Ngôn Tình Thay Cầu Vồng Bên Em - Hồ Hướng Anh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồ Hướng Anh, 16 Tháng chín 2022.

  1. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Thay Cầu Vồng Bên Em

    (Áng Mây Cầu Vồng)


    Tác giả: Hậu hòa hợp (Hồ Hướng Anh)

    Thể loại: Ngôn tình, học đường, lãng mạn, hài hước.

    Link Thảo Luận - Góp Ý: Các Tác Phẩm Của Hậu Hòa Hợp (Hồ Hướng Anh)


    [​IMG]

    Văn án:

    Mười năm trước, một cô bé bảy tuổi đã tuyệt vọng vì một chuyện đau buồn trong quá khứ, trong lúc kích động, cô đã dại dột gieo mình xuống biển sâu vào một ngày mưa tầm tã.

    Mười năm sau, kể từ hôm thảm kịch ấy xảy ra, không một giây phút nào cậu ấy quên đi cái chết của cô bé xấu số, nỗi ám ảnh và tự trách vì mình quá vô dụng đã không giữ chặt tay cô trong ngày ấy, cậu thường xuyên đứng bên cầu tưởng niệm về cô vào những ngày mưa.. nhưng chàng trai đâu hề hay biết, người đã gây cho cậu nỗi ám ảnh kinh hoàng trong mười năm trước lại là thiếu nữ lạnh lùng đang đứng cạnh cậu lúc này.

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu cảm thấy thích truyện mình viết thì góp ý để mình có thể tiến bộ hơn nhé, cảm ơn các bạn nhiều.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Mưa và nước mắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mưa! Khiến bầu trời xám càng thêm vấn đục

    Khiến tâm trạng mỗi lúc thêm u mờ hơn

    Khiến ký ức đấy dần trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể ngơi

    Nước mắt! Rơi xuống mỗi lúc càng thêm nặng trĩu

    Mờ nhạt, dần nhòe đi

    Thật khó để phân biệt màu của nước mưa hay vị của nước mắt.

    Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai

    Tôi đều không muốn nghe, chẳng muốn thấy, sợ hãi khi phải biết rõ sự thật

    Trốn chạy là điều đơn giản nhất mà lúc này tôi có thể nghĩ ra

    Đặt dấu chấm hết, để kết thúc mọi nỗi đau hiện tại

    Nếu như đây là một cơn ác mộng

    Xin hãy đánh thức tôi!

    Trong một ngày mưa tầm tã, mây đen vây kín cả một bầu trời xám xịt, biển không ngừng dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuộn trào, cuộn trào. Sóng liên tục đánh vào thành cầu một cách vô tình.

    Một cô bé bảy tuổi với gương mặt ướt đẫm nước mắt, cả người hiện tại đã ướt sẫm vì cơn mưa lạnh lẽo cứ dây dưa mãi không dứt. Một mình cô độc khóc nức nở giữa cầu, quanh cô bây giờ chỉ có nước mưa nhạt nhẽo và nước mắt mặn chát bầu bạn. Dường như cô bé đã trải qua chuyện gì khó có thể chấp nhận được.

    Trong cơn kích động, cô đã dại dột gieo mình xuống biển sâu khi đứng giữa cầu.

    "Đừng mà!"

    Một cậu bé trạc tuổi cô vừa nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đấy, cậu không màng tất cả dùng hết sức có thể của mình chạy đến bên cô bé. Khi cô sắp rơi xuống biển cậu đã nhanh chóng bám lấy bàn tay đang ướt đẫm nước mưa của cô. Nhưng vì nước khá trơn nên chưa đầy nửa giây, hai bàn tay trẻ con non nớt ấy lại nhanh chóng tách ra.

    Hai đôi mắt tuyệt vọng ấy phút chốc va vào nhau rồi lại phút chốc chia lìa.

    Lần này cô bé đã hoàn toàn bị biển cả tàn nhẫn nuốt trọn!

    "Không!"

    Cậu bé thống khổ hét lên. Nhưng thứ đáp lại cậu chỉ có tiếng nước mưa thê lương cùng với tiếng sóng gào rống ầm ĩ.

    Phút bốc đồng, tâm trí cậu bé ngây thơ non nớt nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội cứu vãn, mình vẫn có thể sửa chữa sai lầm ngu ngốc không thể tha thứ vì lúc nãy đã vụt khỏi cô.

    Kết cục chưa đầy một phút trôi qua, biển cả hả hê vì đã ôm trọn hai đứa trẻ vào lòng.

    Chỉ là trong lúc cậu bé rơi xuống biển. Một chiếc xe hơi tình cờ chạy ngang qua, chiếc xe đột ngột dừng lại chính tại nơi hai đứa trẻ nhảy xuống. Một người đàn ông trung niên kinh ngạc vội vàng bước ra khỏi xe, người ngồi trong xe chưa biết tình hình bên ngoài thắc mắc hỏi.

    "Có chuyện gì thế?"

    Người đàn ông với vẻ mặt nghiêm trọng nói lớn.

    "Nguy rồi! Vừa nãy tôi thấy một bé trai rơi xuống biển!"

    Cơn mưa cuối cùng cũng đã dứt, mây mù phút cuối cũng đã tan, ánh sáng len lỏi qua từng tầng mây mỏng manh yếu ớt để soi xuống mặt biển tĩnh lặng màu xanh biếc.

    Mười năm trôi qua, cũng chẳng còn ai nhắc đến thảm kịch của mười năm trước nữa. Chỉ còn sót lại một người ngây ngốc bần thần những khi hồi tưởng lại về trận mưa ám ảnh đấy.

    Trên một con đường nhỏ xinh đẹp, chạy dọc khắp đường đều là những cây hoa hoàng hậu màu vàng tươi căng tràn sức sống. Học sinh luyên thuyên cười nói chuyện trò vui vẻ khiến buổi sáng trở nên nhộn nhịp yêu đời.

    Một nhóm học sinh ba người, một tên ốm, một tên da rám nắng và một tên mập, cả ba đều ăn mặc lôi thôi vừa đi cười cợt trêu chọc, miệng không ngừng luyên thuyên một cách sỗ sàng.

    Tên ốm nhom nói lớn gần như hét lên. "Con bé luộm thuộm đấy hả, tao chỉ mới giật tóc nó một xíu xiu thôi mà nó ngoác mõm ra khóc tu tu khiến tao bị cô phạt phải cọ nhà vệ sinh cả tuần liền."

    Hai tên còn lại cũng há hốc mồm cười sồn lên.

    "Ha ha! Công việc đấy hợp với mày đấy!"

    Tên ốm cười nham hiểm nói tiếp. "Chưa hết mà. Tao trả thù nhỏ đó bằng cách khóa cửa nhốt nó trong nhà vệ sinh, cho nó tha hồ khóc trong đấy nguyên cả một đêm."

    "Mày ác quá rồi đấy!"

    Hai tên đi cùng vừa nói vừa cười hố hố khoái chí khi nghe câu chuyện hãm đời của tên ốm.

    Bỗng tên mập chợt dừng lại, đôi mắt chợt phát sáng rực như hai bóng đèn pha ô tô nhìn chăm chăm về hướng bên phải cách một hàng cây hoa hoàng hậu nở rộ.

    Một cô gái xinh đẹp, vóc dáng mỹ miều trong bộ đồng phục học sinh trắng tinh khiến cả bọn nhìn nhau cười ranh ma.

    "Ê! Nhỏ đằng kia nhìn từ xa đã thấy quyến rũ rồi đấy! Lại gần tán tỉnh đi."

    Tên béo hớn ha hớn hở nói. "Tao cảnh báo bọn bây, tao nhìn thấy nhỏ đấy trước nên ẻm là của tao!"

    Cậu thanh niên có làn da rám nắng vỗ vai tên béo, cười lộ nguyên hàm răng vàng buông đe dọa.

    "Có giỏi thì đánh thắng tao trước rồi giành."

    Thiếu nữ dừng bước chân lại, từ đầu đến giờ đều nghe rõ hết từng câu từng chữ mà ba thanh niên ấy tuôn ra. Chọc ghẹo nữ sinh, trong lòng cô đã thấy khó chịu rồi, bây giờ chúng còn muốn trêu ghẹo đến cô.

    Giỏi! Đúng là một đám hư hỏng bệnh hoạn, để tôi xem gương mặt khi hối hận của mấy người sẽ như thế nào.

    Khi ánh mắt xinh đẹp ấy vừa ngước lên nhìn họ, cùng với thái độ nghiêm nghị tự tin thì đột ngột một tên đi trước trong nhóm ba người đứng khựng lại. Đôi mắt run rẩy kinh ngạc, miệng há hốc ra như vừa thấy chuyện gì quái dị vừa xảy ra.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười 2022
  4. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ngày mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai thanh niên đi sau bất ngờ bị cụng đầu khi người đi người trước đột ngột dừng lại. Cậu có làn da rám nắng vì đau quá nên hét lên.

    "Mày làm trò gì đấy, sao tự nhiên dừng lại?"

    Cậu béo đi trước quay lại nhìn hai người đằng sau với biểu cảm e dè. Không nói gì lập tức nhanh chóng dùng lực đẩy hai thằng bạn của mình trở về chỗ cũ.

    "Về thôi về thôi, cô gái này không động vào được đâu, chạm vào là toi, là hít ke cả lũ đấy!"

    "Trông mày sợ con nhỏ đấy dữ he?" Cậu ốm hỏi, giọng điệu mỉa mai.

    "Cô ta là con hổ sao đỏ khét tiếng trong trường đấy. Mày có giỏi chạm vào thì biết. Ngay lập tức sẽ được cô ta bắn hỏa tiễn đưa mày lao đầu vào phòng đoàn uống nước chè liền!"

    "Nguyễn Huyền Nguyệt Anh phải không?" Tên ốm nói.

    "Sao mày biết?"

    "Giời! Tao tuần nào chả nghe bọn con gái lớp tao nói xấu về cô ta."

    Cậu tiếp tục. "Này thì Nguyệt Anh lớp chọn 11A1 kiêu ngạo, chảng choẹ, chẳng xem ai ra gì, được chút nhan sắt và thành tích thì vểnh cái mặt lên. Chẳng thèm nhìn ai, đi mà đếch cần nhìn đường."

    "Ha ha! Đôi khi loáng thoáng tao cũng nghe vài ba người nói vậy đấy."

    "Cả thằng Triền Duy lớp nó nữa, chắc sau đợt nó đoạt giải lần này mấy đứa nữ sinh lớp tao lại tân bốc nó lên mây xanh nữa rồi."

    "Gì chứ, tên đấy tao thấy không hơn không kém gì chính là thằng điên!"

    "Có vài lần tao thấy nó điên điên khùng khùng cùng đám bạn lớp chọn của nó."

    "Không phải riêng gì nó, nguyên cả cái lớp chọn luôn đấy!"

    "Ha ha!"

    "Nói nhỏ thôi mấy thằng quỷ này!"

    Tiếng cười nói dần một xa dần, nhỏ dần. Gương mặt người thiếu nữ từ đầu đến cuối đều giữ nét lạnh tanh, cô nhếch môi khinh bỉ.

    Cười nữa đi, gương mặt ba người tôi đã nhớ rõ rồi!

    "Đáng ghét thật!"

    Tiếng nói của một cô gái từ phía sau Nguyệt Anh vang lên.

    Cô gái tóc ngắn nghe đã ngứa tai từ nãy đến giờ không dám lớn tiếng, khi thấy ba người đấy đi xa rồi mới dám hùng hổ bước đến cạnh Nguyệt Anh.

    "Bọn họ dám nói xấu cậu như vậy, tương lai của lũ đần đấy tôi thấy chắn chắn sẽ khốn khổ lắm đây."

    Nguyệt Anh thở ra.

    Trong lòng cô ấy mình ác đến vậy à.

    Đôi với Nguyệt Anh nghe những lời bàn tán như thế này về mình là chuyện bình thường. Cô cũng chẳng quan tâm họ nói gì. Bởi vì, họ cũng chẳng là gì đối với cô.

    "Mấy người đấy còn dám mắng Triền Duy khùng khùng điên điên, chính họ mới là những kẻ đầu óc bệnh hoạn không bình thường!"

    Cô gái nói với Nguyệt Anh thái độ tức tối bất bình quơ tay qua lại một cách bực dọc.

    "Ừm!"

    Nguyệt Anh chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục bước đi.

    "Này! Nguyệt Anh."

    "Hửm?"

    Gương mặt cô gái nhỏ đột nhiên bắt đầu đỏ ửng. Cô cắn nhẹ môi, chẳng thể giấu nổi nụ cười thích chí.

    "Hồi.. hôm qua. Cậu có xem truyền hình trực tiếp cuộc thi thanh niên IT toàn quốc của Triền Duy không?"

    "Có!"

    Nguyệt Anh thờ ơ lên tiếng. Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi biết mình sắp phải nghe một người nữa đọc bài ca về sự vĩ đại hoành tráng của tên bệnh Triền Duy nữa rồi.

    "Aaaaaaaa!"

    Đột nhiên, cô gái nhỏ hét lên khiến Nguyệt Anh giật mình.

    "Vậy cậu có xem đến đoạn năm phút ba mươi bảy giây không?"

    "Tôi không nhớ!"

    Nguyệt Anh vừa dứt lời thì một tiếng hét "Aaaaaaaaa" thất thanh nữa vang lên. Lần này cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không bị giật mình như khi nãy.

    "Đấy là đoạn cậu ấy lên nhận giải ấy, cậu ấy sắp giết chết tôi bằng vẻ đẹp trai ngời ngời luôn à. Đúng là niềm tự hào của trường ta có khác!"

    Sau đấy cô lại ôm mặt đỏ bừng: "Nguyệt Anh, cậu có thấy giống tôi không?"

    "Xin lỗi, nhưng tôi không để ý!"

    Cô gái nhỏ vẫn cứ luyên thuyên mà chưa nhận ra, Nguyệt Anh cũng đang dần bắt đầu không thoải mái.

    "Aaaaaaaaaaa!"

    Lại một tiếng hét thất kinh nữa vang lên, lần này Nguyệt Anh cảm thấy mất kiên nhẫn với cô gái này, cô để giọng mình trầm xuống, nghiêm lại nhắc nhở.

    "Kim Nhi, đừng hét nữa!"

    Nhi mở to mắt nhìn Nguyệt Anh.

    "Lần này tớ không có hét!"

    Đúng là khi để ý kỹ, tiếng hét ấy vọng lại từ xa phía đằng trước. Anh và Nhi tiến đến để xem chủ nhân giọng hét này là ai.

    Vẫn là ba tên học sinh hư khi nãy, nhưng lần này còn xuất hiện thêm một cô gái xui xẻo nữa.

    Cô gái thắt bính hai búi tóc. Bị cậu thanh niên da rám nắng trên tay cầm một cành cây khô khốc, trên đầu cành là một con sâu xanh dài bám trên ấy. Ẻm sâu có hai chấm tròn tô lồ lộ trên đỉnh đầu, phía sau lưng là hành loạt chấm nhỏ xù xì nối tiếp trông khá rùng rợn.

    Cô gái sắc mặt tái nhợt, sợ đến nỗi tay chân run rẩy. Cô đưa tay lên che đi hình ảnh con sâu đáng sợ đang hiển hiện ngay trước mắt nhưng người thanh niên lại không buông tha, cậu ta liên tục bước chân tiến tới nhằm dọa dẫm cô, vẻ thích thú đùa cợt..
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười 2022
  5. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Vẻ đẹp thuần khuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bé sâu đáng yêu thế này thì nên ôm hôn chứ, cô thử chút đi."

    Hai tên còn lại thì không ngừng cười lớn, đứng sau chỉ trỏ như đang xem một bộ hài kịch.

    "Không! Cậu muốn ôm thì tự đi mà ôm, muốn hôn thì tự mình hôn đi. Đừng có mang thứ đáng sợ ấy đến gần tôi!"

    Cô gái run rẩy, hét toáng lên, vì sợ quá mức mà nước mắt cứ tuôn ào ào trên gương mặt tái nhợt đang thất kinh, bước chân loạng choạng lùi ra phía sau.

    "Khốn nạn!"

    Nguyệt Anh từ xa chứng kiến cảnh tượng ngứa mắt ngứa tay như vầy, chỉ muốn lao đến đá cho mỗi tên mỗi cái phải ôm chân mà lết đến trường.

    Khi cô vừa đi được vài bước lại bị hai bàn tay tóm chặt lấy phía sau. Nguyệt Anh quay đầu lại thì thấy Kim Nhi run rẩy ánh mắt nhìn mình như van nài.

    "Cậu làm gì vậy?"

    Nguyệt Anh ngạc nhiên hỏi.

    "Anh đừng đến đấy, tớ sợ lắm!"

    "Gì?"

    "Mặc kệ cô ấy đi, chỉ là một con sâu bé tí thôi mà. Cô ta đang làm quá lên đấy thôi!"

    Ngữ điệu Kim Nhi thờ ơ đến mức vô tâm.

    Nguyệt Anh vừa nghe ban đầu từ ngạc nhiên, hiện tại chuyển sang khó chịu. Cô lạnh giọng.

    "Buông tay ra!"

    Trong lúc Nguyệt Anh bị Kim Nhi giữ chặt tay, thì cô gái thắc hai bím tóc vì hãi quá không thể chịu được nên giơ chiếc cặp cứng như tạ của mình lên, mạnh tay đập tới tấp vào cái bản mặt đập chai của tên giỡn nhây đấy. Cặp bay đến đâu, hình dạng mặt của hắn méo mó đến đấy, nước dãi cùng nước bọt bị đập đến nỗi bay tứ tung như mưa phùn miền Bắc.

    Sau khi tẩn cho cậu ta một trận hả hê, cô gái lúc này mới chợt vỡ lỡ ra rằng mình vừa lỡ tay bạo hành bạn học tàn nhẫn, một hành động cô cho là một tội ác man rợ không thể tha thứ.

    Cô hoảng hồn không đứng vững, lập tức ngồi xỏm xuống khóc rống lên.

    "Huhu.. cha mẹ ông bà tổ tiên dòng họ ơi! Cứu con với. Con sợ quá, cứu con với!"

    Cậu thanh niên vừa bị đánh đến mức mặt mày sưng húp đỏ hoe màu hoa phượng vỹ, miệng méo xềnh xệch. Nấc từng hồi từng hồi lên vì cơn phẫn nộ trào dâng.

    "Mày.. mày mày mày mày mày mày giỏi lắm!"

    "Dám đánh tao rồi khóc hả, nước mắt của mày đừng mong nhận được sự tha thứ từ tao!"

    Cậu ta rú lên như con sói dại rồi cầm chặt lấy cái cặp vừa nãy cô gái đánh mình, với ý định trả lại cho cô gái gấp đôi.

    Chỉ mới vừa kịp giơ lên thì cậu ta bị một bàn tay của ai đấy giữ chặt chiếc cặp lại.

    Cậu thanh niên máu nóng nhồi lên não quay đầu lại gầm lên.

    "Thả tay ra! Là đứa nào dám?"

    Hình ảnh một thiếu nữ với hai gò má và bờ môi ửng hồng tự nhiên hiển hiện ngay trước mắt, đôi mắt to tròn long lanh hiện lên màu cuốn hút, vẻ đẹp của sự ngây thơ tinh khuyết đến mê hồn.

    Cô nàng nắm lấy một góc của chiếc cặp, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu thanh niên. Cô còn chẳng biểu hiện dù chỉ là một chút cảm xúc trên gương mặt tinh tế ấy. Chẳng trả lời cũng chẳng nói tiếng nào.

    "Mày là nhỏ nào, cút ra chỗ khác nhanh!"

    Hiển Thi không trả lời, cô vẫn tiếp tục chăm chăm nhìn thẳng vào đôi mắt hung hăng đang bực bội đấy như cô ý muốn trêu tức cậu ta.

    Cậu ta nghiến răng hung hãn giật lại cặp xách. Đột nhiên cậu cảm thấy có điều gì quá ư khác lạ xảy ra, dù cậu có dùng sức như thế nào, thậm chí dùng toàn bộ lực trai tráng trâu bò mà mình tích lũy qua bao năm vẫn chẳng thể lay chuyển được chiếc cặp đang bị cô nắm trong tay.

    "Thả ra con khốn!"

    Cậu ta dữ tợn rống lên.

    Hiển Thi bình thản buông hai tiếng nhẹ nhàng như tơ.

    "Được thôi!"

    Thời khắc cô buông tay ra, thanh niên mất thế lập tức mất đà lảo đảo ngã mạnh về phía sau.

    Mông bị đập mạnh xuống đất, cậu đau quá hét toáng.

    Chưa đợi thanh niên hoàn hồn. Hiển Thi nhặt con sâu xanh vừa nãy cậu dùng để trêu cô gái kia lên, nhàn nhã bước đến cậu ta. Ánh mắt cô hờ hững, ngữ khí nghe có vẻ bông đùa.

    "Cậu thích sâu đến vậy à?"

    Còn chưa đợi chàng trai lên tiếng, Thi đã giành nói trước. Mắt không còn nhìn vào thanh niên nữa mà quay sang nhìn hai người bạn đi cùng cậu ta.

    "Xào, luộc, chiên, hấp hay ăn sống. Món nào khi chế biến với sâu sẽ ngon hơn nhỉ?"

    Hai người từ nãy đến giờ đang mê mẫn ngắm cô nàng thì đột nhiên được hỏi làm tâm trạng cả hai đều lâng lâng như trên thiên đàng. Họ còn chưa nghĩ kỹ, chưa hiểu hết câu hỏi đã ảo tưởng rằng Hiển Thi muốn mời họ đi ăn vì vẻ đẹp trai ngời ngời sáng chói lóa của họ.

    "Món nào cũng ngon hết đấy em, miễn được ăn cùng người đẹp là bọn anh đã mãn nguyện lắm rồi."

    Tên béo đồng tình.

    "Phải đấy, ăn ngay bây giờ cũng được! Ăn ngay lập tức cũng được!"

    Hai người lại nhìn nhau xì xầm.

    "Mày thấy chưa, tao quyến rũ đến mức ẻm phải mời tao đi ăn ngay đấy."

    "Bớt ảo tưởng! Đẹp trai bằng tao đi rồi giành."

    Chàng trai nghiến răng ken két nhìn hai thằng bạn dại gái quên anh em.

    Rồi nhìn Thi bằng ánh mắt long lên tia máu đỏ, tức tối quát lớn.

    "Con nhỏ khốn kiếp, tao đánh chết mày!"

    Cậu ta lồm còm chuẩn bị bò dậy tẩn cho cô một trận. Nhưng thật không may, Hiển Thi nhanh hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười 2022
  6. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Muốn làm bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nàng nắm lấy chiếc cặp vừa giật được, ném dây mang cặp mắc trọn vào gáy cổ cậu ta. Giật mạnh một phát vô tình.

    Tên đấy bị Thi kéo mạnh nên loạn choạng được vài bước lại chồm ngã về phía trước lao vụt qua Hiển Thi, in nguyên bản mặt xuống đất.

    Cú xốc bất ngờ xảy ra, hai người bạn trố mắt hết hồn, họ nhìn xuống thằng bạn khốn khổ của mình nằm bẹp dí cắm mặt xuống, mông lại nhổm lên thật là hề hước.

    Tên ốm thấy hắn không động đậy lập tức lấy chân đá vào tay bạn mình một cái.

    "Ê! Ổn không mày?"

    "Tao thấy hình như nó hãi quá ngất luôn rồi!"

    Hai đứa đang xì xào bàn tán thì cậu da rám nắng ngóc đầu lên, ánh mắt mở to hết cỡ, con ngươi run rẩy kích động, gương mặt tái mét vẻ kinh hoàng.

    Cậu đột ngột nhổ con sâu đang ngọ ngậy trong miệng mình ra. Bé sâu được hạ cánh khẩn cấp, nằm trong bãi nước bọt dãy dụa mừng rỡ.

    Hai người bạn há hốc mồm khi thấy cảnh tượng bi hài đấy.

    "Trời ơi! Nó vừa ăn nguyên một con sâu chà bá kìa! Há há."

    "Kinh quá! Ọe ọe!"

    "Con gái con nứa gì mà chơi dơ."

    Cậu mập đưa tay lên che miệng tỏ ra vẻ buồn nôn.

    Đôi mắt người vừa ngậm phải con sâu tia lửa trong tròng mắt trắng long lên sòng sọc, quay đầu lại Hiển Thi nghiến lên như chuẩn bị giết người, cậu ta còn chưa kịp mở miệng thì lại bị hình ảnh hãi hùng tiếp theo đập thẳng vào mắt.

    Hiển Thi chẳng biết từ lúc nào cầm trên tay một con sâu còn bự hơn gần như gấp đôi con sâu vừa nãy. Kinh hơn cả con vừa nãy chục lần.

    Cô trầm giọng, ánh mắt cô đang nhìn cậu ta như nhìn một con kiến nhỏ bé đáng thương cần được ban ơn.

    "Sao vậy? Con vừa nãy bé quá nên chưa đủ thỏa mãn cậu phải không?"

    Hiển Thi lại đưa con sâu đến gần sát mặt cậu ta.

    "Nếu vậy ăn thêm con này chắc đủ nhỉ?"

    Hình ảnh sâu béo ú nụ ngọ ngậy quơ quẩy trước mắt, khi chân nó sắp chạm đến mũi cậu thanh niên. Cậu ta vùng vẫy hét toáng lên, nước mắt yếu đuối sắp chực trào ra.

    "Tụi bây cứu tao! Mau cứu tao!"

    Đang vui mừng khi sắp có cứu tinh thì nhìn kỹ lại, chẳng còn thấy hai thằng bạn chí cốt từng cởi truồng tắm mưa cùng mình đâu nữa. Bọn hèn ấy bỏ cậu mà chạy mất dép rồi.

    "Bạn bè như chuối chín cây."

    Mắng thầm đám bạn trong lòng, cậu run rẩy trộm nhìn sang Hiển Thi. Cô nàng vẫn là gương mặt bình thản không đoán được cảm xúc. Nhưng ánh mắt lại dấy lên cho người nhìn một cảm giác rùng rợn đến kỳ quái.

    Bên cạnh cô là sâu béo kinh tởm đang háo hức chuẩn bị dâng lên đến tận miệng cậu.

    Quá hãi hùng, chàng trai dập đầu xin hai thiếu nữ tha thứ rồi cũng nhanh chuồn đi không để lại dấu tích gì.

    Toàn bộ cảnh tượng này đều được Nguyệt Anh ghi vào tầm mắt. Cô gái bé nhỏ trước mắt ấy, lại chẳng một chút e dè khi đối mặt với ba người con trai cao lớn thô lỗ, hành động dứt khoác tuyệt tình phải gọi là ngầu đến mức chẳng thể đỡ nỗi, thần thái bình thản tự tin khiến Nguyệt Anh ngây người ra một lúc lâu. Một cảm giác tò mò và ngưỡng mộ về cô gái xinh xắn mới gặp xoáy thẳng vào trong tâm trí, vô thức xuất hiện cảm giác muốn được trở thành bạn của cô nàng ấy không ngừng dâng trào. Đây cũng là lần đầu tiên, cô xuất hiện một cảm giác kỳ lạ đến như vậy.

    Nguyệt Anh mặt kệ cô bạn bên cạnh đang kinh ngạc không thôi.

    "Trời ơi! Nguyệt Anh cậu thấy không. Cô gái kia cho cậu ta ăn nguyên một con sâu chà bá vào mồm."

    Cô nàng che tay lên miệng tỏ vẻ khiếp đảm.

    "Kinh tởm quá! Làm tớ buồn nôn theo luôn đấy."

    Nguyệt Anh không thích hành vi chê bai cô gái kia của bạn mình. Cô bước lên trước, trầm giọng không ngẩng đầu lại.

    "Cậu đến trường trước đi, tôi có việc khác phải làm rồi."

    Nói vừa dứt câu, Nguyệt Anh đã chạy băng qua bụi hoa râm bụt, qua hàng cây hoa hoàng hậu lộng lẫy để chạy đến làm quen với người thiếu nữ cá tính vừa mới gặp ấy. Nhưng khi đến nơi, cô đã chẳng thấy cô nàng ấy đâu nữa, chỉ còn lại cô gái thắc hai bím tóc vừa bị ức hiếp khi nãy.

    Tại trường học trung học phổ thông Hậu Hồ. Tên trường là do tác giả tự đặt nha!

    Mọi người qua lại xô bồ, học sinh tụ tập lại bàn tán xôn xao về một chuyện gì đấy, đi đến đầu cổng đến cuối hành lang trường, Hiển Thi vẫn chỉ nghe ra một câu chuyện với chủ đề xoay quanh ai đấy, rằng một người nào đấy tên gì đấy đạt giải gì đấy cấp quốc gia.

    Khung cảnh xôn xao hân hoan đến nỗi cô còn nhầm tưởng rằng hôm nay có lễ hội gì ở trường chứ.

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu cảm thấy thích truyện mình viết thì góp ý để mình có thể tiến bộ hơn nhé, cảm ơn các bạn nhiều.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười 2022
  7. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Đợi đấy Nguyễn Huyền Nguyệt Anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phòng hiệu trưởng phải không? Cậu đi thẳng đến cuối dãy hàng lang rồi chuyển sang hướng bên phải, căn phòng đối diện với cửa sổ lớn chính là phòng hiệu trưởng."

    Một thanh niên có một nốt ruồi nhỏ ở đầu mũi nhiệt tình chỉ hướng cho Hiển Thi. Cậu nhìn cô với đôi mắt cảm thán thích thú. Lòng thầm ngưỡng mộ không biết quý ông quý bà nào lại tạo ra một cô gái có nét đẹp đặc biệt như vậy, một vẻ xinh xắn thuần khuyết, tinh tế đến xao xuyến.

    "Cậu là học sinh mới chuyển đến trường này à?"

    Hỏi vậy thôi nhưng cậu biết chắc cô nàng này mới chuyển đến rồi. Với một cô gái xinh đẹp như thế này, không ít thì nhiều nhất định sẽ có tiếng trong trường. Mà nếu đã có tiếng rồi thì sao cậu lại không biết được chớ.

    Hiển Thi gật đầu, sau đấy cảm ơn rồi quay lưng bước đi.

    Để lại Tượng Minh với ánh mắt vẫn còn say mê lưu luyến chưa muốn rời.

    Minh thì thầm với chính mình.

    "Nhìn mái tóc dài bồng bềnh nhẹ nhàng bay từ đằng của cô nàng kìa, muốn bắt cóc mang về nhà nuôi quá đi."

    "Không được như vậy đâu! Làm như thế là phạm pháp đấy nha nhóm trưởng."

    Một tiếng nói trêu chọc không biết từ lúc nào xuất hiện đằng sau Tượng Minh khiến cậu dựng cả tóc gáy, giật hết cả mình.

    E thẹn như thiếu nữ, tai cậu đỏ như trái cà chua chín mọng nhìn hai người một nam một nữ vừa trêu chọc mình.

    "Đã có kết quả bài kiểm tra chưa?"

    Tượng Minh lập tức chuyển sang chuyện khác để giảm bớt sự xấu hổ.

    Hai người họ đột nhiên nhìn nhau, đôi mắt chợt phát sáng lên niềm vui sướng rồi nhìn sang Minh, cô gái cười tươi.

    "Nhóm trưởng đoán xem nhóm chúng ta xếp hạng bao nhiêu trong bảng thành tích thí nghiệm hóa học."

    Tượng Minh trầm ngâm suy ngẫm một lát.

    "Chắc không tệ đến mức xếp hạng bảng dưới thứ mười đâu nhỉ? Có lẽ là thứ tám chăng?"

    Suy luận một lát Minh lại đâm ra đoán bừa.

    "Nhóm trưởng lại bật chế độ khiêm tốn rồi." Chàng trai bên cạnh cười.

    "Là thứ nhất!" Cô gái không nhịn được hào hứng nói.

    "Quào! Hai người không đùa tôi chứ?" Tượng Minh nheo mắt rồi lại nhẻn môi cười.

    "Chiến thắng ngoạn mục này tất cả đều là nhờ nhóm trưởng chỉ dẫn chúng tôi hết đấy!"

    "Chắc chắn lần này phải tổ chức một bửa tiệc lớn để chúc mừng thành công năm nay. Và đặc biệt, vì chúng ta may mắn có được một người chỉ dẫn tài hoa là nhóm trưởng đây."

    Hai người đứng hai bên Tượng Minh, vừa nức nở tấm tắc khen, vừa lấy hai tay vẫy vẫy mừng chiến thắng.

    Tượng Minh được khen lại tằng hắng nhẹ giọng.

    "Là nhờ công mọi người cố gắng rất nhiều đấy thôi! Chiến thắng của tất cả chúng ta mà."

    "Nhóm trường lại bật chế độ khiêm tốn lần hai rồi!"

    Cả ba cùng nhìn nhau cười, tâm trạng vui vẻ phấn khởi.

    Đột nhiên có âm thanh từ phòng âm nhạc phát ra, ồn ào chói tai khiến cả ba đều giật mình.

    "Ai đang hát vậy?" Tượng Minh còn chưa hoàn hồn chỉ tay vào căn phòng đang phát ra tiếng nhạc.

    Cô gái bịt tai lại vì không thể chịu được giọng ca kinh khủng đấy, "Nhóm trưởng chưa biết gì sao? Đấy là Thảo Mai đang tập ca để ngày mai chào mừng Triền Duy đạt giải nhất cuộc thi Thanh niên IT trở về đấy!"

    "Tiết mục văn nghệ của trường Thảo Mai lại một mực giành hát chính, trong khi.. giọng của cô ấy.. thôi không nói nữa."

    Cô dừng lại, xém tí nữa thì nói ra câu. Giọng hát như thảm kịch rồi.

    "À!"

    Tượng Minh bất ngờ à một tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy phấn khích tột độ.

    Triền Duy ơi, Triền Duy. Lần này người đẹp đột kích tấn công, để tôi xem cậu còn đường nào để chạy.

    "Triền Duy giỏi thật. Vượt qua bao nhiêu đối thủ tài giỏi để thành công bước đến đích. Tôi xem mà hồi hộp muốn bay cả tim ra ngoài luôn!"

    Chàng trai bịt tai lại nói lớn khi tiếng nhạc quá chói.

    "Nói chi nữa. Cậu ấy bây giờ là niềm tự hào vinh dự của trường ta rồi!" Cô gái bịt tai lại đáp lời tiếng càng lớn hơn.

    "Ấy! Nhóm trưởng Tượng Minh, kia hình như là Nguyệt Anh lớp cậu phải không?"

    Chàng trai hồ hởi chỉ tay về hướng một thiếu nữ đang tiến đến gần.

    Nguyệt Anh không nhìn ba người họ. Cô bước thẳng vào phòng âm nhạc nơi bắt nguồn thứ tạp âm chết người ấy.

    Ba người nhóm Tượng Minh thấy vậy tò mò tám chuyện nấp sau cửa lén lút rình rập.

    "CẠCH!" Âm thanh đột ngột tắt đi, chỉ còn lại sự yên lặng chết chóc đến rùng rợn.

    Một tiếng hét chói tai vang lên. Thảo Mai tức giận đến nỗi nguyên bản mặt đỏ lừ lừ, cô phồng má nghiến răng quát người vừa cắt đi nguồn cảm hứng đang dạt dào cảm xúc của mình.

    "Nguyệt Anh! Sao cô dám tắt loa của tôi."

    Nguyệt Anh bình thản nghiêm giọng.

    "Vừa nãy hai lần tôi đã nhắc nhở cậu phải giảm âm thanh, nhưng cả hai lần cậu đều phớt lờ lời cảnh báo của tôi. Sẽ không còn lần thứ ba cho sự tái phạm nào của cậu nữa đâu!"

    "Tôi.. thì.. tôi.. giảm âm lượng giọng ca của tôi sẽ không còn được hay như ban đầu nữa." Mai ấp úng phân bua.

    "Hay hoặc không chẳng phải do âm lượng lớn hay bé, tất cả bắt nguồn từ chất giọng của cậu mà ra thôi!"

    Nguyệt Anh nghiêm nghị nói tiếp "Cậu đang làm phiền các học sinh khác học tập, làm phiền không gây phiền hà đến người khác nữa."

    Thảo Mai nghe xong nổi giận đùng đùng, cô đập mạnh mic xuống bàn rồi hầm hầm bước ra khỏi phòng âm nhạc, lòng chỉ biết mắng thầm.

    Đợi đấy Nguyễn Huyền Nguyệt Anh, rồi có ngày tôi sẽ trả lại cô nỗi nhục này!
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười 2022
  8. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Biến thái trong bóng tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trời đất, thẳng thắn quá!"

    "Chất lừ!"

    "Ngầu như trái bầu!"

    "Cộng thêm nhan sắc đỉnh cao đấy nữa thì đúng là một nhát xuyên thẳng vào tim tôi!"

    "Đúng là thần thái của người mẫu tạp chí năm dần có khác!"

    "Thật Ngưỡng mộ quá đi. Muốn chạy vào chụp hình xin chữ ký với cô ấy để lấy động lực sống quá!"

    Hai người cạnh Tượng Minh cứ không ngớt lời ca thán Nguyệt Anh, rối rít xuýt xoa khiến cậu còn phải lắc đầu.

    Hai người đừng có làm lố như vậy được không.

    "Tượng Minh!"

    Đột nhiên Nguyệt Anh gọi tên Minh khiến cả ba đang lén lút ngoài cửa sổ phải giật nảy mình chột dạ.

    "Bị phát hiện nhìn lén rồi!"

    "Tiêu rồi, có khi nào người đẹp sẽ ghim chúng ta không?"

    "Cô ấy còn chưa quay sang nhìn chúng lần nào thì sao lại phát hiện ra được thế?"

    "Nhóm trưởng Tượng Minh, chúng tôi sợ quá!"

    Hai người họ cứ xì xầm với nhau, ừ thì khen cho nhiều vô bây giờ đã biết sợ chưa?

    Tượng Minh bước đến bên cửa chính đối diện với Nguyệt Anh.

    "Cậu gọi tôi hả?"

    "Mười lăm phút nữa cậu có việc gì làm không? Đến phòng đoàn cùng tôi được chứ?"

    "Được! Không thành vấn đề."

    Minh chớp mắt thầm biết rõ lại có việc cho cậu làm nữa rồi.

    Trên hành lang, Hiển Thi đi theo lời Minh chỉ dẫn, khi gần chuyển sang đường hướng bên phải đột ngột phòng sinh học phát ra tiếng sột soạt nghe qua vô cùng ám muội, tiếp đến là một tiếng động lớn ầm ĩ chói tai.

    Cô dừng bước chân lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào căn phòng đang hé mở tối tăm. Dự cảm rằng đang có chuyện gì đấy xảy ra trong phòng này.

    Bất giác Thi chậm rãi đưa tay lên đẩy cửa phòng ra, ánh sáng yếu ớt từ đèn hành lang rọi vào căn phòng.

    Hình ảnh một người thanh niên đang đè lên cơ thể của một con manocanh nữ toàn thân mà nó còn đang trong hình dạng trần truồng, một bên tay cậu ta chống xuống sàn, một bên tay đặt trọn lên một bên ngực của con búp bê.

    Hiển Thi nhìn thấy chàng trai mờ ảo trong bóng tối, cử chỉ ấy, hành động ấy, tư thế và đôi mắt ấy khiến cậu ta biến thái trông càng thêm giống biến thái.

    Đột nhiên có người mở cửa, chành thanh niên nheo mắt ngước lên nhìn xem là ai đến. Thấy cô gái trước mắt nhìn mình bằng đôi mở to ngạc nhiên đến kỳ lạ. Cậu cảm thấy có chút xíu khác thường, nhanh chóng nhìn xuống dưới.

    Ối dồi ôi! Cậu ta còn kinh ngạc hơn cả Hiển Thi. Thanh niên hét lên một tiếng thống khổ, sau đấy đột ngột lấy tay đang chống lên ngực búp bê ra. Nào ngờ không còn lực chống đỡ nữa cứ thế nguyên cả bộ mặt đều úp hoàn toàn xuống hai hòn núi trơn lán.

    Hiển Thi không ngờ mình lại bất ngờ bắt gặp một người biến thái bệnh hoạn đến điên loạn như thế này, cô quay mắt đi không thể nhìn cảnh nóng này tiếp được nữa. Vội xoay người nhanh chóng rời khỏi hiện trường, để lại không gian riêng tư cho người cần được chữa bệnh này.

    Cậu thanh niên vội xốc lại tinh thần, ngẩng mặt lên nhìn thấy Hiển Thi chuẩn bị đi ra ngoài. Chàng trai bất chấp tất cả lao đến ngăn cản cô lại.

    Vốn dĩ định giải thích mọi chuyện với cô nàng để tránh mọi việc đi quá xa, cũng dè chừng cô gái này sẽ hiểu lầm sau đấy loan tin đi khắp trường thì coi như kiếp này cậu mang cái danh biến thái suốt đời.

    "Này! Cô nghe tôi giải thích đã."

    Cậu đưa tay lên bắt lấy vai Hiển Thi. Nhưng còn chưa kịp chạm vào, một cú trời giáng khiến chàng trai lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cùng lúc mười ông mặt trời.

    Thanh niên bất ngờ lùi lại mấy bước. Một tay bịt một bên mắt, mắt còn lại nhìn Hiển Thi mở to hết cỡ, kinh ngạc tột độ.

    "Tôi có làm gì cô đâu! Sao cô đánh tôi?"

    Hiển Thi vừa nãy cũng không ngờ mình phản ứng quá nhanh, vô thức đấm vào mắt cậu ta lúc nào không hay. Thế này chính xác gọi là phản xạ tự nhiên, hành vi tự bảo vệ chính mình.

    Cô tự bào chữa cho bản thân

    "Tại anh bất ngờ lao đến tôi?"

    "Tôi không ngăn cô lại chắc chắn cô sẽ ra ngoài nói bậy!"

    "Tôi không nói bậy được chưa. Anh tiếp tục làm việc dang dở của mình đi!"

    "Việc dang dở cái gì?"

    Ngữ khí thì thị của Hiển Thi khiến cậu nhận ra cô vẫn đang giữ suy nghĩ lệch lạc về cậu. Đúng là tức đến mức muốn nhào đến cắn cô ta ngất luôn cho rồi.

    Cạch!

    Đột nhiên đèn trong phòng bật lên. Cả hai đều ngơ ra rồi cùng một lúc nhìn về phía người vừa

    Đưa tay bật đèn.

    Là thầy hiệu trưởng vừa nãy nghe thấy tiếng động, nên ông vào xem thử có việc gì, hóa ra là một cặp nam thanh nữ tú đang cãi cọ dỗi hờn.

    "Nè! Hai đứa cãi nhau thôi chứ đừng có đánh nhau nha. Đừng có thương nhau quá cắn nhau đau thì khổ cho thầy."

    Chàng trai giật giật môi.

    Thầy mình vẫn bá đạo như ngày nào.

    Khi ông nhìn rõ gương mặt của cậu thanh niên kia, có một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2022
  9. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Phải có lần sau chứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Triền Duy, sao em lại ở đây? Thầy được biết ngày mai em mới đến trường mà."

    "À.. ừm.. vì lịch thời gian đến trường của em bị lệch sớm hơn so với dự tính ạ!"

    Triền Duy lấp liếm che dấu.

    Thật ra Duy cố tình báo sai thời gian đi học là ngày mai, vì cậu cũng chỉ muốn âm thầm đến trường mà không nhận được nhiều sự chú ý từ mọi người.

    Vốn dĩ định âm thầm leo tường lén lút vào trường, âm thầm trèo vào cửa sổ phòng thí nghiệm sinh học rồi âm thầm đến phòng hiệu trưởng báo cáo, sau đấy lại âm thầm trở về lớp học của mình. Thế là đã kết thúc một kế hoạch hoàn mỹ.

    Nào ngờ vừa trèo vào phòng thí nghiệm lại vấp phải dây điện đè lên con manocanh rồi bị cô gái này bắt gặp đấm cho một phát đẹp cả con mắt. Xui gì mà xui dữ vậy! Mang cái số xui thì đi đường nào cũng dẫm phải shit cả thôi.

    Thầy hiệu trưởng nhìn Hiểu Thi, ông trầm ngâm một lát, rồi ồ lên một tiếng như vừa nhớ ra chuyện gì đấy.

    "Em là Hồ Hiển Thi, học sinh mới đúng chứ? Hôm qua em có gửi thông tin cá nhân của em cho thầy phải không?"

    Thi nhìn thầy gật đầu.

    "Vâng ạ!"

    "Vậy cả hai cùng thầy đến phòng hiệu trưởng một chuyến nhé!"

    Cả hai: "!"

    Tuy hai người không đồng tình đi chung đường lắm, nhưng cũng đâu còn cách nào.

    Hiển Thi dùng một con mắt nhìn đường khi đang đi đến phòng hiệu trưởng, còn một con cảnh giác đề phòng Triền Duy.

    Duy nhận thấy rõ cô nàng này đang nhìn mình bằng con mắt kỳ thị cũng chỉ biết dở khóc dở cười. Thôi đi! Cậu cũng lười giải thích quá, đành mặc kệ cô nàng này nghĩ sao thì nghĩ vậy.

    Thầy hiệu trưởng đi phía trước lén nhìn hai học sinh của mình đang hờ hững lững thững bước phía sau.

    "Hai em quen biết nhau sao?"

    "Không quen ạ!"

    Hai cô cậu cùng đồng thanh đáp, thái độ vẫn bàng quan như trước.

    Thầy dừng lại nghiên đầu tò mò nhìn vào cậu học trò xán lạn của trường.

    "Triền Duy, sao từ nãy đến giờ thầy cứ thấy em lấy tay che đi một bên mắt thế?"

    "Thưa thầy, em bị ong chích vào mắt ạ."

    Triền Duy nhìn Hiển Thi, sau đấy thờ ơ chép miệng.

    "Con ong này hơi to, chắc là ong chúa!"

    Hiển Thi biết rõ cậu ta đang châm chọc khiêu khích mình, cô lạnh lùng lên tiếng.

    "Là em đánh cậu ấy đấy ạ!"

    "Chậc! Cô can đảm ơn tôi nghĩ đấy."

    Thấy Triền Di giơ ngón tay cái lên trêu mình, Hiển Thi quay mặt đi chỗ khác. Chẳng thể nào nuốt trôi cái bộ dáng lưu manh của cậu ta.

    Thời gian sáu giờ bốn lăm phút, tại văn phòng hiệu trưởng.

    Triền Duy xem mình trước gương soi bồn rửa tay, hình ảnh tên nào đấy lạ hoắc phản chiếu trong gương khiến cậu đơ cả người.

    "Trời.. trời ơi! Mắt tôi.. một.. một màu.. đỏ.. bầm."

    Cậu lắp bắp nói còn chẳng ra hơi, câu được cậu mất. Ngỡ ngàng soi mặt mình qua bên này, rồi nhìn sang bên kia.

    "Còn đâu gương mặt điển trai ngày nào nữa."

    "Xì!"

    Hiển Thi không nhịn được xì một tiếng.

    Thật ra cô cũng có chút chột dạ. Vừa nãy khi đấm cậu ta xong, vì ánh sáng yếu nên không nhìn thấy rõ màu mắt cậu. Đến bây giờ Triền Duy bỏ tay ra.. thì ối dồi ôi! Cứ như cô trác nguyên một hủ màu đỏ thẫm lên quanh mắt cậu ta vậy.

    "Xem thái độ của cô kìa, không lấy một lời hối lỗi còn dám khinh khi tôi. Con gái gì mà lực mạnh như con bò vậy."

    Triền Duy bị Hiển Thi nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo, cậu lơ đãng nhìn sang nơi khác.

    Thầy hiệu trưởng thấy hai đứa trẻ hòa đồng chuyện trò thì vui vẻ.

    "Lần sau nếu có giao lưu làm quen thì hai đứa nên nhẹ nhàng với nhau thôi nhé!"

    "Không có lần sau đâu ạ!"

    Cả hai lại lần nữa đồng thanh lên tiếng.

    Ông cười mỉm, thì thầm chỉ đủ mỗi ông nghe thấy.

    "Phải có lần sau chứ!"

    Ba cậu thanh niên từ trong phòng đoàn bước ra, gương mặt hầm hầm hực hực cứ như vừa giẫm phải shit thối.

    Cậu béo miệng méo xềnh xệch.

    "Xong rồi. Lần này tiêu đời rồi!"

    Thanh niên da rám nắng vừa nãy lên tiếng.

    "Chết tiệt thật! Sao con nhỏ đó cứ ám tao hoài vậy? Nó chẳng khác gì cô hồn cả. Ngay cả lúc tao ở ngoài trường cũng dính phải nó."

    "Cậu nói ai đấy?"

    Nguyệt Anh từ trong phòng đoàn lãnh đạm bước ra, đứng kế bên ba người họ. Ánh mắt sắc bén như lưỡi đao có thể một nhát cứa đứa ba cái cổ bé bỏng của họ vậy.

    "Nhắc lại câu nói đấy lần nữa tôi xem!" Cô nhấp môi khinh bỉ.

    Cả ba cùng đồng loạt rùng mình, miệng cứng lại chẳng ai còn dám hó hé câu gì.

    Tên béo lắp bắp:

    "Bọn tôi.. bọn tôi đang nói chuyện với nhau thôi."

    Thanh niên da rám nắng hằn học gằng giọng lại để không phải hét lên.

    "Đến cả nói chuyện mà cô cũng cấm nữa à?"

    Nguyệt Anh không trả lời câu hỏi đấy, ghẻ lạnh quay mắt đi nơi khác, giọng cảnh cáo.

    "Đừng tưởng bên ngoài khuôn viên nhà trường thì muốn ức hiếp ai cũng được!"

    Sau đấy xoay người đi để lại sáu con mắt cay xè mùi thuốc súng phía sau.

    Tượng Minh ôm một chồng giấy tài liệu chập chững bước ra, phồng má nhìn Nguyệt Anh gọi.

    "Lớp trưởng! Đợi tôi đi với. Xấp tài liệu này vướng víu quá!"
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười 2022
  10. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Si mê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc Minh đi ngang qua qua người thanh niên, một mùi khét nồng nặc tỏa ra, ba đôi mắt chuyển hướng từ Nguyệt Anh sang nhìn mình khiến cậu ngơ ra.

    "Đừng nhìn tôi như vậy! Có làm thì có chịu đi chứ."

    Sau đấy cậu ôm chồng tài liệu lững thững bước theo Nguyệt Anh, lòng thở dài.

    Chẳng biết rút kinh nghiệm gì cả! Động vào cô nàng tạp chí năm dần thì có mà xui xẻo cả năm. Thật là ba chàng thanh niên chưa trải sự đời.

    "Này Nguyệt Anh! Cậu đã biết tin ngày mai Triền Duy sẽ đến trường trở lại chưa."

    Tượng Minh chạy đến gần Ngưỡng Anh hồ hởi hỏi.

    "Biết rồi! Thì sao?"

    Cô dửng dưng đáp, quay lại lấy một nửa giấy tài liệu trong tay Tượng Minh.

    "A! Không cần đâu, chút giấy nhỏ nhặt này cũng không nặng lắm."

    "Vậy thì thôi!"

    Nguyệt Anh đặt lại chồng giấy lên tay Minh rồi bước đi.

    Minh lại tiếp tục:

    "Từ khi Triền Duy thắng cuộc thi IT, ngày nào cũng có quá ư là nhiều bạn nữ đến tìm gặp tôi để xin địa chỉ liên lạc với cậu ta, cậu thấy có cay không chứ."

    Tượng Minh miệng méo xềnh xệch ấm ức kể khổ.

    Nguyệt Anh nhếch môi.

    "Đúng ý cậu còn gì."

    "Sao lại thế được! Họ phải xin địa chỉ liên lạc của tôi mới đúng ý chứ."

    Nguyệt Anh nheo mắt nhìn Tượng Minh.

    Cậu cười hề hề. "Đùa chút thôi!"

    Minh tiếp tục, "À phải rồi! Lúc nãy tôi có thấy một bạn nữ vừa chuyển đến trường chúng ta đấy! Gương mặt cô ấy xinh cực xinh, có đôi mắt to tròn như búp bê."

    Tượng Minh thích chí mường tượng lại hình ảnh của Hiển Thi ban nãy.

    "Nói với tôi làm gì? Tôi mê gái giống cậu à?"

    Nguyệt Anh hững hờ cắt ngang.

    "Ờ.. cũng.. phải nhỉ! Kể với cậu làm gì? Cậu là con gái mà, đâu có mê.."

    Minh ậm ừ một lát rồi lại dứt khoát.

    "Nhưng tôi cũng đâu có mê gái, tôi chỉ thích ngắm gái thôi!"

    "Ách! Khác gì nhau!"

    Nguyệt Anh tặc lưỡi chế giễu.

    "Khác chứ! Mê nó khác với thích! Ừm.. ngắm, chỉ để thõa mãn trí tò mò."

    Tượng Minh vụng về phân bua.

    "Ách! Còn bao biện."

    "Thật mà! Tin tôi đi."

    Đến cửa sổ phòng học, Tượng Minh đột nhiên dừng lại, cậu áp tai vào tường chỉ chỉ vào nó giọng hào hứng.

    "Nguyệt Anh, bên trong lớp này có chuyện gì mà ồn ào thế nhỉ?"

    Nguyệt Anh cạn lời khi thấy cậu bạn mình liên tục lén lút rình rập, nheo mắt nhòm qua khe hở cửa sổ rồi lại áp tai vào cứ như ăn trộm vậy.

    "Cậu bị hâm à! Rình rập cái gì thế? Đây là lớp của mình đấy."

    "Hả?"

    Minh đứng thẳng người lên nhìn bảng tên lớp 11A1 trước mắt, gãi gãi tai xấu hổ.

    "Ha ha.. phải rồi, đây là lớp của mình. Lớp của mình thì rình rập làm cái quái gì chứ, nghe trực tiếp cũng được mà."

    "Cậu đi học có quên mang theo não không vậy?"

    Nguyệt Anh thở dài, cô mặc kệ cậu bạn dở người phía sau, nắm tay nắm cửa phòng học rồi mở ra.

    Trong lớp ồn ào xô bồ, các thành viên đều nháo nhào lên phía gần bục giảng, túm tụm lại một chỗ. Khi thấy Nguyệt Anh bước vào, vài người hồ hởi lên tiếng.

    "Lớp trưởng Nguyệt Anh, cậu biết gì chưa. Lớp chúng ta vừa có học sinh mới chuyển vào đấy."

    "Mấy người bâu lại vậy không cho người ta chút không khí để thở à?"

    Nguyệt Anh thấy mọi người xúm xít bâu kín bạn học mới như vậy, cô còn thấy ngộp thay cho bạn học mới nữa.

    Mọi người bắt đầu dãn ra, một cô gái xinh xắn trắng mịn với mái tóc đen dài bồng bềnh lộ diện.

    Giây phút đấy! Nguyệt Anh như sững người, cô đứng trân trân nhìn cô nàng không rời. Là cô ấy! Cô nàng cá tính ấy là học sinh mới của lớp mình ư? Anh chẳng thể giấu nổi sự phấn khởi trong lòng, môi cong lên thành nụ cười.

    Hiển Thi từ trong biển người may mắn được Nguyệt Anh cứu thoát ra, đầu óc quay mòng mòng, cô không quen được nhiều người quây quanh chật kín mít như vậy.

    Nguyệt Anh trấn tĩnh lại, dịu giọng hỏi.

    "Cậu là học sinh mới chuyển đến lớp 11A1 sao?"

    Hiển Thi vụng về gật đầu, cô vẫn chưa hoàn toàn thoải mái sau hậu quả của đám đông để lại, có hơi hoa mắt nên phải chớp chớp.

    "Sao vậy? Cậu không được khỏe ư?"

    Nguyệt Anh lo lắng hỏi khi cứ thấy Hiển Thi liên tục chớp mắt như vậy. Hiển Thi lại lắc lắc đầu tỏ ý mình ổn, lần này cô đã hoàn toàn ổn rồi.

    Nguyệt Anh thở phào rồi lại tiếp tục:

    "Tôi tên Nguyễn Huyền Nguyệt Anh, là lớp trưởng lớp 11A1. Cậu có thể giới thiệu một chút về bản thân mình được không?"

    "Tôi tên Hồ Hiển Thi."

    Hiển Thi! Cái tên thật đẹp!

    Nguyệt Anh vui thích thầm ghi nhớ trong lòng.

    "A! Cô gái xinh cực xinh mà vừa nãy tôi nói này."

    Tượng Minh phía sau Nguyệt Anh nhoi lên.

    "Trùng hợp quá! Cậu ấy được chuyển vào lớp mình."

    Nguyệt Anh đẩy Tượng Minh đang nhoi nhoi ra phía sau lưng.

    "Cậu ồn ào quá, yên lặng chút đi."

    Tượng Minh ấm ức bĩu môi chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.

    Hiển Thi bước đến cạnh Anh.

    "Nguyệt Anh."

    "Cậu muốn hỏi gì à?"

    Nguyệt Anh ân cần hỏi, tinh thần phấn chấn vì được Hiển Thi gọi tên.

    "Cho hỏi vị trí ngồi của tôi ở đâu vậy?"

    "À! Phải rồi nhỉ."

    Hừm.. Nguyệt Anh nhớ lại lúc trước cô chủ nhiệm có căn dặn vị trí học của các thành viên trong lớp sẽ do quyền cô sắp xếp và chỉ định.

    "Hay là cậu ngồi cùng bàn với tôi được không?"

    Một bạn nữ bên cạnh Nguyệt Anh chen vào, xì xầm vào tai cô.

    "Không được đâu lớp trưởng ơi!"
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười 2022
  11. Hồ Hướng Anh Hậu hòa hợp

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Gặp lại cô nàng bạo lực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tại sao?"

    Nguyệt Anh khó hiểu nhìn cô bạn.

    "Vừa lúc nãy thầy hiệu trưởng có đặc biệt căn dặn tôi rằng vị trí ngồi của Hiển Thi nhất định phải cùng bàn với Triền Duy. Thầy ấy nhấn mạnh như vậy đấy."

    "Tại sao lại nhất định phải là chỗ ngồi của cậu ta?"

    Nguyệt Anh khó chịu không chấp thuận.

    "Cái này tớ cũng không rõ nữa, hình như thầy ấy có nói để Triền Duy học cách nâng đỡ học sinh mới."

    "Tôi cũng nâng đỡ học sinh mới được vậy."

    "Cậu cũng bận rất nhiều việc rồi, thầy ấy nói Triền Duy trách nhiệm làm lớp phó cũng phải biết san sẻ công việc với lớp trưởng là cậu chứ."

    Nguyệt Anh bức bối lắm, cô muốn quay đi tìm thầy hiệu trưởng thương lượng lại việc này. Nhưng trước tiên, cô phải đưa Hiển Thi về vị trí của mình đã, có vẻ cô ấy

    Cũng đã đứng một lúc khá lâu rồi.

    Hiển Thi nhìn chỗ mình, rồi lại nhìn vị trí trống bên cạnh.

    "À, người cùng bàn với cậu hôm nay không đến trường, ngày mai cậu ấy sẽ đi học lại."

    Thi gật đầu cảm ơn Nguyệt Anh, cô vừa ngồi xuống một lát thì bỗng có một thanh niên tóc xoăn chạy từ bên ngoài vào lớp hét toáng lên.

    "Triền Duy vào lớp kìa!"

    Bổng trong lớp nổi lên những tiếng ồn ào sôi nổi.

    "Sao! Nghe nói ngày mai cậu ấy mới đến trường mà."

    Thái Bình một tay chỉ về phía một đám đồng người tụ tập, một tay đẩy gọng kính lên, giọng bình thản.

    "Kia kìa! Tôi thấy cậu ta bị rất nhiều nữ sinh lớp khác quây quanh."

    Tượng Minh chép miệng thở than "Hầy! Thằng bạn mình có số hưởng phết."

    Văn Nam hớn hở. "Mau lại đấy giải cứu Triền Duy nào, để tôi hi sinh thế chỗ cậu ta cho."

    "Ha! Ăn gì mà khôn quá vậy?" Thái Bình cười khẩy.

    Cả ba người hăm hở lao đến hưởng sái cái thơm, sau đấy lại hăm hở lôi Triền Duy đang sắp chết ngộp trong vườn địa đàng ra, kéo tay cậu chạy tăng tăng vào lớp học.

    Triền Duy được đám anh em tốt cứu giúp, vui mừng hít lấy hít để chút không khí khan hiếm. Lắc lắc đầu để giảm chóng mặt sau trận vật vã chiến đấu với nhóm nữ sinh.

    "Xém tí nữa thì chết, xém tí nữa thì chết! Cám ơn ba bạn hiền."

    Triền Duy lẩm bẩm, vẫn chưa hết ám ảnh chuyện lúc nãy.

    Văn Nam bĩu môi.

    "Chết như cậu sướng tê tái rồi còn than thở cái quái gì!"

    Duy muốn bước vào chỗ của mình, nhưng nhìn một lượt, thấy mọi người xúm xít lại xung quanh mình nhiều như vậy, cậu chép miệng rồi đẩy mắt kính.

    "Chặn lại như thế bộ mọi người không tính cho tôi vào lớp à?"

    Tượng Minh ngứa mắt từ nãy đến giờ, bước đến đập mạnh vào vai Triền Duy mém tí nữa là bay luôn kính ra ngoài.

    "Ê! Làm trò gì thế? Nổi tiếng rồi nên tập tành đeo kính râm hả? Nhìn chướng mắt ghê!"

    Thái Bình hẩy cặp mắt kính của mình lên bắt chước Triền Duy rồi cười khà khà.

    "Triền Duy! Nhìn bộ dạng cậu bây giờ hài hước ghê ấy."

    Bộ tưởng tôi thích như vậy lắm à.

    Triền Duy cay cú trong lòng.

    "Cười xong chưa, cười xong rồi tránh đường cho tôi qua nào."

    Tượng Minh chắn trước mặt Triền Duy thách thức.

    "Đương nhiên là chưa xong, cậu tháo cái kính xuống rồi bọn tôi sẽ nương từ cho qua."

    "Đúng vậy! Tháo nhanh nào!"

    Văn Nam phụ họa.

    Triền Duy chép miệng.

    Hừm, ngoài lớp thì bị chèn, trong lớp lại bị ép. Số mình là số con rệp!

    Cậu thong thả gật đầu.

    "Được thôi, tháo thì tháo. Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là bệnh mắt đỏ thôi mà."

    Mọi người xung quanh đều đơ người. Tượng Minh lắp bắp.

    "Hả.. Ai bệnh.. mắt đỏ cơ?"

    "Tôi đấy!"

    Duy ung dung lên tiếng.

    Khi Triền Duy định tháo kính ra thì lại bị Tượng Minh ngăn lại.

    Cậu cười hì hì nịnh nọt.

    "Thôi nào, có bệnh thì phải giữ. Tháo kính ra sẽ không tốt cho mắt đâu."

    "Vậy sao? Nhưng vừa nãy ai buộc tôi tháo kính mà."

    Duy đắc chí nói.

    "Không có đâu, ai lại đi buộc cậu làm chuyện đấy chứ."

    Minh lươn lẹo chối bay bay.

    Mọi người xung quanh gật đầu lia lịa đồng tình.

    "Tránh ra nào, nếu không kính của tôi sẽ rơi xuống đấy!"

    Triền Duy đắc thắng trêu chọc.

    Hai bên xung quanh lập tức tản ra, chừa một con đường cho Triền Duy. Lúc này, mọi người mới đi vào vấn đề chính.

    "Triền Duy, chúc mừng cậu thắng giải cuộc thi nhé!"

    "Duy à, cậu oách thật đấy."

    "Cho bọn tôi ngửi miếng thơm của cậu chút nào."

    "Thôi đừng ngửi! Tối qua tôi quên tắm." Duy gật đầu cảm ơn rồi lại bông đùa.

    Tượng Minh lò dò bước theo Triền Duy. "Trần Triền Duy à, có quà cho cậu đấy!"

    "Quà gì?"

    Triền Duy nheo mắt hồ nghi.

    Tượng Minh cười hớ hớ rồi vỗ vai Triền Duy đôm đốp

    "Đến chỗ ngồi của cậu đi rồi biết."

    "Đừng có chơi dại bằng cách rải keo lên ghế của tôi nha."

    "Tôi đâu có ấu trĩ như cậu."

    "Xì!"

    Triền Duy bắt chước ngữ điệu của ai kia lúc sáng cũng tặc tặc lưỡi với cậu như vậy.

    Khi bóng người che Hiển Thi dạt ra, đập vào mắt Triền Duy lúc này chính là ai kia bạo lực ngang ngược mà lúc nãy cậu muốn tránh xa, bây giờ lại ngồi thù lù trước mắt mình, lại còn chính bàn cùng mình.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...