- Xu
- 10
57
0
- Kiếm tiền
- anhsangbac đã kiếm được 570 đ
Chương 1: Phế nhân trong nhà kho chờ chết
Tác giả: Người xuyên việt
Lâm Trần chết rất nhanh. Không anh hùng, không bi tráng. Chỉ là một cú phanh gấp, tiếng kim loại rít lên chói tai, rồi tất cả chìm vào bóng tối. Trước khi ý thức tắt hẳn, anh kịp nhìn thấy màn hình điện thoại vỡ nát trong tay, trong ứng dụng ghi chú còn hiện dòng chữ dang dở: "Mai nộp bản build.. Đừng quên backup..". Lâm Trần bật cười trong cổ họng. Backup ư? Đời anh còn chưa kịp backup thì đã tắt nguồn.
Khi mở mắt ra lần nữa, cơn đau dữ dội ập đến. Toàn thân như bị xé nát, lồng ngực đau nhói, hơi thở nghẹn lại. Mùi ẩm mốc của gỗ mục và thuốc rẻ tiền xộc thẳng vào mũi. Trần nhà thấp, mạng nhện giăng kín, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa gỗ mục nát. Lâm Trần vừa cử động liền ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái đi.
Anh sững người. Máu là thật, không phải mơ. Nhìn xuống đôi tay mình, làn da trắng hơn, thon dài hơn, trên cổ tay còn in hằn một vết bầm tím hình dây trói. Ngay sau đó, ký ức xa lạ như nước lũ tràn vào đầu óc. Cái tên này cũng là Lâm Trần, đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông, bị vu tội ăn cắp linh thạch, phản kháng thì bị đánh phế tu vi, ném vào Nhà Kho Phế Nhân chờ chết.
"Đúng là trò đùa ác độc.." Lâm Trần cười khổ. Đời trước làm lập trình viên, bị chửi vì bug, bị dí deadline. Đời này xuyên không, lại thành phế vật bị người khác chà đạp. Bug còn có thể sửa, còn thân phận này thì sửa bằng cách nào?
Đúng lúc đó, cửa nhà kho bật mở. Hai bóng người bước vào, giày đạp lên sàn gỗ phát ra tiếng cộc cộc lạnh lẽo. Một gã gầy nhom, mặt dài, ánh mắt âm hiểm. Một kẻ béo lùn, mắt ti hí, môi nhếch lên khinh thường. Triệu Hổ và Vương Phúc, hai kẻ chuyên bắt nạt đệ tử yếu trong ngoại môn.
"Ồ, còn sống à?" Triệu Hổ cười nhạt. "Ta cứ tưởng ngươi chết rồi cho đỡ phiền." Vương Phúc ném xuống trước mặt Lâm Trần một tờ giấy có con dấu đỏ chói mắt. Trục Xuất Lệnh.
"Ngươi bị trục xuất khỏi Thanh Vân Tông." Vương Phúc cười khẩy. "Nhưng trước khi đi, phải để lại thứ ngươi có."
Lâm Trần ngẩng đầu, ánh mắt dần lạnh đi. "Ta có gì?" Triệu Hổ không trả lời, trực tiếp giơ chân đạp mạnh vào ngực anh. Cơn đau bùng nổ, cơ thể Lâm Trần đập mạnh vào vách gỗ, suýt nữa thì ngất đi.
"Phế vật như ngươi, chết cũng chẳng ai quan tâm." Triệu Hổ rút ra một con dao găm, lưỡi dao lóe sáng lạnh lẽo. "Trưởng lão Lưu đã dặn rồi, làm sạch."
Trong khoảnh khắc sinh tử, đầu óc Lâm Trần tỉnh táo lạ thường. Không thể chết ở đây. Ngay lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu anh.
"Đinh! Phát hiện ký chủ rơi vào tuyệt cảnh. Hệ Thống Vô Địch Sư Tổ đang liên kết.. Liên kết thành công."
Trước mắt Lâm Trần xuất hiện một bảng giao diện mờ ảo. Tên ký chủ: Lâm Trần. Thân phận: Phế nhân. Nhiệm vụ tân thủ: Sống sót rời khỏi Thanh Vân Tông trong mười hai canh giờ. Phần thưởng: Tổ Sư Uy Áp một lần, Tông Môn Khởi Nguyên Lệnh một cái. Cảnh báo: Ký chủ không được trực tiếp ra tay khi chưa có thế lực.
Dao găm đã đâm tới. Bảng hệ thống rung lên, hiện ra lựa chọn cuối cùng. Kích hoạt Tổ Sư Uy Áp? Có hoặc không. "Có!" Lâm Trần gầm lên trong lòng.
Trong nháy mắt, không khí trong nhà kho như đông cứng. Một luồng uy áp vô hình trùm xuống, Triệu Hổ quỳ sập xuống đất, dao rơi khỏi tay, toàn thân run rẩy. Vương Phúc mặt tái mét, chân mềm nhũn quỳ theo. Trong mắt họ, Lâm Trần lúc này như biến thành một tồn tại không thể nhìn thẳng.
"Đại nhân tha mạng!" Triệu Hổ dập đầu liên tục. Lâm Trần bước lên một bước, uy áp đè nặng khiến hai kẻ kia không dám ngẩng đầu. "Ai sai các ngươi?" "Trưởng lão Lưu!" Vương Phúc khóc rống.
Lâm Trần nhặt Trục Xuất Lệnh, quay lưng rời đi. "Hôm nay ta không giết các ngươi. Nhưng nếu còn ai dám đuổi theo, các ngươi chết trước."
Bước ra khỏi nhà kho, gió lạnh phả vào mặt. Thanh Vân Tông trải dài trên sườn núi, mây trắng lững lờ, yên bình đến giả tạo. Bảng hệ thống hiện lên lần nữa, thời gian nhiệm vụ còn lại mười một canh giờ. Trong tay Lâm Trần, một khối ngọc lệnh chậm rãi ngưng tụ, trên đó khắc hai chữ cổ xưa: TỔ SƯ.
Khóe môi anh nhếch lên. "Không cho ta ra tay? Vậy ta sẽ nuôi một đám người ra tay thay ta."
Ở nơi rất xa, trong đại điện Thanh Vân Tông, một trưởng lão đột nhiên mở mắt, ánh nhìn lạnh lẽo. "Vừa rồi.. Là uy áp của ai?"
Tác giả: Người xuyên việt
Lâm Trần chết rất nhanh. Không anh hùng, không bi tráng. Chỉ là một cú phanh gấp, tiếng kim loại rít lên chói tai, rồi tất cả chìm vào bóng tối. Trước khi ý thức tắt hẳn, anh kịp nhìn thấy màn hình điện thoại vỡ nát trong tay, trong ứng dụng ghi chú còn hiện dòng chữ dang dở: "Mai nộp bản build.. Đừng quên backup..". Lâm Trần bật cười trong cổ họng. Backup ư? Đời anh còn chưa kịp backup thì đã tắt nguồn.
Khi mở mắt ra lần nữa, cơn đau dữ dội ập đến. Toàn thân như bị xé nát, lồng ngực đau nhói, hơi thở nghẹn lại. Mùi ẩm mốc của gỗ mục và thuốc rẻ tiền xộc thẳng vào mũi. Trần nhà thấp, mạng nhện giăng kín, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa gỗ mục nát. Lâm Trần vừa cử động liền ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái đi.
Anh sững người. Máu là thật, không phải mơ. Nhìn xuống đôi tay mình, làn da trắng hơn, thon dài hơn, trên cổ tay còn in hằn một vết bầm tím hình dây trói. Ngay sau đó, ký ức xa lạ như nước lũ tràn vào đầu óc. Cái tên này cũng là Lâm Trần, đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông, bị vu tội ăn cắp linh thạch, phản kháng thì bị đánh phế tu vi, ném vào Nhà Kho Phế Nhân chờ chết.
"Đúng là trò đùa ác độc.." Lâm Trần cười khổ. Đời trước làm lập trình viên, bị chửi vì bug, bị dí deadline. Đời này xuyên không, lại thành phế vật bị người khác chà đạp. Bug còn có thể sửa, còn thân phận này thì sửa bằng cách nào?
Đúng lúc đó, cửa nhà kho bật mở. Hai bóng người bước vào, giày đạp lên sàn gỗ phát ra tiếng cộc cộc lạnh lẽo. Một gã gầy nhom, mặt dài, ánh mắt âm hiểm. Một kẻ béo lùn, mắt ti hí, môi nhếch lên khinh thường. Triệu Hổ và Vương Phúc, hai kẻ chuyên bắt nạt đệ tử yếu trong ngoại môn.
"Ồ, còn sống à?" Triệu Hổ cười nhạt. "Ta cứ tưởng ngươi chết rồi cho đỡ phiền." Vương Phúc ném xuống trước mặt Lâm Trần một tờ giấy có con dấu đỏ chói mắt. Trục Xuất Lệnh.
"Ngươi bị trục xuất khỏi Thanh Vân Tông." Vương Phúc cười khẩy. "Nhưng trước khi đi, phải để lại thứ ngươi có."
Lâm Trần ngẩng đầu, ánh mắt dần lạnh đi. "Ta có gì?" Triệu Hổ không trả lời, trực tiếp giơ chân đạp mạnh vào ngực anh. Cơn đau bùng nổ, cơ thể Lâm Trần đập mạnh vào vách gỗ, suýt nữa thì ngất đi.
"Phế vật như ngươi, chết cũng chẳng ai quan tâm." Triệu Hổ rút ra một con dao găm, lưỡi dao lóe sáng lạnh lẽo. "Trưởng lão Lưu đã dặn rồi, làm sạch."
Trong khoảnh khắc sinh tử, đầu óc Lâm Trần tỉnh táo lạ thường. Không thể chết ở đây. Ngay lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu anh.
"Đinh! Phát hiện ký chủ rơi vào tuyệt cảnh. Hệ Thống Vô Địch Sư Tổ đang liên kết.. Liên kết thành công."
Trước mắt Lâm Trần xuất hiện một bảng giao diện mờ ảo. Tên ký chủ: Lâm Trần. Thân phận: Phế nhân. Nhiệm vụ tân thủ: Sống sót rời khỏi Thanh Vân Tông trong mười hai canh giờ. Phần thưởng: Tổ Sư Uy Áp một lần, Tông Môn Khởi Nguyên Lệnh một cái. Cảnh báo: Ký chủ không được trực tiếp ra tay khi chưa có thế lực.
Dao găm đã đâm tới. Bảng hệ thống rung lên, hiện ra lựa chọn cuối cùng. Kích hoạt Tổ Sư Uy Áp? Có hoặc không. "Có!" Lâm Trần gầm lên trong lòng.
Trong nháy mắt, không khí trong nhà kho như đông cứng. Một luồng uy áp vô hình trùm xuống, Triệu Hổ quỳ sập xuống đất, dao rơi khỏi tay, toàn thân run rẩy. Vương Phúc mặt tái mét, chân mềm nhũn quỳ theo. Trong mắt họ, Lâm Trần lúc này như biến thành một tồn tại không thể nhìn thẳng.
"Đại nhân tha mạng!" Triệu Hổ dập đầu liên tục. Lâm Trần bước lên một bước, uy áp đè nặng khiến hai kẻ kia không dám ngẩng đầu. "Ai sai các ngươi?" "Trưởng lão Lưu!" Vương Phúc khóc rống.
Lâm Trần nhặt Trục Xuất Lệnh, quay lưng rời đi. "Hôm nay ta không giết các ngươi. Nhưng nếu còn ai dám đuổi theo, các ngươi chết trước."
Bước ra khỏi nhà kho, gió lạnh phả vào mặt. Thanh Vân Tông trải dài trên sườn núi, mây trắng lững lờ, yên bình đến giả tạo. Bảng hệ thống hiện lên lần nữa, thời gian nhiệm vụ còn lại mười một canh giờ. Trong tay Lâm Trần, một khối ngọc lệnh chậm rãi ngưng tụ, trên đó khắc hai chữ cổ xưa: TỔ SƯ.
Khóe môi anh nhếch lên. "Không cho ta ra tay? Vậy ta sẽ nuôi một đám người ra tay thay ta."
Ở nơi rất xa, trong đại điện Thanh Vân Tông, một trưởng lão đột nhiên mở mắt, ánh nhìn lạnh lẽo. "Vừa rồi.. Là uy áp của ai?"

