Ngôn Tình Vườn Hoa Mùa Đông - Linh Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ULinh04, 23 Tháng năm 2023.

  1. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Vườn Hoa Mùa Đông

    Tác giả: Linh Nguyệt

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, hành động, ngụy trang.

    Ảnh bìa:

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện - văn án:

    Một siêu trộm cùng một quân nhân giải ngũ sống chung một nhà sẽ ra sao?

    Vân Yến vì điều tra người mẹ nuôi mất tích bí ẩn mà làm một siêu trộm, lấy thân phận giả tiếp cận Tô Viễn là một chủ tịch công ty, để nhờ thân phận mà tiếp xúc nhiều người.

    Vân Yến: Nhưng là anh nói cho tôi, anh là một tên quân nhân?

    * * *

    Vân Yến: "Em có một nơi muốn đi từ rất lâu, anh có thể đi cùng em không?"

    Tô Viễn ôn nhu cười: "Em muốn đi nơi nào, anh cũng đều sẽ đi cùng em."

    Danh sách chương:


    Chương 11, Chương 12, Chương 13, Chương 14, Chương 15, Chương 16, Chương 17, Chương 18, Chương 19, Chương 20 .

    Chương 21 (vip), Chương 22 (vip), Chương 23, Chương 24, Chương 25 (vip), Chương 26, Chương 27, Chương 28, Chương 29, Chương 30.​
     
    Toinhu, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng bảy 2023
  2. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng hôn nhuộm đỏ rực cả bầu trời, hạt mưa rơi vài giọt sau đó là cơn mưa rào ập đến.

    Tại một gian kho hàng gần cảng, cánh cửa kho hàng bị mở ra từ bên trong.

    Từ bên trong bước ra một nữ nhân có mái tóc đen dài thước tha. Nàng có làn da trắng bóng loáng mịn màng, ngực to eo nhỏ, khuôn mặt tinh xảo cùng đôi mắt yêu mị như hồ ly, khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ chí.

    Bóng đêm dần kéo đến nuốt chửng tia sáng cuối cùng, đêm nay bầu trời không có ánh trăng, giày bó dẫm lên vũng nước đọng lại từ cơn mưa rào, sau đó đi về phía của sòng bạc ngầm.

    Sòng bạc ngầm, đúng như tên gọi của nó, đây là nơi tập trung những con nghiện cờ bạc, bọn họ tiến đến là vì đam mê, vì tiền bạc, và cũng không thể thiếu những thành phần như băng đảng xã hội đen.

    Nhưng nơi Vân Yến đang đi đến, cũng chỉ từ tay một tổ chức nhỏ lén lút mở ra. Ở những nơi như thế này, nếu không có người quen dẫn theo, thì rất khó để tìm được đường đi.

    Cửa vào sòng bạc được giấu sau bếp, từ một quán rượu nhỏ.

    Nhưng Vân Yến biết, nếu bản thân tiến vào sòng bạc với gương mặt này, ở sòng bạc ngầm hỗn loạn chắc chắn sẽ bị nhiều người chú ý.

    Vân Yến lấy áo choàng màu đen khoác lên người, đội mũ áo choàng lên, che lấp toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm xinh đẹp.

    Tiếng cãi cọ ầm ĩ, cùng xúc xắc vang lên không ngừng tại sòng bạc, các khách nhân vây quanh bàn cá cược la hét vì mấy con số đặt cược.

    Vân Yến đi đến nơi nhân viên công tác, nàng đổi tiền mặt thành một rương tiền xu để đặt cược.

    Mặc dù hơi kì quái vì nàng khoác áo choàng đen trên người, nhưng có nhiều người đi đến sòng bạc cũng không muốn bại lộ thân phận, nhân viên cũng không quá bất ngờ.

    Vân Yến đi dạo một vòng sòng bạc, ở bàn cược số 20 phát hiện mục tiêu của bản thân cần tìm kiếm. Mục tiêu hiện tại hai mắt đỏ ngầu, đem tiền xu đẩy lên cá cược.

    Vân Yến ở bên cạnh nhìn một lát, lại chờ tên kia lại thua thêm hai trận, sau đó trong lúc chờ đợi ván kế tiếp.

    Vân Yến tập trung chú ý động tác tay của nhà cái, tính toán nhanh chóng xoay chuyển ở trong đầu.

    Nàng đứng ở mục tiêu bên cạnh, nhẹ giọng nói bảo đảm mục tiêu có thể nghe được, nhưng sẽ không làm người xung quanh nghe thấy.

    "Đại."

    Mục tiêu quả nhiên như dự đoán nhìn Vân Yến một chút, gã đứng rối rắm hồi lâu, cũng đi theo lời nàng mà đánh cược 'đại'.

    Thắng!

    Mục tiêu trong lòng vui vẻ nhìn tiền thắng cược, chờ đợi nàng nói tiếp lần cược tiếp theo.

    "Đại."

    Lại thắng! Mục tiêu hớn hở gom tiền cược thắng.

    Trực tiếp ra tay ở sòng bạc sẽ có điều kiêng kị, vẫn là dẫn mục tiêu tự đi theo, nghĩ như vậy, sau đó Vân Yến lại yên lặng giúp mục tiêu thắng vài lần cá cược, trước khi khiến cho người ở sòng bạc chú ý tới, nàng kịp thời thu tay lại rời đi.

    Bộ dáng này ở trong mắt mục tiêu, như là nàng đã chơi đủ rồi, muốn đổi nơi khác đặt cược.

    Mục tiêu thấy vậy, vội vàng ôm tiền cược gom vào trong rương, sau đó chạy chậm đuổi theo nàng.

    Từ trước đến nay gã đều không may mắn, tiền bán bom chút xém nữa cũng thua mất, may mắn có nữ nhân này xuất hiện, gã đương nhiên không thể thả chạy cây rụng tiền, cho dù là đi theo bên cạnh nhặt chút tiền lời cũng tốt.

    Vân Yến nghe tiếng bước chân ở sau lưng, khóe miệng khẽ cong.

    Nhưng nàng lại đột nhiên bị người đụng trúng, Vân Yến quay đầu nhìn lại, là một tên đàn ông cao to đang cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lại ái muội, lại tuỳ tiện đầy ghê tởm mà đánh giá nàng, tục tằng nói: "Mày không có mắt sao?"

    Nữ nhân này vừa mới đi vào sòng bạc, gã liền ngay lập tức chú ý đến. Tuy rằng áo choàng khoác lên che đậy toàn thân, nhưng dáng người kia, còn có ngón tay nhỏ thon dài trắng nõn..

    Chắc chắn là đại mỹ nhân!

    Bàn tay thô kệch hướng về mũ choàng Vân Yến, chuẩn bị xốc lên xem xem khuôn mặt nữ nhân này như thế nào.

    Vân Yến khẽ nghiêng đầu, tránh đi bàn tay bẩn thỉu của gã.

    Mục tiêu vừa thấy tên côn đồ này tới gần liền dừng chân, dù gã có bán bom kiếm tiền, nhưng gã như một con chuột, chỉ cần có động tĩnh liền lập tức chạy trốn.

    Tuy rằng kiếm tiền hấp dẫn, nhưng quan trọng là phải còn mạng để xài.

    Tên côn đồ thấy Vân Yến thế nhưng dám tránh, gã thẹn quá thành giận, mạnh mẽ muốn bắt được nàng, để nhìn xem mặt nữ nhân trông như thế nào.

    Nhìn thấy mục tiêu ngay lập tức phải chạy mất, trong lòng Vân Yến cũng tức giận không thôi.

    Cái tên không có mắt này, rốt cuộc chui ra từ chỗ nào, muốn phá hư chuyện tốt của nàng?

    Là do tên này kiếm chuyện trước, ở tại mảnh đất màu xám chỉ lấy thực lực để nói chuyện, hiện tại Vân Yến đánh cái tên ngu xuẩn này thành người tàn tật, sòng bạc cũng không ai dám nói gì nàng.

    Nắm tay Vân Yến siết chặt, âm thầm súc lực.

    Vào lúc cái tên có mắt không tròng sắp chạm tới Vân Yến, thì có một bàn tay giữ chặt.

    Bắt lấy tên côn đồ là một nam nhân ăn mặc tây trang giày da, làn da trắng, đôi mắt phượng nhìn qua hào hoa phong nhã.

    Vân Yến ngước mắt quan sát, vừa lúc đối diện với ánh mắt của nam nhân nhìn qua.
     
    Toinhu, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2023
  3. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Viễn là vì nhiệm vụ điều tra mới lẻn vào sòng bạc, tuy rằng hắn không nên làm nổi bật như vậy, nhưng lập tức phải thấy nữ tử lẻ loi một mình sắp bị bắt nạt, thân là quân nhân bảo vệ dân chúng, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

    Nữ nhân nâng đôi mắt, bên dưới chiếc mũ áo choàng màu đen, là một đôi mắt đen tuyền an tĩnh đến không có chút gợn sóng.

    Khóe mắt của nàng có một viên nốt ruồi người ta thường kêu là lệ chí, ở trên làn da tuyết trắng trông rất đẹp.

    "Vị tiên sinh này, tôi tận mắt nhìn thấy, rõ ràng là ngươi gây rối cô gái này trước. Hòa khí sinh tài, tôi thấy bây giờ tốt nhất nên dừng tay." Tô Viễn ôn hòa nói, nhưng lực đạo trên tay đang nắm tay tên côn đồ lại không hề nhẹ.

    Tên côn đồ muốn rút tay lại, nhưng thử mãi cũng không rút được, gã càng thêm nổi giận: "Mày là tao mà dám quản chuyện của tao, biết tao là ai không?"

    Mấy cái bằng hữu của tên côn đồ này thấy tình huống có biến, cũng rục rịch muốn đi lên hỗ trợ, náo loạn lớn như thế này, cuối cùng cũng khiến sòng bạc chú ý.

    Vân Yến nhìn thấy sự việc càng lúc càng ồn ào náo loạn, mục tiêu cũng chạy sắp mất dấu.

    Tên mục tiêu này trốn rất giỏi, nàng đã đuổi theo vài ngày mới có thể bắt lấy cái đuôi của gã, cơ hội lần này cũng không thể bị vuột mất!

    Vân Yến không còn kiên nhẫn cùng bọn họ chơi, cuối cùng nàng cũng ra tay.

    Mấy dân đánh bạc xem náo nhiệt liền thấy được nữ nhân bị áo choàng bao phủ, như là sợ hãi không dám ra tiếng, đột nhiên vương tay nắm lấy cánh tay của tên côn đồ.

    Cánh tay của tên côn đồ bự gấp đôi cánh tay của nàng, nhưng mọi người chỉ thấy nàng nhẹ nhàng lôi kéo, cánh tay của tên côn đồ bị kéo xuống, sau đó đẩy đi.

    Ngay lập tức vang lên tiếng thét to như heo bị chọc tiết, sau đó Vân Yến nâng lên chân đá thẳng giữa háng tên côn đồ.

    "A a a a!"

    Vân Yến chỉ trong giây lát liền đánh ngã tên côn đồ.

    Những người vây xem đều ngây ngẩn cả người nhìn nàng, đặc biệt là mấy tên đàn ông xung quanh đều cảm giác như bản thân cũng bị, không tự giác kẹp chặt hai chân.

    Động tác của Vân Yến vẫn không dừng lại, sau đó cong gối nhảy dựng lên mà đá bằng hữu của tên côn đồ đang nhào về phía mình, một tên ăn một cú đá, trong chốc lát tất cả đều nằm mềm oặt trên mặt đất.

    Năm giây.

    Vân Yến kéo lại mũ choàng xém chút rơi xuống, sau đó kéo lấy cánh tay của nam nhân ăn mặc tây trang đi ra ngoài sòng bạc.

    Không có một người bước ra ngăn cản bọn họ.

    Người phụ trách cùng vây xem trò khôi hài, hắn ra lệnh với cấp dưới: "Mang mấy người này ném ra ngoài."

    Hắn đứng nhìn cấp dưới từng người xách mấy tên đô con như xách bao tải, ném ra ngoài sòng bạc, cười lạnh một tiếng trào phúng nói: "Nên nghĩ lại xem bản thân là ai, xem thường một nữ nhân dám một mình tới sòng bạc là con thỏ dễ ức hiếp sao?"

    Bên ngoài bầu trời đang mưa lớn, Vân Yến lấy một cây dù ở ống dù ngay cửa sòng bạc.

    Mở dù ra, sau đó đưa nó cho Tô Viễn.

    Nàng cũng không quen biết Tô Viễn, chỉ là tình huống vừa rồi, chỉ có nam nhân nhìn qua mảnh mai yếu ớt này, dám đứng ra giúp đỡ nàng.

    Mặc dù.. Nàng một quyền có thể đánh bò hai cái nam nhân như hắn cộng lại.

    Nhưng đối với ý tốt của người khác, Vân Yến cũng không có chán ghét, mà sẽ cố gắng báo đáp lại.

    "Nơi này rất nguy hiểm, anh đừng tiếp tục đi nữa." Nữ nhân giọng nói lạnh nhạt, bên dưới mũ áo choàng to rộng là đôi môi đỏ và chiếc cằm xinh đẹp.

    Nhắc nhở người này xong, Vân Yến xoay người chuẩn bị đi đuổi theo mục tiêu, nhưng Vân Yến chỉ mới thò đầu ra khỏi dù, tạm dừng một chút lại rút đầu trở lại dưới dù.

    Tô Viễn nhìn Vân Yến đem mũ choàng hướng lên phía trên kéo một chút, lộ ra đôi mắt đen xinh đẹp, cùng lệ chí tại khoé mắt kia.

    Dù gương mặt nàng không chút biểu cảm nào, nhưng Tô Viễn vẫn thần kỳ từ trên gương mặt lạnh băng kia, cảm giác ra một chút rối rắm.

    "Có vấn đề nào sao?" Tô Viễn mở miệng ôn hòa mà dò hỏi, ý bảo nàng nếu có việc gì có thể nói thẳng.

    Cũng không phải có chuyện gì to tát, chỉ là Vân Yến không muốn nhìn thấy một thanh niên vào nhầm lạc lối, đang rối rắm bản thân như vậy có phải nàng đang lo chuyện bao đồng hay không?

    Nhưng, Vân Yến uyển chuyển nói: "Cờ bạc cũng không tốt, anh đừng chơi nữa."

    Nói xong, Vân Yến không xem phản ứng của đối phương, quay đầu chạy vào trong màn mưa.

    Dưới ánh đèn, áo choàng trong đêm mưa khẽ tung bay, như một con bướm đen vỗ cánh, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

    Phát hiện bản thân bị nhắc nhở, Tô Viễn bất đắc dĩ bật cười, nhìn về phương hướng Vân Yến rời đi, sau đó quay đầu đi ngược lại.

    Hắn cũng cần phải xử lý việc kế tiếp.

    Vân Yến dẫm lên khung cửa sổ nhảy qua ống nước, phóng lên mái nhà. Bên dưới màn mưa làm giảm đi tầm nhìn, cũng may là thị lực nàng không tệ, mục tiêu cũng chưa chạy quá xa, rất nhanh sau đó bị Vân Yến xác định vị trí.

    Vân Yến ở trên nóc nhà ẩm ướt chạy nhanh, mạo hiểm chơi parkour ở bên trên, nhanh chóng đuổi kịp mục tiêu.
     
    Toinhu, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2023
  4. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên dưới màn mưa mịt mù, Vân Yến khoác áo choàng đen đứng trên mái nhà, sau đó nhìn xuống mục tiêu.

    Mục tiêu nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình thì ngẩng đầu lên tìm kiếm, giật mình thấy Vân Yến đang nghiêng đầu nhìn, biểu tình ẩn ở trong bóng đêm không rõ, gã nghe thấy nàng mở miệng nói: "Ngươi chạy cũng thật giỏi nha."

    "Cô, cô rốt cuộc là ai? Chúng ta không thù không oán.. Tha cho tôi, tôi có thể cho cô tiền!"

    Vân Yến nghe hắn nói, cười lạnh khinh bỉ: "Tiền? Anh còn tiền hay sao? Tiền hai ngày trước bán bom, không phải đều bị anh tiêu xài sắp hết rồi sao?"

    Mục tiêu hai mắt đầy hoảng sợ hỏi: "Làm sao cô biết được chuyện này?"

    Vân Yến như một con mèo, từ trên nóc nhà nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống không một tiếng động: "Những gì tôi biết, có khả năng nhiều hơn những gì mà anh tưởng tượng đến."

    Vân Yến nhướng mày, khoé miệng cong cong, nhưng nụ cười kia lại không có chút độ ấm nào, nàng tiếp tục nói: "Anh bán bom cho người kia, để ông ấy có thể nhờ đó, tạo áp lực để cảnh sát phải một lần nữa đi điều tra ra chân tướng vụ án làm ngộ hại con trai của ông ấy. Nhưng là ông ấy chắc là không biết được, mấy viên bom ở vụ án năm đó, cũng đều là từ tay của anh nhỉ?"

    Mục tiêu hoảng sợ quay đầu chạy, nhưng chỉ vừa xoay người gã liền cảm giác được đầu gối bị đánh trúng.

    Hai chân lập tức mềm nhũn, gã quỳ rạp trên mặt đất, kịch liệt đau đớn từ thần kinh truyền đến làm gã theo bản năng há to miệng, nhưng một bàn tay nhanh chóng bóp lấy yết hầu của gã, ngăn chặn tất cả tiếng hét sắp phát ra.

    Lực đạo trên cổ không hề nhẹ, làm gã cảm thấy hô hấp cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.

    Vân Yến nhẹ giọng thì thầm, như là cùng tình nhân âu yếm: "Nhỏ giọng chút, tôi không thích âm thanh quá lớn, nếu anh dám la lên, tôi không ngại trước tiên rút lưỡi của anh ra."

    Nếu không xem hiện trường mà chỉ nghe âm thanh, người khác sẽ nghĩ có lẽ thiếu nữ này rất yêu người yêu của mình.

    Nhưng chỉ có mục tiêu biết, hoàn toàn không phải như vậy, gã nhịn xuống tiếng nức nở sắp tràn ra khỏi cổ họng, cảm thấy chân bị đánh trúng kia đã mất đi cảm giác.

    Mưa rơi xuống khiến cả người ướt đẫm, bàn tay trên cổ cũng dần thả lỏng, sau đó gã lại nghe được nữ nhân phía sau nói.

    Vân Yến buông tay ra, đối mục tiêu nói: "Tôi rốt cuộc không phải là ma quỷ gì, anh có thể chạy trốn nha. Nếu anh có thể chạy thoát, tôi liền sẽ không giết anh."

    Cầu sinh dục làm mục tiêu chống mặt đất lầy lội, giãy giụa bò về phía trước cố gắng rời xa Vân Yến.

    "Người kia không phải là người giàu có gì cả, ông ấy kiếm tiền từ làm công trình, từ mồ hồi nước mắt mà kiếm ra. Dành dụm từng đồng từng cắt để đòi công đạo về cho con trai." Mỗi một câu nói, Vân Yến liền sẽ đá mục tiêu một cái: "Nhưng ông ấy không hề biết rằng, tiền mà bản thân kiếm được, đều dâng cho kẻ đã hại chết con mình."

    Những việc này đều là Lâm Dạ tra được, sau đó nói cho nàng biết, thật là làm người nghe đều tức giận dùm.

    Vân Yến cùng mục tiêu chơi trò mèo vờn chuột, mặc dù nàng có thể lập tức đánh bất tỉnh gã, sau đó quăng gã vào cục cảnh sát với đầy đủ chứng cứ phạm tội.

    Nhưng nàng không muốn gã bị pháp luật bắt lấy và bảo vệ dễ dàng như vậy.

    Pháp luật chỉ phán tội rồi cho gã vào tù, nhưng như vậy quá nhẹ nhàng, ít nhất nàng muốn cho gã ăn một chút giáo huấn.

    "Ta sắp.. Đuổi, kịp, rồi, nha." Vân Yến môi đỏ mỉm cười tiếng nói nhẹ nhàng đọc rõ ràng từng chữ, mắt lạnh nhìn mục tiêu giãy giụa bò về phía trước.

    Đúng là sâu bọ.

    Phía sau lưng vang lên tiếng bước chân thong thả, ung dung đạp lên mặt đất ướt đẫm, mục tiêu vùng vẫy bò đến cả người lầy lội bùn đất, là sợ hãi chống đỡ gã bò về phía trước.

    Ma quỷ! Đó là ma quỷ!

    Tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào trong tay cô ta!

    Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!

    Gã giãy giụa bò ra đầu hẻm, bên dưới mưa phùn mù mịt, gã nhìn ra bên ngoài đầu hẻm có cái nam nhân đang che dù, đang cúi đầu đi qua đi lại, giống như đang tìm cái gì đó.

    Gã không suy nghĩ quá nhiều, cổ họng ách thanh kêu lớn: "Cứu.. Cứu tôi với!"

    Chiếc dù nâng lên, thanh niên tóc vàng đang cầm chiếc dù nhìn lại nơi âm thanh phát ra, thấy mục tiêu cả người chật vật đầy bùn đất mà bò dưới đất, hai mắt đựng đầy hi vọng nhìn về phía hắn.

    Thanh niên tóc vàng có chút tạm dừng, sau đó vẻ mặt lập tức đầy lo lắng bước chân chạy lại, hỏi thăm: "Anh không sao chứ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

    Mục tiêu mừng rỡ nhìn thanh niên tóc vàng chạy đến, giơ tay ý đồ được đỡ lên, nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào ống quần thanh niên..

    "Có ai đuổi giết anh sao?" Thanh niên tóc vàng tiếp tục lo lắng hỏi, bàn chân xảo diệu né tránh như là không biết đối phương giơ tay muốn nắm lấy chân mình.

    Mục tiêu nghe vậy cũng không dây dưa về việc này, gương mặt gã đầy sự hoảng sợ, gã nhìn thanh niên tóc vàng rồi vội vàng mà nói: "Mang tôi rời đi nơi này! Nhanh lên!"

    Thanh niên tóc vàng mặt đầy mơ hồ tựa như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có mục tiêu cả người đang đầy mồ hôi lạnh mà thúc giục thanh niên.

    "Nhanh lên! Nếu không tất cả đều phải chết!"

    Tựa như đáp lại lời của gã, tiếng bước chân sau lưng dần tiếng gần, cùng giọng nói ma quỷ khẽ vang lên: "Anh còn muốn đùa đến khi nào?"
     
    Toinhu, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2023
  5. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục tiêu ban đầu còn không biết, chỉ tưởng thanh niên tóc vàng đi tới chỉ là cái người tốt.

    "Ngươi còn muốn đùa đến khi nào?" Tiếng cười nhạo của nữ nhân dưới mưa rơi tí tách như là bùa đòi mạng.

    Lâm Dạ lúc ban đầu ở phía xa quan sát tình huống ở sòng bạc, để phòng ngừa mục tiêu chạy đi.

    Mưa phùn này sẽ kéo dài, sẽ làm manh mối biến mất không còn dấu vết.

    Chỉ là hắn cũng không nghĩ lần này mục tiêu lại có thể chạy trốn dưới tay Vân Yến, Lâm Dạ cũng chỉ có thể vừa quan sát hướng đi của mục tiêu, gửi vị trí mục tiêu cho Vân Yến, sau đó đi chặng ngay con đường bắt buộc mục tiêu phải chạy qua.

    Chỉ là không nghĩ tới, mục tiêu chạy ra đầu hẻm, việc đầu tiên là kêu hắn cứu mạng.

    Nam nhân cả người đầy chật vật lầy lội, bám lấy mặt đất bò về phía trước từng chút từng chút. Phía sau hắn là một nữ nhân khoác áo choàng đen, cả khuôn mặt đều nấp dưới mũ choàng to rộng cùng mưa phùn, nhưng Lâm Dạ có thể biết đó là Vân Yến.

    Lâm Dạ nghe thấy Vân Yến nói, bất đắc dĩ nhún vai, nhìn nàng nâng lên chân đá mục tiêu một đá, hắn tiến lên một bàn tay nắm lấy cổ áo mục tiêu, dùng dây thừng nhanh chóng cột chặt mục tiêu, rồi quăng lên ghế sau.

    Sau đó ngồi lên ghế điều khiển, cùng Vân Yến ở ghế phụ, động cơ khởi động, bánh xe lăn đi phá vỡ màn mưa.

    Lâm Dạ đạp chân ga tăng tốc độ lên lớn nhất, mục tiêu ở phía sau nhìn tốc độ xe mà oa oa kêu to.

    Lúc này gã có gì mà không hiểu nữa, bản thân tìm tới người cứu mạng lại là đồng lõa với ma quỷ.

    "Anh ráng mà nhịn đừng nôn trên xe tôi, cố lên nha." Vân Yến nhìn kính chiếu hậu, hướng mục tiêu cố lên.

    Lâm Dạ lái xe thấy vậy, bất đắc dĩ nuông chiều mà bật cười, lại dậm chân ga tăng tốc độ.

    Mục tiêu khó có thể tin mà nhìn nữ nhân khoác áo choàng đen, cùng thanh niên tóc vàng hiện tại là đồng lõa của ma quỷ.

    Bởi vì bọn họ đang lái về phía sở cảnh sát, nên trên đường cũng không thể tránh mà gặp gỡ cảnh sát đi tuần tra trở về đúng không?

    Lâm Dạ liếc nhìn kính chiếu hậu, mưa phùn cùng gió to, phía sau là một chiếc xe cảnh sát đang gắt gao cắn sau đuôi xe bọn họ.

    Đèn cảnh sát cùng loa cảnh cáo đều bật lên, nếu ánh mắt một người có thực chất, Lâm Dạ cảm thấy bản thân có lẽ sẽ bị ánh mắt của vị cảnh sát kia đâm thành con nhím.

    Không ngờ kỹ thuật lái xe của cảnh sát lại tốt như vậy.

    Bàn tay nhanh chóng điều khiển chiếc xe quẹo gấp vào hẻm, làm chiếc xe cảnh sát đuổi sát sao phía sau không phản ứng kịp mà chạy qua.

    Trước khi đến khu vực này, hắn cũng đã nhớ kỹ bản đồ khu vực này, nên cũng không sợ lạc đường.

    Nhưng cảnh sát này cũng là nhớ con đường ở phụ cận, nên rất nhanh sau đó, chiếc xe cảnh sát cũng đuổi tới.

    "Sắp, sắp đuổi tới!" Mục tiêu phát hiện xe cảnh sát lại đuổi kịp, hắn còn hoảng loạn hơn Vân Yến và Lâm Dạ.

    Không đúng, hai người bọn họ vốn cũng không sợ a.

    Bọn họ không cần sợ hãi cảnh sát, dù sao hai người bị bắt thì chỉ có Lâm Dạ bị phạt do đi quá tốc độ.

    Còn cái tên ở ghế sau thì chưa chắc.

    Lâm Dạ cũng không biết mục tiêu nghĩ thế nào về việc bị cảnh sát bắt, cùng tiếp tục bị Vân Yến hành hạ tinh thần.

    Nếu gã rơi vào tay cảnh sát, có lẽ sẽ bị bảo vệ lại và chờ đợi pháp luật phán xét, chứ không phải là bị Vân Yến đùa sống dở chết dở.

    Nhưng là đâu, Lâm Dạ hắn không có dự định nói cho cái tên đáng chết kia biết việc này.

    "Nhịn thêm chút nữa, sắp tới rồi." Vân Yến nhìn vị trí bản đồ, chú ý thời gian ngữ khí ôn nhu nói.

    15 giây.

    Chiếc xe lại nhanh chóng quẹo vào con đường, trên xe chở lấy mục tiêu nửa chết nửa sống chạy thẳng vào thương trường bị bỏ hoang.

    5 giây.

    Cơn mưa càng ngày càng lớn, nước mưa lạch cạch rơi xuống, theo đó là xung quanh phun ra sương khói che đậy tầm nhìn.

    Xe cảnh sát đuổi theo phía sau chỉ có thể phanh gấp dừng lại, sương khói dâng lên mù mịt cả tòa thương trường, thậm chí lan đến trên đường phố.

    Nhưng dưới mưa phùn cũng sẽ dần tan đi, bọn họ cũng đang còn ở khu vực ngoại ô, nên không lo sợ có người đi ngang bị sương khói che đậy tầm nhìn gây ra tai nạn.

    Thanh niên cảnh sát từ trên xe xuống dưới, khiếp sợ mà nhìn phía trước bị sương khói bao trùm, mở bộ đàm báo cáo Sở cảnh sát.

    "Hiện tại xử lý luôn sao?" Lâm Dạ lái xe đi khỏi khu sương khói bao trùm, bớt thời giờ hỏi ý Vân Yến bên cạnh.

    "Ừm, xử lý luôn đi, em muốn đi ngủ." Vân Yến nói xong, che miệng ngáp một cái.

    "Được, nhanh thôi." Lâm Dạ mỉm cười nói.

    "Ô ô ô ô." Mục tiêu miệng ngậm mảnh vải nghe hai người nói chuyện tuyệt vọng khóc.

    Hai người cũng không phải giết hắn hay làm cái gì, chỉ là trùm bao tải đánh vài trận mà thôi.

    Sau đó dùng dây thừng bó mục tiêu thành con nhộng, cột chung chứng cứ phạm tội, rồi gửi hắn ở trước cửa Sở cảnh sát.

    Sau đó hai người nhẹ nhàng trở về ngủ, hiện tại cũng đã hơn ba giờ sáng.
     
    Toinhu, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2023
  6. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng mặt trời chiếu qua màn sương đi vào căn phòng nhỏ.

    Vân Yến đã thức dậy vươn người giãn cơ, dùng dây cột tóc cột lại mái tóc dài hơi rối loạn sau giấc ngủ.

    Sau đó, từ tủ quần áo cầm lấy đồng phục đã ủi phẳng, mà đi vào nhà vệ sinh sửa soạn.

    Hiện tại là sáu giờ sáng thứ hai, nàng muốn đi học.

    Đúng vậy, Vân Yến chỉ mới là học sinh cấp ba, hiện tại nàng đang là năm cuối, việc học cũng rất bận rộn, nhưng cũng không thể ngăn nàng cùng anh trai của mình đi trừ gian diệt ác.

    Đi tới trước cửa nhà, Vân Yến lại một lần nữa thưởng thức vẻ đẹp của bản thân ở trong gương.

    Hi hi, mình quả nhiên thật là xinh đẹp, đi thôi!

    Lại một ngày là nữ thần lạnh lùng nào!

    Vân Yến cầm lấy cây dù trong ống dù, mở cửa đi học.

    Không ai ngờ đêm hôm trước đầy khí chất trưởng thành yêu mị, đùa bỡn tội phạm lại là một thiếu nữ còn chưa thành niên, thậm chí còn có chút tự luyến.

    Đem hai người ra để so sánh, cũng sẽ không có người tin hai người đều là một người.

    Bên ngoài trời mưa nhỏ, nữ thần lạnh lùng mở ra ô che mưa, nhà Vân Yến cách trường học không quá xa, nên mỗi ngày nàng đều đi bộ đến trường.

    Thiếu nữ cầm lấy cây dù ngăn cách màn mưa, cũng giống như ngăn cách nàng cùng thế gian, tạo ra một loại cảm giác mông lung mộng ảo.

    Thanh niên đi làm dùng túi công văn che mưa chạy ngang, nhìn nàng chăm chú không chú ý phía trước mà 'đông' một tiếng, cái trán đâm thẳng vào cột điện bên đường.

    Vân Yến tâm tình sung sướng, mỹ lệ quả nhiên là tài phú của nhân loại.

    Chỉ là tâm tình sung sướng của nàng đột nhiên tắt ngủm, do một chiếc ô tô việt dã chạy như bay đi qua bắn nước bùn lên, cho dù nàng kịp thời dùng dù che lại, nhưng cũng không thể tránh mà bị dính vài giọt bùn đất lên đồng phục sạch sẽ.

    Một hơi nghẹn ở trong lòng ngực, nàng chưa kịp làm gì thì lại một chiếc xe chạy như bay đuổi theo chiếc xe việt dã khi nãy, làm hiện tại trên mặt nàng cũng dính nước bùn.

    Cả mái tóc dài mềm mại như lụa đều bị nước bùn bám lên dính thành một chùm một chùm.

    Một nữ học sinh đi ngang qua mặc đồng phục cùng trường Vân Yến, do dự đưa khăn giấy cho Vân Yến, nhỏ giọng nói: "Tạm dùng nó lau chùi đi, nhà cậu xa không, nếu không thì quay trở về thay đồ?"

    Vân Yến hít sâu một hơi, ném dù qua một bên, vẻ mặt bình tĩnh tiếp nhận khăn giấy, gật đầu với thiếu nữ: "Cảm ơn cậu, không sao, tớ có thể sắp xếp."

    Thiếu nữ nghe vậy đỏ mặt, gật đầu rời đi, nhưng là từng bước chân đều lộ ra sự luyến tiếc.

    A a a, nữ thần băng sơn nàng nói cảm ơn mình! Thiếu nữ đầy nhộn nhạo, đi đến trường, trong lòng dự định khi vào lớp sẽ khoe với nhóm bạn.

    Ngón tay thon dài cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau chùi vết bẩn trên mặt, đồng tử thiếu nữ là thiển màu đen, như là mây mù ở trên bầu trời, ảm đạm còn thỉnh thoảng có sấm sét ầm ầm.

    Vân Yến nhìn một vòng xung quanh, tỏa định một chiếc xe máy của thanh niên du côn đang hút thuốc trú mưa dưới mái hiên: "Anh, đi xuống xe."

    "Mày là ai?" Thanh niên du côn phun một ngụm khói, khinh thường nói.

    Vân Yến móc ra đồ chứng minh thân phận cảnh sát: "Cảnh sát phá án."

    Thanh niên du côn bản năng phản xạ ôm đầu nhảy khỏi xe: "Không phải tôi làm!"

    "?" Anh không làm cái gì? Xem ra nàng đã có lý do trốn học.

    Vân Yến cưỡi lên xe máy, bật động cơ sau đó cả người lẫn xe đều như một mũi tên xông thẳng vào màn mưa.

    Bản đồ ở xung quanh mở ra trong đầu Vân Yến, nàng lái xe máy đi đường nhỏ vòng một vòng, quẹo vào vài lần lập tức phát hiện hai chiếc xe phá hủy tài phú quý giá của nhân loại, không quỳ xuống xin lỗi mà còn dám chạy thoát tội.

    Phía trước là chiếc xe việt dã, ở phía sau là một chiếc Honda. Chiếc xe phía trước muốn cắt đuôi chiếc sau, chiếc sau vẫn đuổi theo chặt chẽ.

    Ở trường hợp này, không phải xã hội đen đánh lộn, thì chỉ có thể là cảnh sát đang đuổi bắt nghi phạm.

    Xe máy lại quay đầu vào một cái hẻm nhỏ, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện đối diện với xe việt dã, cùng nó chạy nghịch hướng.

    Thiếu nữ đầu đội mũ bảo hiểm, ống tay áo sơ mi ở trong mưa ướt đẫm lộ cánh tay trắng mịn, áo len tối màu thấm nước làm màu sắc đậm hơn, sợi tóc màu đen dính lên cổ trắng nõn.

    Vân Yến lại vặn ga tăng tốc độ.

    "Mau né ra cho tao!" Tên lái xe việt dã rống giận, điên cuồng nhấn loại, nhìn thấy chiếc xe máy phía trước không chỉ không tránh ra, mà còn tăng tốc, gã cũng không kiêng nể gì, dẫm mạnh chân ga.

    Nếu bị đâm chết cũng đừng trách gã.

    Người đi đường đều nhanh chóng mà né tránh, bọn họ đều thói quen ba ngày hai đầu sẽ có trận truy đuổi thế này.

    Xe máy đến gần xe việt dã một khoảng cách, bỗng nhiên lái sang bồn hoa bên đường, bồn hoa cao tầm nửa mét làm tốc độ xe có chút tạm dừng, xe máy lại tăng tốc độ nương quán tính bay lên đỉnh xe việt dã.

    Vân Yến ném xe máy xuống, ở lúc xe máy rơi xuống đất, thì nàng cũng đã nhẹ nhàng rớt xuống đỉnh xe việt dã, nàng bám chặt đỉnh xe, xoay người một chân đá nát kính ở ghế phụ.
     
    Toinhu, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2023
  7. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa màn mưa bụi cùng mảnh vỡ kính tung bay, Vân Yến nhẹ nhàng lọt vào trong xe, một chân đá thẳng mặt tài xế xe việt dã, làm mặt gã dính lên cửa sổ.

    "Phanh xe lại." Vân Yến lạnh lùng nói.

    Xe việt dã rất nhanh sau đó đã dừng lại, chiếc xe Honda phía sau cũng khẩn cấp dừng lại.

    Chủ xe việt dã là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ tầm mười mấy tuổi, nhuộm một đầu tóc xanh bị vuốt dựng ngược lên.

    Vân Yến tháo mũ bảo hiểm, nắm cổ áo thanh niên kéo xuống xe.

    Trời mưa hình như càng lớn hơn ban nãy.

    Người đi đường giơ dù đan xen đi ngang, thỉnh thoảng còn có xì xào to nhỏ.

    Vân Yến đi vào dưới mái hiên, nhìn trong màn mưa, Vân Yến thấy chủ xe Honda cũng đi xuống, tiến lại gần.

    Nam nhân ăn mặc áo sơ mi trắng, tây trang màu đen, có mái tóc đen ngắn hơi quăn, trên miệng ngậm một cây thuốc lá, chỉ là trước khi đến gần Vân Yến, thuốc lá cũng đã bị nam nhân dập tắt.

    Cà vặt trên cổ áo còn buộc lại, nhưng nút thắt lại bị tùy ý lôi kéo ra, đây có lẽ là một người không theo khuôn phép cũ, nhưng là rất ôn nhu?

    Bởi vì hắn chú ý nàng là vị thành niên, nên là dập tắt đi cây thuốc lá hút dang dở kia.

    Hừ, nhưng là ôn nhu cũng vô dụng, dám tổn thương nhan sắc của nàng, đều phải quỳ xuống xin lỗi!

    Trong lòng Vân Yến niệm, duy trì hình tượng duy trì hình tượng!

    Lúc Vân Yến quan sát, thì người đối diện cũng đang quan sát Vân Yến.

    Ánh mắt đầu tiên nhìn vào thiếu nữ này, Đan Trường Lê chỉ có thể nghĩ đến một từ xinh đẹp để hình dung thiếu nữ.

    Quần áo ướt đẫm, sợi tóc hỗn loạn, bùn đất văng lên.

    Trạng thái đầy chật vật ở người bình thường, đặt ở trên người nàng lại mười phần tự nhiên.

    Kể cả cơn mưa này, đều như là thiên nhiên vì nàng mà tạo ra.

    Một tay thiếu nữ cầm mũ bảo hiểm, một tay nắm cổ áo thanh niên đầu xanh, thanh niên bị nàng túm đứng không vững, nửa mặt còn in lên dấu giày.

    Vân Yến vừa nhìn liền biết nam nhân tóc quăn kia là cảnh sát, tuy rằng khí chất có chút không kiềm chế, nhưng khí chất mười phần sạch sẽ, không có loại âm u của bên xã hội đen.

    "Phạm nhân anh đang đuổi bắt sao?" Vân Yến nhấc cổ áo thanh niên đầu xanh, hỏi.

    Nam nhân bước thêm vài bước lại gần nàng, giơ tay xoa xoa tóc ngắn bị mưa ướt, vuốt tóc lên lộ ra hai mắt sáng ngời: "Đúng vậy, cảm ơn em đã hỗ trợ. Nhưng là.. Học sinh?"

    Đan Trường Lê duỗi tay muốn tiếp nhận phạm nhân đang giãy giụa ở trong tay Vân Yến, nhưng là nàng lại đột nhiên né tránh.

    "Em khi nãy đang trên đường đi học, bị hai người lái xe vẩy lên nước bùn làm dơ quần áo, dây cột tóc cũng mất." Vân Yến rũ mắt, nhàn nhạt nói.

    Đan Trường Lê theo bản năng nhìn tóc của nàng, mái tóc dài như thác nước hiện tại đang xõa tung bị nước mưa làm ướt.

    Khó trách cảm giác nàng đang sinh khí, khoé môi cong lên, Đan Trường Lê đứng thẳng nghiêm túc nói: "Thật sự xin lỗi, bộ quần áo này tôi sẽ bồi thường cho em."

    Nói xong, hắn lấy giấy ghi số điện thoại của bản thân đưa cho thiếu nữ trước mặt.

    "Không cần." Vân Yến giơ tay từ chối, nếu đối phương thật lòng xin lỗi, nàng cũng không còn tức giận, cũng chỉ là giặt lại đồ mà thôi.

    Đưa phạm nhân cho nam nhân tóc quăn, tuy rằng có chút tò mò nam nhân nhan sắc tốt như vậy, tại sao lại trang điểm như một cái mafia, nhưng là nghĩ tới vấn đề hình tượng, cùng với bọn họ chưa có quen biết đến như vậy, nên Vân Yến cũng chỉ có thể chặt chẽ nhắm miệng lại.

    Có lẽ về sau sẽ có cơ hội đi.

    "Tôi đưa em trở về thay đồ đi, sau đó đưa em đi học, cùng giải thích với thầy giáo giúp em." Đan Trường Lê còng tay tên phạm nhân ồn ào 'ngươi biết mẹ tao là ai không tên cảnh sát kia!', đạp một chân cho gã an tĩnh một chút.

    Vân Yến dừng lại, quay đầu nhìn nam nhân tóc quăn.

    Thật sự cũng không cần, nàng muốn trốn học! Không muốn đi đến trường đi học!

    "Cảm ơn anh cảnh sát, nhưng không cần, nhà em ở gần đây, em có thể tự đến trường, thầy giáo cũng sẽ không làm khó." Vân Yến nói.

    Ánh mắt thiếu nữ giống như cơn mưa lạnh lùng, Đan Trường Lê nghĩ thầm, thật không giống một đứa trẻ.

    "Nhưng tôi chở em không phải đi nhanh hơn sao?" Đan Trường Lê nói.

    "..."

    Vân Yến trong lòng nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Đột nhiên nghĩ tới, em cũng có chuyện cần đến Sở cảnh sát, anh đưa em đi cùng đi."

    Đan Trường Lê nhìn thiếu nữ, cũng không hỏi thêm mà gật đầu, lúc này như nhớ ra cái gì nhìn thẳng hai mắt nàng, mà nói: "Quên không giới thiệu, tôi là Đan Trường Lê, một tên cảnh sát."

    "Em là Vân Yến, một học sinh." Vân Yến chớp hai mắt đen láy nhìn nam nhân, nói.
     
    Toinhu, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2023
  8. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Dạ để đỉnh đầu tóc rối đi xuống nhà bếp lấy nước, bất ngờ nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, thắc mắc bình thường lúc này Vân Yến nên đi học, sẽ không có lý do nào mà trở về cả.

    Lâm Dạ nhìn qua lịch ngày, xác định hôm nay không phải ngày lễ, nghi hoặc đi ra nhà bếp.

    "Đây là làm sao vậy?" Lâm Dạ kinh ngạc nhìn thiếu nữ đi vào nhà, hỏi.

    Hắn biết rõ ràng em gái của bản thân rất yêu sạch sẽ, đặc biệt là sẽ không để bản thân chật vật như vậy.

    Nhưng là.. Hiện tại là áo sơ mi cùng áo len bên ngoài đều ẩm ướt, trên mặt cùng đồng phục đều có nước bùn, mái tóc dài cũng thê thảm không kém.

    "Một chút ngoài ý muốn." Vân Yến giải thích, trong giọng nói còn có chút ủy khuất.

    "Đi lên tắm rửa đi, anh lập tức đi nấu canh gừng cho em, đừng để bản thân bị cảm lạnh. Hôm nay nghỉ học cũng được, anh sẽ điện thầy chủ nhiệm của em xin nghỉ." Lâm Dạ làm sao mà không nghe ra sự ủy khuất trong giọng nói của em gái mình, lập tức sắp xếp mọi chuyện, đẩy Vân Yến vào phòng tắm.

    "Anh, tí nữa em đi Sở cảnh sát rồi trở về." Vân Yến ở trong phòng tắm nói vọng ra.

    "?" Đi sở cảnh sát làm gì? Đừng nói với anh là em sa đọa rồi!

    Cả người Lâm Dạ đều hoảng hốt, nhưng hiện tại cũng không hỏi được Vân Yến, hắn chỉ có thể đi nấu canh gừng chờ đợi Vân Yến đi ra.

    * * *

    Lúc Vân Yến cùng Đan Trường Lê đến Sở cảnh sát cũng là mười lăm phút sau đó.

    Vân Yến sau khi uống xong canh gừng, giải thích với anh trai đang lo lắng, nàng đi Sở cảnh sát là có lý do, sau đó tóm tắt việc khi sáng.

    Sau đó ra ngoài cửa, chỉ là Vân Yến không biết, Đan Trường Lê bị Lâm Dạ nhìn bằng ánh mắt sắc bén như dao găm.

    Vân Yến đi theo Đan Trường Lê đi vào Sở cảnh sát.

    "Em ở đây ngồi chờ một lát, tôi đi đưa người rồi sẽ trở lại." Đan Trường Lê quay đầu nói, thấy Vân Yến gật đầu nghe lời thì mang theo thanh niên đầu xanh rời đi.

    Vân Yến đi lại gần dãy ghế Đan Trường Lê chỉ khi nãy ngồi xuống, lại bất ngờ thấy bên cạnh là một cảnh sát nữ đứng trước bàn, lạnh lùng sắc bén răn dạy một thanh niên hư hỏng.

    Thanh niên nhìn rất quen, a, là cái tên bị nàng lấy xe máy hồi sáng!

    Nói tới xe máy.. Ánh mắt Vân Yến có chút tự do hoạt động.

    Cảnh sát nữ nạt lớn: "Cho dù là lý do gì, đánh nhau đều không đúng!"

    Lúc trước khi lái xe đi, nàng có nặc danh gửi báo cảnh sát điều tra, nhìn thấy có lẽ là thanh niên này cũng không phạm sai nặng.

    Thanh niên héo úa ngồi nghe răn dạy, bỗng nhiên từ khoé mắt thấy Vân Yến, hắn lập tức ngao ngao khóc lớn.

    "Motor.. Motor của tôi.. Ô oa ô.. Là quà sinh nhật.. Mẹ mua cho tôi.. Ô ô oa.."

    Vân Yến: "..."

    "Cái gì?" Cảnh sát nữ bị tiếng khóc đột nhiên của thanh niên làm ngây người.

    Thanh niên nhanh chóng cáo trạng, chỉ thẳng Vân Yến: "Là cô ta! Buổi sáng cô ta cướp đi motor của tôi, rồi lái ngã hư nó rồi!"

    Cảnh sát nữ nhìn nàng, bị hai mắt đầy vô tội của Vân Yến nhìn lại, trong lòng tức giận thanh niên vu oan giá họa, quát lớn: "Không có khả năng! Ngươi nhìn nàng là người sẽ tùy tiện cướp motor hay sao! Không được vu oan cho người khác!"

    Mặc dù nàng cũng thích nhìn người khác gặp xui xẻo, nhưng là đây là lỗi của nàng, cũng không thể để sự việc tiếp tục phát triển, nhịn muốn đứng lên chạy, thanh thục mở miệng: "Cậu ta nói không sai, là em cướp motor.. Vì giúp bắt nghi phạm."

    Cảnh sát nữ ngây người: "Nếu.. Vì bắt nghi phạm, cũng là không có biện pháp khác đi ha ha ha."

    Vân Yến nhìn qua thanh niên bên cạnh: "Đưa số điện thoại của cậu cho tôi, tôi sẽ đền bù cậu lại một chiếc motor."

    "Thật sự sao? Chiếc motor này rất đắt." Thanh niên hít hít mũi, nói.

    A, nàng làm sao có thể thiếu tiền.

    "?" Vân Yến không thể tin mà nhìn tài khoản của bản thân.

    Tiền của nàng đâu? Tại sao lại như vậy?

    Nàng là siêu trộm vạn người mê, cho dù sau đó trả vật lại cho chủ nhân của chúng, nhưng là nàng hoàn toàn không thiếu tiền!

    Tại sao lại nghèo thế này?

    * * * A! Hình như hồi sáng nàng mới đi mua một nhóm quần áo trang sức đắt tiền.

    Như vậy không có việc gì.

    Không phải vấn đề to tác gì, trước tiên đồng ý là được.

    * * *

    Một thời gian sau, Vân Yến ngồi uống trà trò chuyện cùng Khương Lan, là cảnh sát nữ khi nãy.

    "Xin lỗi, em đợi có lâu không?" Đan Trường Lê rốt cuộc xong việc, đi tới xin lỗi.

    "Cũng không có lâu lắm, có chị Lan trò chuyện với em, cũng xử lý xong việc rồi." Vân Yến lễ phép nói.

    "Xong rồi? Như vậy nếu không có việc gì, thì tôi đưa em đi, trở về nhà hay tiếp tục lên trường?" Đan Trường Lê nhìn Khương Lan gật đầu cảm ơn, quay đầu hỏi ý kiến Vân Yến.

    "Trở về nhà đi, anh trai em lo lắng, nên điện thầy giáo xin phép nghỉ cho em rồi." Vân Yến lắc đầu nói.

    Làm ơn, khó lắm nàng mới có thể trốn học, tại sao phải đi lên trường học a!
     
    Toinhu, chiqudollLieuDuong thích bài này.
  9. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên xe, Vân Yến nhìn qua nam nhân đang lái xe, hỏi: "Anh Lê không được đồng sự thích cho lắm?"

    Đâu phải là không thích, nàng khi nãy thấy ánh mắt đồng sự nam đều muốn hóa thành dao găm ghim trên người Đan Trường Lê.

    "Đúng là có chút, tại vì tôi là cùng Khương Lan cùng khóa tốt nghiệp, nên hơi thân nhau, bọn họ ghen tị." Đan Trường Lê chú tâm lái xe, thuận miệng trả lời.

    "Hay tại anh quá đẹp trai?" Vân Yến chống cằm nói.

    "Có lẽ?" Đan Trường Lê suy tư nói.

    Dừng xe chờ đèn đỏ, thì trời lại tiếp tục mưa, hiện tại cũng đã vào đầu mùa đông, mưa bụi lạnh thấu xương.

    Vân Yến nhìn ngoài cửa sổ người đi đường bung dù bước đi, không quay đầu lại mà hỏi: "Tên phạm nhân kia sao rồi?"

    Đan Trường Lê cắn cắn cây thuốc lá, nhưng để ý Vân Yến ở đây nên hắn không có đốt, bình tĩnh nhìn phía trước: "Bị mang đi, tại tên kia có chỗ dựa, nên tôi được chuyển bộ môn khác tránh đầu sóng."

    "Chuyển bộ môn? Anh Lê không phải đi bắt tội phạm sao?" Vân Yến nghi hoặc hỏi.

    "Không, tôi bên bộ môn xử lý chất nổ, việc bắt phạm nhân không nằm trong công tác." Đan Trường Lê cắn thuốc lá, khởi động xe tiếp tục chạy đi: "Tên kia lúc trước gắn hai viên bom, một viên bị tôi tháo dỡ, một viên còn lại thì nổ."

    Dừng một lát, Đan Trường Lê tiếp tục nói: ".. Một nhà ba người vô tội chết trong vụ nổ mạnh, mà lý do tên kia gắn bom chỉ là vì bản thân thổi phồng ở trước mặt mấy đứa bạn. Hay đúng hơn là, chỉ vì chơi vui.."

    "Ba mạng người, vì lý do này mà chết." Đan Trường Lê lúc này cười một tiếng: "Khi biết được tên kia muốn chạy ra nước ngoài, tôi xúc động liền đi bắt tên kia về. Rất lâu cũng chưa gây chuyện như vậy."

    ".. Anh hối hận sao?" Vân Yến hỏi.

    "Đúng là có một chút đi, nếu ở thời gian này mà bị cách chức tạm thời thì không ổn."

    "Cách chức tạm thời? Chắc sẽ không nặng như vậy đi?" Vân Yến suy tư nói.

    Đan Trường Lê nói: "Mẹ của tên kia là con gái của tập đoàn Nam Phong, trong nhà có quyền có thế, tin tức mấy ngày nay liên quan sự kiện này có một nửa là từ tay truyền thông nhà bọn họ, cô ta muốn dẫn đường dư luận.."

    "Nghe đâu cô ta cũng có quen biết quan chức cấp cao của Sở cảnh sát, nhưng hiện tại cô ta đang lo cho sự kiện của con trai cô ta, tạm thời không rảnh lo tới tôi."

    "Nhìn anh cũng không giống như lo lắng bị cô ta đối phó." Vân Yến nhìn nam nhân vẻ mặt bình tĩnh, nói.

    "Không sao hết, chỉ cần thêm vài ngày nữa.. Tất cả đều không quan trọng." Đan Trường Lê dừng xe liếc nhìn lên bầu trời xám xịt, mưa bụi đánh lên mặt kính.

    Đan Trường Lê quay đầu, nhìn thẳng hai mắt thiếu nữ, đồng tử phản xạ khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ: "Kỳ thật, tôi rất muốn giết tên phạm nhân kia, cho dù hắn chỉ là trẻ vị thành niên."

    Vân Yến: "..."

    Qua vài giây, Đan Trường Lê cười rộ, giơ tay vỗ vỗ đầu Vân Yến, vẻ mặt của nàng vẫn luôn lãnh đạm, cho dù nghe Đan Trường Lê nói muốn giết người cũng không có phản ứng: "Tôi nói giỡn, không có bị tôi dọa nhỉ? Tốt, tới nhà rồi, vào nhà đi, đừng để anh trai lo lắng."

    Vân Yến nhẹ nhàng lắc đầu, bước xuống xe trước khi đóng cửa, nàng đối diện hai mắt nam nhân có lẽ có rất nhiều chuyện xưa kia, nói: "Em biết anh Lê sẽ không làm việc như thế, cảm ơn đưa em về nhà."

    Vân Yến đóng cửa vẫy tay tạm biệt, quay đầu đi vào nhà.

    Nhưng là em sẽ.

    "Anh hai, có việc cho chúng ta làm." Thiếu nữ nhẹ giọng nói với thanh niên trong nhà.

    * * *

    Ban đêm, mưa giông sấm sét ầm ầm.

    Một nhà biệt thự tại ngoại ô, Nam Công Thành đang chơi game tại trong phòng.

    Miệng hắn luôn mắng chửi, đến khi chơi thua trận, bực bội quăng con chuột, cầm điện thoại nhận một cuộc gọi.

    "Có chuyện gì? Tao không có chuyện gì, tao còn là trẻ vị thành niên, giết một người cũng đâu tính chuyện gì, cùng với bọn họ không có chứng cứ, mẹ tao sẽ xử lý cho tao."

    ".. Tao mới kiếm được hai viên bom mới, lần sau mang theo mày chơi."

    ".. Mày dám không đi, thì đi tìm chết đi!"

    Nam Công Thành kết thúc cuộc gọi, nhưng lại bị nước mưa tạt thẳng mặt, hắn vuốt mặt lẩm bẩm: "Cửa sổ tại sao mở ra? Khi nãy hình như mình đâu có mở?"

    Đứng lên đóng cửa sổ, đột nhiên bóng đèn trong phòng tắt đi, Nam Công Thành có chút hoảng sợ quay đầu lại, lại từ trong bóng đêm thấy trên sô pha hiện lên hình bóng mông lung của một nữ nhân.

    Nàng mặc áo sơ mi trắng, tóc đen dài xõa tung như thác nước, một nửa gương mặt bị mũ choàng che đậy, chỉ lộ chiếc cằm xinh đẹp cùng đôi môi đỏ mọng.

    Nữ nhân mỉm cười, giọng nói như yêu hồ quyến rũ nói: "Buổi tối tốt lành, Nam Công Thành."
     
    Toinhu, LieuDuong, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  10. ULinh04

    Bài viết:
    0
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Buổi tối tốt lành, Nam Công Thành."

    Bầu trời xẹt qua một tia chớp, Nam Công Thành hoảng sợ nhìn khách không mời mà tới trong phòng, nhưng thấy là một nữ nhân, hắn nhẹ nhàng thở ra, lại kiêu ngạo hất hàm nói: "Ê, ai cho cô đi vào? Có tin tôi báo cảnh sát cô xâm nhập gia cư bất hợp pháp không!"

    Nữ nhân bị bao trùm dưới áo choàng nhếch miệng cười cười: "Cậu Thành cũng đừng tức giận như vậy, tối nay thời tiết vừa tốt, thôi thì chúng ta chơi một trò chơi."

    "Chơi cái gì?" Nam Công Thành thuận miệng đồng ý, nhóm bọn hắn trai hay gái còn không kiêng kỵ, nữ nhân này còn rất xinh đẹp, tự dâng lên thì hắn cũng không chối từ.

    Cho dù cô ta không muốn thì cũng không dám nói ra bên ngoài, hắn còn có mẹ ở phía sau chống lưng.

    Nữ nhân đối diện, hay đúng hơn là Vân Yến cũng không biết Nam Công Thành đang suy nghĩ cái gì, nàng cười nhạt vươn bàn tay.

    Trong bàn tay đeo bao tay trắng là một viên xúc xắc.

    "Chơi ném xúc xắc nhỉ?"

    Nam Công Thành: "Ném xúc xắc?" Cái này có cái gì vui?

    Tiếng cười Vân Yến càng nhẹ, giọng nói như là ly rượu đỏ làm người say: "Để quyết định, tôi dùng dây thừng thắt cổ cậu, dùng đao đâm chết, hay là trực tiếp dùng tay vặn gãy cổ cậu."

    * * *

    Điện thoại rung lên, Lâm Dạ xem thông báo, là Vân Yến.

    Lâm Dạ bấm nghe, giọng nói Vân Yến vang lên từ ống nghe.

    [Anh, em xong rồi, lên giúp em một chút.]

    "Đợi anh một lát." Lâm Dạ cười nói, đóng lại máy tỉnh mở cửa xuống xe, trực tiếp đi vào biệt thự trước mắt.

    Đêm nay bọn họ coi như lại một lần giúp đỡ cảnh sát đi, thuận tay thu hoạch được vàng bạc châu báu của nhà họ Nam thì cũng không quá đáng nhỉ.

    Mấy ngày nữa mang đi bán ở chợ đen, bọn họ lại có thêm một số tiền!

    Cảm ơn người tốt việc tốt.

    Lâm Dạ đi lên phòng Nam Công Thành, xác nhận tên kia đã bất tỉnh dùng thêm chút thuốc mê, bảo đảm ngủ đến ngày hôm sau.

    Sau đó lấy hai viên bom dưới đáy giường chỉnh thành nửa kích hoạt, đặt trên mặt bàn bên cạnh Nam Công Thành đang bất tỉnh.

    Còn lại thì coi số phận tên này thôi, nếu cảnh sát nhanh chóng cho lệnh bắt hắn điều tra thì còn ổn đi.

    Nếu không lỡ làm nổ bom chết thì cũng không phải lỗi của bọn họ.

    Trước khi hành động, Lâm Dạ đã xác nhận người làm đều ở nhà phụ, chỉ có Nam Công Thành một mình ở nhà chính.

    Theo dõi đã bị Lâm Dạ khống chế từ lúc ban đâu, nên hai người nghênh ngang mà rời đi.

    Về đến nhà, nhìn Vân Yến đi vào phòng ngủ, Lâm Dạ cũng quay đầu đi vào phòng.

    Hắn còn chút việc cần hoàn thành.

    Lâm Dạ lấy ghi âm Vân Yến ghi lại khi nãy Nam Công Thành thừa nhận tội, nếu cảnh sát không tìm được chứng cứ, thì chính miệng hung thủ thú nhận đủ rồi nhỉ?

    Nghe lại một lần, xác nhận không có âm thanh nào làm lộ thông tin về hai người bọn họ, Lâm Dạ lập tức đăng lên mạng, cùng tiêu đề.

    [Hoảng sợ! Thiếu gia của tập đoàn X thừa nhận bản thân chế tạo nổ mạnh, làm hại ba người tử vong!]

    Hiện tại cho dù là ban đêm, nhưng là thời đại hiện đại, con cú cũng không ít, nên không lo lắng không có người xem.

    Sau khi bài đăng tải lên, Lâm Dạ lập tức dập nát tài khoản ở trong máy, xóa đi tất cả dấu vết liên quan, chỉ có bài viết nhanh chóng bị cư dân mạng đẩy lên độ hot.

    Lâm Dạ thuần thục đăng nhập nhiều tài khoản ảo, đi lên xem xét, thuận tiện dẫn hướng dư luận.

    Xác nhận mọi thứ đều vào đúng chỗ, Lâm Dạ quay đầu đi vào trang web ẩn, bên trên là đủ loại tình báo từ nhiều nơi truyền về.

    Lâm Dạ dùng tốc độ mà người xem đều thấy hoa mắt, nhanh chóng xử lý thông tin.

    Giọt mưa đọng lại trên cửa sổ, hắt một chút ánh sáng từ trên màn hình.

    * * *

    Ngày hôm sau, bầu trời khó được không phải đang mưa, ánh nắng tươi sáng chiếu lên những tán lá đọng lại giọt nước mưa đêm qua.

    Vân Yến trên đường đi vào lớp học, học sinh đều đang thảo luận tin tức hôm nay vừa thấy.

    Bước vào lớp, Vân Yến thấy bạn học trong lớp cũng đang làm thành nhóm bàn tán việc này.

    "Yến, cậu nghe tin tức sáng nay không?" Bạn học ngồi cùng bàn thấy Vân Yến vào lớp, đợi nàng đến chỗ ngồi hỏi chuyện.

    "Chuyện gì thế? Sáng nay đi học đều thấy mọi người đang bàn luận chuyện gì đó." Vân Yến vẻ mặt có chút nghi hoặc hỏi.

    Cô bạn này lập tức vui vẻ lấy điện thoại ra giải thích cho Vân Yến về tin tức sáng nay, Vân Yến mặt ngoài chăm chú nghe giảng.

    Trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác, chờ vài ngày nàng có tiền sẽ mua chiếc xe trả cho thanh niên bị nàng trộm, sau đó tiền còn lại nàng mang đi mua chút mỹ phẩm nhỉ?

    Nghe đâu mấy nhà mỹ phẩm sắp ra sản phẩm mới.. Vẫn là cho xem giới thiệu đi.

    A, đúng rồi, còn vị cảnh sát kia.

    "Yến, cậu ăn sáng chưa, cần tớ mua đồ về dùm không? Tớ chuẩn bị đi xuống nhà ăn."

    "Cậu mua dùm tớ đi, cảm ơn nha." Vân Yến trả lời cô bạn cùng bàn xong, sau đó lấy điện thoại ra mở số điện thoại mới thêm vào hôm trước.
     
    Toinhu, chiqudoll, LieuDuong1 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...