Chương 40: Tìm được tôi sẽ giết cậu
Tên Dương Gia Vỹ chết tiệt, chuyện chém giết lại dẫn trẻ con theo là thế nào?
Mà, xem như chuyện hắn giết người là do cậu hiểu lầm đi, thì kỳ thực vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Rằng hắn nhặt Cải Bắp cách đây năm năm, không phải cậu và hắn bằng tuổi nhau sao? Không lẽ hắn làm giang hồ từ năm 11 tuổi. Còn cả chuyện hắn dẫn nhóc Cải Bắp đi tranh chấp chủ quyền gì gì đó, không lẽ một thằng nhóc sơ trung lại có bản lĩnh như vậy?
Nhưng rõ ràng nhìn mặt hắn, nếu có nói là lưu ban cũng chỉ miễn cưỡng hơn cậu một, hai tuổi, vẫn rất phi lý.
Tống Thiệu Huy đang lăn tăn với mớ suy nghĩ hỗn tạp của mình thì nghe đối diện có tiếng vò đầu bức tai, cậu ngẩng đầu, trông thấy mặt mũi ngây dại của cậu bạn thân họ Triệu, có vẻ như cậu chàng ngồi nghe từ đầu đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc là đang nói về vấn đề gì.
Triệu Lam Khiết không cầm được kiên nhẫn, hỏi: "Rốt cuộc là như thế nào vậy? Dương Gia Vỹ làm đại ca đã quá đủ bất ngờ cho ngày hôm nay rồi. Còn có cái gì mà" nhận nuôi ", cá gì mà" nhà ", cái gì mà" tranh chấp ", còn có cái gì mà" án mạng "nữa? Hắn làm cô gái nào có thai rồi mua nhà cho cô ta trốn để sinh con nhưng lại có người đến nhận là cha đứa bé nên hắn giết cô ta hả?"
Tống Thiệu Huy đơ cứng mất mấy giây, dùng toàn bộ dây thần kinh hoạt động cùng lúc để suy nghĩ ra hướng giải thích cho cậu bạn thân, cuối cùng quyết định lắc đầu thở dài.
Triệu Lam Khiết mang chấp niệm của kẻ không được nghe giải thích sẽ chết không nhắm mắt nài nỉ Tống Thiệu Huy kể lại cho hắn. Tống Thiệu Huy lại chỉ đáp lời bằng cái lắc đầu thở dài như cũ.
Dù sao thì, xem như hắn không có tội, mà nhớ lại mấy lời lúc nãy cậu mắng hắn, hình như là hơi nặng với một người vô tội thì phải.
Nhưng có thế nào cũng phải đợi hắn về mới có thể xin lỗi được, dù sao cậu cũng không biết hắn đang ở đâu.
"Anh ấy đang ở tầng thượng chung cư 35 bỏ hoang cách đây một con đường..", Cải Bắp lên tiếng.
"Hở?", Tống Thiệu Huy hơi giật mình.
"Nếu anh cần tìm thì anh ấy đang ở đó, nếu không thì sáng mai anh ấy sẽ về", Cải Bắp vừa cắn một miếng gà nhai nhai vừa nói.
"Không có..", Tống Thiệu Huy ngập ngừng thì thầm.
Cải Bắp có vẻ không để ý lắm, nhóc này ăn xong liền dọn dẹp gọn gàng, chạy vào phòng tắm rửa mặt rất nhanh rồi chạy ra kéo tay Triệu Lam Khiết, giọng thúc giục: "Đi nhanh đi anh, lúc nãy anh bảo ăn xong sẽ ra công viên giải trí bên cạnh không phải sao?"
Triệu Lam Khiết còn đang mơ hồ xử lý mớ thông tin mà cậu vừa tiếp nhận bằng bộ não trì trệ của mình đột ngột bị kéo đi thì giật mình hét vọng lại: "Nhưng mà người cần ăn là anh cơ mà..", nói dứt câu cũng chỉ kịp dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn hộp cơm trên bàn lần cuối rồi bị kéo đi mất.
Tống Thiệu Huy ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ rất lung, hết nằm xuống lại ngồi dậy, hết bật lại tắt điện thoại, có vẻ rất bồn chồn, dường như đang có việc đắn đo. Một lúc sau cũng quyết định đứng dậy khóa cửa ra ngoài.
"Nhóc Cải Bắp nói là chung cư gì nhỉ? 35 thì phải. Cách đây một con đường à?", Tống Thiệu Huy nhìn đèn giao thông cho người đi bộ vừa chuyển màu xanh, vừa bước vội sang đường vừa lẩm bẩm.
Tìm kiếm một hồi cũng thấy, tòa chung cư cũ kỹ, tối tăm, ngoại trừ tấm bảng ghi số 35 ra thì chẳng có gì trước cửa, kể cả cánh cửa.
Cậu bật đèn flash điện thoại soi vào trong, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tòa chung cư này bao nhiêu tầng vậy chứ? Đã bỏ hoang chắc chắn là không có điện rồi, tên kia leo lên tầng thượng bằng thang bộ à?
Mà trọng điểm cũng không phải ở đó, trọng điểm là tên điên đó là cái gì trên đấy chứ? Chỉ bắt cậu phải hạ mình tìm đến đây xin lỗi đã quá đủ rồi, còn bắt cậu leo lên đến đó?
Đã vậy tôi ngồi lỳ đây đợi cậu xuống luôn.
Tống Thiệu Huy chán nản không muốn đi nữa. Cậu ngồi bệt xuống thềm. Nhưng không phải lỗi do cậu sao? Từ đầu cũng là muốn tìm hắn xin lỗi, giờ chỉ có leo lên tầng thượng cũng không dám, không phải quá thiếu thành ý rồi sao?
Nghĩ vậy liền bước nhanh vào, gạch nứt, cửa kính vỡ, có lẽ là do chưa kịp lắp vào đã bị bỏ dở, theo thời gian nứt vỡ, nằm ngổn ngang xung quanh.
Còn phảng phất quanh đây mùi con gì đó chết thì phải, cũng có thể mùi này ở khá xa nhưng do khứu giác của cậu khá nhạy nên mới cảm thấy vậy.
Tống Thiệu Huy dù trong lòng đã biết thang máy không hoạt động nhưng vẫn không tin Dương Gia Vỹ có thể leo lên tầng thượng bằng thang bộ nổi, vẫn cố chấp bước đến cửa thang máy, khi thấy đèn báo tối thui mới chịu tâm phục khẩu phục leo thang bộ.
Tống Thiệu Huy hướng về phía thang bộ, chợt thấy một thang máy mở cửa, cậu nhìn vào trong, nhìn đến số tầng cao nhất.
35 tầng.
Thì ra chung cư này không chỉ có số nhà là 35. Lên tới nơi cậu sẽ giết tên Dương Gia Vỹ đó tại chỗ rồi vứt xác xuống bảo là hắn tự tử.
Sao một hồi mắng thầm hắn và lên hết kế hoạch ám sát trong đầu, Tống Thiệu Huy đẩy cánh cửa thang thoát hiểm nghe một tiếng "két" nặng nề.
Hắn leo lên được, mình cũng phải leo được.
Mà, xem như chuyện hắn giết người là do cậu hiểu lầm đi, thì kỳ thực vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Rằng hắn nhặt Cải Bắp cách đây năm năm, không phải cậu và hắn bằng tuổi nhau sao? Không lẽ hắn làm giang hồ từ năm 11 tuổi. Còn cả chuyện hắn dẫn nhóc Cải Bắp đi tranh chấp chủ quyền gì gì đó, không lẽ một thằng nhóc sơ trung lại có bản lĩnh như vậy?
Nhưng rõ ràng nhìn mặt hắn, nếu có nói là lưu ban cũng chỉ miễn cưỡng hơn cậu một, hai tuổi, vẫn rất phi lý.
Tống Thiệu Huy đang lăn tăn với mớ suy nghĩ hỗn tạp của mình thì nghe đối diện có tiếng vò đầu bức tai, cậu ngẩng đầu, trông thấy mặt mũi ngây dại của cậu bạn thân họ Triệu, có vẻ như cậu chàng ngồi nghe từ đầu đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc là đang nói về vấn đề gì.
Triệu Lam Khiết không cầm được kiên nhẫn, hỏi: "Rốt cuộc là như thế nào vậy? Dương Gia Vỹ làm đại ca đã quá đủ bất ngờ cho ngày hôm nay rồi. Còn có cái gì mà" nhận nuôi ", cá gì mà" nhà ", cái gì mà" tranh chấp ", còn có cái gì mà" án mạng "nữa? Hắn làm cô gái nào có thai rồi mua nhà cho cô ta trốn để sinh con nhưng lại có người đến nhận là cha đứa bé nên hắn giết cô ta hả?"
Tống Thiệu Huy đơ cứng mất mấy giây, dùng toàn bộ dây thần kinh hoạt động cùng lúc để suy nghĩ ra hướng giải thích cho cậu bạn thân, cuối cùng quyết định lắc đầu thở dài.
Triệu Lam Khiết mang chấp niệm của kẻ không được nghe giải thích sẽ chết không nhắm mắt nài nỉ Tống Thiệu Huy kể lại cho hắn. Tống Thiệu Huy lại chỉ đáp lời bằng cái lắc đầu thở dài như cũ.
Dù sao thì, xem như hắn không có tội, mà nhớ lại mấy lời lúc nãy cậu mắng hắn, hình như là hơi nặng với một người vô tội thì phải.
Nhưng có thế nào cũng phải đợi hắn về mới có thể xin lỗi được, dù sao cậu cũng không biết hắn đang ở đâu.
"Anh ấy đang ở tầng thượng chung cư 35 bỏ hoang cách đây một con đường..", Cải Bắp lên tiếng.
"Hở?", Tống Thiệu Huy hơi giật mình.
"Nếu anh cần tìm thì anh ấy đang ở đó, nếu không thì sáng mai anh ấy sẽ về", Cải Bắp vừa cắn một miếng gà nhai nhai vừa nói.
"Không có..", Tống Thiệu Huy ngập ngừng thì thầm.
Cải Bắp có vẻ không để ý lắm, nhóc này ăn xong liền dọn dẹp gọn gàng, chạy vào phòng tắm rửa mặt rất nhanh rồi chạy ra kéo tay Triệu Lam Khiết, giọng thúc giục: "Đi nhanh đi anh, lúc nãy anh bảo ăn xong sẽ ra công viên giải trí bên cạnh không phải sao?"
Triệu Lam Khiết còn đang mơ hồ xử lý mớ thông tin mà cậu vừa tiếp nhận bằng bộ não trì trệ của mình đột ngột bị kéo đi thì giật mình hét vọng lại: "Nhưng mà người cần ăn là anh cơ mà..", nói dứt câu cũng chỉ kịp dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn hộp cơm trên bàn lần cuối rồi bị kéo đi mất.
Tống Thiệu Huy ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ rất lung, hết nằm xuống lại ngồi dậy, hết bật lại tắt điện thoại, có vẻ rất bồn chồn, dường như đang có việc đắn đo. Một lúc sau cũng quyết định đứng dậy khóa cửa ra ngoài.
"Nhóc Cải Bắp nói là chung cư gì nhỉ? 35 thì phải. Cách đây một con đường à?", Tống Thiệu Huy nhìn đèn giao thông cho người đi bộ vừa chuyển màu xanh, vừa bước vội sang đường vừa lẩm bẩm.
Tìm kiếm một hồi cũng thấy, tòa chung cư cũ kỹ, tối tăm, ngoại trừ tấm bảng ghi số 35 ra thì chẳng có gì trước cửa, kể cả cánh cửa.
Cậu bật đèn flash điện thoại soi vào trong, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tòa chung cư này bao nhiêu tầng vậy chứ? Đã bỏ hoang chắc chắn là không có điện rồi, tên kia leo lên tầng thượng bằng thang bộ à?
Mà trọng điểm cũng không phải ở đó, trọng điểm là tên điên đó là cái gì trên đấy chứ? Chỉ bắt cậu phải hạ mình tìm đến đây xin lỗi đã quá đủ rồi, còn bắt cậu leo lên đến đó?
Đã vậy tôi ngồi lỳ đây đợi cậu xuống luôn.
Tống Thiệu Huy chán nản không muốn đi nữa. Cậu ngồi bệt xuống thềm. Nhưng không phải lỗi do cậu sao? Từ đầu cũng là muốn tìm hắn xin lỗi, giờ chỉ có leo lên tầng thượng cũng không dám, không phải quá thiếu thành ý rồi sao?
Nghĩ vậy liền bước nhanh vào, gạch nứt, cửa kính vỡ, có lẽ là do chưa kịp lắp vào đã bị bỏ dở, theo thời gian nứt vỡ, nằm ngổn ngang xung quanh.
Còn phảng phất quanh đây mùi con gì đó chết thì phải, cũng có thể mùi này ở khá xa nhưng do khứu giác của cậu khá nhạy nên mới cảm thấy vậy.
Tống Thiệu Huy dù trong lòng đã biết thang máy không hoạt động nhưng vẫn không tin Dương Gia Vỹ có thể leo lên tầng thượng bằng thang bộ nổi, vẫn cố chấp bước đến cửa thang máy, khi thấy đèn báo tối thui mới chịu tâm phục khẩu phục leo thang bộ.
Tống Thiệu Huy hướng về phía thang bộ, chợt thấy một thang máy mở cửa, cậu nhìn vào trong, nhìn đến số tầng cao nhất.
35 tầng.
Thì ra chung cư này không chỉ có số nhà là 35. Lên tới nơi cậu sẽ giết tên Dương Gia Vỹ đó tại chỗ rồi vứt xác xuống bảo là hắn tự tử.
Sao một hồi mắng thầm hắn và lên hết kế hoạch ám sát trong đầu, Tống Thiệu Huy đẩy cánh cửa thang thoát hiểm nghe một tiếng "két" nặng nề.
Hắn leo lên được, mình cũng phải leo được.