Từng giọt nước bỏng rát rơi xuống cuống họng, vị cay xộc thẳng lên mắt khiến nước mắt sinh lí của Lục Thanh Thất tràn ra, lăn dài trên hai gò má. Tên súc sinh đó thật không đáng để yêu thương, đáng nhẽ cô phải sớm nhận ra điều đó. Hắn vốn là một tên cặn bã, một tên tra nam không hơn không kém. Bên nhau mười năm, mười năm thành xuân của cô như bát nước đổ đi dồn hết dâng cho một tên tra đến không thể trả hơn như vậy, thật là rất lãng phí. Nếu có thể làm lại cô sẽ chính tay mình đập vỡ bát nước đó, cho dù nó rơi đầy đất cũng sẽ không để một giọt lọt vào tay hắn ta.
Lục Thanh Thất tay cầm chai rượu lắc lư dựa vào một tảng đá kế bên hồ nước, cả người toàn thân nhếch nhác không một chỗ lành lặn, bên cạnh là một loạt những hàng chai thủy tinh rỗng ruột nằm lăn lóc.
Vừa ngẩng đầu lên, cô chợt thấy một cậu bé lúc chìm lúc nổi giữa hồ giãy dụa như muốn kêu cứu lại bị nước tràn vào khoảng miệng sặc đến không cất nên lời. Thế nước không giảm mà cậu bé vẫn đang chới với, người lớn trên bờ nói cười vui vẻ lại không ai chú ý tới đứa trẻ xấu số. Đứa bé đang dần đuối sức, lực giãy dụa dần giảm bớt, khi cậu bắt đầu chìm xuống Lục Thanh Thất hốt hoảng, đám người đó vẫn không có vẻ gì là sẽ xuống cứu người.
Lục Thanh Thất cắn răng nhảy xuống, dòng nước mắt lạnh ập tới khiến cho cô lấy lại chút tỉnh táo, hai mắt chịu đau mở to nhìn vào dòng nước.
Khi túm được vào tay đứa trẻ, cả người cô gần như muốn đóng băng lại, lạnh buốt. Sốt ruột kéo đứa bé ngồi lên mặt nước, cố gắng gọi chiếc thuyền cứu hộ gần nhất tới. Thuyền cứu hộ tới gần, chân Lục Thanh Thất có dấu hiệu chuột rút nhưng cô lại không để ý, dùng hết sức đẩy đứa bé lên thuyền, kế đó liền chìm xuống.
Lục Thanh Thất nhìn mặt nước ngày càng xa, nhìn bầu trời xanh rộng bao la phía trên mặt nước, dường như có nghe thấy tiếng người cứu hộ gọi cô, nhưng cô rất buồn ngủ, rất mệt.
Lục Thanh Thất từ từ nhắm mắt lại, hồi tưởng tới những điều bản thân đã trải qua, có đau khổ cũng có vui vẻ, còn có.. gia đình.
***
Tiêu Thừa An uể oải quấn một lớp khăn quanh hông bước vào hồ bơi trong nhà. Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, hắn đã phải rất vất vả, chật vật đến cỡ nào mới thoát khỏi mấy ả mê trai kia, giờ nên là phút giây thư giãn mới phải. Đưa tay đấm đấm bên vai đau mỏi, hắn bước vào trong nước, đang tính toán ngồi xuống thì bất chợt một người phụ nữ từ trong nước bỏ ra, Tiêu Thừa An đen mặt. Ai có thể nói cho hắn biết còn mụ này vào đây bằng cách nào hay không? Chẳng phải hắn đã khóa cửa phòng rất kĩ rồi hay sao?
Lục Thanh Thất ngơ ngác nhìn ngó bày trí của căn phòng trước mặt, ánh mắt dại ra. Đừng nói cô mất trí nhớ chứ, coi rõ ràng chỉ vừa mới cứu một bé trai, sau đó chuột rút, sau đó.. sau đó thì chìm xuống rồi. Lục Thanh Thất chợt bừng tỉnh, đừng nói cô chết rồi đi?
Tiêu Thừa An đen mặt nhìn người phụ nữ ngơ ngẩn đứng trong bể bơi nhà mình, "Cô là ai? Sao cô vào được đây?" Nói đến đây, hắn liền khó chịu, giọng điệu cũng trở nên cây nghiệt, "Cô có biết đây là đâu không hả? Đây là nhà tôi, cũng là nơi mà cái loại dân nghèo như cô không đặt chân tới nổi đâu có hiểu chưa? Khôn hồn thì biến khỏi trước mắt tôi nếu không đừng trách tôi ác."
Một phút yên lặng quá đi, Tiêu Thừa An phát điên nhìn người vẫn ngủ ngu ngơ ngơ trước mắt, dứt khoát quyết định lấy máy điện thoại ra gọi bảo vệ, ánh mắt nhìn Lục Thanh Thất sát ý lạnh thấu xương.
"Alo, các anh bảo vệ nhà tôi cái kiểu gì vậy, để cho một còn chuột to như vậy chửi vào nhà tôi, các anh không có mắt à, đều cho chó gặm hết rồi sao?" Dừng lại thở vài hơi hòa hoãn một chút, hắn nói tiếp, "Tôi cho các anh năm phút lên đây xách cô ta xuống, hết năm phút tôi còn chưa thấy các anh thì chuẩn bị mà sắp xếp hành lý đi" Nói rồi Tiêu Thừa An liền đi ra khỏi phòng, tay đóng sầm cửa lại.
***
Lục Thanh Thất thẫn thờ bước từng bước trên đường, nước lạnh trượt dài theo đã chảy vào trong quần áo đã không còn một chút nào khô ráo. Không biết đồ cảm xúc của bản thân hay là vì gì khác mà cô bổng cảm thấy cơn mưa hôm nay lạnh đến kì lạ, cái lạnh như muốn thông qua da thịt đâm tới tận xương. Thấp thoáng phía xa thấy bóng một trạm xe buýt, ánh mắt Lục Thanh Thất nhoè đi theo từng vệt nước chảy xuống, chân lê từng bước tới một góc trong trạm.
Tiếng mưa ngày càng lớn, từng giọt từng giọt lớn dần rơi xuống trên mái tạo ra những tiếng "lộp bộp". Có tiếng bước chân chạy lại gần, một chiếc ô đen được hạ xuống, thanh niên trắng trẻo vóc dáng cao gầy bước vào trong trạm, mái tóc rủ xuống còn dính vài giọt nước. Anh quay sang nhìn cô liền thấy ánh mắt coi đang nhìn ảnh chăm chú, anh liền cười, nụ cười ấy đối với cô là một sự ấm áp vô hình.
Anh nhìn thấy quần áo trên người cô đều ướt đến dính vào da thịt liền cởi xuống chiếc áo khoác bên ngoài khoác lên vai cô. Lục Thanh Thất cảm nhận hơi ấm từ chiếc áo mang lại, thoáng có cảm giác dường nhiều có gì đó trong lòng đang được lấp đầy.
***
Cơn mưa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, khi Lục Thanh Thất tỉnh lại người bên cạnh cũng đã tiêu thất, không còn thấy đâu nữa. Quần áo trên người đã được hơi ấm trên da thịt hong khô, tiện tay lấy xuống chiếc áo nam đang khoác trên người, cô bỗng có suy nghĩ liệu rằng anh chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi..
Lại một lần nữa vô thức bước đi trên đường, bụng Lục Thanh Thất réo rắt biểu tình nhưng cô cũng không còn cách nào cả, trên người cô không có tiền, đến chính bản thân mình là ai cũng không biết. Đứng trước quán mì nghĩ ngút khói, Lục Thanh Thất chợt dừng chân, khoé mắt nhìn thấy người đàn ông khi mình xuyên tới bước chân xuống từ một chiếc xe sang trọng, bên cạnh là người hầu cung kính khom người cúi đầu, bước chân đi vào một nhà hàng sang trọng kế bên. Trước kia mình cũng chính là như vậy, nhưng bây giờ lại không bằng một tên ăn mày như thế này..
Thấy cô ngẩn người trước cổng lại nhìn quần áo Lục Thanh Thất đều không đến nỗi nào nhưng lại có chút rách, bẩn thỉu đến chật vật bà chủ quán liền nghĩ cô có lẽ vừa gặp nạn. Một đứa nhỏ tương lại sáng lạn lại rơi vào hoàn cảnh như vậy cũng rất đáng thương liền bước tới gần cô vỗ vai, "Con gái ngoan, nếu đói thì vào ăn đi, đừng lo, không cần trả tiền, không cần trả tiền."
Nhìn người phụ nữa trước mắt có vẻ mặt hao hao giống mẹ mình, Lục Thanh Thất liền muốn khóc. Cô vừa ngậm ngùi ăn vừa lặng lẽ chảy nước mắt, bà chủ quán nhìn thấy cũng lòng đầy thương xót, đứa trẻ tội nghiệp a.
Bát mì ăn một thoáng cũng xong, Lục Thanh Thất ngại ngùng đứng dậy đang muốn rời đi liền bị bà gọi lại, hai người bước vào một căn phòng phía trong quầy bà liền cất tiếng, "Cháu có muốn làm việc ở chỗ ta không?" Bà lão dừng một chút nhìn mặt cô như thăm dò, bàn tay đặt lên phía trên tay cô an ủi, "Ta biết cháu hiện tại cũng không có chỗ nào để đi, nhìn cháu như vậy chắc cũng vừa gặp phải chuyện gì khó khăn. Nếu cháu không chê có thể đến chỗ ta làm, ta sẽ cho cháu chỗ ngủ, tiền lương cũng không thiếu, cháu thấy sao?"
"Được ạ" Lục Thanh Thất không chút do dự đáp lời, cô ôm chầm lấy bà lão, nước mắt vốn kìm nén lại trào ra từng dòng. "Được rồi, được rồi, ngoan, đừng khóc." Bà lão đưa tay vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt như hồi tưởng.