Chương 20: Bạn bè lúc trước Bấm để xem "Không phải kêu anh giúp cô ta trả hết mấy khoản nợ đó sao? Sao, cô ta còn muốn ở lại nơi đó? " Không phải, người của chúng ta vừa đi hội quán bên đó, dự định nói với Chung tiểu thư việc này, thì bắt gặp cảnh sát bắt Chung tiểu thư đi.. " Cảm xúc trong ánh mắt Bạc Lương Thần trầm lại, không khí chung quanh đột ngột ngưng lại. " Anh nói gì? " Trợ lý Mẫn run rẫy, không dám che giấu nữa, trực tiếp một mạch nói rõ sự việc. " Ôn tiểu thư hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện, sau khi Ôn gia nhận được tin tức đã thông báo cho luật sư, dự định kiện Chung tiểu thư tội cố ý giết người.. " Sóng lưng của Bạc Lương Thần cứng lại, cảm xúc trong ánh mắt khiến người khác không hiểu được. Trong cục cảnh sát. Khi Chung Hi bị áp giải từ trên xe xuống, trái tim giá lạnh, không nói thêm lời nào, chỉ là dựa vào bức tường lạnh lẽo của phòng tạm giam. Bên tai là những tiếng oán than đứt khúc truyền đến. " Thật là xui xẻo, nửa đêm còn gặp phải chuyện này. " " Thì đó, lại còn cả gan dám giết người có tiền, đúng là uống say rồi. " * * * " Được rồi, đợi chút sẽ thẩm vấn, cái này đã đạt được mục đích hay chưa đạt được mục đích còn chưa biết, nhưng cấp trên đã ra áp lực rồi, lần này phải thẩm vấn nghiêm khắc hơn, mọi người phải phấn chấn lên! " Không lâu sau, cánh cửa sắt bị mở ra. " Ra đây đi, hỏi cung. " Chung Hi bị đưa vào một phòng tối nhỏ," phíp "một tiếng, một luồng ánh sáng chói mặt trực tiếp chiếu lên mặt của cô ấy. Đối diện cô ấy lại là một vùng đen tối. Đây là một mặt đen của kính đơn phương, đối diện lớp kính là một nữ cảnh sát đang ngồi không mặt không cảm xúc, trong tay cầm một cây bút. Khung cảnh này chỉ có thể gặp được trong phim, thực sự phát sinh trên người cô ấy. " Họ tên, bao nhiêu tuổi.. "cảnh sát thông qua loa dựa theo thứ tự thẩm vấn. Chung Hi từng mục từng mục trả lời. Ngay khi biết Ôn Nguyễn Nhi kiện mình tội cố ý giết người, Chung Hi cười lạnh lùng, quả nhiên là bẫy do Ôn Nguyễn Nhi bày ra. " Tôi không có giết người, chỉ là phòng vệ chính đáng, không tin có thể xem camera " Rõ ràng là do Ôn Nguyễn Nhi ra tay trước, đồng thời cố ý đụng vào bình rượu cô ấy ném ra. Chỉ cần xem qua camera, người tinh mắt đều có thể biết là có chuyện gì xảy ra. Nhưng nữ cảnh sát giống như không nghe thấy, tiếp tục ghi chép lại. Cuối cùng, Chung Hi không thể nhịn được nữa," bóp "một tiếng, lòng bàn tay ở trên mặt bàn. " Các người có nghe thấy không? Tôi không có giết người! " Chung Hi có chút sụp đổ, nợ của cô ấy còn chưa trả xong sao? Tại sao những người có liên quan với Bạc Lương Thần vẫn bám lấy cô ấy không buông? Cô ấy không biết là, ngay lúc này bên kia của lớp kính đơn phương, ngoài cảnh sát, còn có Bạc Lương Thần. Ánh mắt của Bạc Lương Thần xuyên qua kính nhìn vào dáng người mỏng manh đó. Đã sắp bị bắt nhốt vào ngục rồi, con người này dường như mãi mãi không biết cong lưng xuống. Lúc này, Lâm cục trưởng nghe tin mà đến bên cạnh của Bạc Lương Thần, lúng túng nói" Bạc tổng, không biết là ngọn gió nào thổi ngài đến đây? " Kìm nén nét nghi hoặc trong lòng, Bạc Lương Thần lạnh lùng nhìn về phía cục trưởng. Sau khi nhìn thấy sắc mặt của anh ta, con cáo già này liền biết rằng sự việc này không dễ làm. Ôn gia sớm đã phái người đến căn dặn, nhưng mà Bạc Lương Thần này, nghe nói có quan hệ mật thiết với Ôn gia, ngay lúc này xuất hiện ở nơi này cũng không biết là có ý gì. Trên đường ông ta đến còn nghe nói, người nghi phạm này với vị này còn có mối quan hệ vợ chồng trước. Nguyên nhân ở bên trong thật là máu me lại phức tạp. " Lâm cục trưởng, cũng không có việc gì, lần này tôi đến, chỉ là vì một tranh chấp nhỏ. " Tranh chấp nhỏ? Lâm cục trưởng nghe nói, trong tim lạnh ngắt. Vốn dĩ tưởng rằng Bạc Lương Thần đến là do sợ sự uy hiếp của Ôn gia không đủ. Không ngờ rằng.. Nhưng mà ông ta rất nhanh đã phản ứng lại" Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi vừa xem xong camera, chẳng qua là một việc cự cãi nhỏ. " Lâm cục trưởng vốn cảm thấy việc này khó làm, Bạc Lương Thần nói một tiếng ngược lại ông ta cảm thấy thoải mái hơn. " Nhưng mà.. không biết là Bạc tổng và người đó là mối quan hệ gì? " " Chẳng qua chỉ là bạn bè lúc trước mà thôi."
Chương 21: Đồ khốn Bấm để xem Bạc Lương Thần không giải thích thêm, Lâm cục trưởng đành im miệng. Dường như thấy được anh ta đang nghĩ gì, trợ lý Mẫn đứng sau lưng của Bạc Lương Thần, nhỏ nhẹ dặn dò "Lâm cục trưởng đừng quá để ý, về phía Ôn gia, chúng tôi tự biết nói chuyện." Lâm cục trưởng gậc đầu như giã tỏi "Vâng, vâng, được, lời của Bạc tổng, chúng tôi tự khắc sẽ làm tốt" Phòng thẩm vấn. Cửa đột nhiên bị mở ra, nữ cảnh sát vẫn giữ thái độ làm việc nguyên tắc "Được, xét hỏi kết thúc, ra đây đi." Sự tức giận của Chung Hi như là nấm đấm đấm lên bông gòn, chỉ đành tạm thời đi theo ra ngoài. Nhưng cô ấy luôn có cảm giá sau lưng tấm kính ấy có ánh mắt gì đó, đặc biệt lạnh giá, cho cô ấy có cảm giác như đã từng quen biết. Khi đi đến cửa, cô ấy nhìn về phía tấm kính ấy. Bạc Lương Thần đứng sau tấm kính, nhìn về Chung Hi, hai người cách nhau tấm kính đơn phương đen, ánh mắt chạm vào nhau. Nhưng điểm khác nhau là, Chung Hi nhìn không được người đó là ai, Bạc Lương Thần lại nhìn thấy sự ương bướng trong mắt của Chung Hi. Trong tim như có thứ gì đó đâm vào, khi lần đầu tiên Bạc Lương Thần đối diện với ánh mắt của Chung Hi, lựa chọn chủ động quay đi trước. Chung Hi bị dẫn đi. Nhưng tâm trạng anh ta khó mà hồi phục. Dường như có thứ gì, đã hoàn toàn không giống nhau nữa. Cô ấy mất đi một đứa con. Là đứa con chung của họ. Hoặc là, cũng có thể đền một mạng rồi. Anh ta nhắm mắt lại, hồi phục lại Bạc Lương Thần không có tình cảm đó, anh ta mở cánh cửa phòng thẩm vấn hướng về phía ngoài đi ra. Lâm cục trưởng đem theo một đội cảnh sát, tiễn Bạc Lương Thần ra tới cổng. Đột nhiên, một tiếng thắng xe nhói tai vang lên, trên chiếc xe đua bắt mắt đi xuống một người. Trên mặt Lục Bắc toàn là tức giận, khi thấy Bạc Lương Thần thì một nắm đấm lập tức đánh qua. "Bạc Lương Thần! Tới khi nào anh mới chịu buông tha cho cô ấy! Kể từ khi cô ấy gặp anh, đã sống qua một ngày tốt lành nào chưa! Lẽ nào lương tâm của anh không đau sao?" Trong mắt của Lục Bắc, Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần là một đôi cẩu nam nữ. Bạc Lương Thần nghiên người lập tức tránh được cái nắm đấm đó, sau đó lạnh nhạt nhìn Lục Bắc. Đây là cái người đàn ông sống chung với cô ta? Chẳng qua chỉ là một cậu ấm manh động không có thành tích, thì đáng cho cô ta bảo vệ như vậy. "Trước đồn cảnh sát gây rối cái gì?" Lâm cục trưởng nhìn thấy cảnh này, trực tiếp muốn dẫn người lên phía trước khống chế Lục Bắc. Bạc Lương Thần giơ tay ngăn lại "Lâm cục trưởng, ân oán cá nhân, bỏ đi." Nói xong, ánh mắt lạnh nhạt của anh ta nhìn lên người của Lục Bắc. "Việc của Chung Hi tôi đã giải quyết xong, anh đến mẹ của anh cũng không giải quyết được, còn có thể giúp cô ta cái gì?" Nở một nụ cười chế giễu, Bạc Lương Thần không ở lại thêm, trực tiếp đem theo trợ lý rời khỏi. "Bạc Lương Thần, anh là đồ khốn!" Sau lưng truyền tới tiếng hét tức giận của Lục Bắc. Bước chân của Chung Hi dừng lại, là do cô ấy hoan tưởng rồi sao?
Chương 22. Cho các người toại nguyện Bấm để xem Cuối cùng Chung Hi vẫn không gặp Lục Bắc, bị tạm giữ trong 3 ngày. Sáng sớm ba ngày sau, xe của tòa án tới, dẫn Chung Hi đến tòa án. Phía bên Ôn gia không chịu bỏ qua, nhất quyết muốn phán tội Trên ghế nguyên cáo, người của Ôn gia không đến, chỉ có luật sư danh tiếng mà họ mời tới, đem tội của Chung Hi từng mục từng mục trình bày. "Thẩm phán đại nhân, bị cáo nhiều lần dùng ngôn ngữ sỉ nhục nguyên cáo, đã có tâm tư muốn cố ý làm sát thương nguyên cáo đã lâu, bất kể là từ động cơ giết người chủ quan, hoặc là thực tế giết người khách quan, đều có thể chứng minh tội danh của bị cáo." Chung Hi cười chế giễu, người luật sư này, đúng thật là có thể nói trắng thành đen. Lúc này, trên ghế dự nghe truyền đến giọng nói ân cần của Lục Bắc "Chung Hi, cậu đừng sợ!" Trái tim của Chung Hi ấm lên, cảm kích mà gật đầu. Mấy ngày nay, tuy cô ấy cự tuyệt gặp Lục Bắc, nhưng Lục Bắc vẫn tìm cho cô ấy một vị luật sư biện hộ. Rất nhanh đến lượt luật sư biện hộ của cô ấy. "Thẩm phán đại nhân, bên phía chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ có liên quan, cho rằng bên phía nguyên cáo cung cấp nội dung của camera đã qua cắt sửa, bây giờ phía cảnh sát đã cung cấp video nguyên vẹn." Tiếp đó, vị luật sư đó liền lấy ra đoạn video hoàn chỉnh đã được khôi phục lại. Người trên hàng ghế dự thính toàn bộ đều ồ lên kinh ngạc. Ngay cả Chung Hi, cũng có chút không dám tin. Về việc camera này, lúc trước luật sư không có trao đổi với cô ấy. Tiếp đó, luật sư tiếp tục tranh luận "Có thể thấy, đương sự lúc đó là hoàn toàn xuất phát từ mục đích tự vệ, chứ không phải là động cơ cố ý giết người. Vì đương sự phía chúng tôi ý nghĩ chủ quan không có động cơ giết người, sự việc lần này không nên xử lý theo vụ án hình sự." Lục Bắc cũng không biết có việc gì, nhưng anh ta có trực giác, Chung Hi được cứu rồi! Nhưng trong lòng của Chung Hi vẫn luôn nghi ngờ, đột nhiên, sóng lưng của cô ấy bị một ánh mắt lạnh giá nhìn chằm vào, ánh mắt cô ấy xoay qua đối diện với ánh mắt của Bạc Lương Thần. Ánh mắt của Bạc Lương Thần trầm trầm, chất chứa một thứ mà Chung Hi nhìn không hiểu. Lập tức, Chung Hi nhớ lại ba ngày trước.. cô ấy không phải là hoang tưởng! Lúc đó bất luận cô ấy khiếu nại như thế nào, cũng không có người xem lại camera. Cho đến khi nghe tiếng của Lục Bắc: "Bạc Lương Thần", không lâu sau, bọn họ thả cô ấy từ trong phòng thẩm vấn ra. Nếu như không phải là anh ta, vậy còn là ai nữa? Chỉ là, Bạc Lương Thần tại sao lại làm như vậy? Ngay lúc cô ấy đang thất thần, bên cạnh có một người con gái khoác tay Bạc Lương Thần, trừ phần góc trán bị quấn lại, thì không thấy bất cứ vết thương nào khác. Ôn Nguyễn Nhi nở một nụ cười đắc ý, Bạc Lương Thần cuối cùng cũng là của cô ta! Chung Hi cười lạnh nhạt, hóa ra bọn họ đến là muốn xem trò cười thôi. Còn cô ấy, Chung Hi, chỉ muốn chia rõ ranh giới với những người có liên quan với Bạc Lương Thần! Nếu như lần trước chết không thành công, vậy thì lần này.. Chung Hi mở miệng, trầm mặc mà nói "Không phải muốn tôi xuống địa ngục sao? Tôi cho anh toại nguyện!" Ánh mắt xoay đi, Chung Hi không chút lo sợ ưỡn ngực, cho dù là đang đứng ở ghế bị cáo, cũng không chút sợ sệt. Trái tim của Bạc Lương Thần run động, thẳng lưng lên. Cô ta đang có ý gì? Lúc này, thẩm phán xem xong camera, đôi mày nhăn lại. "Bị cáo, cô có quyền tiến hành trình bày biện bạch." Luật sư cũng cổ vũ nhìn về phía Chung Hi: "Chung tiểu thư, bây giờ cô có thể đem sự việc ngày hôm đó nói rõ ra." Ánh mắt của Chung Hi sáng lên "Luật sư Từ, rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh đối với tôi." Luật sư Từ có chút kinh ngạc nhìn về phía Chung Hi. Chung Hi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, ánh mắt không chút lo sợ. "Thẩm phán đại nhân, tôi nhận tội. Lúc đó tôi cơ bản không phải là phòng vệ chính đáng, mà là muốn giết chết Ôn Nguyễn Nhi."
Chương 23: Chúc các người trăm năm hòa hợp. Bấm để xem Một cục đá khơi lên ngàn lớp sóng, người ngồi trên ghế dự nghe đều cảm thấy bất ngờ. Cho dù thật sự là tội phạm giết người, cũng rất ít có người trực tiếp nhận tội của mình. Trong ánh mắt của Lục Bắc toàn là kinh ngạc. Cô ấy tại sao lại nói như vậy? Thẩm phán cũng rất kinh ngạc "Bị cáo, đây là trên pháp đình, lời cô nói ra phải chịu trách nhiệm đấy." Chung Hi nhìn trực tiếp vào mắt thẩm phán. Ôn Nguyễn Nhi muốn gài cô ấy vào chỗ chết, hoặc là chỉ có thể như vậy, Bạc Lương Thần mới có thể thật sự tha cho Chung gia! "Thẩm phán đại nhân, lời tôi nói đều là sự thật, cũng là ý nghĩ thật sự trong lòng tôi, tôi rất hận Ôn Nguyễn Nhi, tôi hận đến nỗi muốn cho cô ta chết!" 'Chung Hi, có phải cậu điên rồi không? " Lục Bắc suy sụp lớn tiếng hét lên, từ trên ghế đứng dậy, định xông tới chỗ của Chung Hi. Thẩm phán lấy búa trên tay lên" Yên lặng! " Một mặt người giữ kỷ luật lập tức kéo Lục Bắc ra ngoài. Trong phòng lại hồi phục sự yên lặng. Thẩm phán nhìn về phía bị cáo Chung Hi, ánh mắt giao nhau với Bạc Lương Thần, lại một lần nữa trầm giọng hỏi" Bị cáo, cô xác nhận động cơ lúc đó là giết người? " Luật sư Từ vội vàng đứng lên, muốn biện minh, nhưng lại bị thẩm phán trực tiếp cắt đứt. " Để bị cáo tự mình nói! " Ánh mắt của Chung Hi nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi, quả nhiên nhìn thấy sự vui mừng trong ánh mắt cô ta. Có phải là cảm thấy có thể quật ngã cô ấy rồi? Ngược lại, Bạc Lương Thần ở kế bên, đôi mày nhíu chặt lại, dường như còn có chút lo lắng cho cô ấy? Thật là nực cười. " Đúng, tôi nhận tội, là do tôi muốn giết cô ta. "Chung Hi lặp lại lời nói của mình. Gương mặt cô ấy tràn đầy cương quyết, hiển nhiên là không cần bất cứ ai biện hộ cho cô ấy, ngay cả luật sư cũng liên tục lau mồ hôi, cảm thấy thương xót. Sau khi tòa án xét xử xong, có người áp giải Chung Hi xuống dưới. Khi đi qua hai người đó ngồi trên hàng ghế dự nghe, bước chân cô ấy dừng lại. Dáng lưng thẳng đứng chống đỡ cho toàn bộ sự cao ngạo của cô ấy. Ánh mắt dừng lại miếng ngọc bội màu đỏ trên cổ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi, khóe miệng cô ấy nhếch lên nụ cười rạng rỡ. " Chúc các người trăm năm hòa hợp. " Nói xong, bóng hình cô ấy đi ngày càng xa, cuối cùng biến mất trước cổng toàn án. Ánh mắt Bạc Lương Thần luôn nhìn theo, trong tim cảm thấy khó chịu. Cô ta.. cứ như thế nhận tội rồi! Ôn Nguyễn Nhi thấy Bạc Lương Thần cứ như vậy nhìn về phía cổng, nắm lấy tay anh ta lắc qua lắc lại, nũng nịu nói" Lương Thần, anh đang nhìn gì vậy? Chung Hi thật là quá ác độc rồi, không ngờ rằng ngay từ lúc đầu là cô ta đã muốn giết chết em rồi! Cũng may Lương Thần, anh đến rất nhanh.. " Bạc Lương Thần nghe giọng nói này, trái tim lại nổi lên một chút kinh tỏm. Đoạn camera đó, anh ta không phải chưa xem qua. Rút lại tay từ tay của Ôn Nguyễn Nhi ra, Bạc Lương Thần đứng dậy. " Đi thôi, về nhà."
Chương 24: Muốn tìm chút hứng thú không? Bấm để xem Nhà tan cửa nát, ly hôn, ngồi tù. Mỗi một ngày trong tù của Chung Hi đều sống trong cơn ác mộng không tỉnh giấc được đó. "Số 326, do khi trong tù cô biểu hiện khá tốt, nên sớm được ra tù." Toang toang. Cái cánh cửa kiên cứng lạnh giá đó ngăn cách cô ấy với bên ngoài thành hai thế giới khác nhau, Chung Hi mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, từ từ bước ra ngoài. Tự do giống như gió, thổi đến trước mặt, réo rít bên tai cô ấy. Đây chính là, cảm giác được hồi sinh? Cô ấy từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại mở mắt ra, ánh mắt kiên định. Ở một nơi không xa, một chiếc xe đua bình thường đợi ở bên đó, cửa xe mở ra. Lục Bắc chạy đến, lãi nhãi nói "Đồ ngốc, lúc đó rõ ràng cậu không cần phải ngồi tù, chứng cứ trong tay của luật sư đủ để chứng minh cậu vô tội, cậu lại cứ làm khổ bản thân!" Anh ta vì chuyện này chạy gãy cả chân, nhưng Chung Hi thì cứ làm theo ý mình. Chung Hi thấy anh ta vẫn như ngày xưa, bình tĩnh nhếch miệng "Nói thật, như vậy cũng không có gì là không tốt cả!" Lục Bắc ngẩn ngơ, cảm giác cô ấy dường như có chỗ nào không giống xưa, nhưng anh ta nói không rõ. Chung Hi không để ý cười lên, dường như người vừa mới ra tù không phải là cô ấy vậy. Lục Bắc thuận theo gật đầu "Đi thôi, rời khỏi nơi u ám này!" "Hôm nay có việc lớn, cậu có muốn lên xem không?" Lục Bắc ngồi trên ghế lái, đưa một cái điện thoại mới cho cô ấy, giả vờ như tùy tiện nói. Chung Hi nhướng nhướng mày, nhận chiếc điện thoại, động tác có chút không thuần thục mở weibo ra. Lượt tìm kiếm hot nhất weibo "Hôn lễ long trọng Bạc Ôn." Nhấn vào xem, lại là trực tiếp hôn lễ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi. Cô ấy chế nhạo cười lên một tiếng. Khuôn mặt người đàn ông đó trên màn hình, không có chút biến đổi, tay cô ấy không kìm chế được nắm chặt lại, nỗi căm hận giấu dưới đáy mắt. Thật là trùng hợp, ngày đầu tiên cô ấy ra tù, bọn họ kết hôn. "Muốn đi tìm chút hứng thú không? Để cho bọn họ biết được, cậu không dễ bị ức hiếp đâu, bất luận như thế nào, có tớ chống lưng cho cậu!" Im lặng một hồi sau, Chung Hi vui sướng đồng ý. "Được thôi." Hai người tận tay tiễn cô ấy vào ngục, nên tính sổ rồi. Lục Bắc không ngờ rằng cô ấy đồng ý nhanh như vậy, còn ngơ ra đó. Nhưng ngay đó, anh ta nở một nụ cười hứng thú kèm theo ý xấu trong đó, chiếc xe đua như mũi tên vừa bắn ra, phi nhanh trên đường cao tốc, hướng về phía tổ chức hôn lễ. Nhà hàng tiệc cưới, huy hoàng lộng lẫy, khách khứa không phú thì quý, phụ thân của Ôn Nguyễn Nhi, Ôn Quốc Huy bận tiếp những người khách đến mời rượu, bên cạnh còn đứng một người phu nhân xinh đẹp, hai người dáng vẻ thân mật. "Khổ cho bà rồi, vì hôn lễ của Nguyễn Nhi bận trước bận sau." Người đàn bà nở nụ cười ôn nhã, dựa vào trong lòng của Ôn Quốc Huy, nhẹ nhàng nói "Tất cả đều nên làm, tôi đã gả cho ông, đương nhiên coi Nguyễn Nhi như con ruột của mình, chỉ là không biết khi nào nó mới gọi tôi một tiếng mẫu thân." Sắc mặt Ôn Quốc Huy cương cứng, cười ngượng hai tiếng. "Bà mới gả cho tôi, Nguyễn Nhi nhất thời tiếp nhận không được, đừng vội, từ từ thôi." Người đàn bà đối với câu nói này trong bụng biết rõ ý nghĩa là gì, bà ta nũng nịu cười, không nói thêm gì. Khách mời lần lượt bước vào trong, Lục Bắc dừng xe xong, cùng với Chung Hi đi xuống. Lục gia cũng nhận được thư mời dự hôn lễ, khi Lục Bắc đến đón Chung Hi ra tù, để đề phòng không may từ trong nhà tiện tay lấy luôn hai tấm thiệp mời. Chung Hi nhìn hai tấm thiệp mời thanh mỹ đó, khuôn mặt lạnh lùng. Khi bước lên trên bậc thềm, từ xa xa cô ấy nhìn thấy được người phu nhân xinh đẹp đó, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. "Lục Bắc". Cô ấy nhỏ nhẹ gọi. "Sao vậy?" "Tại sao Trang Uyển Như xuất hiện ở đây?" Trang Uyển Như là mẹ kế của cô ấy. Một người đàn bà bám lấy cha cô ấy sáu bảy năm, tuy cha của cô ấy lưu luyến người vợ đã mất, vẫn luôn không làm thủ tục với Trang Uyển Như, nhưng đối xử tốt với bà ta, Chung Hi có thể nhìn ra được. Thậm chí, cô ấy đã chuẩn bị tiếp nhận Trang Uyển Như. Chỉ là không ngờ tới, khi Tập đoàn Trọng thị xảy ra vấn đề, lúc Chung gia khó khăn nhất Trang Uyển Như lựa chọn bỏ đi! Biến mất không tung không tích. Người mà cô ấy tưởng đã biến mất khỏi thế giới này, khỏe mạnh như thế xuất hiện trong đám cưới lần hai của Bạc Lương Thần. Đôi mắt đẹp của Chung Hi lạnh lùng, lạnh tựa như băng. Lục Bắc nhìn theo ánh nhìn của Chung Hi qua bên đó, nhăn mày nói "Hi Hi, bà ta hiện giờ đã là mẹ kế của Ôn Nguyễn Nhi rồi." Chung Hi như bị sét đánh. A.. Thế giới này quả thật là nhỏ. Cô ấy nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào nụ cười rực rỡ của Trang Uyển Như. Trang Uyển Như vốn dĩ đang tựa vào lòng của Ôn Quốc Huy, đột nhiên đối diện với ánh mắt băng giá của Chung Hi, bà ta hét lên một tiếng, lập tức đẩy Ôn Quốc Huy ra đứng thẳng người lại. "Chung Hi?" Nó làm sao được thả ra rồi? Không phải là bị phán hai năm sao? Mới có một năm mà. Bà ta vội vàng muốn lánh mặt, nhưng trước mắt, đâu có nơi nào có thể trốn được, chỉ còn cách dựa vào lòng của Ôn Quốc Huy. Giọng của Trang Uyển Như không lớn, nhưng thu hút sự chú ý của khách mời bên ngoài. Mọi người đều biết Chung Hi, một năm trước bị bắt nhốt vào tù, vợ trước của Bạc Lương Thần. Ôn Quốc Huy nhíu mày "Bảo vệ." Nhưng bảo vệ không kịp đuổi Chung Hi ra ngoài, cánh cửa lớn của nhà hàng phía sau bọn họ mở ra. Một dáng người cao lớn xuất hiện. Bạc Lương Thần mặc bộ đồ tây màu đen, mái tóc tỉ mỉ chuốt về phía sau, chừa lại vài cọng bồng bềnh trước trán, có chút che đi ánh mắt của Bạc Lương Thần. Tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi, sợ là sắp có kịch hay xem rồi. Vợ trước của Bạc đại tổng tài, ra tù sớm, còn đi cùng với thiếu gia của Lục gia, là đến phá hoại sao? Ánh mắt anh ta liếc qua dáng người xinh đẹp đó, một năm không gặp, cô ấy ốm đi rất nhiều. Làn da trắng đến nổi không có chút huyết sắc, đôi mắt đó lại toát lên vẻ kiên định. Người đàn ông nhìn chăm chú trong chốc lát, đôi mày nhíu lại, anh ta không ngờ rằng họ lại trùng phùng vào thời khắc như thế này. Cùng lúc Chung Hi cũng nhìn thấy anh ta, tân lang của ngày hôm nay. Cô ấy không giống như ngày xưa, yếu đuối tháo chạy, mà là chằm chằm nhìn vào ánh mắt của anh ta. Ánh mắt đó đầy kiên cố và mạnh mẽ, khiến cho đôi mày của Bạc Lương Thần nhăn lại. Mái tóc dài ngày xưa, đổi thành mái tóc ngắn thoải mái ngang tai, không còn thanh nhã, nhưng lại càng thích hợp với Chung Hi của hiện tại. Một người phụ nữ không còn chút quan hệ nào với anh ta. Cuối cùng, là do anh ta dịch chuyển ánh mắt ra trước. Giống như là không nhìn thấy cô ấy vậy, nhìn về phía khách mời gật gật đầu, đi về phía Ôn Quốc Huy. "Ôn tổng, hôn lễ có thể bắt đầu rồi." Giọng nói của Bạc Lương Thần không lạnh không nặng nhưng đầy sức áp bức. Sắc mặt Ôn Quốc Huy thay đổi, miệng đáp lại một câu "Được." Cho dù hôm nay là hôn lễ của con gái ông ta và Bạc Lương Thần, Bạc Lương Thần vẫn gọi ông ta là Ôn tổng, chứ không phải gọi là bác trai hay cha. Xa lạ như vậy, khiến trong lòng củ Ôn Quốc Huy không dễ chịu, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Ai kêu đối phương là Bạc Lương Thần. Ôn Quốc Huy và Trang Uyển Như với Bạc Lương Thần đi vào, Trang Uyển Như len lén nhìn Chung Hi một cái, mắt của bà ta đột nhiên giật không ngừng. Ông trời phù hộ, hôn lễ ngày hôm nay nhất định thuận lợi tiến hành.
Chương 25: Đến người bản thân mình muốn bảo vệ cũng nhận nhầm Bấm để xem Lục Bắc nhìn về phía Chung Hi "Vẫn đi vào không?" Anh ta sợ Chung Hi chống không nổi. "Đi vào thôi, còn kịch tớ vẫn chưa xem xong." Chung Hi hướng về cửa lớn của nhà hàng đi vào trước. Sau đó Lục Bắc đi theo, bọn họ có thiệp mời, đi thẳng vào không có bị cản lại. Ôn Nguyễn Nhi đang ở trong phòng hóa trang của nhà hàng trang điểm lọng lẫy, sau lưng có vài cô dâu phụ, toàn bộ nở nụ cười như hoa đang nói những lời nịnh hót. Ôn Nguyễn Nhi trở nên càng đắc ý, qua ngày hôm nay, chỉ cần một câu nói của cô ta, toàn bộ Bắc Xuyên phải run sợ. Lúc này, Ôn Quốc Huy sắc mặt khó coi bước vào "Chuẩn bị xong hết chưa?" "Xong rồi, xong rồi." Bị niềm vui mừng làm cho mê muội không chú ý đến sự khác thường của Ôn Quốc Huy, cười ngọt ngào khoác tay ông ta mà đi ra ngoài. Trên thảm đỏ, cửa lớn của lễ đường từ từ mở ra. Ôn Nguyễn Nhi đội khăn màu trắng, mặc bộ lễ phục cao cấp, phát ra ánh sáng rạng rỡ, xuất hiện ở một đầu của thảm đỏ, còn đầu kia, Bạc Lương Thần mặc đồ tây chỉnh tề đứng đó. Ôn Nguyễn Nhi nhìn xuyên qua lớp khăn màu nhìn về phía người đàn ông đối diện đó, trái tim nóng lên. Người đàn ông đó, cuối cùng cũng thuộc về côt ta rồi. Trước ánh mắt của quan khách, tiếng nhạc tiến hành hôn lễ vang lên, Ôn Nguyễn Nhi khoác tay Ôn Quốc Huy đi về phía Bạc Lương Thần. "Phụ thân của tân nương có thể giao phó tân nương cho tân lang rồi." Hai người đều mang bao tay màu trắng, dựa theo trình tự tiếp tục hôn lễ. Ôn Nguyễn Nhi cảm nhận không được ấm áp từ lòng bàn tay của đối phương, đôi mắt nhìn về phía dưới, giấu đi sự xấu hổ ngại ngùng. "Trước khi nghi thức chính thức của hôn lễ bắt đầu, tôi muốn chia sẻ với các vị có mặt tại đây tín vật của hai người mới này, đó là chứng kiến cho tình yêu trường cửu của họ." Nhân viên lễ nghi đứng cạnh bên tay bưng mâm, cho mọi người chiêm ngưỡng hai nửa miếng ngọc bội. Dưới khán đài, Chung Hi nhướng mài, cái này chẳng phải là kịch hay sắp bắt đầu rồi sao. "Chủ trì tiên sinh, làm phiền anh dừng một chút!" Tiếng nói nho nhã thanh thoát xuyên qua tiếng nhạc êm dịu, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Trên khán đài, Bạc Lương Thần là người đầu tiên nhận ra giọng nói của cô ấy, anh ta nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra ý cảnh cáo. Chung Hi chớp chớp mắt, hoàn toàn không để ý đến. Trước sự chú ý của tất cả mọi người, cô ấy vui vẻ đứng lên, cũng bước lên thảm đỏ đi về phía cặp đôi mới đó. Còn Ôn Nguyễn Nhi khi vừa nhìn thấy Chung Hi, sóng lưng cương cứng. Chung Hi! Cô ta ra được thả ra lúc nào? Không đúng, cô ta sao có tư cách gì bước vào hôn lễ của mình. "Lương Thần, cô ta chắc chắn là đến gây sự, mau đuổi cô ta ra ngoài". Ôn Nguyễn Nhi nóng vội. Ánh mắt của Bạc Lương Thần tối lại, quan hệ của anh ta và Chung Hi toàn bộ người của Bắc Xuyên đều biết. Chung Hi trong trí nhớ của anh ta, sẽ không làm ra chuyện hoang đường như vậy. Đôi mày anh ta vô giác nhăn lại, cứ như vậy mà nhìn Chung Hi, từng bước từng bước đi đến ngay giữa của lễ đường. "Lương Thần." Ôn Nguyễn Nhi gấp gáp, anh ấy sao lại không nói lời gì, lẽ nào anh ấy còn cảm tình với Chung Hi? Gương mặt Chung Hi luôn nở nụ cười, chấp nhận ánh nhìn của quan khách, từ từ mở miệng "Ngày đại hỷ của Bạc tiên sinh và Ôn tiểu thư, người từng trãi như tôi, muốn đích thân chúc phúc vài câu, không có vấn đề chứ? Bạc Lương Thần lạnh nhạt nhìn trầm trầm vào cô ấy. Ngược lại Ôn Nguyễn Nhi không kìm chế được" Chung tiểu thư, không tốt lắm đâu, hay là đợi khi lễ nghi kết thúc, chúng ta nói chuyện riêng? " Nói xong, cô ta giữ nụ cười trên môi đồng thời liếc nhìn về bảo vệ dưới khán đàn. Chung Hi nhếch miệng, mới như vậy thì đã vội vàng rồi? Không đợi bảo vệ bước đến, Chung Hi đột nhiên bước lên, thuận tay lấy miếng ngọc bội từ phía người chủ trì. " Này, cô.. "Người chủ trì vẫn chưa kịp phản ứng lại. Chung Hi lắc miếng ngọc bội đó" Có vài chuyện, Ôn tiểu thư có khả năng là do ngại mở lời, vậy để tôi nói cho các người biết, miếng ngọc bội này chứa đựng câu chuyện rất lãng mạn, đây là khi Ôn tiểu thư khi cứu sống Bạc tiên sinh, không cẩn thận bị lạc mất. Nụ cười của Ôn Nguyễn Nhi càng trở nên gượng gạo, bàn tay nắm lấy váy cưới càng chặt hơn. Chung Hi nhìn rõ sự hoảng loạn của cô ta, nụ cười càng tươi hơn "Để tôi nói, hay để cô tự mình thú nhận?" Ôn Nguyễn Nhi nóng vội "Chung Hi, cô rốt cuộc muốn làm gì? Trả lại cho tôi!" Cánh tay Chung Hi cử động tránh xa sự tiếp xúc của cô ta, để Ôn Nguyễn Nhi giật không được, tiếp theo, cô ta cảm thấy bị một lực rất mạnh nắm lấy, động đậy không được. Ôn Nguyễn Nhi tức giận nghiến chặt răng, chỉ vào Chung Hi "Lương Thần, con đàn bà này cố ý đến đây phá hoại hôn lễ của chúng ta, anh còn để mặc không quản sao?" Bàn tay dưới tay áo của người đàn ông nắm chặt, tuy không biểu hiện nhưng phát ra khí thế uy nghiêm, Chung Hi hiểu rất rõ, đây là dấu hiệu trước khi anh ta tức giận. Chung Hi chớp chớp mắt, cười nói "Bạc tổng, đừng vội, cái này là giả." "Giả?" Dưới khán đài là những tiếng nghị luận ồn ào. Một miếng ngọc bội mà thôi, còn phân thật giả cái gì. Bàn tay của Bạc Lương Thần siết chặt tay cô ấy hơn, cơ bản không lo cô ấy có đau hay không "Chung Hi, sự khoan dung của tôi là có giới hạn." Chung Hi nghiêng đầu, không để ý gì đến lời cảnh cáo của anh ta. "Trùng hợp quá, sự khoan dung của tôi cũng là có giới hạn, đúng rồi, nhắc anh một câu, có nhiều ký giả đang quay video đó, anh tốt nhất nên quân tử một chút, đỡ phải lên báo, khó coi." Gương mặt xinh đẹp ở gần ngay trước mặt, nhưng dường như lẫn lộn trong đó có chút xa lạ, Bạc Lương Thần nhất thời lại hoảng hốt, lực trên tay không tự chủ mà buông ra. Chung Hi nhân cơ hội trực tiếp lấy ly rượu vang, trước mặt của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi, nhẹ nhàng bỏ miếng ngọc vào trong. Nhẹ nhàng xoay chiếc ly vài cái, tiếp đó, buông tay. Bóp. Ly rượu bể nát khắp đất, có ít rượu rơi trên chiếc váy cưới cao quý của Ôn Nguyễn Nhi. "A.." Ôn Nguyễn Nhi tức đến nỗi hét lớn, nếu không phải phù dâu kéo cô ta, chắc chắn cô ta xông lên nắm tóc Chung Hi ngay tại đó "Cô điên rồi, cô có biết chiếc váy cưới này đáng giá bao nhiêu tiền không?" "Đáng giá không? Vậy tiếc quá rồi, bởi vì, cô, rất nhanh không đáng giá rồi." Chung Hi ngồi xổm xuống, nhặt miếng ngọc từ dưới đất lên, vật liệu màu xám phía trên bị ngâm ra, lộ ra dáng vẻ châu đỏ vốn dĩ của nó. Nhưng kỳ lạ là, trên miếng ngọc đỏ đó, lại tinh tế khắc lên một chữ "Hi". Toàn bộ khách mời phía dưới mở to mắt, cái này so với biến pháp thuật còn hay hơn. Tín vật định tình của tân lang tân nương, lại khắc tên của người vợ trước. Sao lại như vậy.. Ôn Nguyễn Nhi cũng rất ngạc nhiên, nửa ngày vẫn chưa nói ra được một tiếng. Chung Hi cười mà như không cười nhìn về phía hai người họ "Bạc tổng, ngạc nhiên không, miếng ngọc này, là của tôi. Anh lại để cho một kẻ lừa đảo trở thành ân nhân cứu mạng của mình." Ngay khoảnh khắc đó, lớp trang điểm của Ôn Nguyễn Nhi mất sắc "Không, không phải, Lương Thần, không phải như lời cô ta nói!"
Chương 26: Em đã có thai với anh. Bấm để xem Khóe mắt Ôn Nguyễn Nhi đỏ rực, mặc kệ đang mặc váy cưới, trực tiếp xông xuống khán đài định đánh Chung Hi. "Chung Hi. Cô nói xằng bậy! Cái này rõ ràng là tôi và Lương Thần.." Nói được nửa câu, tay của Lục Bắc đã nắm chặt tay của cô ta. Anh ta nhướng mày, nhìn về phía Bạc Lương Thần đang nhíu mày "Bạc tổng, tôi thật cảm thấy anh có chút đáng thương, đến người mình muốn bảo vệ cũng nhận nhầm." Anh ta không vui buông tay Ôn Nguyễn Nhi ra, khoác vai Chung Hi đi. Thân hình cao lớn của Bạc Lương Thần đứng trên khán đài, ánh mắt dường như dính lên người của Chung Hi. Còn mỗi câu mỗi từ của cô ấy như chiếc chuông lớn gõ lên ngực của anh ta. Ân nhân cứu mạng năm đó, nhận nhầm rồi? Không phải Ôn Nguyễn Nhi, mà là.. Hai từ đó dường như ở trong cổ họng anh ta sắp nói ra nhưng bị kẹt lại. "Lương Thần!" Ôn Nguyễn Nhi hoàn toàn nóng vội. Cô ta tiến lên một bước, kéo tay của Bạc Lương Thần "Lương Thần, anh đừng tin lời cô ta, người cứu anh năm đó chính là em! Miếng ngọc này là do năm đó em không cẩn thận làm rớt lại bên anh, anh không nhớ gì hết sao?" Bạc Lương Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp này, luôn có cảm giác không đúng, ánh mắt càng thêm trầm lặng. Lúc này tiếng nghị luận của khách mời sôi nổi. "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Không phải nói đây là tín vật định tình của tân lang tân nương sao? Tại sao lại là vợ trước của Bạc tổng rồi?" "Ai za.. ngay cả việc này cũng nhận nhầm?" Mặt của Bạc Lương Thần trầm lặng như nước, xua đi cánh tay định vươn lại của Ôn Nguyễn Nhi, đôi chân dài bước đi, Ôn Nguyễn Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, đâu chịu thôi, lảo đảo sà vào người của Bạc Lương Thần. "Lương Thần, anh đừng đi, em đã có thai hai tháng rồi!" "Nếu anh đuổi theo cô ta, đứa bé trong bụng em phải làm sao?" Ôn Nguyễn Nhi khóc lóc, dáng vẻ đẫm nước mắt thật đáng thương, lời nói ra đã thành công ngăn cản bước chân của người đàn ông. "Em nói gì?" Bạc Lương Thần xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người con gái trên người. "Mấy ngày trước, em cảm thấy trong người không khỏe, đã đi đến bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện em đã có thai rồi, đã được hai tháng." Ôn Nguyễn Nhi bị ánh mắt của Bạc Lương Thần nhìn chăm chú của Bạc Lương Thần cảm thấy chột dạ. Quả thật đứa bé này thực ra không phải là.. nhưng mà cô ta sớm có chuẩn bị, cô ta vội vàng lấy ra bản báo cáo khám thai đã sớm chuẩn bị từ trước "Anh tự mình xem đi." Bạc Lương Thần cầm lấy bảng báo cáo, liếc qua một cái, trên đó bốn chữ "thai nhi 9 tuần" khiến ánh mắt anh ta dừng lại ở đó. Lần say rượu hai tháng trước đó, anh ta thật sự phát sinh quan hệ với Ôn Nguyễn Nhi? Đôi mày người đàn ông nhíu lại, nhưng bất kể đứa bé này làm cách nào có được, chuyện hôm nay đều phải có cái kết. "Trợ lý Mẫn, chấm dứt hôn lễ trước". Đôi môi mỏng của anh ta cử động, dặn dò người đàn ông trung niên mặc bộ đồ tây chỉnh tề đứng cạnh bên. "Vâng. Bạc tổng, tôi sẽ đi sắp xếp." Rất nhanh, những khách mời có mặt bị đuổi về. Những người còn lại cùng nhau về phòng nghỉ. Sắc mặt Ôn Quốc Huy khó coi, nhìn Bạc Lương Thần, do dự đáp "Đang tốt đẹp, hôn lễ thì không tổ chức nữa sao? Những người khách mời đó không phải đều muốn xem trò cười của chúng ta?" Trợ lý Mẫn đứng sau lưng Bạc Lương Thần, ánh mắt nhạy bén cảm nhận được tổng tài của mình đang không vui. Anh ta ho nhẹ một cái "Ôn tổng, trước mắt, hay là gọi là Bạc tổng đi, hôn lễ đã chấm dứt rồi." Lo ngại tài lực của Bạc thị, Ôn Quốc Huy ánh mắt chống cự một chút sau đó nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc. "Bạc tổng, việc này, Nguyễn Nhi cũng không phải là cố ý đâu, hay là.." Bạc Lương Thần ngồi trên ghế sofa, lạnh nhạt nhìn Ôn Quốc Huy một cái "Hơ? Trong ánh mắt của Ôn tổng" lừa gạt "hai chữ này lại là đạo lý của thương trường sao?" "Cái này.. cái này sao có thể được!" Ôn Quốc Huy bị nghẹn nói không ra lời. Sắc mặt Ôn Nguyễn Nhi trắng bệt, ngồi xuống trên sofa, chẳng dám ngẩng đầu. "Cho dù thế nào đi nữa, Nguyễn Nhi đã có thai rồi, chuyện của lúc trước để cho nó qua đi." Trang Uyển Như nhân cơ hội chen vào. Ôn Nguyễn Nhi nghe Trang Uyển Như nói những lời này, giống như vớ được sợi dây cứu sinh, ánh mắt sáng rực. "Lương Thần, em xin anh, xin anh vì đứa con trong bụng em mà đừng vứt bỏ em, được không? Đứa bé vô tội, đừng để nó vừa sinh ra đã không có phụ thân." Khuôn mặt sầm lạnh của Bạc Lương Thần dường như càng khó coi hơn. Cô ta ngược lại là biết lợi dụng thời thế. Không có phụ thân. Nửa đem khi anh ta chợp mắt vẫn mơ thấy dáng vẻ của phụ thân anh ta chết một cách bi thảm. Sự đau đớn khi mất đi phụ thân, anh ta biết rất rõ. "Cho nên đứa bé này, thì không nên sinh ra." Bạc Lương Thần nhấc tay, trợ lý Mẫn liền lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho anh ta. Bạc Lương Thần để lên trên bàn "Số tiền tùy ý viết, đứa bé này bỏ đi." "..." Trong phòng nghỉ rộng lớn, đột nhiên không một tiếng động.
Chương 27: Năm ấy Bấm để xem Ôn Nguyễn Nhi không ngờ rằng hành động của người đàn ông đoạn tuyệt như vậy "Cái gì.. anh kêu anh bỏ thai?" Ôn Quốc Huy và Trang Uyển Như cũng không ngờ tới, sắc mặt đều kinh ngạc. "Việc này.. Lương Thần, đây là một sinh mạng!" Ôn Nguyễn Nhi lập tức nhận lỗi, với lại cô ta cũng đủ hiểu rõ người đàn ông này, cũng biết được anh ta đủ nhẫn tâm. Nước mắt cô ta từ từ rơi xuống, "Em thừa nhận em gạt anh là em không đúng, nhưng đó là do em thật sự yêu anh, em yêu anh và cũng yêu đứa bé này! Em xin anh, Lương Thần.. đừng đối xử nhẫn tâm với em như vậy. Phá thai đối với sức khỏe của người phụ nữ tổn thương rất lớn!" Phá thai! Đây không phải là lần đầu tiên Bạc Lương Thần nghe đến từ này. Hơn một năm trước, người con gái đó cũng đã từng trải qua, cho dù là mất máu quá nhiều quá đau cho nên sắc mặt trắng bệt, cũng vẫn không cúi đầu trước anh ta. Tất cả dường như chỉ mới phát sinh trong ngày hôm qua. Trái tim của người đàn ông có một cảm xúc không rõ trào dâng lên. "Lương Thần, tất cả việc này là do Chung Hi tính kế, cô ta là muốn cho chúng ta sống không tốt, cô ta cố ý trả thù chúng ta, anh nhất định phải tin em là thật lòng yêu anh!" Lời nói của Ôn Nguyễn Nhi kéo lại suy nghĩ của Bạc Lương Thần, ánh mắt của người đàn ông càng trở nên lạnh giá, dường như đối với những lời này rung động. "Đứa bé có thể tạm thời giữ lại." Người đàn ông cuối cùng cũng nói ra. Ôn Nguyễn Nhi mừng thầm trong bụng, nhưng chưa vui được bao lâu, người đàn ông trên sofa liền đứng lên, bóng người cao lớn che lên người cô ta, đứng trước mặt cô ta từ trên cao nhìn xuống "Chỉ là tạm thời. Trong thời gian này, em sẽ ở Ôn gia." Nói xong câu này, Bạc Lương Thần cũng không để ý người của Ôn gia mỗi người mỗi ý khác thường, dứt khoác nhấc chân rời khỏi phòng nghỉ. Trợ lý Mẫn đồng tình nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi đang quỳ dưới đất, chắc chắc lưỡi, trước khi đi cũng không quên cầm lấy tờ chi phiếu trên bàn. * * * Bên đó, sau khi Chung Hi phá hoại hôn lễ, lại không cảm thấy vui mừng. Sau khi cô ấy lên xe, lột bỏ vẻ ngụy trang, trong có vẻ mệt mỏi. Ngón tay của Lục Bắc gõ lên vô lăng, tìm chủ đề nói "Vài ngày sau tớ có một buổi luyện tập đua xe, cậu có muốn nhín chút thời gian đi chơi?" "Không có hứng thú". Sắc mặt Chung Hi nhạt nhạt "Lâu quá không lái, Lạ tay." Lục Bắc nghe nói gật gật đầu "Cũng đúng, cậu đã lâu lắm không lái xe rồi, vậy thì tiếc quá, tiền thưởng tớ tự mình tiêu luôn, cũng chỉ có mười vạn đồng." Mười vạn đồng? "Tớ đi!" Chung Hi linh hoạt một cái ngồi thẳng lại. Cô ấy rất cần tiền. Khuôn mặt Lục Bắc vui cười lái xe. Trong một năm nay khi Chung Hi ở trại tạm giam, Lục Bắc hầu như tham gia tất cả các loại hình đua xe trên toàn thế giới, bắt đầu từ từ có chút danh tiếng. Hiện tại, người trong làng đua xe hầu như đều nghe nói đến tên của Lục Bắc. Bọn họ gọi anh ta là "Hắc mã" Ở trước trường tập luyện, một người đang vội vã chạy vòng vòng. Nhìn thấy Lục Bắc đến, anh ta lập tức bổ nhào tới. "Tổ tông của tôi ơi, cậu cuối cùng cũng đến rồi! Mau, tất cả đợi cậu lâu lắm rồi." Lúc người đó nhìn thấy Chung Hi, động tác ngừng lại "Đây là.." Lục Bắc cười giới thiệu "Chung Hi, vị này là người quản lý của tớ, anh Tôn. Cô ấy là Chung Hi, lần này cô ấy đến là làm người phụ lái cho tôi." Tôn Lưu nghe thấy tin này, đôi mắt trợn tròn, anh ta thuận tay lôi Lục Bắc qua một bên "Cậu có phải là điên rồi không? Cậu kêu cô ta làm phụ lái của cậu? Không được, tuyệt đối không được, Tom đã đợi cậu bên trong rồi." Chung Hi nhướng mài, không cần nghe cũng biết được nội dung đại khái. Lục Bắc ngượng ngùng ho nhẹ hai cái. "Anh Tôn, anh xem thử trước rồi nói sau". Nói xong, trực tiếp không bận tâm anh Tôn ngăn cản, kéo Chung Hi đi vào bên trong. Chung Hi đắn đo nhưng vẫn nói "Tớ nghĩ cậu không có người phụ lái, cho nên tớ mới đồng ý với cậu." Lục Bắc xem như không có chuyện gì cười đáp "Đến cũng đến rồi, không thi một trận, buồn biết bao." Chung Hi cũng không do dự, đã đến rồi thì thi một trận. Ngồi vào xe đua, Chung Hi và Lục Bắc cả người ngồi vào chính giữa ghế, tầm nhìn trở nên rất thấp, hầu như ngang bằng với đường đua. Cô ấy sờ vào bên trong xe, một cảm giác quen thuộc đã lâu lắm rồi bừng lên. Lúc trước khi Lục Bắc chưa nổi tiếng, Chung Hi thường làm phụ lái cho anh ta, đó là lúc cô ấy chưa gả cho Bạc Lương Thần. Lục Bắc như thấy được cảm giác thấp thỏm của cô ấy, nghiêng đầu an ủi "Đừng quá căng thẳng, cậu có thể được." Chung Hi bớt căng thẳng, cười với Lục Bắc. "Được" Còn lúc này tại tập đoàn Bạc thị Sắc mặt Bạc Lương Thần lạnh giá, không khí xung quanh lạnh lẽo, trợ lý Mẫn cũng không dám lại gần. Người đàn ông trầm giọng nói "Kết quả." "Bạc tổng, đã tra ra rồi, người con gái năm đó quả thật là Chung tiểu thư." Trợ lý Mẫn đưa tài liệu lên, là hình ảnh từ camera của sơn trang và lời kể của những người làm năm đó, và danh sách những người có mặt tại sơn trang ngày hôm đó. Trên đó có tên Chung Quốc Huy, nhưng lại không có tên của Ôn Quốc Huy. Ôn Nguyễn Nhi căn bản không có mặt ở sơn trang, sao có thể cứu Bạc Lương Thần? Người đàn ông nắm chặt miếng ngọc bội, khớp xương kêu rắc rắc, ba năm nay, anh ta lại vì miếng ngọc bội trên cổ Ôn Nguyễn Nhi mà luôn nhận nhầm người. Người con gái thật sự cứu anh ta, lại là con gái của kẻ giết thù chết phụ thân của anh ta. Còn Chung Hi rõ ràng có rất nhiều cơ hội nói cho anh ta biết sự thật, tại sao cô ấy không nói? Nhất định phải giữ đến ngày hôm nay, tàn bạo đánh vào mặt anh ta? Báo thù, từ này của Ôn Nguyễn Nhi dùng đúng thật. Toàn bộ đầu óc lúc nào cũng là dáng vẻ của Chung Hi trong buổi hôn lễ, làm cho tâm trạng của người đàn ông rối loạn không thôi. Cô ấy rõ ràng biết rõ mọi việc, tại sao không nói! Phịch một tiếng. Anh ta đấm mạnh lên mặt bàn, miếng ngọc gạch một đường lên mặt bàn, chịu tải sự nóng giận và không can của người đàn ông. "Đúng rồi, Bạc tổng còn có một việc." Trợ lý Mẫn mở lời. Bạc Lương Thần ngẩng lên. "Chung tiểu thư hôm nay cùng với Lục tiên sinh đi đến trường đua xe." Đây là do Bạc Lương Thần căn dặn, phải theo dõi nhất cử nhất động của Chung Hi. Bạc Lương Thần nghiêng đầu "Trường đua xe?" "Vâng, nghe nói Chung tiểu thư muốn làm phụ lái cho Lục tiên sinh, cùng nhau tham gia thi đấu." Ánh mắt của Bạc Lương Thần có chút trầm lại, ngón tay ấn lên mặt bàn. Hóa ra kết hôn hai năm, sự hiểu biết của anh ta đối với Chung Hi là bằng không. Cô ta còn biết đua xe? Bạc Lương Thần khó chịu kéo cà vạt xuống, rất lâu sau mới hỏi "Lúc trước Bạch Bân nói với tôi, có một dự án đầu tư, cái thi đấu đó cũng là đua xe phải không?' Trợ lý Mẫn sững sờ" Bạc tổng, thì là cái thi đấu đó."
Chương 28: Cô ấy đến làm phụ lái cho tôi Bấm để xem Trên trường luyện xe, Lục Bắc đạp ga, chiếc xe giống như mũi tên rời khỏi cung, dùng tốc độ nhanh nhất xông qua vạch xuất phát. Dựa theo sự thay đổi cảnh tượng của camera bên trong xe, động tác của Chung Hi đẹp khiến người khác không thể dịch chuyển ánh nhìn. Cuối cùng khi xe của Lục Bác nhanh chóng vượt qua vạch đích, Tôn Lưu không khống chế được mà vỗ tay hét lên một tiếng "yeah!". Anh ta vội vàng chạy xuống đón tiếp bọn họ. "Lục Bắc, tên tiểu tử này được lắm nha, ở đâu tìm được người lái phụ xuất sắc như vậy?" Lục Bắc từ trên xe bước xuống, tháo nón bảo hiểm, kiêu ngạo nói "Cô ấy là tuyển thủ mà tôi cất giấu." "Vậy ổn rồi có thể thắng, mấy người thật là may mắn, lúc mọi người đang luyện tập tôi vừa nghe được điện thoại, nói là phía tổ chức thi đấu vừa tăng thêm tiền đầu tư, ba người về nhất tiền thưởng nhân đôi! Nếu có thể lấy được, chỉ tính tiền thưởng thôi thì không phải là một cấp bậc rồi." "Trời? Công ty nào mà gấp rút tặng tiền cho chúng ta như vậy?" "Là tập đoàn Bạc Thị, công ty họ lần đầu tiên đầu tư đua xe." "..." Lục Bắc lập tức nhìn Chung Hi. Chung Hi ngơ ngác một lúc, hiển nhiên cũng không ngờ tới, dù gì Bạc Lương Thần cũng không có hứng thú với đua xe. " Nhưng mà đã là tiền của Bạc thị, cô ấy không lấy thì có lỗi với anh ta. Cô ấy đội lại mũ bảo hiểm, ra hiệu Lục Bắc lên xe lại" Lục Bắc tớ còn muốn chạy vài vòng. " Tôn Lưu nhìn thấy khí thế của cô ấy" Quả thật không tệ! Xinh đẹp lại thăng tiến. " Nhưng Lục Bắc đứng ở đó, nét mặt vô lại mọi khi lại dường như toát ra vài phần đau lòng. Thời gian tiếp theo, Chung Hi đều ở sân thi đấu điên cuồng luyện tập. Cho đến khi sân thi đấu đóng cửa, Chung Hi mới mệt mỏi xuống xe, Lục Bắc luôn đợi cô ấy, đưa cho chai nước khoáng. " Về trước thôi, cậu như vậy, gấp gáp quá không tốt. " Chung Hi có chút mất hứng, ừ một tiếng, rồi cúi đầu đi bên cạnh anh ta. Cô ấy đi không nhìn đường như vậy, nhém chút đụng phải cột điện. Lục Bắc dứt khoác dành một cánh tay lên khoác lên vai cô ấy. Ở một nơi xa xa, một chiếc xe sang dừng bên đường, phía sau cửa kính xe là khuôn mặt lạnh thấu xương của người đàn ông. Anh ta biết Chung Hi đến nơi này luyện xe mới đến xem thử. Không ngờ rằng đúng lúc bắt gặp cảnh này. Bạc Lương Thần nhíu mắt, lạnh nhạt hỏi lại" Cô ấy có phải là sống chung với Lục Bắc rồi? " " Chắc là.. "Lời của trợ lý Mẫn chưa kịp nói ra, liền cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo. Anh ta ho một tiếng, vội vàng đổi lời" Chắc là.. không có. " Đầu lắc như đánh trống. Luồng khí lạnh bên cạnh bay hết, anh ta mới dám âm thầm thở một hơi. Bạc Lương Thần liếc nhìn anh ta một cái, hỏi" Bọn họ khi nào thi đấu? " " Dường như là ba ngày sau. "Trợ lý Mẫn đáp. Sau đó như là nhớ ra điều gì đó, từ trên ghế phụ xoay đầu lại" Bạc tổng, nhưng mà ba ngày sau chúng ta có một buổi đấu thầu rất quan trọng.. " Một ánh nhìn sắc bén đột nhiên như là mũi kim đưa tới, lập tức nhỏ giọng bổ sung thêm" Nhưng, nếu như không cần thiết, tôi sẽ gọi điện trao đổi với bên đó, để bọn họ đổi ngày.. " Trong xe yên lặng xuống. Lâu sau, Bạc Lương Thần kéo cà vạt xuống, từ trong họng thoát ra hai chữ" Không cần. " * * * Ba ngày sau. Lượt thi đấu đua xe đầu tiên khu vực Vân Thành, chính thức bắt đầu. Nhưng mới 8 giờ sáng, tuyển thủ cơ bản đã vào chỗ hết rồi. Nhà tổ chức cũng sớm đến sân thi đấu. " Lương tổng, nghe nói là có nhà đầu tư mới. " " Đúng vậy, cũng là may mắn. "Người đàn ông mặc bộ vest đen xoay đầu qua, cười híp mí đáp. " Đó là do phía các ông làm tốt, nghe nói là.. " " Lương tổng! " Đột nhiên, từ phía sau của hai người đàn ông này truyền đến một giọng nói dịu dàng. Sắc mặt Lương tổng cứng lại, lập tức quay đầu lại, khuôn mặt đã hiện lên nụ cười nịnh hót. " Ai da, trợ lý Mẫn đến rồi, xin mời mau đến đây. " Trợ lý Mẫn gật đầu, đi qua đó. Một mặt Lương tổng thấy chỉ có một mình anh ta đến, liền thăm dò" Trợ lý Mẫn, hôm nay chỉ có một mình anh đến phải không? Bạc tổng ông ấy.. " Trợ lý Mẫn lạnh nhạt cười nhìn Lương tổng một cái. " Bạc tổng có lịch trình khác, tôi đại diện tham dự. Lượt thi đấu đầu tiên cũng không cần phía nhà tài trợ làm gì chứ? " " Vâng vâng vâng, tất cả đều dựa theo hành trình của Bạc tổng làm chuẩn."Lương tổng cười nịnh hót, cho dù là một người trợ lý của Bạc Lương Thần, cũng phải nịnh hót.
Chương 29: Cách xa cô ấy ra. Bấm để xem Sân thi đấu. Chung Hi và Lục Bắc có mặt từ rất sớm, thay đồ xong, cùng đi vào trong. Lúc này, hai chiếc xe đua bắt mắt chạy vào trong sân đấu. Chung Hi nghiêng đầu qua xem, đập vào mắt là hai khuôn mặt quen thuộc, Võ Tiểu Thiếu và Bạch Bân. Người của Bạc thị! Lúc trước khi cô ấy đi hội quán Minh Khê tìm Bạc Lương Thần thì gặp qua hai người này. Hai người bọn họ cũng tham gia thi đấu? Chung Hi nhăn mày, có dự cảm không tốt. Hơn nữa cô ấy luôn có cảm giác có ai đó nhìn mình. Là ai? Chung Hi và Lục Bắc cùng nhau kiểm tra tình trạng xe lần cuối, đang chuẩn bị lên xe, ánh nắng chiếu lên người cô ấy, hơi chói mắt, cô ấy lại cảm thấy ánh mắt đang theo dõi bản thân mình đó càng lạnh hơn. Cô ấy tìm ở mọi phía, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên khán đàn. Bốn mắt nhìn nhau, cả người cô ấy ngơ ngác. "Chung Hi, lên xe thôi." Lục Bắc gọi cô ấy một tiếng, nhưng luôn không thấy cô ấy hồi đáp, anh ta lo lắng gọi lại một tiếng nữa "Chung Hi?" Chung Hi hoàn hồn lại, ngẩn ngơ nhìn Lục Bắc một cái "Đi thôi." Tiếp đó khi đồng hồ đếm ngược tới số không, một tiếng súng vang lên, những chiếc xe đua ở vạch xuất phát nhanh chóng bay ra ngoài. Chung Hi ngồi trên ghế phụ, trong đầu toàn là hình ảnh trên ghế quan khách, ánh mắt lạnh giá không cảm tình đó, Bạc Lương Thần anh ta quả thật đến rồi? " " Chung Hi, chướng ngại vật ở tại hướng mấy giờ? " Giọng nói có phần lo âu của Lục Bắc. Chung Hi lập tức hoàn hồn lại, nhìn về phía trước, đôi mắt đột ngột mở to. Khoảng cách của bọn ho so với chướng ngại vật đã sắp vượt quá phạm vi an toàn rồi! Chung Hi ép buộc mình phải bình tĩnh, phán đoán ra phương hướng" Hướng 9 giờ, lập tức giảm tốc, hãm pham trước. " Lục Bắc lập tức xoay vô lăng. " Suỵt " Chiếc xe nguy hiểm ma sát với chướng ngại vật rồi vượt qua, ma sát ra một tia lửa. Ngay lúc này, xe của Võ Tiểu Thiếu và Bạch Bân thành công vượt qua mặt ngay cua quẹo. " Chung Hi, tỉnh táo lại một chút! " Lục Bắc xem kính chiếu hậu, vốn dĩ bọn họ dẫn đầu, nhưng bây giờ bị vượt qua rồi, cổ họng anh ta cất cao, làm Chung Hi tỉnh táo lại. Cô ấy lập tức lấy lại tinh thần. " Quẹo " " Tăng tốc. " Một loạt động tác, xe của bọn họ cuối cùng cũng vượt qua xe của Võ Tiểu Thiếu ở ngay gần vạch đích, chiếc xe đầu tiên vượt qua vạch đích. Khi từ trên xe bước xuống, áo của hai người dường như đều ướt đẫm. Chung Hi có chút hổ thẹn" Xin lỗi, lúc nãy tớ.. " " Không sao, chúng ta vẫn thắng mà, đi thôi! " Lục Bắc kẹp mũ bảo hiểm vào cánh tay. Giơ tay ra, cụng tay với Chung Hi. Tuy anh ta thấy được Chung Hi có chút không tập trung. Khóe miệng Chung Hi nhếch lên, ở một bên khán đài, chuyển đến tiếng la hét. " Lương Thần cậu cũng đến rồi à! Cậu có thấy biểu hiện của tớ chưa? Nếu như phút cuối không sơ xuất, tớ sẽ về thứ nhất rồi! " Võ Tiểu Thiếu nhảy qua lan can, i i a a nói chuyện ở một bên. Bạc Lương Thần lạnh lùng ừ một tiếng, lạnh nhạt đáp" Nhưng vẫn là không đạt được. " Võ Tiểu Thiếu không thỏa mãn lải nhải vài câu, ánh mắt của Bạc Lương Thần đã bỏ qua anh ta, chằm chằm nhìn vào ánh mắt của Chung Hi. Quả thật biểu hiện lúc nãy của cô ấy rất xuất sắc. Chung Hi nhíu mày, anh ta vẫn chưa rời khỏi? Cô ấy lập tức tăng nhanh tốc độ bước chân, lôi Lục Bắc về hướng phòng thay đồ. Nhưng Lục Bắc đã nhìn thấy Bạc Lương Thần" Anh ta tại sao không ở phòng VIP xem, lại muốn ra bên ngoài xem? " Chung Hi không trả lời. Lục Bắc đi được hai bước, cố ý nhắc đến" Cậu nói, có phải anh ta muốn báo ân cho cậu? " " Cái gì? " " Cảm ơn cậu trong buổi hôn lễ cứu mạng anh ta, nếu không, Bạc thị tại sao lại đầu tư đua xe nhiều tiền như vậy? " Rõ ràng biết anh ta đang đùa, Chung Hi vẫn lạnh mặt xuống" Đừng nói chuyện này nữa, không thể nào đâu. " Cô ấy nói xong, bước nhanh về phía phòng thay đồ. Cái cô ấy không thấy là, sau khi cô ấy xoay người đi xa, ánh mắt lạnh nhạt phức tạp, luôn dõi theo bóng hình cô ấy. Thậm chí khi không thấy nữa, cũng không rời.. Trên đường anh ta đi đến buổi đấu thầu, nhất thời đổi ý, vẫn là đến đây. Bạch Bân phát giác sắc thái của Bạc Lương Thần" Có phải không ngờ là vợ trước của cậu còn biết đua xe? " Bạc Lương Thần thu lại ánh nhìn, liếc nhìn anh ta một cái. Võ Tiểu Thiếu sau đó như hiểu ra điều gì, nhấc tay dựa lên vai của Bạch Bân, cười đùa" Còn chưa nói đến, khả năng phụ lái của cô ấy đến tớ cũng muốn giơ ngón tay cái lên, bây giờ xem ra, dường như còn đẹp hơn lúc trước nữa. " " Cách xa cô ấy ra! " Bạc Lương Thần bỏ lại câu nói lạnh nhạt như vậy, đi về hướng Chung Hi rời đi. Võ Tiểu Thiếu nhất thời không phản ứng kịp," Ý của Bạc Lương Thần là kêu tớ đừng để ý đến người đàn bà đó, hay là, kêu tớ đừng động vào người đàn bà đó? " Bạch Bân đẩy cánh tay từ trên vai xuống, kẹp mũ bảo hiểm đi về phía ngược lại" Có khác nhau không? Tóm lại là cậu đừng chọc ghẹo cô ta. " Võ Tiểu Thiếu không vui hứ một tiếng" Chẳng qua là người đàn bà Bạc thiếu không cần thôi, ai tiếc nuối. " Nửa tiếng sau, Chung Hi ra khỏi phòng thay đồ, ngoài dự liệu đụng mặt Bạc Lương Thần. Anh ta đứng ở phía cuối cổng vòm, thân hình cao lớn khoác lên mình bộ đồ thường còn gây chú ý hơn khoác lên người bộ đồ tây. Chung Hi nhíu mắt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước chuẩn bị đi qua, nhưng lại bị người đàn ông nhấc tay lên nắm chặt cổ tay, lạnh nhạt một câu. " Chúng ta nói chuyện chút. " Chung Hi không cần suy nghĩ, phất cánh tay của anh ta ra, ngẩng đầu" Bạc tổng, tôi không biết là giữa chúng ta có gì đáng nói cả. " Cô ấy vừa tắm xong, trên người thoát ra mùi hương tươi mát, duy nhất đôi mắt ấy, đầy ắp sự chán ghét và cảnh giác đối với anh ta. Bạc Lương Thần nén lại tâm trạng không vui, ánh mắt trầm lại, muốn phá bỏ không khí căng thẳng" Không ngờ rằng cô còn biết đua xe. " Chung Hi cười" Cái Bạc tổng không ngờ còn nhiều lắm! " Vài lần đối chấp, trái tim cô ấy đã bình tĩnh lại. " Bạc tổng, nhắc anh một câu, anh là người đã có vợ rồi, tôi sẽ ra sao đối với anh không một chút quan hệ gì. " Ánh nắng bên ngoài gay gắt, chiếu dài ra bóng hình của hai người họ. Yết hầu của Bạc Lương Thần động đậy, kỳ lạ là anh ta không nổi nóng" Từ khi nào phát hiện tôi nhận lầm người? " " Vấn đề này trong hôn lễ của anh tôi đã nói rất rõ ràng rồi, xin lỗi, tôi không có thời gian cùng anh theo đuổi quá khứ. "Chung Hi nói xong liền bước đi tránh xa vòng qua anh ta. Bạc Lương Thần xoay đầu, nhìn bóng hình kiêu ngạo của cô ấy, giọng nói vẫn lạnh nhạt như ngày nào" Nếu như cô sớm nói với tôi, thì không phải chịu đụng một năm tù tội đó. " Anh ta có thể niệm tình miếng ngọc bội đó, tha cho cô ấy một lần. Một câu nói ngắn ngủi, giống như một cây kim đâm thẳng vào trái tim tưởng như bình tĩnh của Chung Hi. Anh ta cho rằng, bàn tay anh ta nắm lấy vận mệnh của cô ấy? A.. thật nực cười. Cô ấy đột ngột dừng lại bước chân, nắm chặt chiếc mũ bảo hiểm trong tay" Trí nhớ của Bạc tổng thật không tốt, ở trên tòa án, là tôi tự mình nhận tội, là do tôi tự mình yêu cầu được vào tù, đó là sự lựa chọn của tôi."