Kiếm Hiệp Vương Phi Bí Ẩn - Nhóc Lê Minh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhóc Lê Minh, 14 Tháng ba 2021.

  1. Nhóc Lê Minh

    Bài viết:
    52
    Chương 19: Lãnh Mộ Hiên lại tìm chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn theo bóng lưng rời đi đầy cô quạnh của Tần Liệt, lòng Diệp Hạ như bị người cào cấu. Áo lính kia nàng vẫn cất giữ cẩn thận.

    Diệp Hạ cũng nhận ra được tình cảm Tần Liệt dành cho nàng là khác biệt, nhưng nàng không có dũng khí để đối diện với thứ tình cảm ấy. Nàng không thể!

    Diệp Hạ đứng lên nhìn vào mình qua gương, vẻ mặt khôi phục lại như thường, "Mang bữa sáng lên đi!"

    "Vâng, chủ tử!"

    Tử Vũ ngoài cửa nhanh chóng xuống phòng bếp đi lấy đồ ăn sáng. Còn cách một đoạn đường mới tới được phòng bếp thì lại bắt gặp Thanh Trúc (Lãnh Mộ Hiên) đang bê một khay thức ăn đi về phía này.

    "Thanh Trúc tỷ tỷ, đây là đồ ăn sáng của Vương Phi sao?"

    Lãnh Mộ Hiên: "Đúng vậy, đây là một ít cháo nhà bếp vừa chuẩn bị cho Vương Phi, ta nghĩ nên đưa qua cho Vương Phi dùng ngay khi còn nóng."

    Tử Vũ: "Đa tạ Thanh Trúc tỷ lo lắng cho Vương Phi chu toàn như vậy, muội sẽ nói lại với người để người ban thưởng cho tỷ." Nói xong liền đưa tay nhận lấy khay cháo từ tay Lãnh Mộ Hiên, "Bữa sáng của Vương Phi không cần làm phiền tỷ nữa, cứ để muội."

    Lãnh Mộ Hiên xua xua tay, "Không sao! Không sao! Không cần phải nói lại với Vương Phi đâu, đây cũng là việc ta nên làm mà."

    Tử Vũ không nói gì thêm chỉ nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu một cái xã giao với Lãnh Mộ Hiên rồi rời đi. Nàng là người rất ít nói, hôm nay nhiều lời với Lãnh Mộ Hiên như vậy cũng là vì thấy thời gian qua hắn là thật tâm phục vụ Diệp Hạ.

    Lãnh Mộ Hiên thấy Tử Vũ mang khay cháo đi mà trong lòng nóng như lửa. Hắn xoay qua xoay lại giữa hành lang mấy vòng rồi lấy hết dũng khí đuổi theo Tử Vũ đến phòng Diệp Hạ.

    Lúc hắn từ xa lén lút thò đầu ra từ cạnh cửa nhìn lén thì Diệp Hạ đã bắt đầu cầm lấy muỗng múc cháo.

    Từng muỗng từng muỗng được cho vào miệng Diệp Hạ, trên mặt nàng vẫn là vẻ mặt lạnh như băng không một cảm xúc.

    Lãnh Mộ Hiên từ xa chứng kiến cảnh này, hắn nuốt nuốt nước miếng; cổ họng khô khốc, trong lồng ngực bùm bùm như trống đánh.

    Hiện giờ hắn đã có bảy thành chắc chắn về bệnh tình của nàng.

    Trong bát cháo kia hắn đã lén lút cho thêm vào một lượng lớn muối, lượng muối kia người bình thường chỉ cần nếm một miếng sẽ không tự chủ được mà phun ra ngoài nhưng Diệp Hạ lại có thể ung dung ăn hết cả bát mà trên mặt không một chút biến hóa nào.

    Lãnh Mộ Hiên từ sau cái lần "vô tình" chạm vào cổ tay Diệp Hạ thì trong lòng đã có hoài nghi. Nhớ lại những lần dùng bữa khác thường của Diệp Hạ, mối nghi hoặc trong lòng hắn càng lớn hơn, vậy nên hôm nay hắn mới quyết định thử một phen. Không ngoài dự đoán của hắn, nàng quả thật có thể ăn hết bát "cháo muối" đó.

    Sở dĩ nói hắn nắm chắc bảy thành là bởi còn có một khả năng nữa đó là: Có thể là do nàng có sở thích đặc biệt. Nhưng khả năng này không lớn lắm!

    Để tránh trường hợp ba thành còn lại kia mới là đúng, Lãnh Mộ Hiên quyết định liều chết thử nghiệm một lần nữa.

    Lãnh Mộ Hiên cảm thấy thật uất nghẹn, muốn chữa bệnh cho người ta mà ngay cả cơ hội bắt mạch cũng không có, phải tìm mọi cách để thử nghiệm suy đoán của mình. Nếu để nàng biết được hắn đã động tay động chân vào thức ăn của nàng, liệu nàng có buông tha cho hắn không?

    Lãnh Mộ Hiên không hề biết rằng, không cần đợi nàng ra tay, những người bên cạnh nàng cũng đã không tha cho hắn.

    Mặc dù trong lòng Diệp Hạ hết sức chua xót, nhưng nàng không muốn để Tần Liệt có gì hoài nghi nên nàng vẫn phải cố ra vẻ như không hề có gì xảy ra, vì vậy bữa trưa và bữa tối Diệp Hạ đều dùng bữa chung với đám người Tần Liệt và Đông Phương Thiếu Khanh.

    Lãnh Mộ Hiên không dám thử, lỡ như không may bị phát hiện, vậy hắn chết chắc. Hắn còn chưa muốn chết nhanh như vậy.

    Sáng ngày hôm sau, Lãnh Mộ Hiên tận tâm phục vụ lại tự mình đem bữa sáng tới cho Diệp Hạ. Lần này Tử Vũ còn chưa kịp đi lấy bữa sáng thì đã thấy Lãnh Mộ Hiên bưng mâm đến trước cửa phòng, nàng đành để cho hắn tự mình bê vào đặt lên bàn cho Diệp Hạ.

    Lãnh Mộ Hiên quả thật là tự tìm đường chết mà!

    Thức ăn vừa được đặt xuống thì Tử Hàn đến. Hắn hoàn toàn không khách khí ngồi xuống bên cạnh Diệp Hạ.

    "Oa! Tỷ tỷ! Bữa sáng hôm nay của tỷ thật đặc biệt, màu sắc thật mới lạ! Đệ còn chưa thấy qua món sủi cảo nào có màu đỏ xinh đẹp như thế này đâu!"

    "Đệ có muốn thử một miếng không?" Diệp Hạ gắp một miếng sủi cảo màu đỏ cho vào bát rồi đẩy về phía Tử Hàn. Chỉ cần là thứ Tử Hàn thích, Diệp Hạ sẽ không ngần ngại mà đưa cho hắn.

    Tử Hàn hớn hở gật đầu lia lịa, nhanh chóng gắp lấy miếng sủi cảo mà Tỷ tỷ đưa cho vào miệng.

    Lãnh Mộ Hiên đứng một bên mấp máy môi nói không ra lời, bước chân không tự chủ lùi về phía sau mấy bước.

    Bùm!

    Cả khoang miệng Tử Hàn như vừa trải qua một trận nổ lớn. Cảm giác nóng rực như muốn thiêu cháy môi lưỡi hắn.

    Tử Hàn nhanh chóng phun ra toàn bộ những gì có trong miệng, nước miếng không tự chủ được mà chảy ra hàng dài. Cả khuôn mặt khôi ngô bị thiêu đốt đến đỏ hoe, miếng sủi cảo vừa vào trong miệng đều bị hắn phun ra hết. Tử Hàn siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên, Tử Hàn gầm lên một tiếng đầy giận dữ. Từ Tây viện phát ra tiếng gầm làm chấn động cả Chiến Vương phủ.

    "LÀ KẺ NÀO?"

    Diệp Hạ trong mắt lóe lên tia tức giận. Một phi tiêu chuẩn xác nhắm vào mi tâm Lãnh Mộ Hiên phóng tới.

    Lãnh Mộ Hiên toàn thân run lên. Chân như bôi mỡ, cả người như một cơn gió phóng ra khỏi quỹ đạo bay của lưỡi hái tử thần.

    Vụt!

    Thân ảnh Tử Hàn biến mất khỏi phòng.

    Lãnh Mộ Hiên đang liều mạng hướng phía rừng cây chạy tới. Như một loại linh cảm, Lãnh Mộ Hiên đột nhiên nghiêng người sang bên trái; một âm phong bén nhọn rít qua tai hắn, kế tiếp là một mũi kiếm sắc bén xuyên qua cổ áo hắn.

    Lãnh Mộ Hiên hú hồn hú vía mặt cắt không ra máu, nhưng năng lực chạy trốn của hắn quả thật không hề tầm thường. Sau khi may mắn thoát khỏi kiếm của Tử Hàn, hắn không hề quay đầu ném ra sau một gói bột trắng rồi đổi một hướng khác chạy trối chết.

    Tử Hàn vội dùng nội lực làm tản đi lớp bột trắng trong không khí không kịp ngăn trở Lãnh Mộ Hiên để hắn chạy đi mất. Hắn giận dữ thu kiếm vào vỏ, thân hình lay động rồi dần dần mờ nhạt như muốn tan vào trong hư vô, thân ảnh hắn lại biến mất lần nữa.

    "Lãnh Mộ Hiên! Ngươi thật to gan, còn dám đánh trả!"

    Diệp Hạ nhìn thấy Lãnh Mộ Hiên vậy mà dám dùng độc bột với Tử Hàn của nàng, nàng mím môi giận dữ, siết chặt thanh chùy thủ trong tay.

    Vụt! Vụt! Soạt! Soạt! Soạt!

    Âm thanh hai người rượt đuổi ngày một kịch liệt.

    Mới sáng sớm, khắp nơi vẫn còn là một mảnh yên tĩnh mà động tĩnh nơi này lại quá lớn, những người luyện võ như Tần Liệt và Đông Phương Thiếu Khanh làm sao mà ngồi yên được. Chỉ trong chốc lát hai người này đã không hẹn mà cùng xuất hiện trong Tây viện.

    Vèo một tiếng, một phi thanh chùy thủ xợt qua tóc mai Lãnh Mộ Hiên bay ra mấy sợi tóc.

    "Ta muốn giải thích! Hãy nghe ta giải thích!"

    Lúc này Lãnh Mộ Hiên không thèm giả giọng nữ nữa mà hét lên bằng giọng thật của mình.

    Làm nghề y như hắn thì quá thảm rồi! Để có thể chữa bệnh cho người ta mà phải liều cả tính mạng thế này sao?

    Trong chỗ tối, Tử Hàn nghe thấy thế thì tròng mắt rực lửa. Hắn thu liễm toàn bộ khí tức trên người, âm thầm tiến lại gần Lãnh Mộ Hiên rồi mới nhẹ nhàng rút kiếm. Hắn muốn giết chết tên nam nhân đe tiện này! Dám giả mạo thành nữ nhân ở bên cạnh tỷ tỷ hắn là có ý đồ gì?

    "Không tốt!"

    Như có một loại linh cảm, Lãnh Mộ Hiên thốt lên một câu rồi giật lùi người lại nhưng vẫn là có chút chậm. Mũi kiếm không biết từ đâu chui ra xỏ ngang qua ngực hắn, để lại một đường máu nhỏ trên ngực. Ngực áo bị đường kiếm xé toạc lộ ra vòm ngực rắn chắc của nam nhân, ngay cả hai khối bánh bao kia cũng không thấy đâu nữa.

    Tử Hàn nhìn hai cái bánh bao cắm trên kiếm, mí mắt giật giật.

    Chỉ chậm một chút nữa là đã mất mạng rồi. Lãnh Mộ Hiên có khổ mà không thể tả.

    Vừa bò qua ngưỡng cửa diêm phủ, còn chưa nhặt về hết hồn phách thì một nguy cơ khác lại nối tiếp ập đến, thanh chùy thủ sắc bén nhanh như tia sét lao tới.

    Keeng.. eeng.. ng!

    Một thanh kiếm chắn ngang đánh bay thanh chùy thủ. Vụt! Vụt! Vụt! Tần Liệt nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy thanh chùy thủ, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2021
  2. Nhóc Lê Minh

    Bài viết:
    52
    Chương 20: Tự phong bế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Giờ thì ngươi có thể nói cho bổn Vương biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

    Trong thư phòng, Tần Liệt ngồi trước bàn sách nhìn xoáy vào mắt Lãnh Mộ Hiên đã khôi phục nam trang đang khoanh tay đứng dựa lưng vào kệ sách.

    Lãnh Mộ Hiên cúi đầu trầm tư một lúc mới bắt đầu kể hết mọi chuyện, từ khi hắn lén bắt mạch cho Diệp Hạ cho tới khi hắn bị tỷ muội hai người bọn họ đuổi giết, kể cả những suy đoán của hắn đều không chút nào giấu giếm.

    Hai hàng mày Tần Liệt nhíu chặt, "Ý của ngươi.. đó là một loại bệnh?"

    "Đúng vậy! Theo phán đoán của ta, khả năng vị giác của nàng có vấn đề là vô cùng lớn, còn cụ thể là như thế nào thì ta cần phải cẩn thận bắt mạch mới có thể nói rõ được."

    Tần Liệt nhớ lại cảnh tượng lúc cùng hoàng thượng, hoàng hậu và phu thê phò mã - tam công chúa dùng bữa tại hoa viên, nàng đã một mạch ăn rất nhiều thứ mà không hề để lộ cảm xúc; còn cả lần hắn đến trong viện nàng dùng bữa cũng thế, rõ ràng thức ăn không khác gì cho đám nô tài ăn vậy mà nàng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì dùng hết bữa của mình.

    Nguyên lai là thế! Nàng căn bản là không hề cảm nhận được những thứ nàng ăn chúng nó có mùi vị như thế nào, vậy còn cần phải để ý xem đám nô tài kia cho nàng ăn gì sao?

    Lồng ngực Tần Liệt nhói lên chua xót.

    "Bệnh này có thể chữa khỏi sao?"

    Lãnh Mộ Hiên ảo não, "Ta còn chưa bắt mạch cho nàng, chưa thể nói rõ!"

    "Chuyện bắt mạch ta sẽ lo liệu, ngươi chỉ cần tìm cách chữa trị cho nàng là được."

    Tần Liệt nói xong không chờ Lãnh Mộ Hiên đáp lời liền đẩy cửa bước ra khỏi thư phòng đi đến Tây viện.

    Tại Tây viện

    Diệp Hạ vừa tiễn Tử Hàn rời khỏi với đôi môi đỏ hoe sưng phồng.

    Món sủi cảo kia là được làm từ ớt hay sao mà Tử Hàn của nàng chỉ vừa mới cắn một miếng thôi đã ra nông nỗi ấy?

    Không biết tên Lãnh Mộ Hiên đã cho bao nhiêu ớt vào món sủi cảo mà làm cho nó cũng có màu đỏ như vậy?

    "Chuyện này ta đã tra hỏi kĩ càng, là Lãnh Mộ Hiên không đúng, nhưng hắn cũng không có ý muốn hại nàng, Tử Hàn cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nàng đừng để bụng chuyện này, được không?"

    Diệp Hạ nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Tử Hàn không nói gì cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tử Hàn nữa nàng mới thu hồi tầm mắt xoay người trở lại phòng mình.

    Tần Liệt lòng đắng ngắt cũng bước vào theo. Sau khi vào phòng, không chờ Diệp Hạ kịp phản ứng, Tần Liệt lập tức dồn Diệp Hạ vào vách tường, cả người đều áp sát vào nàng.

    Mấy ngày này trôi qua với hắn thật không dễ dàng gì. Nàng vậy mà không nhận ra hắn. Suốt mười năm qua chỉ mình hắn đắm chìm trong thương nhớ sao?

    Diệp Hạ né tránh ánh mắt hắn.

    "Vương gia, Ngài làm gì vậy?"

    Nàng muốn dùng cách xưng hô này để kéo giãn khoảng cách với hắn. Bởi kể từ khi biết hắn chính là thiếu niên kia, mỗi lần gặp hắn, trái tim Diệp Hạ sẽ không tự chủ mà đập rộn ràng.

    Tần Liệt vẫn áp sát: "Sao vậy? Chúng ta là phu thê mà."

    Diệp Hạ có chút ấp úng. "Chuyện này.. không phải lần trước đã nói rõ rồi sao? Vả lại.. chúng ta thậm chí còn chưa từng bái đường.." Nói chưa xong câu sau, Diệp Hạ đã muốn tự vả vào miệng mình một cái.

    Không ngoài dự đoán của nàng, Tần Liệt nhếch môi cười gian xảo, cả người càng thêm tiến lại gần nàng, hơi thở nam tính vây lấy chóp mũi nàng, "Vậy ý nàng là.. muốn chúng ta tổ chức lễ bái đường? Được!"

    Được?

    Được cái gì mà được?

    "Không phải.. chuyện này.. ý ta là.." Diệp Hạ cứng họng không phản bác được.

    Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nàng không hề bài xích việc hắn tới gần nàng.

    Tần Liệt thấy nàng ấp úng không trả lời được lại càng thêm mặt dày gọi, "Nương tử!"

    Diệp Hạ run lên, hai mắt mở to. Nàng thật sự hối hận rồi.

    Nhìn vào cặp mắt to tròn đang hết sức kinh ngạc của nàng, khóe miệng Tần Liệt nhếch lên. Thật không dễ gì mới có thể nhìn thấy được bộ dáng hoảng hốt này của nàng. "Không lâu trước đây nàng đã phát bệnh phải không? Cái lần ở ôn tuyền ấy.. Thê tử của mình thân thể không khỏe chỗ nào cũng không biết, làm một phu quân như ta thật quá thất bại rồi, nếu để thiên hạ biết được thì thật quá mất mặt."

    "Ta không có bệnh!" Diệp Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Liệt.

    Điều này trong mắt Tần Liệt chẳng khác nào là biểu hiện của người chột dạ đang lo sợ bí mật bị người phát hiện.

    Nàng cũng biết bệnh của mình? Là chữa không được hay là nàng không muốn chữa? Tại sao lại trốn tránh không muốn để hắn biết? Đệ đệ nàng có biết không? Những thuộc hạ của nàng có biết không?

    Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tần Liệt.

    Tần Liệt lùi người lại, nhìn sâu vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Ta thật sự rất lo lắng cho nàng.. Y thuật của Lãnh Mộ Hiên thật sự không tồi, hãy để hắn bắt mạch cho nàng đi!"

    Lần đầu tiên nói ra lời quan tâm tới một người, hắn thật sự có chút không quen. Hắn không biết đã lấy ra bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra được một câu hoàn chỉnh như vậy, vành tai cũng vì vậy mà nóng lên. Vừa nói xong câu đó, hắn liền lập tức rời khỏi phòng Diệp Hạ hệt như là đang chạy trốn.

    Diệp Hạ ngây ra. Hắn nói rất lo lắng cho nàng?

    Mặt nàng đỏ lên như thiếu nữ thẹn thùng. Mặc dù không muốn làm tổn thương hắn nhưng nghe được những lời thật lòng ngọt ngào như vậy cũng không khỏi làm cho lòng Diệp Hạ rung động.

    Kể từ khi bị bại lộ thân phận, Lãnh Mộ Hiên không còn phải mặc nữ trang giả làm tỳ nữ nữa mà danh chính ngôn thuận làm một thần y đi lại trong Vương phủ.

    Sau khi nhận được tin Diệp Hạ đồng ý để cho hắn tới bắt mạch, Lãnh Mộ Hiên liền cùng Tần Liệt đi qua Tây viện. Nói thật, hắn không dám đi một mình. Không nói đến chuyện lần trước hắn gây ra, chỉ riêng ánh mắt hai tỳ nữ của nàng thôi cũng đủ phanh thây hắn.

    Lãnh Mộ Hiên bắt mạch cho Diệp Hạ một lúc lâu nhưng vẫn không nói gì mà theo chân Tần Liệt rời khỏi Tây viện.

    Trở về Bắc viện hai người liền vào trong thư phòng đóng kín cửa lại lúc này hắn mới nói ra hết những gì mình biết.

    "Ngươi nói là tự mình phong bế? Sao có thể?" Tần Liệt thật sự không tin nổi, một người sao có thể tự phong bế vị giác của mình được?

    "Đúng vậy! Chuyện này nếu nói ra thì có vẻ rất hoang đường nhưng điều này là hoàn toàn có thể. Một người nếu gặp phải một biến cố lớn hoặc là chịu một sự kích thích vượt ra khỏi sức chịu đựng của người đó, thì để có thể vượt qua nó, người đó có khả năng sẽ lựa chọn tự mình phong bế một giác quan hay thậm chí là xóa bỏ đi một phần kí ức. Ta cũng không biết vì sao nàng lại tự mình phong bế vị giác nhưng ắt hẳn là có nguyên do."

    Lãnh Mộ Hiên cũng cảm thấy tò mò, nguyên nhân gì có thể khiến một người mạnh mẽ như nàng phải dùng đến cách này để chống lại nó chứ?

    "Vậy, ngươi.. chữa được sao?"

    "Chữa thì chữa được. Nhưng mà.." Lãnh Mộ Hiên day day mi tâm đau nhức của mình. Chuyện này thật là có chút làm khó hắn mà..

    "Nhưng mà cái gì? Có vị thuốc nào khó tìm kiếm hay sao? Chỉ cần có thể chữa khỏi cho nàng, ngươi muốn gì ta đều có thể tìm ra được.."

    "Không phải! Không phải là vị thuốc. Bệnh của nàng không cần dùng thuốc, nhưng lại cần đến một loại kim châm cứu mảnh như sợi tơ tằm, thế gian chỉ có duy nhất một bộ hiện đang nằm trong tay Hoành Bá Thiên - Đại Ngự y của Bắc Vũ quốc."

    "Chúng ta phải có được bộ thiên hạ đệ nhất châm đó!"

    Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, Tần Liệt quyết định để Tử Y và Thanh Y cùng Lãnh Mộ Hiên lên đường đến Bắc Vũ quốc "mượn châm".

    Ba người bọn họ lặng lẽ rời đi ngay trong đêm không làm kinh động bất kì kẻ nào, đám người Diệp Hạ cũng không hay biết gì.

    Sau khi sắp xếp ôn thỏa cho ba người bọn họ rời đi, Tần Liệt không kìm lòng được muốn biết rốt cuộc điều gì khiến cho nàng phải tự phong bế vị giác của mình như vậy, hắn lập tức đi tìm Tử Nhất - người theo nàng sớm nhất.

    Tử nhất đi theo Tần Liệt đến rừng mơ sau Vương phủ.

    "Vương gia tìm tại hạ có việc?"

    "Không giấu gì tướng quân, việc bổn Vương để Lãnh Mộ Hiên đến bắt mạch cho Vương Phi hẳn tướng quân cũng biết rõ!"

    "Tại hạ đã biết! Không biết kết quả bắt mạch thế nào?"

    "Bổn Vương hôm nay đến gặp tướng quân chính là để hỏi ngài về vấn đề này!"

    Tử Nhất cau mày không hiểu nhìn Tần Liệt, "Hỏi ta?" Không phải hắn là người nên hỏi sao?

    Tần Liệt nghiêm túc gật đầu, "Kết quả bắt mạch đã có, sức khỏe Vương phi không có vấn đề. Có điều.. Tướng quân là người đi theo nàng sớm nhất, vậy ngài có biết vị giác của nàng có vấn đề không?"

    "Vị Giác có vấn đề? Nghĩa là sao?"

    Vậy là ngay cả hắn cũng không biết chuyện này? Tần Liệt thở dài, "Không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì khiến cho nàng phải lựa chọn tự mình phong bế vị giác? Hiện tại việc vị giác của nàng không tốt cũng không có gì ảnh hưởng lớn đến sức khỏe của nàng, chỉ cần những người bên cạnh tận tâm phục vụ cho nàng dùng những thứ tốt nhất thì mọi việc đều ổn cả. Có điều những thứ nàng ăn là mặn hay ngọt, hương vị ngon hay dở nàng cũng không cảm nhận được, nàng chỉ là dùng bữa một cách nhạt nhẽo vô cảm."

    Hắn chính là đau lòng vì nàng!

    Nhưng, nghe những lời này, Tử Nhất còn đau lòng hơn hắn gấp bội, bởi hắn biết rõ mọi nguyên nhân nên mới đau lòng như thế. Nam nhân hai bảy hai tám tuổi đỉnh thiên lập địa, đội trời đạp đất, gồng gánh một phương trời ấy vậy mà không gánh nổi một giọt lệ.

    Lần trước hắn đã từng cùng Tần Liệt kể qua về việc nàng tìm thấy Tử Hàn trong một nạn đói, nhưng những chuyện sau đó thế nào thì hắn lại không hề đề cập tới, nên Tần Liệt cũng không thể nào biết được nạn đói những năm ấy có bao nhiêu khủng khiếp. Chỉ có những người từng trải qua những năm tháng như sống trong địa ngục kia như hắn và nàng mới hiểu được. Năm ấy tên ngốc Tử Hàn kia còn quá nhỏ, căn bản không biết gì.

    Có một số điều tưởng chừng như đã vùi sâu trong năm tháng, cứ ngỡ sẽ vĩnh viễn không còn phải hồi tưởng lại. Có những câu hỏi tưởng như đáp án đã quá rõ ràng, nào ngờ tất cả chỉ toàn những lời dối trá khiến người ta đau lòng.

    "Muội đang cho Tiểu Hàn uống gì vậy?"

    "Nước cà chua."

    Hắn đúng là đồ ngốc! Bọn hắn đã đi mấy ngày đường, ngay cả một cọng cỏ cũng chẳng còn thì lấy đâu ra cà chua?

    "Thịt này muội lấy đâu ra vậy?"

    "Muội trộm được."

    Vậy mà lúc đó hắn còn trách nàng không gọi hắn đi cùng, nhiều thêm một người sẽ trộm thêm được một phần.

    "Tỷ.. Ngon.. Ăn!"

    "Ngon thì đệ ăn nhiều vào, tỷ ăn rồi."

    "Thứ này là gì vậy? Mùi lạ quá!"

    "Thịt chuột."

    Haha.. Thịt chuột! Sao lúc đó hắn không nghĩ tới, bọn hắn suốt ngày phải chạy trốn chui lủi trong những nơi ẩm thấp tối tăm mà ngay cả tiếng chuột kêu cũng chưa từng nghe qua. Sao mà nàng giỏi thế, vừa ra ngoài một chuyến trở về đã bắt được chuột vậy?

    Chính vì nàng biết rõ ràng những thứ mình đang ăn là gì nên mới phải lừa dối bọn hắn như thế, nàng không chỉ lừa hắn và Tử Hàn, nàng còn lừa luôn cả chính mình.

    Tử Nhất nắm lấy lồng ngực đang nhói lên đau đớn của mình phủ phục trên mặt đất, hai hàng lệ chảy dài trên má. Hắn cố nén không cho âm thanh đang gào thét trong lồng ngực thoát ra bên ngoài.

    Tần Liệt chứng kiến bộ dáng thống khổ của Tử Nhất, hắn hiểu được, cũng không cần phải hỏi thêm điều gì. Có lẽ hôm nay hắn không nên đến đây, những đoạn kí ức kia hẳn nên bị quên lãng mới là điều tốt nhất.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2021
  3. Nhóc Lê Minh

    Bài viết:
    52
    Chương 21: "Dù là cọng lông trên người nàng cũng thuộc về ta"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa ngày đông lạnh giá, ngoài trời những bông tuyết dày đặc nặng nề rơi, bao phủ mặt đất là cả một màu trắng xóa. Tô Ngọc Liên trùm lên mũ áo choàng lông chồn quý hiếm cẩn thận cúi đầu rời khỏi Phượng Nghi cung.

    Trên xe ngựa, Tô Ngọc Liên vén rèm xe lên, nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi lên đôi gò má ửng hồng của nàng, thổi tung làn tóc mai mềm mại trước trán. Dưới lớp tay áo dày, bàn tay nàng run rẩy siết chặt lọ thuốc nhỏ, đây là vật mà hoàng hậu đưa cho nàng, dùng cho yến tiệc ngày mai.

    Hoàng Hậu muốn giết Tô Nguyệt Như đến phát điên rồi sao? Muốn nàng ra tay trong một yến tiệc trọng đại như vậy, lỡ như xảy ra chút sai lầm nào, mạng nhỏ này của nàng còn giữ nổi ư?

    Đoàn sứ thần Tây Nhạc sắp phải rời đi, trong cung liền tổ chức một yến tiệc để đưa tiễn sứ đoàn. Toàn bộ văn võ bá quan cùng phu nhân tiểu thư quan gia từ tam phẩm trở lên đều phải tham dự. Diệp Hạ đương nhiên cũng không thể vắng mặt.

    Nàng lặng lẽ ngồi trước bàn trang điểm, để cho Tử Cầm cắm lên trên đầu mình cây trâm cuối cùng, trước tầm mắt nàng là cây trâm mạn đà la hoa cũng lặng thinh nằm đó. Bên ngoài phòng, Tần Liệt đã đứng sẵn chờ nàng. Diệp Hạ đứng lên, xoay người rời khỏi bàn trang điểm, bước đến bên cạnh Tần Liệt cùng hắn sóng vai bước đi. Cây trâm trên bàn cũng âm thầm biến mất.

    Cùng lúc đó, trong Tô phủ, Tô Ngọc Liên cũng khoác lên tấm áo choàng lông chồn màu trắng tinh khiết bước ra khỏi phòng, cùng Tô phu nhân bước vào xe ngựa tiến cung. Trên bàn trang điểm, lẫn trong đám hộp son phấn, lọ thuốc nhỏ lặng yên đứng đó.

    Là yến tiệc cuối cùng để đưa tiễn sứ đoàn trở về Tây Nhạc nên được Hoàng Hậu đích thân chẩn bị hết sức long trọng.

    Giống như lúc bọn họ vừa tới Đông Thương, vị trí ghế ngồi không có gì thay đổi. Yến tiệc bắt đầu diễn ra được một nửa thì Hoàng Hậu lại tổ chức một cuộc so tài giữa các tiểu thư quan gia. Tất cả đều buồn chán tẻ nhạt như những yến tiệc khác, dường như không có gì mới mẻ hơn. Sau một vài tiết mục đàn hát, Tô Ngọc Liên một thân trắng như tuyết bước ra giữa đại sảnh nhẹ nhàng quỳ gối, "Tiểu nữ Tô Ngọc Liên xin được cùng tỷ tỷ là Trắc Vương Phi của Chiến Vương được so tài kỳ nghệ. Không biết Vương Phi có nguyện ý?"

    Câu nói này vừa dứt, toàn trường liền được một phen kinh ngạc có, mong đợi có, cảm thán có. Bọn họ còn chưa có quên, yến tiệc lần trước Hoàng Hậu từng đích thân mở miệng mời nàng lên biểu diễn nhưng lại bị thẳng thừng từ chối. Cả Chiến Vương và Thái Tử Tây Nhạc đều đứng ra nói đỡ cho nàng, ngay cả Hoàng Đế Đông Thương cũng không có ý muốn trách phạt nàng. Hôm nay vị tiểu thư này lại tự xưng là muội muội của Trắc Vương Phi, liệu có thể thành công mời nàng ta lên đài sao?

    Tần Liệt vừa nghe là kỳ nghệ chứ không phải là cầm nghệ thì thở phào một hơi. Nàng đã hứa sẽ diễn vai thê tử hắn một cách nghiêm túc, lần này nàng đương nhiên sẽ không lại tiếp tục từ chối biểu diễn nữa, nhưng nếu là cầm nghệ hắn thật không dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.

    Không ngoài dự đoán của Tần Liệt, Diệp Hạ lần này không từ chối nữa.

    Tô Ngọc Liên an tĩnh ngồi trước bàn cờ, đối diện nàng là Diệp Hạ mặt không cảm xúc, tay nâng ly trà, tay nắm quân cờ đen chậm rãi đặt xuống bàn cờ. Tô Ngọc Liên vẫn vân đạm phong khinh nhẹ nhàng tiếp chiêu.

    Từng quân, từng quân đen trắng lần lượt rơi xuống bàn cờ. Vẻ mặt Tô Ngọc Liên cũng theo từng quân cờ rơi xuống mà biến hóa theo, ban đầu là từ vân đạm phong khinh đi đến rung động, rồi từ rung động chuyển sang sợ hãi, sau đó là kinh hoảng. Đến cuối cùng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi ngay trên bàn cờ. Ngay cả hai thái giám phụ trách việc giám sát từng nước đi của hai bên cũng đầu đầy mồ hôi, khóe miệng rỉ máu, trong mắt tất cả đều là kinh hoàng.

    Toàn bộ những người có mặt trong yến tiệc thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy mà không hiểu chuyện gì liền bàn tán xôn xao, tất cả đều cho rằng Diệp Hạ đã giở độc thủ, ngay cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng đập bàn đứng lên lớn tiếng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Thái y đâu? Mau cho mời thái y!"

    Long Nhan giận dữ toàn trường đều kinh sợ, hai gã thái giám cuống quýt dập đầu. "Xin Hoàng Thượng bớt giận!"

    Tô Ngọc Liên liếc nhìn bóng lưng mấy vị thái giám đang chạy đi gọi thái y, cũng nhanh chóng quỳ xuống. "Xin Hoàng Thượng bớt giận! Tiểu nữ không hề có chuyện gì. Tiểu nữ chỉ là do tài đánh cờ của Trắc Phi nương nương quá mức xuất chúng, có thể khiến cho người trong cuộc không tự chủ mà cuốn vào theo, rồi bị tiết tấu chơi cờ của nương nương làm cho nộ khí trong người bị kích phát mà phun ra máu. Tin rằng hai vị công công đây cũng giống như tiểu nữ." Dưới ống tay áo, ngón tay Tô Ngọc Liên siết chặt, khóe mắt nàng liếc nhìn qua từng quân cờ trắng trên bàn cờ đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Nàng không thể để thái y kiểm tra bàn cờ này được.

    Hai gã thái giám liên tục dập đầu đáp: "Bẩm Hoàng Thượng, quả thật là như vậy."

    Sao có thể có chuyện hoang đường như vậy được? Chơi cờ thôi mà cũng có thể khiến đối phương đổ máu. Vị Vương Phi này không khỏi cũng quá đáng sợ đi! Đây là lần đầu tiên những người có mặt tại nơi này được chứng kiến một chuyện lạ như vậy.

    Tần Liệt nhìn nữ nhân vẫn lạnh nhạt đứng đó mà trong lòng âm thầm cười khổ. Nàng mỗi lần xuất đầu đều có thể gây nên sóng gió. Thật không hổ là nữ nhân của Tần Liệt hắn.

    Nhìn thấy văn võ bá quan đều hết sức tò mò muốn nhìn xem bàn cờ này có gì đặc biệt, Tần Hoài liền nhìn về phía bàn cờ đã bị hủy kia, lại quay sang nhìn Diệp Hạ, bước chân đồng thời cũng di chuyển. "Tô Trắc Phi! Có thể lại chơi thêm ván nữa sao?"

    Diệp Hạ nhẹ cúi đầu chìa tay ra ý mời: "Mời!"

    Tần Hoài lệnh cho cung nữ chuẩn bị thêm một bàn cờ mới đặt trước mặt Diệp Hạ rồi hướng về Phía nàng đi tới.

    Lúc này trong Hoàng Hậu mắt tất cả đều là ghen ghét, dù chỉ là chơi cờ nàng cũng không muốn hai người này ở gần. Nàng nháy mắt ra hiệu cho hai gã thái giám ban nãy. Một trong hai người liền lập tức đứng ra nói lời can ngăn. "Nô tài gan lớn, tội đáng muôn chết, nhưng xin Hoàng Thượng cẩn thận Long thể."

    Lý Thái Sư là thầy dạy Hoàng Thượng từ khi còn là Thái Tử cũng đứng ra. "Hoàng Thượng! Lão thần mạn phép xin thay Hoàng Thượng đánh ván cờ này."

    Kỳ nghệ của Lý Thái Sư người trong thiên hạ không ai dám phủ nhận. Tần Hoài từ nhỏ được lão dạy dỗ nên cũng biết rõ. Hắn nhìn qua Diệp Hạ, trong lòng có chút tiếc nuối rồi quay sang gật đầu với Lý Thái Sư, lại nói với hai gã thái giám: "Các ngươi cũng tới giám sát, đọc to lên cho mọi người cùng nghe."

    "Nô tài tuân chỉ."

    "Nô tài tuân chỉ."

    Hai gã thái giám phụ trách việc giám sát liếc nhìn nhau rồi hít một hơi sâu, nhanh chóng tiến đến tiếp tục quan sát.

    Lý Thái Sư đi đến trước mặt Diệp Hạ khom người hành lễ với nàng rồi ngồi xuống đối diện bàn cờ. Lão đưa tay mời Diệp Hạ đi trước. Diệp Hạ cũng không hề khách khí cầm lên quân cờ đen của mình, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ. Với nàng, đối đầu với kẻ địch, không tồn tại khái niệm khách khí.

    "Quân đen: Hàng hai, cột mười bốn."

    "Quân trắng: Hàng mười, cột một."

    "Quân đen: Hàng ba, cột mười lăm."

    "Quân trắng: ."

    "..."

    Hai gã thái giám thay phiên nhau đọc to từng đường đi nước bước của đôi bên.

    Trong bầu không khí vốn có chút ngột ngạt khó thở, từng quân cờ lần lượt xuất hiện trên bàn cờ. Đầu tiên là Lý Thái Sư, kế tiếp là hai gã thái giám, âm thanh văng vẳng bên tai lần lượt dẫn theo đoàn người trong yến tiệc bước vào chiến trường.

    Gió rít gào, lá bay rào rạc. Mùi máu tanh nồng. Tiếng kêu la đau đớn.

    Lý Thái Sư có loại cảm giác như mình đang đứng trên một chiến trường đẫm máu khốc liệt, mỗi hơi thở đều mang mùi chết chóc. Mà kẻ địch của lão giống như một ác ma không có cảm xúc, nắm trong tay lưỡi hái tử thần đầy lạnh lẽo, một đường thẳng tắp nhắm đến lão xông tới. Lý Thái Sư liên tục nuốt nước bọt, tung ra tầng tầng lớp lớp áo giáp phòng hộ, điều lệnh toàn bộ quân sĩ tập kích, bao vây, ám sát. Kẻ địch của lão lại như ma quỷ, đánh không đau, giết không chết; có đâm bao nhiêu thương, chém bao nhiêu nhát thì mũi đao của gã vẫn hướng về mi tâm lão phóng tới, giống như một kẻ cuồng sát, dù có tan xương nát thịt cũng phải khiến kẻ địch chôn cùng.

    Diệp Hạ đưa tay lần lượt nhặt từng quân cờ trắng trên góc bàn cờ. Một vùng đất đã bị nàng chiếm đoạt.

    Hết khí. Hết khí. Hết khí.. Quân cờ của Lý Thái Sư liên tục hết khí, bị dồn ép đến ngột ngạt khó thở. Lão có cảm giác như cổ của mình từ lâu đã bị kẻ địch nắm gọn trong tay. Đối phương chỉ cần tâm trạng có chút không vui sẽ lập tức siết lấy cổ hắn giải sầu. Vẻ ảo não bất lực đã hiện rõ trên khuôn mặt lão.

    Lý Thái Sư sao có thể ngờ được, người mà hôm nay hắn đang đối đầu, từ hơn một năm trước đã thành công hoàn toàn chinh phục trọn vẹn Man Hoang - một vùng đất đầy giẫy núi rừng hoang vu cằn cỗi, cách rất xa vùng đồng bằng như Đông Thương cùng Tây Nhạc. Xâm nhập, cô lập và chiếm đoạt địa bàn chính là việc mà nàng cùng các thuộc hạ của mình làm với ba mươi hai tiểu bang Hoang Man trong suốt sáu năm để xây dựng lên một Cường quốc như Sâm Lâm.

    Hai tên thái giám lần thứ hai phun máu. Bàn cờ này so với bàn cờ trước càng thêm ngang tàn bạo ngược. Bàn cờ trước nếu ví như mèo vờn chuột, xoay vòng ngươi đến đầu váng mắt hoa, bỡn cợt ngươi đến nộ khí công tâm; thì bàn cờ này lại như một kẻ sát nhân điên cuồng biết rõ chỗ ẩn nấp của ngươi, khiến ngươi phải mở to cặp mắt, căng cả da đầu lên, thời thời khắc khắc lên tinh thần cảnh giác. Chỉ cần ngươi có một chút lơ là, sinh mệnh liền như đóa phù du theo gió bay đi, không biết trôi dạt về phương nào.

    Người đời thường nói, chỉ cần nhìn cách chơi cờ có thể phỏng đoán tính cách của một người. Nhưng cách chơi cờ thế này..

    Lý Thái Sư nhìn lên gương mặt xinh đẹp không tì vết, mang theo vẻ mặt không rõ buồn giận của Diệp Hạ, chắp hai tay cúi đầu vái một cái thật sâu, "Lão thần bội phục!" Rồi quay sang kính cẩn nói với Tần Hoài. "Hoàng Thượng! Kỳ nghệ của Vương Phi thiên hạ này xứng danh đệ nhất. Cả đời lão thần cũng chưa từng thấy qua lối chơi cờ nào độc đáo như vậy. Thần thua bội phục!"

    Lời này của lão hoàn toàn là thừa thải. Không phải chỉ mình lão chưa từng thấy qua, mà thiên hạ này đây quả là có một không hai. Người nơi này toàn bộ đều đã như chết lặng, bọn họ còn chưa tìm lại được hồn phách của mình từ sau chuyến du hành kinh khủng vừa rồi.

    "Nếu nói vậy.. lần so tài này là Vương Phi của Bổn Vương thắng đi. Hoàng Hậu sẽ ban thưởng gì cho nàng?" Tần Liệt nhìn về phía Diệp Hạ tất cả đều là ôn nhu.

    Diệp Hạ nhìn thấy đôi mắt chứa đầy ý cười của Tần Liệt đang dịu dàng nhìn mình, nàng nhanh chóng cụp mi, khóe môi mím chặt che đi cảm xúc. Một bông tuyết nhẹ nhàng hôn lên gò má hơi ửng đỏ của nàng, làm xoa dịu hơi nóng trong phút chốc bùng lên.

    Từng bông tuyết trắng nhè nhẹ rơi, chậm rãi phủ kín mặt đất trong âm thầm. Giữa một màu trắng xóa của tuyết, cùng một thân váy trắng tinh thuần, vệt máu đỏ tươi vương trên váy Tô Ngọc Liên càng thêm phần nổi bật. Sau màn so tài kỳ nghệ khiến lòng người cảm thán, yến tiệc vẫn tiếp tục diễn ra và cuối cùng cũng được kết thúc trong sự thổn thức của nhiều người.

    Đông Phương Thiếu Khanh vẫn luôn biết, bọn họ không thể ở lại Đông Thương quá lâu. Đã đến lúc sứ đoàn phải khởi hành trở về Tây Nhạc, hắn không thể vì việc cá nhân mà làm ảnh hưởng đến việc quốc gia đại sự được. Mặc dù không nỡ rời xa nàng, nhưng biết được nàng vẫn sống là hắn đã cảm thấy mãn nguyện. Hắn vốn cho rằng cả đời này cũng không thể lại thấy nàng thêm lần nào nữa. Nhưng thật may, ông trời không phụ lòng người. Nàng vẫn còn sống.

    "Nếu để ta phát hiện nàng bị mất một cọng lông nào, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi tính sổ!"

    Từ sau lần Đông Phương Thiếu Khanh bị Tần Liệt đả thương, hai người liền đến cả nói mấy lời khách khí cũng lười phải nói với nhau.

    "Cho dù là cọng lông trên người nàng cũng đều thuộc về ta, chuyện của ta không cần ngươi quản!" Tần Liệt hết sức bá đạo, từng câu từng chữ đều là ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ.

    "Ngươi.." Đông Phương Thiếu Khanh tức muốn nổ phổi nhưng vẫn phải cố nhịn xuống, phẩy tay áo bước lên xa giá.

    "Thái Tử đi thong thả!" Tần Liệt lạnh lùng nhếch môi cười khẩy.

    Đông Phương Nhược Vy cũng chậm rãi bước lên xe, trước lúc mành kiệu buông xuống, ánh mắt nàng như lơ đễnh liếc nhìn về vị trí Hoàng Hậu đang đứng ở cách đó không xa, nơi có cả Hoàng Đế Tần Hoài và các vị đại thần của Đông Thương đang đứng đưa tiễn đoàn người sứ thần.

    Hoàng Hậu Tề Tranh vẫn là một gương mặt đầy hòa ái. Đuôi mắt cong cong lúc nào cũng chứa ý cười.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...