Tác giả: LTink, chẳng có gì đặc biệt cả, đơn giản vì diễn đàn cần tên 5 ký tự, tôi tên Thùy Linh, tôi đặt tên TLinh thì trùng, TLink vẫn trùng, tôi dùng LTink. Sở thích: Hầu như là ăn uống, sáng sẽ thức dậy lúc 4h tập thể dục, không phải siêng năng mà là vì thói quen, nghỉ dịch ở nhà thực sự rất chán, tôi cần làm việc gì đó để bản thân không tự cảm thấy vô dụng. Phương châm sống của tôi: Không cố đâm đầu nếu họ đã không thích, vậy nên, không phải vì tôi lười biếng, mà tôi rất thích đọc sách, nhưng sách không thích tôi, do đó tôi chỉ đành đứng khuất từ xa mà nhìn trộm nó, tuyệt không có mở ra, tôi rất uy tín. Nghề nghiệp: Có thời gian để viết ra mấy dòng này, bản thân tôi cũng tự nhận ra mình thật nhàn rỗi, cho nên có thể gọi là vô công rỗi nghề, tương lai không có từ "xán lạn". Cung Ma Kết, cứng đầu cứng cổ, thích chỉ tay năm ngón, tôi lại không thấy bản thân mình cứng đầu cứng cổ, hoặc có thể là tôi cứng đầu đến mức đã gạt bỏ sự thật đó luôn rồi. Tôi nói chuyện rất vui, ha-ha-ha, bản thân tôi cũng thấy tôi rất vui, ha-ha-ha, đôi khi tôi ghi âm lại giọng của mình rồi tự nghe lại để chọc mình cười mà cũng cười nắc nẻ, ha-ha-ha, tuyệt không có vấn đề về tâm lý, ha-, viết ra mấy dòng này có giống điên không cơ chứ? Nói nhiều về mình rồi, các bạn cũng có thể giới thiệu để tôi biết thêm nhé. Còn (các) tác phẩm của tôi bên dưới này nè (nếu quá ít thì cũng cho tôi xin lỗi, vì bản thân quá hài hước nên tôi chỉ ngồi cười cả ngày, không viết được) : Truyện dài: Đam Mỹ - Lão Đại Của Lão Đại - LTink Truyện ngắn: Đam Mỹ - Em Trai - LTink Đam Mỹ - Hạ Tổng Và Ngày Kỷ Niệm - LTink Đam Mỹ - Nhóc Con Hàng Xóm - LTink Đam Mỹ - Hôm Ấy - LTink
Chào bạn ạ! Rất vui vì được biết đến bạn, mình muốn góp ý một chút cho tác phẩm Đam Mỹ - Hạ Tổng Và Ngày Kỷ Niệm - LTink ! Chỉ là ý kiến cá nhân nên nếu có gì mạo phạm hãy thông cảm nhé! Về bố cục/ hình thức: Mình thích cách bạn chia đoạn, bố cục rất ổn, làm rõ từng phần, nổi bật từng nội dung muốn hướng tới. Về nội dung: Mình thấy câu truyện này khá ổn, cốt truyện mạch lạc, không có nhiều sóng gió gì cả và với mình, nó khá "lạ". Hầu hết những tác phẩm đam mỹ dù ngắn hay dài thì đều sẽ có ít nhiều éo le trong tình cảm hai nhân vật chính, nếu không thì sẽ là ngọt vắt ra đường nên truyện ngắn này của bạn đem lại cảm nhận hơi khác với những truyện mình đã từng đọc. Về nghệ thuật: Mình thích cách bạn xây dựng hình tượng hai nhân vật chính của bạn, dù không quá rõ ràng nhưng mình thấy được tính cách và tình yêu hai người dành cho nhau. Mình thấy ấn tượng khi bạn chỉ dùng số ít nhân vật để làm nổi bật được nội dung của toàn bộ tác phẩm. Góp ý: - Chỉ một chút xíu thôi nhưng ở đoạn đầu có đoạn như thế này: "Hắn lấy làm lạ, sao hôm nay cậu lại có vẻ phấn khởi đến vậy? Do mai là cuối tuần chăng? Hay là sắp có khách đến? Bố mẹ cậu đến thăm à? Không phải, nếu có thì cậu phải nói với hắn từ trước rồi. Biểu hiện của cậu như vậy thật khiến người khác tò mò mà." Với một mối quan hệ hôn nhân 5 năm thì cụm "bố mẹ cậu" sẽ có phần gì đó gượng gạo và xa cách, mình khá để ý đến những chi tiết nhỏ này, vì chính do nó mà mình hiểu nhầm mối quan hệ của hai người. Thay vì dùng danh từ riêng như vậy, bạn có thể sửa thành: "Bố mẹ vợ" hoặc chỉ đơn giản là "Bố mẹ sẽ đến thăm à?" - Với một hủ nữ như mình thì truyện của bạn rất nhạt nhòa, không có bất kì ấn tượng nào quá sâu đậm trong mình, để khắc phục điều này, bạn có thể suy xét và bổ sung thêm một số khía cạnh như: Diễn biến từ khi yêu tới khi kết hôn của hai người? Tính cách của hai người? , Những cử chỉ âu yếm, lời nói ngọt ngào thường ngày? Nếu như bạn thiên về chiều hướng hiện thực, hãy miêu tả thêm những khó khăn khi họ đến với nhau (do định kiến xã hội, gia đình ngăn cấm, v. V), còn nếu bạn thiên về giả tưởng thì hãy tạo thêm một vài tình huống "cẩu huyết", hãy để hiện thực và quá khứ, thậm chí là ước mơ cho tương lai đan xen vào nhau để câu chuyện được hấp dẫn nữa! - Cuối cùng, đoạn cuối của truyện khiến mình hơi hụt hẫng, mình đã kì vọng vào một cái kết hài hước, ngọt ngào và được miêu tả kĩ càng hơn thế chứ không phải là hai ba câu văn ngắn ngủi như thế. Nó hoàn toàn không đáp ứng được mình! Đón chờ những tác phẩm sau của bạn! Và cảm ơn vì đã đọc hết những lời nhận xét khó tính của mình! Thân!
Xin chào! Lại là mình đây và mình muốn góp ý một chút cho tác phẩm Đam Mỹ - Nhóc Con Hàng Xóm - LTink của bạn! Cũng như lần trước, chỉ là ý kiến cá nhân của mình thôi nên có gì không phải hãy bỏ qua nhé! Về bố cục/ hình thức: Không còn gì phải bàn, bố cục được chia rất mạch lạc, rõ ràng, khiến cho toàn bộ kết cấu câu chuyện được hợp lý và hoàn toàn không có sạn! Về nội dung: Tác phẩm lại là một trang văn ngọt ngào nhưng lần này, mình rất "ưng" nó. Về nghệ thuật: - Mình thích cách bạn lựa chọn ngôi kể, cũng như từ ngữ xưng hô trong truyện: Hắn - cậu/ nhóc con, thật sự rất thú vị. Tuy không có tên cụ thể nhưng nó đem lại trải nghiệm khác cho mình và mình cũng nhận ra rằng, đôi khi một tác phẩm muốn hay, phải là một tác phẩm không có nhân vật chính, tức là tác phẩm đem đến trải nghiệm như chính bản thân mình cho người đọc, để họ hoàn toàn cảm nhận và chìm đắm trong nhân vật chứ không phải chỉ nhìn một nhân vật tên A, B nào đó. - Cũng giống như những tác phẩm trước, lối kể chuyện của bạn rất nhẹ nhàng nhưng nó không mờ nhạt hay nhàm chán nữa mà có một chút gì đó len lỏi và thư thái, tự nhiên dẫn dắt mình chìm vào trong cảm xúc của truyện. - Tình huống bất ngờ phần cuối chuyện cũng rất ổn, tuy không quá nhiều sóng gió nhưng nó đủ để hai nhân vật nhận ra và thể hiện tình cảm của mình. Cái ôm của cả hai khi gặp lại hay sự tăng tiến dần trong sự "chiếm hữu" cũng được thể hiện rất tốt và chính chúng cũng trở thành một phương tiện để truyền tải và làm cho tác phẩm được hoàn thiện. - Những đoạn đối thoại hay độc thoại cũng được bạn xây dựng rất công phu, không chỉ thể hiện được nội tâm cũng như mong muốn của nhân vật mà còn thấy được đôi nét đặc trưng trong tính cách của cả hai. Qua đó, mình còn thấy được sự cưng chiều và yêu thương trong lúc vô tình được bộc phát của "hắn" dành cho "nhóc con". Góp ý: - Mình muốn thấy thêm nhiều khía cạnh của hai nhân vật: Hoàn cảnh gia đình, quá khứ.. Những chi tiết bổ xung đó sẽ khiến nhân vật có thêm nhiều màu sắc hơn. - Nếu có thể, bạn hãy bổ xung thêm những lần "thất thần" của "hắn" khi "nhóc con" vắng mặt hay kể cả khi hai người chưa đối diện với nhau. - Cuối cùng, mình còn muốn thấy nhiều hơn về "nhóc con" thay vì chỉ qua một góc nhìn của "hắn". Hãy cho mình thấy những cử chỉ nhỏ như: Nhìn lén, khẽ cười, cố tình dính lại.. của "nhóc con" để thể hiện tình cảm một cách vô tình và trong sáng nhất nhé! Mong chờ những tác phẩm tiếp theo của bạn! Và cảm ơn vì đã dảnh thời gian cho lời nhận xét cá nhân của mình! Thân!
Xin lỗi Jenny nhiều vì trả lời bạn hơi muộn. Mình nói hơi dài, mong bạn không phiền, dù sao cũng phải trả lời cho bõ công bạn nhận xét chứ. Trước tiên, bạn biết mình sướng đến mức nào khi có người góp ý cho mình không. Vui hơn nữa là lời góp ý cực kỳ chân thành và chi tiết nữa chứ. Bản thân mình ý thức được tay viết mình còn non, nhưng để có người nhận xét góp ý giúp mình hoàn thiện thì rất khó tìm, mà thực ra tính luôn Jenny đây thì số lần mình được nhận xét chỉnh chu đến giờ là HAI. Mình không bất mãn gì cả, cũng không kỳ vọng gì hết, chỉ mong văn chương của mình không làm người đọc thấy khó chịu thôi. Mình luôn nhớ câu "đừng nên làm hài lòng tất cả mọi người", nhưng bản thân lúc nào cũng muốn được nhận xét và thay đổi, không phải mù quáng đẽo cày giữa đường, mà là chọn lọc để hoàn thiện bản thân. Mình viết truyện ngắn với tâm thế thoải mái, chủ yếu mình muốn đầu óc viễn vong của mình có nơi để giải tỏa, nhưng mình cũng không vin vào từ "giải tỏa" để buông thả câu từ, mọi thứ mình đều cố gắng trau chuốt hết mức. Ngặt nỗi là mình viết quá cảm tính nên có khi rất mạch lạc, có khi lại hụt hẫng, bản thân mình lúc gõ truyện cũng cảm nhận được. Về phần nhận xét truyện: Tất cả những gì bạn góp ý mình đều đón nhận và công nhận. Đây chính là truyện "hụt hẫng" mà mình nói ở trên đó. Ý tưởng chỉ là kiểu phổ thông, một người giận một người dỗ, vậy thôi, rồi mình cứ gõ, gõ đến cuối rồi suy nghĩ hoài cũng không ra được cái kết nào cho hợp lý mới phải chèn đại mấy câu như vậy. "Bố mẹ cậu" : Chắc là trùng hợp, nhưng lúc mình viết truyện thì ngoài cái kết ra thì ba chữ này là khiến mình suy nghĩ nhiều nhất. Mình ghi lúc đầu là "bố mẹ", rồi tự hỏi là "bố mẹ" đứa nào, nên nhanh tay ghi thêm "cậu" vô, cũng thấy hơi gượng, nhưng thực sự mình chưa nghĩ tới cách xưng "bố mẹ vợ" như bạn nói. Sau này sẽ rút kinh nghiệm. Và mình phải xem lại cái kiểu viết cảm tính của mình, mà nhờ bạn mình mới biết là cảm giác hụt hơi lúc mình viết là thật chứ không phải mệt § (* ̄▽ ̄*) §. Cảm ơn Jenny thêm lần nữa nhé. P. S: Trên này không dùng mấy icon đơn giản được, phải trở về thập niên 90 để xài Yahoo icon thôi. Còn lý do mình phải xài icon điên khùng là vì nói chuyện bằng con chữ cảm giác rất căng thẳng, mình sợ người khác tưởng mình đang cộc (~ ̄▽ ̄) ~ (mà thiệt ra nó cũng hợp với con người tâm thần như mình). Icon này ấn Win + "." sẽ hiện ra bảng chọn, mình không có ngồi gõ từng cái đâu, đừng có chửi mình rảnh. Yêu.
Câu trả lời này mình viết ngay sau khi trả lời xong lời nhận xét đầu tiên của bạn. Cảm ơn bạn đã dành thời gian nhận xét chi tiết như vậy cho mình. (Lặp lại lần nữa, rất rất vui vì có người dành thời gian nhận xét chỉnh chu văn phong của mình như vậy) Bên dưới này là số truyện ngắn mình ngẫu hứng viết lúc đi làm. Truyện thứ hai là truyện chúng ta đang bàn, và theo quan niệm của mình, viết càng nhiều sẽ càng cứng tay hơn, và những truyện sau sẽ có chút nhỉnh hơn truyện trước, nhưng bạn đã chứng minh cho mình thấy là truyện viết trước hay sau thì cũng đều phụ thuộc vào cảm xúc lúc viết thôi. Thực sự lúc viết truyện này mình cũng rất hào hứng, cái kiểu mới tìm được cảm hứng ưng ý á, viết hăng lắm. Nhưng mà giải thích cho cái kiểu viết ba trồi bốn sụt của mình, lúc thì chiều lòng được độc giả, lúc thì khiến người đọc thấy gượng gượng, nguyên nhân là vì mình đọc khá ít, văn phong viết truyện của mình là cái kiểu nghĩ gì viết đó, có chôm từ một bộ truyện hơn 80 chương đến giờ vẫn còn hai chương chưa đọc xong (truyện đó là truyện dịch Trung Quốc, "Đừng có giả nghèo với tôi", hài ẻ). Cái ngày mình đặt bút muốn viết lách để giải tỏa đầu óc, mình đọc bộ truyện 80 chương đó để chôm văn phong và cách dùng từ của tác giả rồi cứ vậy viết tới giờ, cũng được hơn một năm rồi, và hai nhận xét của Jenny là một phần trong tổng số ba lời nhận xét mình có đến lúc này, mình vẫn rất vui, chủ yếu vẫn muốn mọi người góp ý theo quan điểm cá nhân để mình hoàn thiện, chứ độc giả đọc xong để trong lòng làm mình nghĩ mình viết vậy chắc ok rồi. Mình viết truyện để thư giãn, con người mình bị OCD mà đi kèm làm biếng nên hơi mâu thuẫn, thứ mình kiểm soát tốt nhất là chính tả, sau đó tới cách dùng từ, rồi nội dung thì thả trôi luôn. Mà, đã có độc giả nhận xét thì mình sẽ cố gắng sửa đổi, phải "cố gắng" bởi vì cái đã gọi là tính cách thì khó sửa, thay đổi được đến đâu thì thay đổi. Hai truyện sắp tới xin phép vẫn dùng phong cách cũ rích của mình (tại mình viết xong bà nó rồi), nhưng cũng sẽ bổ sung những thứ cần thiết theo góp ý của bạn. Cảm ơn Jenny nhiều (gõ Jenny tự nhiên nhớ Jenny Huỳnh trên du-tu-be, mình hay ngang xương nói điên khùng vậy thôi, đừng để ý). Yêu. P. S: Hình như avatar Jenny là Jimin đúng không, dù nó là cái gì thì cũng thấy cưng ghê.
Chúc một ngày tốt lành và cảm ơn bạn đã trả lời mình! Thật ra mình là một đứa rất mê truyện, đọc nhiều lắm rồi, và thực sự là mình đã không thích truyện nào là mình sẽ để nó out khỏi đầu luôn chứ không có dành thời gian viết nhận xét dài dòng để làm gì cả. Tuy nhiên khi đọc truyện của bạn, nó không hoàn hảo nhưng mình tự nhiên có cảm xúc muốn nhận xét! Và mình làm theo, chớ ban đầu là mình cũng định next nó rùi! Thú thật là khi viết xuống những lời nhận xét cho truyện Đam Mỹ - Hạ Tổng Và Ngày Kỷ Niệm - LTink thì mình cũng "rén" lắm! Vì ai cũng muốn được khen - tâm lí chung mà! Mình sợ bị chửi! Mình rất tôn trọng các tác giả, tác phẩm và phương thức biểu đạt chính của mình là viết xuống những dòng nhận xét chân thành nhất, nghiêm túc nhất! Thật sự rất rất cảm ơn sự đón nhận và công nhận từ bạn! Hạnh phúc và có động lực lắm luôn! Với một tác phẩm và một tác giả, thời gian dài hay ngắn, viết trước viết sau không phải là vấn đề mà cái chính là bạn đặt bao nhiêu cảm xúc của mình vào trong đó. Cũng giống như mình, khi có cảm xúc, viết rất mượt, thời gian lâu đến đâu cũng thấy nó nhanh lắm, mà khi tụt mood rồi là chỉ muốn xé sách thôi. Mình cũng không thể phủ nhận rằng những tác phẩm sau CHẮC CHẮN sẽ có tiến bộ hơn trước, vừa về văn phong, câu từ hay nội dung, mà còn vì bạn có thời gian rèn rũa và tự nhận xét cho bản thân mình để sửa đổi nữa. Còn một điều mình muốn nói, bạn không cần phải viết theo cảm xúc của số đông. Ngay cả kiệt tác "Truyện Kiều" của Nguyễn Du hay "Làm đĩ" của Vũ Trọng Phụng còn có nhiều ý kiến trái chiều thì tại sao tác phẩm của bạn lại không thể? Tùy từng giai đoạn và hoàn cảnh, tác phẩm sẽ phù hợp với một bộ phận công chúng và chỉ cần truyện của bạn đủ hay, đủ ý nghĩa, thành công chỉ là sớm muộn mà thôi! Với mình, văn học là đam mê, càng áp lực, tác phẩm càng không hay, chỉ khi thực sự sống và trân trọng từng nhân vật, từng sự kiện thì tác phẩm mới có ý nghĩa! Cuộc sống ngắn ngủi lắm, mỗi lần viết, bạn sẽ được sống thêm một lần với một thân phận khác. Điều đó sẽ khiến cho bạn biết bao dung và đồng cảm hơn, nó không thể làm bạn giàu có nhưng đủ khiến bạn sống hạnh phúc! P. S: Thật sự rất rất trân trọng những tác giả như bạn!
Chào LTink! Lại là Jenny đây! Sau gần một tháng dài mình mới có thời gian viết đôi dòng nhận xét cho tác phẩm Đam Mỹ - Hôm Ấy - LTink của bạn! Nếu có gì không phải xin hãy bỏ qua nhé! Về hình thức/ bố cục: Mình thích cách bạn chia đoạn, ngắt dòng, hoàn toàn hợp lí và làm nổi bật được tâm trạng của nhân vật! Thích cả hình ảnh minh họa đầu truyện của bạn nữa! Thực sự rất phù hợp, như thể nó được tạo ra dành riêng cho tác phẩm này vậy! Về nội dung: Viết đến đây mình chợt không biết nên viết như thế nào! Cốt truyện bạn xây dựng rất thú vị và mình thấy được tuyến tình cảm phát triển mạnh mẽ xuyên suốt toàn bộ tác phẩm! Về nghệ thuật: Mình thích cách bạn miêu tả tâm lí nhân vật. Thật sự mê mệt luôn ấy! Xuyên suốt tác phẩm là những dòng tâm trạng của nhân vật "cậu" nhưng nó không hề lan man, khó hiểu và nhạt nhẽo. Trái lại, việc bạn thể hiện tâm trạng qua cách nhìn nhận sự việc, qua nỗi nhớ mong dai dẳng theo thời gian, rồi cả ảo ảnh trong màn mưa và nhiều chi tiết khác đều đến hết sự tự nhiên và nó đi sâu vào trong dòng cảm xúc của mình! Mình thích hai lần "tỉnh dậy" của bạn! Một sự việc độc đáo đến khó ngờ! Lần đầu tiên là của nhân vật "cậu" : Nặng nề và uể oải; lần thứ hai thì là của "anh", cũng nặng nề, uể oải nhưng hơn cả là đau thương gấp bội lần! Mình thích nút thắt truyện của bạn. Ngay cái giây phút tưởng chừng như mọi chuyện sẽ êm xuôi thì khi ấy, bất hạnh mới thực sự ập xuống. Cái chết của "cậu" là một hiện thực của xã hội hiện nay vẫn còn nhiều bất công và nguyên nhân của sự ra đi ấy đâu phải lỗi của "cậu". Cái bàn tay vô hình, vô nhân tính cướp đi sinh mệnh không chỉ của "cậu" mà còn của "anh". Một thân xác ra đi mà có tận hai linh hồn từ giã cõi đời. Xét cho cùng, người ở lại mới là người đau buồn nhất. Thích và xúc động nhất với câu này: Tác phẩm thực sự rất hay! Mong chờ những tác phẩm tiếp theo của bạn! Chúc bạn có một ngày tốt lành!