How To Fall In Love - Cecelia Ahern

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi nntc6761, 1 Tháng tám 2022.

  1. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    20. How to Stand Up and Be Counted - Làm sao đứng dậy và đối mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    I felt an odd sort of calm as I sat in the boathouse and looked out to Lough Derg. The edges of the lake had frozen over and ducks flew down, pecked at it and instantly soared to the sky as though it was too cold even for them, their hunger wasn't worth it. I sniffed again as my nose dripped, giving up on wiping it as it was completely numb, my eyes red and sore. I was sure my tears would have frozen had they not been flowing so swiftly. I didn't bother to wipe them, occasionally they would roll to my lip and I'd lick them, tasting the salt. It was an odd sort of feeling, waiting, feeling helpless to stop an act I had felt solely responsible for in waking and sleeping hours, and yet when it came to it I knew I wouldn't be able to stop. Not physically. My words were all I had, my thinking was all I had, but this time he didn't want to listen.

    I heard footsteps behind me and my heart pounded. It was them, coming to tell me they'd found him. Possibly to arrest me – could they do that? Hadn't my failure aided and abetted him? I stared straight ahead, the lake dark and still, but cold, my breathing ragged in the silence. There was a break in the clouds and I looked up at the light and I had a sudden optimistic thought. The footsteps were slow, there was nothing panicked about them, nothing even threatening. They stopped behind me and then continued around the boathouse until Adam appeared beside me.

    He sat down next to me. I held up a hand to stop him from coming any closer. I bit my lip to ward off a fresh bout of crying and, sensing I'd be unsuccessful, I turned my face away from him.

    Adam cleared his throat but was quiet for a while longer. It was the right thing to do; sitting together, being in each other's company, was itself warming the chilly air between us.

    "I'm sorry," he said, and even after he'd taken so long to say it, it still felt sudden.

    I didn't reply. I knew that I should but I didn't forgive him.

    "Where did you go?"

    "To let off some steam. Scared off a couple of hares and made a deer shit itself."

    I couldn't help it. A small giggle escaped.

    "That's better," he said, gentler. "I hate seeing you cry." He reached out and wiped a stray tear from my cheek. I closed my eyes and another one fell.

    "Hey," he said, sliding across the bench and putting his arm around me.

    I decided not to speak, unable to control the lump in my throat. Instead I rested my head on his shoulder. He kissed the top of my head.

    "I'm never myself when I'm here," he said. "I turn into this messy, angry.. well you know."

    He left a silence. I didn't fill it. I was going to listen, not help him out.

    "And you promised me you wouldn't tell anyone. That made me angry."

    "Tell anyone what?" I looked up at him.

    "About you know, last Sunday."

    "I didn't tell anyone."

    He looked at me. "Christine, don't lie, please don't lie. Not you. The rest of the world can lie to me, but not you."

    "I'm not," I moved away from him. "I wouldn't lie to you." And as if to prove it, I said immediately, "I told Maureen to tell Maria not to come to the funeral, I thought it would be best if she didn't see you like this."

    He tried to read my face. "But that's not what I'm talking about."

    "I know. But it's the only thing I haven't told you. Plus the thing I'm about to tell you. But apart from those things I've kept my word. I would never tell anyone about how we met."

    "What are you about to tell me?" he frowned.

    "I'll tell you after."

    "Tell me now."

    "Adam, who do you think I told?"

    "Maureen," he said, getting tense.

    "I didn't tell her."

    "She locked me in the room."

    I winced. "She panicked. I told her to keep an eye on you. That you were having personal problems, that.."

    "Jesus Christine," he didn't shout as loud as last time, I didn't think I'd ever hear that volume from anyone ever again, but the venom was there.

    "That's not telling her, Adam."

    "It's telling her that there's something wrong."

    It was my turn to explode. "Do you think there's a person who knows you who doesn't realise there's something wrong? Seriously, Adam, think about it. Do you honestly suppose nobody notices? That nobody cares? I had to go out and I was afraid to leave you. Maureen said she'd keep an eye on you. I didn't think she'd lock you up!"

    Saying it sounded funny and even though I was angry, I smiled.

    "It's not funny," he said, surprised.

    "I know it's not," I agreed, the corners of my lips still twitching. "Well, it is, a little." Then my smile got bigger and wouldn't go away.

    "I'm glad you think so," he muttered, and looked away.

    I waited for my nervous giggle to disappear.

    "What's the thing you were going to tell me?"

    "I went to see Mary today."

    "Mary Keegan?"

    I nodded. "I had a proposal for her. From you. Everyone's in agreement she's your dad's right-hand man, yes?"

    He agreed.

    "I wondered if it would work if you were chairman of the board, still in full control of the company – which meets the wishes of your grandfather legally – but Mary stepped in as managing director. That way she could run it while you maintain control by signing off on whatever it is that needs to be signed off. Then you could talk to your boss about getting your job back at the coast guard. You can be on boards and have other jobs at the same time, can't you? I'm sure he'd be understanding."

    "So I'd be on the board of Basil's and keep my job."

    "Like Batman."

    He thought about it.

    "Hey, don't go overboard with happiness." I studied him, intrigued. I had solved his problems and yet there was still the battle there. He was wrestling with some inner turmoil. "You agree it solves the problem?"

    "Yeah, absolutely, thank you," he said, distracted.

    Usually, the more you keep pushing in the same direction and to no avail, the more it proves you're doing the wrong thing. I started to think perhaps I was pushing in the wrong direction. I'd spent a week trying to think how Adam could get away from the job he said he loathed but the solution still didn't fit.

    "Let's play a game," I butted into his thoughts.

    "You and your games," he groaned.

    "What do you do when you're on your own and no one's looking? And don't be disgusting," I said quickly, sensing by his look where he was going.

    "Well then, nothing," he said.

    I laughed, happy he was back. "I mean, do you talk to yourself? Sing in the shower? What?"

    "Where is this going?"

    "Just answer."

    "Will this save my life?"

    "It will absolutely save your life."

    "Fine. Yes, I sing in the shower, that's it."

    And I knew he was lying. I cleared my throat. "For example, when I'm bored, in a waiting room or whatever, I pick a colour and I try to find the number of things in the room with that colour and then I pick another colour and find a number of things in the room with that colour, and whichever colour has the most items in the room wins."

    He twisted around to face me. "Why the hell would you do that?"

    "Who knows?" I laughed. "People think weird things all the time but never admit it. I also have a thing where I run my tongue along my teeth and I have to count each tooth as I do it. In car journeys, listening to people talk, you know?"

    He gave me a weird look.

    "Or I try to come up with ideas for my book."

    He looked interested. "What book?"

    "The book that I've always wanted to write. The book I shall some day write." I got embarrassed and pulled my legs up, tucked them under my chin. "Or I probably won't. It's just a silly dream I have."

    "That's not silly. You should do it. What would you write? Erotic fiction?"

    I laughed. "Like your friend, Irma? No.. a self-help book. I don't know what exactly to write it about though."

    "You should do it," he said encouragingly. "You'd be great at it."

    I smiled, my cheeks pink, appreciating the encouragement I never got from Barry, and immediately I knew that I'd try it.

    "I like to rhyme things," he said suddenly.

    "A-ha, do tell." I turned my body to face him.

    "Not small words," he said shyly. "I can't believe I'm telling you this. Maria doesn't even know this."

    Score one to me, I thought childishly.

    "Not fat cat, but complicated words like.." he looked around ".. deciduous immediately says to me fastidious."

    "God, you're so weird." I threw him a look.

    "Hey!"

    I laughed. "I'm joking. That's cool."

    "That's not cool."

    "Hey, the secret mind is a very uncool place."

    "Is that the message?"

    I looked out at the lake. "What about Never Ever Have I Ever.. ? My sisters and I used to play it while in the car on holidays."

    "You all must have near destroyed your dad."

    "I actually think we kept him alive. Okay, you start. Never ever have I ever.."

    "You know, this sounds remarkably like one of Elaine's How to Fall in Love techniques."

    "Well, maybe I do want you to fall in love."

    I felt his eyes searing into me.

    "With life," I clarified. "I want you to love life. So go," I nudged him.

    "Okay, never ever have I ever.." he thought about it for some time ".. had a lollipop."

    "What?" I exploded. "Explain!"

    He laughed. "We were never allowed to have lollies as kids because they were dangerous. Every day we were told of the dangers: We'd choke, we'd break our teeth, we'd lose an eye or we'd cause someone else to lose an eye. And then finally we were told we could have them, but we had to sit down and eat or else we'd choke and die. I mean, why would any kid want that? So I never had one. It put me off for ever. I can't even stand to watch kids eat them."

    I laughed.

    "Your turn."

    "Never ever.." I knew what I wanted to say but wasn't sure whether to say it or not. I swallowed. "Have I ever.. been in love."

    He looked at me in surprise. "But your husband?"

    "I thought it was. But I'm beginning to think that it wasn't."

    "Why?"

    We looked at each other and I silently said to him in my head, Because it's nothing like this but instead I said, "I don't know. Do you think that unrequited love is real love?"

    "The answer is in the question, isn't it?" he said slowly.

    "Yeah, but if it's not reciprocated, is the person experiencing the full, proper thing?"

    He thought about it, he really thought about it and I waited for an answer that would represent all that thought, but he simply said, "Yes." He was obviously thinking about Maria, though I was sure Maria loved him dearly, despite her mistake with Sean.

    "Christine, why are we talking about this?"

    I really didn't know, I could barely remember how we got on to the topic. I had been trying to distract him and instead I'd ended up wandering into my own thoughts.

    "I don't know," I shivered. "Let's go inside before we freeze."

    Since we were in Adam's territory I asked him to show me around. I wanted to get a feel for his life as a child and what his life would be if he moved back from Dublin, I wanted to know what it was that freaked him out so much that he became a different person down here. Adam took a car from the garage, which housed a selection of classic cars and sports cars in storage, and he drove us to the Basil's factory twenty minutes away, pointing out landmarks and sites associated with stories from his childhood.

    "One of my ideas was to arrange tours of the factory. We could make money from it," he said, thoughtful. "I brought it to Dad, but he wasn't too keen."

    "What were your other ideas?" I asked. Mary had said he had some good ideas, which intrigued me. He'd given the impression he didn't care at all about the business, but being here had opened my eyes to the reality that he had cared, only his father had shut him down time and time again.

    "An adventure park."

    "Seriously? Like Disney World?"

    "Not that elaborate, but maybe a petting zoo, playgrounds, a restaurant, that kind of thing. It's being done elsewhere, I know that, and I thought it would be good for the area as a whole."

    "What did your dad say?"

    His face darkened and he didn't respond. He indicated to pull into the factory and Mr Basil's – now Adam's – car space, but there was a car already there.

    "What the hell?"

    "Whose car is that?"

    "I've absolutely no idea."

    He parked elsewhere and we made our way inside, Adam with a worried expression on his face as the weight of the world had once again landed on him and only him. I had a feeling I wasn't going to get my tour when I saw what was happening in the office. A meeting was in progress. An entire table filled with men in suits, no sign of Mary, and a strange woman in a trouser suit holding court. The woman looked out of the boardroom window, saw Adam and excused herself from the room. All the heads followed her, then turned back to each other to utter quiet words in ears before she returned.

    "Ah, Adam, nice of you to join us."

    "Lavinia," he said, shocked. "What are you doing here?"

    They didn't embrace, there was no warmth.

    "A little birdy told me our daddy died. Hadn't you heard?"

    He glared at her.

    "I'm running the company, Adam, what do you think I'm doing?" she said firmly.

    "You live in Boston. You can't run the company."

    "We're moving back. Maurice has agreed to face the music. He's co-operating with the gardái, or at least he's going to. We've a few things to tie up first." She smiled tightly but it didn't reach her eyes.

    "You mean you talked in him into taking the fall," he accused.

    She looked at me. "Is this a new girl or has Maria finally changed her lipstick?"

    He ignored the question. "What do you think you're doing, Lavinia?"

    "Everyone knows Daddy wanted me in charge, so I'm in charge. I'm merely obeying his wishes. God knows you wouldn't."

    "He was leaving that job to me."

    "Adam, let's not have one of your dramas. I'm back now and everything is going to be under control, so you can toddle off to Dublin and get on with your life. Everyone knows you don't want anything to do with the company."

    He looked at her coolly. "That's where you're wrong."

    And I felt the direction shift, and in that moment everything clicked into place and I knew this time I was on course.

    That night we lay in the same bedroom, me in the large bed, Adam on the couch at my feet. I was holding my breath while I listened to his breathing, which was solid and rhythmic. I listened and hoped; hoped that he would keep breathing for a long time, that his heart would keep pumping. It was as if I was relishing the sound of him living. It became so relaxing to me that I finally let go and breathed easily. I wasn't sure who fell asleep first, but the sound of his breathing near me carried me off delicately into a blissful sleep for the first time in a very long time.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi cảm thấy bình tĩnh đến lạ lùng khi ngồi trong nhà thuyền và nhìn ra hồ Lough Derg. Sát thành hồ đã bị đóng băng hết cả, mấy con vịt trời phóng xuống, mổ lên băng rồi lập tức bay vút lên trời như thể thậm chí đối với chúng thời tiết này cũng là quá lạnh, cơn đói chẳng đáng để liều mình kiếm ăn. Tôi lại sụt sịt vì chảy nước mũi, đầu hàng không chùi nó nữa vì mũi đã hoàn toàn tê cóng, mắt tôi đỏ ngầu và rát buốt. Tôi dám chắc nước mắt tôi cũng sẽ đông đá nếu chúng không rơi nhanh như thế. Tôi không buồn quẹt chúng đi, thi thoảng chúng lăn xuống miệng và tôi liếm luôn, nếm thấy vị mặn. Đó là một cảm giác kì cục, chờ đợi, cảm giác bất lực không thể ngăn một hành động mà tôi đã thấy mình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cả ngày lẫn đêm. Vậy mà khi nó đến, tôi lại biết tôi không thể ngăn nó được. Không phải về mặt vật lý. Lời lẽ là tất cả những gì tôi có, suy nghĩ là tất cả những gì tôi có, nhưng lần này anh ấy không muốn lắng nghe.

    Tôi nghe tiếng chân vang lên đằng sau và tim tôi đập thình thịch. Là họ, đến để báo với tôi đã tìm thấy anh ấy. Có thể để bắt tôi – họ có thể làm thế không? Có phải sự giúp đỡ thất bại của tôi đã đẩy anh ấy đến mức đó không? Tôi nhìn thẳng về phía trước, hồ nước tối đen và phẳng lặng, nhưng lạnh lẽo, tiếng thở của tôi vang lên não nề trong không gian thinh lặng. Những đám mây trên trời khẽ tách ra và tôi ngước nhìn ánh sáng, đột nhiên có một suy nghĩ lạc quan. Bước chân chậm rãi, không hề có chút hoảng loạn nào, thậm chí không có chút đe dọa nào. Chúng dừng lại sau lưng tôi và rồi tiếp tục vòng qua căn nhà thuyền đến khi Adam xuất hiện bên cạnh tôi.

    Anh ấy ngồi xuống kế bên tôi. Tôi giơ một tay ngăn không cho anh ấy nhích lại gần hơn. Tôi cắn môi để tránh một trận khóc lóc tức tưởi mới, và khi cảm thấy có thể không thành công, tôi quay mặt đi.

    Adam hắng giọng nhưng không nói gì một lúc lâu. Làm như thế này là đúng; ngồi với nhau, có mặt bên cạnh nhau, tự nó đã làm nóng không khí lạnh lẽo giữa hai chúng tôi rồi.

    "Tôi xin lỗi," anh ấy nói, và dù mất khá lâu mấy lời này mới được thốt ra, tôi vẫn cảm thấy hơi đột ngột.

    Tôi không trả lời. Tôi biết mình nên tha thứ cho anh ấy nhưng tôi không làm được.

    "Anh đã đi đâu?"

    "Đi làm nguội cái đầu bớt. Dọa một cặp thỏ sợ mất mật và khiến một con nai ị đùn luôn."

    Không nhịn được. Tôi khẽ cười.

    "Vậy tốt hơn rồi," anh ấy nói, nhẹ nhàng hơn. "Tôi ghét thấy cô khóc lắm." Anh ấy giơ tay lau một giọt nước mắt trên má tôi. Tôi nhắm mắt lại và một giọt nữa lại lăn dài.

    "Này," anh ấy nói, trượt từ bên kia chiếc ghế băng lại và choàng tay qua vai tôi.

    Tôi quyết định không nói gì, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Thay vào đó tôi tựa đầu lên vai anh ấy. Anh ấy hôn lên đỉnh đầu tôi.

    "Cứ khi nào ở đây tôi lại chẳng phải là mình," anh ấy nói. "Tôi biến thành một gã bề bộn, giận dữ.. chà, cô biết rồi đấy."

    Anh ấy im lặng một lúc. Tôi không nói thêm cho thành câu. Tôi sẽ lắng nghe chứ không giúp anh ấy.

    "Và cô thì hứa với tôi cô sẽ không kể với ai. Việc đó khiến tôi nổi giận."

    "Kể chuyện gì cơ?" tôi ngẩng lên nhìn anh ấy.

    "Cô biết đấy, về hôm Chủ nhật vừa rồi."

    Tôi đâu có kể với ai.

    Anh ấy nhìn tôi. "Christine, đừng nói dối, làm ơn đừng nói dối. Không phải cô. Cả thế giới có thể nói dối tôi nhưng không phải cô."

    "Tôi không nói dối," tôi dịch ra khỏi anh ấy. "Tôi không nói dối anh." Và như để chứng minh, tôi nói ngay, "Tôi đã bảo bác Maureen nói Maria đừng đến lễ tang, tôi nghĩ tốt nhất là cô ấy không thấy anh như thế này."

    Anh ấy cố đọc khuôn mặt tôi. "Nhưng đó không phải là việc tôi đang nói."

    "Tôi biết. Nhưng đó là điều duy nhất tôi chưa nói với anh. Cộng với việc tôi sắp sửa nói với anh đây. Nhưng ngoại trừ những việc đó ra thì tôi đã giữ lời hứa. Tôi chưa hề nói với ai chúng ta gặp nhau như thế nào."

    "Cô sắp nói với tôi chuyện gì?" anh ấy nhíu mày.

    Tôi sẽ nói sau.

    "Nói bây giờ đi."

    "Adam, anh nghĩ tôi kể cho ai chứ?"

    "Maureen," anh ấy nói, bắt đầu căng thẳng.

    "Tôi không kể với bác ấy."

    "Bà ấy nhốt tôi trong phòng."

    Tôi nhăn mặt. "Bác ấy sợ. Tôi dặn bác ấy trông chừng anh. Rằng anh đang có vài rắc rối riêng, rằng.."

    "Lạy Chúa, Christine," giọng anh ấy không lớn như lần trước, tôi không nghĩ sẽ nghe được cái âm lượng đó từ ai khác lần nữa, nhưng nọc độc thì vẫn ở đó.

    "Đó không phải là kể cho bác ấy nghe, Adam."

    "Nó cho bà ấy biết có chuyện không ổn."

    Đến lượt tôi bùng phát. "Anh nghĩ có người nào anh biết mà lại không nhận ra có chuyện gì đó không ổn sao? Thật đấy Adam, nghĩ mà xem. Thật tình anh cho rằng không ai để ý sao? Rằng không ai quan tâm? Tôi phải ra ngoài và tôi sợ bỏ anh lại. Maureen nói bác ấy sẽ để mắt đến anh. Tôi không nghĩ bác ấy sẽ nhốt anh!"

    Nói điều đó ra nghe khá buồn cười, và dù tôi đang giận dữ, tôi vẫn mỉm cười.

    "Đâu có gì vui đâu," anh ấy nói, ngạc nhiên.

    "Tôi biết," tôi đồng ý, khóe miệng vẫn đang cong lên. "Chà, có một chút." Rồi nụ cười của tôi lại toe toét hơn và không chịu biến mất.

    "Tôi mừng vì cô nghĩ thế," anh ấy lầm bầm và nhìn đi chỗ khác.

    Tôi đợi dây thần kinh cười của tôi biến mất.

    "Chuyện cô định nói với tôi là gì?"

    "Hôm nay tôi đã đi gặp Mary?"

    "Mary Keegan?"

    Tôi gật đầu. "Tôi có một đề xuất với bà ấy. Từ anh. Mọi người ai cũng đồng ý bà ấy là cánh tay phải của bố anh đúng không?"

    Anh ấy đồng ý.

    "Tôi tự hỏi không biết có tác dụng không nếu anh là chủ tịch hội đồng quản trị, vẫn toàn quyền kiểm soát công ty – nghĩa là về mặt pháp luật vẫn hoàn thành di nguyện của bố anh – nhưng Mary là giám đốc điều hành. Bằng cách đó, bà ấy có thể điều hành nó trong lúc anh vẫn nắm quyền quản lý bằng cách ký các giấy tờ cần ký. Sau đó anh có thể nói chuyện với sếp anh xin quay lại công việc tuần tra bờ biển. Anh có thể cùng lúc nằm trong hội đồng quản trị và làm công việc khác, được chứ? Tôi chắc ông ấy sẽ thông cảm thôi."

    "Vậy là tôi sẽ nằm trong ban quản trị công ty Basil và giữ được công việc của tôi?"

    "Như Batman."

    Anh ấy ngẫm nghĩ về điều đó.

    "Này, đừng có hạnh phúc quá." Tôi quan sát anh ấy, tò mò. Tôi đã giải quyết rắc rối của anh ấy, vậy mà cuộc đấu tranh vẫn còn đó. Anh ấy đang vật lộn với sự xáo động nội tâm. "Anh đồng ý rằng như vậy sẽ giải quyết được vấn đề chứ?"

    "Ừ, dĩ nhiên rồi, cảm ơn cô," anh ấy trả lời mơ hồ.

    Thông thường, ta càng đẩy sự việc về một hướng mà không ích lợi gì thì nó càng chứng tỏ ta đang làm sai. Tôi bắt đầu nghĩ có lẽ tôi đang đi sai hướng. Tôi đã dành cả tuần lễ cố nghĩ cách làm sao cho Adam có thể thoát khỏi công việc anh ấy nói anh ấy nguyền rủa nhưng giải pháp của tôi vẫn chưa phù hợp.

    "Chơi một trò chơi nào," tôi cố xâm nhập vào dòng suy nghĩ của anh ấy.

    "Lại mấy trò chơi của cô," anh ấy rên rỉ.

    "Anh làm gì khi ở một mình và không ai nhìn thấy? Và đừng có nói chuyện gớm quá đấy nhé," tôi vội nói, lờ mờ có linh cảm anh ấy định nói gì từ vẻ mặt đó.

    "Chà, vậy thì chẳng có gì," anh ấy nói.

    Tôi bật cười, mừng vì anh ấy đã trở lại. "Ý tôi là anh có tự nói chuyện với mình không? Hát hò trong phòng tắm? Có gì không?"

    "Chuyện này sẽ đi đến đâu đây?"

    Trả lời đi.

    "Nó sẽ cứu đời tôi chứ?"

    "Chắc chắn nó sẽ cứu đời anh."

    "Được thôi. Thì có, tôi có hát trong lúc tắm, chỉ vậy thôi."

    Và tôi biết anh ấy nói dối. Tôi hắng giọng. "Lấy ví dụ khi tôi chán, ngồi trong một phòng đợi hay đâu đó, tôi chọn một màu và tìm số vật trong phòng có màu đó, rồi tôi chọn một màu khác và tìm những vật trong phòng có màu đó, và màu nào có mặt trong nhiều thứ nhất trong phòng sẽ thắng."

    Anh ấy quay hẳn người sang để nhìn vào mặt tôi. "Tại sao cô lại làm thế?"

    "Ai biết được?" tôi cười. "Người ta nghĩ ra những thứ quái đản suốt nhưng có bao giờ thừa nhận đâu. Tôi còn hay đưa lưỡi dọc theo hàm răng và phải đếm mỗi cái răng trong lúc làm thế. Trong những chuyến đi bằng xe hơi, vừa đi vừa nghe người khác nói chuyện, anh biết chứ?"

    Anh ấy ném cho tôi một cái nhìn kì lạ.

    "Hoặc tôi cố gắng nghĩ ra ý tưởng cho cuốn sách của tôi."

    Anh ấy có vẻ hứng thú. "Sách nào?"

    "Cuốn tôi luôn muốn viết. Cuốn mà một ngày nào đó tôi sẽ viết." Tôi xấu hổ và co chân lên, kê cằm lên đầu gối. "Hoặc có thể không. Chỉ là một mơ ước ngớ ngẩn thôi."

    "Đâu có ngớ ngẩn. Cô nên làm thế. Cô sẽ viết gì? Tiểu thuyết diễm tình chăng?"

    Tôi bật cười. "Như cô bạn Irma của anh đó hả? Không.. một cuốn sách để tự giúp đỡ bản thân. Mà tôi chưa biết chính xác sẽ viết về cái gì."

    "Cô nên làm thế," anh ấy động viên. "Cô sẽ rất giỏi việc đó cho xem."

    Tôi mỉm cười, mặt đỏ lên, cảm thấy biết ơn sự động viên mà tôi chưa từng nhận được từ Barry, và ngay lập tức tôi biết mình sẽ thử.

    "Tôi thích đặt mọi thứ thành vần thành điệu," đột nhiên anh ấy nói.

    "A ha, nói nghe xem nào." Tôi xoay người sang nhìn anh ấy.

    "Không phải những từ ngắn đâu," anh ấy ngượng ngùng. "Không thể tin được là tôi đang kể cho cô. Maria còn không biết việc này."

    Một điểm cho tôi, tôi nghĩ như trẻ con.

    "Không phải những cụm từ như 'con mèo bèo nhèo' đâu mà là những từ phức tạp như.." anh ấy nhìn quanh "..'mặt hồ khiến tôi phát rồ' chẳng hạn."

    "Chúa ơi anh điên quá." Tôi liếc.

    "Này!"

    Tôi bật cười. "Đùa thôi. Hay đấy."

    "Đâu có hay."

    "Này, tâm trí bí mật là một nơi rất không hay chút nào đấy nhé."

    "Đó có phải một thông điệp không?"

    Tôi nhìn ra hồ. "Chơi trò 'Tôi chưa bao giờ..'không? Em gái tôi và tôi hay chơi trò này mỗi khi ngồi trên xe đi nghỉ."

    "Mấy chị em cô chắc suýt tiêu diệt bố cô luôn."

    "Thật ra tôi nghĩ chúng tôi đã giữ bố sống sót đấy chứ. Được rồi, anh bắt đầu đi. Tôi chưa bao giờ.."

    "Cô biết không, cái này nghe rất giống một trong những kỹ thuật 'Làm Sao Để Yêu' của Elaine đấy."

    "Chậc, biết đâu tôi quả thật muốn yêu."

    Tôi cảm nhận thấy ánh mắt như thiêu đốt của anh. "Cuộc đời," tôi thanh minh. "Tôi muốn yêu cuộc đời. Anh nói đi," tôi thúc anh ấy.

    "Được rồi, tôi chưa bao giờ.." anh ấy ngẫm nghĩ một lúc ".. ăn kẹo mút."

    "Cái gì?" Tôi ngạc nhiên. "Giải thích đi!"

    Anh ấy bật cười. "Hồi còn nhỏ chúng tôi không bao giờ được ngậm kẹo mút vì chúng rất nguy hiểm. Hàng ngày chúng tôi đều được căn dặn về những nguy hiểm: Chúng tôi sẽ mắc cổ, chúng tôi sẽ bị gãy răng, chúng tôi sẽ mất một con mắt hay khiến người khác mất một con mắt. Rồi cuối cùng chúng tôi được bảo có thể ăn kẹo, nhưng chúng tôi phải ngồi im mà ăn nếu không sẽ bị mắc cổ mà chết. Ý tôi là sao có đứa trẻ nào lại muốn thế chứ? Thế nên tôi chưa bao giờ ăn một cây nào. Nó mãi mãi làm tôi nhợn. Tôi thậm chí không thể chịu được khi nhìn thấy mấy đứa con nít ăn nữa kìa."

    Tôi phá ra cười.

    "Tới lượt cô."

    "Tôi chưa.." tôi biết mình muốn nói gì nhưng không chắc có nên nói ra hay không. Tôi nuốt nước miếng. "Chưa bao giờ.. yêu ai."

    Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi. "Nhưng còn chồng cô thì sao?"

    "Tôi đã tưởng là thế. Nhưng tôi đang bắt đầu nghĩ là không phải."

    "Tại sao?"

    Chúng tôi nhìn nhau và tôi lặng câm nói với anh ấy trong đầu, Vì nó không giống thế này, nhưng thay vào đó tôi lại nói, "Tôi không biết. Anh có nghĩ tình yêu đơn phương là tình yêu thật sự không?"

    "Câu trả lời nằm trong câu hỏi rồi phải không?" anh ấy chậm rãi nói.

    "Vâng, nhưng nếu nó không được đáp lại thì liệu người đó có được nếm trải đủ đầy và trọn vẹn không?"

    Anh ấy suy nghĩ một lúc, thật sự suy nghĩ về nó và tôi chờ đợi một câu trả lời nói ra toàn bộ suy nghĩ đó, nhưng anh ấy chỉ trả lời đơn giản. "Có." Rõ ràng anh ấy đang nghĩ về Maria, dù tôi chắc Maria yêu anh ấy rất nhiều, bất chấp lỗi lầm của cô ấy với Sean.

    "Christine, tại sao chúng ta lại nói về chuyện này nhỉ?"

    Tôi thật sự không biết, tôi còn không nhớ nổi cái gì đưa đẩy chúng tôi đến chủ đề này nữa kìa. Tôi đã cố gắng làm anh ấy xao nhãng và kết cuộc tôi lại lang thang trong chính những suy tưởng của mình.

    "Tôi không biết," tôi rùng mình. "Ta vào trong thôi trước khi bị đông đá."

    Vì chúng tôi đang ở trong lãnh địa của Adam nên tôi yêu cầu anh ấy dẫn tôi đi xem một vòng. Tôi muốn cảm nhận được cuộc sống của anh ấy khi còn là một đứa trẻ và cuộc sống tương lai của anh ấy nếu anh ấy chuyển về từ Dublin, tôi muốn biết cái gì làm anh ấy sợ tới mức trở thành một con người hoàn toàn khác ở đây. Adam lấy một chiếc xe trong gara, trong đó chứa cả một bộ sưu tập xe cổ và xe thể thao, rồi lái xe đưa chúng tôi đến nhà máy Basil cách đó hai mươi phút chạy, chỉ cho tôi những cột mốc và địa điểm gắn liền với những câu chuyện tuổi thơ của mình.

    "Một trong những ý tưởng của tôi là tổ chức tour tham quan nhà máy. Chúng tôi có thể kiếm tiền từ đó," anh ấy trầm ngâm. "Tôi nói cho bố nghe ý đó nhưng ông ấy không ưng lắm."

    "Anh còn ý tưởng nào khác nữa?" tôi hỏi. Mary đã nói anh ấy có vài ý tưởng hay ho nên tôi thấy tò mò. Anh ấy đã tạo cho mọi người ấn tượng rằng anh ấy không hề quan tâm đến công ty, nhưng đến đây tôi mới phát hiện ra thực tế rằng anh ấy có quan tâm, chỉ là bố anh ấy đã dập tắt và làm anh ấy nản chí hết lần này đến lần khác.

    "Một khu vui chơi phiêu lưu mạo hiểm."

    "Thật sao? Như Disney World?"

    "Không phức tạp như thế, nhưng có thể có một sở thú, sân chơi, một nhà hàng, kiểu như vậy. Có chỗ đã làm rồi, tôi biết thế, và tôi nghĩ nó sẽ tốt cho toàn bộ khu này."

    "Bố anh nói sao?"

    Mặt anh ấy tối sầm lại và không trả lời. Anh ấy rẽ vào bãi xe của nhà máy và định đỗ vào vị trí dành cho ngài Basil – giờ là của Adam – nhưng có một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó.

    "Cái quái gì thế này?"

    "Xe của ai vậy?"

    "Tôi chẳng biết."

    Anh ấy đậu xe đại vào một chỗ khác rồi chúng tôi đi vào trong, Adam đeo một vẻ mặt đầy ưu tư khi gánh nặng cả thế giới lại một lần nữa đặt trên vai anh và chỉ mình anh. Tôi có cảm giác mình sẽ không được đi tham quan nhà máy khi tôi nhìn thấy chuyện đang diễn ra trong văn phòng. Một cuộc họp đang diễn ra. Nguyên bàn họp đầy những người đàn ông mặc vét, không thấy Mary đâu, và một người phụ nữ vận đồ công sở đang cầm trịch. Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ phòng họp, thấy Adam và xin phép ra ngoài. Mọi cái đầu đều hướng theo cô ta, rồi quay lại thì thầm vào tai nhau trước khi cô ta quay lại.

    "A, Adam, mừng vì có cậu đến tham gia cùng bọn chị."

    "Lavinia," anh ấy thốt lên kinh ngạc. "Chị làm gì ở đây?"

    Họ không ôm nhau, không có một sự thân tình nào.

    "Một con chim nhỏ nói với chị rằng bố đã qua đời. Cậu chưa biết sao?"

    Anh ấy trừng mắt nhìn chị ta.

    "Chị đang điều hành công ty, Adam, chứ cậu nghĩ chị đang làm gì?" chị ta nói cứng.

    "Chị sống ở Boston. Chị không thể điều hành công ty."

    "Bọn chị đang dọn về. Maurice đã đồng ý gánh lấy hậu quả của những việc mình đã làm. Anh đấy đang hợp tác với cảnh sát, hay ít nhất ra là chuẩn bị. Bọn chị có vài việc phải chỉnh đốn trước." Chị ta nở một nụ cười hình thức nhưng mắt chị ta không cười.

    "Ý chị là chị đã thuyết phục anh ta đứng ra nhận tội thay," anh ấy cáo buộc.

    Chị ta nhìn tôi. "Đây là một cô gái mới hay Maria cuối cùng cũng đổi màu son môi rồi?"

    Anh ấy lờ đi câu hỏi. "Chị nghĩ chị đang làm gì vậy Lavinia?"

    "Ai cũng biết bố muốn chị nắm quyền, thế nên chị đang nắm quyền. Chị chỉ đơn thuần tuân theo ước nguyện của ông ấy thôi. Chúa biết cậu thì không mà."

    "Ông ấy đã để lại công việc đó cho tôi."

    "Adam, đừng có kịch tính nữa đi. Giờ chị đã trở về và mọi thứ sẽ nằm trong tầm kiểm soát nên cậu có thể đến Dublin mà sống tiếp cuộc sống của cậu. Ai ai cũng biết cậu không muốn dính líu gì tới công ty hết mà."

    Anh ấy lạnh lùng nhìn chị ta. "Chị nói sai rồi."

    Và tôi cảm thấy chiều hướng thay đổi, và chính trong giây phút đó mọi thứ khớp đúng vị trí và tôi biết lần này tôi đã đi đúng hướng.

    Đêm đó chúng tôi cùng nằm trong một phòng ngủ, tôi nằm trên chiếc giường lớn còn Adam nằm trên chiếc ghế sô pha dưới chân tôi. Tôi nín thở lắng nghe tiếng thở của anh, chắc và đều. Tôi lắng nghe và hy vọng; hy vọng anh sẽ còn thở thật lâu, hy vọng tim anh sẽ cứ tiếp tục đập. Cứ như tôi đang thưởng thức âm thanh anh còn sống. Nó trở nên quá dễ chịu với tôi đến mức cuối cùng tôi cũng thả lỏng người và hít thở lại dễ dàng. Tôi không chắc ai là người rơi vào giấc ngủ trước, nhưng tiếng thở của anh ấy đã nhẹ nhàng đưa tôi đến một giấc ngủ ngọt ngào lần đầu tiên sau một thời gian rất dài.
     
    chiqudoll, Nana268, Minh Dạ3 người khác thích bài này.
  2. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    21. How to Dig a Hole to the Other Side of the World - Làm thế nào để đào một cái lỗ xuyên sang phía bên kia thế giới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Our brother has gone to his place of rest in the peace of Christ. May the Lord now welcome him to the table of God's children in Heaven. With faith and hope in eternal life, let us assist him with our prayers."

    The congregation were standing at the Basil plot in Terryglass – Tír Dhá Ghlas, meaning the land of the two streams – at the north-eastern shore where the River Shannon entered Lough Derg. The world and its wife had turned out for Dick Basil's funeral; not because he was a popular man, no, they knew that wasn't true, but because of what he had brought to the community, to the communities, to the country. With a factory employing more than eight hundred people there were many families wondering and worrying about their jobs and their children's jobs now that Mr Basil had passed away. Hundreds of families survived on Basil pay cheques. He may have been a rude, arrogant man who took no prisoners and thought little of friendship, but he was a loyal man, a patriotic man who had been born and bred in North Tipperary. Though he travelled the world in his private jet, he always came home to the place he loved and did his best to help the people and its villages and towns. In the midst of a recession, with rising industrial, labour and energy costs, he'd held strong to keep production in this place he loved when the cost-effective option would have been to move it overseas. Now the future of the factory was in jeopardy. Dick Basil had his own personal reasons for keeping the business close, and locals feared that whoever came after him wouldn't feel the same loyalty to the area, particularly if either of his children, Lavinia and Adam, who were standing by the graveside, both looking cold – and only one of them from the icy weather – took over. Two kids who had moved out of North Tipperary at the earliest opportunity; one who regularly graced the society pages hosting glamorous charity dos and lunches in designer dresses, the other out of public view, rescuing others in the Irish Coast Guard. One had a kindness, the other was selfish. They hoped for Adam but knew Lavinia was the business brain, though there had been accusations implicating her in a foul Ponzi scheme. Now it was rumoured her children had been enrolled in a nearby boarding school, adding fuel to the fire. And then there was their cousin Nigel, hiding among the black suits by the graveside, who since taking charge of Bartholomew's had closed down the Irish factory and moved production to China. Everyone hoped that if he got involved and the two companies merged, as rumour suggested, he wouldn't close down the Tipperary factory as well. They were keeping an eye on him. They watched everyone's faces, looking for signs of what was to come, until it was time for the congregation to bow their heads for the rite of committal. Change was ahead, they all knew it and were readying themselves. It was imminent and it was inevitable.

    I felt awkward, standing between Lavinia and Adam at the graveside. Lavinia was wearing large black bug-eyed glasses and a severe black coat that looked like something from the Victorian era. Her blonde hair was perfectly coloured and coiffed, her forehead unnaturally wrinkle free, her lips nicely plump and freshly injected. Her husband appeared significantly more aged than she. They were actually the same age, but recent problems and the looming threat of imprisonment had reduced him to a grey-haired, white-faced old man. The children stood beside him, ten and eight, their faces showing little sign of grief for their loving grandfather, because that man did not exist to them.

    In the distance the cameras continued to snap. Click click click. Paparazzi and news photographers were competing for the best photo of the disgraced businessman who had returned to Ireland to bury his father-in-law. People like Lavinia frightened me. Cold, calculating, emotionally stunted, undefeatable, they were cockroaches skilled in survival, even if it meant destroying their adversaries in the process, even if those adversaries were their nearest and dearest. Their thinking was unnatural, their 'love' unnatural. Having seen her in action, I shared Adam's conviction that his sister was involved in the Ponzi scheme, yet somehow she had convinced her husband to fall on his sword and absolve her. It was a calculated move that had nothing to do with guilt and penance and everything to do with the legal block on Lavinia receiving her inheritance until she'd been working at the company for ten years.

    I had read my piece as Adam had asked and when the Mass came to an end Lavinia had lifted her chin and looked down her nose at me.

    "Lovely reading. Very moving," she'd said with a smirk, as if the very idea of her being moved by anything other than a court order amused her.

    The funeral, the whole day, was nothing other than awkward for me. I'd been rudely ignored by some while others had offered sympathies for a loss I couldn't feel. Old women with pinched, sympathetic faces had clasped my hands and squeezed them in an effort to convey their understanding of my pain, when the only pain I felt was in my fingers and knuckles as a result of their iron grip on me.

    As the coffin was lowered into the ground I felt a shift in Adam's bodyweight, I felt his shoulder shake, his hand go to his face. I knew he'd want this moment to himself but I couldn't help it, I reached out and took his free hand in mine. He looked at me in surprise and I realised his eyes were completely dry. He was grinning from ear to ear, his hand trying to cover his smile. I looked at him in shock, my eyes widening, warning him to stop. People would see, cameras were pointed at him, but knowing this only made me want to laugh too. Laughing as his father's coffin was being lowered into the ground and earth was tossed on top had to be the number one most inappropriate moment, but that just made the laughter all the harder to suppress.

    "What was that about?" I asked as soon as the crowd began dispersing and we were free to make our way through the well-wishers to the car. There was no limousine for the family; Lavinia and Adam had no intention of sharing a car. As chief mourner, Lavinia rode in the front car with Maurice and the children, while Pat, silent as usual, drove Adam and me in his dad's car, which was now nominally Adam's though Lavinia had announced her intention to challenge that.

    "I'm sorry, it was just a thought that came into my head." He smiled again, a laugh bubbling under the surface. "I'm not going to pretend to be sad, Christine. I mean, I am genuinely sad that my father has passed away. It's a sad day, a sad thing, but I'm not going to mope around, acting like my world has fallen apart. And I'm not going to apologise for that. Believe it or not, you can be a fully functioning human being after the death of a loved one."

    I was surprised by this display of strength. "So tell me what you found so funny as they lowered your father's body into the earth for eternity?"

    He bit his lip, and shook his head, the smile forming on his face again. "I was trying to remember him. I was trying to recall something moving, a moment we shared together. It's a big deal, seeing your father lowered into the ground, I was trying to feel the loss, honour him.. I thought having an appropriate memory would be fitting for the moment, respectful." He laughed again. "But all I could think about was the last time I spoke to him. The last time I saw him, you know, in the hospital."

    "Of course I remember. I was there."

    "But you weren't. After I was released by security and they took everyone out of the room, he and I spoke. I wanted to make sure he knew I hadn't done what Nigel accused me of. It was important to me that he knew that."

    I nodded.

    He smiled. "He didn't believe me. And he said.." He started laughing again and I couldn't help but join in. "He said, I don't like that bitch. Not at all. Not one bit." He could barely get the words out, he was laughing so hard. "And then I left," he squeaked, forcing the last words out.

    I stopped laughing, not finding it funny any more. "Who was he talking about?"

    He managed to stop laughing for a split second to squeeze the word out, but then collapsed again into wheezy hysterics. "You."

    It took me a while to see the funny side and the more I didn't laugh, the more he laughed, the more hysterical he became and the more contagious his laughter became to me. Pat had to drive around the estate for ten minutes so Adam could compose himself before joining the funeral-goers, and by that time his eyes were red raw from laughter and he looked like he'd been crying.

    "I don't really get why it's so funny," I said, wiping my eyes as we made our way up the steps to the mansion.

    I could hear the rumble of polite reserved conversation inside. It seemed the whole of North Tipperary had turned out, and the Taoiseach's aide de camp was present; my dad had been right about the Basil family's connections.

    Adam stopped on the stairs and gave me a look, a peculiar look that made my stomach go all funny. He looked as if he was going to say something but the door was pulled open wide and Maureen greeted us with a panicked look.

    "Adam, there are gardái in the drawing room."

    Adam said he'd called it the bad news room when he was growing up, and the name had stuck with him. The wood-panelled room had been the parlour of the original house, before the building was extended three thousand times in every direction. It was the room in which his mother had learned she had cancer, it was the room she'd died in, and while mourners gathered across the hall to mark Dick Basil's death, it was the room where Maurice Murphy, husband of Lavinia, was arrested by the guards before being led to a waiting patrol car and driven to the station for questioning, and it was where the family would subsequently learn that he was being charged with eleven counts of theft and eighteen of deception for the sum of fifteen million euro. The remaining five million could not be taken into account as Mr Basil had refused to press charges and now was dead and buried, silenced for ever.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Người anh em của chúng ta đã đến nơi an nghỉ trong sự bình an của Thiên Chúa. Nguyện xin Chúa dang tay đón chào ông đến bày con của Đức Chúa trời nơi thiên đường. Với lòng trung thành và niềm hy vọng vào cuộc sống vĩnh hằng, xin hãy để chúng tôi cầu nguyện tiễn đưa ông."

    Đám đông đứng ở khu đất nhà Basil ở Terry Glass -Tír Dhá Ghlas, nghĩa là vùng đất của hai dòng suối – ở bờ biển phía Đông Bắc nơi con sông Shannon chảy vào hồ Lough Derg. Cả thế giới và những bà nội trợ đều đến dự đám tang của Dick Basil; không phải vì ông ấy được nhiều người ưa, không, họ biết là không phải, mà là vì những gì ông ấy đem đến cho cộng đồng này, cho đất nước. Với một nhà máy tạo công ăn việc làm cho hơn tám trăm người, có rất nhiều gia đình đang băn khoăn lo lắng về công việc của họ và của con họ khi giờ đây ngài Basil đã từ giã cõi trần. Hàng trăm gia đình sống nhờ vào tiền của Basil. Ông ấy có thể là một người thô lỗ, ngạo mạn, không coi ai ra gì và hiếm khi nghĩ tới tình bạn, nhưng đồng thời ông ấy cũng là một người trung thành, yêu nước được sinh ra và lớn lên ở Bắc Tipperary. Dù ông ấy có chu du vòng quanh thế giới bằng phi cơ riêng thì ông ấy vẫn luôn trở về nơi mình yêu quý và cố gắng hết sức để giúp đỡ người dân, làng mạc và thị thành nơi đó. Giữa cuộc suy thoái kinh tế, khi chi phí cho kỹ nghệ, lao động và năng lượng tăng cao, ông ấy vẫn vững vàng duy trì sản xuất ở nơi ông ấy yêu quý này khi lựa chọn hiệu quả chi phí có nghĩa là phải đưa nó ra nước ngoài. Giờ đây tương lai của nhà máy đang lâm nguy. Dick Basil có lý do riêng của mình khi giữ việc kinh doanh trong nội bộ gia đình, và những người dân địa phương sợ rằng người kế tục ông ấy sẽ không có cùng lòng trung thành như thế với vùng đất này, đặc biệt nếu người kế nhiệm là một trong hai người con của ông, Lavinia và Adam, những người đang đứng bên nấm mồ, đều trông lạnh lùng – mà đó là chỉ có một người trong số họ đến từ nơi có thời tiết giá lạnh thôi đấy. Hai đứa trẻ đã dọn khỏi Bắc Tipperary ngay khi có cơ hội; một người thường xuyên làm duyên làm dáng trong các bữa tiệc tối và tiệc trưa từ thiện xa hoa của các tổ chức xã hội trong những bộ váy áo được thiết kế riêng, người kia thì biến mất khỏi con mắt người đời, đi cứu người với Đội Tuần Tra Bờ Biển Ireland. Một người tử tế, người kia ích kỷ. Người ta hy vọng vào Adam nhưng biết rằng Lavinia mới có đầu óc kinh doanh, mặc dù cũng có những cáo buộc cho rằng chị ta đang âm mưu làm ăn lừa đảo. Giờ còn có tin đồn con của chị ta đã được đăng ký vào học trong một trường nội trú gần đó, càng đổ thêm dầu vào lửa. Rồi còn có người anh họ Nigel của họ, lẩn giữa những bộ vét đen gần huyệt mộ, người từ khi đảm trách công ty Bartholomew đã đóng cửa nhà máy ở Ireland và đưa việc sản xuất sang Trung Quốc. Ai ai cũng hy vọng rằng nếu hắn ta vào cuộc và sáp nhập hai công ty, như tin đồn, thì hắn ta sẽ không đóng cửa nốt nhà máy ở Tipperary. Bọn họ đang để mắt tới hắn ta. Họ quan sát gương mặt của từng người, tìm kiếm dấu hiệu của những điều sắp đến, cho đến khi tới lúc đoàn người cúi đầu cho nghi thức hạ huyệt. Sự thay đổi đang ở phía trước, ai cũng biết và đang chuẩn bị tinh thần. Điều đó sắp xảy ra và là điều không thể tránh khỏi.

    Tôi cảm thấy kì cục khi đứng giữa Lavinia và Adam bên nấm mộ. Lavinia đang mang một cặp kính đen to bản và một chiếc áo khoác đen xấu đui nhìn như đồ từ thời Victoria. Mái tóc vàng của chị ta được cắt và nhuộm hoàn hảo, trán nhẵn nhụi không một nếp nhăn một cách phi tự nhiên, cặp môi mới được bơm đầy đặn. Chồng chị ta trông già hơn chị ta đáng kể. Thật ra bọn họ cùng tuổi, nhưng những rắc rối gần đây cộng với bản án treo trên đầu đã khiến anh ta xuống cấp thành một gã đàn ông già nua, tóc bạc cùng gương mặt trắng bệch. Mấy đứa trẻ đứng cạnh anh ta, đứa lên mười đứa lên tám, mặt không biểu hiện sự đau thương nào dành cho người ông yêu quý của mình, vì người đàn ông ấy với chúng không tồn tại.

    Phía xa xa, tiếng máy ảnh liên tục kêu lên tách tách. Tách tách tách. Cánh thợ săn ảnh và phóng viên ảnh đang cạnh tranh nhau chụp cho được tấm hình đẹp nhất của vị doanh nhân bị ghét bỏ đã quay lại Ireland để chôn cất cha vợ mình. Những người như Lavinia làm tôi sợ. Lạnh lùng, tính toán, khó dò, bất bại, họ là những con gián lão luyện trong việc sống sót, ngay cả khi phải tiêu diệt đối thủ, ngay cả khi những đối thủ đó là những người thân cận nhất và yêu quý nhất. Suy nghĩ của họ quái đản, "tình yêu" của họ quái đản. Vì đã nhìn thấy chị ta ngoài đời, tôi đồng ý với cáo buộc của Adam rằng chị của anh đang âm mưu lừa đảo gì đó, nhưng bằng cách nào đó chị ta đã thuyết phục được chồng mình ra đầu thú và từ đó miễn hứng tội cho chị ta. Đó là một hành động có tính toán, không hề liên quan đến sự ăn năn và hối lỗi mà hoàn toàn là về rào cản pháp lý ngăn không cho Lavinia hưởng quyền thừa kế cho đến khi chị ta có mười năm cống hiến cho công ty.

    Tôi đã đọc phần điếu văn của mình như Adam nhờ, và khi bài điếu kết thúc, Lavinia hất cằm lên và liếc nhìn tôi.

    "Bài phát biểu mới hay làm sao. Xúc động quá cơ," chị ta nói với một nụ cười khinh khỉnh, nhưng thể việc chị ta thấy xúc động bởi một điều gì khác ngoài một phiên tòa khiến chị ta buồn cười vậy.

    Tang lễ kéo dài cả ngày đối với tôi chẳng là gì hơn sự lúng túng. Tôi bị nhiều người thô lỗ ngó lơ trong khi nhiều người khác lại bày tỏ sự thông cảm cho một mất mát mà tôi không có cảm giác gì. Những người phụ nữ lớn tuổi với khuôn mặt nhàu nhĩ và đầy cảm thông siết chặt tay tôi, nỗ lực truyền đạt sự thông cảm với nỗi đau của tôi trong lúc sự đau đớn duy nhất tôi cảm giác được là ở những ngón tay và đốt xương của mình khi họ siết tay tôi quá chặt.

    Khi cỗ quan tài hạ xuống lòng đất, tôi cảm thấy cơ thể Adam nhúc nhích, tôi cảm thấy vai anh chùng xuống, tay anh đưa lên che mặt. Tôi biết anh ấy muốn trải qua giây phút này một mình, nhưng tôi không thể kềm lòng. Tôi với tay nắm lấy bàn tay kia của anh. Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi và tôi nhận ra mắt anh ráo hoảnh. Anh ấy đang toe toét cười đến tận mang tai, bàn tay che mặt đang cố che đi nụ cười. Tôi choáng váng nhìn anh ấy, mắt trợn lên cảnh báo anh ấy thôi đi. Người ta sẽ thấy, những chiếc máy ảnh đang chĩa vào anh ấy, nhưng biết thế chỉ khiến tôi cũng muốn phá ra cười. Cười cợt trong lúc quan tài của cha anh ấy đang được hạ xuống và đất được hất lên trên hẳn phải đứng đầu trong danh sách những thời điểm không thích hợp nhất, nhưng như vậy chỉ khiến khó mà nén được tiếng cười hơn mà thôi.

    "Chuyện đó là sao vậy?" tôi cật vấn ngay khi đám đông bắt đầu giải tán và chúng tôi tự do luồn lách qua những người luôn miệng chúc lành để trở ra xe. Gia đình này không xài xe limousine; Lavinia và Adam không định dùng chung một chiếc xe. Là thân nhân đầu nhất của người chết, Lavinia ngồi trên chiếc xe đi đầu với Maureen và lũ trẻ, trong khi Pat, vẫn im lặng như mọi khi, chở Adam và tôi trên chiếc xe của bố anh ấy, giờ trên danh nghĩa là thuộc về Adam dù Lavinia đã tuyên bố ý định giành lại nó.

    "Tôi xin lỗi, chỉ do một suy nghĩ chợt đến thôi mà." Anh ấy lại mỉm cười, cố nén không cười thành tiếng. "Tôi sẽ không giả vờ buồn, Christine à. Ý tôi là tôi thành thật buồn vì bố tôi đã qua đời. Nó là một ngày buồn, một chuyện buồn, nhưng tôi sẽ không khóc lóc giả vờ như cả thế giới của tôi đã sụp đổ. Và tôi không định xin lỗi vì điều đó. Tin hay không thì tùy, cô vẫn có thể hoàn toàn sống như một con người sau cái chết của một người thân yêu."

    Tôi ngạc nhiên trước biểu hiện mạnh mẽ này. "Vậy nói cho tôi nghe có gì buồn cười đến thế khi người ta hạ người bố anh vào lòng đất vĩnh viễn vậy?"

    Anh ấy cắn môi và lắc lắc đầu, nụ cười lại nở ra. "Tôi đang cố gắng nhớ lại về ông ấy. Tôi đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó xúc động, một khoảnh khắc mà chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ. Nhìn thấy cha mình bị đưa xuống đất là chuyện lớn lắm, tôi đang cố cảm thấy mất mát và trân trọng ông ấy.. Tôi nghĩ nhớ lại một kỉ niệm thích hợp sẽ phù hợp với giờ phút đầy tôn kính đó." Anh ấy lại bật cười. "Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ được là lần cuối cùng nói chuyện với ông ấy. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông ấy, cô biết đấy, trong bệnh viện."

    "Dĩ nhiên tôi nhớ. Tôi đã ở đó mà."

    "Nhưng cô không có ở đó. Sau khi tay bảo vệ thả tôi ra và hộ tống tất cả mọi người ra khỏi phòng, ông ấy và tôi đã nói chuyện. Tôi muốn chắc chắn rằng ông ấy biết tôi đã không làm những điều là Nigel vu cho tôi. Việc ông ấy biết điều đó rất quan trọng với tôi."

    Tôi gật đầu.

    Anh ấy mỉm cười. "Ông ấy không tin tôi. Và ông ấy nói.." Anh ấy lại phá ra cười và tôi không thể không cười theo. "Ông ấy nói: Ta không thích con nhỏ đó. Không hề. Không một chút nào." Anh ấy gần như không thể nói nên lời vì cười quá nhiều. "Rồi tôi bỏ đi," anh ấy rít lên, cố gắng nói những chữ cuối.

    Tôi thôi cười, không thấy vui nữa. "Ông ấy nói ai?"

    Anh ấy cố ngưng cười một tích tắc để nói được thành lời, nhưng rồi lại cười nắc nẻ như điên. "Cô."

    Tôi suy nghĩ một lúc về khía cạnh hài hước và tôi càng không cười, anh ấy lại càng cười lớn hơn, anh ấy càng kích động tôi lại thấy tiếng cười của anh càng dễ lây. Pat phải lái vòng quanh khu nhà mười phút đồng hồ để Adam có thể nghiêm túc lại trước khi góp mặt trong buổi gặp mặt sau đám tang, và đến lúc đó thì mắt anh đã đỏ kè lên vì cười và nhìn anh ấy như đã khóc nãy giờ rồi.

    "Tôi không thật sự hiểu sao chuyện đó lại buồn cười," tôi vừa nói vừa chùi mắt trong lúc chúng tôi bước lên cầu thang vào trong tòa nhà.

    Tôi nghe tiếng lầm rầm từ những cuộc trò chuyện lịch sự, kín đáo bên trong. Cứ như thể toàn bộ cư dân vùng Bắc Tipperary đều có mặt, và sĩ quan phụ tá cho thủ tướng cũng có mặt; bố tôi đã đúng về những mối quan hệ của gia đình Basil.

    Adam dừng bước trên đầu cầu thang và trao cho tôi một cái nhìn, một cái nhìn đặc biệt làm bụng dạ tôi lại nhộn nhạo muốn cười. Nhìn anh cứ như thể sắp nói gì đó nhưng cánh cửa đã bật mở và Maureen ra đón chúng tôi với ánh mắt hoảng loạn.

    "Adam, có cảnh sát chờ trong phòng vẽ."

    Adam nói anh ấy từng gọi nó là căn phòng tin xấu hồi anh ấy còn thiếu niên, và anh cứ nhớ mãi cái tên đó. Căn phòng ốp gỗ vốn là phòng khách của căn nhà ban đầu, trước khi tòa nhà được nới rộng ra hơn ba ngàn lần theo mọi hướng. Trong căn phòng đó, mẹ anh ấy đã biết tin mình bị ung thư; trong căn phòng đó, bà ấy đã chết, và trong lúc những kẻ khóc than đang tập trung bên kia sảnh lớn để tưởng niệm cái chết của Dick Basil, đó là căn phòng nơi Maurice Murphy, chồng của Lavinia, bị cảnh sát bắt và áp giải ra xe tuần tra, về đồn để thẩm vấn, và đó là nơi sau đó gia đình sẽ biết tin anh ta bị cáo buộc mười một tội danh ăn cắp và mười tám tội danh lừa đảo với tổng giá trị mười lăm triệu euro. Năm triệu còn lại không được tính vào vì ngài Basil đã từ chối chính thức buộc tội hắn ta và giờ ông ấy đã chết và nằm dưới lòng đất, im lặng mãi mãi.
     
    chiqudoll, Nana268, Minh Dạ3 người khác thích bài này.
  3. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    22. How to Solve Will and Inheritance Disputes in Eight Easy Ways - Làm sao để giải quyết di chúc và các tranh chấp thừa kế bằng tám cách

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "I don't understand why she has to be here," Lavinia said, neck tall and chin high as though she had an invisible brace on which prevented her from assuming the posture of a normal human being.

    I squirmed in the leather couch. I completely agreed with Lavinia; why I was there was beyond me too. It felt inappropriate to be present at such a private affair – the reading of Dick Basil's will – but Adam had insisted on me being there and I had gone along with it even though I wasn't sure why. For all I knew, he was worried he might feel an uncontrollable urge to leap out the window or cut himself with the letter opener or do some damage with the eighteenth-century poker in the fireplace if he didn't like what he heard when the will was read. I still wasn't sure what exactly he wanted to hear; I don't think he was too sure either. All along I'd assumed that the worst thing for Adam would be ending up as CEO of Basil's, which was why I'd tried to figure out ways to relieve him of that duty. But as soon as Lavinia came into the picture, he suddenly declared he wanted the job. Now he was on a mission to ensure she had nothing to do with the company. It was as if the minute she showed up he realised he cared. It wasn't only duty, or a sense of rising to the occasion and doing what one must, it went deeper than that. Basil's was in his heart. It was a part of his make-up as much as his flesh and bones were. It had taken losing it for him to realise that.

    "I should leave," I whispered to Adam.

    "You're staying," he said firmly, not bothering to whisper. All heads turned to look at us.

    We all sat fidgeting nervously: Adam and me on one brown leather couch, and on the other Lavinia and Maurice, whose lawyers had got him out on bail only an hour or so earlier. He appeared to be on the verge of a coronary; his eyes were red and raw, his face sagged with exhaustion, and his skin was dry and blotchy.

    The reason everyone was nervous was because while Adam believed, and had been told, the job would go to him, now that the eldest child, Lavinia, was home she had prior claim. Plus there was no knowing what she might have done to secure her future while her father was on his death bed. So now Adam wanted the job and Lavinia wanted it more than ever.

    Arthur May, the lawyer, cleared his throat. A seventy-year-old with long wavy grey hair, slicked with gel and tucked behind his ears, and a beard like a musketeer, he had attended the same boarding school as Dick Basil and was one of the few men that he'd trusted. There was a moment's silence while he looked around to ensure he had everyone's attention, then he began reading the will in a clear, crisp, authoritative voice that made it clear here was a man who was not to be argued with. When he reached the part where, in accordance with Richard Basil's wishes and in compliance with the last will and testament of the late Bartholomew Basil, Adam Richard Bartholomew Basil was to take control of Basil's and become its CEO, Lavinia jumped up out of the couch and screeched. No words in particular, just a banshee wail, as if she were a woman who'd been accused of witchery and tied to a burning stake.

    "Impossible!" she spluttered, suddenly coherent again. "Arthur, how could this be?" She turned and pointed an accusing finger at Adam. "You tricked him! You tricked a dying old man."

    "No, Lavinia, that's what you tried to do," Adam said coolly. He was utterly calm. I couldn't quite believe it; here he was, completely at peace with the decision and the role, when only a week or so earlier he had been threatening to jump off a bridge.

    "This bitch had something to do with it!" She pointed her manicured nail at me. My heart hammered at suddenly being the centre of attention in another family's mess.

    "Leave her out of it, Lavinia. It's got nothing to do with her."

    "You've always been the same, Adam – pussy-whipped by every woman you've ever been with. Barbara, Maria, and now this one. Well, I've seen your funny little bedroom arrangements and I can guess what's going on!" She narrowed her eyes at me and I recoiled. "What, she won't sleep with you until you're married? She wants your money, Adam. Our money – and she's not getting it. Don't think you can fool me, you little bitch."

    "Lavinia!" Adam exploded in that terrifying angry voice. He shot up from the couch as if he wanted to rip his sister's head off and eat it. Lavinia was immediately silenced. "The reason Father left the company to me is because you stole five million from him. Remember?"

    "Don't be so childish!" Tellingly, she looked away as she said this. "He gave it to us to invest."

    "Oh, it's us now, is it? Pity Maurice has to face the music on his own, isn't it, Maurice?"

    If Maurice had looked to be a broken man before, he seemed close to disintegration now.

    "That's right, Lavinia," Adam continued, "Father gave the money to you to invest – in your villa in Nice, in the extension to your house, in all those fancy soirees you hosted to get your face in magazines and raise money for charities that I'm beginning to wonder even existed."

    "It wasn't like that," Maurice said quietly, shaking his head and looking at the ground as if reading the words from the carpet. "It wasn't like that at all."

    He'd probably been repeating the phrase continuously since the police took him in for questioning. He lifted his eyes to the lawyer, his voice still worryingly subdued. "What about the children, Arthur? Did he include them?"

    Arthur cleared his throat, put on his glasses, happy to get back to the point. "Portia and Finn are to receive their inheritance of two hundred and fifty thousand apiece on their eighteenth birthdays."

    Lavinia's ears pricked up. "And what about me? His daughter?" She'd lost out on the big prize of running the company, but what was behind door number two? Perhaps she could save herself yet?

    "He left you the holiday home in Kerry," Arthur replied.

    Even Adam was stunned. From the expression on his face he was veering between finding it amusing and feeling guilty for his sister who wanted and wanted so much that eventually she'd attracted her fears and lost everything.

    "That house is a shit hole!" she shouted. "A rat wouldn't holiday there, let alone live in the dump."

    Arthur looked at her as if he'd seen it all before and was tired of the histrionics.

    "And what about this house?"

    "It has been left to Adam," he said.

    "This is a fucking disgrace!" she spat. "Granddad's will is perfectly clear: In the event of Dad's death, the company falls to me."

    "If I may explain.." Arthur May took off his glasses slowly. "Your grandfather stated that on your father's death the company should pass to the eldest sibling, which indeed is you, Lavinia. But there was a clause, of which you may not be aware, stating that if the eldest child were to be convicted of a felony or crime, or declared bankrupt, the company would pass to the next in line."

    Her mouth fell open.

    "And I believe," Arthur continued, giving her a long look with dancing blue eyes, which made me think he was rather enjoying this, "that, leaving aside the recent criminal charges and whatever other actions may be pending, you have recently declared yourself bankrupt."

    "Jesus, Lavinia!" Maurice leapt to his feet, suddenly animated. "You said that this would be okay. You said you had a plan. That it would work. I don't see it bloody working, do you?"

    It was obvious from Lavinia's reaction that this was rare behaviour from him.

    "Okay, darling," she said in a calm, measured voice. "I understand. I'm surprised too. Daddy gave me his word, but I think now he set me up. He told me to come home. Let's go somewhere to talk about this. People can hear."

    "I have spent the entire day, the entire day being harassed and interrogated over and over.."

    "Okay, sweetheart," she interrupted nervously.

    "Do you know what they said I could get?"

    "They're only trying to scare.."

    "Ten years." His voice trembled. "The average sentence is ten years. TEN YEARS!" he yelled in her face, as if he didn't think she'd grasped the importance of what he was telling her.

    "I know, dear."

    "For a crime I was not alone in.."

    "Okay, darling, okay." She smiled nervously, reaching for his arm in an effort to usher him out of the room. "Clearly Daddy has tried to have his last laugh." Her voice trembled then. "But that's okay, I have a sense of humour too and I'll have my last laugh. I'll contest this will," she said, composure fully gathered.

    "You don't have a leg to stand on," Adam said. "Give it up, Lavinia."

    I barely recognised the man I had seen trembling on the bridge, the man who had been silenced in his father's presence, who had retreated into his shell as soon as we'd driven through the gates of his home. Nor did Lavinia, evidently, because she was looking at him as if he had been possessed. But it didn't stop her getting in one last killer insult:

    "You don't know the first thing about running a business. You fly helicopters, for Christ's sake. You are utterly inadequate and emotionally incapable of dealing with the pressures of running a business. You will ruin this company, Adam." She tried to stare him down, but it didn't work. In the end she stormed out of the room with Maurice in tow, his energy spent now, shuffling along behind her like a shadow.

    "I'm sorry about that, Arthur," Adam said.

    "Not to worry, old chap." Arthur got to his feet and started packing up his briefcase. "I quite enjoyed it," he admitted, a mischievous glint twinkling in his eye.

    Adam's phone rang. A concerned expression came over his face as he looked at the screen, and he excused himself and moved to the corner of the room to take the call.

    Arthur leaned across to me and said quietly, "I don't know what you're doing with this man, but keep doing it – I haven't seen Lavinia get a talking to like that in a very long time and I can't recall this young man ever looking quite so self-assured. It rather suits him."

    I smiled, feeling proud of Adam and of how far he'd come, all in a little under two weeks. But at the same time he had a long road ahead of him – and I wasn't only thinking about Basil's and the pressures that would bring. The problems Adam had weren't the kind that would go away overnight, or even in two weeks. I could only hope he was in a better place now, with the tools to help himself. If not, I had failed.

    "Arthur, it looks as though you're going to be busy for a while," Adam said, coming off the phone. "That was Nigel. It seems Lavinia had already done a deal with him to merge Bartholomew and Basil and sell the whole lot to Mr Moo."

    "The ice-cream company?" Arthur asked, astonished.

    Adam nodded. "They were working on the fine print and were all set to announce it as soon as Lavinia got control."

    Arthur thought about it, then laughed. "Your father certainly led her down the garden path. He took great delight in doing it, too." Then he got serious. "She acted without any authority whatsoever. Lavinia has no role in Basil, it won't stand up.. unless, of course, you want it to?"

    Adam shook his head.

    Arthur smiled. "Nigel is going to be one very angry boy."

    "I'm used to angry Basils."

    "You probably don't care to hear it, Adam, but your father would be proud of you. He wouldn't tell you, of course, he'd rather die first – which he has. But take it from me, kid, he'd be proud of you. He told me you didn't want the company, but.." he held his hand up to stop Adam explaining – "I feel you should know that we worked hard over the last few months, drawing up this will. It was most definitely you he wanted at the helm."

    Adam nodded his gratitude. "You'll miss him, Arthur. Friends for how long?"

    "Sixty-five years." Arthur smiled sadly, then he chuckled. "Ah, who am I kidding? I'll be the only one who misses the old bastard."

    I looked at Adam, hands in the pockets of his smart suit, standing by the old fireplace in the mansion, a portrait of his grandfather above the mantelpiece, the resemblance startling. He was delicious. We locked eyes then and my heart began to hammer. My stomach flipped and whirled, I couldn't take my eyes off him and hoped he couldn't read how I was feeling.

    "You asked me what I used to do here, when I was all alone as a boy."

    I nodded, happy he had spoken first, not trusting myself to say anything.

    "It's noon." He checked his watch. "We have four more hours of light and then we can head back to Dublin. Okay with you?"

    I nodded. The longer I had him to myself, the better.

    In four hours, I got a taste of what his life had been like at Avalon Manor. We went out on the near-freezing lake in the boat, we ate a picnic that Maureen had prepared for us: Cucumber sandwiches and freshly squeezed orange juice, because that's what he used to have. Then we climbed in a golf buggy and he drove me around the two-thousand-acre estate. We went clay-pigeon shooting, had a go at archery, he showed me where he went fishing.. But the longest time was spent sitting in the boatshed, wrapped in blankets, drinking hot whisky from flasks, watching the sun going down on the lake.

    He sighed, a heavy weary sigh.

    I looked at him.

    "Am I going to be able to do this?"

    My mind ran through a selection of words and phrases from my positive-thinking books, but in the end I stopped myself, settling instead on a simple, "Yes."

    "Everything is possible with you, isn't it?"

    "Most things are possible." Then, more to myself. "But not everything."

    "Like what?"

    Like me and you.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi không hiểu sao cô ta lại phải ở đây," Lavinia nói, cổ vươn ra và cằm vênh lên trời như thể chị ta đang đeo một cái khung vô hình ngăn không cho chị ta ngồi theo tư thế như của người bình thường.

    Tôi lúng túng trên chiếc ghế sô pha bọc da. Tôi hoàn toàn đồng ý với Lavinia; tại sao tôi lại có mặt ở đây đến cả tôi cũng không biết. Hiện diện trong một sự kiện riêng tư như thế này thật không phù hợp – buổi đọc di chúc của Dick Basil – nhưng Adam cứ khăng khăng bắt tôi đến đó, thế là tôi theo luôn dù chẳng biết tại sao. Từ tất cả những gì tôi biết, có lẽ anh ấy lo mình sẽ cảm thấy một thôi thúc không kiểm soát được muốn lao ra khỏi cửa sổ hay cắt cổ tay bằng con dao mở thư hay làm cái gì đó hại thân bằng que cời lửa có từ thế kỷ mười tám trong lò sưởi nếu anh ấy không thích những gì mình nghe thấy khi di chúc được đọc. Tôi vẫn không chắc chính xác thì anh ấy muốn nghe cái gì; tôi nghĩ anh ấy cũng không chắc. Suốt từ đầu đến giờ tôi đã cho rằng điều tệ nhất với Adam là bị làm CEO của công ty Basil, đó là lý do tôi đã cố gắng tìm cách giải phóng anh ấy khỏi nhiệm vụ đó. Nhưng ngay khi Lavinia xuất hiện, anh ấy đột nhiên tuyên bố mình muốn công việc đó. Hiện tại anh ấy đang ra sức khiến chị ta không can hệ gì được với công ty. Như thể vào chính cái giây phút chị ta xuất hiện, anh ấy nhận ra mình có quan tâm. Nó không chỉ là bổn phận hay cảm giác phải vươn lên vào đúng thời cơ đó và làm việc phải làm, nó còn sâu xa hơn thế. Công ty Basil đã nằm trong tim anh ấy. Nó là một phần cấu tạo nên anh ấy cũng như xương máu vậy. Phải đến khi mất nó anh ấy mới nhận ra điều đó.

    "Tôi nên đi thì hơn," tôi thì thầm với Adam.

    "Cô ở lại đây," anh ấy nói cứng, không thèm thì thầm. Mọi cái đầu quay qua nhìn chúng tôi.

    Tất cả chúng tôi đều ngồi trong bồn chồn, lo lắng: Adam và tôi ngồi trên một chiếc ghế sô pha bọc da màu nâu, trên ghế còn lại là Lavinia và Maurice, luật sư đã bảo lãnh hắn ra trong vòng chỉ một tiếng hay cỡ đó. Hắn ta trông như sắp sửa bị đột quỵ tới nơi: Mắt đỏ ngầu, mặt chùng xuống vì kiệt sức, da dẻ thì khô khốc và dơ dáy.

    Lý do mọi người căng thẳng là vì dù Adam tin rằng, và đã được bảo rằng chiếc ghế đó sẽ được truyền lại cho anh nhưng giờ đứa con trưởng, Lavinia đã quay về và có quyền ưu tiên. Thêm vào đó, không ai biết chị ta có thể đã làm gì để bảo đảm tương lai cho mình trong khi bố chị ta còn nằm trên giường bệnh. Như vậy bây giờ Adam thì muốn công việc đó còn Lavinia thì khao khát nó hơn bất kỳ thứ gì.

    Arthur May, vị luật sư, đằng hắng. Một người đàn ông bảy mươi tuổi với mái tóc bạc dài gợn sóng vén ra sau tai, bóng loáng gel vuốt tóc, cùng một bộ râu như của lính ngự lâm, ông ấy đã học cùng trường nội trú với Dick Basil và là một trong rất ít người mà ông ta tin tưởng. Không khí im lặng một lúc khi ông ấy nhìn quanh để đảm bảo tất cả mọi người đều đã chú ý vào mình, sau đó ông ấy bắt đầu đọc to di chúc bằng một giọng rõ ràng, gãy gọn và có uy, chứng tỏ rõ ràng đây là một người không nên tranh cãi cùng. Khi ông ấy đọc đến đoạn mà theo như di nguyện của Richard Basil và theo tờ di chúc cuối cùng và chúc thư của Bartholomew Basil, Adam Richard Bartholomew Basil sẽ tiếp quản công ty Basil và trở thành CEO, Lavinia nhảy dựng khỏi ghế và rít lên. Không có từ ngữ nào đặc biệt, chỉ là những tiếng la hét chói tai nhưng thể chị ta là một người đàn bà bị buộc tội là phù thủy và bị cột vào giàn thiêu.

    "Không thể nào!" chị ta lắp bắp, rồi đột nhiên mạch lạc trở lại. "Arthur, sao lại thế được chứ?" Chị ta quay qua chỉ một ngón tay trách móc vào Adam. "Mày đã lừa ông ấy! Mày đã lừa một ông già sắp chết."

    "Không, Lavinia, đó là điều chị cố làm," Adam lạnh lùng nói. Anh ấy rất bình tĩnh. Tôi chưa thể tin nổi; anh ấy đây, hoàn toàn dễ chịu với quyết định và vai trò đó, khi chỉ mới chừng một tuần trước còn dọa nhảy cầu tự tử.

    "Con quỷ cái này chắc chắn có liên quan!" Chị ta chĩa cái móng tay được cắt tỉa cẩn thận về phía tôi. Tim tôi đập mạnh vì đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý trong một rắc rối gia đình khác.

    "Để cô ấy yên đi, Lavinia. Chuyện chẳng liên quan gì đến cô ấy cả."

    "Mày lúc nào cũng thế, Adam ạ – bị dắt mũi bởi mọi con đàn bà mà mày cặp. Barbara, Maria và giờ là con này. Chà, tao đã thấy mấy thứ ngộ nghĩnh sắp đặt trong phòng mày và đoán được chuyện gì đang diễn ra!" Chị ta nheo mắt nhìn tôi và tôi rụt lại. "Sao, nó sẽ không ngủ với mày chừng nào mày chưa cưới nó sao? Nó muốn tiền của mày, Adam. Tiền của chúng ta – và nó đừng hòng có. Đừng nghĩ mày có thể lừa tao, con quỷ cái."

    "Lavinia!" Adam nổi giận đùng đùng, giọng điên tiết một cách đáng sợ. Anh ấy bật dậy khỏi ghế như muốn xé phăng đầu chị ta ra và nhai sống nó. Lavinia lập tức im bặt. "Lý do bố để lại công ty cho tôi là vì chị đã cuỗm của ông ấy năm triệu. Nhớ chứ?"

    "Đừng có trẻ con như thế!" Chị ta quay mặt đi chỗ khác khi nói câu này. "Ông ấy cho bọn tao để đầu tư."

    "Ồ, vậy ra giờ là bọn tao cơ à? Maurice đáng thương phải đối mặt với án tù một mình, phải không Maurice?"

    Nếu trước Maurice đã trông như một người bệ rạc thì giờ anh ta dường như sắp phân hủy tới nơi.

    "Đúng thế đấy, Lavinia," Adam nói tiếp. "Bố đã cho chị tiền để đầu tư – vào căn biệt thự của chị ở Nice, để chị đổ vào việc xây nhà cho to thêm, vào tất cả những váy áo lụa là để chị chường mặt lên tạp chí và gây quỹ cho những tổ chức từ thiện mà tôi bắt đầu băn khoăn không biết có tồn tại hay không."

    "Không phải như thế," Maurice khẽ lên tiếng, lắc đầu và nhìn xuống đất như đang đọc chữ trên tấm thảm. "Hoàn toàn không phải vậy đâu."

    Có lẽ anh ta đã lặp đi lặp lại câu này từ khi cảnh sát đem anh ta đi thẩm vấn. Anh ấy ngước mắt lên nhìn ông luật sư, giọng vẫn yếu ớt và đầy lo lắng. "Còn lũ trẻ thì sao hả Arthur? Ông ấy có nhắc tới chúng không?"

    Arthur hắng giọng, đeo kính lên, mừng vì được quay lại vấn đề chính. "Portia và Finn được nhận khoảng thừa kế hai trăm năm mươi ngàn mỗi đứa vào sinh nhật lần thứ mười tám của chúng."

    Tai Lavinia dỏng lên. "Còn tôi thì sao? Con gái của ông ấy?" Chị ta đã lọt mất giải thưởng lớn là được điều hành công ty, nhưng còn cái gì sau cánh cửa số hai? Có lẽ nó sẽ cứu được chị ta?

    "Ông ấy để lại cho cô căn nhà nghỉ hè ở Kerry," Arthur đáp.

    Ngay cả Adam cũng kinh ngạc. Từ nét mặt anh ấy, có thể nói anh ấy đang đứng giữa hai cảm giác buồn cười và áy náy thay cho người chị muốn và muốn quá nhiều đến nỗi cuối cùng chị ta đã đối diện với nỗi sợ lớn nhất của mình và mất mọi thứ.

    "Căn nhà đó là một cái lỗ chuột!" chị ta hét lên. "Một con chuột cũng chẳng đi nghỉ ở đó nói chi đến việc sống trong đống rác đó."

    Arthur nhìn chị ta như thể đã nhìn thấy cảnh tượng này trước đây rồi và đã phát mệt với tấn trò đó.

    "Còn căn nhà này thì sao?"

    "Nó được để lại cho Adam," ông ấy nói.

    "Đây là một sự ô nhục!" chị ta phun phì phì. "Di chúc của ông nội đã nói rõ: Nếu bố chết, công ty sẽ thuộc về tôi."

    "Tôi xin phép được giải thích.." Arthur May chậm rãi tháo kính ra. "Ông nội của cô nói rằng khi bố cô chết, công ty sẽ truyền lại cho người con lớn nhất, người đó đúng là cô, Lavinia. Nhưng còn có một điều khoản mà cô có lẽ không biết, nói rằng nếu người con trưởng bị kết án vì một tội hay phạm tội ác nào đó, hay tuyên bố phá sản, công ty sẽ được truyền lại cho người con tiếp theo."

    Chị ta há hốc mồm.

    "Và tôi tin là," Arthur tiếp tục, nhìn chị ta thật lâu bằng đôi mắt xanh nhảy múa, khiến tôi có cảm tưởng ông ấy đang thưởng thức việc này, "cho dù bỏ qua những cáo buộc phạm tội gần đây và bất cứ hành động nào khác đang còn dang dở thì gần đây cô đã tuyên bố phá sản."

    "Lạy Chúa, Lavinia!" Maurice bật đứng dậy, đột nhiên cử động. "Cô nói mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Cô nói cô có kế hoạch rồi. Và nó sẽ có thành công. Tôi không thấy nó thành công con khỉ khô gì, cô có thấy không?"

    Phản ứng của Lavinia cho thấy rõ ràng với anh ta hành động này là cực kì hiếm.

    "Không sao đâu anh yêu," chị ta nói bằng một giọng điềm tĩnh, có cân nhắc. "Em hiểu mà. Em cũng ngạc nhiên quá đỗi. Bố đã hứa với em nhưng giờ em nghĩ chắc bố gài em rồi. Ông ấy bảo em về nhà đi. Đi ra chỗ khác nói chuyện nào. Người ta nghe thấy đấy."

    "Tôi đã mất cả ngày trời, cả ngày trời bị quấy rối và tra khảo hết lần này đến.."

    "Được rồi mà anh yêu," chị ta căng thẳng ngắt lời.

    "Cô biết chúng nói tôi có thể bị bao nhiêu không?"

    "Bọn họ chỉ dọa.."

    "Mười năm." Giọng anh ta run lên. "Mức án trung bình là mười năm. MƯỜI NĂM!" anh ta hét vào mặt chị ta, như thể anh ta nghĩ chị ta chưa nắm được tầm quan trọng của điều anh ta đang nói.

    "Em biết rồi, anh yêu."

    "Vì một tội mà không phải chỉ mình tôi.."

    "Được rồi, anh yêu, được rồi mà." Chị ta mỉm cười lo lắng, với tay chạm vào cánh tay anh ta để cố kéo anh ta ra khỏi phòng. "Rõ ràng bố đã cố gắng để được cười cợt lần cuối cùng." Lúc đó giọng chị ta cũng run lên. "Nhưng không sao đâu, em cũng có khiếu hài hước và em sẽ được cười vào mũi bọn chúng lần cuối. Em sẽ kháng nghị lại tờ di chúc này," chị ta nói, lấy lại đầy đủ bình tĩnh.

    "Chị không có cơ sở nào để làm thế đâu," Adam nói. "Bỏ cuộc đi, Lavinia."

    Tôi hầu như không còn nhận ra người đàn ông run rẩy trên cây cầu, người chỉ biết câm nín khi ở cạnh bố mình, người đã thu mình vào vỏ ốc ngay khi chúng tôi vừa lái xe qua cổng nhà. Lavinia cũng vậy, rõ ràng là thế, vì chị ta đang nhìn anh như thể anh bị ám. Nhưng việc đó cũng không ngăn được chị ta tuôn ra lời sỉ nhục cuối cùng.

    "Mày không hề biết tí ti gì về việc điều hành một công ty. Mày lái trực thăng, vì Chúa. Mày hoàn toàn bất tài và vô năng trong việc giải quyết những áp lực khi điều hành một công ty. Mày sẽ hủy hoại cái công ty này, Adam." Chị ta cố gắng nhìn anh trừng trừng cho đến khi anh cụp mắt xuống nhưng không có tác dụng. Cuối cùng, chị ta đùng đùng ra khỏi phòng, Maurice theo sau, năng lượng của anh ta đã cạn kiệt, líu ríu bám theo chị ta như cái bóng.

    "Tôi xin lỗi vì chuyện vừa nãy, Arthur."

    "Đừng lo, anh bạn." Arthur đứng dậy và bắt đầu soạn đồ bỏ vô cặp táp. "Tôi thấy khá vui mà," ông ấy thừa nhận, một tia tinh nghịch loé lên trong mắt ông.

    Điện thoại Adam reo. Vẻ mặt anh ấy chuyển sang lo lắng khi anh ấy nhìn màn hình, rồi anh ấy cáo lỗi và ra góc phòng nghe điện.

    Arthur nhoài người tới tôi và nói khẽ, "Tôi không biết cô đang làm gì với người này, nhưng cứ tiếp tục làm đi – lâu lắm rồi tôi không thấy Lavinia bị sửa cho như vậy và tôi không thể nhớ được chàng trai trẻ này có bao giờ trông tự tin như vậy chưa. Hợp với cậu chàng đấy."

    Tôi mỉm cười, cảm thấy tự hào vì Adam và vì anh ấy đã đi được xa đến thế này trong chưa đến hai tuần. Nhưng cùng lúc đó, anh ấy còn một con đường dài phía trước – không chỉ từ công ty Basil và những áp lực nó đem lại. Những vấn đề của Adam không phải loại qua một đêm là biến mất, hay thậm chí qua hai tuần. Tôi chỉ có thể hy vọng anh ấy đang cảm thấy khá hơn nhiều, với những công cụ để tự giúp mình. Nếu không thì tôi thất bại rồi.

    "Arthur, có vẻ như bác sẽ bận rộn một thời gian đây," Adam nói và gác máy. "Xem ra Lavinia đã thỏa thuận để sáp nhập Bartholomew và Basil rồi bán cả hai cho Mr. Moo."

    "Cái công ty bán kem ư?" Arthur kinh ngạc.

    Adam gật đầu. "Bọn họ đang sửa soạn giấy tờ và sẵn sàng công bố ngay khi Lavinia nắm được quyền."

    Arthur suy nghĩ một lúc rồi bật cười. "Bố cậu chắc đã phát tín hiệu giả cho cô ấy rồi. Ông ấy hẳn cũng rất khoái trá nữa ấy chứ." Rồi ông ấy nghiêm trọng trở lại. "Cô ấy đã hành động mà không có bất cứ quyền hợp pháp nào. Lavinia không có vai trò gì ở Basil, nó sẽ không.. đương nhiên trừ khi cậu muốn thế?"

    Adam lắc đầu.

    Arthur mỉm cười. "Nigel sắp trở thành một cậu bé hết sức tức giận rồi đây."

    "Tôi quen với những người nhà Basil đầy giận dữ rồi."

    "Có thể cậu không buồn nghe, Adam, nhưng cha cậu sẽ tự hào về cậu. Dĩ nhiên ông ấy cũng sẽ không nói với cậu đâu, ông ấy thà chết trước còn hơn – mà thực tế là thế. Nhưng tin tôi đi, con trai, ông ấy sẽ tự hào về cậu. Ông ấy nói tôi cậu không muốn công ty, nhưng.." ông ấy giơ tay lên ngăn không cho Adam giải thích – "Tôi cảm thấy cậu nên biết chúng tôi đã chăm chỉ như thế nào trong mấy tháng qua để thảo nên bức di chúc này. Gần như chắc chắn ông ấy muốn cậu cầm bánh lái con tàu này."

    Adam gật đầu biết ơn. "Bác sẽ nhớ ông ấy, Arthur. Hai người là bạn bao lâu rồi nhỉ?"

    "Sáu mươi lăm năm." Arthur cười buồn, rồi tặc lưỡi. "A, tôi đang đùa với ai vậy chứ? Tôi sẽ là người duy nhất nhớ tới lão già đó."

    Tôi nhìn Adam, anh ấy đang thọc tay vào bộ vét được cắt may khéo léo, đứng cạnh cái lò sưởi kiểu cổ trong lâu đài, một bức chân dung của ông nội anh ấy treo bên trên bệ lò sưởi, giống nhau một cách đáng ngạc nhiên. Anh ấy mới thật hấp dẫn làm sao. Chúng tôi nhìn nhau, rồi tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Bụng dạ tôi đảo lộn, tôi không thể thôi nhìn anh ấy và hy vọng anh ấy không đọc được cảm giác của tôi lúc này.

    "Cô đã hỏi hồi nhỏ tôi từng làm gì ở đây khi chỉ có một mình."

    Tôi gật đầu, mừng vì anh ấy lên tiếng trước vì không tin tưởng vào những gì tôi nói ra lúc này.

    "Trưa rồi." Anh ấy xem đồng hồ. "Chúng ta còn bốn tiếng đồng hồ sáng sủa nữa và rồi chúng ta có thể quay lại Dublin. Cô thấy sao?"

    Tôi gật đầu. Có được anh cho riêng mình càng lâu càng tốt.

    Trong vòng bốn tiếng, tôi nếm trải được cuộc sống trước đây của anh ở trang viên Avalon. Chúng tôi chèo thuyền trên mặt hồ gần như đóng băng, chúng tôi ăn bữa ăn dã ngoại mà Maureen đã chuẩn bị cho chúng tôi: Bánh kẹp dưa chuột và và nước cam tươi, vì đó là thứ anh ấy từng ăn. Sau đó chúng tôi leo lên một chiếc xe chạy trong sân golf và anh lái xe đưa tôi đi quanh mẫu đất rộng hai ngàn hecta. Chúng tôi chơi bắn chim bồ câu bằng đất sét, chơi bắn cung, anh ấy chỉ cho tôi nơi anh câu cá.. Nhưng chúng tôi dành thời gian nhiều nhất cho việc ngồi trong căn nhà gỗ ngoài bến thuyền, quấn chăn, uống rượu whisky nóng trong chai dẹt, ngắm hoàng hôn buông xuống trên hồ.

    Anh thở dài, một tiếng thở dài mệt mỏi.

    Tôi nhìn anh.

    "Liệu tôi có thể làm được không?"

    Đầu óc tôi lướt qua một loạt những từ và câu từ những cuốn sách dạy suy nghĩ tích cực của tôi, nhưng cuối cùng tôi dừng lại, thay vào đó chỉ đơn giản đáp, "Có."

    "Mọi chuyện đều khả thi với cô phải không?"

    "Phần lớn mọi chuyện đều khả thi." Rồi tự nhủ thêm. "Nhưng không phải tất cả mọi chuyện."

    "Như cái gì?"

    Như em và anh.
     
    chiqudoll, Nana268, Minh Dạ3 người khác thích bài này.
  4. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    23. How to Prepare Yourself for a Goodbye - Làm sao để chuẩn bị nói lời tạm biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Late afternoon darkness began to descend and after a magical few hours, feeling as if it was just the two of us alone in the world, I came back to earth with a thud. It was time to return to Dublin. Pat drove us and we travelled in a comfortable silence. There was the occasional attempt at chat, but each time we plummeted into silence again my stomach twisted with knots. The closer we got to Dublin, the nearer his birthday drew, and soon it would be time for us to say goodbye. An intense two weeks, over before we knew it. The most intense two weeks of my life, in fact, finished, just like that. Of course it was possible we'd be able to see each other again, but it would never be the same, it would never be as intimate, as intense. And I should have been happy. I should have been celebrating: When I met him, he wanted his life to end, and now he seemed to be on the right road to finding his way. If I cared about him, the last thing I should want was for him to need me the way he had back then.

    Pat turned off the motorway and headed for the city centre.

    "Where are we going?" I asked, sitting up.

    "I booked a room in the Morrison Hotel," Adam explained. "It's nearer City Hall. I thought it would be easier."

    I felt my chest tighten and a light panic setting in. We were separating, parting ways. Deep breaths. Deep breaths. In out, in out. Perhaps it was me who had the separation anxiety and not him.

    "But our time's not up yet. We have one day left. Adam, if you think you're getting rid of me before this is done, you're wrong. I'm sleeping on your couch."

    He smiled. "I'm fine."

    He looked fine.

    "Well, maybe you are right now, at this moment, but we both know how quickly that can change. Besides, you have so much work to do on yourself. This is only the beginning, you know. And you really need to agree to see a therapist."

    "I agree," he said simply. He looked amused.

    "This isn't funny, Adam. Just because Maria is coming to the party doesn't mean anything for sure, not yet. I insist on staying with you until our deal is done."

    "I got us connecting rooms." He smiled. "And thanks for the reminder."

    I paused, embarrassed. "Oh. I wasn't trying to panic you, I was only, you know, trying to prepare you for what might happen." And again it struck me that I was the one who needed to be prepared.

    When we arrived at the Morrison Hotel we were escorted straight up in the elevator to the top floor, where Adam had booked a two-bedroom penthouse suite.

    "The view you requested, sir," the concierge said proudly.

    I walked to the floor-to-ceiling windows and peered out. Our room overlooked the River Liffey, and right below our window was the Ha'penny Bridge, shining gloriously, lit up on this dark evening with green uplighters and its three decorative lamps shining out over the water. I looked at Adam, alarm bells ringing in my head, but I tried not to react.

    "Happy?" Adam asked.

    "Our rooms aren't connecting," I said cheekily.

    "No," he laughed. "They seem to be separated by a dining area, a kitchen and a living room." He looked at me, amused. "I thought you'd like it."

    It was the most luxurious room I had ever been in, and I'd only ever been in two truly luxurious rooms, both courtesy of Adam.

    "It's amazing." I nodded. Apart from the view.

    It was late by the time we got to the hotel and neither of us wanted to do anything other than order room service and watch TV on the enormous plasma, sitting on the enormous couch. I was more comfortable with Adam just sitting in and doing nothing than I had ever been with Barry. We were easy together. The icing on the cake was that I very much, very very much wanted to sleep with Adam. I'd had little desire to do so with Barry. I'd found his uncertainty sweet at first, but then as time went on it began to frustrate me; I wanted definite, manly, certain hands on my body and I was irritated by how unsatisfied I felt afterwards, with him panting beside me, breathless, while I hadn't even begun. Of course in the beginning things had been different, but all too soon we became far too settled in our established routines and patterns. And we hadn't even been married one year. I couldn't imagine what we would have been like after thirty years.

    Whereas Adam.. being with Adam made me feel alive. Adam intoxicated me with dizzying effects. Despite the enormous couch, we sat close to each other in the middle. I was like a schoolgirl with a crush. I felt myself freeze and get all giddy. He was close to me! When our elbows brushed, I felt on fire. I couldn't concentrate on the movie. I was too happy, too light-headed, too sizzling and fizzling at that moment to be able to concentrate. I was also too aware of his proximity, his bare feet on the stool we both shared, his muscular body in tracksuit bottoms and T-shirt, reclining next to me, chilled out and oh so sexy at the same time.

    I was afraid to move my eyes from the TV, afraid to look at him in case it was obvious, in case it showed, in case he realised the woman whom he trusted to help him out of the depths of his despair was secretly dreaming about pulling down his trousers and taking him right there on the couch. I peeked at him from the corner of my eye: He was staring at the TV, totally absorbed, his hand moving mechanically from the popcorn bowl to his mouth. I looked quickly, saw the popcorn fall between his plump lips. I swallowed. Took another sip of my drink.

    "I'm going to have a shower," he said suddenly, putting the bowl on the foot-rest. Then he left the room. The enormous couch seemed even more so now there was only me, and I felt like an idiot. I held my head in my hands, bounced my head repeatedly against my tucked-up knees and tried to remind myself that the man I was obsessing about had vowed to kill himself if he didn't get his girlfriend back by his birthday. His girlfriend. His birthday was tomorrow. The last thing he was thinking about was having sex with me.

    I needed to get back into my role. I had seriously lost the plot. I put down the glass of champagne, feeling suddenly embarrassed, like I was the only girl at the party because the party was over and it had taken me until now to realise it. I straightened up, my cheeks blazing with the embarrassment of what I had been thinking, how selfish I had been – not to mention how dangerous it would have been, with Adam in his current state of mind.

    Walking on tiptoe, I made my way to his bedroom and pressed my ear up against the door. I expected to hear the usual sobs, but all I could hear was the water falling in uneven patterns as his body moved around beneath the flow, sending it splashing in different directions. No tears. I smiled. He was ready. I needed Maria not to ruin it for him. I padded across the luxurious carpet to my bedroom, undressed for bed, and dialled Amelia's number. I had been so overwhelmed by my own life over the past few days I hadn't even thought to call her and see how she was doing. The phone rang and rang and finally a breathless Amelia picked up.

    "What were you doing, a marathon?'" I joked tiredly, trying to pep myself up for her.

    "No, sorry I was, er.. uh," she giggled. "Sorry. Are you okay? I mean, how are you?"

    I frowned, listened closely to the background.

    "Hello?" she asked again. I heard whispering.

    "Who are you with?"

    "Me?"

    "Yes, you." I smiled.

    "Er.. Bobby. You know. He's helping with the uh, search."

    I heard a snort in the background.

    "Are you in Kenmare?"

    "No. We abandoned that idea for now, we kind of got side-tracked with something else here, you see." She giggled again. "Christine, you know I can't talk right now."

    I laughed. "Yeah, I'm getting that. I wanted to see if you're okay, that's all."

    Amelia's voice became clearer then. "You know, the weird thing is, I am. I really, truly am."

    "Good."

    "How about you? I know tomorrow's the.. birthday party. How is Adam? How's it all going?"

    "Yeah, good," I replied, and heard the tremble in my voice. "I'll talk to you tomorrow. I'll let you get back to whatever you were doing."

    I hung up and held my head in my hands. When I looked up I saw Adam at the door, the door I always left open to listen out for him during the night. He was dripping wet, the towel wrapped low around his waist. Water dripped from his nose and chin as though he'd literally rushed from the shower without so much as a wipe down. He absent-mindedly wiped it away, pushed back his hair, smoothed it down with his two hands. As he did so, he further revealed his muscular body. I was staring unashamedly, feeling that his suddenly arriving at my door half-naked gave me licence.

    I tried to think what to say. Are you okay? Or Can I help you? No, too shop-assistant-like. So I didn't say anything, I stood in my underwear, looking at him and being looked at. Then suddenly, very suddenly, for the first time in two weeks he stepped over the threshold, from his world into my world, and he was in my room and he was coming towards me, and my face was in his hands and he was looking down at me and the shower water from his hair was dripping on to my skin, his lips were on mine and he held me there, long and beautiful, a gentle brushing of his lips against mine for the longest time. I was afraid he was going to pull away then, that he'd decided this was all a mistake, but instead he parted my lips with his bottom lip and pushed his tongue inside my mouth. Finally believing he wasn't going away, I lifted my hands to his body and moved closer. I felt dizzy, everything rushing around inside me like a panicked messenger trying to share the news. I literally melted and came alive at the same time, a bizarre state of affairs. I led him to the bed, and as we lay down he ended our kiss and opened his eyes. He smiled at me, I smiled back and we continued.

    We continued two more times.

    While Adam was sleeping beneath me, his arms wrapped around my body, my head rising and falling on his chest, I felt contented and sleepy. Something about his heartbeat, his breathing, him living, had helped me to relax most nights that we shared the same room. It was one fix that my How to Quiet Your Mind and Get Some Sleep book had failed to mention: Fall in love with a beautiful man and listen to his heartbeat. He helped me to relax and I drifted off.

    When I closed my eyes I was at the apartment complex with Detective Maguire, only this time the apartment complex was a rundown Avalon Manor, in Tipperary. There was yellow crime-scene tape around the building and Simon was on the roof. Detective Maguire was getting a ladder for me to climb, but I was protesting that I couldn't climb it because I was wearing a dress and it was windy. In the end though I climbed the ladder, my dress blowing up around my waist and everyone below me laughing. I had forgotten to put my underwear on because I had just had sex with Adam, which is what I told them. Maria was there and they all agreed I should be arrested for being so inappropriate. Everybody agreed, even Leo Arnold, who was standing beside Maria. Detective Maguire told them all that he would arrest me, but first I must save Simon. He began calling up to me on the ladder, negotiating a deal: If I saved Simon, he wouldn't arrest me. But he was laughing while he said it, jeering at me. Nevertheless I agreed and we made the pact. I climbed and climbed the ladder, not getting anywhere, everyone laughing beneath me as my skirt continued to billow out for all to see. Suddenly the ladder began to tilt backward, away from the house. I looked up and saw Simon on the edge of the roof; he was crying, looking at me with the exact look he'd had on his face that night. I could see the blame in his face, that if I didn't get to him he'd die. Maguire, Maria and Leo were roaring with laughter. The ladder was in limbo, hovering, going across to Simon and then changing its mind and moving backward again, and there was nothing I could do to stop it. Then Adam was there, mortified by me and my obvious failure, wishing he'd never met me. He was telling everybody this, and it was the last thing I heard before the ladder began to tilt back completely and I started plummeting backwards to the ground.

    I woke up with a start. I looked at the clock and saw I'd only been asleep for twenty minutes.

    "Okay?" Adam grumbled.

    "Mmm."

    His arms were wrapped around me tightly, his chest rose and fell, and I drifted off again. I was back in the apartment block, the real one this time, only it was fully furnished and people were living there, every single apartment teeming with sounds of life, the way it was meant to be. Simon was standing before me with a banana in his hand, which he'd taken from the fruit bowl on the kitchen counter. He was telling me that it was a gun.

    I started to speak, but I spoke too fast and my words blurred together, and didn't make any sense. Somehow he understood though. When I was finished my nonsensical talk, he put the gun down on the counter. I sighed with relief. I looked around for Detective Maguire, but there was no one there, so I waited for the gardái to take over; I'd done the job, I was finished, I'd talked him down! But nobody came. Where was everybody? I was so relieved yet at the same time anxious, my heart was beating wildly in my chest. He was looking lost, exhausted from the experience. I knew I should say something, fill the silence.

    "Now you can go home, Simon, home to your girls."

    I knew it was wrong as soon as I said it. The whole time he had been telling me that this apartment was his home, that they had tried to take him away from his home, and all he wanted to do was return with his family, to the home he'd saved for, the home he'd bought with his wife, the home he planned to live in with his children – their first home together as a family. The room suddenly emptied, became grey and unlived in, and I realised we were standing in his home. I had said the wrong thing. He looked up at me, and I knew instantly I'd made a mistake.

    He picked up the banana, which had become a gun.

    "This is my home." He pulled the trigger.

    I woke up, his words ringing in my ears. My heart was pounding in my chest, Adam was no longer beneath me, he was beside me in bed, the clock read four a. M. I sat up, hot and sticky from the dream, panic and dread twisting through my body at the memory of what had happened. I reached for the notepad beside the bed and wrote, Had to go. Will explain. See you later.

    I pondered adding a X, but decided against it. I didn't want to come across as too attached, too presumptuous. By then I had wasted enough time and didn't have time to ponder it any more. I would be back before he woke up, hopefully. I got out of bed, threw on some clothes, and I was soon in reception waiting for a taxi. Twenty minutes later I was at the hospital.

    I burst into the ward and, from the look on my face, security knew to let me through. Thankfully, Angela was on duty.

    "Christine, what's wrong?"

    "It was my fault," I said, tears coming to my eyes.

    "It's not your fault, I told you that."

    "I have to tell him. I remember now. I have to say sorry." I tried to push past Angela, but she held me back.

    "Now you're not going anywhere until you calm down, do you hear me?" Her voice was firm. A nurse stepped out from the station to see if everything was okay and, not wanting to make a scene, I immediately forced myself to calm down.

    I sat at Simon's bedside, fidgeting. He had been taken off the life-support unit while I was in Tipperary, but he was still in intensive care. He was breathing unassisted though he still hadn't opened his eyes or fully regained consciousness. My fingers trembled as the words I uttered on the night of his shooting – which I'd forgotten, had somehow blocked out – came reverberating around my head, taunting me, blaming me, pointing the finger at me accusingly.

    "Simon, I'm here to apologise. I've remembered what I said. You probably remembered all along and wanted to scream it at me, but now I know," I sniffled. "You had put the gun down. You let me call the guards. You looked different, relieved, and then I was so relieved, so happy to have prevented you from shooting yourself, but I didn't know what to do. It was probably only five seconds, but it felt so long. I was afraid you would pick up the gun again." I squeezed my eyes shut, the tears rolled down my cheeks and I put myself back in the room from over a month ago. "Well done, Simon," I repeated. "The guards are on their way. They're going to bring you home, to your wife and girls. And you suddenly looked different. It was because of what I'd said, wasn't it? Home. I said go home, but you'd spent the entire time telling me this was your home, the one you'd been forced to leave. I did listen to you, Simon, I completely understood, I.. slipped up, at the end. I made a mistake and I'm sorry."

    I wanted to take his hand but felt any contact would be an intrusion. I wasn't a friend, I wasn't family, I was the woman who had failed to save him from himself.

    "It would be wrong of me, selfish of me to suggest that there was a reason for you doing what you did, that any good at all could possibly have come from what you've done, but when I lost you I became so desperate to never make the same mistake again that I went beyond, have been going way beyond, in my efforts to save another man's life. And if I hadn't failed with you, then I may not have succeeded with him. I want you to know that." I thought of Adam and the night we had shared together and I smiled briefly.

    I sat with him in a long silence. Suddenly there was a loud beeping from a machine beside the bed. I froze at first and then jumped up. At the same time Angela came rushing into the room, and jumped into action.

    "I was only talking to him," I said, panicked. "What did I do?"

    "You didn't do anything," she said quickly. She rushed to the door, fired a list of orders to another nurse on duty, then looked at me. "You didn't do anything. Stop blaming yourself. I'm glad you were with him. Now go."

    The room became a flurry of activity and I left.

    Simon Conway was pronounced dead that night.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màn đêm bắt đầu buông xuống, và sau mấy giờ kì diệu cảm giác như chỉ có mình hai chúng tôi trên thế giới, tôi ngã uỵch xuống lại trái đất. Đã đến lúc trở về Dublin. Pat lái xe, chúng tôi đi trong một sự im lặng dễ chịu. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng nói chuyện, nhưng cứ mỗi lần chúng tôi im lặng trở lại, bụng tôi lại xoắn lên. Càng về gần Dublin, sinh nhật của anh tới càng gần và sẽ sớm đến lúc chúng tôi nói lời tạm biệt. Hai tuần căng thẳng sẽ chấm dứt trước khi chúng tôi kịp nhận ra. Thật ra là hai tuần căng thẳng nhất đời tôi, kết thúc, như vậy đấy. Dĩ nhiên chúng tôi vẫn có thể gặp lại, nhưng sẽ không còn như trước nữa, không bao giờ còn thân mật và dữ dội như vậy nữa. Và tôi nên vui mừng mới phải. Lẽ ra tôi nên ăn mừng: Khi tôi gặp anh ấy, anh ấy muốn chấm dứt cuộc đời, và bây giờ có vẻ như anh ấy đang đi đúng đường để tìm đường sống cho mình. Nếu tôi quan tâm đến anh ấy thì chẳng nên mong anh cần tôi như lúc trước mới phải.

    Pat rẽ khỏi xa lộ và hướng về trung tâm thành phố.

    "Chúng ta đang đi đâu đây?" tôi hỏi, ngồi thẳng dậy.

    "Tôi đã đặt một phòng trong khách sạn Morrison," Adam giải thích. "Nó nằm gần Tòa Thị Chính. Tôi nghĩ như vậy tiện hơn."

    Tôi cảm thấy ngực mình thắt lại và một sự hoảng sợ nhẹ len vào. Chúng tôi đang tách ra, đang chia lìa. Hít thở thật sâu. Hít thở thật sâu. Hít vào thở ra, hít vào thở ra. Có lẽ chỉ có tôi lo sợ cuộc chia tay chứ không phải anh.

    "Nhưng thời gian của chúng ta chưa hết. Chúng ta còn một ngày. Adam, nếu anh nghĩ anh có thể tống khứ tôi trước khi chuyện này xong xuôi thì anh lầm rồi. Tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha."

    Anh ấy mỉm cười. "Tôi không sao."

    Trông anh ấy không sao thật.

    "Chậc, có thể ngay bây giờ, ngay lúc này đây anh không sao, nhưng chúng ta đều biết anh có thể thay đổi nhanh chóng tới mức nào. Với lại anh có quá nhiều việc phải tự làm. Đây mới chỉ là khởi đầu, anh biết mà. Và anh thật sự cần phải đồng ý đi gặp một bác sĩ trị liệu mới được."

    "Tôi đồng ý," anh ấy trả lời đơn giản. Trông anh có vẻ buồn cười.

    "Đâu có gì buồn cười đâu Adam. Chỉ vì vì Maria sẽ đến bữa tiệc không có nghĩa có gì chắc chắn cả, chưa. Tôi muốn ở lại với anh đến khi thỏa thuận của chúng ta xong xuôi."

    "Tôi đã đặt hai phòng nối nhau cho chúng ta." Anh ấy nhoẻn cười. "Và cảm ơn vì đã nhắc nhở."

    Tôi dừng nói, xấu hổ. "Ồ. Không phải tôi dọa anh đâu, tôi chỉ.. anh biết đấy.. chuẩn bị cho anh trước những chuyện có thể xảy ra thôi." Và một lần nữa, tôi nhận ra tôi mới là người cần phải chuẩn bị.

    Khi đến khách sạn Morrison, chúng tôi được hộ tống vào thang máy lên thẳng tầng thượng, nơi Adam đã đặt một căn phòng áp đỉnh hai phòng ngủ thượng hạng.

    "Tầm nhìn như yêu cầu, thưa ngài," người giữ cửa hãnh diện giới thiệu.

    Tôi bước đến ô cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà và nhìn ra ngoài. Phòng chúng tôi nhìn ra sông Liffey, và ngay bên dưới cửa sổ là cây cầu Ha'penny đang tỏa sáng lộng lẫy, thắp sáng màn đêm bằng những ngọn đèn hướng lên trời màu xanh lá và ba cái đèn trang trí chiếu lên mặt nước. Tôi nhìn Adam, tiếng chuông cảnh giác reo lên trong đầu tôi nhưng tôi cố gắng không lộ ra phản ứng gì.

    "Thích không?" Adam hỏi.

    "Phòng chúng ta đâu có nối với nhau," tôi nói ngang ngược.

    "Không," anh ấy bật cười. "Hai phòng cách nhau bởi một khu vực để dùng bữa, một nhà bếp và một phòng khách." Anh ấy nhìn tôi thích thú. "Tôi tưởng cô thích như vậy chứ."

    Đây là căn phòng xa xỉ nhất tôi từng ở, và tôi chỉ mới ở trong hai căn phòng thật sự xa xỉ mà thôi, cả hai lần đều nhờ Adam.

    "Nó tuyệt quá." Tôi gật đầu. Trừ quang cảnh bên ngoài.

    Lúc chúng tôi đến khách sạn trời đã tối, và chẳng ai trong chúng tôi muốn làm gì ngoài gọi dịch vụ phòng đặt đồ ăn và xem TV trên một màn hình plasma vĩ đại, ngồi trên chiếc ghế sô pha vĩ đại. Ngồi không một chỗ không làm gì với Adam dễ chịu hơn với Barry. Ở cạnh nhau chúng tôi thấy thoải mái. Vả chăng tôi rất muốn ở cùng Adam. Với Barry tôi chẳng mấy khao khát điều này. Thoạt tiên tôi thấy sự lưỡng lự của anh ta khá ngọt ngào, nhưng rồi dần dần nó bắt đầu khiến tôi khó chịu; tôi muốn những bàn tay chắc chắn, nam tính trên cơ thể tôi, và tôi khó chịu bởi cảm giác không hài lòng sau đó; khi anh ta thở hổn hển bên cạnh tôi trong khi tôi còn chưa bắt đầu. Dĩ nhiên lúc đầu mọi chuyện không giống như thế, nhưng chúng tôi đã nhanh chóng rơi vào cái trình tự và mô típ chán chường đó. Mà chúng tôi mới cưới chưa được một năm đấy. Tôi không thể hình dung chúng tôi sẽ như thế nào sau ba mươi năm nữa.

    Trong khi đó, Adam.. ở cạnh Adam khiến tôi cảm thấy có sức sống. Adam chuốc tôi say với cái tác động làm tôi choáng váng. Dù cái ghế rất to nhưng chúng tôi vẫn ngồi sát vào nhau ở chính giữa ghế. Tôi như một cô nữ sinh đang yêu thầm một chàng trai. Người tôi căng lên và choáng váng hết cả mặt mày. Anh ấy đang ở gần tôi! Khi cùi chỏ chúng tôi cạ vào nhau, tôi thấy mình như bốc lửa. Tôi không thể tập trung vào bộ phim. Lúc đó tôi quá hạnh phúc, quá ngất ngây, quá nóng người không thể tập trung nổi. Tôi cũng quá để ý tới việc anh ấy đang ở rất gần, đôi chân trần của anh ấy trên cái ghế gác chân chúng tôi cùng gác, thân hình vạm vỡ của anh dưới chiếc quần thể dục và áo thun, đang tựa lên ghế ngay bên cạnh tôi, vừa thoải mái mà cũng vừa thật gợi cảm.

    Tôi sợ không dám rời mắt khỏi TV, sợ nhìn anh rồi bị lộ, bị phát hiện, sợ anh nhận ra người anh tin tưởng để giúp anh ấy thoát khỏi vũng bùn tuyệt vọng đang thầm mơ được kéo quần anh xuống và ngấu nghiến anh ngay trên ghế. Tôi lén nhìn anh qua khóe mắt: Anh ấy đang nhìn chằm chằm lên TV, mê mải, tay anh máy móc đưa từ tô bắp rang lên miệng. Tôi nhìn nhanh một phát, thấy hạt bắp rơi giữa đôi môi căng mọng của anh. Tôi nuốt nước bọt. Thêm lần nữa.

    "Tôi đi tắm đây," anh ấy đột ngột cất tiếng, đặt cái tô lên cái đệm gác chân. Rồi anh ấy rời khỏi phòng. Cái ghế sô pha khổng lồ giờ dường như còn khổng lồ hơn khi chỉ còn mình tôi, và tôi thấy như một kẻ ngốc. Tôi ôm đầu giữa hai tay, liên tục đập đầu vào đầu gối giờ đã co lên tới ngực và cố gắng nhắc cho mình nhớ rằng người đàn ông tôi đang bị ám ảnh đã từng thề sẽ tự sát nếu tới sinh nhật mà không đưa được bạn gái quay trở về. Bạn gái của anh ấy. Ngày mai là sinh nhật anh ấy. Đầu óc đâu mà nghĩ tới chuyện thân mật với tôi.

    Tôi cần phải quay về với vai trò của mình. Tôi đã quá trật đường rầy rồi. Tôi bỏ ly rượu xuống, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, như thể tôi là đứa con gái duy nhất còn ở bữa tiệc đến lúc này tôi mới nhận ra đã kết thúc. Tôi ngồi thẳng dậy, hai má nóng bừng vì xấu hổ vì những điều đã nghĩ, vì đã quá ích kỷ – đó là chưa kể đến việc nó sẽ nguy hiểm tới mức nào, với tình trạng tâm lý hiện giờ của Adam.

    Tôi nhón chân sang phòng ngủ của anh ấy rồi áp tai lên cửa. Tôi những tưởng sẽ nghe được tiếng nức nở quen thuộc, nhưng tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng nước chảy không đều khi người anh di chuyển liên tục bên dưới những tia nước, khiến chúng bắn tung tóe ra nhiều hướng. Không có nước mắt. Tôi mỉm cười. Anh ấy đã sẵn sàng. Tôi cần Maria đừng phá hỏng. Tôi khẽ băng qua tấm thảm xa xỉ để về phòng ngủ, chưa mặc đồ ngủ, và quay số của Amelia. Mấy ngày qua cuộc sống của tôi quá choáng ngợp nên tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc gọi hỏi thăm cô bạn tôi thế nào. Chuông điện thoại cứ đổ và đổ và cuối cùng Amelia hổn hà hổn hển bắt máy.

    "Cậu đang làm gì vậy, chạy marathon hả?" Tôi mệt mỏi đùa, cố gắng hăng hái lên vì cô ấy.

    "Không phải, xin lỗi mình đang, ờ.. ối," cô ấy khúc khích. "Xin lỗi. Cậu ổn chứ? Ý mình là cậu sao rồi?"

    Tôi cau mày, lắng nghe âm thanh chung quanh.

    "A lô?" cô ấy gọi. Tôi nghe tiếng thì thầm.

    "Cậu đang ở với ai đấy?"

    "Tớ ư?"

    "Ừ, cậu đấy." Tôi mỉm cười.

    "Ờ.. Bobby. Cậu biết đấy. Anh ấy đang giúp tớ, ờ, tìm kiếm."

    Tôi nghe một tiếng khịt mũi bên kia.

    "Cậu đang ở Kenmare hả?"

    "Không. Giờ chúng tớ tạm bỏ ý tưởng đó rồi, chúng tớ đang vướng vào chuyện này ngoài lề một chút, cậu thấy đấy." Cô ấy lại khúc khích. "Christine, cậu biết là tớ không thể nói chuyện bây giờ mà."

    Tôi cười lớn. "Ừ, tớ biết mà. Tớ chỉ muốn biết cậu có ổn hay không thôi."

    Lúc đó giọng Amelia rõ ràng hơn. "Cậu biết không, điều kì cục là tớ ổn. Tớ thật sự rất ổn."

    "Tốt."

    "Còn cậu thì sao? Tớ biết ngày mai là.. bữa tiệc sinh nhật. Adam sao rồi? Mọi việc thế nào?"

    "Ừ, cũng tốt," tôi đáp, và nghe giọng mình run run. "Mai tớ sẽ nói chuyện với cậu nhé. Giờ tớ để cậu quay lại với việc cậu đang làm đây."

    Tôi gác máy và ôm đầu. Khi ngẩng lên tôi đã thấy Adam đứng ở cửa, cánh cửa tôi luôn để mở để nghe chừng anh suốt đêm. Người anh ấy đang nhỏ nước tong tong, chiếc khăn tắm quấn thấp quanh hông. Nước nhỏ giọt từ mũi và cằm anh như thể anh ấy đã vội phóng từ dưới vòi sen ra đây mà không kịp lau người. Anh ấy lơ đãng lau nước, vuốt ngược tóc ra sau cho xẹp xuống bằng hai tay. Làm như thế, anh ấy còn làm lộ nhiều hơn cơ thể rắn chắc của mình. Tôi đang không xấu hổ mà nhìn chằm chằm, cảm thấy sự xuất hiện bất thình lình của anh ngay ngưỡng cửa phòng tôi như cấp phép cho tôi vậy.

    Tôi cố nghĩ ra cái gì đó để nói. Anh ổn không? Hay Tôi có thể giúp gì được cho anh không? Không, nghe như mấy người phụ việc trong cửa hàng ấy. Thế là tôi không nói gì nữa, Tôi mặc nguyên bộ đồ lót mà đứng lên, nhìn anh ấy và bị anh ấy nhìn. Rồi một cách đột ngột, rất đột ngột, lần đầu tiên trong hai tuần, anh ấy bước qua ngưỡng cửa, từ thế giới của anh ấy sang thế giới của tôi, và anh ấy ở trong phòng tôi và đang tiến về phía tôi, khuôn mặt tôi nằm trong hai bàn tay anh và anh đang cúi xuống nhìn tôi, nước từ tóc anh đang nhỏ xuống da tôi, môi anh áp lên môi tôi và anh cứ giữ tôi như thế, lâu và đẹp tuyệt vời, môi anh khẽ cọ vào môi tôi tưởng chừng như không dứt. Tôi sợ sau đó anh ấy sẽ buông tôi ra, sợ anh ấy sẽ quyết định tất cả là một sai lầm, nhưng thay vào đó, anh ấy lại tách hai môi tôi ra bằng môi dưới của mình và đưa lưỡi vào bên trong miệng tôi. Khi cuối cùng cũng tin rằng anh sẽ không đi đâu hết, tôi đưa tay chạm vào người anh và nhích lại gần hơn. Tôi cảm thấy choáng váng, mọi thứ quay cuồng bên trong tôi như một người đưa thư đang hoảng loạn muốn đi phát tán thông tin. Tôi tan chảy theo nghĩa đen và cùng lúc đó sống dậy, một trạng thái kì lạ của những mối tình. Tôi dẫn anh đến giường, và khi chúng tôi nằm xuống, anh ấy ngừng hôn và mở mắt. Anh ấy cười với tôi, tôi cười lại và chúng tôi tiếp tục.

    Chúng tôi tiếp tục như thế hai lần nữa.

    Trong khi Adam đang say ngủ bên dưới tôi, tay anh choàng qua người tôi, đầu tôi gối lên ngực anh, tôi cảm thấy hài lòng và buồn ngủ. Có gì đó trong nhịp tim của anh, hơi thở của anh, sự sống của anh đã giúp tôi thư giãn trong hầu hết những đêm chúng tôi cùng ngủ một phòng. Đó là một cách mà cuốn Làm sao để tĩnh tâm và ngủ một chút của tôi đã không đề cập đến: Yêu một người đàn ông tuyệt vời và lắng nghe tiếng tim anh ấy đập. Anh ấy giúp tôi thư giãn và tôi cứ thế thiếp đi.

    Khi tôi nhắm mắt lại, tôi thấy mình đang ở trong khu căn hộ phức hợp với Thanh tra Maguire, chỉ là lần này khu phức hợp lại là Trang viên Avalon xuống cấp, ở Tipperary. Có một dải băng niêm phong hiện trường chăng quanh tòa nhà và Simon đang đứng trên nóc. Thanh tra Maguire đang lấy thang cho tôi leo lên, nhưng tôi đang phản đối rằng tôi không leo được vì tôi đang mặc váy và trời đang gió. Dù vậy cuối cùng tôi vẫn leo lên thang, váy tôi bị thổi thốc lên và tất cả mọi người bên dưới tôi phá ra cười. Tôi đã quên mặc quần lót vì tôi mới vừa quan hệ với Adam, tôi nói với họ thế. Maria cũng ở đó và bọn họ đều đồng ý rằng nên bắt tôi vì tội ăn mặc không phù hợp. Tất cả mọi người đều đồng ý, kể cả Leo Arnold, người đang đứng bên cạnh Maria. Thanh tra Maguire nói với họ anh ta sẽ bắt tôi, nhưng trước hết tôi phải cứu được Simon đã. Anh ta bắt đầu gọi với lên tôi để thương lưọng: Nếu tôi cứu được Simon, anh ta sẽ không bắt tôi. Nhưng anh ta vừa nói vừa cười cợt chế nhạo tôi. Dù thế tôi vẫn đồng ý với thỏa thuận. Tôi leo và leo và leo lên cái thang, không tới đâu hết, mọi người cười phá lên bên dưới tôi khi váy tôi tiếp tục cuốn lên cho toàn thể mọi người cùng thấy. Đột nhiên cái thang bắt đầu nghiêng ra sau, ngã ra ngược hướng tòa nhà. Tôi ngước nhìn lên và thấy Simon đang đứng trên rìa nóc nhà, nhìn tôi bằng đúng ánh mắt của anh ta vào đêm đó. Tôi nhìn thấy sự buộc tội trên vẻ mặt anh ta, rằng nếu tôi không kịp đến chỗ anh ta, anh ta sẽ chết. Maguire, Maria và Leo đang cười rống lên. Cái thang đang đung đưa, sượt qua Simon rồi đổi hướng và lại ngã ra sau, và tôi chẳng thể làm gì để dừng nó lại. Rồi Adam xuất hiện, bị sỉ nhục vì tôi và thất bại trông thấy của tôi, ước gì chưa từng gặp tôi. Anh ấy đang nói với tất cả mọi người như thế, và đó là điều cuối cùng tôi nghe thấy trước khi cái thang ngã ngửa hoàn toàn ra sau và tôi bắt đầu rơi thẳng xuống đất.

    Tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi nhìn đồng hồ và nhận ra mình mới ngủ có hai mươi phút.

    "Không sao chứ?" Adam càu nhàu.

    "Mmm."

    Tay anh ôm chặt tôi, ngực phập phồng, rồi tôi lại thiếp đi. Tôi lại quay lại khu căn hộ đó, lần này là khu thật, chỉ là lần này trong đó có đầy đủ đồ đạc và có người sống ở đó, mỗi một căn hộ đều đầy ắp âm thanh cuộc sống như vốn dĩ phải thế. Simon đang đứng trước mặt tôi, tay cầm một quả chuối lấy từ tô trái cây trên kệ bếp. Anh ta đang nói với tôi đó là một khẩu súng.

    Tôi mở miệng nói, nhưng tôi nói quá nhanh và chữ nghĩa cứ dính lại với nhau và không có nghĩa gì hết. Nhưng bằng cách nào đó anh ta vẫn hiểu. Khi tôi đã huyên thuyên xong, anh ta đặt súng xuống kệ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nhìn quanh kiếm Thanh tra Maguire nhưng chẳng có ai ở đó, nên tôi đành đợi cảnh sát tới để tiếp nhận vụ này; tôi đã làm xong việc của mình, tôi hết nhiệm vụ, tôi đã thuyết phục được anh ta! Nhưng không có ai đến. Mọi người đâu cả rồi? Tôi vừa nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng vừa lo lắng, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Trông anh ta như người mất phương hướng, kiệt sức vì sự việc. Tôi biết tôi nên nói gì đó để phá vỡ sự im lặng.

    "Bây giờ anh có thể về nhà rồi Simon, về với những cô bé của anh."

    Tôi biết mình sai ngay khi vừa nói xong. Suốt vừa nãy anh ta đã kể với tôi căn hộ này là nhà của anh ta, rằng họ đã buộc anh ta phải rời khỏi nhà của mình, và tất cả những gì anh ta muốn là quay về đây với gia đình, về lại căn nhà anh ta đã dành dụm để mua, căn nhà anh ta đã mua cùng vợ, căn nhà anh ta dự định sẽ sống cùng với lũ trẻ của mình – căn nhà đầu tiên họ sống với nhau như một gia đình. Căn phòng đột nhiên trống không, xám lại và hoang vu, và tôi nhận ra chúng tôi đang đứng trong nhà của anh ta. Tôi đã nói điều không nên nói. Anh ta ngước nhìn tôi, và tôi lập tức biết mình đã mắc lỗi.

    Anh ta cầm trái chuối lên, và nó biến thành một khẩu súng.

    "Đây là nhà tôi." Anh ta kéo cò.

    Tôi thức giấc, những lời anh ta nói kêu leng keng trong tai tôi. Tim tôi đang đập thình thịch, Đồng hồ chỉ bốn giờ. Tôi ngồi dậy, người nóng bừng và mồ hồi đầm đìa vì giấc mơ, nỗi hoảng sợ và kinh hoàng tràn vào người tôi khi nhớ lại những gì đã xảy ra. Tôi với tay chụp lấy tập giấy ghi nhớ cạnh giường và viết, Phải đi. Sẽ giải thích. Gặp anh sau.

    Tôi suy nghĩ về việc đánh thêm một dấu X nhưng lại quyết định thôi. Tôi không muốn tỏ ra quá gắn bó, quá tự tin. Tới lúc đó thì tôi đã phí phạm quá đủ thời gian rồi và không còn thời gian cân nhắc nữa. Hy vọng tôi sẽ trở về trước khi anh dậy. Tôi leo xuống giường, mặc vội quần áo vào và chẳng bao lâu sau đã ở dưới tiếp tân đợi taxi. Hai mươi phút sau, tôi có mặt ở bệnh viện. Tôi xông vào khu phòng riêng. Nhìn mặt tôi, bảo vệ biết phải để tôi qua. Cảm ơn trời Angela đang trong ca trực.

    "Christine, có chuyện gì vậy?"

    "Là lỗi của tôi," tôi trào nước mắt.

    "Không phải lỗi của cô, tôi nói rồi mà."

    "Tôi phải nói với anh ấy. Giờ tôi nhớ ra rồi. Tôi phải nói xin lỗi." Tôi cố vượt qua Angela nhưng chị ta đã giữ tôi lại.

    "Giờ cô sẽ không đi đâu cho đến khi bình tĩnh lại, nghe tôi nói chứ?" Giọng chị ta chắc chắn. Một y tá bước ra khỏi quầy để xem mọi chuyện có ổn không, và không muốn làm rùm beng lên, tôi lập tức buộc mình phải bình tĩnh lại.

    Tôi ngồi bên giường Simon, sốt ruột cựa quậy. Mấy cái máy móc trợ sinh đã được tháo khỏi người anh ta trong thời gian tôi ở Tipperary, nhưng anh ta vẫn đang trong diện chăm sóc đặc biệt. Anh ta đang tự mình thở dù vẫn chưa mở mắt hay hoàn toàn khôi phục nhận thức. Tay tôi run run khi nhớ lại những lời tôi nói vào cái đêm anh ta tự bắn mình – tôi đã quên mất, không hiểu làm thế nào đó mà chặn không cho những lời đó xuất hiện trong trí nhớ – chúng đang vang vang lại trong đầu tôi, tra tấn tôi, kết tội tôi, chĩa ngón tay cáo trách vào tôi.

    "Simon, tôi đến đây để xin lỗi. Tôi nhớ ra mình nói gì rồi. Có lẽ anh đã nhớ ngay từ đầu và muốn hét vào mặt tôi, nhưng giờ thì tôi biết rồi," tôi khịt mũi. "Anh đã đặt súng xuống. Anh để tôi gọi cảnh sát. Anh đã trông rất khác, bớt căng thẳng đi, và rồi tôi đã quá nhẹ nhõm, quá vui mừng khi ngăn được anh không bắn vào đầu mình, nhưng tôi đã không biết làm gì tiếp sau đó. Hình như mới chỉ năm giây nhưng cảm giác sao quá dài. Tôi sợ anh lại nhặt súng lên." Tôi nhắm nghiền mắt, nước mắt lăn dài trên gò má, và tôi hồi tưởng lại căn phòng hơn một tháng trước. "Giỏi lắm, Simon," tôi lặp lại. "Cảnh sát đang trên đường tới. Họ sẽ đưa anh về nhà, về với vợ con anh . Và đột nhiên anh trông khác hẳn. Là vì câu tôi mới nói, phải không? Nhà. Tôi đã nói về nhà, nhưng anh đã dành cả buổi nói với tôi đây mới là nhà anh, ngôi nhà anh bị ép phải rời đi. Tôi có nghe anh nói, Simon, tôi hoàn toàn hiểu, cuối cùng tôi lại.. lỡ lời. Tôi sai rồi và tôi xin lỗi."

    Tôi muốn nắm lấy tay anh ta nhưng bất cứ đụng chạm nào lúc này cũng sẽ là xâm phạm. Tôi không phải bạn, tôi không phải người nhà, tôi là người phụ nữ đã không cứu được anh ta khỏi chính mình.

    "Tôi thật sai, thật ích kỷ khi cho rằng có một lý do cho hành động của anh, rằng những gì anh làm sẽ có khả năng chẳng dẫn đến chuyện gì tốt đẹp, nhưng khi mất anh rồi tôi trở nên tuyệt vọng quá đỗi, không muốn lặp lại lỗi lầm đó lần thứ hai nên tôi đã đi xa, đi rất xa trong nỗ lực cứu lấy cuộc đời một người khác. Và nếu tôi không thất bại với anh thì có lẽ tôi đã không thành công với anh ấy. Tôi muốn anh biết điều đó." Tôi nghĩ tới Adam và cái đêm chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau và khẽ mỉm cười.

    Tôi im lặng ngồi với anh ta một lúc lâu. Đột nhiên một tiếng bíp to phát ra từ cái máy ở cạnh giường. Thoạt tiên tôi cứng người rồi sau đó nhảy dựng lên. Cùng lúc đó Angela chạy ào vào phòng và lập tức làm việc.

    "Tôi chỉ nói chuyện với anh ta thôi," tôi hoảng sợ. "Tôi đã làm gì?"

    "Cô không làm gì cả," chị ấy nói nhanh. Chị ấy chạy vù ra cửa, hét một loạt mệnh lệnh cho người y tá đang trực, sau đó quay qua nhìn tôi. "Cô không làm gì cả. Đừng đổ lỗi cho bản thân mình nữa. Tôi mừng vì cô đã ở đây với anh ta. Giờ thì đi đi."

    Căn phòng nhòa đi với những người chạy ra chạy vào, và tôi đi.

    Đêm đó tôi được thông báo Simon qua đời.
     
    Minminne, Nana268, Minh Dạ3 người khác thích bài này.
  5. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    24. How to Wallow in Your Despair in One Easy Way - Làm sao để đắm mình trong nỗi tuyệt vọng bằng một cách dễ dàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    I arrived back at the Morrison Hotel suite at five thirty a. M, exhausted and completely drained. I wanted to climb back into bed beside Adam's warm strong body, feel secure, have him recharge me with love and joy, belief and goodness again. This was what I'd expected to do, but when I walked into the suite, he was already up.

    The sight of him made me smile and my heart lift, seeing him medicine enough for me, but then I saw the look on his face as I walked into the room and my smile disappeared. Warning bells rang. I knew regret when I saw it, I'd been looking at it in the mirror every day since I married Barry. I readied myself, steeled my heart, built up my wall around myself in preparation for the attack. The ice queen defences were engaged.

    "You've been crying," he said.

    I looked at my reflection in the hall mirror and I was a mess. The clothes I'd thrown on were a mismatch, my hair hadn't been brushed, I wasn't wearing make-up, my nose was red, my skin blotchy. I didn't exactly look a sight to win him over. I was about to tell him about Simon when it began.

    It began with a look and I knew, I knew it before he even said the words, immediately feeling like a piece of filth who had taken advantage of a sick man, and I wanted the moment to be over already so I could collect my bag and do the walk of shame back to Clontarf. Had I learned nothing from the Simon Conway experience? What had I done to Adam? He looked a mess; had I undone all the good work he had done on himself, made him confused and disgusted with himself, disoriented enough to send him straight back to the bridge beneath our window? How could I leave him now? In this state? Even when he asked me to leave?

    "It's not.. we shouldn't have.. I shouldn't have.." he tried to start it off. "I take full responsibility," he said finally. "I'm sorry, Christine. I shouldn't have.. come to you last night."

    "No, I should have known better," I swallowed, my voice husky, sounding as if it'd had to travel a great distance. "You have Maria, the big party, big day and exciting news to share with the world about your job, so don't worry," I helped him say the words, "Let's forget what happened. And please," I placed a hand on my chest and my voice cracked, "forgive me. I apologise from the bottom of my heart for being too.." Damaging? Needy? Selfishly looking after my own needs when I should have been thinking of his? Where was I to start?

    He looked sad.

    "It was wrong." I tried to keep my chin up, but how could I? I felt so awkward. "Sorry," I whispered, moving quickly to the bedroom. "I don't want to leave you in case.."

    "I'm fine," he said. He was drained, exhausted, but I believed him. My being there wouldn't help anything now. I would have to risk leaving him alone.

    "I'll see you later?" he asked. "At the party?"

    I froze. "You still want me to come?"

    "Of course."

    "Adam, you don't have to.."

    "I want you to be there," he said firmly, and I nodded, hoping now that Maria would complete the picture so that he wouldn't need my presence as he thought he might.

    I did well to last until I'd arrived in my flat to break down in tears.

    I hid in bed in the flat, ignored the phone, the door and the world while I covered my head with the duvet and wished I could take it all back. But the problem was, I couldn't even wish for that properly because last night had been so good, so incredible, something I had never experienced before, more than just good sex. Adam had been tender and loving, but I'd felt a connection, he'd been so confident and assured as if he knew it were the right thing. There was no hesitation, no tentative kisses or touches. And if at any stage I felt a tiny flutter of doubt, one look in his eyes, one kiss was enough to know that it was the right and most natural thing in the world. It wasn't like any one-night stand I'd ever had, it was tender, we'd made love, like our history had made it really mean something and silent promises were being made for the future. Or else Adam was just that good and I was an absolute mug.

    I had been ignoring my phone and door, but that wasn't to say anybody had bothered to call me. I knew this because I'd checked. I had the phone with me under the duvet and as I was consciously ignoring it I had to keep checking to see who it was I was ignoring. Nobody. But it was Saturday morning and most people were in bed or enjoying family time and weren't bothering to text. Not even Adam. It was the first time in two weeks that I wasn't with him and I missed him terribly, I felt a hole in my life.

    The doorbell rang.

    My heart lifted at the thought of Adam at the door, heart in his hands, or even better, his heart on a lily pad, offering it to me. But deep down I knew it would not be Adam at the door.

    The doorbell rang again, which, when I thought about it, was unusual. Nobody knew I lived there, apart from family and close friends. Most of my friends were busy with their new young families or were hungover in bed. Unless it was Amelia. I knew she'd picked up on my sadness last night over the phone and I wouldn't have been surprised if she was there with two coffees in her hand, a bag full of cupcakes, ready to help lift me. She had been known to do it in the past. The doorbell rang again and, warming to the idea of coffee and sympathy, I threw off the covers, not caring how I looked, and dragged myself to the door. I pulled open the door, expecting to see my shoulder to cry on and instead was faced with Barry.

    He looked more surprised to see me than I did him, despite the fact he'd rang the bell four times.

    "I didn't think you'd be here," he said, looking me up and down.

    I wrapped my cardigan tighter around my body.

    "Then why did you keep ringing the bell?"

    "I don't know. I came all this way." He shrugged. He looked me up and down again, clearly unimpressed with my appearance. "You look terrible."

    "That's because I feel terrible."

    "Well, that's what you get," he said childishly.

    I rolled my eyes. "What's in the box?"

    "A few of your things."

    It looked more like a pathetic excuse to come over and harass me. Chargers from phones I'd long ago thrown out, headphones, empty CD cases.

    "I knew you'd want this," he said, clearing away the junk on the top and revealing my mother's jewellery box.

    I immediately burst into tears, my hands flying to my face. He was taken aback, not knowing what to do. It had previously been his job to comfort me, it had been mine to let him, to want him to, but we stood there like two strangers – except two strangers would be kinder, as I cried and he watched me.

    "Thank you," I sniffed, trying to compose myself. I took the box from him and he stood there, uncomfortable, not knowing what to do with his fidgeting hands and no barrier for him to hide behind. He shoved his hands in his pockets.

    "I also wanted to say.." he began.

    "No, Barry, please no," I said weakly, "Because I honestly don't think I can take any more of what you have to say. I'm sorry, you know, I'm really sorry, sorrier than you can ever possibly imagine, that I hurt you. What I did was awful, but I couldn't make myself love you like you deserve to be loved. We weren't right for each other, Barry. I don't know how else to say sorry, I don't know what else I could have done. Stayed? And let us both be utterly miserable? Jesus.." I wiped my stinging eyes roughly. "I know I'm in the wrong here, Barry, I'm sorry. I'm sorry. Okay?"

    He swallowed, was silent for a while and I braced myself for another of the most hurtful things he could think of to say to me. "I wanted to say I was sorry," he mumbled.

    That took me by surprise.

    "For what exactly?" I said, the anger rising, even though I was trying to suppress it. "For smashing Julie's car? For cleaning out our joint account? Or for insulting my friends? Because I know I hurt you, Barry, but I didn't go and drag other people into it."

    He looked away. All the sorry seemed to have gone out of him. "No, not for that," he said angrily. "I'm not sorry for any of that."

    I couldn't believe his cheek. He composed himself.

    "I'm sorry for the voicemail. I shouldn't have said what I said. It was wrong."

    My heart hammered, he could only mean one voicemail, the one I hadn't heard, the one Adam had heard and deleted.

    "Which one, Barry? There were an awful lot of them."

    He swallowed. "The one about your mother, okay? I shouldn't have said it. I wanted to hurt you in the deepest way possible. I know that's your biggest fear so.."

    He left a silence and I tried to figure it out. After an awkward pause I got it and realised I'd known it the entire time. Sometimes you can know something and not know it at the same time.

    "You said I'd kill myself like Mum did," I said, my voice trembling.

    He had the decency to look ashamed. "I wanted to hurt you."

    "Well, that would have done it," I said sadly, thinking of Adam listening to the message. So he knew that my mother had killed herself, that in my deepest, darkest moments when everyone told me how alike me and my mother were I'd secretly worried we were too alike. A secret I'd shared with my husband and which had come back to haunt me even at a time when I knew I was not like my mother in that way. My mother had suffered from severe depression all of her life. She had been in and out of clinics and therapy since she was a teenager. Finally, unable to beat the demons in her head, she had taken her life when I was four years old. She had been a thinker, a worrier, a poet. And of all the thoughts and poems she had written throughout her life as she tried to figure out her puzzling head there was one which I had clung to and made my own: The one I had read at the funerals of Amelia's mother and Adam's father.

    I had always known, even as a child, how my mother had left the world. By the time I was a teenager, people were constantly telling me how like her I was, and it made me afraid. I came to dread the words, "You are so like your mother." Then, as I became an adult and learned about myself, I realised I was not my mother, that I could make different choices to the ones my mother had made.

    "So.." Barry said, backing away.

    I didn't know what else to say. He walked up the steps to ground level and I started to close the door.

    "You were right about us," I heard him say suddenly. "We weren't exciting or romantic, we never went anywhere very much and we probably never would. We didn't laugh like Julie and Jack, or travel the world like Sarah and Luke. We probably wouldn't have had four kids like Lucy and John." He threw his hands up. "I don't know, Christine, I liked how we were. I'm sorry you didn't." His voice cracked and so he took a moment. I opened the door wider to see him.

    "I've wished for the past month for you to be miserable, absolutely in the depths of hell. And now I see you like this – I can't feel that any more. You look worse than I do." He shook his head. "If you left me because you thought this would be an improvement, then we were worse off than I thought. I pity you."

    That set me off again. He took off down the road. I closed the door and returned to bed to hide from the world.

    A few hours later and I still hadn't moved. I was hungry but I knew there was nothing to eat in the flat and I couldn't face going out to the shops, looking and feeling as I did.

    My phone started ringing and I checked the screen to see who I was ignoring. Detective Maguire. I was definitely ignoring it. It stopped and then started again. I stared at the ceiling, my heart beating wildly. It only returned to a regular pace when the ringing stopped. I waited for the ringing to end and put it on silent.

    The phone rang again.

    "Leave a message," I growled.

    I got out of bed, feeling dizzy when I stood up. Then I thought about Adam and I panicked. Maybe he had done something. I dived for the phone and hit the button to return the last call.

    "Maguire," he barked.

    "It's Christine. Is Adam okay?"

    "Adam?"

    "The man from the bridge."

    "Why, did you lose him?"

    Kind of. But I sighed with relief that he wasn't hurt.

    "Listen, I need you at Crumlin Hospital now. Can you come?"

    "Crumlin?" I stalled. It was a children's hospital.

    "Yes, Crumlin," he snapped. "Can you come? Now?"

    "Why?"

    "Because I'm asking you to."

    I was totally confused. "I can't, I, er.. I can't right now." I searched for a lie but couldn't bring myself to do it. "I'm not feeling good today."

    "Well, snap out of it, because there's someone here who feels a whole lot worse."

    "What is this about? I don't have to go any.."

    "Jesus, Christine," he said, and it came out almost a sob. "I need you to get your ass down here."

    "Are you okay?"

    "Just get here," he said. "Please."

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi quay lại căn phòng ở khách sạn Morrison lúc năm giờ rưỡi sáng, hoàn toàn kiệt sức. Tôi muốn leo lại lên giường cạnh cơ thể rắn chắc của Adam, cảm thấy an toàn, được anh nạp năng lượng lại cho tôi bằng tình yêu và niềm vui, niềm tin và những điều tốt đẹp. Đó là điều tôi định làm, nhưng khi tôi bước vào phòng thì anh ấy đã dậy rồi.

    Nhìn thấy anh khiến tôi mỉm cười và tâm trạng tôi vui lên, chỉ nhìn thấy anh thôi cũng là liều thuốc cho tôi rồi, nhưng rồi tôi thấy vẻ mặt anh khi tôi bước vào phòng và nụ cười của tôi biến mất. Hồi chuông báo động vang lên. Tôi biết sự hối hận khi tôi nhìn thấy nó, tôi đã nhìn thấy nó mỗi ngày trong gương kể từ ngày tôi cưới Barry. Tôi chuẩn bị tinh thần, bọc thép trái tim, xây một bức tường quanh tôi để chuẩn bị cho cuộc tấn công. Lớp phòng ngự của nữ hoàng băng giá được dựng lên.

    "Cô đã khóc," anh ấy cất tiếng.

    Tôi nhìn mình trong cái gương dựng ngoài phòng lớn và trông tôi như một cái nùi giẻ. Bộ quần áo tôi tròng đại vào người chẳng thứ nào hợp với nhau, tóc chưa chải, mặt không trang điểm, mũi đỏ ửng, da lốm đốm. Trông tôi chính xác thì không giống một người có thể khiến anh xiêu lòng lắm. Tôi vừa định mở miệng kể cho anh nghe chuyện Simon thì nó bắt đầu.

    Nó bắt đầu bằng một ánh mắt và tôi biết, tôi biết thậm chí trước khi anh ấy mở lời, ngay lập tức cảm thấy mình như một ả kinh tởm đã lợi dụng một người đàn ông có bệnh trong người, và tôi muốn khoảnh khắc đó chấm dứt ngay đi để tôi có thể thu lượm đồ đạc và nhục nhã trở về Contarf. Bộ tôi chưa học được điều gì từ chuyện của Simon Conway sao? Tôi đã làm gì với Adam thế này? Trông anh ấy thật lộn xộn; tôi đã xóa bỏ những việc tốt anh ấy làm cho bản thân rồi sao? Làm anh ấy hoang mang và ghê tởm bản thân, mất phương hướng, có khi còn đưa anh ấy quay thẳng lại cây cầu bên dưới cửa sổ? Sao tôi có thể rời bỏ anh ấy lúc này đây? Trong trạng thái này? Ngay cả khi anh ấy yêu cầu tôi đi?

    "Không phải.. chúng ta lẽ ra.. tôi lẽ ra không nên.." anh ấy cố gắng mở lời. "Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm," cuối cùng anh ấy cũng nói được. "Tôi xin lỗi, Chrisine, lẽ ra tôi không nên.. đến với cô tối hôm qua."

    "Không, đáng ra tôi phải tỉnh táo hơn mới phải," tôi nuốt khan, giọng khàn khàn như thể mới phải đi một quãng đường dài về. "Anh còn Maria, còn bữa tiệc trọng đại, ngày trọng đại và tin vui để chia sẻ với thế giới về công việc của anh, vậy nên đừng lo," tôi giúp anh ấy nói nốt, "Hãy quên những chuyện đã xảy ra đi. Và làm ơn," tôi đặt một tay lên ngực và giọng vỡ òa, "thứ lỗi cho tôi. Tôi xin lỗi từ tận đáy lòng vì đã quá.." Có hại? Tham lam? Ích kỉ chỉ biết chăm tới nhu cầu cá nhân khi đáng lý phải nghĩ tới nhu cầu của anh? Tôi phải bắt đầu từ đâu đây?

    Trông anh rất buồn.

    "Chuyện đó là sai trái." Tôi cố gắng ngẩng cao đầu, nhưng sao tôi có thể được chứ? Tôi cảm thấy thật lúng túng. "Tôi xin lỗi," tôi thì thầm, vội về phòng ngủ. "Tôi không muốn bỏ anh đi phòng trường hợp.."

    "Tôi không sao," anh ấy nói. Anh ấy không có chút sức lực, mệt mỏi, nhưng tôi tin anh. Giờ sự hiện diện của tôi không còn giúp ích gì được nữa. Tôi sẽ phải liều để anh lại một mình thôi.

    "Tôi sẽ gặp cô sau chứ?" anh ấy hỏi. "Ở bữa tiệc?"

    Tôi đông cứng. "Anh vẫn muốn tôi đến sao?"

    "Dĩ nhiên rồi."

    "Adam, anh không cần phải.."

    "Tôi muốn cô có mặt ở đó," anh ấy nói một cách chắc chắn, và tôi gật đầu, hy vọng Maria sẽ hoàn thành bức tranh để anh ấy sẽ không cần đến sự hiện diện của tôi như anh nghĩ nữa.

    Tôi đã làm tốt đến phút cuối, đến khi trở về căn hộ của mình và òa ra khóc nức nở.

    Tôi trốn trên giường trong căn hộ của mình, mặc kệ điện thoại, cửa ra vào và cả thế giới trong khi tôi lấy tấm chăn trùm lên đầu và ước gì có thể hồi lại mọi chuyện. Nhưng vấn đề là tôi thậm chí không thể ước cho nghiêm chỉnh được vì đêm qua đã quá tuyệt vời, quá khó tin, một điều tôi chưa từng trải qua trước đây, một điều còn hơn cả một tối quan hệ tuyệt vời. Adam rất nhẹ nhàng và đầy yêu thương, nhưng tôi còn cảm nhận được một mối liên kết, anh ấy đã rất tự tin và chắc chắn như thể anh ấy biết đó là điều đúng đắn. Chẳng có ngần ngại, chẳng có những nụ hôn hay đụng chạm ngập ngừng. Và nếu có lúc nào tôi cảm thấy có một chút nghi ngờ thoáng qua, chỉ cần một ánh mắt, một nụ hôn là đủ để biết đó là điều đúng đắn và tự nhiên nhất trên đời. Nó không giống những mối tình một đêm tôi từng có, nó rất dịu dàng, chúng tôi đã ân ái, như thể quá khứ của chúng tôi đã khiến nó thật sự có một ý nghĩa nào đó và những lời hứa câm lặng đã được lập ra cho tương lai. Nếu không phải thế thì chỉ là Adam quá điêu luyện còn tôi quá khờ.

    Tôi đã mặc kệ điện thoại và cửa nhà, nhưng cũng chẳng ai buồn gọi cho tôi. Tôi biết vì tôi đã kiểm tra. Tôi để điện thoại dưới tấm ga, và trong lúc lờ nó đi một cách có chủ ý, tôi phải kiểm tra xem tôi đang mặc kệ ai. Chẳng có ai. Nhưng lúc này là sáng thứ Bảy và hầu hết mọi người đều đang ngủ hay quây quần bên gia đình và không thèm nhắn tin cho ai. Ngay cả Adam cũng không. Đây là lần đầu tiên trong hai tuần qua tôi không ở cùng anh ấy và tôi nhớ anh ấy kinh khủng, tôi cảm thấy một lỗ hổng lớn trong đời mình.

    Chuông cửa kêu.

    Tim tôi lỡ một nhịp khi nghĩ đến Adam đang đứng trước cửa, cầm trái tim trên tay, hay thậm chí còn tuyệt hơn là trái tim trên một chiếc lá sen và trao nó cho tôi. Nhưng từ sâu bên trong tôi biết ngoài cửa không phải là Adam.

    Chuông cửa lại kêu, và khi nghĩ kỹ, tôi cảm thấy thật bất thường. Không ai biết tôi sống ở đây trừ gia đình và bạn thân của tôi. Phần lớn bạn bè tôi đều đang bận rộn với gia đình mới hay say mèm trên giường. Trừ khi đó là Amelia. Tôi biết cô ấy đã nhận ra sự buồn bã của tôi từ cú điện thoại tối qua và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy đang đứng đó với hai ly cà phê trên tay, một giỏ đầy bánh xốp nướng, sẵn sàng vực tinh thần tôi dậy. Cô ấy đã từng làm như thế trước đây rồi. Chuông cửa lại reo, và ấm lòng trước suy nghĩ về ly cà phê và sự cảm thông, tôi gạt mền ra, không quan tâm trông mình thế nào, rồi lê ra cửa. Tôi mở cửa, trông đợi nhìn thấy một bờ vai cho mình gục lên mà khóc và thay vào đó lại thấy Barry.

    Anh ta trông còn ngạc nhiên khi thấy tôi hơn là tôi thấy anh ta, mặc cho anh ta đã bấm chuông đến bốn lần.

    "Tôi không nghĩ cô sẽ ở đây," anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới.

    Tôi quấn cái áo len dài quanh người chặt hơn.

    "Vậy tại sao anh cứ bấm chuông mãi thế?"

    "Tôi không biết. Tôi đã đến đây." Anh ta nhún vai. Anh ta lại nhìn tôi từ dưới lên trên, rõ ràng không chút ấn tượng với diện mạo của tôi. "Nhìn cô kinh khủng quá."

    "Đó là vì tôi đang cảm thấy kinh khủng."

    "Chà, đó là thứ cô nhận được thôi," anh ta nói như trẻ con.

    Tôi đảo mắt. "Trong hộp có gì thế?"

    "Vài thứ đồ của cô."

    Nó giống một cái cớ thảm hại để ghé qua làm phiền tôi hơn. Những cục sạc điện thoại mà tôi đã vứt từ lâu, tai nghe, hộp đựng CD rỗng.

    "Tôi biết cô sẽ muốn cái này," anh ta nói, gạt mấy thứ linh tinh trên cùng qua một bên, để lộ ra hộp nữ trang của mẹ tôi.

    Tôi òa khóc ngay lập tức, hai tay bưng mặt. Anh ta sửng sốt, không biết phải làm gì. Là trước đây thì anh ta phải an ủi tôi, và tôi phải để anh ta an ủi, tôi muốn anh ta làm thế, nhưng chúng tôi cứ đứng đó như hai kẻ xa lạ – ngoại trừ việc hai kẻ xa lạ sẽ tốt với nhau hơn. Tôi thì khóc còn anh ta thì nhìn tôi.

    "Cảm ơn anh," tôi sụt sịt, cố gắng bình tĩnh lại. Tôi nhận cái hộp từ tay anh ta và anh ta đứng đó, không thoải mái, không biết phải làm gì với đôi tay đang cựa quậy khi không có rào chắn nào cho anh ta giấu chúng. Anh ta bèn đút tay vô túi quần.

    "Tôi cũng muốn nói là.." anh ta dợm nói.

    "Không, Barry, làm ơn đừng," tôi yếu ớt cản. "Vì thật tình em không nghĩ em có thể chịu được thêm những điều anh nói nữa. Em xin lỗi, anh biết không, em thật sự xin lỗi, xin lỗi nhiều hơn những gì anh có thể tưởng tượng, xin lỗi vì đã làm anh tổn thương. Chuyện em làm rất tồi tệ, nhưng em không thể bắt mình phải yêu anh như anh xứng đáng được yêu. Chúng ta không phải là để dành cho nhau, Barry. Em không biết phải nói xin lỗi bằng cách nào khác nữa, em không biết đáng lẽ mình có thể làm được gì khác nữa. Ở lại ư? Và để cả hai chúng ta phải đau khổ tột cùng? Lạy Chúa.." tôi quẹt nước mắt. "Em biết em là người sai, Barry, em xin lỗi. Em xin lỗi. Được không?"

    Anh ấy nuốt khan, im lặng một lúc và tôi chuẩn bị tinh thần cho những điều nhẫn tâm nhất anh ấy có thể nghĩ ra để nói với tôi. "Anh cũng muốn nói xin lỗi," anh ấy lầm bầm.

    Tôi ngạc nhiên.

    "Chính xác thì vì cái gì cơ?" tôi hỏi, cơn giận bùng lên dù tôi đang cố kìm nó lại. "Vì đã đập vỡ xe của Julie? Vì đã dọn sạch tài khoản chung của chúng ta? Hay vì đã sỉ nhục bạn bè tôi? Vì tôi biết tôi đã làm anh đau đớn, Barry, nhưng tôi không kéo người khác vào chuyện của mình."

    Anh ta nhìn đi chỗ khác. Mọi áy náy dường như đã biến mất. "Không, không phải vì những chuyện đó," anh ta giận dữ nói. "Tôi không thấy áy náy vì cái nào trong mấy chuyện đó cả."

    Tôi không thể tin anh ta lại xấc xược như thế. Anh ta sửa lại tư thế.

    "Tôi xin lỗi vì cái tin nhắn thoại kia. Đáng lẽ tôi không nên nói những gì tôi đã nói. Nó sai rồi."

    Tim tôi nện thình thịch, anh ta chỉ có thể nói về một tin nhắn, cái tin tôi chưa được nghe, cái tin Adam đã nghe và xóa đi.

    "Cái nào, Barry? Có cơ man nào là tin nhắn cơ mà."

    Anh ta nuốt nước bọt. "Cái tin về mẹ cô, được chứ? Tôi đáng lý không nên nói thế. Tôi đã muốn làm cô đau đớn bằng cách sâu cay nhất có thể. Tôi biết đó là nỗi sợ lớn nhất của cô nên.."

    Anh ta bỏ dở câu và tôi cố suy nghĩ. Sau một lúc tạm dừng khá lúng túng, tôi bỗng nhận ra mình đã biết từ lúc đó tới giờ. Đôi lúc ta có thể biết điều gì đó và đồng thời không biết nó.

    "Anh nói tôi sẽ tự tử như mẹ tôi," tôi nói, giọng run lên.

    Anh ta xấu hổ. "Tôi đã muốn làm cô đau."

    "Chà, đáng ra nó đã có tác dụng đây," tôi buồn bã nói, nghĩ đến việc Adam lắng nghe tin nhắn đó. Vậy là anh ấy biết mẹ tôi đã tự tử, biết rằng trong những giây phút sâu thẳm và tăm tối nhất khi tất cả mọi người đều nói tôi giống mẹ thế nào, đó là lúc tôi thầm lo rằng chúng tôi quá giống nhau. Một bí mật tôi đã chia sẻ với chồng mình và đã quay lại ám ảnh tôi ngay cả vào lúc tôi biết mình không giống mẹ theo cách đó. Mẹ tôi đã chịu đựng căn bệnh suy nhược tinh thần trầm trọng suốt cả cuộc đời bà ấy. Bà ấy đã ra ra vào vào bệnh viện và phòng khám trị liệu suốt từ hồi còn là một thiếu niên. Cuối cùng, khi không thể đánh bại con quỷ trong đầu được, bà ấy đã tước đi mạng sống của chính mình năm tôi tròn bốn tuổi. Bà ấy từng là một người biết suy nghĩ, biết lo lắng, một nhà thơ. Và trong số tất cả những suy nghĩ và bài thơ mà bà ấy đã viết trong đời khi cố gắng sắp xếp cái đầu rối rắm của mình, có một bài tôi đã ghi nhớ và biến nó thành của mình: Bài tôi đã đọc ở đám tang mẹ Amelia và bố Adam.

    Tôi đã luôn biết, ngay từ khi còn nhỏ, mẹ tôi đã rời bỏ thế giới như thế nào. Lúc tôi thành thiếu niên, người ta thường nói với tôi tôi giống mẹ thế nào, và nó khiến tôi sợ. Tôi sợ đến chết mấy từ "Con giống mẹ quá." Rồi sau đó, khi tôi trở thành một người lớn và hiểu về bản thân mình, tôi nhận ra tôi không phải là mẹ, rằng tôi có thể có những lựa chọn khác với lựa chọn của mẹ tôi.

    "Vậy.." Barry lùi lại.

    Tôi không biết phải nói gì nữa. Anh ta bước lên cầu thang dẫn lên tầng trên và tôi dợm đóng cửa.

    "Cô nói đúng về chúng ta," đột nhiên tôi nghe anh ta nói. "Chúng ta đã không hào hứng hay lãng mạn, chúng ta không bao giờ đi đâu nhiều và có lẽ tương lai cũng không. Chúng ta không cười vui như Julie và Jack, hay du lịch vòng quanh thế giới như Sarah và Luke. Chúng ta có lẽ sẽ không có bốn đứa con như Lucy và John." Anh ta giơ hai tay lên trời. "Tôi không biết nữa, Christine, tôi thích chúng ta như thế. Tôi rất tiếc cô thì không." Giọng anh ta vỡ ra nên anh ta dừng lại một chút. Tôi mở cửa rộng hơn để nhìn anh ta.

    "Cả tháng qua tôi đã ước ao cô phải thật đau khổ, hoàn toàn chìm sâu xuống địa ngục. Và giờ tôi nhìn cô thế này – tôi không cảm thấy như thế nữa. Trông cô còn tệ hơn tôi." Anh ta lắc đầu. "Nếu cô bỏ tôi vì cô nghĩ như vậy sẽ tốt hơn thì chúng ta còn tệ hơn những gì cô tưởng đấy. Tôi thương hại cô."

    Câu đó lại châm ngòi cho tôi. Anh ta lái xe đi. Tôi đóng cửa lại và quay về giường để trốn tránh cả thế giới.

    Mấy tiếng đồng hồ trôi qua và tôi vẫn không hề nhúc nhích. Tôi đói, nhưng tôi biết trong nhà không còn gì ăn còn tôi thì không thể đến cửa hàng được trong bộ dạng và tình trạng thế này.

    Điện thoại tôi bắt đầu reng và tôi kiểm tra màn hình xem tôi đang làm lơ ai. Thanh tra Maguire. Tôi chắc chắn sẽ mặc kệ cú này. Nó tắt và rồi lại reng. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, tim đập dữ dội. Nó chỉ mới vừa quay lại nhịp đập bình thường thì tiếng chuông ngưng bặt. Tôi đợi hết chuông và bật chế độ im lặng.

    Điện thoại lại kêu.

    "Để lại lời nhắn đi," tôi gầm gừ.

    Tôi leo xuống giường, cảm thấy chóng mặt khi đứng dậy. Rồi tôi nghĩ về Adam và tôi phát hoảng. Có thể anh ấy đã làm chuyện gì đó. Tôi lao xuống tìm cái điện thoại và ấn nút gọi lại.

    "Maguire đây," anh ta quát.

    "Christine đây. Adam không sao chứ?"

    "Adam?"

    "Người trên cây cầu ấy."

    "Sao chứ, cô mất anh ta rồi sao?"

    Đại loại vậy. Nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết anh không bị sao.

    "Nghe này, tôi cần cô đến bệnh viện Crumlin ngay. Cô đến được không?"

    "Crumlin?" tôi hỏi lại. Đó là một bệnh viện nhi.

    "Đúng vậy, Crumlin," anh ta nạt. "Cô đến được không? Ngay bây giờ?"

    "Tại sao?"

    "Vì tôi đang nhờ cô."

    Tôi hoàn toàn lúng túng. "Tôi không thể, tôi, ờ.. bây giờ tôi không thể." Tôi tìm một cái cớ nhưng không thể nói dối được. "Hôm nay tôi không khỏe lắm."

    "Cứ đi đi, ở đây có người còn thấy tệ hơn nhiều đây."

    "Chuyện gì vậy? Tôi không phải đến cái.."

    "Lạy Chúa, Christine," ông ta nói, gần như nấc lên. "Tôi cần cô đến đây."

    "Anh không sao chứ?"

    "Chỉ cần đến đây thôi," anh ta nói. "Làm ơn đi."
     
    Minminne, Nana268, Minh Dạ3 người khác thích bài này.
  6. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    25. How to Ask for Help Without Losing Face - Làm sao để cầu xin sự giúp đỡ mà không bị mất mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Detective Maguire was waiting for me at the main entrance to the hospital. As soon as he saw me, he did what he had done every other time I'd met him and turned around and walked away. I took the cue to follow him. I jogged to catch up, and as I did I looked around for his partner. I didn't see him. In fact there was no other back-up whatsoever. I rounded the corner and found it devoid of Detective Maguire. A whistle had me running to the open elevator like the dog he seemed to think I was. I joined him and it was then I saw how awful he looked and my stomach churned, sensing the worst scenario ever. I gulped, trying to steady myself; I was not able for all of this, not so soon after losing Simon, after messing up so spectacularly with Adam, after having to deal with Barry. I needed a day alone, but nobody seemed willing to grant me that small favour. I needed to wallow; much could be achieved from wallowing. Perhaps that's what my book could be about. Christine Rose's How to Wallow in Your Despair in Five Easy Ways.

    "You look terrible," I said to him.

    "You're not too perky yourself," he said, without his usual malice. He was going through the motions, barely engaging. Something was most certainly wrong. More wrong than usual.

    "Who am I going to see?" I asked.

    "My daughter," he said, his voice hollow, empty. "She tried to kill herself."

    My mouth fell open and he stepped out of the elevator and rounded the corner. I had to snap out of my shock before the doors closed and the lift descended. I followed him.

    "Uh, Detective, I'm very sorry to hear that, truly I am.." I swallowed. "But can I ask, why did you bring me here?"

    "I want you to talk to her for me."

    "What? Wait!" I finally reached out and grabbed him by the arm and stopped him in his tracks. "You want me to what?"

    "Talk to her," he said, revealing his bloodshot eyes. "There's people here, but she won't talk to them. She won't say two words. I thought of you. Don't ask me why, I mean I don't know you, but you seem to have a way with this kind of thing and I'm too close to it, I can't.." He shook his head, his eyes welling up.

    "Detective.."

    "Aidan," he interrupted.

    "Aidan," I said softly, appreciating the gesture. "I'm not able. I didn't help Simon Conway, and with Adam I.." I didn't want to get into what had happened with Adam.

    "You managed to get Simon to allow you to call us," he said. "That was good. You talked Adam Basil off the bridge, and he asked for you after that. I've seen you with him, in the station – he respects you. Plus I know what happened with your mother," he added.

    I looked down. "Oh."

    "You know about this. Just talk to her, please."

    I followed him through the ward, a series of corridors and confusing turns until finally he brought me into the ward. Of the twelve beds in the room, only one had curtains pulled around it completely.

    I slowly drew back the curtain and came face to face with Maguire's wife, Judy, her eyes rimmed with red as she held the hand of the girl in the bed. I looked at the girl: Thick auburn hair like her dad, honest crystal-blue eyes like her mother.

    "Caroline," I said gently. The girl's left wrist had been heavily bandaged and lay on the bed, her mother held her right hand tight.

    "Who are you?" Judy asked, slowly getting to her feet but still not letting go of her daughter's hand.

    "Aidan called me," I said.

    She nodded then and looked down at her daughter. I saw Detective Maguire's face crumble in the moment before he turned away and walked out of the ward, as if embarrassed by his display of emotion.

    "Why don't you get some coffee?" I suggested to Judy. "Caroline, is it okay if I sit with you for a while?"

    Caroline looked at me uncertainly. Judy was still hanging on to her hand.

    "I think maybe your mum could do with a break. I bet she's been here for a while."

    Caroline gave her a nod and I helped Judy let go of her hand. As soon as she stepped away, I pulled the curtain across and sat down beside Caroline.

    "My name is Christine. I know your dad."

    Caroline eyed me warily. "Do you work here?"

    "No."

    "So I don't have to talk to you."

    "No. You don't."

    She was silent as she mulled it over. "They keep sending people to talk to me. Asking me why, why, why. They left a bunch of leaflets. They're disgusting. Insinuating disgusting things."

    "What kinds of things?"

    "Like, did my dad touch me – stuff like that. I mean, they didn't say it in so many words, but I could tell they were wondering. Then they gave me all these leaflets. I've seen the shows."

    "I'm not going to ask you anything like that, believe me. I'm not a doctor, I'm not a therapist. I want to talk, that's all. It sounds like you've had a really hard time and I want to listen to you, without judgement."

    "Are you a garda?"

    "No."

    The girl gave me a sidelong look, then played with the sheets on the bed with her good hand. The other remained limp and unmoving. "So why did my dad ask you to come?"

    "Because he knows that when I was young my mother killed herself."

    She looked at me then, gave me her full attention.

    "She killed herself when I was four years old. So I understand what it's like, to live with someone who felt the way you do."

    "Oh." She looked down at her bandage. "I'm sorry."

    "I understand why you don't want to talk to your parents. It's embarrassing, isn't it? My dad is still embarrassing and I'm thirty-three years old."

    Caroline smiled weakly.

    "But that's why it's okay if you want to talk to me. I won't judge you, I won't tell you that you shouldn't have done this or done that, I'll just listen. Sometimes it helps to talk, to say things out loud. And if you don't know where to turn or who to talk to, you can ask me and I'll do whatever I can to help. There's always someone to turn to, Caroline. And we can keep it between the two of us – you won't have to worry about me telling anybody you don't want to know."

    Caroline's face crumpled and she started to cry. She tried to hide behind her good wrist, leaving the other one lying flat on the bed as if it had been forgotten, as if it had died in the attempt. Her shoulders shook as she was wracked with sobs.

    "I didn't think there was anyone," she admitted.

    "Now you know," I said gently, giving her a tissue. "There is always someone to hear you and help you. Always."

    She wiped her eyes, composed herself, seemed to think about things.

    "I slit my wrists," she said. She lifted her hand up and showed me her bandage as if I hadn't noticed it already. "I suppose you think I'm a crazy person." She studied me.

    I shook my head.

    "I went online and found out how to do it. I used my razor, but it was too difficult. It took me too long to break the skin. And it hurt. Nothing was happening to me, even though it was bleeding. I was lying there on the bed, waiting to die, but nothing happened. It just hurt. I had to go back online and see what I'd done wrong. Eventually I went downstairs to Mum to show her because I was scared." She kept crying. "Mum was screaming at me: What did you do? What did you do? And I swear I wanted to go upstairs and do it again so I could die and not have to see the way she looked at me. I felt like a freak. Dad won't stop asking me why. I've never seen him so angry. It's like he wants to kill me."

    "He doesn't want to kill you, Caroline. He's shocked and scared and all he wants to do is to protect you. Your parents want to make things better. They want to understand so that they can help."

    "They'll kill me." She started sobbing again. "Is that how you felt? Did you hate your mum?"

    "No," I said soothingly, tears coming to my eyes at the hazy memories of Dad coming home from the hospital, a fake jolly look in his eye as if they'd been on holiday, and Mum lying out on a deck chair in the back garden, fully clothed in the pouring rain because she wanted to "feel something". Even when she was in the room with me it felt like she wasn't there at all. I loved her, all I wanted was to sit with her, be with her. I would hold her hand and wonder if she even noticed I was there. "I never hated her, not for one minute." I left a silence. "Why was it so unbearable for you? What happened?"

    "I can't tell them. Anyway, they'll find out soon enough. I'm surprised they don't know already. Every day I'd come home from school and I'd be waiting for them to realise. I was terrified. At school everyone knows, everyone's looking at me, laughing at me, saying stuff to me. Even my own friends. I had no one – no one who would help me, no one who'd talk to me. Not even Aisling.." she trailed off, confusion and betrayal all over her face.

    "Aisling's your friend?"

    "Was. She was my best friend. Since we were five. She wouldn't even look at me. For a whole month. First it was everyone else and she was still my friend, but then it got worse: They started leaving things in my locker, gross things, they kept saying stuff on Facebook, spreading lies. Then they started dragging Aisling too, saying stuff about her too. She blamed me for what was happening and then she stopped being my friend. I mean, how could she?"

    "Something happened that everyone found out about?" I guessed.

    She nodded, tears streaming down her face.

    "Online?"

    She nodded again. Then she was surprised. "Do you know?"

    "No. You're not the first person it's happened to, Caroline. Were you.. in a compromised position?"

    "He told me it would just be for us," she said, her face crimson. "And I believed him. And then a friend of mine texted me and said it was up on Facebook, and then everyone started ringing me. Some were laughing about it, some were really angry, calling me a whore and all sorts – people I thought were my friends. I went online to see it and I swear I was sick. I don't even want to see me doing that, never mind strangers. It was meant to be for a laugh, for us. I didn't think he would show anyone. I thought maybe a friend had taken his phone and done it, or it had been hacked, but.."

    "What did he say?"

    "He wouldn't talk to me, wouldn't even look at me. Then one day I got hold of him, told him how I felt about it, how I couldn't go on any more, and he just looked at me and laughed. He laughed. He couldn't understand why I was so upset. He said I should be happy. That loads of celebs have become famous because of it and now they're millionaires. I mean, we live in fucking Crumlin! How famous are we going to become? Where's our millions after that?" She started crying again.

    "Were you and him having sex, Caroline?"

    She was mortified by the question and it took her a while to tell me: She'd been giving him a blow-job, while they were at a house party one night, and they'd both had too much to drink. It was his idea to film it. He'd already started filming her before she had a chance to object, and when she saw the camera was on her she didn't want to stop, she didn't want to look like a 'wuss'.

    "When did this happen?" I asked, anger rising in me. If I felt like this, I could imagine Detective Maguire's reaction. He'd make life hell for the boy with the camera phone, but after what he'd done that boy should consider himself lucky if Maguire at least let him live. I didn't envy Caroline, being a teenager nowadays; the landscape of issues such as trust and intimacy and sex had completely changed since I was her age, leaving boys and girls navigating a minefield.

    "About two months ago, but he put the video up three weeks ago. I tried to ignore it. I tried to keep going to school, keep my head down, ignore them all, but I'm still getting text messages from people. Look." She handed me her phone and I scrolled through the texts from her so-called friends, most of them so abhorrently evil I could barely believe what I was reading.

    I understood why Caroline had felt she had nowhere to turn. Her friends had turned their backs on her; the guy she fancied had laughed at her, made a mockery of her; she was being taunted daily in the small world that was social networking – a world no one could escape, where lies flourished like bacteria before anyone had the chance to prove them wrong. And the poor girl was too embarrassed and too afraid to turn to her parents, afraid they'd 'kill' her. So she decided to do it to herself instead, end the embarrassment, the pain, the loneliness. A permanent solution to a temporary problem. This pain would not last for ever; she would bear the scars of the experience and she would remember it for the rest of her life, no doubt it would influence every decision she made from this moment on. But where pain was, healing could come; where loneliness was, new relationships could be formed; where rejection was, new love could be found. It was a moment. And moments changed. She would have to live through the moment to get to the next.

    "Will you tell them?" she asked, her voice tiny, her body skinny and childish in the bed. "Please?"

    We parted ways, Caroline promising to keep in touch with me or with the numbers in the pamphlets the hospital had already given her if she ever needed somebody to talk to. I made my way out to the corridor where Judy was sitting semi-comatose on a plastic chair and where Detective Maguire was pacing like a caged animal.

    "Tell us," he barked as soon as I neared him.

    "No," I said firmly. "I'm not going to tell you anything until you make a promise."

    He looked as if he was going to bite my head off.

    "You will have to hold your temper. Caroline is so scared of your reaction – right now she's feeling isolated and fearful of being rejected by you. You want to help her, suspend your judgement and give her the support she needs from you."

    "Aidan," Judy put her hand on his arm. "Listen to her."

    "She already knows she's made a mistake; do not lecture her. Do not make her feel foolish. Not now, not while she's so vulnerable."

    Judy nodded her head emphatically, looking from me to her husband as if willing the understanding into him.

    "She needs your unconditional love and support. She needs you to tell her you are not angry. You are not ashamed. You are not disgusted. You love her. You are there for her."

    He mumbled something that sounded like a threat.

    "I'm serious, Aidan. You're not dealing with one of your criminals now. Caroline is your daughter. It's time you cut the intimidation, leave out the interrogation and the downright bull-headedness and listen to what she has to say."

    And then I told them what she had told me.

    He listened this time. Judy's fingers turned white as she squeezed his arm while I spoke. She dug her nails into him when it seemed like he was going to bolt – either to his daughter's side or to find the boy who did this to her – but he stayed and I stayed with him till the red rage that I saw in his eyes left and was replaced by fatherly concern and a heart filled with love. Then I watched as he walked away from me, hand in hand with Judy, the two of them propping each other up as they approached their daughter.

    Exhausted, I left the hospital to go home and prepare for Adam's birthday party. Despite his claim that he was in a good place now, Adam had barely begun on the road to healing himself. I was hoping Maria would show up and love him. If she didn't, I was afraid I could lose the man I loved for ever.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh tra Maguire đang đợi tôi ở lối vào bệnh viện. Vừa thấy tôi, anh ta liền làm cái việc mà mỗi lần gặp tôi đều làm, đó là quay lưng bỏ đi. Tôi đi theo sự ra hiệu đó mà nối gót anh ta. Tôi phải bước nhanh để bắt kịp, trong lúc đó ngó quanh quất xem cộng sự của anh ta đâu. Không thấy người đó đâu. Thật ra chẳng có người nào hậu thuẫn hay gì đó. Tôi vòng qua một khúc cua và không thấy thanh tra Maguire đâu nữa. Một tiếng huýt sáo vang lên gọi tôi chạy về phía cửa thang máy đang mở như thể anh ta nghĩ tôi là cún xinh vậy. Tôi vào trong với anh ta, và tới lúc đó tôi mới thấy anh ta trông kinh khủng thế nào. Bụng tôi thót một cái, cảm giác có điều gì đó xấu nhất từ trước đến giờ. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng đứng vững; tôi không thể cáng đáng nổi tất cả những thứ này, không sớm như vậy sau khi mất Simon, sau khi ngoạn mục gây chuyện với Adam, sau khi phải nói chuyện với Barry. Tôi cần một ngày được ở một mình, nhưng dường như không ai chịu cho tôi ơn huệ nhỏ nhoi đó. Tôi cần phải thích nghi; thích nghi được sẽ giúp ích được nhiều thứ. Có lẽ cuốn sách của tôi có thể viết về chuyện đó. Năm cách làm sao để thích nghi với sự tuyệt vọng – Christine Rose.

    "Nhìn anh kinh quá," tôi nói với anh ta.

    "Cô cũng đâu có vui tươi gì cho cam đâu," anh ta đáp mà không có sự hiểm độc thường lệ. Anh ta trả treo rất máy móc và không mấy chú tâm. Rõ ràng có gì đó rất không hay đang xảy ra. Còn xấu hơn bình thường.

    "Tôi đang đi gặp ai đây?" tôi hỏi.

    "Con gái tôi," anh ta nói, giọng vô cảm, trống rỗng. "Con bé đã cố tự tử."

    Tôi há hốc mồm, còn anh ta bước ra khỏi thang máy và vòng qua một khúc cua. Tôi phải buộc mình thoát khỏi cú sốc trước khi cửa đóng lại và thang máy chạy xuống. Tôi đi theo anh ta.

    "Ờ, thanh tra ơi, tôi rất tiếc khi nghe tin đó, tôi thật sự rất tiếc.." tôi nuốt khan. "Nhưng tôi hỏi tại sao anh lại gọi tôi đến đây được không?"

    "Tôi muốn cô nói chuyện với con bé giúp tôi."

    "Cái gì? Đợi đã!" Tôi giơ tay chụp tay anh ta và buộc anh ta dừng lại. "Anh muốn tôi làm gì cơ?"

    "Nói chuyện với con bé," anh ta nói, đôi mắt đỏ ngầu. "Ở đây cũng có người, nhưng nó không chịu nói chuyện với họ. Nó không nói gì quá hai từ. Tôi nghĩ tới cô. Đừng hỏi tôi tại sao, ý tôi là tôi không biết cô, nhưng dường như có có duyên với những chuyện thế này còn tôi thì quá gần gũi nó, tôi không thể.." Anh ta lắc đầu, mắt ngấn nước.

    "Thanh tra.."

    "Gọi tôi là Aidan," anh ta ngắt lời.

    "Aidan," tôi nhẹ nhàng nói, cảm kích trước hành động này. "Tôi không làm được đâu. Tôi đã không giúp được Simon Cornway, còn với Adam thì.." tôi không muốn nhắc đến chuyện của Adam.

    "Cô đã xoay xở để Simon cho phép cô gọi chúng tôi," anh ta nói. "Vậy là tốt rồi. Cô đã thuyết phục Adam Basil leo khỏi cây cầu, và anh ta nhờ đến cô sau chuyện đó. Tôi đã thấy cô với anh ta, trong đồn – anh ta tôn trọng cô. Thêm nữa tôi biết chuyện xảy ra với mẹ cô," anh ta nói thêm.

    Tôi nhìn xuống. "Ồ."

    "Cô rành chuyện này. Chỉ cần nói chuyện với con bé thôi, xin cô."

    Tôi theo anh ta vào phòng bệnh riêng, một loạt hành lang và những lối rẽ dễ nhầm trước khi cuối cùng anh ta cũng dẫn được tôi đến phòng bệnh. Trong số mười hai giường trong phòng, chỉ có một giường được kéo rèm che kín.

    Tôi chậm rãi kéo rèm và mặt giáp mặt với vợ của Maguire, Judy, mắt chị ấy đỏ hoe trong lúc cầm tay đứa con gái đang nằm trên giường bệnh. Tôi nhìn cô bé: Mái tóc nâu dày giống bố, đôi mắt màu xanh lơ trong vắt chân thật giống mẹ.

    "Caroline," tôi khẽ gọi. Cổ tay trái của cô bé bị băng kín và thả trên giường, mẹ cô bé nắm chặt tay phải của con.

    "Cô là ai?" Judy hỏi, chậm chạp đứng dậy nhưng vẫn không buông tay con mình ra.

    "Aidan đã gọi tôi," tôi trả lời.

    Chị ấy gật đầu rồi lại quay sang nhìn con gái. Tôi thấy mặt thanh tra Maguire như vụn vỡ vào cái giây phút trước khi quay đi và bước ra khỏi phòng, như thể xấu hổ vì biểu cảm của mình.

    "Sao chị không đi uống một ly cà phê đi?" tôi đề nghị Judy. "Caroline, cô ngồi đây với cháu một lúc được không?"

    Caroline ngập ngừng nhìn tôi. Judy vẫn đang nắm tay cô bé.

    "Cô nghĩ có lẽ mẹ cháu nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn. Lát nữa thôi mẹ cháu sẽ quay lại ngay ấy mà."

    Caroline gật đầu với chị ấy và tôi giúp Judy thả tay cô bé ra. Khi chị ấy vừa đi khỏi, tôi kéo rèm lại và ngồi xuống cạnh Caroline.

    "Cô tên là Christine. Cô quen bố cháu."

    Caroline nhìn tôi đề phòng. "Cô làm việc ở đây sao?"

    "Không."

    "Vậy tức là cháu không cần phải nói chuyện với cô."

    "Không. Cháu không cần nói."

    Cô bé im lặng và nghiền ngẫm điều tôi vừa nói. "Họ cứ đưa người đến đây nói chuyện với cháu mãi. Cứ hỏi cháu tại sao, tại sao, tại sao. Họ để lại cả đống tờ rơi. Họ thật ghê tởm. Toàn nói bóng gió về những điều ghê tởm."

    "Những điều như thế nào?"

    "Như là bố cháu có động vào cháu không – đại loại vậy. Ý cháu là bọn họ không nhiều lời đâu, nhưng cháu có thể thấy bọn họ đang băn khoăn như thế. Rồi họ đưa cho cháu mấy tờ rơi này. Cháu xem diễn trò đủ rồi."

    "Cô sẽ không hỏi cháu câu gì giống vậy đâu, tin cô đi. Cô không phải bác sĩ, cô không phải chuyên gia trị liệu. Cô chỉ muốn nói chuyện, có thế thôi. Dường như cháu đã có một khoảng thời gian thật sự khó khăn và cô muốn lắng nghe cháu mà không phán xét gì cả."

    "Cô là cảnh sát sao?"

    "Không phải."

    Cô bé nhìn xéo tôi rồi nghịch nghịch tấm ga giường bằng bàn tay lành lặn. Tay kia vẫn cứng đờ và bất động. "Vậy tại sao bố cháu lại bảo cô đến đây?"

    "Vì ông ấy biết mẹ cô đã tự tử lúc cô còn trẻ."

    Lúc đó cô bé mới nhìn tôi, hoàn toàn chú ý vào tôi.

    "Bà ấy đã tự tử lúc cô mới bốn tuổi. Nên cô hiểu được cảnh sống cùng một người có cảm giác giống cháu là như thế nào."

    "Ồ." Cô bé nhìn xuống cái băng tay. "Cháu rất tiếc."

    "Cô hiểu tại sao cháu không muốn nói chuyện với bố mẹ mình. Thật xấu hổ, đúng không? Bố cô vẫn còn xấu hổ đấy, mà cô thì đã ba mươi ba tuổi rồi."

    Caroline yếu ớt mỉm cười.

    "Nhưng đó là lý do sẽ không sao nếu cháu muốn nói chuyện với cô. Cô sẽ không phán xét cháu, cô sẽ không bảo cháu không nên làm cái này cái kia, cô sẽ chỉ lắng nghe thôi. Thỉnh thoảng nói chuyện hay nói điều gì đó ra cũng có ích lắm. Và nếu cháu không biết phải đến đâu hay nói chuyện với ai, cháu có thể nói với cô và cô sẽ làm hết sức có thể để giúp cháu. Luôn luôn có người cho cháu dựa vào, Caroline à. Và chúng ta có thể giữ chuyện đó riêng cho hai chúng ta thôi – cháu không cần phải lo lắng cô sẽ kể cho bất cứ người nào cháu không muốn họ biết chuyện đâu."

    Gương mặt Caroline héo đi và cô bé òa khóc. Cô bé cố giấu mặt sau cái cổ tay lành lặn, để mặc cổ tay bên kia thõng dài trên giường như thể nó đáng bị lãng quên, như thể nó đã chết vì vụ tự tử. Vai cô bé run lên bần bật khi người mềm ra vì nức nở.

    "Cháu đã không nghĩ có ai hiểu cháu," cô bé thừa nhận.

    "Giờ thì cháu biết rồi," tôi nhẹ nhàng nói, đưa cho cô bé một tờ khăn giấy. "Luôn có ai đó chịu nghe và giúp cháu. Luôn luôn có."

    Cô bé gạt nước mắt, bình tĩnh lại và dường như đang suy nghĩ về mọi thứ.

    "Cháu đã cắt cổ tay," cô bé nói. Nó nhấc tay lên và chỉ cho tôi chỗ bị băng như thể tôi chưa thấy không bằng.

    "Cháu đoán cô đang nghĩ cháu là một con điên." Cô bé quan sát tôi.

    Tôi lắc đầu.

    "Cháu đã lên mạng tìm xem phải làm thế nào. Cháu dùng cái dao cạo của cháu nhưng khó quá. Mất khá lâu cháu mới cứa được rách da. Và đau lắm. Nhưng chẳng có gì xảy ra dù nó có chảy máu. Cháu cứ nằm trên giường, đợi đến lúc chết, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có đau thôi. Cháu phải lên mạng lại để coi mình đã làm gì sai. Cuối cùng cháu đành phải xuống lầu và giơ cho mẹ xem vì cháu sợ." Cô bé vẫn khóc. "Mẹ hét lên với cháu: Con đã làm gì? Con đã làm gì? Và cháu thề cháu muốn quay lên lầu mà làm lại để chết quách đi và không phải thấy cái cách mẹ cháu nhìn cháu. Cháu cảm giác mình như một đứa quái dị. Bố không ngừng hỏi cháu lý do. Chưa bao giờ cháu thấy bố giận như thế. Như thể bố muốn giết cháu vậy."

    "Ông ấy không muốn giết cháu đâu, Caroline. Ông ấy bị sốc và hoảng sợ và tất cả những gì ông ấy muốn làm là bảo vệ cháu. Bố mẹ cháu muốn mọi việc tốt đẹp hơn. Họ muốn hiểu để có thể giúp cháu đấy."

    "Họ sẽ giết cháu mất." Cô bé lại bắt đầu nức nở. "Cô cũng từng cảm thấy như thế sao? Cô có ghét mẹ cô không?"

    "Không," tôi nói bằng giọng an ủi, nước mắt trào lên khi lờ mờ nhớ lại cảnh bố từ bệnh viện về nhà, một ánh tươi vui giả tạo trong mắt như thể họ mới đi nghỉ về, và mẹ thì nằm dài trên chiếc ghế dựa ngoài sân sau, đóng bộ đầy đủ giữa trời mưa như trút nước vì bà ấy muốn "cảm thấy gì đó." Ngay cả khi bà ấy đang ở trong phòng với tôi thì vẫn có cảm giác dường như bà ấy chẳng hề ở đó. Tôi yêu mẹ, tất cả những gì tôi muốn là ngồi đó với mẹ, ở cùng mẹ. Tôi sẽ nắm tay mẹ và tự hỏi không biết mẹ có để ý đến tôi đang ở đó không. "Cô chưa bao giờ ghét bà ấy, một phút cũng không." Tôi im lặng một lúc. "Tại sao cháu lại đến nước không thể chịu đựng được nữa? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

    "Cháu không nói với họ được. Mà đằng nào thì họ cũng sẽ biết sớm thôi. Cháu ngạc nhiên là giờ họ còn chưa biết đấy. Ngày nào đi học về cháu cũng đợi xem họ có nhận ra không. Cháu rất sợ. Ở trường ai cũng biết, ai cũng nhìn cháu, cười vào mặt cháu, nói cháu này nọ. Ngay cả bạn cháu cũng thế. Cháu không có ai cả – không có ai giúp cháu, không có ai nói chuyện với cháu. Ngay cả Aisling cũng không.." giọng cô bé nhỏ dần, gương mặt toát lên sự bối rối và phản bội.

    "Aisling là bạn cháu hả?"

    "Đã từng. Cậu ấy là bạn thân nhất của cháu. Từ hồi chúng cháu năm tuổi. Cậy ấy thậm chí còn không thèm nhìn cháu. Cả một tháng trời. Đầu tiên là tất cả những người khác và cậu ấy vẫn còn là bạn cháu, nhưng sau đó tình hình tệ hơn: Bọn chúng bắt đầu nhét nhiều thứ vào hộc tủ của cháu, những thứ kinh tởm, bọn chúng cứ nói nhiều thứ trên Facebook, loan toàn tin dối trá. Rồi bọn chúng bắt đầu kéo vào Aisling luôn, nói này nói nọ về cậu ấy luôn. Cậu ấy trách cháu vì những chuyện đang xảy ra và thôi không làm bạn cháu nữa. Ý cháu là sao cậu ấy có thể tiếp tục làm bạn cháu chứ?"

    "Có chuyện gì đó xảy ra và bị mọi người phát hiện sao?" tôi đoán.

    Cô bé gật đầu, nước mắt ràn rụa.

    "Trên mạng?"

    Cô bé lại gật đầu. Rồi ngạc nhiên. "Cô biết sao?"

    "Không. Cháu không phải là người đầu tiên vướng phải chuyện như thế. Cháu có.. là nạn nhân không?"

    "Anh ta bảo cái đó chỉ để cho hai chúng cháu xem thôi," cô bé nói, mặt đỏ lựng. "Và cháu đã tin anh ta. Và rồi một đứa bạn cháu nhắn tin nói nó đăng trên Facebook rồi, rồi mọi người bắt đầu gọi điện thoại cho cháu. Có người cười cháu, có người thì thật sự giận dữ, gọi cháu là con điếm và đủ thứ – vậy mà cháu tưởng tụi nó là bạn cháu. Cháu lên mạng và thấy nó, và cháu thề là cháu muốn bệnh luôn. Thậm chí tới cháu còn không muốn nhìn thấy mình làm thế nữa kìa chứ đừng nói tới người ta. Cháu nghĩ có lẽ một người bạn đã lấy điện thoại anh ấy và đăng hình, hoặc nó bị bẻ khóa, nhưng.."

    "Cậu ta nói sao?"

    "Anh ta không chịu nói chuyện với cháu, thậm chí còn không nhìn cháu. Rồi một ngày nọ cháu tóm được anh ta, nói cho anh ta biết cháu cảm thấy thế nào, rằng cháu không thể chịu đựng thêm được nữa, và anh ta chỉ nhìn cháu và cười phá lên. Anh ta cười. Anh ta không hiểu sao cháu lại buồn bực vậy. Anh ta nói cháu nên vui mới phải. Nói có cả đống ngôi sao đã nổi lên nhờ làm thế và giờ họ là triệu phú rồi đấy. Ý cháu là chúng cháu sống ở cái xó xỉnh Crumlin chết tiệt! Chúng cháu có thể nổi tiếng đến mức nào chứ? Sau chuyện đó thì hàng triệu đồng của cháu đâu rồi?" Cô bé lại bắt đầu khóc.

    "Có phải cảnh quay cháu và cậu ta đang quan hệ tình dục không, Caroline?"

    Câu hỏi làm cô bé xấu hổ, và phải một lúc sau cô bé mới nói được với tôi: Cô bé đã thổi kèn cho cậu ta khi chúng tiệc tùng vào một tối nọ, và cả hai đứa đều say bí tỉ. Chính cậu ta là người đề nghị quay phim lại. Cậu ta đã quay phim cô bé trước đó rồi và cô bé đã có cơ hội phản đối, nhưng khi cô bé thấy máy quay thì lại không muốn dừng lại, cô bé không muốn trông như một đứa chết nhát.

    "Chuyện xảy ra khi nào?" tôi hỏi, cơn giận bùng lên. Nếu đến tôi mà còn cảm thấy thế này thì chẳng khó để hình dung ra phản ứng của thanh tra Maguire. Anh ta sẽ biến cuộc sống của cậu trai với chiếc điện thoại quay phim kia thành địa ngục, nhưng sau những gì cậu ta đã làm, thằng bé đó nên thấy mình may mắn nếu Maguire ít ra cũng để cậu ta sống. Tôi không ghen tị với tuổi trẻ của Caroline xét trên cuộc sống của thanh thiếu niên thời nay; những vấn đề như lòng tin và sự gần gũi và tình dục đã thay đổi hoàn toàn so với thời tôi bằng tuổi cô bé, đưa cả nam và nữ hướng đến cả một bãi mìn.

    "Chuyện ấy khoảng hai tháng trước, nhưng anh ta mới đăng đoạn video đó lên hồi ba tuần trước. Cháu đã cố gắng mặc kệ nó. Cháu đã cố gắng vẫn đi học, chỉ nhìn xuống đất và mặc kệ tất cả, nhưng người ta vẫn cứ nhắn tin cho cháu. Nhìn này." Cô bé đưa điện thoại cho tôi và tôi lướt qua những tin nhắn từ những người được xem là bạn của cô bé, hầu hết chúng đều ác độc đến ghê tởm tới nỗi tôi gần như không thể tin được những gì mình đang đọc.

    Tôi hiểu tại sao Caroline cảm thấy cô bé không còn đường nào để đi nữa. Bạn bè thì quay lưng; gã trai mình thích thì cười vào mặt mình, chế nhạo mình; bị tra tấn mỗi ngày trong một thế giới nhỏ bé là mạng xã hội – một thế giới không ai có thể trốn thoát, nơi những lời dối trá lan tràn như vi khuẩn trước khi người ta có cơ hội chứng mình là nó sai. Và cô bé tội nghiệp thì quá xấu hổ và quá sợ hãi, không dám nhờ đến bố mẹ, sợ họ sẽ "giết" mình. Thế là cô bé quyết định sẽ tự mình giải quyết, chấm dứt sự nhục nhã, nỗi đau, sự cô đơn. Một giải pháp vĩnh viễn cho một vấn đề tạm thời. Nỗi đau này sẽ không tồn tại mãi; cô bé sẽ phải chịu đựng những vết sẹo và sẽ ghi nhớ nó suốt phần đời còn lại, không nghi ngờ gì chuyện nó sẽ ảnh hưởng đến tất cả quyết định mà cô bé ra từ lúc này trở đi. Nhưng nỗi đau ở đâu thì sự chữa lành ở đó; sự cô đơn ở đâu thì những mối quan hệ mới có thể được hình thành ở đó; sự chối bỏ ở đâu thì có thể tìm được tình yêu ở đó. Mọi thứ chỉ trong khoảnh khắc thôi. Và những khoảnh khắc thì thay đổi. Cô bé phải vượt qua được khoảnh khắc này để đến được với khoảnh khắc tiếp theo.

    "Cô sẽ nói với họ chứ?" cô bé hỏi, giọng nhỏ xíu, cơ thể trên giường bệnh xương xẩu và giống trẻ con. "Làm ơn?"

    Chúng tôi chia tay, Caroline hứa sẽ giữ liên lạc với tôi hay gọi cho số ghi trên tờ rơi bệnh viện đã đưa cho cô bé nếu cần nói chuyện với ai đó. Tôi bước ra ngoài hành lang, nơi Judy đang ngồi nửa tỉnh nửa mê trên một chiếc ghế nhựa và là nơi thanh tra Maguire đang rảo qua rảo lại như một con thú bị nhốt trong chuồng.

    "Kể cho chúng tôi đi," anh ta quát ngay khi tôi đến gần.

    "Không," tôi cương quyết. "Tôi sẽ không kể cho anh nghe bất cứ điều gì trừ khi anh hứa với tôi một chuyện."

    Trông anh ta như sắp sửa nhai đầu tôi.

    "Anh sẽ phải kìm chế cơn giận của mình. Caroline rất sợ phản ứng của anh – ngay bây giờ con bé đang cảm thấy bị cô lập và sợ bị anh chối bỏ. Anh muốn giúp con bé thì hãy khoan phán xét và trao cho con bé sự ủng hộ mà con bé cần từ anh."

    "Aidan," Judy đặt tay lên cánh tay anh ta. "Nghe cô ấy đi."

    "Con bé biết mình phạm sai lầm rồi nên đừng thuyết giảng nó nữa. Đừng khiến nó cảm thấy như con ngốc. Không phải bây giờ, không phải trong lúc nó đang mong manh như thế này."

    Judy gật đầu dứt khoát, nhìn từ tôi sang chồng mình như thể đang chuyển sự thông hiểu sang anh ta.

    "Con bé cần tình yêu và sự ủng hộ vô điều kiện của hai người. Nó cần hai người nói với nó hai người không giận. Hai người không xấu hổ. Hai người không ghê tởm. Hai người yêu nó. Hai người luôn ở bên cạnh nó."

    Anh ta lầm bầm gì đó nghe như đe dọa.

    "Tôi nghiêm túc đấy, Aidan. Bây giờ anh không phải đang giải quyết tội phạm. Caroline là con gái anh. Đã đến lúc anh thôi đe dọa, gạt qua một bên những câu thẩm vấn và sự cứng đầu rành rành của mình mà lắng nghe những gì cô bé nói."

    Và rồi tôi kể cho họ nghe chuyện cô bé đã nói với tôi.

    Lần này anh ta lắng nghe. Ngón tay của Judy trắng bệch ra khi siết tay anh ta trong lúc tôi nói. Chị ấy găm móng tay vào người anh ta khi anh ta có vẻ mất bình tĩnh – cả vì con gái mình lẫn khi muốn đi tìm tên đã gây ra cớ sự này cho cô bé – nhưng anh ta vẫn ở lại và tôi ở lại với anh ta cho đến khi sự phẫn nộ đỏ ngầu trong mắt anh ta đã biến mất, thay vào đó là nỗi lo lắng của một người cha và một trái tim đầy tình thương yêu. Rồi tôi nhìn anh ta đi, nắm tay Judy, hai người họ tựa vào người nhau trong lúc đi về phía con gái mình.

    Kiệt sức, tôi rời bệnh viện để về nhà và chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của Adam. Dù anh ấy tuyên bố đã ổn nhưng Adam mới chỉ bước những bước đầu tiên trên con đường chữa lành cho mình mà thôi. Tôi hy vọng Maria sẽ xuất hiện và yêu anh ấy. Nếu không, tôi sợ tôi sẽ mất người đàn ông tôi yêu vĩnh viễn.
     
    Minminne, Nana268, Minh Dạ2 người khác thích bài này.
  7. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    26. How to Find the Positive in a Catch-22 - Làm sao để tìm thấy mặt tích cực trong một tình huống khó xử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    When I arrived at City Hall, late, Adam was standing at the main entrance greeting his guests. He was dazzling in his tuxedo and he took my breath away when I stepped out of the taxi. It was only when the taxi driver shouted at me to close the door because I was letting all the heat out that I realised I had frozen in place, transfixed by the sight.

    Unlike my sisters, who had already arrived and had splashed out on new gowns for the black-tie event, I had gone against the grain of my multi-coloured wardrobe and settled for a gown that fitted my mood: My trusty full-length black dress, with a high neckline but a split up the thigh and backless. The split had raised somewhat as I'd climbed out of the taxi and now it ripped higher. As I tried to cover the bare thigh on display, I realised that Adam was no longer greeting guests but had turned to watch my less than graceful and entirely revealing entrance. I pulled my second leg out of the car, adjusted my faux-fur wrap and ascended the stairs, Adam's eyes on me the entire way. I felt every bit as naked and exposed as I had been on the ladder in my dream, even though I was wearing knickers this time. It was all I could do to mask my humiliation and heartbreak, let alone look him in the eye. So I didn't.

    "You look beautiful," he murmured.

    He didn't do awkward very well. He was calm, solid, watchful, in control. This was the Adam of the past few days, the one I wasn't used to dealing with.

    "Uh, thanks. I didn't have much time to get ready," I said. "Barry called around this morning, and someone else needed some help, and I don't know if you heard but Simon Conway, the guy who.. you know, well, he passed away last night. That's where I was this morning when I left the room, so it's been one of those days." Still feeling sorry for myself, my eyes filled and I looked away.

    "Hold on, what?" he asked, concerned.

    "Which part do you want me to repeat?"

    "Simon died this morning?" His face immediately seemed to pale. "That's why you left?"

    I nodded. "Well, I left because I remembered something that I had to tell him. But then I got there and he went into cardiac arrest." I shuddered. It hadn't been a good day, it had begun with death, and I hoped it wouldn't end that way.

    Adam seemed shaken by that news, relating to Simon and his woes far more than I would have expected.

    "So is she here?"

    He took a moment to register the subject change, my body language change, then dealt with it well, the way he could tell I wanted him to.

    "No. Not yet."

    "Oh," I said, surprised. "I thought she'd be here at seven."

    "Me too," he said, looking at the door again, anxiously.

    It was eight p.m.

    I had an intense feeling of relief, quickly followed by one of dread as my catch-22 situation once again kicked in. If it didn't work out with Maria then it wouldn't be my arms Adam fell into, it would most likely be the nearest bridge or the tallest building. I needed Maria to come and tell him she loved him or I wouldn't even be able to love him from afar. Suddenly, pining for him and not having him was vital, it was a treat, it was a bonus. It was the perspective I needed.

    "Listen, Adam," I pulled myself together and looked him in the eye, "if she doesn't come tonight I need you to think of the crisis plan. I know we had a deal, but I want you to know I don't approve of it. I don't want you to.." I swallowed, "kill yourself. Think of all the things that we discussed. Remember the plan? You survived these past two weeks, didn't you? Use the tools I gave you. If for whatever reason anything goes wrong tonight – not that it will," I said hurriedly, "but if it does, remember what I taught you."

    "Happy birthday!" I heard a female voice behind me. Right when I should have felt jubilant, that defeated feeling came over me again.

    Adam's eyes were still on me.

    Maria joined us. "Sorry, am I disturbing you?"

    "No," I said, blinking away my tears. "I'm so glad you came," I added, my words a whisper. "He's all yours."

    "Is everything sorted?" Dad asked as I joined them.

    All I could manage was a nod; I couldn't trust myself to speak as my eyes filled up with tears.

    "Ooh, I knew it," Brenda said sympathetically, wrapping her arms around me. "You're in love with him, aren't you? Here," she grabbed a champagne flute from a passing tray. "Get drunk, it will numb the pain."

    I sipped the bubbles, wishing that were true.

    "While we're on the subject of heartbreak," Adrienne said, "Graham and I broke up."

    She didn't quite get the same reaction from the family as I had.

    "He didn't get the cakes made of cheese," Dad said, disappointed. "Why didn't he get the cakes made of cheese?"

    I shrugged.

    "But they're so clever," he continued, confused.

    "Not that anyone seems to care, there was something not quite right between us," Adrienne added huffily.

    "A penis, perhaps," Dad said, and I couldn't help but giggle.

    "Ah there she is, my baby girl!" He winked at me. "Tell me, where is this dastardly girlfriend of his that you worked so hard to get him back together with, so I can throw angry father stares in her direction."

    "Oh don't, Dad," I sighed. "They're perfect for each other, they're meant to be. I mean, the man was about to throw himself off a bridge if he couldn't get her back. How romantic is that?"

    "Not romantic at all," Adrienne said, still unhappy that her announcement had been overlooked.

    "Saving him from jumping off a bridge is far more romantic," Brenda said.

    "You're lucky you saved him," Dad said, then they all went quiet.

    It had been almost thirty years since our mother had taken her life, since Dad had walked in to find her on the floor of their bathroom with the empty pill bottle beside her body. He had confessed to us that he hadn't tried to save her, a revelation we had been in various degrees of understanding about. Brenda understood, Adrienne saw his point of view but wished that he had called the ambulance services sooner, and I hadn't spoken to him for months. I had been nineteen and at college when he told me. Thinking I could save everyone or at least wanted to attempt to save everyone, I told him I would never forgive him. It had been hard on Dad at the time, because he had saved his wife six times already. He had given her CPR twice, pulled her out of a bath, done God knows what else, rushed her to hospital so many times he just didn't have it in him to keep trying, to persuade her to stay.

    "You know what, Dad," I said suddenly. "I think you did save her. She didn't want to be here."

    He was so moved by that he had to look away to compose himself.

    "There she is," I said, watching Maria enter the room ahead of Adam.

    "Ooh, I won't know whether to shake his hand or lick his face," Brenda said.

    "Please shake his hand," I said.

    "Is that her? With the red lips?" Adrienne asked.

    "You want to lick her face, don't you?" Dad said to her.

    Adrienne giggled.

    I sighed. "I knew it. I told you she was beautiful."

    "In a Morticia Addams kind of way," said Brenda.

    Adam and Maria made their way into the room, Maria greeting people warmly, obviously familiar with most of the guests from her time with Adam. I downed my champagne and plucked the flute from Brenda's hands.

    "Hey!" she protested, then gave up.

    Then there was a tapping of a glass and everyone looked to a man on stage who was trying to hush the crowd.

    He thanked a few illustrious guests for being there – the Minister for Trade, not the Taoiseach as Dad had been hoping for – and each time he named someone of importance Dad made an impressed face. He talked about the sad passing of Mr Richard Basil, who would be greatly missed – clearly he hadn't known him very well – and then announced Adam as the new CEO of Basil Confectionery. There was a great cheer from the crowd and Adam moved towards the stage.

    He climbed the steps and took his place, looking like a movie star.

    "A friend of mine helped me word this speech tonight," he said, looking out to the crowd. Maria smiled at him proudly from the wings and my throat tightened. "I'm not the best at talking about how I'm feeling. Nights like this aren't always the easiest as it's overwhelming, but I'm feeling.. honoured that you've all come here today. I've heard talk that it's a new beginning for Basil, but I'm hoping it's more of a continuation of its success, perhaps the beginning of new growth for the company. I'm feeling.. uplifted and sustained by so many kind words so many people have had to say about my father, though it is clear, despite your good intentions, that you are all liars."

    That got a laugh from the crowd.

    "My father was a lot of things, but mostly he was good at his job."

    Some nodding of heads. I spotted Arthur May, the solicitor, among the crowd.

    "He put his heart and soul into the business. In fact I think he poured so much into the business that he had very little left for the rest of us."

    They laughed again.

    "I'm feeling.. proud that he has named me as his successor, that he felt me able for this role. I know that myself and the board and the wonderful Mary Keegan, our new MD, are united in our goals for the company. I'm feeling.. ready. My experience may be short and my task unfamiliar, but I have in my father and grandfather an example that I can follow with certainty and with confidence as I take on the traditions of Basil while at the same time looking to the future. And finally, I owe a great thank you to those who planned this evening and those it took to get me here." His eyes rested on me. There was a considerable silence. He cleared his throat. "Thank you from a full heart."

    As everyone broke into applause, I moved through the crowd, hurried, I couldn't get out of the room fast enough, I couldn't get enough air. I ran down a flight of stairs, grateful to find the toilets empty during the speeches, locked myself in a cubicle and burst into tears.

    "Christine?"

    It was Brenda's voice. I froze. The bathroom had filled up very quickly after the speeches had ended and there was a queue outside the cubicles. I was waiting for my puffy eyes to calm down before I risked opening the door to reveal a tear-stained face to anyone who might be out there. The problem was, I had been in there for so long I was a constant subject of debate for the queue outside.

    "Christine?" Adrienne called. "Christine, are you in here?"

    "We think that one is out of order," someone said.

    Mortified, I took out my phone and started furiously texting my sisters to leave me alone, but they began banging on the door, startling me and ending my frantic text.

    "Christine, is Adam in there with you?" Adrienne asked, right outside the door.

    "Adam? Of course not!" I blurted out. I'd given myself away and I heard a woman in the queue say, "It must have been the vol au vents."

    "He's missing," Brenda said quickly. "Did you hear that? They're bringing out the cake and no one can find him."

    "He's not with Maria, if that's what you're thinking," Adrienne added.

    That was exactly what I'd been thinking.

    "We asked her where he was as she was leaving. She said she had no idea." Adrienne lowered her voice and must have come closer to the door because it sounded right on top of her. "They didn't get back together, Christine." Her voice was low and urgent.

    All of a sudden my pulse was throbbing in my ears and I could hear nothing else and couldn't wait to get out of there. I opened the door and suddenly didn't care about the twenty women staring at me or the fact no one would go into my cubicle after I'd been in there for so long. All I could see was Brenda and Adrienne's concerned faces – faces that never showed concern, not to their baby sister who was always far too concerned; instead they always maintained a breezy repartee that was meant to jolly me along just in case, God forbid, I was like Mum after all. But now they were looking at me, serious, concerned, panicked.

    "Do you know where he is?" Brenda asked and I wracked my brain, searching, trawling through our conversation archive for a hint of where he could be.

    "No, I don't know," I stammered, trying to think straight. "I can't believe Maria did that to him," I said angrily. Twice now she'd broken his heart – couldn't she see how amazing he was? "I should have stayed with him, what was I thinking?"

    "Okay, don't worry about that now, just focus on where he'd be. Think hard."

    I thought of the penthouse, the night we'd spent together, his last night. The view of the Ha'penny Bridge. I froze. He'd been planning it all along.

    "She knows," Adrienne said.

    "Go, Christine," Brenda urged me.

    I lifted up the hem of my dress and I ran. Running in heels was no easy task, but a piece of glass in my bare foot wasn't an option either. Nor was jumping into the car with Pat, who was parked up outside. I needed to take a right on Parliament Street to get to the bridge, and that was a one-way street. Pat would only be bringing me away from the bridge to get closer to it. We didn't have time for that. I ran through the freezing temperatures, hanging on to my faux-fur shawl with one hand while holding my dress up with the other. I ran down Parliament Street and right on to Wellington Quay, attracting glances and comments from Saturday-night revellers. I saw the bridge in the distance but couldn't see anybody on it. I kept running, the cold burning my nostrils as I breathed it in, my chest burning as I gasped for air. As the bridge came nearer, I saw him. In exactly the same place we'd met two weeks previously, a figure in black, standing beneath the orange glow of the three lamps, the green uplighters casting him and the bridge in an eerie light. Despite my exhaustion, I dug deep within me for more energy and sprinted to the bridge. I ascended the steps.

    "Adam!" I yelled, and he turned to face me, startled. "Don't do this, please!"

    He looked at me, concern, sadness, surprise on his face.

    "I'm not going to touch you, I'm not going to come closer, okay?"

    People kept walking across the bridge, unsure of what to do, stepping around Adam in a wide circle, afraid, as if he were a landmine.

    I was crying. I had started some time during my sprint to the bridge and now I stood before him, a cold, shaky, out of breath, snivelling wreck.

    He didn't say a word.

    "I know things didn't work out with Maria.." I tried to catch my breath. "And I'm sorry about that, I'm so so sorry. I know you love her and I know you feel as though you have nothing now. That's not true. You have Basil's and there's a room full of people who are excited about that. And you have.." I wracked my brain ".. so so much. Your health, your friends.." I gulped. "And you have me." I lifted my hands up, pathetically. "I know I'm not what you want, but I'd be at the end of the phone any time. I swear I'd do anything to help you, to make you happy. Truth is," I took a deep breath, "I need you. When we first met and I promised to show you the beauty of the world, I didn't know what the hell to do. I bought a book!" I laughed, pitifully. "But you can't chase happiness. Joy happens spontaneously – it's not some generic, by-numbers formula that you follow. Only I didn't know that, I didn't know what to do. I think I'd stopped seeing the beauty of the world for a while, without even realising it. Being with you.. you helped me to see how beautiful life is, how fun it is. You were my wonderfully bespoke original guide to happiness. You showed me that doing simple things are all you need as long as you're doing them with someone who wants to be with you. I was supposed to teach you and listen to you, but it was you who ended up showing me the way. And I know this isn't what you want to hear, but you helped me fall in love. Proper love. Not just with life." I swallowed. "But with you. I think I've always tried to play it safe. I've always tried to fix things for everyone around me and I've always been with people that are.. safe."

    I thought of Barry and of our relationship. I had chosen somebody I'd known there'd be no drama with, no surprises, nothing that would break so I wouldn't have to fix it. I hadn't allowed myself to really fall in love. Not until I met Adam, who had brought nothing but drama and surprise every day I'd spent with him.

    "I don't care if my love is requited or not, because being with you and the very thought of you makes me happy. The point I'm trying to make is that you are loved because I love you, Adam. Please, don't do it. Please don't jump because I need you."

    Adam's eyes were filled with tears. A couple who had lingered to listen were standing holding hands and cooing, obviously missing the part that Adam was threatening to jump off the bridge.

    I felt rather pathetic, spent after my revelations. I was drained and freezing cold. Pouring my heart out was all I could do to save him. So I waited, hoping, wishing, praying, that he would not only hear but feel my words, that they would somehow penetrate that part of his brain that was manipulating him into thinking none of it was worthwhile any more. I had failed with Simon, I could not, would not fail with Adam.

    "Look at me," he said.

    I couldn't do it. I didn't want to hear his reasoning or his goodbye. I started crying even more.

    "Look at him," the woman urged and I looked up.

    Adam had a smile on his face, and I was confused. This wasn't funny, why was he finding this funny? The couple were smiling too, as if there was a joke no one had let me in on. I felt like smacking them and saying, You don't understand – a life is at stake here!

    "What side of the bridge am I on?" he said, smile still on his face.

    "What?" I frowned, looking from him to the couple. "What are you talking about?" Was it metaphorical? Was it supposed to mean something? He was still grinning at me, completely calm, as though he was thinking rationally when I knew he wasn't. I thought back to when I first saw him on the bridge, he had been standing on the other side, his feet on the ledge, close to jumping off. I looked at him now, his feet on the concrete, not hanging over the edge, not clinging to the wrong side of the railings. He was standing on the bridge looking out at the view, which meant he hadn't been about to jump!

    "Oh ahihi," I whispered.

    "Come here," he laughed, holding his arms out to me.

    I clasped my hands to my head in utter embarrassment, cursing my sisters, cursing him, cursing myself. I had revealed my soul to him. I took steps backwards, mortified. "Oh, shit, sorry, I thought that, my sisters said that, I assumed, wrongly that.."

    He walked toward me, reached for me and stopped me from moving away. He was so tall he had to look down at me.

    "I told Maria it wouldn't work with her and me."

    My mouth fell open. "You what? What did you do that for?"

    He seemed amused by me. "Because I meant it. She hurt me, I don't want to go back there. I understand she wasn't treated how she should have been the past year, but I apologised for that. She admitted that she was moved by everything I had done to win her back, but what she was really nostalgic for was the old us, the way we were at the beginning. I suppose I was too. But I know now that we can't be that couple any more – too much has changed, life has moved on. We're over, there's no going back. I don't want to go backwards."

    I shivered, still in shock, and he pulled me close.

    "Maria said to me, Is it because of that girl? And I realised that was a big part of it."

    "What girl?" I asked, feeling like I was totally losing the plot.

    Adam laughed.

    "Adam, this is not funny. I have no idea what's going on. A minute ago I thought you were about to jump because you had no Maria, now you're telling me you weren't going to jump, and you don't want Maria because of some other girl that you never mentioned anything to me about. And I told you things," I moaned, resting my head on his chest, mortified by what I'd said.

    "Did you mean those things?" he asked softly.

    "Of course I did." I cringed. "I wouldn't have said them if I didn't mean them. But, Adam, you have to understand why I said them. The circumstances.."

    "You're the girl," he interrupted my rambling. That stopped me. "The girl Maria was talking about. I realised I don't love Maria. Whether I'm with her or not isn't going to determine whether I live or die. My problem was, I was unhappy with me. You made me like me again. You helped me live my life again. And whether I have you or not, it won't mean I'll jump, or end my life. I need to be happy with me. All those things we did for Maria, I enjoyed them because I did them with you. I had fun with you. She may have been the reason, but you were the cause. While you were trying to make Maria fall in love with me, and make me fall in love with life, I fell in love with you."

    His hands were on my face, my stunned face. He laughed nervously. "You can stop looking at me like that now."

    "Sorry," I whispered.

    "When I woke up this morning and you were gone, I thought that you had changed your mind," he explained.

    "No, I.."

    "And then when you came back to the bedroom and you'd been crying, I thought you were going to tell me you'd regretted it."

    "No, I.."

    "When you told me about Simon it made sense. I got it all wrong. I wanted to say it to you before you said it to me. I thought I'd make it easier on you."

    "You're an idiot," I said gently, finally allowed to speak.

    He smiled.

    "Kiss," the woman beside us said.

    "I have conditions," I announced, stopping him.

    He pulled back.

    "You know you still have a long way to go," I said. "I helped you in the best way that I could, and I'll continue to do that, but I'm clearly no therapist, Adam, I don't know how to help you when you become.. that man."

    "I know," he said, serious then. "I came here to think about how far I've come. I'm not the same man that stood here two weeks ago, but I know I can be that person again if I don't get help, if I don't help myself. I feel like I've been given a chance to live – you helped me get that chance, and I'm going to grab it and try to make the best of it. I'm sure I'll mess up sometimes, but I actually feel for the first time in a long time that I want to try to enjoy my life. So yes, I'll start seeing someone about it. I don't want to get that low ever again."

    We locked eyes and smiled. He leaned toward me and we kissed. The man and woman cheered and then I heard their footsteps as they left us alone and made their way across the bridge.

    Adam took off his tuxedo jacket and draped it around my shivering shoulders. My teeth were chattering, my toes ice-cold.

    "I forgot to give you this." He reached into his pocket and retrieved my mother's missing earring. "Pat found it in the car this morning."

    "Thank you," I whispered, filled with relief. I held the emerald stone in my hand tightly, feeling honoured that my mother had become part of one of the most outstanding moments of my life. I could feel her there with me.

    "We can't leave the party," I protested as Adam led me off the opposite side of the bridge.

    "We already have." He wrapped his arms around me. "It's my party, I can do what I like. And I'm taking the woman I love back to my hotel."

    I smiled. "You know, I came up with an idea for my book," I said coyly. I'd had the idea while I spent the day huddled under my duvet, crying over my life. Inspiration came from the most unusual places.

    "You did? What is it?"

    "It's called How to Fall in Love. It's going to be the story of how I met you."

    He smiled. "You'll have to change our names."

    "I'll have to do more than that. I think there's a reason it's taken me ten years to start it. I was trying to write the wrong thing. I'm going to write it as fiction; that way no one will know it's true."

    "Except us," he said, kissing my nose and taking my hand.

    "Except us," I agreed.

    We walked hand-in-hand across the Ha'penny Bridge, safely to the other side.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi đến Tòa Thị Chính, muộn, Adam đang đứng chào khách ở lối vào. Anh trông đẹp đến quáng mắt trong bộ tuxedo khiến tôi nín thở khi vừa bước xuống taxi. Chỉ đến khi tay tài xế taxi quát gọi tôi đóng cửa xe vì tôi đang để hơi ấm thoát hết ra ngoài thì tôi mới nhận ra mình đã đứng yên một chỗ, sửng sốt trước quang cảnh trước mắt.

    Không giống hai chị tôi, những người đã đến trước và đã vung tiền sắm những bộ cánh lộng lẫy cho sự kiện sang trọng này, tôi đi ngược lại xu hướng thích màu sắc sặc sỡ của mình mà hài lòng với một bộ cánh phù hợp với tâm trạng tôi: Chiếc váy dài màu đen đáng tin cậy, với cổ cao nhưng vạt xẻ lên tới đùi và không lưng. Đường xẻ đã tét ra thêm một chút khi tôi trèo xuống taxi và giờ nó mở ra còn cao hơn. Trong lúc tôi đang cố che bớt phần đùi trần trụi thì tôi nhận ra Adam không còn chào khách nữa mà đã quay qua nhìn sự xuất hiện hở hang và chẳng hề duyên dáng chút nào của tôi. Tôi rút chân kia ra khỏi xe, điều chỉnh chiếc khăn choàng bằng lông và bước lên cầu thang, Adam dán mắt vào tôi suốt quá trình đó. Tôi có cảm giác như từng phân trên người tôi đều trần truồng và lồ lộ như lúc tôi ở trên cái thang trong giấc mơ, dù lần này tôi có mặc quần lót chẽn ở trong. Tôi chỉ có thể che giấu sự nhục nhã và đau đớn của mình chứ không nhìn vào mắt anh nổi. Thế nên tôi không nhìn.

    "Cô đẹp lắm," anh ấy thì thào.

    Anh không hề lúng túng. Anh điềm tĩnh, vững vàng, thận trọng, nắm quyền kiểm soát. Đây là Adam của mấy ngày qua, người tôi không quen xử trí.

    "Ờ, cảm ơn anh. Tôi không có nhiều thời gian chuẩn bị," tôi nói. "Sáng nay Barry ghé qua, và có người cần giúp đỡ, và tôi không biết anh nghe chưa nhưng Simon Conway, người mà.. anh biết đấy, ừ, anh ta đã chết tối qua. Đó là nơi tôi đã đến khi tôi ra khỏi phòng sáng nay, nên hôm nay chẳng ra làm sao." Vẫn còn thấy thương cảm cho mình, mắt tôi lại ngấn nước và tôi bèn quay mặt đi chỗ khác.

    "Đợi đã, cái gì cơ?" anh ấy hỏi, vẻ quan tâm.

    "Anh muốn tôi lặp lại đoạn nào?"

    "Simon đã chết sáng nay ư?" Mặt anh lập tức tái đi. "Đó là lý do cô bỏ đi sao?"

    Tôi gật đầu. "Tôi bỏ đi vì tôi nhớ ra điều cuối cùng tôi đã nói với anh ta. Nhưng rồi tôi tới đó và tim anh ta ngừng đập." Tôi rùng mình. "Hôm nay không phải là một ngày tốt, nó bắt đầu bằng cái chết, và tôi hy vọng nó không kết thúc cũng bằng cái đó."

    Adam dường như bị tin đó làm cho rúng động, anh ấy quan tâm đến Simon và những đau khổ của anh ta nhiều hơn nhiều so với tôi mong đợi.

    "Vậy cô ấy đến chưa?"

    Mất một giây anh ấy mới nhận ra chủ đề tôi nói đã thay đổi, ngôn ngữ cơ thể tôi thay đổi, rồi anh chuyển theo, đúng cách mà anh biết tôi muốn.

    "Chưa."

    "Ồ," tôi ngạc nhiên. "Tôi tưởng cô ấy sẽ đến đây lúc bảy giờ chứ."

    "Tôi cũng vậy," anh ấy lo lắng nhìn ra cửa.

    Bây giờ là tám giờ tối.

    Tôi thấy nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng chuyển sang sợ chết khiếp khi tình huống khó xử của tôi một lần nữa nhắc tôi nhớ. Nếu chuyện với Maria không thành công thì vòng tay tôi không phải là nơi Adam sẽ ngã vào mà gần như chắc chắn là cây cầu gần nhất hay tòa nhà cao nhất. Tôi cần Maria đến và nói với anh ấy cô ấy yêu anh, nếu không tôi sẽ không còn anh để mà nhung nhớ nữa.

    "Nghe này Adam," tôi xốc mình lại và nhìn vào mắt anh ấy, "nếu tối nay cô ấy không đến, tôi cần anh nghĩ ra một kế hoạch xử lý khủng hoảng. Tôi biết chúng ta có một giao ước, nhưng tôi muốn anh biết tôi không chấp thuận nó. Tôi không muốn anh.." tôi nuốt khan, ".. tự tử. Hãy nghĩ đến tất cả những gì chúng ta đã nói với nhau. Anh nhớ cái kế hoạch kia không? Anh đã sống sót qua hai tuần mà phải không? Hãy sử dụng những công cụ mà tôi đưa cho anh. Nếu vì lý do gì đó mà tối nay có chuyện gì không hay xảy ra – nói vậy không phải là sẽ có đâu nhé," tôi vội nói, "nhưng nếu có, hãy nhớ lại những gì tôi đã chỉ anh."

    "Chúc mừng sinh nhật!" tôi nghe thấy một giọng nữ vang lên phía sau. Ngay lúc tôi đáng ra nên cảm thấy vui mừng thì cảm giác bại trận lại chiếm lấy tôi.

    Adam vẫn đang nhìn tôi.

    Maria đến bên cạnh. "Xin lỗi, tôi có làm phiền hai người không?"

    "Không đâu," tôi nói, chớp mắt để khỏi khóc. "Tôi rất vui vì cô đã đến," tôi bổ sung, rồi thì thầm. "Anh ấy là của cô đấy."

    "Mọi chuyện giải quyết xong xuôi chưa con?" bố hỏi khi tôi đến nhập hội.

    Tất cả những gì tôi làm được là gật đầu; tôi không thể tin tưởng vào giọng nói của tôi lúc này khi nước mắt đang dâng lên.

    "Ôi, chị biết ngay mà," Brenda nói đầy thông cảm, choàng tay quanh người tôi. "Em yêu cậu ta rồi đúng không? Đây," chị ấy chụp một ly sâm panh trên một cái khay vừa lướt qua. "Uống cho say đi, nó sẽ làm nỗi đau tê cứng lại."

    Tôi nhấp một ngụm rượu, ước gì là vậy.

    "Nhân tiện nói đến chủ đề trái tim tan vỡ," Adrienne nói, "Graham và chị chia tay rồi."

    Chị ấy không nhận được phản ứng từ gia đình như dành cho tôi.

    "Nó không mua bánh phô mai," bố nói vẻ thất vọng. "Tại sao nó không mua bánh phô mai chứ?"

    Tôi nhún vai.

    "Nhưng chúng ngon quá sức mà," ông ấy tiếp tục, bối rối.

    "Giữa bọn chị có cái gì đó không đúng lắm thôi," Adrienne cáu kỉnh nói thêm.

    "A, có lẽ là một hòn bi," bố cười, và tôi không thể không bật cười.

    "A cô bé của bố đây rồi!" Ông ấy nháy mắt với tôi. "Nói bố nghe xem cô bạn gái quỷ quyệt của cậu ấy đâu rồi, người mà con đã cực khổ giành về cho cậu ấy, để bố còn ném ánh mắt tóe lửa của người cha về hướng cô ta nào."

    "Ôi đừng mà bố," tôi thở dài. "Bọn họ là một cặp hoàn hảo, sinh ra để dành cho nhau. Người đàn ông đó đã định gieo mình khỏi cầu nếu không thể giành lại được cô ấy kia mà. Lãng mạn quá phải không?"

    "Chẳng lãng mạn tí nào," Adrienne nói vẫn không vui vì thông báo của mình bị phớt lờ.

    "Cứu cậu ta không nhảy xuống sông còn lãng mạn hơn nhiều," Brenda nói.

    "May cho con là cứu được cậu ta đấy," bố nói, rồi họ đồng loạt im lặng.

    Đã gần ba chục năm kể từ ngày mẹ tôi tước đi mạng sống của chính bà, từ ngày bố phát hiện mẹ nằm trên sàn phòng tắm với lọ thuốc rỗng không bên cạnh. Ông ấy đã thừa nhận với chúng tôi rằng ông không cố cứu mẹ, một tiết lộ mà chúng tôi đã thông cảm ở nhiều mức độ khác nhau. Brenda thông cảm, Adrienne hiểu cảm giác của bố nhưng ước rằng ông ấy đã kêu cứu thương sớm hơn, còn tôi thì không thèm nói chuyện với bố cả mấy tháng trời. Lúc bố nói với tôi, tôi mới mười chín tuổi và đang học đại học. Nghĩ mình có thể cứu được mọi người hay ít nhất cũng muốn nỗ lực cứu người, tôi nói với bố sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy. Lúc đó bố đã có một khoảng thời gian khó khăn, vì ông ấy đã cứu vợ mình sáu lần rồi. Ông ấy đã làm hô hấp nhân tạo cho bà ấy hai lần, kéo bà ấy khỏi bồn tắm, làm những chuyện khác chỉ có Chúa mới biết, vội vã đưa bà ấy vào bệnh viện quá nhiều lần tới nỗi ông không còn muốn tiếp tục cố gắng nữa, không muốn thuyết phục bà ấy ở lại nữa.

    "Bố biết sao không," đột nhiên tôi lên tiếng. "Con nghĩ khi trước bố đã cứu mẹ. Chỉ là mẹ không muốn ở đây nữa."

    Ông ấy xúc động đến mức phải nhìn ra chỗ khác để bình tĩnh lại.

    "Cô ấy kìa," tôi nói, nhìn Maria bước vào phòng, đi trước Adam.

    "Ồ, chị không biết nên bắt tay hay liếm mặt cậu ta đây," Brenda nói.

    "Làm ơn bắt tay anh ấy thôi," tôi nói.

    "Cô ta kia hả? Người tô môi đỏ ấy?" Adrienne hỏi.

    "Con muốn liếm mặt cô ta chứ gì?" bố hỏi chị ấy.

    Adrienne cười khúc khích.

    Tôi thở dài. "Em biết ngay mà. Đã nói với mọi người cô ấy rất đẹp rồi còn gì."

    "Như phù thủy ấy, mà đẹp thật," Brenda nhận xét.

    Adam và Maria bước vào phòng, Maria đang nồng nhiệt chào hỏi mọi người, rõ ràng quen với phần lớn khách khứa nhờ thời gian ở bên Adam. Tôi hạ ly sâm panh đã cạn xuống và giật luôn ly Brenda đang cầm.

    "Này!" Chị ấy phản đối, rồi đầu hàng.

    Rồi tiếng gõ ly vang lên và mọi người đều hướng về người đàn ông trên sân khấu đang kêu gọi đám đông im lặng.

    Ông ta cảm ơn vài vị khách danh dự vì đã đến – như Bộ trưởng Bộ Thương Mại, chứ không phải chỉ là người đại diện như bố tưởng – và mỗi lần ông ấy gọi tên một người quan trọng, vẻ mặt bố lại tỏ ra ấn tượng. Ông ta nói về sự ra đi đau buồn của ngài Richard Basil, người sẽ được mọi người nhớ rất nhiều – rõ ràng ông ta chẳng biết ông ấy rõ lắm – và rồi thông báo giới thiệu Adam là tân CEO của công ty Bánh kẹo Basil. Đám đông ồ lên chúc mừng, và Adam tiến về sân khấu.

    Anh ấy bước lên những bậc thang, đến chỗ của mình, trông như một ngôi sao điện ảnh.

    "Một người bạn của tôi đã giúp tôi thảo bài phát biểu này cho tối nay," anh ấy vừa nói vừa nhìn xuống đám đông. Maria tự hào cười với anh ấy từ sau cánh gà và cổ họng tôi nghẹn lại. "Tôi không giỏi nói về cảm xúc của mình. Những tối như thế này không phải lúc nào cũng dễ dàng vì quá choáng ngợp, nhưng tôi cảm thấy.. vinh dự vì sự có mặt của mọi người hôm nay. Tôi đã nghe rằng đây là một sự khởi đầu mới cho công ty Basil, nhưng tôi hy vọng nó sẽ là một sự tiếp nối thành công hơn, có lẽ là sự khởi đầu mới cho sự phát triển mới của công ty. Tôi cảm thấy.. lạc quan và mạnh mẽ bởi những lời nói tốt đẹp mà nhiều người đã nói về bố tôi, dù rõ ràng quý vị có ý tốt đấy nhưng vẫn là nói trái với lòng."

    Đám đông cười ồ lên.

    "Bố tôi có rất nhiều phẩm chất, nhưng nổi trội nhất là ông ấy rất giỏi trong công việc."

    Vài người gật đầu. Tôi nhìn thấy Arthur May, vị cố vấn pháp luật, trong đám đông.

    "Ông ấy đã đổ cả trái tim và tâm hồn vào công ty này. Thật ra tôi còn nghĩ là ông ấy đã đổ quá nhiều tâm huyết vào nó đến độ chẳng còn mấy cho tất cả những người còn lại chúng ta."

    Họ lại cười lớn.

    "Tôi cảm thấy.. hãnh diện vì ông ấy đã chọn tôi làm người kế nghiệp, vì ông ấy cho rằng tôi có thể đảm đương công việc này. Tôi biết bản thân tôi và ban quản trị cùng cô Mary Keegan tuyệt vời đây, giám đốc mới của chúng ta, đang cùng nhau hiệp lại hướng đến những mục đích của công ty. Tôi cảm thấy sẵn sàng. Có thể tôi chưa có nhiều kinh nghiệm và chưa quen với nhiệm vụ, nhưng tôi có bố và ông nội tôi làm hình mẫu để tôi theo với sự chắc chắn và tự tin khi tôi tiếp nối truyền thống của nhà Basil, cùng lúc đó hướng về tương lai. Và cuối cùng, tôi nợ những người tổ chức buổi tối nay và những người đã đưa tôi đến đây một ơn huệ rất lớn." Anh mắt anh chiếu vào tôi. Không gian yên lặng như tờ. Anh ấy hắng giọng. "Cho tôi cảm ơn bằng tất cả trái tim."

    Khán phòng bùng nổ một tràng pháo tay, tôi lách qua đám đông, vội vã, tôi không thể ra khỏi phòng kịp, tôi không có đủ không khí. Tôi chạy như bay xuống cầu thang trong lúc người ta phát biểu, biết ơn vì tìm được một cái nhà vệ sinh trống, khóa mình trong một phòng và òa khóc.

    "Christine?"

    Là giọng Brenda. Tôi bất động. Phòng vệ sinh đầy nhóc người rất nhanh sau những bài phát biểu và bên ngoài có cả một hàng dài người đang xếp hàng chờ. Tôi đang đợi đôi mắt sưng húp của mình dịu bớt trước khi liều mở cửa và trưng ra bộ mặt nhòe nhoẹt nước mắt cho bất kỳ ai đang đứng ngoài. Vấn đề là tôi đã ngồi trong đó quá lâu nên đã trở thành chủ đề bàn tán cho hàng người bên ngoài.

    "Christine?" Adrienne gọi. "Christine, em có trong đó không?"

    "Chúng tôi nghĩ phòng đó bị hư rồi," ai đó nói.

    Cảm thấy xấu hổ, tôi lấy điện thoại ra và điên cuồng nhắn tin kêu hai chị tôi cứ mặc tôi đi, nhưng họ bắt đầu đấm thùm thụp lên cửa, làm tôi giật mình và thôi không bấm cái tin nhắn điên rồ kia nữa.

    "Christine, Adam có đó với em không?" Adrienne hỏi, ngay ngoài cửa.

    "Adam ư? Dĩ nhiên là không rồi!" Tôi trả lời với ra. Tôi đã tự làm bại lộ bản thân, và tôi nghe tiếng một người phụ nữ đang xếp hàng nói, "Chắc là bị tắc ruột rồi."

    "Cậu ta biến mất rồi," Brenda vội vã nói. "Em có nghe không? Họ đem bánh sinh nhật ra và chẳng ai thấy cậu ta ở đâu."

    "Cậu ta cũng không đi với Maria, nếu đó là điều em đang nghĩ," Adrienne bổ sung.

    Đó chính xác là điều tôi nghĩ.

    "Thấy cô ấy đi ra bọn chị hỏi cô ấy cậu ta đâu rồi. Cô ấy nói cô ấy không biết." Adrienne hạ giọng và chắc đã áp sát cánh cửa hơn vì tiếng nghe gần sát. "Họ không quay lại với nhau, Christine." Giọng chị ấy trầm và khẩn cấp.

    Đột nhiên mạch tôi đập mạnh trong tai, tôi không thể nghe thấy gì khác nữa và chỉ muốn lao ra khỏi đó. Tôi mở toang cửa và thình lình không quan tâm đến cỡ hai chục người đang nhìn tôi chằm chằm hay chuyện sẽ chẳng ai vào phòng tôi mới ngồi sau khi tôi đã chiếm đóng nó quá lâu. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là gương mặt đầy lo âu của Brenda và Adrienne – những gương mặt tôi biết không bao giờ tỏ ra lo âu; thay vào đó họ luôn giữ một thái độ nhẹ nhàng để làm tôi vui, phòng trường hợp tôi trở nên giống mẹ, lạy Chúa đừng. Nhưng hiện tại họ đang nhìn tôi, nghiêm túc, lo lắng, hoảng sợ.

    "Em biết cậu ấy đi đâu không?" Brenda hỏi và tôi suy nghĩ muốn nổ não, lục lọi và rà soát lại những cuộc nói chuyện của chúng tôi để tìm cho được manh mối.

    "Không, em không biết," tôi lắp bắp, cố gắng suy nghĩ thông suốt. "Không thể tin được Maria lại làm thế với anh ấy," tôi giận dữ. Tính đến giờ cô ấy đã làm tan nát trái tim anh đến hai lần – bộ cô ấy không thấy anh ấy tuyệt vời đến thế nào sao? "Đáng lẽ ra em nên ở lại với anh ấy, em đã nghĩ cái gì vậy chứ?"

    "Được rồi, khoan hãy lo về chuyện đó đã, tập trung vào việc cậu ta đang ở đâu đi. Suy nghĩ kĩ xem."

    Tôi nghĩ tới căn phòng áp đỉnh ở khách sạn, cái đêm chúng tôi ở cùng nhau, đêm cuối cùng của anh. Tầm nhìn ra cây cầu Ha'penny. Tôi chết điếng. Anh ấy đã lên kế hoạch ngay từ lúc đầu.

    "Con bé biết rồi kìa," Adrienne kêu lên.

    "Đi đi Christine," Brenda giục tôi.

    Tôi giở vạt váy lên và chạy. Mang giày cao gót chạy chẳng dễ dàng gì nhưng bị găm mảnh kính vô chân cũng không phải là lựa chọn tôi mong muốn. Càng không muốn nhảy vào xe Pat đang đậu bên ngoài. Tôi cần phải rẽ phải sang đường Parliament để đến cây cầu, mà đó là đường một chiều. Pat sẽ chỉ đưa tôi ra xa khỏi cây cầu khi cố đến gần nó thôi. Chúng tôi không có thời gian. Tôi chạy ào vào màn trời lạnh giá, một tay ôm lấy cái khăn choàng giả lông thú, tay kia kéo váy. Tôi chạy hết đường Parliament rồi chạy lên Bến tàu Wellington, thu hút vô số ánh mắt và lời xì xào của những người đang tán dóc vào tối thứ Bảy. Tôi nhìn thấy cây cầu đằng xa nhưng không thấy được ai trên đó. Tôi chạy tiếp, mũi rát bỏng vì lạnh khi tôi hít thở, ngực tôi cũng rát bỏng khi tôi gấp gáp hít không khí vào người. Khi đến gần cây cầu hơn, tôi nhìn thấy anh ấy. Ở đúng vị trí chúng tôi gặp nhau hai tuần trước, một hình thù mặc đồ đen, đứng dưới ánh đèn vàng của ba chiếc đèn đường, những ngọn đèn chĩa lên màu xanh lá cây rọi vào anh và cây cầu bằng thứ ánh sáng kì dị. Dù mệt lử nhưng tôi vẫn cố moi chút sức tàn từ sâu trong người và phóng đến cây cầu. Tôi chạy lên những bậc thang.

    "Adam!" tôi hét lên, và anh ấy quay lại nhìn tôi, giật mình. "Đừng làm thế mà, xin anh!"

    Anh ấy nhìn tôi, mặt hiện lên sự lo lắng, buồn bã, ngạc nhiên.

    "Tôi sẽ không đụng đến anh đâu, tôi sẽ không đến gần hơn, được chứ?"

    Người cứ đi ngang qua cầu, không chắc phải làm gì, tụ tập lại thành một vòng tròn lớn quanh Adam, e sợ, như thể anh ấy là một quả mìn.

    Tôi đang khóc. Lúc phóng lên cầu tôi đã dợm chảy nước mắt rồi và giờ đứng trước mặt anh thế này, tôi vỡ òa ra nức nở, lạnh, run, hụt hơi, yếu ớt.

    Anh không nói tiếng nào.

    "Tôi biết chuyện với Maria không thành công.." tôi cố lấy lại hơi. "Và tôi rất tiếc về việc đó. Rất rất tiếc. Tôi biết anh yêu cô ấy và tôi biết giờ anh đang cảm thấy như mình không còn gì cả. Không phải vậy đâu. Anh có công ty Basil và có một căn phòng đầy ắp người đang hân hoan về chuyện đó. Và anh có.." tôi động não ".. rất rất nhiều thứ. Sức khỏe của anh, bạn bè của anh.." tôi nuốt nước mắt. "Và anh có tôi." Tôi giơ hai tay lên thống thiết. "Tôi biết tôi không phải người anh cần, nhưng lúc nào tôi cũng sẵn sàng nghe điện thoại của anh. Tôi thề tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp anh, để làm anh vui. Sự thật là," tôi hít một hơi thật sâu, "tôi cần anh. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi đã hứa sẽ chỉ cho anh xem những điều tươi đẹp của thế giới, tôi đã không biết phải làm thế quái nào. Tôi đã mua một cuốn sách!" Tôi bật cười thảm hại. "Nhưng anh không thể đuổi theo hạnh phúc được. Niềm vui thích đến lúc nào thì đến lúc đó – không có công thức chung nào cho anh theo. Chỉ có điều tôi đã không biết, tôi không biết phải làm gì. Tôi nghĩ có một thời gian dài tôi đã không còn thấy vẻ đẹp của thế giới mà tôi không nhận ra. Ở cùng với anh.. anh đã giúp tôi thấy cuộc sống xinh đẹp như thế nào, vui vẻ như thế nào. Anh là kim chỉ nam tuyệt vời đến hạnh phúc của riêng tôi. Anh đã chỉ cho tôi thấy chỉ cần ở chung với người muốn ở cạnh ta thì làm gì cũng vui hết. Đáng lẽ tôi mới là người chỉ dẫn cho anh và lắng nghe anh, nhưng cuối cùng chính anh mới là người chỉ đường cho tôi. Và tôi biết đây không phải là điều anh muốn nghe, nhưng anh đã giúp tôi biết yêu. Tình yêu đúng đắn. Không chỉ với cuộc đời đâu." Tôi nuốt khan. "Mà là với anh. Tôi nghĩ mình đã luôn cố gắng giữ khoảng cách an toàn. Tôi đã luôn cố gắng hàn gắn cho mọi người xung quanh tôi và luôn ở cùng với những người.. an toàn."

    Tôi nghĩ tới Barry và về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi đã chọn một người tôi biết sẽ không tạo nhiều kịch tính, không bất ngờ, không gì có thể đổ vỡ để tôi không phải hàn gắn. Tôi đã không cho phép mình thật sự yêu. Cho đến khi tôi gặp Adam, người đã chẳng đem đến gì khác ngoài những sự việc kịch tính và bất ngờ mỗi một ngày ở cùng tôi.

    "Tôi không quan tâm tình yêu của tôi có được đáp lại hay không, vì chỉ cần ở bên cạnh anh và chỉ cần nghĩ đến anh là tôi vui rồi. Điều tôi đang nói là: Anh được yêu vì tôi yêu anh, Adam. Làm ơn đừng làm thế. Làm ơn đừng nhảy vì tôi cần anh."

    Mắt Adam ngấn lệ. Một đôi nãy giờ nấn ná đứng nghe đang đứng nắm tay nhau và thì thầm với nhau, rõ ràng lúc đầu chưa biết Adam muốn nhảy cầu.

    Tôi cảm thấy khá thảm hại và kiệt sức sau lời thú nhận của mình. Tôi mệt mỏi và lạnh cóng. Dốc hết ruột gan mình ra là tất cả những gì tôi có thể làm để cứu anh. Nên tôi chờ đợi, hy vọng, ước ao, cầu nguyện rằng anh sẽ không chỉ nghe thấy mà còn cảm được những lời tôi vừa nói, rằng bằng cách nào đó chúng sẽ thấm vào phần não đang điều khiển anh, đang khiến anh nghĩ trên đời chẳng còn gì đáng sống nữa. Tôi đã thất bại với Simon, tôi không thể và sẽ không thất bại với Adam.

    "Nhìn tôi đi," anh ấy cất tiếng.

    Tôi không thể làm thế. Tôi không muốn nghe anh ấy phân trần hay chào tạm biệt. Tôi bắt đầu khóc còn dữ hơn.

    "Nhìn anh ấy đi," người phụ nữ kia giục tôi và tôi ngước lên.

    Adam đang cười, và tôi bối rối. Đâu có gì buồn cười, tại sao anh ấy lại thấy buồn cười? Đôi kia cũng đang cười, như thể có chuyện gì vui mà chẳng ai chịu cho tôi biết. Tôi những muốn đấm họ một phát và nói, "Mấy người không hiểu đâu – có người sắp mất mạng ở đây này!"

    "Tôi đang đứng bên nào của cây cầu đây?" anh ấy hỏi, vẫn cười.

    "Gì cơ?" tôi cau mày, nhìn hết anh ấy đến đôi kia. "Mấy người đang nói gì vậy?" Có ẩn dụ gì sao? Bộ nó có ý nghĩa gì khác sao? Anh ấy vẫn đang nhe răng cười với tôi, hoàn toàn điềm tĩnh, như thể đang suy nghĩ rất chi thấu đáo trong lúc tôi biết không phải thế. Tôi nhớ lại khi tôi nhìn thấy anh lần đầu trên cây cầu, anh ấy đã đứng ở phía bên kia, chân đặt trên bờ rìa, suýt nữa thì nhảy xuống. Tôi nhìn anh bây giờ, đang đứng trên nền xi măng chứ không tòn teng ngoài thành cầu nữa. Anh ấy đang đứng trên cầu và nhìn ra xa, nghĩa là anh ấy không định nhảy!

    "Ôi chết tiệt," tôi thì thào.

    "Đến đây nào," anh ấy cười, chìa tay ra vẫy tôi.

    Tôi ôm đầu, xấu hổ cùng cực, nguyền rủa hai bà chị tôi, nguyền rủa anh, nguyền rủa bản thân tôi. Tôi đã trút hết tâm hồn ra cho anh ấy. Tôi lùi lại, ngượng ngùng. "Ôi khỉ thật, xin lỗi, tôi đã tưởng thế, hai chị tôi đã nói thế, tôi tưởng là.."

    Anh ấy bước về phía tôi, giơ tay về phía tôi và ngăn tôi không lùi ra xa. Anh ấy cao quá nên phải cúi xuống mới nhìn thấy tôi.

    "Tôi đã nói với Maria chuyện của tôi và cô ấy sẽ không đi đến đâu."

    Tôi há hốc. "Sao? Tại sao anh lại làm thế?"

    Anh ấy có vẻ thích thú. "Vì tôi muốn thế. Cô ấy đã làm tổn thương tôi, tôi không muốn lại như thế nữa. Tôi hiểu mấy năm qua cô ấy không được đối đãi xứng đáng, nhưng tôi đã xin lỗi vì việc đó rồi. Cô ấy thừa nhận xúc động trước tất cả những gì tôi làm để giành lại cô ấy, nhưng những gì cô ấy thật sự nhớ nhung là chúng tôi của ngày xưa, chúng tôi của lúc mới bắt đầu. Tôi cho rằng mình cũng thế. Nhưng bây giờ tôi biết chúng tôi không thể là một cặp nữa – quá nhiều thứ đã thay đổi, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Chuyện chúng tôi hết rồi, không còn đường nào quay lại nữa. Tôi không muốn đi thụt lùi."

    Tôi rùng mình, vẫn còn sốc, và anh ấy kéo tôi lại gần.

    "Maria nói với tôi, 'Có phải vì cô gái đó không?'Và tôi nhận ra phần lớn nguyên nhân chính là thế."

    "Cô gái nào?" tôi hỏi, cảm thấy mình hoàn toàn mất dấu câu chuyện.

    Adam cười lớn.

    "Adam, đâu có gì vui đâu. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Một phút trước tôi tưởng anh sắp nhảy cầu vì không có được Maria, giờ thì anh nói với tôi anh không định nhảy, và anh không muốn Maria vì một cô nào đó mà anh chưa từng nhắc đến với tôi. Còn tôi thì kể lể cho anh hàng đống thứ," tôi rên rỉ, gục đầu lên ngực anh, xấu hổ đến chết vì những gì mình trót nói.

    "Cô nói thật hết đấy à?" anh ấy nhẹ nhàng hỏi.

    "Dĩ nhiên rồi." Tôi nhăn mặt. "Tôi đã không nói nếu tôi không nghĩ như thế. Nhưng Adam này, anh phải hiểu tại sao tôi lại nói thế. Tình huống.."

    "Em chính là cô gái đó," anh ấy cắt ngang lời huyên thuyên của tôi. Tôi im bặt. "Cô gái Maria nói. Tôi nhận ra tôi không yêu Maria. Việc tôi có ở cùng cô ấy hay không sẽ không quyết định đến việc tôi sống hay chết. Vấn đề của tôi là tôi không vui với chính mình. Em đã làm tôi thích tôi trở lại. Em giúp tôi sống lại cuộc sống của tôi. Và việc tôi có em hay không cũng không khiến tôi nhảy hay chấm dứt cuộc sống của mình. Tôi cần phải hạnh phúc với chính mình. Tất cả những điều chúng ta làm cho Maria, tôi thích làm vì tôi cùng làm điều đó với em. Tôi đã rất vui khi bên em. Có thể cô ấy là nguyên nhân, nhưng em mới chính là động cơ. Trong lúc em cố gắng làm cho Maria yêu tôi và làm tôi yêu cuộc sống thì tôi đã yêu em mất rồi."

    Tay anh áp lên mặt tôi, gương mặt kinh ngạc của tôi. Anh lo lắng cười. "Em có thể thôi nhìn tôi như thế được rồi đấy."

    "Xin lỗi," tôi thì thào.

    "Khi tôi thức dậy sáng nay và không thấy em đâu, tôi tưởng em đã thay đổi ý định," anh ấy giải thích.

    "Không, em.."

    "Rồi lúc em quay về, mắt đỏ hoe vì khóc, tôi tưởng em định nói với tôi em hối hận."

    "Không, em.."

    "Khi em kể với tôi chuyện Simon thì mọi chuyện đã rõ. Tôi hiểu sai hết cả. Tôi đã muốn nói với em trước khi em nói với tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ nói với em nhẹ nhàng hơn kìa."

    "Anh là một tên ngốc," tôi khẽ nói, cuối cùng cũng được nói.

    Anh mỉm cười.

    "Hôn đi," người phụ nữ đứng gần chúng tôi cất tiếng.

    "Em có điều kiện," tôi thông báo, ngăn anh lại.

    Anh ấy lùi lại.

    "Anh biết anh vẫn còn một con đường rất dài phía trước," tôi nói. "Em đã giúp anh hết sức có thể, và em sẽ tiếp tục làm thế, nhưng rõ ràng em không phải là một chuyện gia trị liệu, Adam, em không biết cách giúp anh khi anh trở thành.. người đàn ông đó."

    "Anh biết," anh ấy nói nghiêm túc. "Anh đến đây để suy nghĩ về việc mình đã tiến xa đến đâu. Anh không còn là người đứng đây hai tuần trước, nhưng anh biết anh có thể trở lại làm con người đó nếu anh không được giúp đỡ, nếu anh không tự giúp mình. Anh có cảm giác mình được trao cho một cơ hội sống – em đã giúp anh có cơ hội đó, và anh sẽ nắm lấy nó và cố gắng tận dụng nó. Anh chắc đôi lúc mình sẽ làm rối tung hết lên, nhưng lần đầu tiên sau một thời gian dài anh thật sự cảm thấy muốn thử tận hưởng cuộc sống của mình. Vậy nên đồng ý, anh sẽ gặp một ai đó để nói về chuyện này. Anh không muốn bi đát như thế lần nào nữa."

    Chúng tôi nhìn nhau và mỉm cười. Anh ấy vươn người tới và chúng tôi hôn nhau. Người đàn ông và phụ nữ kia reo lên và rồi tôi nghe tiếng chân họ bỏ đi, để chúng tôi lại một mình.

    Adam cởi chiếc áo tuxedo ra và choàng lên đôi vai đang run cầm cập của tôi. Răng tôi đánh vào nhau loạn xạ, ngón chân những muốn đông thành đá.

    "Anh quên chưa đưa em cái này." Anh ấy cho tay vào túi và lấy ra chiếc bông tai bị mất của mẹ tôi. "Sáng nay Pat tìm thấy nó trong xe."

    "Cảm ơn anh," tôi thì thầm, cả người nhẹ nhõm. Tôi nắm chặt viên đá ngọc lục bảo, cảm thấy hạnh phúc vì mẹ đã trở thành một phần của một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất đời tôi. Tôi có thể cảm thấy mẹ đang ở đây với tôi.

    "Chúng ta không thể cứ thế rời khỏi bữa tiệc được," tôi phản đối khi Adam dắt tôi đi về phía đầu cầu bên kia.

    "Chúng ta đã làm rồi đấy thôi." Anh ấy choàng tay quanh người tôi. "Đó là bữa tiệc của anh, anh có thể làm gì anh thích. Và anh đang đưa người phụ nữ anh yêu về khách sạn đây."

    Tôi cười. "Anh biết không, em đã nghĩ ra ý tưởng cho cuốn sách của mình rồi đấy," tôi rụt rè. Tôi nghĩ ra trong lúc quấn mền nằm nhà khóc lóc vì cuộc đời cả ngày nay. Cảm hứng đến từ những nơi bất thường nhất.

    "Thật sao? Đó là gì?"

    "Sách tựa là Tình làm sao yêu. Nó sẽ là câu chuyện em đã gặp anh thế nào."

    Anh ấy mỉm cười. "Em sẽ phải đổi tên chúng ta đi."

    "Em sẽ phải làm nhiều hơn thế. Em nghĩ có lý do khiến phải mất tới tận mười năm em mới bắt đầu được nó. Trước giờ em đã viết sai chủ đề. Em sẽ biến nó thành tiểu thuyết; như thế sẽ chẳng ai biết là nó có thật cả."

    "Trừ chúng ta," anh ấy nói, hôn lên mũi tôi và cầm tay tôi.

    "Trừ chúng ta," tôi đồng ý.

    Chúng tôi tay trong tay đi hết cây cầu Ha'penny, an toàn đến được đầu bên kia.
     
    Minminne, Nana268, Minh Dạ2 người khác thích bài này.
  8. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    27. How to Celebrate Your Achievements - Làm sao để ăn mừng thành quả của mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    I was positioned on Talbot Street with a 'Congratulations' banner in my hand, a party hat on my head and a party blower in my mouth. I was receiving some nasty glares from people passing, but I tried to ignore my embarrassment and concentrated on the people disembarking from the bus directly in front of me. Last off was Oscar, who looked rather shaky as he concentrated, head down, on making his way down the steps.

    I blew the party blower and he looked up in surprise. His face broke into a smile and he laughed as I waved the banner in his face, attracting smiles from the crowd.

    "You did it!" I shouted. "You made it all the way into town!"

    He grinned, embarrassed but proud.

    "How do you feel?"

    "Like.. I'm alive!" he punched the air with his fist, as if he was going to burst.

    "Good!" I laughed. "And you remember this feeling Oscar, whenever you have a down day or a wobbly moment, remember how good it is to feel alive. Okay?"

    He nodded enthusiastically, "Absolutely, absolutely, I won't ever forget this."

    "Call Gemma and make an appointment for Tuesday. We'll work on you getting a job, now that you can travel into the city."

    "Gemma's back? I like Gemma. But you know I always prefer Mondays. It helps me begin my week," he said, concerned.

    Gemma had agreed to come back after I'd posted her a How to Tell Someone You've Changed Your Mind Without Appearing a Flip-Flopper. The following day on my desk was How to Deal with a Difficult Boss and she was back at work the next morning. We had never discussed the incident.

    "I'll be in Tipperary on Monday," I said happily, looking forward to my next trip. I had given up on my quest to find my happy place after realising the book was a load of rubbish that succeeded only in making me feel worse about myself because I couldn't possibly live up to what it preached. I had brought it to read while sitting at the boathouse in Tipperary one day while Adam was at the office and it had frustrated me so much that I'd tossed it into the lake. Ironically, whenever I think of how I felt in that moment, it brings a smile to my face and an enormous feeling of freedom, a feeling I can summon up on demand.

    On our way to get something to eat before Oscar went to catch the bus home again, my phone rang. It was Detective Maguire. I stopped walking, Oscar continued until he realised I was gone.

    "Hey, what's wrong?" he called back to me.

    I stared at the ringing phone, realising for the first time that I would probably always feel this way about Adam for the foreseeable future, unsure of what his future held, always wondering if he was okay when I wasn't with him. I finally answered it, afraid of what I'd hear but more afraid of ignoring it.

    "I'm calling on behalf of Caroline," he barked. "It's her sixteenth birthday next week. We're having a party on Friday. You'd swear she was going to the bloody Oscars the way she's going on. Anyway, she wanted you to come." He cleared his throat and lessened the aggression in his tone. "And I want you to come too."

    "Thank you, Aidan. I'll be there."

    Before he hung up he added, "Oh, and bring that man from the bridge too, if you want. If, you know, he's in a good place at the moment."

    Yes, in this moment he was. Life is a series of moments and moments are always changing, just like thoughts, negative and positive. And though it may be human nature to dwell, like many natural things it's senseless, senseless to allow a single thought to inhabit a mind because thoughts are like guests or fair-weather friends. As soon as they arrive, they can leave, and even the ones that take a long time to emerge fully can disappear in an instant. Moments are precious; sometimes they linger and other times they're fleeting, and yet so much could be done in them; you could change a mind, you could save a life and you could even fall in love.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đứng trên đường Talbot với một tấm biểu ngữ "Chúc mừng" trên tay, một bữa tiệc trong đầu và một chiếc kèn giấy. Người đi đường đang ném cho tôi những cái nhìn khó chịu, nhưng tôi cố phớt lờ sự xấu hổ và tập trung vào những người đang leo xuống chiếc xe buýt phía trước. Người cuối cùng xuống xe là Oscar, trông anh ta hơi run khi đang tập trung cao độ để bước xuống bậc thềm xe, đầu cúi gằm.

    Tôi thổi chiếc kèn giấy và anh ta ngẩng lên ngạc nhiên. Miệng toét thành một nụ cười, anh ta cười lớn khi tôi vẫy vẫy tấm biểu ngữ vào mặt anh ta, thu hút nhiều nụ cười khác từ đám đông.

    "Anh làm được rồi!" tôi la lên. "Anh đã đi tận ra trung tâm được rồi!"

    Anh ta nhe răng, xấu hổ nhưng hãnh diện.

    "Anh cảm thấy thế nào?"

    "Như.. tôi còn sống!" anh ta đấm lên trời như chuẩn bị nổ tung.

    "Tốt!" tôi cười lớn. "Và hãy nhớ lấy cảm giác này nhé Oscar, bất cứ khi nào anh có một ngày tồi tệ hay một phút lung lay, hãy nhớ cảm giác còn sống tốt như thế nào nhé. Được không?"

    Anh ta nhiệt tình gật đầu, "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, tôi sẽ không bao giờ quên."

    "Hãy gọi Gemma và đặt một cuộc hẹn vào thứ Ba nhé. Chúng ta sẽ tiến hành kiếm cho anh một công việc vì giờ anh có thể đi vào thành phố rồi."

    "Gemma quay lại rồi sao? Tôi thích Gemma. Nhưng cô biết tôi lúc nào cũng thích thứ Hai hơn mà. Nó giúp tôi bắt đầu tuần mới," anh ta lo lắng.

    Gemma đã đồng ý quay lại sau khi tôi gởi bưu điện cho cô ấy cuốn Làm sao để nói với một người rằng bạn đã đổi ý mà không trông như kẻ sáng nắng chiều mưa. Ngày hôm sau trên bàn tôi xuất hiện cuốn Làm sao để xử trí với cấp trên khó nhằn và sáng hôm sau nữa cô ấy quay lại làm việc. Chúng tôi không bao giờ nhắc về sự kiện kia nữa.

    "Thứ Hai tôi đi Tipperary rồi," tôi vui vẻ nói, háo hức mong tới chuyến đi tiếp theo. Tôi đã từ bỏ công cuộc tìm kiếm nơi chốn làm mình hạnh phúc sau khi nhận ra cuốn sách đó là một đống rác rưởi chỉ thành công trong việc khiến tôi thấy tệ hơn về bản thân, vì tôi không thể nào làm theo được những gì nó thuyết giảng. Tôi đã đem nó theo để đọc trong lúc ngồi trong căn nhà thuyền ở Tipperary một ngày nọ khi Adam đang ở trong phòng, và nó đã khiến tôi bực mình tới nỗi phải quẳng nó xuống hồ. Mỉa mai thay, cứ khi nào tôi nghĩ đến cảm giác của mình lúc đó, tôi lại cười và cảm thấy tự do kinh khủng, một cảm giác mà hễ muốn là tôi nhớ lại ngay được.

    Trên đường đi kiếm chút gì bỏ bụng trước khi Oscar đón xe buýt về nhà, điện thoại tôi reng. Đó là thanh tra Maguire. Tôi ngừng bước, còn Oscar thì cứ đi tiếp đến khi nhận ra không thấy tôi đâu.

    "Này, chuyện gì thế?" anh ta gọi tôi.

    Tôi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đang kêu, lần đầu tiên nhận ra có lẽ ít nhất sắp tới tôi sẽ luôn cảm thấy như thế này về Adam, không chắc tương lai anh sẽ ẩn chứa những gì, luôn băn khoăn không biết anh có ổn không khi tôi không ở cạnh anh. Cuối cùng tôi cũng nhấc điện thoại, e sợ trước những điều sẽ nghe nhưng còn sợ phớt lờ nó hơn.

    "Tôi thay mặt Caroline gọi cho cô," anh ta nạt trong điện thoại. "Tuần tới là sinh nhật mười sáu tuổi của con bé. Chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc vào thứ Sáu. Thề với cô là nó chuẩn bị cho bữa tiệc đó cứ như chuẩn bị đến lễ Oscar không bằng. Mà sao cũng được, con bé muốn cô đến dự." Anh ta đằng hắng và giảm bớt hung hăng trong giọng nói. "Và tôi cũng muốn cô đến."

    "Cảm ơn, Aidan. Tôi sẽ đến."

    Trước khi cúp máy, anh ta nói thêm. "À mà đem anh chàng trên cầu theo luôn nhé, nếu cô muốn. Nếu cậu ta đang trong tình trạng tốt, cô biết đấy."

    Vâng, trong lúc này thì có đấy. Cuộc sống là một chuỗi những khoảnh khắc và khoảnh khắc thì luôn luôn thay đổi, cũng như suy nghĩ, tiêu cực và tích cực. Và mặc dù có thể bản chất con người là thích day đi day lại thì cũng như nhiều điều tự nhiên khác, nó vô nghĩa, vô nghĩa khi ta cho phép một ý nghĩ duy nhất chiếm đóng trong óc, vì những ý nghĩ giống như những vị khách hay những người bạn thấy họa là rút lui. Ngay khi chúng xuất hiện, chúng cũng có thể bỏ đi, và ngay cả những suy nghĩ mất rất lâu mới hình thành cũng có thể biến mất trong một tích tắc. Những khoảnh khắc rất quý giá; đôi lúc chúng nấn ná, lúc khác lại lướt vụt qua, vậy mà trong lúc đó chúng ta có thể làm rất nhiều điều: Ta có thể thay đổi một quyết định, ta có thể cứu một mạng sống và ta còn có thể yêu.
     
    Minminne, chiqudoll, Nana2684 người khác thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...