Tác phẩm lấy tên Hoa Cát Đằng, để truyền tải tới bạn đọc những thông điệp đẹp đẽ trong tình yêu. Nhưng tình yêu cũng như những con sóng dạt dào, có khi êm đềm, có khi cuồng phong.
Những tình tiết trong câu truyện sẽ lý giải để bạn đọc được rõ hơn. Xuất phát từ câu chuyện anh chàng sinh viên đến thuê trọ, trời xui đất khiến thế nào mà anh thuê đúng căn phòng của một cô sinh viên trước đó từng ở nhưng đã mất tích nhiều năm.
Nhân duyên tiền định, chàng trai được cô gái gửi gắm niềm tin để tìm ra bí ẩn sau sự mất tích đường đột của cô.
Liệu chàng trai có vén được bức màn bí mật đó không? Xoay quanh đó là những tình tiết ly kỳ cùng các mối quan hệ của các nhân vật.
Diễn biến câu chuyện sẽ như thế nào? Chân tướng sự việc ra sao?
Xin mời Quý bạn đọc cùng theo dõi, ủng hộ và góp ý để tác phẩm được hoàn thiện.
Để thuận tiện cho việc học tập và đi lại, Đại lên kế hoạch chuyển phòng trọ từ Nhổn về Cầu Giấy. Nhiều năm theo học tại Cầu Giấy rồi ngao du cùng đám bạn cùng lớp, thế nên từng con đường, ngõ hẻm Đại nắm rõ như trong lòng bàn tay. Không khó để Đại có thể tìm thuê được một căn phòng ưng ý gần nơi anh theo học. Công đoạn tiếp theo khiến cho Đại khá đau đầu khi phải chuyển đủ thứ lỉnh kỉnh tích lũy được qua ba năm theo học.
Sau nhiều ngày vật lộn, căn phòng về cơ bản đã tạm ổn, Đại khẽ nở nụ cười cảm thấy khá hài lòng về cách bày biện căn phòng của mình. Cơ thể thấm mệt, Đại chìm vào trong giấc ngủ sâu. Những tia nắng chói chang của ngày mới le lói chiếu qua khe cửa sổ làm Đại thức giấc. Đưa tay dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, căn phòng như hai khoảng không gian hoàn toàn đối nghịch nhau, những tia nắng hắt vào không đủ để xóa hết những khoảng tối trong căn phòng. Khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu vì những tia nắng hắt thẳng vào mặt, Đại quay sang nhìn về phía cuối phòng nơi bóng tối đang bao trùm. Từ trong bóng tối, thoáng có bóng người mặc áo trắng toát vụt qua anh biến mất vào khoảng không. Thất thần hồi lâu, Đại vẫn chưa hoàn hồn khi mà cái bóng trắng đó khiến cơ thể cảm thấy ớn lạnh, da gà anh nổi lên giữa tiết trời mùa hè oi ả.
Quá hoảng hốt, Đại vùng dậy mở toang cánh cửa lao ra ngoài. Mặt trời đã ló lên cao, những áng mây đang lững lờ trôi, mọi người đang rộn ràng trò chuyện cười đùa, Đại đứng thở hổn hển một lúc thì cũng đã trấn tĩnh lại bản thân, lững thững vắt chiếc khăn trên vai, anh xuống giếng nước ở khu sinh hoạt chung của xóm trọ. Mọi người nhìn Đại có phần ngạc nhiên, ánh mắt dò xét, anh bỡ ngỡ tiến lại bắt chuyện làm quen:
- Dạ, vâng. Em mới chuyển đến đây được mấy ngày, mong các anh, các chị giúp đỡ ạ.
Xóm trọ của Đại không chỉ có sinh viên mà còn có những người làm nghề lao động tự do đến thuê trọ. Họ nhìn Đại thư sinh, hiền lành nên tỏ ra khá thân thiện và hào hứng đón chào thành viên mới của khu nhà chung. Cả đám người cùng đồng thanh:
- Có gì khó khăn thì cứ nói nhé. Ở đây, tụi tớ coi nhau như người trong nhà thôi!
- Dạ, em cảm ơn các anh, chị ạ!
Dần hòa nhịp với cuộc sống ở đây, câu chuyện về cái bóng trắng vì thế mà cũng nhanh chóng biến mất khỏi suy nghĩ của anh. Dù là đã năm thứ ba của cuộc đời sinh viên nhưng Đại vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Ở lớp, Đại có khá nhiều bạn nữ sinh theo đuổi, nhưng anh muốn toàn tâm toàn ý dành sức lực cho việc học tập. Khi màn đêm buông xuống, những cô, cậu sinh viên nô nức hẹn hò thì Đại vẫn miệt mài đèn sách.
Thời tiết Hà Nội mùa hè khiến cho con người ta cảm thấy thật ngột ngạt, bức bối. Cả xóm trọ im ắng, một mình Đại lang thang lên ban công hóng mát. Đêm về khuya, ánh trăng vàng vọt, yếu ớt khiến cho không gian xung quanh cũng trở nên vô cùng huyền ảo. Đại ngồi mơ màng suy nghĩ miên man, câu chuyện về cái bóng trắng hôm nào vô tình lại xuất hiện trong suy nghĩ, có chút thoáng rùng mình anh toan trở về phòng..
Vừa mới đặt chân lên bậc thềm, Đại đưa tay với lấy nắm cửa nhưng giật mình thu vội cánh tay lại, từ trong căn phòng vọng ra tiếng nước rỏ xuống nền nhà những tiếng "tong, tong..". Không tin những gì mình vừa nghe, Đại ghé sát tai vào vách cửa, quả nhiên là những âm thanh ấy rõ mồn một. Anh thảng thốt: Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
Đưa tay vò đầu, vốn là người không tin thế giới này có ma quỷ, ổ khóa vừa được mở, Đại đưa tay đẩy mạnh cánh cửa phòng. Quả nhiên những âm thanh đó đã im bặt từ lâu, điều khiến anh thất kinh khi một bóng trắng lướt ngang qua anh rồi biến mất qua ô cửa sổ. Đưa tay ôm nồng ngực, được một phen hú hồn, tim anh phát ra nghe rõ những tiếng "thịch, thịch..". Ngồi xuống giường, anh ôm mặt thở dốc nhìn về phía ô cửa sổ.
Một cơn gió rít lên, đập mạnh cảnh cửa khiến nó phát ra những âm thanh ghê rợn, kêu lên "ken két". Đại thật sự hốt hoảng anh không còn giữ được bình tĩnh. Trước mắt anh, là cái bóng trắng đang đứng sừng sững, mồ hôi tuôn ra như tắm, nhễ nhại trên khuôn mặt thất thần. Đại run run đưa tay với lấy công tắc điện, một thứ chất nhầy, tanh tưởi như cuốn lấy bàn tay anh..
Ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu người, không gian lúc này trở lên im ắng lạ thường khác hẳn với không khí ồn ào, náo nhiệt buổi ban ngày nơi phố thị. Dưới cầu thang vọng lên tiếng guốc lộc cộc, bóng dáng người thiếu nữ đang lặng lẽ bước lên sân thượng. Dáng đi yểu điệu, khuôn mặt thánh thiện cô tiến lại chỗ Đại đang ngồi, cất tiếng hỏi:
- Trời đã về khuya, sao anh còn chưa ngủ?
Câu hỏi của cô gái như kéo Đại về với thực tại. Vẻ mặt thất thần, mồ hôi nhễ nhãi, Đại nhìn cô gái với vẻ biết ơn. Chính cô là người đã kéo anh ra khỏi giấc mộng mị kinh hoàng. Hóa ra nãy giờ chỉ là những gì anh tưởng tượng ra mà thôi, trong hơi thở gấp gáp, anh đáp lại:
- Chưa, anh chưa.. ngủ.
Đại trả lời ngắt quãng theo nhịp hơi thở hổn hển, vẻ mặt vẫn chưa hết hãi hùng. Cô gái trước mặt như hút lấy hồn, trước giờ chưa có ai khiến cho trái tim Đại thổn thức, rạo rực lạ thường đến thế. Đại tự trấn an lại bản thân, nhìn cô gái một cách ngây dại:
- Em, em cũng thức trễ nhỉ?
- Dạ, anh vẫn còn thức mà, mà, mà.
Giọng nói của cô gái như vọng về từ cõi âm ty, khiến Đại có cảm giác rờn rợn, nổi da gà. Cô gái tiến lại gần anh thêm chút nữa. Hơi lạnh từ đầu xuất hiện bao trùm lấy cơ thể, người anh bắt đầu tê dại, toàn thân không thể cử động, mắt anh nhoè đi trong giây lát thì cô gái đã không còn ở đó. Đưa tay dụi mắt, Đại thấy mắt mình cay cay. Tất cả là ảo mộng ư, nhưng những gì vừa diễn ra quá đỗi chân thực, trong lòng Đại có chút hoang mang, lo lắng..
Nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, Đại rít thêm mấy khói rồi vứt vội điếu thuốc hoảng hốt chạy về phòng. Ngồi bó gối trên giường mà anh nghe từng nhịp trái tim run rẩy. Chính Đại cũng không thể hiểu tại sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này. Tiếng đồng hồ vẫn đều đều đổ từng hồi chuông trong đêm thanh vắng, lúc này đã là mười hai giờ đêm. Những ảo mộng mà Đại vừa trải qua khiến anh dằn vặt, trăn trở mãi không sao tìm được giấc ngủ.
Cái nắng oi nồng của mùa hè, làm cho căn phòng trở nên ngột ngạt, mỗi tia nắng chiếu qua khe cửa sổ hắt thẳng vào mặt của Đại. Cả đêm thức trắng, khuôn mặt của Đại trở nên xám xịt, guồng mắt thâm cuồng, toàn thân ê ẩm, rã rời. Đại uể oải vươn mình đứng dậy, thất thểu vắt cái khăn trên vai đi ra khu giếng nước sinh hoạt của xóm trọ.
Mặt trời đã lên cao, khu trọ trở lên vắng lặng chỉ còn lác đác vài sinh viên đang giặt giũ quần áo. Những bước chân rệu rạo của Đại thu hút ánh mắt của mọi người, họ nhìn anh với ánh mắt ái ngại. Tất cả đều tỏ ra lo lắng cho sức khỏe của anh. Một người trong nhóm sinh viên cất tiếng hỏi:
- Đêm qua thức khuya hay sao mà nhìn ông anh chán đời thế?
Cuộc sống sinh viên kể ra cũng khá thú vị, quý nhau ở tấm chân tình mà cũng không thiếu phần tếu táo. Mới lo lắng hỏi thăm nhau đó, nhưng tức thì chọc đùa nhau được ngay:
- Học hành ít thôi không thành con mọt sách đó, anh Đại.
Nói rồi, cả đám phá lên cười làm tan cái không gian yên ắng của xóm trọ. Thấm mệt vì cả đêm mất ngủ, Đại cũng chỉ biết cười gượng gạo cho qua chuyện. Mọi người thấy Đại không hào hứng nên tản ra, ai làm việc của người đó.
Trở về bàn học, Đại ngồi suy nghĩ vẩn vơ, nhớ lại những gì xảy ra đêm qua, trong lòng có phần ưu tư. Lần đầu tiên trong đời, Đại bị cái suy nghĩ về ma quỷ ám ảnh. Ngả lưng muốn ngủ một giấc, nhưng hình ảnh cô gái đêm qua cứ chập chờn trong đầu. Quá mệt mỏi, Đại vùng dậy với lấy chiếc áo phông lững thững ra quán bà Hằng làm ly trà đá cho tỉnh táo.
Bước ra tới cầu thang, bắt gặp bóng dáng của một cô gái trong tà áo dài đang đi ra phía cổng. Lục lại ký ức, chẳng phải là cô nữ sinh đêm qua hay sao, Đại vội vàng hớt hải đuổi theo sau. Cứ như thế, mải miết đi theo người con gái ấy, Đại chỉ dừng lại khi tiếng của bà Hằng cất lên:
- Đi đâu đấy con trai, ghé quán u làm ly trà đã.
Giật mình đứng lại, Đại nhìn về hướng cô gái đang đi, quay sang hỏi bà Hằng với vẻ tỏ mò:
Tiếng bà Hằng vừa dứt, thì đã có đứa hùa theo nói vuốt đuôi. Cả đám nhìn Đại rồi phá lên cười hô hố. Nghe những lời này, Đại thật sự cảm thấy khó chịu quay người trở về phòng trọ. Tâm trạng rối bời, nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu không có lời giải đáp. Thì Đại thất kinh, không còn tin vào mắt của mình nữa, cô gái vừa rồi đang leo cầu thang lên phía dãy phòng của anh. Trong suy nghĩ của anh, lần này chắc bẩm bà Hằng và những người ngồi ngoài đó sẽ phải hối tiếc về những gì mà họ đã nói. Vội vàng chạy đuổi theo cô gái, chỉ còn cách vài bậc cầu thang là mọi chuyện sẽ rõ. Nhưng tuyệt nhiên không hiểu tại sao, Đại có cố gắng đến mấy cũng không thể đuổi kịp cô gái. Cô gái bước những bước thướt tha lên phía sân thượng rồi mất hút trước sự ngỡ ngàng của Đại.
Ngồi sụp xuống bậc cầu thang, Đại ôm đầu suy nghĩ về sự xuất hiện của cô gái một cách logic. Vừa mới đây, cô ta còn đi ngoài đường, cũng chưa thấy cô ta trở lại, tại sao cô ta lại có thể xuất hiện ở đây ngay lúc này. Đại thực sự hoang mang, mệt mỏi lê những bước chân về phòng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mây đen cuồn cuộn báo hiệu trời sắp đổ mưa, cánh cửa sổ hoen rỉ lâu ngày bị những cơn gió xô đẩy va đập vào nhau liên hồi, vang lên những tiếng kêu "ken két" nghe rờn rợn. Trong lúc ấy, Đại vẫn ngủ say như chết, không biết những gì đang xảy ra quanh mình. Bầu trời bị mây đen bao phủ như ngày tận thế, căn phòng của Đại cũng trở nên tối xầm, tiếng sấm ùng oàng, những tia sét chói lòa xé toạc bầu trời, những hạt mưa hắt qua ô cửa sổ tạt thẳng vào mặt khiến Đại thức giấc. Vội vàng đưa tay khóa lại cánh cửa, cảnh tượng trước mắt làm miệng anh á khẩu, đôi tay không ngừng đưa lên dụi mắt. Hồi lâu, Đại mới ú ớ:
- Cái quái quỷ gì thế này?
Cô gái trong tà áo dài trắng toàn thân ướt sũng, đứng dúm dó ở góc phòng nhìn Đại trân trối, nước trên cơ thể cô rỏ "tong tong" xuống nền nhà. Căn phòng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Thất kinh, đưa tay dụi mắt thêm lần nữa, căn phòng trống không, tối tăm, Đại thu mình ngồi bó gối, thở không ra hơi, vẻ mặt thất thần..
Những tia nắng sớm len lỏi qua từng dãy nhà cao tầng, xuyên qua ô cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng. Đại khoan khoái vươn vai thức giấc, vẻ mặt hiện lên vẻ tiếc nuối khi chưa thể gặp lại cô nữ sinh. Xóm trọ còn yên ắng, Đại xách ba lô lên đường bắt đầu cho một hành trình mới. Căn phòng vang vang lên tiếng người con gái vọng về từ cõi xa xăm:
Đại đánh một giấc ngủ say sau chuyến hành trình dài kết thúc kỳ kiến tập. Những cơn gió vô tình của tiết trời mùa thu se se lạnh, rụt rè, khẽ khàng Đại rời bỏ chiếc chăn bông ấm áp, run rẩy khoác lên người chiếc ao thu đông có cổ hình trái tim. Đôi cánh tay khoanh trước ngực để xua đi cái lạnh, Đại lao nhanh ra quán nước của bà Hằng, ngồi bó gối trên băng ghế, cầm trong tay ly trà nóng đang còn bốc hơi nghi ngút, miệng liên hồi suýt xoa.
- Mới đi kiến tập về à anh Đại?
Nghe có người nhắc đến tên mình, tiếng ai như tiếng thằng Dũng - Sinh viên năm nhất ở cùng xóm trọ, Đại ngoảnh đầu nhìn lại thì ra là nó thật. Vui vẻ nhìn nó, Đại móc từ trong túi ra một gói bánh chìa tay ra đưa về phía nó:
- Có quà cho em đây.
Chàng sinh viên năm nhất không giấu nổi niềm vui sướng, cầm gói bánh trong tay nó reo lên như một đứa trẻ. Bà Hằng vừa nhìn nó vừa đon đả rót nước cho khách:
- Mấy tháng mày đi, u nhớ mày quá. Haha
- Có mà u sợ ế mấy ly nước thì có - Tiếng thằng Dũng nói xen ngang.
Cũng vào tiết trời mùa thu, se se lạnh và mờ ảo bởi màn sương bao phủ. Cả khu phố bị đánh thức bởi tiếng la thất thanh của người phụ nữ đi nhặt ve chai. Nơi đây, vốn được xem yên bình trở nên náo loạn, người người, nhà nhà hoang mang, sống trong lo lắng, thấp thỏm.
Trên bức tường là những vệt máu hằn sâu bởi những ngón tay cào xước trong sự tuyệt vọng tạo nên. Kẻ thủ ác đã ra tay với nạn nhân một cách dã man, mất nhân tính, cơ quan công an nhanh chóng vào cuộc điều tra. Mọi người đều hy vọng sớm tìm ra kẻ thủ ác để trả lại công bằng cho nạn nhân. Không lâu sau, danh tính nạn nhân cũng được xác định là *** Thành – Con trai của bà Hương, chủ quán bún ở đầu ngõ..
Cảnh tượng khiến cho người ngoài chứng kiến cũng cảm thấy vô cùng khiếp đảm, huống chi là bà Hương phải tận mắt chứng kiến đứa con trai duy nhất của mình thân thể bị chặt thành nhiều mảnh, không toàn thây, bà ngất lịm đi trong sự đau đớn tột cùng. Còn mọi người thì được phen thất kinh không thốt lên lời về sự tàn độc, dã man của kẻ thủ ác.
Thành là chàng trai hiền lành, có lối sống giản dị, hòa đồng với mọi người trong khu phố. Sự việc xảy ra, ai ai cũng ngỡ ngàng không hiểu vì lý do gì mà kẻ thủ ác lại có thể ra tay một cách dã man, tàn độc như thế. Sau khi khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi, cơ quan cảnh sát điều tra nhanh chóng bắt tay vào điều tra vì tính chất nghiêm trọng của vụ án.
Không gian u ám bao trùm lấy khu phố, mọi người đều tỏ ra lo lắng, bất an. Nhớ lại chuỗi ngày đau thương ấy, bà Hằng giật mình sợ hãi, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
- Rồi công an họ có tìm ra được thủ phạm của vụ án không u?
- Có chứ. Những kẻ bất lương ấy đâu phải ai xa lạ gì.
Đôi mắt bà Hằng loé lên những tia máu, cho thấy sự cẵm phẫn về hành vi quá tàn độc của những kẻ thủ ác. Bà chậm rãi hớp ngụm nước chè, đôi mắt nhìn vô định rồi chép miệng..
- Cho u xin tiền nhà ba tháng đi kiến tập nha con. U là u ưu tiên mày nhất đó, giá thuê phòng của mày chỉ bằng phân nửa so với những đứa ở đây à.
Nghe câu chuyện về tiếng nước chảy, tiếng người thiếu nữ khóc trong phòng của thằng Dũng kể trong những ngày đi kiến tập và thường xuyên bắt gặp cô nữ sinh, Đại cũng láng máng hiểu lý do vì sao bà Thu chỉ lấy tiền thuê phòng của mình bằng nửa giá so với những người khác chứ cũng không phải bà Thu có ý tốt đẹp gì. Vừa suy nghĩ vừa quay người lấy tiền đưa cho bà Thu, Đại thoáng nhận ra bà Hằng có phần ái ngại khi đến phòng thu tiền. Bà đứng ngây người bần thần:
- Con gửi tiền u.
Đại dúi tiền vào tay, bà Thu không có động thái gì vẫn cứ ngẩn người ra nhìn vào trong phòng một cách vô định.
- U, u ơi.
- U, u làm sao thế?
Tiếng Đại hỏi dồn dập, làm bà Thu giật mình, luống cuống vô thức đánh rơi mấy tờ tiền. Mọi người trong xóm trọ hiếu kỳ, tò mò với tiếng huyên náo ngoài hành lang, cánh cửa của các phòng khẽ mở, mấy cái đầu thò ra lấp ló nhìn về phía bà Thu đang đứng trước cửa phòng Đại. Bà Thu liếc mắt nhìn qua một lượt, cả đám nhí nhố sợ hãi đóng xầm cửa lại.
Trước giờ bà vẫn luôn bất an đối với những người đến thuê trọ ở căn phòng của Đại đang ở, họ chỉ đến thuê trong thời gian rất ngắn và nhanh chóng rời đi. Bà cũng mơ hồ nhận ra nguyên nhân vì sao, nhưng chắc chắn một điều mỗi lần người đến thuê ở rời đi là bà mất đi một khoản thu. Nghĩ đến đây, bà lo lắng rồi nay đây Đại cũng sẽ rời đi như bao người khác đã từng đến ở.
Khuôn mặt bà Thu lộ rõ vẻ thất vọng, ưu phiền, những chuyện bà Thu biết và luôn giấu kín bấy lâu sẽ đến tai của Đại. Nhưng có một điều bà không biết, Đại đã không còn ý định rời đi khỏi xóm trọ. Hiển nhiên điều đó sẽ làm cho bà Thu vui ra mặt, bà sẽ gỡ bỏ được nỗi lo lắng canh cánh trong lòng bấy lâu nay.