Viết cho em! Dẫu bây giờ nhà mình không còn được nghe tiếng em nói, thấy tiếng em cười nhưng trong cuộc sống đời thường với mỗi ngọn cỏ lá cây, mỗi nhành hoa, mỗi tia nắng, ngọn gió hay cơn mưa mát lạnh đầu mùa đều mang theo tiếng nói cười và hình dáng của em. Trong màn đêm bố mẹ, các anh, chị và các cháu vội vã tìm về gặp em, không được nói cùng nhau một lời, không được nhìn mặt em lần cuối. Em nằm im lặng trong chiếc giường màu đỏ giành riêng cho những người xấu số. Tiếng gào khóc tiếc thương, những đau đớn xót xa thương tiếc vô ngần hằn trong ánh mắt nét mặt bố mẹ. Con trai em còn nhỏ bé thơ dại khi khóc gọi em khi lại ngây thơ kể chuyện bố Cần mất rồi. Nói đi em phải làm sao đây em- cu Tũn của mẹ - con trâu xanh của bố. Em từng hứa với các anh chị và các cháu thật nhiều mà sao em không giữ đúng lời hứa. Những ngày tháng sau này con trai em phải làm sao đây, bố mẹ phải làm sao đây, Cần ơi. Em thấy không! Bố mẹ và con trai em đang ôm chiếc giường em nằm sơn màu đỏ khóc tiễn biệt em đi mà nấc nghẹn líu kéo em chở về, dòng người tiễn biệt em đi trong thương xót chia lìa. Ơi những cuộc tiễn đưa của bao người trong cuộc đời mà đau buốt tâm can. Xin cuộc đời đừng có những chuyện tiễn biệt đau thương. Cần ơi! Em còn quá trẻ để nói lời tạm biệt với thế giới này, nhưng có ai mà biết trước được ngày nào là ngày cuối cùng đâu. Những bông hoa lần lượt được mọi người thả xuống mộ cho em. Giờ đây thân xác em nằm lại nơi xứ người dưới đất lạnh mưa tuôn. Cần ơi! Mẹ, chị và cháu ôm di ảnh em về trong chuyến xe đường xa mưa rơi xối xả.. Từ nay, mỗi giây phút, mỗi lần bước qua di ảnh của em, vẫn là khuôn mặt ấy, là nụ cười, ánh mắt ấy nhưng không còn được cất tiếng cười đùa thật to để em nghe thấy mỗi khi gặp nhau nữa rồi, chỉ biết nhìn vào di ảnh nói một mình trong im lặng rồi đốt nhang cho em mà thôi. Nhà mình bây giờ chỉ còn những yêu thương ân cần, những giận hờn trách móc, những lô đùa buồn vui, những chuyện trò tâm sự to nhỏ trong kí ức xưa của em tìm về. Nhà mình bây giờ chẳng thể gặp em trong tay bắt mặt mừng, trong cấu béo vui đùa bằng xương bằng thịt em. Nhưng gia đình mình vẫn luôn và mãi gặp em trong những câu chuyện vui buồn đan xen, đó là hồi ức là chuyện kể kèm theo những cụm từ "ngày xưa", "ngày ấy", "ngày Cần còn sống" hay "giá như", "nếu Cần còn sống".. Người ta bảo thời gian rồi sẽ hàn gắn hoặc xóa nhòa tất cả, nhưng với nhà mình thời gian không thể khiến con người quên đi mọi thứ hay xóa nhòa tất cả. Ngược lại thời gian càng làm cho nhà mình ghi nhớ sâu sắc. Nếu như có kiếp sau, chị mong em vẫn là em của các anh chị, là con của bố mẹ. Thời gian sẽ chẳng bao giờ làm cho gia đình mình không nguôi nhớ em. Chiều nay lại mưa! Vẫn cơn mưa như chiều hôm ấy, cơn mưa xối xả như chiều tiễn em đi. Lật lại từng miền kí ức về em, lục tìm từng tấm hình về em. Chị chẳng thể tin có mất mát này. Em về nơi thế giới bên kia được yên nghỉ em nhé. Không vất vả như thế giới này. Hồng Mến