Chương 10: Hào quang nữ.. phụ
Ông bà Vương đã nói là làm. Sáng sớm hôm sau, khi đồng hồ vừa điểm 7 giờ sáng đã gọi hết mọi người trong nhà lại để phổ biến quy tắc. Đại khái là hướng cô và Nhất Minh nói việc đã là vợ chồng là phải nhường nhịn lẫn nhau, dung hòa cho nhau tránh để mất tình cảm. Nói xong thì tiễn cô và anh ra xe, tận mắt nhìn cô lên xe cùng Nhất Minh bà mới an tâm trở vào nhà.
Bước lên xe, cô cài dây an toàn rồi thở dài một hơi. Cô cũng thật là thân bất do kỉ mà. Nếu không phải vì giữ mạng thì cô cũng sẽ không ở khắp nơi bán nụ cười, bây giờ còn phải đến công ty "quản phu". Quản, mẹ Vương à, người ta là nam chính đó, cô muốn quản là quản được sao, quản nổi sao. Cô khóc thầm nhưng rất nhanh lại vực dậy tinh thần. Không phải người ta thường hay nói hào quang của nữ chính, nam chính sao? Cô là nữ phụ, vậy thì cô tự tạo hào quang của nữ phụ.
Nhất Minh ngồi bên cạnh để ý từng cử chỉ, nét mặt của cô thấy mặt cô cứ lúc đen lúc trắng thật khó đoán là đang vui hay đang buồn. Không biết từ lúc nào, anh lại thích để ý cô đến thế, phải chăng Vương Nhất Minh anh không còn là chính mình, anh nhận thức rõ ràng điều đó nhưng cô.. hình như cũng không còn là Trần Ý Văn mà anh biết, cô không lụy tình, không khóc, không nháo, không ngày ngày bám lấy anh, cô dường như cũng thay đổi rồi. Mà sự thay đổi này, không biết vì điều gì lại khiến anh sợ hãi.
Đến nơi, anh xuống xe rồi mở cửa xe giúp cô. Tất cả mọi người trong công ty chỉ cần là người nhìn thấy cảnh tượng này đều không nhịn được mà trầm trồ. Họ nhận được thông báo hôm nay phu nhân tổng tài sẽ đến đây nên tụ tập rất đông. Họ bàn tán rất sôi nổi: Nào là lý do phu nhân tổng tài đến công ty, nào là liệu có phải đến đến để bắt "tiểu tam", vân vân và mây mây nhưng có một điều mà họ đều đồng lòng công nhận là tổng tài của họ chính là ông chồng quốc dân. Cô thì quen rồi, đi đến đâu mà không gặp loại chuyện này, cô vốn cũng không định vạch trần liền thoải mái đưa tay ra cho anh đỡ rồi thong thả bước ra ngoài. Cô đứng thẳng người, mái tóc búi đơn giản, gương mặt rạng rỡ mang theo ý cười. Hôm nay cô cũng chọn cho mình một bộ váy hết sức đơn giản, kín đáo nhưng không nhạt nhòa. Tất cả như điểm thêm cho nhan sắc trời phú của cô. Tất cả mọi người ở đó đều nhìn cô không chớp mắt. Phải, cô biết hôm nay đối với cô sẽ là một ngày cực kỳ quan trọng. Nói là đến công ty của chồng nhưng chồng cô lại là tổng tài, hiển nhiên cô là phu nhân tổng tài, mọi cử chỉ hành động của cô đều là bộ mặt của Vương Nhất Minh, của cả nhà họ Vương. Trước đây, "cô" được biết đến là một đóa hoa dung tục, dù đẹp nhưng nhìn nhiều cũng chán, đám người này dù gặp qua hay chưa gặp qua đều là đối với cô không có thiện cảm. Hôm nay nghe tin cô đến họ cũng muốn xem xem rốt cuộc cô có thể cậy sủng mà làm ra loại chuyện không biết xấu hổ gì nhưng cô làm sao có thể để họ được như ý chứ. Cô- kể từ hôm nay sẽ thay đổi cách nhìn của tất cả mọi người về cô.
- Không phải nói vị phu nhân tổng tài này rất dung tục sao, ăn mặc rất táo bạo sao, tại sao hôm nay gặp lại thấy không giống vậy?
- Phải, rõ ràng là rất xinh đẹp, rất sang trọng, ăn mặc đơn giản nhưng không giấu nổi khí chất phú quý.
- Trước đây là ai đồn bậy vậy, thật chẳng có mắt nhìn!
Mấy lời họ nói cô đều nghe thấy hết, tai nghe không bằng mắt thấy mà, hôm nay cô sẽ cho họ được mở rộng tầm mắt. Đây liệu có phải là hào quang của nữ phụ không, cô thầm đắc ý.
Vương Nhất Minh hôm nay lúc nhìn thấy cô trong bộ dáng này lần đầu cũng sững sờ hồi lâu, suýt chút nữa là đã để lộ tâm tư. Bây giờ lại thấy nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cô như vậy, anh bỗng thấy khó chịu, nhất là ánh mắt của mấy tên nam nhân kia. Mặt anh lạnh lại, hừ một tiếng rồi đưa cô vào trong. Vốn dĩ là định đưa cô lên phòng anh ngồi đến lúc về nhưng cô lại cứ một mực đòi đi thăm quan công ty. Bộ dáng làm nũng của cô khiến anh không tự chủ được mà đồng ý.
- Chồng à, em muốn đi mà.
- Chồng, em đi một lát thôi rồi về phòng có được không?
Giọng cô nhẹ như không ánh mắt thì long lanh khiến ai nhìn vào cũng phải tan chảy. Nếu không phải có cuộc họp gấp thì anh đã đi cùng cô rồi.
Nhất Minh vì có cuộc họp nên đã rời đi trước, còn cô thì đang đi thăm thú công ty trong sự lo sợ thấp thỏm của thư ký An. Nội tâm thư kí An như lửa đốt. Công ty nhiều người như vậy, lại giao nhiệm vụ trọng yếu này cho anh. Lỡ anh làm vị phu nhân của tổng tài không vui thì anh có mấy cái mạng cũng không đền nổi. Chuyện tổng tài của anh sủng thê thế nào anh sao lại không biết chứ. Hơn nữa, quả thật phu nhân hôm nay có khác biệt so với lời đồn nhưng anh cũng không phải là chưa từng gặp qua vị phu nhân này trước đây. Rõ ràng rất xinh đẹp, đẹp đến động lòng nhưng tính khí lại cực kỳ tệ, lần đó anh chỉ vô tình để ánh mắt mình chạm mắt cô mà suýt nữa bị đuổi việc, chuyện này anh còn chưa hết sợ thì hôm nay lại đụng trúng nhiệm vụ dẫn cô đi tham quan công ty. Kiếp trước rốt cuộc là anh đã tạo nghiệp gì chứ.
Mà từng đấy suy nghĩ trong đầu thư ký An lại chẳng làm Trần Ý Văn cô bận tâm. Cô chỉ nghĩ duy nhất một việc là làm sao có thể "tình cờ" gặp được nữ chính.
Đang đi cô bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi làm việc ở phía đối diện, là phòng kế toán. Cô gái ấy có làm da trắng, mái tóc buông xõa tự nhiên, gương mặt rõ ràng chỉ dừng lại ở vẻ thanh tú nhưng lại tạo cho người khác cảm giác muốn bảo vệ. Cô ấy.. không phải là nữ chính sao!
Quả nhiên, hào quang nữ chính không thể xem thường. Ban nãy khi cô xuống xe nhiều người như vậy lại không hề thấy bóng dáng cô gái này. Cô ấy không tò mò rốt cuộc phu nhân tổng tài là có hình dáng gì sao hay là cô ấy vốn chẳng coi mình là người đáng nhắc đến trong cuộc đời mình. Đang mải miết với dòng suy nghĩ thì thư ký An lên tiếng:
- Phu nhân, đây là phòng kế toán, cô ấy là Ngọc Phương Hoa, là người mới nhưng lại rất nhanh nhạy trong công việc, đặc biệt tính tình dịu dàng, rất được mọi người yêu thích.
Quả nhiên, nữ chính thì luôn được ưu tiên. Nhưng cô lại chẳng phải nữ phụ bình thường. Nếu đã đến làm nhiệm vụ thì nên đến chào hỏi "tình địch" một chút chứ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Bước lên xe, cô cài dây an toàn rồi thở dài một hơi. Cô cũng thật là thân bất do kỉ mà. Nếu không phải vì giữ mạng thì cô cũng sẽ không ở khắp nơi bán nụ cười, bây giờ còn phải đến công ty "quản phu". Quản, mẹ Vương à, người ta là nam chính đó, cô muốn quản là quản được sao, quản nổi sao. Cô khóc thầm nhưng rất nhanh lại vực dậy tinh thần. Không phải người ta thường hay nói hào quang của nữ chính, nam chính sao? Cô là nữ phụ, vậy thì cô tự tạo hào quang của nữ phụ.
Nhất Minh ngồi bên cạnh để ý từng cử chỉ, nét mặt của cô thấy mặt cô cứ lúc đen lúc trắng thật khó đoán là đang vui hay đang buồn. Không biết từ lúc nào, anh lại thích để ý cô đến thế, phải chăng Vương Nhất Minh anh không còn là chính mình, anh nhận thức rõ ràng điều đó nhưng cô.. hình như cũng không còn là Trần Ý Văn mà anh biết, cô không lụy tình, không khóc, không nháo, không ngày ngày bám lấy anh, cô dường như cũng thay đổi rồi. Mà sự thay đổi này, không biết vì điều gì lại khiến anh sợ hãi.
Đến nơi, anh xuống xe rồi mở cửa xe giúp cô. Tất cả mọi người trong công ty chỉ cần là người nhìn thấy cảnh tượng này đều không nhịn được mà trầm trồ. Họ nhận được thông báo hôm nay phu nhân tổng tài sẽ đến đây nên tụ tập rất đông. Họ bàn tán rất sôi nổi: Nào là lý do phu nhân tổng tài đến công ty, nào là liệu có phải đến đến để bắt "tiểu tam", vân vân và mây mây nhưng có một điều mà họ đều đồng lòng công nhận là tổng tài của họ chính là ông chồng quốc dân. Cô thì quen rồi, đi đến đâu mà không gặp loại chuyện này, cô vốn cũng không định vạch trần liền thoải mái đưa tay ra cho anh đỡ rồi thong thả bước ra ngoài. Cô đứng thẳng người, mái tóc búi đơn giản, gương mặt rạng rỡ mang theo ý cười. Hôm nay cô cũng chọn cho mình một bộ váy hết sức đơn giản, kín đáo nhưng không nhạt nhòa. Tất cả như điểm thêm cho nhan sắc trời phú của cô. Tất cả mọi người ở đó đều nhìn cô không chớp mắt. Phải, cô biết hôm nay đối với cô sẽ là một ngày cực kỳ quan trọng. Nói là đến công ty của chồng nhưng chồng cô lại là tổng tài, hiển nhiên cô là phu nhân tổng tài, mọi cử chỉ hành động của cô đều là bộ mặt của Vương Nhất Minh, của cả nhà họ Vương. Trước đây, "cô" được biết đến là một đóa hoa dung tục, dù đẹp nhưng nhìn nhiều cũng chán, đám người này dù gặp qua hay chưa gặp qua đều là đối với cô không có thiện cảm. Hôm nay nghe tin cô đến họ cũng muốn xem xem rốt cuộc cô có thể cậy sủng mà làm ra loại chuyện không biết xấu hổ gì nhưng cô làm sao có thể để họ được như ý chứ. Cô- kể từ hôm nay sẽ thay đổi cách nhìn của tất cả mọi người về cô.
- Không phải nói vị phu nhân tổng tài này rất dung tục sao, ăn mặc rất táo bạo sao, tại sao hôm nay gặp lại thấy không giống vậy?
- Phải, rõ ràng là rất xinh đẹp, rất sang trọng, ăn mặc đơn giản nhưng không giấu nổi khí chất phú quý.
- Trước đây là ai đồn bậy vậy, thật chẳng có mắt nhìn!
Mấy lời họ nói cô đều nghe thấy hết, tai nghe không bằng mắt thấy mà, hôm nay cô sẽ cho họ được mở rộng tầm mắt. Đây liệu có phải là hào quang của nữ phụ không, cô thầm đắc ý.
Vương Nhất Minh hôm nay lúc nhìn thấy cô trong bộ dáng này lần đầu cũng sững sờ hồi lâu, suýt chút nữa là đã để lộ tâm tư. Bây giờ lại thấy nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cô như vậy, anh bỗng thấy khó chịu, nhất là ánh mắt của mấy tên nam nhân kia. Mặt anh lạnh lại, hừ một tiếng rồi đưa cô vào trong. Vốn dĩ là định đưa cô lên phòng anh ngồi đến lúc về nhưng cô lại cứ một mực đòi đi thăm quan công ty. Bộ dáng làm nũng của cô khiến anh không tự chủ được mà đồng ý.
- Chồng à, em muốn đi mà.
- Chồng, em đi một lát thôi rồi về phòng có được không?
Giọng cô nhẹ như không ánh mắt thì long lanh khiến ai nhìn vào cũng phải tan chảy. Nếu không phải có cuộc họp gấp thì anh đã đi cùng cô rồi.
Nhất Minh vì có cuộc họp nên đã rời đi trước, còn cô thì đang đi thăm thú công ty trong sự lo sợ thấp thỏm của thư ký An. Nội tâm thư kí An như lửa đốt. Công ty nhiều người như vậy, lại giao nhiệm vụ trọng yếu này cho anh. Lỡ anh làm vị phu nhân của tổng tài không vui thì anh có mấy cái mạng cũng không đền nổi. Chuyện tổng tài của anh sủng thê thế nào anh sao lại không biết chứ. Hơn nữa, quả thật phu nhân hôm nay có khác biệt so với lời đồn nhưng anh cũng không phải là chưa từng gặp qua vị phu nhân này trước đây. Rõ ràng rất xinh đẹp, đẹp đến động lòng nhưng tính khí lại cực kỳ tệ, lần đó anh chỉ vô tình để ánh mắt mình chạm mắt cô mà suýt nữa bị đuổi việc, chuyện này anh còn chưa hết sợ thì hôm nay lại đụng trúng nhiệm vụ dẫn cô đi tham quan công ty. Kiếp trước rốt cuộc là anh đã tạo nghiệp gì chứ.
Mà từng đấy suy nghĩ trong đầu thư ký An lại chẳng làm Trần Ý Văn cô bận tâm. Cô chỉ nghĩ duy nhất một việc là làm sao có thể "tình cờ" gặp được nữ chính.
Đang đi cô bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi làm việc ở phía đối diện, là phòng kế toán. Cô gái ấy có làm da trắng, mái tóc buông xõa tự nhiên, gương mặt rõ ràng chỉ dừng lại ở vẻ thanh tú nhưng lại tạo cho người khác cảm giác muốn bảo vệ. Cô ấy.. không phải là nữ chính sao!
Quả nhiên, hào quang nữ chính không thể xem thường. Ban nãy khi cô xuống xe nhiều người như vậy lại không hề thấy bóng dáng cô gái này. Cô ấy không tò mò rốt cuộc phu nhân tổng tài là có hình dáng gì sao hay là cô ấy vốn chẳng coi mình là người đáng nhắc đến trong cuộc đời mình. Đang mải miết với dòng suy nghĩ thì thư ký An lên tiếng:
- Phu nhân, đây là phòng kế toán, cô ấy là Ngọc Phương Hoa, là người mới nhưng lại rất nhanh nhạy trong công việc, đặc biệt tính tình dịu dàng, rất được mọi người yêu thích.
Quả nhiên, nữ chính thì luôn được ưu tiên. Nhưng cô lại chẳng phải nữ phụ bình thường. Nếu đã đến làm nhiệm vụ thì nên đến chào hỏi "tình địch" một chút chứ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Chỉnh sửa cuối: