Cuộc đời này cứ trôi lặng lẽ
Để đêm về bống tối cô đơn
Cô đơn hoài, buồn thành thói quen
Không còn lo nỗi đau chất chứa
Có phải phép màu đã mất
Không san sẻ ,không ai hiểu thấu
Xuân biên thùy nhớ em
Cành lê trắng phủ đồi xanh
Cảnh xuân đã đến xuân xanh lại già
Ngày đi xuân thẹn thùng
Vài năm cách biệt tương phùng xa xôi
Đồng niên đi lính đã về
Giờ đây chắc đã yên bề gia quy
Mình ta ở lại biên thùy
Chắc vì xuân ấy đổi thay quên mình
Nhìn quanh lê trắng khắp rừng
Lòng mơ cô gái áo trắng hôm nào
Cùng nhau cắp sách thi cùng
Em bên gia đình, anh cũng xa hương.
Trích tập thơ( áo lính - cây viết mới)