Chương 3: Thật muốn để cả thế giới biết em thương anh bao nhiêu
[BOOK]Tôi cùng anh ấy lớn lên ở quân khu phía Nam, anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, là cùng khóa với ông anh trai chuyên hố em gái của nhà tôi.
Quân khu xoay đi xoay lại cũng có bao nhiêu đứa trẻ ấy, cả quá trình trưởng thành của chúng tôi đều có dáng hình của nhau; không biết từ bao giờ tôi thích chàng trai ấy- Hóa Thanh, anh ấy lớn lên ngày một lạnh nhạt với thế giới, lãnh đạm với mọi người.
Không biết từ bao giờ tôi nhận ra mình đã không còn nhìn thấu anh trai nhà bên năm nào, tôi thật sự thích anh ấy, không phải cảm xúc nhất thời mà tình cảm này đã được nuôi dưỡng qua bao tháng ngày dài cùng có nhau. Tôi thích anh ấy, nhưng đoạn tình cảm này phải giấu thật kỹ, năm nay Hóa Thanh cùng anh trai tôi có kỳ thi đại học quan trọng, tôi cũng đã lên lớp 11 rồi.
Những tháng ngày sống chung với cả đống giấy lộn, chết lặn trên bàn sách.
Anh trai tôi đam mê An ninh mạng nên bất chấp tất cả theo ngành này, thành tích của anh ấy cùng Hóa Thanh đều rất tốt; tôi nghe từ anh trai bảo Hóa Thanh muốn theo học Kiểm Sát ở thủ đô.
Từ giây phút đó tôi đã đặt quyết tâm phải theo ngành này, chúng tôi sẽ cùng nhau ở thủ đô.
Mới đó nhanh thật, có thông báo gửi về anh trai tôi cùng Hóa Thanh đạt được ước vọng rồi, mọi người cũng không quá bất ngờ vì thành tích của hai người họ vốn rất tốt. Tối nay, quân khu sẽ làm bữa tiệc để tiễn hai người ngày mai đi nhập học.
Tôi lấy hết can đảm của đời mình, tôi nhất quyết phải tỏ tình với anh ấy; chờ sắp tiệc tàn nhân lúc mọi người không để ý, tôi kéo tay Hóa Thanh ra vườn hoa phía sau.
Đêm hôm ấy rất sáng, nhưng dường như chàng trai tôi thương bao tháng ngày còn tỏa sáng hơn vầng trăng ấy.
- Em thích anh, Liên Hóa Thanh; không phải nhất thời, em muốn nói lời này lâu lắm rồi.
Phải từ rất lâu đã muốn nói với anh, kết quả ra sao cũng được nhưng không thể bỏ lỡ, ngay cả lời tỏ tình cũng không thể nói thì tìm đâu ra hạnh phúc.
- Say rồi à, về nghỉ sớm đi.
Vẫn giọng nói đó, vẫn bóng hình mà tôi theo đuổi bao năm, là anh ấy, không là anh ấy không được.
- Em không say, anh chỉ cần nói thích hay không thích thôi.
- Em say rồi.
- Về nghỉ đi, đừng thức khuya quá.
- Hóa Thanh, cậu ở đây à. Mau về sớm xem chuẩn bị đủ chưa mai còn đi.
Anh trai tôi đến là cho Hóa Thanh cơ hội để rời khỏi, tôi muốn giữ anh ấy lại, muốn hỏi anh ấy là thích hay không thích thôi.
- Nhóc này, cố lên gặp nhau ở thủ đô, anh trai chỉ có thể trông chừng giúp em một năm này thôi.
Tôi nhìn anh trai nhà mình, chợt hiểu, tôi giấu cả thế giới nhưng có là sao; đôi mắt của người khi yêu quá dễ nhận ra, hơn nữa còn là anh trai mình.
- Được ạ.
Phải, phải đến thủ đô, phải bắt đầu lại.
Ngày hôm sau hai người đi, suốt đoạn đường tôi chỉ trò chuyện cùng anh trai; không phải né tránh vì tỏ tình không thành, tôi muốn bản thân bình tĩnh lại, dùng sự cố gắng của mình để anh biết, tôi chưa từng từ bỏ.
Họ đi rồi, tôi bắt đầu năm học mới, suốt một năm này họ chưa về nhà chỉ mấy ngày Tết, rồi cũng đi vội. Tôi lại cắm đầu vào việc học.
Ngày có thông báo, tôi đỗ rồi, sẽ đi gặp anh ấy. Tôi nhấn máy gọi số điện thoại tôi thuộc như in trong đầu.
- Chúc mừng em, gặp nhau ở thủ đô.
Tôi nhớ như in giọng nói này, có thể quên mất tất cả nhưng giọng nói ấy, bóng hình ấy vẫn vẹn nguyên.
- Em đến thủ đô. Anh sẽ trả lời câu hỏi của em.
- Được, hẹn gặp anh ở thủ đô.
Tôi chuẩn bị cho ngày nhập học của mình, hôm nay anh trai về, không có Hóa Thanh.
- Không phải bảo sẽ gặp ở thủ đô à, em lớn rồi, tự mình đi được mà.
- A Cửu, Hóa Thanh mất rồi, cậu ấy gặp tai nạn máy bay trên đường đi khảo sát thực tế.
Tôi chết lặng như vẫn cố cười.
- Anh đùa gì thế, anh ấy nói chờ em ở thủ đô mà.
Tôi khóc, tôi mất người ấy thật rồi; quân khu tổ chức lễ tang, cả đoạn đường tôi không nói gì.
Tôi vẫn đi thủ đô nhập học, đến nơi anh ấy theo học, tôi không yêu đương cả đoạn đường cho đến tốt nghiệp vẫn không yêu ai cả.
Hôm nay tôi mang bó hoa đến mộ anh ấy, chàng trai trên bia ảnh vẫn như đang sống ở bốn năm trước không chịu vết tích của thời gian.
- Ai cũng bảo em quên anh đi, em không làm được cũng không muốn. Một đời một người là đủ rồi anh nhỉ. Kiếp sau em sẽ gặp anh sớm hơn, nói yêu anh sớm hơn; không để như kiếp này bỏ lỡ quá nhiều.[/BOOK]