Ngôn Tình Vô Tình Hay Hữu Ý - Đều Là Chữ Duyên - Uất Phong

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Uất Phong, 24 Tháng ba 2020.

  1. Uất Phong

    Bài viết:
    196
    Chương 10: Ngày cuối - Chạm mặt Trần Tuấn Vũ (Phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Lâm hôm nay thật lạ. Cô thấy mình như bị cuốn vào suy nghĩ và lời đề nghị bí ẩn kia của Kiệt Quân mà buông lơi phòng bị. Nếu là cô của thường ngày, chắc chắn đã chẳng ngại ngần đến một giây mà thẳng thừng từ chối; không cho đối phương có cơ hội nói thêm và kéo cô đi dễ dàng đến vậy. Có lẽ tâm trạng không tốt khiến phản ứng của cô chậm đi nhiều rồi? Có lẽ vì đã quá mệt mỏi khi phải gồng mình che giấu cảm xúc nên cô muốn một lần giải phóng bản thân? Có thể có trăm ngàn lí do nhưng ngay lúc này, cô không biết và cũng không nghĩ nữa.

    - Chúng ta đi đâu vậy?

    - Bí mật! Chỉ còn hơn sáu phút nữa.

    Kiệt Quân im lặng chạy trước dẫn đường, một tay cầm hộ Hạ Lâm bó hoa hồng trắng, một tay dịu dàng nắm lấy cổ tay cô. Cô cũng im lặng, cố đuổi kịp những bước chân của chàng trai bên cạnh. Hai người cứ vậy, im lặng chạy cạnh nhau. Họ cùng nhau băng qua từng con đường, từng góc phố; lướt qua bao con người xa lạ, bao ánh mắt tò mò.

    Cuối cùng cũng đến nơi. Đi qua một con ngõ nhỏ, hai người dừng lại cạnh một bờ sông. Nơi đây yên bình và hơi cô lập, khác xa vẻ nhộn nhịp, phồn hoa của thành phố X. Vừa đến nơi, Hạ Lâm không khỏi bất ngờ về cảnh tượng trước mắt. Một đám đông đang đứng xung quanh một đống củi lớn. Có người sắp xếp củi, có người đổ thêm dầu và cũng có người chỉ đứng quan sát như cô và Kiệt Quân... Thì ra họ đang chuẩn bị cho một lễ hội lửa.

    Hạ Lâm nhìn về phía Kiệt Quân:

    - Sao anh biết ở đây...

    Cô chưa kịp dứt lời, anh đã chỉ vào đồng hồ rồi giơ tay ra dấu hiệu im lặng. Đồng hồ sắp điểm 21 giờ, anh dẫn cô len qua chỗ đông người, tìm một vị trí thưa thớt và gần với đống củi hơn.

    Đúng 21 giờ, ngọn lửa bắt đầu được châm, Kiệt Quân hơi kéo Hạ Lâm ra sau để tránh nguy hiểm. Ngọn lửa bùng lên, mọi người bắt đầu đi lại xung quanh nó. Chẳng còn phân biệt địa vị, thân phận, quan hệ thân sơ... mọi người hòa làm một cùng nhau reo hò, nhảy múa bên đám lửa. Tất cả khoảng cách trên đời như đều tan biến hết. Ở nơi đây, trong khoảnh khắc này, cảm xúc cơ hồ chỉ gói gọn trong một đám lửa, cuộc sống cơ hồ chỉ gói gọn một đám đông.

    Rất nhanh sau đó, Hạ Lâm cũng không cưỡng lại được mà hòa mình vào không khí này. Bỏ qua mọi suy nghĩ trong đầu, bỏ qua mọi tâm trạng không tốt cứ quấn lấy cô suốt mấy ngày nay, bỏ qua cả hình tượng điềm tĩnh, lạnh lùng của một bác sĩ tâm lý thường ngày, Hạ Lâm cười và hò reo theo đám đông, đôi lúc cũng chẳng ngại ngần nắm tay mấy đứa trẻ chạy đến mà bật nhảy theo chúng.

    Kiệt Quân cũng hòa mình vào đám đông nhưng đôi mắt lại chẳng rời nơi người bạn đồng hành của mình. Lần đầu anh thấy Hạ Lâm cười tươi như vậy - một nụ cười không còn ý nhị, giữ ké, miễn cưỡng theo phép lịch sự như hàng ngày; một nụ cười tuyệt đẹp. Đám đông cứ thế mà chìm trong ánh lửa, anh cũng cứ thế mà chìm trong nụ cười cô.

    * * *

    Hôm nay, Hạ Lâm đã rất vui. Đến nỗi suốt quãng đường về nhà, thỉnh thoảng cô vẫn không kìm nén được mà mỉm cười. Kiệt Quân đi cạnh cũng cảm thấy thoải mái hơn. Có lẽ anh đã làm được chút gì đó có ích trước khi tạm biệt cô rồi. Nhìn cô cười, anh không biết rằng mình cũng đang bất giác cười theo.

    - Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh!

    - Thỉnh thoảng, vào cuối tuần, họ sẽ quây quần, tổ chức các sự kiện nhỏ ở đó. Thường sẽ là các lễ hội lửa, đôi khi còn có các buổi biểu diễn văn nghệ... Rất vui... Tôi vẫn thường đến đó để giải tỏa tâm trạng... Tôi nhớ lần đầu tiên vào một ngày cách đây hai năm...

    Anh sôi nổi kể một câu chuyện dài về các hoạt động mình đã tham gia, về lần đầu tiên, về những kỉ niệm, về những con người xa lạ... Hạ Lâm chăm chú lắng nghe, lần đầu tiên cô thấy anh kể nhiều về bản thân và kể thật đến vậy.

    Câu chuyện kết thúc cũng là lúc sắp đến nhà Hạ Lâm.

    - Dù là người tư vấn tâm lý tạm thời cho anh nhưng tôi cảm thấy mình thật sự không biết gì về khách hàng của mình. - Cô bất ngờ lên tiếng.

    Câu nói mang đầy hàm ý khiến Kiệt Quân cảm thấy ngạc nhiên và vô cùng khó hiểu. Không để anh có cơ hội hỏi lại, cô tiếp tục với một tràng nhận định của bản thân:

    - Khi trò chuyện với tôi, anh chủ yếu lắng nghe và quan sát. Anh đang cố xây dựng cho mình hình tượng một người chững chạc, trầm tĩnh. Nhưng tôi lại nghĩ đó không phải tính cách thật của anh, thực tế anh vui vẻ và sôi nổi hơn nhiều. Trong lúc trò chuyện, tôi đã cố tình đưa ra vài quan điểm trái chiều chưa chính xác và rất mong chờ những lời phản bác gay gắt đến từ anh nhưng anh lại chọn im lặng. Điều đó thể hiện anh không thật sự tập trung vào câu chuyện.

    Kiệt Quân thoáng giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục lắng nghe Hạ Lâm.

    - Điều tôi khó hiểu nhất chính là chủ đề những cuộc trò chuyện của chúng ta: Áp lực trong kinh doanh, cách đối phó với những cô bạn gái cũ.. - cô chậm rãi nhấn mạnh từng chữ - Tôi không nghĩ chúng là vấn đề cần tư vấn của anh, thậm chí xét về tâm lý phụ nữ, anh có thể còn hiểu rõ hơn cả tôi.

    Nghe đến đây, Kiệt Quân á khẩu, thấy bản thân thật sự bị cô đọc vị mất rồi. Anh quay sang nhìn cô, thái độ nửa nghi hoặc, nửa dò xét. Vừa đúng lúc, cô cũng quay sang nhìn anh đầy ẩn ý. Hai ánh mắt khẽ va vào nhau. Trong giây lát, anh thật sự muốn tránh ánh mắt này. Nhưng rất nhanh sau đó, với nghiệp vụ và kinh nghiệm của một điều tra viên, anh đã lấy lại bình tĩnh và tìm ra cách giải quyết tình huống này. Không phản hồi, anh chỉ nở nụ cười, tiến lại gần và nhìn thẳng vào mắt Hạ Lâm hồi lâu. Hành động này của anh khiến cô có phần lúng túng. Đối diện với ánh mắt kiên định mang chút kiêu ngạo và nụ cười của anh, cô hơi nhíu mày dò xét rồi chọn quay đi. Đúng theo suy nghĩ của Kiệt Quân: Cô vẫn chọn né tránh ánh nhìn trực diện như vậy từ anh.

    Kiệt Quân mỉm cười vì thái độ này của Hạ Lâm:

    - Tôi nghĩ cô...

    - Lâm Lâm! - Một giọng nói lạ bất ngờ vang lên.

    Kiệt Quân ngạc nhiên, nhìn về người vừa phát ra giọng nói - một chàng trai trẻ mặc bộ vest phối cùng áo thun chỉn chu, năng động. Anh ta đang nở nụ cười và tiến nhanh về phía Hạ Lâm, hai tay dang rộng trực ôm lấy cô. Thoáng thấy nét mặt ngạc nhiên và hơi nhíu mày né tránh của Hạ Lâm, Kiệt Quân giơ tay lên phía trước chặn người đó lại, chất vấn lạnh lùng:

    - Anh là ai?

    Lúc này, chàng trai kia mới để ý đến sự xuất hiện của Kiệt Quân và cảnh tượng trước mặt. Cảnh tượng này khiến anh không khỏi khó chịu, đang định chất vấn ngược lại thì bị tiếng gọi của Hạ Lâm cắt ngang:

    - Tuấn Vũ.

    Tuấn Vũ - Kiệt Quân hơi giật mình, hình như anh có chút ấn tượng với cái tên này. Những dòng thông tin điều tra từng đọc hiện lên trong tâm trí anh.. Vậy chàng trai đang đứng trước mặt anh và bị cánh tay anh chặn lại này chính là Trần Tuấn Vũ - mối tình gần mười năm của Hạ Lâm. Anh thật sự gần như đã quên mất sự tồn tại của cái tên này, gần như quên mất rằng Hạ Lâm đã có người yêu. Rất nhanh sau đó, như hiểu ra vấn đề, anh rụt tay lại.

    - Anh là... - Tuấn Vũ lên tiếng.

    - Khách hàng. Tôi là một khách hàng của cô Hạ. - Kiệt Quân nhanh chóng ngắt lời.


    Câu trả lời này khiến Tuấn Vũ có phần hài lòng và thở phào nhẹ nhõm. Kiệt Quân nhanh chóng tạm biệt, trả lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân.

    Trời đêm dần lạnh, tuyết cũng đã rơi. Trên đường về, những suy nghĩ vu vơ, những cảm xúc khó tả bủa vây lấy tâm trí Kiệt Quân. Có thể là chút miễn cưỡng, chút luyến tiếc hay chút buồn phiền... - anh cũng không rõ nữa. Anh chỉ biết rằng câu chuyện lúc nãy với cô chưa kết thúc, lời tạm biệt đã nói cũng chưa trọn vẹn theo ý mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2021
  2. Uất Phong

    Bài viết:
    196
    Thông báo nhỏ:

    Bộ truyện này đã drop một khoảng thời gian khá lâu rồi. Phong vẫn luôn chần chừ vì nhận thấy và cũng sợ suy nghĩ, định hướng, cách viết hiện tại của mình sẽ "xung đột" với suy nghĩ, định hướng ban đầu và biến tác phẩm đầu tay này thành một "nồi lẩu thập cẩm" chẳng đâu vào đâu cả. Sau thời gian đắn đo, hôm nay Phong đã hoàn thành việc chỉnh sửa một số chi tiết nhỏ của 10 chương truyện để câu chuyện chỉn chu và phù hợp hơn với suy nghĩ và định hướng hiện tại của mình với bộ truyện. Chỉnh sửa xong rồi nên việc tiếp theo là sẽ bắt đầu viết chương mới.

    Phong biết các độc giả ban đầu và trung thành của nó - những người đầu tiên ủng hộ Phong, sẵn sàng đọc và cho ý kiến ngay khi có chương mới hầu như đều đã offline từ lâu. Nhưng trong lòng vẫn mang chút hy vọng, hy vọng vẫn còn ai đó nhớ đến nó hoặc sẵn sàng đọc nó.

    Nếu có ai còn quan tâm hoặc mới đọc truyện này của mình, hãy chờ chương mới một thời gian ngắn nữa nhé.

    Cảm ơn và yêu thương mọi người nhiều!!!!
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2021
  3. Uất Phong

    Bài viết:
    196
    Chương 11: Đời là những cuộc chia ly?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi xem xét tài liệu được gửi về từ châu Âu, Kiệt Quân sắp xếp lại bàn làm việc, một tập tài liệu thu hút sự chú ý của anh. Đó là tập tài liệu và xấp ảnh của Hạ Lâm. Nhâm nhi một ly vang đỏ, anh lật giở từng trang tài liệu, đọc lại từng dòng thông tin, xem lại từng bức ảnh rồi lặp đi lặp lại hành động này trong vô thức. Kiệt Quân muốn tìm một bức ảnh Hạ Lâm cười thật vui vẻ như buổi tối hôm nay nhưng không có. Anh cất tập tài liệu cẩn thận vào ngăn kéo. Trong lòng có chút thất vọng, anh lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo khoác ra, bất giác ngắm nhìn một chút rồi chìm vào suy tư. Công bằng mà nói thì họ nhìn khá đẹp đôi nhưng...

    "Cốc... Cốc... Cốc..."

    Ba tiếng gõ cửa đều đặn cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiệt Quân. Cửa phòng bật mở, một giọng nói hơi khàn vang lên:

    - Ta đã sắp xếp đồ cho con rồi.

    Quản gia Ân bước vào. Thoáng thấy vật trong tay Kiệt Quân, bà tỏ ra ngạc nhiên. Chiếc khăn này bà chưa từng thấy trước đây và có vẻ nó cũng hơi "nữ tính" so với phong cách của anh.

    - Đây là...

    - Cảm ơn dì! - Kiệt Quân ngắt lời, đặt chiếc khăn cạnh tập tài liệu rồi đóng ngăn kéo lại.

    Như nhìn ra điều gì đó, bà chỉ mỉm cười.

    - Hôm trước dì bảo có điều muốn nói với con.

    Bà nhìn anh vài giây, định mở lời nhưng lại thôi:

    - Để sau đi. Sau khi con về ta sẽ nói.

    - Con nên nghỉ ngơi đi để mai bay... hơn là ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn thứ gì đó. - Bà nhấn mạnh từng chữ vế sau.

    Kiệt Quân bật cười, gật đầu, đứng dậy dìu bà ra ngoài:

    - Dì cũng nghỉ ngơi đi.

    Anh nhìn theo đến khi bà xuống cầu thang và đi khuất. Anh biết bà muốn nói gì. Bà đã làm ở đây rất lâu rồi, từ trước khi anh được ba nhận nuôi. Chăm sóc anh, chứng kiến anh trưởng thành; chăm sóc ba, chứng kiến ông ấy ra đi... Sau bao năm như vậy, chắc bà cũng nghĩ đến việc nghỉ ngơi rồi. Anh hiểu và đã luôn sẵn sàng cho việc này. Nhưng bà mãi vẫn chưa mở lời. Tâm lý con người luôn như vậy, khi đã quá quen với một việc và coi đó là một phần trong cuộc sống thì rất khó từ bỏ và sẽ luôn ngập ngừng khi phải nói lời chia xa. Kiệt Quân quyết định sau chuyến đi này, anh sẽ lên tiếng trước. Anh sợ cứ đà này, bà sẽ mãi ngập ngừng rồi chọn ở lại đến khi anh lập gia đình và có con mất.

    * * *


    Sáng hôm sau, tại sân bay quốc tế thành phố X:


    Kiệt Quân tựa lưng vào lan can trong sân bay, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay như đang đếm ngược từng giờ.

    Đồng hồ điểm 8 giờ 30 phút sáng, anh chuyển sự chăm chú từ chiếc đồng hồ sang khung cảnh nhộn nhịp của sân bay. Ánh mắt nhìn về phía xa xăm, dõi theo những chiếc máy bay ngoài đường băng. Chuyến bay của anh sắp cất cánh rồi. Kiệt Quân đứng thẳng người, kéo chiếc vali bên cạnh đi về phía phòng chờ. Vừa đi vừa khẽ độc thoại với chính mình: "Có lẽ nó đã đến nơi rồi."

    * * *

    Tại nhà Hạ Lâm:

    Hạ Lâm đang ngủ gục bên bàn làm việc. Tối qua, sau cuộc gặp với Tuấn Vũ, cô tiếp tục làm việc đến quá khuya nên thiếp đi lúc nào không hay.

    Hạ Lâm bất chợt nhíu mày thật chặt, giật mình rồi choàng tỉnh sau giấc ngủ chập chờn. Giọt nước mắt nhỏ vẫn còn đọng nơi khoé mắt. Có một cơn ác mộng quen thuộc đeo đẳng cô suốt mấy năm trời. Hôm nay, cô lại gặp nó rồi. Cảm giác giống như việc có một người bạn cũ, mối quan hệ giữa hai bên không mấy thoải mái từ ngày còn học cùng nhau nhưng cuộc đời đưa đẩy, họ làm việc chung một chỗ, thỉnh thoảng lại chạm mặt nhau. Rất mệt mỏi, rất khó chịu... Cô thở dài, tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã sang ngày mới từ lâu. Mặt trời đã lên rất cao. Qua khung cửa sổ, ánh nắng yếu ớt ngày đông len vào căn phòng, vương lên khuôn mặt, mái tóc, bờ môi... như muốn vỗ về cô gái nhỏ.

    "Reng... Reng... Reng..."

    Tiếng chuông cửa phá vỡ không khí tĩnh lặng. Vội lau đi giọt nước nhỏ trên mắt, vuốt gọn mái tóc, cô nhanh chóng tiến ra cửa. Là một người chuyển phát nhanh.

    - Chị là Hạ Lâm đúng không? - Cậu ta lên tiếng.

    Sau khi nhận được cái gật đầu thừa nhận, cậu nhanh chóng đưa cho cô một phong thư cỡ vừa. Bên trên không có địa chỉ mà chỉ có tên người gửi - Trương Kiệt Quân.

    - Và còn...

    Người chuyển phát cười ngượng ngùng, hơi ngập ngừng sau đó lấy ra một bông hồng trắng đưa cho cô. Động tác hơi lúng túng. Có lẽ đây là lần đầu nhận được yêu cầu chuyển phát thế này.

    - Bông hoa này cũng nằm trong danh sách đồ cần chuyển cho chị.

    Thấy vậy, Hạ Lâm nhận lấy, trong lòng cũng lúng túng theo.

    - Cảm ơn cậu!

    Đặt phong thư lên bàn, Hạ Lâm chưa vội mở. Cô tiện tay cắm bông hoa vào bình, nó cùng với những bông hoa trong bó hồng trắng hôm qua cùng nhau khoe sắc. Tâm trạng cô tốt hơn một chút.

    Trong phong thư là khoản tiền Kiệt Quân trả cho những buổi tư vấn vừa qua. Ngoài ra còn có một tấm thiệp nhỏ với dòng chữ viết tay: "Hạ Lâm, cảm ơn cô!". Hạ Lâm mỉm cười, đặt tấm thiệp vào chiếc hộp trên giá sách, nơi cô lưu giữ những tấm thiệp, bức thư quan trọng với mình.

    Hạ Lâm hiểu đây là lời chào tạm biệt của Kiệt Quân. Một lời chào đặc biệt. Anh biết cô không có thói quen nhận tiền mặt nhưng vẫn làm vậy kèm theo một bông hoa, một tấm thiệp. Không như những vị khách trước đây. Không có những lời cảm ơn khách sáo hay những lời mời dùng bữa, không có những lời tạm biệt dài dòng, không có những tin nhắn chuyển khoản theo khuôn mẫu.. Chuyện giữa hai người kết thúc tại đây?

    Hạ Lâm cũng không nghĩ nhiều. Cô đã sớm quen với cảm giác này rồi. Nói theo một cách nào đó, cuộc đời cũng chỉ là những chuỗi ngày gặp gỡ rồi tạm biệt. Suy cho cùng, có mối quan hệ nào không phải chia xa?

    Mọi người có thoả mãn với sự trở lại này không? Có hài lòng với sự chờ đợi bấy lâu không? Có nhận ra vài "hint" trong chương chương này không? Văn phong có được như trước nữa không?.

    Phong biết có thể là không đâu nhưng bản thân Phong rất hài lòng. Có cảm giác quay trở lại những ngày mới vào diễn đàn vậy. Hãy chờ đợi những diễn biến tiếp theo nhé! ^^
     
  4. Uất Phong

    Bài viết:
    196
    Sắp cập nhật chương..
     
    datcompa1 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...