Bài viết: 5 

Chương 10: Hồ nguyệt Cốc! (3)
Ăn uống no say, anh hỏi cô: "Có muốn đi ngắm trăng không? Trăng rất to rất đẹp!" Cảm thấy chưa muốn ngủ, lại có chút buồn chán nên cô đồng ý. Trước khi đi, anh dùng chăn quấn kín người cô lại bế đi. Vì trời tối, cô không nhìn rõ được xung quanh, nhưng vẫn có thể cảm giác được anh đang đi trên một sườn dốc. Đường khó đi như vậy anh vẫn có thể vững vàng bước đi, gió mang theo hơi lạnh của khí trời về đêm lùa qua khiến cô lạnh rúc vào trong chăn. Cảm giác được cô đang run rẩy, anh liền bảo:
- Sắp đến nơi rồi, sẽ không lạnh thế này nữa!
- Vâng! - Cô đáp lại anh, thật ra anh rất tỉ mỉ, dù không nhìn nhưng vẫn luôn quan sát cô, cử chỉ dù nhỏ nhất vẫn luôn bị anh phát hiện. Cô cảm thấy hạnh phúc nhen nhóm trong trái tim nhỏ nhắn của mình.
Đến nơi, anh đặt cô xuống. Tự mình lấy ra một tấm thảm lông dày lót lên phiến đá, xong đâu đó anh kéo cô cùng ngồi lên, để cô nằm trong lòng anh vòng tay ôm chặt cô, cúi đầu vùi vào tóc cô hít hà mùi thơm dịu nhẹ hương hoa anh thả vào suối nước nóng cho cô ngâm. Dáng người cô nhỏ nhắn bọc trong chiếc chăn dày vẫn có thể nằm gọn trong lòng ngực to khỏe của anh. Bình thường nhìn anh mảnh mai thư sinh là vậy, nhưng khi nằm thế này, cô có thể cảm nhận được từng cơ thịt rắn chắc của người đàn ông này, khung xương to rộng tạo cho cô cảm giác ấm áp đáng tin cậy. Hưởng thụ cảm giác nằm trong lòmg ngực anh xong, lúc này cô mới nhận thức được xung quanh thật ra không tối lắm. Do là trăng rằm, nên ánh sáng của trăng cũng đủ để cô nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nơi đây giống như chỗ lõm xuống của một tảng đá to lớn nào đó, do bị lõm sâu nên chỉ có thể thấy xung quanh bao phủ bởi bức từng đá cao khoảng vài thước, không nhìn được cảnh sắc bên ngoài. Bên trên tường đá cao, một loại dây leo đang nở hoa tỏa hương nhè nhẹ mọc đầy rủ xuống như một tấm thảm thực vật đầy hoa xinh đẹp. Trăng lúc này đang ở đỉnh đầu, to tròn vành vạnh mà trước giờ cô chưa từng nhìn thấy qua ở bất cứ đâu. Nếu nói mặt trời chiếu ra ánh muôn màu rực rỡ nóng rang, thì mặt trăng ngược lại, ánh sáng nhè nhẹ không quá chói lòa nhưng lại đẹp một kiểu cực kỳ kiêu hãnh. Giọng nói ôn nhu như nước của anh truyền đến bên tai:
- Yêu xà bọn anh, cứ cách một thời gian, nhất định phải ngồi dưới ánh trăng hấp thụ linh khí đất trời để bổ sung nguyên khí. Em nói không sợ anh là yêu xà, có thật không?
Vì mải mê ngắm ánh trăng, nghe anh nói như vậy, cô mới ý thức nhìn lại. Cô đang được bao quanh bởi thân xà to lớn của anh, từ lúc nào mà anh đã.. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất lâu bản thân yêu phải một yêu xà, còn là Vương Xà to lớn, nhưng đột ngột thế này, cô như mắc nghẹn không nói nên lời ngước mặt nhìn anh. Cũng may nửa thân trên của anh vẫn chưa hóa thân xà, ít nhiều cô cũng có thể từ từ tiếp thu. Nhìn dáng vẻ của cô, biết cô vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận thân yêu xà của anh, ánh mắt thoáng chút buồn lướt qua. Nhưng cô nhạy bén bắt gặp được ánh mắt này của anh, nhưng cô không có cách nào. Nói là không quan tâm, nhưng khi đột ngột tiếp xúc, cơ thể cô không tự chủ phản ứng thế này. Chấp nhận yêu anh rồi, lẽ nào chỉ chút thân rắn của anh thôi mà đã sợ như vậy? Cô đâu phải người nhát gan, với lại anh sẽ không làm hại cô, nên cô đưa tay ra khỏi chăn, chạm lên thân rắn của anh. Cảm giác được sự lành lạnh nơi đầu ngón tay, những lớp vẩy màu trắng dưới ánh trăng lại càng thêm óng ánh cứng rắn thô ráp, nhưng khi đặt cả bàn tay lên, cô vuốt ve đến đâu nơi đó lại mềm mại hẳn ra, cô lí nhí nói thầm:
- Kỳ lạ, thảo nào lúc bị thương, cảm giác mềm mại đến vậy?
- Chỉ riêng đối với em mới như vậy thôi! - Anh nâng mặt cô lên ép cô nhìn thẳng vài mắt anh và nói.
Cô ngạc nhiên, nói nhỏ như vậy, anh vẫn có thể nghe thấy.
- Không sợ nữa sao? Còn dám sờ mông anh?
Hả? Cái gì? Mông anh? Nơi cô vừa sờ là mông của anh, biết giấu mặt vào đâu đây. Vội vàng rụt tay lại, cô đỏ mặt ấp úng:
- Không.. không phải.. em không cố ý.. em không biết đó là.. đó là..
- Thế anh phải đòi lại quyền lợi của anh nhỉ? - Anh ngắt lời cô nâng khóe môi nói.
- Hả? Anh..
Lời còn chưa nói ra, đã bị anh nuốt mất. Anh hôn cô, nhẹ nhàng tách mở răng cô tiến vào trong, liên tục khuấy đảo, cắn mút hết mật ngọt trong cô. Nụ hôn của anh không điên cuồng, nhưng lại nhẹ nhàng gặm cắn, đến khi hơi thở cô đứt quãng không thở được nữa, anh mới buông cô ra, anh nói:
- Anh yêu em, sẽ không làm hại em. Anh hứa suốt đời này sẽ bảo vệ em, em đừng ghét bỏ anh nhé?
Cô mỉm cười vì lời thổ lộ của anh, chứa đựng cả sự lo lắng và hồi hộp trong đó. Cô rời khỏi chăn, dùng cả hai tay ôm cổ anh, vuốt ve mái tóc anh nói:
- Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, đến cả lúc em tắm anh.. cũng thấy hết rồi. Giờ dù cho em có ghét bỏ, anh sẽ đuổi em đi sao? - Người yêu Vương Xà của cô, anh thật ngốc. Dù cho có sợ, cô cũng sẽ dần dần khắc phục nỗi sợ đó để ở bên anh mà.
Nghe cô nói vậy, anh thật hạnh phúc quá đi. Vùi mặt vào ngực cô, hai tay vòng qua eo cô, để cô ôm anh, anh nói:
- Cảm ơn em! Cảm ơn đã đến bên anh, chấp nhận anh!
Không ngờ đến anh còn một mặt đáng yêu thế này, ôm anh cô mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, được một lúc cảm giác ở đầu ngón tay có chút sai sai, cô dừng tay. Cuối xuống nhìn, thoáng cứng đờ người, cô nào đâu đang vuốt tóc anh nữa, cô hiện đang ôm cả đầu yêu xà của anh vào lòng này, đừng nhanh đến vậy được không, cô sắp mếu luôn rồi đây này. Bỗng anh ngẩng đầu dậy, yêu xà bộ da trắng sáng không tì vết trước mắt cô nói:
- Thôi được rồi, em kéo chăn lên che kín người đi, kẻo mai bị cảm. Anh hiện giờ không thể hóa hình người được. Em ráng một chút, anh sẽ đưa em về hang động. Mệt thì dựa vào anh này!
Nghe lời anh cô kéo chăn kín người, chỉ chừa mỗi đôi mắt chớp chớp nhìn anh:
- Anh ngẩng đầu cao thế làm gì? Lại đây nằm xuống cho em dựa nào!
Anh từ hạ đầu xuống ngoan ngoãn nằm cạnh cô, cô cũng nằm xuống rúc vào thân yêu xà của anh. Cảm nhận được hơi ấm từ anh, cô bật thốt lên:
- Thật ra, thế này cũng không tệ anh nhỉ?
Rồi cô mỉm cười nhắm mắt lại, anh cũng mỉm cười. Hóa ra hạnh phúc đơn giản như vậy, anh chấp nhận cô, cô chấp nhận anh, dù thân xác khác nhau thì đã sao. Trái tim cả hai cùng chung nhịp đập, hạnh phúc chỉ khi đối phương là người mình yêu.
Mong mọi người theo dõi phần tiếp theo ủng hộ mình, mọi ý kiến đóng góp vào link thảo luận góp ý nha!
- Sắp đến nơi rồi, sẽ không lạnh thế này nữa!
- Vâng! - Cô đáp lại anh, thật ra anh rất tỉ mỉ, dù không nhìn nhưng vẫn luôn quan sát cô, cử chỉ dù nhỏ nhất vẫn luôn bị anh phát hiện. Cô cảm thấy hạnh phúc nhen nhóm trong trái tim nhỏ nhắn của mình.
Đến nơi, anh đặt cô xuống. Tự mình lấy ra một tấm thảm lông dày lót lên phiến đá, xong đâu đó anh kéo cô cùng ngồi lên, để cô nằm trong lòng anh vòng tay ôm chặt cô, cúi đầu vùi vào tóc cô hít hà mùi thơm dịu nhẹ hương hoa anh thả vào suối nước nóng cho cô ngâm. Dáng người cô nhỏ nhắn bọc trong chiếc chăn dày vẫn có thể nằm gọn trong lòng ngực to khỏe của anh. Bình thường nhìn anh mảnh mai thư sinh là vậy, nhưng khi nằm thế này, cô có thể cảm nhận được từng cơ thịt rắn chắc của người đàn ông này, khung xương to rộng tạo cho cô cảm giác ấm áp đáng tin cậy. Hưởng thụ cảm giác nằm trong lòmg ngực anh xong, lúc này cô mới nhận thức được xung quanh thật ra không tối lắm. Do là trăng rằm, nên ánh sáng của trăng cũng đủ để cô nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nơi đây giống như chỗ lõm xuống của một tảng đá to lớn nào đó, do bị lõm sâu nên chỉ có thể thấy xung quanh bao phủ bởi bức từng đá cao khoảng vài thước, không nhìn được cảnh sắc bên ngoài. Bên trên tường đá cao, một loại dây leo đang nở hoa tỏa hương nhè nhẹ mọc đầy rủ xuống như một tấm thảm thực vật đầy hoa xinh đẹp. Trăng lúc này đang ở đỉnh đầu, to tròn vành vạnh mà trước giờ cô chưa từng nhìn thấy qua ở bất cứ đâu. Nếu nói mặt trời chiếu ra ánh muôn màu rực rỡ nóng rang, thì mặt trăng ngược lại, ánh sáng nhè nhẹ không quá chói lòa nhưng lại đẹp một kiểu cực kỳ kiêu hãnh. Giọng nói ôn nhu như nước của anh truyền đến bên tai:
- Yêu xà bọn anh, cứ cách một thời gian, nhất định phải ngồi dưới ánh trăng hấp thụ linh khí đất trời để bổ sung nguyên khí. Em nói không sợ anh là yêu xà, có thật không?
Vì mải mê ngắm ánh trăng, nghe anh nói như vậy, cô mới ý thức nhìn lại. Cô đang được bao quanh bởi thân xà to lớn của anh, từ lúc nào mà anh đã.. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất lâu bản thân yêu phải một yêu xà, còn là Vương Xà to lớn, nhưng đột ngột thế này, cô như mắc nghẹn không nói nên lời ngước mặt nhìn anh. Cũng may nửa thân trên của anh vẫn chưa hóa thân xà, ít nhiều cô cũng có thể từ từ tiếp thu. Nhìn dáng vẻ của cô, biết cô vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận thân yêu xà của anh, ánh mắt thoáng chút buồn lướt qua. Nhưng cô nhạy bén bắt gặp được ánh mắt này của anh, nhưng cô không có cách nào. Nói là không quan tâm, nhưng khi đột ngột tiếp xúc, cơ thể cô không tự chủ phản ứng thế này. Chấp nhận yêu anh rồi, lẽ nào chỉ chút thân rắn của anh thôi mà đã sợ như vậy? Cô đâu phải người nhát gan, với lại anh sẽ không làm hại cô, nên cô đưa tay ra khỏi chăn, chạm lên thân rắn của anh. Cảm giác được sự lành lạnh nơi đầu ngón tay, những lớp vẩy màu trắng dưới ánh trăng lại càng thêm óng ánh cứng rắn thô ráp, nhưng khi đặt cả bàn tay lên, cô vuốt ve đến đâu nơi đó lại mềm mại hẳn ra, cô lí nhí nói thầm:
- Kỳ lạ, thảo nào lúc bị thương, cảm giác mềm mại đến vậy?
- Chỉ riêng đối với em mới như vậy thôi! - Anh nâng mặt cô lên ép cô nhìn thẳng vài mắt anh và nói.
Cô ngạc nhiên, nói nhỏ như vậy, anh vẫn có thể nghe thấy.
- Không sợ nữa sao? Còn dám sờ mông anh?
Hả? Cái gì? Mông anh? Nơi cô vừa sờ là mông của anh, biết giấu mặt vào đâu đây. Vội vàng rụt tay lại, cô đỏ mặt ấp úng:
- Không.. không phải.. em không cố ý.. em không biết đó là.. đó là..
- Thế anh phải đòi lại quyền lợi của anh nhỉ? - Anh ngắt lời cô nâng khóe môi nói.
- Hả? Anh..
Lời còn chưa nói ra, đã bị anh nuốt mất. Anh hôn cô, nhẹ nhàng tách mở răng cô tiến vào trong, liên tục khuấy đảo, cắn mút hết mật ngọt trong cô. Nụ hôn của anh không điên cuồng, nhưng lại nhẹ nhàng gặm cắn, đến khi hơi thở cô đứt quãng không thở được nữa, anh mới buông cô ra, anh nói:
- Anh yêu em, sẽ không làm hại em. Anh hứa suốt đời này sẽ bảo vệ em, em đừng ghét bỏ anh nhé?
Cô mỉm cười vì lời thổ lộ của anh, chứa đựng cả sự lo lắng và hồi hộp trong đó. Cô rời khỏi chăn, dùng cả hai tay ôm cổ anh, vuốt ve mái tóc anh nói:
- Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, đến cả lúc em tắm anh.. cũng thấy hết rồi. Giờ dù cho em có ghét bỏ, anh sẽ đuổi em đi sao? - Người yêu Vương Xà của cô, anh thật ngốc. Dù cho có sợ, cô cũng sẽ dần dần khắc phục nỗi sợ đó để ở bên anh mà.
Nghe cô nói vậy, anh thật hạnh phúc quá đi. Vùi mặt vào ngực cô, hai tay vòng qua eo cô, để cô ôm anh, anh nói:
- Cảm ơn em! Cảm ơn đã đến bên anh, chấp nhận anh!
Không ngờ đến anh còn một mặt đáng yêu thế này, ôm anh cô mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, được một lúc cảm giác ở đầu ngón tay có chút sai sai, cô dừng tay. Cuối xuống nhìn, thoáng cứng đờ người, cô nào đâu đang vuốt tóc anh nữa, cô hiện đang ôm cả đầu yêu xà của anh vào lòng này, đừng nhanh đến vậy được không, cô sắp mếu luôn rồi đây này. Bỗng anh ngẩng đầu dậy, yêu xà bộ da trắng sáng không tì vết trước mắt cô nói:
- Thôi được rồi, em kéo chăn lên che kín người đi, kẻo mai bị cảm. Anh hiện giờ không thể hóa hình người được. Em ráng một chút, anh sẽ đưa em về hang động. Mệt thì dựa vào anh này!
Nghe lời anh cô kéo chăn kín người, chỉ chừa mỗi đôi mắt chớp chớp nhìn anh:
- Anh ngẩng đầu cao thế làm gì? Lại đây nằm xuống cho em dựa nào!
Anh từ hạ đầu xuống ngoan ngoãn nằm cạnh cô, cô cũng nằm xuống rúc vào thân yêu xà của anh. Cảm nhận được hơi ấm từ anh, cô bật thốt lên:
- Thật ra, thế này cũng không tệ anh nhỉ?
Rồi cô mỉm cười nhắm mắt lại, anh cũng mỉm cười. Hóa ra hạnh phúc đơn giản như vậy, anh chấp nhận cô, cô chấp nhận anh, dù thân xác khác nhau thì đã sao. Trái tim cả hai cùng chung nhịp đập, hạnh phúc chỉ khi đối phương là người mình yêu.
Mong mọi người theo dõi phần tiếp theo ủng hộ mình, mọi ý kiến đóng góp vào link thảo luận góp ý nha!