2 người đang xem
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
42 0
Có những ngày bắt đầu một cách bình lặng, nhưng trong sâu thẳm, lòng người lại chẳng thể yên. Giữa nhịp sống đều đặn và quen thuộc, đôi khi vẫn tồn tại những khoảng trống mơ hồ – những dòng suy nghĩ miên man, những cảm giác bất an len lỏi như một cơn sóng ngầm. Hôm nay, với tôi, là một ngày như thế.

Hôm nay, mọi thứ vẫn diễn ra như bao ngày khác. Thế nhưng, trong tôi lại dấy lên một cảm giác bất an khó tả, như có cả một mớ hỗn độn đang chồng chất trong lòng. Tôi tự hỏi, phải chăng đó là vì tôi đang lưỡng lự, không dám đưa ra quyết định cho một vấn đề nào đó? Hay đơn giản chỉ vì tâm trí tôi đang bị kéo về quá nhiều hướng, khiến mọi lựa chọn trở nên mờ nhạt?

4 giờ sáng, tôi thức dậy, chuẩn bị mọi thứ thật gọn gàng rồi bắt đầu một hành trình quen thuộc – đi làm. Con đường đông đúc xe cộ lướt qua khung cửa xe, nhưng trong tâm trí tôi, những ý nghĩ xa xăm vẫn cứ len lỏi. Có lẽ do tôi đã làm việc quá sức, hay chỉ vì những đêm dài không đủ giấc.

Cuối cùng, tôi cũng đến văn phòng. Như thói quen, tôi dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ ngăn nắp. Lần lượt, các giáo viên và cộng tác viên bước vào để điểm danh một ngày mới. Các học viên nhí cũng ríu rít tới lớp, và tôi mỉm cười chào đón từng em với tất cả sự nhiệt thành, hy vọng lan tỏa được nguồn năng lượng tích cực.

Rồi mọi thứ trôi qua rất nhanh. Tôi lại lao vào guồng công việc: Làm báo cáo, tổng hợp phiếu thu, đặt cơm cho học viên, điểm danh, gọi điện cho khách hàng.. Có những ngày tưởng như bình lặng như vậy, nhưng trong sâu thẳm, vẫn đọng lại một chút u uất – những nỗi buồn nhỏ bé nhưng âm thầm.

Dù đôi khi trong lòng còn những khoảng u uất khó gọi tên, tôi hiểu rằng mỗi ngày trôi qua đều mang đến cho mình một cơ hội mới để học cách bình an hơn với chính mình. Giữa guồng quay bận rộn, chỉ cần giữ lại những nụ cười trao nhau, những lời chào ấm áp và chút nhiệt huyết dành cho công việc, tôi đã có thể biến một ngày bình thường thành một ngày đáng sống. Bởi lẽ, bình yên không phải là khi mọi thứ bên ngoài lặng sóng, mà là khi trong lòng ta biết cách neo lại một niềm tin.
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chúng ta vẫn đi làm, vẫn cười nói, vẫn chu toàn mọi thứ. Nhưng bên dưới lớp vỏ bình yên đó, đôi khi là những đấu tranh rất thật mà ít ai nhìn thấy. Tôi nghĩ, điều quan trọng không phải là cố xua đi cảm giác ấy, mà là học cách lắng nghe và đi qua nó một cách nhẹ nhàng.

Chỉ cần ta còn giữ được một chút nhiệt thành, còn biết mỉm cười với người khác và với chính mình, thì một ngày bình thường cũng có thể trở nên ý nghĩa. Bởi bình yên không nằm ở việc tránh khỏi mọi chông chênh, mà là khả năng đứng vững trong đó, bằng niềm tin, sự kiên nhẫn và một trái tim không ngừng học cách thấu hiểu chính mình.
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chúng ta vẫn đi làm, vẫn cười nói, vẫn chu toàn mọi thứ. Nhưng bên dưới lớp vỏ bình yên đó, đôi khi là những đấu tranh rất thật mà ít ai nhìn thấy. Tôi nghĩ, điều quan trọng không phải là cố xua đi cảm giác ấy, mà là học cách lắng nghe và đi qua nó một cách nhẹ nhàng.

Chỉ cần ta còn giữ được một chút nhiệt thành, còn biết mỉm cười với người khác và với chính mình, thì một ngày bình thường cũng có thể trở nên ý nghĩa. Bởi bình yên không nằm ở việc tránh khỏi mọi chông chênh, mà là khả năng đứng vững trong đó, bằng niềm tin, sự kiên nhẫn và một trái tim không ngừng học cách thấu hiểu chính mình.

Cảm ơn bạn,

Bạn nói rất hay và thật đúng với những gì tôi cảm nhận.

Quả thật, ai cũng có những "trận chiến" thầm lặng mà người ngoài không dễ nhận ra. Và chính việc chấp nhận, lắng nghe, rồi nhẹ nhàng bước qua, mới giúp mình trưởng thành hơn mỗi ngày.
 

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back