

Xứ sở không có mùa thu
Tác giả: Cánh Rêu
Thể loại: Tản văn
(Nguồn ảnh: Unsplash)
* * *
Tác giả: Cánh Rêu
Thể loại: Tản văn

(Nguồn ảnh: Unsplash)
* * *
Đã tháng Mười rồi, tiết trời ở những vùng đất ôn đới hẳn đã sang thu. Văn học nói sao nhỉ? Sẽ có mảng xanh trong văn vắt, khí trời khẽ khàng lạnh, mây trắng bồng bềnh đong đưa, và những đệm lá đỏ cam êm ái, mơ màng.
Ở đây, thành phố Sài Gòn nơi tôi sinh ra và lớn lên, xứ sở nhiệt đới chỉ có hai mùa mưa nắng, lại không có được sự chuyển mình kì diệu đó. Chỉ có màn mưa rào tầm tã hoặc khung trời chói chang nắng vàng. Mỗi khi cơn mưa tới, gió đẩy rát cả da, đau cả mắt. Mỗi khi nắng vươn mình, cũng lại bỏng da, cũng lại chói mắt. Mỗi khi vừa mưa vừa nắng là y như rằng tiết trời ẩm ương khó ở vô cùng.
Tháng Mười là tháng những bài kiểm tra giữa kỳ dồn dập kéo tới. Tháng Mười là tháng chuẩn bị tâm lý bước vào những tháng cuối năm bận rộn trăm công ngàn việc. Tháng Mười cũng là tháng mà những cơn mưa giăng mù lối đi, dòng nước cuốn trôi đi phần còn sót lại của tinh thần hào hứng, phóng khoáng của mùa hè. Tháng Mười cũng là tháng mà trẻ con nao nức chờ đợi đến đêm Trung Thu, để rồi đến lúc được cùng bè bạn rước đèn thì trời lại mưa như trút.
Ghé vào bên ghế trong công viên sau mưa, tiết trời mát mẻ, thoáng đãng, ngọn gió miên man cuốn hơi nước xoa dịu làn da khô thốc bám đầy bụi bặm trên đường đời. Cầm theo một quyển sách yêu thích, hít một hơi thật sâu vào lồng ngực rồi tận hưởng một buổi chiều dịu êm một mình cùng áng văn hay.
Bước vào một quán cà phê nào đó, với ánh đèn vàng khiến mọi thứ trở nên đẹp đẽ hơn, ngay lập tức một cảm giác tĩnh lặng dậy lên tự đáy lòng tôi, nhất là khi cánh cửa vừa khép lại sau lưng. Tiếng mưa trút như thác xuống vang dội lên, chỉ cách một cánh cửa thôi mà như thể mình đã đặt chân vào một thế giới xa lạ.
Đến bên cửa nhà người yêu, tự dưng mênh mang hồi tưởng lại cũng một ngày mưa vội vàng người ấy đến bên rồi ngỏ lời yêu. Tình cảm giữa chúng tôi cũng giống như những cơn mưa vậy. Mây đen vần vũ ầm ỳ chờ đợi, một khi đã quá đong đầy sẽ vỡ bung, tuôn trào, buông rơi những níu giữ của ngọn mây lạc lõng.
Nhoài mình qua những sợi leo trong vườn, mở thật to mắt nhìn xuyên qua kẽ lá, để thấy mặt trời chói chang, rực rỡ, ấm nóng sau cơn mưa đêm tầm tã. Chưa hẳn thoát khỏi cơn mê ngủ, nhưng tâm hồn lại tỉnh táo như chưa bao giờ ngủ quên trong giấc mộng chập chờn những toan tính mưu sinh.
Lang thang khắp phố phường tìm kiếm những điều trái tim vẫn kiếm tìm, nhịp sống Sài Gòn vẫn nhộn nhịp như vậy, vẫn đầy sức sống giữa bộn bề lo toan cho tương lai sắp tới, bất chấp tiết trời đỏng đảnh, bất chấp mọi sóng gió, khó khăn trên đường đời.
Dù bầu trời không trong xanh, dù mây đen ngùn ngụt kéo tới, dù nắng dù mưa thất thường, nhưng trong trái tim người con Sài thành vẫn luôn có một mùa thu đầy mong nhớ. Là những ngày dài mây đen che khuất cỗ xe Mặt Trời, là những đêm ròng lặng ngắm màn nước lạnh căm thả tung mình trong không trung, là những khoảnh khắc giao ngày lặng thinh chờ nghe giọt mưa róc rách trong từng kẽ lá.
Là khi nhớ ai đó thân thương, thì sẽ nhớ đến mùa thu ở xứ sở này, xứ sở không có mùa thu.
Hết.
Chỉnh sửa cuối: