~Tại nhà Rido~
- Phu nhân cố lên, sắp được rồi. -
- Phu nhân ra rồi, là một bé trai và một bé gái. -
- Oa oa oa-Tiếng khóc vang vọng khắp phòng, Diệc Hàn cảm nhận được hơi ấm liền hé mở đôi mắt của mình, ập vào mắt cậu lúc này chính là khuôn mặt hiền hậu của một người phụ nữ. Bất ngờ với sự xuất hiện của người phụ nữ và tiếng khóc của trẻ em Diệc Hàn bất ngờ nhận ra mình là một đứa trẻ vừa được sinh ra và bất ngờ hơn là Diệc Hàn trở thành anh trai sinh đôi của nữ chính Carol trong truyện nữ hoàng Ai Cập và có tên là Solran. Sau một hồi suy nghĩ Diệc Hàn đã chấp nhận sự thật và chìm vào giấc ngủ, vì vừa mới sinh nên cơ thể cậu còn khá yếu, cậu thầm nghĩ-thân thể này có lẽ cần điều dưỡng thêm-
* * * 10 năm sau ----------------------
- Anh Solran, anh mai sau muốn học ngành gì? -Carol hướng Diệc Hàn hỏi.
- Có lẽ là ngành kinh doanh đi. Còn em muốn học ngành gì? -
- Em sẽ học ngành khảo cổ. -carol hướng người anh của mình cười nói.
- Tình tiết truyện vẫn đi đúng hướng dù có sự xuất hiện của mình. -Diệc Hàn nghĩ thầm, trước giờ Diệc Hàn luôn coi carol là em gái mình và dốc lòng bảo vệ cô bé, từ khi cậu bắt đầu nhận thúc được mọi thứ xung quanh, cậu liền tự tạo ra cho chính mình một thế lực riêng để bảo vệ carol, cậu sẽ bảo vệ cô bé một đời chu toàn (lời độc thoại của con tác giả: Lúc trước anh còn gọi người ta là con bánh bèo vô dụng đó ca ca ak
* * * 6 năm sau ---------------------
- Các em thật là những người may mắn, vừa được xem, vừa được chạm vào các di tích lịch sử. Chẳng bù cho thầy ngày xưa thầy chỉ được đọc qua sách vở. -
- Thầy nói chán chưa? -Diệc Hàn trầm giọng lên tiếng
- Solran, em có thể cho thầy nói hết được không? -thầy Brown nhăn nhó hướng Diệc Hàn nhìn lại nói.
- Thầy thực không chán khi nói đi nói lại câu đó cả chục lần? -Diệc Hàn vẫn bình tĩnh nhìn qua thầy Brown nói
- Anh Solran, anh cứ kệ thầy đi. Dù sao thì nó cũng không dài lắm đâu. -Carol cười nhẹ rồi lên tiếng.
- Hai anh chị giỏi quá rồi phải không? Lúc nào cũng trêu chọc ông già này. -Thầy Brown hừ lạnh lên tiếng.
- Thầy bớt giận, giận nhiều già mau lắm. Sẽ mất đi dáng vẻ uy phong của thầy đó. -carol che miệng cười gian rồi lên tiếng, trong lòng cô nghĩ thầm- Thầy già rồi còn đâu mà uy với chả phong-
- Mà sao em ở đây vậy Solran? -Thầy Brown dời tầm mắt sang Diệc Hàn.
Đáp lại ánh mắt của thầy Brown cậu nói- Em muốn đến tham quan lăng mộ và xem Carol có học hành chăm chỉ không thôi. -
- Thầy ơi chữ cổ này nghĩ là gì ạ? -Carol nhìn vào tấm phù điêu
- Đó không phải là chữ, đấy là dấu hiệu hoàng gia đó. -Thầy Brown đáp
- Carol lại chạy đâu rồi? Vừa mới thấy ở đây mà. -Diệc Hàn đồng dạng nhìn vào tấm phù điêu bỗng nhớ ra điều gì đó liền bất giác quay lại, cậu hướng đôi mắt lo lắng của mình tìm carol, giây phút bóng dáng của carol lọt vào mắt cậu cậu đã thả lỏng được trái tim mình nhưng trái tim cũng căng cứng khi cậu nhận ra carol đang treo ngược chính mình xuống giây phút đó làm cậu thực muốn chạy tới kéo cô bé lên mà đánh cho một trận vì tội bướng bỉnh, nhưng cậu không làm được giây phút này cậu chỉ biết nhắc nhở cô cẩn thận vách núi nguy hiểm.
Nhận thấy anh trai mình lo lắng carol chỉ cười nhẹ và trả lời- Vâng ạ. Anh chờ em xem nốt mấy ký tự này đã. -ngay lúc nhìn thấy nụ cười của carol, trái tim Diệc Hàn buông lỏng, ánh mắt lo lắng của cậu cũng bớt đi được vài phần.
- Sao cậu liều thế Carol? -Jimi hét lên
- Từ từ đợi tớ đọc xong cái đã. -carol nghe thấy tiếng hét liền bỉu môi nói. Jimi nhìn thấy hành động dễ thương của carol liền phì cười, đưa tay ra - Đưa tay đây để tớ kéo cậu lên-
- Cẩn thận không tớ té bây giờ-carol đưa tay cho jimi.
* * * tua nhanh ----------
- Cuối cùng cũng lên được rồi. -Jimi chật vật thở ra nhìn carol đang đứng nhìn cậu- Giờ thì bỏ tay ra được chưa? -carol nhìn jimi rôid lại nhìn đến bàn tay của mình bị nắm đến đỏ thầm nghĩ-tên Jimi này lực đâu mà lớn quá chừng nắm thực đau quá ah-
- Oái. -jimi nhìn bàn tay của carol bị mình nắm đó liền bỏ ra
- Carol, Solran ơi. -carol nghe tiếng gọi của anh Rodel liền mặc jimi xoay người chạy đi. Thấy được anh trai mình liền cười hỏi- Chuyện gì vậy anh Rodel. -
Rodel nhìn thấy carol hớt hải chạy tới liền phì cười nói- Theo anh đến thung lũng vương gia ngay chúng ta vừa tìm thấy một hầm mộ. -
- Rất có thể đó là một ngôi mộ của một vị pharaoh từ ngày xưa ấy. -Rodel nói tiếp
- Một pharaoh thời cổ đại? -Carol ngạc nhiên, mắt cô bé ánh lên vẻ háo hức chạy đi kể với mọi người khiến ai cũng vui mừng chỉ riêng Diệc Hàn lúc này lại lâm vào trầm mặc, thấy vậy Carol hỏi-Solran anh bị sao vậy? -
Diệc Hàn bị Carol lôi ra khỏi suy nghĩ của chính mình liền trả lời-không.. không có gì, không phải em nói là anh rodel sẽ đưa ta tới hầm mộ sao hử giờ còn không mau đi? -Carol nghe anh trai mình nhắc nhở liền luống cuống lôi kéo Diệc Hàn chạy tới chỗ Rodel, Diệc Hàn ngắm nhìn đứa em gái bảo bối của mình lại một lần nữa lâm vào trầm tư-Vậy là mọi chuyện đã bắt đầu. Carol anh sẽ bảo vệ em-
Chapter 2 đến đây là ết cảm ơn mn đã đọc chuyện của mình ạ