Ngôn Tình Bắt Được Rồi, Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tôi - Bồ Công Anh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Huyền Kim, 25 Tháng bảy 2022.

  1. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe anh đỗ trước cửa của họp đêm Bellie, nơi này rất sang trọng, chỉ có người có tiền mới tư cách vào đây, là một họp đêm nhưng bellie rất yên tĩnh, không quá ồn ào như những họp đêm khác.

    Nó và anh Khánh cũng đi dạo gần đó, hai người đang đi trên đường trò chuyện rất vui vẻ, nó thấy từ xa có một chiếc xe bóng loáng chạy đến, dừng tại một quán rất sang trọng, nó tò mò nhìn xem người đó là ai, thì ngạc nhiên khi thấy anh từ trên xe bước xuống, anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh, cùng với quần tây, bên ngoài khoác chiếc áo vest, cùng với mái tóc màu hạt dẻ, mũi cao, đôi môi mộng, da thì trắng, trong anh cực nổi bật, nó nhìn mà xém chút nữa mê mệt anh rồi, nó thấy anh thì liền chạy ngay lại chổ anh, võ vai anh nói:

    "Nè, anh đi đâu vậy?"

    Anh thấy nó cũng rất bất ngờ: "Em đi đâu đó?"

    "Tôi đi dạo với bạn, mà anh đến đây làm chi á? Tính vào trong hả?"

    Anh nhìn người đàn ông phía sau nó liền hỏi: "Bạn trai hả?"

    "Trông chúng tôi giống tình nhân lắm à? Tôi và anh Khánh chỉ là bạn bình thường thôi, đang chán nên rủ anh ấy đi dạo cùng ấy mà"

    "Tôi có nói gì đâu, sao em phải giải thích"

    "Tôi sợ anh hiểu lầm thôi"

    Anh kề sát mặt nó rồi nói:

    "Tôi chỉ hiểu đúng chưa từng hiểu lầm"

    Nó phụng phịnh nói:

    "Ờ, tôi quên anh rất giỏi, chẳng ai nói lại anh hết"

    Anh cười nhẹ rồi nói:

    "Hai người đi chơi tiếp đi, tôi có việc không nói chuyện với em lâu được"

    Anh bỏ đi vào quán, lúc đó Khiêm bạn anh chạy ra thấy anh thì mừng rỡ kéo anh vào, nhưng lại nhớ đến bạn gái nên nhận nhầm nó là bạn gái anh:

    "Em là bạn gái thằng Phong hả? Trông dễ thương thật đó, sao em còn đứng đây nữa, mau vào trong đi"

    Anh Khiêm lôi nó đi vào, nó thì hơi bất ngờ, không biết chuyện gì, nên không chịu đi cùng anh Khiêm, Anh Khánh chạy lại kéo tay nó ra rồi nói:

    "Anh làm gì đó hả?"

    Anh Khiêm ngây thơ nói:

    "Đưa cô bé vào trong, mà cậu là ai vậy? Là tài xế hả? Anh mau buông tay ra đi, cậu sẽ bị mất việc khi dám nắm tay bạn gái của cậu chủ đấy"

    Anh Khánh cau mài nói:

    "Ai là bạn gái của ai, anh nói cho đàng hoàn vào đó?"

    "Thì không phải cô bé này là bạn gái của thằng Phong sao?"

    Anh Khánh ôm vai nó nói:

    "Xin lỗi, cô ấy là bạn gái của tôi, anh làm ơn đừng có đụng chạm đến cô ấy khi tôi còn lịch sự"

    Anh Khiêm ngơ ngác quay sang nhìn anh, mặt nai như tơ không hiểu chuyện gì, nó cũng khinh ngạc không kém, sao hết làm bạn gái người này rồi lại làm bạn gái người kia thế.

    Lúc này anh thấy anh Khánh không thuận mắt nữa nên quyết định bắt nó về, anh nắm tay nó kéo về phía mình, tay ôm chặt vai nó, lạnh giọng nhìn anh Khánh nói:

    "Xin lỗi, nhưng tôi không thích vợ chưa cưới của mình đi cùng người khác"
     
  2. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói rồi anh lôi nó đi vào trong, anh Khánh tức giận nhìn theo bóng lưng của anh, còn nó thì vẫn chưa biết gì đã bị anh lôi vào trong, còn nó sao khi vào quán rồi thì liền vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh:

    "Sao anh nói với họ tôi là vợ chưa cưới của anh chứ, làm bạn gái mạo danh đã đủ chết rồi, cái này là vợ chưa cưới luôn, lần này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nữa"

    Anh cau mài nhìn nó nói:

    "Không phải chúng ta sắp cưới rồi sao? Em nên tập quen đi"

    "Đối với anh thì bình thường chứ tôi thì không, đang yên đang lành tự dưng từ trên trời rơi xuống ông chồng chưa cưới, tôi không thể thích ứng nổi"

    "Dù sao cũng đã mang danh rồi, thì thể hiện cho tốt vào"

    Nó Nhìn anh liền cười khoái chí, sao đó kéo anh sát lại nói:

    "À thì ra là anh cần bạn gái để sáp tùng à? Ha ha thật thú vị đó, sao giờ ta nếu tôi nói chúng ta không có quan hệ gì hết thì không biết có sao không ta?"

    Nó nhìn anh cười gian xảo, anh cũng chẳng lo lắng gì ôm vai nó ghé vào tai nó nói nhỏ:

    "Tùy em, nếu em thích"

    Nó nhìn anh bằng đôi mắt khó hiểu, nó nghĩ thầm: Tên này đúng là khó gài thật mà, rốt cuộc hắn đang nghỉ gì chứ.

    "Nè anh đang nhờ vã tôi đó, anh dám nói giọng đó với tôi à?"

    Anh chỉ lạnh lùng nói: "Ừ"

    Nó tức giận đẩy anh ra, lúc này đám bạn của anh cũng đi lại chổ anh.

    Long: "Tới rồi đó à? Gặp mặt mày còn khó hơn gặp mặt tổng thống nữa"

    Nó nhìn người đứng trước mặt anh cũng rất đẹp trai nha, khuôn mặt hơi tròn, làng da trắng, ăn mặt rất sang trọng tay còn ôm eo một cô gái sexy xinh đẹp, nó nhìn lướt qua một lượt, hình như người nào cũng ôm một cô hết, mà phải công nhận, bạn của anh ai cũng thuộc hàng cực phẩm, nó nhìn mà muốn đổ ngay lập tức.

    Thấy nó nhìn nên bạn anh liền quay sang nó.

    Tuấn: "Em là bạn gái thằng Phong hả?"

    Nó chỉ gật đầu và cười với họ, từ phía sau có một người đi lại, nó nhìn kỹ thì thấy người đó là anh Minh, nó ngạc nhiên hơn khi thấy bên cạnh anh Minh lại là con Phương, nó ngạc nhiên thốt lên:

    "Phương, mày làm gì ở đây vậy?"

    Đám bạn của anh ngạc nhiên khi thấy nó quen với con phương

    Anh Khải nhanh miệng hỏi:

    "Hai em quen nhau sao?"

    "Vâng, nó là con bạn thân của em"

    "Thật hay quá, hai thằng bạn thân, quen hai đứa bạn thân"

    Nó kéo con Phương sang một bên rồi nói:

    "Mày bỏ tao để đi tới đây với anh Minh à"

    Con Phương nó ấp úng nói không lên lời "ưm, ơ.."

    Anh Khải đi lại vỗ vai nó hỏi:

    "Em cũng biết thằng Minh nữa à?"

    "Không chỉ biết mà anh ta còn thường xuyên cướp con Phương với em nữa, anh ta còn quá đáng hơn nữa là không cho con Phương chơi với em nữa đó, chưa hết anh ta còn nói em dạy hư con Phương nữa chứ, mà hai đứa em là bạn thân từ nhỏ chứ bộ, anh ta lấy quyền gì mà cấm cản em tiếp xúc với con Phương chứ, vậy nên lần nào gặp anh ta hai đứa cũng không bao giờ ưa nhau"

    Anh Khải cười nói: "Vậy xem ra hai đứa khắc khẩu nhau rồi"

    Nó tặc lưỡi nói: "Chắc vậy?"
     
  3. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương thấy nó đến đây nên cũng hỏi:

    "Sao mày lại ở đây, không phải mày nói đi dạo sao?"

    Nó vì còn tức nên liền nói:

    "Ừ, nảy đi dạo xong rồi, nhưng chồng tao nói có hẹn, nên tao đi với ảnh đến đây"

    Con Phương hết sức bất ngờ nhìn nó hỏi:

    "Gì? Chồng sao?"

    Nó gật đầu sao đó kéo anh lại giới thiệu với con Phương:

    "Đúng vậy, là anh ấy"

    Đám bạn của anh cũng rất ngạc nhiên, thằng Tuấn liền đánh vào vai anh nói:

    "Thằng quỷ, mày có vợ mà cũng không nói gì cho bọn tao hết hé"

    Anh ừ hử cho qua chuyện, đám bạn của anh thì ồ lên một tiếng lớn, Long mới chọt miệng nói:

    "Nè nếu hôm nay không họp thì không biết mày có cho bọn tao biết không, là trưởng nhóm mà chơi vậy đó à?"

    Anh chỉ ừ lạnh, thằng Tuấn liền nhanh miệng nói:

    "Còn ừ nữa, nè bọn bây xử nó thế nào đâu"

    Cả đám đồng thanh nói: Phạt rượu "

    " Ok "

    Tuấn đi lại bàn lấy chai rượu rót cho anh một ly đầy:

    " Mày phải uống hết ba ly đấy "

    Anh chỉ cười rồi cầm ly rượu uống cạn, rồi cả đám sáp lại cùng nhau uống và trò chuyện, quậy tưng bừng, nó ngồi kế anh đám bạn anh đưa rượu cho nó, nó mới đưa tay ra lấy thì đã bị anh giật trên tay và uống cạn, nó phụng phịnh nói nhỏ với anh:

    " Sao anh lấy rượu của tôi hoài vậy "

    Anh lạnh nhạt nói:" Cấm em uống rượu "

    " Tại sao chứ? Tại sao anh uống được còn tôi thì không? "

    " Em không nhớ lần trước em uống say, em đã làm gì rồi à? "

    Nó cứng họng, quay mặt đi chổ khác, sau đó kêu phục vụ lại, nó kêu hết đồ ăn lên ăn cho bỏ ghét.

    Cả đám uống một hồi đều say khướt, con phương thấy anh Minh say quá nên đã kêu anh Minh về, còn đám bạn của anh cũng say khướt kéo nhau đi về, từng xe từng xe đến rước bọn họ, chỉ còn lại nó và anh, nó thấy anh cũng say quá nên đành đỡ lấy anh, người anh đứng không vững, ngã tới ngã lui nên nó đành ôm lấy vai anh để anh tựa vào người nó, nhưng anh không chịu, đẩy tay nó ra:

    " Tôi không sao "

    " Anh đứng còn không vửng mà còn ở đó nói không sao? "

    " Tôi đã nói là không sao, sao em phiền thế hả? "

    Nó tức điên lên quát anh:

    " Tôi lo lắng cho anh mà anh còn nói tôi phiền, Hoàng Khánh Phong anh, anh "

    " Tôi chỉ uống vài lý sao làm tôi say được "

    " Chỉ vài ly? Một mình anh uống hết 5 chai rượu mạnh mà còn nói vài ly, Hoàng Khánh Phong rốt cuộc anh đang suy nghỉ gì vậy hả? "

    Anh cười nói" Đố em "

    " Tôi làm sao đoán được suy nghỉ của một tên lập dị như anh, anh lấy điện thoại gọi cho thư ký Hoàng đến đón đi "

    " Tôi tự lái "

    " Anh như vầy sao lái xe được "

    " Đó là chuyện của tôi "

    Anh đi lại phía chiếc xe màu đen bóng loáng, mở cửa ra rồi ngồi vào ghế lái, nó vì lo lắng nên cũng lên xe theo anh, anh mở máy rồi lao vút đi, xe anh lao với vận tốc khủng, nó rất sợ liền la chí chóe, kêu anh lái chậm lại, nhưng đáp lại lời nó là:

    " Em ngồi yên đó cho tôi"
     
  4. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi say anh lái xe rất nhanh, nó ngồi trên ghế mà cứ sợ thoát tim, kêu anh chạy chậm thì anh lại càng tăng tốc, làm nó sợ chết khiếp, sau một màn bị anh tra tấn về tâm lý cuối cùng thì anh đã lái xe về đến Biệt thư, nó mới thở phào nhẹ nhõm, anh lái xe mà nó sợ thoát tim.

    Xe dừng lại một ngôi biệt thự trắng, anh mở cửa bước vào, nó cũng xuống xe theo, nhưng nó chợt nhớ ra có cái gì đó sai sai, nó đến nhà anh làm gì chứ, sao khi nảy nó leo lên xe anh làm chi không biết, bây giờ nó phải bắt taxi về nhà lại.

    Nó định quay ra thì anh liền lên tiếng:

    "Em đi đâu đó"

    "Tôi về nhà, thôi anh vào trong nghỉ ngơi đi"

    Anh lạnh nhạt nói: "Vào nhà đi"

    "Không được tôi phải về nhà, nếu không con Phương sẽ lo cho tôi lắm"

    "Đồ của em đều ở đây, em còn muốn đi đâu?"

    Nó há hóc mồm nhìn anh: "Sao? Đồ của tôi đều ở đây?"

    Anh chỉ lạnh lùng nói:

    "Hai ngày nữa là đến hôn lễ, nên em sẽ ở đây"

    "Ai đem đồ tôi đến đây vậy?"

    Anh lạnh lùng đáp: "Cha em"

    Nó nghĩ thầm: Cha làm thật sao, dù giận mình cũng không nên tuyệt tình đến vậy chứ, đang suy nghỉ mông lung thì nó nghe tiếng của anh:

    "Sao còn đứng đó"

    Nó giật mình rồi bước vào nhà cùng anh, về phòng là anh lao thẳng vào nhà tắm. Còn nó thì lấy điện thoại gọi cho cha nó, nó cằn nhằn ông việc sao ông chưa gì đã tống nó qua bên nhà anh rồi. Cha nó còn giận nên lạnh lùng nói:

    "Thì con đòi ra khỏi nhà mà, giờ cha đáp ứng yêu cầu của con rồi đó, ráng sống tốt vào, có gì đừng về khóc với cha"

    Cha nó giận tắt máy nó luôn, nó thở dài nhìn ra cửa sổ tự nhủ:

    "Phải chịu thôi ai biểu mình đòi dọn ra ngoài, hai ngày nữa mình phải lấy tên kia sao? Có sớm quá không? Mình mới hai mươi mốt tuổi thôi, còn hắn thì bao nhiêu rồi nhĩ? Chắc cũng hai mươi bay - hai mươi tám gì đó, thôi kệ đi, lấy thì lấy có gì to tát đâu, mình làm ở Thiên Phú còn anh ta thì ở trụ sở chính, cũng không thường gặp nhau, cưới xong cũng không phải đối mặt với anh ta cả ngày".

    Đang mông lung suy nghỉ thì tiếng chuông điện thoại reo lên làm đứt đoạn suy nghỉ của nó, là con Phương gọi cho nó:

    "Hôm qua mày ở đâu vậy?"

    "À, ờ, Tao say quá nên ngủ ở quán luôn"

    "Thiệt không đó, sao tao gọi không được?"

    "Máy hết pin"

    "Xạo, tao hỏi anh Minh rồi, hôm qua chủ quán nói mày đi chung với một tên nào nữa, khai mau, mày đã đi chung với ai?"

    "Có ai đâu à?"

    "Tính gạt tao à? Lúc nảy nói ngủ giờ nói đi một mình, nè con siêu quậy kia, mày có khai thật không thì bảo"

    Nó ấm úng nói: "Ừ thì tao đi chung với anh Phong"

    "Là cái tên gặp hồi nảy đó hả?"

    "Ừ"

    "Vậy là mày ở nhà anh ta, còn.."

    "Nè cấm nghỉ bậy nha, tao với ảnh không có gì hết"

    "Cái nết của mày tao còn lạ gì nữa, có phải cả đêm mày dê người ta không?"

    "Dê gì mà dê chỉ là ôm ngủ thôi"

    "Sao? Ôm ngủ?"

    "Mày làm gì la lớn vậy, tao đâu bị điếc, tại say quá tưởng là gối ôm nên.."

    "Thôi tiêu rồi, mày như vậy thì còn lấy ai được nữa, lấy anh ta là đúng rồi"

    "Con quỷ chọc tao đó à? Mày cũng dữ lắm rồi, nói không có gì mà đi chung với anh Minh đến buổi họp nhóm"

    "Tại ảnh nói đi ăn nên tao nhận lời đi cùng, chứ biết mày cũng ở đó thì còn lâu tao mới đi"

    "Thật không đó? Đừng dối lòng nha"

    "Không hề nha"

    "Vậy mày có biết bữa tiệc hôm nay có ý nghĩa gì không?"

    "Ý nghỉ gì chứ?"

    "Ai không có bạn gái sẽ bị phạt"

    "Nếu không phải sao anh Phong đưa tao đi chứ?"

    "Mày lừa tao chứ gì?"

    "Tao không dư thời gian, tin hay không tùy mày"

    "Bỏ qua chuyện đó đi, mà bộ mày sắp cưới thật hả? Lúc chiều cha mày qua lấy hết đồ rồi đi mất, có chuyện gì vậy?"

    "Thì chuyện tao đòi dọn nhà đó mà, cha tao không chịu nên bắt tao lấy chồng, giờ tao đang ở nhà của anh ta đây"

    "Cái gì? M ày ở cùng anh Phong luôn hả?"

    "Chung nhà thôi, mõi người một phòng, tao đang rối lắm đây, không biết làm gì nữa nè"

    "Vậy mà sẽ lấy chồng hả?"

    "Ừ lấy chồng rồi thì thoát khỏi cái lòng sắt cùng tú bà khó chịu, một năm qua ở đó tao chắn lắm rồi, hết bị cái này lại dính cái khác, mày cũng thấy đó năm cuối của tao cũng bị bà ta làm ra như vậy"

    Thật ra là lúc nó tốt nghiệp thì dì hai nó đi lại lôi đầu nó về còn mắng chửi nó trước đám bạn hại nó không dám gặp ai, chưa hết bà còn bắt nó ra ngoài bếp ngủ, vứt hết sách vỡ của nó, còn cắt nát quần áo của nó, nên việc nó ngang ngược cứng đầu hơn chỉ là vì tự bảo vệ chính mình.
     
  5. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần đầu tiên gặp nó anh cũng rất ấn tượng về nó, một phần vì nó giống bạn gái của anh, hai là nó rất dễ thương, còn hơi trẻ con nữa. Anh cũng có tình cảm với nó, nhưng không biết chính xác là trái tim anh rung động vì sự ngây ngô trẻ con của noshay vì nó giống một người mà anh yêu rất sâu đậm, cũng chính vì điều nay nên làm anh rất phiền lòng. Thật ra thân phận của nó không phải là Trần Khánh Linh, mà là Lâm Nhã Linh, con gái út của tập đoàn Hoàng Kim, vì lúc sinh nó ra, y tá đã vô tình làm rơi bảng tên của hai đứa bé, nên hai nhà đã nhận lầm con, còn về việc tại sao nó lại giống người yêu cũ của anh đến vậy là do nó và Nhã Trúc là hai chị em ruột. Chỉ vì một sự vô tình đã biến cuộc đời của nó trở thành một tuổi thơ đầy bất hạnh, là tâm điểm của sự trả thù độc ác của Dì hai nó, còn người con ruột của cha nó chính là Lâm Nhã Linh, người đem lòng yêu thương anh rất nhiều và còn vì anh mà có thể làm bất kỳ điều gì.

    Trở lại vấn đề, sau khi nó tám chyện với con Phương xong thì nó liền gải quyết công việc cho xong, đến tối nó thấy đói bụng quá nên đã xuống bếp tìm cái gì đó ăn, nó leo xuống bếp mở tủ lạnh xem có gì ăn không, nó mở tủ ra thì rất ngạc nhiên tủ lạnh toàn thức ăn đã chuẩn bị sẵn, nó lôi một dĩa thịt bò với rau củ ra ăn ngon lành, ăn no nê nó chợt nhớ tới anh hình như từ chiều đến giờ anh chưa ăn gì hết, nên nó nấu cho anh một ít cháo rồi đem lên phòng cho anh.

    Nó gõ cửa mãi mà không thấy anh mở cửa, nên nó mở luôn tự đi vào trong, nó mang cháo đến bàn rồi để xuống, thấy anh nằm trên giường giày dép quần áo còn chưa cởi ra, nên nó đi lại giúp anh tháo giầy và cởi áo vest, cà vạt và tất cho anh, nó thấy áo sơ mi anh chặt quá nên mở hai nút áo cho anh dễ thở, sau đó đắp chăn cho anh, thấy anh đổ mồ hôi nên nó lấy khăn cùng ít nước ấm lại lao giúp anh, nó nhìn anh ngủ, dáng ngủ của anh cũng rất đẹp trai, nó say đấm ngắm anh ngủ sao đó tiến gần lại mặt anh, ghé sát vào tai anh thỏ thẻ:

    "Chúc anh ngủ ngon" sao đó còm tham lam đưa tay lên vuốt ve gương mặt của anh, sao đó nó tự nhiên bừng tỉnh, vội rút tay lại rồi rời đi.

    Khi nó định bước đi thì bị anh nắm kéo lại nó ngã lên giường, nó vội ngồi dậy thì nghe tiếng nói của anh:

    "Sàm sở anh xong rồi bỏ trốn à?"

    Nó lúng túng ngại ngùng không biết nói gì, chỉ đánh nhẹ anh rồi đẩy anh ra:

    "Anh say rồi mau ngủ đi"

    Đúng là anh hơi mệt một chút nhưng với số rượu đó, chẳng thể làm anh say được, nên anh biết hết những chuyện nó vừa làm với anh, miệng công lên ôm chặt nó hơn, miệng không quên trêu nó:

    "Hôm qua em ôm anh, hôm nay anh ôm lại, coi như huề nhé"

    Nó không nói được gì, nên đành để anh ôm ngủ, ai biểu hôm qua nó dê anh cả đêm làm chi, bây giờ phải chịu thôi.

    Trời sáng, mặt trời lên đã cao mà anh vẫn còn ôm nó ngủ chưa chịu thức, vì hôm nay công ty không có việc gấp nên anh cũng không cần đến công ty, mà ở nhà chơi với nó một ngày.

    Còn nó vốn là heo nướng, ham ăn ham ngủ nên không có đồng hồ báo thức là nó ngủ cho đã, đến chín giờ rưỡi anh mới chịu thức, mở mắt ra thấy nó còn ngủ ngon lành, anh chỉ cười rồi nhéo nhẹ mũi nó, anh đi xuống giường làm vệ sinh cá nhân xong thì mới ra đánh thức nó.

    Anh kêu mãi mà nó vẫn không chịu thức nên liền bóp mũi nó, nó bị ngộp thở nên thức dậy đánh đá búa sua, mặt đầy khó chịu, anh cốc nhẹ lên trán nó rồi nói:

    "Em chịu thức rồi à?"

    Nó thấy anh liền ghét bỏ nói:

    "Anh thật là sao phá tôi hả?"

    "Giờ này rồi mà còn ngủ, em mau đi rữa mặt, thay đồ đi theo anh ra ngoài"

    "Đi đâu chứ?"

    "Tới nơi em sẽ biết, tôi cho em mười lăm phút, nếu chưa xong thì đừng trách tôi"

    Anh bỏ đi xuống nhà, uống một ly cà phê và ăn ít bánh, tay thì cầm laptop chơi game, nó thay đồ xong liền chạy xuống nhà, thấy có bánh nó liền lấy gặm ngon lành, rồi uống thêm một ly sữa nữa, nó thấy anh đang cấm cúi vào laptop nên đi lại xem thử, thì ngạc nhiên khi thấy anh đanh chơi game:

    "Anh cũng thích mấy trò này nữa à?"

    "Lo ăn phần của em đi"

    Nó ăn no rồi mà anh vẫn còn đang chăm chú tới cái trò trí tuế đó, nên nó bực bội nói:

    "Anh nói dẫn tôi đi đâu mà, giờ không đi nữa à? Vậy tôi đi làm nha"

    "Ừ đi"

    Anh mang theo chiếc laptop rồi nắm tay nó kéo đi, anh đưa nó đi mua đồ cưới và nhẫn cưới, nó thấy bộ nào cũng đẹp hết, nên bộ nào nó cũng thử, mặc xong rồi chạy ra cho anh xem, anh thấy những bộ này quá tầm thường nên đã kêu nhà thiết kế làm riêng cho nó.
     
  6. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chọn Nhẫn cưới,

    Nó thấy chiếc nào cũng đẹp, nên không biết chọn cáo nào nên liền nói:

    "Chị ơi, ở đây có chiếc nào đẹp nhất, mắc nhất không chị?"

    Nhân viên lấy cho nó vài mẫu đắc tiền, nó nhìn mà chẳng có hợp ý tý nào, nên chọn chiếc khác, nó nhìn ngắm mãi cuối cùng lại chọn một chiếc ít vàng nhất và hột xoàn nhỏ nhất.

    Anh thì ngồi trên ghế sofa nhắm mắt thư giản, đám hám trao trong tiệm cứ nhìn anh không ngớt, một số còn lén chụp hình anh nữa. Nó kêu nhân viên gói lại cho nó chiếc nhẫn rồi kêu anh qua trả tiền, anh nhìn chiếc nhẫn của nó chọn rồi hỏi:

    "Đây là chiếc đẹp nhất, mắc nhất sao?"

    "Không, rẻ nhất á, mà nhìn dễ thương mà đúng không"

    Anh chỉ cười rồi nói: "Em thích là được"

    Sau đó lấy nhẫn đeo lên tay nó luôn, nó cau mài nhìn anh nói:

    "Anh đeo cho tôi là gì, không phải đợi tới hôn lễ mới đeo sao?"

    Anh cười nhẹ nói:

    "Nhẫn cưới cha mẹ anh đã sớm đặt trước rồi, hôm nay dẫn em ra để em tự lựa thứ em thích thôi"

    Thật ra đám cưới của hai người đã được cha mẹ anh lo xong hết rồi, không thiếu thứ gì cả, chẳng qua là anh sợ nó buồn nên dẫn nó đi chọn đồ cưới và mua nhẫn cưới có nó đỡ tủi thân mà thôi.

    * * *

    Tú Chi thì ghét thấy cảnh nó được hạnh phúc nên đã bỏ tiền ra thuê đám giang hồ ra tay xử nó, Tú Chi cung cấp hết những địa chỉ mà nó thường đến, lịch trình của nó trong ngày như nào đều nói hết cho đám Giang hồ kia biết, để bọn chúng cho nó một bài học không những thế Tú Chi còn kêu đám giang hồ đó "Thịt nó".

    "Em tính vầy nha, em sẽ gọi chị ta ra, sau đó cho chị ta uống xuân dược, rồi em sẽ bỏ đi, mấy anh lúc đó muốn xử sao cũng được, nhất định phải cho chị ta một bài học nhớ đời"

    Tên đại ca cười nói:

    "Trông cô em cũng xinh đẹp mà sao ác thế, dù gì cũng là chị em với nhau mà"

    "Ai là chị em với cô ta chứ? Từ lúc chị ta về nhà tới giờ gia đình tôi chẳng ngày nào được yên thân, tôi nhất định bắt chị ta phải trả giá"

    "Ok, bọn này sẽ giúp em, vậy em tính khi nào hành động?"

    "Hôm nay đi, ngày mai chị ta sẽ cưới, tôi muốn tặng một món quà lớn cho chỉ"

    "Trời, em ác vừa thôi, ngày mai người ta cưới rồi mà hôm nay em lại muốn bọn anh làm chuyện đó, nếu chồng chưa cưới của chị em mà biết thì tội cho chị em lắm đấy"

    "Tôi thích như vậy đó, để coi gia đình bên kia sẽ đối xử như thế nào với chị ta"

    "Bọn anh không có ý kiến, em tính sao cũng được, dù gì bọn anh cũng chẳng lỗ gì"

    "Ok, khi nào em gọi, thì bọn anh chạy ra liền nha"

    "Ok người đẹp".
     
  7. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở Mỹ, Nhã Linh nghe được tin anh sắp kết hôn, cô ta vô cùng tức giận:

    "Không phải chị hai trước lúc mất đã nói ảnh nhất định phải bảo vệ mình suốt đời sao? Sao bây giờ anh dám kết, mình không thể để như vậy được, mình phải về Việt Nam mới được".

    Vậy là Nhã Linh mang theo hình chị rồi bay về Việt Nam.

    * * *

    Sau khi nó đi quậy một chập, nó và anh ngồi trong quán nước uống trà sữa, nó kể đủ chuyện cho anh nghe, rồi kể những kỹ niệm của nó với con Phương, đang say xưa tám chuyện thì chiếc điện thoại của nó lại reo lên, thấy người gọi đến là con em nó, nên nó mệt mõi nghe máy:

    "Có gì không?"

    "Chị đang ở đâu vậy?"

    "Đang ngồi uống nước với bạn"

    "Tôi có chuyện muốn nói với chị, gặp nhau một lát được không?"

    "Ở đâu?"

    "Quán Wind"

    "Ừ"

    Nó tắt máy, bỏ điện thoại vào túi sách rồi chuẩn bị đi, anh thấy nó định về nên liền hỏi:

    "Ai gọi em vậy?"

    "Con nhỏ em, nó nói có chuyện muốn nói, thôi em về trước nha"

    Anh lạnh lùng nói: "Để anh chở"

    "Không cần đâu cũng gần đây thôi, em đi bộ được rồi"

    Anh cau mài nói: "Không nhiều lời"

    Anh tính tiền xong rồi lấy xe chở nó đi, chiếc xe bóng loáng dừng lại ở một quán cà phê bình thường, khung cảnh thì rất mờ ám, anh nhìn mà cảm thấy nghi ngờ:

    "Em gái hay em trai vậy?"

    "Dĩ nhiên là em gái rồi, nhà tôi làm gì có em trai chứ, anh hỏi thật buồn cười, được rồi đưa tôi tới đây thôi, anh bận gì thì đi làm đi, lát tôi gọi taxi về được rồi"

    "Ừ"

    Nó bước vào quán mà sao anh thấy có cảm giác gì bất an, nhìn không khí ở đây thấy không thể nào mà yên tâm được, anh không biết mình có đa nghi quá không nữa, nói rồi anh cũng lên xe và chạy đi.

    Nó bước vào trong thì thấy con em nó đã ngồi đợi nó, nó đi lại bàn ngồi xuống, con em nó nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ lẫn đắc ý:

    "Nghe nó chị sắp cưới, chúc mừng chị"

    "Cám ơn"

    "Thú thật tôi cũng chẳng ưa gì chị, nhưng xem ra chị cũng biết điều lắm, nếu chị không trở về thì mọi chuyện đâu như vầy, giờ mới nhận ra thì cũng không muộn"

    "Đúng vậy"

    "Chị uống đi, xem như là quà tôi tặng chị trước khi lấy chồng, từ nay tôi và chị không còn quan hệ gì nữa"

    "Vậy cũng tốt, tôi khỏi cần phải lo lắng nhiều, Tú Chi đây là lần cuối chị khuyên em, đừng mê chơi nữa, em hãy chú ý vào học hành đi, còn đám bạn của em bọn họ không phải người tốt đâu, em nên tránh xa bọn họ đi, cha mẹ chị nhờ em chăm sóc cẩn thận, có gì thì gọi chị liền"

    "Được thôi, uống hết ly này tôi với chị không còn thù hận nữa"

    "Được"

    Nó cầm nguyên lý nước cam uống sạch, còn con em nó cũng uống cùng, khi thấy nó uống hết con em nó liền cười gian xảo, nói mới uống được một lát thì đầu óc nó liền quay cuồng, rồi ngất lúc nào cũng không biết. Con em nó cười rồi lấy điện thoại gọi cho bọn giang hồ, vì bọn chúng chỉ ngồi gần đó, nên thấy điện thoại reo là đi lại chổ em nó.

    Thấy bọn giang hồ đến, Tú Chi liền cười vui vẻ

    "Nhiệm vụ của em tới đây thôi, phần còn lại nhờ các anh đó, chơi vui nha, em cho chị ta uống nhiều lắm mấy anh cứ yên tâm"

    "OK, em cứ đi đi, người này bọn anh sẽ lo chu đáo"

    "Ukm"

    Tú Chi bỏ đi, đám giang hồ liền xoay mặt nó lại xem thử:

    "Woa, con này đẹp quá đại ca"

    "Mang nó đi đi, để đây sẽ bị chú ý"

    "Dạ"
     
  8. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường về anh cứ phập phồng không yên, tim lại đập liên hồi, anh thấy không ổn, cảm giác này sao giống lúc anh mất Nhã Trúc vậy, anh không thể suy nghỉ nhiều đươc nữa, anh liền quay đầu xe lại, dù không biết có xảy ra chuyện hay không, nhưng anh phải gặp nó anh mới yên tâm.

    Anh lao vút về quán Wind rồi đi nhanh vào trong quán, anh tìm mãi mà không thấy nó, sự bất an trong anh càng tăng lên, anh bắt đầu điên loạn khi thấy túi xách của nó rơi dưới bàn, anh nhặt lên mà lòng nóng như lửa đốt, lúc đó nhân viên đi ngang qua, anh đi lại túm cổ hắn đẩy mạnh vào cột, giọng đầy sát khí nói:

    "Người mặc bộ đồ jean ngồi ở đây đi đâu rồi?"

    Tên kia ấp úng, làm anh tức điên bóp cổ hắn rất chặt:

    "Nói mau"

    Tên kia rung quá giọng rung rẫy nói:

    "Lúc nảy có bốn người đưa đi rồi"

    Anh bắt đầu mất kiên nhẫn quát to:

    "Bọn chúng đưa cô ấy đi đâu?"

    Tên nhân viên chỉ tay về máy cái phòng nằm ở phía bên tay phải của anh, anh buông hắn ra rồi đi nhanh về mấy căn phòng đó.

    Còn bọn giang hồ thì sau khi đưa nó vào phòng, đặ nó lên giường, không biết con em nó cho nó uống thuốc gì mà người nó nóng rang, nó cởi áo ra cho đỡ nóng, nhưng không ý thức được nó đang làm gì, bọn giang hồ tiến lại gần nó nham nhở nói:

    "Em nóng sao? Để bọn anh giúp em cởi nhé" hai tên đàn em đi lại cởi áo nó ra, rồi hôn lên cổ của nó, còn một tên thì cởi dây nịt rồi cởi quần của nó, còn nó thì vẫn không biết gì, người cứ rất nóng.

    Anh đạp cửa hết mấy phòng nhưng vẫn không tìm được nó, anh bắt đầu mất kiểm soát, còn một phòng nữa, anh tức điên đạp mạnh vào, cánh cửa được mở ra, anh thấy có bốn tên quần áo xốc xết, anh tức điên lên đánh bọn chúng thương tích đầy mình, nằm lăn ra đất, rồi đá như điên vào bốn tên đó, đến nổi người ngượm của bọn chúng máu me hết ngất tại chổ anh mới dừng tay lại, anh quay sang thấy nó đang nằm mê mang, miệng vô thức cứ kêu nóng, anh chỉ nhìn sơ là đủ biết nó bị người ta bỏ thuốc rồi, anh chửi thề một tiếng:

    "Chết tiệt, xuân dược"

    Rồi anh bế nó lên xe, đưa nó về nhà, đến nhà anh bế nó vào nhà vệ sinh, anh quăng nó và bồn tắm, dội nước lạnh lên người nó sau đó lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Hoàng.

    Thư ký Hoàng đang bận với cả khối việc của anh giao lại nên vừa xử lý vừa nhận cuộc gọi của anh:

    "Tôi nghe Thưa Tổng Giám Đốc"

    "Anh mau gọi tên La Đình Nghi kia đến nhà tôi gấp"

    "Tổng Giám Đốc, anh bị bệnh sao?"

    "Không nhiều lời, mười lăm phút sau phải có mặt ở nhà tôi"

    Chưa đợi thư Ký Hoàng trả lời thì anh đã cúp máy, sau đó anh gọi cho đám đàn em của mình:

    "Mafia nghe thưa Thủ lĩnh"

    Anh lạnh giọng nói:

    "Đến quán Wind lôi bốn tên nằm ở phòng A5, cho bọn chúng không còn khả năng làm bậy cho tôi"

    "Dạ rõ, thưa Thủ Lĩnh"

    "Điều tra xem ai đứng sau vụ này rồi đem đến chổ tôi"

    "Dạ"
     
  9. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh nhìn nó đang khó chịu, mặt nhăn nhó mà anh càng tức giận, cho nó ngâm trong nước một lát rồi anh bế nó ra, kêu dì Mai thay đồ cho nó, rồi cẩn thận bế nó lên giường, cho nó nằm cẩn thận rồi chỉnh điều hòa thấp xuống.

    Nhưng hình như cũng chẳng có tác dụng gì mấy, nó vẫn còn rất khó chịu, đẩy hết chăn ra và bắt đầu bứt đứt hết nút áo, vùng vẫy đầy khó chịu, anh thì đang tức điên, không biết bọn khốn đó cho nó uống bao nhiêu thuốc mà đến giờ thuốc vẫn còn chưa tan hết.

    Anh bấn loạn đập nát hết đồ đạc xung quanh, nó như vô thức chạy lại ôm lấy anh, khi ôm anh nó thấy dễ chịu hơn nên cứ ôm chặt lấy.

    Anh thì cố đẩy nó ra, anh thừa biết nếu để nó thế này thì thế nào cũng xảy ra chuyện, nhưng nó giống như con bạch tuột đẩy thế nào cũng không được, nó càng lúc càng ôm chặt anh hơn, dụi dụi mặt vào ngực anh, anh cố kiềm chế để không tổn hại đến nó, nhưng nó cứ thế này thì anh không thể kiềm chế nổi, nên lạnh giọng đe dọa nó:

    "Trần Khánh Linh em mau buông anh ra, nếu không hậu quả em tự chịu đó"

    Nó vốn chẳng còn biết gì nữa, nên cứ cạ cạ người vào người anh, anh không thể kiểm soát được nữa liền đẩy nó lên giường rồi hôn mạnh vào môi nó, được một lúc anh liền dừng lại, anh không thể làm bậy được, anh không thể thừa nước đục thả câu mà chiếm đoạt nó, anh buông nó ra, giúp nó cài lại nút áo, đắp chăn cho nó rồi anh chạy ra ngoài đóng cửa lại.

    Bác sĩ La vừa hay cũng đã tới, Dì Mai liền mở cửa cho anh ta:

    "Bác Sĩ La, anh đến tìm cậu chủ sao?"

    "Khánh Phong có trên phòng không?"

    "Dạ có, cậu chủ đang ở trên lầu, Bác sĩ cứ lên đi ạ"

    Bác sĩ La thở hổn hển chạy lên phòng anh, vừa tới cửa đã thấy gương mặt lạnh băng của anh, Bác sĩ La nắm tay tay áo anh vừa thở vừa nói:

    "Hoàng Khánh Phong, sau này cậu có thể đừng cần tôi gấp thế được không? Vì cậu mà tôi sắp tăng huyết áp chết rồi nè, từ bệnh viện về nhà cậu biết xa lắm không hả? Vậy mà cho tôi có mười lăm phút, tôi không phải thần thánh, cậu làm ơn đừng đùa với tôi thế chứ"

    Anh mặc kệ Bác sĩ La đang mệt mõi, liền mở cửa phòng kéo anh ta vào

    "Cô ấy bị hạ xuân dược, qua xem tình trạng của cô ấy đi, giải không được thì cậu đừng làm bác sĩ nữa"

    Bác sĩ La liếc anh rồi đi lại xem tình trạng của nó, với phản ứng hiện tại thì hàm lượng trong người nó chắc chắn không ít, sau đó Bác sĩ La lấy một lọ thuốc bơm vào ống tim rồi chích cho nó, sau đó đi lại phía anh và nói:

    "Hàm lượng thuốc khá nhiều, nên tác dụng hơi lâu, tôi đã tim thuốc ức chế cho cô ấy rồi, nữa tiếng sau sẽ bình thường lại thôi"

    Bác sĩ La thấy anh rất lo lắng cho nó nên liền trêu chọc anh:

    "Hoàng Khánh Phong, tảng băng lạnh như cậu không có hứng thú với phụ nữ sao? Một cô nhóc dễ thương như vậy, cậu trực tiếp giải độc giúp cô ta được rồi, cần gì phải bắt cái thân già này của tôi chạy một quãng đường xa đến đây chứ? Hay là mọi những gì mọi người đồn đại là đúng, cậu thật sự" Không Được "thật sao?"

    Anh đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn Bác sỉ La và nói:

    "La Đình Nghi, cậu tốt nhất là câm miệng lại, nếu không tôi không ngại may miệng cậu lại đâu"

    Bác sĩ La có chút bất mảng nói:

    "Nè, cậu nhờ vã tôi xong là trở mặt liền vậy à, chưa gì đã đòi may miệng tôi lại, nè Hoàng Khánh Phong cậu giỏi như vậy sao không tự chữa trị cho cô gái kia đi, kêu tôi đến làm gì, chẳng phải cậu cũng học Y qua sao, mấy chuyện nhỏ này sao làm khó được cậu chứ"

    Anh cau mài nhìn bác sĩ La sau đó cười lạnh đáp:

    "Nếu tôi làm hết mọi việc thì tên bác sĩ như anh đã chết đói rồi, anh nên cảm ơn tôi mới đúng chứ?"

    Bác sĩ La tức đỏ cả mặt:

    "Cậu, cậu, cậu được lắm Hoàng Khánh Phong"

    La Đình Nghi là bạn thân nhất của anh khi còn học Y ở Mỹ, anh vì nối nghiệp của gia đình nên đã chọn bên mảng kinh doanh mà từ bỏ ngành y.
     
  10. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mafia rất nhanh đã tìm ra được người đứng sau hạ dược nó, là Tú Chi, nên đã bắt Tú Chi về căn cứ đợi anh đến tra hỏi.

    Sau khi nhận được tin từ Mafia, anh đã lái xe trở về căn cứ, đến nơi, đã thấy hai hàng người mặc toàn vest đen đứng hai bên đón.

    Anh lạnh lùng bước vào, ngồi lên chiếc ghế chủ trì, đám đàn em liền lôi Tú Chi ra, đẩy cô ty quỳ gối xuống, Tú Chi thấy mọi người đều đầy sát khí, làm cô ta rất hoảng sợ, anh nhíu mài nhìn cô ta hỏi:

    "Cô là em gái của Trần Khánh Linh?"

    Tú Chi vì hoảng sợ nên nói không thành tiếng, chỉ gật đầu đáp lời.

    Anh đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn về cô ta, giằng giọng nói:

    "Là em gái mà dám hạ dược chị ruột của mình, cô cũng gan lắm, nhìn lại những chuyện cô và mẹ cô đã làm với cô ấy, thì cái chết xem ra đối với cô là quá nhẹ nhàng"

    Nó nghe giọng nói đầy sát khí của anh mà rung sợ, liền vội vàng xin tha:

    "Xin anh tha cho tôi, tôi không dám nữa đâu, không dám nữa đâu"

    Anh cười lạnh nói:

    "Muộn rồi, nhưng gì cô đã làm thì cô phải trả giá"

    Sau đó anh liền lạnh giọng ra lệnh:

    "Đem cô ta vào phòng số bảy, để cô ta nếm trãi mùi vị của đau đớn, để cô ta không dám làm bậy nữa"

    Đám Mafia liền kéo Tú Chi xuống, cô ta gào khóc xin tha nhưng vẫn vô ích, phòng giam số bảy mà anh nói là phòng giam tàn khốc nhất ở căn cứ, ở đó cô ta sẽ phải trãi qua bảy cực hình tàn ác là sắt nóng, đứng trên đinh, kẹp tay bằng đá, roi sắt, ngâm nước lạnh, kiến cắn, và cuối cùng là bẫy thú.

    Anh đi về nhà, thấy nó đã ngủ say, anh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nó, vuốt nhẹ tóc nó, sau đó hôn lên trán nó rồi rời đi.

    Về đến thư phòng, anh ngồi trầm tư một mình, anh không biết anh đang làm gì nữa, sao anh lại quan tâm, lo lắng cho nó nhiều như vậy, lúc mấy tên giang hồ kia muốn làm hại nó, anh lại không thể nào kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng, anh không thể phân biệt được, đối với nó anh chỉ là thương cảm muốn giúp đỡ hay là anh thật sự đã yêu nó rồi, trong đầu anh lúc này là một chuỗi sự việc rối bời:

    "Nhã Trúc anh phải làm sao đây? Cô bé đó rất giống em, lại còn ngu ngốc, trẻ con nữa, anh không biết, anh với cô bé đó là như thế nào nữa? Vì em hay là do cô bé đó mà anh lại hành động như vậy, anh thật sự không biết mình đang làm gì nữa, anh từng hứa với em sẽ chăm sóc cho Nhã Linh thật tốt, nhưng anh không thể đem lại hạnh phúc cho con bé, em cũng biết anh chỉ xem con bé như em gái mà thôi, anh không thể xem em là Nhã Linh hay là Khánh Linh được, trong lòng anh Nhã Trúc và Khánh Linh là hai người khác nhau, không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh, đối với cô bé anh chỉ là sự ngộ nhận, rung động nhất thời, anh tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với em đâu" Tâm trạng của anh rơi vào sự tĩnh lặng. Đêm ấy trong giấc mơ anh gặp được Nhã Trúc, anh mơ thấy Nhã Trúc trở về và cười với anh, anh chạy lại ôm trầm lấy cô, nhưng không được, trong giấc mơ anh nghe Nhã Trúc nói:

    "Anh Phong, đừng nghỉ đến em nữa, em không thể ở cạnh anh được rồi, anh hãy quan tâm đến người thực tại, đừng để đến lúc mất đi mới biết quý trọng, ngày mai là đám cưới của anh rồi hãy hạnh phúc nhé, duyên nợ của chúng ta đến đây là chấm dứt rồi, Khánh Linh là một cô gái tốt, con bé đã chịu rất nhiều vất vã và tuổi khổ lắm rồi, hãy chăm sóc con bé thật tốt, anh nợ Khánh Linh nhiều lắm hãy giúp em chăm sóc cho con bé anh nhé, chúng ta ở hai con đường khác nhau, em không thể mang cho anh hạnh phúc, nhưng Khánh Linh thì có thể, cám ơn anh người em yêu hơn cả sinh mạng"

    Anh trong vô thức gọi tên cô:

    "Nhã Trúc em đừng đi, Nhã Trúc, Nhã Trúc"

    Anh giật mình ngồi dậy, mồ hôi đổ ướt cả trán, anh nhìn xung quanh phòng rồi xoa xao trán

    "Nhã Trúc em đã về thật sao? Những lời em nói có ý nghĩa gì chứ? Sao em lại nợ Khánh Linh, Nhã Trúc em nói rõ cho anh biết được không? Đâu mới là con đường đúng đắn nhất cho cả anh và em"
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...