ nhàng, toàn là đau đớn và dằn vặt trong lòng. Trước khi đến nhà họ Lâm cô luôn thấy trong lòng nhiều tâm tư khó nói, đặc biệt còn đến tận nơi hỏi Dương Tử Nghi xem cô có chắc chắn muốn đến nhà họ Lâm không, tâm lý cô hoàn toàn chưa điều chỉnh được khiến Thư Phàm lo lắng. Nhưng chỉ một nụ cười của con bé đã khiến cô không kìm lòng được. Cô chấp nhận đưa con bé đi cùng, nhưng chỉ vài phút thôi, cô vào nhà vệ sinh bởi cơ thể cô rất khó chịu, đến khi quay trở ra lại hoàn toàn không tìm thấy dấu vết. Cô đang mang thai, điều đó quả nhiên điều đó khiến cơ thể cô quá khó chịu, huống hồ thời gian gần đây tình hình sức khỏe của Dương Tử Nghi không tốt, khiến cô càng ngày càng suy nghĩ nhiều, điều đó đối với một người phụ nữ trong ba tháng đầu lại càng là điều đáng chú ý.
Chương 23: Sính lễ đến muộn. Bấm để xem Khi đèn phẫu thuật tắt, Dương Tử Nghi được chuyển đến phòng riêng, còn hai người đàn ông cũng có thể bước ra khỏi phòng đến phòng nghỉ ngơi hồi sức, nhưng họ đều từ chối và nhanh chóng đi theo Dương Tử Nghi vào muốn đợi cô cùng tỉnh lại. Nhưng khi đến cửa phòng bệnh của Dương Tử Nghi, Dương Thành Nghị liền lập tức yêu cầu Lâm Dật dời đi. Lâm Dật nhìn lên khuôn mặt Dương Thành Nghị với ánh mắt lạnh lùng: - Không ai ngăn cản được tôi ở lại nơi này. - Vậy cậu muốn khi nó tỉnh lại lại một lần nữa tìm đến cái chết sao? - A Nghị, bình tĩnh một chút được không? Anh mới truyền máu cho Tử Nghi, nghỉ ngơi một chút đi, đừng nổi nóng. - Nói xong Thư Phàm liền quay sang nói với Lục Triển Vũ. - Triển Vũ, ở đây có cáng ngủ cho bệnh nhân không anh, có thể cho tôi mượn hai chiếc cho hai người họ nghỉ ngơi một chút trước được không? Tôi nghĩ Tử Nghi cũng chưa thể tỉnh lại ngay đâu, cứ để anh ấy nghỉ ngơi một chút, người mới mất máu xong cần nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi được anh hãy trở về Lâm gia được không, bởi tôi nghĩ nên để cho Tử Nghi sau khi tỉnh dậy bình tĩnh một chút. Em ấy tôi sợ sẽ hoảng loạn quá độ sẽ tự làm hại bản thân mình. Mọi người thấy Thư Phàm nói vậy liền đồng ý, Lâm Dật cùng Dương Thành Nghị mỗi người một chỗ nghỉ ngơi sau một đêm vất vả. Ba người còn lại cũng tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống theo dõi tình hình của Dương Tử Nghi. Sau phẫu thuật Lục Triển Vũ là người luôn túc trực, theo dõi cô từng chút một. Sau đó liền nhanh chóng đến phòng làm việc nghiên cứu chút ít vấn đề của Tử Nghi, mong em ý có thể sớm tháo bỏ nút thắt trong lòng mình. Khi anh quay trở lại nhìn thấy mọi người vẫn đang ngủ, liền lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên vai giúp Thư Phàm, còn anh thì đến bên cạnh Lâm Tiểu Lan đánh thức cô dậy, đưa cô đến phòng mình tắm một chút, rồi nhờ người mang đến cho cô một bộ quần áo sạch. Bộ đồ của Thư Phàm có thể dễ di chuyển còn đối với Lâm Tiểu Lan bộ váy công chúa cồng kềnh còn khiến cô vác đi còn mệt hơn là một đêm không ngủ. Sau đó hai người cùng nhau quay trở về căn phòng của Dương Tử Nghi, đứng ở ngoài cửa hai người liền có thể thấy Lâm Dật đang ngồi bên cạnh giường bênh, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô nói trong nước mắt: - Tiểu Nghi, anh thật sự không nghĩ anh làm em đau khổ đến vậy. Em biết không, lần đầu tiên em đến gặp anh, em giống như tia nắng mặt trời vậy, thế giới của anh vốn chỉ có hai màu đen trắng, anh lạnh lẽo vô tình, giết người tàn nhẫn, nhưng khi e giơ tay ra chào anh, anh đã nghĩ, nếu anh đủ dũng khí để nắm đôi bàn tay ấy có phải cuộc sống của anh sẽ tràn ngập màu sắc. Nhưng anh lại không làm được điều đó. Đối với một thằng như anh, anh sợ bản thân mình không thể bảo vệ em chu toàn nhất khi anh vẫn chưa giải quyết được rắc rối của mình. Gần một năm nay em luôn vui vẻ. Mỗi ngày anh đều đứng trên tầng tám của tòa nhà, đợi hình bóng em đến tìm anh, đủ năm phút anh liền phải giả bộ lạnh lẽo bấm thang máy đi xuống, sau khi em dời đi anh lại bắt đầu quay lại làm việc. Mọi món quà em tặng anh đều lưu giữ, đều sếp thành từng dãy thật gọn gàng ở căn phòng em đã từng ngủ, nhưng anh biết rằng khi đó lòng em đang buồn lắm, em sẽ chẳng để ý đâu, còn món quà quý giá nhất, anh luôn luôn mang theo trên người. Tử Nghi, em đừng sợ anh như vậy nữa có được không. Đêm qua trước khi anh làm những chuyện đấy, anh đều chấp nhận sẽ bảo vệ em, chăm sóc em, chỉ là đến bản thân anh cũng không thể kìm ném được lòng mình, ai lại có thể kiềm lòng được khi ở bên cạnh người mình yêu chứ. Anh xin lỗi, anh thực sự không nghĩ giữa hai chúng ta lại sảy ra chuyện như vậy. Tha thứ cho anh được không? Anh tuyệt đối sẽ giữ vững lời hứa trọn đời yêu thương chăm sóc em. Xin em, đừng bỏ rơi anh lại. Lục Triển Vũ cùng Lâm Tiểu Lan đứng bên ngoài đều nghe được từ đầu đến cuối. Cho đến khi họ bước vào căn phòng, Lâm Dật nhìn hai người họ chúc mừng đôi câu rồi sau đó, liền nhờ Lục Triển Vũ chăm sóc cô. Anh muốn trở về, chuẩn bị sính lễ, đánh trống khua chiêng đến nhà họ Dương xin phép được lấy cô làm vợ. Mà những lời Lâm Dật nói nãy giờ đương nhiên Dương Thành Nghị nằm trong căn phòng kia cũng nghe rõ từng chữ một, bản thân anh cũng biết được rằng hai người họ chắc chắn có duyên nợ với nhau, nhưng em gái anh vốn là cô gái vui vẻ hoạt bát, vậy mà chỉ gần một năm gặp cậu ta, ánh mắt, nụ cười con bé đã khác, con bé thay đổi quá nhiều, từ đau lòng cho đến cách suy nghĩ đều là trưởng thành lên. Nhưng sự trưởng thành đó lại chính là những giọt nước mắt. Sự hoảng loạn về tâm lý, cũng như những lúc thơ thẩn ngồi nhìn mãi về một hướng hoàn toàn không có mục đích. Nhưng anh không chấp nhận được chuyện này, Dương Tử Nghi là em gái anh, anh làm sao có thể để con bé chịu đựng như vậy mãi được. Lâm Dật dời đi, anh lập tức vùng dạy, liên lạc với những mối quan hệ của mình lập tức đưa Dương Tử Nghi đi nước ngoài rồi tiếp tục điều trị. Anh chỉ có thể để Thư Phàm cùng Dương Tử Nghi đi trước, còn mình quay lại nhà họ Dương từ chối chuyện xin cưới của Lâm Dật. Xông xuôi anh trở về, quả nhiên Lâm Dật đang xin phép ba Dương cho anh được lấy Dương Tử Nghi làm vợ. Nhưng Dương Thành Nghị đi từ ngoài cửa vào lập tức lên tiếng từ chối. - Tôi tuyệt đối không đồng ý! - Ây thằng quỷ này, không phải em gái con theo đuổi A Dật sao, con đồng ý để thành toàn cho em gái con không được sao? - Con sao, con hận không giết được cậu ta chứ có thể đồng ý sao? - Bác Dương, dọn dẹp đồ đạc, cả nhà chúng ta sẽ qua nước ngoài định cư, không ở lại trong nước nữa. - Con làm cái gì vậy? - Thành Nghị, cậu đưa cô ấy đi rồi? - Phải đó là em gái tôi, con bé đau một tôi đau mười, tôi tuyệt đối sẽ không để con bé chịu đựng thêm bất kì tổn thương gì nữa. Mong cậu Lâm hiểu cho. Còn nữa, sính lễ nhà cậu, phiền cậu mang hết về giúp tôi, toàn bộ những dự án liên quan đến Lâm thị tôi lập tức cho người đến giải quyết, cho dù đền bù như nào tôi cũng đồng ý, hai nhà chúng ta chính thức trở mặt thành thù. Mong cậu không bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình chúng tôi nữa. Nghe những lời Dương Thành Nghị nói ra khỏi miệng Lâm Dật sững người bật dậy, anh biết bạn anh là người nói được nhất định sẽ làm được, mất đi một người bạn đối với anh không quá khó chịu, nhưng mất đi cô gái nhỏ kia, anh biết sống sao suốt quãng đời còn lại. Anh nhẹ nhàng xin phép ba Dương rồi nhanh chóng dời đi, lái xe thật nhanh đến bệnh viện, nhưng căn phòng trống trơn, thậm chí đến hơi thở của người con gái đó cũng không còn. Anh vội chay thật nhanh đến phòng làm việc của Lục Triển Vũ, nhưng cậu ta không có ở đấy, cho đến khi anh chạy thật nhanh đến cổng bệnh viện thì gặp lại được ba người Lục Triển Vũ, Hứa Minh Thành và Lâm Tiểu Lan đang cùng nhau xuống khỏi chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng. - Dật, buông tha cho em ý được không? - Dật, nếu cậu thực sự yêu em ý, cho em ý một chút thời gian được không? - Chú ba, cháu rất sợ cậu ấy sẽ tự tử lần nữa. Cháu xin lỗi. Lâm Dật cuối cùng cũng có thể hiểu được lần này Dương Thành Nghị quyết tâm đến mức độ nào, anh nhìn lên bầu trời xanh sau đó lại dùng một cú đấm thật mạnh vào gốc cây xanh bên cạnh, bốn ngón tay đều rớm máu vết cũ chưa lành lại xuất hiện vết mới, nhưng đau làm sao được bằng lòng anh chứ. "Dương Tử Nghi nếu sau này chúng ta gặp lại, em cho anh một cơ hội, cho anh bù đắp cho em được không, thậm chí là cả tính mạng" * * *
Chương 24: Xin chào! Chú Lâm. Bấm để xem Ba năm sau. - Dật, đến quán bar cũ đi, lâu rồi chưa uống vài ly, lần này mình cùng Tiểu Lan trở về chỉ vài ngày lại đi tiếp. - Được. Lục Triển Vũ cúp điện thoại nhìn về phía những người đang ngồi trên chiếc bàn tròn nở nụ cười. Sau ba năm tất cả mọi người đều quay trở về, Dương Thành Nghị vẫn hoàn toàn không muốn Lâm Dật trở thành em rể của mình, miệng vẫn luôn lẩm bẩm không ngừng rằng mình không chịu đồng ý. Nhưng cho dù như thế Dương Tử Nghi cẫn vui vẻ nở nụ cười. Ba năm trước cô tỉnh dậy thật sớm, biết được những lời anh nói với cô nhưng cũng không thể để cho anh nghĩ cô dễ dàng buông xuôi. Tâm lý ám ảnh trong cô làm sao nói quên là quên, hết sợ là sẽ hết sợ. Cô ra nước ngoài ba năm cũng đủ để giải tỏa nút thắt trong lòng mình, nhưng theo đuổi của tuổi trẻ cô vẫn một mực không chịu buông tay khiến cho Dương Thành Nghị có khuyên bảo đến như thế nào cô cũng không chịu từ bỏ. Cuối cùng cô còn lấy Thư Phàm ra để đe dọa anh, khiến anh bất lực không thôi. Tính thời gian khoảng chừng anh gần đến nơi. Dương Tử Nghi vội vàng dời khỏi, để lại năm người ngồi cùng nhau nhâm nhi ly rượu. Ba năm qua tình cảm bạn bè của những người đàn ông dường như chia làm hai mâm rượu chỉ chứa đựng ba người, mà chưa khi nào có thể ngồi cùng nhau. Hôm nay khi Lâm Dật đến nhìn thấy vợ chồng Dương Thành Nghị ngồi sẵn đó, anh bỗng dưng lo lắng. Nhìn lại phía hai người kia hỏi thêm một câu: - Hai cậu chắc mình ngồi đây sẽ không sao chứ? - Phải. Lúc này điện thoại Dương Thành Nghị hiện lên một tin nhắn. "Anh trai, muốn đánh thì đánh sớm một chút, em tin chú ấy sẽ không đánh trả đâu?" - Nghị, thật lâu rồi chúng ta không ngồi cùng nhau. - Cậu cũng nhớ chúng ta từng là bạn sao? - Nghị, cho dù bây giờ cậu cầm súng chĩa vào mình, mình cũng tuyệt đối không tránh, để mình gặp cô ấy được không? Dương Thành Nghị nghe xong lập tức nhào người về phía Lâm Dật đấm cho anh vài cái lên mặt, khuôn mặt đẹp ma mị của anh sưng lên từng mảng, nhưng Dương Tử Nghi ngồi bên một chiếc bàn khác lại thầm trộm cười vui vẻ. Hơn một năm nay cô đã vui vẻ trở lại, cô cũng học cách nói chuyện làm quen cùng nhiều người đàn ông khác, nhưng nút thắt của cô vốn không phải người khác đều có thể thay thế được. Cô sau một năm liền bỏ qua tâm lý tự chăm sóc tốt bản thân mình, sau đó, chờ đợi, cho đến một ngày cô nhìn thấy anh mà không hề run lên nữa. Cô thường xuyên dùng điện thoại nhắn cho Lâm Dật những tin nhắn làm quen, ngỏ lời muốn gặp nhưng anh không hề đáp trả. Cô cũng không lấy làm lạ bởi tính cách của anh. Nhưng tuần trước khi anh xuất hiện trên tập san kinh tế, hình ảnh anh mặc tây trang lịch lãm, đeo trên mình chiếc cà vạt đầy nam tính thì lại có một vật lấp lánh làm sáng lên ánh mắt của cô. Chiếc kẹp cà vạt cô tặng đã được anh dùng công khai hàng ngày. Điều này lại càng thôi thúc trái tim cô muốn quay trở về tìm anh. Cô quyết định cùng trở về nước, chờ đợi ngày cô được gặp anh. Giống như hôm nay cô nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh chiếc bàn của những người kia đợi chờ xem kịch. Dương Thành Nghị xuống tay không hề nhẹ nhàng, đánh Lâm Dật càng nhiều nhanh anh ấy lại không hề đáp trả, sau mỗi cú đánh anh ấy lại tự đứng lên, lảo đảo tiến về phía trước. Cho đến sau cùng khi Dương Thành Nghị đanh một cái nữa, khiến Lâm Dật ngã nhào về phía chiếc bàn nơi Dương Tử Nghi đang ngồi. Cô nhìn thấy anh ngã xuống liền nhẹ nhàng đưa taay ra đỡ anh đứng dậy. Lúc này Lâm Dật vừa quay sang nói: - Cảm ơn! Thì đến bản thân anh còn cứng họng bởi người phụ nữ đối diện anh lúc này. - Xin chào! Chú Lâm. - Tử Nghi, là em. Lâm Dật vốn muốn chạy đến ôm chầm lấy cô vào lòng liền bị Lục Triển Vũ cùng Hứa Minh Thành kéo lại: - Ây, Dật, Dật, bình tĩnh lại, mày không được chạm vào em ấy đâu. Em ấy sợ đấy! Lời nói của Hứa Minh Thành vừa dứt, Lâm Dật chợt nhớ ra điều gì đó, liền bình tĩnh lại, anh hít một hơi thở sâu nói với cô. - Xin chào em, anh tên là Lâm Dật, chúng ta làm quen lại từ đầu được không? - Cháu từ chối! - Sao vậy? - Tại vì chú phụ lòng cháu rồi, cháu đã nhắn tin cho chú rất nhiều lần nhưng chú không hề đọc, cũng không hề trả lời lại cháu. - Không có, tôi nhớ số điện thoại của em đến nỗi mơ cũng có thể đọc đúng, sao lại không biết em nhắn tin cho tôi chứ. - Khẳng định không có, vậy thôi chúng ta không cần nói chuyện với nhau nữa. Lâm Dật nghe những lời cô nói lại càng cảm thấy hoang mang còn nữa, ba năm nay anh thủ tiết vì cô, một lòng chờ đợi cô, thậm chí không ngừng cho người tìm kiếm thêm thông tin về cô nhưng đều nhận được tin báo rằng nhà họ Dương cũng liên tục làm giả thông tin về những nơi cô từng xuất hiện, mong rằng có thể che chắn tốt nhất cho cô để cô có thể yên vị sống và điều trị bệnh mà không cần bận tâm đến những điều gì. Nhưng cũng có nghĩa là Lâm Dật anh hoàn toàn không thể có cơ hội tìm anh thêm một chút. Lâm Dật vốn là người cầm đầu hắc bang, cho dù có cần tìm thông tin gì mà nói với anh đều là dễ như trở bàn tay, nhưng anh tự biết được rằng, nếu anh dùng đến thế lực đấy chắc chắn sẽ không có ngày hôm nay. Nhưng những dòng suy nghĩ của anh chợt khiến anh nhớ ra một điều: - Dương Tử Nghi, ai dạy em cái cách thử lòng anh như vậy hả, ba năm anh thủ tiết chờ em mà em dùng cách đấy để đánh giá anh à? Lời Lâm Dật nói ra cũng khiến nhiều người khác cùng ngồi nơi này nhìn quay về hướng cô. Cô mỉm cười đặt chiếc điện thoại mà hơn một năm nay cô dùng để liên lạc với cô lại, sau đó bước chân dời đi. - Chú Lâm, trò chơi của chúng ta kết thúc rồi, ai là thợ săn ai là con mồi cũng không còn quan trọng nữa. Là trêu ngươi, đùa cợt hay thử lòng đều không phải, cháu từng nghĩ khi nhìn thấy những bức ảnh của chú cháu sẽ không sợ nữa, nhưng không ngờ khi gặp chú, cháu vẫn run lên đến như vậy. Thật xin lỗi, nhưng mong chú thời gian này, tránh xa cháu một chút được không? Hai người đang giữ tay Lâm Dật cũng dần dần hạ tay xuống, Lâm Dật cũng đứng yên lại tại một vị trí đó không hề giống như ban đầu đều là muốn chạy đên về phía cô. Sau ba năm không gặp, cô mỉm cười với anh nhưng lại nói lòng cô vẫn sợ anh, anh biết nếu như anh quá cố chấp chèn ép cô, cô cũng sẽ lựa chọn con đường như ba năm trước. Anh đương nhiên sẽ không muốn điều đó sẽ sảy ra. Anh dần phải học cách kìm nén lại chính mình để được cô chấp nhận, được che chở cô, bảo vệ cô. Nhưng trước hết điều anh làm được lúc này chỉ có thể là theo đuổi lại cô: - Tử Nghi, cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ mang em về làm vợ anh, được không? - Chú Lâm quá đùa, chú Lâm biết cháu sinh ngày mấy, tháng mấy không, chú Lâm biết cháu yêu thích màu gì, hoa gì, thích làm gì những lúc rảnh rỗi, hay thực tế một chút chú Lâm có từng biết cháu thích ăn gì không? - Từ giờ anh nhất định sẽ để ý tất cả, chỉ cần em cho anh cơ hội. - Xin lỗi, không cần phiền chú vậy đâu. Hôm nay mọi người cùng đến đây uống rượu, cùng trò chuyện cùng nhau sau vài năm không gặp, mọi người đừng làm ai mất hứng. Buổi gặp mặt hôm nay, anh trai em trả tiền, mọi người vui vẻ nhiều vào nhé. Sau đó, Dương Tử Nghi ngồi vào giữa Thư Phàm và Dương Thành Nghị, hành động của cô chỉ có thể khiến Hứa Minh Thành và Lục Triển Vũ mở miệng ra cười không thể nói lại được, con bé này ba năm sau khi điều trị được bệnh tâm lý, liền lại trở về dáng vẻ láu cá như xưa, nhưng chỉ có lạ một điều, đó là con bé dường như không cho ai chạm vào người nếu như không được phép. Kể cả đến Lục Triển Vũ mỗi lần đến khám bệnh cho cô, đều phải cho cô thời gian để chuẩn bị tâm lý mới có thể chạm vào. Lâm Tiểu Lan cũng biết điều này, bởi cô ấy cũng từng cùng Lục Triển Vũ trốn ra nước ngoài thăm cô bạn thân, chỉ là khi về nhà cũng không dám nói gì cùng Lâm Dật hết. Lâm Dật ngồi đối diện với Dương Tử Nghi và Thư Phàm, nhìn cô với anh mắt đầy trìu mến, nếu lần này cô đã trở lại vậy nhất định, anh muốn cô sẽ lại một lần nữa yêu anh.
Chương 25: Con trai Lâm Dật. Bấm để xem Bữa tiệc sớm muộn cùng có lúc tàn. Mọi người cùng hẹn nhau đi du lịch tại thiên đường biển đảo. Thú vui của những người giàu có là tiêu tiền như nước, nhưng khi Dương Tử Nghi kiến nghị để Hứa Minh Thành chi tiền thì mặt cậu ta cũng nữa muốn khóc nửa muốn cười. Nhà họ không thiếu tiền, nhưng vì sao con bé còn đâm cho anh thêm vết thương vào tim bằng câu "Để người ế như anh Hứa chi tiền là hợp lý nhất". Mọi người cũng vì câu nói của cô mà đều trở lên vui vẻ. Duy nhất chỉ có Hứa Minh Thành đau lòng, vì sao Lâm Dật cũng chưa hề có vợ lại không bị sát muối vào vết thương, chỉ có anh, chỉ có anh bị như vậy thôi sao? Vài ngày sau, cả một nhóm người liền xuất hiện vui vẻ trên bến đỗ của thiên đường biển đảo. Từng cặp đôi trai gái đi cùng với nhau tạo lên một khung cảnh vừa lên thơ lại vừa lãng mạng nếu không cần chú ý đến một người phụ nữ nhỏ bé và một thân hình chưa đến một mét phía sau. Mọi người đều nói con trai của Dương Thành Nghị bám cô chứ không hề yêu thương bố mẹ, điều này khiến cho cô gái nhỏ vừa đi đến đâu lại phải dẫn thêm một đứa trẻ nhỏ đi cùng. Mà hai người kia lại chỉ chăm chú đến việc bồi dưỡng tình cảm. Nhìn lại quãng thời gian ba năm đã trôi qua. Lục Triển Vũ cùng Lâm Tiểu Lan sớm đã kết hôn, hai người sống cùng nhau trong hòa bình, vui vẻ, chỉ có điều Lục Triển Vũ vẫn còn điều gì đó băn khoăn trăn trở, còn Lâm Tiểu Lan lại luôn em dè, hai người họ không giống không cặp vợ chồng, cho dù là yêu thương nhưng vẫn là xa cách, Dương Tử Nghi nhìn đương nhiên hiểu được, có lẽ Lâm Tiểu Lan và Lục Triển Vũ vẫn còn những vướng mắc trong lòng của riêng mỗi người. Lần này cô nhất định phải tìm được nguyên nhân giữa hai người bọn họ. Hứa Minh Thành hai tay bên cạnh là hai mỹ nữ nóng bỏng, anh ấy vẫn như vậy không thể nào thoát nổi sự hào hoa của công tử ăn chơi trác tán. Dương Tử Nghi nhìn anh thôi cũng muốn nói sớm muộn gì anh cũng thượng mã phong mà đi gặp tông ty họ hàng. Chỉ có vợ chồng Thư Phàm là tình cảm nhất, năm đó Dương Tử Nghi bày trò khiến hai người đăng kí kết hôn. Cứ ngỡ hôn nhân hai người không bền vững, nhưng sự cố của Dương Tử Nghi ba năm trước khiến cho Thư Phàm đang mang thai tháng đầu phải cùng cô bay ra nước ngoài, khi đó sau một đêm mệt mỏi cùng vơi quá trình bay đường dài khiến chô ấy sảy thai, điều này đối với Dương Tử Nghi mà nói là một loại ăn năn, Dương Thành Nghị cũng luôn tự trách mình vì bản thân vô tâm, vội vàng sắp xếp cho em gái mà không hề biết đến chuyện vợ mình mang thai. Còn đứa trẻ đang theo sau lưng Dương Tử Nghi chính xác là con trai của cô ấy, nhưng khi cô ra nước ngoài điều trị đến vài tháng sau mới phát hiện ra đêm hôm đó cô vừa nhận máu của anh, lại còn nhận cả mầm mống của anh nữa. Nhưng khi đó cô lại không muốn để cho anh ấy biết sự tồn tại của A Dực, liền tuyên bố với mọi người rằng đây là con trai của Dương Thành Nghị, dù sao cũng có chút ít giống nhau chắc không ai quá để ý. Lần này cô vốn dĩ muốn để cho thằng bé vô tư dạo chơi bởi đây cũng là lần đầu thằng bé về nước, môi trường sống ở nước ngoài và trong nước quá khác nhau, huống hồ, thằng bé đúng là thừa hưởng gen tốt khiến IQ của nó phát triển vượt bậc, mới ba tuổi thôi cũng khiến Dương Tử Nghi đau đầu khổ não vì những câu hỏi mang tính chất lái buôn giống y hệt người kia như đúc. Không hổ là cùng một khuôn não sinh ra. Thằng bé ba tuổi mà Dương Tử Nghi đã bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu, huống hồ chỉ cần thêm hai năm nữa, chắc chắn thằng bé sẽ bộc lộ thêm cả tính cách giống hắc bang của ba nó nữa thì cô đảm bảo sẽ mang trả nó về nhà họ Lâm, không thể tiếp tục nuôi dưỡng nữa. Khi mọi người đến cửa khu nghỉ dưỡng của thiên đường biển đảo, Dương Tử Nghi nhanh chóng chạy đến đòi mình muốn làm chủ chia phòng. Cô chia Dương Thành Nghị và Thư Phàm một phòng, Lục Triển Vũ cùng Lâm Tiểu Lan một phòng, Hứa Minh Thành và một vị mĩ nữ kia một phòng, cô còn không quên mượn Hứa Minh Thành một vị mĩ nữ dành cho Lâm Dật cùng phòng, còn lại là cô và Tiểu Dực một phòng, sau đó cô liền vui vẻ nói với Tiểu Dực: - Bé con, tự kéo va li đồ của con đi, ta không kéo được cho con đâu, rất mất sức. - Để anh. Dương Thành Nghị nghe thấy em gái nói với con trai như vậy liền thở dài, gõ vào đầu cô một cách cưng chiều sau đó liền một mạch ôm đến ba bốn chiếc va li liền muốn kéo về một hướng, Thư Phàm nhìn thấy vậy liền giúp đỡ anh, quả đúng là chỉ có tình yêu mới có thể kiến cho hai người phát cẩu lương miễn phí. Mọi người về phòng liền nhẹ nhàng nghỉ ngơi và sắp sếp đồ, rõ ràng ban đầu Dương Tử Nghi cố ý sắp xếp phòng của cô cách thật xa Lâm Dật ai ngờ Lâm Tiểu Lan cùng Lục Triển Vũ lại có thể hợp sức với nhau đổi phòng cho Lâm Dật, để anh ấy có thể ở gần phòng cô nhất. Căn phòng có hai mặt hướng ra biển, cửa kính cùng rèm trắng, lại cộng thêm nước biển xanh mát, gió biển lùa vào căn phòng khiến cho Dương Tử Nghi cảm thấy buồn ngủ. Dương Tư Dực nhìn mẹ mình đang ngáp liền lắc đầu chán ngán. Hơn một năm nay từ ngày cậu có ý thức, biết nói liền được mẹ dặn dò rằng khi ở bên ngoài tuyệt đối không được mọi là mẹ, mà phải gọi là cô, còn bác Nghị thị gọi là ba, bác Phàm thì gọi là mẹ, dần già cậu cũng biết tâm tư của mẹ. Đến nửa năm nay cậu mới thấy mẹ cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, hơn nữa những lần trước cậu khi ngủ cùng hai bác cũng đều nghe thấy rằng hai bác nói rằng, khi đó là ba tổn thương mẹ mới khiến mẹ rơi vào tâm bệnh, khiến cậu bị sinh non. Nhưng mẹ cho dù có cười nhiều hơn, vui vẻ hơn đi nữa, so với cậu lại càng không giống người lớn chút nào, ngoài ăn và ngủ đôi lúc lại nổi hứng thú nấu nướng thì mẹ chỉ toàn ngồi vẽ ra những thứ ngoằn nghèo lung tung còn cậu lại chả thấy mình giống mẹ tý nào, cậu thích nghiên cứu những thứ giống như kiểu dao kéo, súng, chỉ có điều ở lứa tuổi của cậu khi chỉ cần động vào những thứ đó là đủ khiến cho mẹ phùng mồm trợn má lên quát mắng rồi. Nhưng cho dù nói sao đi chăng nữa, tuổi của cậu đối với mẹ vẫn là nên ty sữa và ăn ngủ thôi. Lâm Tư Dực cho dù so sánh với những đứa trẻ bình thường quả nhiên hơn hẳn, thằng bé không những thông minh nhận biết được được khá nhiều mặt chữ, thậm chí đến suy nghĩ của thằng bé nhiều lúc cũng khiến Dương Tử Nghi đau đầu. Lâm Tư Dực lại cực kì hiểu chuyện, chỉ cần nhìn thấy nét mặt Dương Tử Nghi không vui thằng bé liền tỏ ra cực kì người lớn khiến cô quả thực chỉ biết ôm thằng bé vào lòng. Nếu để nói ngoài khoản biết chữ và đêm ngủ vẫn còn sờ tay lên ngực cô thì không thể hiểu được rút cuộc thằng bé là người lớn hay trẻ con nữa. Lâm Tư Dực nhìn qua cửa sổ trong suốt nhìn thấy Lâm Dật đứng nhìn hai mẹ con cô câu cũng không cười nói đáp lại, chỉ lẳng lặng đến cạnh chiếc ghế bập bênh gần cửa sổ rồi cầm ipad ra để chơi. Lâm Dật càng nhìn đứa nhỏ đôi mắt phượng của anh lại càng nheo lại. Lâm Dật thấy thằng nhóc kia mặc dù là con trai Dương Thành Nghị cũng có nét giống cậu ta một chút ít, nhưng khi thằng bé đi cùng Thư Phàm lại cảm giác như không hề giống nhau, thậm chí đến cả đường nét cũng không thấy rõ. Cứ cho là trẻ con khuôn mặt nó biến đổi mỗi lúc một khác trong một khoảng thời gian nhưng không đến mức độ ngay cả một nét cũng không giống. Dương Tử Nghi bắt đầu lười nhác, đẩy hai chiếc va li đến cạnh tủ, cũng không màng sắp xếp lại đồ một chút liền ngả mình xuống chiếc ghế đối diện con trai, quay lưng về phía cửa, nhìn con trai đang chơi ipad liền nhẹ nhàng hỏi: - Lâm Tư Dực con có muốn tìm một người ba không? - Là người ở phòng đối diện đang nhìn chúng ta sao? Dương Tử Nghi giật mình ngồi dậy, nhìn ra cửa thấy Lâm Dật đang nhìn liền nở nụ cười ghét bỏ sau đó kéo rèm lại rồi lại tiếp tục nằm xuống tiếp tục nói: - Lâm Tư Dực mẹ đôi lúc nghi ngờ con có thực sự do mẹ sinh ra không đấy? Con thử nói xem sao con và người đó, mặt đã giống nhau rồi, tính cách cũng giống nhau đến vậy? - Nếu mẹ đã không muốn còn dẫn con đi theo làm gì, ở nhà con còn bớt phải nghe mẹ càu nhàu. - Mẹ nhất định sẽ ném con cho ông ấy nuôi, cho con nếm mùi đau khổ. Lâm Tư Dực nhìn mẹ, môi nhỏ nhấc lên cười, sau đó tụt xuống khỏi chiếc ghế, đặt chiếc ipad xuống bàn. Sau đó dời khỏi căn phòng, Dương Tử Nghi cũng quá quen thuộc với tính cách này của nó, liền nhẹ nhàng nằm ngủ. Mà điều cô không biết đó là, thằng bé trực tiếp đến trước mặt người kia "Nhận cha".
Chương 26: Nhẹ nhàng quan tâm Bấm để xem Lâm Dật nhìn thằng bé đứng trước mặt mình, não căng cứng, cơ mắt dật dật, thằng bé có thể đứng thẳng trước mặt anh nhận anh làm cha, còn không ngần ngại nói luôn rằng mẹ muốn để cho cha nuôi mình. Lâm Dật lúc này không thể tin cào những gì mình nghe thấy, chỉ có thể hỏi lại thêm vài câu để xác nhận: - Con chắc chắn những điều con nói là thật? - Ba có thể đưa con đi xét nghiệm người thân. - Vậy mẹ con. - Mẹ con sẽ đau lòng đến chết? - Vậy sao con còn đến nói với ta điều đó? - Tại mẹ bảo không muốn nuôi con, con liền phải tìm người nuôi con. Lâm Dật thoáng nhận ra đứa trẻ này không tầm thường, nó quá hiểu chuyện, huống hồ thêm nữa đó lại chính là kết tinh tình yêu của anh dành cho cô ấy, nhưng cô ấy đến hiện tại còn nói vẫn sợ anh, phải chăng năm đó anh tạo thành bóng đen trong lòng cô khiến cô khổ sở không thôi đến tận giờ phút này vẫn không thể thoát ra được. Lâm Tư Dực nói với Lâm Dật năm đó cô hôn mê vài tháng mới tỉnh được dậy, vết thương quá gần tim cộng với nỗi lo sợ khiến bản thân cô rơi vào hôn mê sâu. Đến khi Lục Triển Vũ phát hiện ra cô mang thai đã là gần ba tháng sau, khi đó cơ thể cô đã ngấm quá nhiều các loại thuốc, đặc biệt khả năng cao khiến thai nhi sinh ra bị dị tật, nhưng cô vẫn kiên trì đến cùng. Thượng đế thương tình để cô sinh ra Lâm Tư Dực, sức khỏe thằng bé ban đầu vì sinh non nên yếu ớt, thật may mắn, từ khi có thằng bé, sức khỏe cũng như tâm trạng cô tốt lên nhiều, cũng coi đó là nguồn động lực cho cô tiếp tục sống tốt hơn. Vậy nên những năm nay, mặc dù vợ chồng Lục Triển Vũ biết rõ toàn bộ cuộc sống của Dương Tử Nghi nhưng lại không hề tiết lộ với anh một lời. Lâm Dật đến lúc này cực kì hưng phấn, anh đứng dậy ôm Lâm Tư Dực vào lòng, nhấc bổng thằng bé lên vai, cùng thằng bé đến tìm Dương Tử Nghi, dù sao cũng gần đến lúc ăn trưa rồi, gọi cô dậy một chút cũng được. Nhưng khi bước vào căn phòng thấy cô gái kia đang ngủ, va li hành lý vẫn để dưới đất, Lâm Dật liền nhẹ nhàng đặt Lâm Tư Dực xuống sau đó sắp xếp lại căn phòng một chút. Sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng ngồi bên cạnh gọi cô dậy. Dương Tử Nghi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Dật cùng Lâm Tư Dực cạnh nhau, cô liền mỉm cười, hai người đúng là yêu nghiệt đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy mà lại mê mẩn đến không thôi. Khi ba người cùng đến bàn ăn liền đã thấy mọi người đến đông đủ, Dương Tử Nghi phụng phịu trách mọi người đến bữa ăn cũng có thể quên mình, liền được Dương Thành Nghị đáp lời: - Anh còn tưởng hai người bận nên không gọi, ai ngờ lại đến chung cùng nhau, chính tỏ đã hết bận rồi. - Bận công việc gì sao? Ba năm nay em làm được việc gì sao? - Ăn và ngủ. - Lâm Tư Dực vừa ngồi ăn vừa nói. Mọi người liền bật cười bởi lời nói của thằng bé. Phải sức khỏe cô không có, còn chịu sự khổ sở của tâm trạng, làm gì đủ sức khỏe để mà làm việc gì chứ. Ba năm qua bên ngoài nói rằng cô chỉ ăn với ngủ, làm sao có thế nói với thằng bé cô phải uống thuốc, phải trị liệu tâm lý, thậm chí trên cánh tay và lưng chằng chịt những vết thâm tím của những mũi tiêm và những lần châm cứu. Điều đó lúc nào cô cũng giấu nhẹm đi. Nhưng Lâm Tư Dực biết hết, thằng bé mỗi đêm ngủ lại ôm mẹ nhiều hơn một chút, khiến Dương Tử Nghi cũng thấy hạnh phúc và ấm áp thêm phần nào. Lâm Dật vốn dĩ nhìn cô từ đầu đến cuối, anh không cần cô đi làm, sản nghiệp nhà anh nuôi thêm vài chục người ăn không ngồi dồi cũng được chứ dừng nói đến một cô gái ăn không đến mấy miếng cơm như cô. Nhưng dần dần Lâm Dật nhận ra điều gì đó, Dương Tử Nghi không hề ăn cơm, cô chỉ ăn chút thức ăn, thực tế là rất ít, cuối cùng cô lại uống thêm một chút bia, chỉ là xin của Dương Thành Nghị một hụm duy nhất. Lúc này Lâm Dật mới lên tiếng nói với cô: - Tử Nghi, nên ăn một chút cơm, vậy mới có sức chơi cả ngày. Dù sao cơm cũng là nguồn năng lượng chính. - Không ăn. - Lâm Dật, cậu có điều không biết, ba năm nay con bé chưa ăn hạt cơm nào rồi, cơm gạo đối với nó chỉ là phù du thôi. - Hứa Minh Thành cà chớn vẫn ngồi ôm mĩ nữ vừa ngồi vừa ăn. Thậm chí đôi lúc còn nâng ly bia lên uống với tinh thần sản khoái. - Không ăn hạt cơm nào. Vậy em sống như nào? - Lâm Dật lo lắng nhìn về phía Dương Tử Nghi. - Thì vẫn sống thôi, chứ chưa chết được. - Chỉ có điều cô lại lạnh lùng đáp lại những lời như vậy? - Dương Tử Nghi, quay lại đây trả lời cho anh nghe. - Một năm đầu bất tỉnh, một năm sau điều trị bệnh, không muốn ăn, một năm sau nữa là không ăn nhiều năm ăn không quen nữa, sao chú hỏi nhiều thế, chú hỏi nhiều thế thì chú tranh thủ ăn thêm vài miếng nữa đi. Dương Thành Nghị nhìn thấy vậy liền nở nụ cười, lấy tay vỗ vỗ sang tay vợ nháy mắt nhìn về phía Lâm Tư Dực. - Tư Dực, tới đây ăn cùng mẹ, mẹ lấy đồ ăn cho con, để cho cô ăn thêm một chút còn có sức cãi nhau. - Tư Dực có thích ăn thịt cua không, cô Tiểu Lan lấy cho con nhé. Hai người thành công kéo được Lâm Tư Dực về phía mình, để lại cho Lâm Dật khuôn mặt âm trầm hơn, bởi anh biết Dương Tử Nghi vốn không phải người như vậy, trước đây trong buổi sinh nhật của Tiểu Lan, anh vẫn thấy cô ấy ăn uống vui vẻ như lúc này, chỉ có điều rằng, những người khác không ăn cơm vì lo lắng giữ dáng, còn cô ấy lại là không ăn được cơm. Rốt cuộc ba năm qua đối với cô ấy là cuộc sống như nào anh vẫn không hiểu được, chỉ có thể ngậm ngùi theo dõi cô. Không muốn cô sống trong những lần hoảng loạn như lúc trước nữa. Lâm Dật cuối cùng vẫn chỉ là chịu thở dài ngồi bên cạnh Dương Tử Nghi, ít ra anh vẫn còn thấy hạnh phúc vì hiện tại cô ấy vẫn còn để cho anh ngồi trên ghế chứ không phải đuổi anh ra thật xa cô. Thi thoảng anh lại gắp thêm cho cô thịt cá, chỉ mong có thể thấy cô ăn nhiều thêm chút cũng có thể khiến anh vui lòng. Ăn cơm xong mọi người liền nghỉ ngơi để buổi chiều có thể đến ngọn núi phía sau khu nghỉ dưỡng khám phá một chút trước khi trời tối. Lâm Dật nghe thấy vậy liền đến quầy lễ tân của khu nghỉ dưỡng, nhờ nhân viên chuẩn bị giúp anh một chút ít đồ ăn vặt, có thể để cho Dương Tử Nghi cùng con trai anh ăn trong lúc hoạt động.
Chương 27: Nuông chiều Bấm để xem Cuối cùng là thời gian cuối chiều, bốn người chia làm hai đội, cùng nhau thi câu cá, phần thưởng chính là, đội thắng được ăn cá do đội thua nướng. Mọi người đều vui vẻ cổ vũ, chỉ có Dương Tử Nghi bắt đầu lười nhác, ngồi ở phía xa, bởi đối với cô mà nói, đội nào thắng cô vẫn là người được ăn. Còn Lâm Dật kia đương nhiên không trông mong gì đợi cô nướng cá cho rồi, cô nào biết làm những việc đấy chứ. Kết quả thật may mắn, đội của Dương Thành Nghị và Lục Triển Vũ thua, nên bốn người của đội thua nhanh chóng nướng cá, lại được thêm Thư Phàm đã tranh thủ mua thêm được một ít đồ hải sản tươi sau đó ướp sẵn, nên bữa tối phong phú nhanh chóng được dọn ra trên bàn, mà lúc này Dương Tử Nghi mới từ mùi thơm tìm đến để ăn tối. Lâm Dật vẫn luôn thắc mắc, vì sao cô ấy ăn không nhiều, cũng không ăn vặt, nhưng dường như chưa lúc nào cô nói rằng đói bụng, chỉ có Lâm Tư Dực là hay kêu đói và đòi uống sữa và đồ ăn vặt thì dường như mọi thức đồ anh chuẩn bị cô chưa hề động vào. Buổi tối, Dương Tử Nghi mới bước ra từ phòng tắm, lại nhìn thấy Lâm Dật ngồi đợi cô ở ghế bập bênh trong phòng, anh nói đã đưa Lâm Tư Dực đến chỗ Thư Phàm rồi, đêm nay anh muốn nhẹ nhàng nói chuyện cùng cô, muốn tìm hiểu thêm cuộc sống của cô. Anh không muốn sai lầm của anh khiến anh mất đi cô thêm một lần nữa. Anh ngồi nghiêm nghị lại mang chút thong dong khiến Dương Tử Nghi nhìn thấy suy nghĩ nổi lên trong đầu là nhấc chân bỏ chạy, nhưng xong cô lại thấy có gì đó không đúng, rõ ràng đây là căn phòng của cô. Anh đã vào bằng cách nào vậy. Nhìn lại một lượt cô cũng chỉ biết nhắm mắt thở dài, con trai cô lại bán cô đi cho sói rồi. Dương Tử Nghi không hề lên tiếng chỉ là nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, tay cầm chiếc khăn tắm nhẹ nhàng lau mái tóc ướt. Lâm Dật nhìn thấy vậy liền tiến về phía tủ quần áo, lấy chiếc máy sấy tóc ra cắm điện nhẹ nhàng thử nhiệt độ rồi nhẹ nhàng chạm vào tay cô đang lau tóc. Thấy Dương Tử Nghi không nói gì, anh liền mỉm cười rồi nhẹ nhàng sấy tóc cho cô. Dương Tử Nghi bao nhiêu năm vẫn giữ thói quen nuôi tóc dài như vậy, mái tóc đen không nhuộm thẳng dài ngang lưng, cho dù như nào cũng khiến cô nổi bật mỗi khi anh nhìn thấy. Chỉ là lần chia xa này đối với anh là một loại day dứt, đêm đó anh không nghĩ tới chuyện anh làm tổn thương cô đến như vậy. Anh biết bản thân anh là cầm thú, dùng cô để giải dược, nhưng thực tế ra anh không hối hận, cho dù thời gian quay lại, anh cũng không hối hận. Thấy Dương Tử Nghi vẫn im lặng, Lâm Dật đứng từ cao nhìn xuống khuôn mặt cô, đôi lúc bàn tay cô lại vô thức bấm chặt vào nhau. Lâm Dật cũng bất giác thấy đau lòng, anh biết bản thân cô đang cố gắng lấy tinh thần để không quá hoảng loạn, anh hiện tại mới chỉ giúp cô sấy tóc đã đủ khiến cô lo lắng trong lòng, vậy anh làm sao có thể cùng cô.. Lâm Dật bất chợt cười khổ bởi suy nghĩ của mình. Anh năm nay cũng đã ba mươi ba tuổi, nếu nói không chừng nhiều người gọi anh là tuổi trung niên rồi, hiện cũng đang là lúc tinh lực dồi dào nhất, nhưng đối với một người được coi là mới khỏi bệnh như cô mà anh cũng có thể nghĩ ra được những điều kia, thì bản thân anh cũng chỉ có thể tự trách mình cầm thú. Lâm Dật khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô, tiếng máy sấy o o vang nhẹ trong căn phòng, Lâm Dật cũng không muốn hai người quá gò bó, hơn nữa lần này anh cũng muốn cùng cô nói chuyện nhiều hơn, không muốn để cô lại vụt mất giống như ba năm trước: - Tử Nghi, ba năm nay em vất vả rồi, anh biết có những chuyện em không muốn nói ra, không muốn nhớ lại, nhưng có thể nói cho anh một lần được không? Cho anh cùng em chia sẽ mọi thứ. - Chú Lâm, cháu quên hết rồi, hiện tại, cháu có Tư Dực, có nhà họ Dương làm hậu thuẫn, không cần đi làm cũng vẫn có anh trai nuôi, vậy là được rồi. - Em là vẫn còn trách anh sao? Anh biết anh sai, nhưng khi đó anh không thể kìm nén được lòng mình. Đêm đó anh bị hạ dược, người phụ nữ đó muốn anh động vào cô ta, thậm chí anh phải vào nhà tắm gội qua bao lần nước lạnh cũng không thể bớt đi được, anh chỉ đành liều lĩnh đến tìm em. Em biết không, kể từ khi em bước chân vào bữa tiệc, anh chưa từng dời mắt khỏi em, chỉ có điều anh biết anh tổn thương em như vậy, nhất định ông trời cũng sẽ vì em mà trừng phạt anh. Em đừng lạnh lùng với anh vậy được không? - Chú biết không, tôi rất sợ, chỉ cần mỗi lần nhìn chú tôi cứ bất giác run lên, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải chạy trốn. Nhưng khi tôi quay lại lại nhìn thấy gương mặt của Tư Dực, nó giống chú, thật sự rất giống chú. Điều đó lại làm tôi càng không biết nên đối mặt với chú như nào. Năm đó khi nghe từ miệng anh Triển Vũ nói ra tôi có bảo bảo, xong lại nói sợ bảo bảo không khỏe, sợ bảo bảo sinh ra sẽ dị tật, tôi thực sự sợ hãi, nhưng tôi lại không cách nào có thể bỏ đi đứa bé. Chú cũng biết đúng không, tôi thà tự làm mình đau cũng không bao giờ hướng súng bắn về phía chú. Lâm Dật nghe những lời cô nó, nhìn giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô. Anh cũng thấy khó chịu, Cô đau anh cũng đau, làm sao anh lại không hiểu chứ, một lần giống như ba năm trước đối với anh đã là quá đáng sợ. Lâm Dật chỉ có thể ôm cô vào lòng, hôn thật khẽ lên tóc cô, có ai có thể hiểu được tâm trạng anh lúc này đang dao động như nào chứ. Chỉ cần nhìn một giọt nước mắt cô rơi, anh cũng thấy, anh quá tội lỗi rồi. - Chú Lâm, chuyện năm đó trong lòng tôi như một vết nhơ, tôi không muốn chuyện đó lặp lại, vì thế chú cứ sống cuộc sống của chú, tôi sống cuộc sống của tôi, chuyện của Tư Dực, chúng ta có thể bàn bạc chuyện gặp mặt con, chú đừng cướp thằng bé của tôi được không? - Tử Nghi, đừng nói vậy được không, tôi muốn có em, có cả thằng bé, chúng ta là một gia đình thật là hạnh phúc có được không? - Nhưng chú biết không, hiện tại tôi rất sợ, tôi không thể để người khác chạm vào nếu không chuẩn bị tâm lý sẵn. Thậm chí khi đi ngoài đường anh trai cũng phải che chắn tôi để người khác không chạm vào tôi. Chú nói xem, tôi sao có thể hòa nhập với cuộc sống như vậy, nếu không chấp nhận được thì tôi phải làm sao? - Vậy em không cần ai chạm vào hết, chỉ cần mình tôi chạm vào em là đủ. Được không? - Chú Lâm, tôi đang nghiêm túc, tôi đang rất hoảng, chú tránh xa tôi một chút được không? Tôi muốn thở. Lâm Dật bất ngờ trước câu nói của cô, anh bất ngờ lùi về phía sau vài bước. Anh nhìn khuôn mặt cô đã đỏ lên vì kìm ném thở gấp. Lâm Dật không nghĩ rằng lại khó khăn đến vậy. Dương Tử Nghi nhìn khuôn mặt Lâm Dật biết anh đang lo lắng liền nhẹ nhàng nói với anh lấy cho cô ly nước, sau đó bảo anh rằng, cô thực sự quá khó để có thể tiếp xúc với anh. Chỉ có thể nói chuyện cùng anh, nếu anh không thể cùng cô tiếp xúc gần gũi hơn, thì trước hết anh phải có được lòng tin của cô trước, sau đó, sẽ dễ dàng ở bên cạnh cô nhiều hơn.
Chương 28: Cố gắng lên. Bấm để xem Để cô nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn, anh lại chỉ im lặng nằm trên chiếc ghế nhỏ, vừa năm vừa cùng cô trò chuyện, kể chô cô nghe về quá khứ, về những chuyện xấu anh đã từng làm, nhưng cô lại chẳng hề chê trách, thậm chí còn nói với anh đó là việc phải lựa chọn giữa sự sống của mình và của người khác. Cô chưa bao giờ chê trách anh việc anh tàn nhẫn, bởi nếu nói ra người duy nhất đón được sự tàn nhẫn của anh có lẽ chỉ có mình cô. Đến khi anh quay sang, đã thấy cô yên lặng chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng anh vẫn là không kìm lòng được, lại giống như ba năm trước, đến ôm cô vào lòng cho đến hết đêm, sáng đến anh alij quay trở về chiếc ghế của mình cho cô có một cảm giác an toàn trước hết. Dương Tử Nghi tình dậy nhìn Lâm Dật nằm co người trên chiếc ghế, thân người cao lớn khiến chân anh đặt xuống đất, trên người chỉ mặc chiếc áo phông mỏng, đường cơ ngực ẩn hiện sau lớp áo kia cũng khiến Dương Tử Nghi thoáng mơ hồ nghĩ đến, nhưng không phải là vui vẻ, mà là nỗi ám ảnh của ba năm trước, cũng là người đàn ông này, bàn tay này, khuôn mặt này, càng ngày càng sát vào gần cô, thậm chí vật kia còn tiến sâu vào trong người cô, nhưng cô không hề cảm thấy thoải mái, cô nhớ lại, cảm nhận từng cơn đau, mặc cho cô cầu xin, thậm chí càu xe vào ngực anh nhưng cũng không làm được anh ngừng lại. Những hình ảnh cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến Dương Tử Nghi cảm thấy choáng váng, dần dần lại lùi từng bước, từng bước về phía sau, đến khi ngồi thụp xuống cạnh giường cô mới giật mình tỉnh táo lại. Dương Tử Nghi ngước mặt lên nhìn Lâm Dật vẫn đang nhắm hờ đôi mắt. Cô bất chợt rơi xuống giọt nước mắt trong suốt xuống bàn tay. Miệng cô lại nhẹ nhàng nói như muốn để cho chính Lâm Dật nghe: - Chú Lâm, làm sao bây giờ, thực ra tôi vẫn rất muốn theo đuổi chú, chỉ là mỗi lần nhìn thấy chú, tôi lại cảm thấy đau lắm, đau như nào tôi cũng không thể tả được, chỉ là rất đau, rất đau. Sau đó, cô cứ như vậy ngồi vừa muốn đưa tay đến chỗ anh, xong lại buông đôi tay xuống, cho đến khi Lâm Dật nghiêng mình trở người, cô mới vội vàng đi vào phía trong nhà tắm, đánh răng rửa mặt, che đi khuôn mặt xấu xí lúc này của mình. Lâm Dật quay lưng sang phía bên kia, nhưng thực tế ra là anh hiện tại thấy sợ đối mặt với câu nói vừa rồi của cô. Kể từ lúc thấy cô đứng dường như không vững, anh đã muốn bật dậy đỡ cô, nhưng anh biết đêm qua đã như vậy, chỉ mong cô không tự dằn vặt mình, ai ngờ khi cô ngã xuống rồi lại ỉ on nói những lời đó với anh, khiến nội tâm anh cũng trở lên chấn động. Anh thậm chí còn phải cố gắng kìm nén lòng minh để không cho giọt nước mắt trong khóe mắt kia rơi xuống. Nếu không cô nhất định sẽ biết rằng anh vờ ngủ. Dương Tử Nghi quay ra thất Lâm Dật vẫn nằm trên ghế. Liền lên tiếng gọi anh dậy, chuẩn bị chút đồ đạc cùng mọi người đi tham quan đảo và đi lặn ở vịnh san hô. Lâm Dật lúc này luôn tỏ ra vẻ ga lăng, chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ, từ đồ ăn, đồ uống, thậm chí, những vật dụng lỉnh khỉnh như giấy ăn, dây buộc tóc, tất cả đều giống như thói quen của cặp đôi yêu nhau nhiều năm vậy. Dương Thành Nghị ban đầu cũng rất khó chịu việc Lâm Dật đã làm với em gái mình, nhưng hiện tại thấy anh một bên chăm sóc em gái một bên cười đùa cùng con trai của hắn, anh mới biết bản thân bọn họ đã tự coi nhau là gia đình rồi. Ngoại trừ việc Lâm Dật không thể tự nhiên ôm hôn Dương Tử Nghi giống như Dương Thành Nghị và Thư Phàm thì bản chất là gia đình họ vẫn hạnh phúc hơn vợ chồng danh chính ngôn thuận nhà anh nhiều. Vui chơi nửa ngày xong bọn họ liền ở lại đảo nhỏ thuê người dân địa phương nấu bữa trưa. Chỉ có Dương Tử Nghi là nằm đung đưa trên chiếc võng dưới gốc dừa ngủ. Đối với cô giấc ngủ là một loại tận hưởng vô cùng thoải mái tâm tư. Lúc này mọi người đang cùng nhau tranh thủ học thêm cách người dân địa phương chế biến món ăn, Lâm Tư Dực cũng ngoan ngoãn ngồi chơi một bên, chỉ có Lâm Dật thi thoảng lại nhìn về phía Dương Tử Nghi đang nằm nghỉ, xem cô có bất kì phải ứng hay lại cùng mọi người nấu nướng không, nhưng anh cũng đánh giá quá cao cô gái của anh rồi, chạy nhảy một buổi sáng đối với cô đã là mệt mỏi. Cũng may ngày hôm nay Lâm Tư Dực lại quấn quýt bên cạnh Lâm Dật khiến cô đỡ mệt thêm được một chút. Lúc này Hứa Minh Thành mới lên tiếng hỏi Lâm Dật: - Sao rồi, cậu được bước vào phòng con bé rồi đúng không, vậy bước tiếp theo có phải sinh thêm một đứa nữa không? Dương Thành Nghị nhìn thấy khuôn mặt Hứa Minh Thành liền tức giận quay sang lườm cậu ta thêm một cái. Em gái của anh có dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy anh cũng phải thách cưới thật lớn để đền bù những thiệt thòi vài năm nay em gái anh phải chịu đựng. - Vũ, cô ấy, có cách nào điều trị được tốt hơn? - Cậu cảm nhận được rồi đúng không? Thật ra chuyện này là bóng đen tâm lý của cô ấy, cần từ từ để giải quyết, không thể trị được bằng thuốc, cậu cũng biết mà, bệnh tâm lý thì phải điều trị bằng tâm lý mới được. - Ừm, mình lo cô ấy tự dằn vặt bởi nỗi sợ của mình. - Ba năm nay con bé vẫn sống trong dằn vặt đấy, cậu làm sao thấu. - Nghị, đừng nói vậy, Dật, cứ cố lên, tôi tin hai người có tình nhất định sẽ hiểu được cho nhau. - Thư Phàm nhẹ nhàng ủng hộ Lâm Dật. Bởi chính bản thân cô những lần chăm sóc cho Dương Tử Nghi vẫn nghe thấy con bé trong cơn mê nhưng vẫn gọi tên người đàn ông đó, chính tỏ con bé rất để ý đến anh, cô không thể chỉ vì những điều đã sảy ra mà khiến con bé cùng người đàn ông này bỏ qua nhau. Hai người đều nặng tình nặng nghĩa với nhau cả. Không thể nói buông là sẽ buông, thậm chí còn sợ rằng, hai người nếu có suy nghĩ để đối phương đi tìm người mới xong mới lo cho hạnh phúc của mình thì đến khi về già, tóc bạc răng rụng vẫn cô độc không ai trọn vẹn tình duyên. Thấy Thư Phàm đứng lên ủng hộ Lâm Dật khiến Dương Thành Nghị nổi ra cơn ghen tuông nho nhỏ: - Sao em không khuyên anh cố lên! - Anh còn cần cố lên cái gì nữa? Anh có vợ rồi, công việc cũng ổn định, giờ anh còn cần em chỉ đường gì sao? - Phàm, em không biết sao, nếu Lâm Tư Dực kia không phải con cậu ấy, đương nhiên cậu ấy vẫn còn muốn cố mà. * * * Thư Phàm lúc này cũng hiểu ra vấn đề: - Được, vậy tối nay chúng ta cố thêm một chút. - Ầy, hai người tính phát cẩu lương sao? - Hứa Minh Thành cùng hai cô gái đi cùng vui vẻ cười lên tiếng. - Tiểu Lan, em thích bé trai hay bé gái, chúng ta cũng cố lấy một đứa, sau đó để cho bọn trẻ họi Thành là ông Hứa, chú Hứa, bác Hứa, đảm bao cậu ấy sẽ được cha mình cho cưới một cô vợ vừa đanh đá chua ngoa, lại vừa xấu xa hống hách. Lục Triển Vũ nhìn Lâm Tiểu Lan nói với cô ấy như vậy, làm cô ấy đỏ bừng khuôn mặt nhỏ lên vì ngại ngùng. Lâm Tiểu Lan và Lục Triển Vũ cưới nhau cũng được được gần ba năm, nhưng mới chỉ có gần đây mới tiến triển đến bước thân mật. Lâm Tiểu Lan vẫn còn ngại ngùng e thẹn trước anh, hơn nữa tính cách cô cũng không hề hào sáng giống Dương Tử Nghi, không thể nào liều lĩnh giống cô gái kia được. Huống hồ dù sao đi nữa, Lâm Tiểu Lan cũng hiểu được tình cảm cảu Lục Triển Vũ dành cho Dương Tử Nghi, cô biết có lẽ phải đến khi nào Dương Tử Nghi yên bề gia thất Triển Vũ của cô mới một lòng bên cô được. Nhưng đến chính Lâm Tiểu Lan cũng không sao hiểu được tại vì sao khoảng gần nửa năm trước, Lục Triển Vũ đi công tác ở nước ngoài xong về thái độ với cô thay đổi hẳn. Cô cảm nhận được từng lần quan tâm của anh với cô, thấy được sự dịu dàng chiều chuộng, hơn nữa, chuyện vợ chồng hai người hoàn toàn tự nhiên, không phải giống như chuyện mất kiểm soát mà làm liều. Vậy nên cô chấp nhận tin tưởng anh. Cho đến khi Dương Tử Nghi quay trở về cô mới biết, hóa ra cô bạn thân của mình quyết định tiếp tục gây sự với chu ba của cô rồi. Lâm Tiểu Lan nhìn về phía Dương Tử Nghi đang ngủ chỉ có thể mỉm cười suy nghĩ, cho dù không có A Dực, cho dù năm đó cậu ấy không dời đi, thì có lẽ kết quả vẫn như này, hai người họ vẫn sẽ giống như hôm nay, ríu rít bên cạnh nhau vui vẻ và hòa đồng như vậy.
Chương 29: Bấm để xem Mọi người cùng nhau vui vẻ một ngày đến tối lại trở về khu nghỉ dưỡng. Đêm nay cũng vẫn giống như đêm qua, Dương Tử Nghi bị con trai bán cho Lâm Dật, cô chỉ nhìn anh không biết muốn nói điều gì, cô không còn là cô gái mười bảy tuổi của ba năm trước, ba năm trước mỗi lần gặp anh cô đều có hàng nghìn chuyện để nói, hiện tại, quả thật không biết nên nói với anh như nào. - Tử Nghi, em biết không, ba năm trước tôi từng đến Dương gia hỏi cưới em rồi đấy, chỉ có điều Dương Thành Nghị cậu ta không đồng ý. - Ừm, tôi biết, những lời chú nói khi đó tôi đều nghe thấy, chỉ là, lúc đó tôi vẫn rất sợ chú, nên không dám mở mắt ra. - Vậy sau này tôi lại cưới em được không? - Chú không thấy so với tôi chú già vậy sao? - Chú vẫn rất khỏe.. là rất khỏe. Dương Tử Nghi nghe được câu nói lấp lửng của anh liền cười trừ, bởi vốn dĩ cô cũng không biết nên nói với anh như nào. Điều anh nói nếu là ba năm trước cô đã được trải nghiệm rồi, chỉ còn lại ba năm sau, cô lại không dám tiếp xúc gần với anh như thế. Nỗi sợ của cô vẫn còn, cô biết làm sao có thể ở bên anh được. - Tử Nghi, chúng ta dần dần ở bên nhau, tin tưởng nhau được không, anh tuyệt đối sẽ không làm em tổn thương được không. Anh có thể mang cả tính mạng mình ra đảm bảo! Dương Tử Nghi nghe đến câu mang tính mạng ra đảm bảo, cô lại thấy run rẩy trong lòng, bởi cô vẫn như vậy, vẫn yêu anh như vậy, làm sao lại muốn anh tổn thưởng chứ. Vội vàng chạy đến nơi anh ngồi lấy tay bịt miệng anh lại, nhưng lại vô tình vấp ngã, khiến khi tay cô chạm được vào miệng anh cũng là lúc cả cơ thể cô ngã lên người anh, cũng may Lâm Dật phản ứng nhanh ôm được cô vào lòng, nếu không e là cả hai người đã ngã nhào xuống dưới sàn đất kia. Lâm Dật ôm cô vào lòng, cười nhẹ nhàng nói: - Tiểu yêu tinh, đây là em đang muốn cùng anh ôm hôn thắm thiết hay là muốn làm gì đây. - Lâm Dật, anh mới là người cần đứng đắn ý. Em không cần tính mạng anh, em mà muốn mạng anh thì ba năm trước em đã không gây ra động tĩnh để tên đó bắn chết chú luôn đi, cuối cùng lại thành anh Chữ Minh thay em đỡ một viên đạn. Chú đúng là người không coi trọng ai hết mới đúng. - Được, vậy anh hỏi em, chuyện em không cho anh chạm vào người là thật hay giả. Hiện tại nàm trên người anh như này, anh nghĩ không phải thật đâu nhỉ? - À, quên mất, để em đứng dậy. - Chậm thôi, cẩn thận trẹo chân. - Coi như anh biết điều. - Vậy, tối nay em cho anh lên giường ngủ đi, chân anh rất dài, co lại ngủ rất khó chịu. Dương Tử Nghi nhìn khuôn mặt Lâm Dật, quả đúng là yêu nghiệt, đối với anh cô phải nói cô chẳng còn gì để mất, đến sinh con cũng sinh rồi, còn có chuyện gì không thể nữa đâu. Chỉ là cô thực sự sợ người khác chạm vào mình, không hề nói dối anh: - Nếu chuyện đó không đúng, ngày đầu chúng ta gặp lại nhau, anh Hứa và anh Lục đã không cần ngăn chú lại như vậy. Tối nay chú ngủ trên giường được, nhưng nhất định phải cách xa tôi một chút. Có được câu trả lời của Dương Tử Nghi như vậy Lâm Dật cuối cùng cũng có thể nở nụ cười, anh cũng đã hỏi qua Lục Triển Vũ, chỉ cần cô ấy không quá kích động sẽ không sao. Anh cũng vẫn sẽ giống với những lần trước, đợi cô ngủ sẽ bình an ôm cô vào lòng, sau đó đợi đến khi trời sáng, sẽ lại dần dần tránh xa cô để cô có cảm giác an toàn. Vài ngày như vậy, Lâm Dật và Dương Tử Nghi cũng gần gũi nhau hơn. Đôi khi là những lần tay chạm tay anh đỡ cô leo núi, bơi thuyền, hoặc hơn nữa đó là anh bơi đến gần cô, cùng cô bơi, cùng cô lặn, cuối cùng, hai người cũng có thể thoải mái cầm tay nhau. Mọi người nhìn thấy hai người họ cuối cùng cũng có thể thân quen nhau như vậy cũng là một điều mừng. Kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Tư Dực được Dương Thành Nghị đưa về trở lại nước ngoài ở cùng ông ngoại, chỉ còn lại ba người ở lại trong nước để khôi phục lại toàn bộ gia nghiệp Dương thị, đợi đến ngày chuyển hẳn trụ sở về lại trong nước. Thời gian này chính là thời điểm mấu chốt, để mọi người có thể đứng vững lại như trước đây. Lâm Dật nói với Dương Thành Nghị rằng anh muốn chính thức ở bên cạnh cô ấy, đường đường chính chính bước vào cửa nhà họ Dương làm con rể. Hơn nữa việc hai nhà kết thành thông gia nhất định sẽ khiến đám người kia dè chừng, điều đó có thể giúp nhà họ Dương dựng lại vững vàng hơn. Dương Tử Nghi thì lại không thèm đoái hoài đến nhà họ Dương. Cô có niềm vui riêng của mình. Hơn một năm trước cô bắt đầu đưa những thiết kế vớ vẩn của mình vào trong nước, đã được một công ty chuyên về trang sức để ý, mua lại và cô cũng thường xuyên bán những thiết kế của mình. Lần này về nước cô cũng muốn xem công ty đó như nào, nếu có thể cô sẽ mua làm của riêng mình luôn. Nhưng có trăm sai nghìn sai cũng không bao giờ Dương Tử Nghi có thể ngờ tới được, nơi mua lại nhũng mẫu thiết kế của cô lại chính là công ty chế tác riêng của Lâm Dật. Năm đó, khi cô muốn vứt tập vẽ của mình đi, Lâm Tiểu Lan đã mang đến cho Lâm Dật, anh lồng bản thiết kế của chiếc kẹp cà vạt kia và khung kính, treo thật lớn ở giữa sảnh lớn công ty, ngoài ra còn thuê thêm rất nhiều nhà thiết kế. Để có thể vừa thiết kế những tác phẩm khác trong khi chờ đợi cô quay về. Có điều khi đến nơi này cô đã từ bỏ ý định mua lại nó rồi, cô làm sao nhiều tiền bằng Lâm Dật chứ, cô có thêm cả một cái đầu nữa cũng không thế có đầu óc kiếm tiền bằng con trai anh ta chứ đừng nói đến chuyện có thể bằng anh. Nhưng nhìn bản vẽ của mình được anh trân trọng và treo lên ở vị trí đẹp nhất, cô cũng hiểu được tâm ý của anh rồi. Dương Tử Nghi dời khỏi tiệm trang sức kia liền một mạch đến Lâm thị tìm Lâm Dật. Chỉ là cô hơi bất ngờ khi đến nơi này. Cô vừa bước vào cửa liền được mọi người cúi chào gọi một tiếng phu nhân, khiến cô hoang mang tột cùng, Lâm Dật vậy mà có thể công khai nói cô là phu nhân của chú ấy, vậy khác nào nói cô không có cơ hội để đi tìm một sủng nam khác rồi.