Nhiều khi tôi như chỉ đang tồn tại, tôi cạn hết hứng thú, chữ chẳng còn ra khỏi đầu. Tôi thấy một cuốn sách hay nhưng lại chẳng thể đọc nổi 1 đoạn. Đầu tôi lúc nào cũng căng. Tôi mệt mỏi muốn nghỉ, chỉ muốn ngủ 1 giấc thật dài thôi. Nhưng một ngày mới lại trôi, tôi phải thức dậy theo tiếng đồng hồ báo thức. Và giờ, tôi chẳng cần đến đồng hồ báo thức nữa, tôi cứ thức dậy đúng giờ, sợ không kịp làm mọi thứ. Tôi không dám ốm mà cũng chẳng dám đau. Ho một tiếng cũng đủ làm tôi phải suy nghĩ cả ngày rồi. Tôi cảm thấy cuộc đời thật xám xịt, có lẽ nó là như vậy rồi.

Reactions: Mây xa