Welcome! You have been invited by Aesop Carl to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Đuổi theo

[HIDE-THANKS]"Cô nương, các ngươi làm như vậy không thích hợp lắm." Người nói chuyện là một lão bà tử đã lớn tuổi, quấn khăn trùm đầu, có một đôi mắt xếch, vừa nhìn đã biết là miệng lưỡi sắc bén.

Cố Tiêu nhẹ nhàng nhìn bà ta một cái, nói: "Chỗ nào không thích hợp? Chúng tôi đã trả tiền, chỉ cần là đất trống, thì chỗ nào cũng có thể bày quán được, hay là nói các người bỏ ra một văn tiền, liền muốn chiếm hai chỗ bày hàng sao."

Lão bà tử chép miệng, "Rõ ràng còn nhiều đất trống như vậy, ngươi sao cứ phải chen vào đây chứ!"

"Nhiều đất trống như vậy, chen chỗ nào mà không phải là chen chứ, ta thấy đại nương cũng bán bánh cuốn, vừa gặp mà đã có cảm giác vô cùng thân thiết, hai nhà chúng ta đều ở chỗ này, nói không chừng còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, đại nương người nói có đúng hay không."

Cố Tiêu và đại oa đẩy xe vào, đốt lửa lên, dần dần đã có người vây quanh lại đây.

Hai nhà bán bánh cuốn đều đặt ở bên cạnh nhau, thật đúng là không biết nên mua nhà ai.

Chỉ là Thẩm Nhị Lang đã ở chỗ này bán được mấy ngày rồi, mọi người cũng đã quen mặt, rất nhanh đã có người tới mở hàng.

"Lấy một cái bánh cho thêm trứng gà, hôm qua tại sao lại không thấy các ngươi vậy?"

Thẩm Đại Oa nói: "Ngày hôm qua tới muộn, nên bán ở bên trong, bánh thêm trứng gà của ngài đây, tổng cộng hai văn, đây là đậu nành nhà ta mới làm, rất mềm mịn, ngài nếm thử xem."

Bỏ thêm một muỗng đậu nành, những thứ khác cũng không bỏ ít đi, nên khách nhân rất vui vẻ, "Nếu ăn ngon thì ta sau này đều sẽ đến chỗ các ngươi mua."

Thẩm Đại Oa đã bán xong hai cái bánh, mà quầy bên cạnh vẫn chưa khai trương.

Lão bà tử không đợi được, trực tiếp đi kéo khách của Cố Tiêu: "Bánh cuốn của nhà chúng tôi ăn rất ngon, còn cho thêm nhiều nguyên liệu, ăn qua một lần bảo đảm sẽ muốn ăn thêm lần thứ hai."

Cố Tiêu nghe thấy cũng không thèm để ý, múc một thìa đậu om cho vào trong nồi, nồi vừa nóng lên, mùi thơm của đậu và thịt đã tỏa ra khắp nơi.

Ăn ngon hay không, cũng không phải chỉ nói ngoài miệng là được.

Khách đang chờ có người nhìn sang bên kia một cái, nồi chén gần như đều giống nhau, vấn đề là bắp cải không được xanh như bên này, đậu hủ thì bị nát, trứng gà cũng không có màu sắc hấp dẫn gì, còn thịt hầm thì bên trên có một lớp mỡ loang ra, vừa nhìn đã hết muốn ăn.

Nhìn lại bên này, bánh cuốn được bọc với cải trắng và đậu hủ, lại thêm hai miếng nhỏ thịt heo kho, vỏ bánh có màu vàng rất giòn, đậu nành to tròn mềm mịn, gói trong giấy thấm dầu, rưới một thìa nhỏ nước sốt thịt kho lên, chỉ ngửi thôi đã nuốt nước miếng rồi, cho dù có phải đợi cũng nguyện ý.

Mỡ hành, nước sốt, món kho, đậu nành có cái nào mà không phải là Cố Tiêu nghĩ ra chứ, thật cho rằng chỉ cần tùy tiện làm là có thể cướp việc buôn bán của người khác hay sao.

Lão bà tử kia thấy vậy thì giận sôi máu, chỉ vào mũi Cố Tiêu mắng: "Con nhóc xấu xa này, chuyên môn đi đoạt việc làm ăn của người khác, đầu hẻm còn nhiều chỗ như vậy thì không đi, một hai cứ phải tới chỗ của lão bà tử này!"

Cố Tiêu sắc mặt có chút lạnh lùng, "Bản thân mình làm ra chuyện này còn có mặt mũi đi mắng người khác sao, bày hàng ở chỗ này, có thể bán được hay không còn phải xem bản lĩnh của bà. Đừng có mà ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ, từ nhỏ thân thể của ta đã không tốt, bà chỉ thêm một cái nữa xem!"

Cố Tiêu thân hình nhỏ gầy, sắc mặt có chút vàng vọt, nếu lão bà tử này dám la lối khóc lóc om sòm, cô sẽ khiến cho bà ta phải đem quầy hàng ra bồi thường.

Đúng là người ngang ngược thích gây chuyện mà không nghĩ đến hậu quả mà.

Có Thẩm Nhị Lang và Thẩm Đại Oa đứng ở bên cạnh, lão bà tử cũng không dám nói thêm gì nữa.

Cố Tiêu nói: "Chúng tôi ở chỗ này bán bánh đã năm sáu ngày rồi, các người liền chạy qua đây. Bà còn có mặt mũi nói bị người khác cướp đoạt việc làm ăn sao? Bà bán cái gì tôi cũng không quản được, nhưng mà bà cũng nên chừa chút thể diện cho mình chứ."

Người đến người đi, những người chứng kiến nghe thấy, đại khái cũng đoán ra được nguyên nhân trước sau của chuyện này.

Lão bà tử tuy là người ngang ngược, nhưng chưa trải qua tình huống như vậy bao giờ, lúc này mặt đã nóng bừng lên.

Hai nhà bán bánh cuốn quanh đó, lúc này cũng rụt cổ lại không dám nói chuyện.

Một buổi sáng, Cố Tiêu ở chỗ này nhìn chằm chằm, quầy hàng bên cạnh chỉ bán được ba cái bánh, chưa đến giữa trưa đã thu dọn đồ đạc đi rồi.

Hai quầy bánh còn lại, yên lặng mà bán hết một buổi sáng, đến buổi chiều cũng rời đi luôn.

Thẩm Nhị Lang thành thật cười, "Thật là nhờ có Tiểu Tiểu, nếu không cũng không biết phải làm sao bây giờ.."

Thẩm Nhị Lang cả đời làm ruộng, trước giờ cũng chưa xảy ra xung đột với ai, Lý thị thì đang mang thai, làm sao dám lấy cứng đối cứng chứ.

Cố Tiêu thở dài: "Nhị tẩu bụng đã lớn rồi, sau này vẫn là nên hạn chế tới quầy bánh thì hơn."

Lỡ như không cẩn thận va đập phải, muốn hối hận cũng đã muộn rồi.

Thẩm Nhị Lang hơi há miệng, nếu Lý thị không đến quầy hàng thì phải làm sao bây giờ.

"Đại Nha cũng không nhỏ nữa." Đại Nha nhị phòng cùng tuổi với Cố Tiêu, Cố Tiêu cảm thấy Đại Nha không tệ, hiểu chuyện, làm việc cũng rất nhanh nhẹn.

Thẩm Nhị Lang nói: "Lát nữa trở về ta sẽ hỏi nương."

Việc buôn bán trong nhà làm sao có thể để cho con gái nhúng tay vào, sau này Đại Nha phải gả cho người khác rồi.

Cố Tiêu gật đầu, "Vậy muội đi chợ dạo một lát."

Còn thiếu sáu lượng bạc, trong lòng Cố Tiêu cảm thấy không yên.

Thẩm Hi Hòa ở nhà nghỉ nửa ngày, cô lại vội vàng làm ô, nên chỉ làm được hai cây quạt xếp bình thường.

Hai cây quạt bán được 400 văn, Trương chưởng quầy hỏi thăm về ô giấy dấu, Cố Tiêu nói: "Cán ô đã làm xong rồi."

Trương chưởng quầy nói: "Nếu như có thể, Trương mỗ hy vọng cô nương có thể làm nhiều thêm vài cái."

Trương chưởng quầy là muốn đem ô đi bán ở Thịnh Kinh, cũng không phải là bán ở tỉnh thành.

Thịnh Kinh có rất nhiều tiểu thư quý tộc, chỉ cần Cố Tiêu có thể làm ra, thì hắn đều có thể bán đi được.

Cố Tiêu đang thiếu tiền, tất nhiên là có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, nhưng mà ô so với quạt thì không dễ làm chút nào, trước khi Thẩm Hi Hòa trở về, cô nhiều lắm cũng chỉ có thể làm ra hai cái mà thôi, "Ta sẽ cố gắng."

Trương chưởng quầy lại nói: "Cố cô nương, nơi này của Trương mỗ còn có một công việc, cũng không biết cô nương có thể làm hay không."

Cố Tiêu hơi ngây người, Trương chưởng quầy kinh doanh hiệu sách, có việc gì thì chắc chắn là có liên quan đến sách vở rồi, "Chưởng quầy mời nói."

"Mấy ngày trước có người tặng sách cho ta, nhưng trang sách bị tổn hại không ít, cô nương nhìn thử xem còn có thể sửa lại được không?"

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Trương chưởng quầy lấy quyển sách ra, là một bản đơn lẻ, tiếc là trang sách không biết bị dính thứ nước gì, có trang thì bị cuộn lại có trang thì bị thiếu.

Người khác cũng không phải không thể sửa được, nhưng Trương chưởng quầy nguyện ý để cho Cố Tiêu làm.

Cố Tiêu xoa tay, "Có thể sửa được, chỉ là vấn đề tiền bạc.."

Trương chưởng quầy nói: "Nếu như có thể sửa tốt, thì ta sẽ đưa cho cô nương một lượng bạc."

Một lượng bạc thật đúng là không ít, cộng thêm tiền bán quạt ngày hôm nay, thì cô đã có hai lượng bạc rồi.

Đợi làm xong ô, chắc là có thể tích góp đủ bảy lượng rồi.

Cố Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm không ít, nên đồng ý ngay tại chỗ, "Nhà ta không có dụng cụ, nên đành phải sửa ở nơi này của ngài rồi, tiền dụng cụ thì ngài bớt tiền đi là được."

Trương chưởng quầy cũng không thiếu chút tiền ấy, "Dụng cụ đều ở đây, vậy cô nương liền ở chỗ này sửa đi."

Bàn ủi bằng sắt, hồ dán, nẹp sách, giấy sáp thứ gì cũng có. Cố Tiêu xoa tay rồi bắt đầu làm việc, bìa sách thì dùng loại giấy tương tự dán lên trên, chỗ bị cuộn lại thì dùng bàn ủi sắt ủi phẳng ra, làm việc này rất tốn thời gian, bất tri bất giác đã qua một canh giờ.

Trương chưởng quầy biết nhà Cố Tiêu không ở huyện thành, cho nên vào nhắc nhở cô thời gian đã không còn sớm nữa.

Cố Tiêu: "Vậy sáng mai ta lại đến, hai ba ngày chắc là có thể sửa xong rồi."

Một lượng bạc cũng không dễ kiếm tý nào, ngồi cả một buổi trưa, cánh tay của Cố Tiêu đều đau nhức.

Sách đã sửa xong một nửa, Cố Tiêu xoa xoa cổ tay, "Ngày mai ta lại đến đây."

Trương chưởng quầy rất hài lòng, Cố Tiêu so với những thợ thủ công khác thì tỉ mỉ và trầm ổn hơn nhiều, "Điểm tâm này ta mua nhiều thêm một phần, cô nương mang về cho người trong nhà nếm thử đi."

Cố Tiêu do dự một chút, liền nhận lấy, "Đa tạ chưởng quầy."

Cố Tiêu đi ra khỏi hiệu sách, sau đó liền đi tới đầu hẻm tìm Thẩm Đại Oa, bây giờ chắc là Thẩm Nhị Lang bọn họ còn chưa rời đi, vậy thì có thể cùng nhau trở về.

Cố Tiêu đi rất nhanh, cho nên không nhìn thấy hai người đứng ở trước cửa hiệu sách, một người áo vải thô màu xanh, trên cổ tay áo có thêu ba phiến lá tre, nhìn thấy bóng lưng của Cố Tiêu thì ngây ra, người còn lại thì mặc áo lụa màu lam, trên tay cầm quạt xếp, đúng là Thẩm Hi Hòa và Trần Ninh Viễn.

Thẩm Hi Hòa tận mắt nhìn thấy Cố Tiêu đi ra từ hiệu sách, Trần Ninh Viễn nói: "Hi Hòa huynh, đó không phải là lệnh.."

Thẩm Hi Hòa nắm chặt tay, "Hôm nay sợ là không thể cùng ngươi đi hiệu sách rồi, làm phiền mua giúp ta một cây dao rọc giấy, tiền sẽ trả lại cho ngươi sau."

Thẩm Hi Hòa lách qua đám người, đuổi theo.

Đó là Cố Tiêu.

Cố Tiêu nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu, Thẩm Hi Hòa không nhìn thấy người, nên trực tiếp đi quầy bánh tìm, bọn Thẩm Nhị Lang đang thu dọn quán, Cố Tiêu cũng ở đó.

Thẩm Đại Oa không nghĩ tới Thẩm Hi Hòa sẽ lại đây, kinh ngạc nói: "Tiểu thúc, sao thúc lại tới đây?"

Thẩm Hi Hòa thầm nghĩ, hắn vì sao không thể tới chứ, hơn nữa, hắn tới cũng không phải.. hắn nhìn vào Cố Tiêu, nói: "Ta đi hiệu sách, tiện đường nên ghé qua xem một chút."

Đại oa: "Thật đúng là tiện đường."

Cố Tiêu chớp mắt, cô vừa đi ra khỏi hiệu sách, sao lại không nhìn thấy Thẩm Hi Hòa chứ, "Tam ca muốn đi hiệu sách mua đồ sao? Trên người còn có tiền không?"

Thẩm Hi Hòa: "Có, vẫn còn.."

Nhìn thấy Thẩm Nhị Lang đã thu dọn xong xuôi, Thẩm Hi Hòa không nghĩ ra lời nào để nói, trong lòng hắn gấp gáp, khô khan nói một câu, "Đúng rồi! Tiểu Tiểu ta.."

Cố Tiêu gật đầu một cái, chờ lời tiếp theo của Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa nhìn lá tre trên cổ tay áo, đột nhiên nghĩ tới nên nói gì, "Ta còn có hai bộ quần áo cổ tay áo cũng rách rồi, muội có thể giúp ta vá lại không?"

"Ta cần mặc gấp, trưa ngày mai sẽ đưa cho muội."

Trưa ngày mai đem quần áo đưa cho Cố Tiêu, hắn chỉ lấy một bộ, để Cố Tiêu ngày kia đưa lại cho hắn, còn dư lại một bộ thì sau này lại lấy.

Thẩm Hi Hòa nói: "Quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ đưa cho muội!"

Vốn dĩ quần áo bị rách cũng không ảnh hưởng gì lớn, cũng chỉ bị rách một lỗ nhỏ mà thôi.

Cố Tiêu gật đầu, cũng không phải là vấn đề gì lớn, vá thì cũng đã từng vá qua rồi.

Thẩm Đại Oa ở một bên nghe vậy, nói: "Chuyện này có gì to tát, ngày mai cháu sẽ mang về cho tiểu cô."

Thẩm Hi Hòa: ".. Đại oa, giữa trưa quầy bánh sẽ có rất nhiều người, cháu sẽ vội đến không đi đâu được. Quyết định vậy đi, Tiểu Tiểu, ngày mai ta đưa cho muội."

Thẩm Nhị Lang đã thu dọn xong đồ đạc, đẩy xe về nhà, Thẩm Hi Hòa thì đi ở bên cạnh Cố Tiêu, không nói một lời.

Nhưng từ đầu hẻm đến cửa thành cũng chỉ có một đoạn đường thôi, rất nhanh đã tới.

Thẩm Hi Hòa chắp tay sau lưng, "Trời còn chưa tối, nhưng mà đường không dễ đi, muội cẩn thận một chút, đúng rồi! Tiểu Tiểu, hình như ta thấy muội từ hiệu sách đi ra, muội.."

Chuyện cô đang bí mật tích góp tiền không thể nói ra, nên Cố Tiêu đành ứng phó đáp: "Muội chỉ vào xem thôi."

Thẩm Đại Oa đang đẩy xe, "Tiểu thúc còn cần phải hỏi sao, còn có thể vì cái gì, nhà chúng ta người đọc sách cũng chỉ có mình thúc thôi."

Thẩm Hi Hòa biết, nhưng chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi.

Thẩm Đại Oa: "Qua một thời gian nữa là đến sinh nhật của tiểu thúc rồi, tiểu cô chắc chắn là muốn tặng quà sinh nhật đấy."

Thẩm gia cũng chỉ tổ chức sinh nhật cho Thẩm Hi Hòa và Thẩm lão gia tử, ngày đó sẽ ăn ngon hơn những ngày bình thường, một năm cũng chỉ có một lần mà thôi, khó trách Thẩm Đại Oa nhớ kỹ như vậy.

Cố Tiêu hoàn toàn không có ý đó, trên mặt cô nở nụ cười cứng ngắc, "Đại oa.. bây giờ cháu nói ra rồi, thì sau này còn có gì gọi là kinh hỉ chứ."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21: Nói dối

[HIDE-THANKS]Thẩm Đại Oa nghĩ từ lúc mình có thể nhớ được mọi chuyện đến bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, ăn sinh nhật cũng chỉ là ăn nhiều thêm cái trứng gà, cái gì mà quà sinh nhật, cái gì mà kinh hỉ, đúng thật là không có.

Dù là tiểu thúc tổ chức sinh nhật, cũng chỉ được ăn ngon hơn một chút so với sinh nhật của bọn hắn mà thôi.

Thẩm Đại Oa cảm thấy, tặng một tờ giấy là được rồi, trong nhà cũng không giàu có gì, những cái đó nhìn thì đẹp chứ không xài được, mua về cũng vô dụng mà thôi.

Còn không bằng mua hai cân thịt về, rồi hầm một nồi to, như vậy hắn còn có thể được ăn ké vài miếng.

Ngày thường Cố Tiêu cũng mua không ít thịt, hơn nữa còn là sinh nhật của tiểu thúc, chắc chắn thẩm ấy sẽ mua nhiều hơn.

Thẩm Đại Oa còn mong chờ đến ngày sinh nhật hơn so với Thẩm Hi Hòa hắn.

Thẩm Hi Hòa lắc đầu nói không cần, nhưng đáy lòng vẫn rất mong chờ, Cố Tiêu tặng cái gì hắn cũng sẽ thích, túi tiền, túi thơm, cho dù chỉ là một bó hoa ven đường thì hắn cũng thích.

Thẩm Hi Hòa không thể tiễn bọn họ quá xa, hắn đứng ở trước cửa huyện thành, nhìn bóng dáng Cố Tiêu càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất không thấy tăm hơi.

Sắc trời đã tối sầm, Thẩm Hi Hòa cũng nên trở về thư viện rồi, hắn thầm nghĩ nếu lúc nãy Cố Tiêu quay đầu lại thì tốt rồi, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn.

Thẩm Nhị Lang bọn họ lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi, hắn đi đông phòng đưa tiền cho Chu thị, tổng cộng là 53 văn, đã bán được mấy ngày, tiền vốn cũng đã kiếm lại rồi.

Chu thị vừa lòng gật đầu, giữa trưa Lý thị cũng đem về nhà ba bốn mươi văn, còn nói việc buôn bán của quầy bánh càng ngày càng tốt, sau này kiếm được không chỉ có từng này.

Chu thị là người rất dễ thỏa mãn, trước đây trong nhà một ngày cũng chỉ kiếm được ba bốn mươi văn mà thôi, bây giờ là nhiều gấp đôi đấy.

"Nếu không có việc gì thì để cho Lý thị đi theo đi, nó là nữ nhân chắc chắn sẽ làm tốt hơn một người nam nhân như con." Chu thị đem tiền cất kỹ, Thẩm Nhị Lang vốn muốn nói bụng Lý thị đã lớn, không tiện bôn ba nhiều, nhưng mà thấy thái độ này của Chu thị, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Thẩm gia nấu cơm mười năm mà như một, cơm tối vẫn như thường lệ, ăn cơm tối xong, Cố Tiêu về phòng thắp đèn dầu một lúc, cô lấy tờ giấy dưới tràng kỷ ra, trên đó có viết thuốc màu nửa lượng, hiện đã có sáu trăm văn.

Cố Tiêu đem bốn trăm văn bỏ vào, sau đó viết lên trên tờ giấy, bán quạt bốn trăm văn, hiện có một lượng.

Chờ sửa sách xong, thì cô đã có hai lượng bạc, ô giấy dầu có lẽ có thể bán được năm lượng bạc, như vậy thì cô đã tích góp đủ bảy lượng bạc rồi.

Giấy nhớ đã ghi xong, Cố Tiêu đem nó nhét trở lại tràng kỷ, đèn dầu không thể đốt quá lâu, thổi đèn xong, Cố Tiêu liền lên giường nằm.

Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, tay đau nhức chân mỏi nhừ, cũng may là Thẩm Hi Hòa không có ở nhà, nếu như cô phải ngủ ở trên tràng kỷ, thì cả đêm nay không biết sẽ có bao nhiêu nghẹn khuất.

Thật ra nếu không phải là Thẩm Đại Oa nhắc, Cố Tiêu thật đúng là không biết sắp tới sinh nhật của Thẩm Hi Hòa.

Cố Tiêu cũng không định tặng quà sinh nhật gì, nếu Thẩm Đại Oa không nói, thì cô chắc là đến ngày 3 tháng 5 mới biết được, sau đó thì ở ven đường nhổ một bó hoa dại tặng cho Thẩm Hi Hòa là được rồi.

Nhưng bây giờ đã biết rồi, nếu không tặng thì không được.

Quà để tặng cũng dễ nghĩ, cứ tặng một cây quạt đi, chỉ cần một canh giờ là cô có thể làm xong rồi.

Sau khi hạ quyết tâm, Cố Tiêu liền quyết định tặng y quạt, cành tre lá tre, trên mặt quạt thì vẽ tre bằng mực đen, cho dù có muốn bắt bẻ cũng sẽ không bắt bẻ được gì.

Cố Tiêu giải quyết xong một vấn đề lớn trong đầu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, cô có cảm giác chưa ngủ được bao lâu, đã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.

Bên ngoài trời tờ mờ sáng, ngoài cửa có tiếng khóc và tiếng mắng mỏ, Cố Tiêu phản ứng một lúc lâu, mới biết được là tiếng của ai.

Đang mắng người chính là Chu thị, giọng nói vang lên tận nóc nhà, "Ta thấy là cánh của ngươi đã cứng cáp rồi! Chuyện gì cũng dám nghĩ ra, Lý thị bụng lớn, nó không muốn đi thì không đi nữa, để cho Đại Nha đi làm gì? Đại Nha mới bao lớn, nó có thể làm gì chứ!"

Còn người đang khóc chính là Lý thị, "Nương, Đại Nha cùng tuổi với Tiểu Tiểu, nó có thể làm rất nhiều việc.."

Chu thị không muốn nghe thêm nữa, "Ngươi mà dám lấy khuê nữ của mình ra so với Tiểu Tiểu sao, ta thấy ngươi là bị mỡ heo che mờ mắt rồi! Bánh cuốn là do ai nghĩ ra, là Tiểu Tiểu, trong nhà được ăn thịt là do ai mua về, cũng là do Tiểu Tiểu! Dù Đại Nha có thể làm việc cũng không thấy mang về cho gia đình lấy một văn tiền."

"Ngoài khóc ra cũng chỉ biết khóc, Lý thị, ta nói lời khó nghe cho ngươi biết trước, ngươi thích đi thì đi, ngươi không đi, thì để lão bà tử ta đi.

Muốn để Đại Nha đi hỗ trợ, nó mỗi ngày đều nhìn thấy, sau này gả chồng rồi có phải sẽ quay qua giúp đỡ nhà chồng hay không!"

Chu thị giận đến sôi máu, việc làm ăn buôn bán này, bà và hai khuê nữ cũng chưa từng tiết lộ với ai, Lý thị đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám để cho Đại Nha đi hỗ trợ.

Đôi mắt của Lý thị đã khóc đến sưng đỏ, Đại Nha rúc vào bên cạnh Lý thị, khuôn mặt toàn là nước mắt.

Thẩm Nhị Lang không đành lòng để thê tử và nữ nhi chịu oan ức, nói: "Nương, là con muốn để Đại Nha đi.. ngài đừng trách Tĩnh Thục."

"Ngươi cũng là cái thứ đầu gỗ không hiểu chuyện gì!"

Cố Tiêu cuối cùng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, cô mặc xong quần áo sau đó đi ra khỏi phòng, "Nương, người đừng nóng giận, để Đại Nha đi là do con đề nghị."

Rõ ràng đối với Thẩm Nhị Lang và Lý thị bà có thể mắng đến tận trời, nhưng đối với khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiêu, Chu thị không thể mắng mỏ được gì, nhiều ngày như vậy, Cố Tiêu làm gì cũng đúng, lòng Cố Tiêu luôn hướng về Tam Lang, nhưng càng hướng về bà nhiều hơn.

Cố Tiêu muốn làm gì, vậy chắc chắn là vì muốn tốt cho Tam Lang và cái nhà này.

Chu thị hạ hỏa không ít, "Tiểu Tiểu nói vậy là như thế nào."

Cố Tiêu hỏi: "Nương, người thấy huyện thành có lớn hay không?"

Chu thị đã đi qua vài lần, huyện thành rất lớn, đi dạo cũng dạo không hết, "Tất nhiên là rất lớn."

"Ngoài huyện thành ra còn có phủ thành, tỉnh thành, nương, quầy bánh cuốn nhà ta cũng chỉ là chiếm một chỗ nho nhỏ trong huyện thành mà thôi." Cố Tiêu khoa tay múa chân một chút, sau đó nói tiếp: "Đại Nha là cháu gái của người, tuy rằng nói sau này phải gả cho người ta, nhưng mà Thẩm gia cũng chỉ có mười mấy người, nương không nghĩ đến sau này sẽ đặt quầy bánh nhà chúng ta ở phủ thành, tỉnh thành hay sao?"

"Cho dù sau này Đại Nha phải gả chồng, thì đó cũng là cháu gái ruột của người, người một nhà có gì nói đó, nếu nó thông minh, có thể học được hai phần tay nghề, thì sẽ được nhà chồng kính trọng, nhà chồng của nó cũng sẽ kính trọng lão nhân gia ngài."

Cố Tiêu đi qua kéo tay Chu thị, "Tất cả đều là vì tướng công, huyện thành lớn như vậy, con nhất định sẽ không để cho bọn họ cướp đoạt việc buôn bán của nhà chúng ta."

Sắc mặt Chu thị ấm áp lên không ít, "Vẫn là Tiểu Tiểu biết nhìn ra trông rộng."

Cố Tiêu nói: "Đó là do nương dạy dỗ tốt, nếu không con cái gì cũng đều không hiểu."

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Chu thị thở phào nhẹ nhõm, "Nếu nó muốn đi thì để nó đi thôi, dù sao cũng phải biết thêm chút việc, nên học hỏi thêm tiểu thẩm của con đi."

Đại Nha hít mũi, "Nãi nãi người yên tâm, cháu chắc chắn sẽ đi theo tiểu thẩm học hỏi nhiều hơn."

Chu thị nói: "Được rồi, đi ra ngoài rửa mặt đi, mới sáng sớm đã khóc sướt mướt thật đen đủi."

Lý thị lau mắt, mặt đầy cảm kích mà nhìn Cố Tiêu, Cố Tiêu về phòng làm quạt một lúc, sau đó thì đi theo Thẩm Nhị Lang bọn họ đi huyện thành.

Trước khi đi, Chu thị đưa cho Cố Tiêu mười lăm văn tiền, "Con đi mua một cân thịt về."

Cách thời gian Thẩm Hi Hòa nghỉ tắm gội còn có hai ngày nữa, sinh nhật hắn thì vào đầu tháng 5, còn bảy tám ngày nữa, bây giờ mua thịt..

Trước đây khi cô mua thịt về Chu thị đều đau lòng không biết nên làm như thế nào mới tốt, hôm nay thế nhưng chủ động kêu cô đi mua thịt sao.

Cố Tiêu nhận lấy tiền rồi nói, "Mua thịt ba chỉ sao?"

Chu thị trưng ra khuôn mặt, "Con muốn mua gì thì mua cái đó đi."

Cố Tiêu chớp mắt, "Nương, sao người lại tốt như vậy chứ!"

"Ta cái lão bà tử này thì tốt chỗ nào chứ, ta là thấy trong nhà đã có thu nhập, cho nên mới mua chút thịt, nếu như không có tiền, thì ai dám nghĩ đến chuyện có thịt ăn chứ."

Chu thị đưa mười lăm văn tiền, cũng đã đủ mua một cân thịt rồi.

Cố Tiêu nói: "Rau hẹ trong vườn đã mọc rất cao rồi, nương xem làm bánh nướng nhân thịt và rau hẹ ăn có được không?"

Làm thành nhân thì cả gia đình đều có thể ăn một miếng.

"Con tự quyết định đi, nếu có xương, thì mua hai cái về, nhị tẩu con.." Chu thị không nói câu kế tiếp ra, Lý thị bụng đã lớn rồi, cũng phải bồi bổ một chút.

"Lại mua thêm một cân đường đỏ về." Chu thị lấy túi tiền ra, lại đưa thêm cho Cố Tiêu tám văn tiền. "Cả ngày chỉ biết khóc, hài tử sinh ra cũng là đứa thích khóc cho xem."

Cố Tiêu nhận lấy tiền, "Nương là mua đường đỏ cho nhị tẩu sao, con sẽ đi xem sao."

"Ai nói là mua cho nó chứ, đó là để ta tự mình ăn! Con đi đường cẩn thận một chút, đi sớm về sớm."

Lý thị ở nhà, Trần thị đi muộn hơn chút, đại oa thì đi hỗ trợ Thẩm Nhị Lang, Cố Tiêu nhìn quầy hàng một lát, thấy không có chuyện gì liền đi hiệu sách.

Sớm chút sửa sách xong mới có thể sớm chút đem bạc nắm trong tay, làm cả một buổi sáng, nếu không phải là Trương chưởng quầy bước vào, thì cô cũng không biết nên đi ăn cơm trưa rồi.

Trương chưởng quầy nói: "Tiểu nhị có mua cơm, cô nương nếu không chê thì ở chỗ này ăn một ít đi."

Cố Tiêu làm sao sẽ không biết xấu hổ mà ở lại ăn cơm được chứ, "Ta quay về ăn là được, người trong nhà đang ở đầu hẻm bán thức ăn, ta không yên tâm lắm, nên cũng muốn đi qua đó xem sao."

Trương chưởng quầy là thật lòng muốn cô ở lại, "Cứ ăn một chút đi, sẽ không mất quá nhiều thời gian, ăn xong lại đi qua đó, cô nương cũng đã sửa sách cả một buổi sáng rồi, cũng đã mệt mỏi."

Cố Tiêu hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ ra lý do cự tuyệt, "Hôm nay thật sự không được, huynh trưởng ta có đồ muốn đưa cho ta, hắn ở thư viện đọc sách, giữa trưa cũng chỉ được nghỉ có một lát, nên không thể chậm trễ được."

Trương chưởng quầy cũng không miễn cưỡng nữa, "Vậy cô nương hãy qua bên đó trước đi."

Cố Tiêu suýt chút nữa đã quên mất Thẩm Hi Hòa, nhưng dù sao cũng chỉ là hai bộ quần áo, đưa cho đại oa cũng như nhau cả thôi, cô ra trễ như vậy, chắc Thẩm Hi Hòa cũng đã quay về thư viện rồi.

Từ hiệu sách đến thư viện cũng phải mất một lúc, lúc Cố Tiêu tới nơi thì cửa thư viện đã không còn nhiều học sinh lắm.

Trước quầy bánh vẫn có một số người vây quanh, không nhìn thấy Thẩm Hi Hòa, thực ra Cố Tiêu biết Thẩm Hi Hòa vì sao cứ muốn để cho cô vá quần áo, bởi vì cô vá đẹp chứ sao, một miếng vá lớn có thể giống với lá tre xanh sao.

Ánh mắt Đại rất tốt, từ xa đã nhìn thấy Cố Tiêu trở lại, "Tiểu cô, sẽ làm bánh cho người ngay đây."

Cố Tiêu nói: "Ừ, ta nhân tiện tới lấy quần áo của tiểu thúc ngươi."

Thẩm Đại Oa: "Tiểu thúc còn chưa có đi ra đâu."

"Chưa ra?"

Dạ, cũng không biết thúc ấy đi đâu rồi, tiểu cô ăn trước đi. "

Quầy hàng rất bận, Thẩm Đại Oa cũng không nhìn kỹ, dù sao cũng không có nhìn thấy Thẩm Hi Hòa, nhưng thật ra lại thấy Trần Ninh Viễn.

Bánh cuốn làm rất nhanh, rất nhanh sau đó Cố Tiêu đã ăn được thịt kho nóng hầm hập kẹp bên trong, đậu nành vàng óng ánh như tan ra trong miệng, cô đang ăn ngon lành, thì đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hi Hòa từ trong thư viện đi ra.

Trong tay Thẩm Hi Hòa đang cầm quần áo," Tiểu Tiểu vừa mới đến sao? Ta cũng vừa ra tới. "

" Hôm nay tan học muộn, nên ra muộn chút, quần áo ta đã đem tới rồi. "

Trên tay Thẩm Hi Hòa chỉ cầm một bộ quần áo, Cố Tiêu hỏi:" Chỉ có một bộ sao? "

Thẩm Hi Hòa cổ họng khô khốc:".. Bộ kia ta quên mất rồi, ngày mai lại đưa cho muội. "

Trạng Nguyên tương lai quan bái Tể tướng, có thể đọc nhanh như gió đã gặp qua là không thể quên, nhưng lại có thể quên một trong hai bộ quần áo sao.

Cố Tiêu:".. Được rồi."

Thẩm Hi Hòa là lần đầu tiên nói dối, lỗ tai đều đỏ bừng, cũng may là chỉ có lỗ tai đỏ lên, nếu không thật không biết nên giấu mặt ở chỗ nào.

Nhưng nếu hắn không nói dối, thì nên giải thích như thế nào rõ ràng đã tan học từ sớm, nhưng không thấy Cố Tiêu đâu nên hắn lại quay lại đường cũ rồi trốn sau bức tường, cho đến khi nhìn thấy cô thì mới đi ra.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22: Kiếm tiền

[HIDE-THANKS]Lỗ tai Thẩm Hi Hòa đỏ lên, bị ánh mặt trời chiếu vào liền cảm thấy vô cùng nóng rực.

Hắn nhìn Cố Tiêu một cái, lại lập tức nhìn sang chỗ khác, Thẩm Hi Hòa hậu tri hậu giác phát hiện--tuy khoảng cách giữa hắn và Cố Tiêu có chút xa, nhưng bóng của hai người lại gắt gao kề sát với nhau.

Bóng của Cố Tiêu dựa sát vào bóng của hắn.

Thẩm Hi Hòa nâng tay lên, giống như đang sờ đầu của Cố Tiêu vậy.

Giữa trưa mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, bóng người bất động một lúc lâu, Thẩm Hi Hòa vẫn duy trì tư thế này, thì trên vai đột nhiên bị vỗ một cái.

Thẩm Đại Oa cười toe toét, "Tiểu thúc, thúc muốn thêm trứng hay là thịt kho?"

Hắn đã hỏi hai lần rồi, nhưng không biết tiểu thúc luôn cúi đầu làm cái gì, dưới đất có gì đẹp để xem sao.

Thẩm Hi Hòa phục hồi tinh thần lại, nói: ".. Đều được."

Cố Tiêu đã ăn bánh xong rồi, xung quanh quầy bánh cũng không còn nhiều người nữa, những thứ họ mang đến gần như đã bán hết, nên không cần Cố Tiêu phải hỗ trợ gì.

Cố Tiêu đặt tờ giấy dầu vào giỏ tre, "Đại tẩu, muội đi về trước đây, Tam ca, ngày mai muội sẽ đưa quần áo cho huynh, còn bộ kia nếu muốn vá lại thì để ngày mai đại oa mang về cho muội."

Thẩm Hi Hòa không nghĩ tới Cố Tiêu lại về sớm như vậy, "Kỳ thật bộ kia vẫn ổn, không bị rách quá nhiều, nên cũng không cần vá lại, muội.. đi đường cẩn thận."

Có vá hay không cũng không quan trọng.

Cố Tiêu gật đầu, cầm lấy quần áo rồi trực tiếp đi đến hiệu sách.

Cuốn sách gần như đã sửa gần xong, Cố Tiêu muốn sửa xong trong hôm nay luôn, ngày mai thì chuyên tâm làm ô.

Thẩm Hi Hòa ngày mốt được nghỉ tắm gội, phí mất thời gian nửa ngày, ngày kia là có thể đem ô đưa qua hiệu sách rồi.

Cố Tiêu không biết Quảng Ninh cách Thịnh Kinh bao xa, chắc là đến nhanh thôi, hơn một tháng là ô có thể bán được rồi.

Bây giờ là cuối tháng tư, qua tháng sáu là cô có thể rời khỏi Thẩm gia rồi.

Cố Tiêu cảm thấy trong lòng tràn đầy năng lượng, một buổi trưa cái gì cũng không nghĩ nữa chỉ chuyên tâm sửa sách, cuốn sách vốn dĩ rách nát cuối cùng cũng khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Bìa sách màu xanh lam, nẹp sách có hơi ố vàng, những trang giấy bị cuộn lại bên trong cũng đã được làm phẳng một cách gọn gàng.

Cố Tiêu chà xát tay, nói với tiểu nhị của hiệu sách: "Sách đã sửa xong rồi, làm phiền mời Trương chưởng quầy lại đây một chuyến."

Trương chưởng quầy rất nhanh đã tới đây, hắn cầm cuốn sách lên lật xem, nói: "Tuyệt vời! Cố cô nương thực sự đã giúp ta giải quyết một vấn đề nan giải, nếu về sau còn có những việc khó như thế này, còn mong cô nương chớ có chối từ."

Cố Tiêu nói: "Chưởng quầy nói đùa rồi, ta cũng chỉ là làm hết sức mình mà thôi."

Tâm trạng Trương chưởng quầy rất tốt, vội sai tiểu nhị đi lấy bạc tới.

Bản đơn lẻ đã không thể dùng vàng bạc tới đo lường, chỉ cần sửa quyển sách này, là Trương chưởng quầy đã có thể kiếm được năm lượng bạc, trả cho Cố Tiêu một lượng, thì hắn còn kiếm được bốn lượng bạc đấy.

Sau khi lấy được bạc, Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, sau khi thần kinh căng như dây đàn được thả lỏng, cô liền cảm thấy toàn thân mệt rã rời, eo đau chân mỏi, thậm chí bụng dưới còn ẩn ẩn trướng đau.

Cố Tiêu đem bạc cất đi, nói với Trương chưởng quầy: "Ngày kia ta sẽ đem ô lại đây đưa cho ngài, để ngài xem thử hình dáng có thích hợp hay không."

Vấn đề này thì Trương chưởng quầy rất yên tâm, chỉ cần nhìn những cây quạt do Cố Tiêu làm ra, thì hắn đã biết ô làm ra cũng sẽ không kém chút nào.

"Vậy xin chờ tin tốt của cô nương."

Thời gian không còn sớm nữa, Cố Tiêu từ trong hiệu sách đi ra ngoài, bị gió thổi tới làm cho rùng mình, Chu thị cho cô 23 văn tiền, mua một cân thịt một cân đường đỏ.

Nói thật một cân thịt thật không đủ cho cả gia đình ăn, vì vậy băm nhỏ rồi trộn chung với rau hẹ, như vậy thì một cái bánh sẽ có chút nhân thịt.

Cố Tiêu đứng ở phía trước sạp thịt, cắn chặt răng nói, "Hai cân thịt ba chỉ, làm phiền giúp ta xắt thành miếng nhỏ."

Một cân thịt heo mười ba văn, Cố Tiêu đưa tiền đồng qua, ông chủ lại cho thêm hai khúc xương lớn, thùng gỗ bên cạnh sạp thịt còn có không ít nội tạng, Cố Tiêu do dự một chút, rồi quyết định không mua.

Nội tạng rẻ thì đúng là rẻ, nhưng không dễ làm sạch, phải lấy bột mì và dấm rửa ruột già, Cố Tiêu không nỡ làm như vậy, rửa sạch cũng không dễ nấu, còn không bằng hầm thịt ăn.

Mua thịt xong, Cố Tiêu đi thẳng đến tiệm tạp hóa, cho người cân một cân đường đỏ.

Bên trong tiệm có những khối lớn đường đỏ, còn có táo đỏ long nhãn, vừa lớn vừa tròn, Cố Tiêu nghĩ tới bánh táo đỏ, nước đường đỏ long nhãn, lại nghĩ tới bạc của mình..

Khi ra khỏi tiệm tạp hóa thì trên tay cô đã nhiều thêm một gói táo đỏ, một gói hoa quế và một gói long nhãn khô.

Cố Tiêu: "..."

Tại sao lại mua rồi chứ, có muốn ăn thì nhịn một chút là được, làm sao lại tiêu tiền rồi.

Táo đỏ mười lăm văn, hoa quế mười ba văn, long nhãn khô hai mươi văn, thịt mười ba văn, Chu thị cho nhiều thêm hai văn, tổng cộng là 69 văn.

Cố Tiêu có hơi đau lòng, chỗ nào cũng đau, nhưng mua thì cũng đã mua rồi, mua thì chỉ có thể ăn thôi.

Cô xách theo đồ đi quầy bánh cuốn, Thẩm Nhị Lang đang thu dọn quán, Đại Nha thấy Cố Tiêu mang nhiều đồ như vậy, liền nói: "Tiểu thẩm.. để cháu giúp thẩm."

Cố Tiêu đem đồ đưa cho Đại Nha, sau đó lấy ra hai cái táo đỏ đưa qua, tiểu cô nương nhỏ gầy, bộ dáng thanh tú đáng yêu, làm cho người ta yêu thích, Cố Tiêu cũng coi như là trưởng bối, cô nói: "Cầm lấy ăn đi, làm việc cả ngày có mệt hay không?"

Tất nhiên là rất mệt, cả ngày đều không nhàn rỗi, rao hàng, nướng bánh, thu tiền, Đại Nha vẫn làm chưa quen, còn phải chú tâm ghi nhớ nhiều hơn.

Đại Nha nhìn táo đỏ trong lòng bàn tay, sau đó bỏ vào trong lòng ngực, "Mệt hơn so với ở nhà, tiểu thẩm, nhưng mà kiếm được thật nhiều tiền nha!"

Cố Tiêu nói: "Kiếm được tiền là chuyện tốt, cháu cố gắng giúp cha cháu làm việc, giúp nương cháu chia sẻ việc nhà."

Đại Nha dùng sức gật đầu, "Cháu đã biết!"

Thẩm Nhị Lang cười tít mắt, khóe mắt có vài nếp nhăn, "Nó làm rất tốt, không kém hơn so với đại oa đâu."

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Bàn tay to của Thẩm Nhị Lang vỗ vỗ bả vai Đại Nha, "Được rồi, về nhà thôi, nương con khẳng định rất lo lắng."

Thẩm Nhị Lang đẩy xe, Cố Tiêu Đại Nha đi ở một bên, sau nửa canh giờ thì cuối cũng cũng về đến nhà.

Chu thị đang đứng ở trước cửa, vừa thấy người trở về liền xoay người đi vào phòng.

Thẩm Nhị Lang phải đem tiền hôm nay kiếm được giao nộp lên, Cố Tiêu mua nhiều đồ như vậy, cũng phải đưa cho Chu thị xem qua.

Một ngày thu được 68 văn tiền, còn nhiều hơn so với ngày hôm qua.

Chu thị đem tiền đếm qua một lần, sau đó gật đầu, "Được rồi, dọn dẹp chút đi, lát nữa ăn cơm."

Thẩm Nhị Lang đáp một tiếng, từ đông phòng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Chu thị và Cố Tiêu.

Cố Tiêu nhẹ giọng nói: "Nương, người đoán xem con mua gì về."

Chu thị: "Ta không đoán, chắc chắn lại mua đồ linh tinh rồi."

"Không phải là đồ linh tinh gì đâu, là đồ ăn ngon đấy." Cố Tiêu nói: "Con mua táo đỏ, hoa quế và long nhãn khô về, ngửi thôi đã thấy ngọt rồi, nương, người nếm thử đi."

Chu thị cho Cố Tiêu 23 văn, kết quả nó mang về nhiều đồ như vậy, khẳng định tốn không ít tiền.

Chu thị xoay đầu đi, "Ta không ăn, con lại tiêu tiền lung tung rồi!"

"Con nào có tiêu tiền lung tung chứ, táo đỏ long nhãn có thể bồi bổ khí huyết, nhị tẩu đang mang thai, nên phải bồi bổ nhiều chút." Làm bánh táo đỏ, nếu có mật ong thì càng tốt, vị ngọt của mật ong khác với vị ngọt của đường.

"Cả ngày chỉ biết khóc, giống như ta đối xử khắt khe với nó lắm vậy," Chu thị nghĩ tới đã tức giận, ở cái nhà này chính là làm việc bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đó chính là quy tắc.

Cố Tiêu dựa vào ngực Chu thị, "Nương mới không có đâu, người tốt với người trong gia đình như vậy, bây giờ lại có đồ ăn ngon, chắc chắn nhị tẩu sẽ ghi nhớ chỗ tốt của nương."

Chu thị nhướng mày: "Ta mà hiếm lạ sao?"

"Không hiếm lạ không hiếm lạ." Cố Tiêu cười, "Vậy ngày mai nương nếm thử tay nghề của con trước nhé?"

Đồ Cố Tiêu nấu ra, Chu thị thích ăn, nhưng lại luyến tiếc ăn, "Ta, ta chỉ nếm một miếng là được, được rồi, đừng nói những thứ không cần thiết này nữa, đi ăn cơm đi."

Buổi tối chỉ có một chén cháo nhỏ, Cố Tiêu lấy ra hai cái táo đỏ mang về phòng ăn, táo đỏ da mỏng thịt nhiều, ăn vào có vị ngọt thanh.

Thẩm gia không có lồng hấp, bây giờ muốn làm một cái cũng không kịp rồi, ngày mai làm bánh táo đỏ, cũng chỉ có thể dùng tạm nồi sắt lớn trong nhà thôi.

Cố Tiêu rửa mặt chải đầu xong thì về phòng ghi sổ, đồ ăn 69 văn, sửa sách một lượng, hiện có một lượng 931 văn.

Đếm bạc xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, bụng cũng không còn đau nữa, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, mà bên Thẩm Nhị Lang một nhà ba người còn chưa ngủ.

Đại Nha nhỏ giọng nói, "Nương, hôm nay kiếm được thật nhiều tiền a!"

Lý thị đau lòng nữ nhi, xoa bóp cánh tay cho Đại Nha, "Kiếm được nhiều tiền thì tốt."

Đại Nha lại nói: "Tiểu thẩm mua rất nhiều đồ, còn cho con đồ ăn ngon nữa! Con đều để dành mang về."

Lý thị mỉm cười, khóe mắt có chút ươn ướt, "Nương không thích ăn cái này, con giữ lại ăn đi."

Thẩm Nhị Lang nằm ở bên cạnh, vỗ bả vai Lý thị, "Ai, buổi sáng ủy khuất nàng rồi."

Lý thị lau khóe mắt, "Nói cái gì mà ủy khuất với không ủy khuất chứ, nếu Đại Nha là con trai, nương cũng sẽ không.."

Thẩm Nhị Lang nói: "Con gái thì làm sao, Đại Nha cũng làm rất tốt. Không kém hơn so với con trai, dù nàng có sinh thêm cho ta một khuê nữ nữa, ta cũng sẽ rất vui."

Lý thị không nói chuyện, nàng ta sờ bụng mình, "Sinh nam sinh nữ cũng không thể cưỡng cầu.. Nhị Lang, chờ Tam Lang thi đậu thì chúng ta phân gia đi, ta chỉ có một nữ nhi là Đại Nha, cũng không cầu nó có thể gả cao."

"Ừ, Tam Lang thi đậu ta sẽ thương lượng với nương." Thẩm Nhị Lang cười khổ, "Mau ngủ đi."

Đại Nha đã sớm ngủ rồi, nó mệt mỏi một ngày, táo mà Cố Tiêu cho nó nó liền đặt ở gối đầu bên cạnh, vị táo ngọt thanh, nếu ăn vào trong miệng thì càng ngon hơn.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhị Lang mang theo Đại Nha đi huyện thành bán bánh cuốn, Trần thị bày quầy hàng muộn hơn, nên cùng với Lý thị dọn dẹp nhà cửa một chút.

Cố Tiêu thì ở trong phòng làm ô, cán ô đã làm xong rồi, còn lại chính là dán giấy để làm tán ô.

Cẩn thận phủ giấy dầu lên, sau đó dùng hồ dán dính chúng vào nhau cho thật chắc, dán giấy phải thật cẩn thận tỉ mỉ, phải dựa theo hình dạng của khung ô mà dán.

Sau khi dán giấy xong thì làm tán ô, tán ô làm đỉnh, làm xong tán ô thì sau đó là vẽ hoa, núi sông vạn vật toàn bộ đều vẽ trên mặt ô.

Cố Tiêu xoa xoa bả vai, cô cúi đầu làm ô, eo đau cổ cũng đau, cô đứng lên cử động cổ tay một chút, sau đó đi ra ngoài lấy nước phối thuốc màu.

Trần thị đang chuẩn bị đi, lúc này đi ra ngoài vừa kịp lúc.

Đại oa nhị oa đẩy xe, còn Trần thị thì vịn đồ trên xe, Thẩm Đại Oa quay đầu lại nhìn Cố Tiêu, trong đầu hắn chợt lóe lên thứ gì đó.

Thấy Thẩm Đại Oa bất động, Trần thị liền hỏi: "Sao còn không đi?"

Đại oa hít sâu một hơi: "Nương, người đừng vội, hình như con đã quên mất chuyện gì đó, để con nghĩ lại xem."

Cố Tiêu lấy nước xong thì chuẩn bị quay về phòng, chuyện của đại oa chắc không liên quan gì đến cô đâu, lát nữa vẽ ô xong, thì có thể đi lấy bột mì làm bánh táo đỏ rồi.

Trứng gà đánh đều lên, táo đỏ băm nát, cho một thìa đường đỏ vào để giữ vị ngọt, bánh hấp xong chắc chắn sẽ rất ngọt.

Thẩm Đại Oa hơi hơi giương miệng, hắn đã quên chuyện gì nhỉ, có liên quan tới tiểu thẩm, hình như tiểu thẩm muốn hắn mang thứ gì đó..

Thẩm Đại Oa vỗ đầu, "Cháu nhớ ra rồi, tiểu thẩm, quần áo của tiểu thúc chắc đã vá xong rồi đi, cháu thuận đường sẽ đưa cho thúc ấy."

Cố Tiêu sững sờ tại chỗ, quần áo gì.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23: Bánh táo đỏ

Quần áo của Thẩm Hi Hòa, Cố Tiêu nhớ rõ hôm qua lúc trở về cô để ở trên tràng kỷ, buổi sáng hôm nay lại vội vàng làm ô, cho nên càng không quan tâm đến nó, quần áo bị rách ở đâu cô cũng không biết.

Bây giờ có vá cũng không kịp nữa rồi, Cố Tiêu xoa mi tâm, nói: "Quần áo vẫn chưa vá xong, cháu đi hỏi tiểu thúc của cháu xem có vội mặc không, nếu vội thì buổi chiều thẩm sẽ đưa qua cho thúc ấy."

Thẩm Đại Oa nói: "Được."

Đợi đến được thư viện, vừa nhìn thấy Thẩm Hi Hòa, hắn tất nhiên là chuyển đạt nguyên văn lời nói, "Tiểu cô nói nếu thúc cần mặc gấp thì buổi chiều sẽ mang đến cho thúc."

Thẩm Hi Hòa lắc đầu, "Không vội, ngày mai cũng được."

Không có đạo lý chỉ vì một bộ quần áo mà phải đi huyện thành một chuyến, hắn không vội, một chút cũng không vội.

Thẩm Đại Oa: "Nếu như không vội thì chờ đến khi thúc trở về rồi sẵn lấy luôn, ngày mốt không phải là ngày nghỉ sao, cũng chỉ còn một ngày thôi."

Thẩm Hi Hòa mím môi nói: "Vậy thì.. ngày mốt."

Thẩm Đại Oa cảm thấy chủ ý của mình đề ra rất tốt, hắn hỏi Thẩm Hi Hòa: "Tiểu thúc muốn ăn bánh gì?"

"Đều được."

Thẩm Đại Oa: "Vậy thì bánh thêm thịt đi, hôm qua đã ăn trứng gà rồi, thay đổi khẩu vị một chút."

Cố Tiêu không biết Thẩm Đại Oa nói như thế nào với Thẩm Hi Hòa, chờ đến buổi trưa khi bọn Trần thị trở về, Cố Tiêu biết được quần áo không cần vội, vậy thì trước khi Thẩm Hi Hòa trở về cô vá xong là được.

Cố Tiêu sợ lại quên mất chuyện này, nên đi đông phòng lấy rổ kim chỉ, thêu lên ba phiến lá tre cho xong việc.

Chu thị còn đang chờ dùng kim chỉ, đã gần tháng 5 rồi, ngoài sinh nhật của Thẩm Hi Hòa ra, còn có một việc lớn khác, đó chính là phục dịch.

Mỗi hộ một nam đinh, năm nay là Thẩm Đại Lang.

Đều phải làm những công việc nặng nhọc, nhặt đá khiêng bao cát, chỗ bả vai và cánh tay đều phải may thêm mấy miếng vải, Trần thị phải đi bày quán, cho nên quần áo này bà phải đích thân may.

"Thịt đang giữ trong nước giếng, con nhớ chú ý thời gian, ăn cơm sớm một chút." Chu thị cầm kim châm, nheo mắt xỏ kim.

Giữa trưa bọn Thẩm Nhị Lang đều không ở nhà, cho nên ăn rất đơn giản chỉ là màn thầu và măng chua dưa muối, lần trước Thẩm Hi Hòa không ở nhà mà trong nhà đã ăn thịt, trong lòng Chu thị không mấy dễ chịu.

Vừa tới giờ Thân thôi, Cố Tiêu nói: "Thời gian vẫn còn sớm, con đi làm bánh táo đỏ trước, nương, con dùng thêm mấy quả trứng gà có được hay không?"

Nếu muốn bánh táo làm ra được mềm mịn, thì lòng trắng trứng gà là không thể thiếu, sau khi đánh lòng trắng trứng xong, thì bánh hấp ra sẽ có những lỗ to nhỏ khác nhau, giống như tổ ong vậy.

Buổi sáng Cố Tiêu đã vẽ mặt ô xong, một bên là mưa bụi Giang Nam, mưa bụi rơi lất phất rất có ý cảnh, sau khi làm xong chiếc ô thứ nhất, thì chiếc thứ hai cũng dễ làm hơn nhiều, Cố Tiêu cũng không gấp, buổi chiều phải tỉ mỉ mân mê đồ ăn ngon một phen.

Hôm nay làm bánh táo đỏ, ngày mai sẽ làm bánh hoa quế đậu xanh.

Chu thị nói: "Trong tủ chén cũng không phải không có trứng gà, còn phải nói với lão bà tử ta đây làm gì." Táo đỏ gì đó đều là Cố Tiêu mua về, Chu thị còn không đến mức xót mấy quả trứng gà.

Cố Tiêu cười nói, "Vậy nương chờ con một lát, miếng đầu tiên ra lò sẽ đưa cho người nếm thử trước, nếu như ăn không ngon, thì nương cũng đừng ghét bỏ."

Nhiều thứ tốt như vậy nếu đồ ăn làm ra không được ngon, có lẽ sau này Chu thị sẽ không để cho Cố Tiêu làm nữa, "Được rồi, đừng có cản trở ta xỏ kim." Chỉ mãi mà không xỏ vào được, Chu thị kêu Cố Tiêu nhanh đi ra ngoài.

Cố Tiêu cầm lấy kim chỉ, "Con làm cho."

Chu thị ngẩn người một lúc mới nói: "Được."

Trần thị Lý thị đều ở nhà, người trong nhà còn nhiều, Cố Tiêu làm bánh táo đỏ, tất nhiên là phải nhờ các nàng hỗ trợ một tay.

Trần thị đem táo cắt nhỏ ra, Lý thị thì ở một bên dùng đũa đánh bông lòng trắng trứng gà.

Đánh cả nửa ngày mà không thấy bọt đâu, Cố Tiêu đã nói phải đem lòng trắng trứng gà đánh thành một hỗn hợp trắng, nhúng đầu đũa vào, thấy trứng bất động là được.

"Tiểu Tiểu à, sao lại không ra bọt chứ.." Tay Lý thị đã đánh đến mỏi nhừ, mà trứng gà vẫn là bộ dạng cũ.

Cố Tiêu nhìn thoáng qua, "Nhị tẩu cho thêm chút đường vào đi, nếu không đánh tiếp được thì để nhị nha đại oa tới hỗ trợ, dùng thêm mấy cây đũa nữa."

Lý thị ai một tiếng, nàng ta không nỡ bỏ nhiều đường vào, bỏ thêm chút đường rồi tiếp tục đánh, cuối cùng cũng đánh ra bọt.

Cố Tiêu mượn căn phòng Thẩm Đại Lang hay dùng để làm mộc, vội vàng làm mấy cái khuôn đúc bánh táo đỏ, to bằng lòng bàn tay, cao hai tấc, dùng đinh gỗ đóng chắc lại.

Tổng cộng làm ra sáu cái, nhưng mà khuôn này làm có chút lớn, nếu muốn làm bánh đậu xanh thì phải làm lại cái nhỏ hơn.

Cố Tiêu xoa eo, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hai ngày nay eo cô rất đau, cô ôm khuôn đúc đi ra ngoài, lòng trắng trứng đã đánh thành bông rồi.

Lý thị lại bỏ thêm một ít đường, Cố Tiêu nói phải bỏ ba lần, tay đau thì đưa cho đại oa, đại oa là nam hài tử, sức lực lớn, đánh rất nhanh, rất nhanh đã có bọt rồi.

Một thau màu trắng, dưới ánh mặt trời trông rất đẹp mắt, Cố Tiêu nhìn nhìn, sau đó đi phòng bếp bẻ một khối đường đỏ đem nghiền thành bột mịn, rồi trộn với bột mì và táo đỏ đã băm nát, lòng đỏ trứng và mỡ heo thì trộn lại với nhau.

Sau khi đánh lòng trắng trứng xong, Cố Tiêu cẩn thận đổ bột mì vào, rồi trộn đều theo một chiều, sau đó mới đổ vào khuôn đúc.

Đặt khuôn lên trên nồi hấp, để lửa lớn, củi cháy nổ lách tách, giờ chỉ cần đợi hấp chín là được.

Trần thị trong lòng than một câu thật không dễ dàng mà, tốn nhiều công sức như vậy chỉ vì ăn một miếng bánh táo.

Lý thị thỉnh thoảng nhìn vào nhà bếp, "Ai, tẩu hình như đã ngửi thấy vị ngọt rồi."

Cố Tiêu nói: "Còn phải hấp thêm một lát nữa, tẩu tử, trước tiên băm nhân thịt đi, buổi tối làm bánh nhân thịt ăn."

Bánh nhân thịt và bánh nhồi thịt không giống nhau, thứ nhất bánh nhân thịt là hình tròn, thứ hai là bên trong thịt nhiều hơn.

Có bánh táo đỏ, lại có bánh nhân thịt ăn, phong phú giống như ăn tết vậy.

Một miếng thịt lớn được đặt trên thớt, Trần thị có chút không nỡ, phải biết rằng trước kia một miếng thịt lớn như vậy, mỗi bữa chỉ ăn một ít, có thể ăn được rất lâu. "Tiểu Tiểu, nếu không thì nấu ít thôi, còn lại thì chờ Tam Lang trở về rồi ăn."

Cố Tiêu lập tức nói: "Không được!"

Cô mua nhiều thêm một cân chính là để có thể ăn tận hứng, làm sao có thể chỉ nấu một ít chứ.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Trần thị và Lý thị đều kinh ngạc nhìn sang Cố Tiêu, cô chợt nhớ ra mình là người chuyện gì cũng luôn đặt Thẩm Hi Hòa lên hàng đầu.

"Cái đó.. Bây giờ trời bên ngoài không phải rất nóng sao, hôm qua mua thịt về đã để qua một ngày rồi, lại để thêm nữa sẽ bị hỏng mất, tướng công đọc sách vất vả, nếu ăn vào đau bụng sẽ không tốt. Còn không bằng để lại cho tướng công hai cái, trưa ngày mai đem đi thư viện."

Trần thị Lý thị nghĩ lại cũng đúng, "Vẫn là Tiểu Tiểu suy xét chu toàn."

Chu toàn với không chu toàn gì chứ..

Cố Tiêu nói: "Rau hẹ bỏ ít một chút, thịt không thể xắt nhỏ như vậy được, phải xắt miếng lớn hơn.. cho nhiều mỡ heo vào.. như vậy ăn mới ngon, tướng công mới thích ăn."

Trần thị phát hiện Cố Tiêu thật biết cách ăn, nhiều thịt nhiều dầu như vậy, có thể không thơm sao.

Trần thị Lý thị gói bánh nhân thịt, Cố Tiêu canh thời gian mở nắp nồi lên.

Vốn dĩ trong phòng đã có mùi thơm của táo và đường đỏ rồi, bây giờ thì hương thơm nồng đậm hơn rất nhiều.

Trần thị buông việc trên tay xuống, giương cổ nhìn thoáng qua, "Sao lại trở nên lớn như vậy!"

Bánh đã nở ra hết cỡ, có màu của đường đỏ, táo đỏ được hấp chín có màu càng đậm hơn.

Hơi nước từ trong nồi xông thẳng lên mặt, Cố Tiêu dùng vải lót lấy một cái bánh ra, "Xong rồi."

Bởi vì bên trong có bỏ mỡ heo vào, cho nên rất dễ lấy bánh táo ra, bánh to bằng lòng bàn tay, phồng to lên hết cỡ.

Cố Tiêu dùng dao cắt đôi ra, kêu nhị nha đưa qua cho Chu thị.

Còn dư lại một nửa, thì cắt thành nhiều miếng nhỏ, chia cho mỗi người một ít nếm thử.

Lý thị một ngụm đã bỏ hết vào trong miệng, vừa nóng hổi vừa mềm mịn, trước đây nàng ta ăn qua thứ mềm nhất chính là màn thầu làm bằng bột mì tinh, hấp trực tiếp bằng men, đặc biệt lớn đặc biệt thơm.

Điểm tâm của cửa hàng trên huyện thành cũng đã ăn qua vài lần, toàn là bột mì, còn có bánh hạch đào nữa, nhưng trước giờ chưa từng ăn qua loại bánh nào như vậy.

"Ăn ngon, thật ngọt.."

Trong nồi còn có năm cái, Cố Tiêu lấy hết bánh ra, "Nương để muội mua đường đỏ chính là để cho nhị tẩu bồi bổ thân mình, muội cũng chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi, hai cái này là để cho nhị tẩu."

Trần thị được một cái, nàng ta cũng không có ý kiến gì, một cái cũng không nhỏ đâu, chia cho mấy hài tử một ít, miệng nếm được chút vị ngọt là được.

Một cái khác thì để cho Chu thị, còn dư lại một cái, thì Cố Tiêu đem đi tây phòng.

Trong sách nói Thẩm Hi Hòa không thích đồ ngọt. Hơn nữa, Chu thị đau lòng Thẩm Hi Hòa như vậy, chắc chắn sẽ giữ lại một nửa cho hắn, nên cô không cần để lại làm gì.

Tranh thủ trước khi Thẩm Hi Hòa trở về ăn xong là được rồi.

Chu thị ăn điểm tâm, đôi mắt đều nheo hết lại, bà đã từng tuổi này rồi, càng thích ăn những món ngọt và mềm hơn.

Vốn dĩ Chu thị còn xót trứng gà xót bột mì, bây giờ thì không còn xót nữa rồi.

Ăn xong nửa cái, bà lại bẻ ra một chút rồi ăn từ từ. Ngày mốt thì Thẩm Hi Hòa sẽ về nhà, nếu là trước kia, Chu thị nhất định sẽ để dành cho hắn.

Dù sao thì điểm tâm mà Thẩm Hi Hòa mua về bà đều không nỡ ăn, nhưng mà nghĩ đến Cố Tiêu đau lòng Thẩm Hi Hòa như vậy, chắc chắn sẽ để lại nửa cái cho nó.

Bánh táo đỏ ngọt và thơm, nhưng mà buổi tối còn có một bữa bánh nhân thịt, phải để bụng mà ăn chứ.

Thẩm Nhị Lang nhị nha vừa về đến nhà, đã ngửi thấy một mùi thơm đan xen với nhau.

Lý thị vẫy tay với Đại Nha, "Hôm nay ăn bánh nhân thịt, nhanh đi rửa tay đi."

Cố Tiêu nướng bánh, tất nhiên là bánh vừa to vừa tròn, da mỏng nhân nhiều.

Dầu và vỏ bánh hòa chung với nhau, phát ra âm thanh xèo xèo, cả Chu thị cũng bị mùi thơm hấp dẫn ra tới.

Thẩm Nhị Lang gãi đầu, đi ra ngoài rửa tay, khóe miệng Chu thị hơi nhếch lên, rồi lại nhanh chóng buông xuống, trưa nay Trần thị mang về nhà 52 văn, Thẩm Nhị Lang thì đem về 78 văn, mấy ngày nay tiền kiếm được đã sắp được một lượng bạc rồi.

Một chồng bánh nhân thịt đặt ở trên bàn, Chu thị ngồi ở bên cạnh Thẩm lão gia tử, mở miệng nói: "Ăn đi, có thể ăn được bao nhiêu thì ăn, ăn không hết hai cái thì đem bánh cắt ra, đừng ăn đến bụng căng cứng."

Ý tứ này có nghĩa là không cần phân chia rồi.

Cố Tiêu đã ăn một cái rưỡi, nhân bên trong có bỏ thêm mỡ heo, cắn xuống một miếng tất cả đều là nước thịt.

Nhìn thấy được miếng thịt rất rõ ràng, to bằng nửa đồng tiền, cũng không cần giống trước kia phải tìm thịt vụn trong đống rau hẹ nữa.

Không cần chia bánh, thì cho dù ăn không hết nhiều như vậy cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, còn thừa lại hai cái, Chu thị để Thẩm Đại Oa ngày mai mang đi cho Thẩm Hi Hòa, quầy bánh có sẵn nồi, hâm nóng lên là được.

Trần thị nói: "Nương yên tâm, con chắc chắn sẽ để Tam Lang được ăn no."

Chu thị gật đầu một cái rồi trở về tây phòng.

Cố Tiêu gọi đại oa tới, đưa cho hắn 30 văn tiền, "Ngày mai cháu đi mua hai cân thịt ba chỉ về, lại mua thêm một bộ gan heo."

"Tiểu thẩm, hôm nay mới ăn thịt mà." Thẩm Đại Oa lầm bầm, "Nãi nãi chắc chắn sẽ nói.."

Cố Tiêu lời lẽ chính đáng nói: "Đồ ăn hôm nay chính là nãi nãi cháu mua về cho mọi người ăn, còn thẩm mua là để cho tiểu thúc cháu bồi bổ thân thể, có thể giống nhau sao, buổi sáng cháu đã ăn cơm rồi, nhưng tại sao buổi tối còn ăn nữa chứ."

Đại oa cảm thấy lời nói của Cố Tiêu có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại rất có đạo lý, "Cháu mua là được mà."

Thẩm Đại Oa nghĩ thầm, cưới vợ cũng thật là tốt nha, thế cho nên đến trưa ngày hôm sau, hắn nhịn không được hỏi Thẩm Hi Hòa.

"Tiểu thúc, thúc nói sau này vợ của cháu cũng sẽ giống như tiểu thẩm sao, luôn nghĩ đến việc bồi bổ thân thể cho cháu."

Thẩm Hi Hòa nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Cháu nói thử xem?"
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24: Tờ giấy

[HIDE-THANKS]Trong mắt Đại oa chứa đầy khát khao, "Chắc là giống nhau rồi, nhưng mà nói thật ra, tiểu thẩm đối với thúc cũng thật là quá tốt."

Thẩm Hi Hòa cúi đầu, "Không giống nhau." Cố Tiêu quả thật đối với hắn thực sự rất tốt.

Lời này đại oa nghe xong đã thấy không vui rồi, "Chỗ nào không giống nhau chứ?"

Thẩm Hi Hòa nói: "Cháu chưa cưới vợ, cháu không hiểu được đâu."

Đại khái là lúc nào cũng có thể đem tới kinh hỉ, đưa thức ăn, nói một ít lời không biết xấu hổ.

Cố Tiêu đối xử tốt với hắn tất nhiên là độc nhất vô nhị rồi.

Thẩm Đại Oa: "..."

Nói như vậy cũng không có ý nghĩa, nó sớm muộn gì cũng sẽ hiểu mà thôi.

Sau khi dọn dẹp quán, Thẩm Đại Oa đi sạp thịt mua hai cân thịt ba chỉ và một bộ gan heo, Cố Tiêu kêu hắn mua cái gì thì hắn mua cái đó, những cái khác thì không mua.

Sau khi mua đồ trở về, Chu thị liếc mắt nhìn một cái, nhưng không nói lời trách cứ gì "Trước tiên bỏ vào giếng đi, cẩn thận đừng làm hỏng."

Hôm qua đã ăn bánh nhân thịt, nên bữa thịt này chắc chắn phải đợi Thẩm Hi Hòa về, Trần thị vui vẻ mà bỏ thịt vào thùng, sau đó thả dây thừng xuống giữ ở trong nước giếng.

Sau khi bỏ xong, Trần thị lặng lẽ hỏi: "Tiểu Tiểu, thịt này ăn như thế nào a?"

Trong miệng có mùi vị thịt, sức lực cũng nhiều hơn không ít, ngày mai thư viện được nghỉ, nên Trần thị không cần đi bày quán, chỉ cần ở nhà dọn dẹp nấu cơm là được.

Thịt hầm thì đã ăn qua rồi, thịt xào cũng ăn qua hai lần, Thẩm gia chủ yếu ăn bột mì, giống như lần trước Thẩm Hi Hòa trở về nấu cơm vậy.

Cố Tiêu nói: "Nếu không thì ăn cơm đi? Cơm rang với thịt thái hạt lựu."

Rau xào thì Trần thị ăn qua, nhưng mà cơm rang vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, "Cơm rang?"

Cố Tiêu làm sao biết được Trần thị căn bản chưa làm qua cơm rang chứ, nhưng nghĩ lại cũng đúng, cả gia đình nhiều người như vậy đến ăn còn chưa đủ ăn, thì lấy đâu ra cơm thừa để làm cơm rang chứ.

Vườn rau sau hậu viện có củ cải, dưa chuột, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ có đậu que gì đó, dùng để rang cơm là tốt nhất, nhưng mà thịt này thì không kịp rồi, nếu như có thịt xông khói thái hạt lựu..

Cố Tiêu nuốt nước miếng, "Đại tẩu, ngày mai tẩu sẽ biết thôi."

Cố Tiêu nghĩ trước kia cô ăn nhiều nhất chính là cơm chiên bánh cuốn gì đó đều là những thứ vừa nhanh vừa tiện lợi ăn lại ngon, lẩu chua cay, tiểu long bao, nếu làm tốt còn có thể đem ra ngoài bán đấy.

"Vậy ngày mai tẩu sẽ làm trợ thủ cho muội." Trần thị đã biết tay nghề Cố Tiêu tốt như thế nào, nàng ta có thể học thêm gì thì sẽ cố gắng học thêm chút, chắc chắn sẽ không có hại.

Cố Tiêu đã nghĩ xong ngày mai ăn gì rồi, nên ở trong phòng làm cán ô cả một buổi trưa, có lẽ là do ngồi quá lâu, Cố Tiêu cảm thấy bụng dưới đau nhói.

Bụng đau lên từng cơn từng cơn, cô có thể nhịn, nhưng cũng đã nhịn mấy ngày nay rồi.

Cố Tiêu hoài nghi không biết có phải sắp có nguyệt sự hay không, nhưng không thấy máu, nên cô cũng không quan tâm nữa.

Ngày mai Thẩm Hi Hòa sẽ về nhà, Cố Tiêu liếc nhìn căn phòng, trong góc có đặt một cây tre, trên bàn có một xấp giấy, thuốc màu trên đầu bút vẫn chưa khô, dải tre, dao khắc, quạt xếp.. Bất tri bất giác, trong phòng tất cả đều là đồ vật của cô.

Tất cả những thứ này đều phải giấu đi, chờ cô rời khỏi Thẩm gia, thì cũng không cần phải cẩn thận như vậy nữa.

Cố Tiêu trước tiên giấu một ít đi, sáng ngày mai còn có thể làm thêm một lát, đến lúc đó trực tiếp đặt ở dưới tràng kỷ là được.

Một đêm không mộng, ngày hôm sau từ sớm Trần thị Lý thị đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

Giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, sau đó Thẩm lão gia tử mang theo hai tôn tử đi ra đồng làm cỏ.

Trần thị đem quần áo treo lên sào tre, rồi nghiêng đầu nhìn Cố Tiêu, "Tiểu Tiểu sao sắc mặt của muội lại khó coi như vậy?"

Cố Tiêu sờ mặt, "Bụng muội có chút đau, không có việc gì đâu."

Trần thị không nghĩ đến phương diện kia, "Khó chịu thì vào phòng nằm một lát đi, thịt này phải làm như thế nào, muội nói rồi để ta tới làm là được."

Cố Tiêu nghĩ có khả năng là kinh nguyện của cô đến rồi, trước kia cô chưa từng đau bụng qua, bây giờ thì đau đến nỗi sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh rồi.

"Trước tiên phải nấu cơm, lại đi hái thêm dưa chuột và củ cải, đại tẩu, tẩu đem thịt thái thành hạt lựu, lát nữa muội sẽ nấu."

Cố Tiêu về phòng nằm, ở trên giường nằm một lát liền đứng dậy đi nấu cơm, thật ra thì để Trần thị Lý thị làm cũng được, nhưng khó khăn lắm mới mua thịt trở về, nếu nấu không ngon thì sẽ tiếc đứt ruột mất.

Thịt ba chỉ trước tiên phải khử mùi tanh, sau đó xào lên cho thơm, thịt thái hạt lựu nạc mỡ đan xen phủ một lớp dầu óng ánh, lớp bên ngoài được xào đến chín vàng, Cố Tiêu cắn một miếng, thịt nạc mềm ngon không dai, thịt mỡ vừa vào miệng đã tan ngay.

Rang cơm phải nhanh, để lửa lớn sau đó múc một muỗng mỡ heo, rắc hành lá cắt nhỏ, lại cho thêm bốn quả trứng gà đã đánh tan vào.

Cơm đã nấu xong sau khi để nguội thì từng hạt cơm đều tách rời, đổ hỗn hợp trứng gà vào, trộn đều lên để từng hạt cơm đều được bọc trong hỗn hợp trứng, sau đó cho cải trắng đã cắt nhỏ, dưa chuột, củ cải thái sợi vào trong.

Thịt thái hạt lựu thì bỏ sau cùng.

Rưới một chút nước tương lên, sau đó cho giấm và muối vào, mùi thơm đã tỏa ra ngay sau đó.

Cơm có chút nhiều, trên trán của Cố Tiêu đã chảy ra mồ hôi, Trần thị thấy sắc mặt Cố Tiêu không tốt lắm, liền vội vàng đi qua nhận lấy cái muôi, "Tiếp tục rang tiếp sao? Để tẩu làm cho."

Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, "Chỉ cần đảo đều là được."

Có lẽ là thực sự không thoải mái, Cố Tiêu từ trong phòng bếp đi ra ngoài, nhìn thấy có người ở cổng lớn, lắc lư một hồi cô mới nhận ra đó là ai.

Thẩm Hi Hòa xách theo tay nải, cau mày hỏi: "Làm sao vậy, nhìn đến ngây ngốc luôn rồi?"

"Tam ca.. huynh đã trở lại a." Cố Tiêu ấn mi tâm, "Cơm lát nữa là xong rồi, huynh đi rửa tay trước đi."

Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn Cố Tiêu, bỗng nhiên đưa tay chạm vào trán của Cố Tiêu, Cố Tiêu theo bản năng muốn trốn..

"Đừng nhúc nhích."

Thẩm Hi Hòa đi lên phía trước một bước, "Sao sắc mặt lại khó coi như vậy."

Trán Cố Tiêu không nóng, tay chạm vào có chút lạnh.

Rốt cuộc vẫn là không quen tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, Cố Tiêu lui về phía sau một bước, "Muội không sao."

Thẩm Hi Hòa giật mình, ".. Thật sự không sao chứ?"

Cố Tiêu lộ ra một nụ cười, "Thật sự không có việc gì."

Thẩm Hi Hòa đem tay chắp ra sau lưng, nhẹ nhàng ấn hai cái, "Nếu cảm thấy không thoải mái, thì phải nói cho ta biết."

Cố Tiêu nghĩ, nói cho Thẩm Hi Hòa thì có tác dụng gì chứ, kêu cô uống nhiều nước ấm sao? "Muội thật sự không sao, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Cơm trưa chỉ cần ngửi thôi đã thấy thơm rồi, Thẩm gia không ăn cơm thường xuyên, nên một bữa cơm này ăn đến cực kỳ tận hứng.

Trứng gà chiên đến chín mềm, đến cả rau xanh cũng ăn rất ngon, hạt cơm tách rời, nhưng ăn vào lại không bị cứng, thật là ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Cố Tiêu ăn xong liền trở về phòng, Thẩm Hi Hòa ở bên ngoài đợi một lát, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Cố Tiêu đang may cái gì đó, lỡ như nguyệt sự thật sự tới thì sao, phải chuẩn bị thêm mấy cái để dùng mới được.

Thẩm Hi Hòa đóng cửa lại, nắm chặt tay ho khan một tiếng, "Muội đang may đồ sao?"

Cố Tiêu lúc này tâm trạng không được tốt lắm, nên khẩu khí cũng không tốt, cô thuận miệng nói: "Ân, tùy tiện may thôi."

"Đây là khăn tay sao?" Thẩm Hi Hòa không biết mấy thứ này, cũng không hiểu, tay nghề may vá của Cố Tiêu rất tốt, lá tre thêu trên cổ tay áo của hắn rất đẹp, cho nên hắn khen nói: "Rất đẹp."

Cố Tiêu đặt kim chỉ xuống, ngẩng đầu nói: "Huynh thấy qua khăn tay nhà ai dài như vậy sao."

Thẩm Hi Hòa: ".. Không phải khăn tay thì là cái gì?"

Bị hỏi những chuyện như thế này, thì ai cũng sẽ xấu hổ một phen, nhưng mà nhìn vào mắt Thẩm Hi Hòa, Cố Tiêu nhớ tới thời gian qua cô cẩn thận dè dặt, vụng trộm tích góp tiền, cũng không thấy xấu hổ nữa mà chỉ có bực mình.

"Huynh quan tâm nhiều như vậy làm cái gì, huynh không có việc gì để làm sao?"

Thẩm Hi Hòa bị dọa cho giật mình, "Ta, ta có chuyện phải làm, ta đi ra ngoài ngay đây."

Thẩm Hi Hòa thay quần áo, hắn quay đầu lại nhìn Cố Tiêu, nhưng Cố Tiêu đến cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Cố Tiêu tức đến nỗi bụng đều đau, cô đi ra ngoài thay đồ lúc nãy đã làm xong. Sau đó thì co người nằm ở trên tràng kỷ, cô mê man ngủ thiếp đi, dù trong mộng bụng vẫn rất đau, lúc tỉnh lại thì ra một thân mồ hôi lạnh.

Trời còn chưa tối, Cố Tiêu hít vào một ngụm khí lạnh, nghiến răng ngồi dậy.

Cô ngồi ở trên tràng kỷ một lát, cảm thấy thật sự là khó chịu đến cực điểm, liền mở miệng gọi một tiếng tướng công.

Cửa nhanh chóng bị đẩy ra, Thẩm Hi Hòa tiến vào, "Tiểu Tiểu muội gọi ta sao?"

Cố Tiêu: "Muội đau bụng.. muốn uống nước ấm."

"Ta sẽ đi nấu ngay." Thẩm Hi Hòa xoay người đi ra ngoài, miệng thì thào nói: "Sao bụng lại đau chứ, rất đau sao.."

Thẩm gia không uống nước ấm, đều là trực tiếp uống nước lạnh trong giếng, có lẽ vì thế mà bụng của Cố Tiêu mới đau như vậy.

Nước không sôi nhanh như vậy, Thẩm Hi Hòa lền canh giữ ở trước bếp lò, bỏ thêm vào bên trong rất nhiều củi.

Lửa phải lớn thì nước mới nhanh sôi được.

Vẫn chưa tới buổi tối, mà giường đất đã nóng lên rồi, Chu thị từ trong phòng bước ra ngoài, nhìn thấy tiểu nhi tử đang dùng nồi to nấu nước, "Ban ngày ban mặt con nấu nước làm gì?"

Thẩm Hi Hòa quay đầu lại, "Tiểu Tiểu đau bụng, muốn uống nước ấm."

"Bụng đau?" Chu thị nhíu mày, "Đang êm đẹp sao bụng lại đau.."

Trần thị từ bên ngoài bước vào, "Buổi sáng con đã thấy sắc mặt Tiểu Tiểu không được tốt lắm."

Chu thị đứng im một lúc, đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Uống nước ấm thì có tác dụng gì chứ, kêu con đi lấy nước ấm con thật sự chỉ đi lấy nước ấm sao?"

Thẩm Hi Hòa bị khói làm cho sặc, "Khụ.. vậy phải làm sao?"

Chu thị về phòng lấy đường đỏ, "Đem gừng cắt nhỏ ra, sau đó băm nát, ăn hết gừng thì bụng sẽ không đau nữa."

Trà gừng đường đỏ pha từ một miếng gừng lớn tất cả đều nồng nặc mùi gừng, Thẩm Hi Hòa chỉ ngửi thôi đã bị sặc, nước bỏ rất nhiều nên nấu được hai chén lớn.

Hắn bưng chén đi vào, Cố Tiêu ôm bụng ngồi dậy, ".. Đây là cái gì?"

Thẩm Hi Hòa nói: "Là trà gừng đường đỏ, ăn hết gừng bụng sẽ không đau nữa."

Cố Tiêu trước kia không bị đau bụng kinh, nên đương nhiên chưa bao giờ uống qua cái này, gừng này có thể khử mùi tanh rất tốt, cắt thành miếng nhỏ hầm với thịt chỉ sợ sẽ xem nó thành thịt mà gắp, giờ chỉ ăn không như vậy sao?

Cố Tiêu cảm thấy buồn nôn, "Muội uống nước ấm là được rồi, không cần uống cái này."

"Phải uống hết, muội nghe lời, uống hết sẽ không đau nữa." Thẩm Hi Hòa bưng chén, cầm cái muỗng đảo đảo, "Tiểu Tiểu, muội muốn tự uống hay là để ta đút.."

Cố Tiêu dựa vào phía sau, đây là linh đan diệu dược hay sao, uống xong là có thể khỏi, nhưng mà tự mình uống và để Thẩm Hi Hòa đút, Cố Tiêu thà tự uống còn hơn.

Cô cầm chén lên uống một ngụm, vừa ngọt vừa cay, xuống đến cổ họng thì vị rất kỳ lại, cô khó mà nuốt xuống được.

Uống hơn nửa chén, còn dư lại cô thật sự là uống không nổi nữa.

Cố Tiêu lau miệng, "Muội cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, muội ngủ một lát là khỏe rồi."

Thẩm Hi Hòa: "Không được, phải uống hết toàn bộ."

"Huynh nếm thử xem sẽ biết vị của nó như thế nào," Cố Tiêu quay lưng lại, "Dù sao muội cũng không uống nữa."

Thẩm Hi Hòa nhấp một ngụm, mùi vị thật sự rất kỳ quái, nhưng Cố Tiêu đã uống qua rồi, nên cũng cảm thấy không khó uống lắm, "Ta uống một nửa, muội lại uống thêm một nửa?"

Cố Tiêu: "..."

Thẩm Hi Hòa lại uống thêm mấy ngụm, "Ta uống hết rồi, còn có một chén nữa, lát nữa muội dậy thì uống tiếp."

"..."

Trời càng lúc càng tối, Chu thị thấy Cố Tiêu có lẽ sẽ không ra ngoài ăn cơm, nên nói: "Chúng ta ăn trước đi, chờ Tiểu Tiểu tỉnh dậy thì nấu cho nó một chén cháo nóng."

Ăn cơm xong, Thẩm Hi Hòa về phòng nhìn Cố Tiêu, thấy cô cuộn tròn ở trên tràng kỷ, có lẽ là rất khó chịu, còn đổ rất nhiều mồ hôi..

Thẩm Hi Hòa cảm thấy tràng kỷ quá nhỏ, chăn cũng mỏng, cho nên liền đem người ôm đến trên giường.

Người trong lòng ngực rất nhẹ, không nặng chút nào, sau này sẽ để Cố Tiêu ngủ trên giường, hắn ngủ ở tràng kỷ, dù sao thì hắn 5 ngày mới trở về một lần.

Thẩm Hi Hòa đắp chăn cho Cố Tiêu xong, đi đến tràng kỷ ngồi một lúc, buổi tối hắn sẽ ngủ ở chỗ này, Thẩm Hi Hòa thử nằm xuống một chút, thấy vẫn ổn.

Hắn ngồi dậy, lúc đứng dậy thì thấy cái đệm phía dưới có một góc giấy.

Trời đã tối đen, bên ngoài có vài tiếng côn trùng kêu vang, Thẩm Hi Hòa sửng sốt, cầm tờ giấy lên.

Trong phòng tối om, Thẩm Hi Hòa nheo mắt lại, phải rất cố gắng mới có thể nhìn ra được trên đó viết gì.

Chữ viết trên tờ giấy rất thanh tú -- bán mình năm lượng bạc, ba năm ăn ở hai lượng, mặt sau chính là một dãy loạn thất bát tao, nào là gạch bỏ lại thêm vào, thêm vào lại gạch đi.

Đến cuối cùng, là cột tổng cộng, hiện có 129 đồng tiền và 31 văn.

Thẩm Hi Hòa không rõ đây là cái gì, híp mắt nhìn một hồi lâu.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25: Sinh nhật

[HIDE-THANKS]Bán mình năm lượng bạc, ba năm ăn ở hai lượng, Thẩm Hi Hòa rất khó tưởng tượng rằng đây là do Cố Tiêu viết, sao lại có thể chứ.

Tay cầm tờ giấy của hắn khẽ run lên, đầu óc rối bời, bán mình năm lượng bạc đúng là không sai, ba năm trước đây Chu thị đưa cho Cố gia năm lượng bạc, rồi đón Cố Tiêu trở về.

Cố Tiêu đã ở Cố gia ba năm cũng không sai.

Đồ ăn, quạt, mấy cái này lại là gì, cô đã góp được 129 đồng tiền và 31 văn, cô ấy..

Thẩm Hi Hòa lại nhìn người trên giường, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Thẩm Hi Hòa hoảng hốt một hồi lâu cuối cùng cũng hiểu, Cố Tiêu nàng đang tích góp tiền, nàng là muốn đem tiền trả lại cho Thẩm gia, tiền bán mình trả xong, tiền ăn ở cũng trả xong, từ đây về sau, sẽ không còn liên quan gì đến cái nhà này nữa.

Nếu không nàng viết mấy cái này để làm gì.

Gió từ bên ngoài thổi vào, khiến toàn thân Thẩm Hi Hòa lạnh ngắt, tờ giấy trên tay chuyển động theo gió, hắn cúi đầu, trong miệng đắng ngắt, nếu bây giờ Cố Tiêu tỉnh lại, sẽ thấy hắn đang cầm tờ giấy trong tay.

Thẩm Hi Hòa dùng đầu lưỡi đè lên hàm trên, ý đồ muốn làm dịu đi vị đắng trong miệng, cho dù bây giờ trong lòng hắn đang rất loạn, nhưng Thẩm Hi Hòa cũng hiểu rõ, không thể để cho Cố Tiêu thấy được, nếu như Cố Tiêu thấy hắn cầm tờ giấy, vậy chắc chắn là xong rồi.

Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi, đem tờ giấy nhét lại chỗ cũ.

Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, không biết khi nào đã thành cuồng phong gào thét, Thẩm Hi Hòa lại nhìn Cố Tiêu thêm một cái, sau đó đứng dậy đi đóng cửa sổ.

Bầu trời bên ngoài không phải tối, mà là xám xịt, cuối tháng tư, cành liễu từ lâu đã bị gió thổi làm rụng rất nhiều lá, Thẩm Hi Hòa đứng trước cửa sổ một lúc, rồi duỗi tay đem cửa sổ đóng lại.

Cứ như vậy, căn phòng hoàn toàn tối đen.

Hắn không hiểu, Cố Tiêu vì sao phải rời đi chứ, rõ ràng thích hắn như vậy, rõ ràng rất thích kêu hắn là tướng công, rõ ràng mọi chuyện đều suy nghĩ cho hắn, hi vọng hắn thi đậu công danh, rõ ràng còn chuẩn bị quà mừng sinh nhật, chuẩn bị kinh hỉ cho hắn..

Chẳng lẽ, tất cả đều là giả sao?

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm, ngay sau đó là tiếng mưa rơi.

Trời mưa rồi.

Tia chớp xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng trong một cái chớp mắt, Thẩm Hi Hòa khẽ nhúc nhích ngón tay, cuối cùng vẫn là đứng lên đi đến mép giường dịch chăn cho Cố Tiêu.

Cố Tiêu trong lúc ngủ mơ vẫn cau chặt mày, hiển nhiên là rất khó chịu.

Thẩm Hi Hòa nhẹ giọng nói: "Muội khó chịu, ta cũng không dễ chịu chút nào."

Lông mày của Cố Tiêu giật giật, làm Thẩm Hi Hòa căng thẳng đến nỗi tim đập thình thịch.

Hắn lo lắng đề phòng một lúc lâu, thấy Cố Tiêu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này mới thả lỏng người.

Thẩm Hi Hòa ngồi ở mép giường, trong lòng thầm buồn bực, vụng trộm tích góp tiền cũng không phải hắn, muốn âm thầm rời đi cũng không phải hắn, sao hắn phải lo lắng đề phòng chứ, hắn sợ cái gì..

Thẩm Hi Hòa cười tự giễu, "Đúng vậy, ta sợ cái gì chứ, chẳng lẽ còn sợ nàng không chịu rời đi sao?"

Thẩm Hi Hòa: "..."

Thẩm Hi Hòa trở về tràng kỷ, xoa xoa mi tâm, Cố Tiêu nàng đã tích góp một lượng chín đồng tiền, còn thiếu năm lượng nữa, chuyện này chắc chắn không thể để nương hắn biết được, nếu mà biết..

Hậu quả thật không dám tưởng tượng, ở Thẩm gia không được lén cất giữ tiền riêng, nếu như bị phát hiện, bị phạt là chuyện nhỏ, nói không chừng còn có thể bị đuổi ra ngòa.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, nhưng trong lòng Thẩm Hi Hòa ngược lại càng ngày càng bình tĩnh.

Còn thiếu năm lượng bạc sao.

Thẩm Hi Hòa ngồi ở trên tràng kỷ một lúc, lại nghĩ đến một vấn đề khác, hắn chép một quyển sách mới được hai mươi mấy văn tiền, Cố Tiêu làm thế nào mà tích góp được nhiều tiền như vậy chứ.

Tràng kỷ hẹp dài, bên dưới trống rỗng, được nâng đỡ bằng bốn cái chân.

Thẩm Hi Hòa ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua bên dưới tràng kỷ.

Tầm nhìn không bị cản trở, chỉ thấy bên trong đúng là có không ít đồ vật, gỗ, ống tre, các loại giấy đủ hình dạng..

"..."

Giấu như vậy, đúng là ngồi xổm xuống là có thể nhìn thấy, tay chạm vào là có thể với tới mà.

Cố Tiêu thật cho rằng tất cả mọi người đều lùn giống như cô vậy sao, chỗ mà cô với không tới, thì người khác cũng với không tới sao?

Thẩm Hi Hòa có chút tức giận, hắn đã phát hiện cái này thì thôi đi, còn phải giúp cô giải quyết tốt hậu hoạn nữa!

Đúng là, đúng là không thể nói lý mà.

Thẩm Hi Hòa mím môi, đem đồ đẩy sâu vào bên trong, sau đó nằm lên tràng kỷ, ngoài cửa sổ mưa rơi lộp bộp, trước kia vào giờ này hắn còn đang đọc sách, bây giờ cũng đọc không vào rồi.

Thời gian còn sớm, Cố Tiêu còn chưa có ăn cơm, nàng đau bụng, hiện tại chắc là vừa đói vừa đau.

Thẩm Hi Hòa ngồi dậy, rồi lại nằm xuống, quản nàng làm gì chứ, nàng đã muốn đi, đi được thì tốt, quản nàng làm gì.

Nửa ngày sau, cửa tây phòng được mở ra nhẹ nhàng rồi đóng lại, Thẩm Hi Hòa vo sạch chén gạo nhỏ mà Chu thị để bên ngoài, sau đó cho vào nồi nấu cháo.

Hắn chỉ quản lần này thôi.

Hắn không phải là sợ Cố Tiêu sẽ rời đi, người đã muốn đi thì có giữ cũng giữ không được, nhưng tưởng tượng sau này Cố Tiêu sẽ ở chỗ nào đó gọi người khác là tướng công, Thẩm Hi Hòa liền..

Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, sợ thì có cái gì mà không dám nói ra chứ, hắn chính là sợ Cố Tiêu rời đi thì như thế nào!

Thẩm Hi Hòa tức giận nghĩ, hắn sẽ liều mạng để đối xử tốt với Cố Tiêu, không tin nàng còn muốn đi nữa.

Nhưng nếu Cố Tiêu vẫn muốn đi thì phải làm sao đây?

Thẩm Hi Hòa thầm nghĩ, sẽ không đâu, Cố Tiêu sẽ không.

Cháo trong nồi đã nấu xong, Thẩm Hi Hòa múc ra một chén, nghĩ nghĩ lại cầm thêm một cái muỗng.

Cố Tiêu vẫn chưa tỉnh dậy, Thẩm Hi Hòa đưa tay sờ trán cô, hơi lạnh, cũng không còn ra mồ hôi nữa, mày cũng đã giãn ra, hẳn là không đau nữa rồi, chỉ là môi có chút khô.

Bên ngoài mưa rơi gió giật, ngọn đèn trong phòng lập loè.

"Tiểu Tiểu.." Thẩm Hi Hòa gọi một tiếng.

Cố Tiêu trở mình, cô trước giờ chưa từng đau như vậy, trước kia ăn kem cũng không đau, nhưng bây giờ thì đau đến chết đi sống lại, cuối cùng cũng đỡ hơn, chỉ là bụng dưới vẫn còn đau âm ỉ.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ".. Thẩm Hi Hòa?"

Thẩm Hi Hòa sững sờ, "Là ta."

Thẩm Hi Hòa nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, trầm mặc một hồi mới nói: "Trời đã tối rồi, bên ngoài trời đang mưa, ta có nấu cháo, muội ăn một chút đi."

Một chén cháo trắng rất bình thường, nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm của gạo.

Cố Tiêu buổi tối chưa ăn gì, buổi trưa đau bụng nên ăn ít, bây giờ đã sớm đói bụng rồi.

Thẩm Hi Hòa có thể nấu cháo cho cô, cũng không uổng công cô kiếm tiền mua thịt làm bữa ăn khuya cho hắn mà.

Cố Tiêu miễn cưỡng cười, "Cảm ơn huynh."

Cô định tự mình cầm lấy chén, nhưng Thẩm Hi Hòa lại tránh ra, "Thân thể muội không thoải mái, không còn sức, để ta đút cho muội."

"..."

Cơn đau bụng của Cố Tiêu đã qua đi, cũng không đến mức ngay cả cái chén cũng cầm không nổi, "Muội không sao, đã khá hơn nhiều rồi."

"Ta đút cho muội." Thẩm Hi Hòa cũng không biết bây giờ trong lòng hắn là tức giận nhiều một chút hay là còn cái gì khác, Cố Tiêu không cho hắn đút, hắn càng muốn đút, "Há miệng."

Cố Tiêu có tay mà, Thẩm Hi Hòa đây là bị làm sao vậy, trước kia thay quần áo thì kêu cô phải đi ra ngoài, bây giờ lại muốn đút cháo cho cô?

Cố Tiêu nhìn hắn hai cái, sau đó há miệng ăn cháo.

Cháo trắng bình thường cũng không có mùi vị gì, nhưng được cái vẫn còn nóng, Thẩm Hi Hòa múc một muỗng lên, sẽ thổi một cái, chờ cháo nguội rồi mới đút.

Cứ đút như vậy, một chén cháo nhỏ cũng đã ăn xong.

"Ta đi múc thêm một chén nữa." Thẩm Hi Hòa đứng dậy nói.

Cố Tiêu nói: "Muội ăn no rồi, huynh không phải còn phải đọc sách sao, huynh ăn đi."

Ngược lại còn nhớ rõ buổi tối hắn phải đọc sách, Thẩm Hi Hòa cầm chén, liếc mắt nhìn Cố Tiêu một cái, "Trời mưa nên không xem nữa, muội đi ngủ trước đi."

Cố Tiêu ôm chăn, hít sâu một hơi, nguyên thân trước đây đã có nguyệt sự hay không cô cũng không biết, lỡ như sau này đều đau như vậy thì phải làm thế nào, chẳng phải là muốn mạng người hay sao.

Cố Tiêu nhìn ánh nến trên bàn, dùng sức chớp chớp mắt.

Cô cúi đầu, lúc này mới phát hiện mình ở trên giường, cũng may không làm bẩn giường, cô không phải ngủ ở trên tràng kỷ sao, sao bây giờ lại ở trên giường chứ?

Thẩm Hi Hòa bưng chén vào, cầm cái muỗng khuấy đều cháo.

Cố Tiêu nắm lấy chăn, giống như lơ đãng hỏi: "Cái đó muội.. sao lại nằm ở trên giường vậy?"

Thẩm Hi Hòa đặt chén xuống, nói: "Ở trên giường thì như thế nào?"

Cố Tiêu nghĩ trước kia mỗi lần Thẩm Hi Hòa trở về cô không phải đều ngủ ở tràng kỷ sao, "Muội không phải ngủ trên tràng kỷ sao? Sao bây giờ lại ở trên giường.."

"Trong phòng này cũng chỉ có hai người chúng ta, muội vốn dĩ ở trên tràng kỷ, bây giờ lại nằm ở trên giường, muội còn không hiểu sao?"

Cố Tiêu lắc đầu, chẳng lẽ là cô bị mộng du rồi bò lên giường, cũng không có khả năng là Thẩm Hi Hòa ôm cô lên đâu.

Thẩm Hi Hòa: "Tất nhiên là ta ôm muội qua đó, chẳng lẽ là muội ngủ say rồi tự mình chạy qua hay sao? Một hai cứ phải hỏi.. nghe xong rồi trong lòng muội dễ chịu hơn không"

Là Thẩm Hi Hòa ôm cô qua đây sao, Cố Tiêu nghĩ nghĩ, nói: "Muội ngủ ở tràng kỷ là được."

"Không cần." Thẩm Hi Hòa giọng điệu cường ngạnh, "Ta sẽ ngủ ở tràng kỷ, 5 ngày ta mới trở về một lần, cũng chỉ ở nhà một đêm, sau này muội ngủ trên giường đi."

Nếu đã muốn đối xử tốt với Cố Tiêu, thì sao có thể để cô ngủ ở tràng kỷ chứ, hơn nữa, giường cũng rất lớn, không gian bên dưới cũng vậy.

Thẩm Hi Hòa nói: "Sau này ta sẽ ngủ ở tràng kỷ, muội hiểu chưa?"

Đừng có đem mấy thứ kia giấu ở dưới tràng kỷ nữa, nhanh chóng chuyển đi đi.

Cố Tiêu đáp một tiếng, Thẩm Hi Hòa lại nói: "Muội mau ngủ đi." Cố Tiêu tỉnh dậy, trong lòng hắn lại rối bời.

Cố Tiêu ngủ đến giờ này, cô thật sự không còn buồn ngủ chút nào, bên ngoài tiếng mưa gió đan xen, cô ở trong phòng, quấn chăn kín mít, cảm thấy hết sức an ổn.

"Trời mưa rồi, cũng không biết sáng mai có thể tạnh hay không." Cố Tiêu lẩm bẩm nói: "Nếu mưa vẫn lớn như vậy, huynh phải đi thư viện như thế nào."

Thẩm Hi Hòa uống một ngụm cháo, không được tự nhiên nói: "Muội không cần lo lắng, có áo tơi, không ướt được."

Rõ ràng đã muốn rời đi rồi, tại sao còn lo lắng cho hắn chứ.

Cố Tiêu rúc vào trong chăn, "Vậy thì sáng mai huynh đi đường cẩn thận, trong ngăn tủ còn có một cái chăn đấy, muội ngủ trước đây."

Đặt muỗng vào trong chén, Thẩm Hi Hòa đưa tay xoa ngực, sao không nói tiếp nữa? Nói hai câu đã không nói nữa rồi?

"Tiểu Tiểu.." Thẩm Hi Hòa giọng nói khô khốc.

"Ừ?"

"Còn đau không, bụng còn đau không?"

"Trà gừng đường đỏ rất hữu dụng, muội không đau nữa rồi, hôm nay cảm ơn huynh." Cố Tiêu rất cảm kích Thẩm Hi Hòa, nếu không phải Thẩm Hi Hòa rót nước cho cô, rồi nấu cháo, nói không chừng bây giờ cô vẫn còn đau đấy.

Thẩm Hi Hòa nghĩ đến Thẩm lão gia tử và Chu thị, huynh trưởng hắn và các tẩu tử có phải lúc nào cũng nói lời cảm ơn hay không.

Không có.

"..."

Cố Tiêu không biết cọng dây thần kinh nào của Thẩm Hi Hòa không đúng, nghiến răng nghiến lợi nói một câu không cần.

Cố Tiêu nằm một lát rồi ngủ thếp đi, Thẩm Hi Hòa ăn xong chén cháo, đi rửa chén rồi nằm ở trên giường, nhưng vô luận như thế nào cũng ngủ không được.

Số tiền đó không biết Cố Tiêu đã tích góp bao lâu rồi, nếu là ba năm, vậy phải tích góp năm lượng thì cần thêm 6 năm nữa.

Nhưng Cố Tiêu mua thịt là từ hơn một tháng trước, có lẽ hai lượng bạc này tích góp hơn một tháng, vậy tích góp đủ năm lượng cũng chỉ cần thêm hai tháng mà thôi.

Nghĩ đến đây Thẩm Hi Hòa càng ngủ không được.

Hắn nằm một đêm, ngày thứ hai tự nhiên không có tinh thần gì, bên ngoài trời vẫn đang mưa, đường trong thôn trở nên lầy lội, Chu thị đau lòng nhi tử, "Sao vẫn còn mưa chứ, cứ phải chọn hôm nay mưa."

Thẩm Hi Hòa nói: "Không có việc gì đâu, trên đường người không ít, nương không cần lo lắng."

"Có thể không lo lắng sao, trời mưa đường trơn.." Chu thị lải nhải, "Nếu đến giữa trưa trời vẫn mưa, thì con ở thư viện ăn cơm đi, đại tẩu con cũng không biết bọn họ có bày quán hay không.."

Muốn kiếm tiền cũng không kiếm như vậy, trời mưa to còn đi.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, "Trời không biết khi nào mới tạnh mưa, một khi nước mưa nhiều thì phải tu sửa sông, phục dịch chắc là trong mấy ngày này."

"Năm nay đại ca con sẽ đi, sẽ mang thêm nhiều lương khô, không phải chuyện gì lớn, con đừng lo lắng." Chu thị nói: "Con yên tâm đọc sách là được, tương lai tài năng hơn người mới tốt."

Tam Lang đã thi đậu tú tài, nên cũng không cần đi phục dịch, những người khác nếu không muốn đi, thì phải giao ra một lượng bạc.

Vẫn là đọc sách có ích nha.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, học tập gian khổ, tất nhiên là muốn quang tông diệu tổ, không biết nghĩ tới cái gì, Thẩm Hi Hòa thất thần trong chốc lát, rất nhanh, hắn đã phục hồi lại tinh thần, "Nương, con về phòng lấy quần áo, rồi đi thư viện."

Chu thị nói: "Sớm như vậy sao?"

"Dạ, đi sớm một chút sẽ đọc được nhiều sách chút." Thẩm Hi Hòa trở về tây phòng, quần áo vá xong đặt ở trong ngăn tủ, chỗ bị rách có thêu ba phiến lá tre.

Hắn vẫn là không kìm lòng được, đi đến mép giường, như có như không chạm vào mặt Cố Tiêu một cái, hình như đã chạm vào, lại giống như chưa chạm tới, thấy Cố Tiêu cử động, Thẩm Hi Hòa lập tức để hai tay ra sau lưng.

Cố Tiêu đã tỉnh, cô dụi dụi mắt, thấy trời vừa tờ mờ sáng, sắc trời âm trầm, sau đó nhìn về Thẩm Hi Hòa, "Huynh phải đi rồi sao?"

Thẩm Hi Hòa: "Ừ."

5 ngày sau trở về, ngày đó vừa vặn là sinh nhật hắn, Thẩm Hi Hòa nghĩ đến trước kia, mình đi rồi chắc chắn Cố Tiêu rất luyến tiếc, nhưng lúc này chỉ nói một câu như vậy, quả nhiên người đã muốn đi thì căn bản sẽ không để ý hắn khi nào rời đi.

"Bên ngoài trời đang mưa to, đường không dễ đi, nên ta đi sớm một chút." Thẩm Hi Hòa nói xong, chờ Cố Tiêu nói tiếp.

Cố Tiêu nói: "Vậy huynh cẩn thận một chút."

Chỉ có một câu này, Thẩm Hi Hòa muốn hỏi Cố Tiêu một chút, không còn câu nào khác sao, lúc hắn không có ở nhà, thì lúc nào cũng gọi hắn là tướng công, vì hắn làm cái này vì hắn làm cái kia, còn hắn ở nhà, thì..

Thẩm Hi Hòa muốn hỏi, có phải là cô căn bản không muốn hắn trở về hay không.

Nhưng lại không dám hỏi, nếu như hỏi, lỡ như Cố Tiêu trả lời phải thì sao.

Một đường toàn là vũng nước, cũng không dễ đi chút nào, ngày mưa người ra đường rất ít, nên Thẩm Nhị Lang không đi bày quán, Trần thị đã nhìn ra bên ngoài nhiều lần, thấy mưa vẫn lớn như vậy thì cũng không nghĩ đến việc đi bày quán nữa.

Bụng của Cố Tiêu đã khá hơn nhiều, liền ở trong phòng dán mặt ô, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi không ngừng, giờ này, chắc là Thẩm Hi Hòa đã đến thư viện rồi.

Nếu mưa vẫn không tạnh, thì không biết phải đem ô đi giao thế nào đây, Cố Tiêu hơn ai hết đều ngóng trông mưa nhanh tạnh.

Vạn vật đều chú ý thích hợp, nước mưa có thể tưới mạ, nhưng nếu nước quá nhiều, thì đó chính là thiên tai lũ lụt, đêm hôm đó, lí chính thôn Thượng Dương liền đi từng nhà gõ cửa, nói về chuyện phục dịch.

"Mỗi hộ một nam đinh, thời gian hơn một tháng, ở con sông phía trước huyện Quảng Ninh, phải xem mưa khi nào thì tạnh, mọi người đi chuẩn bị trước bị." Lí chính đã gần 50 tuổi, nhưng thân thể vẫn còn rất rắn rỏi, "Nếu không muốn đi phục dịch, thì giao một lượng bạc ra."

Lí chính cũng là thấy người Thẩm gia mấy ngày nay đều đi bày quán trong thành, hẳn là cũng có một chút tiền, chắc là không muốn đi.

Thẩm lão gia tử nói: "Làm gì có tiền dư chứ, chúng ta đi."

Lí chính: "Thẩm lão ca thật là khiêm tốn, ai mà không biết bây giờ Thẩm gia trôi qua rất tốt chứ."

Chu thị sắc mặt lạnh lùng, e ngại mặt mũi lí chính mới không nói gì.

Thẩm lão gia mơ hồ nói, "Có chỗ nào tốt chứ, còn không phải dựa vào đất mà sống sao, một nhà lo cho một người đọc sách, ăn cũng ăn không đủ no."

"Ai, còn không phải sao, tôn tử của ta còn nhỏ hơn so với Tam Lang, năm sau để hắn đi xem sao.."

Lí chính rời khỏi nhà Thẩm gia, Thẩm Đại Lang đi đến phòng nhỏ làm mộc, làm qua phục dịch cũng thấy không có gì, nhưng mà Trần thị vẫn đau lòng, nên đem toàn bộ dây đeo thắt được bán đi, tích góp riêng được 60 mấy văn tiền.

Thẩm Đại Lang nói: "Nương chuẩn bị cho ta rất nhiều lương khô, nàng không cần chuẩn bị gì nữa, có tiền thì để cho Tam Lang đọc sách."

Trần thị đang đếm tiền đến cao hứng, nghe thấy Thẩm Đại Lang nói như vậy liền sa sầm mặt xuống, "Cái gì cũng để cho Tam Lang! Huynh là huynh trưởng, cũng không phải là cha ruột, huynh cũng không nghĩ xem, huynh còn có hai nhi tử đấy!"

"Hôn sự của đại oa nhị oa có nương lo liệu, nàng nhọc lòng như vậy làm gì?" Thẩm Đại Lang là cái hũ nút, thường ngày ở trong phòng làm mộc vừa ngồi xuống có thể làm cả nửa ngày.

Trần thị cười lạnh hai tiếng, "Ta không cần nhọc lòng.. A.. Trong nhà có ba gian phòng chính ba gian nhà kề, đại oa thành thân xong thì ở chỗ nào? Chẳng lẽ thành thân rồi còn phải chen chúc với nhau sao?"

"Nàng nói lời này.."

"Ta làm sao!" Trần thị nhướng mày, "Còn có nhị nha, huynh không đau lòng thì ta đau lòng."

"Ta sao lại không đau lòng chứ.. Nhà này sau này còn phải dựa vào Tam Lang."

Trần thị cũng oán hai nhi tử mình không biết cố gắng, nếu như chăm chỉ đọc sách, thì bây giờ cũng không phải đang ở thư viện hay sao.

Trần thị lạnh lùng nói: "Dựa vào Tam Lang? Vậy còn không bằng dựa vào Tiểu Tiểu!"

Thẩm Đại Lang cau mày: "Nàng đang nói cái gì vậy."

Trần thị không muốn để ý tới hắn, "Huynh nghe cho kỹ đây, ta thắt dây đeo kiếm tiền, nếu huynh dám đem chuyện này nói cho nương, ta sẽ không để yên cho huynh đâu."

Một ngày có thể thắt được sáu bảy cái, nhị nha cũng có thể làm, cũng không kiếm ít hơn so với bán bánh cuốn.

Thẩm Đại Lang nhỏ giọng nói: "Ta làm sao dám chứ."

Trần thị đem tiền cất kỹ, phải đi mua chút thuốc trị thương để phòng hờ, còn có đồ ăn nữa, đi hơn một tháng, rất nhanh là có thể về.

Cơn mưa này mưa tận ba ngày, cuối cùng thì cũng đã tạnh, Thẩm Đại Lang mang theo tay nải, cùng những người đi phục dịch trong làng đến con sông cần tu sửa.

Trần thị mặc dù không nỡ, nhưng vẫn phải giữ vững tâm trạng của mình, chăm sóc vườn rau quét tước nhà cửa, rồi chuẩn bị đi trước cửa thư viện bày quán.

Cố Tiêu đã làm cái ô thứ hai.

Bảy mươi hai cái khung ô dày và nặng, cán ô khung ô đều làm từ tre, nên cầm rất nhẹ.

Mặt ô vẽ hoa lan, bởi vì muốn bán cho quý nữ, cho nên vẽ nhiều hoa cỏ, bỏ hai cây ô vào giỏ tre, sau đó Cố Tiêu xách chúng đi huyện thành.

Trương chưởng quầy đã đợi hồi lâu.

Dịch giả: Hoa Hoa Há

Trời mưa ba ngày, lúc bắt đầu còn cảm thấy ngày mưa thật đẹp, nhưng sau đó cứ mưa mãi, thì chỉ còn lại phiền lòng.

Ngoài phiền lòng ra, Trương chưởng quầy nhịn không được nghĩ không biết Cố Tiêu làm ô thế nào, thời tiết này, đúng là rất hợp để bán ô.

Cố Tiêu nói xin lỗi, "Trời mưa thật sự là không đến được, mưa vừa tạnh, thì ta lập tức qua đây."

"Không có việc gì, cô nương, ô đã làm xong rồi sao?" Trương chưởng quầy nhìn vào giỏ tre phía sau lưng Cố Tiêu, hận không thể lấy ra xem ngay.

Cố Tiêu gật đầu, "Ừ, đã làm xong, còn có ba cái quạt xếp."

Cố Tiêu buông giỏ tre xuống, sau đó đem ô lấy ra, một cây vẽ mưa bụi mênh mông, cán tre là hoa lan thanh u.

Bên dưới cán dù có treo như ý kết màu xanh đen, nếu người cầm ô di chuyển nhẹ nhàng, thì tua rua trên như ý kết sẽ đong đưa qua lại.

Trương chưởng quầy than một tiếng, "Rất tốt."

Hắn cầm lấy một chiếc ô, xoẹt một tiếng căng ô ra, hắn nhìn khung ô và mặt ô, rồi nói: "Thật đúng là 72 cây, cô nương, những chiếc ô giấy dầu ở trên phố, khung nhiều nhất là 28 cây, trách không được không chắc bằng ô này."

Trương chưởng quầy muốn sớm một chút cho người đi Thịnh Kinh, sớm một chút đem ô bán đi.

Hắn để ô xuống, từ túi tiền lấy ra hai lượng bạc, "Đây là tiền đặt cọc."

"Trương chưởng quầy, cái này.." Cố Tiêu không nhận lấy, từ quạt rồi đến ô, nếu như không có Trương chưởng quầy, tuyệt đối sẽ không bán được nhiều tiền như vậy, cô có thể chờ đến một tháng sau, không cần đến tiền đặt cọc.

"Cô nương. Tiền đặt cọc nên đưa, làm buôn bán chính là đạo lý này, chờ bán được ô lại xem nên đưa thêm cho cô nương bao nhiêu." Trương chưởng quầy thích những đồ vật tinh tế, mà Cố Tiêu có thể làm ra những món đồ như vậy.

Nếu muốn làm ăn lâu dài, đầu tiên là phải chân thành. Người Thịnh Kinh mua đều là những thứ tốt, nếu như không phải là vật hiếm khó tìm, thì những quý nhân đó làm sao có thể nhìn vừa mắt chứ.

Trương chưởng quầy nghĩ, nếu như được thì sau này sẽ cùng Cố Tiêu hợp tác, như vậy không phải là lợi cả đôi đường hay sao.

Cố Tiêu nhận lấy bạc, thật tâm nói: "Đa tạ Trương chưởng quầy."

Trương chưởng quầy lắc đầu, "Ta xem quạt thế nào."

Mấy ngày nay Cố Tiêu làm quạt, ngoại trừ quà sinh nhật tặng cho Thẩm Hi Hòa ra, còn dư lại ba cây, tất cả đều ở đây.

Hai cây quạt xếp bình thường, cán quạt có điêu khắc nhánh cây, mặt quạt là chim tước, một cây khác thì mặt quạt để trống.

Cây còn lại là thần kỳ nhất, mặt quạt không phải làm từ giấy, cũng có thể nói là không có mặt quạt.

Bởi vì nan quạt cực kỳ mỏng, trên đó có chạm khắc hoa văn rỗng, cán quạt được nối bằng một sợi dây mỏng màu trắng, khi mở quạt ra, lại là một bức mỹ nhân đang cầm đèn lồng.

Đôi mắt và lông mày của mỹ nhân rũ xuống, những ngón tay mảnh khảnh đang cầm chiếc đèn lồng cung đình, tua rua là màu vàng nhạt, cái này đâu phải là làm cho các công tử chứ, rõ ràng là bán cho tiểu thư khuê các mà.

Trương chưởng quầy chưa thấy qua cây quạt nào như vậy, thành Thịnh Kinh cũng không có, đây là độc nhất vô nhị!

Cố Tiêu nói: "Nếu như dùng sợi chỉ tốt hơn thì tốt rồi, bóng người sẽ thấp thoáng khi ẩn khi hiện."

"Như vậy đã rất tốt rồi, vậy thì, Cố cô nương, quạt cũng đưa đi Thịnh Kinh đi, đợi bán xong, thì lại đưa thêm cho cô nương."

"Tất cả nghe theo sự sắp xếp của Trương chưởng quầy." Cố Tiêu cảm thấy lần này chắc là có thể tích góp đủ bảy lượng bạc, có lẽ còn nhiều hơn nữa, nếu nhiều thì có thể đi thuê nhà ở rồi.

Trương chưởng quầy đưa tiền của hai cây quạt trước, một cây 300 văn, một cây khác 200 văn. Còn cây quạt chạm rỗng kia, thì đưa nửa lượng bạc tiền đặt cọc, lần này, trong tay Cố Tiêu đã có thêm ba lượng bạc.

Đây chính là ba lượng bạc nha, cộng lại thì đã gần năm lượng bạc rồi, trong tay Chu thị cũng chưa chắc có nhiều tiền như vậy đâu.

Cố Tiêu mua thuốc màu màu xanh lục và xanh lá mạ, thuốc màu rất quý, cộng thêm dao rọc giấy, tổng cộng lại tiêu hết nửa lượng bạc.

Ô có thể làm từ từ, sắp đến mùa hè rồi, được dùng nhiều nhất chính là quạt, quạt xếp quạt tròn, rồi cả quạt lụa nữa.

Nhưng mà Cố Tiêu mua lụa không nổi, cũng không làm nổi quạt lụa.

Những thứ khác cũng có thể làm, giống như đèn kéo quân, giá bút, ống đựng bút, đều có thể bán được

Cố Tiêu đi tiệm vải mua một bao vải vụn, sau đó lưu luyến mà nhìn hai tấm vải lụa, "Cái này bán như thế nào?"

Cố Tiêu đã tới tiệm vải không ít lần, bán dây đeo, bán khăn tay, mua chỉ, nên chủ tiệm vải cũng nhận ra cô, "Mười lượng bạc một tấm."

Cố Tiêu trầm mặc, nói: "Ta muốn ba thước vải bông, thêm nửa cân bông gòn."

Lụa sa tanh đợi sau này là cô có thể mua nổi rồi.

Một lượng bạc đã tiêu hơn một nửa, giữ lại một trăm văn cho chẵn, như vậy thì cô tích góp được bốn lượng rồi.

Còn hơn một trăm văn có thể sử dụng, Cố Tiêu nghĩ nghĩ, mua năm thước vải dệt màu xanh nhạt, Chu thị có thể mặc, Thẩm Hi Hòa cũng có thể mặc.

Cố Tiêu từ tiệm vải đi ra ngoài, xách theo đồ đạc đi về Thẩm gia, sau khi cô đi, trên đường có hai người lén lút đi theo sau cô, đi theo từ xa, rồi theo đến cổng thành.

"Nương, đó không phải là nha đầu thúi Cố Tiêu kia sao!"

Người đang nói chuyện mặc áo màu xanh lam, trên đầu đội một cái ngọc quan, lông mày nhăn lại, trên trán có ba đường hằn sâu, mắt sưng vù, trong mắt đều là tơ máu màu đỏ.

Đứng bên cạnh hắn có một phụ nhân nhỏ gầy, nhìn bóng dáng Cố Tiêu khóe mắt đỏ lên, hai người này đúng là mẫu thân Triệu thị của Cố Tiêu và huynh trưởng Cố Trình Viễn.

Triệu thị lôi kéo tay áo Cố Trình Viễn, "Không phải, con nhìn nhầm rồi."

Cố Trình Viễn lắc đầu nói: "Không thể nào nhìn nhầm được, chắc chắn là Cố Tiêu, nó sao lại mua nhiều thứ như vậy."

Người Triệu thị run lên, "Thật sự không phải đâu.. đã ba năm rồi, nương cũng.. đã quên hình dáng nó trông như thế nào rồi."

Cố Trình Viễn hừ một tiếng, "Nương khóc cái gì, con cũng không nói là muốn làm gì, đó cũng là muội muội của con, con trở về nói cho nãi nãi biết."

Cố Trình Viễn hất Triệu thị ra, vừa đi vừa nói: "Cũng không biết sao lại có tiền, ta chính là ca ca của nó.."

Triệu thị bị hất đến lảo đảo, bà lau nước mắt rồi nhanh chóng đuổi theo.

Cố gia ở thôn 4Ninh Hải phía tây Quảng Ninh, ba năm trước đây lão bà tử Bạch thị của Cố gia bán Cố Tiêu với giá năm lượng bạc cho tôn tử cưới vợ, tất cả mọi người đều biết.

Ký giấy bán thân, đó chính là nhất đao lưỡng đoạn sau này không còn liên quan gì nữa.

Cố Trình Viễn sờ cằm, kia cũng không phải nói nhất đao lưỡng đoạn là có thể nhất đao lưỡng đoạn, quan hệ thân thích vẫn nên thường xuyên qua lại.

Giọng Triệu thị nghẹn ngào, "Con còn muốn thế nào, đã thành ra như vậy con còn muốn thế nào.."

Cố Trình Viễn nói: "Nương, đã có lệnh phải đi phục dịch, nương muốn con phải đi chịu khổ chịu mệt sao, hay là nói nương vẫn còn coi nó là nữ nhi của người? Nó vẫn còn coi người là nương sao, ba năm rồi cũng chưa từng đi tìm người a."

Triệu thị hơi hé miệng, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

* * *

Cố Tiêu không biết gì về chuyện này, cô về đến nhà, trước tiên đem vải bông và bông gòn vào tây phòng, sau đó cầm vải dệt màu xanh nhạt đi tìm Chu thị.

"Nương, con mua năm thước vải về, người xem may quần áo có được không?"

Chu thị nghe vậy, thì biết Cố Tiêu lại tiêu tiền lung tung rồi, "Quần áo vẫn còn mặc tốt, con mua vải làm cái gì!" Quần áo Tam Lang mụn vá ít nhất, còn có thể mặc rất lâu nữa.

Cố Tiêu: "Ta thấy màu này rất hợp với nương nên mua về, màu xanh nhạt, nương nhìn thử xem."

Chu thị cả người cứng đờ, "Cái này, là mua cho ta?"

"Đúng vậy" Cố Tiêu trải tấm vải ra, năm thước vải hơn một mét sáu, có thể làm một bộ quần áo, còn có thể dư ra một ít vải.

Chu thị ngồi ở trên giường đất, duỗi tay sờ tấm vải dệt, rất mỏng, "Ta mặc vải tốt như vậy làm gì.. để làm quần áo cho Tam Lang đi."

Cố Tiêu nói: "Tướng công không thiếu quần áo, chỗ bị rách con cũng vá lại hết rồi, vải này là mua cho người, sau này nếu muốn may quần áo cho tướng công thì lại tích góp tiền mua là được."

Cố Tiêu cảm thấy những gì cô nói thật là quá tuyệt, không chỉ nói rằng vải là mua cho Chu thị, không liên quan gì đến Thẩm Hi Hòa, mà còn chỉ ra rằng hiện tại cô không có tiền, muốn mua thì phải tích góp tiền thêm.

Chu thị cầm vải ngó trái ngó phải, "Mua cái này làm gì, phí tiền, chỉ biết tiêu tiền lung tung."

Chu thị vẫn là không nỡ làm quần áo cho mình, Cố Tiêu phải khuyên can mãi mới đồng ý.

Cất tấm vải đi, Chu thị lấy ra 30 văn tiền, "Ngày mốt là sinh nhật Tam Lang, con đi mua ít thịt, mọi người cùng nhau ăn."

Đáng lẽ mưa ba ngày nay, không đi bày quán một văn tiền cũng không kiếm được, Chu thị không nghĩ sẽ đưa nhiều như vậy, nhưng được một tấm vải đẹp như vậy, bà đột nhiên chịu chi rồi.

Cố Tiêu nhận tiền nói, "Cảm ơn nương!"

"Phải cảm ơn con.." Chu thị mím môi cố gắng nhịn cười, Cố Tiêu cầm tiền trực tiếp đưa cho đại oa.

"Một cân thịt, một cân xương sườn, cộng thêm một bộ gan heo, đúng không tiểu thẩm!" Thẩm Đại Oa còn nhớ rõ hương vị của món gan heo xào kia, vừa tê vừa cay lại vừa thơm, hắn ăn hết hai cái màn thầu lớn đấy.

Mua mấy thứ này cũng đúng, Cố Tiêu liền gật đầu, "Mua những thứ này đi."

Hôm sinh nhật làm sáu món ăn cũng đủ rồi, sườn nướng, xào gan heo, thịt heo hầm miến, dưa chuột, hai món còn lại không bằng đi bờ sông vớt hai con cá về?

Hình như vớt qua một lần thì cá trong sông thông minh hơn rồi, lần thứ hai thả lưới ngoài cỏ ra thì không vớt được gì.

Lưới cá là đan bằng cỏ, rất dễ gãy nên không dùng được nữa, Cố Tiêu túm thêm vài cọng cỏ, đan lưới đánh cá, giăng lưới vài lần, cuối cùng cũng vớt được một con cá.

Hai cân cá kỳ thật cũng không ít, nhưng không đủ cho Thẩm gia người nhiều như vậy, một con căn bản là không đủ ăn.

Cố Tiêu thở dài, một con thì một con, có còn hơn không.

Con cá này phải được giữ trong bể cẩn thận, chỉ sợ Thẩm Hi Hòa chưa trở về mà nó đã chết rồi.

* * *

Vào ngày 3 tháng 5, Thẩm Hi Hòa từ thư viện về nhà, đi theo Thẩm Nhị Lang và Đại Nha cùng nhau trở về.

Tính ra đã 5 ngày không gặp Cố Tiêu, không phải Thẩm Hi Hòa tính toán chi li, mà là Cố Tiêu nàng căn bản không nghĩ tới thư viện gặp hắn.

Thẩm Hi Hòa từ trong miệng Thẩm Đại Oa biết được, Cố Tiêu không chỉ một lần đi tới huyện thành, nhưng mà cũng không đi thư viện nhìn hắn lần nào.

Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi, nàng không tới thì không tới, người muốn đi, làm sao sẽ để ý đến hắn chứ.

Đại Nha đi ở bên cạnh Thẩm Nhị Lang, nữ nhi rất mẫn cảm, nó cảm thấy tiểu thúc hình như không được vui cho lắm.

Thẩm Hi Hòa thật ra cũng rất vui, tức giận là tức giận, dù sao thì 5 ngày mới về nhà một chuyến, Cố Tiêu còn chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn đấy.

Nhưng cũng không biết nàng có quên quà sinh nhật hay không.

Về đến nhà, Thẩm Hi Hòa đứng ở ngoài cửa, chậm chạp không tiến vào.

Vừa vặn Thẩm Đại Oa từ trong phòng đi ra, "Tiểu thúc làm gì vậy, vào nhà a."

Trong phòng truyền đến giọng nói Chu thị, "Tam Lang đã trở lại sao?"

Thẩm Hi Hòa: "Ân, con đã trở về."

Chu thị mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, trên tóc còn bôi dầu, dùng một cây mộc trâm búi một cái búi tóc, nhìn sạch sẽ gọn gàng, "Trở về là tốt rồi, mau dọn dẹp một chút."

Thẩm Hi Hòa liếc mắt nhìn về phía cửa, giống như lơ đãng hỏi: "Nương, Tiểu Tiểu đâu rồi?"

Chu thị nói: "Tiểu Tiểu nó hôm qua may bộ quần áo này cho ta, sáng hôm nay thì chuẩn bị đồ ăn trưa nay, bây giờ đang nướng cá đấy."

Hóa ra là quần áo mới, Thẩm Hi Hòa nhìn nhiều hai cái, lá tre màu xanh lá, quần áo cũng là màu xanh lá, Cố Tiêu là thích màu xanh lá sao.

Sau khi ghen tị xong, thìThẩm Hi Hòa liền nhíu mày, "Nướng cá? Cá từ đâu ra?"

Thẩm Đại Oa nói: "Vớt từ dưới sông lên, chỉ vớt được một con, nếu không phải là vì sinh nhật thúc, tiểu thẩm mới không đi đâu."

Thẩm Hi Hòa nhớ rõ hắn đã từng nói với Cố Tiêu, không được đi đến bờ sông, có muốn đi cũng phải chờ hắn đi cùng, Cố Tiêu căn bản là không nghe lọt tai lời hắn nói mà.

"Lần sau không được như vậy nữa, chúng ta tình nguyện không ăn, bờ sông nguy hiểm như vậy, bây giờ nước sông rất lạnh, nhị nha, cháu sau này hãy để mắt tới tiểu thẩm của cháu." Trong lòng Chu thị cũng sợ, "Được rồi, đều đi rửa tay đi, ăn cơm thôi."

Sườn xào chua ngọt, gan heo xào, thịt heo hầm miến, cá kho, nộm dưa chuột, còn có bắp cải xào chay, sáu món thức ăn, trước mặt Thẩm lão gia tử còn có một vò rượu nhỏ?

Cố Tiêu ngồi ở bên cạnh Thẩm Hi Hòa, nhỏ giọng nói: "Tướng công.."

Thẩm Hi Hòa lỗ tai giật giật, quay đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"

"Ăn nhiều thịt chút, đây đều là do muội làm, đều ăn rất ngon."

Thẩm Hi Hòa: ".. Được, muội cũng ăn nhiều một chút."

Cố Tiêu chắc chắc là vậy rồi, Chu thị nói tiếng ăn cơm, bây giờ trong nhà ăn cơm cũng không cần chia nữa, nhưng vẫn chờ Chu thị nói mới động đũa.

Thẩm Đại Oa đột nhiên đứng lên, "Hôm nay là sinh nhật tiểu thúc, cháu là cháu trai, chúc tiểu thúc tiền đồ như gấm, kim bảng đề danh, cháu lấy nước thay rượu, kính tiểu thúc một ly!"

Thẩm Đại Oa uống một ngụm, dù sao lát nữa phải ăn thịt, uống nước sợ chiếm bụng.

Thẩm gia không có nhiều quy củ như vậy, một mình Thẩm Đại Oa nói là được rồi.

Dù có nói nhiều đi nữa, thì vẫn là thịt cá ăn ngon hơn.

Cố Tiêu vùi đầu ăn cơm, sườn xào chua ngọt bỏ không ít đường, chua chua ngọt ngọt, nước sốt ăn đặc biệt ngon, sườn là vị chua ngọt, gan heo là vị cay, ăn một miếng gan heo, lại cắn một miếng to màn thầu, ăn với cơm đúng là tuyệt phối.

Thẩm Đại Oa bị cay đến hít hà, "Đúng rồi, tiểu thẩm, thẩm không phải có chuẩn bị quà sinh nhật cho tiểu thúc sao, để chúng ta cũng mở mang tầm mắt đi."

Thẩm Hi Hòa theo bản năng nhìn sang Cố Tiêu, Cố Tiêu còn đang cắn một miếng xương sườn.

Thẩm Hi Hòa buông đũa xuống, nói: "Cũng không phải là chuẩn bị cho cháu, cháu nhìn làm gì."

Thẩm Đại Oa thành khẩn nói: "Mở mang tầm mắt mà."

Cố Tiêu nhổ xương ra, "Quà sinh nhật chỉ cho một người xem mới được, nếu không thì còn có chỗ nào gọi là bất ngờ chứ."

Lúc Chu thị ăn cơm đều phải cẩn thận quần áo mới của mình, "Đúng vậy, đại oa cháu đừng có làm loạn."

Thẩm Hi Hòa không muốn Cố Tiêu khó xử, chỉ là sinh nhật mà thôi, có quà sinh nhật hay không cũng không sao cả, mặc dù trong lòng hắn rất..

Ý của Cố Tiêu chắc là có, rốt cuộc là cái gì chứ.

Giấy hay là bút, chẳng lẽ là hoa dại ven đường?

Có thể nào là túi thơm hay không, túi thơm màu xanh lá, làm xong quần áo cho Chu thị chắc là còn dư vải, vừa lúc may cái túi thơm cho hắn, trên mặt thêu ba phiến lá tre.

Thẩm Hi Hòa cảm thấy mình đã đoán đúng, hắn thích quà sinh nhật này, trong lòng Cố Tiêu vẫn là nhớ đến hắn.

Lát nữa nhìn thấy túi thơm, hắn phải biểu hiện ra bộ dáng thực kinh ngạc mới được, tuy rằng đã sớm đoán ra rồi.

Cố Tiêu cũng không biết Thẩm Hi Hòa ở bên cạnh cười cái gì, kêu hắn ăn nhiều thịt thì không ăn, ngốc.

Bữa cơm này Thẩm Hi Hòa ăn với tinh thần không tập trung, ăn xong thì đi theo Cố Tiêu vào phòng.

Cố Tiêu nói: "Huynh nhắm mắt lại, muội đi lấy quà ra."

Thẩm Hi Hòa lập tức nhắm mắt lại.

Còn rất nghe lời đó

Cố Tiêu mở tủ quần áo, đem quạt xếp lấy ra, cô còn may một cái túi nhỏ đựng quạt, mặt trên thêu ba phiến lá tre.

Cố Tiêu nói: "Có thể mở mắt rồi."

Thẩm Hi Hòa chậm rãi mở mắt ra, màu xanh lá, lá tre, quả nhiên đoán không sai mà.

Hắn mỉm cười, nhận lấy "túi thơm", nhưng cảm giác không đúng lắm, hình dạng không đúng, xúc cảm cũng không đúng, Thẩm Hi Hòa kinh ngạc nói: "Không phải là túi thơm sao?"

Cố Tiêu không rõ nguyên do: "Cái gì túi thơm?"

Thẩm Hi Hòa đem đồ vật trong túi lấy ra, lại là một cây quạt xếp.

"Muội tặng quạt cho ta?"

Thẩm Hi Hòa giọng có chút khàn khàn, quạt xếp như thế này Trần Ninh Viễn cũng có một cái, theo hắn biết thì nó không hề rẻ, Trần Ninh Viễn ngày ngày mang theo, yêu quý cực kỳ.

Cố Tiêu tặng hắn quạt xếp đó.

Cố Tiêu còn không biết tặng quạt còn phải chú ý cái gì, chẳng lẽ không tặng được sao? "Đúng rồi, đã nhận được quà sinh nhật, thì huynh có thể ước một điều ước."

"Ước nguyện?"

Cố Tiêu phát hiện Thẩm Hi Hòa rất thích lặp lại lời nói của cô, "Đúng vậy, ước nguyện, ước nguyện trong ngày sinh nhật đều sẽ thành hiện thực."

Thẩm Hi Hòa nắm chặt cây quạt, cúi đầu nhìn vào mắt Cố Tiêu, "Ta ước.. mỗi năm đều sẽ như hôm nay."

Hắn hy vọng Cố Tiêu sẽ không rời đi, những tháng ngày về sau, đều sẽ giống như khoảnh khắc ngày hôm nay.

Cố Tiêu tê một tiếng, "Huynh sao lại nói ra rồi, nói ra sẽ không linh nghiệm."

Thẩm Hi Hòa nói: "Không linh? Vậy ta ước lại."

Thẩm Hi Hòa ở trong lòng nói, hy vọng Cố Tiêu không rời đi, vĩnh viễn đều không đi, bọn họ vĩnh viễn là phu thê.

"Ước xong rồi?" Cố Tiêu hỏi.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, "Ước xong rồi.. Đúng rồi! Tiểu Tiểu, muội vì sao lại tặng quạt cho ta?"

Bởi vì quạt dễ làm nha, không nỡ tốn tiền mua mà.

Cố Tiêu nói: "Tặng quạt cho huynh thì sao chứ, làm gì có nhiều cái vì sao như vậy, huynh không thích sao?"

Lúc nãy Cố Tiêu chính là nghe thấy hắn nói túi thơm.

"Thích."

Cố Tiêu đưa, hắn đều thích.

Thẩm Hi Hòa có lẽ đã quên chuyện Cố Tiêu phải rời đi, như thế này, giống như năm ngày trước không có chuyện gì xảy ra vậy.

Cố Tiêu sẽ không rời đi, vào ngày sinh nhật của hắn thì chuẩn bị quà tặng hắn.

Thẩm Hi Hòa đang nghĩ đến xuất thần, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến động tĩnh rất lớn.

"Tại sao các ngươi lại tới đây?" Chu thị đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn hai người nọ.

"Bà thông gia à, chúng ta là đến thăm bà, cũng là thăm Tiểu Tiểu.. Đây là hai bó rau hái từ trong nhà, bà đừng ghét bỏ." Người nói chuyện là một lão bà tử, nói xong thì đem rổ rau nhét vào trong tay Chu thị.

Chu thị trốn ra rất xa, "Tránh xa một chút!" Đừng chạm vào quần áo mới của bà![/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back