Chương 40: Tìm được tôi sẽ giết cậu Bấm để xem Tên Dương Gia Vỹ chết tiệt, chuyện chém giết lại dẫn trẻ con theo là thế nào? Mà, xem như chuyện hắn giết người là do cậu hiểu lầm đi, thì kỳ thực vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Rằng hắn nhặt Cải Bắp cách đây năm năm, không phải cậu và hắn bằng tuổi nhau sao? Không lẽ hắn làm giang hồ từ năm 11 tuổi. Còn cả chuyện hắn dẫn nhóc Cải Bắp đi tranh chấp chủ quyền gì gì đó, không lẽ một thằng nhóc sơ trung lại có bản lĩnh như vậy? Nhưng rõ ràng nhìn mặt hắn, nếu có nói là lưu ban cũng chỉ miễn cưỡng hơn cậu một, hai tuổi, vẫn rất phi lý. Tống Thiệu Huy đang lăn tăn với mớ suy nghĩ hỗn tạp của mình thì nghe đối diện có tiếng vò đầu bức tai, cậu ngẩng đầu, trông thấy mặt mũi ngây dại của cậu bạn thân họ Triệu, có vẻ như cậu chàng ngồi nghe từ đầu đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc là đang nói về vấn đề gì. Triệu Lam Khiết không cầm được kiên nhẫn, hỏi: "Rốt cuộc là như thế nào vậy? Dương Gia Vỹ làm đại ca đã quá đủ bất ngờ cho ngày hôm nay rồi. Còn có cái gì mà" nhận nuôi ", cá gì mà" nhà ", cái gì mà" tranh chấp ", còn có cái gì mà" án mạng "nữa? Hắn làm cô gái nào có thai rồi mua nhà cho cô ta trốn để sinh con nhưng lại có người đến nhận là cha đứa bé nên hắn giết cô ta hả?" Tống Thiệu Huy đơ cứng mất mấy giây, dùng toàn bộ dây thần kinh hoạt động cùng lúc để suy nghĩ ra hướng giải thích cho cậu bạn thân, cuối cùng quyết định lắc đầu thở dài. Triệu Lam Khiết mang chấp niệm của kẻ không được nghe giải thích sẽ chết không nhắm mắt nài nỉ Tống Thiệu Huy kể lại cho hắn. Tống Thiệu Huy lại chỉ đáp lời bằng cái lắc đầu thở dài như cũ. Dù sao thì, xem như hắn không có tội, mà nhớ lại mấy lời lúc nãy cậu mắng hắn, hình như là hơi nặng với một người vô tội thì phải. Nhưng có thế nào cũng phải đợi hắn về mới có thể xin lỗi được, dù sao cậu cũng không biết hắn đang ở đâu. "Anh ấy đang ở tầng thượng chung cư 35 bỏ hoang cách đây một con đường..", Cải Bắp lên tiếng. "Hở?", Tống Thiệu Huy hơi giật mình. "Nếu anh cần tìm thì anh ấy đang ở đó, nếu không thì sáng mai anh ấy sẽ về", Cải Bắp vừa cắn một miếng gà nhai nhai vừa nói. "Không có..", Tống Thiệu Huy ngập ngừng thì thầm. Cải Bắp có vẻ không để ý lắm, nhóc này ăn xong liền dọn dẹp gọn gàng, chạy vào phòng tắm rửa mặt rất nhanh rồi chạy ra kéo tay Triệu Lam Khiết, giọng thúc giục: "Đi nhanh đi anh, lúc nãy anh bảo ăn xong sẽ ra công viên giải trí bên cạnh không phải sao?" Triệu Lam Khiết còn đang mơ hồ xử lý mớ thông tin mà cậu vừa tiếp nhận bằng bộ não trì trệ của mình đột ngột bị kéo đi thì giật mình hét vọng lại: "Nhưng mà người cần ăn là anh cơ mà..", nói dứt câu cũng chỉ kịp dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn hộp cơm trên bàn lần cuối rồi bị kéo đi mất. Tống Thiệu Huy ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ rất lung, hết nằm xuống lại ngồi dậy, hết bật lại tắt điện thoại, có vẻ rất bồn chồn, dường như đang có việc đắn đo. Một lúc sau cũng quyết định đứng dậy khóa cửa ra ngoài. "Nhóc Cải Bắp nói là chung cư gì nhỉ? 35 thì phải. Cách đây một con đường à?", Tống Thiệu Huy nhìn đèn giao thông cho người đi bộ vừa chuyển màu xanh, vừa bước vội sang đường vừa lẩm bẩm. Tìm kiếm một hồi cũng thấy, tòa chung cư cũ kỹ, tối tăm, ngoại trừ tấm bảng ghi số 35 ra thì chẳng có gì trước cửa, kể cả cánh cửa. Cậu bật đèn flash điện thoại soi vào trong, ngẩng đầu nhìn lên trên. Tòa chung cư này bao nhiêu tầng vậy chứ? Đã bỏ hoang chắc chắn là không có điện rồi, tên kia leo lên tầng thượng bằng thang bộ à? Mà trọng điểm cũng không phải ở đó, trọng điểm là tên điên đó là cái gì trên đấy chứ? Chỉ bắt cậu phải hạ mình tìm đến đây xin lỗi đã quá đủ rồi, còn bắt cậu leo lên đến đó? Đã vậy tôi ngồi lỳ đây đợi cậu xuống luôn. Tống Thiệu Huy chán nản không muốn đi nữa. Cậu ngồi bệt xuống thềm. Nhưng không phải lỗi do cậu sao? Từ đầu cũng là muốn tìm hắn xin lỗi, giờ chỉ có leo lên tầng thượng cũng không dám, không phải quá thiếu thành ý rồi sao? Nghĩ vậy liền bước nhanh vào, gạch nứt, cửa kính vỡ, có lẽ là do chưa kịp lắp vào đã bị bỏ dở, theo thời gian nứt vỡ, nằm ngổn ngang xung quanh. Còn phảng phất quanh đây mùi con gì đó chết thì phải, cũng có thể mùi này ở khá xa nhưng do khứu giác của cậu khá nhạy nên mới cảm thấy vậy. Tống Thiệu Huy dù trong lòng đã biết thang máy không hoạt động nhưng vẫn không tin Dương Gia Vỹ có thể leo lên tầng thượng bằng thang bộ nổi, vẫn cố chấp bước đến cửa thang máy, khi thấy đèn báo tối thui mới chịu tâm phục khẩu phục leo thang bộ. Tống Thiệu Huy hướng về phía thang bộ, chợt thấy một thang máy mở cửa, cậu nhìn vào trong, nhìn đến số tầng cao nhất. 35 tầng. Thì ra chung cư này không chỉ có số nhà là 35. Lên tới nơi cậu sẽ giết tên Dương Gia Vỹ đó tại chỗ rồi vứt xác xuống bảo là hắn tự tử. Sao một hồi mắng thầm hắn và lên hết kế hoạch ám sát trong đầu, Tống Thiệu Huy đẩy cánh cửa thang thoát hiểm nghe một tiếng "két" nặng nề. Hắn leo lên được, mình cũng phải leo được.
Chương 41: Tên lợi dụng Bấm để xem Tống Thiệu Huy dò dẫm từng bước trong thang thoát hiểm, bước chân chậm rãi cẩn thận, đến tầng nào cũng thử bật đèn cầu thang, nhưng tuyệt nhiên không thấy phản ứng, xung quanh tối đen như thế này, nếu không có ánh đèn từ điện thoại chắc cậu cũng chẳng biết đâu là trước đâu là sau. Bên trong này cũng có mùi rất lạ, bất giác gợi lên trong đầu cậu mấy hình ảnh có phần đáng sợ. Cậu cứ cắm mặt đi mãi, không để ý đến việc đếm số tầng, trong thang thoát hiểm này, ở các tầng thấp có ghi số tầng nhưng lên cao lại không thấy nữa, Tống Thiệu Huy cũng vì vậy mà không biết bản thân đang ở tầng mấy, chỉ biết leo nữa leo mãi, khi nào đến thì chính là đến. Nhưng leo mãi đến chân cũng rã rời mà hình như vẫn chưa đến, Tống Thiệu Huy ngẩng đầu soi đèn lên phía trên, một dải cầu thang xoắn ốc hình vuông đi thẳng hút vào bóng tối. Thực sự là còn bao nhiêu tầng nữa đây. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường, đèn từ xe cộ chạy dọc ngang vụt qua lại trông rất thích mắt, khó trách tên Dương Gia Vỹ kia lại tìm đến đây giải sầu. Khung cảnh nhìn từ khung cửa sổ nhỏ hẹp đã như thế này, cậu thực sự rất muốn biết trên tầng cao nhất kia sẽ trông thế nào. Tống Thiệu Huy lại tiếp tục leo, được thêm mấy tầng thì dừng lại một chút để nghỉ ngơi. Đột nhiên ánh sáng biến mất, chiếc điện thoại trên tay không còn phản ứng nữa. Hết pin rồi. Thật hả trời. Sao mình lại phải rơi vào tình huống như thế này. Đều là do cái tên ngu ngốc đó. Tống Thiệu Huy đưa mắt nhìn xung quanh, đúng như cậu nghĩ, không còn phân biệt được gì nữa, may mắn là vẫn còn ánh đèn yếu ớt vụt qua vụt lại liên tục qua khung cửa sổ nhỏ xua được phần nào bóng tối trong này. Nhưng kỳ thực vẫn rất tối, cậu không thể chịu được nữa, không biết từ nãy đến giờ cậu lấy đâu can đảm để đi hết bấy nhiêu tầng lầu, nhưng cơn bệnh sợ bóng tối đang trở lại, những hình ảnh mờ ảo lại hiện ra trước mắt cậu. Trong góc cầu thang, ở cửa thoát hiểm, những hình ảnh mờ mờ ảo ảo theo nhịp nhấp nháy của những đốm sáng vụt qua ngoài khung cửa sổ mà ẩn ẩn hiện hiện cực kỳ ám ảnh. Tống Thiệu Huy bất giác đổ một tầng mồ hôi lạnh, người cậu lại run lên, cậu ngồi thụp xuống, cố nép sát người vào một góc tường. Chợt có thứ gì ngọ nguậy dưới chân cậu làm cậu thảng thốt hét "a" lên một tiếng. Có tiếng động, tiếng sột soạt, tiếng bước chân thình thịch như nhịp tim của cậu, thực sự không phân biệt được, có tiếng cọt kẹt từ cánh cửa thoát hiểm ở một tầng nào đó, lại có tiếng chân.. Tất cả cứ dồn dập nối nhau thành một chuỗi sợ hãi dài đằng đẵng. Tống Thiệu Huy hoàn toàn chỉ có thể ôm đầu bịt tai co người lại, chịu không thể làm được gì. Bất ngờ, lành lạnh một bàn tay chạm vào người cậu. Tống Thiệu Huy lại giật mình, theo quán tính đẩy thứ trước mặt ra xa bất kể nó là gì, chỉ thấy càng đẩy ra lại càng bị bám chặt, đến khi cậu đã chịu thua, buông lỏng cơ thể mặt cho thứ đó muốn làm gì thì làm lại nghe có tiếng thì thầm vào đôi tai vốn đang bịt kín của mình: "Đừng động. Không sao. Đúng là cún nhỏ, đánh hơi được đến tận đây chắc cũng nhớ mùi của tôi rất kỹ đấy." Ấm quá. Người đó vòng tay qua người cậu, ôm gọn vào lòng. Giọng nói này, là cái tên khó ưa mà cậu đang đi tìm sao? Tống Thiệu Huy hít vào một hơi, là mùi gỗ, mùi gỗ tuyết tùng, là cái mùi dìu dịu mà mỗi đêm lúc cậu giật mình sắp tỉnh dậy đều được nó vỗ về trở lại giấc. Đúng là hắn rồi, chỉ có điều, lúc này không thể đạp hắn ra xa như bình thường được, dù sao cũng cần có người dẫn cậu ra khỏi chỗ này, sau khi qua cầu mới rút ván cũng không sao. "Tên ngốc, đừng có lợi dụng", Tống Thiệu Huy đột nhiên dùng giọng bực dọc. "Ai da.. Người run rẩy lúc nãy đi đâu mất rồi? Không phải là ôm nhầm người đó chứ?", vừa nói vừa làm ra bộ nhìn ngó mặt cậu một lượt, sau khi gật đầu xác nhận thì lại tiếp tục ôm cứng. "Đừng có ôm nữa, dẫn tôi ra ngoài đi", Tống Thiệu Huy dùng tông giọng như đang ra lệnh. "Không vội, ôm thêm chút cũng được, tôi chịu được, không cần lo", Dương Gia Vỹ điềm nhiên đáp. "Chịu được" cái rắm. Ai là người "chịu" ở đây hả? Dương Gia Vỹ cũng biết chừng mực, sau khi trêu ghẹo đã đời cũng đứng dậy, còn tiện thể bế xốc cả cậu thiếu niên trong tay lên. "Làm gì vậy?", Tống Thiệu Huy ngạc nhiên hỏi bằng giọng khó chịu. "Có nhất thiết phải trả lời không?", Dương Gia Vỹ vừa đi vừa đáp. "Tôi tự đi được" "Đừng có cứng đầu nữa, để cậu đi sau khéo bị thứ gì bắt mất tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy", Dương Gia Vy nói nửa đùa nửa thật làm Tống Thiệu Huy cũng bất giác quay đầu nhìn lại thang thoát hiểm tối đen, sâu hun hút, rồi lại sợ hãi mà nhắm mắt, hơi nép đầu vào cổ hắn. Còn tên kia thì khóe môi cong lên một độ như vừa đạt được mục đích gì. Phiên ngoại nhỏ: Tống Thiệu Huy: Đến nơi rồi hả? Dương Gia Vỹ: Ừ. Tống Thiệu Huy: Vậy là từ chỗ đó chỉ còn một tầng nữa là đến tầng thượng? Dương Gia Vỹ: Ừ. Tống Thiệu Huy thẳng chân đạp thẳng một cú vào bụng hắn làm hắn ôm bụng nhăn nhó: Rõ ràng chỉ còn mấy bậc thang là đến nơi mà vẫn một hai đòi bế tôi đi hở cái tên ngốc lợi dụng này. Dương Gia Vỹ: Ừ. Chương 41: Tên lợi dụng