Hai Tiếng Bác Hồ! Nguồn: Không rõ Một Trái Tim rất bình thường giản dị Một tầm nhìn vượt thế kỷ hai mươi Một Vì Sao sáng nhất cả bầu trời Vị cứu quốc anh hùng duy hữu nhất. Dáng đẹp như Tiên, nét hiền như Phật Tấm lòng Người trùm vũ trụ bao la Từ em thơ cho đến các cụ già Với dân tộc Người là cha, là bác. Khắp năm châu Người là nhà cách mạng Là bạn bè của thế giới cần lao Chân lý của Người rất đỗi tự hào "Độc lập tự do" cho dân cho nước. Trước kẻ thù Người là nhà thao lược Đế quốc nào cũng phách lạc hồn bay Một nước mà nhân dân chỉ cấy cày Đã sinh ra một con người đẹp nhất. Hơn cả trong mơ nhưng là có thật Và chính Người làm rạng rỡ non sông Của bốn ngàn năm con cháu Lạc Hồng Con người ấy: Hồ Chí Minh vĩ đại! Nhà văn hóa của loài người sống mãi Cả nước gọi tên hai tiếng BÁC HỒ!
Bác Hồ Thức. Năm Canh Không Ngủ! Thơ: Tố Hữu Bác Hồ thức. Năm canh không ngủ Nghe phong ba gào thét đá ghềnh Vững tay lái. Ôi người thuỷ thủ Đã từng quen bốn biển lênh đênh! Người trông gió bỏ buồm - chọn lúc Nước cờ hay - xoay vạn kiêu binh Lòng nhẫn nhục quyết không khuất phục Yêu hòa bình - đâu sợ chiến chinh! Giặc đã đánh. Thì ta quyết đánh! Thà hy sinh tất cả - không nao Lời Bác gọi - nửa đêm vang lệnh: " "Hãy xông lên - chiến sĩ đồng bào!" " Cả nước đáp một lời: Quyết thắng! Phố phường giăng chiến luỹ - vươn cao Xóm thôn dựng pháo đài - đứng thẳng Tre thành chông - người hóa anh hào! Trải chín năm trường - đi kháng chiến Gót chân trơn càng luyện tinh thần Con suối nhỏ cũng mang hồn biển Mỗi đời riêng lớn giữa lòng dân. Ta có Bác dẫn đường lên trước Bác cùng ta - mỗi bước gian lao Vui sao buổi hành quân nắng lửa Bỗng gặp Người - lưng ngựa đèo cao..
Người Anh Hùng Về Với Non Sông Sáng tác: Không rõ Mùa vẫn chênh chao Ba Đình đêm nay trở gió Có hơn một thế kỷ đã đi về xa ngõ Cuộc vuông tròn bỏ lại với tháng năm. Lịch sử viết rồi, mắt vẫn hướng đăm đăm Bàn tay lật đau lên từng trang sách Bác đi rồi non sông cơn gió lạnh Bạt qua đại ngàn vương giữa Thủ đô. Mùa vẫn chênh chao trong những giấc mơ Binh nghiệp đứng cùng thăng trầm đất nước Xã tắc cuộn lại giữa đôi điều mất – được Lặng trước con người chìm dưới đất sâu. Một thế kỷ dài - giờ đã đi đâu? Tay cháu lật run lên từng trang sử Có những thăng trầm của thời xưa cũ Gói trọn vào lòng hào khí non sông. Bác đi rồi cây đứng lặng phố đông Đêm vọng gió giữa mùa trút lá Ba Đình vang khúc thanh âm của một đêm rất lạ Có vị Tướng anh hùng tìm về gặp Người Thầy kính yêu!
Bên Người.. Con Lớn Lên Thêm.. Thơ: Xuân Miền Bác cười hiền tựa ông tiên Chòm râu trắng muốt, mái đầu bạc phơ Cao vời vầng trán ước mơ Ánh mắt vẫy gọi bến bờ tương lai. Áo nâu mưa nắng bạc phai Cao su - đôi dép chông gai dặm trường Bác là Tổ quốc, quê hương Là cây đại thụ, là đường đấu tranh. Bác là trang sử liệt oanh Hùng thiêng sông núi, lưu danh muôn đời Bôn ba khắp bốn phương trời Tìm đường chân lý, xây đời tự do. Bác là áo ấm, cơm no Nụ cười âu yếm, giọng hò dịu êm Bên Người con lớn lên thêm Nụ cười của Bác êm đềm nước non.
Xin Nguyện Cùng Người Vươn Tới Mãi.. Thơ: Tố Hữu ".. Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội Rước Bác vào thăm, thấy Bác cười! Trái bưởi kia vàng ngọt với ai Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài! Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm Quanh mặt hồ in mây trắng bay.. Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi Năm canh bớt nặng nỗi thương đời Bác ơi, tim Bác mênh mông thế Ôm cả non sông, mọi kiếp người. Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau Nỗi đau dân nước, nỗi năm châu Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ Cho hôm nay và cho mai sau.. Bác sống như trời đất của ta Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa Tự do cho mỗi đời nô lệ Sữa để em thơ, lụa tặng già Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha Bác nghe từng bước trên tiền tuyến Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa. Bác vui như ánh buổi bình minh Vui mỗi mầm non, trái chín cành Vui tiếng ca chung hòa bốn biển Nâng niu tất cả chỉ quên mình. Bác để tình thương cho chúng con Một đời thanh bạch, chẳng vàng son Mong manh áo vải hồn muôn trượng Hơn tượng đồng phơi những lối mòn. Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu? Ra đi, Bác dặn:" Còn non nước.. " Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều Bác đã lên đường theo tổ tiên Mác - Lênin, thế giới Người hiền Ánh hào quang đỏ thêm sông núi Dắt chúng con cùng nhau tiến lên! Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn Xin nguyện cùng Người vươn tới mãi Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn".
Nhắc Mãi Tên Người: Hồ Chí Minh.. Thơ: Tố Hữu Bác vẫn đi kia.. giữa cánh đồng Thǎm từng ruộng lúa, hỏi từng bông Ghé từng hợp tác, qua thôn xóm Xem mấy trường tươi, mấy giếng trong.. Bác vẫn về kia.. Những sớm trưa Hỏi lò than, xưởng máy, giàn tơ Hỏi anh hỏi chị công nhân ấy Vàng ngọc thi đua được mấy giờ? Ơi anh bộ đội trên mâm pháo Mắt lượn trời cao, dõi bóng mây Có thấy, bốn mùa, quên nắng bão Bên ta, Bác vẫn thức đêm ngày? Biết chǎng, hỡi mẹ rất anh hùng Con mấy lần đi lập chiến công Hỡi chị hằng trông ngày thắng trận Bác khuyên thương nhớ vững bền lòng. Và các em, có hiểu vì sao Lòng Bác mênh mông vẫn dạt dào Yêu nụ mầm non, yêu tuổi trẻ? Biển thường yêu vậy sóng xôn xao.. Vì sao? Trái đất nặng ân tình Nhắc mãi tên Người: Hồ Chí Minh Như một niềm tin, như dũng khí Như lòng nhân nghĩa, đức hy sinh. Đâu chẳng vang lời Bác thiết tha? Đời vui tiếng Bác ấm muôn nhà Bác đi.. Đâu cũng nghe chân bước Như gió xuân về, đất nở hoa.. Nếu có hôm nào ta vắng Bác Chắc là Người bận chuyến đi xa.. Ơi đàn em nhỏ quên ca hát Hãy lớn ngoan như Bác có nhà!
Mùa Thu Nhớ Bác Tác giả: Phạm Thượng Hiền. Đâu con sóng vỗ mạn tàu Tiễn chân Bác, cánh Hải Âu nghìn trùng. Đâu viên gạch ủ lửa hồng Xua tan tuyết lạnh mịt mùng trời Âu.. Xót thương bao kiếp cần lao Bác đau hết cả nỗi đau dân mình. Từ đêm đen, đến bình minh Đường xa có mỏi? Một mình, Bác ơi! Nửa đời - ghềnh thác, sương phơi Viết tên nước Việt - rạng ngời ngàn năm. Bác mang về vạn mùa Xuân Bác đi - chỉ một đôi chân đã mòn.. Bác là cha của chúng con Kính dâng ngàn nén hương thơm lên Người..
Mùa Thu Nhớ Bác Tác giả: Phạm Thượng Hiền Đâu con sóng vỗ mạn tàu Tiễn chân Bác, cánh Hải Âu nghìn trùng. Đâu viên gạch ủ lửa hồng Xua tan tuyết lạnh mịt mùng trời Âu.. Xót thương bao kiếp cần lao Bác đau hết cả nỗi đau dân mình. Từ đêm đen, đến bình minh Đường xa có mỏi? Một mình, Bác ơi! Nửa đời - ghềnh thác, sương phơi Viết tên nước Việt - rạng ngời ngàn năm. Bác mang về vạn mùa Xuân Bác đi - chỉ một đôi chân đã mòn.. Bác là cha của chúng con Kính dâng ngàn nén hương thơm lên Người..