Đại học năm đầu tiên! 20150813
- Lam, dậy đi.. đi học nè má - Tiếng con bạn thân của tôi trong điện thoại.
À thật ra là tôi cài trong báo thức.. giọng la oai oái của nó tôi nghe là thức ngay.. hiệu quả 100% nhé.
Tôi tên là Hạ Lam.. mà thôi kêu tôi là Lam thôi.. tôi là học sinh mém tí thi rớt đại học văn hóa nghệ thuật.. chán chưa! Mà còn may nhé tôi vừa đủ điểm vượt qua nên hôm nay là ngày đầu tiên đi học của tôi.
Con bạn thân giấu tên của tôi thì tôi luôn miệng gọi nó là Dâu.. vì quê nó ở Đà Lạt mà lại là con gái của ông chủ trại dâu tây haha.
Sáng sớm tôi thức dậy để cùng Dâu đi tới trường, ngày đầu tiên nên tôi phấn khích vô cùng.
Đặt chân vào ngôi trường lộng lẫy to lớn.. Ôi trời trai gái ai cũng xinh đẹp.. có rất nhiều anh chị cùng tụ lại một nhóm hát ca vui lắm.
- Dâu dâu, tao chọn thi vào cái trường này là không sai mà.
- Quả thực trai đẹp đúng gu của mày?
- Tao không có mê trai nhé.
- Ừ! Chắc không mê đâu.
Dâu nó chề môi nhìn tôi nói giọng chọc tức tôi lại càng thấy bình thường.. tôi cũng chả để tâm liền kéo tay của Dâu đi tìm lớp của mình.
Tôi lao đi lại phía bảng dán giấy thông báo để tìm tên, phía trước mặt tôi là một tờ giấy báo sẽ có văn nghệ ngày khai giảng do các đàn anh đàn chị tổ chức cho sinh viên mới.
Trời đất! Vui bỏ mẹ ra ấy chứ tôi đã từng coi phim thấy mấy cái lễ chào đón rồi.. mục đích đi học đại học của tôi thật ra cũng chỉ ham vui.. khoảng thời gian đó tôi chẳng có nổ lực nào chẳng có tham vọng ngoài vào được trường mình thích thế thôi! Cũng không hề mơ cao gì nhiều hơn như vậy! Tóm gọn trong hai chữ "BẤT CẦN" ấy.
Cũng chính vì gia đình tôi có tiền, tôi cũng ỷ lại vào anh trai đang làm ở Úc có tiền nên mới chả lo cái ăn cái mặc.. nhưng mà có một người đã thay đổi tôi.
Tôi có cá tính bánh bèo bề ngoài nhưng trong lòng mạnh như nam nhân
Ngày thứ 2 đi vào trường mà như ngày đầu tiên.. tôi cứ ngơ ra vì cả ngày hôm qua tôi chỉ xem được tí thông báo rồi phải về có việc bận. Cũng may hqua chỉ là ngày dán giấy thông báo cho sinh viên.
Ánh mắt tôi đảo quanh sân trường rộng lớn để tìm căntin mà nói thật tôi chẳng thấy nó ở đâu cả. Quay sang định tìm Dâu nhưng vừa quay lại thì nó mất bóng mất dáng.
Chân thì bước tới mà mắt lại quay về phía sau ngó ngó để kiếm con bạn của mình. Bụp một cái tôi đụng vào ai mà tay tôi toàn là nước.
Lúc đó theo phản xạ tôi lùi lại cúi đầu nhìn tay mình phủi phủi rồi ngước lên nhìn, nhìn thấy chị gái đó mặt hầm hầm nhìn tôi. Tôi biết mình sai nên lên tiếng xin lỗi chị ấy.
- Em xin lỗi chị, em năm nhất em hơi xa lạ với trường - Tôi cúi đầu nói liên tục.
Tôi hiểu cái cách sống của xã hội này mà, bản thân mình là ma mới thì tốt nhất nên an phận mà xử sự. Mới vào mà hống hách thì có nước chết thôi.. quy luật ngàn năm vẫn vậy!
- Em mới vào thì em cũng nên hiểu, biêtx xin lỗi là tốt. Nhưng mà có mắt thì nhìn trước.. đừng có nhìn ra sau như không giống ai. - Người đó sài sễ tôi.
* * *
- Em đi đứng có ý tứ chút nhé, con gái mà.. đừng có như mấy đứa con nít dẹo dẹo trong cái trường này.
- Dạ em không dám vậy!
- Ừ, em cũng nên nhớ ma mới thì liệu hồn. Đụng thì lần này chị tha, lần sau có mà bộp tay nhe. Em gái!
Ủa? Tôi chỉ đụng nhẹ, mà hình như tôi ướt vì ly nước của chị ta.. mà nếu thấy tôi thì chị ta nên né sao không né cố tình đầm vào để bị đụng làm gì? Rồi bây giờ cái kiểu mắng nhiết người ta.
- Chị nói chí phải.. có mắt nhìn trước là phải biết né, còn không né mà cố tình kiếm chuyện để sài sễ người ta cũng kì. - Tôi ghét nhất ai nói sock mình.
Tôi cười nhẹ quay lưng đi luôn, chưa kịp đi thêm mấy bước là bị cả đám của chị ta kéo lại. Lẽ ra tôi định sẽ nhẫn nhịn nhưng tôi cũng có tự trọng có cá tính của mình.
- Con quỹ, mày dám nói tao. - Chị ta liếc tôi.
- Ơ em đâu dám, em nói em thôi - Tôi lại giả vờ ngơ ngác.
Con mẹ kia cứ õng a õng ẹo không biết làm gì mà cũng chả biết thể hiện cho ai nhìn, tôi thì lại cứ ngơ ra. Chả biết nó cố tình làm đàn chị để ve vãn anh nào!
- Cái con không biết điều chị cho mày biết. - Chị ta nghiến răng trợn mắt.
- Em làm gì vậy? - Tiếng nói bên tai vang lên.
Đúng ngay lúc chị ta định đánh tôi, nói thật tôi bị kiềm tay, mà chổ tôi đứng với bọn họ quả thật hơi vắng người. Cho dù có giáo viên thì cũng không để ý được vì là bóng cây. Cứ ngỡ tôi vừa đi nhập học ngày đầu đã ăn đòn.
Tôi quay phía tai phải vừa nghe tiếng liền thấy một anh đẹp trai, dáng vóc cao to khoảng 1m76 hay 78 đi tới làn da màu trắng nhẹ không quá trắng như gay đâu. Anh ấy đi tới cứ như một vị thần cứu tôi khỏi bọn con gái mang tiếng học trường nghệ thuật mà lại xử sự như vô học. Không sang gì cả!
Tôi vừa vuột khỏi tay bọn họ liền lùi lại phía sau bước. Còn anh kia thì đi tới chắn trước mặt tôi.
- Em là đàn chị mà lại đi ăn hiếp con nít?
- Anh Phong, em chỉ muốn nhắc nhở nó đừng láo.
- Sau này bọn em đừng hành động chào đón sinh viên mới của trường bằng cách này.
- Em biết rồi anh.
Tôi nhìn ra được nhé, chị ta tỏ vẻ ấm ức lườm tôi rồi mới quay đi. Nhưng phút chốc tôi liền chuyển hướng sang anh ấy, anh đang đứng nhìn tôi.
- Em là sinh viên mới à?
- À à dạ anh. Em không quen môi trường mới. Nên em mới.. - tôi thẹn.
- Ok, anh chỉ đường em lên hội trường nhé.
- Vâng ạ!
Phong đứng chỉ một lúc rồi thấy tôi gật đầu hiểu rõ mới cười rồi xoay người đi, vẻ ngoài khi nói chuyện có vẻ thân thiện nhưng thật ra tôi cảm nhận được anh ấy có vẻ rất lạnh, nhạt, ít nói.
Chỉ thế thôi, rồi tôi cũng chuyển hướng đi tới hội trường đang diễn ra lễ sơ lược gì đó chả rõ.
Tôi thấy Dâu ngồi một góc liền chạy lại phía nó. Kể lại cho nó nghe tôi vừa xảy ra chuyện gì, sau đó tôi lại ngẫm nghĩ tới anh Phong.
Cả tối về nhà tôi trằn trọc luôn tới rạng sáng không chợp được giấc nào.
Một tuần sau, là ngày chính thức khai giảng của trường, tôi ăn mặc một cái áo sơmi trắng quần jeans xanh sậm mày chân mang một đôi giày thể thao. Vì tôi có chiều cao cân đối. Nên chẳng phải lo lắng mình bị lùn hay khó nhìn.
Tôi đi xung quanh trường, kiếm anh Phong, nhưng không thấy bóng dáng. Con Dâu từ đâu đi tới vỗ lưng tôi hù tôi một phen thót cả tim.
- Gì vậy mẹ. Hú hồn
- Haha, kiếm ai vậy? Anh hồi bữa mày nói hả?
- Trời, tao kiếm mày á.
- Thôi đi, tao quá rành mày.
Dâu cười chọc tôi là cả người tôi cưngs lại vì ngại, tiếng thông báo của khoa âm nhạc vang lên. Tôi vẫy tay với Dâu rồi đi về khoa của mình, vì Dâu học khoa diễn xuất.
Tôi phi như bay để vào khuôn viên lớn làm lễ khai giảng. Vừa ngồi xuống thì âm nhạc vang lên..
Cả người tôi đông cứng, tưởng như chẳng còn cảm giác nào. Bởi vì trước mắt tôi.. người ấy đang cầm một cây đàn điện cùng nhóm bạn hát ca nhộn nhịp cả khán đài.. là anh Phong.
Anh đang cất tiếng hát cùng với khí thế tỏa ra khi đứng trên sân khấu rộng lớn tự tin cùng với giọng hát cách anh tạo không khí cho buổi khai giảng..
Dường như trong mắt tôi lúc này, chỉ có hình bóng anh đang chăm chú cất lên từng nốt nhạc!
Người ơi anh từ đâu đến, làm con tim em say đắm lưu luyến không rời mắt!
Từ sau khi thấy anh như thế, tôi quyết tâm xin vào hội của anh chung một nhóm với anh để học hỏi anh, gần thần tượng của mình.
Vừa kết thúc bài hát, tôi đi ra mua chai suối rồi chạy vào liền gặp anh đi ra, tôi chạy lại gần cánh gà gần chỗ anh.
- Anh Phong! - Tôi gọi thỏ thẽ.
- Em gọi tôi hả.
Anh ấy quay lại thấy tôi, lạnh lùng nhìn tôi rồi hỏi câu cũng lạnh y chang như thế.
- Vâng ạ, em gửi anh. - Tôi đưa anh chai nước.
- Không cần. - Anh đẩy chai nước về phía tôi.
- Em muốn cảm ơn lần trước anh giúp em.
- Lần nào vậy? Tôi không nhớ lắm.
Tôi cứ tưởng anh rất dễ gần nhưng không hề, anh rất khó gần. Tôi cứng người cầm trên tay chai nước còn anh thì quay lưng đi không cười một cái với tôi nữa. Tôi không hiểu mình có gì khiến anh không vừa mắt?
Tôi hơi buồn quay lưng đi thì tiếng nói của mấy người con gái đằng sau cũng là sv năm nhất như tôi sân si châm lửa thêm mấy câu tổn thương.
Giọng cô gái vang lên:
- Ê chắc nó tưởng anh Phong sẽ để ý đó má.
Một người khác:
- Nghĩ sao? Ảo tưởng sức mạnh vậy trời?
Lại thêm một người:
- Anh Phong nổi tiếng nhất band từ năm ngoái, đẹp trai, nhà giàu lại tài giỏi. Không phải ai cũng có cửa đâu nhé.
Cố tình hét lớn làm gì sau lưng tôi, mục đích chỉ có một là muốn tôi nghe.. chế giễu tôi, làm tôi xấu hổ!