Vong Xuyên Bỉ Ngạn Ca sĩ: Tiểu Muội Màn Thầu Vong xuyên là dòng sông lãng quên, đó là dòng sông tượng trưng cho sự Sinh Tử, giao nhau của Âm Gian và Dương Gian. Bỉ Ngạn là loài hoa tượng trưng cho sự đau thương của một nỗi buồn không thấu tả. Nàng và ta như 2 chân trời. Cách xa nhau bằng hai bên cầu. Gặp nàng lại chẳng thể ôm nàng, đợi nàng quay đầu lại nhìn ta. Bài hát đau thương và tiếc thương cho tình yêu không hề hạnh phúc viên mãn. Lời bài hát: Giữa hai bờ Bỉ Ngạn, cánh hoa rơi đầy đất. Chẳng ai hay nàng đã rơi lệ bao giờ. Trước Phật quỳ ngàn năm, vẫn không được xót thương. Muốn bên nàng dẫu chỉ trong khoảng khắc này. Nước Vong Xuyên tĩnh lặng, gió lay bỉ ngạn hoa. Đứng bên sông mà ngóng trông nàng quay đầu. Khó vượt dòng Vong Xuyên để ngăn nàng bước đi. Nếu như Phật ngài đã không độ, ta đến độ. Mỗi bông hoa như một thế gian. Cũng như luân hồi tựa mơ. Ngước lên trông bồ đề xác xơ. Lầy đi nửa đời gió mưa. Xuống tóc tu, vì nàng gõ chuông. Chỉ mong Phật cao xót thương. Chấp mê trong lòng buông xuống thôi. Bến bồ đề ta khép mi. Tử sinh luân hồi đều đã ghi. Vẫn luôn tin vào Phật từ bi. Các ngươi không sao hiểu đâu. Là tư vị tương tư hóa điên. Đã yêu rồi lại cách xa. Dưới gốc bồ đề ta hiểu ra. Sẽ buông tha vạn vật ở trong tay. Độ cho nàng một kiếp này. Giữa hai bờ Bỉ Ngạn, cánh hoa rơi đầy đất. Chẳng ai hay nàng đã rơi lệ bao giờ. Trước Phật quỳ ngàn năm, vẫn không được xót thương. Muốn bên nàng dẫu chỉ trong khoảng khắc này. Nước Vong Xuyên tĩnh lặng, gió lay bỉ ngạn hoa. Đứng bên sông mà ngóng trông nàng quay đầu. Khó vượt dòng Vong Xuyên để ngăn nàng bước đi. Nếu như Phật ngài đã không độ, ta đến độ.