Chương 50: Nghỉ đông đi đâu chơi
Lập tức có tiếng trả lời: "Đúng đúng, tên ngốc đó còn không mang cả máy tính để thi môn tổ hợp nữa, rốt cuộc phải chạy đi mượn cả giáo viên dạy toán nào đấy. Lúc nộp bài hắn còn mang nhầm giấy nháp lên nữa."
Lại có người phụ họa: "Thảo nào lúc nộp bài tôi thấy giấy của hắn gần như trắng trơn rồi lại mang về chỗ đổi, hóa ra là vì nộp nhầm giấy nháp à?"
"Người như vậy cũng lên được cao trung hở?"
"Tôi không để ý lắm chuyện hắn làm bài hay nộp bài ra sao, chỉ biết là hắn ngáy quá to, ngồi sau hắn mà tôi không tài nào tập trung được."
Nói rồi cả đám bọn họ cười phá lên.
Bên này, tiểu Béo và Lạp Chí Linh cũng vừa ra, đứng nghe được gần hết chuyện của bọn người gần đó. Tiểu Béo lắc đầu cảm thán: "Tên vô dụng nào lại thảm hại như thế chứ?"
Lạp Chí Linh lên tiếng: "Không hẳn là vô dụng, họ có nói hắn ngáy rất to mà, chắc chắn là phổi tốt, phổi tốt thì sức khỏe tốt. Mà ngoại trừ thứ đó thì hình như hắn chẳng còn gì tốt cả."
Tiểu Béo gật đầu: "Tôi đồng ý với tỉ", rồi quay sang Dương Gia Vỹ, "Còn anh Vỹ, nghĩ như thế nào?"
"Tôi cảm thấy kẻ mà bọn họ nói hình như rất quen", Dương Gia Vỹ điềm nhiên đáp.
Tiểu Béo tròn mắt: "Thật sao? Quen thật sao? Chung lớp với chúng ta không vậy? Mà trong lớp chúng ta làm gì có người vô dụng đến thảm hại như vậy, có thể là cậu tưởng tượng rồi, tên đó chắc chắn không phải người đàng hoàng đâu, chẳng có người nào lại lười biếng được như vậy cả. Chưa kể việc hắn ta còn quên ghi cả họ tên, là thứ mà giám thị đã nhắc từ đầu giờ kìa. Tên đó không có não chắc."
Đám người kia lại tiếp tục: "Tên đó tên gì các cậu biết không?"
"Lúc hắn quên ghi tên, vì lỡ về chỗ nên lười đến mức không muốn lên ghi tên lại, mới nhờ giám thị ghi giúp, hình như hắn họ Dương thì phải, à phải rồi, là Dương Gia Vỹ."
Cả đám bên này đều đông cứng, mấy lời chê bai ban nãy cứ vang vọng trong đầu bọn họ, nhất là đoạn "vô dụng đến thảm hại" trong lời của tiểu Béo. Một cơn gió vụt qua, mang theo hàn khí lạnh thấu xương.
Thời tiết này, ướp xác chôn người là tuyệt nhất.
Tiểu Béo ngẩng đầu, cảm thấy nhân sinh thật vô thường, nhắm mắt thanh thản chờ đón sự phán quyết từ Dương lão đại.
"Anh Vỹ, anh có thể ra tay", tiểu Béo diễn nét khổ ải bi ai, đau đau đớn đớn quỳ xuống.
Nhưng Dương Gia Vỹ rất bình thản, không hề có lấy chút tức giận nào, cười cười nói: "Không sao cả, không biết không có tội. Nhưng bọn họ nói sai rồi."
Tiểu Béo vui ra mặt: "Thật sao? Tôi biết chắc chắn là có vấn đề mà, anh Vỹ, tôi vẫn tin anh nhất đó."
"Tôi ngủ không có ngáy, bọn họ nói sai rồi", Dương Gia Vỹ bào chữa rất cương quyết.
Tiểu Béo lại bị đông cứng lần nữa, nhân sinh thật khó hiểu. Vậy rốt cuộc là tôi nên tin ai đây?
"Đừng quan tâm quá, chẳng phải mai là được nghỉ đông rồi sao? Cùng đi chơi đi", Dương Gia Vỹ khoác vai tiểu Béo.
"Anh Vỹ có vẻ rất có tâm trạng nhỉ? Thôi được, tôi sẽ đại diện nhắn vào nhóm lớp rủ bọn họ cùng đi", tiểu Béo đáp.
"Ting.."
Tin nhắn trong nhóm chat hiện lên.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Đi chơi?
Nhóc Mạc chỉ giỏi chuyện giang hồ: Đâu?
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Chưa biết.
Nhóc Mạc chỉ giỏi chuyện giang hồ: .
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Tôi nghĩ chúng ta nên đi hội sách.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Vừa có thể trau dồi kiến thức.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Vừa có thể mua được sách hay.
Lạp đại tỷ đã xóa Con mọt ăn sách sống qua ngày khỏi nhóm chat.
Chú thỏ trắng có bộ lông đen thui: Lạp đại tỷ không nên nóng giận.
Lạp đại tỷ: Không thể để con mọt sách đó dắt chúng ta đi thỉnh kinh được.
Lạp đại tỷ: Tôi không muốn biến buổi đi chơi thành buổi giảng giải về triết học lịch sử bla bla đâu.
Chú thỏ trắng có bộ lông đen thui: Triệu hồi lớp trưởng tiểu Lâm Như.
Lớp trưởng nhỏ điềm nhiên kiều diễm thanh thuần đã thêm Con mọt ăn sách sống qua ngày vào nhóm chat.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Tôi đã bỏ lỡ những gì?
Lạp đại tỷ: Một cơ hội được sống.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: .
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Xin phép đi theo ý kiến mọi người.
Lạp đại tỷ: Rất tốt. Dù nghe theo ý kiến người khác là người không có chính kiến.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: .
Lạp đại tỷ: Hãy để Tống lão công của tôi gợi ý cho chúng ta.
Huy: Tôi không có ý kiến, theo ý mọi người đi.
Lạp đại tỷ: Tống lão công rất khiêm nhường và biết lắng nghe nên đã nhường quyền ý kiến cho mọi người.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: .
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Công bằng ở đâu?
Con thỏ trắng có bộ lông đen thui đã thêm Yink vào nhóm chat.
Con thỏ trắng có bộ lông đen thui: Đây là tài khoản của Dương lão đại.
Yink: Đi xem phim đi, sau đó đến Kim bảng chi quán để ăn.
Đáp lại tin nhắn của hắn đều là "nhất trí".
Vậy là từ ngày mai, kỳ nghỉ đông của bọn họ đã chính thức bắt đầu.
Phiên ngoại nhỏ:
Yink đã đặt biệt danh cho Huy là Cún nhỏ.
Con thỏ trắng có bộ lông đen thui: Cún nhỏ à? Á à, cún nhỏ..
Lạp đại tỷ: Tôi phải xem lại mối quan hệ của cậu và Tống lão công nhà tôi rồi đấy.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Cung hỉ cung hỉ.
Cún nhỏ: ?
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Là Dương Gia Vỹ.
Con thỏ trắng có bộ lông đen thui: Là Dương Gia Vỹ.
Lạp đại tỷ: Là Dương Gia Vỹ.
Lại có người phụ họa: "Thảo nào lúc nộp bài tôi thấy giấy của hắn gần như trắng trơn rồi lại mang về chỗ đổi, hóa ra là vì nộp nhầm giấy nháp à?"
"Người như vậy cũng lên được cao trung hở?"
"Tôi không để ý lắm chuyện hắn làm bài hay nộp bài ra sao, chỉ biết là hắn ngáy quá to, ngồi sau hắn mà tôi không tài nào tập trung được."
Nói rồi cả đám bọn họ cười phá lên.
Bên này, tiểu Béo và Lạp Chí Linh cũng vừa ra, đứng nghe được gần hết chuyện của bọn người gần đó. Tiểu Béo lắc đầu cảm thán: "Tên vô dụng nào lại thảm hại như thế chứ?"
Lạp Chí Linh lên tiếng: "Không hẳn là vô dụng, họ có nói hắn ngáy rất to mà, chắc chắn là phổi tốt, phổi tốt thì sức khỏe tốt. Mà ngoại trừ thứ đó thì hình như hắn chẳng còn gì tốt cả."
Tiểu Béo gật đầu: "Tôi đồng ý với tỉ", rồi quay sang Dương Gia Vỹ, "Còn anh Vỹ, nghĩ như thế nào?"
"Tôi cảm thấy kẻ mà bọn họ nói hình như rất quen", Dương Gia Vỹ điềm nhiên đáp.
Tiểu Béo tròn mắt: "Thật sao? Quen thật sao? Chung lớp với chúng ta không vậy? Mà trong lớp chúng ta làm gì có người vô dụng đến thảm hại như vậy, có thể là cậu tưởng tượng rồi, tên đó chắc chắn không phải người đàng hoàng đâu, chẳng có người nào lại lười biếng được như vậy cả. Chưa kể việc hắn ta còn quên ghi cả họ tên, là thứ mà giám thị đã nhắc từ đầu giờ kìa. Tên đó không có não chắc."
Đám người kia lại tiếp tục: "Tên đó tên gì các cậu biết không?"
"Lúc hắn quên ghi tên, vì lỡ về chỗ nên lười đến mức không muốn lên ghi tên lại, mới nhờ giám thị ghi giúp, hình như hắn họ Dương thì phải, à phải rồi, là Dương Gia Vỹ."
Cả đám bên này đều đông cứng, mấy lời chê bai ban nãy cứ vang vọng trong đầu bọn họ, nhất là đoạn "vô dụng đến thảm hại" trong lời của tiểu Béo. Một cơn gió vụt qua, mang theo hàn khí lạnh thấu xương.
Thời tiết này, ướp xác chôn người là tuyệt nhất.
Tiểu Béo ngẩng đầu, cảm thấy nhân sinh thật vô thường, nhắm mắt thanh thản chờ đón sự phán quyết từ Dương lão đại.
"Anh Vỹ, anh có thể ra tay", tiểu Béo diễn nét khổ ải bi ai, đau đau đớn đớn quỳ xuống.
Nhưng Dương Gia Vỹ rất bình thản, không hề có lấy chút tức giận nào, cười cười nói: "Không sao cả, không biết không có tội. Nhưng bọn họ nói sai rồi."
Tiểu Béo vui ra mặt: "Thật sao? Tôi biết chắc chắn là có vấn đề mà, anh Vỹ, tôi vẫn tin anh nhất đó."
"Tôi ngủ không có ngáy, bọn họ nói sai rồi", Dương Gia Vỹ bào chữa rất cương quyết.
Tiểu Béo lại bị đông cứng lần nữa, nhân sinh thật khó hiểu. Vậy rốt cuộc là tôi nên tin ai đây?
"Đừng quan tâm quá, chẳng phải mai là được nghỉ đông rồi sao? Cùng đi chơi đi", Dương Gia Vỹ khoác vai tiểu Béo.
"Anh Vỹ có vẻ rất có tâm trạng nhỉ? Thôi được, tôi sẽ đại diện nhắn vào nhóm lớp rủ bọn họ cùng đi", tiểu Béo đáp.
"Ting.."
Tin nhắn trong nhóm chat hiện lên.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Đi chơi?
Nhóc Mạc chỉ giỏi chuyện giang hồ: Đâu?
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Chưa biết.
Nhóc Mạc chỉ giỏi chuyện giang hồ: .
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Tôi nghĩ chúng ta nên đi hội sách.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Vừa có thể trau dồi kiến thức.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Vừa có thể mua được sách hay.
Lạp đại tỷ đã xóa Con mọt ăn sách sống qua ngày khỏi nhóm chat.
Chú thỏ trắng có bộ lông đen thui: Lạp đại tỷ không nên nóng giận.
Lạp đại tỷ: Không thể để con mọt sách đó dắt chúng ta đi thỉnh kinh được.
Lạp đại tỷ: Tôi không muốn biến buổi đi chơi thành buổi giảng giải về triết học lịch sử bla bla đâu.
Chú thỏ trắng có bộ lông đen thui: Triệu hồi lớp trưởng tiểu Lâm Như.
Lớp trưởng nhỏ điềm nhiên kiều diễm thanh thuần đã thêm Con mọt ăn sách sống qua ngày vào nhóm chat.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Tôi đã bỏ lỡ những gì?
Lạp đại tỷ: Một cơ hội được sống.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: .
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Xin phép đi theo ý kiến mọi người.
Lạp đại tỷ: Rất tốt. Dù nghe theo ý kiến người khác là người không có chính kiến.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: .
Lạp đại tỷ: Hãy để Tống lão công của tôi gợi ý cho chúng ta.
Huy: Tôi không có ý kiến, theo ý mọi người đi.
Lạp đại tỷ: Tống lão công rất khiêm nhường và biết lắng nghe nên đã nhường quyền ý kiến cho mọi người.
Con mọt ăn sách sống qua ngày: .
Con mọt ăn sách sống qua ngày: Công bằng ở đâu?
Con thỏ trắng có bộ lông đen thui đã thêm Yink vào nhóm chat.
Con thỏ trắng có bộ lông đen thui: Đây là tài khoản của Dương lão đại.
Yink: Đi xem phim đi, sau đó đến Kim bảng chi quán để ăn.
Đáp lại tin nhắn của hắn đều là "nhất trí".
Vậy là từ ngày mai, kỳ nghỉ đông của bọn họ đã chính thức bắt đầu.
Phiên ngoại nhỏ:
Yink đã đặt biệt danh cho Huy là Cún nhỏ.
Con thỏ trắng có bộ lông đen thui: Cún nhỏ à? Á à, cún nhỏ..
Lạp đại tỷ: Tôi phải xem lại mối quan hệ của cậu và Tống lão công nhà tôi rồi đấy.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Cung hỉ cung hỉ.
Cún nhỏ: ?
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Là Dương Gia Vỹ.
Con thỏ trắng có bộ lông đen thui: Là Dương Gia Vỹ.
Lạp đại tỷ: Là Dương Gia Vỹ.