Hazzz.. Nhà cô vốn nghèo khó, lại còn ở nơi núi non hẻo lánh, đáng lẽ bây giờ cô đã là học sinh lớp 12 rồi, nhưng trời không cho cô cơ hội đó, vì nhà quá nghèo, ngay cả trường làng nhỏ bé cô cũng học không nổi, thế nên đành nghỉ học đi hái rau phụ mẹ bán lấy tiền. Cha cô vì mắc bệnh mà phải ở nhà dưỡng thân, có thể nói, đồng tiền chính trong gia đình bây giờ là cô làm ra.
Khổ hết sức khổ mà.
Nhiều lúc suy nghĩ, bộ dạng mình cũng dễ thương, lùn nhưng phụ tùng của Nhật, có nên đi làm kĩ nữ như thời xưa không ta, nhưng nghĩ lại cũng thôi, cô cũng muốn có tấm chồng đàng hoàng.
Hôm nay cũng như mọi ngày, đáng lẽ ra sẽ có mẹ cùng cô đi hái rau, nhưng vì hôm qua bán vẫn còn ế nhiều quá nên sáng sớm mẹ đã đem số rau hôm qua ra chợ bán tiếp, nếu lát sau cô hái xong sẽ đem ra.
Nhìn nguyên khu rừng mà cô thường hái phía trước, hôm nay chỉ có một mình nên cô cũng cảm thấy sợ lắm, nhưng vì tiền. Cố lên!
Đi đến phía trước để hái thì cảm thấy kì lạ, rau hôm nay lại ít đến vậy, chẳng lẽ.. có người bẻ trộm.
Vì đây là khu rừng hoang nên bất cứ ai cũng có thể hái được, nhưng nghề nào cũng là nghề, những người trong nghề hái rau bán giống mẹ con cô cũng biết quy luật. Ai đến khai hoang làm đường mòn vào trước thì khu đó là của người đó, ai lại làm vậy.
Thở dài, hôm nay ít rau đến vậy, tiền đâu mà ăn. Cô hướng mắt về phía trước, nơi đó là nơi sâu nhất trong rừng, chẳng ai vào đấy làm đường mòn để hái, nhưng trong đó chắc sẽ có rất nhiều.
Cô dốc hết can đảm đi vào trong, quả thật rất nhiều.
Cô cười tươi rồi tay hái lia lịa, miệng vu vơ vài bài hát thiếu nhi.
Sâu mãi sâu mãi, rồi đột nhiên cô chân cô đạp vào một thứ gì đó dài dài, to to, cô tái mặt nhìn xuống, Oa.. một con rắn, à không, một nùi rắn..
Vì sống nơi rừng núi nên cô cũng chẳng sợ gì chúng, còn thấy thích, sẽ có thể lấy chúng bán có tiền, nhưng điều cô thắc mắc chính là.. chúng nó hợp tổ dân phố hay sao mà đông vậy?
Cô tiến về phía trước, nên xuất phát nguồn gốc của mấy con rắn, thì nghe được tiếng động nào đó rất kì lạ "oằn oằn, hư hư" nghe như tiếng thở.
Cô lấy cành cây gẩy bớt rắn ra, đừng hỏi vì sao cô không sợ bị cắn, vì trên người cô đã bôi vôi rồi, thứ mà rắn rất kỵ, chứ chúng nó độc như vậy, ai mà chẳng sợ.
Khi đẩy rắn ra bớt nơi tập trung thì cô bất ngờ, hốt hoảng kêu to "Aaaaaaaoaaa", thứ cô thấy trước mắt là gì đây.
Một người đàn ông râu dài, da có vẻ trắng, tóc dài rối bù, chỉ quấn trên người miếng vải ngay lưng, đang ngồi trong cái hang được cây cối che lại, bình tĩnh.. ăn sống con chim.
Tay che miệng, hốt hoảng không nói nên lời, mấy con rắn độc cứ quấn quýt bên người anh ta, như kiểu sợ anh ta tức giận.
Đây là hiện tượng gì đây, người rừng sao?
Tên người rừng kia phát hiện ra cô, ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn cô, nhe hàm răng dính đầy máu ra dọa dẫm cô.
Ôi ghê quá, hắn làm cô sợ đến phát khóc rồi ngất đi. Trong lòng vẫn hoảng hốt.
Khi tỉnh vậy, mơ màng mở mắt, không biết mình đang ở đâu, nhìn về phía mặt trời.. ôi chết trưa rồi.
Cô quay qua kiếm cái rổ rau thì vô tình chạm mắt với sinh vật nào đó, bỗng nhiên chợt nhớ, chim.. ăn chim.
"Ôi ôi má ơi, tránh xa tôi ra, không được đến gần tôi. Huhu.." Cô lại hốt hoảng.
Anh ta dường như chẳng có hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt luôn nhìn ổ bánh mì đang treo bên người cô, thèm thuồng.
Cô phát giác ra được hắn không có ý làm hại mình, nhưng hình như.. hắn đói.
Chẳng phải vừa mới ăn con chim sao? Cô tiếc nuối đưa ổ bánh mì cho hắn, sáng này mẹ mới mua cho cô đem đi mà.. tiếc quá.
Hắn nhận được thứ mình muốn liền chụp tới, ăn nhồm nhoàm như một đứa trẻ.
Ôi, chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Hắn là ai? Từ đâu đến?
Nhưng.. hắn cũng thật tội nghiệp!
Về được đến nhà lòng như có lửa, trong đầu suy nghĩ đến việc vừa mới xảy ra trước mắt mình.
Sau khi cho hắn cái bánh mì, thì cô kịp chụp lấy thời gian mà nhanh chóng chạy đi, cứ nghĩ là sẽ không thoát, không ngờ hắn cho cô chạy mà không đuổi theo.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần đem ra chợ cho mẹ bán, tất nhiên sẽ nhận được một màn chửi, nhưng cô bây giờ còn quan tâm gì đến những tiếng chửi đó nữa, chỉ nghĩ đến người đàn ông kỳ lạ kia thôi.
Vừa suy nghĩ đến đã rợn óc gáy, nhưng phải dừng suy nghĩ ở đây thôi. Vì cô còn rất nhiều việc phải làm.
* * *+_____
Trải qua một ngày mệt mỏi với đám ruộng nhỏ sau nhà, cuối cùng cô cũng được đặt lưng xuống giường, đầu óc định suy nghĩ về chuyện đó, cô vỗ vào đầu mình một cái "bốp", chỉ muốn tự làm hại đầu óc mình thôi.
Vì quá mệt mỏi nên cô cũng không nghĩ suy gì được lâu, liền ngủ mất.
Vốn là đứa chẳng bao giờ có giấc mơ, nhưng điều kỳ lạ hôm nay lại đến.
Trong cơn mơ, cô thấy một người đàn ông đang ngồi cặm cụi ngậm ổ bánh mì, dù bánh chỉ còn rất nhỏ nhưng vẫn không dám ăn vào bụng. Dù đứng từ xa nhưng cô vẫn thấy rõ nét tội nghiệp.
Cô bước lại gần người đàn ông đó và chợt giật mình tỉnh giấc, khi phát hiện người đàn ông đó chính là.. người đàn ông trong rừng mà cô gặp lúc sáng nay.
Mồ hôi rơi khắp khuôn mặt vì hoảng hốt.
Cô từ từ lấy lại nhịp thở bình thường rồi suy nghĩ.
Thật sự là chẳng muốn gặp lại hắn một lần nào nữa trong cuộc đời, nhưng cô xác định được hắn chính là con người.
Hướng dẫn gây ra thương tích gì cho cô, dường như cũng chẳng muốn làm hại đến cô.
Nhưng mà.. sợ.
Thế là nguyên đêm đó thức trắng, chỉ vì một suy nghĩ.. có nên giúp hắn hay không?
Đến sáng hôm sau vẫn như thường thường lệ, cô xách vỏ lên rừng hái rau, mang theo đôi mắt đen như gấu trúc.
Cầm ổ bánh mỳ và chai nước trong tay, cô ngập ngừng đắn đo rồi tiếp tục đi sâu vào trong.
Đến đúng cái nơi bắt đầu của mấy con rắn đó, từ xa cô đã thấy hắn ngồi co ro bên bầy rắn độc.
Cô lấy hết can đảm để đến gần hắn, như phát hiện được người, hắn rầm rừ dữ tợn.
Cô đưa đến cho hắn cái bánh mì và chai nước, hắn nhìn cô trân trân rồi chụp lấy, ngấu nghiến rất nhanh.
Cô hết hồn lùi về sau mấy bước rồi nhìn vào đôi mắt sắc bén của hắn, đáng thương thật.
Đang ăn hắn "khọt khọt" mấy cái ra vẻ khó chịu rồi nhìn cô bằng ánh mắt hung hăng, như kiểu cô hại hắn.
Biết là hắn đã mắc nghẹn, nhanh chóng tháo nắp chai nước rồi đưa cho hắn, hắn không tin tưởng nhìn cô, cô gấp gáp, "Không nhanh uống sẽ chết đó!"
Nhìn vào đôi mắt hỗn loạn và chân thật của cô, hắn tin tưởng lần nữa.
Cầm chai nước uống vào, nhẹ hết cả người, hắn nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ hơn rồi tiếp tục ăn nhanh.
Từ phía sau, cô vuốt lưng hắn, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh từ từ thôi, kẻo lại khó chịu."
Dường như nghe hiểu lời cô, hắn "Hừ hừ" mấy tiếng rồi ăn chậm lại, nhưng thật ra chỉ nhai nhẹ vài cái rồi nuốt trọn.
Nhìn hắn ăn xong cô đứng lên hái rau, trong tiếng thở dài.
Hắn nhìn cô một hồi rồi lại kéo cô ngồi xuống chỗ cũ, cô phản kháng nói: "Cho tôi đi hái rau sẽ có có tiền mua bánh mỳ ăn tiếp."
Hắn đột nhiên hái một cái đọt rau đưa cho cô rồi "hừ hừ", dường như muốn nói gì đó.
Cô suy nghĩ một hồi liền "a" một tiếng hiểu rồi.
Ý hắn nói là "Cái này hái ra tiền", cô nghĩ tương đương vậy.
Cô nhanh chóng trả lời: "Đúng rồi, nó chính là tiền."
Hắn đứng dậy làm cô bất ngờ, cô nghĩ hắn sẽ hái phụ cô, nhưng điều bất ngờ hơn nữa là hắn đưa tay lên trời rồi kêu "Hú hú" vài tiếng, cả hàng ngàn hàng triệu con rắn đã tập trung xung quanh hắn, như kiểu chờ cho nhiệm vụ.
Hắn nhảm nhảm như nói chuyện với chúng.
Rồi chợt có một con rắn to lại gần cô làm cô hốt hoảng, thì ra nó lấy cái vỏ của cô đi ra xa khu rừng từng con uốn mình lại như cái vỏ nhỏ, rồi dùng đuôi của nó hái đọt rau bỏ vào thân mình, khi nhiều thì chúng đem lại vỏ to của cô.
Oa, tuyệt quá, có lợi gớm nhỉ? Cô nhìn qua hắn bằng đôi mắt cảm kích, đưa tay ra định xoa đầu hắn thì hắn tránh rồi nhìn cô bằng đôi mắt phòng bị.
Cô cười vẫn liều mạng xoa đầu hắn: "Tôi không hại anh đâu."
Rồi sau đó cô đưa ra một quyết định mà không biết khi đến sau này nghĩ lại có hối hận không: "Từ nay tôi sẽ tạm nuôi anh!"
Lúc đấy cô không thấy mắt hắn có điềm ý gì.
Chỉ thấy nó chợt sáng.