

Tên truyện: Yêu! Chính là cần phải có dũng khí
Tác giả: Linda Yến
Link thảo luận: Các tác phẩm của Linda Yến
Chương 1:
"Bạn biết đó là yêu khi bạn thật sự mong muốn người ấy hạnh phúc, dù cho bạn không phải là một phần tạo nên niềm hạnh phúc ấy!"
Julia Roberts
Rất lâu về trước, tôi không phải là một cô nàng luôn theo đuổi những triết lý sống như hiện tại, bởi tôi cho rằng đó là thứ triết lý vớ vẩn của những kẻ thích ảo tưởng và cố lên mặt cho mình có cái quyền để dạy đời người khác, tôi sống một cuộc sống nổi loạn, bạo ngược và hơn cả đó là sự cô độc!
Haizz! Những tưởng.. yêu thương là một thứ gì đó quá xa vời, nó dường như tồn tại ở một thế giới khác! Song song với tôi nhưng lại chẳng bao giờ chung đường, chung hướng.
Nhưng có lẽ, tôi đã lầm! Đã lầm ngay từ khi con người ấy xuất hiện, phá tan mọi rào cản, lột bỏ mọi phòng bị của tôi, dùng sự nhiệt thành đến mức bỏng rát của anh ấy thiêu đốt trái tim tôi và khi đó! Tôi biết mình đã thua không còn một manh giáp..
Tôi gặp anh vào một buổi sáng đầu xuân của buổi tiết thanh minh, anh đi tảo mộ cha mẹ anh. Còn tôi, lại đi tảo mộ một người xa lạ nhưng đã luôn đối xử với tôi rất tốt, giờ người ấy đã chết mà tôi thậm chí chỉ mới biết tên, thật nực cười biết bao! Có lẽ do tôi thiếu hụt sự ấm áp nên chỉ cần người ta quan tâm tôi một chút thì tôi liền nhớ mãi không quên?
- Người xưa nói: "Quá tam ba bận", đây đã là lần thứ ba chúng ta gặp nhau! Có thể xem như là duyên không nhỉ?
- Anh là.. ai?
- À xin lỗi vì đã không tự giới thiệu. Anh tên Văn Thành, đây là phần mộ của cha mẹ anh, còn em? - Người thanh niên có vẻ mặt bối rối, nụ cười gượng gạo của anh có phần làm người ta thấy thiện cảm và không mất lịch sự.
Rất đẹp!
- Đây.. là mộ của một người xa lạ..
- Xa lạ? Vậy tại sao em lại đến thăm? - Anh ngạc nhiên hỏi.
Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nói: - Bởi đó là người duy nhất đối xử tốt với tôi. Ông là một nhà hảo tâm, tên là.. Văn Phúc?
- Xin.. xin lỗi! - Anh có vẻ càng áy náy hơn
- Không sao!
Khẽ mỉm cười trấn an anh, thắp xong nén nhang tôi cầm chiếc túi xách, nhẹ nhàng gật đầu anh và nhanh chóng đi khỏi nghĩa trang. Ngồi trên chiếc taxi, từng hình ảnh lướt qua đôi mắt. Êm đềm, tĩnh lặng và buồn chán đến cực điểm! Phải chăng, sau khi tôi mất cảnh tượng sẽ là như thế này?
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh! Dù theo lời anh nói, chúng tôi đã ba lần gặp nhau nhưng đối với tôi, ngày hôm nay anh mới chính thức bước vào sinh mệnh của mình.
Buổi chiều ở Hà Nội thật ảm đạm, bầu trời âm u, kết thành những tầng mây u tối, giọt mưa phùn trắng xóa một mảng, bao trùm khắp! Lòng tôi lúc này như mặt hồ tĩnh lặng bởi một cục đá nhỏ mà xuất hiện vài đợt sóng nhỏ. Chiều! Chiều rồi, một chiều êm ả như ru. Ánh đèn đường đang dần được bật lên để chống lại cái u tối đang cố xâm chiếm mọi ngõ ngách. Nhìn kìa! Người mẹ đang cố dùng vạt áo của mình để che cho đứa con nhỏ vẫn đang vui cười. Bé con nào có hiểu nỗi đau của người mẹ? Mẹ em đang lo lắng rằng em sẽ bị ốm còn em thì vẫn vui tươi vì được tắm mình trong cơn mưa phùn ảm đạm. Hai mẹ con vội tìm một nơi nào đó để trú tạm. Và nhìn kìa, những ánh đèn ấm áp từ những khung cửa sổ nhỏ của tòa chung cư! Tất cả hệt như một chùm sáng soi rọi trái tim của những con người tha hương mãi đắm chìm trong bận rộn, khiến họ bất giác quay đầu lại nhìn. Thật là.. ấm áp đến mức có chút chói mắt! Khẽ nở một nụ cười mỉm trên môi. Bất chợt tầm nhìn của tôi bị che khuất, mắt tôi đã bị ai đó bịt lại, thật ấm áp! Tôi thầm nghĩ.
Đang lúc chuẩn bị kéo tay người nọ ra thì một giọng nói trầm ấm cất lên:
- Trong cùng một ngày chúng ta đã gặp nhau hai lần, cái này gọi là gì? Trùng hợp?
Tôi không đáp, bởi cũng chẳng biết có nghĩa lý gì. Ngày hôm nay, tôi chỉ gặp có một người, chắc chắn là anh. Thật ấu trĩ!
Thấy tôi không trả lời, anh ngượng ngùng bỏ tay xuống. Lúc này, tôi có cơ hội được ngắm nhìn anh rõ hơn! Khuôn mặt tuấn tú với nụ cười khiến người ta.. an lòng. Không tệ! Tôi thầm nghĩ.
- Tại sao em lại ngồi đây?
- Tại sao tôi lại không được ngồi đây?
- Hả?
Nhìn bộ dạng không biết nói sao của anh khiến tôi thấy có chút buồn cười. Khẽ vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, anh hiểu ý và mỉm cười với vẻ biết ơn ngồi xuống bên cạnh tôi.
- Vào mỗi dịp đi tảo mộ xong, tôi lại thích tìm một chỗ có phong cảnh đẹp và ngồi ngắm nó. Có người từng nói tôi là một cô gái mơ mộng nhưng tôi lại không cho là vậy!
- Vậy em cho là như thế nào? - Anh cười thích thú nhìn tôi
- Không biết!
- Không biết vì bản thân mình không muốn biết hay em cho là mình không cần phải cố gắng vì một điều gì đó?
Một giây kinh ngạc thoáng qua, sau đó đã bị tôi nhanh chóng che lấp bằng sự bình tĩnh giả tạo thường ngày.
- Có lẽ là.. vế sau!
Một khoảng không bao trùm xung quanh chúng tôi. Anh im lặng, tôi cũng chẳng buồn lên tiếng, chúng tôi cứ vậy mà ngắm nhìn cảnh vật. Thật lâu sau đó, anh nói một câu nói mà tôi vẫn còn lưu giữ đến tận bây giờ, anh nói:
- Đừng cố gắng bám lấy sự yêu thương từ người khác mà hãy tự tạo ra hạnh phúc của riêng mình!
Ánh mắt của anh, nụ cười của anh, là sự thông cảm, sự thấu hiểu, nguồn động viên đối với tôi. Tựa như viên trân châu phát ra thứ hào quang đẹp đẽ giữa màn đêm vô tận. Tôi không biết rằng anh đã rời đi nhưng đã kịp nhận ra một giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi đã khóc!
Lần thứ hai gặp mặt, tôi đã bỏ lỡ anh!
Chín giờ tối hôm đó, tôi về nhà! Nằm trên chiếc giường màu xám cùng màu với chiếc rèm cửa, lòng tôi chợt trở nên nặng trĩu. Có lẽ, tôi cần một drap giường mới, rèm cửa mới và cả.. quần áo nữa?
Câu nói của anh vẫn còn văng vẳng bên tai tôi. Nó nhắc tôi nhớ lại, thì ra bản thân mình luôn thụ động trong mọi thứ, luôn tìm kiếm sự quan tâm, khao khát được yêu thương từ người khác và sẽ cảm thấy không vui khi không được đáp lại. Việc cứ mãi tìm những câu hỏi vốn đã không thể trả lời trong quá khứ khiến bản thân dần trở nên lạc lõng vì không tìm thấy đáp án, dần dà tôi không còn muốn cố gắng vì một điều gì nữa. Tôi đã cố tìm câu trả lời nhưng vô vọng, vậy cố gắng cho tương lai để làm gì? Có đáng không?
Anh khiến tôi phải suy nghĩ lại. Phải! Tôi đã không chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chính mình, đã đến lúc phải thay đổi! Tự nhủ như thế và tôi mang những dự định ấy vào trong tiềm thức, đêm đó là đêm đầu tiên trong suốt mười lăm năm tôi không gặp ác mộng. Thật kì diệu!
Trong suốt một tuần sau đó, tôi đã đi mua những vật dụng cho ngôi nhà, tạo cho nó thêm chút sức sống. Hồi hộp gọi cho một người bạn mà tôi đã quen năm năm nhưng chỉ là xã giao (có lẽ là do tôi nghĩ). Thật bất ngờ, cô ấy đã vui vẻ đồng ý, hứa sẽ mang vài món ăn ở quê hương cô ấy sang cho tôi. Tôi cảm thấy bầu trời hôm nay thật đẹp và lòng mình nhẹ nhõm. Phải chăng là do sự chủ động với cuộc đời đã đem lại niềm vui cho tôi? Một sự thay đổi nho nhỏ nhưng rất thú vị!
- Cậu muốn tớ giúp như thế nào đây Nhi? - Cô ấy hỏi
- À! Giúp mình sơn lại phòng khách và phòng ngủ, thay rèm cửa và trang trí. Có nhiều quá không?
- Không nhiều! Bởi đây là lần đầu tiên cậu nhờ tớ mà, nên tớ sẽ không đòi tiền công đâu! - Cô ấy nháy mắt tinh nghịch
- Cám ơn cậu! - Tôi mỉm cười, chân thành biết ơn cô ấy.
Chúng tôi đã sơn lại tường, màu vàng nhạt tạo cảm giác ấm áp cho căn phòng cung với một bình hoa đỗ quyên xinh đẹp, làm sáng bừng cả căn phòng. Chúng tôi cũng đã thay rèm cửa thành màu trắng hoa văn chìm nhẹ nhàng cùng bộ drap giường màu xanh lam nhạt. Sau hai ngày làm việc, chúng tôi cảm thấy tự hào về thành quả của mình. Căn nhà trở nên ấm cúng và trang nhã hơn, sau đó chung tôi tự làm đồ ăn và chén sạch. Hôm đó, cô ấy ở lại cùng tôi, được một lúc thì người nhà cô ấy gọi điện, hình như là anh trai cô ấy. Hỏi xem tình hình và dặn dò
- Biết rồi mà, em ở nhà bạn, là con gái. Anh nhìn xem!
- Ngày mai em về, anh lo làm việc đi, em cúp đây.
Tôi đứng ở phía cửa phòng tắm, trộm nhìn cô ấy. Thấy ánh nhìn của tôi quá chăm chú, cô ấy bất đắc dĩ than với tôi:
- Anh tớ là một ông chú cổ lỗ sĩ, mới hai mươi bảy tuổi đầu mà ăn nói như ba tớ vậy!
- Anh cậu là đang lo lắng cho cậu!
- Tớ biết! Nhưng thật phiền phức. Chợt ánh mắt của cô ấy lóe lên và quay sang nhìn tôi khiến một cơn rùng mình ập tới.
- Tớ nghĩ anh tớ cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi nhưng lại chẳng tìm được đối tượng phù hợp. Biết đâu cưới vợ xong anh ấy sẽ thôi cằn nhằn tớ thì sao! Nhi, tớ thấy cậu phù hợp nhất!
- Phụt! Cậu.. tào lao!
- No! Cậu nhìn xem, anh trai tớ là một người rất soái nha!
- Không nhìn!
- Nhìn đi mà~~
- Không!
- Cậu không thương tớ, thật nhẫn tâm mà~
* * *!
- Đưa đây! Tôi bất đắc dĩ nói.
- Hì hì. - Người nào đó vui vẻ dâng chiếc điện thoại cho tôi, cả ánh mắt lẫn khuôn mặt đều hiện lên ba chữ: CẦU MAU XEM!
Trong ảnh chụp ba người, một là cô bạn tôi, hai người còn lại mặc comple đứng hai bên. Ai cũng cười rất tươi, nhưng có một người làm trái tim tôi chấn động, bèn hỏi Minh Thư:
- Người mặc comple đen là gì của cậu?
- Hả? Đâu cơ, à! Đây là một người bạn của anh tớ. Có vẻ đẹp trai hơn anh tớ nhiều, còn tốt tính nữa. Sao vậy?
- Không có gì! Trả cho cậu, tớ không hứng thú lắm.
- Hả? Với ai?
- Anh cậu!
- Vậy cậu hứng thú với cái gì hả? Anh tớ đẹp như thế mà còn không hứng thú, chẳng lẽ cậu định yêu con gái sao?
Không nói nhiều, một cái gối đáp thẳng xuống mặt người nọ khiến cô ấy la ầm lên nói tôi ác độc. Tôi cũng thật bó tay với cô ấy.
Dù sao.. tôi cũng sẽ không nói với cô ấy rằng trái tim tôi đã bị một người nắm giữ mất rồi!
Mãi sau này tôi mới biết, thật ra hôm đó cô bạn tôi đã nhận ra sự khác thường của tôi. Lúc nghe cô ấy nói, tôi đã không kìm được mà thốt lên:
- Tại sao cậu biết?
Cô ấy mỉm cười ranh mãnh, nói với tôi: "Có hai thứ mà con người ta không thể che dấu. Một là say, hai là khi yêu". Cậu biết không, ánh mắt cậu đã nói lên tất cả!
Tôi thầm cảm phục sự tinh tế của cô ấy, nhờ vậy mà chúng tôi mới có thể trở thành bạn thân cho tới bây giờ!
Còn tiếp.
Tác giả: Linda Yến
Link thảo luận: Các tác phẩm của Linda Yến
Chương 1:
"Bạn biết đó là yêu khi bạn thật sự mong muốn người ấy hạnh phúc, dù cho bạn không phải là một phần tạo nên niềm hạnh phúc ấy!"
Julia Roberts
Rất lâu về trước, tôi không phải là một cô nàng luôn theo đuổi những triết lý sống như hiện tại, bởi tôi cho rằng đó là thứ triết lý vớ vẩn của những kẻ thích ảo tưởng và cố lên mặt cho mình có cái quyền để dạy đời người khác, tôi sống một cuộc sống nổi loạn, bạo ngược và hơn cả đó là sự cô độc!
Haizz! Những tưởng.. yêu thương là một thứ gì đó quá xa vời, nó dường như tồn tại ở một thế giới khác! Song song với tôi nhưng lại chẳng bao giờ chung đường, chung hướng.
Nhưng có lẽ, tôi đã lầm! Đã lầm ngay từ khi con người ấy xuất hiện, phá tan mọi rào cản, lột bỏ mọi phòng bị của tôi, dùng sự nhiệt thành đến mức bỏng rát của anh ấy thiêu đốt trái tim tôi và khi đó! Tôi biết mình đã thua không còn một manh giáp..
Tôi gặp anh vào một buổi sáng đầu xuân của buổi tiết thanh minh, anh đi tảo mộ cha mẹ anh. Còn tôi, lại đi tảo mộ một người xa lạ nhưng đã luôn đối xử với tôi rất tốt, giờ người ấy đã chết mà tôi thậm chí chỉ mới biết tên, thật nực cười biết bao! Có lẽ do tôi thiếu hụt sự ấm áp nên chỉ cần người ta quan tâm tôi một chút thì tôi liền nhớ mãi không quên?
- Người xưa nói: "Quá tam ba bận", đây đã là lần thứ ba chúng ta gặp nhau! Có thể xem như là duyên không nhỉ?
- Anh là.. ai?
- À xin lỗi vì đã không tự giới thiệu. Anh tên Văn Thành, đây là phần mộ của cha mẹ anh, còn em? - Người thanh niên có vẻ mặt bối rối, nụ cười gượng gạo của anh có phần làm người ta thấy thiện cảm và không mất lịch sự.
Rất đẹp!
- Đây.. là mộ của một người xa lạ..
- Xa lạ? Vậy tại sao em lại đến thăm? - Anh ngạc nhiên hỏi.
Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nói: - Bởi đó là người duy nhất đối xử tốt với tôi. Ông là một nhà hảo tâm, tên là.. Văn Phúc?
- Xin.. xin lỗi! - Anh có vẻ càng áy náy hơn
- Không sao!
Khẽ mỉm cười trấn an anh, thắp xong nén nhang tôi cầm chiếc túi xách, nhẹ nhàng gật đầu anh và nhanh chóng đi khỏi nghĩa trang. Ngồi trên chiếc taxi, từng hình ảnh lướt qua đôi mắt. Êm đềm, tĩnh lặng và buồn chán đến cực điểm! Phải chăng, sau khi tôi mất cảnh tượng sẽ là như thế này?
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh! Dù theo lời anh nói, chúng tôi đã ba lần gặp nhau nhưng đối với tôi, ngày hôm nay anh mới chính thức bước vào sinh mệnh của mình.
Buổi chiều ở Hà Nội thật ảm đạm, bầu trời âm u, kết thành những tầng mây u tối, giọt mưa phùn trắng xóa một mảng, bao trùm khắp! Lòng tôi lúc này như mặt hồ tĩnh lặng bởi một cục đá nhỏ mà xuất hiện vài đợt sóng nhỏ. Chiều! Chiều rồi, một chiều êm ả như ru. Ánh đèn đường đang dần được bật lên để chống lại cái u tối đang cố xâm chiếm mọi ngõ ngách. Nhìn kìa! Người mẹ đang cố dùng vạt áo của mình để che cho đứa con nhỏ vẫn đang vui cười. Bé con nào có hiểu nỗi đau của người mẹ? Mẹ em đang lo lắng rằng em sẽ bị ốm còn em thì vẫn vui tươi vì được tắm mình trong cơn mưa phùn ảm đạm. Hai mẹ con vội tìm một nơi nào đó để trú tạm. Và nhìn kìa, những ánh đèn ấm áp từ những khung cửa sổ nhỏ của tòa chung cư! Tất cả hệt như một chùm sáng soi rọi trái tim của những con người tha hương mãi đắm chìm trong bận rộn, khiến họ bất giác quay đầu lại nhìn. Thật là.. ấm áp đến mức có chút chói mắt! Khẽ nở một nụ cười mỉm trên môi. Bất chợt tầm nhìn của tôi bị che khuất, mắt tôi đã bị ai đó bịt lại, thật ấm áp! Tôi thầm nghĩ.
Đang lúc chuẩn bị kéo tay người nọ ra thì một giọng nói trầm ấm cất lên:
- Trong cùng một ngày chúng ta đã gặp nhau hai lần, cái này gọi là gì? Trùng hợp?
Tôi không đáp, bởi cũng chẳng biết có nghĩa lý gì. Ngày hôm nay, tôi chỉ gặp có một người, chắc chắn là anh. Thật ấu trĩ!
Thấy tôi không trả lời, anh ngượng ngùng bỏ tay xuống. Lúc này, tôi có cơ hội được ngắm nhìn anh rõ hơn! Khuôn mặt tuấn tú với nụ cười khiến người ta.. an lòng. Không tệ! Tôi thầm nghĩ.
- Tại sao em lại ngồi đây?
- Tại sao tôi lại không được ngồi đây?
- Hả?
Nhìn bộ dạng không biết nói sao của anh khiến tôi thấy có chút buồn cười. Khẽ vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, anh hiểu ý và mỉm cười với vẻ biết ơn ngồi xuống bên cạnh tôi.
- Vào mỗi dịp đi tảo mộ xong, tôi lại thích tìm một chỗ có phong cảnh đẹp và ngồi ngắm nó. Có người từng nói tôi là một cô gái mơ mộng nhưng tôi lại không cho là vậy!
- Vậy em cho là như thế nào? - Anh cười thích thú nhìn tôi
- Không biết!
- Không biết vì bản thân mình không muốn biết hay em cho là mình không cần phải cố gắng vì một điều gì đó?
Một giây kinh ngạc thoáng qua, sau đó đã bị tôi nhanh chóng che lấp bằng sự bình tĩnh giả tạo thường ngày.
- Có lẽ là.. vế sau!
Một khoảng không bao trùm xung quanh chúng tôi. Anh im lặng, tôi cũng chẳng buồn lên tiếng, chúng tôi cứ vậy mà ngắm nhìn cảnh vật. Thật lâu sau đó, anh nói một câu nói mà tôi vẫn còn lưu giữ đến tận bây giờ, anh nói:
- Đừng cố gắng bám lấy sự yêu thương từ người khác mà hãy tự tạo ra hạnh phúc của riêng mình!
Ánh mắt của anh, nụ cười của anh, là sự thông cảm, sự thấu hiểu, nguồn động viên đối với tôi. Tựa như viên trân châu phát ra thứ hào quang đẹp đẽ giữa màn đêm vô tận. Tôi không biết rằng anh đã rời đi nhưng đã kịp nhận ra một giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi đã khóc!
Lần thứ hai gặp mặt, tôi đã bỏ lỡ anh!
Chín giờ tối hôm đó, tôi về nhà! Nằm trên chiếc giường màu xám cùng màu với chiếc rèm cửa, lòng tôi chợt trở nên nặng trĩu. Có lẽ, tôi cần một drap giường mới, rèm cửa mới và cả.. quần áo nữa?
Câu nói của anh vẫn còn văng vẳng bên tai tôi. Nó nhắc tôi nhớ lại, thì ra bản thân mình luôn thụ động trong mọi thứ, luôn tìm kiếm sự quan tâm, khao khát được yêu thương từ người khác và sẽ cảm thấy không vui khi không được đáp lại. Việc cứ mãi tìm những câu hỏi vốn đã không thể trả lời trong quá khứ khiến bản thân dần trở nên lạc lõng vì không tìm thấy đáp án, dần dà tôi không còn muốn cố gắng vì một điều gì nữa. Tôi đã cố tìm câu trả lời nhưng vô vọng, vậy cố gắng cho tương lai để làm gì? Có đáng không?
Anh khiến tôi phải suy nghĩ lại. Phải! Tôi đã không chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chính mình, đã đến lúc phải thay đổi! Tự nhủ như thế và tôi mang những dự định ấy vào trong tiềm thức, đêm đó là đêm đầu tiên trong suốt mười lăm năm tôi không gặp ác mộng. Thật kì diệu!
Trong suốt một tuần sau đó, tôi đã đi mua những vật dụng cho ngôi nhà, tạo cho nó thêm chút sức sống. Hồi hộp gọi cho một người bạn mà tôi đã quen năm năm nhưng chỉ là xã giao (có lẽ là do tôi nghĩ). Thật bất ngờ, cô ấy đã vui vẻ đồng ý, hứa sẽ mang vài món ăn ở quê hương cô ấy sang cho tôi. Tôi cảm thấy bầu trời hôm nay thật đẹp và lòng mình nhẹ nhõm. Phải chăng là do sự chủ động với cuộc đời đã đem lại niềm vui cho tôi? Một sự thay đổi nho nhỏ nhưng rất thú vị!
- Cậu muốn tớ giúp như thế nào đây Nhi? - Cô ấy hỏi
- À! Giúp mình sơn lại phòng khách và phòng ngủ, thay rèm cửa và trang trí. Có nhiều quá không?
- Không nhiều! Bởi đây là lần đầu tiên cậu nhờ tớ mà, nên tớ sẽ không đòi tiền công đâu! - Cô ấy nháy mắt tinh nghịch
- Cám ơn cậu! - Tôi mỉm cười, chân thành biết ơn cô ấy.
Chúng tôi đã sơn lại tường, màu vàng nhạt tạo cảm giác ấm áp cho căn phòng cung với một bình hoa đỗ quyên xinh đẹp, làm sáng bừng cả căn phòng. Chúng tôi cũng đã thay rèm cửa thành màu trắng hoa văn chìm nhẹ nhàng cùng bộ drap giường màu xanh lam nhạt. Sau hai ngày làm việc, chúng tôi cảm thấy tự hào về thành quả của mình. Căn nhà trở nên ấm cúng và trang nhã hơn, sau đó chung tôi tự làm đồ ăn và chén sạch. Hôm đó, cô ấy ở lại cùng tôi, được một lúc thì người nhà cô ấy gọi điện, hình như là anh trai cô ấy. Hỏi xem tình hình và dặn dò
- Biết rồi mà, em ở nhà bạn, là con gái. Anh nhìn xem!
- Ngày mai em về, anh lo làm việc đi, em cúp đây.
Tôi đứng ở phía cửa phòng tắm, trộm nhìn cô ấy. Thấy ánh nhìn của tôi quá chăm chú, cô ấy bất đắc dĩ than với tôi:
- Anh tớ là một ông chú cổ lỗ sĩ, mới hai mươi bảy tuổi đầu mà ăn nói như ba tớ vậy!
- Anh cậu là đang lo lắng cho cậu!
- Tớ biết! Nhưng thật phiền phức. Chợt ánh mắt của cô ấy lóe lên và quay sang nhìn tôi khiến một cơn rùng mình ập tới.
- Tớ nghĩ anh tớ cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi nhưng lại chẳng tìm được đối tượng phù hợp. Biết đâu cưới vợ xong anh ấy sẽ thôi cằn nhằn tớ thì sao! Nhi, tớ thấy cậu phù hợp nhất!
- Phụt! Cậu.. tào lao!
- No! Cậu nhìn xem, anh trai tớ là một người rất soái nha!
- Không nhìn!
- Nhìn đi mà~~
- Không!
- Cậu không thương tớ, thật nhẫn tâm mà~
* * *!
- Đưa đây! Tôi bất đắc dĩ nói.
- Hì hì. - Người nào đó vui vẻ dâng chiếc điện thoại cho tôi, cả ánh mắt lẫn khuôn mặt đều hiện lên ba chữ: CẦU MAU XEM!
Trong ảnh chụp ba người, một là cô bạn tôi, hai người còn lại mặc comple đứng hai bên. Ai cũng cười rất tươi, nhưng có một người làm trái tim tôi chấn động, bèn hỏi Minh Thư:
- Người mặc comple đen là gì của cậu?
- Hả? Đâu cơ, à! Đây là một người bạn của anh tớ. Có vẻ đẹp trai hơn anh tớ nhiều, còn tốt tính nữa. Sao vậy?
- Không có gì! Trả cho cậu, tớ không hứng thú lắm.
- Hả? Với ai?
- Anh cậu!
- Vậy cậu hứng thú với cái gì hả? Anh tớ đẹp như thế mà còn không hứng thú, chẳng lẽ cậu định yêu con gái sao?
Không nói nhiều, một cái gối đáp thẳng xuống mặt người nọ khiến cô ấy la ầm lên nói tôi ác độc. Tôi cũng thật bó tay với cô ấy.
Dù sao.. tôi cũng sẽ không nói với cô ấy rằng trái tim tôi đã bị một người nắm giữ mất rồi!
Mãi sau này tôi mới biết, thật ra hôm đó cô bạn tôi đã nhận ra sự khác thường của tôi. Lúc nghe cô ấy nói, tôi đã không kìm được mà thốt lên:
- Tại sao cậu biết?
Cô ấy mỉm cười ranh mãnh, nói với tôi: "Có hai thứ mà con người ta không thể che dấu. Một là say, hai là khi yêu". Cậu biết không, ánh mắt cậu đã nói lên tất cả!
Tôi thầm cảm phục sự tinh tế của cô ấy, nhờ vậy mà chúng tôi mới có thể trở thành bạn thân cho tới bây giờ!
Còn tiếp.
Chỉnh sửa cuối: