Chương 10
Trong lúc đang mải mê ngắm cảnh thì bỗng nhiên Triệu Phi nghe thấy tiếng sáo ở đâu đó vọng lại. Vốn tính tò mò, nàng liền theo hướng phát ra âm thanh ấy mà đi đến. Dung ma ma thấy nàng rời đi thì hỏi:
- Vương phi, cô muốn đi đâu à? Sao không ở đây thêm chút nữa?
Triệu Phi dùng kí hiệu bằng tay để trả lời bà ấy:
- Bà có nghe thấy tiếng sáo gần đây không? Ta muốn qua đó xem ai đang thổi khúc nhạc này thôi?
Trước đó, nàng thường dùng giấy và bút để nói chuyện với Dung ma ma. Nhưng khi nhận được thánh chỉ là sẽ được gả đến nơi này thì nàng đã biết được sự bất tiện của nó. Bởi không phải đi đâu cũng mang theo những thứ đó được, nếu làm vậy như thế thì chuyện của nàng có thể sẽ sớm bị phát hiện. Chính vì thế trước khi lễ thành hôn diễn ra thì Triệu Phi đã nhờ phụ thân của nàng mời một người chuyên dạy dùng những kí hiệu đó đến phủ. Những thứ đó đối với người bình thường có lẽ sẽ rất mất nhiều thời gian để học nhưng Triệu Phi thì ngược lại. Nàng sinh ra vốn đã thông minh, học một biết mười nên chỉ trong vòng đúng một tháng đã sử dụng thành thạo các kí hiệu đó. Điều ấy không chỉ khiến cho Triệu Chương bất ngờ mà đến ngay cả người thầy dạy kia cũng phải gật đầu thán phục. Bởi trước đây ông ấy ít nhất phải học đến nửa năm mới có thể học hết được. Mà đây nàng còn là một nữ tử nữa chứ. Về phía Dung ma ma khi thấy Triệu Phi nói thế thì đáp rằng:
- Hình như là ở đằng kia, chắc không xa lắm đâu. Nếu cô muốn đi thì cũng được thôi.
Bà ấy vừa nói vừa chỉ một tay về phía cái sảnh nhỏ cách đó không xa, đồng thời một tay đỡ lấy tay Triệu Phi dìu nàng từng bước đi tới. Vốn dĩ Triệu Phi vừa mới bị bệnh vì thế bà ấy chỉ muốn nàng đi dạo ở gần chỗ ở một chút. Vì thế vừa rồi nghe nàng nói vậy bà có chút do dự nhưng khi nhìn thấy niềm háo hức trên khuôn mặt nàng thì đành miễn cưỡng đồng ý. Với lại cũng chẳng mấy khi thấy nàng ấy thoải mái như vậy. Khi hai người họ càng đi thì càng nghe rõ tiếng sáo hơn. Nhưng sao khúc nhạc này lại nghe buồn đến như vậy chứ? Dường như nó mang nặng một nỗi đau lòng nào đó vậy? Âm thanh lúc trầm, lúc bổng, lúc thổn thức, lúc da diết làm cho người ta có cảm giác tan nát cõi lòng. Còn Triệu Phi khi vừa nghe thấy khúc nhạc này thì hơi sững người lại. Tại sao nàng lại thấy nó quen thuộc đến vậy? Nhưng nghĩ mãi lại không nhớ ra được là mình nghe từ bao giờ? Để giải tỏa thắc mắc trong lòng, nàng liền quay sang nhìn Dung ma ma đứng cạnh:
- Bà có thấy khúc nhạc nghe rất quen không? Dường như trước đây chúng ta đã từng nghe nó rồi vậy.
- Chắc cô nhớ nhầm rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy nó đấy.
Hai người đi thêm vài bước nữa là đến chỗ sảnh phụ. Trước mặt họ lúc này là hình ảnh nam nhân khoác trên mình y phục màu trắng, trên tay cầm sáo ngọc màu xanh đứng trước mặt hồ đang gợn sóng. Nam nhân đó không phải người nào xa lạ mà chính là Tề Lam. Hôm nay trông hắn khác hẳn ngày thường. Nếu hàng ngày là dáng vẻ oai nghiêm, mạnh mẽ của một người học võ thì hôm nay lại trông nho nhã, thư sinh như người học văn. Không phải tự nhiên mà hắn lại ăn mặc như vậy bởi hôm nay là một ngày rất đặc biệt đối với Tề Lam. Ngày mà hắn và tiểu cô nương ấy gặp nhau. Tề Lam gặp cô bé đó vào khoảng mười mấy năm trước. Tuy chỉ biết nhau một thời gian ngắn, nhưng trong lòng hắn muội ấy không giống như những nữ tử khác, lại càng khác với mẫu phi của hắn. Muội ấy trong sáng, thiện lương, đặc biệt là giọng nói lại vô cùng ấm áp tạo cho người ta cảm giác yên lòng. Nhưng có một ngày muội ấy lại biến mất một cách vô cùng kì lạ, dù hắn có tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy tung tích. Tuy nhiều năm đã trôi qua nhưng hắn mãi không thể quên được hình bóng ấy. Và hôm nay cũng chính là ngày mà hai người gặp nhau, còn khúc nhạc đó là khúc mà muội ấy thích nghe hắn thổi nhất. Triệu Phi thấy hắn đứng đó thì hơi ngạc nhiên. Tại sao hắn lại đứng trong trong nơi này của nàng chứ? Hắn ta đến đây từ lúc nào mà nàng lại không biết. Như thấy được sự thắc mắc của nàng Dung ma ma liền giải thích:
- Là thế này, vì lo cho an nguy của vương phi Hàn công tử được vương gia lệnh đến để bảo vệ chúng ta. Hôm qua do thấy cô ngủ rồi nên chưa kịp báo lại đến sáng nay thì lại quên mất.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình nên Tề Lam liền quay lại thì không ngờ người đó lại là Triệu Phi.
- Vương phi, cô muốn đi đâu à? Sao không ở đây thêm chút nữa?
Triệu Phi dùng kí hiệu bằng tay để trả lời bà ấy:
- Bà có nghe thấy tiếng sáo gần đây không? Ta muốn qua đó xem ai đang thổi khúc nhạc này thôi?
Trước đó, nàng thường dùng giấy và bút để nói chuyện với Dung ma ma. Nhưng khi nhận được thánh chỉ là sẽ được gả đến nơi này thì nàng đã biết được sự bất tiện của nó. Bởi không phải đi đâu cũng mang theo những thứ đó được, nếu làm vậy như thế thì chuyện của nàng có thể sẽ sớm bị phát hiện. Chính vì thế trước khi lễ thành hôn diễn ra thì Triệu Phi đã nhờ phụ thân của nàng mời một người chuyên dạy dùng những kí hiệu đó đến phủ. Những thứ đó đối với người bình thường có lẽ sẽ rất mất nhiều thời gian để học nhưng Triệu Phi thì ngược lại. Nàng sinh ra vốn đã thông minh, học một biết mười nên chỉ trong vòng đúng một tháng đã sử dụng thành thạo các kí hiệu đó. Điều ấy không chỉ khiến cho Triệu Chương bất ngờ mà đến ngay cả người thầy dạy kia cũng phải gật đầu thán phục. Bởi trước đây ông ấy ít nhất phải học đến nửa năm mới có thể học hết được. Mà đây nàng còn là một nữ tử nữa chứ. Về phía Dung ma ma khi thấy Triệu Phi nói thế thì đáp rằng:
- Hình như là ở đằng kia, chắc không xa lắm đâu. Nếu cô muốn đi thì cũng được thôi.
Bà ấy vừa nói vừa chỉ một tay về phía cái sảnh nhỏ cách đó không xa, đồng thời một tay đỡ lấy tay Triệu Phi dìu nàng từng bước đi tới. Vốn dĩ Triệu Phi vừa mới bị bệnh vì thế bà ấy chỉ muốn nàng đi dạo ở gần chỗ ở một chút. Vì thế vừa rồi nghe nàng nói vậy bà có chút do dự nhưng khi nhìn thấy niềm háo hức trên khuôn mặt nàng thì đành miễn cưỡng đồng ý. Với lại cũng chẳng mấy khi thấy nàng ấy thoải mái như vậy. Khi hai người họ càng đi thì càng nghe rõ tiếng sáo hơn. Nhưng sao khúc nhạc này lại nghe buồn đến như vậy chứ? Dường như nó mang nặng một nỗi đau lòng nào đó vậy? Âm thanh lúc trầm, lúc bổng, lúc thổn thức, lúc da diết làm cho người ta có cảm giác tan nát cõi lòng. Còn Triệu Phi khi vừa nghe thấy khúc nhạc này thì hơi sững người lại. Tại sao nàng lại thấy nó quen thuộc đến vậy? Nhưng nghĩ mãi lại không nhớ ra được là mình nghe từ bao giờ? Để giải tỏa thắc mắc trong lòng, nàng liền quay sang nhìn Dung ma ma đứng cạnh:
- Bà có thấy khúc nhạc nghe rất quen không? Dường như trước đây chúng ta đã từng nghe nó rồi vậy.
- Chắc cô nhớ nhầm rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy nó đấy.
Hai người đi thêm vài bước nữa là đến chỗ sảnh phụ. Trước mặt họ lúc này là hình ảnh nam nhân khoác trên mình y phục màu trắng, trên tay cầm sáo ngọc màu xanh đứng trước mặt hồ đang gợn sóng. Nam nhân đó không phải người nào xa lạ mà chính là Tề Lam. Hôm nay trông hắn khác hẳn ngày thường. Nếu hàng ngày là dáng vẻ oai nghiêm, mạnh mẽ của một người học võ thì hôm nay lại trông nho nhã, thư sinh như người học văn. Không phải tự nhiên mà hắn lại ăn mặc như vậy bởi hôm nay là một ngày rất đặc biệt đối với Tề Lam. Ngày mà hắn và tiểu cô nương ấy gặp nhau. Tề Lam gặp cô bé đó vào khoảng mười mấy năm trước. Tuy chỉ biết nhau một thời gian ngắn, nhưng trong lòng hắn muội ấy không giống như những nữ tử khác, lại càng khác với mẫu phi của hắn. Muội ấy trong sáng, thiện lương, đặc biệt là giọng nói lại vô cùng ấm áp tạo cho người ta cảm giác yên lòng. Nhưng có một ngày muội ấy lại biến mất một cách vô cùng kì lạ, dù hắn có tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy tung tích. Tuy nhiều năm đã trôi qua nhưng hắn mãi không thể quên được hình bóng ấy. Và hôm nay cũng chính là ngày mà hai người gặp nhau, còn khúc nhạc đó là khúc mà muội ấy thích nghe hắn thổi nhất. Triệu Phi thấy hắn đứng đó thì hơi ngạc nhiên. Tại sao hắn lại đứng trong trong nơi này của nàng chứ? Hắn ta đến đây từ lúc nào mà nàng lại không biết. Như thấy được sự thắc mắc của nàng Dung ma ma liền giải thích:
- Là thế này, vì lo cho an nguy của vương phi Hàn công tử được vương gia lệnh đến để bảo vệ chúng ta. Hôm qua do thấy cô ngủ rồi nên chưa kịp báo lại đến sáng nay thì lại quên mất.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình nên Tề Lam liền quay lại thì không ngờ người đó lại là Triệu Phi.
Chỉnh sửa cuối: