Chương 12: Quá khứ của Vũ An Nguyệt
- Người nếu thành thật khai báo sẽ được khoan hồng! - Vừa về đến phòng ngồi xuống bàn đã bị hai tên nhóc trước mặt xem như phạm nhân mà ép cung.
Cũng chẳng có chuyện gì đáng giấu diếm. Ta kể lại ngọn ngành cho chúng nghe thôi.
Vũ An Nguyệt vốn là huyết...
Chương 11: Lâu rồi không gặp (2)
- Sư phụ từng đến đây à?
- Không có!
- Sư phụ có giao ước hay hẹn trước với chủ thanh lâu à?
- Cũng không có !
- Thế chỉ một câu "ta đến rồi"! Hắn làm sao biết được người là ai mà chịu gặp người?
- Niềm tin thôi! Ta tin vào sự thông minh của hắn.
- Hả...
Chương 10: Lâu rồi không gặp (1)
Tuy chỉ mới mở được vài ba năm nhưng bằng nhiều tài lẻ cộng thêm mỹ sắc mà Vân Nguyệt Lâu chẳng mấy chốc đã trở thành thanh lâu bậc nhất kinh thành.
Phong cách trang trí cũng rất đặc biệt, nhìn không giống chốn ăn chơi hồng trần. Ngược lại còn mang theo chút...
Chương 9: Vân Nguyệt lâu
Từ ngày có Tiểu Phong đi cùng thì nhóm bọn ta náo nhiệt hơn hẳn. Ta cũng không còn phải một mình hóa trang nữa mà còn có thêm nàng. Mỗi ngày của Tiểu Phong thật sự là quá sinh động rồi. Sáng sớm thì suy nghĩ xem nên hóa trang thành dáng vẻ nào, sáng trưa chiều tối ăn...
Chương 8: Ta vẫn thích người (2)
- Còn hỏi chuyện gì à? Ngươi nghĩ sẽ có thần tiên hạ phàm cứu chúng ta sao? Mau thu ngân châm ở cổ bọn chúng lại cho ta. Sau này không được tự ý hành động nữa! - Ta nhéo tai hắn mà nói. Mà hình như lời ta nói lúc này giống như là đang tiên đoán cho tương lai...
Chương 7: Ta vẫn thích người (1)
Cũng trách tiểu mỹ nhân là ta đây quá xinh đẹp rồi. Như thế này thì cũng quá thu hút, không khéo gặp "người quen", bị bại lộ lại càng phiền phức. Ta cải nam trang, lại còn dùng bột đen bôi khắp mặt mũi, tay chân. Hơ hơ nhìn ta lúc này cũng hèn thật nhưng mà...
Chương 6: Bắc Hy Quốc
Sau khi bơi vào bờ, ta tìm chút củi hong khô quần áo sau đó tính toán chút thời gian hắn xuống núi chắc cũng khoảng 3 canh giờ. Với tính cách của hắn chắc hẳn sẽ không nghỉ ngơi mà đi thẳng xuống. Vẫn là chuẩn bị cho hắn vài con cá đi. Ta câu vài con nướng lên sau đó cấm...
Chương 5: Vớt xác ta!
Thật sự những lần đầu điều do ta đích thân thử hết. Cũng dự đoán trước tình trạng mà đưa cho hắn những giải dược cần thiết giúp ta mau chóng tỉnh lại. Sau đó đương nhiên cũng tỉnh lại nhưng đều có một số ngoại lệ phát sinh cần thêm giải dược khác. Thế là trong những lần...
Chương 4: Thử độc
Cứ để bè trôi theo sức nước thế này thích thật. Chậm rãi mà bình an lại chẳng tốn chút công sức. Dù sao cũng chẳng có gì cần gấp gáp nên thích thì chèo, không thì mặc. Chính là mỗi ngày ung dung chờ đợi đích đến.
Ban đầu khi còn qua rừng núi, ta còn chẳng bận tâm ăn uống...
Hỉ, nộ, ái, ố chẳng qua chỉ là cảm nhận của mỗi người. Vui vẻ hay buồn bã cũng chỉ tự mình cảm nhận, người khác chẳng qua chỉ là đồng cảm. Khi bản thân đặt vào tình cảnh đó thật sự mới chân chính cảm nhận được tư vị ấy. Chi bằng nghĩ thoáng một chút, buông bỏ một chút. Đôi khi không có gì cả lại...
Chương 3: Sư phụ, sư phụ (2)
Mà hình như hơi lạc đề rồi! Quay lại với hiện thực, ta có chút đồng cảm với đau đớn của bọn chúng nhưng cũng không trách ta được đúng không?
- Ngơ ra đó làm gì! Mau đẩy bè xuống! - Ta quay qua nhìn tên tên nhóc vẫn còn đang từ đau lòng chuyển sang ngơ ngác rồi...
Chương 2: Sư phụ, sư phụ (1)
Còn chưa đợi ta cười xong, tên cầm đầu đã tiến lên. Ta vội vội vàng vàng kéo tên nhóc xuống, tháo nắp bình độc dược đã chuẩn bị sẵn trong tay áo ra hất vào bọn chúng. Động tác nhanh gọn cộng thêm gió trời cũng chẳng phụ lòng ta. Đám độc dược ấy cứ thế bay thẳng...
Chương 1: Một bước sinh tử
Mùa hạ năm nay đến mang theo chút nắng vàng rực rỡ mà tràn đầy sinh khí soi rọi qua táng cây xanh ngắt một màu. Ta thật sự ngưỡng mộ cái thời tiết này! Sao lại có thể xán lạn như thể mọi thứ trên thế nhân này chẳng thể đá đọng đến sự tự nhiên ấy. Cho dù năm tháng...