BÀI THƠ: HẠ VỀ TÔI LẠI TÌM EM Thơ: Triệu Phú Tình Tháng sáu rồi hạ vương đầy vai áo Bung ngập trời đỏ gạo khắp triền đê Nắng oi nồng ươm vàng hết lối về Ai phơi thóc sân quê mồ hôi đổ Kỉ niệm xưa bỗng chạnh lòng thấy nhớ Hạ năm nào chàng trai phố thăm quê Nàng thiếu nữ mộc mạc bỗng vụng về Rớt chiếc khăn cùng tóc thề theo gió Đôi mắt đẹp ngước nhìn theo hướng đó Vô tình chạm lạc lỡ chốn thiên thai Và thế rồi chẳng ai nói với ai Khoảng cách cứ tự nhiên mà xích lại Tay trao tay cùng nụ hôn vụng dại Má ửng hồng e thẹn gái còn xoan Nàng cúi mặt như giấu những lo toan Vội bỏ chạy gửi muôn vàn tình ý Đến tận giờ tôi vẫn tìm tri kỉ Cùng chiếc khăn mãi cất kĩ trong tâm Hình bóng em dẫu chỉ gặp một lần Nhưng khắc khoải âm thầm nơi huyết quản Tôi tìm em biết bao mùa hạn hán Là những mùa hạ ngao ngán cùng tôi.
BÀI THƠ: CHIA TAY MÙA HẠ Thơ: Đức Trung - TĐL Mùa hạ ơi sao ra đi vội vã? Để em buồn nay đôi ngả chia phôi! Tiếng ve kêu đã khản giọng cuối trời Hoa phượng vỹ rũ buồn nơi ta đến. Em lặng lẽ âm thầm khi hò hẹn Ngước nhìn anh như thấy nghẹn trong tim. Tình cảm đôi ta xây đắp niềm tin Nay xa cách.. chia ly cùng mùa hạ. Chiều Hồ Tây sao mà mênh mông quá! Nhớ ngày đầu hạ đến.. thỏa lòng nhau. Anh ôm em trao gửi nụ hôn đầu Hoàng hôn tím khuất sau chùa Trấn quốc. Đường Cổ Ngư bao năm rồi quen thuộc Ta vẫn ngồi ghế đá ngắm Hồ Tây Kỷ niệm xưa trong ký ức đong đầy Nhìn cành liễu bay bay lòng xao xuyến. Mùa hạ ơi! Biết bao điều lưu luyến Nay thu về mang theo chút heo may Anh yêu em vẫn tha thiết tháng ngày Cùng hẹn ước giữa thu vàng rực rỡ!
HÈ XA KỶ NIỆM Thơ: Hoàng Lan Nhìn phượng hồng xuyến xao về kỷ niệm Những vui buồn lưu luyến tuổi mộng mơ Buổi chiều nao trên lối nhỏ anh chờ Em tan học anh chở em dạo phố Chiều hạ vàng bất chợt cơn mưa đổ Ướt hết rồi, sách vở phải làm sao? Anh đền em tất cả được chưa nào? Đừng khóc mà, ôi zdao! Là xấu lắm Buồn xíu thôi, nhưng sao mi lệ đẫm Đâu khóc nè! Văng lấm giọt mưa rơi Cũng tại anh đòi chở bé đi chơi Mưa ướt hết còn nhiều lời thương tội Hôm nay thôi mai anh vào quân đội Sẽ không còn đón đợi bé nữa đâu Em nhìn anh và khe khẽ lắc đầu Em hổng chịu! Đừng xa nhau anh nhé..
Hoàng Hôn Tím Mùa hạ này so hạ xưa chẳng khác Phượng rực hồng và gió hát mê say. Trên bầu trời ngàn mây trắng vẫn bay, Cho em nhớ những tháng ngày hạ cũ..
Hiền Thu HẠ BUỒN Tháng tư đến bằng lăng khẽ gọi Phượng mỉm cười chưa nói thành câu Triền đê Gạo trút nỗi sầu Lối về nức nở thẳm sâu xiết ghì Ai ngày đó mùa thi lỗi hẹn Để bây giờ lệ nghẽn mùa thương Ngày nao mình bước chung đường Nô đùa chớm hạ sắc hương tuổi hồng Chiều tan lớp nhặt bông gạo đỏ Xếp tên mình để gió thổi bay Giận anh dỗi cả hai ngày Không thèm ngoảnh mặt đến nay vẫn chờ Đâu một thủa mộng mơ sầu lắng Hạ chứa chan thầm lặng câu thề Em buồn giữ trọn tình quê Còn anh phố thị nẻo về có hay Vẫn ấp ủ bao ngày nắng hạ Lời yêu thương cháy cả tâm hồn Nửa đời chưa hết dại khôn Chiều nay thảng thốt sóng dồn dập yêu..
Tình yêu giữa mùa hè Hân hoan mùa hè cùng nhau đón Trên tay cầm những cánh diều hoa Vẽ lên con bướm màu xanh tím Vươn bay trên bầu trời cao xa Hân hoan đây mùa hè hãy đến Cùng lắng nghe dế lúc tờ mờ Trong hộp nhỏ khoe anh, khoe bạn Vui sướng một thời của tuổi thơ Hè về nhìn phượng đỏ đầy sân Chân đứng ngước nhìn mắt bâng khuâng Thấy em đã thành cô thiếu nữ Đã qua thời đuổi bướm hái trâm Và giờ đây anh đã yêu nàng Yêu mái tóc thề buông gió sang Yêu hình dáng bao ngày thầm ước Một đời với tiếng hẹn trăm năm. Tác giả: Đông Hòa
Trường xưa Cứ ngỡ rồi đây xa lắm một mái trường Ta không đủ sức níu thời gian gần lại Mái ngói mờ rêu, tán lá bàng xa ngái Những con đường, sỏi đá nhịp buồn tênh Tháng năm rơi trên bậc thềm chênh vênh Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ Và cơn mưa trong trẻo mắt bạn bè Một mùa xa hoa phượng chật vòng xe Nét mực tím vương dấu tay mùa hạ Màu xanh dịu thân thương trên vòm lá Nhạt sắc trời, con chim sẻ nào bay.. Qua những mùa thu vương lối heo may Hoa cỏ tím góc sân trường thầm lặng Ai không nhớ những vòm trời mây trắng Mùa tựu trường gom gió hát vu vơ.. Gốc bàng xưa im lặng đến bây giờ Mong mỏi phía hành lang xa vời vợi Chỉ một câu thơ cũng thành tiếc nuối Chuyện giận hờn, viên sỏi nhỏ màu xanh Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua nhanh Mái tóc xưa chắc giờ không còn ngắn Đã đơn giản như ta từng ngộ nhận Một điều gì, mà nào có gì đâu.. Bàn ghế xưa rưng rưng ngả màu Mùa xưa cũ bâng khuâng như thần thoại Hoa cỏ may buồn đi vào xa mãi Kỷ niệm giăng đầy rợp một mái trường quê Bạn bè xưa chẳng có lúc tìm về Trái bàng chín nằm ngơ trong mùa cỏ Giọng thầy khan, trầm ngâm trong gió Mái tóc thầy điểm bạc hoa lau Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua mau Tuổi thời gian nhòe lem như giọt mực Thương nhớ ấy nhuộm màu mây ngũ sắc Lá học trò vụng dại trốn nơi nao.. Ô cửa mùa thu mây trắng lại bay vào Ta lại thấy mình những ngày thu lớp trước Con đường mùa xa, bàn tay nào với được Giấc mơ một mái trường màu ký ức phong rêu Hiên lớp xưa lời thầy vọng đều đều Bụi thời gian phủ đầy lên kỷ niệm Bài thơ cũ đợi ta về viết tiếp Tuổi vụng về hát gọi tháng năm ơi.. Ta bước đi tiếng trống giục bồi hồi.. Tác giả"Phạm Trung Kiên
Đàn chim sẻ Đàn chim se sẻ Hót trên cánh đồng Bạn ơi biết không Hè về rồi đó Chiều nay bạn gió Mang nồm về đây Ôi mới đẹp thay! Phượng hồng mở mắt Dòng sông trong vắt Trườn lên bãi xa Một chuyến đò qua Mang theo lũ bướm Cánh diều bay lượn Thênh thang lúa đồng Bạn ơi thích không? Hè về rồi đó!
Mùa hè ".. Mùa hè hoa rau muống Tím lấp lánh trong đầm Cơn mưa rào ập xuống Cá rô rạch lên sân.." Tác giả: Tạ Vũ
Hè đến Bây giờ ai đã quên chưa? Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi Ngày xưa chỉ có vậy thôi Có ai biết được để rồi cách xa Mùa Hè từng mùa Hè qua Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên Nỗi buồn không thể đặt tên Nhẹ nhàng nhưng lại mông mênh trong lòng Ai còn nhớ kỷ niệm không? Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao. Tác giả: Vô danh